1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mau xuyên] [Cuộc hành trình ăn thịt] [Hồng Thiêu Nhục] HOÀN

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 5:
      Tầm Hương ngâm ôn tuyền lúc liền vội vàng đến Khúc Thủy các. Tuy rằng được thái hậu cho phép, nhưng nàng cũng phải biết chừng mực, thể để thái hậu có ai hầu hạ bên người. đến trước Khúc Thủy các, nàng khỏi cảm thấy kỳ quái, cung tì canh giữ bên ngoài sao lại thấy nữa? Nàng thầm mắng tiếng: “Đúng là đồ lười nhác.” Vội vàng bước nhanh tới, đẩy ra đại môn.


      Sau đại môn là hành lang dài, đến cuối cùng chính là ao ôn tuyền. Trước ao còn có cánh cửa, lúc này cánh cửa khép hờ, ánh nến từ bên trong hắt ra. Tầm Hương càng cảm thấy quái dị, nàng nhớ ràng trước khi đóng cửa lại, chẳng lẽ thái hậu về tẩm điện? Nàng vội vàng chạy đến trước cửa, đột nhiên cứng người.


      Bên trong truyền ra thanh vô cùng kỳ quái, thanh da thịt va chạm vang dội, tiếng trừu sáp xì xì, còn có tiếng nước chậc chậc, hỗn tạp tiếng nam nhân thở dốc hòa cùng thanh nức nở rên rỉ của nữ tử, cho dù Tầm Hương là hoàng hoa đại khuê nữ cũng hiểu được trong phòng phát sinh chuyện gì.



      Trong lòng nàng kinh hãi, chẳng lẽ là… Thái hậu? Nhưng nam nhân này là ai? kìm nén được lòng hiếu kỳ của bản thân, Tầm Hương nhìn xuyên qua khe cửa, vụng trộm nhìn thoáng qua. Vừa liếc mắt cái, tim nàng cơ hồ nhảy muốn nhảy lên tận cổ họng. Nàng thể nào nghĩ đến chuyện thái hậu bị nam nhân áp dưới thân, mà nam nhân kia ràng là quan gia!



      Khuôn mặt Diệp Huyên ửng hồng, hai mắt vô thần, mặt trần đầy nước mắt. Bầu ngực nộn nộn của nàng bị bàn tay to lớn vuốt ve, đầu vú từ trong kẽ tay Tiêu Diệp chui ra, hai ngọn tuyết nhũ cao ngất bị nhu lộng thành đủ loại hình dáng. Mông nhếch cao lên, giữa hai chân căn dương vật thô to đỏ đậm cấp tốc ra vào, Tiêu Diệp cưỡi lên người Diệp Huyên, ngừng di chuyển thắt lưng rắn chắc, hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc liên tục chảy ra, đem bộ lông đen sì của Tiêu Diệp thấm ướt lầy lội.


      Trận kịch liệt diễn ra liên tục lâu, Tầm Hương đột nhiên ý thức được, có lẽ sau khi bản thân rời lâu, quan gia tới nơi này, sau đó… Sau đó màng liêm sỉ làm nhục mẫu thân mình. Tầm hương dám nghĩ tới vẻ mặt Diệp Huyên, nàng hầu hạ Diệp Huyên hơn mười năm, tất nhiên biết vị thái hậu này là người trung trinh, chung thủy như thế nào. Bị đứa con do mình tay dưỡng dục nên người chiếm đoạt, người nhất định là rất khổ sở. Tầm Hương nắm chặt tay, cả người run run, sắp nhịn được mà xông vào.


      Nhưng nàng biết bản thân thể, bởi vì nàng chỉ cách nào ngăn cản hành vi bằng cầm thú của quan gia, mà còn có thể xúc phạm đến tự tôn của Diệp Huyên. Nàng chỉ có thể canh giữ ở chỗ này, cho dù mất mạng cũng muốn đem bí mật này giấu kín.


      biết qua bao lâu, hai chân Tầm Hương đứng lâu tê rần, thanh dâm mỹ trong phòng mới dừng lại. “Tầm Hương.” Nghe được thanh suy yếu vô lực của Diệp Huyên, Tầm Hương giật mình cái, vội vàng tiến vào.


      Tiêu Diệp ngủ, bắn qua vài lần, cuối cùng chống đỡ được mem say, nặng nề ngủ thiếp . Diệp Huyên cố hết sức từ trong ngực chui ra, côn thịt nam nhân còn tắc trong tiểu huyệt, lúc rút ra, cảm giác tê dại kèm theo đau đớn nóng bừng khiến Diệp Huyên ngã xuống đất.


      Tầm Hương vội vàng đỡ lấy nàng, nhìn thấy cả người Diệp Huyên toàn dấu hôn, còn giữa hai chân là mảng hỗn độn hồng hồng trắng trắng, mũi nàng đau xót: “Thái hậu, ngài bị thương.”


      có việc gì.” Diệp Huyên cố hết sức khoát tay, nàng phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, thể để Tiêu Diệp biết nữ tử mà chiếm đoạt trong lúc say là nàng. Tầm Hương mặc quần áo cho nàng, vì tránh cho Tiêu Diệp sau khi tỉnh lạinhìn thấy hạ thân khác thường, Diệp Huyên cùng Tầm Hương hợp lực đỡ xuống ôn tuyền. Chủ tớ hai người dựa vào nhau, nghiêng ngả chao đảo trở về tẩm điện.


      Đêm nay khiến cho người ta mệt mỏi, dưới hầu hạ của Tầm Hương Diệp Huyên tẩy sạch thân thể, trong hoa huyệt vẫn có tơ máu chảy ra. “Chỉ sợ là...” Tầm Hương đỏ bừng mặt, “Chỉ sợ là bên trong bị xước da.”


      Diệp Huyên đau đến hút khí, nàng tuy rằng thông minh, nhưng biết nơi riêng tư của nữ tử khi bị thương phải làm thế nào. Loại chuyện này thể mở miệng hỏi người khác, càng thể để lộ ra bên ngoài. Tầm Hương nghĩ lúc: “Nô tì nhớ được trong điện còn có Trân Châu cao trước kia dùng chưa hết, dùng để chữa thương trị sẹo, có lẽ có hiệu quả.”


      Thực ra Trân Châu cao kia cũng là do Tiêu Diệp sai người đưa tới, nguyên nhân là do có lần Diệp Huyên bị ngã xước da nơi cổ tay. Tiêu Diệp lệnh cho thái y viện ngày đêm gấp rút điều chế ra Trân Châu cao này, chỉ cần bôi chút lên vết thương, sau vài ngày vết thương liền biến mất, chút sẹo để lại cũng có. Tuy rằng biết loại cao này có thể bôi lên hoa huyệt hay , nhưng lúc này cũng chỉ có thể thử lần.


      Bởi vì vết thương ở loại địa phương này, Diệp Huyên kiên quyết đuổi Tầm Hương ra ngoài, bản thân tự vói tay vào, đau đến mức cả người toàn mồ hôi lạnh, dè dặt cẩn trọng đem thuốc mỡ bôi lên vách tường. Nàng bị cụ thể là nơi nào bị thương, chỉ có thể lung tung lau mạch, bên bôi thuốc bên cảm thấy vừa hận vừa thẹn, bản thân đau đến nước mắt doanh tròng, Tiêu Diệp lại thoải mái ngủ trong ôn tuyền. Hơn nữa sau khi tỉnh rượu, đem chuyện đêm nay triệt để quên hết, tuy rằng đây là hy vọng của Diệp Huyên, nhưng cảm giác chua xót trong lòng thể nào dằn xuống.


      Tuy nàng cật lực đè nén tình cảm bản thân, nhưng kém dương sai, cuối cùng vẫn xảy ra quan hệ loạn luân cùng Tiêu Diệp. Diệp Huyên ngơ ngẩn ngồi xuống, coi như đêm nay là giấc mộng , nàng thể để sai lầm tiếp tục sai lầm.

    2. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 6:


      Ngày thứ hai, từ trong Ngọc điện truyền ra tin tức là thái hậu bị bệnh. Diệp Huyên mệt mỏi dựa vào ghế mềm, toàn thân cao thấp như bị xe ngựa nghiền qua lần, đau nhức thôi. Tiểu huyệt giữa hai chân nàng càng thêm nóng bừng co rút đau đớn, tuy rằng tối hôm qua vội vàng bôi chút Trân Châu cao, đỡ hơn tí, nhưng chỉ cần nàng cử động chút, cỗ đau đớn như xé rách lại truyền đến. Diệp Huyên chỉ có thể nằm giường động đậy, trong lòng oán hận Tiêu Diệp quá mức thô bạo, nhưng chỉ cần hồi tưởng đến chuyện tối qua, lại cảm thấy hổ thẹn áy náy, lại có chút vui mừng vụng trộm.



      Đúng lúc này, Tiêu Diệp theo thường lệ tới vấn an. Sau khi tỉnh rượu, chuyện tối qua hiển nhiên có lưu lại trong đầu nửa điểm ấn tượng. Nghe Tầm Hương thái hậu bị bệnh, có chút lo lắng : “Người bệnh có nặng ?” Rồi phân phó Cao Thành Phúc đứng bên cạnh, “Cao Thành Phúc, thái y viện gọi Tôn thái y đến đây.”



      “Thái hậu chỉ cảm thấy có chút khỏe, đặc biệt căn dặn nô tì, báo cho quan gia biết, cần làm to chuyện.” Tầm Hương cúi đầu, dám nhìn mặt Tiêu Diệp, chỉ cần nghĩ đến chuyện khó coi nơi Khúc thủy các hai chân nàng liền nhũn xuống.


      Diệp Huyên vốn sao, nhưng Tầm Hương vừa sợ, nàng cũng rất xấu hổ. Thanh ôn hòa của nam nhân vang lên, Diệp Huyên khiến có cảm giác như Tiêu Diệp ở bên tai mình những lời hạ lưu. Thanh ôn nhuận như ngọc lại ra những lời tà nịnh bá đạo như vậy, Diệp Huyên cách nào tưởng tượng được, Cửu lang do tay nàng nuôi lớn, sau khi say rượu còn có mặt như thế.


      Trong trí nhớ của Diệp Huyên, Tiêu Diệp luôn luôn nhu thuận, trầm mặc. Bởi vì những chuyện xảy ra lúc , người có chút kiêu ngạo của người hoàng thất, luôn yên lặng đứng bên, nhiều lắm, giống như con thú quái gở.


      Đứa trẻ như vậy được mọi người thích, mẹ đẻ Tiêu Diệp là cung tì bình thường, bị Cảnh Tông say rượu lâm hạnh lần cứ như vậy mà hoài long thai. Bộ dạng cung tì kia như thế nào, Cảnh Tông căn bản nhớ , qua loa ban cho nàng danh phận tài tử, liền quên mất nàng ta.


      Khi đó vì chuyện tranh giành vương vị mà triều lẫn trong hậu cung mạch nước ngầm đều mãnh liệt chuyển động, Tiêu Diệp im hơi lặng tiếng được sinh ra, tuy rằng là con của Cảnh Tông, nhưng được người khác coi trọng. cùng mẹ đẻ yên lặng sống trong cung, nhìn các vị huynh trưởng ngươi tới ta , vì tranh giành ngôi vị Thái tử đánh cho đầu rơi máu chảy.


      được mấy năm, mẹ đẻ Tiêu Diệp qua đời, Tiêu Diệp liền triệt để trở thành người vô hình. đứa trẻ chưa tròn năm tuổi, độc sống trong thâm cung, thể nào có được tuổi thơ tốt đẹp. Người trong cung am hiểu nhất là chuyện phủng cao thải thấp, lúc mẹ đẻ còn sống, nữ nhân yếu đuối kia còn có thể che chở cho Tiêu Diệp vài điểm. Nhưng khi nàng mất , Tiêu Diệp cũng còn ai để dựa vào.


      Chính vào lúc đó, càng ngày càng quái gở. Đến khi Tiêu Diệp tròn bảy tuổi, cuộc đời đột ngột chuyển ngoặt.


      Hiếu Thành hoàng hậu lúc bấy giờ nhiều năm có con, nỗ lực hai mươi mấy năm, phát bản thân thể hoài thai, Hiếu Thành hoàng hậu cuối cùng cũng chấp nhận số mệnh. Nàng đem Tiêu Diệp có ai nuôi nấng chuyển vào Thanh lương điện, muốn an ủi bản thân dưới gối có con cái. Mà Cảnh Tông cũng buông tha hy vọng có con trai trưởng, cùng vào năm đó, lập thứ trưởng tử Tiêu Thịnh làm thái tử.



      Vốn tưởng rằng thái tử vị định, thế cục triều đình có thể ổn định xuống, nào ngờ nhóm hoàng tử vào lúc này lại tranh đấu càng thêm kịch liệt. Mẹ đẻ của Tiêu Thịnh cũng có xuất thân cao quý, mà bản thân cũng phải là người tài đức, chỉ vì thân phận thứ trưởng tử của , Cảnh Tông mới lập làm thái tử. Thứ tử của Cảnh Tông, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, lục hoàng tử đều có nhà mẹ đẻ cao quý, sau lưng có ít triều thần ủng hộ, làm sao có thể cho phép thái tử vị nằm trong túi Tiêu Thịnh. Đúng lúc này, Tiêu Diệp lại trở thành con nuôi của hoàng hậu, khiến cục diện bỗng chốc nổ oanh phen.


      Hiếu Thành hoàng hậu là tộc tỷ của Diệp Huyên , hai tỷ muội đều xuất thân từ Diệp thị Tuyên thành, là thế gia hiển hách đứng đầu Đại Dận. Càng quan trọng hơn là, trong tay Diệp thị nắm trọng binh, muốn đoạt vị thành công, lôi kéo Diệp thị là chuyện thể làm. Nguyên bản Hiếu Thành có con trai, là đối tượng mượn sức của các vị hoàng tử, nào ngờ nhảy ngang ra cái Tiêu Diệp. Ngoài miệng hoàng hậu nhận làm con để bớt tịch, ai biết Diệp thị có phải hay muốn nâng đỡ người kế vị mới, đảm bảo Tiêu Diệp thượng vị.


      Cứ như vậy, Tiêu Diệp còn chưa kịp thích ứng biến hóa thân phận của bản thân, bị quấn vào vòng tranh đấu gay gắt. chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, ám chiêu triều tự nhiên tính lên người , nhưng những nữ nhân trong hậu cung này, ngoài sáng trong tối có vô số thủ đoạn khiến người ta có khổ mà được, lại dùng hết lên người .


      Mỗi lần hồi tưởng đến thời gian này, Diệp Huyên đều đau lòng thôi, đứa này làm thế nào mà sống được. Tiểu hài tử tầm tuổi như , vốn nên lo nghĩ, vui vẻ chơi đùa chút cố kỵ, mà lại dám nhiều thêm câu. Trước khi Diệp Huyên tiến cung nghe tổ phụ qua, trong nhà có ý tứ nâng đỡ Tiêu Diệp. Nhưng nhìn nhu thuận nghe lời, biến thành bia ngắm làm người khác rối loạn cũng rất tốt.


      cứ như vậy trở thành bia ngắm suốt bốn năm, bốn năm sau, Hiếu Thành hoàng hậu hoăng thệ.



      Đối với Tiêu Diệp mà , việc Hiếu Thành chết cũng tạo cho quá nhiều xúc động. từng cảm kích Hiếu Thành, nhưng phần cảm kịch này bị những năm tháng sống trong ám toán suốt ngày mài mòn đến độ hầu như còn gì. Hiếu Thành nhận làm con nuôi, thực ra so với nuôi mèo nuôi chó cũng khác biệt lắm. Khi nhớ tới triệu tới nhìn chút, khi nhớ quăng sang bên quan tâm. Về phần thay Tiêu Diệp che gió chắn mưa, lại là chuyện nghĩ cũng cần nghĩ.


      Tân hoàng hậu vào cung, Tiêu Diệp có lẽ chuyển khỏi Thanh Lương điện. Tiêu Diệp biết bản thân là đứa trẻ được người khác thích, cung tì trong Thanh Lương điện thường nghị luận sau lưng : “Cửu lang tuổi còn , nhưng ánh mắt thoạt nhìn giống quái nhân.”


      Như vậy cũng tốt, trở về nơi mình thuộc về, sống cuộc đời bình thản như nước. Tốt xấu gì cũng là hoàng tử, sợ giống như dân thường bị đói chết.


      Năm thứ năm, Diệp thị Tuyên thành Diệp Huyên nhập chủ trung cung, trở thành hoàng hậu đời thứ hai của Cảnh Tông.


      Vào ngày đó, cả Đại Minh cung đều ngập tràn hương vị vui mừng, mỗi người đều có tâm tư riêng của mình, nhưng đều có ngoại lệ, mặt đều bày ra vẻ tươi cười thoạt nhìn chân thành tha thiết. Tiêu Diệp muốn làm người khác chướng mắt, sau yến tiệc, liền nhanh chóng trở về tẩm điện của mình. Chỉ là lăn qua lộn lại đến tận canh ba vẫn thấy buồn ngủ. bèn mặc thêm quần áo, nhấc chân bước ra ngoài.


      Lúc này là giữa hè, đêm mát như nước, trời sao sáng lấp lánh. Tiêu Diệp đến chỗ mình thường ngồi, lại phát nơi đó có người ngồi trước.


      Mái tóc đen dài của thiếu nữ xõa tung xuống dưới, lễ phục cửu phượng ngũ sắc vẫn chưa cởi ra, dưới ánh trăng càng thêm chói mắt. Thân thể Tiêu Diệp cứng đờ, biết, đó là tân hoàng hậu.


      Cảm giác được phía sau lưng có người, Diệp Huyên quay đầu lại. Nhìn tiểu nam hài quần áo lộn xộn, búi tóc đầu cũng có chút rối loạn, hiển nhiên là mới từ giường xuống. “Cửu lang?” nàng khẽ cười, thanh nhu hòa, dễ nghe, “ ngủ được hay sao?”


      Tiêu Diệp biết vì sao, chỉ biết ngây ngốc gật đầu. Diệp Huyên hướng vẫy vẫy tay, liền tự chủ được mà bước tới. “Nương nương.” mở miệng có phần câu nệ, dường như nụ cười ôn nhu của thiếu nữ khiến xúc động, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.


      Diệp Huyên sờ đầu , cảm xúc mềm chợt lóe lên, khiến Tiêu Diệp có chút thất thần, đến khi tỉnh lại thấy Diệp Huyên cầm tay mình. “Chúng ta cùng nhau ngắm sao .” Thiếu nữ nghiêng đầu, cười khẽ hướng nháy mắt.



      “Vâng.” Tiêu Diệp thấp giọng đáp lại, lại cảm thấy như vậy tốt lắm, lại gật đầu đáp lời ràng, “Vâng!”


      Trời đêm hôm đó sao nhiều hay ít, sáng hay mờ Diệp Huyên nhớ . Khi đó tính tình Diệp Huyên còn có chút trẻ con, biết thâm cung hiểm ác, cũng trải qua dồn ép phong đao sương kiếm. Nàng nắm lấy bàn tay mềm yếu, bé của Tiêu Diệp, chỉ lên trời: “Cửu lang, ước chuyện .”


      Tiêu Diệp nghiêm cẩn lắc đầu: “Ta được ước.” cho tới bây giờ đều chưa từng những lời này với người khác, nhưng khi đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Diệp Huyên, mím môi, cuối cùng vẫn quyết định , “Nếu ta muốn có được cái gì, cần đến sao trời giúp ta, ta về sau tự mình làm được.”


      Ngoài phòng, thanh Tiêu Diệp dần dần , cuối cùng cũng mang theo chúng người hầu rời khỏi. Diệp Huyên thở phào nhõm, yếu ớt tựa vào gối mềm. Cửu lang a Cửu lang, cuộc đời ngắn ngủi như thế, chúng ta lại ước muốn quá nhiều điều, lại có những chuyện dù có cầu cũng được. Tựa như ta và ngươi, chung quy lại chỉ là ước muốn cách nào thực được mà thôi. Ta có cách nào thực , cũng thể nào thực .

    3. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 7:


      Sau khi Tiêu Diệp trở về Hội Ninh điện, trái lo phải nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng yên. Thân thể Diệp Huyên vốn khỏe mạnh, bây giờ lại vô duyên vô cớ bị bệnh, lại cho thái y xem. Ngón tay vô thức gõ gõ lên bàn: “Cao Thành Phúc, bên Ngọc điện có điểm gì thích hợp ?”


      Cao Thành Phúc kính cẩn cúi đầu, “Nô tài lúc nào cũng phái người trông coi cẩn thận, thái hậu luôn ở trong phòng tĩnh dưỡng, gặp bất kỳ mệnh phụ nào.”



      “Trẫm hỏi việc này.” Tiêu Diệp nhàn nhạt liếc cái.


      Cao Thành Phúc rùng mình cái, biết mình sai rồi. theo hầu bên người Tiêu Diệp từ lúc vẫn là hoàng tử, biết vị quan gia này đơn giản giống như bề ngoài. Nếu phải là lúc ở triều, Tiêu Diệp lại dùng chữ “trẫm”, chính là biểu rằng vừa lòng. Cao Thành Phúc vội vàng quỳ mặt đất: “Là nô tài ngu dốt, thái hậu từ tối hôm qua đến nay vẫn luôn ở trong phòng, ngoại trừ Tầm Hương bất luận kẻ nào cũng được phép tiến vào. Nô tài thấy Tầm Hương...” dừng chút, “Bộ dạng có chút mất hồn mất vía.”


      nghi ngờ trong lòng Tiêu Diệp lại càng tăng thêm, bỗng nhiên đứng lên: “, đến Ngọc điện nhìn cái.”


      Lúc này trong phòng, Diệp Huyên cả người đổ mồ hôi lạnh tự mình bôi thuốc. Chịu ảnh hưởng của nguyên thân, Diệp Huyên đối với việc chuyện này thực biết chút gì. Nàng sờ soạng hơn nửa ngày mới tìm đến được đúng chỗ, lại chịu đựng đau đớn tách ra khe hở hẹp, đem ngón tay dính đầy thuốc mỡ chen vào.


      “Tê...” Diệp Huyên đau đến mức hít vào ngụm khí lạnh, ngón tay tìm đúng chỗ, móng tay lại cọ đến vách tường mềm mại, nước mắt kém chút nữa liềm kìm được mà chảy ra, nàng ngây ngô chuyển động ngón tay, lại nhịn được mà oán thầm, “Xú tiểu tử, cho ngươi uống rượu, cho ngươi say khướt... cho ngươi tỉnh rượu lại giả bộ vô tội.” Đau đớn này khiến người ta khó có thể chịu được, khiến Diệp Huyên tiểu tính khí cũng bày ra giận dỗi giống như đứa .


      Nàng cố sức hơn nửa ngày, lại có chỗ làm thế nào cũng với tới, nàng gấp tới mức mồ hôi lạnh lại túa ra, đột nhiên nghe được Tầm Hương đứng trước cửa đề cao giọng : “Quan gia, thái hậu nghỉ ngơi trong phòng.”


      Tiêu Diệp sao lại đến nữa?!


      Diệp Huyên cả kinh, hoang mang rối loạn đem ngón tay rút ra. Nàng cách nào bình tĩnh được, tình cảnh trước mắt của nàng quá mức xấu hổ. Vì để tiện bôi thuốc, hạ thân nàng chỉ mặc cái quần lụa mỏng, làn váy kéo lên tận hông. Hai chân mở lớn, đầu gối cong lên, đem nơi tối mật của nữ nhân lõa lồ bày ra. Bởi vì Tiêu Diệp thô bạo đùa bỡn, hai phiến hoa môi đáng thương đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ, huyệt khẩu co rút lại, thuốc mỡ hòa tan theo hoa môi chảy ra.


      Tiếng bước chân của Tiêu Diệp cách ngày càng gần, Diệp Huyên chộp lấy tấm chăn bên người phủ lên, lại vội vàng tựa lên gối làm bộ mắt nhắm dưỡng thần, thấy Tiêu Diệp tiến vào, nàng mới mở mắt, ra vẻ nghi hoặc : “Cửu lang?”


      Trong phòng dường như có mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt vừa ngấy. Thấy sắc mặt Diệp Huyên bất thường, Tiêu Diệp lúc này mới chú ý tới đôi chân lộ ra bên ngoài chăn của nàng. Bàn chân nhắn, trắng mịn như ngọc áp sát vào nhau, mười đầu ngón chân mượt mà thanh tú thoạt nhìn rất đáng . Tiêu Diệp bất động thanh sắc rời mắt, đến bên sạp ngồi xuống: “Nương nương, Tầm Hương người thân thể khỏe, đến cùng là vì sao? Hay là để Tôn thái y đến xem thử.”


      Diệp Huyên còn chưa kịp trả lời, chợt nhìn thấy được ngón tay nàng dính thứ gì đó trắng ngà, liền nhíu mày: “Đây là cái gì?”


      Diệp Huyên nhìn theo ánh mắt của , mặt lập tức đỏ bừng lên. ngón tay nàng là thuốc mỡ vẫn chưa bôi hết liền vội vàng rút ra. đầu ngón tay còn dính lại chút thuốc mỡ trắng ngà, lại có điểm trơn bóng ánh nước hiển nhiên là hoa dịch từ trong hoa huyệt.


      “Đây là thuốc mỡ .” Tiêu Diệp sắc mặt nghiêm túc, “Nương nương, người bị thương?”


      “Chỉ là bị thương ngoài da.” Diệp Huyên ép buộc bản thân bình tĩnh, “Lúc trước phải là ngươi sai người đem tới Trân châu cao sao, ta bôi chút liền khỏi.” Nàng sợ Tiêu Diệp tiếp tục truy hỏi, Tiêu Diệp ngồi cách nàng rất gần, trong khí toàn là mùi long tiên hương người , Diệp Huyên tự chủ lại nhớ đến ngày hôm qua cả người toàn mùi rượu.


      Dưới chăn hạ thân vẫn quang lõa, nếu Tiêu Diệp đem chăn xốc lên, có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Diệp Huyên mặt thầm mắng bản thân biết liêm sỉ, Tiêu Diệp làm sao có thể vô lễ đến xốc chăn lên, nhưng từ trong hoa huyệt lại chịu thua kém cái miệng lại phun ra chút dâm dịch, cứ như vậy chỉ lát sau, thấm ướt mảng chăn giường.


      Tiếc là nàng khẩn trương, chú ý tới ánh mắt khác thường của Tiêu Diệp. Chăn vốn rất mỏng, trong lúc vội vàng Diệp Huyên lung tung phủ lên người. Lúc Tiêu Diệp tới gần, góc chăn nhấc lên khe hở nho , nhìn xuyên qua đó, Tiêu Diệp thấy được cảnh xuân sắc mà Diệp Huyên muốn che giấu. Đó là nơi có chút màu hồng kiều diễm, lại có chút trơn bóng ướt át. Đồng tử Tiêu Diệp co rụt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống. bỗng nhiên đứng lên, khiến Diệp Huyên kinh ngạc ngước nhìn , Tiêu Diệp cúi mắt trầm giọng : “Vừa nhớ tới có tấu chương cần phê duyệt gấp, nương nương nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm người.”


      ==================================================

      Diệp Huyên: Gì việc gấp chạy nhanh như vậy

      Tác giả: Khởi bẩm thái hậu, quan gia cứng rắn, vội vã thư giải, cũng chính là trở về đánh bay cơ

      Diệp Huyên:... Người tới, đem này biến thái tác giả tha xuống, có chín ngàn chín trăm chín mươi khỏa Pearl đến chuộc nàng, liền quan tiến Hình bộ đại lao!

    4. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 8:



      “Thái hậu, Trân Châu cao hết rồi.” Cầm lên cái bình ngọc rỗng tuếch, giọng Tầm Hương mang theo chút nôn nóng.



      “Nhanh như vậy hết?” Diệp Huyên nhớ mình mới bôi thuốc được có ba ngày, lúc trước còn dư đến phân nửa bình Trân Châu cao. Đại khái là vì chỗ kia quá mềm mại khiến nàng mỗi lần bôi đều phải bôi rất nhiều, mặc dù có hiệu quả, nhưng lại rất chậm. Diệp Huyên thở dài, “Ngươi tới thái y viện lấy thêm bình .”


      Tầm Hương lĩnh mệnh lui ra, thái hậu muốn Trân Châu cao, thái y viện tất nhiên là dám cho. Viện chính Tôn Đỉnh cau mày: “ phải là ta khó xử ngươi, nhưng nguyên liệu điều chế ra Trân Châu cao này là cống phẩm, mỗi năm chỉ làm ra được lọ, bây giờ muốn làm ra lọ mới, lão hủ là hữu tâm vô lực.”


      Tầm Hương cũng hết cách, thái y viện quả có, nàng cũng thể ép buộc người ta biến ra lọ khác cho nàng. Nhưng nếu bôi thuốc, vết thương của thái hậu phải mất bao lâu nữa mới lành. Tầm Hương thấy thái hậu mấy ngày đây mệt mỏi, vô lực trong lòng cũng sốt ruột thôi. Trong lúc nàng u sầu, lại gặp Cao Thành Phúc.


      cười hỏi: “Tầm Hương, ngươi ra ngoài giúp thái hậu làm gì vậy?”


      Tầm Hương thấy đến, tâm tư liền chuyển động. Cao Thành Phúc là nội quan tâm phúc bên người quan gia, bình thường biết được bao nhiêu ưu việt, biết chừng lại có cách. Tầm Hương liền đem chuyện trân Châu cao cho , nàng cũng là thái hậu cần, mà là nàng làm mất lọ Trân Châu cao của thái hậu, tại thái hậu muốn dùng, trong lúc gấp gáp có cách nào.


      Cao Thành Phúc liếc mắt nhìn nàng cái: “Ngươi sao lại cẩn thận như vậy, chúng ta là phận tôi tớ, cần phải nhanh tay lẹ mắt, cẩn thận chặt chẽ mới phải.” Rồi lại cười, “Vừa đúng là năm trước quan gia ban cho ta lọ, ta sai người lấy tới cho ngươi.”



      Tầm Hương tất nhiên là cảm kích vạn phần rời , vừa xoay người Cao Thành Phúc đem chuyện này cho Tiêu Diệp biết. tâm tư nhẵn nhụi, biết Tiêu Diệp đối với vị trong Thừa Hương điện có phần bình thường. Trong lòng quý nhân nghĩ như thế nào, bọn họ là phận nô tài thể phỏng đoán bừa bãi, nhưng thỉnh thoảng lấy lòng chút, vẫn là có thể.


      Tiêu Diệp lâm vào trầm tư, Tầm Hương mấy tháng trước đánh mất bình Trân Châu cao kia, nhưng ba ngày trước chính mình còn thấy Diệp Huyên bôi thuốc. Tiêu Diệp sai người điều tra lại hành tung của Tầm Hương, biết được tì nữ này vừa ghé qua chỗ thái y viện, là thái hậu muốn Trân Châu cao. Tầm Hương phải là loại nô tì có thể làm ra loại chuyện giả truyền ý chỉ, chứng tỏ rằng thuốc này là Diệp Huyên muốn nàng ta lấy. Chỉ mới ba ngày, phân nửa bình thuốc mỡ bôi hết rồi? Hồi tưởng lại cảnh xuân sắc ngày đó, nơi Diệp Huyên bị thương rốt cuộc là nơi nào.


      Nhớ lại đêm ở hành cung kia, Tiêu Diệp uống say. nhớ được bản thân nằm mơ, cảnh tưởng trong mơ vừa hương diễm vừa dâm mỹ, đem khối thân thể mềm mại áp dưới thân thô bạo giày vò, sáp đến độ nữ nhân đó khóc nức nở. Dung nhan người kia uyển chuyển hàm xúc, nụ cười ôn nhu, chính là dung nhan mà ngày đêm nhớ thương… Sau khi tỉnh mộng, Tiêu Diệp phát bản thân ngâm mình trong ôn tuyền, hạ thân có mảng ẩm dính.


      thở dài, cật lực đem hình ảnh trong mộng ném ra khỏi đầu. biết vì sao, giấc mơ lần này so với những lần khác lại khác biệt, dường vô cùng chân . còn nhớ cảm xúc mềm mại dưới tay, còn có khoái cảm sung sướng khi dương vật bị nơi đó gắt gao bao lấy. Liên tưởng đến đủ loại việc khác thường mấy ngày gần đây của Diệp Huyên, chẳng lẽ…


      Phanh tiếng, ly trà trong tay Tiêu Diệp rơi xuống đất. Cao Thành Phúc dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm mặt Tiêu Diệp lập tức ngây dại. Đó là biểu cảm như thế nào a, vô cùng phức tạp kinh ngạc có, yên có, áy náy cũng có… Còn có phần cuồng nhiệt dữ tợn.


      đợi kịp phản ứng, Tiêu Diệp vội vàng ra ngoài, vội vã theo sau: “Quan gia, quan gia… Ngài chậm chút . Mau mau mau, còn đứng ngẩn người đó làm gì, mau theo hầu quan gia.”


      Nhóm nội quan đường gấp gáp chạy theo, bước chân Tiêu Diệp lại đột ngột dừng lại, lạnh lùng : “Đều đứng ở đây cho trẫm, Cao Thành Phúc.” Cao Thành Phúc vội vàng cúi thắt lưng chạy đến trước mặt Tiêu Diệp, thản nhiên , “Canh giữ Ngọc điện cho kỹ, ngươi có hiểu ý trẫm.”


      Cao Thành Phúc rùng mình cái, là tâm phúc Tiêu Diệp, tự nhiên biết , ngoại trừ vài người thân tín, người hầu hạ bên cạnh thái hậu đều là người do quan gia an bày, để Tiêu Diệp có thể giám thị nhất cử nhất động của thái hậu. Nữ nhân thông tuệ trải qua mưa gió triều, nhưng lại quá tín nhiệm đứa con do mình nuôi dạy, chút phát bản thân hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Tiêu Diệp. Nếu Tiêu Diệp muốn làm việc gì đối với nàng bất lợi, nàng hoàn toàn có năng lực kháng cự.


      Nhưng lúc này Cao Thành Phúc hiểu, thái hậu lộng quyền, đúng là vị thái hậu hiền hậu tiêu chuẩn. Dưới áp chế của nàng, ngoại thích tôn thất đều thành thành . Hơn nữa mới gần đây, quan gia còn đối tốt với thái hậu lắm, ngày hôm nay sao lại thế này? Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng Cao Thành Phúc vẫn lĩnh mệnh lui xuống.


      Trong bóng đêm, Ngọc điện vô cùng yên tĩnh.


      Tiêu Diệp mặc thân huyền sam, bước vào tẩm điện như giữa chốn người. Đợi đến khi vào Ngọc điện, cả toàn cung điện đều được thủ vệ nghiêm ngặt canh gác, ngay cả con ruồi cũng bay lọt.


      Diệp Huyên nằm trong phòng đọc sách, biết có phải hay xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy thái dương của mình giật giật liên hồi. Buông sách, nàng cao giọng gọi: “Tầm Hương.”


      có người trả lời, trong tẩm điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách phát ra từ đồng hồ nước. Diệp Huyên lại gọi vài tiếng, định ra xem, lại thấy thân ảnh cao ngất đến.


      Tay phải Tiêu Diệp cầm cái bình ngọc tinh xảo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyên, cong môi cười: “Nghe nương nương muốn dùng Trân Châu cao, ta cố ý đưa đến đây cho người.”

    5. Thanh Thanh Mạn

      Thanh Thanh Mạn Well-Known Member

      Bài viết:
      184
      Được thích:
      7,674
      Cổ đại. Đẩy ngã hoàng đế-chương 9:



      Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đưa Trân Châu cao giờ này?


      Ánh mắt Diệp Huyên trầm xuống: “Làm khó Cửu lang nhớ đến ta, đêm khuya, ngươi vẫn là sớm trở về tẩm cung nghỉ ngơi .”

      Tiêu Diệp lại từng bước tới gần nàng: “ vội, ta có chút chuyện . Mấy ngày trước nương nương mình chỉ bị vết thương , sao mới qua ba ngày, lọ thuốc mỡ hết rồi?”

      Nhất thời trong lòng Diệp Huyên rơi lộp bộp, sắc mặt nàng trầm xuống, trong miệng vẫn thản nhiên : “Ta đây thế nào lại biết, làm mẫu thân bôi chút thuốc mà còn phải xin ý chỉ của ngươi.”

      “Nương nương quá lời.” Tiêu Diệp bước đến trước mặt Diệp Huyên, nét tươi cười mặt khiến Diệp Huyên đoán ra, “Quan tâm quá loạn, ta sợ thương thế của nương nương nghiêm trọng, nhiều ngày lo lắng thôi. Thỉnh nương nương cho Cửu lang xem vết thương, nếu nghiêm trọng, ta tự nhiên là vui mừng. Nếu nghiêm trọng, vẫn nên kêu thái y tới xem thử.”


      “Làm càn!” Diệp Huyên lớn tiếng quát, “Đường đường là thiên tử thế nhưng có thể ra những lời vô lễ bậc này, ngươi ngay cả việc nam nữ khác biệt mà cúng hiểu?”


      Nụ cười mặt của Tiêu Diệp lại càng sâu: “Nương nương lời này là đúng, nương nương là mẫu, Cửu lang là tử. Giữa mẫu tử, làm gì có chuyện nam nữ khác biệt.”


      Diệp Huyên cười lạnh tiếng: “Nhi đại tránh mẫu, nữ đại tránh phụ. Ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, giờ lại mấy câu vớ vẩn như này.” Nàng vung tay áo, kiệt lực che giấu kinh hãi nơi đáy mắt, quay đầu : “Cửu lang, hôm nay ngươi quá vô lễ, ngươi quay về xem xét lại mình cho tốt.”


      Nàng thấy phía sau im lặng, tưởng rằng Tiêu Diệp ngoan ngoãn rồi, nghĩ tới eo đột nhiên bị bàn tay to ôm lấy, Tiêu Diệp ở bên tai nàng thổi khí: “Còn thỉnh nương nương dạy ta, nếu làm mẫu thân mà bị con mình chiếm đoạt, về sau nên tránh hay nên tránh?”


      Những lời này giống như sét đánh bên tai, hai chân Diệp Huyên nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Tiêu Diệp thuận thế đỡ lấy nàng, duỗi tay tìm được nơi giữa hai chân Diệp Huyên, cách lớp vải đè lên hoa huyệt: “Chỉ sợ nương nương là bị thương ở chỗ này .”


      “Ngươi bậy bạ gì đó!” Diệp Huyên cảm thấy giọng của mình cũng run lên, quả nhiên biết. Nếu lúc đầu chỉ mới hoài nghi, biểu bây giờ của Diệp Huyên chứng thực suy đoán của Tiêu Diệp. Nhưng Diệp Huyên tuyệt đối thể thừa nhận việc này, nàng tránh thoát khỏi vòng tay , lạnh lùng nhìn , “Cửu lang, ta dưỡng dục ngươi đến hôm nay, ngươi lại muốn hồi báo ta như vậy? chỉ dùng lới khinh bạc ta, lại phỏng đoán việc dơ bẩn như thế. Phần tình cảm mẫu tử này, ngươi đến cùng là có còn cần hay ?”


      Tiêu Diệp bỗng nhiên im lặng, im lặng nhìn Diệp Huyên, đồng tử của càng ngày càng tối, càng ngày càng trầm xuống. Diệp Huyên kìm được mà rùng mình, nguy hiểm bất ngờ ập đến, khiến nàng trốn tránh theo bản năng, bằng


      “Tình cảm mẫu tử?” Ngữ khí của Tiêu Diệp mang theo chút mỉa mai lặp lại bốn chữ này lần nữa, “Tình cảm mẫu tử…” vươn tay, đem Diệp Huyên kéo vào trong lòng. Xoẹt tiếng xé rách tiết khố Diệp Huyên. Ngón tay thô lỗ cắm vào nơi giữa hai chân Diệp Huyên, dưới tình huống chút tiền diễn thô lỗ cắm vào như vậy, khiến Diệp Huyên đau đến nỗi co rúm người lại, chợt nghe nam nhân ở bên tai nàng cười lạnh : “Sáp cũng sáp rồi, còn cái gì mà tình cảm mẫu tử.”


      “Ngươi… ngươi là cầm thú.” Diệp Huyên cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng căm hận .


      “Cầm thú?” Tiêu Diệp đem Diệp Huyên gắt gao ôm vào ngực, tay phải xoa nắn gò má mềm mại của Diệp Huyên, “Nếu phải là cầm thú, làm sao có thể đối với nương nương làm ra loại tình này.” Môi mỏng của dao động mặt Diệp Huyên, “Chỉ có điều nương nương cảm thấy việc này là dơ bẩn nhưng cái miệng nhắn kêu cũng .” bỗng nhiên cắn lên môi Diệp Huyên, đem đầu lưỡi vói vào.


      “Đừng!” Đầu Diệp Huyên bị cố định, chỉ có thể bị động thừa nhận nam nhân bừa bãi tàn sát trong miệng. Nụ hôn này giống như mưa rền sấm dữ, đầu lưỡi Tiêu Diệp lướt qua mỗi cái răng của nàng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, liều mạng triền miên, dường như muốn nuốt luôn đầu lưỡi Diệp Huyên.


      Tiêu Diệp vừa hôn Diệp Huyên, vừa cởi bỏ ngọc đái bên hông, đem căn côn thịt chờ phát động kéo ra. Diệp Huyên cảm giác được trận nhiệt khí đánh úp tới, sau đó, quy đầu to lớn cứng rắn đặt tại huyệt khẩu của nàng.


      “Ngươi buông ta ra!” Nàng kịch liệt giãy giụa đối với Tiêu Diệp chút tác dụng, ngược lại vì thân thể ngừng vặn vẹo lại khiến côn thịt Tiêu Diệp bừng bừng hưng phấn hơn. Cảm thấy được quy đầu đội mở bối thịt, bắt đầu sáp nhập hoa kính, Diệp Huyên hoảng sợ . “Ngươi dừng lại! chúng ta thể như vậy… Đây là sai lầm, ta là mẫu hậu của ngươi a!”


      “Đúng vậy.” Đầu ngón tay của Tiêu Diệp mơn trớn môi Diệp Huyên, vẻ mặt của vẫn ôn nhu như trước, lại chút cuồng nhiệt kỳ dị, “Ngươi chỉ là mẫu hậu của ta, mà còn là thái hậu đương triều.” Môi dán lên vành tai Diệp Huyên, “Nam nhân khắp thiên hạ, cũng chỉ có mình ta mới có tư cách làm ngươi.” xong, ưỡn thẳng thắt lưng, đem côn thịt cắm sâu vào trong thân thể nữ nhân.


      ==================================================

      Tiêu Diệp: Sáp đều sáp, còn cái gì mẫu tử tình cảm

      Tác giả: Nếu sáp đâu?

      Tiêu Diệp: Sớm hay muộn cũng muốn sáp, càng cần giảng

      Tác giả:...

      Dự cảm đến này Chương phát ra đến bị đánh, ta thực phải cố ý tạp thịt _:)зゝ∠)_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :