1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 15:




      “Ách a…” Nàng bật thốt lên tiếng vừa giống khóc vừa giống rên rỉ, Tiêu Diệp tách ra hoa môi của nàng, chậm rãi đem côn thịt của cắm vào. Cho dù suốt nửa tháng nay, côn thịt đều cắm trong tiểu huyệt Diệp Huyên cả đêm, nhưng cảm giác khít khao ngập tràn khi vừa cắm vào giống như có ngàn vạn cái miệng nhắn cắn hút đến tê dại vẫn khiến Tiêu Diệp khó có thể tự chủ.


      Cố hết sức đè nén xúc động muốn trừu sáp, Tiêu Diệp bình ổn hô hấp, đem Diệp Huyên nhuyễn thành bãi xuân thủy ôm vào trong ngực. “Nương nương.” Thanh nam nhân khàn khàn, trầm thấp, đưa tay đến phía trước vuốt ve tuyết nhũ cao ngất của Diệp Huyên, “Thoải mái sao?”


      Diệp Huyên dựa lưng vào Tiêu Diệp, khóa ngồi đùi . Loại tư thế này khiến tiến vào vừa sâu vừa nhanh, côn thịt chỉ cần động chút đỉnh tới hoa tâm. Dương vật thô cứng vẫn còn phần dư ra bên ngoài, Tiêu Diệp nắm lấy eo Diệp Huyên nhấn xuống cái, háng hai người liền dán sát vào nhau. Lần này đỉnh vào chỗ sâu nhất, miệng tử cung mở ra, quy đầu thô ráp, nóng bỏng quát vòng lên vách tường mềm mại bên trong tử cung. Diệp Huyên cảm thấy cỗ khoái cảm khó diễn tả bằng lời cuồn cuộn như thủy triều mãnh liệt ập đến, ngay lập tức thét chói tai tiết dâm thủy.


      tinh ẩm nóng phun xuống, cả người Tiêu Diệp run lên, hai khỏa túi thịt lộ ra bên ngoài cũng bị làm ướt. Túi tinh kịch liệt nảy lên, kém chút nhịn được xúc động muốn bắn tinh, côn thịt bảo trì tư thế, ma sát trong đào nguyên cốc của Diệp Huyên. “Nương nương…” Tiêu Diệp thở hổn hển chờ cao triều mãnh liệt qua , bắt lấy tay Diệp Huyên đặt lên hai khỏa túi thịt ướt sũng, “Mau sờ sờ nó, cầu ngươi…”


      Biết cảm giác muốn động nhưng thể động này rất dày vò, nhưng Tiêu Diệp luyến tiếc rời cái miệng ẩm nóng nhắn này. hận thể mỗi giây mỗi phút đều đem côn thịt tắc ở trong tiểu huyệt của Diệp Huyên, tuy rằng thể tận hứng khiến người ta rất khó chịu nhưng ít nhất vẫn còn chút ngon ngọt khác.


      Ví dụ như tại, đem chuyện bản thân ở triều bị khinh bỉ giả bộ đáng thương, Tiêu Diệp dễ dàng đem Diệp Huyên dụ dỗ lên đến giường. trước tiên đem cái miệng nhắn phía của Diệp Huyên trong trong ngoài ngoài ăn sạch lần, lại dùng ngón tay đem cái miệng phía dưới đùa bỡn đến phun nước liên tục. Diệp Huyên thể nào là đối thủ của , côn thịt Tiêu Diệp cọ qua cọ lại huyệt khẩu của nàng liền khiến nàng vừa khóc ngâm vừa cao trào.


      Khối thân thể mẫn cảm này khiến Tiêu Diệp thích muốn buông tay, nhất là nhìn khuôn mặt Diệp Huyên đỏ hồng nhưng bộ dáng vẫn quật cường. Hoặc là khi bị trêu chọc nửa chừng, Diệp Huyên cắn môi làm bộ có chuyện gì, khuôn mặt muốn khóc mà thể khóc quả rất đáng thương. Đến cuối cùng nhịn được, mới dùng khuôn mặt đầy nước mắt của mình cầu Tiêu Diệp hung hăng làm nàng.


      Nữ nhân giường bày ra dáng vẻ vừa dè dặt vừa ngây ngô chọc người trìu mến vô cùng. Tiêu Diệp thích nhất là nghe cái miệng của nàng ra những từ ngữ dâm đãng, nó giống như xuân dược mạnh nhất thế gian, dụ dỗ như tên nghiện, lần lại lần dùng thủ đoạn càng ngày càng hạ lưu đùa bỡn Diệp Huyên.



      Lòng bản tay chạm lên túi thịt ướt sũng, Diệp Huyên giống như bị phỏng hoảng hốt thu tay lại. Tiêu Diệp lại cứng rắn đem bàn tay bé kéo trở về xoa bóp, da thịt non mềm tiếp xúc với bề ngoài thô ráp, giống như có cọng lông chim vuốt qua, khiến Tiêu Diệp kìm được mà hừ . Diệp Huyên đỏ mặt, chỉ đành tùy ý cầm lấy tay mình vỗ về chơi đùa hai túi thịt. Nàng biết Tiêu Diệp nhịn đến khó chịu, nghe nam nhân thở dốc đầy khiêu gợi, nếu như vậy có thể khiến thoải mái chút, vậy… cũng tốt lắm.


      Chậm rãi, Tiêu Diệp buông lỏng tay ra. Diệp Huyên học theo động tác của đem túi thịt nắm trong lòng bàn tay xoa nắn. Cảm giác sờ lên hai khỏa này vô cùng kỳ quái, có chút thô ráp, lại trơn trượt co dãn. Nàng cảm thấy bản thân mình đại khái là điên rồi, thế nhưng thấy hai túi thịt to này có chút đáng .


      Đây là địa phương yếu ớt nhất của nam nhân, nó nhu thuận nằm trong tay Diệp Huyên, tùy ý Diệp Huyên chơi đùa. Mỗi khi vuốt ve đến chỗ mẫn cảm của Tiêu Diệp, tự chủ được mà hừ tiếng, động tác liếm hôn người Diệp Huyên cũng triền miên hơn.


      Diệp Huyên chưa bao giờ nghĩ đến, có ngày bản thân lại cam tâm tình nguyện vì nam nhân làm ra hành động dâm đãng đến bậc này. Nguyên nhân cũng rất đơn giản là vì Tiêu Diệp muốn nàng làm như vậy, mà nàng cũng muốn Tiêu Diệp vui vẻ, cũng thích nhìn vẻ mặt tràn ngập tình dục cùng say mê mặt Tiêu Diệp.


      Ngay tại lúc động tác của nàng ngày càng thuần thục, Tiêu Diệp rốt cuộc nín nhịn được. Côn thịt trong hoa kính ngừng nảy lên, hai khỏa túi thịt cũng nảy lên. thô lỗ đem côn thịt rút ra, nắm giữ bổng thân thô to, cấp tốc chuyển động lên xuống.


      Diệp Huyên biết Tiêu Diệp có đôi khi nhịn được lấy dương vật ra giải tỏa dục vọng. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy hình ảnh dâm mỹ này, hai chân nam nhân mở ra, căn cự vật ướt sũng, bàn tay thon dài nắm lấy nó cấp tốc ma sát, bàn tay kia ngày ngày phê chuẩn tấu chương, cũng nắm qua ngọc tỷ, cũng đùa bỡn qua mỗi tấc da thịt của nàng. Mắt Tiêu Diệp hề chớp lấy cái chăm chú nhìn nàng, dục vọng cuồng nhiệt trong mắt như cắn nuốt Diệp Huyên. Diệp Huyên cảm thấy như bị căn côn thịt kia trừu cắm, thô bạo dũng mãnh như vậy, dường như muốn đem tiểu huyệt của mình phá nát.


      “Ân a…” Nàng khắc chế được rên rỉ tiếng, từ trong hoa tâm phun ra cỗ dâm thủy, nàng thế nhưng bị Tiêu Diệp thị gian mà cao trào.


      Mà Tiêu Diệp cũng đạt tới cao triều, vội vã : “Mau tránh ra.” Nhưng Diệp Huyên cả người mềm nhũn ngồi ở chỗ cũ, tinh trùng đậm đặc bắn ra, phun lên đùi nàng, bụng… Thậm chí còn có chút vẩy lên mặt nàng.


      Tiêu Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn môi nàng dính chút bạch trọc, ngay sau đó, phát bản thân lại cứng lên.
      Last edited: 27/2/17

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 16:


      Tiêu Diệp đè Diệp Huyên ra mà hôn ngấu nghiến, vốn tưởng làm như vậy ít nhất có thể giải tỏa chút dục vọng, nghĩ tới bản thân nơi đó lại càng hưng phấn.


      Bên hông Diệp Huyên bị căn cứng rắn ma sát, ngây ngốc nhìn Tiêu Diệp: “Ngươi như thế nào lại…” Lại cứng? vừa mới bắn xong, mà đại gia hỏa đáng giận kia lại hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng lên.


      Diệp Huyên ở phương diện này có phần trúc trắc, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là thê tử người ta, trước khi đại hôn, cũng được mẫu thân cùng chị dâu dạy chút chuyện trong phòng, lão ma ma cũng dạy ít thuật trong phòng. Diệp Huyên biết nam nhân sau khi bắn khoảng thời gian nhuyễn xuống, ai biết Tiêu Diệp lại thiên phú dị bẩm như thế.


      Tiêu Diệp cắm môi nàng, oán hận : “Đều tại ngươi.” Ai bảo ngươi mê người như thế. Diệp Huyên biết khó chịu, lúc này cũng phản bác , thấy Tiêu Diệp lại nắm côn thịt trong tay chuyển động lên xuống.


      Nàng cắn môi, đè lại tay Tiêu Diệp: “Cửu lang, ta… Để ta làm.” Tiêu Diệp kinh ngạc tin nổi nhìn nàng, nhìn vẻ mặt nam nhân, Diệp Huyên khỏi đau lòng.


      Từ trước tới nay, khi nàng ở cùng Tiêu Diệp, đều là Tiêu Diệp chủ động trả giá, mà nàng chỉ biết bị động thừa nhân. Tiêu Diệp quá mức thương nàng, mà nàng lại chưa bao giờ vì Tiêu Diệp mà làm bất cứ điều gì. Ít nhất lúc này đây, Diệp Huyên nghĩ, nàng muốn khiến Cửu lang vui vẻ.


      Tuy rằng hạ quyết tâm, nhưng Diệp Huyên vẫn rất khẩn trương, thẹn thùng. mặt nàng nóng bừng, dưới ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Diệp cúi thấp người, đầu tiên là nắm giữ côn thịt vỗ về chơi đùa vài cái rồi vươn đầu lưỡi đến, liếm lên quy đầu của đại gia hỏa kia cái.


      “Đừng…” đầu lưỡi ẩm nóng vừa chạm vào, Tiêu Diệp cảm thấy cả người tê dại, lập tức nhịn được hừ . “Đừng liếm…” thở dốc ngăn lại động tác của Diệp Huyên, tuy rằng trong lòng rất muốn nhưng vẫn kiên quyết , “Nơi đó bẩn.”


      có nam nhân nào có thể kháng cự nữ nhân vì bản thân mà làm ra loại tình này, nhưng Tiêu Diệp đồng ý để Diệp Huyên quỳ xuống. muốn đem này nâng niu trong lòng bàn tay, những chuyện dơ bẩn thống khổ tuyệt đối để nàng làm.


      bẩn.” Diệp Huyên ngượng ngùng chịu nổi, nhưng vẫn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tiêu Diệp, “Ta…” Nàng nhàng mà kiên định , “Ta nguyện ý vì ngươi làm loại tình này.”


      Tiêu Diệp nghĩ, trong đời này đây chính là lời êm tai nhất mà từng được nghe. Động tác của Diệp Huyên vẫn còn trúc trắc, có vài lần để răng nanh va chạm, vài lần cẩn thẩn cắn lên bổng thân.


      Cơ bắp người Tiêu Diệp buộc buộc chặt, cật lực đè nén xúc động dùng côn thịt trừu sáp trong miệng nàng, thậm chí ngay cả động cũng dám động, sợ làm Diệp Huyên bị thương.


      Dương vật rất thô, cái miệng đào nhắn của Diệp Huyên căn bản là hàm trụ được. Diệp Huyên chỉ có thể dùng tay nắm lấy bổng thân, dùng đầu lưỡi liếm loạn, hoặc là hàm trụ quy đầu ở trong miệng mà hút, hai gò má căng lên, nước bọt trong miệng theo khóe miệng chảy xuống, làm ướt mảng trước ngực nàng.



      Tiêu Diệp mở rộng hai chân tựa vào gối đầu giường, trong tầm mắt là cái đầu phập phồng cao thấp của Diệp Huyên. Nàng cong người xuống, tấm lưng trắng nõn vẽ đường cong duyên dáng, cặp mông đầy đặn mượt mà tự chủ mà nhếch cao lên, ở trước mắt Tiêu Diệp ngừng vặn vẹo.


      bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vươn tay nhéo lên đầu vú Diệp Huyên : “Ngoan, đem mông quay sang đây.” Diệp Huyên đỏ mặt, trong lòng mơ hồ đoán được Tiêu Diệp muốn làm gì. Trong lúc nàng do dự, Tiêu Diệp lại nhéo nhéo lên ngực nàng, nàng mới chậm rì rì xoay ngược người lại, hai chân tách ra, ghé vào người Tiêu Diệp.


      Rất nhanh, nơi mật đào gần trong tay Tiêu Diệp. Nam nhân đem mông thịt Diệp Huyên banh ra, hơi thở nóng rực phun lên hoa môi, tiểu huyệt run rẩy co rúm lại, đáng thương hề hề phun ra chút dâm thủy.


      Chỗ xấu hổ kia bị nam nhân nhìn chăm chú, Diệp Huyên đỏ bừng mặt, nàng càng xấu hổ, ngượng ngùng chỗ đó dường như càng thêm kiều diễm.


      Thấy nàng tự chủ được mà vặn vẹo mông , yết hầu trở nên khô khốc, Tiêu Diệp vỗ lên mông nàng phát: “Thấp mông xuống chút.”


      Thịt heo bổng ở bên môi Diệp Huyên giật giật, ý bảo nàng tiếp tục liếm nó. Đợi bổng thân lần nữa được bao bọc trong cái miệng ẩm nóng, Diệp Huyên nghe thấy nam nhân khẽ cười tiếng, “Tiểu tao huyệt chảy nước nhiều như vậy…” vươn tay vuốt ve lát, tiếp đến dán môi lên, đem hai phiến hoa môi đều ngậm trong miệng.



      Diệp Huyên ưm tiếng, mông bị Tiêu Diệp gắt gao giữ chặt, chỉ có thể phí công vặn vẹo lung tung dưới thế tấn công mãnh liệt của nam nhân. Khoái cảm kịch liệt khiến nàng khó có thể hô hấp, Tiêu Diệp phải là chưa từng chơi đùa nơi đó của nàng, nhưng chưa bao giờ cuồng mãnh như hôm nay. Cái lưỡi linh hoạt, trêu chọc từ hoa môi đến hoa kính, đầu lưỡi liên tục đâm vào, đùa bỡn Diệp Huyên đến cao trào.


      vừa liếm vừa mút, hầu kết trượt lên xuống liên tục, từng ngụm từng ngụm nuốt hết dâm dịch của nàng vào trong bụng.


      “Lại tiết nhiều thêm chút, nương nương.” Thanh từ trong cổ họng Tiêu Diệp phát ra ràng, “Cưu lang muốn uống dâm thủy từ trong tiểu tao huyệt của người…”


      Dâm thủy thậm chí còn theo cằm của chảy xuống dưới, tiếng nước chậc chậc dâm mỹ vang lên ngừng, “Ân a… cần liếm nơi đó… Cửu lang, van cầu ngươi Cửu lang…”


      Cái miệng nhắn của Diệp Huyên sớm ngậm được côn thịt của Tiêu Diệp, nàng chỉ có thể nỉ non cầu khẩn Tiêu Diệp, hai chân càng ngày càng nhuyễn, khí lực toàn thân dường như đều bị nam nhân hút khô.


      “Được, ta liếm.” Tiêu Diệp đem đầu lưỡi từ trong hoa kính rút ra, Diệp Huyên cảm thấy có chút thích hợp, nàng theo bản năng muốn chạy trốn, Tiêu Diệp cắn ngụm lên hộ khẩu nàng, dùng răng nghiến lên hạch mềm mại của nàng.


      “A!” Diệp Huyên rốt cuộc chống đỡ được, hai chân nàng vốn dĩ tách ra quỳ ghé người Tiêu Diệp, bởi vì bất ngờ cao trào hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống. Đùi nàng kẹp hai bên mặt Tiêu Diệp, hoa phụ, hoa môi tất cả đều dán lên mặt nam nhân, Diệp Huyên thậm chí cảm nhận được chóp mũi Tiêu Diệp đỉnh lên tiểu hoa châu của nàng.


      “Nương nương, ngươi cũng nhiệt tình.” Bởi vì miệng mũi đều chôn giữa hai chân Diệp Huyên, thanh nam nhân nghe qua khàn khàn, nặng nề. Môi mỏng của mấy máy theo từng chữ mà ra, ma sát lên bối thịt, kích thích cả người Diệp Huyên giống như bị điện giật. “Muốn Cửu lang hung hăng liếm ngươi? Hay là… dùng cây gậy lớn sáp lỗ của ngươi?”


      Ngay sau đó, liên tục liếm mút nơi đó, cảm giác vừa hổ thẹn vừa thấy kích thích điên cuồng ập tới khiến Diệp Huyên điên cuồng kêu lên: “ phải… cần… A, nơi đó… Muốn , muốn … Cửu lang, Cửu lang..”


      Hai mắt nàng mê muội, ý thức tan rã, tiếng rên rỉ ngừng tràn ra từ miệng, nước bọt cũng theo khóe miệng mà chảy xuống. Đén cuối cùng, thần trí Diệp Huyên mơ hồ.


      Nàng chỉ nhớ sau khi Tiêu Diệp đem nàng liếm đến cao trào liền áp nàng dưới thân, đem căn côn thịt cứng rắn, nỏng bỏng hung hăng cắm vào. Nàng còn khí lực để cự tuyệt, cũng muốn cự tuyệt. Liền thuận theo Tiêu Diệp đùa bỡn nàng, ở người nàng muốn làm gì làm, lần lại lần đem tinh dịch bắn vào tử cung nàng…


      ============================================================

      69 thức ( ω )

      Nữ chủ triệt để bị ăn luôn, Cửu lang tỏ vẻ thể xác và tinh thần sảng khoái = ̄ω ̄=

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 17:



      Sáng sớm tỉnh lại, Diệp Huyên ảo não ngồi bên giường, chỉ biết bản thân lại bị Tiêu Diệp dụ dỗ. khi tâm nguyện lâu nay được đền bù, Tiêu Diệp nếm được ngon ngọt, gần như ép buộc Diệp Huyên suốt cả đêm. Vừa qua giờ mẹo, mới lưu luyến rời đem côn thịt rút ra, ôm Diệp Huyên vuốt ve hồi, mới rời khỏi Ngọc điện.


      Ngày hè trời sáng rất nhanh, Diệp Huyên ở trong lòng oán trách Tiêu Diệp biết tiết chế, lại lo lắng mỏi mệt. Dù sao đêm chợp mắt, bây giờ lại nghe triều thần báo cáo, lát nữa lại phải xử lý đống tấu chương, là mệt nhọc. Đáng tiếc quan tâm của nàng là dư thừa, Tiêu Diệp vừa đến Túc Minh cung, nhóm triều thần liền hướng nhau đưa ánh mắt-sáng nay, quan gia dường như rất hưng trí nha.


      Tâm tình Tiêu Diệp quả rất tốt, ngay cả khi đọc được tấu chương tố cáo tri châu Chương Châu tham ô, cùng việc tham tướng Định Viễn quân vụng trộm nuốt quân lương thiếu chút nữa khơi mào binh biến cũng làm ảnh hưởng đến tâm tình của . “Hình bộ, Đại Lý Tự cùng nhau thẩm tra.” Hình bộ thượng thư cùng Đại Lý Tự Khanh song song thưa vâng, Tiêu Diệp khẩn cấp tiếp, “Các khanh còn có gì để tấu?”


      Hoàng đế biểu rất ràng, ngay cả người có mắt như Trịnh Niên Khoan cũng tự hiểu mà cúi đầu. Đợi đến khi chúng thần ngước mắt chỉ kịp thấy góc áo bào thoáng qua, bóng lưng cao ngất của Tiêu Diệp biến mất trước mắt mọi người.


      Trở về Hội Ninh điện, Tiêu Diệp nhìn đống tấu chương bàn, kém chút nữa liền kêu nhóm nội quan đem đống này thiêu. Nhưng biết lúc này mà Ngọc điện, Diệp Huyên cũng cho sắc mặt tốt. Chuyện triều chính Diệp Huyên rất ràng, người thiên tử cần chính mỗi ngày đều vô cùng bận rộn. Hơn nữa Tiêu Diệp mới đăng cơ đầy ba năm, căn cơ trong triều chưa sâu, có nhiều lúc thể chỉ giao cho các đại thần, chỉ có thể tự mình quán xuyến. Nếu Tiêu Diệp nhàn hạ gặp nàng, nhất định bị đuổi ra khỏi Ngọc điện. Thở dài hơi, Tiêu Diệp chỉ có thể nhẫn nại bắt đầu phê duyệt tấu chương.


      Làm lụng vất vả cả đêm, mặt chút mệt mỏi. Ngược lại lúc này yên lòng mà xem tấu chương, trong đầu lại tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng hương diễm tối qua. Diệp Huyên nằm trong lòng mình, thân dưới liên tục sáp nơi giữa hai chân nàng, phía hôn lên cái miệng nhắn của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho chậc chậc mút lấy… Tay Tiêu Diệp phê duyệt tấu chương hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn háng mình, vạt áo chỗ bắp đùi phồng lên khối, quả nhiên, lại cứng.


      Tiêu Diệp nhíu mày suy tư hồi, bỗng nhiên đem bút quăng xuống, cao gọi: “Cao Thành Phúc, đem xấp tuyết tiên (tiên: giấy viết thư, thư từ...) năm nay Vĩnh Châu tiến cống lên đây.”


      Cao Thành Phúc vội vàng vâng dạ, gọi vài nội quan đứng hầu trước cửa đến khố phòng. Vĩnh Châu là địa phương sản xuất giấy nổi tiếng, tuyết tiên chính là loại tốt nhất, bề mặt bóng loáng như tơ, trắng noãn như tuyết, vô cùng tinh xảo. Tiêu Diệp đề bút lên tuyết tiên viết vài chữ, gấp thành con bướm tinh xảo, sai Cao Thành Phúc đưa đến Ngọc điện.


      Cao Thành Phúc thấy đầu lông mày của quan gia đều tràn đầy ý cười, liền biết đây là chuyện tốt. Đáng tiếc muốn ở lại Hội Ninh điện hầu hạ Tiêu Diệp, nên đem con bướm đặt trong hộp gỗ, dè dặt cẩn trọng giao cho nội quan ngoài cửa: “Tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi, nhanh đưa cho thái hậu, đợi lát nữa nếu quan gia thưởng ngươi, cũng đừng đắc ý vênh váo, nhỡ kỹ.” lại dặn dò thêm, “Nhất định phải đưa tận tay thái hậu, nhìn thái hậu mở ra xem, rồi mới được trở về phục mệnh.”


      Tiểu nội quan vui vẻ tiếp nhận, Cao gia gia vậy, xem ra lần này có chuyện tốt. ôm hộp gỗ trong ngực, chạy chậm đường đến Ngọc điện, mồ hôi trán cũng kịp lau. dám nhìn thẳng thái hậu, khóe mắt chỉ liếc thấy đôi bàn tay trắng noãn chậm rãi mở hộp gỗ ra, sau đó liền ngừng lại.


      Ai cũng ngờ được, mặt tấm tuyết tiên tinh xảo, văn nhã chỉ viết vỏn vẹn năm chữ: Nương nương, ta cứng rắn.


      Diệp Huyên cầm tuyết tiên tay khỏi xấu hổ nghĩ nếu Tiêu Diệp đứng trước mặt mình, nhất định vô lại ôm thắt lưng nàng, cọ cọ bên cổ nàng. Xú tiểu tử này, bây giờ là thời gian xử lý triều chính, thế nhưng... Thế nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến loại chuyện này!


      Nhưng mặt nàng cũng tự giác mà đỏ bừng, trong phòng toàn bộ cung tì, nội quan đều cúi đầu, ai nhìn thấy hai má Diệp Huyên đỏ ửng, nhưng nàng cũng làm ra vẻ trấn định ho khan tiếng, kêu Tầm Hương lấy ra văn phong tứ bào.


      lúc lâu sau, cung tì bên người thái hậu đưa lại hộp gỗ cho nội quan, giọng dặn dò: “Cầm về phục mệnh quan gia.” Tiểu nội quan mơ mơ màng màng ôm hộp gỗ chạy về Hội Ninh điện, Tiêu Diệp mở ra tuyết tiên, mặt giấy dường như còn lưu lại chút hương thơm từ ngón tay Diệp Huyên, phía dưới năm chữ mà viết, là hai chữ viết theo thể chữ Khải thanh nhã, nhắn-Hạ lưu.

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 18:




      Tiểu nội quan, cúi đầu nghe thấy quan gia cười khẽ tiếng. Tiếng bút lông viết lên mặt giấy phát ra tiếng sàn sạt nho , Tiêu Diệp vừa viết, khóe môi cũng tự chủ mà cong lên. Lại thêm tờ tuyết tiên được đưa đến trong tay Diệp Huyên, chữ Tiêu Diệp viết vô cùng đẹp, nét chữ sắc nhọn, hạ bút nhanh như gió, ngay ngắn thẳng hàng. Người ta là nét chữ nết người, trước mặt người khác vĩnh viễn trưng ra bộ mặt ôn hòa khoan dung, chữ viết lúc này vẫn lộ tài năng. Lúc trước Diệp Huyên vẫn chưa biết, tại nghĩ lại, tâm tư tiểu tử này sâu nha.


      luôn được người ta khen ngợi, lúc còn là hoàng tử, mỗi năm có cung yến, thân thể Cảnh Tông suy yếu, phúc tự ban cho triều thần đều giao cho các vị hoàng tử viết. Cảnh Tông xem trọng nhất ai, ban thưởng cho người nọ chữ của Cửu hoàng tử viết, nhóm triều thần cũng lấy việc được ban thưởng này làm vinh dự.


      Nhưng chữ viết đẹp nhất kinh thành bây giờ lại dùng để viết lời dâm mỹ, tuy Tiêu Diệp viết lưu loát nghiêm trang, nhưng tóm lại là cả đoạn chỉ có ý. Cầu Diệp Huyên thưởng cho cái tiết khố trong người, để dùng thư giải dục vọng, miễn cho cái kia cứng rắn khó chịu.


      Diệp Huyên vừa thấy, ngay lập tức vò tờ giấy quăng lên bàn. mặt nàng nóng rát, cắn môi nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đem tờ giấy mở ra, đỏ mặt nhìn lại lần.


      Càng xem nàng càng thấy thẹn thùng, hai má đỏ bừng, đầu vú trướng lên, tự nhiên vặn vẹo cơ thể, giữa hai chân trận ngứa ran, nàng thế nhưng chỉ vì tờ giấy mặt là từ ngữ khiêu khích mà động tình trước mặt cả phòng cung tì, giữa hai chân là mảng ẩm ướt. Diệp Huyên thầm mắng bản thân vô liêm sỉ, Tiêu Diệp cũng có ở đây, mà nàng còn phản ứng ràng như thế, tưởng tượng nếu là nam nhân dùng thanh trầm thấp, dễ nghe ở bên tai nàng nỉ non, Diệp Huyên cảm thấy cả người mềm nhũn.


      Nàng nghĩ rằng trách cứ Tiêu Diệp vài câu, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì. Ngón tay nắm chặt bút lông , cổ tay lại mềm nhũn có chút sức lực. Nghĩ đến bản thân thân thể mẫn cảm, khô nóng thôi, tiểu huyệt ngứa ngáy khó nhịn, còn mặt mũi nào mà chỉ trích Tiêu Diệp, nàng suy nghĩ lát, lại viết thêm hai chữ tuyết tiên, giao cho tiểu nội quan đưa Hội Ninh điện.


      Tiêu Diệp mở hộp gỗ ra, mỉm cười nhìn hai chữ tuyết tiên “Vô sỉ”, nét chữ có chút hỗn loạn, chứng tỏ người viết tâm thần yên. cảm thấy nên châm thêm chút lửa, liền viết mạch sáu tờ tuyết tiên, lệnh tiểu nội quan cứ cách nửa khắc chung (chắc là 15p) lại đưa tờ qua. Nội dung tuyết tiên hầu như toàn là giả bộ đáng thương, ủy khuất, bản thân cứng rắn có bao nhiêu khó chịu vân vân. Hoặc là ràng khiêu khích Diệp Huyên, còn có hứng làm thơ, từng câu từng chữ đều hương diễm triền miên, Diệp Huyên xem xong mà mặt hồng tai đỏ, đứng ngồi yên.


      Tiêu Diệp biết rất tính cách Diệp Huyên, nàng có vẻ ôn nhu, nhưng kỳ thực rất cứng cỏi, nhưng khi đối mặt với đứa con do mình tự tay nuôi lớn, làm thế nào cũng hạ quyết tâm được. Chỉ là phần cứng cỏi trong người nàng có chút điểm mấu chốt là tuyệt đối thể đột phá. Nhưng Tiêu Diệp vì thế mà tức giận, từ năm mười lăm tuổi, mỗi đêm mộng xuân đều mơ về Diệp Huyên, Tiêu Diệp liền hiểu rằng, cả đời mình đều thoát khỏi tay Diệp Huyên. Nguyện vọng lớn nhất đời chính là được ở bên cạnh người mà tâm tâm niệm niệm.


      Nguyện vọng này vừa nghe thấy đúng là phản nghịch, cuồng vọng, bọn họ người là tử người là mẫu, mối quan hệ này như tầng gông xiềng nặng nề, đời này kiếp này có khả năng ở cùng nhau. Nhưng Tiêu Diệp nghĩ, quan hệ, cho dù Thần Phật cũng chịu bảo hộ , dựa vào bản thân là đủ rồi. Diệp Huyên là thái hậu, vậy thử hỏi trong thiên hạ này người có thể ngày ngày kề cạnh thái hậu là ai, tất nhiên chính là chỉ có hoàng đế.


      Ngoại trừ Tiêu Diệp, ai biết rằng, năm mười lăm tuổi liền lập chí nguyện to lớn, bản thân nhất định phải trở thành hoàng đế, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận thân cận nàng, lại từng bước đem nàng nắm trong tay. trù tính bảy năm, tạo ra thế cùng hoàn mỹ, tranh giàn là hoàng tử trầm mặc. Huynh đệ của Tiêu Diệp cho tới bây giờ chưa bao giờ đưa vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh, Cửu lang? Nhắc tới cái tên này, bọn họ chỉ cười khinh miệt, là người kém cỏi.


      Lúc Cảnh Tông băng hà thành canh giữ bên cạnh, khi thái tử Tiêu Thịnh đăng cơ làm đế, khuyên nhủ Tiêu Diệu nhẫn nại trù tính, mượn tay Tiêu Diệu châm ngòi ly gián quan hệ giữa ngũ hoàng tử Tiêu Dương cùng tân đế Tiêu Thịnh. Ngay tại lúc mâu thuẫn giữa hai người đạt tới đỉnh điểm, Tiêu Thịnh đăng cơ năm thứ hai, an phong năm đầu, phế cung chi biến bùng nổ. Tiêu Thịnh bị đâm chết ở Bắc Trung cung, Tiêu Dương xưng đế, ngày hôm sau liền bị phế.


      Tiêu Dương chờ ngày ngồi lên ngôi vị hoàng đế ba năm, mà Tiêu Diệp cũng làm đệ đệ tốt của Tiêu Diệu ba năm. trung thành, tận tâm khuyên Tiêu Diệu nhẫn nại, nhẫn nại nữa nên ở thời điểm thời cơ chưa chín muồi mà vội vàng chính biến, làm vậy mất nhiều hơn được. Cho đến khi Tiêu Diệu chết, vẫn luôn cho rằng Tiêu Diệp cùng mình là huynh đệ tình thâm. Nếu nhẫn nại thêm chút, có loạn ngũ vương, khiến mất mạng.


      Đúng thế, thế gian này ai có thể nhẫn nại như Tiêu Diệp. Trong thời gian loạn ngũ vương, nhóm huynh trưởng có khản năng kế thứa ngôi vị hoàng đế của Tiêu Diệp đều chết sạch. Mà vì sao loạn ngũ vương lại phát sinh? Ngoại trừ Tiêu Diệp có ai biết thận trọng như thế nào, trợ giúp, thúc đẩy nhóm huynh trưởng này vào trận sát phạt đẫm máu này như thế nào.


      Vận khí của Lỗ vương cùng Triệu vương tốt nhất, vì bọn chúng rất ngu xuẩn, mà mục đích của Tiêu Diệp sắp đạt được, cũng lười làm bẩn tay mình.


      Đứng trong đại điện Minh Cung, dưới chân là chúng triều thần quỳ lạy. Nhưng ánh mắt của Tiêu Diệp lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm che, chỉ nhìn thấy bóng hình mơ hồ xinh đẹp ấy. Cuối cùng… cũng bắt đầu thực nguyện vọng của mình.


      Tiếng bước chân sàn sạt đánh gãy hồi ức của Tiêu Diệp, tiểu nội quan lại lần nữa nâng hộp gỗ bước vào Hội Ninh điện. Tiểu nội quan chạy tới chạy lui hơn mười vòng, cố gắng đè nén tiếng thở dốc, sợ thất nghi trước mặt thiên tử. Tiêu Diệp cầm lấy hộp gỗ, mặt mày như giãn ra, thản nhiên : “Trời nắng gắt, Cao Thành Phúc, dẫn xuống lĩnh thưởng.”


      Cao Thành Phúc khom người thưa vâng, lại hiểu ý phất tay cho nội quan trong điện toàn bộ đề lui xuống. Cửa lớn nhàng khép lại, Tiêu Diệp mở hộp ra, trong chiếc hộp tinh xảo chỉ có cái tiết khố đơn bạc ẩm ướt,bên thêu hai bông hoa hải đường, rất kiều diễm.


      Tiêu Diệp cầm lấy tiết khố đưa lên mũi hít hơi sâu, tiết khố còn có vệt ẩm ướt, khóe miệng cong lên tràn ngập say mê, “Nương nương… A Huyên…” Trong điện yên tĩnh, vang lên tiếng nam nhân thở dốc dồn dập, bàn tay to phủ lên dương vật, cấp tốc, hung mãnh triệt động, “A… A Huyên… A Huyên…” Thanh Tiêu Diệp càng ngày càng si mê, càng ngày càng điên cuồng, phác họa trong đầu nụ cười dịu dàng của Diệp Huyên, cuối cùng, gầm tiếng, đạt tới cao triều.
      Anastasia Nguyen, Kimanh1257, Hale20536 others thích bài này.

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 19:


      Ước chừng lúc lâu sau, tiểu nội quan của Hội Ninh điện là đưa tới cái hộp gỗ. Diệp Huyên theo bản năng nhận lấy cái hộp, lại ngay lập tức giống như bị phỏng đem hộp gỗ đặt cạch lên bàn. Trong hộp là vật gì, nàng sớm đoán ra được. Nghĩ như vậy, hạ thân lõa lồ phía dưới lớp váy dường như nóng lên chút, từ trong tiểu huyệt cũng phun ra ít dâm dịch.


      Vẫy lui nhóm cung tì trong phòng, nàng nhàng mở ra. Quả nhiên, tiết khố thêu hoa hải đường của mình nằm trong hộp. Tiết khố dường như ướt đẫm, mặt còn có cỗ bạch trọc nhuộm ướt vải dệt mềm nhẵn, hương vị thuộc về tinh dịch của nam nhân đập vào mặt nàng. Diệp Huyên lần đầu tiên cảm thụ được hương vị này, chỉ cảm thấy là lạ, tự chủ được mà liếm môi, trong miệng có chút khát…


      Dưới tiết khố có thêm tờ tuyết tiên, nàng mở ra nhìn, Tiêu Diệp thôi khiêu khích nàng, tỏ vẻ ngoan ngoãn bản thân ăn no nghiêm cẩn xử lý chính vụ, còn thoải mái, nhàn hạ bình phẩm tiết khố của Diệp Huyên-cái thêu hoa hải đường này đẹp bằng cái thêu cá chép vàng bơi lượn.


      Diệp Huyên thầm phỉ nhổ , đứng đắn! Nàng xấu hổ đến mức muốn đem tiết khố này thiêu hủy, nhưng đến cùng vẫn là bỉ được, đem cả hộp cất kín. Đợi chút, động tác của nàng bất ngờ khựng lại, đến tiết khố của bản thân, Diệp Huyên quả cái thêu cá chép vàng bơi lượn. Nàng là thái hậu, cho nên từ ngoại sam đến nội y, cho tới bây giờ nàng cũng để ý quá nhiều. Nàng có rất nhiều tiết khố, nhưng Diệp Huyên đối với cái thêu cá chép vàng bơi lượn kia lại có ấn tượng sâu sắc, bởi vì cái tiết khố kia sớm thấy tăm hơi. Nếu mất, có nghĩa là trong vòng mấy tháng vừa rồi nàng có mặc nó, nhưng là… vì sao Tiêu Diệp biết nàng có cái tiết khố như vậy.


      Đêm đó, Diệp Huyên liền hỏi Tiêu Diệp vấn đề này.


      Đầu tiên Tiêu Diệp ngẩn ra, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhưng Diệp Huyên liếc mắt cái vẫn thấy trong mắt tia khẩn trương. Tiêu Diệp vốn bất động như núi hôm nay là có biểu thất thố như vậy, lại thấy cố gắng lảng sang chuyện khác, Diệp Huyên vẫn yên lặng nhìn , đại ý nếu thành trả lời, bản thân liền cứ như vậy mà nhìn .


      Tiêu Diệp đương nhiên có thể linh hoạt tránh đề tài này, nhưng muốn làm Diệp Huyên thất vọng, nhưng vẫn lo lắng yên… Nếu, nếu nàng bởi vì biết mà chán ghét bản thân, kia nên làm cái gì bân giờ. Có lẽ là hạnh phúc trước mắt đến quá bất ngờ, quá mức mộng ảo, Tiêu Diệp lại vì chuyện nho như vậy mà lo được lo mất.


      Diệp Huyên thở dài, nàng là người như thế nào, sớm đoán ra được chuyện gì xảy ra, biểu của Tiêu Diệp càng khiến nàng đau lòng, “Cửu lang.” Tuy có chút ngượng ngùng, nàng vẫn ôm lấy cổ Tiêu Diệp, ở bên tai nam nhân thổi khí, “Cái tiết khố kia… Có phải hay bị ngươi trộm?”


      Tiêu Diệp thế nhưng đỏ mặt, chuyện hoang đường lúc thiếu niên giấu kín lại lên ràng trong đầu . Từ khi bắt đầu mộng tinh, nữ nhân vật chính xuất trong mộng luôn chỉ có . Tiêu Diệp ban ngày trong mắt Diệp Huyên là đứa trẻ nhu thuận, thuần lương, nhưng giữa đêm khuya, cởi quần ra, trong đầu nghĩ phác họa hình dáng của Diệp Huyên, động tác tay cấp tốc giải tỏa dục vọng cuồng mãnh.


      nhớ được ngày đó, nhóm cung tì thu thập đồ đạc trong cung Diệp Huyên, cẩn thận là rơi món đồ. Tiêu Diệp nhặt lên vừa nhìn thấy dưới háng liền rục rịch đứng lên. Đó đúng là cái tiết khố mất từ mấy năm trước của Diệp Huyên, thêu cá chép vàng bơi lượn, vừa tinh xảo vừa đáng .


      phải trộm.” Tiêu Diệp buồn buồn , “Là ta nhặt được.” Diệp Huyên buồn cười túm lấy vành tai : “Vậy sau đó sao, đều là ngươi nhặt được?”


      Từ sau khi nhặt được tiết khố kia, Tiêu Diệp càng thể vãn hồi. mỗi đêm đều dùng cái tiết khố kia phủ lên dương vật, trong miệng thào gọi tên Diệp Huyên, thỏa mãn dục vọng rồi mới ngủ. Ngày ngày bị cọ xát, cái tiết khố kia bị rách. Tiêu Diệp ảo não mất mấy ngày, trong đầu vừa linh quang, nương nương tất nhiên là có rất nhiều tiết khố, nếu bản thân trộm cái…


      Lúc đầu đúng là Diệp Huyên có phát , đợi đến khi nàng phát bản thân bị mất rất nhiều cái tiết khố, qua hai năm kể từ lần đầu tiên Tiêu Diệp trộm tiết khố nàng. Sau khi Tiêu Diệp tròn mười bảy, lập phủ bên ngoài cung, kẻ trộm tiết khố trong Thừa Hương điện cũng biến mất, mà Diệp Huyên lại cho rằng là bản thân nhớ lầm, dù sao bên trong hậu cung to lớn này, nào có ai to gan lớn mật lầy trộm tiết khố của thái hậu.


      Bây giờ, cái tên to gan lớn mật kia đứng trước mặt nàng. Diệp Huyên nhịn được mà bật cười, trong lòng lại mềm nhũn thành đoàn, cảm thấy Tiêu Diệp rất đáng . Tiêu Diệp bị nàng cười đến độ thẹn quá hóa giận, nhếch khóe môi cái: “Nương nương, số tiết khố ấy ta đều giữ lại, người có muốn nhìn lại ?”


      Diệp Huyên đỏ mặt, nghĩ đến Tiêu Diệp từng dùng mấy cái tiết khố kia làm những chuyện hạ lưu, nàng hừ tiếng: “Ta mới muốn nhìn, huống hồ… Ta cũng phải có.”


      “Nơi nào có?” Bàn tay to của Tiêu Diệp duỗi đến dưới váy nàng, đụng đến bắp đùi trơn mịm của nàng, “Nơi này cái gì cũng có, đúng…” Nam nhân hạ thấp giọng, “Ở đây có cái miệng nhắn, đáng thương hề hề hộc ra rất nhiều nước a.”


      Tiểu hoa châu bị kẹp lấy, Diệp Huyên liền mềm nhũn nằm trong lòng Tiêu Diệp. Nàng bị Tiêu Diệp ôm ngang lên giường, mê muội nhìn cởi bỏ ngọc đái, cẩm bào, lấy ra cây gậy nóng hầm hập áp lên người mình.


      ta hạ lưu, vô sỉ.” Tiêu Diệp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Diệp Huyên, “Nương nương, đêm nay Cửu lang khiến cho ngươi hiểu , cái gì gọi là hạ lưu, vô sỉ.”


      “Người này, đăng đồ tử…” Diệp Huyên rê rỉ, tiếng thở dốc bị nam nhân nuốt vào trong miệng. Đêm, còn rất dài…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :