1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CandyTN

      CandyTN Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      Ai ui, chờ tiếp ah
      heavydizzyThanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Tiền truyện chương 5 (H)

      "Sư, sư huynh?" Diệp Huyên bỗng chốc mơ hồ, Lâm Uyên làm sao có thể xuất ở nơi này? Liên tưởng đến Lâm Uyên từng bị người ám toán, cần tìm người ám toán kia lấy giải dược, Diệp Huyên lập tức minh bạch, xem ra nàng hay ho gặp phải cừu địch của Lâm Uyên.

      Mộng Tà đạo nhân ở bên cạnh cười quỷ dị : "Nguyên lai tiểu nha đầu này ngươi quen biết lâu", liếc mắt nhìn Diệp Huyên cái, mặt lộ ra cười dâm tà, "Cũng tốt, bên ta mới có thứ tốt có thể cho tiểu tình nhân này của ngươi ăn."

      "Lão tặc, ngươi cần ăn bừa bãi!" Diệp Huyên tức giận đến mặt đỏ bừng, ai là tiểu tình nhân của người này, "Ngươi đến cùng cho ta ăn cái gì!"

      "Yên tâm, phải độc dược", Mộng Tà đạo nhân cười ha ha, càng cười càng càn rỡ, mặt Lâm Uyên thần sắc lại càng lạnh. Lâm Uyên nhận thấy lão tặc này cho Diệp Huyên ăn cái gì, quả nhiên, chỉ nghe Mộng Tà đạo nhân , "Ngươi phải muốn đến đoạt giải dược sao? Giải dược ta cho ngươi", dứt lời kéo tóc Diệp Huyên đẩy nàng ra phía trước, "Là ở đây, trong bụng tiểu nha đầu."

      Diệp Huyên nhất thời quá sợ hãi, nàng từng nghe Lâm Uyên , người trúng độc, chỉ có người hạ độc mới biết phối phương của giải dược, cho nên Lâm Uyên mới có thể nghĩ cách phải bắt được Mộng Tà đạo nhân.

      Mộng Tà đạo nhân lại : "Giải dược thời chỉ làm ra viên, mới vừa rồi ta cho tiểu nha đầu này ăn", khiêu khích nhìn Lâm Uyên, "Ta rơi vào trong tay ngươi, đương nhiên là phải chết thể nghi ngờ, đáng tiếc, ta cũng thể để ngươi tốt hơn!"

      Lúc này vẻ mặt đều là độc, đẩy Diệp Huyên về ohía Lâm Uyên. Lâm Uyên vội vàng đón Diệp Huyên bảo hộ ở phía sau, thấy Mộng Tà đạo nhân nhân cơ hội này xuất ra đạo ngân quang, hung hăng đâm vào tử phủ ở mi tâm .

      đường máu tươi nhất thời từ giữa mi ào ào tràn ra, suối máu chảy ồ ồ, cuồng tiếu lên, da thịt người bắt đầu bong ra từng lớp: "Truúg kỳ độc độc môn của ta, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ chết , Lâm Uyên! Nếu ngươi nhẫn tâm, giết tiểu nha đầu này, uống máu của nàng, có thể còn cứu được, hoặc là", ác ý cười cười, "Có loại đan dược dược lực quá mạnh, nếu người trúng độc cùng giao hoan với người ăn giải dược, chừng cũng có thể giải độc. Đáng tiếc, ngươi chính nhân quân tử như vậy, làm sao có thể giết hại đồng môn, ha ha ha ha ha!" Tiếng cười của càng ngày càng bừa bãi, hô hấp cũng càng ngày càng mỏng manh, thân thể đông tiếng ngã mặt đất, triệt để khí tuyệt.

      Diệp Huyên lúc này sợ ngây người, mê mang bị Lâm Uyên ôm, chỉ thấy tay áo vung lên, dưới chân ra đạo độn quang, giây lát sau hai người liền tới tiểu trúc lâu của Diệp Huyên. Diệp Huyên nhịn được : "Huynh sao có thể tùy ý phi độn ở trong môn phái?"

      Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Uyên trầm, tức giận đặt nàng lên sạp: "Muội chẳng lẽ chú ý, chính muội đổ máu?"

      Diệp Huyên ngẩn ra, lúc này mới phát miệng vết thương cổ ngừng có máu tươi chảy ra. Lâm Uyên từ trong túi bách bảo lấy ra loại đan dược để nàng ăn vào, lại rót nước ấm, lấy khăn tay chà lau vết máu cho nàng. Diệp Huyên an vị ở sạp, nhìn nam nhân vội vã bận rộn tìm đồ chữa thương cho mình, khỏi nghĩ đến, ngay ở mấy ngày hôm trước, tình huống hai người bọn họ vậy là cuốn tới đây.

      Nàng biết thế nào, trong lòng bỗng lại nảy sinh ra cảm giác thỏa mãn giấu kín, lại nhớ ra Lâm Uyên còn trúng độc chưa giải, vội vàng : "Sư huynh, độc người huynh..."

      Lâm Uyên ngắt lời nàng, khẩu khí nhàn nhạt : "Muội cần quan tâm chuyện này."

      Ngữ khí nam nhân nhất thời khiến Diệp Huyên phục: "Ta sao lại cần quan tâm, giải dược bị ta ăn, Mộng Tà đạo nhân lại chết, trong thiên hạ có người thứ hai có thể phối hợp giải dược, huynh..."

      Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên lần thứ hai ràng ngắt lời của nàng, thanh triệt để lạnh xuống dưới: "Muội như vậy, chẳng lẽ muốn ta giết muội?" Thấy Diệp Huyên nổi, vừa vặn băng bó miệng vết thương xong thắt cái bút băng vải, mới nới tay, cũng nhìn Diệp Huyên, mà lãnh đạm , " muốn chết ngoan ngoãn, đừng nhiều."

      Dứt lời, xoay người muốn , lại bị Diệp Huyên phen túm lấy.

      "Sư huynh", Diệp Huyên dừng chút, nàng biết nếu bản thân nàng mở miệng có ý nghĩa gì, nhưng nghĩ đến độc người Lâm Uyên, nàng thể thấy chết cứu, bất quá do dự chớp mắt, lập tức kiên định , "Trừ giết ta, cũng phải có phương pháp giải độc khác. Mộng Tà đạo nhân phải sao, dược hiệu đan dược nếu rất mạnh, còn, còn có thể..." xong, mặt liền đỏ.

      Lúc nàng chưa phát ra, thân thể Lâm Uyên cứng đờ. Rất nhanh, nam nhân liền khôi phục trấn định, cũng đáp lời Diệp Huyên, bỏ tay thiếu nữ ra, nhấc chân muốn rời .

      Diệp Huyên sao có thể cứ như vậy để , túm lấy tay áo tha. Lâm Uyên đành phải xoay người đem ống tay áo đoạt lại vào trong tay, vừa chống lại ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh cùng khuôn mặt nhắn tức giận, khỏi vừa tức vừa cười, đành phải hung tợn : "Buông tay! Nếu muội vẫn buông, ta có thể đến!"

      "Đến đến!" Diệp Huyên ngẩng đầu lên, phải là chuyện kia sao, đều cứu người mạng hơn xây phù đồ bảy cấp, nếu cùng Lâm Uyên ngủ lần có thể cứu mạng , cũng mệt a. Xây dựng tâm lý cho mình như thế, nàng tự giác thấy mình vô cùng chính nghĩa, mặt lại đỏ hết lên, cái tay cầm lấy ống tay áo Lâm kia cũng run nhè , vừa khẩn trương, vừa chịu thua, "Ta sợ huynh được."

      "Muội..." Lâm Uyên là vừa vô lực lại bất đắc dĩ, " được bừa", lại mềm ngữ khí ôn tồn khuyên tiểu sư muội nổi lên tính tình này, "Giải dược tuy rằng khó có được, cũng đến mức còn cách nào khác. Ta chốc cũng chết ngay được, sư muội, muội mau buông tay, trong sạch của nữ nhi gia quan trọng hơn, muội", dừng chút, má cũng có chút nóng, "Loại lời này, ngày sau cũng thể tùy tiện ."

      Ta cũng phải nhìn thấy nam nhân trúng độc như vậy, Diệp Huyên khỏi căm giận nghĩ, cũng định cứ như vậy bị Lâm Uyên hồ lộng qua : "Huynh có biện pháp gì?"

      Lâm Uyên thấy nàng kiên trì, chỉ đành : " độc của Mộng Tà đạo nhân này, tu sĩ trúng phỉa hơn phân nửa đều qua đời, vẫn có người sống sót duy nhất. Nghe năm đó được viên giải dược, nếu như tìm , nghĩ đến hẳn có chuyển cơ."

      "Vậy ở nơi nào?"

      Lâm Uyên do dự , Diệp Huyên lại dùng sức túm hai tay áo , đành phải cười khổ : "Hơn trăm năm trước rời châu Tùng Vân du lịch, còn tăm hơi."

      Tốt rồi, Diệp Huyên vừa nghe, nhất thời tức giận đến được, đây còn phải là có cách nào. Nàng cũng muốn lại cằn nhằn Lâm Uyên, nhiều thêm ngày trúng độc, độc tính kia hẳn càng lợi hại hơn, nàng vươn người, phen ôm thắt lưng Lâm Uyên, thừa dịp nam nhân sững sờ trong nháy mắt, lôi tay áo của đưa về phía sau, hai người nặng nề cùgg ngã lên sạp.

      Lúc này Lâm Uyên ở dưới, Diệp Huyên ở , hai người mặt đối mặt, môi kề môi, bất quá cách nhua khoảng nửa tấc, có thể gắt gao áp sát.

      Lâm Uyên giận tái mặt: " xuống."

      "Hừ", Diệp Huyên hừ lạnh tiếng, "Huynh bảo ta xuống dưới ta liền xuống, ta đây chẳng phải là mất mặt." Vừa , liền vươn tay bắt đầu cởi đai lưng của Lâm Uyên.

      Lâm Uyên phen đè tay nàng lại, nghĩ tới nàng lại thuận thế nắm lấy, tay bé kéo cào trong ống tay áo, Lâm Uyên đành phải vội vàng buông ra, chỗ bị ngón tay bé tiếp xúc đến còn mảnh ấm áp mềm nại, lỗ tai giấu ở dưới tóc bất tri bất giác đỏ lên, trong giọng cũng có cỗ ý tứ ngoài mạnh trong yếu: " cần làm chuỵen hồ đồ, mau xuống !"

      Diệp Huyên để ý đến , trái lại ném quần áo của xuống đất. Cố tình Lâm Uyên lại thể hạ nặng tay với nàng, chỉ có thể ngừng tránh né, nhưng mà Diệp Huyên quyết tâm muốn làm xong viếc, làm sao tránh được. Tiểu nha đầu lại vẫn hừ : "Huynh cũng đừng từ chối, ngoan ngoãn, bằng ta liền hô to, huynh phi lễ ta."

      Lâm Uyên dở khóc dở cười: " ràng là muội phi lễ ta."

      "Hừ", Diệp Huyên tà nghễ nhìn , "Bổn nương phi lễ huynh, huynh còn mất hứng?"

      Nàng lúc này cưỡi ở người Lâm Uyên, bóc xuống quần áo nửa người của nam nhân, trong tay cầm theo đai lưng, tùy tay quăng xuống đất, kiêu ngạo như vậy, đâu còn có bộ dáng con thỏ tỉnh tỉnh mê mê kia. Mắt thấy nàng vươn tay đến đũng quần mình, Lâm Uyên vội bắt được cổ tay nàng, "Sư muội", mặt nam nhân, lần đầu tiên lộ ra ngượng ngùng được tự nhiên, "Muội... Muội muốn?"

      Diệp Huyên lấy hành động thực tế trả lời -- tay trống kia túm lấy quần Lâm Uyên phen, cầm cự thú còn chưa thức tỉnh trong đám lông. Cơ hồ là trong nháy mắt, Diệp Huyên kinh ngạc phát , thứ trong tay kia liền thức tỉnh. Thân gậy cứng rắn trướng lên với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, càng ngày càng thô, cũng càng ngày càng nóng, cây thô to cứng rắn đến bàn tay nàng cũng cầm được, nàng trợn mắt há hốc mồm ngẩng đầu lên: "huynh, huynh đây..." Đồ chơi của ngươi này cũng quá lớn ...

      Lâm Uyên cười tủm tỉm nhìn nàng, tốt lắm, con thỏ vẫn là con thỏ kia: "Ta cái gì?"

      Diệp Huyên yên lặng nuốt nửa câu sau trở về, vốn là ngươi chơi trước, lời ngoan độc cũng là ngươi trước, thể buông bỏ, Diệp Huyên!

      " có gì", nàng lắp ba lắp bắp , "Đến, đến đây ."

      "Phốc."

      " cho cười!" Diệp Huyên thẹn quá thành giận, nhưng hỗn đản dưới thân này làm sao có thể nghe lời của nàng, Diệp Huyên tức giận đến được, rốt cục dùng tới biện pháp cho tới nay chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, lao lên ngăn chận miệng Lâm Uyên -- đương nhiên, cũng dùng miệng nàng.

      Bốn phiến môi áp vào cùng nhau, đầu óc Diệp Huyên nháy mắt hoàn hồn, sau đó nàng cảm giác được môi mỏng của nam nhân động đậy, nhàng mở ra, ngậm lấy môi nàng chậm rãi hút. Cái loại cảm giác này là kỳ diệu, nàng có thể ràng nghe được tiếng tim đập dồn dập, còn có hô hấp triền miên cùng nhau, cũng biết đó là Lâm Uyên, hay là nàng. Cái lưỡi của nam nhân vươn đến, ngừng dao động ở môi nàng, dường như liếm răng nanh của nàng, thử mở hàm răng của nàng ra. Đầu óc nóng lên, nàng hé miệng, để cho cái đầu lưỡi đáng giận kia trượt vào.

      "Ưm ô..." tay Lâm Uyên bất tri bất giác leo lên eo của nàng, theo thắt lưng của nàng, đường trượt đến tuyết đồn căng kia, đem hai cánh hoa cực kì co dãn mông được bàn tay to vuốt ve ra các loại hình dạng, bỗng chốc bị gắt gao đè ép cùng nhau, bỗng chốc lại bị đại lực tách ra. Tuy rằng đùa bỡn cách quần áo, nhưng Diệp Huyên tự giác kẹp chặt hai chân, nàng cảm giác được mình ẩm ướt.

      Người này... Mơ mơ màng màng bị nam nhân ôm lấy cái lưỡi thơm tho quấn quýt, lại nuốt vào nước bọt đưa tới, Diệp Huyên khỏi nghĩ, người này thủ đoạn sao lại thành thục như thế.

      "Sư muội nhìn sao?" Lâm Uyên nới môi thiếu nữ ra, dôi mắt đen hàm chứa ý cười ánh vào mi mắt Diệp Huyên -- Diệp Huyên cảm thấy, hỗn đản này cười đến có hảo ý, "Sách có tranh trong tàng thư lâu."

      "Sách gì?" Diệp Huyên theo bản năng hỏi, phản ứng lại mới biết người này cái gì, nhất thời mặt đỏ tai hồng, "Huynh thế nhưng vụng trộm xem đông cung đồ!"

      "Ta cũng phải là vụng trộm xem", tay mới vừa ra lực, Lâm Uyên ôm Diệp Huyên áp nàng ở dưới thân, "Đối với người tu đạo mà , thuật ái ân dương vốn là pháp môn cần học tập, cũng phải có đoàn tụ tông, hoan hỉ môn kia, coi đó là cái gì?" Khi chuyện, Lâm Uyên vung tay lên, quần áo người thiếu nữ theo tiếng trả lời mà tan tác, ánh mắt của ngưng ở kiều khu tuyết trắng như ngọc trước mắt, mảnh sâu thẳm, "Sư muội, sư huynh bây giờ dạy muội, được ?"

      =====================================================

      Dự dịnh thành, chưa hầm được con thỏ _:)зゝ∠)_

      Tiền diễn cũng đủ mĩ vị phải sao, ta mặc kệ, cho mĩ vị ╭(╯^╰)╮
      Last edited: 24/9/18

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Dạy nhiệt tình sư huynh cho dân chúng hóng thịt được nhờ ý
      heavydizzyThanh Thanh Mạn thích bài này.

    4. Giarn_chii

      Giarn_chii Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      87
      Á hự:< ta hóng thịt thỏ hầm ahuhuu
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Óe. Lại cắt đúng đoạn r. Tác giả ít có ác quá. Ha ha ha
      Thanh Thanh Mạnheavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :