1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 9:


      đợi Tô Tuyển trả lời, Diệp Huyên ôm cổ Tô Tuyển hôn lên môi . Dường như nàng sợ nghe được đáp án đó, nàng hoảng loạn hôn Tô Tuyển, khiến câu trả lời của đến bên môi lại phải nuốt trở về.


      nhất định trả lời là , trong lòng Diệp Huyên biết rất ràng. Biết đáp án khiến mình thương tâm, nhưng nàng lại giống như muốn tự giày vò bản thân hỏi ra câu đó. Lưỡi của nàng chuyển động trong miệng Tô Tuyể, liều chết triền miên. Nụ hôn này có quá nhiều dục vọng, ngược lại mang theo vài phần cảm xúc hoang mang, lo sợ sợ nam nhân trước mắt biến mất, chỉ có thể gắt gao quấn lấy . Giống như chiếc lưỡi của nàng cuốn lấy lưỡi của Tô Tuyển, cánh tay nàng ôm lấy , nơi hạ thể cũng dán lên dương vật Tô Tuyển.


      "Tướng công..." Diệp Huyên bưng lấy mặt Tô Tuyển, bàn tay bé của nàng vói đến giữa hai chân, đẩy ra hai phiến hoa môi khép kín, "Chàng xem, cái miệng nhắn của ta muốn chàng, hưng phấn đến độ phun thủy." Thấy Tô Tuyển nhìn mình, Diệp Huyên nắm lấy cằm nam nhân ép buộc nhìn xuống, "Chàng mau nhìn,.... Chàng mau nhìn nha..." Nàng giống như đứa trẻ khờ dại muốn hiến vật quý, tha thiết nhìn Tô Tuyển chớp mắt, đem nơi quan trọng nhất của mình dâng đến trước mặt Tô Tuyển. Nàng cũng trông mong Tô Tuyển thương tiếc mình, chỉ mong cần tránh né mình như vậy.


      Ngay cả Diệp Huyên cũng ý thức được , nàng câu dẫn Tô Tuyển, nhìn qua có vẻ là nàng đùa bỡn Tô Tuyển trong lòng bàn tay, nhưng giữa hai người lúc này, người yếu thế lại là Diệp Huyên. Tình chính là như vậy, có chuyện công bằng, người nào động lòng trước người đó thua.


      Tất cả những biểu của nàng bất kể là vân đạm phong khinh hay là vui cười, giận mắng đều là mặt nạ mà Diệp Huyên dùng để che dấu chính mình. Nàng dùng cách nửa nửa giả để bảo hộ tôn nghiêm yếu ớt của mình, lúc Tô Tuyển cự tuyệt mình, nàng mới làm ra vẻ quan tâm câu "Ta chỉ là giỡn thôi."


      Cũng như lúc này, Tô Tuyển muốn tránh cũng thể tránh, chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Thanh của thiếu nữ mang theo ý cười vang lên: "Tướng công cảm thấy nhục nhã?" Diệp Huyên là ra vẻ thèm để ý, nhưng chỉ có mình nàng mới biết trong lòng mình có bao nhiêu thất vọng. Nàng đem thân thể trần truồng dán lên người Tô Tuyển, cố tình vặn vẹo, "Vậy như thế này, chàng có thích ?"


      "Diệp nương..." Tô Tuyển cảm thấy bản thân sắp thở nổi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh , " nương cần gì phải làm như thế này." Suốt dọc đường Tô Tuyển vẫn cảm thấy kì lạ thôi, nhưng lúc trước từng qua, muốn lẻn vào Huyền Nữ giáo vẫn có rất nhiều cách, nhưng Diệp Huyên lại cố chấp dùng loại biện pháp này. Nàng cũng phải là đệ tử Huyền Nữ giáo muốn tìm nam nhân để luyện công, nhìn thấy tuấn tú mới câu dẫn ? Tô Tuyển cảm thấy đây cũng phải là nguyên nhân.


      Diệp Huyên lại cười :"Chàng đoán sai rồi, tướng công. nữ ma giáo như ta đều phóng đãng, có đức hạnh, nhưng chàng yên tâm, ta giống như nữ nhân Huyền Nữ giáo hút nguyên tinh của chàng, chỉ là cầu lần tham hoan thôi."


      Tô Tuyển đột nhiên mở to mắt: "Ta tin." còn nhìn chăm chú vào mắt Diệp Huyên, "Ta tin nương là người như vậy."


      Diệp Huyên giật mình, nàng nghĩ tới Tô Tuyển ra những lời này. Ở trong mắt nhân sĩ chính đạo, nữ ma giáo người nào cũng là giết người như ngóe, phóng đãng thành tính. Đối với Diệp Huyên mà , vế trước là , còn vế sau là vu khống, nhưng nàng căn bản là thèm để ý. Nhưng Tô Tuyển lại nàng phải là người như vậy, ngữ khí của còn rất nghiêm túc. Diệp Huyên biết, Tô Tuyển ra lời này là lòng, trong lòng đúng là nghĩ như vậy.


      Diệp Huyên cười cười, nhưng nụ cười của nàng nhạt nhẽo: "Vậy ngươi cảm thấy... Ta là người như thế nào?" Nàng mang mặt nạ mà sống quá lâu, ngay cả bản thân nàng cũng biết bộ mặt của mình là thế nào.


      "Ta biết." Tô Tuyển vừa mới dứt lời, Diệp Huyên liền cười khanh khách, khiến có chút xấu hổ ảo não : "Ta lòng, tóm lại, trực giác của ta cho ta thấy ngươi dối." còn cường điệu thêm lần, "Trực giác của ta rất chính xác."


      Diệp Huyên cười càng thêm tùy ý, lúc này nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, giống như mới vừa rồi nàng nghe thấy chuyện nực cười nhất đời, đột nhiên, nàng ngừng lại, yên lặng nhìn Tô Tuyển: "Nếu ta ... Ta bởi vì thích ngươi mới làm ra chuyện này, ngươi tin ?"


    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 10:

      Tô Tuyển cứng người.

      Ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu là hoài nghi bản thân nghe nhầm. Nhưng rất nhanh lại cảm thấy, nữ này là thổ lộ với mình? Lời của Diệp Huyên quả thể ngờ được, thậm chí còn hoài nghi trước mặt phải là nữ Thiên La giáo mà có người giả dạng nàng. Ý nghĩ hoang đường này nhanh chóng bị đè ép xuống, phải là người có thói quen trốn tránh , tuy cảm thấy thể ngờ được nhưng vẫn phải hỏi cho ràng để bản thân còn biết đường mà đối phó.

      Thấy cau mày, thanh của Diệp Huyên càng thêm mềm mại, đáng : "Tướng công, chàng tin lời ta ư?"

      "Hả?" Tô Tuyển sửng sốt, "Tin cái gì? Ta đương nhiên là..." bất ngờ tỉnh lại, "Ngươi gạt ta?!"

      Diệp Huyên cười đến run cả người, đôi mắt long lanh ngập nước, nàng cười đến độ chảy cả nước mắt: "Đồ ngốc, chẳng lẽ ngươi chưa từng bị người khác trêu đùa?"

      Tô Tuyển ngây ngốc đứng đó, chỉ cảm thấy cỗ tức giận bùng lên trong người. Bị người khác lừa gạt tình cảm, cảm giác này quá mức nghẹn khuất (kìm nén+oan ức), thế mà còn tự hỏi làm thế nào để đáp lại Diệp Huyên, ngờ nàng lại lấy ra làm trò cười. có tâm muốn , có nương nào lại lấy loại chuyện này ra mà đùa giỡn, nhưng thiếu nữ trước mắt căn bản phải là người bình thường, lời cũng đành phải nghẹn lại trong cổ. Nhìn Diệp Huyên vẫn cười đến thoải mái, lòng Tô Tuyển lại bốc hỏa, nhưng cũng nỡ nặng lời với nàng.

      nghẹn mất lúc lâu, mới tức giận : "Quên , là ta nhiều chuyện. Tóm lại, ta cùng ngươi làm ra loại chuyện này."

      "Làm ra chuyện gì?" Diệp Huyên nhíu mày.

      Tô Tuyển thấy nàng bày ra dáng vẻ hồn nhiên biết xấu hổ, trong lòng hận đến nỗi nghiến nát răng: "Chính ngươi biết!"

      "A, tướng công là chuyện này ." Thiếu nữ nắm lấy dương vật Tô Tuyển mà vuốt ve, "Cái loại chuyện này... Chính là đem đại gia hỏa của tướng công cắm vào cái miệng nhắn phía dưới của ta, dùng đại dương vật của chàng thao tiểu huyệt của ta, thao cho tiểu huyệt chảy dâm thủy ròng ròng..."

      Nàng càng càng quá đáng, khuôn mặt Tô Tuyển đỏ bừng, đành phải lớn tiếng quát: "Im miệng, đừng nữa!"

      "Chàng mắng ta." Diệp Huyên ủy khuất nhìn , mắt to ngấn lệ, dường như ngay lập tức rơi xuống, "Chàng thế mà mắng ta."

      Trong lòng Tô Tuyển căng thẳng, theo bản năng muốn giải thích, nhưng sực tỉnh lại, ai biết nữ này có phải hay lại lừa mình. Chính là như vậy, nàng trở mặt nhanh như lật sách, nàng là lừa mình, lạnh lùng : "Diệp nương, xin đừng lấy ta ra làm trò cười. Ta chỉ là mãng phu cục mịch, biết hiểu ý ôn nhu, cũng biết thương hoa tiếc ngọc."

      Tính tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Tô Tuyển nặng lời với Diệp Huyên như vậy. Sau khi xong, trong lòng cũng có chút lưỡng lự, có phải hay ... Có phải hay là hơi quá đáng? Số lần Tô Tuyển được người khác thổ lộ cũng ít, nữ nhân giang hồ câu nệ tiểu tiết, cho dù là ai Tô Tuyển đều là khách khí mà kiên quyết cự tuyệt. Giờ phút này căn bản là chưa ý thức được, trong quá khứ lúc cự tuyệt những nương khác lời cũng có chút lưu tình như bây giờ, bây giờ lại sợ mình thẳng ra khiến nữ ma giáo này thương tâm.

      cho cùng vẫn còn trẻ, tuy trong lòng bất an yên, nhưng vẫn nghiêm mặt lời nào. Diệp Huyên cũng lời nào, chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn Tô Tuyển, khiến cảm thấy trong lòng khó chịu. khỏi nghĩ, hay là... mình chịu thua .

      đợi mở miệng, Diệp Huyên bỗng nhiên cười thành tiếng, nàng thản nhiên : "Thôi, nếu Tô thiếu hiệp muốn, ta cũng phải là người biết xấu hổ." Nàng làm ra vẻ mất hứng, cũng cảm thấy mất mặt, cứ như vậy mà dừng tay, "Giải dược ta đưa cho ngươi, đợi đến khi vào được Huyền Nữ giáo, chúng ta liền chia ra mỗi người ngả."

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay qa
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 11:

      Huyền Nữ giáo ở Đông Hải xa mờ mịt, tuy tốc độ của con thuyền này cực nhanh, đường cũng ngừng nghỉ chút nào nhưng vẫn phải chạy hơn hai tháng mới đến đại bản doanh của Huyền Nữ giáo-quần đảo Bích Lạc.


      Hơn phân nửa số đệ tử cùng lô đỉnh thuyền đều sống trong đất liền, chưa từng thấy cảnh đại dương mênh mông, rộng lớn như vậy. Lúc đầu còn hưng phấn chạy lên boong thuyền nhìn xung quanh, nhưng nhìn mãi nhiều ngày mà cảnh sắc vẫn mênh mông đổi, cũng dần mất hết hứng thú. Cuộc sống hằng ngày của mọi người thuyền rất đơn giản, ban ngày có việc gì, đến buổi tối bắt đầu luyện thuật trong phòng.


      Loại việc này vốn là nam nhân chiếm tiện nghi, nhóm lô đỉnh tự nhiên là cầu còn được, nhóm nữ đệ tử vốn dĩ còn mơ hồ nhưng luyện vài ngày cũng bị mê hoặc,mặt mày ai cũng đều hàm xuân. chỉ có buổi tối, ngay giữa ban ngày, sau cánh cửa phòng đóng kín tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc truyền ra dứt, hoặc là tiếng nữ tử rên rỉ chói tai, hoặc là tiếng nam nhân gầm ồ ồ. Con thuyền này đúng là cái ổ hoang dâm, khắp nơi đều tràn ngập xuân tình.


      Sống trong tình thế này, mỗi ngày của Tô Tuyển đều khó mà yên ổn. muốn ở trong phòng cùng với Diệp Huyên hai người đơn độc đối mặt, càng thêm xấu hổ. Nhưng vừa ra cửa, ngay trong hành lang đôi nam nữ quần áo chỉnh tề say sưa ôm hôn, trong góc lại có nam tử ôm thiếu nữ thân hình như rắn nước, áo yếm tuột tới dưới ngực. Tô Tuyển chạy trối chết lên boong thuyền, đập vào mắt là hai thân thể trần trụi dây dưa với nhau thành khối, cặp đùi trắng như tuyết của nữ tử cuốn lấy thắt lưng nam nhân, liên tục rên rỉ: "Ca ca, trong tiểu huyệt rất ngứa... Sáp ta, mau sáp ta...." Hình ảnh dâm mỹ đến như vậy Tô Tuyển làm sao có thế nhìn, đành phải xám xịt trở về phòng.


      Diệp Huyên ngồi bên cửa sổ phối hương, ánh mặt trời từ ngoài song cửa sổ chiếu vào, rơi ngón tay tinh tế, trắng nõn như ngọc, giống như bạch ngọc nhiễm tầng ánh vàng, chói lóa khiến người ta đui mù. Tô Tuyển thấy động tác của nữ tao nhã, thần thái nhu hòa, uyển chuyển vừa giống đóa U Lan kì ảo xuất trần, vừa giống đóa tường vi đoan chính, thanh nhã. Khiến khỏi nghĩ đến thanh của nữ này so với nương vừa rồi boong thuyền dễ nghe hơn nhiều.


      Nhận ra mình suy nghĩ đến những chuyện hạ lưu, Tô Tuyển đỏ mặt. Bây giờ với Diệp Huyên con thuyền này, hiển nhiên cũng giống với những người khác hàng đêm luyện thuật trong phòng. Mỗi phòng thuyền này đều có cái cửa sổ hướng ra ngoài hành lang, nhìn xuyên qua lớp vải cửa sổ có thể nhìn thấy tình huống trong phòng cách mơ hồ. Nguyên Ung bất cứ lúc nào cũng có thể mang theo hai thủ hạ lại tuần tra, nếu có ai dám nghe theo lệnh của , bất luận là nam hay nữ, đều bị ném xuống biển làm mồi cho cá ăn.


      Những mệnh lệnh này đều dâm mỹ khiến người ta nên lời. Hôn môi chỉ là chuyện , tuy lô đỉnh thể phá thân những nữ tử này, nhưng Nguyên Ung bày ra đủ loại đa dạng, khiến tất cả mọi người đều phải mở rộng tầm mắt. Nhóm lô đỉnh hằng đêm đều xoa nắn hai vú của nữ đệ tử, theo lời của Nguyên Ung, việc này chỉ khiến hai bên nam nữ đều đạt đến khoái cảm, mà đối với những nữ đệ tử này đều rất có lợi.


      Xoa nắn cũng có nhiều cách sờ, nắm, véo, vê... vô cùng đa dạng. Đáng thương cho Tô Tuyển bàn tay cầm vỏ kiếm, chuôi đao suốt hai mươi mấy năm, có bao giờ sờ qua cái vú mềm mại của nữ tử. Cơ thể Diệp Huyên tuy trời sinh mảnh mai, nhưng hai vú lại vểnh lên cao ngất. Cởi bỏ quần áo, dưới ánh nến hai đầu vú càng thêm vểnh lên cao, màu sắc hồng nộn, khiến bầu ngực càng thêm trắng nõn, giống như nhụy hoa ngày xuân, dụ người dùng tay ngắt lấy, tiếp đó liền kìm được mà ngậm vào trong miệng.


      Lúc đó Tô Tuyển với Diệp Huyên chiến tranh lạnh, đêm hôm trước hai người vừa mới khắc khẩu với nhau, cả hai đều tức giận lời nào. Thấy Tô Tuyển mê muội ngậm lấy đầu vú của mình, Diệp Huyên cuối cùng vẫn nhịn được mà bật cười. "Ngứa..." Nàng nũng nịu .


      Trong lòng Tô Tuyển ngứa ngáy, lại hoang mang rối loạn mở miệng nhả ra đầu vú, "Là ta đường đột..." vừa thẹn vừa thấp thỏm, lúc trước mình còn ra vẻ chính nghĩa, nghiêm khắc chỉ trích Diệp Huyên, bây giờ lại càn rỡ như vậy, đúng là còn mặt mũi mà nhìn Diệp Huyên.


      "Đừng buông ra." Diệp Huyên nắm lấy tay Tô Tuyển, nàng hạ giọng : "Nguyên Ung sắp tới." Tô Tuyển cũng nghe được tiếng bước chân hành lang từ xa truyền tới, đành phải đặt tay lên lên ngực nàng. Cũng biết bản thân mình là tình thế bức bách hay căn bản là cam tâm tình nguyện.


      Trong lòng mờ mịt, rối rắm, Tô Tuyển lại tự chủ được mà vuốt ve tuyết nhũ của nàng. là người tập võ, tuy kĩ thuật vẫn còn trúc trắc, nhưng lực đạo vuốt ve lại vừa đúng. Tuyết nhũ cao ngất của nàng bị bàn tay của bao lấy ngừng biến hóa hình dạng, đầu vú lúc bị ấn vào, lát sau lại bị kéo ra nhéo, ngắt đến sưng đỏ. Bầu ngực từ trong kẽ tay Tô Tuyển lộ ra, da thịt trắng tuyết của nàng xen lẫn da tay màu đồng của , đối lập dâm mỹ ràng như vậy, kích thích cả người Tô Tuyển nóng như lửa đốt.


      Diệp Huyên dựa sát vào ngực , bàn tay bé nắm lấy vạt áo , thanh vừa như khóc vừa như rên rỉ thở gấp: "Ân, cần... cần nhéo, tướng công... Rất ngứa, cái vú rất ngứa...." Thấy Nguyên Ung dẫn người tiến tới, Tô Tuyển cũng biết vì cái gì, bản thân lại muốn để người khác nghe được tiếng khóc nhõng nhẽo phát ra từ cái miệng nhắn này. theo bản năng lấy tay bưng kín miệng Diệp Huyên, đem từ ngữ dâm đãng bức trở về trong miệng nàng.


      Diệp Huyên trừng mắt nhìn Tô Tuyển, trái tim liền nảy lên cái. Tô Tuyển chú ý tới đầu lông mày của nàng lúc này tràn đầy tình ý, thấy Nguyên Ung nhìn lướt qua liền bước , khỏi thở phào hơi. Tuy cửa sổ có tầng vải mỏng, người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của người bên trong phòng, nhưng muốn thân thể của Diệp Huyên bị người khác nhìn thấy, chút cũng được.


      đúng.... Tô Tuyển đột nhiên ngẩn người, bản thân vì cái gì lại có loại suy nghĩ này? đợi suy nghĩ cẩn thận, cái lưỡi mềm mại, thơm tho liếm lên lòng bàn tay , đem ngón tay Tô Tuyển đặt môi nàng ngậm vào trong miệng.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã thiếu hiệp chính đạo-chương 12:
      "Huynh về rồi." Thấy Tô Tuyển đến, Diệp Huyên buông đũa bạc trong tay xuống ôn nhu , giọng của nàng thân thiết, tự nhiên giống như người thê tử nghênh đón trượng phu trở về nhà, trong thoáng chốc khiến Tô Tuyển sinh ra cảm giác mình và Diệp Huyên là vợ chồng thành thân nhiều năm.


      vừa rồi mới nhớ lại vài chuyện rồi suy nghĩ lung tung, lúc này lại phát bản thân lại có loại ý nghĩ này trong đầu, khiến tâm loạn như ma. Chẳng lẽ, chẳng lẽ đối với nữ này....


      Đêm hôm đó khi Diệp Huyên ngậm ngón tay Tô Tuyển, sau khi Nguyên Ung rời , liền nhàng buông ra. Tô Tuyển cũng thể khi đó mình cảm thấy mất mác hay vẫn là may mắn, từ lúc Diệp Huyên mỗi người ngả, hai người vì lừa gạt người Huyền Nữ giáo, vẫn có đủ loại cử chỉ thân mật, nhưng trừ những lần đó ra, Diệp Huyên còn chủ động câu dẫn Tô Tuyển. Lúc động tình, nàng thường gọi Tô Tuyển là tướng công, khi tránh khỏi tầm mắt của những người thuyền, hai người có lúc khách khách khí khí, nhưng cũng có lúc bất hòa, tức giận.


      Có lúc Tô Tuyển nghĩ có lẽ Diệp Huyên chỉ là muốn lợi dụng mình, nhưng tình trạng trước mắt, có đôi khi Diệp Huyên cẩn thận lộ ra vài phần ôn nhu, lưu luyến muốn rời xa, lại khiến luôn nhịn được mà suy nghĩ lần trước nữ thổ lộ cuối cùng là hay là giả. vốn dĩ chán ghét phải suy nghĩ quanh co, lòng vòng, muốn ra, muốn hỏi gì cứ hỏi-nguyên tắc giải quyết mọi chuyện lúc trước, khi đối mặt với Diệp Huyên lại thể tiếp tục kiên trì.


      Tô Tuyển biết, cho dù mình hỏi, Diệp Huyên cũng . Hoặc có thể , muốn tin tưởng lời lúc ấy của nữ là lòng. Tô Tuyển chưa bao giờ có cảm giác thích người, cũng biết đến cùng bản thân có thích Diệp Huyên hay , bởi vì hai người bọn họ đến , chỉ mới quen nhau có hơn hai tháng, quãng thời gian rất ngắn ngủi, chẳng lẽ chính mình lại động tâm với Diệp Huyên? Hay là.... Những cử chỉ thân thiết cùng với dục vọng khiến có cảm giác này?


      "Trà Long Tĩnh hái trước tiết Thanh Minh" Tay phải Diệp Huyên nâng ấm trà lên, nhàng chậm rãi châm cho Tô Tuyển ly trà. Chén màu xanh hơi nước bốc lên lượn lờ, trong khí tràn ngập hương trà, còn có hương thơm thoang thoảng người nữ tử khiến người ta say mê.


      Tô Tuyển nhận lấy chén trà chuẩn bị uống hơi cạn sạch, đột nhiên ý thức được hành động này là phung phí của trời, vội vàng dừng lại. trước nay quen uống rượu trong vò, dùng chén lớn mà ăn thịt, khi cùng bạn tốt Thẩm Tinh đối ẩm, luôn bị tên kia chê cười là người có văn hóa chuyên phá họa phong cảnh, hiểu phong nhã. Lúc đó Tô Tuyển cho là đúng, người trong võ lâm tính tình hào sảng, học cái vẻ quần là áo lụa của quý tộc làm gì. Nhưng đối mặt với Diệp Huyên lúc này, lại tự chủ được mà thả chậm động tác, uống từng ngụm , thô lỗ giống như ngày xưa.


      Nhưng động tác của cứng ngắc, Diệp Huyên nhịn được mà phì cười: "Ngươi nếu có thói quen này có uống ngụm cạn sạch ."


      Tô Tuyển ho khan tiếng: "Trà này... Mùi vị tệ." Diệp Huyên cười càng vui vẻ hơn, Tô Tuyển cảm thấy gò má có chút nóng, phải là người để ý đến cái nhìn của người khác, lại càng hiếm khi cảm tháy ngượng ngùng.


      " sao cả." Diệp Huyên dường như nhìn thấu ý nghĩ của , thanh của nàng cực kì mềm , khẽ rũ xuống tầm mắt, lông mi cong dài như cánh bướm, in lên da thịt trắng như tuyết bóng mờ đẹp đẽ, "Chỉ cần là tướng công, chàng có như thế nào ta cũng đều thích..." Ý thức được mình lỡ lời, nàng vội che miệng lại, " có lỗi, ta ... ta nên như vậy."


      Tim Tô Tuyển đập thình thịch, muốn sao, nhưng cổ họng lại khô khốc, chữ cũng thoát ra được. đột nhiên nhớ lại câu thơ: Sinh phạ li hoài biệt khổ, đa thiểu , dục thuyết hoàn hưu. (k dịch đk nên để nguyên văn hán việt, hỏi cao nhân và sửa lại sau.)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :