1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 20:



      Trời vừa sang thu, thời tiết trong kinh thành bớt nóng, hoàng đế nghỉ hè hành cung đến lúc phải về kinh.


      Thiên tử xuất hành, xa giá nối đuôi nhau, hướng về nơi. Vệ binh mặc áo giáp cầm khiên đầu dẫn đường, vệ binh cầm thương đứng san sát nhau theo sau, cấm quân nâng lên ngọn giáo hộ giá quanh xa giá. Đội ngũ chậm rãi di chuyển theo đường núi uốn lượn. Ngay chính giữa đội ngũ là hai cỗ xa giá vô cùng chói mắt, chiếc trước do sáu con ngựa cùng kéo, chiếc sau là bốn con, chính là xa giá của thiên tử cùng thái hậu.


      Đường núi bằng phẳng, người đánh xe tài nghệ thành thạo, cho nên xe đường chút xóc nảy. Tiêu Diệp ngồi bên trong buồng xe rộng rãi, phía trước là cái bàn thấp, bàn còn có tấu chương mà chưa phê duyệt xong. Giá bút, nghiên mực, cái chặn giấy… Văn phong tứ bảo thiếu thứ nào, đem bút son duỗi đến cái đĩa đựng màu đỏ thẫm, trong đĩa phải là màu chu sa thường dùng, mà là thứ son thơm ngào ngạt. viết lên giấy vài nét bút, đầu bút liền có chút khô ráp, Tiêu Diệp đem bút son duỗi đến chỗ rửa bút mà cười : “Nương nương, mau thưởng cho ta chút nước a.”


      Diệp Huyên ưm tiếng, dưới ánh mắt nóng rực của Tiêu Diệp cố nén xấu hổ mở rộng hai chân. Nàng trần như nhộng, thân thể trần trụi xinh đẹp dựa vào bên ghế cạnh người Tiêu Diệp. Lúc này cặp đùi thon dài trắng như tuyết chậm rãi mở ra, liền để lộ ra đóa hoa phấn phấn nộn nộn. Cánh gao gắt gao mấp máy, hoa dịch thơm ngọt theo hoa khẩu chảy ra, giống như nhụy hoa dính đầy sương sớm, vừa đáng thương vừa đáng .


      Ai cũng nghĩ tới được, trong xa giá của hoàng đế, thái hậu cùng hoàng đế ở cùng nhau còn trình diễn màn hương diễm, dâm mỹ bậc này. Bàn tay Diệp Huyên nắm chặt chăn gấm dưới thân, nhìn bút son kia chậm rãi duỗi đến nơi giữa hai chân mình. Đầu bút lông thô ráp tách ra bối thịt khép kín, ở huyệt khẩu họa vài vòng tròn rồi chậm rãi đâm vào tiểu huyệt.


      “Ân… Ngô…” Nàng khắc chế được tiếng rên rỉ, hàm răng cắn chặt miếng vải nhét trong miệng, mới khắc chế được tiếng rên rỉ tao mị đến tận xương bật ra khỏi môi.


      "Nương nương, ngươi nên tiếng chút, nếu để người bên ngoài nghe được tốt lắm.” Tiêu Diệp ung dung chuyển động bút son, ngòi bút thấm đẫm dâm thủy, ở trong hoa kính ngừng xoay tròn.


      càng như vậy, Diệp Huyên càng động tình khó nhịn. Nghĩ đến bên ngoài xe ngựa là vài trăm thị vệ hộ giá, bản thân cùng họ chỉ cách tầng vách tường xe ngựa, chính mình thân thể lõa lồ bị con nuôi đùa bỡn. “ cần…” Nàng giọng cầu xin, bởi vì trong miệng bị nhét tiết khố, thanh mơ hồ , vừa như khóc lại vừa như nỉ non.


      Hô hấp Tiêu Diệp khỏi nặng nề hơn mấy phần, là cái tiểu dâm oa câu nhân, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, côn thịt nơi khố gian lại nảy lên, hận thể ngay lập tức cắm vào tiểu tao huyệt của Diệp Huyên, đem tiểu tao huyệt kia phá nát quyết bỏ qua. Hít sâu hơi, Tiêu Diệp đem bút son rút ra. Giữa ngòi bút cùng huyệt khẩu kéo ra đường chỉ bạc dâm mỹ, trong hoa huyệt phát ra tiếng ba nho , trêu chọc Tiêu Diệp kém chút nữa nhịn xuống được.


      Thấy Tiêu Diệp muốn nhào lên, Diệp Huyên vừa thở dốc vừa : “Ngươi nếu là… Nếu là tại sáp vào, có thể tính… Thua cuộc.”


      Tiêu Diệp ngừng lại, oán hận nhìn Diệp Huyên lúc, mới miễn cưỡng áp xuống dục vọng bừng bừng phấn chấn trong cơ thể: “Tốt, đây chính là ngươi tự tìm, nhìn xem chúng ta ai nhịn được trước.”


      Diệp Huyên thầm nghĩ, dục vọng nam nhân so với nữ nhân tất nhiên là mạnh hơn, nàng tin Tiêu Diệp có thể nhẫn nhịn hơn mình. Tình thế giữa hai người bây giờ là hồi đánh cuộc. Nếu Tiêu Diệp nhịn được mà đem côn thịt cắm vào tiểu huyệt của Diệp Huyên trước, tính là thua. Nếu Diệp Huyên bị Tiêu Diệp đùa bỡn cao trào, liền xem là Diệp Huyên thua. Tiêu Diệp thua, ba tháng được thân cận Diệp Huyên. Còn nếu Diệp Huyên thua, cũng trong vòng ba tháng, lúc ở người mọi chuyện đều nghe theo Tiêu Diệp.


      Diệp Huyên biết thủ đoạn tính của Tiêu Diệp cao siêu, lúc đưa ra điều kiện, còn bắt buộc Tiêu Diệp thể chạm vào thân thể mình. Vốn tưởng rằng như vậy là thắng rồi, nghĩ tới Tiêu Diệp cười như cười lôi ra cây bút. Diệp Huyên lúc đó còn mơ hồ hiểu, đây là muốn làm gì?


      Rất nhanh, nàng liền được thưởng thức lợi hại của cây bút kia. Nếu phải Tiêu Diệp thương tiếc nàng, dùng thủ đoạn quá mức kịch liệt, nếu Diệp Huyên sớm tiết. Đương nhiên, nhìn cảnh đẹp trước mặt, Tiêu Diệp cũng khó nhẫn nhịn. Hai người cứ như vậy giằng co, đều khát vọng thân thể đối phương, nhưng chỉ vì hồi đánh cuộc đành phải cật lực nhẫn nại.


      Cảm giác được cán bút lạnh băng lại duỗi vào hoa huyệt, cả người Diệp Huyên run rẩy, dĩ nhiên là chịu nổi. Mị thịt trong hoa huyệt ra sức hút chặt cán bút, nhưng cán bút kia , làm sao có thể thỏa mãn nàng. Ánh mắt Diệp Huyên khỏi liếc về nơi khố hạ Tiêu Diệp, đáng tiếc nam nhân mặc quần áo chỉnh tề, chí thấy dưới bụng phồng lên khối. Nàng tự chủ phác họa ra hình dáng căn côn thịt kia, bổng thân thô cứng, quy đầu to như trứng vịt… muốn côn thịt nóng bỏng hung hăng cắm vào trong thân thể nàng, mỗi lần đâm vào đều khiến linh hồn bé của nàng muốn bay lên. Rất muốn… Hai mắt Diệp Huyên mê muội, rất muốn thịt heo bổng…


      Tiêu Diệp câu môi cười, biết nàng sắp đến. đem ngòi bút thay đổi phương hướng, tìm được điểm quen thuộc trong hoa kính, cấp tốc đâm vào.


      “Đừng!” Thân thể Diệp Huyên trong nháy mắt gần như muốn nhảy dựng lên, dưới thế tấn công ngừng của Tiêu Diệp, ngòi bút cứng rắn nhiều lần đỉnh đến chỗ mẫn cảm nhất của nàng. Đầu lông tơ mỗi lần quét qua, liền giống như mấy trăm lần tra tấn ôn nhu. Cuối cùng, trong hoa tâm của nàng trào ra cỗ dâm thủy, trong tầm mắt mơ hồ, Diệp Huyên nhìn thấy Tiêu Diệp đem ngòi bút quăng , cấp bách đem thân thể mình áp lên.


      “Ngươi thua…” Giọng Tiêu Diệp khàn khàn, nặng nề đem côn thịt sáp vào… Bên ngoài xe ngựa cảnh thu hiu quạnh, bên trong xe ngựa cảnh xuân kiềm diễm lan tràn.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 21:


      Bị Tiêu Diệp đường đùa bỡn trong xe, lúc trở lại Thừa Hương điện, ngay cả khí lực để nhấc chân Diệp Huyên cũng có. Xiêm y lộng lẫy khoác loạn lên người, cả người nàng trải rộng dấu tay dấu hôn. Giữa hai chân dinh dính, hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc. Dọc đường , căn dâm côn của Tiêu Diệp cũng có rút ra khỏi hoa huyệt Diệp Huyên.


      Nàng bị ép buộc khóa ngồi bụng Tiêu Diệp, bị ưỡn thẳng thắt lưng hung hăng trừu sáp, hai chân khoát lên vai , nhìn cự vật đỏ đậm ở hoa khẩu ra ra vào vào. Thậm chí cúc huyệt tinh xảo cũng bị ngón tay Tiêu Diệp chơi đùa phen, Diệp Huyên thể nhếch cao mông, côn thịt trong tiểu huyệt càng thêm cuồng mãnh trừu sáp, tuyết nhũ bị bàn tay to lớn tàn sát bừa bãi. Bởi vì trong miệng bị nhét tiết khố, tiếng rên rỉ cùng nức nở mới bị tràn ra ngoài.


      Sau khi nàng quá mệt mỏi mà ngủ thiếp , trong mê man vẫn cảm giác được Tiêu Diệp dùng sức chà đạp đầu vú nàng, lại vùi đầu nơi hoa cốc từng ngụm từng ngụm nuốt xuống dâm thủy. Sau đó còn nhét côn thịt vào trong miệng nàng, nàng theo bản năng liền hút lấy, hồi lâu sau, tinh dịch nóng bỏng mạnh mẽ bắn ra, bị nàng nuốt hết vào bụng sót giọt.


      Trong miệng tựa hồ còn lưu lại hương vị tinh dịch của , Diệp Huyên ngâm trong dục dũng, hai gò má ửng hồng, cũng biết là bị hơi nước nóng hun đỏ, hay là nhớ lại hình ảnh dâm loạn hoang đường kia mà thẹn thùng thôi. Lúc nàng tắm thích có người bên cạnh hầu hạ, trong căn phòng to lớn chỉ có mình nàng. Nàng mặt yên lòng chà xát thân thể, mặt nhìn quanh bốn vách tường băn khoăn, rốt cuộc cửa ngầm bị Tiêu Diệp giấu ở đâu?


      Nghĩ đến thời điểm bản thân biết chuyện, thân thể sớm bị Tiêu Diệp nhìn lén, Diệp Huyên liền xấu hổ. Hơn nữa Tiêu Diệp nhìn lén hai năm, bản thân lại chưa từng phát ra.


      Đây chính là nguyên nhân Diệp Huyên ép Tiêu Diệp đánh cuộc, đại khái là ngày tháng sống núi quá thoải mái, Tiêu Diệp nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, ra lý do mình xuất ở Khúc Thủy các đêm đó, ra tính toán nhìn lén Diệp Huyên tắm rửa.


      Hôm đó, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Diệp sớm say khướt đến ao ôn tuyền, trong lòng vừa động, liền lệnh cho Cao Thành Phúc đuổi toàn bộ thị vệ, người hầu ở quanh đây, rồi tự mình vào. Diệp Huyên quả đúng như dự đoán, ngâm mình trong ao mắt nhắm dưỡng thần. Nhưng vì Tiêu Diệp quá say, trong đầu mê mê trầm trầm, liền nghĩ cảnh đẹp trước mắt là hồi mộng xuân.


      Mộng xuân như vậy mơ nhiều lần, ở trong mộng, Tiêu Diệp lần lại lần giữ lấy thân thể Diệp Huyên, vì nghĩ cảnh trước mắt cũng là mơ, nên hoàn toàn đè nén dục niệm, liền nhảy vào trong ao ôm lấy Diệp Huyên.


      Sau khi Diệp Huyên nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, khó trách lần đó Tiêu Diệp thô bạo như vậy, hóa ra tưởng là mình nằm mơ. Nàng hừ tiếng: “Đừng tưởng chuyện này cứ thể mà cho qua, huống hồ…” Nàng dừng chút, hiển nhiên là vì ngượng ngùng chịu nổi, “Nhìn lén nữ tử tắm rửa, phải điều mà quân tử nên làm.”


      Tiêu Diệp hôn lên cái miệng chu lên của nàng, trêu đùa: “Nương nương tốt của ta, ta phải là quân từ gì gì đó.” hạ giọng, ở bên tai Diệp Huyên thầm, “Nhìn lén ngươi tắm rửa, đó cũng phải là lần đầu tiên.”


      Diệp Huyên đầu tiên là giật mình sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt xấu hổ: “Ngươi…”


      Sau khi xong Tiêu Diệp có chút hối hận. Chuyện này cùng với chuyện trộm tiết khố của Diệp Huyên là giống nhau, đều là những chuyện hoang đường nhất từng làm. Lúc đó Tiêu Diệp cũng ở trong Thừa Hương điện, mặc dù có địa lợi, nhưng cung tì hầu hạ bên người Diệp Huyên quá nhiều, Tiêu Diệp chỉ nhìn lén được có mất lần. Sau này xuất cung lập phủ, mấy tháng mới gặp Diệp Huyên được lần. Tiêu Diệp ngày ngày ở trong vương phủ dạy vò tưởng niệm, vất vả vượt qua ba năm gian nan kia, đợi đến khi ngồi lên đế vị, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở cùng chỗ với Diệp Huyên.


      Mệnh lệnh đầu tiên mà ban ra sau khi đăng cơ, phải là phong thưởng cho công thần, cũng phải xử lý người có tội, mà là sai người làm cái cửa ngầm nơi Diệp Huyên tắm rửa. Sau đó, mỗi khi Diệp Huyên tắm rửa, Tiêu Diệp liền tránh phía sau cửa, nhìn thân thể trắng nõn mảnh vải che thân.


      Tuyết nhũ cao ngất của nàng, vòng eo nhắn tinh tế, tuyết đồn no đủ căng tròn như trái đào mật, dụ Tiêu Diệp miệng đắng lưỡi khô. Càng khiến cho Tiêu Diệp khó có thể tự giữ, là chỗ thần bí giữa hai chân nàng, hoa môi mềm mại, huyệt khẩu thủy nhuận… Tiêu Diệp cấp tốc triệt động côn thịt nơi khố gian, cứ như vậy mà đạt tới cao triều trong lúc rình coi.


      Tuy biết rằng Tiêu Diệp khó lòng kìm nổi, nhưng Diệp Huyên vẫn tức giận. chỉ cho Tiêu Diệp lên giường, liền ngay cả chút hành động thân mật cũng cho phép. Tiêu Diệp dỗ nàng mấy ngày, cuối cùng dùng kế khích tướng, Diệp Huyên mời đồng ý đánh cuộc với . Vốn dĩ Diệp Huyên muốn khiến Tiêu Diệp thua, để ăn chút đau khổ, nghĩ tới lại đem bản thân đưa vào miệng sói.


      Trong vòng ba tháng tiếp theo, nàng mặc cho Tiêu Diệp đùa bỡn. Trong lòng Diệp Huyên vừa thẹn vừa sợ, lại có chút chờ mong khiến nàng kẹp chặt hai chân, chậm rãi ma sát. “Cửu lang…” Nàng thấp giọng nỉ non, từ thân thể đến linh hồn của nàng đều luân hãm trong ôn nhu của nam nhân, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 22:


      Tháng mười này là sinh thần của Tiêu Diệp, năm thanh bình lại sắp qua , sau đó hai tháng, Tiêu Diệp đăng cơ tròn ba năm. Ba năm, đối với vị tân đế mà con số có nhiều ý nghĩa. Trong ba năm này, uy thế Tiêu Diệp ngày càng lớn, mà Đại Dận dưới thống trị của bắt đầu có dấu hiệu của thời thịnh thế.


      Lễ bộ sáng sớm nay bắt đầu trình lên tấu chương chuẩn bị cho sinh thần của , đúng lúc vài vị thừa tướng đều có mặt, Ngụy Nguyên tiếp nhận danh sách nhìn lượt, vuốt râu cười : “Lễ bộ đúng là tận tâm.” có chút xúc động, “Qua tháng mười, quan gia liền hai mươi ba.”


      tuy còn trẻ tuổi, nhưng xử lý triều chính hề trúc trắc. Vài vị thừa tướng cũng cảm khái, so với thiếu niên khí phách mà , bọn họ đều quá già nua.


      Trịnh Niên Khoan ở bên : “Chỉ tiếc dưới gối hư .”


      Tương Khác ngồi ghế chuyện, nghe được Trịnh Niên Khoan , mi tâm nhảy dựng. Chính đường đột nhiên yên tĩnh, tuy lời của Trịnh Niên Khoan xuôi tai, nhưng đó đúng là điều lo lắng của nhiều người.


      Tiêu Diệp cũng sắp hai mươi ba tuổi, nam tử bình thường tầm tuổi , dưới gối sớm có nam có nữ, mà ngay cả hoàng hậu cũng chưa lập. chỉ có như thế, hậu cung cũng trống rỗng, đừng là tần phi, vài năm nay, nghe cả cái cung tì bị lâm hạnh cũng có. Nhóm triều thần cho rằng Tiêu Diệp đối với việc lâm hạnh cung tì có hứng thú, nhưng làm cho người ta lo lắng là, gần nữ sắc, trong cung liền có đứa ra đời. hoàng đế có con nối dõi, cho dù minh đến mức nào, đợi khi băng hà, Đại Dận lại có phen biến loạn.


      Triều thần trong đứng trong điện đều là người cũ của Cảnh Tông, trải qua cuộc chiến đoạt đích máu chảy đầm đìa. Cảnh Tông giống với Tiêu Diệp, có chín người con trai, nhưng chỉ vì có con trai trưởng, liền gây ra cục diện loạn lạc năm năm. Mà Tiêu Diệp bây giờ đừng đến con trai trưởng, ngay cả cái thứ tử cũng có, khi băng hà, cuộc chiến gió tanh mưa máu để tranh đoạt ngôi vị tôn quý nhất thế gian là điều khó có thể tránh khỏi.


      Thấy mọi người chuyện, Tương Khác buông ly trà trong tay xuống, thản nhiên : “Quan gia còn trẻ.”


      “Đúng vậy.” Ngụy Nguyên vội , “Chư công ở đây gấp cái gì, quan gia vẫn còn trẻ.”


      Nhất thời, khí trong Chính đường có phần lung lay. Tương Khác thở dài trong lòng hơi, đây phải là vấn đề tuổi tác của quan gia, nhìn ra được, những người khác cũng nhìn ra được, thiên tử căn bản là đồng ý đại hôn.


      Từ lúc Tiêu Diệp đăng cơ, có rất nhiều triều thần đề nghị tuyển tú, làm phong phú hậu cung. Trong số những người này dĩ nhiên là có nhóm ngoại thích, nhưng đại hôn của hoàng đế, vốn là chuyện vì xã tắc thiên hạ. có trung cung, có con trai trưởng, những việc này chỉ khiến sau khi hoàng đế băng hà có nội loạn mà còn ảnh hưởng đến địa vị của thiên tử khi còn tại vị. Nhưng lúc đó Tiêu Diệp lại , tay chân ly họa, trong lòng bi thương, có tâm tư để ý mấy chuyện này. Việc này cứ thứ kéo dài xuống, thoáng chốc ba năm qua . Cho dù là bi thương có lớn đến đau bây giờ cũng nên nhạt rồi.


      Tương Khác hạ quyết tâm, mặc kệ Tiêu Diệp là vì nguyên nhân gì mà muốn đại hôn, nhưng thể để thiên tử tiếp tục tùy hứng. đến là vì Đại Dận, chỉ vì bản thân Tiêu Diệp, cũng phải khuyên nhủ thiên tử. Phải biết rằng, huynh đệ tỉ muội của quan gia có ít người thành . Khó đảm bảo hoàn toàn bọn họ lấy chuyện con nối dòng ra mà chỉ trích Tiêu Diệp.


      Vừa vặn sau buổi triều, Tiêu Diệp lưu lại mình Tương Khác để bàn chuyện, sau khi xử lý xong, Tiêu Diệp chờ Tương Khác lui ra ngoài, lão đầu nhi lại chỉnh chỉnh quan phục, hành đại lễ quỳ rạp mặt đất: “Bệ hạ, thần còn có việc muốn bẩm tấu.”


      Tiêu Diệp cảm thấy nghi hoặc, vuốt cằm : “Tương tướng làm gì thế, .”


      Vẻ mặt Tương Khác nghiêm túc: “Bệ hạ đăng cơ gần ba năm, trung cung đến nay vẫn vô chủ. Thần mỗi khi nhớ đến, trong lòng đều vô cùng lo lắng…”


      Tiêu Diệp vừa nghe nhắc đến chuyện này, trong lòng cảm thấy kiên nhẫn, nhưng mặt vẫn bình tĩnh, chờ Tương Khác xong, thản nhiên : “Trẫm biết chuyện này, nhưng giờ chính bề bộn, chuyện này để sau lại .”


      “Bệ hạ.” Tương Khác thấy thái độ Tiêu Diệp qua loa, vội “Việc lập hậu, là việc quốc đại .” nhận ra được Tiêu Diệp mất hứng nhưng việc này thể để lâu thêm nữa, liền hết lời khuyên can Tiêu Diệp. Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Diệp càng ngày càng đen, tay phải cầm cán bút như có như gõ lên mặt bàn, cốc cốc cốc, trong lòng Tương Khác khỏi lo sợ.


      Đợi Tương Khác xong, thanh cốc cốc cốc cũng dừng lại. Tiêu Diệp híp mắt, lạnh lùng nhìn Tương Khác quỳ gối phía dưới: “Việc nhà của trẫm khanh cũng muốn quản?”


      Tương Khác biết lúc này Tiêu Diệp giận dữ, nhưng thể lùi bước, nhìn thẳng Tiêu Diệp dõng dạc : “Bệ hạ lời ấy là sai rồi, bệ hạ là vua của nước, bệ hạ lập hậu, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, bệ hạ có con nối dòng, là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, sao gọi là việc nhà được?”


      Tiêu Diệp cười lạnh tiếng, quăng ngòi bút xuống trước mặt : “Tương khanh hay, có phải hay trẫm ngủ với nữ nhân nào, dùng cái loại tư thế nào, các ngươi cũng cho rằng đó là chuyện liên quan đến thiên hạ, các ngươi cũng muốn quản?”



      Tương Khác sợ hãi: “Bệ hạ, oan uổng cho thần!”


      Tiêu Diệp vung tay áo, xoay người bước .


      Tương Khác bị ngữ khí kinh người của Tiêu Diệp tức đến ngã ngửa, là lão nhân, ôm ngực đứng lúc lâu mới bình tĩnh lại được, ngừng than thở. Quan gia đến cũng vẫn là thiếu niên, tính tính ương bướng như vậy, chỉ sợ cho dù triều thần có hợp lực khuyên can cũng vô dụng. khỏi nghĩ tới thái hậu, quan gia cùng thái hậu tình cảm thâm hậu, nếu thái hậu khuyên nhủ, có lẽ quan gia nghe lọt.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 23:



      “Thập nhất nương, con nên khuyên nhủ quan gia.” nữ nhân đẹp đẽ, ung dung ngồi phía dưới Diệp Huyên, nhờ chăm sóc kỹ lưỡng mà nhìn bà có điểm nào giống lão phụ nhân gần năm mươi. Phụ nhân này đúng là mẫu thân của Diệp Huyên, Hạ Quốc phu nhân Quách thị. Thân phận ngoại thích khiến người Diệp gia làm việc luôn cẩn thận, chặt chẽ, nên Quách thị rất ít khi tiến cung thăm nữ nhi, lúc này nhân dịp sinh thần của hoàng thượng liền xin yết kiến, lúc này mẫu tử chút chuyện phiếm, nàng liền hạ giọng .


      “Qua sinh thần này, quan gia hai mươi ba tuổi, người xem Đại Dận chúng ta có triều nào hoàng đế hai mươi ba tuổi mà chưa lập hậu.” Quách thị thở dài, “Dưới gối quan gia đến nay vẫn hư , khiến người ta ưu sầu.”


      Diệp Huyên vừa nghe Quách thị mở miệng, liền biết nàng muốn cái gì. Mấy ngày trước Tương Khác cầu kiến, cũng đề cập đến việc lập hậu. Trái tim Diệp Huyên giống như bị thả vào trong chảo dầu mà chiên, nàng đâu phải biết lý do Tiêu Diệp muốn lập hậu. như thế, nàng làm sao có thể mở miệng khuyên can Tiêu Diệp.


      “A nương…” Diệp Huyên do dự lát, “Dù sao Cửu lang còn trẻ…”


      “Trẻ chỗ nào?!” Quách thị bỗng nhiên kích động , “Trưởng tử của Triệu vương cũng mười hai tuổi!” Ý thức được bản thân thất thố, nàng hạ giọng xuống, “Thập nhất nương, a nương cũng là lo lắng cho con a. Quan gia tuy rằng vẫn còn trẻ trung, khỏe mạnh, nhưng nếu là… Nếu là ngày nào đó có gì bất trắc, người lại có con, đến lúc đó chỉ có thể chọn con của Lỗ vương hoặc Triệu vương. Lỗ vương là người ngu xuẩn, nên thích hợp nhất chỉ còn có Triệu vương…”


      Mà Triệu vương lại cố tình đối với Diệp Huyên vô cùng hợp. Sau loạn ngũ vương, triều đình muốn chọn tân đế. Diệp Huyên là thái hậu đương triều, trong việc chọn tân đế này, nàng là người có quyền lên tiếng nhất. Lỗ vương bị nhóm triều thần loại trừ từ trước, nên chỉ còn hai người là Triệu vương cùng Tiêu Diệp. Theo truyền thống, Triệu vương lớn tuổi hơn, ngôi vị hoàng đế đáng lý là truyền cho . Tuy tính tình tàn bạo, nhưng cũng phải là có năng lực. Nhóm triều thần liền chia làm hai phái, phái ủng hộ Triệu vương, phái còn lại ủng hộ Việt vương, cuối cùng quyền quyết định nằm trong tay Diệp Huyên.


      cần nghĩ cũng biết Triệu vương hận Diệp Huyên như thế nào. Theo như lời Quách thị , nếu như Tiêu Diệp băng hà, hoàng đế vô tử, chỉ có hai phương án để giải quyết. là từ trong nhóm tôn thất chọn ra người làm con thừa tự của Tiêu Diệp, rồi lập làm đế, nhưng hoàng đế tuổi còn , thể chủ trì toàn cục, xã tắc bẩt ổn. Phương án thứ hai là nhường ngôi cho huynh đệ của Tiêu Diệp, đến lúc đó Triệu vương đăng cơ, tuy rằng bên ngoài thể bất kính với thái hậu là nàng, nhưng thủ đoạn ngầm làm sao có thể thiếu?


      “Thập nhất nương.” Quách thị vô cùng thương tiểu nữ nhi phải vào cung từ lúc còn , nàng khỏi rơi lệ , “A nương muốn con rơi xuống kết cục giống như thái hậu Long Khánh tiền triều…”


      Trong lòng Diệp Huyên chua xót, nàng nắm lấy tay Quách thị: “A nương, đừng lo lắng, con bây giờ sống rất tốt. Triệu vương thuần phục… Biểu ràng?”


      Quách thị hừ lạnh tiếng: “ Cứ tưởng rằng Quan gia biết, suốt ngày qua lại cùng nhóm dư đảng của phế đế, còn có Hồ Dương công chúa cũng phải là người dễ đối phó.”


      “Hồ Dương công chúa…” Diệp Huyên lâu quan tâm đến chuyện triều chính, tuy biết Triệu vương đối với việc Tiêu Diệp thừa kế ngôi vị hoàng đế trong lòng phục, nhưng nghĩ tới dã tâm của ràng như thế, còn lui tới cùng Hồ Dương trưởng công chúa.


      Cảnh Tông có chín trai bốn , trong đó trưởng nữ Bình An Trưởng công chúa cùng tam công chúa Chiêu Khánh đều bị quấn vào loạn ngũ vương mà bỏ mạng. Thứ công chúa Tương Thành thân thể suy nhược, gia yến mỗi năm đều phải ăn nhân sâm mới có thể tham dự. Hồ Dương công chúa Tiêu Nga là tứ công chúa, cùng là nữ nhi được Cảnh Tông sủng ái nhất.



      Tiêu Nga trời sinh tính tình kiêu ngạo, nàng là do Quý phi Ôn thị của Cảnh Tông sinh ra, kim chi ngọc diệp, lúc cũng ít lần khi dễ Tiêu Diệp. Cũng may nàng đối với quyền thế có hứng thú, trong thời gian loạn ngũ vương bị quấn vào. Nhưng cố tình phò mã của Tiêu Nga lại là người của Chu vương, sau loạn ngũ vương, Chu vương thua trận bị giết chết, cả nhà Hạ gia cũng bị luận tội mưu phản mà xử trảm. Bởi vì Tiêu Nga là công chúa, Diệp Huyên liền làm chủ để nàng cùng Hạ Mại cùng cách. Tuy rằng bị phán tội chết, nhưng chồng con của nàng đều bị chém đầu, trong lòng nàng hận ý với Diệp Huyên sợ rằng còn nhiều hơn sơ với Triệu vương.


      “Hồ Dương là nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, thập nhất nương, con nên vì bản thân mà tính toán.” Trước khi xuất cung Quách thị vẫn tha thiết dặn dò, “Nếu muốn lập hậu, chọn nữ nhân sinh đứa bé cho quan gia, người tự nuôi đứa trẻ đó, nửa đời sau cũng có nơi dựa vào.”


      “Con biết, a nương.” Khi ra những lời này, Diệp Huyên cảm thấy cổ họng chua xót. Nàng muốn khuyên Tiêu Diệp sao, tự tay đem nam nhân mà mình sâu sắc đẩy vào trong lòng nữ nhân khác. Diệp Huyên sợ triệu vương cùng Hồ Dương công chúa trả thù, giả sử như Tiêu Diệp gặp bất trắc, nàng nghĩ, nàng cũng muốn sống tiếp. Nhưng nàng nhớ lại lời của Tương Khác, Triệu vương rục rịch, còn có Triệu Niên Khoan luôn giúp đỡ dư đảng phế đế, nếu Tiêu Diệp có con, sợ là đế vị của cũng lung lay.


      Diệp Huyên còn do dự, ngày hôm sau, trong kinh thành liền nổi lên lời đồn. Quan gia chậm chạp chịu lập hậu, có nguyên nhân gì chính đáng mà là vì quan gia là nam nhân bất lực!

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 24:



      Lời đồn giống như lửa cháy lan đồng cỏ mà truyền khắp kinh thành, nếu có người đứng sau xúi giục, Diệp Huyên thể nào tin được. Nàng liền nghĩ tới Triệu vương, muốn kéo Tiêu Diệp xuống, phải là còn ai. Diệp Huyên cuối cùng cũng hạ quyết tâm, thể để tình tiếp tục phát triển như vậy.


      Nàng cùng Tiêu Diệp vốn là chuyện thể, trong khoảng thời gian này ngày ngày ngọt ngào, cũng chỉ là nàng trộm được. Từ lúc nàng gả cho Cảnh Tông, nàng cùng Tiêu Diệp cả đời cũng có khả năng. Nhưng nếu nàng gả cho Cảnh Tông, cũng thể gặp được Tiêu Diệp. Trong cuộc sống chuyện kém dương sai như thế này, cầu được, bỏ xuống cũng được, cũng quên được. Nhưng nàng thể buông tay, cũng thể quên.


      Đoạn thời gian gần đây, chuyện triều chính bận rộn, Tiêu Diệp ngày ngày ở Lân Đức điện, ngay cả thời gian tới thỉnh an nàng cũng có. Đêm nay tiểu nội quan của Thừa Hương điện qua, truyền lời thái hậu thỉnh quan gia qua đó lát, có việc cần thương lượng. Tiêu Diệp còn biết lời đồn đãi nơi dân gian, loại tình này triều thần chỉ có thể gạt , làm sao có gan chủ động cho biết. buông bút son, trong lòng cảm thấy vui sướng thôi, xem ra Diệp Huyên là muốn .


      Bước chân nhàng đến Thừa Hương điện, Tiêu Diệp vẫy lui cung tì, nội quan hai bên, thấy Diệp Huyên ngồi trước án tiền trầm mặc , trong lòng nhất thời lộp bộp rơi xuống. “Nương nương.” vươn tay muốn nắm tay Diệp Huyên, nhưng lại bị nàng né tránh.


      “Cửu lang, ngươi nên lập hậu.” Diệp Huyên thản nhiên , “Quốc gia thể ngày có vua, ngươi cũng thể có con nối dòng, trung cung để trống lâu, đối với quốc gia là điều nên. Ta phân phó xuống dưới, phàm là quan viên từ tứ phẩm trở lên có nữ nhi đủ tuổi liền tham gia trạch tuyển, ngươi…”


      Nàng còn chưa dứt lời, chợt nghe xoảng tiếng. Tiêu Diệp vung tay hất đổ bình ngọc bàn, vẻ mặt khác thường, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười, trầm giọng : “Ngươi muốn ta lập hậu?” lặp lại lần, như là dám tin tưởng, “Ngươi muốn ta cưới nữ nhân khác?”


      “Cửu lang…” Diệp Huyên cố nén cảm giác đau nhức nơi gò má, nàng cũng biết bản thân rốt cuộc là muốn thế nào, tính tình vốn dĩ kiên cường, nhưng trước mặt Tiêu Diệp nàng lại yếu đuối như vậy. Nàng tuyệt đối thể để nước mắt chảy xuống, hít sâu hơi, cổ họng đắng chát, “Ngươi vốn cần người thê tử.”


      Ngươi cần người thể tử, thiên hạ này cần hoàng hậu, nhưng người đó thể là ta.


      Tiêu Diệp nhìn nàng, “Diệp Huyên.” Đây là lần đầu tiên gọi tên nàng, hai chữ tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay lại ra vào lúc này. bước từng bước tới gần Diệp Huyên, nhìn khuôn mặt chút biểu cảm của nàng, “Ngươi có tim hay ?” hung hăng nắm chặt cằm Diệp Huyên, “Ngươi đến cùng là có tim hay ?”


      Ánh mắt hung ác, bỗng nhiên thấp giọng cười: “Ta ở trong mắt ngươi, có phải hay tên ngốc? Nâng ngươi, che chở ngươi, vì ngươi mà cần ngôi vị hoàng đế, ngươi lại muốn ta cưới nữ nhân khác…” Diệp Huyên mím môi trả lời, nàng bị Tiêu Diệp khống chế, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thẳng .


      Tiêu Diệp nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, dưới tay là cần cổ trắng ngần yếu ớt. Trong nháy mắt, muốn hung hăng bóp cổ nàng, để nàng biết bản thân có bao nhiêu đau đớn. Nhưng đến cùng là thể hạ thủ được, nàng bảy năm, nhưng ngay cả chút cơ hội nàng cũng chịu cho , muốn đẩy ra xa.


      “Cửu lang…” Nước mắt trong mắt Diệp Huyên, cuối cùng cũng chảy xuống, “Chúng ta là có khả năng…”


      “Vì sao có khả năng?” Tiêu Diệp bướng bỉnh , “Ta có thể làm hoàng đế, ngươi cũng có thể làm thái hậu, chúng ta cao chạy xa bay, A Huyên…” giọng, cơ hồ là cầu xin Diệp Huyên, “Cùng nhau rời , được ?”



      Diệp Huyên lắc đầu, bọn họ rời , vậy triều đình làm thế nào bây giờ, giang sơn vạn dân nên làm thế nào. Diệp Huyên thể làm người vô trách nhiệm như vậy, mắt thấy Đại Dận cuối cùng cũng sắp có ngày thái bình thịnh thế, nàng làm thế nào chỉ vì tư tình bản thân mà bỏ mặc dân chúng để ý.


      Nàng còn nhớ sau khi Hiếu Thành hoàng hậu hoăng thệ, trong nhà muốn chọn người đưa vào cung. Lúc đó nàng mới mười lăm tuổi, tổ phụ gọi nàng vào thư phòng: “Thập nhất nương, trong nhà muốn ngươi tiến cung, ngươi có nguyện ý hay ?”


      Làm sao có thể nguyện ý đây, thiếu nữ mười lăm tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất của người con , lại bị ép bước chân vào thâm cung giết người thấy máu, đem cả cuộc đời mình cột với lão nhân sắp chết. Hồi lâu sau, Diệp Huyên quỳ xuống dập đầu với tổ phụ, thanh mềm mà kiên định: “Trong nhà sinh ta nuôi ta, cho ta cẩm y ngọc thực, an bình lo, ta sao mà hiểu, đó là nhờ tổ tiên dùng máu chinh chiến mà được, phụ huynh ngày ngày tranh đấu triều mà có. Bây giờ là lúc ta phải gánh phần trách nhiệm, thập nhất nương cam nguyện tiến cung, đa tạ tổ phụ thành toàn.”


      “Đứa trẻ ngoan...” Ánh mắt tổ phụ đầy phức tạp nhưng vẫn có nét vui mừng, “Ngươi nhất định trở thành hoàng hậu tốt, chỉ mong ngươi thẹn với tâm, thẹn với cả thiên hạ này.”


      “Cửu lang.” Diệp Huyên vươn tay, vuốt ve gò má Tiêu Diệp, “Ta muốn... thẹn với thiên hạ.”


      “Vậy ngươi tình nguyện phụ ta?” Tiêu Diệp chậm rãi buông tay Diệp Huyên, ánh mắt ảm đạm, “Ta nên sớm biết...” giống như nỉ non, “Ta nên sớm biết...”


      Diệp Huyên cảm thấy có bàn tay nắm chặt trái tim nàng, Tiêu Diệp đứng nơi đó, nhưng trong thoáng chốc dường như nàng lại thấy được đứa trẻ mười năm trước, thần sắc mờ mịt đứng chỗ, độc, đạm mạc bước từng bước ra ngoài.


      Cho đến khi bóng dáng biến mất trong đêm, Diệp Huyên mới ngồi sụp xuống ghế, đau khổ khóc thành tiếng. Cuối cùng, chính nàng là người chặt đứt tình này. Từ nay đến lúc chết, đêm dài vắng vẻ, chỉ mình nàng độc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :