1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 26:

      Chặn lại?


      Mặt Diệp Huyên ngay lập tức biến đen, nàng thầm phỉ nhổ phen, đại sắc lang! Tô Tuyển có thể nghĩ đến thứ gì có thể tắc tiểu huyệt của nàng lại, còn phải.... Còn phải là cây gậy lớn xấu xa đó của sao!


      Nhưng hành động tiếp theo của Tô Tuyển lại nằm ngoài dự kiến của Diệp Huyên, sau khi xong câu đó, vậy mà xoay người bước . Sau đó, lục lọi, tìm khắp dưới Dược Vương cốc, cuối cùng mang vẻ mặt tiếc nuối cầm về cái chày giã thuốc bằng ngọc, đưa tới trước mặt Diệp Huyên.


      "Chỉ có cái này." Vẻ mặt Tô Tuyển đau khổ, "A Huyên, nàng dịch người ra trước chút ."


      Diệp Huyên hiểu lầm Tô Tuyển, tuy biểu tối hôm qua của quả rất cầm thú, nhưng sáng ngày hôm nay khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, còn nương tử nhà mình mệt mỏi, uể oải cho dù Tô Tuyển là đầu gỗ, cũng biết đau lòng, thương tiếc nàng. Hơn nữa cũng phải là đứa ngốc, chỉ là đứng trước mặt người mình trí thông minh đột nhiên biến mất mà thôi. Cho nên, cho dù bây giờ có muốn, cũng làm khó nàng, câu vừa rồi của , Tô Tuyển là cảm thấy lãng phí, muốn tìm thứ gì đó chặn lại cho dương tinh tiếp tục chảy ra mà thôi.


      Chỉ đáng tiếc Dược Vương cốc phải là nơi loạn thất bát tao (lung tung, lộn xộn) gì, có thứ gì dùng cho việc tình thú trong khuê phòng, Tô Tuyển tìm tới tìm lui, chỉ có cái chày giã thuốc bằng ngọc này là có thể miễn cưỡng đạt tới cầu.


      Cái chày này trơn bóng, đầu chày hình cầu so với phần đuôi lớn hơn vòng, cái chày này thuộc loại lớn, phần thân có vẻ thô to, chắc chắn. So với hoa phùng , chặt của thiếu nữ là quá lớn, tuy rằng vẫn còn kém hơn cái vật gì đó dưới hạ than Tô Tuyển, nhưng muốn huyệt khẩu của Diệp Huyên nuốt được nó, cũng phải mất phen khí lực.


      Đầu chày tròn tròn vừa mới chạm đến đóa hoa, Diệp Huyên liền co rúm lại chút: " lạnh a..." So với căn côn thịt, đầu chày vừa lạnh vừa cứng khiến Diệp Huyên có giảm giác hoàn toàn khác nhau. Trong hoa huyệt bỗng nhiên xuất căn dị vật, mị thịt trong đạo ẩm ướt, ấm áp mấp máy nuốt vào, lại bị cảm giác lạnh băng mà co rụt lại, cứ như vậy vừa co rụt vừa thu lại hồi, chày giã thuốc tiến vào ngày càng sâu, cuối cùng đỉnh đến hoa tâm dừng lại.


      Diệp Huyên nắm chặt lấy vạt áo Tô Tuyển, đầu ngón chân cũng cuộn lại, cái miệng nhắn tràn ra tiếng rên rỉ vô lực, bị Tô Tuyển dùng chày giã thuốc đùa bỡn hồi. Dâm thủy theo đùi chảy xuống tí tách, chỉ trong chốc lát làm ướt sũng cả bàn tay Tô Tuyển.


      Tô Tuyển đến lúc này mới nhận ra hành động này có bao nhiêu là mờ ám, tuy lúc đầu hề có tâm tư gì khác, nhưng bên tai nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại của nàng, nhìn thấy khuôn mặt của nàng đỏ bừng quyến rũ, khiến dương vật của cứng rắn đứng thẳng. Đợi đến khi cái chày giã thuốc hoàn toàn chặn lại huyệt khẩu của Diệp Huyên, khuôn mặt của cũng đỏ bừng, vội vàng buông tay, trán cũng toàn là mồ hôi.


      "Đại lưu manh." Diệp Huyên hờn dỗi, liếc trắng mắt nhìn , khuôn mặt Tô Tuyển đỏ đến mức ra được máu.


      "Ta..." ngập ngừng, ánh mắt lại nhịn được mà liếc về nơi giữa hai chân của nàng, chỉ thấy lỗ của nàng bị lồi ra chút, hai phiến hoa môi đầy đặn bao bọc lấy nó, thỉnh thoảng lại có dâm thủy tràn ra chảy xuống dưới, dâm mỹ khiến người ta mù mắt. Tô Tuyển cuống quít quay đầu, sợ nhìn thêm nhịn xuống được nữa, vội vàng lắp bắp : "Ta xuống núi mua quần áo cho nàng."


      Nhìn bóng lưng chạy trốn của , Diệp Huyên phì tiếng bật cười: "Đúng là đồ ngốc nha." Nàng cũng đau lòng Tô Tuyển phải nhịn đến mức khó chịu, thấy lo lắng cho mình như vậy, nhưng tiểu huyệt của mình bây giờ dùng được, nàng vẫn có nơi khác giúp thư giải a. Đáng tiếc đồ ngốc này chạy quá nhanh, nếu như vậy, mình cũng cần lắm miệng.


      Đáng thương cho Tô thiếu hiệp, vĩnh viễn cũng biết chính mình bỏ lỡ điều gì.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 27:

      Chày giã thuốc tắc bên trong tiểu huyệt, Diệp Huyên lười biếng nằm tháp nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này là đầu hạ, ban ngày ở Dược Vương cốc đúng là dễ chịu, ánh nắng ấm áp chiếu lên người vô cùng thoải mái. Tô Tuyển vội vội vàng vàng trở về cốc, vừa bước chân vào phòng liền nhìn thấy màn mỹ nhân giả mị đồ (giả mị là chợp mắt, đồ là bức tranh). Ngoại bào rộng thùng thình khoác hờ người nàng, cổ áo buông lỏng lộ ra bả vai mượt mà, bên dưới vạt áo là cặp đùi ngọc thon dài. chân của tiểu mỹ nhân hơi cong lên, có lẽ là vì cái chày giã thuốc tắc bên trong tiểu huyệt khiến nàng khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bàn tay bé vuốt ve nơi giữa hai chân, từ trong xoang mũi bật ra tiếng rên rỉ nũng nịu.



      Dục vọng khó khăn lắm mới biến mất ngay lập tức lại bốc lên, Tô Tuyển nghe thấy tiếng Diệp Huyên rên rỉ, chỉ cảm thấy giống như có con mèo gãi gãi trong lòng , cả người vừa ngứa vừa nóng.


      Diệp Huyên nghe được tiếng bước chân của , tức giận liếc mắt qua nhìn cái: "Còn mau chút đem thứ này lấy ra, vừa lạnh lại vừa cứng, ta muốn tắc cái này trong tiểu huyệt."


      Tô Tuyển buông gói đồ trong tay xuống, thuận thế đem Diệp Huyên kéo vào trong ngực: "Nương tử ngoan, đây đều là vì giải độc, nếu nàng thấy khó chịu..." Tay trượt xuống giữa hai chân Diệp Huyên, "Ta giúp nàng xoa xoa được ?"


      "Ai là nương tử của huynh." Diệp Huyên vô thức mân mê đôi môi, cái miệng nhắn của nàng tối qua cũng bị Tô Tuyển ăn hết lần này đến lần khác, đôi môi vừa hồng lại vừa sưng, sáng bóng ánh nước chọc người thương. Tô Tuyển dùng môi lưỡi của giày vò môi nàng trận, mãi cho đến khi Diệp Huyên thở nổi mới buông ra, ngón tay thon dài của đẩy ra bối thịt mập mạp, phía cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Diệp Huyên vào trong miệng mình, phía dưới đem ngón tay vói vào trong hoa huyệt.


      Trong hoa huyệt tràn đầy dâm thủy dinh dính, cái chày giã thuốc cứng rắn bị mị thịt bao bọc, thân chày dính đầy dâm thủy trơn trượt ngón tay cũng giữ được. Mặc dù mật động của nàng ấm áp ẩm ướt, nhưng khi sờ lên cái chày giã thuốc này vẫn cảm thấy lành lạnh. Tô Tuyển khỏi đau lòng, thứ này tuy thô to bằng dương vật của mình, nhưng lại lạnh như băng, tiểu huyệt Diệp Huyên chứa nó tất nhiên là cảm thấy thỏa mái. cân nhắc chút, nếu dùng chày gỗ chắc Diệp Huyên thoải mái hơn chút. Nghĩ tới đây, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời: "Nương tử, nàng nằm đây nghỉ ngơi, như thế này quá khó chịu."


      Nhìn lướt như trận gió, Diệp Huyên cảm thấy buồn bực, đồ ngốc này lại định làm gì nữa đây? Trong lòng nàng dâng lên cỗ dự cảm mấy tốt lành, cảm thấy Tô Tuyển lúc nãy vừa mới nghĩ ra những điều bình thường.


      Tô Tuyển đúng là phụ kì vọng của nàng, sau nửa nén hương, kích động cầm trong tay căn mộc côn được đánh bóng trơn nhẵn vào phòng. Kích cỡ căn mộc côn đó so với cái chày giã thuốc nằm trong tiểu huyệt của Diệp Huyên khác nhau là mấy, hai đầu trơn nhẵn, bóng loáng, ngay lập tức Diệp Huyên liền hiểu được cái thứ này dùng để làm gì. Nàng nhịn được mà đỏ mặt, hung ác phỉ nhổ Tô Tuyển ngụm: "Đại lưu manh, huynh đừng hòng lại lấy thứ đó đến giày vò ta." Nàng trăm triệu lần cũng ngờ tới, Tô Tuyển lại khắc ra căn dương vật giả.


      là dương vật giả, nhưng thực ra nhìn qua cũng khiến người ta hiểu lầm lắm. Nếu dùng vào mục đích này, nó đơn giản cũng chỉ là căn mộc côn mà thôi. trơ mặt cọ đến bên người Diệp Huyên: "Nương tử, dương tinh của ta thể lãng phí a, dùng căn mộc côn này tắc lại huyệt khẩu, chắc chắn lạnh lẽo giống như cái chày kia." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nếu phải khóe mắt vẫn liếc nhìn về nơi giữa hai chân của nàng, Diệp Huyên đúng là thể nhìn ra được đằng sau cái vẻ mặt thuần lương này của con sói ba đuôi.


      Diệp Huyên khỏi buồn cười, đại ngu ngốc, còn ở trước mặt mình trưng cái vẻ nhen. Nàng nhớ lại lúc ở thuyền Huyền Nữ giáo, vừa ngây thơ vừa ngại ngùng, cho nên mới bị Diệp Huyên quyến rũ vô song đùa giỡn xoay quanh. Bây giờ hai người lại có xu thế ngược lại, đôi mắt hạnh của nàng lấp lánh đảo quanh, nàng cũng thể để cho Tô Tuyển coi thường.


      "Tướng công..." Cách xưng hô khiến lòng Tô Tuyển khẽ tê dại từ môi Diệp Huyên ra, đầu ngón tay của nàng vuốt lọn tóc mai bên vành tai, nàng trừng mắt nhìn Tô Tuyển, "Ta muốn ăn cái căn mộc côn này đâu."


      Nàng khe khẽ , chữ "ăn" kia giống như được nàng cố tình ngâm nga, cổ họng Tô Tuyển khô khốc, côn thịt sớm trướng lên đau đớn, dường như muốn đỉnh phá quần. Nam nhân ghé vào bên tai Diệp Huyên , giọng khàn khàn: "Vậy nàng... muốn ăn cái loại gậy nào?"


      "Loại gậy nào ta cũng muốn ăn." Nàng nhàng thoát ra khỏi vòng tay của Tô Tuyển, ngón tay gõ gõ lên thân căn mộc côn, "Nhưng mà.... Nếu tướng công bằng lòng đem cây gậy này khắc lại lần nữa, ta nguyện ý ăn hết."


      Yết hầu Tô Tuyển trượt xuống, bắt lầy bàn tay bé của nàng làm loạn ngực mình, nhàng lôi kéo, đem Diệp Huyên giam cầm ở trong ngực mình, "Muốn khắc như thế nào? " Cổ họng khô rát, côn thịt cách lớp vải đỉnh lên đùi nàng, cọ xát theo bản năng, hận thể cắm vào cơ thể nàng.


      "Bởi vì nó quá xấu." nữ này lại dùng vẻ mặt ngây thơ lại phần dâm đãng nhìn Tô Tuyển, bàn tay bé trượt dọc theo vạt áo, đầu ngón tay khều ra đai lưng của Tô Tuyển, nhàng nắm lấy cái thứ thô to vừa nhảy ra. Bên tai liền nghe thấy tiếng rên rỉ nhẫn của nam nhân, Diệp Huyên mêm muội nhìn khuôn mặt tràn ngập dục vọng của , cái lưỡi thơm tho liếm vòng lên khóe môi, ra khát vọng xuất trong đầu của mình khi nhìn thấy căn mộc côn, "Đem nó khắc thành hình dạng đại dương vật của tướng công, tiểu huyệt của ta... chỉ muốn ăn đại dương vật của tướng công."

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      2 a chị là nồi nào úp vung đấy, tui thăng đây.. ......:dead:......hêt máu để xã rồi.... ..
      MaiAnhSF, huyen1604Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 28:

      chứng minh, nam nhân thể dễ dàng khiêu khích.


      Diệp Huyên khóc ra nước mắt quỳ ghé lên tháp, bởi vì nam nhân phía sau liên tục ra vào mãnh liệt, hai phiến mông trắng nõn đỏ bừng đầy dâm mỹ. Bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo của nàng, côn thịt nóng rực giống như lưỡi dao liên tục đâm chọc trong hoa huyệt, trong bụng của nàng lúc này giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Cái chày giã thuốc bị rút ra quăng bên chân Diệp Huyên, thân chày toàn là dâm thủy trong suốt, thỉnh thoảng có vài giọt dâm thủy bắn tung tóe ra giọt lên nó, hỗn hợp bạch dịch sềnh sệt chảy xuống dọc theo đùi nàng, khiến phần tháp dưới thân nàng cũng ướt sũng, dâm mỹ chịu nổi.


      "Tướng công... Ân a... Từ bỏ... Tiểu huyệt cũng sắp bị chàng sáp hỏng rồi..." Khuôn mặt thiếu nữ chôn giữa đống chăn đệm, đau đớn vừa khóc vừa giọng rên rỉ, Tô Tuyển những thương tiếc nàng mà động tác của càng lúc càng kịch liệt. Tuyết phong cao ngất ngừng nảy lên theo động tác rút ra đâm vào điên cuồng, mãnh liệt của , hai khỏa đầu vú đỏ bừng vẽ ra đường cong mê người trong khí. Tô Tuyển nhịn được nhéo lấy vật hoảng loạn kia, ngón tay mạnh mẽ ngắt, nhéo, khiến thiếu nữ dưới thân co rúm lại, tiểu huyệt lại ra sức mút vào, thiếu chút nữa khiến Tô Tuyển bắn ra.


      "Nương tử, đừng mút..." Tô Tuyển thở hổn hển hôn lên vành tai Diệp Huyên, răng nanh của khi nặng khi cắn nàng, giống như con sói hoang thưởng thức con mồi thích của nó, từ sau khi Diệp Huyên ra câu đó, dục vọng cố gắng nhẫn nhịn ầm ầm bùng nổ, đè lại đôi chân của nữ này, ôm lấy cơ thể thơm ngát của nàng ưỡn thẳng eo tới trước, liền mạnh mẽ trừu sáp từ lúc đó đến bây giờ.


      Lúc đầu, Diệp Huyên còn thừa sức lực tác loạn người , dùng cái miệng nhắn liếm lên cơ ngực , rồi lại duỗi ra đầu lưỡi chui vào trong mắt rốn . nữ sợ chết này thậm chí còn nghĩ muốn duỗi tay đến phía sau mông , ý đồ là muốn đùa bỡn cúc huyệt giữa hai phiến mông của nam nhân. Ngay lập tức, Tô Tuyển phát cái lên mông nàng, đem thân thể mềm mại của nàng lật ngược lại, nắm lấy eo nàng mà thao khiến nàng đến cả khí lực mà ren rỉ cũng có.


      Lúc này, Diệp Huyên hối hận tới nỗi xanh cả ruột, phải là nàng biết nam nhân trong lúc làm chuyện ân ái đều đặc biệt dễ dàng đánh mất lý trí, nhưng cố tình trong lòng nàng ngứa ngáy muốn trêu chọc Tô Tuyển, bây giờ đúng là lấy đá đập lên chân mình. Tô Tuyển giống những nam nhân lão luyện có đủ loại thủ đoạn mà làm nàng, nhưng lúc tuổi trẻ mạnh mẽ, dương vật dưới háng vừa thô lại vừa dài, khi cứng rắn lên, cho dù làm suốt hai ba canh giờ cũng bắn lần, cho dù Diệp Huyên có mềm giọng năn nỉ, khóc lóc cầu xin tha thứ, đóa hoa mềm mại giữa hai chân nàng cũng bị nam nhân chà đạp đến nỗi sưng đỏ, vừa dâm mỹ hỗn độn vừa vô cùng đáng thương.


      Trải qua phen như vậy, Diệp Huyên chỉ dám trêu chọc Tô Tuyển, mà còn phụng phịu vắng vẻ Tô Tuyển mấy ngày. Tô Tuyển ngày ngày vẫy đuôi bận trước vội sau, vừa giả vờ đáng thương vừa xum xoe, nịnh nọt, vất vả mới dỗ ngọt được nương tử nhà mình. Nhưng thành được vài ngày, trong lòng lại bắt đầu an phận. Dù sao mỹ nhân ở trước mặt mà lại thể ăn, căn trường thương dưới háng của Tô thiếu hiệp lại vui. tất nhiên là nỡ cứng rắn ép buộc nàng, vì thế Diệp Huyên thỉnh thoảng lại thấy màn mỹ nam vừa tắm xong để trần nửa người lượn lờ trước mặt mình, còn lấy cái cớ rất chính đáng, quên lấy khăn mặt. còn bắt nàng mới sáng sớm liền ngồi trong viện thưởng thức Tô Tuyển luyện kiếm, lúc luyện kiếm vẫn cởi trần nửa người .


      Diệp Huyên cảm thấy buồn cười, Tô Tuyển cẩn thận, dè dặt lấy lòng nàng, nàng đều biết. Nhưng cái đồ ngốc này, phải cho chịu khổ vài ngày, Diệp Huyên cần dương tinh của để giải độc mỗi ngày, nhưng mấy ngày nay nàng bắt Tô Tuyển tự thủ dâm rồi bắn ra, sau đó đem dương tinh tới cho nàng uống, nhưng tuyệt đối cho Tô Tuyển lại gần mình. Tô thiếu hiệp đáng thương chỉ có thể hự hự mình, còn nương tử nhà mình thản nhiên ngổi bên, ngay cả cái liếc mắt cũng cho .


      ra Diệp Huyên cũng muốn ân ái với Tô Tuyển, nam nữ lưỡng tình tương duyệt, ở bên nhau ngày đêm, chìm đắm trong hương vị của tình , sao có thể khát vọng thân thể đối phương, nhưng thấy Tô Tuyển chịu đủ giáo huấn, Diệp nữ vương suy nghĩ hồi, cuối cùng quyết định tạm thời bỏ qua cho .

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 29:

      Gần đây, tâm tình Tô Tuyển cực kì tốt.


      Hơn mười ngày ở trong Dược Vương cốc sống trong thế giới hai người cùng nương tử nhà minh, mắt thấy độc tố người Diệp Huyên dần dần biến mất, nội lực cũng gần như khôi phục được như lúc ban đầu, tình cảm của hai người cũng lúc mặn nồng. Tuy biết phương pháp giải độc mà Thẩm Tinh với tám chín phần mười là lừa gạt mình, nhưng Tô Tuyển có trách ta. Ngẫm lại mà xem, nếu có phương pháp khác người này, Tô thiếu hiệp làm sao có thể tìm ra cái cớ đàng hoàng để ngày ngày đè nương tử nhà mình xuống mà táy máy tay chân. Hơn nữa, cảnh sắc trong Dược Vương cốc vô cùng tươi đẹp, cộng thêm việc có tên nào có dám xông vào cốc quấy rầy họ, ngày qua ngày, Tô Tuyển đúng là sống còn tiêu dao (ung dung tự tại) hơn cả thần tiên.


      Trong mười mấy ngày này, kỹ thuật trong phòng the của cũng tiến bộ phi thường. Người ta , nam nhân ở phương diện này đều là thiên tài cũng phải là ngoa, nửa tháng trước Tô Tuyển vẫn là con gà tơ hay ngượng ngùng, bây giờ so về hạ lưu, đến ngay cả nữ Diệp Huyên cũng chống đỡ được. Tuân theo nguyên tắc, thua người thua trận, Diệp Huyên nhiều lần hăng hái phản kháng, xoay người đè tên đại lưu manh biết xấu hổ này xuống, nhưng chỉ đáng tiếc là nàng quên mất chuyện, cho dù là bị đè hay đè người chiếm tiện nghi vẫn là Tô Tuyển...


      Chuyện khiến Tô Tuyển càng thêm đắc chí là lần ra khỏi cốc mua quần áo cho Diệp Huyên, lúc đó bị sắc đẹp mê hoặc hoảng loạn chạy , vội vàng mua bao lớn toàn là váy rồi trở về, kết quả là khi DIệp Huyên mở bao liền thấy, người này mua đến mấy chục cái áo ngắn với váy, nhưng lại cái quần. Điều khiến Diệp Huyên càng thêm đau đầu đỡ trán chính là, biếtTô Tuyển có phải là cố ý hay , đến ngay cả yếm với tiết khố cũng mua về.


      Nhìn Diệp Huyên trưng ra khuôn mặt với hai chữ "sắc lang" to đùng, Tô Tuyển vô cùng ủy khuất: "Ta quên mất, tuyệt đối phải cố ý." Lúc đo ở trong cửa hàng quần áo, chỉ suy nghĩ mỗi chuyện cái váy đó mặc lên người nương tử có bao nhiêu đẹp, làm sao có thể nhớ đến tồn tại của yếm với tiết khố.


      Cũng may, trong Dược Vương cốc to lớn cũng chỉ có hai người họ, Diệp Huyên đảo mắt nghĩ, rồi hướng Tô Tuyển bày ra nụ cười ngọt ngào: "Thôi, chỉ mặc váy... cũng phải là thể."


      Mũi Tô thiếu hiệp nóng lên, cuống quít vận nội lực mới đem máu mũi sắp phun ra ép trở về. Diệp Huyên thấy khuôn mặt ngốc thối, liền nổi lên tâm tư muốn đùa .


      Sau đó, Diệp Huyên quả chỉ mặc mỗi váy với ngoại sam ra. Nàng trời sinh xinh đẹp, bộ váy lụa mỏng manh bọc lấy phần eo như dương liễu chỉ cần bàn tay cũng đủ nắm chặt, cùng cặp vú cao vút, lúc lại đường cong duyên dáng giữa hai chân cũng lộ ra. Tô Tuyển chỉ vừa nghĩ tới chuyện dưới lớp lụa mỏng kia là cơ thể trần như nhộng, làm sao có thể kiềm chế. có yếm với tiết khố, chỉ cần đưa tay duỗi vào là có thể bao lấy chốn đào nguyên đó, qua phen vuốt ve, đùa bỡn, Diệp Huyên liền yếu đuối nằm trong lòng ngực thở phì phò, chỉ có thể để mặc muốn làm gì làm.


      Trong khoảng thời gian hoan hỉ này, khắp nơi trong Dược Vương cốc đều là dấu chân của hai người. Trong trí nhớ mười tám năm qua của Diệp Huyên, có ngày nào mà nàng trôi qua lo nghĩ giống như hôm nay, cái gì cũng cần nàng suy nghĩ, bởi vì nàng biết nàng có Tô Tuyển.


      "Tướng công, chàng biết ." Nàng ghé vào trước ngực Tô Tuyển, ngước mặt lên nhìn , "Lời lúc đó của ta... là lòng."


      Những lời này đầu đuôi nhưng Tô Tuyển gần như là ngay lập tức hiểu được của Diệp Huyên.


      Nàng từng , bởi vì ta thích huynh nên mới làm chuyện này. Bởi vì câu này, mà lần đầu tiên Tô Tuyển hiểu được cảm giác lo được lo mất, tức giận vì bị lừa gạt, rồi lại tự lừa mình dối người tin là mình bị lừa. Khi đó, Tô Tuyển nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chẳng trách tiền bối giang hồ đều nữ ma giáo rất biết cách mê hoặc lòng người, cũng bị nữ này mê hoặc.


      Nhưng vui vẻ chịu đựng nàng mê hoặc, Tô Tuyển nghĩ, cho dù Diệp Huyên lừa , chỉ sợ cũng cắm đầu mà chui vào, cam tâm tình nguyện làm tên đại ngốc.


      Chỉ có điều đó cũng chỉ là giả thiết thôi, trong cuộc sống cũng có nhiều người may mắn có được kết quả mỹ mãn, nhưng cuối cùng có được may mắn đó.


      "Ta biết." Tô Tuyển khẽ mỉm cười nắm chặt bàn tay bé trong tay mình, ta biết nàng ta, mà ta - cũng nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :