1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      biết sống chết sao rồi huhu
      Còn cả tâm trạng của chị khi nhìn thấy người mình chết trước mặt mình nữa chứ, thương hai người quá thôi
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      [ Tu Tiên ] Đẩy ngã bệnh kiều - chương 14


      Phịch tiếng, Trần Phong bị ném mạnh xuống đất, "Là ngươi sao?" Tạ Diễm cao cao tại thượng nhìn xuống ta, gương mặt tuấn mỹ chút biểu tình, "Là ngươi giúp nàng chạy trốn?"

      "Đạo quân, người này chắc là gián điệp Thương Lan phái đến nằm vùng trong giáo ta," Tề trưởng lão cung kính cúi người, " biết đạo quân muốn xử trí như thế nào?"

      Tạ Diễm đáp lời Tề trưởng lão, Trần Phong có phải gián điệp hay , chút cũng quan tâm. Điều khiến tức giận khó nén chính là cái kẻ gan lớn bằng trời này lại dám giúp Diệp Huyên chạy trốn, nếu phải sớm bước trở về, sợ rằng... biết, Diệp Huyên luôn muốn rời , cho dù có gắng lấy lòng Diệp Huyên như thế nào, cho dù nàng tranh cãi vô lý hay đưa ra những cầu ác ý, tất cả đều thỏa mãn nàng, thậm chí là moi tim giao cho nàng, nhưng nàng vẫn muốn .

      Tại sao... cuối cùng cũng có thể ở cùng chỗ với nàng, nhưng bất luận làm gì cũng cách nào giữ nàng lại. Tạ Diễm có chút mờ mịt ngồi ghế, nỗi sợ hãi thiếu chút nữa mất Diệp Huyên khiến thở nổi. Tại sao... Là bởi vì ta chưa đủ tốt sao? Hay là bởi vì ta căn bản xứng với nàng. đột nhiên đứng lên, hung hăng đá cước lên ngực Trần Phong. Trần Phong rên lên tiếng, xương sườn nát bấy.

      "Đạo...đạo quân?" Tề trưởng lão run rẩy lui về sau bước, đạo quân nổi giận? Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy Tạ Diễm nổi giận. Lúc này Tạ Diễm giống như con thú bị nhốt, lo âu cùng bất an biến thành sát ý, khiến Tề trưởng lão sợ đến mức hai chân như nhũn ra.

      "Đều là tại lỗi của ngươi," Tạ Diễm lạnh lùng nhìn Trần Phong bởi vì đau đớn mà co lại thành đoàn. quay đầu, đôi con ngươi màu đen nhuốm lệ khí như muốn giết người, "Đều là lỗi của các ngươi..." Nếu phải là bởi vì những người này, nếu phải là bởi vì bọn họ đoạt chú ý của A Huyên...A Huyên chỉ cần có ta bên cạnh là đủ rồi, chỉ cần nhìn ta là đủ rồi. Dám can đảm giúp nàng chạy trốn, dám can đảm tiếp xúc với nàng, có gan dám xuất trước mặt nàng, tất cả, tất cả đều phải giết chết!

      Tề trưởng lão đột nhiên ý thức được đúng, ta lật đật sử dụng pháp khí giữ mạng của mình, nhưng còn kịp rồi. đạo huyết quang bay nhanh tới, ma đạo chân quân ngay cả hừ cũng kịp hừ tiếng, liền chết trong tay Tạ Diễm. "Điên rồi, điên rồi..." Trần Phong kinh hãi nhìn Tạ Diễm từng bước đến chỗ mình, ta hôm nay chắc chắn phải chết thể nghi ngờ.

      "Dừng tay!" Cửa điện đột nhiên bị người cước đá văng ra, Diệp Huyên vội vàng chạy tới, ngăn cản Tạ Diễm hạ sát chiêu với Trần Phong.

      Mấy đồng tử thở hồng hộc chạy theo phía sau nàng: "Phu nhân! Phu nhân! Ngài thể tới nơi này!"

      Nàng vừa biết được tin Trần Phong bị mang , sau khi chạy trốn thất bại, đối mặt với hành động moi tim của Tạ Diễm, Diệp Huyên hoàn toàn ngây dại. Nàng trong lúc mờ mịt bị Tạ Diễm lần nữa mang về Thiên Diễn giáo, cho đến khi nghe tin thân phận gián điệp của Trần Phong đích bị bại lộ, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy tới.

      "Đừng giết ," nàng dịu dàng, "Huynh đáp ứng muội, Cửu ca, muội thích huynh giết người."

      "Nàng kêu ta Cửu ca?" ánh mắt Tạ Diễm trong nháy mắt sáng lên, trừ lúc làm chuyện đó bị bức ép, Diệp Huyên chưa bao giờ chủ động gọi như vậy. Bước chân nhàng về phía Diệp Huyên, giống như tiểu hài tử lấy được viên kẹo mình thích, ôm chặt Diệp Huyên trong ngực, "Nàng giận ta, phải ? cần rời , có được hay , đừng rời khỏi ta."

      Diệp Huyên tựa vào trước ngực , bên tai là tiếng tim đập vững vàng có lực. Trái tim được trả về lại trong thân thể Tạ Diễm, đối với hóa thần đạo quân mà , moi tim móc phổi cũng tạo thành tổn thương đối với . Nhưng Diệp Huyên từ đầu đến cuối quên được bàn tay tràn đầy máu tươi của Tạ Diễm đưa tim đưa cho nàng. " Được," nàng giọng , "Muội rời khỏi huynh."

      Tạ Diễm nhìn thấy trong mắt Diệp Huyên lóe lên áy náy, nghe được nàng cam kết hứa hẹn, ôm nàng chặt. " tốt..." cao hứng, lời cũng được mạch lạc, "Ta cho là... Ta thiếu chút nữa cho là còn được gặp lại nàng." liên tục, nỉ non bên tai Diệp Huyên, tựa hồ chỉ cần ôm Diệp Huyên chặt chút, nàng vĩnh viễn cũng rời .

      Diệp Huyên càng thêm đành lòng, nàng biết mình lừa gạt Tạ Diễm nên cứng rắn cắt đứt lời : "Nếu huynh đồng ý, vậy thả Trần Phong trở về Thương Lan phái ."

      Nghe nàng lại nhắc tên những người khác, Tạ Diễm bực mình cọ cọ cổ nàng: "Ta muốn nghe nàng quan tâm nam nhân khác, chúng ta có thể để ý tới ?"

      "Được, tốt." Diệp Huyên nhịn xuống trấn an , "Những người khác muội quan tâm. Cửu ca, muội cũng thèm để ý bọn họ."

      Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng đối xử dịu dàng như vậy với Tạ Diễm, bàn tay bé khẽ vuốt lưng , giống như trấn an con chó tức giận. Hạnh phúc cùng thỏa mãn bao phủ Tạ Diễm, yên lặng ôm Diệp Huyên —— đây là khoảnh khắc duy nhất từ khi bọn họ gặp lại tới nay có hành hạ lẫn nhau, có tự mình chán ghét mà vứt bỏ cùng giãy giụa, mà là giống như tất cả tình nhân bình thương, lắng nghe tiếng tim đập, tựa hồ có thể sánh cùng trời đất.

      "Được," thấp giọng , "Ta để ."

      Diệp Huyên thở phào nhõm, Trần Phong vì trợ giúp mình chạy trốn mới ra nông nỗi này, nàng thể mặc cho Trần Phong bị giết. Với tình hình trước mắt, muốn chạy trốn thành công, chỉ có thể kiên nhẫn chờ tu vi của nàng khôi phục. "Chờ chút," nàng nghĩ đến chuyện Đạo Hoa chết thảm kia, vội , "Muội nhìn huynh thả ."

      "Nàng tin ta?" Tạ Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.

      "..." Diệp Huyên do dự, nàng muốn chọc giận Tạ Diễm khiến mọi chuyện thêm rắc rối, "Muội chỉ là..." Chỉ là cái gì? ra nàng đúng là tin Tạ Diễm. tại đáp ứng nàng, xoay người lại giết Trần Phong, loại chuyện như thế chẳng lẽ người nam nhân này làm được? Diệp Huyên bi ai ý thức được cho dù hai người bọn họ nhau nhưng lại lừa dối lẫn nhau, cũng có cách nào tiếp tục phần tình này nữa..

      Tạ Diễm sao lại hiểu cái thảm khốc này. Nhu tình mật ý vừa rồi giống như giấc mộng, cuối cùng cũng từ trong mộng thanh tỉnh lại. "Nàng gạt ta," buông tay ra, mặt còn mang theo nụ cười, nhưng trong nụ cười có bao nhiêu khổ sở chỉ mới hiểu được, "Nàng còn muốn chạy trốn, có đúng hay ?"

      " có," đôi môi Diệp Huyên hơi run rẩy, như đinh chém sắt chém đinh chặt sắt, "Muội có lừa gạt ngươi huynh."

      "Vậy nàng thề, thề với tâm ma, thề nàng chạy trốn, rời khỏi ta." giọng Tạ Diễm trở nên lo âu, thấy Diệp Huyên trả lời, liền bức bách, "Chỉ cần nàng thề, ta lập tức để ."

      Nhưng Diệp Huyên sao có thể thề, thề với tâm ma thể làm trái, nếu làm trái ngươi hồn phi phách tán. Nàng biết mình thể tiếp tục lừa , mà nàng im lặng thêm giây, ánh sáng trong mắt Tạ Diễm liền ảm đạm phần.

      "Quả nhiên..." Tạ Diễm nhìn Diệp Huyên, xong hai chữ này, giống như là mất toàn bộ khí lực, mờ mịt lại lặp lại lần, "Quả nhiên...Nàng quả nhiên là gạt ta."

      làm sao lại ngu đến mức tin tưởng A Huyên rời mình chứ? xấu xí như vậy, điên cuồng như vậy, ngay cả cũng chán ghét chính mình.

      đột nhiên cuồng loạn cười lên, " sao, nàng lừa gạt ta cũng sao," nam nhân thấp giọng nỉ non. Diệp Huyên hoảng hốt cảm thấy mình giống như nhìn thấy con dã thú cận kề cái chết sắp nổi điên. Nàng ý thức được Tạ Diễm muốn làm gì, vội vàng ngăn trước mặt Trần Phong. " cho phép huynh giết !" Trong hốt hoảng, nàng thấy trường kiếm bên hông Trần Phong, soạt tiếng rút ra để ngang cổ mình, "Nếu huynh khăng khăng làm theo ý mình, phải giết muội trước!"

      Tạ Diễm dừng lại, "Nàng..." thể tin nhìn Diệp Huyên, "Nàng lại vì tên nam nhân này, ngay cả mạng cũng cần..."

      "..." Diệp Huyên lắc đầu, nước mắt liền rơi xuống. Nàng cũng phải vì Trần Phong, nàng biết, nàng chỉ là có cách nào khiến mình tiếp tục chịu đựng. Tạ Diễm bởi vì nàng giết người, áy náy trong lòng nàng liền nặng thêm phần. Những áy náy cùng nỗi thống khổ bị nhốt đan xen lẫn nhau, trở thành áp lực thể gánh nổi. Nàng muốn cách tàn khốc như vậy, nhưng buồn cười là, nàng lại cách nào dứt bỏ tình cảm của mình đối với Tạ Diễm.

      "Để muội thôi," nắm chặt thanh kiếm trong tay, cả người Diệp Huyên đều run rẩy, "Xin huynh," nàng rốt cuộc ra câu mà nàng mực chịu kia, "Xin huynh để muội ."

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Thế cùng nhau trầm luân thôi :3
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Ngược quá à
      lm ta buồn quá :sad:
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      [Tu tiên] Đẩy ngã bệnh kiều – chương 15:



      "Xin huynh" Diệp Huyên đứng trước mặt Tạ Diễm, đây là lần đầu tiên nàng tỏ ra yếu đuối trước mặt , "Xin huynh hãy thả muội ."


      Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm khuôn mặt Tạ Diễm khiến Diệp Huyên cảm thấy khóc. Loại cảm xúc đó của Diệp Huyên thể nào hiểu nổi, bình tĩnh đè xuống điên cuồng, tuyệt vọng giấu trong thê lương, nhưng ra khuôn mặt của vẫn có chút thay đổi đứng nơi đó. lúc sau, Diệp Huyên mới nghe được giọng khàn khàn của .


      "Ta đồng ý với nàng, từ nay về sau ta giết người nữa." đột nhiên những lời đó khiến Diệp Huyên cảm thấy dường như cầu xin nàng, dùng đủ loại hứa hẹn để giữ nàng ở lại, nhưng thái độ của lại rất bình tĩnh, tức giận phẫn nộ cũng có đau khổ cầu xin. Lần chạy trốn này của nàng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến cuối cùng cũng phải tiếp nhận kết quả sớm biết từ trước.


      Cửa điện trước mặt Diệp Huyên chậm rãi đóng lại, Tạ Diễm xoay người, trường bào đen tuyền dần hòa lẫn vào màn đêm tối tăm, giống như bức tượng đá, bình tĩnh mà tuyệt vọng đón nhận khoảnh khác ánh sáng biến mất.


      #


      Tỉnh lại từ trong giấc mơ, Diệp Huyên ngồi giường ngẩn người.


      Trở lại trong Thương Lan phái hơn hai tháng, nhưng đêm nào nàng cũng mơ thấy tình cảnh ngày hôm đó. Thân thể của nàng vì bị phong bế tu vi trong thời gian dài mà trở nên yếu ớt, phải dựa vào giấc ngủ cùng với việc ngồi thiền để điều dưỡng. Nhưng bất kể là lúc nàng thanh tỉnh hay ngủ say bóng lưng tuyệt vọng của vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, cả ngày lẫn đêm, thể quên được.


      Nàng thở dài, tùy tiện với lấy chiếc áo choàng khoác lên vai, lững thững bước ra khỏi phòng. Bên ngoài ánh dương ấm áp, trong tiết trời đầu hạ khí vẫn còn thoang thoảng mùi cỏ non nhàng khoan khoái, Diệp Huyên đứng giữa sân, cảm thụ ánh dương ấm áp bao trùm khắp cơ thể. Ngụy Uyển Uyển bước vào sân, nhìn thấy Diệp Huyên đưa tay che trước trán, ánh nắng vàng rực chiếu xuống khiến bàn tay gầy gò trắng nõn gần như trong suốt, tiểu mỹ nhân với mái tóc đen nhánh buông dài giống như con búp bê tinh xảo, yếu ớt đến mức chỉ cần ngọn gió thổi qua cũng đủ thổi bay nàng. Diệp Huyên yếu ớt như thế còn chút phong thái tiêu nhiên phóng khoáng ngày xưa.


      Trong lòng Ngụy Uyển Uyển chua xót, nhưng vẫn qua: "Sư thúc, Trần sư huynh tỉnh, huynh ấy muốn gặp ngài."


      Trần Phong bị thương cực kì nghiêm trọng, từ sau khi Diệp Huyên dẫn theo chạy trốn về Thương Lan phái, vẫn luôn hôn mê, mãi đến hôm qua mới tỉnh dậy. núp trong Thiên Diễn giáo mấy trăm năm, trước cả khi Tạ Diễm bái nhập Thiên Diễn giáo, được Minh Vi đạo quân cài vào đây. Đáng lẽ ra Tạ Diễm nên thả cho chạy bởi vì biết quá nhiều bí mật trong Thiên Diễn giáo, nếu ngày nào đó những bí mật này bị Đạo Môn lợi dụng, Thiên Diễn giáo nhật định phải chịu cú đả kích . Nhưng trong lúc này Tạ Diễm đâu còn tâm tư rảnh rỗi mà để ý đến Trần Phong.


      nhất định là tuyệt vọng đến tột cùng, nghĩ đến đây, trái tim Diệp Huyên lại quặn thắt lại, giống như có con dao cùn, chầm chậm cứa vào trái tim nàng, nhát tiếp nhát, khiến nàng đau đớn khôn nguôi.


      Trần Phong thấy Diệp Huyên đến đây liền vội vàng muốn đứng lên chào bất chấp thân thể suy yếu. Diệp Huyên vươn tay ngăn lại, rồi bảo Ngụy Uyển Uyển đóng cửa lại. Nếu Trần Phong vừa tỉnh dậy muốn gặp nàng chứng tỏ có chuyện quan trọng cần .


      "Mong Đạo quân thứ cho vãn bối vô lễ." Trần Phong cười cười, tuy vì bảo vệ Diệp Huyên mà bị thương nhưng nếu có Diệp Huyên, những ngày tháng làm mật thám ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng biết còn phải tiếp tục đến khi nào, trong lòng Trần Phong đối với Diệp Huyên có đôi chút cảm kích, sau khi tỉnh lại, trằn trọc hơn nửa đêm, cuối cùng quyết định cho Diệp Huyên biết bí mật về Tạ Diễm: "Đạo quân có biết vì sao những chưởng môn của Thiên Diễn giáo đều là kẻ lạm sát người vô tội hay ?" cũng thừa nước đục thả câu mà thẳng vào vấn đề.


      Diệp Huyên sửng sốt: "Người trong ma giáo ai mà tàn nhẫn giết người vô tội."


      Trần Phong lắc đầu: "Đạo quân cẩn thận ngẫm lại, 57 chưởng môn của Thiên Diễn giáo, ai cũng là trời sinh độc ác thích giết người ư?"


      Thiên Diễn giáo đứng đầu Ma Môn nên những người làm chưởng môn của giáo này cũng được nhiều người biết đến, Diệp Huyên tinh tế cân nhắc, trong số những chưởng môn này cũng có ít người tính cách cũng quá bạo ngược, nhưng ai ngoại lệ, trong tay họ đều nợ máu chồng chất. Diệt môn, tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, luyện binh... Từ tổ sư lập phái đến Huyết U Ma Tôn, đều là oan hồn dưới tay nhiều đếm xuể, cũng chỉ có Tạ Diễm là chưa làm ra chuyện tàn sát dân chúng trong thành.


      "Đạo quân thử nghĩ lại xem, trong số những người này có phải là người có tu vi càng cao giết người càng nhiều hay ?"


      "Việc này...." Trong lòng Diệp Huyên khẽ động, nàng mơ hồ hiểu được ý của Trần Phong, "Ý ngươi là..."


      "Việc này là bí mật của Thiên Diễn giáo, chỉ chưởng môn cùng vài trưởng lão biết được, vãn bối cũng là tình cờ biết được việc này." mặt Trần Phong lộ ra thần sắc sợ hãi xen lẫn chán ghét, "Đạo quân chắc cũng biết, Thiên Diễn giáo sở hữu ba bộ đại pháp, đẹ tử bình thường chọn trong hai bộ để tu luyện, bộ thứ ba chỉ có chưởng môn mới có tư cách tu luyện. Mà bộ thứ ba này cũng là bộ thần bí nhất. Từ lúc Thiên Diễn giáo lập ra cho đến nay, chỉ ngoại nhân mà đệ tử bình thường trong Thiên Diễn giáo cũng hề biết bộ đạo pháp thứ ba này là như thế nào."


      Đúng như Trần Phong , là đối thủ mất còn với Thiên Diễn giáo, Thương Lan phái cũng rất muốn biết bộ đạo pháp thần bí này là như thế nào. chỉ bởi bộ đạo pháp này gắn liền với mỗi đời chưởng môn của Thiên Diễn giáo mà bởi vì bộ đạo pháp này có uy lực vô cùng lớn, và cũng vô cùng huyền diệu. Chỉ có sau khi trở thành chưởng môn mới có thể tu luyện bộ đạo pháp này, mà khi bắt đầu tu luyện, chỉ cần mười năm sau, tu vi tăng lên cách khủng khiếp. Giống như Tạ Diễm, vốn tư chất mấy xuất chúng, nhưng từ khi trở thành chưởng môn của Thiên Diễn giáo, ngắn ngủi hơn trăm năm, liền trở thành người có tu vi đứng đầu Đông Dương châu, nếu bàn về độc đấu, ai có thể là đối thủ của .


      Loại đạo pháp huyền diệu như thế, tất nhiên là người tu luyện cũng phải trả cái giá cực kì to lớn.


      "Ngươi là linh hồn của người sống?" Diệp Huyên khó lòng mà tin được, bèn hỏi lại .


      "Đúng vậy," Trần Phong gật đầu, "Đạo pháp kia gọi là luyện hồn thư, nếu đạo pháp bình thường đều lấy linh khí để tu luyện, luyện hồn thư lại lấy linh hồn của người sống để tu luyện. Tập hợp được càng nhiều linh hồn tốc độ tu luyện càng được đẩy nhanh, mà tu vi cũng theo đó là tiến bộ vượt bậc." Lấy đâu ra nhiều linh hồn như vậy? Tất nhiên chỉ có thể đại sát tứ phương.


      Nghe đến đó, Diệp Huyên liền hiểu được ý của Trần Phong. Trong số những chưởng môn của Thiên Diễn giáo, phải là người có tu vi càng cao giết người càng nhiều mà là giết người càng nhiều tu vi càng cao. Cho nên dù họ có thích hay thích giết người, hoặc giống như Huyết U Ma Tôn lấy việc giết người là thú tiêu khiển, nếu muốn tu luyện, nhất định phải giết người.


      " khi bắt đầu giết người, bọn họ vĩnh viễn thể dừng lại được." đến đây thần sắc của Trần Phong trở nên nghiêm nghị, "Tu vi tiến bộ vượt quá mức bình thường, đúng ra là nghịch thiên. Nếu như dừng việc thu thập linh hồn, bị chính tu vi của mình phản hệ, cuối cùng người tu luyện chết ."


      Điều khủng khiếp hơn là, luyện hồn thư chỉ gia tăng tu vi mà còn khiến người tu luyện càng ngày càng trở nên tàn ác, bạo ngược. Mà khi tu luyện số lượng linh hồn cần thiết càng ngày càng nhiều lên, cho nên gần như mỗi đời chưởng môn của Thiên Diễn giáo đều giết người theo quỹ đạo là bắt đầu từ việc giết nhóm người, sau đó là diệt môn quy mô , đến cuối cùng, biến thành tên sát nhân mất sạch nhân tính tàn sát hàng loạt người dân trong thành. Mà đến lúc này người tu luyện nhập ma.


      "Lúc trước Huyết U Ma Tôn đồ diệt thành Hành Nam là do tu luyện đến tầng trọng yếu." Trần Phong cau mày, "Nhưng tên ma đầu đó vốn dĩ ham mê giết chóc, cho dù luyện hồn thư, cũng làm ra loại chuyện này, nhưng Thiên Đãng Ma Tôn..."


      Nghe thấy nhắc tới Tạ DIễm, trong lòng Diệp Huyên khẽ động. Nàng nhớ lại câu mà Tạ DIễm với mình trước khi rời "Ta đồng ý với nàng, từ nay về sau ta giết người nữa." Khi đó, Diệp Huyên nghĩ rằng vì muốn giữ mình lại nên mới như vậy, nhưng ý ra là...


      " giết người nhất định chết sao?" Diệp Huyên cố gắng kiềm chế run rẩy trong giọng của mình, khẽ hỏi.


      "Linh Cốt Ma Tôn chắc Đạo quân nghe qua đúng ?" Trần Phong thở dài, " là sư phụ của Huyết U Ma Tôn, lúc làm chưởng môn chết bất đắc kì tử. Ngoại giới đều đồn đại rằng là do Huyết U Ma Tôn giết , nhưng phải là như vậy. Lúc đó, bày trận Luyện Hồn ở tòa thành muốn thu thập linh hồn, nhưng đúng lúc quan trọng lại phát sinh biến cố, luyện hồn thư phản hệ, nổ tan xác mà chết."


      Cho nên số mệnh tàn khốc của các vị chưởng môn Thiên Diễn giáo chỉ dừng lại ở việc phải giết người liên tục để sống sót, mà cho dù họ giết bao nhiêu người chăng nữa kết quả cuối cùng vẫn là chết cách thê thảm. Có thể giống như Linh Cốt Ma tôn bị phản hệ mà chết, hoặc giống như Huyết U Ma Tôn bị đồ đệ của mình giết chết, mà đa số là chết dưới vòng vây của kẻ thù.


      Loại số mệnh này bắt đầu từ ngày đầu tiên định sẵn, nếu muốn làm chưởng môn, nhất định phải tu luyện Luyện hồn thư. Cho dù sau này có phát ra chân tướng cuối cùng sau khi luyện Luyện hồn thư mọi thứ thể vãn hồi, chỉ có thể lún càng sâu vào vực thẳm điên cuồng.


      "Vãn bối biết quan hệ giữa ngài và Thiên Đãng Ma Tôn đơn giản" Lời của Trần Phong rất uyển chuyển nhưng Diệp Huyên hiểu được ý của , "Ngày đó đồng ý với ngài từ nay về sau tiếp tục giết người nữa, vãn bối biết đó là hay dối, nhưng dù thế nào vãn bối cho rằng ngài nên biết này."


      Sau khi tạm biệt Trần Phong, Diệp Huyên đứng lặng người hành lang, trong đầu loạn thành đống, nàng thậm chí cũng biết bản thân suy nghĩ cái gì. giết người chết.... giết người chết.... giết người chết....


      Diệp Huyên biết Tạ Diễm được làm được. Nàng thích Tạ DIễm giết người, cho nên Tạ Diễm chiều theo ý nàng, thèm để ý đến việc bị phản hệ. Mà lời hứa của ngày đó là tuyệt vọng đến tột cùng của , nàng ở bên cạnh ta ta sống cũng còn ý nghĩa gì nữa.


      Diệp Huyên đột nhiên hiểu được, vì sao Tạ Diễm trăm phương ngàn kế muốn nhốt mình, mà phải là rời Thiên Diễn giáo cùng nàng quy . Bởi vì thể nào thoát khỏi ma chướng, thể nào trốn thoát vận mệnh trở thành ma đầu tàn nhẫn.


      Nhưng Diệp Huyên cũng biết phải làm cái gì nữa? Vì muốn Tạ Diễm sống sót, cổ vũ tàn sát hàng loạt người dân trong thành hay trơ mắt nhìn vào con đường chết? Có lẽ nàng ích kỷ nhưng nàng đủ tàn nhẫn.


      "Sư thúc" Ngụy Uyển Uyển vẫn đứng ngoài phòng thấy Diệp Huyên ra liền chạy đến đón, "Sao rồi ạ? Trần sư huynh gì vậy ạ?" Diệp Huyên đáp, Ngụy Uyển Uyển phát khuôn mặt Diệp Huyên tái nhợt khác thường, khỏi lo lắng gọi liền mấy tiếng, "Sư thúc, sư thúc... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"


      "Uyển Uyển" Diệp Huyên giọng , "Chờ ta rồi, con hãy thay ta giải thích với sư huynh."


      "cái gì?!" Ngụy Uyển Uyển cuống quít chụp lấy cánh tay của Diệp Huyên, "Sư thúc ngài muốn làm gì?"


      Diệp Huyên gạt tay nàng ta xuống, "Ta muốn Thiên Diễn giáo.... muốn Thiên Diễn giáo" Nàng thấp giọng nỉ non, để ý đến ngăn cản của Ngụy Uyển Uyển, chỉ trong chớp mắt biến mất còn bóng dáng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :