1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng-chương 25:


      Công chúa Hồ Dương có biệt uyển ngoài thành, cảnh sắc như họa. Lúc này, nàng ngồi trong đình ven hồ, đối diện nàng là nam tử. Người này ước chừng ba mươi, cao lớn uy mãnh, tuấn vĩ bất phàm, nhưng ánh mắt lại lệ khí, thoạt nhìn dễ thân cận. Người này đúng là con trai thứ bảy của Cảnh Tông, Triệu vương Tiêu Quân.


      “Thất ca, ngươi đừng chỉ biết uống rượu giải sầu.” Tiêu Nga sẳng giọng, “Bây giờ thái hậu giúp cửu ca tuyển tú, xem ra là muốn đại hôn.”


      Tiêu Quân đem chén rượu dằn mạnh xuống bàn, “Nêu phải do ngươi sai người tung ra lời đồn này, cửu đệ làm sao có thể làm ra động tác này.” bất mãn , “Ta sớm qua, có nam nhân nào nguyện ý nhận cái loại sỉ nhục này, cho dù được, cũng muốn vội vàng lập hoàng hậu để chứng minh bản thân phải là được.”


      “Vậy sao.” Tiêu Nga nhàn nhã thưởng thức móng tay của mình, đôi mắt đẹp lưu chuyển, vô cùng quyến rũ. Tướng mạo người Tiêu gia đều vô cùng tốt, Tiêu Nga là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng vẫn phong tình vạn chủng như trước, nàng dịu dàng , “Thừa dịp tuyển tú này chúng ta có thể đục nước béo cò. Ngươi chẳng lẽ muốn ngồi lên vị trí kia? Bởi chút chuyện này mà rối loạn trận tuyến, thất ca, cùng đừng trách ta coi thường ngươi.”


      “hừ.” Tiêu Quân hừ lạnh tiếng, “Ta chỉ là oán giận vài câu.” Nhưng đến cùng vẫn còn lo lắng, “Tứ muội, muốn phát động vào ngày sinh thần của cửu đệ sao?”


      “Ngươi đây là sợ sao?” Tiêu Nga nhíu nhíu mày, “Bây giờ mọi chuyên sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, phát động ngày đó, chính là để đem đế đảng lướt bắt hết. Ngươi yên tâm, ta phái người xử lý cửu đệ, để mang phiền toán cho ngươi. Về phần thái hậu...” Nàng lạnh lùng cười, “Mạng của nữ nhân kia ngươi phải để lại cho ta.”


      Nhìn khuôn mặt nàng ta tàn nhẫn, cay nghiệt, Tiêu Quân khỏi thầm rùng mình trận. Nữ nhân này đúng là ngoan độc, tuy rằng sau khi tạo phản người ngồi lên đế vị là , nhưng thể thừa nhận, trong chuyện mưu phản này, người chủ đạo là muội muội của .


      Rất nhanh đến tháng mười.


      Diệp Huyên bận rộn thôi, trước là tuyển tú sau là sinh thần của Tiêu Diệp, toàn bộ Đại Minh Cung tất bận thành đoàn. Tuy rằng trước mặt người khác hai người vẫn như thường, nhưng Diệp Huyên cùng Tiêu Diệp lâu chuyện. Tiêu Diệp vẫn đến thỉnh an theo lệ thường, hai người đều phi thường ăn ý, người ngồi ở ngoại điện, người ngồi trong tẩm phòng. Tiêu Diệp uống hết chén trà , liền yên lặng rời .


      Diệp Huyên thường xuyên mất ngủ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, nhưng nàng có thói quen nằm trong vòm ngực kiên cố, ấm áp an tâm mà ngủ. Tiêu Diệp rồi, Diệp Huyên liền nhìn chén trà mà lưu lại mà ngẩn người, cứ như vậy mà hết ngày. Vị trí hoàng hậu cũng có người thích hợp, Diệp Huyên phân vân giữa hai người nữ nhi của Ninh Viễn hầu cùng nữ nhi Chu thị Nam Dương, nàng nghĩ, bản thân chậm chạp thể hạ quyết định, chỉ là vì còn tiếc nuối mà thôi.


      Tầm Hương thấy nàng tâm thần yên, người cũng gầy nhiều, nhịn được khuyên nhủ: “Thái hậu, nếu trong lòng ngài thấy khó chịu, bằng biệt cung giải sầu.”


      Diệp Huyên thở dài: “Cũng tốt.” cần ngày ngày gặp mặt Tiêu Diệp, trong lòng nàng có thể thấy khó chịu như bây giờ.


      Vì chỉ ở lại biệt cung mấy ngày, trước ngày sinh thần trở về cung, Diệp Huyên liền đơn giản mọi thứ, chỉ dùng chiếc xa giá đơn giản, nhanh chóng ra khỏi thành. Bây giờ là giữa thu, cả vùng rừng núi sau biệt cung đều là sắc đỏ của Phong Diệp. Diệp Huyên ở lại biệt cung sáu ngày, biết vì sao, trong lòng nàng lại thấy bất an mãnh liệt, dường như sắp có đại xảy ra.


      Vốn dĩ muốn về cung trước sinh thần ngày, nhưng Diệp Huyên thấy yên lòng, nàng phân phó Tầm Hương thu dọn đồ đạc, Tầm Hương có chút kỳ quái: “Thái hậu, phải là ngày mai hồi cung sao?”


      Diệp Huyên còn chưa trả lời, từ ngoài cửa tiểu nội quan lảo đảo chạy vào, bùm tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Huyên: “ xong rồi, thái hậu! Trong kinh truyền đến tin tức, Triệu vương cùng Hồ Dương công chúa mưu phản, bây giờ phong tỏa hoàng thành!”

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 26:


      Thanh Bình năm thứ ba ngày mùng bảy tháng mười, Triệu vương Tiêu Quân, Tiêu thị mưu phản, gọi là loạn Canh Dần.

      Trong sử sách chỉ ghi lại câu ngắn ngủi, nhưng ngày đó cũng là ngày dài nhất cuộc đời Diệp Huyên. Lúc đó vừa nghe tiểu nội quan xong, nàng để ý người dưới khuyên can, đường chạy như bay về hoàng thành, sau khi chạy tới ngoại ô kinh thành, mới biết được cửa thành đóng, thể ra vào. Cách cánh cổng thành cao ngất, dường như có thể nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt trong thành. Thủ thành Thần Vũ quân tham tướng Cung Vũ cũng ngăn cản nàng: “Thái hậu, giờ trong thành hỗn loạn, ngài vạn vạn lần thể mạo hiểm vào.”


      Trong lòng Diệp Huyên nóng như lửa đốt: “Tình huống trong thành đến cùng là như thế nào?! được, ta nhất định phải vào...” Nàng chưa bao giờ lo lắng như lúc này, “Cung Vũ, lập tức mở cửa thành!”


      Cung Vũ quỳ sụp xuống: “Thỉnh thái hậu thứ tội, quan gia có lệnh, tuyệt đối mở cổng thành.” Kỳ thực mệnh lệnh của Tiêu Diệp là, tuyệt đối thể để thái hậu vào thành, để tránh phượng thể bị tổn hại. Nhưng Cung Vũ thức thời như vậy, nếu thái hậu lại càng sốt ruột.


      Hai đội nhân mã cứ như vậy giằng co ngoài thành, Diệp Huyên nghe thanh hò hét trong thành dần giảm xuống, tim nàng dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tầm Hương thấy nàng mấp máy môi muốn hỏi nhưng lại dám hỏi, liền thấp giọng : “Cung tướng quân, thế cục trong thành đến cùng là như thế nào?”


      Phó tướng vừa chạy đến sắc mặt tốt, trái tim Diệp Huyên lại như bị thít chặt. Nàng dám tưởng tượng... Phản quân thắng? Vậy Tiêu Diệp đâu...


      Phó tướng kia lớn tiếng : “Bẩm thái hậu, phản quân bị đánh bại, đầu lĩnh Triệu vương đền tội, chính là quan gia...”


      “Quan gia như thế nào?!” Trong màn xe truyền đến giọng nữ, vì quá hoảng loạn, mà thanh trở nên run rẩy.


      “Quan gia bị trúng tên lạc của phản quân. Trọng thương bất tỉnh.”


      #

      Tôn Đỉnh dẫn thái y từ trong nội điện nối đuôi nhau ra, cả tòa đại điện cực kỳ yên tĩnh, nhóm cung tì nội quan đều nín thở, bây giờ chỉ cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.


      “Như thế nào?” Phía sau bức rèm truyền đến giọng nữ.


      Tôn Đỉnh cúi thấp người: “Thần thi châm, nhưng quan gia sốt sao lùi, ngũ tạng bị nội hỏa xâm nhập, vẫn là... có dấu hiệu tỉnh lại.” xong câu đó, đến thở cũng dám thở mạnh. Tuy giọng phía sau bức rèm vô cùng bình tĩnh, nhưng Tôn Đỉnh biết, chỉ chút sơ ý, bản thân liền mất đầu.


      Thái hậu lâu quản chuyện triều chính, thế nên rất nhiều người quên nàng, nàng nhìn như ôn nhu khoan dung, nhưng trong thời điểm loạn ngũ vương sát phạt quả quyết cũng phải là giả. Trong khi quan gia hôn mê mười này, cả tòa kinh thành trải qua ba phen huyết tẩy.


      Đầu tiên là đầu lĩnh phản loạn Triệu vương bị bêu đầu thị chúng, nam đinh cả nhà Triệu vương, bao gồm cả ấu tử ba tuổi của , toàn bộ đều bị ban chết. Nữ quyến đều bị đẩy vào giáo phường, phong hào Triệu vương cũng bị tước, phế làm thứ dân. Tiếp đến là Hồ Dương công chúa, ly rượu độc thưởng xuống, ngày xưa kim chi ngọc diệp liền hương tiêu ngọc vẫn. Mà ba người con trai của Hồ Dương công chúa, bao gồm phò mã thứ hai của nàng, cùng với thân tộc tham gia phản loạn của phò mã, người nên trảm trảm, nên lưu đày lưu đày.


      Loạn đảng phế đế cũng bị nhổ tận gốc, đêm đó binh bại, Trịnh Niên Khoan liền tự vẫn ngay tại nhà, nhưng Trịnh gia vẫn tránh thoát kiếp này. Trong Sùng Đức điện, thanh Diệp Huyên đạm mạc bình tĩnh: “Trịnh Niên Khoan, Trịnh Vĩnh, Trịnh Thế đều đoạt tước, nam đinh Trịnh thị xử trảm toàn bộ, nữ quyến ngoài năm mươi lưu đày Lĩnh Nam, được trở về, dưới năm mươi nhập vào giáo phường, tài sản kê biên tịch thu.” Đồng môn cũ của Trịnh Niên Khoan muốn vì cầu tình, vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của thái hậu, liền dám chữ.


      Thái hậu tức giận a, triều người người đều nghị luận. Suy cho cùng, quan gia đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, thái hậu ngày ngày ở trong Lân Đức điện chăm sóc, ngủ nghỉ, ban ngày còn phải lên triều thảo luận triều chính cùng nhóm triều thần, duy trì đại cục. Ngay đến Lỗ vương nhát gan sợ phiền phức cũng nhịn được mà khuyên nàng: “Nương nương, thân thể ngài quý trọng. Nếu cửu đệ tỉnh lại, thấy ngài thân thể tiểu tụy, trong lòng cũng khó chịu.”


      Diệp Huyên dưới hầu hạ của Tầm Hương miễn cưỡng ăn xong chén cháo gạo tẻ, nàng dường như muốn cười, nhưng độ cong bên môi lại chua xót, suy yếu: “Ta bây giờ... Làm sao có thể ngủ được.”



      Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nàng liền lên vẻ mặt của Tiêu Diệp. cầu xin nàng, hèn mọn, tuyệt vọng, dùng hết tất cả khí lực cùng tình cảm của cầu xin nàng. Nhưng Diệp Huyên vẫn cự tuyệt , Tiêu Diệp từng bước lùi về sau, tựa hồ dám tin, nhưng trong lòng lại ràng, đây là nữ nhân mình , nữ nhân quyết tuyệt, vô tình.


      Sau đó, bọn họ với nhau thêm câu. Nếu Tiêu Diệp thể tỉnh lại, đoạn trí nhớ cuối cùng mà Diệp Huyên lưu lại cho , là hồi đau đớn tê tâm phế liệt.


      “Cửu lang...” Diệp Huyên nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Diệp, nàng nghĩ, Tiêu Diệp chỉ là ngủ, có lẽ ngày mai, có lẽ hôm sau nữa, tỉnh lại, ôm lấy nàng như lúc trước. “Cửu lang...” Nàng nỉ non, “Ta hối hận.” Nàng có cách nào rời xa Tiêu Diệp, càng thể nghĩ đến chuyện mất , từ đây cuộc đời ngày ngày độc, “Tỉnh lại , chỉ cần ngươi tỉnh lại, chúng ta liền cao chạy xa bay, vĩnh viễn ở cùng nhau...”


      Diệp Huyên cứ chờ đợi như vậy, lâu đến nỗi nàng cảm thấy mình sống nổi nữa, Tiêu Diệp hôm mê hai mươi ba ngày, cuối cùng ở nằm giường bệnh mở mắt.


      Khi đó Diệp Huyên ở Sùng Đức điện, Cao Thành Phúc thở hổn hển chạy tới: “Thái hậu! Quan gia, Quan gia tỉnh!”


      Trong đầu Diệp Huyên ông tiếng, vui sướng, kích động, sống lại sau tuyệt vọng... Cảm xúc phức tạp khó phân biệt mãnh liệt như thủy triều, trước mắt nàng bỗng tối sầm, sức mạnh để nàng chống đỡ cho tới bây giờ đột nhiên tiêu tán, trong tiếng kinh hô của mọi người mềm yếu ngã xuống đất.


      Nàng ngủ ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư, cuối cùng cũng tỉnh dậy. Tiêu Diệp ngồi bên giường nàng, thần sắc mặt vẫn tái nhợt, “Nương nương...” còn chưa được, nước mắt Diệp Huyên liền rơi xuống.


      “Cửu lang, Cửu lang...” Nàng giống như đứa trẻ nhào vào lòng Tiêu Diệp khóc lớn, nắm lấy vạt áo gào khóc, “Thực xin lỗi...” Diệp Huyên khóc nức mở, “Ta đáp ứng ngươi... Ta cái gì cũng đáp ứng ngươi.”


      Tiêu Diệp vỗ lên đầu nàng, hơi thở ấm áp, phun lên tai Diệp Huyên: “Là ta có lỗi với ngươi.” Nam nhân cười chua xót, “Ta sớm biết Tiêu Quân, Tiêu Nga muốn làm phản, bọn họ vốn định phát động trong ngày sinh thần của ta, là ta... là ta phái người ở trong đó xúi giục, muốn mượn cơ hội này...” dừng chút, gian nan , “Bức ngươi nhượng bộ.”



      Tiêu Diệp biết Diệp Huyên mà mềm lòng, nếu Diệp Huyên vẫn cự tuyệt, nên làm thế nào. Tiêu Diệp nghĩ, nếu như bản thân sắp chết, Diệp Huyên nhất định quyết tuyệt như vậy. Cho nên lấy mạng của ra đánh cược, thắng, nhưng bây giờ nhìn lại khuôn mặt tiều tụy của Diệp Huyên lại chịu nổi.


      “Ngươi trách có ta ?” Tiêu Diệp nhìn Diệp Huyên, biết hành động của có bao nhiêu hoang đường. Đây đúng là hành vi mà Diệp Huyên ghét nhất, ích kỷ vì ham muốn của bản thân, khiến nhiều trung sĩ vì mà bỏ mạng, tổn hại thái bình của quốc gia. Nhưng Tiêu Diệp đúng là người như vậy, ích kỷ lại lạnh lùng, ngoại trừ Diệp Huyên, ngay cả bản thân cũng cần.


      “Ngươi vì sao muốn cho ta biết?” Thanh Diệp Huyên nghe ra vui buồn.


      “Ta muốn lừa dối ngươi.” Tiêu Diệp thấp giọng , cho dù nàng vì thế mà nổi giận với ta, ta cũng muốn lừa gạt nàng.


      Diệp Huyên yên lặng nhìn Tiêu Diệp hồi lâu, lâu đến mức trái tim Tiêu Diệp đều tuyệt vọng, nàng thở dài. “Đồ ngốc...” Diệp Huyên nhàng ôm lấy , “ là đại ngốc.” Diệp Huyên nghĩ, đây chính là điểm mâu thuẫn của tình , nàng thể chấp nhận hành động của , nhưng lại thể .


      “Sau khi rời khỏi, chúng ta cư ở Giang Nam .” Tiêu Diệp nghe được Diệp Huyên ôn nhu .


      Trong nháy mắt đó, hoảng hốt cho rằng mình nằm mơ. Cho đến khi Diệp Huyên cầm tay , mới hoàn hồn gấp gáp nắm chặt tay nàng, dùng hết sức lực trả lời: “Được.”


      Thanh Bình năm thứ tư tháng ba, Túc Tông cho triệu con trai Khánh Quận vương Tiêu Diễn, khen ngợi là người thông minh trí tuệ, tài năng hơn người. Tháng năm, hạ phong Tiêu Diễn là Hoài Dương Quận công. Tháng tám, lập làm thái tử.


      Thanh Bình năm thứ năm ngày mười bảy tháng sáu, Túc Tông vì bệnh cũ tái phát, băng hà. Ngày mười tám, thái tử theo di chiếu đăng cơ, Tương Khác, Ngụy Nguyên, Tào vương Tiêu Thận, Lỗ vương Tiêu Hạo là đại thần phụ chính, thái hậu buông rèm chấp chính. Ngày mùng tám tháng bảy, thái hậu vì quá bi thương, hoăng thệ trong Thừa Hương điện, thụy Quang Hiến.


      Túc Tông Tiêu Diệp tại vị bốn năm, so với tiên hoàng chấp chính hơn ba mươi năm là quá ít. Nhưng nếu có Túc Tông dẫn đầu, sáng tạo cái mới, có lẽ thể có thời thịnh thế sau này.


      Sau khi Túc Tông băng hà mấy năm, có người từng sống trong Đại Minh Cung gặp qua đôi nam nữ có diện mạo giống Túc Tông hoàng đế cùng Quang Hiến thái hậu như đúc ở Giang Nam, trở thành chuyện cười thời.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      HOÀN PHẦN 3 RỒI!!!!!!!!!! oh yeah, vui quá đê! Các nàng đâu hết r, mau mau vô đọc, mau mau nhấn thanks, mau mau cmt cho ý kiến, có chỗ nào còn lỗi k, chỗ nào edit còn khó hiểu, ns vs mk 1 tiếng để mk sửa lại nha!
      Last edited: 4/3/17

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ta đọc, nhấn thank kịch liệt a~
      Nhưng mải mê đọc quá check lỗi đâu nàng ơi, đọc tràng hạnh phúc. Thank nàng nhìu a~
      Thanh Thanh Mạn thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Chuẩn lầu , đọc được hp qứơ, còn tinh thând gì kiếm lỗi đây
      huyen1604, B.CatThanh Thanh Mạn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :