1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Chờ tới lúc ổng rước bả về sủng.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 42

      Ngày Phong Quang trở về, phủ thừa tướng vẫn như trước có gì khác biệt, chẳng qua Vương Từ đối với nàng càng thêm sủng ái, ngay cả Hạ Triều cũng ngoan ngoãn nghe theo Vương Từ. Dù tình cảm vợ chồng của bọn họ tốt, nhưng khi chuyện liên quan đến nữ nhi thì có thể sủng liền sủng, tuy Phong Quang thân cận Hạ Triều nhưng nàng cũng ngại Hạ Triều sủng nàng.

      Phong Quang là chính nữ, Hạ Khởi Mộng là thứ nữ, nói cách khác các nàng từ lúc sinh ra ̣a vị đã được quyết ̣nh, có lẽ Hạ Triều hơn mười năm trước xác thực có thích mẫu thân của Hạ Khởi Mộng, nhưng mà nam nhân a, thích nhất thời chung quy cũng chỉ là nhất thời mà thôi, khi Hạ Khởi Mộng sinh ra hắn liền sủng ái thiếp phòng này nữa. Nhiều năm qua Hạ Triều cũng tiếp tục nạp thiếp, nhưng cũng ngủ lại trong viện của Vương Từ, bọn họ giống như giận lẩy nhau.

      Một lần đánh cược mất mười sáu năm.

      Thực tế, Vương Từ tuy rằng nhìn Hạ Khởi Mộng liền thấy chướng mắt, nhưng nhiều năm qua nàng đều cho Hạ Khởi Mộng đãi ngộ đúng như những gì thứ nữ đáng được có, tất nhiên đãi ngộ này so ra kém Phong Quang. Mười mấy năm qua Hạ Khởi Mộng này đều luôn ở trong viện của chính mình mà gây sự, nếu nàng vẫn có thể luôn an phận thủ thường như vậy, Vương Từ cũng sẽ vì nàng chọn một người thành thật mà gả cho, nhưng từ sau khi rơi xuống nước, Hạ Khởi Mộng liền thay đổi.

      ai biết cung yến ngày đó, Vương Từ nhìn người được gọi là Ngân diện quân sư đã nghĩ cái gì, nàng sẽ nhận sai người, tuy rằng có mặt nạ che chắn nhưng cặp mắt kia, đôi môi kia, thanh kia… thật sự cực kỳ giống mẫu thân của Hạ Khởi Mộng.

      “Phong Quang, sau này đừng tiếp xúc nhiều với Hạ Khởi Mộng.”

      Ngồi ngắm hoa trong ̀nh ở hoa viên, Phong Quang nghĩ tới Vương Từ lại cảnh cáo một câu như vậy, vì vậy nàng tự nhiên hỏi: “Tại sao?”

      “Chuyện bình thường, tất có quỷ. ”Gương mặt Vương Từ luôn luôn dịu dàng lại xuất hiện vẻ tàn khốc.

      Phong Quang quýnh lên, nghĩ nương nàng lẽ lại muốn ra tay với Hạ Khởi Mộng, khó mà làm được, động tới Hạ Khởi Mộng chẳng khác nào đắc tội với Tiêu Nhược, Tiêu Nhược vì Hạ Khởi Mộng cho dù là tạo phản đều chút do dự, quan trọng là người ta có vầng hào quang của nữa chính đó, chết được đâu.

      “Nương, ngươi đừng nghĩ nhiều, Hạ Khởi Mộng chọc đến chúng ta thì chúng ta coi như nàng tồn tại là được.” Nàng đung đưa cánh tay Vương Từ, giả bộ nữ nhi ngây thơ vội vàng chuyển hướng đề tài, “Nữ nhi gặp nguy hiểm nhưng nhờ Quỷ vương điện hạ cứu về, nương, ngươi có giúp nữ nhi cảm tạ Quỷ vương điện hạ thật tốt sao?”

      “Cha ngươi tất nhiên đã đưa lễ qua, bất quá…”

      “Bất quá cái gì?”

      Vương Từ vuốt ̉nh đầu nữ nhi, khẽ cười nói: “Theo tính tình của ngươi, nếu gả cho Quỷ vương điện hạ rồi ta lại lo lắng.”

      “Tại sao nương lại nói vậy?”

      có gì, xem như nương nghĩ nhiều rồi.” Vương Từ vẫn cười nhưng nụ cười lại có chút chua xót, nhìn ánh mắt Tiêu Nhược xem Hạ Khởi Mộng ở cung yến đó, chỉ sợ ̣a vị của Hạ Khởi Mộng trong lòng hắn đã giống như bình thường… Nhưng dù nàng nghĩ muốn giải trừ hôn ước cho Phong Quang thì đây lại là do bệ hạ ban hôn, làm sao mà có thể giải trừ dễ dàng như vậy? Tâm nam nhân rồi sẽ rất khó mà kéo được trở về, nói ra cũng chỉ làm cho Phong Quang càng thêm bối rối mà thôi.

      Vương Từ mang theo tâm sự mà đến, lại mang theo tâm sự mà , Phong Quang phải đoán được ưu phiền trong lòng nương mình, nhưng nàng thể nói chính mình nghĩ đến người khác, người kia hẳn ở Quảng Lưu quốc, huống chi hôn ước này thật là một cái phiền phức lớn.

      “Tiểu thư.” Tiểu Tử khuất người hành lễ, nàng vốn muốn xuyên qua hoa viên lại ngờ đụng phải tiểu thư nhà mình.

      Phong Quang hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của chính mình, miễn lễ cho Tiểu Tử, nhìn người phía sau nha hoàn hỏi: “Vị nương này là?”

      “Bẩm tiểu thư, đây là thợ chăm hoa mới tới nên vẫn chưa biết đường, quản gia sai nô tỳ mang nàng dạo xung quanh.”

      nương mặt áo vải thô cúi người, ngẩng đầu nói: “A Lục bái kiến tiểu thư.”

      Phong Quang khẽ kinh sợ, con ngươi mở lớn.

      Chương 43

      “Tiểu Tử, ta muốn ăn hạnh nhân mềm, hạnh nhân phải tươi mới, ngươi nhà bếp bảo họ làm .”

      Phong Quang nhìn như bỗng nhiên nảy lòng thèm ăn hạnh nhân mềm, Tiểu Tử vội vàng thưa lại: “Dạ, tiểu thư.”

      Tiểu Tử vừa , Phong Quang lập tức bước lại gần A Lục từng bước, lại do dự một bước chân, nàng dám khẳng ̣nh gọi một cái tên, “Lạc Mai?”

      “Là ta.” Nàng cười nói: “ nương làm sao nhận ra được?”

      Xác ̣nh được thân phận của nàng, Phong Quang cười nói: “Tuy mặt của ngươi thay đổi, thân mình cũng khác trước, thanh lại bất đồng, nhưng ta cũng biết vì sao khi nhìn thấy ngươi nhìn ta nói chuyện, ta liền biết đây hẳn là ngươi, có lẽ vì… Lạc Mai cho ta cảm giác phải là như thế này, người khác muốn bắt chước cũng bắt chước được”

      “Ta và Thiên Thiên Vạn tự nhận thuật dịch dung xuất thần nhập hóa, từng lừa gạt vô số người nhưng nghĩ đến bị nương đây liếc mắt một cái đã nhìn ra.” Lạc Mai bị người nhận ra cũng buồn bực mà thoải mái đứng ở đó.

      Phong Quang thích khí chất tao nhã mà cao lãnh của nàng, nàng hỏi: “Lạc Mai, sao ngươi lại đến nhà ta?”

      “Công tử ra lệnh ta đến nói với nương một câu, ba ngày sau Đại Duy quốc vương sẽ tổ chức quốc yến, đến lúc đó mời nương hãy đến tham dự.”

      “Quốc yến? Ta cũng chưa từng nghe phụ thân nhắc qua.”

      “Đó là vì Hạ thừa tướng còn chưa thu được tin tức.”

      “Tại sao ta nhất ̣nh phải …” Tuy rằng đại thần trong triều đều phải tham dự quốc yến, nhưng bình thường cái đại thần chỉ đem nhi tử có chức quan trong triều đến chiếm chỗ ngồi, cũng như đem đến để trải đời, còn những thiên kim tiểu thư thì thể nào được tham dự. Dù sao quốc yến là để đàm chuyện quốc gia đại sự chứ phải để cho hoàng thân quốc thích xem mắt.

      Lạc Mai nói: “Công tử vẫn chưa giải thích nguyên do nhưng nói nương nhất ̣nh phải đến, nếu liền để ta trói nương lại mang .”

      Khóe mắt Phong Quang vừa giật, còn muốn nói ra miệng vài câu thì Tiểu Lục từ bên ngoài về gặp nàng.

      “Tiểu thư…” Tiểu Lục nhìn thấy còn có một người lạ ở đây, biết có nên tiếp tục nói chuyện hay k.

      Phong Quang cười, “ có gì, cứ nói tiếp .”

      “Dạ, tiểu thư, nô tỳ đem thuốc cho người tên là A Thất kia, cũng đưa tiền cho cai ngục, còn tìm hiểu được Quỷ vương điện hạ tạm thời dự tính xử trí hắn mà chỉ đem hắn nhốt ở nhà giam, trông coi rất nghiêm cẩn.”

      Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi vất vả rồi, Tiểu Lục, ngươi vừa trở về trước hết cứ nghỉ ngơi .”

      “Dạ, nô tỳ cáo lui.”

      Tiểu Lục rồi Lạc Mai mới nói: “Để nàng gặp A Thất sao chứ?”

      cần lo lắng, Tiểu Lục ổn trọng hơn so với Tiểu Tử, ta muốn nàng làm chuyện gì thì nàng cũng bao giờ hỏi ta lý lo, cũng sẽ nói với người khác, giống như ta tin tưởng các ngươi sẽ bán đứng Tuyết Ám vậy, ngươi cũng nên tin tưởng người của ta sẽ bán đứng ta.”

      Lạc Mai bật cười, “ nương nói đúng.”

      Phong Quang có thể liếc mắt một cái nhìn ra nàng dịch dung, theo lời nàng mà nói cái kia cũng được xem là nguyên nhân nàng phát hiện ra, lúc này lý do nàng nói cũng giống một lý do đầy đủ, nhưng lại khiến người ta tin phục.

      Hạ Triều trở về từ Hoàng cung, quả nhiên mang về tin tức quốc yến sẽ được tổ chức, sứ giả Quảng Lưu quốc sẽ tới Đại Duy quốc để đàm chuyện hòa bình giữa hai quốc gia, thực tế hai nước này giao chiến mấy năm bất kể là quốc lực hay nhân lực đều tổn thất ít, nếu nói ngưng chiến thì ai là muốn chỉ là có một cơ hội nào mà thôi, ai cũng chịu lùi một bước mà mở miệng trước.

      Tiêu Phần nghe thấy lão Hoàng Đế của Quảng Lưu quốc chết bệnh, người kế vị là một người tuổi còn trẻ, vốn tưởng đây là một cơ hội lớn nhưng thể ngờ tân Hoàng Đế trẻ tuổi này cũng chẳng hiền lành gì, thủ đoạn so với phụ thân hắn chỉ có hơn chứ kém, hắn có thể đưa ra tin tức muốn cầu hòa, Tiêu Phần thể coi trọng.

      Lần quốc yến tiếp đãi sứ giả Quảng Lưu quốc này sẽ là quốc yến có quy mô lớn nhất từ trước tới nay.
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ27 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 44

      Người của phủ thừa tướng đối với Phong Quang chỉ có ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả Hạ Triều cũng như vậy, nàng chỉ nói bản thân cảm thấy tò mò với quốc yến, Hạ Triều liền chủ động đề nghị dẫn nàng tiến cung, Phong Quang , tất nhiên Vương Từ cũng sẽ theo.

      Quốc yến phải cung yến bình thường, đại điện nguy nga tráng lệ xếp đầy đồ vật sang trọng xa xỉ, hoa là mẫu đơn cực quý báo, rượu là mỹ tửu trăm năm tuổi mùi vị đậm đà, ngay cả nước cũng là từ núi băng xa xôi vận chuyển đến, thủ vệ phòng thủ kín kẽ chút sơ hở, cung nữ thái giám hầu hạ cũng cực kỳ xuất sắc. Lần quốc yến này thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.

      Phong Quang ngoan ngoãn ngồi ở bên người Vương Từ, bộ dạng nhu thuận khả ái, mặc dù ở đây cũng có các tiểu thư khác nhưng chỉ có nàng có thể khiến chư vị công tử liên tiếp liếc nhìn, các vị công tử sau khi bị phụ thân cảnh cáo đây là vị hôn thê của Quỷ vương điện hạ lập tức thu hồi tâm tư dám lại liếc nhìn nữa.

      bao lâu sau thái giám thông báo một tiếng, Tiêu Phần và sứ giả Quảng Lưu quốc cùng bước vào đại điện, sứ giả này tuấn mỹ vô song, sắc mặt ngũ quan rõ ràng như điêu khắc mà ra, gương mặt góc cạch tuấn mỹ dị thường, mắt dài nhỏ đào hoa tràn ngập ôn nhu lại đa tình, nhưng trong mắt cũng lơ đãng toát ra vẻ hờ hững, làm cho người ta lầm nghĩ hắn rất dễ dàng tiếp cận lập tức thanh tỉnh lại, dung mạo này hề thua kém với Quỷ vương điện hạ, dẫn tới cung nữ cũng khỏi vụng trộm xem vài lần liền nhìn chớp mắt.

      Dung mạo của hắn thể nào soi mói được, càng khiến ai cũng biết đây phải là một sứ giả bình thường, mọi người nhìn thấy phía đã có thêm một chỗ ngồi liền hiểu được vì sao.

      Quả nhiên, Tiêu Phần cùng nam nhân đến phía đại điện, cười to nói: “Hôm nay quốc vương Quảng Lưu quốc có thể đến Đại Duy chúng ta, cùng đàm luận kế hoạch hòa bình, đây là chuyện may mắn của hai quốc gia, các vị ái khanh còn mau bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”

      Mọi người đứng dậy, “Bái kiến quốc vương Quảng Lưu quốc!”

      Hắn cười, mọi người giống như cảm thấy vẻ vang cho kẻ hèn này, “Hôm nay là khách, chư vị cần đa lễ.”

      Vốn tưởng đây chỉ là sứ giả bình thường, ngờ quốc vương Quảng Lưu quốc ́ch thân tới, Độc Kỵ trong những người trẻ tuổi đồng lứa với hắn giống như là thần thoại vậy, hắn là đế vương trẻ tuổi, thủ đoạn trị quốc cùng chinh chiến thua bất luận kẻ nào, cùng với Tiêu Nhược trở thành mục tiêu mà mọi nam nhân đều muốn hướng đến, ảnh hưởng thể nói là nhỏ.

      Phong Quang lặng lẽ nhìn Hạ Khởi Mộng bên người Tiêu Nhược, tuy nàng còn mang mặt nạ nhưng có thể làm cho người ta cảm nhận được nàng cả người đầy bất ngờ, nói nàng kinh ngạc cũng có chút kỳ lạ, dù sao nàng là loại nữ nhân dù thái sơn nứt ra cũng có thể mặt đổi sắc.

      Theo mọi người cùng nhau ngồi xuống, Phong Quang lập tức cảm nhận được có một đạo ánh mắt cực nóng nhìn nàng chằm chằm, nàng theo bản năng nâng mắt tìm ánh mắt đó, cũng là hướng mà Độc Kỵ nhìn lại nàng, nàng vừa thấy hắn liền mất hồn mà đụng phải chén rượu bàn, may mà Vương Từ ngồi cạnh nàng phản ứng nhanh, kịp lúc lấy khăn ra lau nước bàn, nếu nàng lại được dịp chạy ra cửa cung mà đổi quần áo.

      Vương Từ nhỏ giọng hỏi: “Phong Quang, sao chứ?”

      , có gì…” Nàng vội vàng cúi đầu nhìn như bình tĩnh im lặng, thực tế ngón tay nàng đã quấn quít cầm chặt dải lụa áo.

      Đây là động tác nhỏ chỉ có khi nàng cảm thấy khó xử.

      Độc Kỵ thấy rõ, chậm rãi giương lên khóe môi giống như có chút vô ý cười chọc người, khi có một nửa gương mặt khiếm khuyết hắn cười đã muốn câu hồn người, hiện tại gương mặt hoàn mỹ tỳ vết lại càng có thể đem người mê đến thần hồn điên đảo mà quên mất chính mình là ai.

      Hạ Khởi Mộng rõ, hắn phải vì cứu nàng mà hủy dung sao? Vì sao bây giờ một chút vết sẹo cũng có?

      Tiêu Nhược nắm chặt tay nàng dưới bàn, nàng mờ mịt nhìn hắn, hắn nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, hắn rất giỏi ngụy trang lừa gạt người.”

      Chương 45

      “Đây, để trẫm giới thiệt một chút.” Tiêu Phần cười nâng tay nhất nhất chỉ mặt từng người, đầu tiên là thái tử, “Đây là đại Hoàng tử của trẫm, cũng là thái tử của quốc gia này.”

      Thái tử khẽ gật đầu thăm hỏi, Tiêu Phần lại chỉ hướng Hạ Triều, “Đây là thừa tướng Hạ Triều, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn là phụ tá đắc lực của trẫm, bên người là thê nữ của hắn, thiên kim phủ thừa tướng chính là đệ nhất mỹ nhân của Đại Duy quốc trẫm.”

      “Quả thực là quốc sắc thiên hương,” Độc Kỵ nhẹ cười đồng ý, nụ cười của hắn tựa như còn có ẩn ý khác.

      Cả người Phong Quang cứng ngắc một cử động nhỏ cũng dám.

      “Ha ha, Hạ tiểu thư đây là vị hôn thê của Quỷ vương con trẫm.” Tiêu Phần tiếp theo chỉ đến Tiêu Nhược, “Đây là Quỷ vương, bên người hắn chính là…”

      “Ngân diện quân sư Bạch Dung, còn có Quỷ vương điện hạ, chúng ra ba người cũng chỉ từng gặp qua chiến trường.”

      “Đúng vậy, xem trẫm già liền hồ đồ rồi, các người tất nhiên là đã gặp mặt.”

      Độc Kỵ bưng chén rượu lên, ngửi mùi rượu lại để chén xuống, cười nói: “Quỷ vương điện hạ dũng mãnh thiện chiến, Ngân diện quân sư dự liệu như thần, sớm muốn cùng bọn họ kết giao ở ngoài chiến trận một phen, chỉ là bất hạnh vẫn luôn có cơ hội.”

      Tiêu Nhược mặt chút thay đổi nói: “Cảm tạ quốc vương xem trọng.”

      “Ha ha, còn mong Quảng Lưu quốc vương cần để ý, Tiêu Nhược này từ nhỏ đã có tính tình lạnh nóng như vậy.” Tiêu Phần chủ động phụ họa lời nói của Độc Kỵ, “Ngân diện quân sư cũng chỉ có tài dụng binh mà thi từ ca phú cũng rất có tài nghệ, nhớ đến đầu năm quân sư từng ngâm thơ qua một bài thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai, dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai. Này có thể nói là thơ hay lưu thiên ̉ a.”

      (Dịch nghĩa: Ở góc tường có mấy nhành mai. Khi rét tới, chỉ nở mình. Từ xa biết phải tuyết. Vì có hương thoang thoảng bay tới.)

      “Thơ của quân sư sớm đã truyền vào Quảng Lưu, lời hay như thế tự nhiên là biết đến.”

      Bạch Dung miễn cưỡng bứt ra một nụ cười ngượng ngùng, “Hai vị bệ hạ khen trật rồi.”

      Bài thơi <Mai> này cũng phải do nàng sáng tác, trong lòng nàng bỗng dưng thấy hoảng nhưng còn hơn là bây giờ nhìn thấy Độc Kỵ ngoài ý muốn.

      “Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai…” Phong Quang tự giác thì thầm hai câu cuối cùng, gục đầu xuống, cái trán che khuất ánh mắt nàng làm cho người ta nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì.

      Độc Kỵ thu hồi tầm mắt, thần sắc bỗng nhiên trở nên lười nhác một phần, “Mấy lời khen tặng dừng ở đây , tiếp theo có thể nói chuyện chính sự rồi.”

      “Ha? biết quốc vương Quảng Lưu quốc muốn bàn luận như thế nào?” Tiêu Phần thu hồi nụ cười thoải mái, thể xem kỹ người trẻ tuổi nên khinh thường này.

      Mọi người trong đại điện đều đem ánh mắt tập trung vào hai người ở cao này.

      “Tiêu hoàng cùng đều biết, chiến tranh hằng năm đã khiến cho hai quốc gia tổn thất nhỏ, huống chi còn có đám người ở biên giới và Khê tộc làm kẻ thứ ba như hổ rình mồi, đã có thể dẫn đầu đề nghị hòa bình giữa hai quốc gia thì cũng nên để người ngoài nghĩ lầm Quảng Lưu ta e ngại Đại Duy quốc mới tốt.”

      Tiêu Phần gật đầu, “Đó là đương nhiên, Quảng Lưu quốc cùng Đại Duy quốc có thực lực tương đương, sao lại cần người ngoài phân ra ai mạnh ai yếu đây?”

      “Cho nên, đã làm người đầu tiên này thì nên có được thù lao tương ứng.”

      biết thù lao này là?” Tiêu Phần giả bộ cười, Độc Kỵ muốn thù lao này là đất đai hay là kỳ trân dị bảo?

      muốn một người.”

      “Phụ hoàng!” Tiêu Nhược bỗng nhiên đứng dậy, “Nhi thần cũng muốn hướng phụ hoàng cầu một người.”

      Tiêu Phần nhìn Độc Kỵ bất động thanh sắc, lại nhìn Tiêu Nhược, “Quỷ vương là muốn cầu người nào?”

      “Nhi thần muốn lấy nhị tiểu thư phủ thừa tướng làm phi.”

      Thân mình Bạch Dung cứng đờ, mọi người còn lại đều nhìn về phía một nhà phủ thừa tướng, thừa tưởng phủ còn có một thứ nữ ra khỏi cửa cũng phải là bí mật gì, chính là mọi người đều tự hỏi Quỷ vương điện hạ sao lại coi trọng cái thứ nữ đó? Chẳng lẽ mỹ mạo của nàng thua kém chính nữ?

      Hạ Triều mặt đầy bất ngờ, Vương Từ nhưng lại đoán được trước mà bình tĩnh.

      Nam nhân, chuyện tam thê tứ thiếp rất bình thường huống chi hắn còn đường đường là một vương gia, Tiêu Phần nói: “Tỷ muội cùng nhau hầu hạ Quỷ vương cũng có thể chiếu ́ lẫn nhau, nếu vậy thì liền để cho nhị tiểu thư phủ thừa tướng làm trắc phi là được.”

      “Phụ hoàng, nhi thần muối nhị tiểu thư phủ thừa tướng phải là nạp thiếp, mà là cưới.” phải nạp, là cưới, đây là ý gì? Đương nhiên là ý muôn cưới làm chính thê!

      Một câu này Tiêu Nhược giống như ném bom vào dòng người, trừ bỏ Bạch Dung còn giật mình ngốc một bên, mọi người đều ồ lên, Hạ Triều cùng Vương Từ thần sắc lúc nãy còn hờ hững cũng đều hóa thành khó coi.

      Tiêu Phần cũng biến sắc, hòa giải cười ha ha, “Quỷ vương lại đùa rồi, vị hôn thê của ngươi là thiên kim phủ tiểu thư, cũng là biểu muội của ngươi, nữ nhi của dì ngươi, trăm ngàn lần đừng nhận nhầm.”

      “Nhi thần chỉ có tình cảm huynh muội với biểu muội, còn gì khác nữa, ngày xưa tiếp chỉ ban hôn cũng chỉ vì nhi thần còn chưa gặp được người mình muốn ở cùng cả đời này, nay mong phụ hoàng thành toàn.”

      Nhìn xem, đây là chuyện gì đây? Thì ra Quỷ vương điện hạ năm đó đồng ý ban hôn vì người ta gặp được tình ́ch thực, bây giờ còn dám công khai kháng chỉ, ̣a vị thứ nữ kia trong lòng hắn đúng là phải bình thường, các công tử trẻ tuồi đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn thiếu nữ an tĩnh ngồi đằng kia.
      Last edited: 9/7/17
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ31 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Truyện hay quá nàng ơi. Truyện hay mà tốc độ ra chương còn nhanh dã man. :yoyo19::yoyo19:. Thank nàng nhiều nha.:yoyo45:
      Phong Vũ YênNhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 46

      Hạ Triều lạnh mặt nghiêm nghị nói: “Ý của Quỷ vương là muốn từ hôn?”

      phải là từ hôn, bản vương vẫn cùng phủ thừa tướng kết thân, ta cũng chân thành hy vọng biểu muội có thể tìm được phu quân, chẳng qua phu quân kia phải là bản vương mà thôi.” Tiêu Nhược nói xong khỏi nhìn về phía Bạch Dung, dùng ánh mắt nói cho nàng biết hắn quyết tâm phải nàng thì cưới.

      Bạch Dung si ngốc nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.

      Ngay trong hoàn cảnh mọi thứ đều lặng thinh, Độc Kỵ lại lên tiếng cười khẽ, “Hay thật.”

      “Hồ đồ!” Tiêu Phần vỗ bàn, Độc Kỵ như là chê cười, chuyện này rất tổn hại mặt mũi hắn, chính nữ cưới lại cưới cái thứ nữ, gia ̀nh bình thường thì cũng thôi , đây Tiêu Nhược là ai? Hắn là hoàng tử mà Tiêu Phần xem trọng nhất! Cưới thứ nữ làm chính phi, tương lai chẳng lẽ còn để nàng làm mẫu nghi thiên hạ?

      “Bệ hạ.” Phong Quang đứng dậy, cúi người nói: “Thân thể thần nữ khỏe, thỉnh cáo lui.”

      Để một nữ tử nghe thấy hôn phu muốn từ hôn thật là làm khó nàng, Tiêu Phần vẻ mặt ôn hòa nói: “Nếu Phong Quang thoải mái vậy để cung nữ dẫn xuống nghỉ ngơi trước , Ngự Hoa viên hoa nở rất đẹp, Phong Quang có thể vào đó ngắm hoa thả lỏng tâm tình.”

      “Tạ bệ hạ.”

      Phong Quang theo cung nữ ra đại điện, Vương Từ và Hạ Triều nhìn nhau liếc mắt một cái liền có chung một ý nghĩ, Tiêu Nhược muốn từ hôn bản thân hắn có gì tổn thất, danh tiết Phong Quang lại bị hao tổn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?

      Hạ Triều cùng Vương Từ đối phó với Tiêu Nhược như thế nào thì Phong Quang đã còn hứng thú tìm hiểu nữa, vì thế nàng cũng biết đại điện đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng lúc này dù là đường thì tâm hồn cũng kinh ngạc xuất thần, lại càng để ý cung nữ phía sau sắc mặt khác thường. Nàng bỗng cảm thấy sau gáy tê rần, ý thức rơi vào hôn mê, được cung nữ cẩn thận ôm lấy trước khi ngã xuống đất.

      Đêm tối chọc người, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua con đường ̉.

      Phong Quang nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện bản thân ở một cái xe ngựa xa hoa, hơn nữa nàng còn ngồi đùi một nam nhân, bị hắn ôm vào ngực. Hai mắt nàng mê mang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, cho dù là ai vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một tuyệt sắc nam nhân ở trước mặt đều sẽ nghĩ bản thân nằm mơ.

      Nam nhân nghiêm trang sờ sờ đầu nàng, “Ngủ đến choáng váng à?”

      “Ngươi!” Nàng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi người hắn nhưng lại thất bại, nàng chống hai tay lên ngực hắn, khó khăn tạo ra được một chút khoảng cách, sắc mặt tốt, “Tuyết Ám… đúng, Độc bệ hạ.”

      “Đúng là một cách gọi mới lạ nha.” Hắn vừa lòng nói lại đột nhiên cười: “Ta muốn nghe nàng gọi ta A Kỵ.”

      “…Ta tại sao lại ở đây? Ngươi muốn đem ta mang đâu?”

      “Nàng là người của ta, tất nhiên phải ở bên người ta, trừ bỏ Quảng Lưu quốc thì ta còn có thể đem nàng đến chỗ nào hả? Nghe Lạc Mai nói nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, sao lần này lại trì độn như vậy?”

      Nàng nghe nửa đoạn lời nói trước của hắn vừa ̣nh tức giận , nhưng phần sau lời nói lại khiến nàng khỏi nhớ lại một chút cái cung nữ mang nàng Ngự Hoa viên kia… Bởi vì lúc ấy nàng tâm sự đầy người, cơ bản là có để ý nàng ta, thì ra đó là Lạc Mai.

      “Ngươi… Ngươi đem ta bắt tới đây có mục ́ch gì?”

      Hắn lắc đầu than thở, “Ta ra lệnh Lạc Mai báo cho nàng để nàng tham gia quốc yến, nếu nàng có thể kiên nhẫn đợi đến phút cuối cùng thì ta cũng cần sợ nàng chạy mà gấp đến độ phải ra hạ sách này.”

      Nàng nhớ tới cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận, “Ngươi là Hoàng đế Quảng Lưu quốc, lại vì cầu hòa mà đến, rời khỏi Đế đô thì đến Tiêu hoàng cũng dám ngăn cản, còn cần ta làm con tin sao?”

      Độc Kỵ cảm thất bất lực, một bàn tay vỗ vỗ ̉nh đầu nàng, “Tiểu nha đầu xem ra hiểu lầm ta rất sâu rồi.”

      Chương 47

      “Dao tri bất thị tuyết, vị hữu ám hương lai… Ta rốt cục biết tại sao ngươi lại nói ngươi tên là Tuyết Ám.” Ánh mắt Phong Quang ảm đạm.

      Hắn vuốt ve một lọn tóc dài trước ngực nàng, thoải mái gật đầu, “Ta thừa nhận lúc ấy ta là có tâm tư khác.”

      “Ha… Còn ́ ý làm nàng ta nghĩ ngươi vì cứu nàng ta mà bị hủy dung, làm cho nàng động tâm, còn… còn lừa cả ta.”

      “Ta cũng nghĩ tới trước đó ta lại lừa gạt một nương ngốc như vậy.” Nói đến đây hắn cũng lộ vẻ mặt ngoài ý muốn sâu sắc, giống như nói ta cũng nghĩ tới ngươi sẽ ngốc thế.

      Phong Quang mím môi, “Ta biết ta thông minh, cho nên cũng đoán được ngươi tới Đại Duy vì muốn đòi cái Ngân diện quân sư kia từ Tiêu Hoàng.”

      Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Cho nên ta mới nói nàng sao ở lại đại điện để nghe cho hết rồi hãy ?”

      “Đừng cho là ta biết Ngân diện quân sư Bạch Dung chính là Hạ Khởi Mộng, ngươi cùng Quỷ vương đều muốn nàng, chẳng lẽ còn muốn ta ngồi ở đó nhìn các ngươi giành một nữ nhân sao? Nói như thế nào thì ta cũng là người vị Quỷ vương đòi từ hôn.”

      Hơi thở người hắn trở nên lạnh lẽo, “Nàng khó chịu khi bị Quỷ vương từ hôn?”

      “Thật ra cảm thấy khó chịu…” Nàng sợ hãi run run một chút, sợ nói sai lời sẽ bị hắn chụp một cái tát qua giết chết, “Nhưng mà tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, bị từ hôn trước mặt mọi người ít nhiều gì cũng thấy khó xử.”

      Thế này hắn mới tản ra hơi thở sung sướng cả người, “ cần thấy khó xử, ta đã báo thù cho nàng rồi.”

      “Báo thù?”

      Nàng ngẩng đầu vẻ mặt khó hiểu quả thật rất đáng , Độc Kỵ cười hôn nhẹ lên khóe môi nàng, phát hiện thân người nàng cứng lại rồi bộ dạng ngơ ngác thì hắn có cảm giác khi dễ nàng mà tâm tình vui vẻ vài phần.

      Sau khi Phong Quang rời khỏi đại điện, Tiêu Nhược tự nhiên là cầu Tiêu Phần đem nhị tiểu thư tướng phủ ban hôn cho hắn, căn bản quan tâm Tiêu Phần lúc này kìm nén tức giận cực kỳ.

      Hạ Triều sắc mặt xanh mét nói: “Quỷ vương điện hạ ́ ý muốn thú Hạ Khởi Mộng, biết có năng lực vì Hạ Khởi Mộng làm đến mức nào?”

      Tiêu Nhược thâm tình nói: “Hậu viện của ta chỉ cần một người là đủ, vì Khởi Mộng, bản vương chuyện gì cũng có thể làm.”

      Nói cách khác hắn chỉ thú một người là Hạ Khởi Mộng, trắc phi thị thiếp gì đó hắn tuyệt đối muốn nữa.

      đề cập đến một câu cảm động đến Hạ Khởi Mộng và nhóm nữ quyến khác, Độc Kỵ phút chốc cười nói: “Quỷ vương điện hạ thật sự vì nhị tiểu thư đó mà bất kể chuyện gì cũng có có thể làm?”

      “Tất nhiên.” Tiêu Nhược trả lời chút do dự.

      Độc Kỵ như vui đùa mà nói: “Thế, nếu cần Quỷ vương dùng một tòa thành trì đến đổi nữ nhân này, Quỷ vương cũng sẽ đồng ý sao?”

      “Sẽ.” Một thanh hạ xuống.

      Ngoại trừ các nữ nhân cảm thán sự si tình này, các chư vị đại thần giống như Tiêu Phần đều cùng nhau biến sắc, cả đời nhất thế một đôi người ở người thường sẽ xem như một đoạn giai thoại, nhưng thân là hoàng tử, hắn lại nói nguyện ý vì một nữ nhân mà từ bỏ một tòa thành trì, vậy nếu hắn ở một vị trí rất cao khác chẳng lẽ liền có thể từ bỏ cả quốc gia hay sao?

      Giờ phút này trong lòng mọi người khỏi có nghi vấn, này chính là nhi tử mà Hoàng Đế Đại Duy quốc xem trọng nhất sao?

      Biểu tình thái tử thay đổi đổ cho bản thân mình một chén rượu, là ai nói thái tử từ xưa đến nay đều thể làm tới ngôi vị Hoàng Đế?

      Độc Kỵ lười biếng cười nói: “Quỷ vương đã si tình đến thế, theo thấy bằng Tiêu hoàng cùng thừa tướng đồng ý mối hôn sự này thôi.”

      Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng ngoài ý muốn nhìn hắn, khó hiểu vì sao lại giúp bọn họ nói chuyện.

      Tiêu Phần miễn cương cười cười, “Này… Quốc vương đây có điều biết, từ ba năm trước Quỷ vương đã có hôn ước với đại tiểu thư phủ thừa tướng, nếu tùy tiện lui lại hôn sự của đại tiểu thư nàng, vậy chẳng phải…”

      “Nguyên lai Tiêu hoàng lo lắng việc này.” Độc Kỵ tựa hồ là bửng tỉnh đại ngộ, lại lười nhác cười cười, nói như sao cả: “ thấy làm cho đại tiểu thư tướng phủ cùng Quỷ vương giải trừ hôn ước cũng là một chuyện tốt. quên nói, hôm nay người mà muốn chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng.”

      Tiêu Phần như nằm mộng, “… Cái gì?”

      muốn Hạ Phong Quang làm Hoàng Hậu của Quảng Lưu quốc.”

      Chớp mắt yên tĩnh, tiếp theo cả triều ồ lên.

      Tiêu Nhược cùng Hạ Khởi Mộng lần lượt sửng sốt sau mới hiểu được, thì ra Độc Kỵ vốn hề dự tính muốn Hạ Khởi Mộng, là do Tiêu Nhược nghĩ quá xa mới vội vàng đòi người trước, Tiêu Nhược vẻ mặt rất khó coi, vội vã tỏ vẻ nữ nhân này là của ta nhưng từ đầu người ta đã quan tâm đến bọn họ. Thế này giống như… trò hề vậy. Tiêu Nhược trầm mặt ngồi lại vị trí của mình, cùng Hạ Khởi Mộng im lặng nói.

      “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi thật sự nói như vậy!?” Phong Quang kích động đến sắp nhảy lên luôn lại được tay hắn ôm lại vào lòng.

      Độc Kỵ tùy ý nói: “Phải, ta đã nói như vậy.”

      “Cha mẹ của ta thì sao, bọn họ sẽ … có ý kiến gì sao?”

      “Thừa tướng phu nhân quả thật đứng ra nói đồng ý, bất quá…”

      Nàng khẩn trương hỏi: “Bất quá cái gì?”

      Hắn cười ác liệt: “Ta nói nàng mang thai hài tử của ta, nàng ta liền ý kiến nữa.”

      chỉ Vương Từ, đến Tiêu Phần cũng thể có ý kiến, đương nhiên cũng vì thanh danh Phong Quang, Độc Kỵ đã nói là lúc trước tình cờ gặp Phong Quang bị bắt cóc, hắn say rượu cường bạo nàng.

      “Ngươi! Ta rõ ràng có!” Nàng quýnh lên cả mặt đều đỏ.

      “Yên tâm.” Độc Kỵ đặt tay lên bụng nàng, mềm mại hôn lên môi nàng, khẽ cắn mút, liếm cắn triền miên lập tức khiến thân thể nàng mềm xuống, chỉ có thể bị hắn giam cầm chặt chẽ trong ngực, tay đặt bụng nàng cũng khỏi theo vạt áo dần dần mơn trớn đến ̣a phương khó mà mở miệng.

      Phong Quang giống như bị nấu chín, còn kém chút nữa là bốc hơi, nàng choáng váng hồ đồ nghe được thanh trầm thấp khêu gợi của hắn vọng bên tai: “Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, chúng ta rất nhanh sẽ có.”

      Nếu có, đem đứa nhỏ của Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai ôm lại đây là được.

      Ha… thể nói, ý tưởng này của Độc Kỵ cũng thật dã man.

      Last edited: 27/2/18
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :