1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 16


      " vào! Nhanh lên!"

      Nam nhân mang võ trang đầy đủ thô bạo đẩy Diệp Huyên, dưới chân đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất. đợi đứng lên, cánh cửa kim loại trước mặt ầm tiếng đóng lại, trong phòng giam nho này chỉ còn lại mình Diệp Huyên.

      "Vậy mà... Bị bắt cóc." Diệp Huyên cũng có ý định đứng dậy, lúc bị người tập kích bắt , chân của cẩn thận trật khớp, mắt cá chân trong lúc di chuyển sưng phồng lên, chỉ cần vừa động liền đau thấu tim gan. Gặp phải loại tai họa bất ngờ như trời giáng này, Diệp Huyên hoàn toàn ngờ tới. Mặc dù biết bây giờ mình là cái đinh trong mắt của rất nhiều người, nhưng nghĩ tới kẻ tập kích lại có gan lớn như vậy, dám ở ngay trong mặt trận giải phóng nam giới bắt cóc .

      Cũng phải là do mặt trận giải phóng nam giới phòng bị sơ suất, mà là... người bắt có thể xem như là chiến hữu của người trong mặt trận. Ngay khi nhìn thấy kẻ bắt cóc mặc áo xám, Diệp Huyên khỏi kinh sợ: " phải là… cái kia Nghiêm... Nghiêm lão tam? !"

      Lần đầu tiên Diệp Huyên gặp Hạ Hoài Cẩn là lúc thiếu chút nữa mất mạng dưới họng súng của Nghiêm lão tam. Nghiêm lão tam thuộc Đảng tổ chức thống nhất nam giới, là tổ chức riêng biệt với mặt trận. Tuy rằng cách thức hoạt động khác nhau, nhưng đều là những tổ chức phản động, mặt trận giải phóng nam giới và đảng thống nhất nam giới vẫn thường hợp tác với nhau. Mặc dù Hạ Hoài Cẩn vì cứu Diệp Huyên mà xảy ra tranh chấp với Nghiêm lão tam, nhưng hợp tác giữa hai bên vẫn bị ảnh hưởng.

      Nhưng ngay lúc này, những hành động và việc làm của Diệp Huyên chọc giận bọn họ.

      "Đàm phán với chính phủ? Lấy điều kiện hòa bình để tranh thủ quyền lợi? Buồn cười!" Nghiêm lão tam cho thủ hạ đeo loeen người Diệp Huyên bộ máy hạn chế hoạt động, "Ngươi có biết bao nhiêu an hem của chúng ta chết dưới tay của đám chó săn chính phủ hay ?! Thù này đội trời chung, người đừng hòng dùng tiền tài danh lợi ra để dụ dỗ bọn ta!"

      "Aizzz..." Diệp Huyên khỏi thở dài, vì báo thù lại tăng thêm cừu hận, chuyện này đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhưng biết mình có lập trường để những lời này, huống hồ những phần tử giống Nghiêm lão tam hận chính phủ sâu tận xương tủy, muốn khuyên bảo là chuyện thể nào. Trước mắt, đảng thống nhất nam giới còn chưa có ý định giết mình. Hoài Cẩn nhất định tới cứu mình, Diệp Huyên rất tự tin nghĩ, là nam nhân cho dù bị bảy tám họng sung chỉa vào cũng sợ hãi, mà chuyện bây giờ có thể làm chính là tỉnh táo lại, nên chọc giận bọn chúng, chờ cứu viện.

      Nhưng mười ngày trôi qua, từ lúc bắt đầu tràn đầy tự tin đến dần dần lo âu, Diệp Huyên có chút rối loạn. Sau khi bắt từ tiền tuyến, tàu chiến đấu của đảng thống nhất luôn bay về phía nam - - cách xa tiểu hành tinh phồn vinh, càng gần hệ Mặt Trời, càng khó tìm được .

      "Rốt cuộc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì..." Người cứu viện chậm chạp có xuất , chẳng lẽ Hạ Hoài Cẩn bị chuyện gì kéo chân? nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, đảng thống nhất phòng thủ rất nghiêm mật, cứu viện liên tục thất bại, hoặc là có những địch nhân khác nhân cơ hội này ở giữa làm khó dễ, ngăn cản Hạ Hoài Cẩn hành động, thậm chí mặt trận giải phóng nam giới đồng ý cho Hạ Hoài Cẩn tới cứu .

      Nhưng cho dù có nghĩ đến bao nhiêu tình huống chăng nữa Diệp Huyên cũng hề nghi ngờ Hạ Hoài Cẩn bỏ rơi . Đây là tín nhiệm giữa hai người, thời khắc khi xác định tâm ý kia, Diệp Huyên hề có chút lừa gạt hay giấu diếm gì với Hạ Hoài Cẩn, mà tin chắc cũng giống như .

      Nhưng mà… mười ngày nữa lại trôi qua, Hạ Hoài Cẩn vẫn chưa đến.

      Quá mức rãnh rỗi khiến người ta suy nghĩ miên man. Bọn họ giam DIệp Huyên trong căn phòng trống trơn, ngoại trừ thời gian cố định đưa cơm, hề thấy bất kì người sống nào khác. Cứ như vậy mình độc chờ đợi ở đây, ngóng trông đến ngày cánh cửa kim loại được mở ra, xuất trước mặt phải là binh lính xa lạ, mà là người nam nhân mặt mang đầy ý cười nhìn .

      Vì sao ... Vẫn xuất ?

      Chỉ mới hai mươi ngày mà thôi, Diệp Huyên lần lại lần tự với mình. Mới chia lìa 20 ngày, mà phòng tuyến trong lòng muốn tan vỡ rồi sao? yếu đuối như vậy, tín nhiệm giữa và Hạ Hoài Cẩn chắc chắn vượt qua loại khảo nghiệm này.

      Nghĩ như vậy, trong lòng cũng dễ chịu rất nhiều. Nhưng đợi cho thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên tai nghe được ngoại trừ tiếng tim đập, cũng chỉ có tiếng hô hấp - - Diệp Huyên bỗng nhiên sợ hãi cả người đều run lên, rất sợ. "Hoài Cẩn..." Nữ nhân co ro tựa vào tường, thào mang theo tiếng khóc nức nở, "Sao ... Còn chưa tới..."

      Ngày thứ ba mươi rất nhanh đến, Diệp huyên mơ mơ màng màng mở to mắt, giống như nghe được ngoài cửa truyền đến hàng loạt tiếng súng. vẫn cố gắng bắt buộc chính mình vào giấc ngủ, ngoại trừ bị đói khát mà tỉnh, thời gian còn lại, chỉ có thể để bản thân sa vào giấc ngủ, mới có thể miên man suy nghĩ.

      Tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên khiến bừng tỉnh, lảo đảo đứng lên, dùng sức đập lên cánh cửa luôn đóng chặt: "Hoài Cẩn? Hoài Cẩn! Là sao, Hoài Cẩn! Em ở trong này! Em ở trong này!"

      Tiếng súng càng ngày càng gần, dồn dập giống như nhịp trống, oanh tiếng, cửa sắt được mở ra. Hơi nóng tràn vào khiến Diệp Huyên ngã xuống, chống đỡ ngồi dậy, thứ đầu tiên đập vào mi mắt là mấy đôi giày da màu đen."... Hoài Cẩn?" ngẩng đầu, phải Hoài Cẩn.

      "Con quý của ta, dáng vẻ tại của con chật vật." Nữ nhân đôi giày cao gót tinh xảo hơi cúi người, mặc dù ở trong chốn huyết tinh như vầy, nhưng bà ấy thoạt nhìn vẫn tao nhã giỏi giang như cũ, "Con chờ nam nhân? tới cứu con."

      #

      "Tiểu thư, đây là báo hôm nay." Diệp Huyên nhân tờ báo, khẽ gật đầu, vị hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức nhàng lui ra ngoài.

      Trong thời đại dùng báo điện tử và người máy làm việc nhà như bây giờ, chỉ có những gia tộc lâu đời mới vẫn giữ thói quen đọc báo, và mướn con người giúp việc để thể cao quý của mình. Lại lần nữa về đến nhà, bị thoải mái vây quanh, mình hề hưởng thụ, Diệp Huyên biết đây là dối.

      Lúc ở cảng, mỗi ngày trôi qua đều rất vất vả. Ban ngày phải vội vàng thu thập tài liệu, quay phim phóng , buổi tối còn phải thức đêm soạn báo cáo. Có khi và Hạ Hoài Cẩn mười mấy ngày gặp nhau là chuyện bình thường, những lúc vất vả mới gặp nhau, nhưng thường xuyên chưa kịp thân thiết, liền mệt đến mức ngủ quên trong lòng Hạ Hoài Cẩn.

      Cho dù là như vậy, cũng rất hạnh phúc. Cũng phải chỉ vì có thể ở cạnh người trong lòng, mà là có thể làm việc mình thích. Kỳ vẫn dám với Diệp Như, nghiên cứu khoa học, học thuật, thí nghiệm... Mấy thứ này rất am hiểu, nhưnglại việc thích.

      Quan hệ mẹ con giữa hai người luôn là lạnh nhạt và xa cách, đến nay hai mươi mấy năm, điều này làm cho Diệp Huyên biết phải mở miệng chuyện với mẹ như thế nào. chỉ riêng , Diệp Như cũng có ý muốn câu thông với . Cho dù là học tập, công việc, hôn nhân, sinh dục... Diệp Như an bài xong con đường cho Diệp Huyên, cần trưng cầu ý kiến của , cũng quan tâm đến mong muốn của Diệp Huyên, chỉ cần nghe theo sắp xếp là được.

      Lần cứu viện này cũng như vậy, Diệp Huyên rất cảm kích Diệp Như tự mình đến cứu . thừa nhận, khi nhìn thấy mẹ, thiếu chút nữa bật khóc. Nhưng sau đó lại là giam lỏng, Diệp Huyên bị mang về địa cầu, có bất kỳ thông báo nào, bị nhốt ở trong nhà.

      "Ta đồng ý cho con và Hạ Hoài Cẩn ở cùng nhau," Diệp Như lạnh nhạt , "Con ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ mọi chuyện lắng xuống, ta sắp xếp cho con và công tử nhà họ Lộ kết hôn."

      "Chờ chút! Mẹ..." Diệp Huyên còn chưa xong, cửa lớn phịch tiếng đóng lại.

      Chuyện tệ hơn còn ở phía sau, Diệp Huyên tìm khắp các tờ báo, tất cả tin tức đều xem qua, nhưng tất cả vẫn như mấy ngày trước, có bất kỳ truyền thông nào nhắc tới Hạ Hoài Cẩn.

      Sau khi Diệp Huyên được cứu về, thông qua báo chí, mới biết được chuyện mình đảng thống nhất nam giới bắt cóc tạo nên trận sóng to gió lớn trong đế quốc. Trong đế quốc có ít ngườicó chút phê bình kín đáo đối với phải cấp tiến tổ chức phản loạn, tuy rằng thông qua những đoạn phim phóng Diệp Huyên chụp, cái nhìn của người dân đối với những tổ chức phản kháng thay đổi thay đổi, nhưng phái cấp tiến giết chóc người thường, lại mang oán hận cùng cực với nữ nhân, đây chính là trở ngại lớn trong việc nam giới đòi quyền lợi.

      Sau khi Diệp Huyên bị bắt cóc, những phê phán đối với phái cấp tiến lập tức trở nên gay gắt. Mà vào lúc này, Phương Nguyên lại công khai tuyên bố cắt đứt quan hệ với đảng thống nhất nam giới, làm cho danh vọng của mặt trận nam giới trong khoảng thời gian ngắn đạt tới đỉnh cao. thể thừa nhận, Phương Nguyên thoạt nhìn thô lỗ, nhưng lại người thông minh. am hiểu tâm lý của dân chúng, nếu trong quần thể xuất phần tử cực đoan, nếu đứng ở phía đối lập với phần tử đó rất có khả năng cũng bị dân chúng quơ đũa cả nắm. Lúc này tách ra, tuy rằng mất minh hữu, nhưng trong nháy mắt đạt được đồng tình và ủng hộ của dân chúng. Theo truyền thông đưa tin, ngắn ngủn trong tháng, người dân tự nguyện gia nhập mặt trận lên tới mấy nghìn người, trong đó 80% đều là nữ.

      Chuyện này làm cho Diệp Huyên dở khóc dở cười. vất vả dẫn dắt mặt trận đấu tranh, vậy mà sau khi bị bắt cóc, mặt trận liền oanh oanh liệt liệt xuất mùa xuân.

      "Con cho rằng Phương Nguyên là người dễ bắt nạt sao?" Diệp Như cười lạnh, " vẫn luôn lợi dụng con, lợi dụng thân phận của con, gia thế của con, còn có giá trị chính trị con đem lại. để cho con trở lãnh tụ tinh thần của mặt trận. Sau khi con bị bắt , vừa vặn có thể giúp đoạt được vị trí lãnh đạo."

      "Vậy sao," Diệp Huyên rất bình tĩnh trả ời, "Con cũng hiếm lạ gì cái vị trí lãnh tụ tinh thấn, tới lui, con đến đó chỉ vì..."

      "Vì Hạ Hoài Cẩn?" Nhắc tới cái tên này, Diệp Như khỏi nhăn mày lại, "Vậy vì sao tới cứu con? tháng này, mối ngày Phương Nguyên đều làm náo đọng truyền thông, còn có Cận An... Mặt trận giải phóng nam giới có ba người lãnh đạo, trong đó hai người đều hoạt động, vậy người còn lại đâu? Con đón xem đâu?"

      Diệp Huyên nhất thời nghẹn lời: "..."

      Đúng vậy, Hạ Hoài Cẩn đâu? Tất cả truyền thông đều hề nhắc tới , so với hai người kia, Hạ Hoài Cẩn là thủ lĩnh phản quân trẻ tuổi nhất nên là tâm điểm chú ý của giới truyền thông mói phải, nhưng bây giờ, giống như là biến mất.

      Hành động cứu con của Diệp Như làm rất bí mật, sau khi tàu chiến của đảng thống nhất bị phá, người ngoài đều cho rằng Diệp Huyên được mặt trận giải phóng cứu thoát, có ai biết Diệp Huyên bị giam lỏng ở nhà, mà lúc Phương Nguyên bị hỏi tới cuãng hàm hồ trả lời lấy lệ. giống như là cố ý dẫn đường cho dân chúng quên Diệp huyên, cũng quên luôn Hạ Hoài Cẩn.

      "Ta rất cảm tạ phối hợp của ," Diệp Như cười mang theo mỉa mai, " hy vọng dân chúng quên con, là vì ngươi này tiền nhiệm lãnh tụ tinh thần nên chào cảm ơn. Về phần Hạ Hoài Cẩn, mặt trận giải phóng nam giới muốn nhắc đến, ta nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là chỉ có nguyên nhân - - "

      , Diệp Huyên muốn nghe, đừng , ta muốn nghe. Ở trong tiềm thức, sớm nghĩ tới, Hạ Hoài Cẩn vẫn tới cứu , xuất , những điều khác thường này đều thể , đó chính là - -

      " chết."

    2. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      tình gì đây chứ với nhân phẩm và tình của Hoài Cẩn chắc chắn cứu Diệp Huyên
      Mưu kế lần này do ai đứng sau lưng đây
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 17


      "Tiểu Huyên, Tiểu Huyên..." nghe thấy người nam nhân thấp giọng , "Có khi nào em …quên ?"

      " là người em thương nhất..." Nữ tử khẽ mỉm cười, giống như chuyện thiên kinh địa nghĩa, "Mặc dù trí nhớ biến mất, mặc dù rơi vào luân hồi, mặc dù em biến thành vô số gương mặt khác nhau, em vĩnh viễn bao giờ quên ."

      "Nhưng em lừa ," nam nhân khàn khàn nở nụ cười, trong tiếng cười kia, cảm nhận được bi ai vô lực, "Em ... Nhưng mà em lừa ."

      là ai vậy?

      Hạ Hoài Cẩn mờ mịt nghĩ, giọng của nữ nhân đó sao lại quen thuộc đến thế. Đúng rồi! ấy chính là người muốn liều mạng cứu: Tiểu Huyên... Tiểu Huyên chuyện với ai? Người thích nhất… là ai?

      Hạ Hoài Cẩn nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Diệp Huyên, bầu trời mưa rơi lác đác, người của đảng thống nhất nam giới bao vây nữ nhân. Vốn dĩnhững chuyện như vậy quan tâm, quen nhìn hành vi lấy người dân để phát tiết của phái cấp tiến, nhưng ngại vì song phương hợp tác, đại ca vài lần nhắc nhở đừng nhúng tay vào. chỉ có thể chán ghét trừng mắt nhìn Nghiêm lão tam, sau đó chuẩn bị rời , nhưng khi thoáng nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia, chợt ngẩn ra.

      Đó là cảm giác rất kỳ quái, mặc dù sau này trở thành người của Diệp Huyên, nhưng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng với Diệp Huyên về cái loại cảm giác này. Rất quen thuộc, rất thân thiết... Có cổ lực lượng vô hình khống chế , lớn tiếng kêu gào, phải cứu ấy, phaỉ bảo vệ ấy, tuyệt đối thể để nàng xảy ra chuyện, mà thậm chí còn chưa nhìn thấy gương mặt của .

      tại, loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa.

      Chẳng qua cái thanh kia cứ lặp lặp lại liên tục, chỉ có ba chữ " thể chết, thể chết, thể chết..." Là giọn của người đàn ông kia, Hạ Hoài Cẩn bỗng nhiên nhận ra, thanh đó phảng phất như được phát ra từ sâu trong linh hồn luôn quanh quẩn trong đầu , " thể chết được, thể chết được, tuyệt đối thể chết được..."

      "Tiểu Huyên, còn chờ ngươi."

      Đợi chút, Hạ Hoài Cẩn nghĩ, chẳng lẽ ta... sắp chết rồi?

      Đúng, hoảng hốt nhớ lại, Tiểu Huyên bị Đảng thống nhất nam giới bắt cóc, mang người đuổi theo, nhưng trong quá trình giao chiến bị quân hạm biết chui từ đâu ra đánh lén. Tàu chiến của nổ mạnh, sau đó ngồi khoang cứu nạn chạy thoát, lại bị trận nổ đánh trúng dẫn đến mất ý thức.

      Vậy Tiểu Huyên đâu? Hạ Hoài Cẩn nhớ đến, có khỏe ? Có bị thương ?

      " ấy đợi ngươi,” cái thanh kia lại vang lên, " được chết, ấy còn chờ ngươi..."

      #

      "Đây là..." Cận An nhìn nhìn tờ giấy được thiết kế tuyệt đẹp trong tay Phương Nguyên, "Thiệp mời?"

      "Thiệp mời kết hôn." Phương Nguyên cười khổ đưa tay mở thiệp mời, chính giữa thiệp là tám chữ lớn đập vào mắt: dâu, Diệp Huyên, chú rể, Lộ Bình.

      Sắc mặt Cận An trong nháy mắt lạnh xuống: "Chỉ mới năm mà thôi, Diệp Như chờ được sao?"

      "Cái gì gọi là năm mà thôi, có thể chờ năm, chỉ sợ cũng là do cửu đệ muội... …" Phương Nguyên thở dài, "Cũng là do Diệp Huyên tiểu thư cố gắng đấu tranh lâu mới có được."

      "Dù sao cũng là con của mình, mặc kệ ý nguyện của ấy, Diệp Như nhẫn tâm đến vậy sao?"

      "Vậy có thể làm gì bây giờ." Phương Nguyên cười chua sót, “ Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Lão Cửu, chúng ta phái người tìm lâu như vậy, nhưng..." Nam nhân thô kệch bỗng nhiên được nữa, tàu chiến phát nổ, cứ cho là Hạ Hoài Cẩn có thể may mắn chạy thoát, nhưng qua năm, vẫn chưa trở về, người sáng suốt cũng có thể nghĩ đến, chỉ sợ vĩnh viễn cũng về được.

      "Mặc dù ta cũng bất mãn với việc làm của Diệp Như, nhưng…" Phương Nguyên đóng thiệp mời, muốn tiếp tục nhìn hai chữ chú rể chói mắt kia nữa, "Chúng ta có lập trường gì bắt Diệp Huyên tiểu thư tiếp tục chờ đợi." chỉ có lập trường, mà sau khi nhận được thiệp mời, bọn họ còn phải tươi cười chúc phúc, "Giả như Lão Cửu ... Ta nghĩ, hắnchắc hi vọng Diệp Huyên tiểu thư quên , bắt đầu cuộc sống mới."

      "Đúng vậy, cuộc sống mới..." Cận An ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, năm trôi qua, với tám trăm ngàn nam nhân của Nebula đế quốc mà , cuộc sống mới cũng sắp bắt đầu.

      Ba tháng trước, lấy mặt trận giải phóng nam giới làm đại biểu cho tổ chức phản kháng, cuối cùng chính phủ cũng thừa nhận tính hợp pháp, chiến tranh giữa hai bên chấm dứt từ nửa năm trước, chính phủ đồng ý thành lập trụ sở quyền lợi cho nam nhân, phụ trách nghiên cứu cũng như đưa ra các chính sách bảo đảm quyền lợi của nam nhân, Phương Nguyên cũng trở thành sở trưởng. Việc hủy bỏ chế độ phân cấp bậc nam nhân từ năm tháng trước hoàn thành bỏ phiếu, trong ngày hôn lễ của Diệp Huyên, chính thức được hủy bỏ.

      Vì muốn duy trì đời sau của con người, mỗi nam nhân cần phải đến trung tâm gây giống ở các thành phố lớn để cung cấp tinh trùng, ngoài việc đó ra, bọn họ hề bị chia thành loại ba loại bảy, có thể có cuộc sống tự do, cũng có thể tự do sống với người mình thích. lượng lớn nam nhân phạm tội lớn lắm được phóng thích, lệnh truy nã Hạ Hoài Cẩn được treo lên từ khi mười sáu tuổi tới nay, cũng được gỡ xuống.

      Lật tờ báo trong tay, nhìn dòng tiêu đề "tội danh ngày xưa nay được xóa bỏ, Hạ Hoài Cẩn lại ở phương nào" tay Diệp Huyên kìm được run rẩy.

      Sau nửa năm bị giam lỏng, cuối cùng cũng được gặp Phương Nguyên. Khi đó mẹ của trúng tổng tuyển cử, trở thành vị quan cầm quyền cao nhất đế quốc. Dưới dẫn dắt của Diệp Như, quan hệ giữa chính phủ và tổ chức phản kháng dịu , phần tử phạm tội có thể xem là khủng bố nhất Phương Nguyên này nay lại có thể đến nhà của quan cầm quyền làm khách.

      "Là ta chủ động cầu," Phương Nguyên cười cười, "Tuy rằng Diệp nữ sĩ quá hoan nghênh ta, nhưng ta vẫn cảm thấy mình nên tới gặp lần.”

      "Lão Cửu mất tích, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm ."

      "Sauk hi bị bắt cóc, ngựa ngừng vó chạy đến cứu , nhưng..."

      "Bọn tôi biết được Diệp nữ sĩ cứu thoát, khi đó tổng tuyển cử sắp tới, Diệp nữ sĩ với mặt trân đạt thành hiệp nghị, chỉ cần bên phía tôi công bố tin tức của , sau khi bà ấy thắng cử, chính thức thi hành đề án huỷ bỏ chế độ cấp bậc nam nhân."

      Diệp Huyên nhúc nhích ngồi tại chỗ, bên tai là giọng của Phương Nguyên, nhưng cảm thấy mình giống như nghe được bất kì thanh gì.

      "Đều là chuyện qua," Phương Nguyên ngừng lại, cười khổ, "Dù sao cũng là chiến hữu thời gian, cửu... Diệp Huyên tiểu thư, mong hãy cố gắng sống tốt, tôi có thể hiểu được việc làm của mẹ , ngốc tiểu tử kia, muốni tiền có tiền, muốn địa vị cũng địa vị, lại là tên tội phạm bị truy nã, ..." nghẹn ngào, dừng lại lát, lại tiếp tục , " có thể ở cùng , là rất may mắn, ..."

      "Tôi chờ ấy." Diệp Huyên cuối cùng cũng mở miệng, vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc , bọn họ từng hứa với nhau, bọn họ vượt qua tất cả khó khăn, chỉ vì có thể được ở bên nhau.

      "Tôi chờ ấy."

      Nhưng bây giờ, nuốt lời.

      Thời điểm lần đầu tiên mẹ khóc trước mặt , cuối cùng Diệp Huyên vẫn có khả năng tiếp tục kiên trì.

      " chết!" Diệp Như nắm chặt tay nữ nhi đến mức gân xanh cũng nổi lên, "Cho dù con có đợi bao lâu chăng nữa, cũng bao giờ quay về!"


      ấy hứa với , cho dù là có khó khăn thế nào, cho dù suy sụp đến mức nào, đều lùi bước. Diệp Huyên hoảng hốt nghĩ, cho nên, Hoài Cẩn lừa sao? Giống như từng có người cười như vậy nhìn , "Em ... Nhưng mà em lừa ."

      Ai lừa ai? Là ai phụ ai?

      Diệp Huyên nghĩ, cứ sống hồ đồ như vậy thôi, sống vô tri vô giác, biết mình ở đâu, biết mình là ai. để mặc cho người ta mặc váy cưới giúp mình, cầm hoa dâu, được người đưa vào giáo đường lâu đời nhất. Vô số ánh mắt đều nhìn , hôm nay cũng là ngày chế độ phân cấp bậc nam giớ hủy bỏ, con của người cầm quyền tối cao - Diệp Huyên tiểu thư – người thúc đẩy cuộc đáu tranh giành quyền lợi cho nam nhân, dưới chứng kiến của hàng trăm triệu máy quay phát sóng trực tiếp khắp đế quốc, cử hành hôn lễ.

      Giọng của cha xứ trầm thấp hùng hậu: "Lộ Bình, con có đồng ý cùng ấy kết duyên làm vợ chồng? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa rằng luôn thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này , vĩnh viễn trung trinh thay đổi cho đến khi sinh mệnh kết thúc?

      "Con nguyện ý." Chú rể thấp giọng .

      "Diệp Huyên, con có đồng ý cùng ấy kết duyên làm vợ chồng? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp, con có hứa rằng luôn thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh người này , vĩnh viễn trung trinh thay đổi cho đến khi sinh mệnh kết thúc?"

      "Con..." Con muốn, con đương nhiên muốn, nhưng Diệp Huyên chỉ mấy móc trả lời, "Nguyện ý."

      Nghe thấy câu này, Diệp Như ngồi ở hàng đầu tiên lặng lẽ thở dài nhõm. Cha sứ nhìn về phái đông đảo tân khách hỏi: "Các con có nguyện ý làm chứng cho lờ thề hôn nhân của bọn họ ?"

      Đây chỉ là câu hỏi theo thủ tục mà thôi, ai lại mở miệng ngay lúc này phá hỏng hỉ của người ta. Mọi người ở đây vừa mới chuẩn bị trả lời, đột nhiên, giọng kiên định vang lên - -

      "Ta đồng ý!"

      Cả giáo đường trong nháy mắt xôn xao, tân khách, cha sứ, chú rể, tất cả đèn flash đều nhìn về cửa nam nhân đột nhiên xuất .

      mặc chiếc áo sơ mi đen, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt tối lại như siết chặc diệp lấy cánh tay Diệp Huyên, làm chỗ dựa cho nữ nhân sợ hãi đến mức phát run.

      Lúc này, bước vào giáo đường, tiếng huyên náo dần dần lặng xuống, giống như Moses vượt qua Hồng Hải, mà khi đến trước mặt Diệp Huyên tất cả hoàn toàn tĩnh lặng.

      "Hoài Cẩn, Hạ Hoài Cẩn..." Diệp Huyên lung lay sắp ngã, cho là mình là ở trong mộng, nhưng gương mặt người trước mắt lại chân như vậy.

      "Vì sao?" ngờ, người đánh vỡ bầu khí yên tĩnh này lại là vị chú rể ngay cả mặt cũng chưa được thấy mấy lần, "Lí do của là gì, vị tiên sinh này."

      "Bởi vì tôi đồng ý với ấy," Hạ Hoài Cẩn nở nụ cười, dịu dàng, bình tĩnh, lại triền miên gần như muốn khiến cho người rơi lệ nở nụ cười, "Cho dù có kho khăn đến thế nào, cũng thể ngăn cản tôi ấy."

      Cho nên trốn thoát khỏi tay tử thần, ngồi khoang cứu nạn trôi dạt trong vũ trụ nữa tháng, cuối cùng được người khai hoang phát . Lúc được cứu ra, não bộ gần như lâm vào hôn mê sâu. Các bác sĩ đều cho rằng qua khỏi, dựa vào máy hô hấp và dịch dinh dưỡng duy trì mạng sống. Sau năm, thế nhưng kì tích tỉnh lại.

      " ấy đợi ngươi, ấy còn chờ ngươi..."

      Đúng vậy, ấy vẫn tuân thủ lời hứa của chúng ta, sao ta có thể từ bỏ được.

      Hạ Hoài Cẩn bỗng nhiên quỳ chân xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại dưới lớp bao tay tơ lụa, đặt trong lòng bàn tay , bàn tay còn khẽ run, "Tiểu Huyên, em có còn nhớ lời từng ?" ngẩng đầu, bên trong đôi đòng tử đen nhánh như lấp lánh những ngôi sao, " nguyện đấu tranh dũng vì em, chết cũng hối. Nay khải hoàn trở về, em có nguyện ý gả cho ?"

      "Em..." Vẫn im lặng , Diệp Huyên cuối cùng cũng mở miệng, mấp máy môi, nước mắt liền rơi xuống, "Em nguyện ý." ‘Tách’, nước mắt rơi vào lòng bàn tay mở ra của Hạ Hoài Cẩn.

      đột nhiên khép chặt bàn tay, nắm chặt lấy bàn tay Diệp Huyên như muốn khảm vào trong máu thịt. Mọi người kìm lòng đặng kinh hô lên, chỉ thấy nam nhân cao lớn kia ươn người đứng dậy, ôm dâu nhấc bổng lên, ôm chạy như điên ra ngoài.

      Thời gian trong khoảnh khắc đó như dùng lại.

      Mưa rơi trong đêm, trong xóm nghèo hỗn loạn, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng đạn bay ngừng truyền vào trong tai, Diệp Huyên rúc vào trước ngực Hạ Hoài Cẩn, nghĩ, đây có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của .

      "Hoài Cẩn," Tay trái Diệp Huyên ngừng sờ soạng bên ngực trái của , ‘thình thịch… thình thịch… thình thịch’, "Em rất hạnh phúc."

      So với lúc trước, còn hạnh phúc hơn.

      #

      "Phu nhân, đây là bưu kiện của ngài."

      Nhận lấy đồ trong tay người máy gia dụng, Diệp Huyên khỏi nhíu mày, ở niên đại khoa học kỹ thuật phát triển, ai lại sử dụng phương thức vận chuyển bưu kiện cổ xưa như vậy? định mở ra, Hạ Hoài Cẩn bước tới: "Đây là cái gì?"

      " biết, có lẽ là người bạn cũ nào đó gửi đến." phía chỉ viết tên người nhận và địa chỉ, có chút thông tin nào liên quan đến người gửi.

      "Bọn họ biết địa chỉ mới của em sao?" Hạ Hoài Cẩn cầm túi đồ lên quan sát phen, nhìn ra chỗ gì đặc biệt, liền tiện tay đặt xuống.

      Diệp Huyên nghĩ nghĩ, vừa mới chuyển nhà, chỉ mới báo cho vài người bạn tốt. Bởi vì Hạ Hoài Cẩn oanh oanh liệt liệt cầu hôn trước mặt dân chúng , bọn họ trở thành đôi vợ chồng mới cưới nổi danh nhất đế quốc. Mặt trận giải phóng nam giới hợp pháp hóa, Phương Nguyên thành lập phân bộ mới ở thủ đô. Vốn dĩ Hạ Hoài Cẩn vì Diệp Huyên tự nguyện đóng quân ở đây, để Diệp Huyên có thể ở lại quê nhà. Nhưng chỉ sau nửa tháng, bọn họ bị vô số chó săn rình rập bức điên, thể dời đến gần cảng.

      Nơi này là đại bản doanh của mặt trận giải phóng, đám cẩu tử còn chưa có lá gan đến đây tập kích. Nghĩ đến ngay cả tuần trăng mật cũng bị phá hỏng, Diệp Huyên khỏi bực bội trừng mắt nhìn Hạ Hoài Cẩn: "Còn phải là tại , nếu chúng sao chúng ta phải chuyển nhà."

      "Được. Được. Được. Đều tại , tại ," Hạ Hoài Cẩn tốt tính tình nhận lấy cơn giận dữ của vợ, cánh tay dài duỗi ra, liền ôm Diệp Huyên vào lòng, " để em trừng phạt, được ?" Diệp Huyên để ý , liền mặt dày cọ lên, "Đêm nay em ở phía ? Lần trước phải em ..." dùng lời trêu chọc, bàn tay to cũng ngừng đốt lửa người Diệp Huyên.

      Cả người Diệp Huyên như nhũn ra, giọng cũng bất tri bất giác mềm xuống: "Em cần đêm nay... tại."

      Phu nhân lên tiếng, Hạ Hoài Cẩn nào dám theo. Sau đó là hồi kịch liệt mây mưa, sau đó âu yếm ôn tồn với hồi nữa, Hạ Hoài Cẩn mới lưu luyến rời ra cửa.

      Diệp Huyên lười biếng đứng dậy, vốn là muốn tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới bưu kiện kì lạ kia. "Mở ra xem chút ." tự nhủ đến bên cạnh bàn, mở ra bìa bao, bên trong chỉ con chip . Diệp Huyên cầm con chip nhìn hồi lâu cũng nhìn được cái gì, hơi trầm ngâm, sau đỏ bỏ con chip vào máy.

      màn hình là mảnh tối đen, ngay khi Diệp Huyên nghĩ con chip bị hỏng, những tiếng ‘tách...tách’ như tiếng chạm điện vang lên. tự chủ ngồi thẳng dậy, hai mắt hề chớp nhìn chăm chú vào màn hình. Những số liệu màn hình ngừng di chuyển…

      “A?" Diệp huyên cau mày, hình như... thấy có bóng người?

      tưởng mình nhìn nhầm, những hình ảnh hỗn loạn lại thoáng lên, cái bóng người kia càng ngày càng ràng. Tim Diệp Huyên đập dần nhanh hơn, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi. biết vì sao, cảm thấy thứ mình sắp thấy phải là đồ vật.

      Vậy là cái gì? Bóng người kia là ai ?

      Cuối cùng, dãy số liệu cũng biến mất. Bóng người dần trở nên ràng, ‘phịch’ tiếng, ly trà trong tay Diệp Huyên rơi mặt đất.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Trời ơi ai vậy ai vậy...... Tò mò quá....huhu editor ác quá cắt đúng chỗ ghê
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      @boogoo97 là tác giả cắt nha.... editor vô tội ╮( ̄▽ ̄"")╭

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :