1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Ô ô, nam này có vẻ kì lạ à nha? :yoyo20: . Liên hệ với tựa đề, chẳng lẽ là ma sao ta???:yoyo30:. Thanks editor nhiều ạ, truyện rất hay. :038:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. tramhuong3890

      tramhuong3890 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      4
      Nàng cần người edit cùng ??? Mỗi ngày 2 chương :yoyo52:.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Editor: Tạm thời k cần người edit phụ

      Chương 309

      Phong Quang như được thức tỉnh, lập tức nói ra đáp án, “ đẹp mắt hơn Mạc Diệc Vân.”

      “Đây đúng là một chuyện đáng để vui mừng.” tuy nói là vui mừng, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng trước sau như một, nhìn ra sự vui mừng như nói.

      giống như là một người vinh nhục màng đến, bất luận thế nào cũng có thể duy trì bộ dạng mỉm cười lo thế sự, cực kỳ hoàn mỹ, cũng cực kỳ kiên ̣nh, ai cũng nói đời này người nào là hoàn hảo, cho nên khi thực sự có một người hoàn hảo xuất hiện trước mặt, sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thật của người này, Phong Quang gặp qua rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi có thể gặp được một người có thể giả dối đến tự nhiên như vậy.

      khỏi hỏi , “Ngoại trừ cười, từng khóc qua sao?”

      khe khẽ lắc đầu, “Tôi nhớ rõ.”

      đúng là kỳ lạ.” Phong Quang một vòng quanh hắn, “Tôi bây giờ nhịn được mà nghĩ là, nếu như đau lòng tổn thương, sẽ có biểu hiện như thế nào?”

      hy vọng tôi đau lòng tổn thương sao?”

      “Cũng phải, tôi thấy nếu có một người vẫn luôn chỉ có một biểu cảm mà thôi, vậy thì người đó phải rất giỏi diễn xuất, hoặc chính là người thiếu thốn tình cảm bình thường từ tận xương tủy.”

      “Tình cảm bình thường…” Đáy mắt như ngọc đen sáng bóng hiện vẻ nghi ngờ, “Những thứ… tình cảm này là cái gì?”

      “À… thì là hỉ nộ ái ố đó, xem, có vài người bởi vì bản thân mất người thân bạn bè mà bị tổn thương, có vài người cũng bởi vì tỏ tình thành công, lưỡng tình tương duyệt với người mình thích mà cảm thấy trong lòng tràn trề vui sướng…” tổng kết, “Tóm lại, nếu vẫn luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười, sẽ khiến người ta cảm thấy rất siêu phàm thoát tục.”

      Nói trắng ra là tim phổi.

      im lặng hồi lâu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, tươi cười nhẹ nhàng như băng tuyết tan thành nước, sạch sẽ tinh khiết, “Tôi muốn lòng tràn đầy vui sướng, tôi sẽ ́ gắng thích .”

      “… Hả?”

      “Đến lúc đó, cũng phải thích tôi.”

      “Khoan đã…”

      “Cùng người mình thích kết thành một đôi, sẽ cảm thấy lòng tràn đầy vui sướng, tôi muốn nếm thử cảm giác đó.”

      Phong Quang yên lặng giơ tay, “Cái đó, có phải hiểu lầm gì rồi…”

      “Chúng ta tiếp tục đếm phiến đá lót sàn .” theo bản năng bắt lấy bàn tay giơ lên của , sau đó thoáng xoay người, dùng một ánh mắt khó mà tin được nhìn bàn tay đan vào nhau của họ, nụ cười cũng trở nên chân thật rất nhiều, “Phong Quang, tôi nắm được em, tôi nghĩ hiện tại tôi bắt đầu càng thêm thích em hơn.”

      “Tôi nói này, nghe tôi nói .” muốn rút tay mình ra, rút được, kế tiếp lại cảm thấy nhiệt độ tay thấp hơn nhiệt độ bình thường, kinh hãi nói: “Sao tay lại lạnh như vậy?”

      “Nắm tay em sẽ lạnh nữa.” cúi đầu cười với một chút, mang theo một chút tính khí trẻ con giống như mọi khi.

      đợi Phong Quang nói gì nữa, kéo tiếp, tiếp tục hoàn thành nghiệp lớn là đếm phiến đá lót sàn.

      Phong thủy đúng là thay phiên chuyển động, vừa rồi nàng còn chậc chậc vài tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo Lạc Thần Hi , bây giờ còn chưa qua bao lâu, đã đến phiên mình bị người ta kéo , mà ́ tình là sức lực của còn mạnh bằng người ta, muốn rút tay ra cũng xong!

      cứ như là nhìn thấy sắc mặc càng ngày càng đen của , còn tinh tế nói với thật ra có một góc sàn bị cỏ mọc dài ra bao trùm lên, cho biết một nụ hoa màu vàng mọc ra ở một góc tường, còn chưa nở rộ, còn nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước sẽ làm nó héo úa, nhưng đến nay nó vẫn còn sống.

      cũng kể về mái ngói ở một nóc nhà có màu sắc sáng hơn mấy chỗ khác, nhất ̣nh là vừa thay sau này, nhưng màu sắc cũng phải sáng hơn rất nhiều, ít nhất thì người ngoài liếc mắt nhìn sơ qua cũng sẽ dễ dàng phát hiện.

      nói rất nhiều rất nhiều, cuối cùng con số phiến đá lót sàn đếm được giống hệt con số mà đã nói.

      cười, “Bây giờ em đã tin tôi chưa?”

      Phong Quang gật đầu, tin tưởng , tin tưởng thật sự nhàm chán, hay là độc.

      độc đến mức… làm người ta cảm thấy đau lòng.

      Chương 310

      Phong Quang cũng rõ sự đành lòng ở trong lòng là vì sao, tóm lại nhìn đến bộ dạng sống đơn của hắn như vậy, cảm xúc phức tạp, đề nghị, “Thật ra… lúc có gì làm, có thể nghe nhạc, xem phim gì đó.”

      “Xem phim?” nghi ngờ chớp mắt một cái.

      thế mà thấy người đàn ông này có chút đáng !

      Nhưng thấy có vẻ hiểu, lại cực kỳ cực kỳ chắc lắm mà hỏi: “Đừng nói với tôi, biết điện ảnh là gì đấy.”

      nói gì, chỉ là yên tĩnh nhìn , đôi mắt an tĩnh ấy khiến người ta thấy được sự tò mò mà đành lòng từ chối được.

      thật sự biết.

      Cảm giác kỳ lạ trong lòng Phong Quang càng lúc càng lớn, “Đừng có đùa, tôi biết diễn xuất tốt, nhưng bây giờ chúng ta phải quay phim, cần diễn nghiêm túc như vậy, còn có, có thể buông tay ra rồi.”

      nhìn bàn tay còn bị cầm lấy, cảm thấy bất lực nặng nề, tuy rằng vào mùa hè được bàn tay có nhiệt độ thấp của nắm rất thoải mái, nhưng nếu bị những người khác nhìn thấy, vậy hình tượng vạn năm có chuyện xấu gì của sẽ tan vỡ.

      do dự một hồi, chậm rãi buông tay ra, “Tôi nghĩ em sẽ thích tôi nắm tay em.”

      “… Tại sao lại có ảo giác đó vậy?”

      “Bởi vì cái người gọi là Lạc Thần Hi kia, khi bị Mạc Diệc Vân cầm tay, ấy rất vui vẻ.”

      “Làm sao biết ấy vui vẻ?”

      “Tôi nghe được.”

      ngẩn người, “Sao tôi lại nghe được.”

      biết.” lắc đầu, nhanh chóng tươi cười trở lại, “Nhưng sao, trong chúng ta có một người nghe được là được rồi.”

      “Aiz, ngừng ngừng ngừng!” Phong Quang lui ra sau một bước, “Trước nói rõ ràng, tôi là tôi, là , có chúng ta gì hết.”

      “Tại sao?” Lúc khó hiểu, mặt lộ ra sự khôi ngô nhã nhặn làm người ta tránh khỏi lâm vào phong tình, “Chúng ta tương lai phải sẽ lưỡng tình tương duyệt sao?”

      Phong Quang quả thực bị cách giảng giải của làm cho đau đầu, “Chúng ta bây giờ có lưỡng tình tương duyệt, tương lai cũng sẽ lưỡng tình tương duyệt, cho nên cần nói mấy câu như thế.”

      tâm phiền ý loạn, xoay người muốn .

      tiếp tục theo bên cạnh , “Em nói tôi đẹp mắt, nhưng lại muốn lưỡng tình tương duyệt với tôi, là vì tôi nhìn đẹp nữa sao?”

      Trời ạ, còn có đàn ông ngây thơ vầy sao!?

      Phong Quang quay đầu nói: “ thấy rất kỳ lạ sao? Tôi và quen biết chưa bao lâu, đã nói thích tôi, còn nói cái gì mà… tương lai cũng sẽ lưỡng tình tương duyệt? Cho dù có cưới chui nữa thì cũng phải tốn thời gian về nhà lấy sổ hộ khẩu, tôi và cũng chỉ mới nói qua lại mấy câu, có cơ hội tìm hiểu nhau gì cả, cứ nói thích tôi như vậy, sẽ có cảm giác là người rất tùy tiện hiểu ?”

      “Tùy tiện…” Mắt lộ vẻ bị tổn thương, “Tôi chỉ vì nghĩ muốn thích em, cho nên mới quyết ̣nh thích em.”

      Phong Quang suy xét lại một chút, thấy lời nói của bản thân cũng nặng, cho nên lặng lẽ cho rằng đó là vì quá yếu đuối, thở dài, “ xem, nói nghĩ muốn thích tôi, chứng minh hoàn toàn còn chưa có thích tôi, chỉ là vì có ai ở bên, quá vắng vẻ buồn chán mà thôi, hôm nay cho dù phải tôi cùng nói chuyện phiếm, đổi thành người khác, vậy cũng sẽ thích người đó thôi, phải sao?”

      hạ mí mắt xuống, trả lời.

      tiếp tục tận tình khuyên bảo, nói: “ chỉ là muốn có người bầu bạn với , cũng có nghĩa cần một người để , chỉ là hôm nay vừa vặn gặp tôi, cho nên mới có ảo giác là muốn thích tôi, có lẽ tương lai đợi quen biết được nhiều người rồi, sẽ còn cảm thấy như vậy nữa.”
      ILoveU3000, thanh_thanh1, Bánh Bao26 others thích bài này.

    4. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Đây 100% là đối tượng cần công lược rồi
      Có lẽ a này là ma ahihi
      Thank editor nhiều nhé
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 311-312

      “Nếu như tôi quen biết rất nhiều người…” thầm thì, “Nhưng vẫn muốn thích em thì sao?”

      Phong Quang lười biếng lắc tay, “Đến lúc đó nói tiếp.”

      Thái độ này, cũng giống như khi làm bài tập, đến lúc gần hạn nộp bài sẽ làm vậy.

      “Phong Quang, em đứng đó làm gì?” Lo lắng cho Phong Quang, Liễu Hàn vừa ra đã nhìn thấy đứng hành lang, khỏi tò mò nhẹ nhàng qua hỏi.

      Phong Quang gặp lại Liễu Hàn, cần nghĩ ngợi nói: “Em nói chuyện phiếm với Ngu Thuật.”

      “Ngu Thuật? Em đùa gì thế?” Liễu Hàn vỗ vỗ đầu , “Ngu Thuật ở cùng một chỗ với Khâu Lương thảo luận tình tiết đó, em nói chuyện với ta ở đâu hả?”

      Phong Quang khựng lại, nhìn bên cạnh, “Là ấy… người đâu?”

      nhìn xung quanh, nhưng người đàn ông nói chuyện với vừa nãy đã thấy đâu nữa.

      “Phong Quang, em có phải gần đây áp lực quá lớn nên xuất hiện ảo giác , lúc chị tới đây cũng chỉ thấy một mình em đứng đây, còn có ai sao?”

      “Em…” Trong lòng quýnh lên, “Em rõ ràng vừa nói chuyện với một người, có lẽ… có lẽ ta phải Ngu Thuật, là em nhận nhầm người, nhưng mà tuyệt đối là có người!”

      “Được được được, là có người.” Liễu Hàn trả lời theo ý , “Đợi chụp xong <̉ thành di mộng>, chị lập tức đưa em chơi, thả lỏng thả lỏng, gần đây lượng công việc của em có chút nhiều rồi.”

      “Hừ, chị mới thấy ảo giác đó!” Phong Quang tức giận dậm chân, liền bước chân .

      Liễu Hàn lập tức đuổi theo, “Nhóc con đợi chị với, em biết lái xe, chẳng lẽ bộ về khách sạn à?”

      Phong Quang ồn ào, “Dù sao chị tin em, để em một về một mình!”

      “Được được được, là chị sai rồi, chị nên nghi ngờ em…”

      Hai bóng người một trước một sau dần dần xa, người đứng phía sau thân cây giơ lên tay phải của chính mình, mà bàn tay đó vừa mới được dùng để nắm lấy tay , độ ấm thoải mái đó như vẫn còn lưu lại.

      nhìn lòng bàn tay mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, kỳ lạ phải là độ ấm sai lệch giữa hai người, mà là tâm trạng biết bản thân nên muốn cái gì.

      Bởi vì khi ở bên cạnh , chỉ phát hiện độ ấm tay khiến cảm thấy thoải mái, mà mùi hương người cũng sẽ làm … thích theo một cách kỳ lạ.

      Mà thật lâu đã còn mấy thứ như là khứu giác nữa.

      Phong Quang biết có một người đàn ông nhớ nhung mình, sau khi trở lại khách sạn, và Lạc Thần Hi hẹn mà gặp ở cửa thang máy, mà người đàn ông bên cạnh Lạc Thần Hi lại thay đổi, là một người dáng cao gầy, giữa lông mày dường như vĩnh viễn cất sự ưu sầu phiền muộn.

      Phong Quang bỗng nhiên rất khinh bỉ bản thân, làm sao có thể nhận sai mà nghĩ người kia là Ngu Thuật được chứ? Ngu Thuật được xưng là hoàng tử u buồn, mà người trong ngôi nhà kia, tuy rằng tướng mạo vượt qua tiêu chuẩn hoàng tử, nhưng mắt cười của hắn cũng lộ ra u buồn này nọ, hiện tại, người đàn ông dán bên người Lạc Thần Hi này, u buồn đến mước làm cho người ta nghĩ hắn sẽ ngước đầu bốn lăm độ ngưỡng vọng trời cao!

      là thời gian đợi thang máy, Liễu Hàn dẫn đầu chào hỏi, “Ngu tiên sinh, và Khâu đạo diễn bàn bạc chuyện kịch bản xong rồi sao?”

      “Ừ.” Ngu Thuật gật gật đầu, trong hai mắt có sự ưu thương đong đầy, “Chuyện xưa này khiến cho người ta rất đau buồn, quá trình khiến người ta phải động tâm, kết cục lại khiến người ta sầu não, sau khi nhìn kịch bản, tôi thật sự khó mà thoát khỏi nhân vật Thiển Mạch này, tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng, aiz…”

      (!) Sau khi ly biệt, nhớ lúc gặp nhau, vài lần hồn mộng tựa như cùng người. (Bài Giá thiên của Án Kỷ Đạo, editor chém lời Việt)

      Phong Quang kéo kéo quần áo Liễu Hàn, nhỏ giọng nói: “ ta có bệnh hả?”

      Liễu Hàn cũng nhỏ giọng giải thích, “Người ta là hoàng tử u buồn, sầu một tí thì làm sao mà được hả?”

      Lạc Thần Hi bị kẹp giữa hai ba người có chút xấu hổ, thật ra vừa nãy bị Ngu Thuật dính lấy, cũng biết phải làm sao mới ổn, may mà gặp Phong Quang và Liễu Hàn, cũng am hiểu ứng phó loại người có vấn đề thần kinh như Ngu Thuật, liền nói: “Thang máy đến rồi, chúng ta vào thôi.”

      Sau khi bốn người vào thang máy, phát hiện khí càng áp lực thêm.

      Ngu Thuật sau một tiếng thở dài, cách Liễu Hàn nói với Phong Quang, “ Hạ, tuy rằng chúng ta ở cùng một công ty, nhưng đây là lần đầu chúng ta hợp tác, tôi nhìn qua diễn xuất của , tôi thấy với diễn xuất của thì nhất ̣nh có thể diễn tốt vai Lâu Nhược, đây đúng là chuyện khiến người ta yên tâm.”

      Lời này nghe qua sao lại đột nhiên muốn đánh ta một phát chứ?

      Liễu Hàn liếc Phong Quang, ý bảo nên xúc động.

      Phong Quang xúc động, cho nên chỉ lựa chọn miệng động, “Ngu Thuật, vì sao lại ở chung với Lạc vậy?”

      “Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng,” Ngu Thuật thở dài, “Đây chính là duyên phận.”

      Nói cũng y như chưa nói.

      Duyên phận cái quái gì, Lạc Thần Hi chỉ sợ lời này lọt vào tai người khác sẽ nghĩ lung tung, vội vàng giải thích, “Tôi và Ngu ngẫu nhiên đụng mặt ở cửa thang máy thôi.”

      phải cùng Mạc Diệc Vân sao? ta đâu?”

      “Nói là công ty có việc, về trước…” Lạc Thần Hi cười gượng, sợ Phong Quang hiểu lầm gì đó.

      Ngu.” Phong Quang cũng cười tủm tỉm bỏ qua Liễu Hàn nói với Ngu Thuật: “ hẳn là còn nhớ Mạc Diệc Vân là ông chủ của chúng ta chứ.”

      Ngu Thuật ngẩng đầu ngưỡng vọng một chút, chỉ có trần thang mái, phải là bầu trời xanh xanh thì xứng với sự cao quý của , cho nên lại cúi đầu nhìn Phong Quang, “Ừ, nhớ rõ.”

      “Vị này là Lạc, bạn của Mạc Diệc Vân, Mạc Diệc Vân ở đây, vậy thân là nhân viên, có phải nên thay ông chủ mình chiếu ́ Lạ cho tốt ?”

      Lạc Thần Hi lập tức xua tay, “ cần cần, tôi cần ai chiếu ́ đâu.”

      “Aiz, Lạc cần ngại.” Phong Quang cười nói, lại nhìn Ngu Thuật, “Ngu Thuật, Lạc là lần đầu tiên đóng phim đó, vì sự phát triển sau này của Lạc, cũng vì sự thành công của bộ phim này, nói xem có nên chỉ đạo kiêm chăm sóc cho Lạc đây thật tốt ?”

      Ngu Thuật cũng ngốc, cho nên đương nhiên hỏi: “Tại sao mà chăm sóc ấy ?”

      “Tôi phải trở về phòng mình, để nâng cao diễn xuất cho tốt chứ sao, đây phải càng khiến yên tâm hơn sao?” Lúc này thang máy đến nơi, Phong Quang cười, để hai người kia ở lại, rời khỏi thang máy cùng Liễu Hàn.

      đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng của nam chính có tính chiếm hữu cao gặp phải nữ chính ở cùng người đàn ông khác, sẽ chỉnh Ngu Thuật đáng thương này như thế nào.

      Phong Quang nói là sẽ trở về phòng mình nâng cao diễn xuất, sự thật thì vừa chạm vào giường đã nhịn được mà nằm xuống, tiếp nhận cuộc điện thoại thần thánh từ thám tử, người trùng tên trùng họ ít, nhưng mà tìm được người phù hợp cầu của là Ôn Quỳnh.

      Quả nhiên, vẫn phải dựa vào Lạc Thần Hi mới có thể tìm được người này sao?

      Phong Quang nằm giường, nhàm chán nằm một lát, phục vụ gõ vang cửa phòng , “ Hạ, có thư cho .”

      Thư?

      xuống giường, sau khi mở cửa thì gặp được một người có bộ dạng khôi ngô, ta mặc đồng phục của khách sạn, nhìn thấy Phong Quang liền tươi cười mê người, “ Hạ, đây là thư thu được ở đại sảnh, thư có ghi là gửi cho .”

      “Cho tôi?” Phong Quang đưa tay nhận lấy, chỉ thấy phong thư trắng mạ vàng có một đóa hoa Mãn thiên tinh màu vàng được điêu khắc lên ở chỗ miệng thư, phong thư được thiếu kế gọn gàng trong sáng, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra sự sang quý.
      [​IMG] (Hoa Mãn thiên tinh tra bằng tiếng Hán 满天星, mình thực sự k biết hoa này tiếng Việt có tên là gì, bạn nào biết thì có thể cmt phía dưới cho mọi người nhé)

      Last edited: 8/1/18
      thanh_thanh1, ly sắc, Ly Vũ22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :