1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 10:



      Nam nhân vừa vào liền liên tục trừi sáp, tiểu huyệt Diệp Huyên chịu nổi dị vật xâm nhập, mị thịt vô thức mấp máy, muốn đem côn thịt Tiêu Diệp đẩy ra ngoài. “ nhanh…” Tiêu Diệp dùng tay niết tiểu hoa châu của Diệp Huyên, đúng, chính là loại cảm giác này. nhớ tới tối hôm đó bên bờ ôn tuyền, cảm giác khít khao khiến dường như sắp phát điên. Hoa huyệt nữ nhân ấm áp, ướt át, đem nơi cứng rắn nhất cũng yếu ớt nhất của mình đâm vào, mị thịt gắt gao bao lấy , trong nháy mắt, cảm thấy mình như nằm trong mây.


      Mãnh liệt khoái cảm khiến khắc chế được dục vọng bạo ngược, muốn hung hăng chà đạp khối thân thể này, trừng phạt nàng, tra tấn nàng, sáp nàng đến kêu khóc thôi, đem nàng bụng đều quán đầy tinh dịch! Mà cũng làm y như vậy, tiểu huyệt Diệp Huyên vì bị nam nhân thô bạo tra tấn thũng sưng chịu nổi, cảm giác như vách tường trong hoa kính sắp bị xé rách.


      Lúc này, hai nàng bị Tiêu Diệp buộc lại, côn thịt trong người giống như thanh sắt đỏ rực, thiêu đốt nàng run rẩy. cách nhiều ngày, cảnh tượng lại trùng hợp cách kỳ dị. thể khóc, thể khóc... Diệp Huyên ngừng tự với mình, nàng tuyệt đối thể ở trước mặt Tiêu Diệp bày ra vẻ yếu đuối, chẳng qua cảm giác đau đớm khiến mặt nàng trắng bệch. “Cầm thú...” Nàng chỉ có thể cắn chặt răng, “Ngươi là cầm thú hiểu đạo lý luân thường.”


      Tiêu Diệp cười lạnh đem Diệp Huyên đặt lên giường, túm lấy hai chân nàng tách ra, xoay người khóa ngồi người Diệp Huyên. Nhũ phong cao ngất bị dùng hai chân Diệp Huyên đè lại, đem thân thể nàng ép buộc thành độ cong thể tưởng tượng được, cả người bị đè nặng lên. “Nhìn cho xem cầm thú làm ngươi như thế nào, mẫu hậu.” Tiêu Diệp lại đem côn thịt sáp vào, chậm rãi mà nặng nề đâm vào, mỗi lầm đâm vào đều đỉnh đến hoa tâm mềm mại của Diệp Huyên.



      Cằm Diệp Huyên bị giữ chặt, bị đứa con mà mình nuôi dạy ép buộc nhìn màn gian dâm hương diễm. Phấn nộn huyệt khẩu bị Tiêu Diệp sáp thành đỏ au như hoa hồng, dưới dáng nam nhân ngừng chuyển động, mỗi lần trầm xuống đều như ngồi lên hoa hộ nữ nhân. Huyệt khẩu bị căn dương vật đỏ đậm dữ tợn ngừng tiến tiến xuất xuất banh rộng, thân dương vật nổi đầy gân xanh, dâm thủy cùng tiền tinh hòa vào nhau, đem toàn thân cây gậy thô to đó thấm ướt. Dưới gốc dương vật hai khỏa túi thịt lông cũng đồng dạng ướt sũng, hoa dịch vẩy ra cũng thấm ướt lông mao đen sì của Tiêu Diệp, hình ảnh vô cùng dâm mỹ.


      “Đẹp mắt sao, mẫu hậu, cây gậy của Cửu lang lớn hay lớn, làm ngươi có thoải mái ...” Tiêu Diệp cắn cắn hai khỏa núm vú kiều, ở ngực Diệp Huyên lưu lại vết nước, “Ta biết ngươi rất thoải mái, chảy nhiều nước như vậy... Tiểu tao huyệt giáp nhanh như vậy, muốn cây gậy lớn của Cửu lang sáp vào, sáp mẫu hậu thoải mái đúng ?”


      Lời trong miệng Tiêu Diệp càng ngày càng hạ lưu, động tác trừu sáp của cũng càng lúc càng tàn nhẫn. Trong hoa kính cảm giác đau đớn khiến Diệp Huyên như chết lặng, Diệp Huyên cảm giác được có chút gì đó nóng nóng chảy ra, nàng biết đó phải là dâm thủy phun ra khi động tình mà là máu.



      “Đau... Đau quá...” Nàng vẫn luôn cắn chặt quai hàm cuối cùng cũng chịu nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, nước mắt như chuỗi ngọc châu bị cắt đứt ào ào rơi xuống, “Đau quá...” Nàng biết là đau đớn thân thể, hay là tâm của nàng.


      Động tác của Tiêu Diệp chậm rãi ngừng lại, ánh mắt có phần hoảng hốt, tay phải dừng ở giữa trung chút mới hạ xuống lau nước mắt mặt Diệp Huyên: “Đừng, đừng khóc.”



      Câu này vừa bật ra khỏi miệng, Diệp Huyên bỗng lớn tiếng òa khóc. Thương tâm cùng ủy khuất tích lũy hồi lâu cuối cùng cũng được phát tiết, nàng khóc đến nỗi kịp thở, khuôn mặt nhắn nhăn thành cục. Tiêu Diệp chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thất thố đến vậy của Diệp Huyên, ở trong trí nhớ của , nương nương vĩnh viễn ôn nhu tươi cười, dường như có bức tường vô hình ngăn cách nàng cùng mọi thứ xung quanh, khí chất thanh nhã thoát tục, khiến người khác dám đến gần. Dù là thời điểm bị cường bạo, nàng cũng chỉ cắn chặt răng, tuyệt lộ ra chút yếu đuối.


      Trong lòng Tiêu Diệp luôn nghĩ như vậy, mới khiến liều lĩnh chàn đạp nàng. biết là khiến Diệp Huyên đau, nhưng lại có cách nào khắc chế cảm xúc điên cuồng kia trong lòng, muốn nàng kêu khóc, muốn nhìn thấy nàng mềm yếu cầu xin, muốn nàng... ỷ lại bản thân. Giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng khóc, nhưng Tiêu Diệp lại cảm thấy trái tim nặng trĩu, hối hận đến mức muốn cho bản thân cái tát. “Đừng khóc.” luống cuống lau nước mắt mặt Diệp Huyên, dè dặt cẩn trọng đem côn thịt rút ra. Diệp Huyên khóc nức nở bị cảm giác đau đớn đánh úp tới. Tiêu Diệp vừa thấy huyệt khẩu co lại rồi phun ra cỗ tơ máu cùng trọc dịch, vội vươn ngón tay sờ vào, quả nhiên, bị thương càng nghiêm trọng hơn rồi.


      thở dài, lấy lọ Trân Châu cao bị quăng góc, đem thuốc mỡ bôi khắp thân nhục bổng, chuẩn bị đem côn thịt cắm vào. Diệp Huyên khóc thút thít con rúm lại chút: “Ngươi muốn làm gì?”


      Nhìn bộ dạng chọc người trìu mếm như vậy của nàng, trong lòng Tiêu Diệp mềm nhũn, cảm giác đau lòng như thủy triều dâng lên. ôm Diệp Huyên vào trong ngực, ôn nhu hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, thuốc này sau khi làm nóng lên hiệu quả mới tốt.” Côn thịt lại lần nữa cắm vào, lúc này động tác của hết sức mềm . Tiêu Diệp vuốt ve tiểu hoa châu để Diệp Huyên thả lỏng người, đợi đến khi côn thịt hoàn toàn sáp vào, mới chậm rãi co rúm bổng thân, cọ xát mọi góc trong hoa kính rồi mới dừng lại.


      Diệp Huyên cuộn người trong ngực , cảm giác được cỗ mát mẻ tràn ngập trong hoa huyệt, cảm giác thoải mái qua , nàng bị côn thịt ma sát đến tê dại, lúc đầu còn có chút trướng, nhưng rất nhanh, nàng liền thoải mái đến ánh mắt đều mị lên.


      Tiêu Diệp vuốt ve người nàng, giống như đùa giỡn mèo con: “Còn đau hay ?”


      “Có.” Diệp Huyên lên tiếng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy thể vì chút biểu ôn nhu của Tiêu Diệp liền tha thứ cho , vì thế xoay mặt , chỉ để lại cho Tiêu Diệp cái gáy.


      Tiêu Diệp tự biết mình đuối lý, từ phía sau ôm lấy eo nàng: “Mau ngủ .”


      lúc lâu sau, Diệp Huyên mới : “Vậy ngươi mau ra ngoài.”


      “Ta để lại bên trong, cam đoan nháo ngươi.” Bị mị thịt trong hoa huyệt hút lấy mà lại thể động, Tiêu Diệp cũng mấy thoải mái, giải thích, “Nơi đó của ngươi rất mềm mại, để Trân Châu cao phát huy toàn bộ công dụng, miệng vết thương khép lại rất chậm.”


      Diệp Huyên thầm mắng trong bụng, đó còn phải là do ngươi. Nhưng nàng biết Tiêu Diệp thương tiếc nàng, mặc dù làm vậy có chiếm được chút tiện nghi. Hai người thêm vài câu, Diệp Huyên bị Tiêu Diệp giày vò quá mệt mỏi, liền mơ màng thiếp trong lòng Tiêu Diệp.
      cỏ28, Anastasia Nguyen, TieuLinh835943 others thích bài này.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 11:



      Khi nắng vàng rực rỡ chiếu vào, Diệp Huyên mới từ từ tỉnh dậy. Trong hoa huyệt vẫn còn cảm giác tê dại, no trướng bởi vì bị dương vật của nam nhân cắm bên trong cả đêm, huyệt khẩu hơi hơi mở ra, lúc này mới từng chút co lại thành khe hở hẹp. Tuy rằng ở hàng cung, nhưng hôm nay Tiêu Diệp vẫn phải lên triều, giờ dần canh ba thức dậy, về Hội Ninh điện chuyến, nếu bản thân đường đường là thiên tử mà sáng sớm tinh mơ lại từ trong tẩm cung thái hậu ra, bị người khác nhìn thấy lại có phen ồn ào.


      Nghĩ đến việc này, chút vui vẻ trong lòngDiệp Huyên liền bay mất. Đại Dận thể so với Firenze, luân thường đạo lý trong xã hội rất sâm nghiêm, loạn luân chính là tội ác tày trời, thế nhân tuyệt đối dung thứ. Tuy nàng với Tiêu Diệp có quan hệ huyết thống, nhưng nàng là mẹ cả của Tiêu Diệp, chiếu theo lễ giáo, thân phận mẫu hậu của nàng so với mẹ đẻ của Tiêu Diệp còn danh chính ngôn thuận hơn mấy lần. cũng đúng như thế, từ đầu đến cuối, Tiêu Diệp chỉ có thể gọi nữ nhân mất sớm kia là nương nương, xưng hô mẫu hậu chỉ thuộc về Diệp Huyên cùng Hiếu Thành hoành hậu.


      Lễ giáo thế tục thể trói buộc người hoàng thất, sách sử cũng có ghi lại những chuyện loạn luân của hoàng thất, nhưng những chuyện này đều do những hoàng đế hoang dâm, vô đạo, bạo ngược, bằng cầm thú làm ra. Mà Tiêu Diệp giống với họ.


      Sau khi Cảnh Tông băng hà, cuộc chiến đoạt đích máu chảy đầm đìa mười mấy năm cuối cùng lộ ra bên ngoài. Người ngồi lên vị trí hoàng đế giống như đèn kéo quân, chỉ trong vòng năm năm ngăn ngủi thay đổi ba lần. Đến cuối cùng, chín con trai của Cảnh Tông chỉ còn lại ba người. Tứ hoàng tử là Lỗ vương ngu dốt yếu đuối, trong khi diễn ra loạn ngũ vương chỉ biết tránh trong vương phủ ôm nhau khóc lóc, khi Thần Võ quân tới cứu , còn trốn dưới váy của vương phi dám ra. Thất hoàng tử Triệu vương có văn có võ nhưng mê rượu háo sắc, có dáng vẻ của minh quân.


      Ngay từ đầu Diệp Huyên cũng có ý định phù Tiêu Diệp lên ngôi vị hoàng đế, cái vị trí cao cao tại thượng kia, là nơi lạnh lẽo nhất đời. Đứa nàng nuôi dạy từ cho đến lớn, trong thâm tâm nàng muốn vui vui vẻ vẻ sống hết đời, mà phải sống cuộc sống độc như mười hai năm trước.


      Nhưng Tiêu Diệp là người thích hợp nhất, nhóm triều thần nhìn lui nhìn tới, so với Lỗ vương yếu đuối cùng Triệu vương bạo ngược, Việt vương tuy là im hơi lặng tiếng, cảm giác tồn tại của trong số chính người con trai của Cảnh Tông ít ỏi, nhưng ít nhất là có khuyết điểm nào thể dễ dàng tha thứ. Tiêu Diệp cứ như vậy khoác lên long bào, trở thành tân đế của Đại Dận.



      Khi đăng cơ còn chỉ được vài đại thần xem trọng, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, ngay cả người khắc nghiệt nhất là Tương tướng cũng thể cảm thán câu: “Quan gia mặc dù còn trẻ, nhưng có bộ dáng của minh quân.” Đây là câu khoa trương chút nào, quả có được toàn bộ phẩm chất của minh quân: khoan dung, hiểu lý lẽ, biết khắc chế, trí tuệ... Diệp Huyên nhìn từ buổi đầu còn ngây ngô cho đến bây giờ hoàn toàn thành thục, trong lòng khỏi có điểm kiêu ngạo, tự hào.


      Đây là Cửu lang của nàng a, được sử sách lưu danh, khai sáng ra thời thịnh thế cho thiên hạ này. Diệp Huyên biết, bản thân thể hủy hoại .


      Nàng là người thông minh, đối với biểu của Tiêu Diệp cảm thấy quá sức quái dị. Phát bản thân sau khi say rượu loạn tính có quan hệ cùng mẫu thân, lại có kinh hoàng, áy náy mà ngược lại lần nữa là ra loại chuyện này với Diệp Huyên. Đây phải là vì Tiêu Diệp đam mê nữ sắc, là thiên tử, muốn có nữ nhân để giải quyết dục vọng, chẳng lẽ còn phải loạn luân? Liên tưởng đến việc Tiêu Diệp vào Ngọc điện như chỗ người, trong lòng Diệp Huyên có loại suy đoán lớn mật-Cửu lang của nàng, sớm có mưu đồ với bản thân.


      Mưu đồ này đến cùng là ham muốn chiếm hữu hay là tình , Diệp Huyên cũng thể phân . Nàng cũng thể thông qua hệ thống phán đoán chuyện này-hệ thống phán định thí sinh hoàn thành nhiệm vụ thông qua hai cột giá trị, nhưng thí sinh lại thể chủ động xem số liệu này. Chỉ có thể phụ thuộc vào hệ thống đến thời điểm nhất định chủ động cung cấp. Nhưng mặc kệ là loại nào chăng nữa, Diệp Huyên cũng thể tiếp tục sai lầm. phải nàng thể thừa nhận hậu quả khi chuyện này bị lộ ra ngoài, mà nàng muốn Tiêu Diệp đứng ra gánh chịu.

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 12:



      Trong Sùng Đức điện tiếng tranh luận ầm ĩ, vì nước sông Huân tràn đê, năm châu mười ba phủ ở Giang Nam chịu cảnh lũ lụt. Buổi triều sớm bãi từ lâu, nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn ở trong Sùng Đức điện, cùng thương nghị đối sách với quần thần.


      Trời dần tối, trong điện thắp nến khắp nơi đem toàn cung điện chiếu sáng rực như ban ngày. Tiêu Diệp ngồi phía , dưới tay lần lượt là vài vị thừa tướng, sau đó là Công bộ, Hộ bộ, Thái phó… Nhóm triều thần lúc này cố kị đến chuyện tôn ti, đều cùng nhau ngồi xuống. Nhóm nội quan chạy qua lại, đem đủ loại điều trần, dịch báo đưa đến cho các vị đại nhân xem xét.


      Trà trong Tiêu Diệp lạnh, xem tấu chương của tri châu Cẩm Châu, lão nhân này là Trạng Nguyên năm Khánh Nguyên, thích nhất là khoe chữ, câu chữ trong tấu chương gấm hoa rực rỡ, viết nửa ngày cũng đề cập đến trọng điểm. Tiêu Diệp vừa xem vừa có chút yên lòng.


      là giờ hợi, người nọ chắc ngủ rồi. Cảm giác tối hôm qua ôm trong lòng nhuyễn ngọc ôn hương dường như vẫn còn lưu lại, Tiêu Diệp ngồi nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của nàng mãi đến khi gà gáy sáng, mới lưu luyến rời đứng dậy. Bảy năm, từ lúc ý thức được tình cảm của bản thân với Diệp Huyên, chờ đúng bảy năm, trù tính bảy năm. cho rằng bản thân vẫn phải tiếp tục chờ đợi, nhưng có lẽ ông trời thương xót , cuối cùng cũng chiếm được người kia.


      Lúc ôm Diệp Huyên trong ngực, trong khoảnh khắc, Tiêu Diệp vui sướng gần như bật khóc. nghĩ, bản thân tuyệt đối buông tay, mặc kệ nàng có nguyện ý hay , cho dù phải bức bách nàng, cũng muốn đem nàng nắm chặt trong tay. may mắn, nhận ra điểm khác thường nơi Diệp Huyên. Nàng tuy rằng giận dữ nhưng đối với mình có hận ý. nữ tử hận người chiếm đoạt mình, việc này nghĩa là gì? Tim Tiêu Diệp đập thình thịch, có phải hay nghĩa là… nàng cũng có ý với mình.


      Nghĩ đến đây, nét mặt Tiêu Diệp tự chủ được mà nhu hòa. quân vương cần cù, đối mặt với chuyện thiên tai, đáng lẽ ra phải vùi đầu trong chuyện triều chính, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ tử trong Ngọc điện, liền đứng ngồi yên, hận thể ngay lập tức lao đến đem Diệp Huyên ôm vào ngực.


      Trong lúc mất tập trung, Tương tướng bên cạnh ho khan tiếng: “Quan gia.” Thấy Tiêu Diệp dường như nghe thấy, lông mày lão nhân nhếch lên, lại cao gọi thêm tiếng: “Quan gia.” Tay Tiêu Diệp run lên, nước trà hắt lên mu bàn tay . “Quan gia dường như có điều cần suy nghĩ." Ánh mắt Tương tướng có hơi sắc bén.


      Hành vi này vốn là vô lễ, nhưng Tương Khác là lão thần từ thời Cảnh Tông, nay cũng là Thừa tướng. Tính tình chính trực, lòng vì quốc gia, rất được Tiêu Diệp kính trọng. trải qua mấy đời hoàng đế loạn thất bát tao, vất vả thấy Tiêu Diệp có tiềm chất minh quân, Tương Khác hận thể lúc nào cũng lấy tiêu chuẩn thánh nhân áp lên người Tiêu Diệp. Lúc này thấy Tiêu Diệp trong thời điểm rối ren này lại thất thần, ngay lập tức trừng mắt lên nhìn.


      “Tương tướng, Tương tướng.” Ngụy Nguyên ngồi bên lập tức hòa giải, “Bây giờ là giờ hợi, quan gia bận rộn ngày, lúc này có chút mệt mỏi, cũng là điều bình thương.” là người hiền lành, trong những thời điểm thế này phụ trách giảng hòa.


      “Ngụy tướng phải, Tương tướng tuổi tác cao, nên sớm nghỉ ngơi mới phải.” Vừa nghe thấy lời dương quái khí như vậy, Tiêu Diệp liền biết là Trịnh Niên Khoan. Trịnh Niên Khoan là nhạc phụ của phế đế, vốn dĩ phải là quốc trượng. Kết quả sau hồi loạn ngũ vương, Tiêu Diệu chết, nữ nhi của Trịnh Niên Khoan cũng theo tuẫn táng, trời khiến choTiêu Diệp được tiện nghi. có xuất thân huân quý, gia tổ có công lớn, bản thân lại là lão thần thời Cảnh Tông, Tiêu Diệp thể nhổ bỏ , đành để lắc lư cái ghế thừa tướng, thỉnh thoảng vài câu khiến bản thân ngột ngạt.



      Trong năm vị thừa tướng đương triều, phân thành ba phe phái. Tiêu Diệp cả ngày xem bọn họ mang theo môn sinh tranh đấu gay gắt, còn có nhóm huân quý chịu thua kém, rồi đống tôn thất muốn xuất đầu lộ diện để tìm cảm giác tồn tại. làm hoàng đế càng ngày càng tốt, đồng thời cũng cảm thấy càng ngày càng có thú vị.


      Kỳ thực làm hoàng đế cũng vì người kia thôi. biết Diệp Huyên hy vọng bản thân trở thành minh quân, liền đem toàn lực thống trị quốc gia này. nhân từ khoan dung, thực chất chỉ là giả tạo. Vì Diệp Huyên hy vọng như thế, nên che giấu tính cách lạnh lùng, đạm mạc của mình, đem tất cả những thứ gọi là tâm cơ thâm trầm cất giấu trong bóng tối.


      vất vả đợi đến giờ hợi hai khắc, Tiêu Diệp rốt cục thoát thân khỏi Sùng Đức điện. chỉ mang theo mình Cao Thành Phúc, ngựa quen đường cũ tới Ngọc điện.


      Diệp Huyên vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân quen thuộc, nàng buông cuốn sách trong tay ra: “Ngươi đến rồi.” Hai người đều là người thông minh, Tiêu Diệp đến, Diệp Huyên cũng biết là Tiêu Diệp đến. “Ngồi , Cửu lang.” Diệp Huyên rót cho ly trà, thấy Tiêu Diệp muốn ôm bản thân, nàng cũng có né tránh. Tùy ý để Tiêu Diệp đem cằm gác lên vai mình, Diệp Huyên thản nhiên , “Cửu lang, ngươi còn muốn làm quan gia sao?”


      Tiêu Diệp ngẩng đầu, cười cười: “Có phải hay nếu tiếp tục làm, thể được ôm ngươi như vậy?”


      Lửa giận trong lòng Diệp Huyên nhất thời bùng lên: “Ngươi biết, vì sao còn muốn tiếp tục phạm lỗi. Hai chúng ta là có khả năng, nếu muốn hãm sâu đến thân bại danh liệt, sau này cần đến gặp ta!”


      “Ta muốn.”


      Diệp Huyên giật mình: “Cái gì?”


      Tiêu Diệp nắm tay nàng, niết niết ngón tay tinh tế của nàng: “Ta ta muốn.” hôn lên tay Diệp Huyên, ngữ khí nhàng bâng quơ, lại lộ ra mấy phần bướng bỉnh khó có thể làm trái, “Ta chỉ cần ngươi, còn lại tất cả đều có thể cần.”

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 13:


      Diệp Huyên cũng biết tại sao lại thành ra thế này, mơ mơ màng màng, nàng bị Tiêu Diệp dỗ đến giường. Vốn định cùng ràng triệt để, lời thổ lộ của lại khiến Diệp Huyên tâm thần rối loạn. Thấy Diệp Huyên ngơ ngác nhìn mình, Tiêu Diệp hôn lên trán nàng: “Nơi đó còn đau ?”


      Lúc đầu Diệp Huyên sửng sốt, sau khi hiểu được Tiêu Diệp cái gì, liền bỏ bừng mặt. Tiêu Diệp sửa lại gối đầu cho nàng rồi nhàng đem hai chân thon dài của nàng mở ra, tiện tay luồn vào tiết khố của Diệp Huyên.


      “Ngươi muốn làm gì?” Diệp Huyên vội vàng đem hai chân khép lại, kết quả khéo là kẹp luôn cả tay Tiêu Diệp đặt nơi hoa môi non mềm. Bắt gặp ánh mắt cười như cười của Tiêu Diệp, Diệp Huyên là đem chân mở ra cũng được, mở ra cũng được.


      Tiêu Diệp thấy mặt nàng càng ngày càng hồng, cắn môi chịu chuyên, liền biết bản thân thể đùa quá mức. “Ngoan.” ôn nhu , “Để ta nhìn xem miệng vết thương tốt hơn chưa.” xong, đem tiết khố của Diệp Huyên thoát xuống.


      “Ta có thể tự xem.” Diệp Huyên thầm, cuối cùng cũng có tránh thoát tay Tiêu Diệp.


      Hoa huyệt non mềm lộ ra, hô hấp Tiêu Diệp tự chủ được cũng dồn dập lên. Nơi đó vẫn như cũ chưa hết sưng đỏ, tiểu hoa châu run rẩy nhô đầu ra, bộ dạng đáng thương. Hoa môi khép kín, Tiêu Diệp đẩy ra hai cánh hoa môi đầy đặn, đưa ngón tay vào.


      Cả người Diệp Huyên cứng đờ, tự chủ lộ ra thần sắc sợ hãi: “, phải ngươi chỉ nhìn miệng vết thương sao?”


      Tiêu Diệp thấy nàng bày ra bộ dạng này, trong lòng khỏi áy náy, đều trách mình hai lần trước quá mức thô bạo, khiến Diệp Huyên đối với việc mây mưa sinh ra e ngại. đem Diệp Huyên ôm vào lòng, hôn lên mặt nàng, ngón tay trong hoa kính chậm rãi nhu ấn: “Ngoan, đau. Đợi lát nữa ta bôi thuốc cho ngươi, nơi đó của ta quán lớn, khuếch trương cho tốt ngươi chịu nổi.”


      Diệp Huyên bị hôn đến choáng váng hồ đồ, trong miệng tự giác phát ra tiếng than , có chút mê muội nghĩ, xú tiểu tử biết xấu hổ, nào có ai lại tự khen nơi đó của bản thân… Nơi đó lớn. Nhưng khi nàng nghĩ đến nam căn khiến bản thân vừa sợ vừa , bổng thân thô cứng, quy đầu cực đại, còn có quy đầu góc cạnh thô ráp, mỗi khi nghiền qua vách tường hoa huyệt mềm mại, khiến nàng cảm thấy vừa ngứa vừa dương, liên tục phun nước. Nghĩ như vậy, tiểu huyệt quả nhiên lại phun ra dâm thủy, đem bàn tay Tiêu Diệp phun ướt đẫm.


      Tiêu Diệp khẽ cười tiếng, dưới ánh mắt xấu hổ, giận dữ của Diệp Huyên đem từng ngón tay sáng lấp lánh ngậm vào miệng liếm liếm: “…Ngọt, thơm quá.” Diệp Huyên cảm thấy cả người mềm nhũn, chịu nổi trêu chọc như vậy, kìm lòng được mà ưm tiếng, từ trong hoa huyệt dâm dịch chảy ra ngừng.


      Tiêu Diệp thấy nàng động tình, trong lòng đắc ý, dưới tay càng ra sức đùa bỡn. Dưới tay ngừng, miệng cũng nhàn rỗi. Cái miệng nhắm của Diệp Huyên cũng bị trong trong ngoài ngoài ăn sạch, đầu lưỡi ẩm nóng triềm miên cuốn lấy lưỡi nàng, Diệp Huyên vui vẻ đến độ nên lời.


      được, cứ tiếp tục như vậy, bản thân liền có cơ hội xoay người. Diệp Huyên thở phì phò, cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc: “Cửu lang, ngươi… Ngươi từ nơi nào học được mấy thứ này… Ân… Mấy cái thứ, ách a… Loạn thất bát tao.” Đáng tiếc lời của nàng bị nụ hôn của Tiêu Diệp biến thành rên rỉ, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, con ngươi ngập nước tràn đầy mị ý, làm sao có thể khiến Tiêu Diệp có chút kinh sợ.


      Diệp Huyên quả hiểu, Tiêu Diệp từ lớn lên bên nàng, mười bảy tuổi ra khỏi cung lập phủ, bên người cũng có thái giám, cung nữ Diệp Huyên phái theo chăm sóc . luôn giữ mình trong sạch, gần nữ sắc, lúc còn làm vương gia cần phải , sau khi đăng cơ có nhiều đại thần khuyên đại hôn, lấy lý do các vị hoàng huynh mới mất, trong lòng đau khổ mà cự tuyệt. có hoàng hậu, có cung phi, ngươi cả cung tì trẻ tuổi theo hầu bên cạnh cũng có. Cảnh Tông mang danh háo sắc, làm con mà thanh tâm quả dục, càng khiến người ta thấy Cảnh Tông đúng là đủ háo sắc.


      xử nam trăm phầm trăm thủ thân như ngọc, từ chỗ nào học được thủ đoạn trêu chọc lão luyện như vậy. Diệp Huyên cảm thấy vô cùng công bằng, đều là người có kinh nghiệm, mà bản thân lại bị Tiêu Diệp ăn sạch sành sanh. Nàng đường đường là thái hậu đương triều, chưa bao giờ chịu thiệt như lúc này.


      Tiêu Diệp cắn môi Diệp Huyên:”Nương nương, chẳng lẽ ngươi biết nam nhân đời đối với chuyện này đều có thiên phú vô tự thông sao.” cười khiến Diệp Huyên phát cáu, hai gò má đỏ bừng, Diệp Huyên nổi nóng dùng chân đá : “Chán ghét, cho cười!”


      “Được, ta cười.” Tiêu Diệp bắt được bàn chân mà Diệp Huyên đá tới, thuận thế đem đùi nàng đặt cánh tay, “Vậy ngươi cũng phải ngoan ngoãn được giãy giụa.” Côn thịt nóng bỏng trêu chọc huyệt khẩu của Diệp Huyên, Tiêu Diệp lại dặn dò thêm lần nữa, “Ngàn vạn lần đừng lộn xộn, ta sợ làm ngươi bị thương.”


      “Được.” Diệp Huyên cắn môi, bàn tay khỏi nắm chặt góc chăn dưới người. Cảm giác no trướng quen thuộc đánh úp tới, bởi vì động tác của Tiêu Diệp vô cùng nhàng, cảm giác đau đớn như xé rách mà nàng lo lắng cũng có truyền đến, ngoại trừ lúc đầu có chút khỏe, mị thịt trong hoa huyệt cũng rất nhanh liền ẩm ướt, co lại hút lấy bổng thân to lớn.


      “Có đau hay ?” Tiêu Diệp cố gắng đè nén xúc động muốn mãnh liệt trừu sáp, ở bên tai Diệp Huyên ồ ồ thở dốc.


      “Ân a… đau, chỉ là rất trướng…” Diệp Huyên kìm được mà nỉ non ra tiếng, “ lớn a… cắm vào sâu, có phải hay … Bụng ta có phải hay bị ngươi sáp thủng?”


      Câu vô tâm này kém chút khiến Tiêu Diệp khắc chế được, thở dốc hơi, nghiến răng nghiến lợi vỗ lên mông Diệp Huyên cái: “Thành chút.”


      “Ta thành chỗ nào.” Diệp Huyên bất mãn trừng mắt nhìn , xú tiểu tử này càng ngày càng kiêu ngạo, bộ dạng cung kính hữu lễ lúc trước đâu mất rồi.


      Tiêu Diệp vừa trêu chọc nàng vừa cởi áo người nàng xuống, bàn tay của nắm lấy tuyết nhũ cao ngất, dùng môi lưỡi hết hôn lại liếm từ vành tai xuống bầu ngực, cuối cùng ngậm lấy đầu vú bú mút.


      “Ngươi chỉ bôi thuốc.” Diệp Huyên cố sức muốn đẩy cái đầu của nam nhân chôn ở trước ngực mình ra, vì sao bôi thuốc lại biến thành đùa giỡn lưu manh.


      Tiêu Diệp ngẩng đầu dậy, mặt bày ra bộ dạng nghiêm túc chỉ lên đầu vú sưng đỏ: “Nương nương nơi này cũng bị thương, ngươi xem, vừa hồng vừa sưng, rất đáng thương a.”


      Diệp Huyên vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Nơi đó phải là bị thương, ràng là bị ngươi…”


      “Bị ta cái gì?” Tiêu Diệp thấy nàng càng ngày càng , cười khẽ rồi lại nhéo nhéo đầu vú, “ ta đây liền tiếp tục chữa thương.”


      “Ngươi vô sỉ!” Diệp Huyên nghẹn lúc lâu sau cuối cùng cũng chỉ phun ra được mỗi ba chữ này. Tiêu Diệp ràng là biết rồi mà còn cố hỏi, nếu phải luôn ở nơi đó vừa cắn vừa mút, đầu vú của mình làm sao có thể tự sưng đỏ. Đáng tiếc loại lời này Diệp Huyên căn bản là thể nào ra, cố tình Tiêu Diệp trêu đùa nàng càng ngày càng nghiện. cũng nhất quyết ép buộc Diệp Huyên những lời này, chỉ là mỗi khi dụ dỗ, nhân lúc Diệp Huyên phòng bị, tự ra những từ dâm đãng này.


      Sống hai mươi mấy năm, Diệp Huyên cảm thấy mặt mũi bản thân mất sạch trong đêm nay, nhìn bộ dạng tươi cười đáng giận mặt nam nhân, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn lại câu-cầm thú vô sỉ này đến cùng là ai, nhanh trả lại cho ta Cửu lang nhu thuận đáng !

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 14:



      qua giờ Dậu, trời rất nhanh tối hẳn. núi Trọng Loan, dãy cung điện trùng điệp nhanh chóng chìm vào màn đêm yên tĩnh, trong hậu cung, chỉ có hai tòa đại điện Hội Ninh cùng Ngọc là sáng rực ánh nến. Đây là tẩm điện của hai vị chủ nhân trong hoàng cung này, nhưng chỉ có vài người biết, trong cung điện của hoàng đế, chủ nhân của nó rất lâu rồi ở lại chỗ này.


      “Ngươi tránh ra.” Diệp Huyên giãy giụa muốn đẩy Tiêu Diệp ra, nam nhân này giống như khối kẹo mè xửng dính chặt lên người nàng, vòng tay ôm lấy Diệp Huyên. “Nương nương.” ở bên tai Diệp Huyên thổi hơi, “Ta chỉ ôm ngươi lát, tuyệt đối làm chuyện gì khác.”


      Diệp Huyên vừa nghe thấy lời này liền tức giận, nhiều ngày nay ngày nào Tiêu Diệp cũng như vậy. Chỉ cần trời vừa tối liền ngựa quen đường cũ đến Ngọc điện, Diệp Huyên đuổi ra ngoài, liền ôm lấy thắt lưng giả bộ đáng thương. Được rồi, Diệp Huyên nghĩ, ôm liền ôm , tóm lại lúc còn cũng từng ôm mình.


      Nhưng ôm được lúc liền bắt đầu giở trò, Diệp Huyên muốn nghiêm khắc trách cứ, lại bị hôn lúc liềm mềm nhũn cả người. Chờ đến khi bắt đầu thoát quần áo của mình, lại chẳng biết xấu hổ bày ra dáng vẻ nghiêm trang: “Nương nương ngoan, đem chân mở ra, để ta xem thương thế của ngươi tốt chưa.”


      Chữa thương cũng nửa tháng, cho dù là mảnh mai như liễu cũng tốt hơn rồi. Nhưng Tiêu Diệp vẫn luôn đường đường chính chính lấy cái cớ này, Diệp Huyên mơ mơ hồ hồ bị cởi sạch , cả người mềm nhũn bị ôm trong ngực, mặc đem cây gậy đáng giận kia lần lại lần nhét vào hoa huyệt. Cũng may động quả nhúc nhích. Lúc đầu là sợ làm Diệp Huyên bị thương, chờ sau khi thương thế của nàng tốt hơn, Tiêu Diệp tính toán tiến thêm bước, lại bởi vì thái độ kiên quyết của Diệp Huyên mà thủy chung được như mong muốn.


      Diệp Huyên biết bản thân lừa mình dối người, nàng cùng Tiêu Diệp ngày ngày trần trụi quấn lấy nhau, trừ bỏ bước cuối cùng, những gì nên làm, Tiêu Diệp đều làm hết. Cái miệng nhắn của nàng bị hôn qua, cái vú bị chơi đùa, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng bị dùng môi hôn lượt, thậm chí chỗ xấu hổ kia… cũng bị dùng đầu lưỡi khảy lộng qua, từ huyệt khẩu đến hoa kính, trong trong ngoài ngoài liếm đến nỗi nàng cao trào liên tục. Nhưng Diệp Huyên lại luôn tự nhủ, chỉ cần có bắn vào, bản thân tốt xấu gì cũng có đường sống.


      Nàng chưa khi nào quả quyết như vậy, biết bản thân cùng Tiêu Diệp sớm làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, lại cố tình giống như con đà điểu đem đầu giấu trong cát. Nhưng muốn nàng kiên quyết cự tuyệt Tiêu Diệp, nàng làm được.


      Từ lúc Tiêu Diệp còn , Diệp Huyên có cách nào cự tuyệt , chẳng qua rất ít khi ra cầu vô lý, nhưng Tiêu Diệp bây giờ lại cố tình khiến Diệp Huyên đau đầu thôi.


      Lúc này Tiêu Diệp năm tay Diệp Huyên hôn lên, thấy Diệp Huyên phụng phịu, gác đầu lên vai Diệp Huyên, ở bên tai nàng rầu rĩ : “Hôm nay trong lúc thượng triều, Trịnh Niên Khoan kia lại chèn ép ta, thất ca còn nhảy ra hát đệm cho , ta nhìn lại bắt đầu thành , nhưng ta lại thể sinh khí.” Diệp Huyên vừa nghe thấy triều bị chọc cho tức giận, liền mềm lòng. Tiêu Diệp thấy nàng chuyện, nhưng cũng từ chối, liền cọ cọ bên gáy Diệp Huyên, “Nương nương, ta mất hứng.”


      Diệp Huyên thở dài, rồi đột nhiên nhớ lại lúc Tiêu Diệp còn , nếu mất hứng, cũng đem đầu gác lên vai nàng như vậy. Khi đó rất , trẻ con cùng tuổi đều bắt đầu cao lên nhanh chóng, Tiêu Diệp lại gầy teo thấp bé, thoạt nhìn rất đáng thương.


      Diệp Huyên tuy rằng là hoàng hậu, nhưng trong cung đều biết nàng có khả năng có đứa của mình. hoàng hậu có con, còn có gì cần e ngại, cho dù Diệp Huyên là con của Diệp thị Tuyên Thành, nhưng thiên hạ này phải là của người họ Diệp. Cho nên nàng bị xa lánh, bị tính kế, nàng cùng Tiêu Diệp cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau giữa chốn hậu cung sâu như biển, nhưng quãng thời gian này lại trôi qua rất nhanh.


      Nhớ lại có lần Tiêu Diệp bị nhóm tôn thất vài cái đại hà tử khi dễ, kỳ thực chuyện như vậy đối với là thường như cơm bữa. theo thường lệ rửa sạch vết bẩn khuôn mặt nhắn, làm bộ điềm nhiên như có việc gì trở về Thanh Lương điện. Chỉ là góc áo bị rách lỗ vẫn bị Diệp Huyên nhìn thấy, Diệp Huyên mím môi cố gắng làm như có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn rơi lệ. Cho dù lúc nàng biết mình phải vào cung gả cho lão nhân năm mươi mấy tuổi, nàng cũng có khóc.


      “Cửu lang.” Nàng ôm Tiêu Diệp vào ngực, nước mắt nóng hổi làm ướt vạt áo Tiêu Diệp, “ bao giờ có người có thể khi dễ ngươi nữa, ta tuyệt đối để người khác lại khi dễ ngươi.”


      Đầu của Tiêu Diệp gác lên vai Diệp Huyên, làm bộ như người lớn, nhàng vỗ lên lưng Diệp Huyên: “Nương nương, đừng khóc, ta đau chút nào.”


      Tiêu Diệp chưa bao giờ cho Diệp Huyên biết, phải là an ủi Diệp Huyên. quả đau, chỉ cần nàng ôm như vậy, đau đớn, thống khổ tất cả đều biến mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :