1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tuyệt sắc đại yêu nữ

      tuyệt sắc đại yêu nữ Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      71
      :yoyo23: tội qá. ngược nhau z kết thúc có HE đc ko đây.
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Tu tiên] Đẩy ngã bệnh kiều – chương 16:




      Mùa hè buổi tối lúc nào cũng đến muộn, lúc hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, bao trùm lên cả tòa thành của Thiên Diễn giáo. Bốn phía cực kì im ắng, cả Trích Tinh điện to lớn lại bóng người, cửa điện đóng chặt.


      Cách Trích Tinh điện xa, Đạo Thanh đứng cùng với vài đồng tử giữ cửa. Từ ngày Diệp Huyên rời , Tạ Diễm liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng chặt cửa Trích Tinh điện bước ra ngoài nửa bước. Tính tình của tệ rất nhiều, Tề trưởng lão vô duyên vô cớ chết thảm, khiến chúng trưởng lão trong giáo suốt ngày lo sợ thôi, sợ theo vết xe đổ của Tề trưởng lão. Làm người hầu hạ bên cạnh , Đạo Thanh có cảm giác đại họa đến ngay trước mắt. Nhưng ngờ Đạo quân lại lệnh cho bọn họ cút ra ngoài, bọn họ hoảng loạn chạy ra khỏi điện, mỗi người đều có cảm giác sống sót sau đại nạn.


      "Nếu phu nhân còn ở đây..." Đạo Thanh nhịn được thầm câu.


      Tuy lúc Diệp Huyên chưa rời , Tạ Diễm vẫn thường giết người, nhưng mọi người trong Thiên Diễn giáo đều cảm thấy được so với trước kia ôn hòa hơn ít. Đạo quân lúc đó, cho dù là tức giận hay vui mừng cũng chứng tỏ vẫn còn là con người có cảm xúc.


      "Thiên Diễn giáo của chúng ta có phải là sắp diệt vong rồi ?" đồng tử .


      Người trong giáo lo sợ bất an, đạo quân lại cứ trơ mắt nhìn để ý tới. Bọn họ tuy chỉ là đạo đồng có tu vi thấp kém nhưng sớm chiều hầu hạ bên cạnh Tạ Diễm, bọn họ nhận ra được điều, trong mắt Đạo quân bây giờ còn chút sinh cơ. Nếu Đạo quân ngã xuống, với tình trạng của Thiên Diễn giáo bây giờ, giáo phái tất nhiên bị sụp đổ.


      "Các ngươi nghĩ, phu nhân có thể quay về hay ?' Đạo Thanh hỏi chúng, trong giọng mấy phần mong chờ.


      Người đồng tử trước mặt cười nhạo tiếng: "Làm sao có thể, ngoại nhân có lẽ biết, nhưng mấy người chúng ta trong lòng đều biết , phu nhân là bị Đạo quân ép buộc ở lại, nếu ngài rời , sao có chuyện quay lại, đó chẳng phải là tự chui đầu vào lưới hay sao?"


      Mấy người xung quanh hẹn mà cùng nhau thở dài, cái gọi là vua nào triều thần nấy, nếu Đạo quân ngã xuống, kết cục của bọn họ cũng tốt đẹp nổi. Đạo Thanh định trấn an mấy người đồng đạo mấy câu chợt nghe thấy tiếng kinh hô từ phía xa.


      "Từ từ! Ngươi được xông vào! Lớn mật! Di?.... Ngươi là?!"


      "Phải..." Đạo Thanh kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn nữ tử áo lam vừa đáp mây bay đến, "Là phu nhân!"


      Thấy khuôn mặt của người tới, người trong Thiên Diễn giáo ai dám ngăn cản nàng. Diệp Huyên đáp mây xuống trước cửa Trích Tinh điện, cửa điện đóng chặt, nàng hai lời, nhấc chân đá tới. Trước khi cửa điện có đặt cấm chế, nhưng từ khi nàng bị nhốt ở Thiên Diễn giáo, ngoại trừ sơn môn cấm chế trong giáo đều bị Tạ Diễm hạ lệnh gở bỏ. Cho nên, cánh cửa vốn dĩ đao thương bất nhập lại trong khoảnh khắc bể thành vụn gỗ. Diệp Huyên vào, cả đại điện tối như mực, có lấy ngọn đèn. Trong lòng nàng giống như có cảm ứng, xuyên qua dày hành lang gấp khúc, về hướng thư phòng.


      Tạ Diễm quả nhiên là ở trong thư phòng, nơi này vốn là nơi mà Diệp Huyên ở nhiều nhất, trong phòng có lan can, phía ngoài là cả hồ sen. Tạ Diễm ngồi tháp, khuôn mặt vô cảm nhìn về phương xa, cũng biết là suy nghĩ cái gì. Nghe thấy có tiếng bước chân, bóng lưng đột nhiên cứng lại, ngoại trừ nàng, còn ai dám bước chân vào Trích Tinh điện khi chưa được cho phép.


      "Cửu ca" hơi thở ấm áp của nàng đến gần , sau đó thắt lưng của bị hai cánh tay ngọc ngà của nàng ôm chặt lại. Diệp Huyên vùi đầu vai , giọng mềm mại giống như mơ, "Muội nhớ huynh."


      Ta nằm mơ sao? Tạ Diễm chua xót nghĩ, nếu tại sao những cảnh trong mơ lại xuất . từng có vô số lần tưởng tượng ra, có thể giống như trước kia, nắm tay nàng, ôm lấy nàng, thậm chí nhìn thấy nàng nở nụ cười tươi với , nhưng tất cả đều chỉ là vọng tưởng của .


      Cả người Tạ Diễm run rẩy, tay cẩn thận phủ lên bàn tay của Diệp Huyên, chậm rãi nhàng, giống như chỉ cần cẩn thẩn chút xíu giấc mộng đẹp đẽ này vỡ tan.


      lo sợ bất an khiến trong lòng Diệp Huyên càng thêm chua xót, "Muội biết cả rồi..." nàng nắm lấy tay Tạ Diễm, siết chặt tay , "Muội biết tất cả mọi chuyện rồi..."


      Tạ Diễm vốn thông minh, chỉ trong chớp mắt liền hiểu được ý của Diệp Huyên. ra là như vậy, ra là như vậy... Trong lòng cảm thấy như trút được gánh nặng, ra nàng biết ta là người sắp chết, cho nên đến gặp ta lần cuối cùng. Như vậy cũng tốt, khóe môi khẽ cong lên, bản thân làm quá nhiều việc ác, nếu bất chấp tất cả mà đối xử tốt với , chính bản thân cũng cảm thấy xứng với nàng.


      quay đầu, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp như trong kí ức của . Từ lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên cho đến khi sắp chết, A Huyên thay đổi. Nàng hoạt bát đáng , giống như đóa tường vi nở rộ đầu cành, cho dù là mưa vùi gió dập, sương giăng tuyết phủ, trải qua năm trăm năm vật đổi sao dời, nàng vẫn xinh đẹp như thế, chưa bao giờ héo úa.


      "Ta cũng... Rất nhớ nàng." cười dịu dàng, nước mắt dâng đầy trong khóe mi Diệp Huyên đột nhiên rơi xuống, "Đừng khóc" vươn tay, nhàng lau vệt nước mắt mặt nàng, "Ta chưa bao giờ hối hận."


      Cho dù từ năm mười tám tuổi, cuộc đời ta đều chìm trong bóng tối, ta cũng chưa bao giờ hối hận vì cố gắng để sống sót, dùng quãng thời quan còn lại cuối cùng của ta để thực lời hứa với nàng.


      Nhưng nước mắt Diệp Huyên rơi xuống càng nhiều, Tạ Diễm luống cuống chân tay muốn lau nước mắt cho nàng lại khiến nàng khóc càng thêm thương tâm, nàng nghẹn ngào bắt lấy tay Tạ Diễm, "Cửu ca... Cửu ca..." Nàng biết mình muốn cái gì, giống như đứa trẻ, biết phải làm sao chỉ máy móc gọi Tạ Diễm thôi. Bọn họ ôm chặt lấy nhau, Diệp Huyên giữ chặt khuôn mặt Tạ Diễm, dán môi mình lên môi , môi vẫn còn vị mặn của nước mắt.


      Nụ hôn dịu dàng mà quyến luyến, triền miên mà nóng bỏng. Diệp Huyên vừa liều lĩnh vừa cuồng nhiệt, nàng vội vàng đem đầu lưỡi vói vào, hung tợn mút lấy đầu lưỡi của Tạ Diễm. Trước đây nàng chưa bao giờ chủ động hôn Tạ Diễm, trong lúc hai người hoan ái, nàng đều là bị động nhận lấy. Động tác của nàng cực kì trúc trắc, bàn tay níu lấy vạt áo Tạ Diễm, lại khiến run rẩy.


      "Nàng cần... như vậy." cố nén hơi thở gấp gáp, đè lại bàn tay làm loạn bên hông . Cho dù thương xót ta, nàng cũng cần làm như vậy.


      "Muội muốn" Diệp Huyên mỉm cười, nàng giống như nữ vương cao ngạo, ra lệnh cho , cho phép cự tuyệt, "Muội muốn huynh, Cửu ca."


      Nhưng lời này giống như đổ dầu vào lửa, châm nổ khát vọng nấp trong người Tạ Diễm. Hai người cuốn lấy nhau, xe rách quần áo đối phương, khiêu khích những chỗ mẫn cảm nhất của người kia, rồi trầm mê trong dục vọng. Trong căn phòng rộng rãi tràn ngập thanh dâm mỹ của gậy thịt cắm rút trong hoa huyệt, của da thịt va chạm lẫn nhau bạch bạch. Vốn dĩ là những thanh dâm mỹ nhưng lại giống như đóa hoa khô héo, ngâm khúc phúng điếu cuối cùng.


      Giá như thời gian dừng lại ở giây phút này, giá như có thể chết ngay lúc này, Tạ Diễm kìm được mà nghĩ vậy, ít nhất nếu được như vậy cần phải sống thê lương, lạnh lẽo khi tỉnh mộng.


      Nhưng biết là thể được, nên chỉ có thể dùng hết sức lực của mình giày vò nữ nhân dưới thân, khiến nàng cao trào, khiến nàng thể quên mình. Khi cả hai sắp đạt đến hồi cao trào mãnh liệt, cúi đầu, hung hăng cắn phát lên cổ Diệp Huyên, "Còn nhớ ?" cười cười chỉ vào cổ mình, nơi đó từng bị Diệp Huyên cắn, "Chúng ta.... Thanh toán xong."


      "." Diệp Huyên lắc đầu, khuôn mặt mang theo nét cười buồn bã, "Huynh nghĩ như vậy là xong rồi, hai chúng ta ai nợ ai. huynh có thể ra có chút gánh nặng sao? Muội cho phép... Muội cho phép huynh như vậy!" Nàng gào lên, "Muội muốn huynh hận muội."


      Tạ Diễm hé miệng, máu tươi đột nhiên trào ra. Ngay chỗ mi tâm của , luồng sáng mỏng manh xuyên vào. Đôi mắt, lỗ tai, miệng... Thậm chí ngay cả những đốt ngón tay đều bắt đầu trào ra máu tươi. " ra..." muốn đưa tay lên, " ra là như vậy..."


      ra phải là ly biệt mà là ám sát.


      " nương ngốc." mặt lại càng ôn nhu hơn, "Nếu nàng muốn ta chết, chỉ cần đưa ta con dao, cần làm bẩn tay mình."


      "Huynh hận ta sao?" Diệp Huyên bi ai nhìn , "Vì sao..." Vì sao có người có thể vì nàng mà nhượng bộ đến mức này, thậm chí chấp nhận tự mình kết liễu.


      "Ta sao có thể hận nàng" Tạ Diễm mỉm cười, sống nhanh chóng mất , tầm mắt của bắt đầu mơ hồ. cố gắng mở to mắt, muốn nhìn khuôn mặt Diệp Huyên, "Nàng là người mà ta nhất..." Bàn tay đầy máu, xoa lên má nàng, giọng khàn khàn, giống như chuyện hiển nhiên, "Cho dù còn trí nhớ, cho dù rơi vào luân hồi, cho dù ta có thây đổi bao nhiêu khuôn mặt chăng nữa, ta vĩnh viễn..."


      "Cũng quên nàng."


      Trong nháy mắt đó, Diệp Huyên đột nhiên nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.


      Người đàn ông mặc quân trang bình thản , " ấy phải là người ta , ấy là vợ của ta." "A Huyên vĩnh viễn ở cùng sư phụ sao?" Nam tử nhìn xuống nương trong ngực, đôi mắt nàng to tròn, đen nhánh long lanh, dịu giọng hỏi nàng. Ngữ khí của người thiếu niên tuy nhàng bâng quơ nhưng lại giấu bướng bỉnh, cho phép làm trái, "Ta chỉ muốn nàng, còn lại ta đều có thể cần." "Nàng có thích ta ?" Thiếu niên mặc hắc y, vẻ mặt nghiêm túc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nàng.


      Những khuôn mặt khác nhau, những giọng khác nhau, tất cả mọi thứ giống như từng đợt sóng tuôn ra, khiến nàng thể suy nghĩ được gì nữa.


      "Nàng là người mà ta nhất...Ta vĩnh viễn quên nàng."


      "Vĩnh viễn cũng ..."


      "Quên..."


      "Vĩnh viễn..."


      "A!" Diệp Huyên kêu lên tiếng đau đớn, đầu đau đến mức muốn nổ mạnh, quên... Ta quên cái gì rồi? Ta rốt cuộc là ai? Ta thể quên ai? Đau quá.... Nàng muốn suy nghĩ nữa, chỉ cần suy nghĩ chút, cả đầu liền đau giống như muốn bị bổ đôi.


      "Tiểu Huyên" Trong mơ hồ, dường như có nam nhân bên tai nàng, "Tỉnh lại ."


      "Ngươi là ai?!" Diệp Huyên hoảng hốt kêu to, "Cứu ta! Cứu ta!"


      Nhưng nam nhân lại lặp lặp lại câu đó, "Tiểu Huyên tỉnh lại ... Tiểu Huyên, tỉnh lại..."


      Thời gian dường như bị ngưng lại, khuôn mặt Tạ Diễm ra trước mắt nàng, nhưng nàng lại chạm vào được. biết giày vò bao lâu, nàng càng ngày càng suy yếu, cuối cùng lâm vào hôn mê.

      p/s: các nàng yên tâm, sắp hết ngược r và đảm bảo là kết HE nhá!
      Last edited: 9/9/17
      TieuLinh8359, Diệu Mai, MaiAnhSF47 others thích bài này.

    3. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112
      có phải những nam9 ở mỗi thế giới thực chất là cùng người ko nhỉ
      hikari2088Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Bánh bao trạch nữ

      Bánh bao trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      297
      Được thích:
      1,269
      Phần này sao đau lòng dữ dội vậy, hic
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hóng hóng hóng nha =D
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :