1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      May mà t thông minh biết lội lại chỗ bài đăng cũ mà nàng bị lag mạng nếu ko là ko biết chương mới mà đọc. :yoyo60::yoyo60::yoyo60:. Thanks nàng nhiều nàng ơi.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Hoang mang style. Giờ t chịu chết ko biết ông viết thư ở bệnh viện là An ức hay là ông áo đen nữa. Đọc đúng đêm khuya đúng là có chút sợ. Thanks editor nhiều nha.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 338-339

      Phong Quang tựa vào cửa, cảm thấy vô lực sâu sắc, khỏi nặng nề thống hận, chính mình thân là người xuyên , lại có bất kỳ năng lực đông tây gì hết, trừ bỏ trong đầu có một cái hệ thống, thì hoàn toàn là một người bình thường.

      “Phong Quang, đất lạnh.”

      thanh quen thuộc mà dễ nghe đột nhiên xuất hiện, ngẩng đầu, nhìn thấy An Ức, miệng bẹp một cái, sắc mặt bi thảm như sắp khóc tới nơi, giơ tay muốn được ôm, “An Ức…”

      “Xảy ra chuyện gì sao?” An Ức thấy bộ dạng nhỏ bé đáng thương của , cũng ngồi xuống đất, ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng , nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, lớp makeup tốn một giờ đồng hồ của em sẽ trôi.”

      vốn muốn khóc, vừa nghe vậy vừa muốn cười, cho nên vẻ mặt hiện tại cũng thật là dở khóc dở cười, chôn đầu vào ngực , giọng điệu khó chịu nói: “Em… em bị một con ma uy hiếp, hắn nói muốn mang em xuống ̣a ngục.”

      “Phong Quang sẽ xuống ̣a ngục.” An Ức cười khẽ, “Phong Quang chỉ có thể lên thiên đường.”

      vui.”

      “Vậy cần cười.” An Ức dung mạo thản nhiên, cười dịu dàng nhìn về nơi xa, “ biết Phong Quang nói đến ai, có ở đây, hắn thể động đến em.”

      “Vậy hắn… có phải hắn vẫn còn ở chung quanh em ?”

      “Ừm, hắn ở chỗ xa chúng ta lắm.”

      Phong Quang níu nhanh quần áo , “Em sợ… An Ức đừng rời khỏi em.”

      “Được, sẽ rời bỏ em.” Khóe mắt quét đến lá thư ở đất, An Ức khỏi tập trung nhìn lại, sau khi nhìn đến nội dung ở , thân mình nhẹ cứng lại, mặt cũng khỏi hiện ra vẻ mơ hồ.

      Bởi vì, có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, phần quen thuộc này giống như có thể giúp nhớ lại một ít chuyện trước đây.

      Phong Quang thấy đột nhiên im lặng, liền ngẩng đầu hỏi: “An Ức, làm sao vậy?”

      An Ức thoát khỏi dòng suy nghĩ hiểu ra sao, cười nói: “ có gì… chỉ nghĩ, thế nào mới có thể đuổi hắn .”

      thể cứng đối cứng với hắn!” Phong Quang đột nhiên rời khỏi ngực , cầm áo nói: “Hắn chính là cái gì đó… lệ quỷ, đúng, chính là lệ quỷ, trong phim truyền hình phải nói vậy sao? Lệ quỷ đều rất lợi hại, ma quỷ tốt bình thường đều đánh lại, cần đánh nhau với hắn, nếu hắn ăn mất thì phải làm sao?”

      “Tại sao hắn lại muốn ăn ?”

      “Ăn để gia tăng công lực đó!”

      “Phong Quang… mấy thứ này, là một đoạn trong kịch bản của em hả?”

      nói em nói bậy sao?”

      An Ức cười hôn nhẹ lên khóe môi , bộ dạng so đo vặt vãnh của thật sự đáng , “Hắn sẽ ăn , bởi vì bọn đều có mấy thứ công lực này nọ.”

      Nếu muốn nói sự tồn tại của ma quỷ là một hiện tượng thần quái, chẳng bằng nói đó là một loại thể tưởng niệm, bởi vì có tâm nguyện chưa thành, nên sẽ trở thành một thể tưởng niệm quanh quẩn trong nhân thế, có lẽ cũng có thể nói là một kiểu hiện tượng từ trường.

      Phong Quang ngơ ngác hỏi: “Hắn thật sự ăn ?”

      “Sẽ .” An Ức cười yếu ớt, huống chi, cùng với hắn, ai mạnh ai yếu, còn chưa biết được đâu.

      “Em cũng cho phép tìm hắn, em muốn gặp chuyện may.”

      An Ức phụ họa lời của , “Được, chỉ cần hắn làm hại em, liền tìm hắn.”

      Phong Quang có được sự cam đoan của , lại thở dài, cả người như mất hết sức lực, yếu đuối ở trong lòng , ốm yếu hỏi: “An Ức, chúng ta làm ước ̣nh được ?”

      “Ước ̣nh gì?”

      cần làm mấy chuyện gây trở ngại chúng em quay phim, có biết, quay phim, lại là quay phim tình cảm, em khó tránh khỏi việc tứ chi va chạm với nam chính, nhưng mà em cam đoan với , em sẽ đặt cầu đối với đạo diễn, hết sức tạo khoảng cách là tốt rồi, nhiều nhất… nhiều nhất là chạm tay nhẹ, em có thể nhanh chút quay xong bộ phim này, vậy có thể nhanh chút cần nhìn thấy Ngu Thuật, em cũng có thể có càng nhiều thời gian ở cùng , được ?”

      “Được.”

      phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có … Cái gì, nói được?” ngơ ngác, nghĩ tới sẽ dứt khoát đồng ý.

      An Ức cười mà nói.

      Ừm… thái độ này có chút kỳ lạ.

      Cuối cùng, thời điểm quay phim <̉ thành di mộng> lần thứ ba cũng đến, có hai lần kinh nghiệm trước, lúc này khở động máy, tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng cho mấy thứ quỷ gì đó, Khâu Lương nhưng lại tràn đầy lòng tin, bởi vì cho tới bây giờ cũng tin mấy chuyện quỷ thần.

      Sân vườn như cũ, diễn viên như cũ, cũng cùng một loại hoa hải đường.

      Sau khi nói xong lời thoại, tay Ngu Thuật chậm rãi giơ lên, bỗng nhiên, mắt run sợ, bàn tay dừng ở mặt Phong Quang, mà là lôi kéo tay Phong Quang qua một bên, vị trí ban đầu mà họ đứng, bị một ngọn cây hải đường ầm ầm rơi xuống.

      Ngay khi tất cả mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần, tất cả cây ́i trong vườn liên tiếp ngã xuống, chậu hoa kê bên tường đồng loạt nổ bể, tiếng động dữ dội liên tiếp vang lên, bàn đá trước mặt Phong Quang và Ngu Thuật nứt mạnh ra, đá vụn văng tung tóe với sức mạnh cực lớn, lấy tốc độ rất nhanh đáp úp đến chỗ bọn họ, Ngu Thuật phản ứng nhanh xoay lưng cúi người chắn Phong Quang ở sau người, những viên đá đó giã hết lên lưng , áo ̉ trang dài màu trắng thấm ra tia máu.

      biết là ai thét chói tai một tiếng, kéo theo khủng hoảng liên hồi, mọi người loạn thành một đoàn.

      Phong Quang chân tay luống cuống, mờ mịt kêu: “Ngu Thuật…”

      Ngu Thuật tựa như có việc gì, còn trưng ra vẻ mặt u buồn, “ Hạ, bây giờ hẳn là có thể tin tưởng, giác quan thứ sáu của tôi thật sự rất mạnh đúng .”

      … tôi…” mất tiếng, bởi vì thấy được ánh mắt Ngu Thuật đột nhiên dừng lại phía sau .

      Ngón trỏ Ngu Thuật xoa môi, “ ta ở sau lưng .”

      Thân thể của cứng đờ.

      vừa sợ vừa kinh ngạc, “ đúng, sao có thể có hai người?”

      Hai người…

      Phong Quang đánh dũng khí quay đầu, chỉ thấy cách đó xa, dưới mái hiên có hai người đàn ông đứng, bọn họ một đen một trắng, một u ám gian xảo kỳ lạ, một lịch sự nho nhã, hai người đều nhìn đối phương, hẹn mà cùng nhìn , nhưng lại hình thành cục diện giằng co nhau.

      Lúc này, người đại diện của Ngu Thuật tới, hắn rất là sốt ruột nói: “Chúng ta nhanh bệnh viện, cậu còn có rất nhiều lịch trình, thể để thân thể bị thương.”

      Ngu Thuật trước khi bị người đại diện lôi cười nói với Phong Quang: “Lần này lực phá hoại so với trước đây còn hơn xa, hơn nữa nhìn phạm vi ảnh hưởng, xác ̣nh vững chắc là cũng có tính cả ở bên trong, Hạ, vẫn là câu đó, tự cầu phúc cho mình .”

      Trong lòng Phong Quang ngũ vị tạp trần, trong tâm tình phức tạp đó, đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà chỉ cần một chấp niệm hiểu ra sao của hắn với , mà liền muốn phải chịu nguy hiểm như vậy, giữa bọn họ có thù giết cha, lại có hận đoạt thê, gần như chỉ vì mê luyến của hắn với , liền phải chịu sự uy hiếp của hắn, cho dù đã chết cũng buông tha !

      Có chuyện ấm ức đến như vậy sao!?

      “Phong Quang, đầu tiên chúng ta về khách sạn đã.”

      Phong Quang bỏ tay Liễu Hàn ra, rất bình tĩnh nói: “Chị Hàn, chị trước tiên ra của chờ em, em có chút chuyện muốn xử lý.”

      “Là chuyện gì…”

      “Chị cần phải xen vào, em cam đoan với chị, em rất nhanh sẽ về.” Phong Quang thấy A rời khỏi sân vườn, An Ức sau khi quay đầu nhìn một cái, cũng theo A ra ngoài, lòng quýnh lên, bỏ Liễu Hàn lại liền ra theo.

      Lại đến sân vườn có cây hòe kia, dưới tàng cây, gặp được thân ảnh đó, cũng là bóng dáng hơi có vẻ gầy yếu, nhưng mà, hắn phải An Ức, hắn là người tên A gửi thư cho .

      Phong Quang bắt đầu bội phục chính mình, trước kia rõ ràng rất sợ những thứ này, nhưng hiện tại, thế mà lại chủ động đến gần một con quỷ, còn lại là một ác quỷ.

      A…” Tay níu chặt góc váy, dùng giọng nói kiên ̣nh đáng quý nói: “Chuyện muốn dẫn tôi xuống ̣a ngục, chúng ta nói chuyện một chút .”

    4. Thao3t

      Thao3t New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      15
      ta cảm thấy An Ức cũng là tên áo đen đó. Giống kiểu 2 nhân cách đó, 1 là An Ức muốn ở bên nhưng muốn làm hại PQ, 1 áo đen lại muốn dùng cách tiêu cực để PQ ở bên cạnh mình nên tách làm hai linh hồn đối nghịch nhau.kkk

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 340 - 341
      Người đàn ông đó xoay người lại, dùng gương mặt bị mũ che hơn phân nửa mặt đối diện với Phong Quang, bờ môi có màu máu của hắn nhẹ cong, “Em đã nghĩ xong rồi sao? Cùng xuống ̣a ngục với tôi.”

      “Tôi nghĩ hiểu lầm một chuyện, tôi cũng tính muốn xuống ̣a ngục, có người nói là cho dù tôi có chết nữa, nhưng người như tôi, cũng sẽ đến thiên đường.”

      “Vậy đúng là đáng tiếc.”

      Phong Quang biết được một câu đáng tiếc này của hắn chẳng qua là thuận miệng nói, nhìn chung quanh một phen, hỏi: “An Ức đâu?”

      “Em rất lo lắng cho hắn.”

      “Vô nghĩa, ấy là bạn trai của tôi, tôi có thể lo lắng sao?”

      Hắn giống như cực kỳ khó hiểu, “Tôi nhớ rõ em sợ nhất là ma quỷ, làm sao có thể thích hắn chứ?”

      “Tôi thích An Ức, chuyện này cùng thân phận của ấy có quan hệ.”

      “Nếu như thế, vì sao em lại thích tôi?”

      sửng sốt một lát, đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, nhưng rất nhanh lại trả lời: “Tôi điên rồi mới thích một người muốn giết tôi, huống chi, trước khi muốn tới giết tôi, tôi hoàn toàn quen biết , làm sao có thể thích được?”

      “Em nói đúng.” Môi đẹp gợi lên một độ cong trào phúng, châm chọc nói nên lời, “Hắn thông minh hơn tôi, chúng tôi đều biết em nhất là cái gì, thứ có thể khiến em cực động tâm là thế nào… Mọi thứ, chúng tôi có gì khác biệt, ngoại trừ việc hắn có thể mang theo tình cảm dịu dàng tiếp cận em, mà tôi chỉ có thể ở trong một góc tối u ám chờ em mục nát cùng tôi, cho nên, tôi thua.”

      “Tôi hiểu…” Phong Quang cắn môi, “Như những gì viết trong thư, chúng ta chẳng qua mới gặp một lần mà thôi, vì sao lại chấp nhất với tôi như vậy?”

      “Em có khả năng hiểu được, bởi vì, tôi cũng hiểu.” Hắn phát ra tiếng cười khe khẽ, “Tôi chỉ biết là một khắc ấy khi đụng vào em, lập tức có một giọng nói nói cho tôi biết, chính là em.”

      Hôm đó người xin sâm nhiều đếm xuể, nếu hắn đồng ý cùng bạn miếu Nguyệt Lão, nếu đụng vào lòng hắn, vậy hắn vẫn sẽ là một con ma ốm chỉ biết phó mặc cho số phận.

      Nhưng mà, tất cả đều có nếu.

      Cũng chỉ là một cái tiếp xúc ngắn ngủi, trái tim bình tĩnh hơn hai mươi năm của hắn bắt đầu biết rung động, đúng vậy, hắn cũng hiểu rõ, vì sao ngày đó lại gặp được ?

      Sự động tâm hiểu được này, nếu muốn Ngu Thuật hình dung, đại khái sẽ tụng một câu “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, Đăng hoả lan san xứ.”

      (!) Trăm phương ngàn hướng bao lần kiếm

      Đột nhiên quay đầu

      Người đứng đó

      Nơi ngọn đèn tàn. (!)

      Nhưng nếu muốn dùng lời nói qua loa một chút…

      Chính là gái này, nhất ̣nh thuộc về hắn… Ngày hôm đó, trong đầu hắn liên tục spam một câu này, ngay sau đó, nhân sinh vốn tuần tự mà tiến của hắn bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, trước đây đã ̣nh bốn chữ “mặc cho số phận” trở thành một chuyện cười.

      Giống như hắn đã viết trong thư, vĩnh viễn cùng biết, muốn phản kháng một chuyện có khả năng, cần bao nhiêu dũng khí cùng nghị lực, vừa phải trải qua bao nhiêu bất lực và đau khổ?

      Phong Quang thể giải thích được sự ́ chấp của hắn đối với , cũng như biết hắn đối với chính ẩn giấu biết bao nhiêu khát vọng khiến người ta khủng hoảng sợ hãi, một người đàn ông gần như bởi vì gặp qua một lần liền thích đến mức muốn giết mình, chuyện này có nói ra cũng có được mấy người hâm mộ.

      Trong lòng lúng túng hoảng hốt, lại vẫn ́ chấp hỏi: “An Ức đâu rồi?”

      “Tôi để hắn biến mất trong chốc lát.”

      ... có ý gì?”

      cần lo lắng, hắn sẽ còn xuất hiện, Phong Quang, em phải đến tìm tôi sao?” Hắn tiến lên từng bước, bắt được tay , mạnh mẽ kéo vào lòng, hắn cúi đầu, môi lạnh lẽo dán lên sườn tai , “Chuyện mà em đã làm cùng hắn… tôi đều thấy được, bằng, em cùng tôi làm chuyện mà em đã làm với hắn, làm tôi vừa lòng, tôi liền để hắn trở lại bên em, được ?”

      Một đàn ngựa chạy loạn trong đầu Phong Quang, nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng càng thêm cảm thấy xấu hổ phiền muộn, thể thoát khỏi ngực hắn, chỉ có thể hung tợn nói: “ là cái đồ cuồng nhìn trộm.”

      “Cho dù em mắng tôi biến thái cũng sao.” Môi hắn áp lên cái ̉ trắng nõn, hương vị người làm hắn liên tục lưu luyến, hầu kết lăn lộn, giọng nói cách nào đè nén được: “Phong Quang, quên An Ức , thử tôi một lần thể sao?”

      thể… đau!”

      Hắn cắn phần da thịt non mềm ̉ , chỉ dùng một bàn tay đã có thể ́ ̣nh hai tay ở sau lưng, “Phong Quang, đừng khiến tôi tức giận, em biết , tôi em, đã đến mức muốn ăn luôn em.”

      Phong Quang biết, “ăn luôn” này là thật sự ăn luôn, mà phải ý tứ ám muội nào đó.

      “Em đã nghĩ xong rồi sao? Chọn lựa muốn An Ức quay về, hay vẫn là… để tôi ở đây ép buộc em?”

      Phong Quang cắn răng nói gì.

      “Em suy nghĩ, như thế có phải đã chứng minh, An Ức ở trong lòng em thật ra cũng quan trọng đến như vậy?”

      “Nói bậy, An Ức ở trong lòng tôi đương nhiên rất quan trọng, nhưng mà tôi hiểu được là đáng tin.” Ánh mắt Phong Quang lạnh lẽo, “ làm nhiều chuyện tốt như vậy, còn thiếu chút là hại đến mạng người, cũng có cái gọi là đúng sai phải trái của người thường, cho dù tôi có thật sự nhận thua chịu thua, cũng sẽ làm theo lời đã hứa hẹn.”

      Hắn sung sướng nở nụ cười, tiện đà ôm càng chặt, “ hổ là Phong Quang của tôi, thế nhưng hiểu biết tôi như vậy.”

      Đoán đúng rồi, cũng cảm thấy cao hứng, đáy lòng nghẹn một hơi, lần đầu tiên xuất ra thái độ cường thế nói: “Tôi hôm nay đến chính là muốn nói rõ ràng với , mặc kệ muốn làm gì, cứ nhằm vào tôi là được, phải làm thương hại đến người khác.”

      “Phong Quang nói mấy chuyện này với tôi, là vì vô cùng đau lòng cái tên bị thương đó sao?”

      cần nghĩ tất cả mọi người ai cũng giống , Ngu Thuật cũng thích tôi, tôi cũng thích ấy, chính là nhìn thấy có người vì mình mà bị thương, trong lòng tất nhiên sẽ thấy cảm kích, nhưng chuyện như vậy một lần là đủ, tôi muốn nhìn đến lần thứ hai, huống chi, so với chuyện để người khác bị thương, mục ́ch của phải chỉ vì giết tôi sao? Vậy cần gì phải ra tay với người khác?” Như muốn xả hết oan ức mấy ngày nay, quan tâm sợ hãi, nói cái gì cũng để lại đường sống, chó bị buộc nóng nảy còn có thể nhảy tường, con thỏ bị buộc nóng nảy còn có thể cắn người!

      Hắn thưởng thức bộ dạng nảy sinh ác độc của , khỏi cúi đầu muốn hôn môi , bị nghiêng đầu tránh khỏi, hắn sao cả cười một chút, tiện đà dùng một bàn tay nắm cằm , khiến ngẩng đầu lên, hắn cũng tàn nhân hôn lên bờ môi mềm mại đó.

      Trong sự gắn bó truy đuổi có bất kỳ nhu tình mật ý nào, chỉ có điên cuồng mãnh liệt, trốn, hắn càng thêm tàn bạo đuổi theo, khát vọng áp lực mấy ngày liền ngay tại lúc này bùng nổ, hắn dự tính thương hương tiếc ngọc, cũng cách nào thừa nhận được nụ hôn tàn khốc này, từ từ, cảm thấy khó thở, cũng nếm được vị của máu, môi bị hắn cắn nát.

      Dường như đã tận hứng, hắn kết thúc nụ hôn cũng được tính là hôn này, nhưng rời khỏi , cực kỳ có kiên nhẫn liếm vết máu môi , nhẹ giọng hỏi: “Đau ?”

      Hắn dịu dàng chăm sóc, giống như người gần như loạn trí vừa nãy phải là hắn.

      Phong Quang nhăn mặt nói, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên có ý muốn giết người mãnh liệt đến vậy.

      Ngón trỏ hắn mơn trớn cánh môi bị thương của , động tác biết bao mềm dịu, giọng nói lại chỉ có lạnh bạc, “Chút đau đớn ấy, so ra vẫn kém nỗi đau của tôi.”

      Last edited: 19/2/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :