1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CandyTN

      CandyTN Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      29
      Chờ đợi phần tiếp theo
      heavydizzyThanh Thanh Mạn thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Cổ đại. Đẩy ngã thánh tăng (6)

      Hậu cung bốn vị công tử đến xuất thân cũng tính là cao, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nam nhân, tuy rằng hoàng đế là nữ nhân, nhưng chuyện vui mừng đưa con trai vào cung, dựa vào lấy lòng nữ nhân để thăng chức nhanh, gia tộc hơi có thể diện đều làm được, càng bằng nhóm thế gia huân quý.

      Nhưng mà sinh phụ xuất thân rất thấp, đối với hoàng tự cũng phải chuyện tốt, ở chính đường thương nghị phen, năm Diệp Huyên mười lăm tuổi cử hành kê lễ xông, trong kinh đô chọn lựa mấy nhân gia đệ tử gia thế trong sạch vừa làm ruộng vừa học, như vậy chọn được bốn vị công tử Lạc, Tiết, Lý, Khương.

      Bốn người này đều phải trưởng tử trong nhà, con vợ cả, phụ thân tuy chân trắng, ít nhất cũng có chút công danh tú tài, cho nên đương nhiên cũng hiểu biết chữ nghĩa. thể , triều đình có thể là vì bóng dáng đứa trong bụng hoàng đế kia thao nát tâm. Lúc đó nguyên thân biết được, dù vướng bận, cũng để bốn người vào trong lòng.

      Nguyên thân là người tùy hứng lại tùy ý, người khác an bày cho nàng xong, đưa đến bên miệng nàng, cho dù thế nào, nàng chính là thích ăn. Cho nên bốn người kia vào cung năm, nhưng mà mặt hoàng đế cũng chưa từng thấy.

      Tối hôm nay Diệp Huyên trong lòng tức giận, nghĩ vẻ mặt Hoài Yển lãnh đạm, tức người nọ coi mình ra gì, lại giận chính mình, bị người ta chán ghét như thế, lại vẫn luyến tiếc . Hừ, ngươi phải để ý ta sao? Có rất nhiều người cầu trẫm sủng hạnh đó.

      Giận dỗi nghĩ như vậy, bước chân nàng nhanh hơn tới Cung Chiêu Dương. Lạc Thành sớm nhận được thông báo từ tiểu hoàng môn, sửa sang chỉnh tề ở cung thất trong ngoài. Liếc thấy nam nhân áo xanh tự nhiên đến, Diệp Huyên khỏi lắp bắp kinh hãi. Nam nhân có thể nguyện ý tiến cung hầu hạ nữ đế, nghĩ đến cũng là người nịnh nọt. Nhưng mà Lạc Thành này tuy rằng sinh ra tuấn mỹ, ngũ quan cũng chút mùi son phấn, khi đứng ở trước mặt Diệp Huyên kiêu ngạo siểm nịnh, thân hình thon dài quỳ sát xuống, cử chỉ trong lúc đó đều có cỗ khí trầm ngưng.

      Nhân vật như vậy, sao có thể tiến cung?

      mặt nàng bất động thanh sắc, chỉ thản nhiên : "Đứng lên ."

      Cung Chiêu Dương vốn là cung điện mẫu thân Diệp Huyên từng ở khi làm phi tử, hồi nàng ở trong cung thất này lớn lên, mãi đến mười hai tuổi khi mẫu thân được lập làm hoàng hậu, mới rời khỏi nơi quen thuộc này. Sau đó Cung Chiêu Dương luôn có người ở, đến khi Lạc Thành chuyển vào.

      lần nữa vào trong điện, xem gia cụ bài trí bốn phía, ý thức của nguyên thân lại lần đầu tiên cùng ý thức của Diệp Huyên nổi lên cộng tinh tính lần gặp Hoài Yển trước đây. Có lẽ là nơi này làm nàng nhớ lại nhiều điều, ở phát bài trí trong phòng giống hệt trước kia, thiếu nữ quay đầu, kìm lòng đậu cười cười với Lạc Thành: "Lạc khanh, ngươi có tâm."

      Nếu là phải Thành tận lực giữ lại, bài trí trong phòng sao thay đổi gì? Dù đây là thủ đoạn lấy lòng hoàng đế, cũng đủ để thuyết minh nam nhân này cẩn thận thoả đáng.

      Lạc Thành cúi mắt cười: "Quan gia tán thưởng." thấy mặt Diệp Huyên lộ ra sắc mặt nặng nề, hợp thời ôn ngôn, "Trong cung chuẩn bị tốt nước nóng, quan gia nếu mệt mỏi, có thể khoan khoái khoan khoái."

      "Ừ." Diệp Huyên đúng lúc thể xác và tinh thần mệt mỏi, tức thời được cung nữ hầu hạ, cởi áo tắm rửa. Nàng vốn nghĩ Lạc Thành có phải muốn mượn cơ hội này cầu sủng , trong hậu cung thủ đoạn như vậy nàng gặp nhiều lắm, là suy nghĩ chút cảm thấy phiền chán. Nhưng ngờ từ phòng tắm ra, giường thu thập thỏa đáng, Lạc Thành quần áo chỉnh tề hầu ở bên.

      "Canh giờ còn sớm, thỉnh quan gia nghỉ ngơi."

      Đêm nay Diệp Huyên ngủ say, trong tẩm điện của nàng hàng năm đốt hương long não, mặc dù cho người bỏ , hương vị mơ hồ này như vẫn lưu lại trong khí. Đó là hơi thở nàng từng ngửi ở người người khác, cho nên nàng ngủ ở long sàng, cả đêm luôn mộng mị yên, còn có rất nhiều thứ, khuôn mặt hoặc lãnh đạm, hoặc thuần chí, hoặc thâm tình.

      Ngủ ở Cung Chiêu Dương, đại khái là trí nhớ thơ ấu của nguyên thân ảnh hưởng đến nàng, nàng lần đầu bình yên như vậy, đêm mộng mị đến bình minh.

      Sau đó Diệp Huyên có thói quen Cung Chiêu Dương ngủ lại, mỗi lần đến chỗ Hoài Yển bị chọc giận, nàng cảm thấy mình chỉ có ở Cung Chiêu Dương mới bình thản chút. Kỳ thực Hoài Yển cũng mạo phạm nàng, nam nhân này thủy chung ứng đối kính cẩn bình yên, nhưng chỉ có phần kính cẩn này khiến Diệp Huyên ý thức được dù nàng làm thế nào cũng thể tới gần Hoài Yển.

      Nàng biết, dù nàng cường hạnh Hoài Yển, cũng thể thay đổi trạng. Hoài Yển vừa hận nàng, cũng oán nàng, bất quá coi nàng là hạt cát trong hồng trần. Hạt cát này cọ vào chân , thậm chí là tâm , lại thủy chung thể khiếnn dừng lại bộ pháp theo Phật Tổ.

      Từ đầu tới cuối, Diệp Huyên tức, Diệp Huyên giận, cũng chỉ là mình nàng vai kịch.

      Nàng nghĩ, nguyên nhân như thế, nàng mới thích đến Cung Chiêu Dương này. Lạc Thành là người thận trọng như , Diệp Huyên còn chưa tới, Chiêu Dương trong cung cũng ngâm sẵn trà long tỉnh minh tiền nàng thích nhất. Nàng thích xông hương, Lạc Thành ngay cả quần áo đều thanh thanh đạm đạm chút hương vị. Lúc nàng ngủ thích có người bên cạnh, Lạc Thành liền sai người đặt sạp mềm ở gian ngoài, khi nàng ngủ trong điện chỉ chừa lại mình Lạc Thành, còn tận lực thở , để nàng có thể ngủ an ổn.

      Hết thảy điều này, tất cả đều vây quanh Diệp Huyên, nàng vui, nàng giận, chính là dắt theo Lạc Thành, hoặc là trong cả cung đình, trừ Hoài Yển, mọi người đều bị kéo theo.

      Mọi người, mọi người đời này, cố tình chỉ có ngươi thèm để ý ta.

      "Quan gia." Thiếu nữ bưng chén trà, nước trà trong chén đều tràn ra mà biết, Lạc Thành đành phải ra tiếng nhắc nhở nàng.

      "A" Diệp Huyên thế này mới buông chén trà, tiếp nhận khăn Lạc Thành đưa tới, nàng biết bản thân buồn rầu nên với ai, nhịn được , "Lạc khanh, người ở Hiệt Lan Trai kia, chắc ngươi có biết."

      Lạc Thành ánh mắt ảm đạm, đương nhiên biết. Chuyện quan gia ở ngoài cung đối với nam tử vừa gặp thương, nghênh vào trong cung sớm truyền ra mọi người đều biết, lời đồn đãi trong hậu cung càng bay tán loạn, đều người nọ là người quan gia nâng niu ở đầu quả tim, mà biết điều, ba ngày hai lượt nhăn mặt với quan gia.

      Trong thanh nam nhân có khác thường, chỉ giọng đáp: "Thần... biết."

      "..." Diệp Huyên châm chước, "Chẳng lẽ trẫm tốt sao? Vì sao ... thích trẫm."

      xong nàng liền hối hận, vẫn đế vương yếu đuối nên tùy tiện biểu ra ngoài trước mặt người khác, hỏi loại vấn đề này với nam nhân xem như thiếp thất của mình, chẳng phải là nhục nhã Lạc Thành?

      Nhưng thần sắc Lạc Thành thay đổi, thế nhưng nghiêm cẩn suy tư lát: "Quan gia xin thứ cho thần quá giới hạn, ngài làm việc cường ngạnh, hay là... yếu thế chút, đỡ hơn?"

      Yếu thế?

      Diệp Huyên cho tới bây giờ còn nghĩ tới loại phương pháp này, chịu nguyên thân ảnh hưởng, nàng làm việc đều là trực lai trực vãng, chấp nhận người ta thể, tại nghe Lạc Thành nhắc chút, Hoài Yển là người xuất gia lấy từ bi làm gốc, có lẽ yếu thế có hiệu quả. Mặc kệ có dùng được hay , dù sao tại như vậy, cũng tệ hơn, trong lòng nàng định, hôm nay buổi tối lần đầu ở lại Cung Chiêu Dương, mà Hiệt Lan Trai.

      =====================================================

      Nam xứng hoa sen trắng xuất !

    3. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Bao lâu nay ta gặp nhau. Chào mừng nàng trở lại.truyện mà cứ có sen trăng là mệt rồi.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Có hàng tá a chung tình, tra nam, bạch liên hoa......vẫn vững lòng với chị nữ vương , chế trong sạch mờ, há há, lật mặt hơn lật sách, để xem làm sao lừa được a sư vào tay

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Cổ đại. Đẩy ngã thánh tăng (7)

      Hoài Yển theo thường lệ làm khóa trễ, Diệp Huyên chán ghét nhất chính là thấy bộ dáng để ý, chuyên tâm yên lặng tụng kinh, lúc này Hoài Yển phảng phất thoát ly trần thế, xa xôi như nàng sờ tới vậy.

      Nhưng mà Hoài Yển như vậy cố tình lại mê người nhất, tựa hồ trời sinh hẳn là nhiễm bụi trần, vì thế tục dơ bẩn mà bị nhuộm vào.

      Diệp Huyên vào phòng, gì, lẳng lặng tọa ngồi bên, chờ đợi tiếng tụng ngâm kinh văn trầm thấp ngừng lại. Vẻn vẹn nửa canh giờ, nàng giữ nguyên tư thế nhìn Hoài Yển, ánh mắt nóng bỏng, làm Hoài Yển toàn thân toàn tâm đầu nhập vào tu hành cũng thể bỏ qua ánh mắt ràng như vậy.

      "Thảo dân Hoài Yển, khấu kiến ngô hoàng."

      Cho dù Diệp Huyên rất nhiều lần cần Hoài Yển hành lễ, vẫn kiên trì làm như vậy. Mỗi lần xem dập đầu có lễ xa cách, thiếu nữ luôn nhịn được phát giận, nhưng hôm nay cái gì nàng cũng chưa , chỉ thản nhiên đáp: "Đứng lên ."

      Hoài Yển trong lòng hơi có kinh ngạc, mặt bình thản như trước. Trong dĩ vãng loại thời điểm này, Diệp Huyên phát giận xog rồi, bắt đầu dụ dỗ đe dọa .

      Cho tới bây giờ với nữ đế luôn vênh mặt hất hàm sai khiến mà , muốn để người khuất phục rất đơn giản. Người nọ muốn cái gì, cho cái đó, người nọ xem trọng nhất cái gì, cướp về. Cố tình biện pháp này trước nay thuận buồm xuôi gió, ở người Hoài Yển mực hiệu quả. Hữu hảo vài lần nàng lần nữa áp Hoài Yển ở dưới thân, bóc quần áo của nam nhân, thậm chí làm dương vật cứng rắn, nhưng đối diện khuôn mặt kia bình tĩnh như nước, Diệp Huyên chỉ thấy bản thân buồn cười mà phí công.

      Lời của Lạc Thành kia lại lên trong lòng nàng, yếu thế... Được rồi, vậy nàng thử bức bách Hoài Yển nữa, xem có thể từng bước mềm hoá nam nhân này hay .

      Đêm nay đại khái là đêm từ khi Hoài Yển vào cung tới nay, cảm giác tự nhiên nhất. Hoàng đế luôn luôn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh , mặc kệ ngồi cũng được, đọc sách cũng thế, thiếu nữ chỉ tới nhiễu nhương , ngược lại cũng cầm lấy quyển Kinh Phật bắt đầu xem.

      Ngày kế tiếp lại càng kỳ quái, Diệp Huyên thường đến Hiệt Lan Trai, Hoài Yển thích bị người hầu hạ, nàng cũng chỉ mang theo Cao Cung Minh, hơn nữa để Cao Cung Minh vào nhà, đến ngâm trà cũng tự làm. Lại cùng Hoài Yển ăn chay, lúc làm khóa trễ cũng im lặng, càng đề cập tới chuyện muốn Hoài Yển cam tâm tình nguyện theo nàng vô liêm sỉ.

      Ngay từ đầu Hoài Yển coi đây là mưu kế của hoàng đế, hòa thượng cũng phải thông đạo lí đối nhân xử thế, hành động của hoàng đế, hiển nhiên chính là cứng rắn được, cho nên mềm dẻo.

      Đương nhiên, Diệp Huyên cũng tính toán như vậy. Nhưng dần dần, ở đây ngày qua ngày ở chung, Diệp Huyên bắt đầu quên ước nguyện ban đầu của bản thân. Nàng đầu nhập vào làm bạn cùng Hoài Yển, mặc dù Hoài Yển cả ngày mấy câu với nàng, vẫn làm nàng thỏa mãn vô cùng. Tơ tình trong nội tâm kia tác động nàng, nàng biết đây là vì nguyên thân chưa bao giờ cảm giác được, người kỳ thực chỉ có phương pháp chiếm cứ thân thể . Nàng ấy chỉ biết đoạt lấy, chỉ có giữ lấy, mà kề cận gắn bó bên nhau.

      Mà làm này phần tình cảm đối với Hoài Yển thể bị đè nén, rốt cục cũng khiến nàng biết đến tư vị làm bạn. Cho nên Hoài Yển nghi hoặc, là thánh tăng, tâm giống như lưu ly, đối với hồng trần thế tục dây dưa thấy , trong sáng như , làm sao nhìn ra hoàng đế đối với tình có bao nhiêu chân thành tha thiết?

      Thế này hoàn toàn làm Hoài Yển hoảng loạn nhất, bởi vì gánh vác phần kỳ vọng thế tục, trong lòng biết ràng bản thân thể đáp lại. từng cho rằng hoàng đế cường bắt mình vào cung, bất quá là nhất thời mới mẻ cùng với cầu mà được thôi, cho nên có thể đúng lý hợp tình đáp lại, tâm bình khí hòa cự tuyệt.

      Vượt qua rồi, Hoài Yển rốt cục thể thờ ơ nữa, cần phải minh xác chặt đứt phần mong đợi này, mới có thể ngăn cản hoàng đế tiếp tục hãm sâu xuống.

      "Quan gia", lại khóa trễ qua, Hoài Yển buông phật châu, lần đầu tiên chủ động gọi. Diệp Huyên trong lòng nhảy dựng, trực giác Hoài Yển muốn ra cái gì tốt, muốn ngăn cản, nhưng Hoài Yển tiếp tục , "Quan gia ưu ái, bần tăng trong lòng cảm hoài, nhưng bần tăng thề cuộc đời này theo Phật Tổ, chặt đứt thất tình lục dục."

      "... Cho nên ngươi muốn với ta", sau lúc lâu, thiếu nữ mới tối nghĩa mở miệng, "Dù hao tổn tâm cơ... cũng dùng được, đúng ?"

      là buồn cười a, buồn cười, cái gì yếu thế, cái gì mềm hoá, nguyên lai kết quả vẫn là mình nàng vai kịch.

      "Quan gia..." Mắt thấy thiếu nữ thất tha thất thểu đứng lên, tay cuộn trong tay áo giật giật, nhưng Hoài Yển vẫn giữ lại, để thiếu nữ ra ngoài.

      "Cao Cung Minh", canh giữ ở ngoài phòng Cao Cung Minh ngẩng đầu, trời hoàn toàn đen kịt, ở trong bóng đêm trầm, nhìn ánh mắt hoàng đế kia sáng kinh người, " Chiêu Dương cung."

      bước tiến vào cửa điện Chiêu Dương cung, Diệp Huyên đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, Lạc Thành lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, thiếu nữ ngẩng đầu, thần sắc kiêu căng mặt tựa như thường ngày: "Cởi quần áo ra."

      "Quan gia..." Lạc Thành biết hoàng đế mới từ Hiệt Lan Trai ra, mà nàng mệnh lệnh như thế, nguyên nhân cũng ràng. Trong lòng hơi hơi đau đớn co rút, nam nhân lần đầu đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Huyên lại do dự.

      "Thế nào?" Diệp Huyên tức giận lại châm biếm, "Đến ngươi cũng muốn làm trái ta!"

      "Quan gia thứ tội." Lạc Thành vội vàng cúi đầu, đầu ngón tay run run cởi quần áo ra.

      Thân hình thon dài hơi gầy loã lồ ở trước mắt, tầm mắt thiếu nữ lướt qua từng tấc, mỗi khi lướt qua tấc, thân thể Lạc Thành lại càng nóng phần. Nhưng từ đầu tới cuối, người vẫn suy nghĩ thanh minh, nàng thậm chí còn thừa lí trí nghĩ, người kia là hòa thượng, thế nào so với Lạc Thành còn trắng nõn hơn.

      Ý niệm vừa toát ra, làm nàng càng giận thể át. Nàng thô bạo vươn tay đẩy Lạc Thành ngã lên giường, tách hai chân khóa ngồi lên , khinh thường, vì sao mình còn muốn chết buông! ràng có nhiều người khát vọng nàng cúi xuống như vậy, thậm chí chỉ ánh mắt của nàng, tựa như Lạc Thành dưới thân, nam nhân này, tuyệt giống người nọ dẫm nát tim nàng dưới lòng bàn chân!

      "Lạc Thành", ngón tay vỗ về ngực nam nhân, "Ngươi muốn trẫm sủng hạnh sao?"

      Lạc Thành thở hào hển, nắm chặt hai nắm tay khắc chế xúc động muốn ôm ấp Diệp Huyên: "... Muốn."

      "Vậy ngươi thích trẫm sao?" Tay đường xuống phía dưới, ở khố của nam nhân dừng chút, cầm côn thịt sớm gắng gượng lên.

      "Ô! --" Lạc Thành thắt lưng gày mạnh mẽ đẩy lên, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú đỏ bừng, trong ánh mắt dục sắc tình triều cơ hồ muốn nhấn chìm người, "Thích... thần, tâm tư ái mộ bệ hạ lâu."

      "A..." Diệp Huyên kìm lòng đậu thấp nở nụ cười, đúng vậy, người người đều thích nàng, nhưng mà người nàng thích, cố tình cần nàng thích. Thôi thôi, nàng kiên trì vốn vô dụng, ngay từ đầu, phần cảm tình này quá sai.

      " khi như vậy, trẫm cho ngươi ." Khẽ nâng hạ thân lên, ở trong tầm mắt Lạc Thành bị tình dục thiêu hồng, nhìn thấy thiếu nữ từ dưới váy rút ra cái tiết khố bằng lụa mỏng tinh xảo, sau đó ngón tay vói vào, hai cái chân trắng nõn mở rộng ra, khai mở hoa môi mềm mại còn khép kín.

      "Quan gia", mạnh bắt lấy eo của thiếu nữ, muốn thở dốc, muốn thổ lộ, nhưng ra miệng lại biến thành câu chất vấn, "Ngài... hối hận sao?"

      sao? Trong tiểu huyệt đến giờ cũng có hoa lộ vì động tình mà chảy ra, thậm chí bầu ngực cũng cứng lên, đối mặt với thân thể nam tính hoạt sắc sinh hương, nàng có chút dục vọng, tâm tâm niệm niệm, đều là làm như thế nào cho người nọ nhìn xem, bản thân nàng cũng phải có ai nguyện ý quý trọng.

      Diệp Huyên , quang mang trong mắt nam nhân cũng lập tức tắt , "Ngài hối hận", cười khổ mà , "Nhất định ."

      Đêm nay, Diệp Huyên vẫn ngủ mình. Lạc Thành sai, nàng quả hối hận, đó chỉ là trừng phạt đối với chính nàng, cũng là vũ nhục đối với Lạc Thành.

      Ngay từ đêm đó, các triều thần phát , hoàng đế tới thăm hậu cung nữa. Mặc kệ nàng chuyên sủng người ở Hiệt Lan Trai cũng tốt, thường thường đến Chiêu Dương cung cũng tốt, nàng chưa bao giờ giống như trước mắt, đến hậu cung cũng đặt chân vào.

      Chính đường bỗng chốc hoảng lên, phải bọn họ cả ngày nhàn rỗi có chuyện gì mới quan tâm hoàng đế ngủ với nam nhân nào, hoàng đế là nữ nhân, nếu sớm sinh hoàng tự, khi nàng tuổi lớn thích hợp sinh dục nữa, giang sơn Đại Dận triều còn tiếp tục tồn tại thế nào.

      Trần An cầm đầu nhóm triều thần bắt đầu ngày ngày khuyên can, đều khuyên Diệp Huyên quảng thi ân trạch, mau chóng hoài thượng hoàng tự. Đến Cao Cung Minh cũng uyển chuyển khuyên nàng hai câu: "Quan gia, ngài phải... rất thích người ở Chiêu Dương cung sao?"

      Đúng vậy, thích, Diệp Huyên cười lạnh nghĩ, nếu thích, ngay cả quần áo cởi hết cũng ra chân được?

      Nàng đến cùng phải người có thể tách ràng tính dục và tình , mà tấu chương này liên tục bay tới, cơ hồ mỗi trang, mỗi hàng đều viết đứa đứa , đứa ! Trần An thậm chí còn sắp , nàng thích ai, nàng nguyện ý sủng hạnh nam nhân nào đều trọng yếu, triều đình này, thiên hạ này, chỉ cần nàng sinh đứa trẻ.

      Nhưng bọn họ càng bức bách ngoài sáng trong tối, Diệp Huyên lại càng cứng rắn chịu khuất phục. Nhóm triều thần đến cùng thể buộc nàng lên giường, mắt thấy nàng bày ra bộ dáng dầu muối vào, Trần An lòng nóng như lửa đốt, nghĩ tới người kia.

      Qua hơn bốn tháng nay, Diệp Huyên lại lần nữa thấy Hoài Yển.

      Nghe được tiểu hoàng môn thông truyền tới, nàng thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, người kia, làm sao có thể chủ động đến tẩm điện của nàng.

      Nhưng Hoài Yển quả tới, tăng bào màu nhạt, thoạt nhìn lại gầy . phải người chuyện vòng vèo, hoàn lễ xong liền : "Là Trần tướng nhờ bần tăng đến cầu kiến."

      Diệp Huyên bỗng chốc minh bạch, trong lòng nàng dâng lên cảm giác nên lời, hình như là chua xót, lại hình như là thống khổ, nhưng nàng chỉ giơ lên khóe miệng: "Hoài khanh cũng tới khuyên trẫm nhanh chóng ngủ với nam nhân?"

      Hoài Yển trong mắt tựa hồ có ánh sáng xót thương, rũ rèm mắt: "Quan gia cần gì tự coi mình như vậy, ngài là thiên hạ chí tôn, chỉ có thế nhân cầu ngài cúi xuống, đâu có để ngài ủy thân chịu thiệt."

      "Mấy tháng gặp, ngươi có thể chuyện", thiếu nữ cười cười, "Ngươi cần gì phải giả ngu đâu, Hoài Yển." Chỉ cần người kia phải ngươi, với ta mà đều là chịu thiệt.

      Hoài Yển trong khoảng khắc biết nên cái gì, kỳ thực với , chuyện cảm tình, nguyên bản có khả năng chỉ đối phương nóng đầu mà thôi, nhưng chống lại cặp mắt kia mang theo cười buồn bã, lại có cách nào ra lời ý chí sắt đá.

      "Ngươi đại khái thấy ta đáng thương ", thanh Diệp Huyên vừa lại thấp, "Thoạt nhìn, thiên hạ này đều là của ta, đến thân thể của chính mình còn làm chủ được, ngươi biết ", nàng ngẩng đầu, lệ quang trong mắt đâm vào Hoài Yển co rúm lại chút, "Ta cảm thấy mình tựa như kỹ nữ, bị chủ chứa xua đuổi ngủ cùng nam nhân mình thích, ngủ xong người còn có người thứ hai, dù sao nữ nhân thể so với nam nhân, dù mỗi ngày đều ngủ, đối với thân thể cũng có ảnh hưởng..."

      "Quan gia!" Tay trong tay áo gắt gao nắm lấy phật châu, Hoài Yển muốn ngăn cản nàng tiếp tục , lại vẫn chỉ có thể nghe những lời này truyền vào trong tai mình.

      "Đại khái chỉ có ta rốt cục mang thai như bọn họ mong muốn, bọn họ mới có thể vừa lòng... ", thiếu nữ bỗng nhiên nở nụ cười, "Chỉ đứa trẻ sao đủ, huống hồ, có khả năng là nữ hài a... Phải ngừng sinh, sinh hạ càng nhiều đứa , bán thân thể của mình cho càng nhiều nam nhân..."

      " cần nữa", rốt cục nhịn được nắm lấy tay thiếu nữ, "Ngài thế nào, làm sao có thể là..." nên lời cái từ kia, thánh tăng Hoài Yển nhiễm bụi trần, dù thế nào cũng muốn đem cái từ kia gắn với thiếu nữ trước mắt.

      "Vậy ngươi cứu ta !" Diệp Huyên mạnh mẽ ôm lấy Hoài Yển, ở trong lòng gào khóc, "Ta muốn ở cùng nam nhân khác... Dù tưởng tượng bọn họ thành ngươi, ta cũng có cách nào... Ta thậm chí, ghê tởm muốn nôn", nàng chưa bao giờ khóc đến thất thố như thế, nước mắt lẫn nước mũi chảy ra, dùng hết toàn lực kêu giống như đỗ quyên than khóc, từng câu từng chữ đều thấm vào tim Hoài Yển, "Van cầu ngươi, Hoài Yển, " hai mắt nàng đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, "Cầu ngươi cho ta đứa trẻ, chỉ cần có đứa , ta bao giờ dây dưa với ngươi nữa."

      =====================================================

      Chương sau khai bao (ω)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :