1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây – huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 11 (H):




      "Dừng, dừng tay... Ngươi làm gì thế?!" Trong lúc hoảng hốt, hai tay nàng quơ loạn xạ bị nắm chặt kéo giữ đỉnh đầu, tư thế này khiến nàng bị buộc phải ưỡn ngực lên, bờ mông vểnh lên càng cao, vô cùng thuận tiện để bàn tay to nóng như lửa từ phía sau vuốt ve, thưởng thức.



      "Chính ngươi mà, đúng sao?" Theodore nghiến răng nghiến lợi mà , "Làm tình với ta." Lúc đến chữ "làm", mạnh mẽ ưỡn thẳng lưng, quy đầu đâm thẳng vào đỉnh mạnh lên hoa tâm, khiến Margaret lại run rẩy hồi.


      Tình thế hoàn toàn đảo lộn, vị quan đại thần vừa nãy cả người còn mềm nhũn chỉ có thể nằm đất mặc cho Margaret đùa giỡn, bây giờ nhếch môi cười lạnh, giọng mang theo chút khàn khàn đậm mùi sắc dục, đắc ý cách nào che giấu được. "Ngươi cũng , cái chuyện làm tình này, vẫn là đàn ôn xuất lực tương đối nhiều." Bàn tay to lớn từ bờ mông trắng muốt di chuyển dần lên phía trước, nắm lấy bầu ngực căng cứng của nàng bắt đầu nhào nặn.


      Lúc này, Margaret hoàn toàn bị nắm trong lòng bàn tay. Tuy vẫn là tư thế nữ , nhưng Theodore dùng hai khuỷu tay chống đỡ cơ thể, dịch người nửa tựa lên vách tường. Nàng khóa ngồi háng , cơ thể trắng noãn tỳ vết đong đưa theo từng cú thúc mạnh của , bầu ngực bị niết trong lòng bàn tay cũng nảy lên kịch liệt.


      "A, ngươi... phải là... Ưm a, a... nhúc nhích được hay sao?" Margaret rên rỉ đứt quãng, những cú va chạm quá mức hung ác khiến nàng thể nắm chặt lấy bắp đùi của , nếu nàng nghĩ mình bị đụng bay ra ngoài mất. Tư thế giống nhau nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.


      Khi nàng coi dương vật của Theodore như cái gậy mát xa lớn, khoái cảm lúc đó nhàng, chậm rãi mà sung sướng; tỉ mỉ "săn sóc" lên mỗi điểm mẫn cảm trong hoa huyệt, thoải mái đến độ ngay cả đầu ngón chân cũng đều rã rời. Nhưng bây giờ những cú đâm chọc thô bạo như mưa giật gió rền khiến nàng đầu vắng mắt hoa, cơ thể nàng giống như con thuyền lênh đênh giữa dòng nước dữ; hoa huyệt bị chà đạp, khoái cảm giống như thủy triều cứ ào tới. Còn nàng chỉ có thể vô lực rên rỉ, tùy ý để cái thứ dương vật to lớn lần đầu tiên hiển lộ ra "uy phong" của mình, đem tiểu huyệt cắm đến nỗi xuân thủy đầm đìa, khóc cầu Theodore đừng nhanh như vậy: "A a... Quá sâu, đừng mà... A, xin ngươi.... Đỉnh, đỉnh tới rồi... A ha.... A...."


      Nhưng Theodore sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, "Như ngươ mong muốn, Margaret tiểu thư." Người đàn ông thấp giọng cười khẽ, "Bị gậy thịt thao so với chính mình "ngoạn" càng thoải mái hơn, có phải ?"


      xong câu đó, chính Theodore cũng kinh ngạc vì hạ lưu của bản thân. Khoái cảm bí điên cuồng nảy mầm sinh sôi, đùa bỡn Margaret cách thô bạo khiến cảm thấy hưng phấn, nhìn khuôn mặt nàng chìm đắm trong khoái cảm, lộ ra biểu cảm quyến rũ, nhìn nàng nũng nịu nức nở cầu xin mình buông tha nàng, cảm giác chưa bao giờ được trải nghiệm quá tuyệt vời khiến người ta mơ màng. Chết tiệt, này rốt cuộc có ma lực gì. Từ lời đến việc làm đều trở nên khác thường khiến Theodore tức điên người, thầm nghĩ muốn trả thù nàng, muốn ép buộc nàng, nhưng khi nhìn hai mắt nàng đẫm lệ cầu xin lại mềm lòng.


      Nhưng sau đó, Theodore ngay tức khắc lại vì mềm lòng của mình mà hối hận.


      Cảm nhận được tốc độ cắm rút của gậy thịt dần dần chậm lại, Margaret vất vả lắm mới hít thở thông thuận lại được, bỗng nhiên ra câu: "Ngươi lại được nữa à?"


      "Ngươi" Giọng của người đàn ông lạnh lẽo như toát ra từ dưới địa ngục, "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta được hả?!" Hơn nữa còn dám "lại"!


      Vừa dứt lời, động tác càng thêm kịch liệt. Lúc này đây, chút thanh Margaret cũng phát ra được, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cái eo nhắn của nàng, mỗi lần ưỡn thẳng bụng dưới lên đều túm lấy eo nàng hung hăng ép xuống dưới. thanh "bạch bạch bạch" vang dội, chỉ bắp đùi mà ngay cả mông nàng cũng bị ma sát đến nỗi đỏ bừng mảng. Mỗi lần bờ mông nàng cọ qua đám lông thô cứng nơi háng , cảm giác vừa ngứa vừa đau khiến nàng gần như sắp phát điên. Hai phiến hoa môi bị gậy thịt tách ra hai bên, mỗi lần thúc tới hai phiến hoa môi đều bị đè ép dán chặt lên hai túi tinh hoàn sớm ướt đẫm, khiến chỗ kết hợp của hai người càng thêm lầy lội chịu nổi.



      Margaret thậm chí còn nghĩ rằng mình bị thao chết, trong đầu nàng chỉ có duy nhất ý nghĩ, bao giờ... tìm đường chết nữa, bao giờ... tìm đường chết nữa, đàn ông bị hoài nghi năng lực tình dục, - rất khủng khiếp!


      #


      Lúc tỉnh lại là hoàng hôn.


      Cả người nhức mỏi giống như bị xe ngựa nghiền qua, Margaret lười biếng xốc chăn lên, cơ thể được tẩy rửa sạch , tưởng tượng ra cảnh người đàn ông tính tình thối hoắc đó ràng là ghét bỏ nhưng vẫn phải giúp mình tẩy sạch hạ thân dính đầy chất dịch của hai người, nàng liền nhịn được mà vừa ôm chăn vừa lăn lộn khắp giường cười ngây ngô.


      A a a, lăn lên giường với người mà mình luôn thầm thương trộm nhớ rồi!


      Tuy hoàn toàn là do mình Bá Vương ngạnh thượng cung nhưng cuối cùng Theodore cũng chủ động là được rồi. Vốn nghĩ rằng bao giờ thích cái tên khốn nạn trong ngoài bất nhất đó nữa, nhưng Margaret có cách nào khống chế bản thân. Cái thứ gọi là tình , ngay cả người trong cuộc cũng cách nào nắm bắt nó được.


      ra tình huống trước mắt đối với Margaret mà cũng quá bất lợi, Theo dùng nàng để giải trừ lời nguyền, chừng ngày nào đó giết nàng. Tuy hai giường lăn lên giường, nhưng muốn để Theodore thích nàng chẳng khác nào người si mộng. Nhưng Margaret có bản lĩnh có thể "tìm niềm vui trong đau khổ", có lẽ là do những thứ trải qua từ cho đến nay, tính cách của nàng chính là hôm nay có rượu hôm nay say. lo lắng đến tương lai, chỉ cần bây giờ vui vẻ là được rồi.


      Cho nên nàng chút do dự cường bạo Theodore, những mà đến hai lần.


      Cẩn thận ngẫm lại, thái độ của Theodore dường như có chút thay đổi. Ít nhất khi Garo gây khó dễ cho , Margaret nhận ra do dự. giống như trước đây, có thể chút nghĩ ngợi ra lệnh cho thuộc hạ giết Margaret, dường như còn coi Margaret như là thứ công cụ.


      Đương nhiên tất cả những điều này cũng có thể là do Margaret tự mình đa tình. Thôi, mặc kệ nó , Margaret nhảy xuống giường, thay xong quần áo, bước chân nhàng ra cửa tìm Theodore - khi nào chuyện đó xảy ra rồi hãy tính.


      vòng nhưng nàng tìm thấy bóng dáng của Theodore. Nhưng khi nàng kéo chuông, Neisen lại xuất làm tròn bổn phận của mình.


      "Theo đâu?" Tiểu thư Margaret da mặt rất dày, bây giờ rất tự nhiên gọi tên thân mật của quan đại thần.


      Ngữ khí của Neisen vẫn cung kính như cũ: "Giáo chủ Giáo thánh Martin tới thăm, đại nhân tiếp đãi ông ấy."


      "Giáo chủ Martin ?"


      Vì thầm thích Theodore nên năm nay, vốn có chút quan tâm nào đến Quang Minh thần giáo Margaret lại cẩn thận nghiên cứu cấu trúc tổ chức của giáo phái này. Quan đại thần tuy cũng có địa vị cao nhưng Theodore cũng phải là người nắm giữ quyền lực tối cao của Giáo Thánh, nhưng danh tiếng của cũng đủ lẫy lừng. là người quản lý khu vực có nhiều giáo chúng của Quang Minh thần giáo nhất đại lục này, dù là Giáo chủ đến từ Giáo Thánh cũng phải đối với khách khách khí khí.


      Ở phía , người có quyền lực tối cao là Giáo Hoàng. Thế giới này có 2 vị Giáo Hoàng, hai đại lục Wiesen... và Jutta bị ngăn cách bởi đại dương rộng lớn, đa số dân chúng đều tin thờ Quang Minh thần giáo. Hai bên giáo phái đều có chung nguồn gốc nhưng có những điểm khác nhau. Kỵ sĩ đại nhân Alex, là Thánh Kỵ sĩ của Quang Minh thần giáo đại lục Jutta.


      đến bờ bên kia, đại lục Wiesen bây giờ vì Giáo Hoàng già, quyền lực trong Giáo Thánh ra đều bị các đại giáo chủ phân chia. Trước đây Theodore có là mình bị nguyền rủa là do người trong Giáo Thánh ám hại, việc này chắc hẳn cũng liên quan tới chuyện tranh giành quyền lực.


      Mà người đến thăm hôm nay là đại giáo chủ Martin, Margaret nghe người ta đồn đại rằng, người này có quan hệ thân thiết với Theodore.


      Nghĩ đến Neisen có suy nghĩ, nàng thử dò hỏi: "Vị đại giáo chủ Martin này... rất thân thiết với Theo sao?"


      "Đại giáo chủ là ân sư của đại nhân." Neisen trả lời ngắn gọn xúc tích.


      "Vậy ta yên tâm rồi!" Margaret khẽ, vừa lúc nãy lời nguyền của Theodore tạm thời được giải nhưng ai biết nó tạm thời được bao lâu. Nếu người này là ân sư của Theodore, cho dù đột nhiên biến thành cũng bị lộ.


      Đáng tiếc sợ cái gì cái đó đến, Margaret yên tâm chuyện phiếm với Neisen chợt nghe từ phía tiền điện truyền đến loạt tiếng động, nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Theodore được mấy người hầu nâng vào phòng, cơ thể thon dài, cao ngất thu nhanh chóng, mái tóc vàng cũng dần sẫm màu, lộ ra cỗ hơi thở kì quái, giống hệt với thần sắc của người chủ nhân hôn mê.


      Nàng sững người, vừa định vươn tay ra với lấy góc áo bào của Theodore, cổ tay bị người ta bắt lấy. người đàn ông mặc trường bào màu đỏ, cao lớn khôi ngô, hai bên thái dương lấm tấm hoa râm, ánh mắt lại sắc bén giống chim ưng, ông ta lạnh lùng nhìn Margaret: "Ngươi là nửa người nửa ma đó?"

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây – huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 12:



      "Ngươi là nửa người nửa ma đó?"


      Nghe thấy câu này, Margaret giật mình. Nhưng nàng để ý đến người đàn ông vừa mới xuất này, mà vội vã đến bên người Theodore. Thấy sắc mặt của Theodore trắng bạch bình thường, hai đầu lông mày nhíu lại, dường như rất đau đớn, hai tay cũng nắm chặt lại thành quyền, bày ra tư thế phòng bị ràng.



      "Jess, xảy ra chuyện gì?" Margaret lo lắng nhìn về phía tượng người luyện kim vẫn theo hầu bên người Theodore nãy giờ.


      "Đại nhân đột nhiên hôn mê." Jess cung kính trả lời, "Có lẽ là do lời nguyền."


      Margaret cũng đoán như vậy, nhưng nàng định nhiều, nhìn nhóm người hầu nâng Theodore vào trong phòng ngủ, nàng cũng vội vàng theo, trong lòng hoàn toàn có để tâm đến người đàn ông mặc trường bào màu đỏ kia. ra cũng khó đoán, người này chắc hẳn là ân sư của Theodore đại giáo chủ Martin. Nhưng Margaret hề có thiện cảm với ông ta, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông ta, từ đáy lòng nàng liền cảm thấy thích người này.


      Ánh mắt giống như chim ưng dán chặt lên người nàng, lạnh như băng, như hờ hững đánh giá món hàng nào đó. Lúc Theodore vừa bắt Margaret về, coi nàng như thứ công cụ, cũng nhìn nàng với ánh mắt này, nhưng có cảm giác rét lạnh thấu xương giống Martin. Tỏ ra lơ đãng quan sát nàng nhưng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, nàng cảm thấy chân mình thậm chí còn run lẩy bẩy.


      Người này đáng sợ. Margaret lăn lộn quanh năm nơi chốn phố phường, gặp qua đủ loại người. Nàng chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra người đó có ác ý với mình hay , mà Martin giáo chủ ràng là có ác ý với nàng.


      Đợi nhóm người hầu lui xuống, Margaret ngồi canh chừng bên giường, nhìn Theodore mê man, mới hỏi Neisen: "Martin đại giáo chủ sao lại đến đây?"


      Margaret đối với Quang Minh thần giáo biết nhiều lắm nên cũng biết nhiều về vị Martin đại giáo chủ này, nhưng trong giáo chúng, nhất là trong giới vương thất quý tộc của đại lục Wiesen, tiếng tăm của ông ta như sấm bên tai. Từ khi còn bước chân vào Giáo Thánh, đường thăng tiến, cho đến bây giờ ngồi lên vị trí đại giáo chủ. Ông ta giao du rộng rãi, lại là Ma pháp sư cao siêu, bây giờ Giáo Hoàng già, chưa biết chừng ngày nào đó nằm xuống, mà Martin là người được nhiều người ủng hộ trở thành Giáo Hoàng kế nhiệm nhất.


      Mà tất cả những gì ông ta có được bây giờ hơn phân nửa đều dựa vào Theodore.


      "Danh xưng con của thần... cao quý đến như vậy sao?" Nghe Neisen xong, nàng nhịn được mà thầm.


      Con của thần, từ lúc nàng bắt đầu thầm thích Theodore, nàng cũng biết rằng cái danh xưng này của là được người ta nhắc đến nhiều nhất. phải là tín đồ, Margaret chỉ cảm thấy cái danh xưng này cao quý nhưng biết ý nghĩa của nó.


      Cái gọi là "con của thần" là người mà ngàn vạn tín đồ coi đại diện của thần Quang Minh. Trong lịch sử của Quang Minh thần giáo, chỉ có ba người được tôn xưng như thế, mà ba người kia cũng đều là người làm thay đổi lịch sử, là những nhân vật vĩ đại gây dựng nên cơ nghiệp Giáo Thánh ngày nay. Theo truyền thuyết, người sinh vào ngày nhật thực, người khác ngay từ khi mới bi bô tập có khả năng liên kết với thần linh, còn người cuối cùng từ khi sinh ra khác biệt, có được mái tóc vàng lấp lánh như ánh bình minh.


      Nghĩ đến mái tóc của Theodore, trong lòng Margaret tự nhiên cảm thấy có dự cảm tốt. Là "con của thần" mà cách cả ngàn năm mới xuất thế, truyền thuyết về Theodore nhiều đếm xuể. sống cuộc sống mang đầy màu sắc thần kì, mà Martin là ân sư của cũng thuận nước lên thuyền, trở thành người kế nhiệm Giáo Hoàng. Trong việc này danh xưng con của thần của Theodore cũng đóng vai trò hề .


      "Con của thần nhất định trở thành Giáo Hoàng." Neisen cách khẳng định, "Bởi vì đại nhân là thánh đồ do Thần lựa chọn."


      Cái tên khốn trong ngoài bất nhất đó? Margaret nhịn được mà cười nhạo, nếu Thần lựa chọn Theodore, mắt Thần có lẽ là bị mù rồi. Nhưng dù có thế nào dân chúng vẫn tin vào điều này, Theodore mới 25 tuổi trở thành quan đại thần, cũng là nhờ cái danh xưng đó.


      Margaret khôn hiểu những thứ quanh co vòng vèo ấy, nàng có chút lo lắng yên, đợi đến khi Neisen rời , trong phòng chỉ còn nàng với Theodore, nhìn gương mặt non nớt của , tự nhiên nàng lại cảm thấy an tâm đến lạ.


      Cho dù là lúc mê man, Theodore cũng thả lỏng. Cơ thể nho cuộn tròn lại, đây là loại tư thế theo bản năng khi người ta thiếu cảm giác an toàn. Cơ thể buộc chặt, đưa lưng về phía người đối diện. Đúng như Margaret đoán, mức tín nhiệm đối với con người, bị ép tới mức thấp cực hạn. Người hầu đều là tượng người luyện kim, tuyệt đối để lộ bí mật, ngoại trừ những bức tượng lạnh băng có tên ra, suốt nhiều ngày nay, Margaret hề thấy bất cứ người lạ nào xuất bên người Theodore.


      Hình như có bạn bè, , thậm chí có lấy người tâm phúc để giúp việc. Chỉ có duy nhất người biết được bí mật là Garo, cũng là lão hồ ly bị mua chuộc bằng tiền tài.


      Đột nhiên Margaret rất muốn ôm Theodore cái, dáng vẻ của bây giờ rất vô hại - con người độc, bên cạnh có người có thể tín được. Nàng vươn tay, đem Theodore ôm vào lòng.


      "Nếu ngươi muốn ta ngộp thở mà chết" Đột nhiên có giọng nam non nớt rầu rĩ vang lên, "Có thể đem bộ ngực của ngươi dịch ra chút ?"


      "Á, ngươi giả vờ ngủ à?"


      Mái tóc dài che khuất cái lỗ tai hồng hồng của Theodore, "Khụ" làm ra vẻ trấn định hắng giọng cái, "Vừa mới tỉnh." ra tỉnh lại từ sớm, tuy nhắm mắt nhưng vẫn cảm giá được nàng ngu xuẩn đó nhìn mình chăm chú. Cho nên mở mắt, mà chỉ lẳng lặng nằm giường, nghiêng về phía Margaret nhìn thấy được, thầm thả lỏng thần kinh vẫn luôn căng thẳng nãy giờ.


      "Ông ta chưa?" Theodore hỏi câu đầu đuôi.


      Nàng sửng sốt mất mấy giây mới kịp phản ứng lại, chắc hẳn là đến Martin: "Có lẽ rồi... Tôi để ý đến ông ta lắm." Nghe thấy ngữ khí của Theodore khi đến Martin, nàng cảm thấy những suy đoán của mình là .


      "Ngươi đúng là..." Theodore nhịn được mà bật cười, trong giọng tràn ngập mỉa mai lẫn khinh bỉ, "Bị người như ngươi xem , đối với ông ta mà chắc đây là lần đầu tiên."


      "Tôi thích ông ta." Margaret thẳng.


      Theodore ngây người: "Vì sao?" Nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của nàng, đột nhiên bật cười. "Là trực giác của loài vật đúng ? Cảm thấy sợ hãi với những thứ có cảm giác nguy hiểm."


      "Này" Margaret bất mãn chọc chọc lên mặt , "Tôi là người mà.... Mặc dù có nửa huyết thống ác ma." tới đây nàng vội hỏi, "Ân sư của ngài... Biết tồn tại của tôi à?"


      Ánh mắt của Theodore tối lại ngay lập tức, "Ừm." qua loa trả lời. "Có biết."


      #


      "Theo, xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao cho ta biết." Martin ngồi đối diện , vừa uống trà, vừa ôn hòa . đúng là hiếm thấy, đại giáo chủ Martin trước mặt mọi người luôn nghiêm nghị mà lại có lúc ôn hòa như thế này, mọi người đều , ngài ấy chỉ có thái độ ôn hòa với mình Theodore là người đệ tử được sủng ái nhất.


      Theodore gì, hỏi vì sao bí mật này dù cố giữ kín nhưng Martin vẫn biết được. Vì biết có hỏi cũng vô ích. Tất cả mọi thứ mà sở hữu, từ đầu đến cuối, vẫn bị người ngồi trước mặt này nắm trong lòng bàn tay.


      "Ta sắp xếp cho con Ma pháp sư xuất sắc khác am hiểu về nguyền lời." Martin tiếp tục , "Garo là lão hồ ly, chỉ nhận tiền nhận người, ta sớm với con, nên quá thân cận với ." Thấy Theodore vẫn chưa trả lời, ông ta hỏi lại lần nữa "Hiểu chưa?"


      "Hiểu rồi." Theodore hờ hững đáp lại.


      Martin vừa lòng vuốt cằm, "Mẹ con rất nhớ con." Có lẽ là thấy thái độ Theodore khá tốt, ông ta đột nhiên vậy.


      khuôn mặt Theodore cuối cùng cũng có chút biến hóa, " sao?" cười cách khinh bỉ, "Phiền ngài chuyển lời đến cho bà ta, tôi cũng rất nhớ bà."


      "Ta ." Martin mỉm cười, "Theo, con đúng là đứa trẻ ngoan." Ông ta vẫn như mọi khi, giống như người cha hiền từ dặn dò , "Giáo Hoàng lâu nữa xuống đài, chuyện con bị nguyền rủa tuyệt đối thể bị người khác phát vào lúc này, nghe con tìm được đứa nửa người nửa ma?" Ông ta tùy ý , "Giết , ác ma tuy rằng hi hữu, nhưng ta tìm được vài đứa, mấy ngày nữa có thể đưa lại đây."


      Bàn tay giấu trong ống tay áo của Theodore nắm lại thành quyền, vừa chuẩn bị mở miệng Martin đột nhiên đứng lên: "Lời nguyền người con đúng là phiền toái, nó chỉ khiến con biến thành trẻ con..." Vị đại giáo chủ mặc trường bào màu đỏ bước đến gần Theodore, ngữ khí vẫn ôn hòa như trước nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, trầm giống hệt như trong trí nhớ của Theodore, "Nếu nhanh chóng phá giải, nguy hiểm đến tính mạng."


      "Vậy sao." Theodore cười nhạt.


      Martin kinh ngạc nhướng mày, hình như ông ta đoán được rằng đệ tử của mình trả lời như vậy. "Con...." Ông ta hạ thấp giọng, "Nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ của con, còn cả ta đều rất thương tâm."


      " sao?" Khóe miệng Theodore nhếch cao, nếu có Margaret ở đây, nàng chắc chắn có thể phát ra đây là nụ cười mà luôn bày ra trước mặt người khác, nụ cười ôn nhu, từ bi của quan đại thần.


      "......Theo, Theo!"


      Nàng lớn tiếng gọi mấy lần, mới đem Theodore kéo về thực tại, "Ai cho phép ngươi gọi ta là Theo?" hừ mạnh cái.


      "Ngài vẫn chưa trả lời tôi." nàng quyết đoán thèm để ý đến ngữ khí kiêu ngạo của , "Ân sư của ngài, ông muốn xử lý tôi nh thế nào vậy? Tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi rất lạ."


      Tất nhiên là ông ta muốn giết ngươi. nhìn Margaret cách mỉa mai, châm chọc cho đến khi nàng bị chọc xù lông mới chậm rì rì : "Margaret tiểu thư, trí tưởng tượng của ngươi đúng là phong phú, phải ai cũng có hứng thú với ."


      Đúng là độc mồm độc miệng, Margaret oán hận trừng mắt, liếc cái, con ngươi chuyển loạn, bỗng nhiên cười tủm tỉm : "Nhưng mà có thân sĩ nào đó có hứng thú "tầm thường" với tôi, sáng hôm nay a... mới còn dùng gậy...."


      đúng là có cách nào với cái người da mặt dày như thế này, tuy bị bịt kín miệng, nhưng trong đôi mắt của nàng ý cười dương dương tự đắc rất ràng: "Im miệng!" Theodore thẹn quá hóa giận gầm - nàng cười càng thêm sáng lạn.


      Theodore cảm thấy mình cần phải khám não, rồi để cái lão đáng ghét đó giết quách nàng mới đúng, sao có thể có suy nghĩ muốn bảo vệ nàng được. "Khoan, khoan... ngươi làm cái gì thế?" vội vàng buông tay ra, ra Margaret vươn đầu lưỡi ra liếm lên lòng bàn tay . Cảm giác nhồn nhột, ướt át chợt lóe lên lại thấy vẻ mặt chưa thỏa mãn của nàng, mặt Theodore vốn nóng bừng lên, bây giờ toàn thân đều cảm thấy nóng.


      "Do ngài câu dẫn tôi mà!" Vẻ mặt của dâm ma tiểu thư rất ngang nhiên.


      "Ngươi... trong đầu ngươi chứa những cái thứ gì thế hả? Dừng tay, a..." Đây là "trăn trối" cuối cùng của Theodore trước khi bị ma trảo của Margaret bao phủ, "... Dừng tay!"

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây – huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 13:




      "Ác ma bây giờ phải là rất hiếm sao?" Nghe thấy Đại giáo chủ Martin đưa cho đồ đệ của mình mấy con ác ma, Margaret nghi ngờ hỏi.


      Theodore ngồi đối diện nàng, ánh mắt đầy phức tạp nhìn cái ly đựng đầy máu tươi bàn. Ác ma đưa cho giải trừ nguyền rủa tất nhiên phải là dâm ma, uống máu của chúng là có thể hấp thu sức mạnh của ác ma, cần phải tiếp tục dùng cái cách có liêm sỉ đó nữa. Vì thế nên Margaret cảm thấy bất mãn: "Cái thứ kỳ quái này, ngươi muốn uống à?"


      Chẳng lẽ uống cái thứ đó của ngươi kỳ quái à? Quan đại thần cố nén xúc động muốn mỉa mai nàng, cầm lấy cái ly chân dài, cau mày ngửa cổ uống hơi cạn sạch: "Vị có vẻ lạ." lẩm bẩm thầm.


      " ?" Vẻ mặt thiếu nữ đầy vẻ mong chờ nhìn , "Có phải là dâm dịch của ta uống ngon hơn ?"


      Nếu lúc đầu Theodore còn khiếp sợ vì nàng có thể ngang nhiên ra mấy câu biết xấu hổ như thế này nhưng bây giờ thành thói quen rồi. Quan đại thần bình tĩnh lờ khiêu khích của người đối diện, ưu nhã cầm khăn tay lau khóe miệng, đứng dậy chuẩn bị xử lý công việc.


      "Khoan ." Margaret túm chặt lấy tay áo , "Ta có thể nhìn con ác ma này ?"


      " có gì đẹp cả." Theodore lãnh đạm , thiếu nữ ngửa đầu nhìn , bây giờ lại giả bộ làm nũng giống trẻ con lắc lắc tay áo , khiến lại tự chủ được mà dịu giọng trả lời nàng, "Bọn chúng... Rất điên cuồng." Dừng chút, cuối cùng lại đem những lời "Ngươi gặp nguy hiểm" nuốt vào.


      Lời nguyền người Theodore dần biến mất, mỗi ngày có thể duy trì được trạng thái cơ thể người trưởng thành hơn 10 tiếng. Mấy lần cầu nguyện sớm đảo cũng tiến hành thuận lợi, ai phát ra khác thường. Quan hệ giữa với Margaret càng ngày càng trở nên quen thuộc, mẫn cảm phát ra thái độ của đối với mình ôn hòa hơn, Margaret tất nhiên tận dụng cơ hội.


      "Điên cuồng?" ra nàng đòi xem ác ma là giả muốn ở cùng với Theodore thêm lúc nữa mới là , "Ta chưa từng thấy ác ma, Theo, chỉ nhìn chút thôi."


      Theodore quả bị nàng quấy rối cuối cùng có cách nào khác đành phải ngồi xuống.


      Margaret gần đây cũng nhìn thấu tính cách của - trước mặt người đời thánh đồ từ bi, hiền hòa nhưng sau lưng lại là tên xấu xa độc miệng, lạnh lùng, nhưng ra người kiêu ngạo, chuyên miệng đường tâm nghĩ nẻo. Hơn phân nửa thời gian đều sống cách ly khỏi người khác, luôn cao cao tại thượng, nên khôn biết làm thế nào để thể tình của mình, cũng biết cách sống chung với người khác. Nhưng Margaret cứ liên tục chủ động tiến công, thậm chí là liều chết quấn lấy , Theodore chỉ đành nhượng bộ hết lần này đến lần khác, để mặc nàng muốn làm gì làm.


      Đáng thương cho Theodore hoàn toàn ý thức được mình bị người ăn gắt gao, bởi vì kiến thức của đối với loại sinh vật ác ma này cũng nhiều, nếu như Garo ra thân phận của Margaret, cũng hề biết đến tồn tài của loại dâm ma này. Đúng như Margaret đoán, khi phát mình trúng phải lời nguyền, cần ác ma để giải lời nguyền người đầu tiên mà nghĩ đến chính là nửa người nửa ma mà từng cứu ở ngoài thành.


      ra với quyền thế của Theodore, phái người thầm tìm vẫn có thể tìm được ác ma khác. Nhưng tình huống lúc đó quá cấp bách, mấy ngày nữa phải xuất trước mặt dân chúng đảo, nên chỉ có thể bắt Margaret, người cách gần nhất.


      Đây cũng là điểm mà Margaret thể lý giải nổi khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt của Theodore, nếu Theodore là người lãnh huyết, khốn nạn như thế sao lúc đó lại cứu mình ở cái nơi hoang vu bóng người đó? Dưới tình huống đó, hoàn toàn có thể giả vờ như thấy gì cả để mặc Margaret tự sinh tự diệt.


      Quan đại thần khinh thường cười nhạt cái: "Lúc đó cùng với ta còn có phu xe."


      Nghe những lời này Margaret tỉnh ngộ ra. Để bảo vệ hình tượng thánh khiết hoàn mỹ của mình quan đại thần đại nhân tất nhiên phải giả bộ từ bi, hiền hòa trước mặt người khác vậy nên lúc đó vì có phu xe cùng với , cho dù muốn giả vờ như thấy cũng thể thấy chết mà cứu được.


      Nhận được lời giải thích như vậy, Margaret khi đó hận Theodore đến độ nghiến răng nghiến lợi. Quả đúng là tên khốn nạn! Lần cứu mạng mình đó cũng là diễn trò, uổng phí tấm chân tình của nàng dành hết cho , thầm mếm Theodore lâu như vậy. Nhưng rất nhanh Margaret liền ý thức được mình sai...


      Nàng nhớ kỹ mấy câu của phu xe, "Trong bụi cỏ quả có người..." Quả có người... vậy tức là Theodore phát ra trong bụi cỏ có người trước rồi mới với phu xe, bảo phu xe quay về kiểm tra. Nếu như muốn cứu Margaret sao lại nhắc nhở phu xe như vậy, ràng lý do của hợp lý.


      Đến lúc nàng hiểu được con người của Theodore cũng hiểu được tại sao lúc ấy lại như vậy - đúng là kiêu ngạo, ràng là mình chủ động cứu người, nhưng hết lần này đến lần khác lại giấu giếm biến mình thành tên xấu xa, giả vờ lãnh, hờ hững nửa nửa giả.


      Cho dù thế nào chăng nữa, Margaret cảm thấy cái tính cách của rất dễ thương.


      "Theo." Trong lúc Theodore vắt óc để bịa ra mấy chuyện về ác ma, chợt nghe thấy nàng dịu dàng gọi tên .


      "Sao thế?" đáp lời theo bản năng.


      " đáng ." Margaret cong khóe môi, cười rộ lên hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, con ngươi sáng lấp lánh, "Em thích nhất."


      Theodore ngây người, đợi đến khi tìm lại được giọng của mình, cố gắng giả vờ bình tĩnh, tiếng tim đập thình thịch vang dội bên tai, "Khụ." Quan đại thần hắng giọng khụ tiếng, nếu như bỏ qua hai lỗ tai đỏ bừng của , nhìn qua vẫn rất trấn định, " , ngươi muốn làm gì."


      "Em muốn làm với ." Thiếu nữ cười híp mắt .


      " được." giận tái mặt, nhưng gò má nóng bừng mảng.


      "Cho ở phía nha."


      " được."


      "Vậy em khẩu giao cho ?"


      "Im miệng!" Theodore cuối cùng cũng thẹn quá hóa giận, "Ngươi thành chút!"


      "Được rồi." Margaret phẫn nộ bĩu môi.


      Có lẽ là do lời nguyền được giải trừ nên khi Theodore ngửi thấy mùi hương lạ khi nàng động tình còn khiến mềm nhũn cả người nữa. Quan đại thần đại nhân dù sao cũng có trình độ ma pháp cao siêu, lúc trước bị Margaret cưỡi đầu cổ mà làm được gì nhưng bây giờ Margaret mà muốn bá vương ngạnh thượng cung hoàn toàn có khả năng.


      Bởi thế nên dâm ma tiểu thư chỉ có thể đường vòng, thỉnh thoảng mấy câu đùa giỡn bàn cơm, hoặc là cởi sạch đồ tới lui trước mặt Theodore, còn lúc ngủ giống như con bạch tuộc cuốn chặt lấy Theodore vặn vẹo, uốn éo, hay là nhân lúc Theodore tắm nhảy bổ vào đánh lén, ngoài miệng là muốn giúp kỳ lưng nhưng ra là nhân cơ hội sàm sỡ ... Tội nghiệp thay cho Theodore mỗi lần đều bị nàng trêu chọc đến cương cứng, nhưng vẫn phải nén lại, Margaret hoài nghi cứ nhịn như vậy có khi nào nhịn thành bệnh luôn ?


      "Rốt cuộc là vì cái gì mà muốn làm tình với em?" Vấn đề này thiếu nữ hỏi qua rất nhiều lần, "Em cũng bắt ngươi phải chịu trách nhiệm." Dù ra những lời này rất chua xót, nhưng đây thực là suy nghĩ của Margaret. Nàng chỉ muốn giữ chặt lấy tại, được ở cùng chỗ với Theodore tận hưởng ái tình, như thế phải rất tốt sao?


      Nhưng Theodore vẫn mực tránh né, cho cùng là vì hiểu trái tim của chính mình. hiểu được bản thân đối với Margaret là loại tình cảm gì, vốn dĩ rất coi thường người con đó. Vừa ngu xuẩn vừa thô tục, so với Theodore hoàn toàn là người của hai thế giới.




      Nhưng Theodore lại có cách nào ghét nàng, cho dù luôn những lời lạnh lùng, nhưng điều này đều là những lời dối là do quá kiêu ngạo mà thôi.


      Nàng giống như vị khách mời mà đến xông vào cuộc sống của Theodore, cái con người chưa bao giờ cho phép ai vào phòng riêng của mình, Theodore giảo hoạt, lạnh lùng, cao ngạo, khó tính, thậm chí là độc, đều bị thiếu nữ từ trời rơi xuống nhìn thấy tất cả. Mà nàng lại luôn lung tung bừa bãi, kiêng nể gì cả, sợ người đời cười nhạo cũng vì bản thân khác biệt mà tự ti. Nàng cố kỵ Theodore là tên khốn kiếp, rời xa , cũng có ý nghĩ muốn thay đổi , càng vì Theodore lộ ra mặt yếu đuối của bản thân mà thương hại .


      Nàng lỗ mãng, nhưng rất dũng cảm, giống như ngốc nghếch liều lĩnh xông về phía trước, cố gắng bao dung Theodore cả những điểm tốt lẫn điểm xấu của .


      người như vậy, Theodore sao có thể thích nàng.


      Nhưng bây giờ quan đại thần đại nhân hiểu gì về tình cảm vẫn còn hỗn loạn, mơ màng. Lý trí với là mình với Margaret là chuyện thể được, nhưng trái tim cứ kéo đến gần Margaret. Bởi vậy chỉ có thể cứng rắn chống đỡ hết ngày này qua ngày khác, dù Theodore có là tên vô sỉ khốn nạn, nhưng trong xương vẫn là vị thân sĩ ngây ngô thầm thích .


      Đến tối, Margaret có vẻ rất đàng hoàng. Tắm xong thay váy ngủ rồi ngồi giường, tay cầm cuốn tiểu thuyết phiêu lưu mà nàng thích. Yên lặng được mấy phút, nàng đột nhiên đặt sách xuống, rồi : "Theo, chúng ta chèo thuyền ."


      Nơi ở của Theodore là trang viên cách thần điện xa, trong vườn là cái hồ nước trong veo, bây giờ là đầu hạ, chèo thuyền hồ vào buổi tối đúng là ý tưởng tuyệt vời.


      Theodore cũng rảnh rỗi, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, khựng lại chút cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Margaret sung sướng hoan hô tiếng nhảy xuống giường, hào hứng ra ngoài lại bị Theodore kéo lại đưa qua cái áo choàng: "Mặc thêm vào."


      "Hả?" Nàng nháy mắt với : "Sợ em cảm lạnh à? Theo đối với em tốt..."


      Lúc trước nếu nghe nàng mấy câu như vậy, Theodore nhất định cật lực phủ nhận. Dù bây giờ thành thói quen, nhưng thỉnh thoảng nghe nàng dỗ ngon dỗ ngọt Theodore đỏ mặt, quay đầu chỗ khác dám nhìn vào mắt nàng, ngược lại thúc giục : " nhanh, khuya mất."


      "Ừ." Margaret hài lòng túm vạt áo của lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt cưng chiều ' cái gì chính là cái đó', nhưng hết lần này đến lần khác người luôn có những cầu tùy hứng đều là nàng. Giống như đêm nay, nàng đột nhiên muốn chèo thuyền, Theodore cũng thỏa mãn nàng.


      Trong lòng ngọt ngào, Margaret vừa theo vừa toan tính trong lòng. Quan đại thần đại nhân đúng là quá ngây thơ khi nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng chịu đàng hoàng, người kiên nhẫn như Margaret sao có thể vì bị Theodore từ chối mấy lần mà bỏ cuộc chứ.


      Đêm nay nhất định phải ăn sạch Theodore, trong phòng ngủ được, vậy lát nữa làm hồi ân ái thuyền giữa "trời nước bao la".

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây – huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 14:



      Trong hồ chiếc thuyền nhàng tròng trành, vốn dĩ chiếc thuyền này Theodore sai người neo bên mép bờ chỉ để trang trí mà thôi. Hai người vừa ngồi vào liền cảm thấy tay chân bị gò bó, thể duỗi thẳng ra được. Vì đề phòng Margaret rơi vào trong hồ, Theodore thể làm gì khác hơn là ôm lấy thắt lưng của nàng, để nàng ngồi dựa vào trong ngực mình. Nhưng hết lần này đến lần khác Margaret lại chịu an phận, hối thúc Theodore đưa thuyền ra giữa hồ, muốn hái mấy cành hoa súng nở.


      Theodore đành phải ôm nàng chặt hơn, Margaret thuận thế vòng tay ôm cổ , nhích cái mông ngồi hẳn đùi . Theodore nhoài người ra hái hoa cho nàng, thiếu nữ ngửa đầu chuyện với , hơi thở thơm ngát lướt qua sườn cổ , giống như triền miên âu yếm, khiến rùng mình cái.


      "Em..." Nam nhân vẻ mặt nhẫn, nhìn nàng : "Đừng làm rộn."


      "Hừ." Margaret nhõng nhẽo, "Em đâu có nghịch."


      đúng, đáng lẽ ra những lúc như thế này, nàng đều bày ra cái vẻ mặt vô tội thẳng thắn thừa nhận là cố tình quyến rũ . Đến lúc này Theodore mới nhận ra được Margaret tức giận, nhất thời luống cuống chân tay: "Xin lỗi... Ta..."


      Theodore biết cách nào để dỗ dành giận dỗi này, tay chân vụng về, vẻ mặt bối rối cái dáng vẻ kiêu ngạo, bệ vệ thường ngày biến mất còn chút bóng dáng. Margaret thầm đắc ý, vội vã lấn tới, "Có phải chán ghét em ?" Nàng mím môi, động tác này thoạt nhìn giống như nàng rất úy khuất, "Toàn đẩy em ra, còn..." Thiếu nữ dường như tiếp được nữa, cúi đầu, hai vai khẽ run.


      Nàng, Theodore căng thẳng, nàng khóc?


      Nhưng rất nhanh Margaret ngẩng đầu lên, giả vờ làm như sao cả, đôi mắt đong đầy nước mắt khiến Theodore càng thêm khó chịu, nàng miễn cưỡng vui vẻ. "Theo, xin lỗi , lại khiến thêm phiền rồi." Giọng của nàng buồn buồn, " thích, vậy từ nay em làm thế nữa."


      " phải", Theodore theo bản năng nắm lấy tay nàng, "Ta..."


      "Ta" cái gì? muốn cái gì? Trong đầu Theodore hoàn toàn hỗn loạn, ghét Margaret ư? ghét những việc mà nàng làm ư? Đều phải, ghét, tuyệt đối . Dường như có thứ cảm xúc gì đó từ sâu trong lòng dần thoát ra nhưng Theodore bây giờ vẫn còn ngây thơ biết gì cả, đầu óc bây giờ hoàn toàn hoạt động được.


      Trong lòng Margaret biết , lần này nàng cố tình hỏi ép có hiệu quả rất tốt, nhưng tiến độ quá nhanh khiến quan đại thần đại nhân chịu nổi. Từ từ rồi đến, ngày nào đó, cái người kiêu ngạo này chính miệng thừa nhận thích nàng. Cho nên nàng tiếp tục ép hỏi Theodore nữa, mà ngược lại chủ động nắm lấy tay : " có thể hôn em cái ?"


      Khuôn mặt phừng cái đỏ bừng lên, "Hôn..." Lời từ chối đến bên miệng, nhưng nhìn thấy đôi mắt lã chã chực khóc của thiếu nữ, lại nuốt những lời đó trở vào. Được rồi, Theodore nghĩ, người chưa bao giờ để lộ dáng vẻ yếu đuối trước mặt người khác mà bây giờ nàng lại khẩn cầu , cũng khiến phải mềm lòng, "Khụ." giả vờ trấn định hắng giọng cái, "Chỉ hôn chút."


      "Chỉ chút." Margaret gật đầu khẳng định, đôi mắt nàng vừa rồi giống như bầu trời giăng đầy mây đen nhưng thoát cái biến thành tiểu tinh linh hoạt bát, cảm thấy trong lòng mình như nhũn ra.


      đắn đo suy nghĩ chút rồi nhàng nắm lấy cằm nàng, cúi đầu hôn lên. Nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước, nhưng chỉ đụng chạm khe khẽ như vậy cũng khiến tim hai người đập chậm mất nhịp. Đôi môi nàng mềm mại, hương vị ngọt ngào khiến Theodore cảm giác giống như lúc bé được ăn kẹo, vị ngọt ấy đến tận bây giờ vẫn thể quên được. Tách ra , lý trí bảo phải kết thúc nụ hôn này, nhưng trong lúc do dự nỡ rời , Margaret hé mở môi đào, lợi dụng lúc sơ hở 'vồ lấy' Theodore.


      Giống như chú cá hoạt bát, cái lưỡi trơn trượt của nàng quấy đảo lung tung trong khoang miệng Theodore, giống hệt như con người của nàng, nhiệt tình như lửa, cuốn lấy Theodore, lưỡi nàng lướt qua từng tấc da thịt trong miệng . Nàng ôm lấy đầu , kịch liệt dây dưa, hai bên cùng trao đổi nước bọt. Tiếng thở dốc, tiếng ngâm khẽ, tiếng hừ , cùng đôi môi dán chặt lấy nhau của hai người hợp thành bức tranh kiều diễm dưới màn đêm.


      Bị lừa, cổ áo bị kéo rách, quần cũng bị tuột xuống, cự vật ngẩng cao bị bàn tay mềm mại xương của thiếu nữ cầm lấy chuyển động lên xuống, Theodore bị Margaret triền hôn, trong đầu khỏi ảo não. Nhưng điều khiến phiền muội nhất phải là mình lại lần nữa bị người con này nắm mũi dẫn , mà là biết mình trúng kế, nhưng hết lần này đến lần khác lại có cách nào dừng lại.


      Thiếu nữ nằm trong ngực yếu đuối run rẩy, bầu ngực cao ngất trắng như tuyết giống như hai chú thỏ đáng , ngừng nảy lên trước mặt Theodore, dụ dỗ ngậm lấy đầu vú vừa mềm mại, vừa cực kì đàn hồi vào miệng, dùng đầu lưỡi vừa liếm vừa cắn. Bầu ngực bên kia cũng bị vắng vẻ, đầu ngón tay có những vết chai mỏng vân vê đầu vú, thỉnh thoảng nắm lấy đầu vú kéo mạnh cái, khiến tiếng rên rỉ của thiếu nữ càng thêm quyến rũ.


      "A, Theo... Nhột quá..." Margaret nhịn được vặn vẹo hai chân, trong khi giúp mát-xa gậy thịt, tiểu huyệt sớm xuân thủy tràn lan, làm ướt đẫm bắp đùi của .


      Bàn tay to thuận thế trượt từ cổ nàng xuống, ngón tay thon dài từ phía sau vói vào khiêu khích mật huyệt. Nam nhân ở phương diện này đều vô tự thông, dù Theodore chưa từng chạm qua người phụ nữ nào nhưng vẫn chuẩn xác tìm được tiểu hoa châu giấu giữa hai phiến hoa môi, cảm giác vừa mềm mại vừa cứng rắn khiến cảm thấy rất mới mẻ lưu luyến nỡ rời, ngón tay kẹp lấy tiểu hoa châu vừa sờ vừa bóp, dâm thủy ồ ạt chảy ra, mỗi lần Theodore cố tình nhéo mạnh đế, cơ thể yếu ớt trong ngực liền co rúm lại, tiểu huyệt lúc khép lúc mở, lại ra cỗ dâm thủy mang theo mùi hương lạ.


      "Đừng mà, đừng làm như vậy..." Margaret nước mắt lả chả bắt lấy cánh tay của , đế là chỗ nhạy cảm nhất của nàng, nhưng dường như Theodore lại đùa bỡn biết mệt, ra sức khi dễ tiểu hoa châu, "Theo, xin ..." Nàng từ đầu đến chân đều mềm nhũn, chỉ sợ nếu cứ như vậy nàng chết vì cao trào quá nhiều mất thôi, chỉ đành phải chống đỡ cơ thể dùng cái mông vểnh uốn éo dời chú ý của Theodore, "Tiểu huyệt, tiểu tao huyệt cho cắm thoải mái có được khong, đừng ... đừng sờ nơi đó.."


      Ánh trăng đêm nay cũng đẹp, phủ lên bờ mông căng mọng trắng nõn của nàng khiến lóa mắt. Theodore nhớ đến thánh nữ trong thần điện cũng có cơ thể với những đường cong lả lướt, hoàn mỹ tỳ vết, nhưng thánh nữ khiến người ta cảm thấy kính sợ, còn cơ thể hoàn mỹ trước mắt này lại dụ dỗ muốn chà đạp nàng, muốn bất chấp tất cả cắm vào trong cơ thể nàng, dùng gậy thịt đâm nát tiểu huyệt dâm đãng này, bắn tinh dịch của vào trong cơ thể nàng.


      "Theo" Cái mông như trái đào chín căng mọng lắc lư trước mặt , trong giọng của nàng lộ ra nôn nóng khó nhịn, cầu xin , "... Làm em !"


      "Được." Kể từ khi tràng hoan ái này bắt đầu đây là lần đầu tiên Theodore mở miệng chuyện. Giọng trầm thấp che giấu điên cuồng mà Margaret chưa từng biết. Nàng cảm nhận được thân thể nóng rực của kề sát nàng, bàn tay to xoa mông nàng, dọc sống lưng nhàng vuốt ve, tay đè xuống bụng nàng, tay bóp hông ép nàng vểnh mông cao hơn nữa.


      Đây phải là lần đầu tiên cùng Theodore làm tình, nhưng lúc này Margaret lại nhịn được mà run rẩy, tiếng thở dốc ngày càng gấp gáp, cuối cùng nàng cũng bị... Theodore thao. Nàng chờ đợi gậy thịt cứng rắn của nhưng đột nhiên lại có thứ gì đó mềm mại, nóng ẩm liếm lên hoa môi. "A!--" Margaret gần như cao trào ngay lập tức, hai khuỷu tay chống đỡ cơ thể mềm nhũn khuỵu xuống, cả người nàng lung lay như sắp đổ nếu nhờ Theodore ôm lấy nàng chắc nàng ngã nhào xuống thuyền, "Theo, đừng mà, đừng liếm... A, đừng liếm chỗ đó..."


      Cái lưỡi to đâm vào càng sâu hơn, đôi môi đem toàn bộ hộ khẩu đều ngậm vào, đầu lưỡi đảo qua hoa môi, đảo qua am đế, thậm chí từng nếp gấp cúc huyệt cũng bị tinh tế liếm qua lần. Nam nhân vô cùng kiên nhẫn đùa bỡn hoa huyệt sớm ướt đẫm, tham lam mút từng ngụm từng ngụm, thanh dâm mỹ vang lên dứt.


      "Ưm a a... Sắp đến, đến rồi... Muốn phun ra..." Khoái cảm trong tâm lý cộng thêm kích thích sinh lý khiến Margaret gần như điên cuồng, Theo... Theo liếm tiểu huyệt của mình. Chỉ cần nghĩ đến điều này nàng cảm giác sung sướng gần như muốn hôn mê.


      "Nhiều quá... Ừ, ngọt..." Theodore thấp giọng nỉ non, mật nước tuôn ra đều bị nuốt vào miệng, phun ra , phun ra hết , dù sao mình cũng từng uống ít rồi. Dùng cái lý do sứt sẹo đó để bao che cho hành động của mình, quan đại thần đại nhân càng thêm chuyên tâm bú mút, cho đến khi thiếu nữ dưới thân run rẩy phun ra cỗ tinh cuối cùng mới thỏa mãn ngẩng đầu, dâm thủy dính bên môi cũng bị liếm sạch .


      "Kế tiếp..." vỗ lên cặp mông của Margaret, ý bảo thiếu nữ chìm đắm trong khoái cảm cao trào xốc lại tinh thần, "Thỏa mãn nguyện vọng của em, thao nát tiểu tao huyệt này."

    5. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Ôi đến đây ngọt hơn đường luôn rồi huhu
      Hai chị đáng quá mất, cứ em em như đường vậy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :