1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      sao tự nhiên lại nhảy ra hình ảnh mấy quyển trước nhỉ? lẽ truyện sắp đến hồi kết rồi sao ed, muốn đâu :yoyo23: hay thế mà
      Mà trong chương mới có các đoạn đánh lỗi như: quãng thời quan, xe rách, trầm mêm nhé ed
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      [ Tu Tiên ] Đẩy ngã bệnh kiều - Chương 17​



      "Sư thúc, người muốn làm gì?!" Ngụy Uyển Uyển lo lắng muốn đưa tay túm lấy ống tay áo của Diệp Huyên nhưng túm được, nàng nóng lòng như lửa đốt nhìn sư thúc đáp mây bay xa, vội vàng dùng Truyền Phù thông báo cho Minh Vi đạo quân, "Sư phụ, xong! Sư thúc Thiên Diễn giáo rồi!"

      Diệp Huyên quan tâm đến Ngụy Uyển Uyển gấp như kiến bò chảo nóng, tu vi của nàng chưa hoàn toàn khôi phục, thể dùng thuấn tức ngàn dặm. Uớc chừng nửa khắc đồng hồ sau mới bay vào phạm vi thế lực của Ma Môn bóng người áo xanh chặn nàng.

      "Sư huynh..." Sắc mặt nàng phức tạp nhìn Minh Vi đạo quân, "Đừng cản muội."

      "Muội muốn làm gì?" Minh Vi đạo quân thản nhiên .

      Diệp Huyên cúi đầu, giấu cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong mắt, lúc ngẩng đầu lên, mặt nàng nàng treo lên nụ cười nhõm: "Chỉ là muốn làm dấu chấm hết."

      "Chấm hết?" Minh Vi đạo quân hỏi ngược lại, "Thời điểm muội rời cùng Tạ Diễm kết thúc rồi. Đối với Tạ Diễm mà có thể thả muội quyết định dễ dàng. Muội quay lại Thiên Diễn giáo chỉ làm tăng thêm thống khổ cho cả hai mà thôi."

      Diệp Huyên đáp, ngược lại cố gắng trêu chọc : " thể tưởng tượng được sư huynh cũng quan tâm đến những chuyện tình nam nữ này."

      "Hoang đường!" Minh Vi đạo quân nhịn được cả giận , "Tự trong lòng muội cũng hiểu , ta cần gì phải nhiều lời. Hôm nay nếu muội ràng đừng mong ta để muội !"

      Diệp Huyên bỗng nhiên lại im lặng . Nàng đứng yên ở nơi đó, trong nháy mắt sức sống người gần như hoàn toàn biến mất. lâu sau, nàng mới giọng : " phải chết... Sư huynh," nàng đột nhiên nghẹn ngào, "Cửu ca... Cửu ca phải chết."

      Ta khổ cực tìm hơn năm trăm năm, cuối cùng sau khi gặp lại lại phải tận mắt chứng kiến cái chết của .

      Minh Vi đạo quân rất nhiều năm thấy nước mắt của sư muội. Nàng từ đứa bé kiên cường, tại nghĩ lại, lần cuối cùng nàng khóc là lúc nào? Hình như là ngày nhận được tin Hành Nam thành bị tiêu diệt.

      "Sư muội..." Minh Vi đạo quân muốn an ủi nàng nhưng lại biết phải mở miệng thế nào. Trước khi Trần Phong gặp Diệp Huyên đem chuyện về bí tịch luyện hồn toàn bộ cho Minh Vi đạo quân. Y cũng giống như Diệp Huyên, thân là đạo môn tu sĩ, làm sao có thể để Tạ Diễm sống sót, để mặc tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Diễm tìm chết.

      "Muội tuyệt đối để chết," Diệp Huyên lung tung lau nước mắt mặt, "Muội muốn cứu ," nàng giọng lại kiên định , "Muội muốn phế bỏ tu vi của ... Sau đó cùng cư."

      Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà Diệp Huyên có thể nghĩ tới. Bí tịch luyện hồn là căn bản đại pháp, là tất cả tu vi trụ cột của Tạ Diễm, chỉ có cách phế bỏ toàn bộ tu vi mới có thể thoát khỏi ảnh hưởng của bí tịch luyện hồn.

      "Muội có biết hay đối với tu sĩ mà , phế bỏ tu vi có ý nghĩa như thế nào?" Minh Vi đạo quân ngưng mắt nhìn nàng.

      Diệp Huyên đương nhiên biết, nhìn bề ngoài đây chẳng qua là lại trở về làm người thường, ít nhất có thể giữ được mạng, nhưng tu sĩ mất tu vi chẳng khác gì phế nhân. Tinh thần suy nhược, tâm mạch ngưng đọng, nếu như lúc trước linh khí giống như mỹ tửu, bây giờ mỗi lần hít thở cũng giống như uống độc dược, làm cho người ta thống khổ chịu nổi, tu vi càng cao càng thống khổ.

      "Ít nhất... còn có thể tiếp tục sống." Diệp Huyên thấp giọng , nàng cười cười, "Muội ở bên cạnh , sư huynh. Muội quyết định, muội cũng phế tu vi, hai người chúng ta tìm thành , cứ như vậy lặng yên qua đời." Tựa hồ là nghĩ đến những cảnh tượng tươi đẹp sau này, ánh mắt Diệp Huyên sáng lấp lánh, "Cái gì trường sinh bất lão, cái gì thọ với trời đất, muội đều cần... Sư huynh," nàng nhìn Minh Vi đạo quân, "Muội xin lỗi huynh."

      " ra, muội cũng biết mình có lỗi với ta." Khóe môi Minh Vi đạo quân khẽ cong mang theo niềm chua sót khó tả, "Muội đành lòng nhìn Tạ Diễm tìm chết, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm..." hít sâu hơi, "Nhìn muội tự phế tu vi, sống bằng chết?!"

      Tiểu muội mà thương cưng chiều nhiều năm như vậy, xem tiểu sư muội như nữ nhi của mình, hôm nay lại muốn bỏ địa vị tu sĩ, bỏ lại người thân bằng hữu, tất cả đều bỏ lại, tìm cuộc sống như phù du, làm phàm nhân mạng sống như con kiến hôi.

      "Muội có nghĩ tới hay ..." Lời của Minh Vi đạo quân như là từ trong kẽ răng thoát ra, "Có lẽ ta chỉ cần bế quan lần thôi, sau khi ra ngoài," y bi ai , "Muội cũng chết rồi."

      "Thực xin lỗi, sư huynh...Thực xin lỗi..." Diệp Huyên chỉ có thể ngừng lặp lặp lại câu này.

      Nhìn nàng áy náy thê lương như vậy, Minh Vi đạo quân sao có thể nhẫn tâm tiếp tục bức bách nàng. Y nặng nề thở dài, từ trong tay lấy ra cái ngọc giản: "Thôi, vật này là ta vì muội mới lấy ra, muội giao cho Tạ Diễm ."

      Diệp Huyên nhận lấy, ngọc giản đề ba chữ Cửu hồi quyết, đây là bộ pháp đầu tiên nàng chưa từng nghe tới.

      "Cửu hồi quyết này là bí quyết bất truyền của Thương Lan phái, bởi vì điều kiện tu luyện rất khắc nghiệt nên rất ít đệ tử biết phương pháp này." Minh Vi đạo quân giải thích, "Phương pháp này chỉ có người tu vi bị phế mới có thể tu luyện. Để tu luyện phương pháp này cần tái tạo lại tâm mạch, khôi phục Tử Phủ. Chỉ là phương pháp này tu luyện dễ, cần phải có nghị lực lớn mới có thể thành công." Y dừng chút, "Tạ Diễm có thể ở trong đám thuộc hạ của Huyết U Ma Tôn sống đến bây giờ, nhiêu đây làm khó được ."

      "Sư huynh..." mặt Diệp Huyên đầy vẻ kinh hỉ cùng thể tin, Minh Vi đạo quân lấy thân phận chưởng môn đem đạo pháp của Thương Lan phái cho người khác phái tu luyện, hơn nữa người kia lại là Ma Môn tu sĩ, hành động này có thể là kinh thế hãi tục. Có Cửu hồi quyết này, cho dù tu vi của Tạ Diễm có bị phế sau này cũng có hy vọng khôi phục. Minh Vi đạo quân có thể nhượng bộ lớn như vậy cũng chỉ vì thương người sư muội là nàng, đành lòng nhìn nàng chịu khổ sở.

      "Ta chỉ có điều kiện duy nhất," Minh Vi đạo quân nghiêm mặt , "Mặc kệ sau này Tạ Diễm có thể khôi phục hay , muội cũng được tự phế tu vi. Nếu muội lập lời thề tâm ma, huynh để muội mang theo Cửu hồi quyết tìm ."

      Nghe xong những lời này, áy náy trong lòng Diệp Huyên càng thêm sâu, "Được," nàng làm theo điều kiện của Minh Vi đạo quân lập lời thề. Sau khi lập xong Minh Vi đạo quân quả nhiên giữ lời nhường đường. Đến lúc phải nàng bỗng nhiên dừng lại.

      Diệp Huyên biết lần này từ biệt sư huynh, cơ hội gặp lại xa vời cực kỳ. Kế hoạch của nàng là sau khi giả bộ giết chết Tạ Diễm mang Tạ Diễm rời . Phần lớn tu sĩ đều ở Đông Dương châu, nếu chuyện Tạ Diễm mất tu vi bị đám kẻ thù của biết được, hai người bọn họ vĩnh viễn có ngày lành, cho nên nàng vốn định Tây Hoa châu. Tây Hoa châu cùng Đông Dương châu cách nhau vùng biển rộng mênh mông, muốn quay về phải là chuyện dễ dàng, mà Minh Vi đạo quân thân là chưởng môn của phái, mỗi hành động đều có vô số người nhìn chăm chú, cũng thể đến phía tây.

      " ," Minh Vi đạo quân mỉm cười , "Chỉ mong ngày kia muội có thể trở lại thăm nhà, thăm lão nhân như ta chút," y vươn tay, giống như khi Diệp Huyên vẫn còn là tiểu nương, xoa đỉnh đầu mềm mại của nàng, " thôi, muội tìm nhiều năm như vậy, cũng đợi muội nhiều năm như vậy, đây là lúc hai người có thể ở bên nhau."

      #

      "Trì nhật giang sơn lệ, Xuân phong... ừm, xuân phong..."

      "Xuân phong hoa thảo hương." Nữ tử cầm sách khẽ vỗ đầu tiểu nam hài, "Xú tiểu tử, biết ngay là đệ tập trung."

      "Ha ha ha..." bọn ở dưới vui vẻ nở nụ cười, "A Thành bị Huyên tỷ tỷ bắt được rồi"

      Mặt tiểu nam hài kêu A Thành đỏ lên, định cãi lại, bỗng nhiên thấy nam tử mặc huyền y từ phía xa tới, liền vội vàng kêu: "Đừng cười nữa! Đại ma đầu đến đây!"

      Nghe được câu này, bọn lập tức giải tán. Đến khi Tạ Diễm tới gần, chỉ còn lại Diệp Huyên tức giận cầm sách, hận thể ném lên đầu cái tiểu tử thúi A Thành kia: "Đáng giận, lại để cho bọn chúng kiếm cớ lười biếng."

      "Bọn chúng huynh thế nào?" Tạ Diễm thả giỏ trúc trong tay xuống, thuận thế ôm lấy thắt lưng Diệp Huyên. Kỳ sớm nghe được, chẳng qua là cố ý đùa Diệp Huyên.

      Diệp Huyên quả nhiên trưng ra vẻ mặt đau khổ: "Cái kia... Kỳ muội cũng nghe …ha ha ha."

      Nàng đúng là hối hận đến mức xanh ruột, nàng và Tạ Diễm vừa đến cái thành tên Thạch thành này bao lâu. Linh khí ở Tây Hoa châu thể so với linh khí sung túc ở Đông Dương châu, tu sĩ rất thưa thớt, đa số đều cư trong thạch động, bộ rời xa trần thế. Trong Thạch thành đều là người bình thường, Tạ Diễm tại mất hết tu vi, thành này phong cảnh như tranh vẽ, rất thích hợp để bọn họ định cư.

      Ở chưa được vài ngày, Diệp Huyên liền trở thành đầu lĩnh của mấy đứa trẻ trong phố. Bởi vì nàng là tu sĩ, người có cỗ tiên khí xuất trần, những người lớn trong thành đều dám đến gần nàng, ngược lại mấy đứa lại thích tới chỗ nàng náo loạn. Bởi vì rãnh rỗi nên nàng đến trường tư thục dạy những đứa trẻ này đọc sách viết chữ. Đám tiểu tử choai choai này đều rất nghịch ngợm, có lần Tạ Diễm tới đón Diệp Huyên về nhà, bị bọn chúng nhìn thấy, vậy là tên tiểu tử A Thành liền lớn tiếng hỏi nàng: "Huyên tỷ tỷ, người nọ là ai vậy?"

      " à," Diệp Huyên thuận miệng , " là cái đại ma đầu."

      Đây chỉ là lời đùa, nghĩ tới đám con nít kia lại coi là . Tuy trước kia Tạ Diễm đúng là đại ma đầu, nhưng bây giờ có thể là vô hại, cũng biết những tiểu quỷ nghịch ngợm đó như thế nào vừa nhìn thấy Tạ Diễm là giống như chuột thấy mèo, chạy trốn nhanh.

      Nàng nào biết rằng Tạ đại ma đầu ở sau lưng nàng uy hiếp đám con nít kia. Từ khi trở thành tiên sinh của cái trường tư thục bỏ đó, A Huyên cả ngày đều có ở nhà, thời gian dành cho cũng ít . Quá đáng hơn là, đám xú tiểu tử đó còn đối với A Huyên lớn , kéo tay nàng còn chưa tính, vậy mà còn có tên gan lớn bằng trời dám sau khi lớn lên muốn lấy nàng!

      Tạ Diễm cảm thấy rằng chính mình cần phải tuyên thệ chủ quyền. Sau khi mất tu vi, lệ khí bạo ngược do bí quyết luyện hồn gây ra cũng biến mất hơn phân nửa. Mặc dù tại ra tay giết những đứa nhóc chướng mắt đó, nhưng bày ra sắc mặt cho bọn chúng xem thể thiếu. Hơn nữa như tại chẳng phải rất tốt sao? Chỉ cần mình vừa đến, đám xú tiểu tử kia lập tức giải tán, mình có thể thuận lý thành chương mang A Huyên về nhà.

      tự nhiên chuyện này cho Diệp Huyên, ngược lại cười : "Huynh làm hoa đào cao, muội muốn ăn ?"

      Ánh mắt Diệp Huyên lập tức phát sáng lên: "Muốn!"

      Tu sĩ cần ăn ngũ cốc, nhưng có thể nhàn hạ thoải mái thưởng thức mỹ thực, cớ sao lại làm. Diệp Huyên từ đến giờ đều rất thích ăn đồ ngọt, Tạ Diễm vì sở thích của nàng mà khi còn ở Hành Nam thành khổ luyện tài nấu bếp, làm ra đủ loại điểm tâm mỹ vị. Hai người bọn họ con đường trong Thạch thành, Diệp Huyên nghĩ đến trong nhà còn có mỹ thực chờ đợi mình, khỏi liên tục thúc giục: "Mau mau mau, chúng ta nhanh chút về nhà."

      Tạ Diễm cười nắm chặt bàn tay bé trong tay mình: "Được, về nhà."

      bao nhiêu năm chưa được nhìn thấy A Huyên nở nụ cười thuần khiết như vậy? Cảnh tượng từng thoáng xuất trong những giấc mơ nay trở thành thực. Cho dù tại có tu vi, chỉ là người bình thường, muốn khôi phục như trước biết còn phải mất bao lâu, nhưng đây lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của .

      "A Huyên," quay mặt sang nhìn Diệp Huyên, ôn nhu , "Chúng ta sinh đứa trẻ ."

      biết Tạ Diễm đưa ra cái cầu này bao nhiêu lần rồi. Lúc trước cầu là vì đó là ánh sáng duy nhất mà kẻ rơi vào tăm tối như muốn giữ lấy, cho dù là hiếp bức hay là xâm phạm, đều quan tâm. Nhưng tại giờ này khắc này, mặt vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng tâm tình còn như trước

      "Được." Diệp Huyên mặt mày cong cong, trong ánh mắt tựa như mang theo trời ánh sao, "Huynh thích nam hài hay là nữ hài?"

      "Muội thích cái gì huynh thích cái đó."

      "Hừ, miệng lưỡi trơn tru."

      "Huynh nào có, hay là... Muội muốn về nhà làm lần?"

      "Lưu manh!"

      ... Bọn họ càng lúc càng xa, dư vẫn còn phiêu đãng ở trong khí, cuộc sống cứ trôi qua vui vẻ, hạnh phúc như vậy, như vậy, hạnh phúc.

    3. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      ok ra ngược người ta cho xong có cái cửu cửu gì đó là giải quyết hết ak.... tụt mod ghê... cảm ơn editor nhé
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Thank ed nha! Kết thúc cũng hợp lý, chỉ có mỗi chi tiết các cảnh trong các quyển khác chưa tại sao được đưa ra. Hóng~ing
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Có khi nào nam chính từ đầu đến cuối đều là thầy giáo nhảy vào chơi hệ thống cùng , đọc chương 1 thấy mùi lừa đảo của sắc lang r :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :