1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 18



      Tích tích, tích tích... Trong đêm khuya yên tĩnh, đồng hồ báo thức phát ra thanh rất lại đánh thức Diệp Huyên nửa tỉnh nửa mê. mở mắt, đưa tay cầm đồng hồ lên, đồng hồ hiển thị số giờ bằng huỳnh quang – 2 giờ 43 phút.

      "Aizz..." Diệp Huyên thở dài, trong khoảng thời gian này đêm nào cũng ngủ ngon, mỗi khi nhắm mắt lại toàn gặp những giấc mơ kì lạ. mơ thấy rất nhiều chuyện quá khứ xảy ra ở các thế giới trước, còn có truyện ở trường học nữa... Sau khi rời khỏi mỗi thế giới, Diệp Huyên đều cố gắng quên những chuyện trải qua ở đó. biết, đối với chủ thể của mỗi thể giới, khi xuyên việt giả rời , chủ thể vẫn trải qua sinh hoạt như cũ. Mà hệ thống lại dùng những biện pháp đặc biết làm mờ nhạt đoạn kí ức ở thế giới đó của mỗi thí sinh, làm cho thí sinh đến mức sa vào trong đó.

      Nhưng biết có phải là ảo giác của , luôn cảm giác mình càng ngày càng mệt mỏi. Vô số thăng trầm, vô số hỉ nộ ái ố, biết con đường này phải đến lúc nào mới thấy điểm cuối, mà tất cả những tình cảm của ‘Diệp Huyên’ luôn tồn tại trong lòng , tạo thành gánh nặng.

      Bắt đầu từ thế giới tu tiên kia, Diệp Huyên chỉ lần suy nghĩ, ra là ai?

      Năm nay hai mươi hai tuổi, cha mẹ mất sớm, gia cảnh bình thường, cuộc sống trôi qua bình thản mà nhàm chán. Chỉ có chuyện đáng kiêu ngạo nhất đó chính là thi đậu học viện xuyên . Nếu thuận lợi vượt qua cuộc thi tốt nghiệp, trở thành nhân viên quản lý thời .

      Nhưng mọi thứ thay đổi, mới đầu cho rằng đây chẳng qua chỉ là trò chơi. Cố Dần Thành mặc dù là giảng viên, nhưng rất ít khi thấy tiếp xúc với những học viên khác, nếu như có ai trao đổi với nhiều chút, có lẽ cũng chỉ có mình Diệp Huyên.

      Sau này, càng ngày càng nhiều những nghi ngờ xuất , cho dù Diệp Huyên có ngốc chăng nữa, cũng nhận ra Cố Dần Thành lừa vào đây là có mục đích khác.

      Tất cả chủ thể đều cùng tên và ngoại hình giống . Trong quá trình cộng hưởng tình cảm, chỉ có những phản ứng bài xích nào, mà ngược lại cảm thấy linh hồn mình và chủ thể phù hợp vô cùng, mặc dù tính cách của và chủ thể là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Hai lần xuyên qua đều lặp lại thế giới cũ, càng khiến người kinh ngạc là, trong thế giới này có thể nhận được tín hiệu của Crato.

      Khi thấy gương mặt của Crato xuất màn hình, Diệp Huyên còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ.

      Điều đó có khả năng, tất cả lần thế giới đều là độc lập, nếu có 2 dấu hiệu song song xuất trong cùng thế giới, điều đó cho thấy thế giới này sắp bị phá hủy. Lại càng cần phải Crato sống ở năm 185 CE, đây là mốc thời điểm để tạo ra thế giới song song khác. Từ mặt lí thuyết mà , hai thế giới này tuyệt đối có khả năng dung hợp. Có Crato có Hạ Hoài Cẩn, có Hạ Hoài Cẩn có Crato.

      Nhưng bây giờ, thể tưởng tượng nổi xảy ra trước mắt Diệp Huyên. bỗng nhiên nghĩ đến, thời điểm gửi bưu kiện kia là ngày 28 tháng 7 năm 619 CE, mà ngày đó, cũng là ngày Crato cầu hôn .

      "Tiểu Huyên." Nam nhân màn hình vừa mở miệng, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt bình thản đó.

      "Quả nhiên vẫn là dáng vẻ đáng ghét này..." Diệp Huyên lẩm bẩm, biết trong màn hình chỉ là hình ảnh, nhưng trong ánh mắt lại có nước mắt muốn rơi xuống. ‘ hình như chưa từng gọi là tiểu Huyên’, Diệp Huyên nghĩ. Tướng quân đại nhân rất cưng chiều vợ, nhưng nếu bắt gọi bằng tên thân mật, vì xấu hổ mà càng cao ngạo, khó chịu.

      " biết lúc em xem đoạn clip này em có còn là em , có còn là ." nở nụ cười, nụ cười kia ôn nhu hiếm thấy, "Có phải rất kinh ngạc ? Có lẽ sau khi xong những lời này, cũng quên mất…" dừng chút, nhàng , "Xin lỗi."

      Xin lỗi? Diệp Huyên hoảng sợ ngồi đó, Crato... Sao phải xin lỗi ? Crato như vậy rất lạ lẫm, giống chút nào.

      Vì vậy, phải , em phải em?

      " biết em rất mệt mỏi," Crato tiếp, "Xin em... đừng quên," ĐÔi mắt màu nâu vàng thế nhưng lại toát lên bi ai, chua sót mà Diệp Huyên chưa từng thấy bao giờ, "Tỉnh lại , tiểu Huyên..."

      "!" bỗng nhiên đứng lên, những lời này, những lời này từng có người với ! " có phải..." Bộ ngựcDiệp Huyên kịch liệt phập phòng, tim đập nhanh, " có phải là Cố Dần Thành ?!"

      Nhưng ngay sau đó, màn hình ‘tạch’ tiếng tắt mất, còn ai có thể trả lời . Diệp Huyên như phát điên bổ nhào vào màn hình phía trức, liều mạng bấm lung tung, màn hình như vẫn đen thui, có chút phản ứng nào. run rẩy cầm lấy gói bưu kiện, sau đó lảo đảo ngã xuống đất. Ở đó… có con chip…rỗng tuếch.

      Rốt cuộc là điên rồi, hay là mọi chuyện từ đầu đến giờ đều xảy ra trong giấc mơ của .

      Nam nhân sau lưng bỗng nhiên giật giật, đầu chôn ở bên cổ nàng nhàng liếm, bàn tay to sờ lên cái bụng hơi nhô ra của Diệp Huyên, hạ Hoài Cẩn hìa lòng lầm bầm, cũng biết gì, sau đó dựa vào người Diệp Huyên ngủ mất.

      Trong nháy mắt lòng Diệp Huyên bình thản lại, xác định bản thân mình có điên, cảm giác tồn tại của nam nhân này mãnh liệt như vậy, sao có thể là mơ được chứ. trải qua vui buồn, cảm nhận được từng lần rung động, tim đập, tình say đắm, vào giờ khắc này, toàn bộ đều tràn ngập khắp linh hồn .

      rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. " biết em rất mệt mỏi, nhưng xin em... Đừng quên ." Có phải quên chuyện gì rồi ? Vậy hãy nhớ lại . Mặc kệ tất cả băn khoăn, mặc kệ muốn về phía trước bao lâu mới có thể thấy được điểm cuối, chỉ cần cứ tiếp tục , về phía trước là tốt rồi.

      #

      Hạ Hoài Cẩn mơ màng tỉnh lại, mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ là nắng sớm rực rỡ, vợ trong ngực vẫn còn ngủ say. khỏi bật cười vuốt ve gương mặt nhắn bởi vì ngủ mà đỏ bừng. biết vì sao, Tiểu Huyên hình như khôi phục tinh thần rồi.

      Đoạn thời gian trước Diệp Huyên luôn mệt mỏi, sau khi bọn họ chuyển nhà đến đây được vài ngày, Diệp Huyên kiểm tra ra là có thai. Có lẽ là mang thai rất vất vả, tinh thần vẫn luôn tốt. Hạ Hoài Cẩn còn chưa thoát khỏi choáng váng khi biết mình sắp làm ba ba, lại thấy tình trạng vợ tốt, lại gấp đến độ khóe miệng cũng nổi nhiệt. cũng còn tâm tư quản lý mặt trận giải phóng nam giới, giao tất cả công việc cho Phương Nguyên và Cận An, mỗi ngày đều ở nhà vôi trước vội sau, chính thức thăng cấp thành người chồng nhị thập tứ hiếu.

      Diệp Huyên bị Hạ Hoài Cẩn làm cho dở khóc dở cười, mắt thấy ngay cả lúc ăn trái cây Hạ Hoài Cẩn cũng sợ đau răng, hận thể nhai nát thịt quả sau đó đút cho ăn, lại càng cần phải những lúc Diệp Huyên muốn vận động chút, ra ngoài giải sầu linh tinh bị Hạ Hoài Cẩn liệt vào danh sách những hành động nguy hiểm nhất.

      "Phụ nữ có thai phải vận động thích hợp mới có lợi." Diệp Huyên kiên nhẫn giải thích cho Hạ Hoài Cẩn.

      Đáng tiếc những phản ứng trong thời kì mang thai của Hạ Hoài Cẩn so với Diệp Huyên còn nghiêm trọng hơn, đành lòng quát vợ, lại sợ xảy ra chuyện hay, cau mày đau khổ suy tư lâu, liền quyết định ôm Diệp Huyên ra cửa. " là của em, ôm em vận động, cũng có thể xem là em vận động." Hạ Hoài Cẩn hùng hồn .

      Diệp Huyên vừa buồn cười vừa cảm động, Vì muốn khiến cho Hạ Hoài Cẩn lo lắng, chỉ có thể cố gắng nghĩ nữa tới con chip. Cũng may sau ba tháng đứa bé ổn định, Hạ Hoài Cẩn cuối cùng cũng bình thường lại.

      muốn để Diệp Huyên ngủ thêm lát, rón rén chuẩn bị xuống giường, ai ngờ Diệp Huyên lại tỉnh."Mấy giờ rồi?" Tiểu nữ nhân trở mình, thuận thế ôm lấy thắt lưng Hạ hoài Cẩn, thuận thế cọ cọ lên vùng bụng săn chắc. Này vừa cọ, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó nóng cứng chọc chọc vào má. Diệp Huyên ngẩng đầu, chỉ thấy trường côn bị quần lót bao trùm hùng dũng hiên ngang khí phách đứng trước mặt mình, bộ muốn đâm thủng vải dệt xổng ra.

      "Khụ." Hạ Hoài Cẩn lúng túng muốn dời tiểu huynh đệ hưng hấn, "Mới tám giờ, còn sớm, em ngủ thêm chút nữa ."

      Phụ nữ có thai thích ngủ, Diệp Huyên buổi tối ngủ được dược ngon lắm, hôm sau lúc tỉnh lại mặt trời cũng lên cao. Mặc dù biết nam nhân hưng phấn vào mỗi buổi sáng, nhưng đến lúc rời giường, Hạ Hoài Cẩn sớm tự lực gánh sinh giải phóng dục vọng, Diệp Huyên hoàn toàn nghĩ tới tình trạng cấm dục mấy tháng của chồng mình

      "Đợi lát," vội vã nắm lấy cánh tay Hạ Hoài Cẩn, "..."

      " rửa mặt," Thấy vợ áy náy, Hạ Hoài Cẩn ôn nhu hôn lên trán , "Trong bụng em có cục cưng của chúng ta, lẽ chút chuyện đó cũng chịu được hay sao, hả?"

      nhấc chân, chuẩn bị xuống giường, lại bị Diệp Huyên từ phía sau ôm lấy. Cái bụng hơi nhô ma sát lưng , hơi thở ấm áp thổi bên tai làm cho Hạ Hoài Cẩn động tình, "Em có thể dùng tay…" Diệp Huyên giọng , "Hay là… thích em dùng tay?"

      Hạ Hoài Cẩn sao có thể thích chứ? Chỉ cần đối tượng là nữ nhân trước mắt, cho dù cái gì cũng làm, chỉ cần nghĩ đến cơ thể mềm mại của , Hạ Hoài Cẩn cũng có thể thõa mãn bắn ra. Hạ thân căng đến mức muốn nổ tung, nhưng Hạ Hoài Cẩn cố kỵ bụng Diệp Huyên, cố tình tiểu nữ nhân này cứ quấn quýt. đợi trả lời, bàn tay duỗi vào trong quần nam nhân, kéo quần lót xuống, cầm lấy côn thịt thô cứng bắt đầu chuyển động lên xuống.

      Lòng bàn tay non mềm phất qua mỗi chỗ côn thịt, chỉ khiến hô hấp của càng thêm nặng nề, mà…Diệp Huyên nhàng khép hai chân lại…nơi đó... cũng có chất lỏng ấm nóng rỉ ra.

      "Hoài Cẩb... côn thittj của Hoài cẩn, lâu đều được ăn rồi." biết từ khi nào, Hạ Hoài Cẩn bị đẩy nằm xuống giường, hai tay chống xuống, dựa lưng vào đầu giường. nằm giữa hai chân nam nhân, hơi hơi ngẩng khuôn mặt nhắn lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hơi nước.

      "Muốn ăn ?" Bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu , động tác nhàng, dịu dàng.

      "Muốn..." Diệp Huyên cúi đầu, hé mở đôi môi đào, liền ngậm lấy quy đầu tản nhiệt vào miệng. từng khẩu giao cho Hạ Hoài Cẩn dưới lần, lúc mới bắt đầu ngây ngô cho tới bây giờ vô cùng thuần thục, đầu lưỡi liếm qua quy đầu, bỏ sót chỗ nào. Bàn tay ngừng vuốt ve, sau đó lại duỗi vào xoa nắn hai viên bi.

      Hạ Hoài Cẩn chịu nổi thở mạnh: "A…ha... Bảo bối…đúng rồi…liếm chỗ đó... thực ngoan…ha... cái miệng nhắn thực ngoan..." Khẩu giao mang cho khoái cảm mãnh liệt mà ngay cả khi cắm vào tiểu huyệt cũng chưa từng trải qua. Vì côn thịt của quá dài quá lớn, Diệp Huyên rất khó ngậm hết vào miệng. Khi thấy thê tử chuyên chú ngậm lấy gậy thịt của mình, khiến cho Hạ Hoài Cẩn vui sướng đến mức nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.

      Chỉ có sâu đạm mới có thể cam tâm tình nguyện muốn mạng lại vui sướng cho đối phương. Tựa như Diệp Huyên nguyện ý vì hạ Hoài Cẩn khẩu giao, ăn tinh dịch bắn ra. Hạ Hoài Cẩn cũng nguyện ý liếm tiểu huyệt của , giọt cũng chừa. Mà khi cả hai cùng kết hợp, khiến cho bọn họ đạt được thõa mãn nên lời.

      Hạ Hoài Cẩn nghĩ, nếu người kia phải Diệp Huyên, ngay cả cứng rắn cũng cứng nổi. Thân thể chỉ vì Diệp Huyên mà nóng như lửa, dưới an ủi của cái miệng nhắn, cũng có giống như trước kim nén lại, mà là thoải mái phun ra ngoài.

      "Mệt ?" Côn thịt mềm nhũn xuống, Hạ Hoài Cẩn kéo Diệp Huyên ôm vào lòng, bàn tay to vỗ về nhàng lưng tiểu nữ nhân.

      Diệp Huyên nuốt xuống tinh dịch đậm đặc trong miệng đậm đặc, mới mềm nhũn tựa vào trước ngực : " mệt...Em có mảnh mai như vậy," đầu ngón tay vẽ vòng vòng cơ ngực bền chắc của nam nhân, "Buổi tối, chúng ta làm lần nữa, được ?" Thấy Hạ Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn mình, Diệp Huyên khỏi mắc cở đỏ mặt, "Em... Em cũng muốn."

      "Tiểu dâm đãng," nam nhân chỉ cảm thấy nơi cổ họng căng thẳng, đưa tay nhéo nhéo bầu ngực sữa biết khi nào căng cứng, "Tiểu huyệt có phải khó chịu ?"

      "Ừ," tiểu nữ nhân ngoan ngoãn gật đầu, "Rất ngứa…Muốn, muốn được Hoài Cẩn làm..."

      còn chưa dứt lời, Hạ Hoài Cẩn liền đặt Diệp Huyên dưới thân. Hai chân bị tách ra đặt lên khuỷu tay , cúi đầu, đầu lưỡi to liền liếm lên hoa huyệt sớm ướt đẫm. "A…ân...a... cần liếm... vào… a... Hoài Cẩn…Hoài Cẩn..." Trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng rên rỉ, trái ngược với giọng nam khàn khàn lúc trước, tiếng nữ nhân thở gấp kêu khóc, giống như xuân dược, khiến chon nam nhân giữa hai chân nàng liếm càng thêm ra sức.

      là ngọt, thơm quá... Hạ Hoài Cẩn nhắm hai mắt, giống như lữ khách trong sa mạc khát nước lâu tham lam hút lấy mật ngọt, là muốn uống cạn sạch dâm thủy trong hoa huyệt... Trước khi Diệp Huyên, chưa từng nghĩ đến, chính mình có suy nghĩ dâm mỹ như vậy trong đầu.

      "Mẹ, người có từng hối hận ?" Hạ Hoài Cẩn còn nhớ trước khi mẹ mất, mình từng nắm tay mẹ hỏi ra vấn đề kia. Vào thời khắc mẹ vì tình mà gia nhập mặt trận giải phóng nam giới, bà ấy có từng nghĩ tới mình sống cuộc sống như vậy hay ?

      Khi đó mẹ cũng trả lời Hạ Hoài Cẩn, mà chỉ mỉm cười khép mắt lại : "Nếu có ngày con người, con biết đáp án."

      Mà bây giờ, Hạ Hoài Cẩn biết đáp án.

    2. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Ôi thế này trùm cuối chính là thầy giáo rồi.
      Lập ra hệ thống để ăn con nhà người ta, quá dữ dội luôn
      hikari2088Có Nắng Có Gió thích bài này.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây – huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 1:



      "Thưa Ngài, xin Ngài bảo hộ cho những con chiên ngoan đạo của Ngài..."


      đài cao, tiếng cầu nguyện điềm đạm, tràn ngập từ bi như dòng nước suối trong vắt chảy róc rách, khiến lòng người cảm thấy yên bình kì lạ. người đàn ông mặc thân trường bào màu trắng quỳ gối trước chân thần, mái tóc màu vàng mềm mại như tấm lụa xõa xuống sau lưng, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng chói mắt. Dưới chân của , người dân quỳ rạp quảng trường rộng lớn, theo tiếng cầu nguyện chậm rãi của người đàn ông, thấp giọng hát lên bài hát ca ngợi vị thần Quang Minh thiêng liêng.


      Đây là buổi cầu nguyện vào sáng sớm mỗi tuần lần của Fort West, là vương đô cũng là đại lục lớn nhất của vương quốc, Fort West có gần ba mươi mấy vạn dân có đến 9 phần là tín đồ của Quang Minh thần giáo. Mỗi lần cầu nguyện vào sáng sớm, các tín đồ từ các thị trấn xung quanh đều kéo về đây, dù thần điện cố ý chọn nơi tổ chức là quảng trường lớn nhất Fort West nhưng vẫn chứa đủ số lượng người đông đến thế này.


      đài cao của quảng trường, ngoại trừ hai người thánh đồng cung phụng hai bên, chỉ còn người đàn ông tóc vàng mặc áo bào trắng im lặng quan sát con dân của thần Quang Minh.


      Theodore Vise Fernandez.


      Margaret lặng lẽ nhẩm lại cái tên này, vị quan đại thần của Quang Minh thần giáo, được thần giáo cho phép quản lý cả trăm vạn tín đồ, danh xưng cao quý là "Con của thần."


      " hổ là Vise Fernandez đại nhân" Margaret nghe được người đàn ông quỳ phía sau người mình thấp giọng , trong giọng tràn ngập sùng kính, "Dù chỉ được nghe thánh trong chốc lát, cũng cảm thấy cả tâm hồn được gột rửa."


      "Đúng vậy!", "Đúng vậy!" .... Lời của ta ngay lập tức có được sử ủng hộ của người dân xung quanh.


      Gột rửa... sao? Margaret nghĩ, mình hề có được loại cảm thụ này. Nàng phải là tín đồ của Quang Minh thần giáo, cũng tin tưởng vào những thứ gọi là thần thánh hư vô, mỗi tuần đều vất vả đến quảng trường tham gia buổi cầu nguyện buổi sáng này, chỉ là vì...


      Lúc này, buổi cầu nguyện kết thúc. Theodore đứng lên, nghiêng đầu. Những cơn gió mùa xuân vẫn còn mang theo hơi lạnh, thổi tung lọn tóc vàng trước ngực , vạt áo cũng khe khẽ tung bay, giống như chú chim giương cánh muốn bay lên. giơ tay lên, khẽ vuốt mấy sợi tóc gió thổi tung xuống, đầu ngón tay xẹt qua ngũ quan tuấn mỹ giống như được điêu khắc, dưới hai hàng lông mày tuấn lãng, đôi mắt giống như hai khối bảo thạch màu đỏ, càng vào giữa càng sẫm màu hơn, hình như còn có chút màu vàng bên trong.


      phải lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến Margaret nhìn đến ngây người. Thần Quang Minh đúng là quá thiên vị , nên mới có thể tạo ra con người hoàn mỹ chút tỳ vết như vậy. Con của thần, con của thần... Cũng chỉ có vào giờ phút này, Margaret mới có thể hiểu được vì sao vị quan đại thần này lại có danh xưng như vậy.


      Nếu thế giới này có thần, bề tôi mà thần phái xuống tất nhiên chính là Theodore.


      Phía xa, thân ảnh thon dài cao ngất chậm rãi bước xuống đài cao. Đám đông bắt đầu giống như thủy triều lao vọt về phía ,các tín đồ ngoan đạo reo hò, gào khóc, thậm chí là quỳ xuống hôn lên mũi chân của , mà nụ cười hòa nhã, từ bi gương mặt Theodore vẫn chút thay đổi trước sau như . cúi người, kiên nhẫn đỡ mỗi người già quỳ rạp mặt đất đứng dậy. cúi người, tặng cho mỗi đứa trẻ cái chạm tay chúc phúc. Cho dù ở trước mặt tên ăn mày quần áo rách tả tơi, hay là vị phu nhân quần áo đẹp đẽ, sang trọng, đều đối xử bình đẳng như nhau.


      " Vise Fernandez đại nhân! Vise Fernandez đại nhân!" Margaret xen lẫn trong đám người, cố gắng vươn tay về phía người đàn ông đứng ở trung tâm lốc xoáy, "Xin ngài... Xin ngài cho tôi cái chúc phúc!"


      Trong truyền thuyết của Quang Minh thần giáo, nếu được thánh đồ chúc phúc hoặc có tiếp xúc thân thể với thánh đồ người tín đồ đó coi như là được thần Quang Minh chúc phúc, cả năm gặp nhiều may mắn. Margaret tin mấy lời đồn đãi vớ vẩn này nhưng nàng vẫn cố sức vươn tay về phía trước chỉ vì muốn được chạm vào người đàn ông đó cái mà thôi.


      Nhưng cho đến khi Theodore rời khỏi quảng trường, nàng cuối cùng vẫn được như ý nguyện, "Ai..." Quần áo người bị chen lấp, xô đẩy đến nhăn nhúm, giày cũng rơi mất chiếc, mũ cũng thấy đâu. Suốt năm nay, mỗi tuần nàng đều đến đây tham dự buổi cầu nguyện buổi sáng, khoảng cách giữa nàng với Theodore càng lúc càng gần, vừa nãy chỉ chút nữa thôi nàng chạm được vào vạt áo của . Thân phận của hai người khác nhau trời vực, khoảng cách gần nhất chỉ sợ cũng chỉ có những lần quảng trường như thế này, dốc hết sức mình để chạm vào dù chỉ chút.


      Theodore vừa rời lâu đám đông quảng trường liền giải tán. Margaret lê bước trở về, lại cẩn thận đụng vào người đàn ông vạm vỡ. Đối phương là tên cộc cằn, nóng nảy vừa mở miệng định chửi ầm lên thấy được diện mạo của Margaret, ta vội vàng lùi về sau mấy bước tỏ vẻ chán ghét, hùng hổ xoay người bỏ .


      "Phi!" Nàng khi thường hừ tiếng, theo bản năng vươn tay sờ lên đầu mình.


      "Mẹ, mẹ nhìn xem, đầu chị ấy có cái gì kìa!" ngang qua ngạc nhiên chỉ lên đầu của Margaret, ngay lập tức bị mẹ mình che miệng lại, hoảng sợ kéo .


      "Chết tiệt!" Bị lời của bé thu hút chú ý càng ngày có càng nhiều người nhìn về phía Margaret. Nàng ngẩng đầu, hung dữ nhìn quanh lượt, mọi người đều hoảng sợ trốn tránh.


      "Ác ma, đó là ác ma à?"


      "Trời ơi, cái thứ dơ bẩn như vậy mà xuất ở đây."


      " là đáng sợ.."


      Sợ hãi, ghê tởm giống như những làn sóng lan ra bốn phía, chỉ trong khoảnh khắc lan ra khắp quảng trường. Vốn dĩ bên cạnh Margaret còn có mấy người qua đường nhưng lúc này họ cũng đề vội vàng tránh xa nàng. "Đồ nhát gan!" Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, nàng hề tức giận, mà ngược lại còn cười nhạo mỉa mai đám người xung quanh, "Người trong thành đúng là nhát gan giống con cừu non, mấy thằng khốn nạn trong xóm nghèo còn dám nhổ nước bọt lên người tao, như thế nào," tầm mắt của dừng lại khuôn mặt của người thiếu niên vẫn luôn len lén nhìn trộm nàng, "Chưa từng thấy ác ma à?" Dưới ánh mặt trời, nàng chút e ngại lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn dưới ánh sáng càng thêm lạnh lẽo, đầu nàng có hai cái sừng nhọn hoắt màu đen, lại thêm khuôn mặt diễm lệ của nàng, toát ra vẻ đẹp quỷ dị.


      "A....A!" Người thiếu niên bị dọa sợ hét lên tiếng rồi quay đầu chạy trối chết.


      "Ha ha ha ha ha!" Margaret cười phá lên, mũ bị rơi mất, còn thứ gì che giấu, thân phận nàng bị bại lộ, như vậy nàng cũng thèm coi ai ra gì ngang nhiên để lộ ra hai cái sừng đầu, dưới cái nhìn xoi mói của người xung quanh thản nhiên ra về. Còn những lời mắng mỏ, những cái liếc xéo của người khác nàng sớm tập thành thói quen, bây giờ chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ dám chỉ trỏ sau lưng nàng, ngay cả việc nhìn thẳng vào mặt nàng cũng dám, những người này chỉ cái mạnh miệng.


      thẳng trở về xóm nghèo, những tiếng bàn tán về Margaret càng ngày càng ít. Thậm chí còn có tên vô gia cư nằm dưới chân tường nhìn thấy nàng, cười hì hì lộ ra cả hàm răng: "Ai dô, tiểu tạp chủng trở về.'


      Margaret nhếch môi cười, tung cước đá vào bụng cái tên vô gia cư đó: "Vitor, lão Sam với mày, người miệng tiện chết sớm hay sao?" Nàng xong liền xấu xa đạp lên bụng thêm mấy cái, đến khi ta bị đau mà gào khóc xin tha, nàng mới tha cho .


      Thấy cảnh này, người đường lại ai để ý đến Margaret. Ác ma tuy hiếm thấy, nhưng cái đứa con độc ác, tàn nhẫn này sống trong xóm nghèo này từ đến lớn, người trong xóm ai biết nàng. Nhưng lại có mấy đửa trẻ to gan chạy lại sau lưng Margaret, nhao nhao hát bài vè được người ta truyền miệng cho nhau: "Tiểu ác ma, đầu có sừng, cha có, mẹ bị bệnh. Ăn thịt người, uống máu tươi..."


      Rầm tiếng, cánh cửa bị đóng sập lại, ngăn hết tất cả những thứ tiếng ồn ào, đáng ghét đó ở bên ngoài, Margaret mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Căn phòng rách nát này là nhà của nàng, trong phòng tối đen, cửa sổ bị đóng chặt lại có lấy kẽ hở, cho dù bây giờ là ban ngày cũng có chút ánh sáng nào. Xuất thân nghèo khổ, thân thích, mẹ của nàng từ lúc nàng qua đời, sống mình đến tận bây giờ, đó là Margaret, là cuộc đời bi thảm của trẻ này.


      Lúc Diệp Huyên mới xuyên qua, vì sớm chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, đối với loại nhiệm vụ lần lượt quay về từng cái thế giới cũ này nàng còn cảm thấy ngạc nhiên. Lần này nguyên thân là Margaret sống ở đại lục..., cách đại lục Jutta đại dương rộng lớn, mà ở đó cũng có người tên là Margaret. Nhưng bên là Ma pháp sư vừa là thiên tài vừa là kẻ vô dụng, còn Margaret này - nàng cười khổ tiếng - lại là thứ nửa ma nửa người.


      Hơn ngàn năm trước, là thời đại mà ác ma lộng hành, chém giết khắp nơi. Loại sinh vật đến từ Địa ngục này có sức mạnh to lớn lại tàn nhẫn, độc ác; chúng xâm chiếm quê hương của con người, mãi cho đến 300 năm trước mới bị Quang Minh thần giáo đảnh đuổi về Địa ngục. Nhưng vẫn còn nhóm ác ma sót lại, chúng cố gắng núp che giấu bản thân, thậm chí còn cùng con người chung sống, sinh ra đời sau, Margaret là con của người phụ nữ bình thường với tên ác ma.


      Mẹ của nàng là người bào chế thuốc bình thường, nhưng cha là ác ma là người đàn ông ngay cả tên người này là gì Margaret cũng biết, nhưng vì người này mà đầu Margaret mới mọc lên hai cái sừng đen. người mang dòng máu ác ma bị con người căm hận, từ khi Margaret có kí ức, tạp chủng, ác quỷ... đủ loại lời lẽ nhục mạ vây quanh nàng. Lời là thứ vô dụng nhất, nhưng cũng là thứ vũ khí đáng sợ nhất để khiến ai đó bị tổn thương. Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Margaret phải sống ở cái tầng thấp nhất trong xã hội, nhưng đúng là kì tích nàng lại sống được đến năm mười sáu tuổi.


      Nàng sớm luyện thành trái tim cứng rắn như sắt đá, bị bắt nạt, bị vũ nhục, thậm chí là bị người ta đánh đập tàn bạo, đối với nàng mà những thứ này đều là gì cả. Nếu đến điều có thể khiến nàng xúc động... Người con theo bản năng đưa tay luồn vào trong lớp áo, vuốt ve chiếc bình tinh xảo - có lẽ chỉ có người đàn ông tóc vàng ấy.


      " Vise Fernandez đại nhân..." Cho dù ở đây, nhưng chỉ cần gọi tên của .... nhưng vì tự ti, Margaret cũng dám gọi thẳng tên của . Margaret biết, chấp nhất của mình đối với người ấy chỉ là si tâm vọng tưởng, "Ngu ngốc!" Nàng thấp giọng tự mắng mình câu, định đứng lên, nghe thấy tiếng gõ cửa.


      "Ai?" Trong xóm nghèo, có ai chủ động gõ cánh cửa này.


      Bên ngoài có tiếng trả lời, Margaret đoán đây là trò đùa dai của mấy đứa . Nàng nhíu mày, bước đến mở cửa ra, chuẩn bị mắng mấy đứa biết sợ này trận, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người té ngã mặt đất.
      Last edited: 1/1/18

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây - huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 2:


      Khi Margaret tỉnh lại, cảm giác cả người đều mềm nhũn, có lấy chút sức lực.



      Dù sao trong cơ thể nàng cũng có nửa dòng máu ác ma, tuy có pháp lực cường đại như ác ma, nhưng tố chất cơ thể vẫn rất tốt, khí lực lớn hơn người thường gấp mấy lần. Nàng cảm giác được tay chân của mình đều bị trói chặt, nếu như bình thường chỉ cần hơi giãy giụa dây thừng liền đứt ra nhưng bây giờ nó lại có chút sứt mẻ.



      Xem ra sợi dây thừng này bị người ta yểm ma pháp, đầu óc Margaret xoay chuyển nhanh chóng, cẩn thận nhớ lại rốt cuộc là mình có thù oán với người nào. Nàng biết thân phận của mình được người khác chào đón, nhưng trừ những lần tham gia buổi cầu nguyện sáng, lúc bình thường nàng chỉ quanh quẩn lui tới trong xóm nghèo với vùng ngoại thành. Những người mà nàng thường "đắc tội" chỉ là mấy tên ăn mày vô gia cư giống như Victor, hoặc là mấy đứa hay trêu chọc nàng. Những loại người này, thể nào có khả năng điều khiển ma pháp.


      Chẳng lẽ... là cái tên lần trước?


      Margaret nhớ lại tình cảnh khi mình mở cửa, lúc cửa vừa mở ra, nàng còn chưa kịp nhìn người gõ cửa hôn mê bất tỉnh. Đây chắc chắn đây là vụ bắt cóc có mưu tính từ trước, người tới biết nàng là ai, cũng biết nàng ở nơi nào. Còn cái tên lần trước tuy có khuynh hướng biến thái thích ngược đãi nhưng hề biết nơi ở của Margaret. Lần đó chẳng qua là do Margaret xui xẻo, bị bắt được, rồi bị tra tấn, ngược đãi thiếu chút nữa mất mạng.


      Nàng nên cảm thấy may mắn vì mình có huyết thống của ác ma, khiến người xung quanh đều coi nàng là thứ dơ bẩn, là điềm xấu. Cho nên dù nàng có dung mạo xuất chúng, nhưng cái tên biến thái đó cũng làm nhục nàng. Mà chính lần hay đó Margaret kết giao được với Theodore, , phải là kết giao, chỉ là nàng đơn phương thầm mến đối phương mà thôi.


      Khi đó cả người nàng đều là vết thương bị vứt bỏ trong bụi cỏ, máu tươi hòa lẫn với bùn. Nàng biết mình phải bò vào trong thành, chỉ có đến được nơi có người, nàng mới có cơ hội nhặt lại cái mạng này. Nhưng nàng còn chút sức lực nào nữa, lồng ngực phập phồng lên xuống, mỗi lần hít thở mùi máu xộc vào mũi, tầm mắt Margaret dần dần mơ hồ, nàng ... Nàng phải chết sao...


      cách đó xa, tiếng bánh xe lăn mặt đường mơ hồ truyền đến, có người? Có người đến đây! Margaret muốn mở miệng kêu cứu, nhưng trong cổ chỉ phát ra những tiếng khào khào khe khẽ. Cứu, cứu tôi! Cứu, cứu tôi! Nàng liều màng gào thét, xe ngựa cách nàng ngày càng gần, xin ngài! Cứu, cứu tôi! Nhưng dường như họ hề phát ra cách đó xa, phía sau bụi cây có hấp hối, vẫn nhanh chậm lăn bánh về hướng Fort West.


      Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là khi nhìn thấy có chút hy vọng, nhưng lại phát tất cả đều là vô ích.


      Bàn tay nàng buông thõng mặt đất, trong tầm mắt chỉ toàn là màu đen. phen giãy giụa, kêu gào tiêu tao hết toàn bộ sức lực còn lại của nàng, cứ như vậy , nàng vùng vẫy mười sáu năm, bây giờ có lẽ đến lúc nghỉ ngơi rồi.


      Đột nhiên, tiếng bánh xe lại xuất , từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại trước bụi cây.


      Có người từ càng xe nhảy xuống, đẩy bụi cây ra nhìn vào, sau đó xoay người, hình như gì đó với người ở trong xe. Margaret nghe tiếng chuyện của họ, chỉ biết người đó là đàn ông, có lẽ là phu xe, loáng thoáng nghe được mấy chữ "Đúng như ngài ", "bụi cỏ", "quả có người", "bị thương rất nặng", "nửa người nửa ma".


      Thôi hết... Hy vọng vừa mới dâng lên lại bị dập tắt ngay lập tức. Người trong xe ngựa phát ra thân phận nửa người nửa ma của mình chắc chắn chịu giúp đỡ. Margaret nhịn được mà cười khổ, lặp lặp lại nhiều lần, trêu đùa nàng như vậy, thú vị lắm sao? Ông trời chết tiệt!


      Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng, thùng xe mở cửa ra, nàng nghe thấy giọng nam dịu dàng: "Đút cho ấy uống hết cái này, dù là nửa người nửa ma, nhưng cũng là sinh linh do trời đất tạo thành, cũng là con dân của thần.


      Con dân của thần? Thần chịu thừa nhận thứ dơ bẩn như mình là con dân đâu. Nàng cười đầy chế nhạo, sau đó, dòng nước treo veo được đổ vào trong miệng nàng, gần như trong nháy mắt ấy, nàng cảm nhận được sinh lực cạn kiệt trong cơ thể bắt đầu quay trở lại. Đây là cái gì? Tác dụng mạnh mẽ đến vậy, chẳng lẽ là ma dược cao cấp?


      Lúc này, thính giác của Margaret cũng khôi phục được mấy phần, nàng nghe thấy phu xe cao giọng : " ngừng chảy máu, đại nhân, còn lại nửa bình Thánh thủy, ngài xem..."


      "Thánh thủy cũng nên dùng quá nhiều trong lần, còn lại để lại cho ấy ." Cái giọng nam dịu dàn đó cách Margaret ngày càng gần, hình như vừa bước xuống xe, Margaret nhìn thấy người mặc áo bào màu trắng, mái tóc màu vàng xõa tung nền áo trắng lại càng thêm rực rỡ, chói lòa. Người đó ngồi xổm xuống, bàn tay ấm áp chạm lên vùng trán dính đầy bùn đất của , "Mong thần Quang Minh bảo vệ cho , đáng thương." Giọng của người đàn ông tràn ngập từ bi cùng thương hại, Margaret rất ghét những người thương hại nàng, nhưng kì lạ, đối với người đàn ông này nàng lại thấy chán ghét chút nào.


      "Cám ơn, cám ơn ngài..." Nàng cố gắng , nhưng giọng nàng quá , nàng chắc người đó có nghe được .


      Rất muốn câu cám ơn với , nằm mặt đất lạnh như băng, Margaret bị trói thành con tôm vẫn thầm nghĩ như vậy. Áo bào trắng, tóc vàng, có dược Thánh thủy.... Trước khi phát sinh chuyện đó, Margaret chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là Quang Minh thần giáo, nhưng nàng cũng biết, trong vương quốc này, người phù hợp với tất cả những điều kiện đó chỉ có , người cứu nàng chính là quan đại thần của thần điện - Theodore Vise Fernandez.


      Vào thời kì con người chiến đấu để tiêu diệt ác ma, có thể là Quang Minh thần giáo cùng cái thứ sinh vật dị giới nà kết thành mối thù sâm đậm. Dù vậy, thân là thánh đồ Theodore lại nguyện ý dùng Thánh thủy để cứu nàng, cứu cái thứ tạp chủng, dã loại như nàng.


      Cái người đàn ông ấy nhất định là người từ bi nhất thế gian này.


      đáng tiếc, nếu như xui xẻo, nàng có thể có cơ hội lời cảm ơn với Theodore. Margaret ngừng thử giãy tay thoát khỏi dây thừng, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng dây thừng vẫn suy chuyển. Nàng có biện pháp nào khác, đành dùng hai chân lết mặt đất cố gắng dịch người tới gần cửa. Chỗ nàng bị giam tối như mực, cửa sổ đều có những tấm rèm dày, chắn hết ánh sáng từ bên ngoài, Margaret vất vả mới lết đến cửa, lấy tay sờ thử, phát đây là cánh cửa gỗ, mặt có khắc hoa văn trang trí rất tinh xảo.


      Chẳng lẽ người bắt nàng là phú hào? Margaret thử đẩy cửa, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Nàng vội vàng lăn về chỗ cũ, tiếp tục giả vờ hôn mê. lâu sau, cánh cửa bị mở ra.


      Tiếng bước chân của người tới rất , nghe hô hấp có vẻ là người đàn ông. Ngoại trừ hình như phía sau còn người nữa. Margaret im lặng nằm mặt đất, cảm giác người nọ liếc mình cái.


      "Đại nhân, cần làm cho ta tỉnh lại ?" Người nọ kính cẩn .


      "A..." Margaret nghe thấy tiếng cười lạnh, " ta phải là sớm tỉnh rồi sao?" Khoan , cái giọng này.... Sao lại quen thế này?"


      Sau đó, có tiếng bước chân vang lên, đứng trước mặt Margaret, "Đừng có giả bộ chết, ta có thời gian rảnh để lãng phí cho ." Margaret lúc này mới phát , cái giọng này còn khá non nớt, người này có lẽ còn tuổi, trong giọng còn có khàn khàn chỉ có trong thời kì dậy , mà người này... hình như là thiếu niên?


      "Mở mắt ra" thiếu niên mất kiên nhẫn , "Nếu ..."


      Ngay sau đó, nằm mặt đất mở hai mắt ra. Đứng trước mặt nàng quả nhiên là thiếu niên tầm 12, 13 tuổi, cậu ta có mái tóc vàng rất dài, giống như đoạn tơ tằm xõa xuống bên vai. Thiếu niên mặc chiếc trường bào trông cực kì quen mắt, màu trắng, vạt dài, cổ áo có thêu hoa văn ngầm, mà bên hông cậu ta mang tấm lệnh bài khảm bạc có khắc hoa văn - giống hệt với cái mà Margaret thấy Theodore mang bên đai lưng, là huy hiệu chỉ có quan đại thần mới được đeo.


      "Cậu.." Margaret vừa mở miệng muốn , lại đột nhiên sững lại. Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt của người thiếu niên cực kì quen thuộc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏn mím chặt lại, đôi mắt màu đỏ đẹp như viên bảo thạch, trong sắc đỏ lại có chút vàng. Cậu ta giống Theodore như đúc, , cậu ta chính là Theodore khi 12, 13 tuổi!


      "Đúng là biết nghe lời!" Thiếu niên nở nụ cười, chút ôn nhu, từ bi nụ cười này lạnh như băng, đầy mỉa mai, ánh mắt cậu ta giống như con rắn độc nhìn lướt qua cổ tay . "Vậy , có thể sống lâu thêm 15 phút, Neisen.” Cậu ta quay đầu.


      Người thanh niên phía sau cúi đầu. "Xin ngài phân phó, Vise Fernandez đại nhân!"


      "Giết ta ." Thiếu niên cười .
      Last edited: 1/1/18

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Cổ đại – phương Tây - huyền huyễn] Đẩy ngã quan đại thần – chương 3:




      "Buông ra, buông! Đồ khốn nạn! Cút ngay!"


      Phân phó xong thiếu niên Theodore xoay người rời . Người thanh niên tên là Neisen mặt lạnh đè Margaret xuống đất, tay trái siết chặt cổ nàng, từ bên thắt lưng rút ra thanh đoản đao.


      Dù trong phòng tối như mực, nhưng ánh sáng sắc lạnh phát ra từ lưỡi dao vẫn sáng lóa mắt. Nàng nhìn thanh đao cách mình ngày càng gần, hoảng sợ khiến nàng gào đến khàn cả giọng "Cứu mạng! Cứu mạng! Ai cứu tôi với! Cứu cứu tôi!" Nhưng nàng biết có người tới cứu nàng, khi cái chết đến gần, nàng còn chút tâm trí nào để quan tâm đến việc tại sao Theodore lại biến thành cậu nhóc, tại sao người đàn ông dịu dàng, từ bi lại biến thành người lãnh huyết vô tình như thế.


      Xoẹt tiếng, thanh đao đâm vào cổ Margaret.


      "A!--" nàng điên cuồng giãy giụa, sức lực kinh người khiến Neisen cũng hoàn toàn khống chế được .


      "Ồn chết mất!" Rầm phát Theodore đẩy cửa vào, "Neisen, ngươi thể khiến nàng ta câm miệng sao?"


      "Xin lỗi, đại nhân, là do thuộc hạ thất trách." Người thanh niên cúi đầu xuống, "Thuộc hạ làm cho nàng ta im lặng."


      "Thôi ." Thiếu niên lạnh lùng nhìn Margaret liều mạng phản kháng, nàng giống như con cá bị mắc cạn, chật vật quẫy đạp, "Trước tiên cứ giữ lại mạng cho nàng ta."


      "Vậy" Neisen nghe thế, ngay lập tức thu lại đoản đao, "Lời nguyền của ngài..."


      Lời nguyền? Nguyền rủa cái gì? Thấy lưỡi đao rời khỏi cổ mình, Margaret thôi giãy giụa nữa. Nếu tạm thời có gì nguy hiểm đến tính mạng, vậy nàng cũng cần phản kháng vô ích. Từ kinh nghiệm lăn lộn, đánh nhau suốt mười sáu năm nàng nhanh chóng phán đoán về tìn thế trước mắt, nàng thầm suy đoán nguyên nhân mình bị bắt vè nơi này từ những lời mà Theodore với Neisen, vừa cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại, tiết kiệm sức lực, để chuẩn bị chạy trốn.


      Theodore liếc mắt nhìn nàng cái, đôi mắt màu đỏ kia như mỉa mai - chẳng lẽ, ta nhìn ra ý đồ của mình?


      "Chỉ cần uống máu của nàng ta là được rồi." người thiếu niên hờ hững , "Nhưng nhớ chặn miệng nàng ta lại, phụ nữ đúng là khiến người ta phiền lòng."


      #



      Đến khi Neisen lấy được ly máu tươi, Margaret vẫn còn chưa kịp phản ứng vẫn nằm xụi lơ mặt đất. Trong lúc lấy máu, nàng bị cắt vết cổ tay, nàng cũng cảm giác được quá nhiều đau đớn, máu dần chảy ra nhưng nàng lại cảm thấy thoải mái, cảm giác buồn ngủ lại ập đến. Bởi vì Theodore phân phó giữ lại mạn cho nàng, sau khi lấy máu, Neisen lại đút cho nàng uống chén nước - cảm giác trong veo quen thuộc, là Thánh thủy.


      Tay Margaret theo bản năng vói vào trong ngực, vuốt ve cái bình mình luôn mang theo bên người. Khi đó nàng nằm trong bụi cỏ, sau khi mơ màng tỉnh lại, người đàn ông tóc vàng mặc áo bào trắng sớm mất. Bên người nàng có bình thủy tinh , trong bình còn nửa bình Thánh thủy. năm sau, nàng bị thương nặng ít lần, đều dựa vào nửa bình Thánh thủy mà người đó lưu lại mới sống sót được.


      "Cám, cám ơn ngài..." biết lúc ấy Theodore có nghe thấy câu đó hay , khi bắt nàng đem tới nơi này liệu có nhớ rằng từng cứu mạng hấp hối ở ngoài thành?


      Margaret cười khô khốc, đừng ảo tưởng nữa, đồ ngu ngốc! Chỉ sợ vì lần gặp gỡ vô tình đó mà nàng mới bị Theodore theo dõi.


      Nguyền rủa cần uống máu... Tuy Margaret quá hiểu biết về ma pháp, nhưng nàng biết rằng thứ đáng giá nhất người nàng là dòng máu ác ma này. Loại ma pháp hắc ám, cần thành phần rất quan trọng là máu của ác ma, mà thứ này cũng vô cùng quý giá và khan hiếm. Từ những manh mối có được, nàng đoán rằng Theodore bị ai đó nguyền rủa, mà muốn giải trừ lời nguyền này cần có máu ác ma.


      Nhưng ác ma biến mất đại lục này hơn mấy trăm năm, tìm được ác ma đúng là việc dễ hơn làm. Nhưng Theodore phải chủ trì buổi cầu nguyện sáng sớm đảo Fort West mỗi tuần lần, nhưng dáng vẻ của bây giờ, sao có thể xuất trước mặt các tín đồ. Lúc này, nửa người nửa ma mà cứu bên ngoài thành lúc trước, bây giờ trở thành may mắn trời cho.


      Nửa người nửa ma dễ tìm, nhưng Margaret ở đảo Fort West cũng coi như có chút "danh tiếng". Theodore chỉ cần phái người dò hỏi là có thể dễ dàng biết được chỗ ở của nàng, việc bắt cóc cũng là chuyện đơn giản. Margaret có người thân, hàng xóm lại chán ghét nàng, nhất định có ai chú ý đến việc nàng mất tích, cũng cần lo lắng sau này có rắc rối. Dùng máu của nàng để giải lời nguyền đúng là phương pháp tuyệt vời.


      Nếu người bị nguyền rủa là nàng, Margaret nghĩ, nàng cũng làm như có chút do dự. Bản thân nàng là người có cái gọi là đạo đức, ngay cả việc sống sót cũng phải liều mạng giành giật mới có được, còn quan tâm gì đến cái thứ cao thượng.


      Nhưng người này lại là Theodore.


      Con của thần, đại diện cho thánh khiết và ánh sáng, nụ cười dịu dàng của , dù là người tội ác tày trời cũng bị cảm hóa. Margaret thích đến như thế, ra cũng phải hoàn toàn là vì ơn cứu mạng, mà là vì... Vì là ánh sáng.


      Người có cuộc sống thê thảm, thấp hèn như nàng có từ bi, có hi vọng, chỉ khi nhìn Theodore, nàng mới có thể tin tưởng rằng, thế giới này vẫn còn có thứ tốt đẹp.


      Nàng nằm mặt đất, cả người lạnh đến phát run, mặt có cảm giác ẩm ướt, nàng giơ tay lên, lại chạm phải mảng ướt át. A, sao... nàng lại khóc?


      biết qua bao lâu, cánh cửa lại được mở ra lần nữa.


      Lần này tới phải là Neisen, mà là người giống ta đến 7 8 phần. ta ôm lấy Margaret cả người vẫn có chút sức lực, giống như khiêng con cá chết, vác nàng ra khỏi phòng. Tuy ý thức mơ hồ, nhưng Margaret vẫn cố gắng mở mắt, ghi nhớ tất cả những thứ mình nhìn thấy.


      Ngoài phòng là hành lang, có những cột trụ đá cẩm thạch khắc hoa văn, tường là bức bích họa lớn - nơi này nhất định là ở bên trong thần điện. Việc Theodore bị nguyền rủa chắc có mấy người biết, hành lang bóng người, nhìn khuôn mặt của người vác nàng có lẽ em của Neisen, cũng là tâm phúc của Theodore.


      Trong đầu nàng rất loạn, những suy nghĩ lộn xộn, cùng cảm giác lo lắng ngừng ùa tới, Margaret ngừng suy nghĩ, mới làm cho mình để ý đến tàn khốc là hình tượng của thần tượng hoàn toàn sụp đổ. Nhưng khi nàng lại lần nữa nhìn thấy Theodore, cảm giác tuyệt vọng trong lòng dần biến mất, tâm hồn nàng bình yên đến lạ lùng.


      "Đại nhân." Người thanh niên đặt Margaret nằm cái đài, "Thuộc hạ đem nàng đến."

      p/s: bù chương cho cả nhà nha!!! Xin lỗi cả nhà vì mất tích lâu quá, mai có thêm c4 nữa nhá! Cả nhà có tôi hông nào?
      Last edited: 1/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :