1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      nhảy hố, editor cố lên :th_41::th_41::th_41::th_41::th_41::th_41:
      Hàn Lê Vũ, Phong Vũ YênNhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai

      Chương 34
      Edit: Nhi Huỳnh

      Ngồi ở quán trà nửa canh giờ, Tuyết Ám dường như đã có được tin tức mà mình muốn, hắn mang theo Phong Quang đứng dậy rời , bọn họ vẫn duy trì vị trí một trước một sau y như lúc đến, nếu hắn mở miệng thì nàng cũng nhiều lời.

      Nhưng mưa gió đúng là chuyện của trời, lúc đến thì trời còn thoáng đãng, hiện giờ bỗng nhiên mây đen tụ tập, mưa to lập tức trút xuống, người đường đều tránh mưa trở về nhà, nhóm tiểu thương cũng chạy nhanh thu lại sạp hàng, người phố ngày càng ít. Tuyết Ám cùng Phong Quang trú mưa dưới một mái hiên, tuy rằng tốc độ của bọn họ chậm nhưng nhưng cũng bị mưa tạt ít.

      Tuyết Ám nhìn một đôi phu phụ đã già đỡ lấy nhau chậm rãi qua, cảm nhận có một đôi mắt tò mò nhìn mình, hắn nghiêng người cúi đầu nhìn thiếu nữ cao đến bả vai mình, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

      “Mặt của ngươi…” Nàng tựa hồ sợ cái gì mà dám nói hết.

      Tuyết Ám sờ sờ tóc mai của bản thân mới phát hiện bởi vì bị dính nước, mặt nạ của hắn bị bong khỏi da ở chỗ đó, hắn cười như có gì: “Có muốn nhìn xem mặt thật của ta ?”

      Nàng đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

      “Yên tâm , cho dù ngươi thấy được ta cũng sẽ giết ngươi.”

      Nàng nghi ngờ, “Thật sao?”

      “Nếu ta lừa ngươi thì cả đời này ta sẽ cưới được gái mà ta .”

      Whoa, thề độc ghê nha!

      “Nhưng mà…” Nàng do dự nhíu mày, “Nếu ngươi thích nam nhân thì sao?”

      Tuyết Ám nâng tay ́c ̉nh đầu của nàng, “Cả ngày ngươi toàn suy nghĩ thứ gì vậy hả? Ta lấy danh dự của ta đảm bảo ta thích nữ nhân.”

      Thế này Phong Quang mỡi giãn mày ra, “Vậy được, ngươi cam đoan sau khi ta xem sẽ giết ta đó.”

      “Ừ.” Hắn kiên nhẫn gật đầu.

      Thật đúng là nha đầu ngốc, hắn nói sẽ giết nàng chứ nói sẽ làm nàng bị mù hay hôn mê mãi mãi,…

      Hắn bóc chỗ mặt nạ bị bong ra, gương mặt thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mà có màu tái nhợt lộ ra trong khí, ngũ quan rõ ràng tựa như được điêu khắc mà ra, sắc mặc tái nhợt bệnh hoạn, môi mỏng nhạt màu, đôi mắt đào hoa giăng giăng một mảng đêm mù sương, chỉ vô ý một chút người ta sẽ bị hãm sâu vào đó. Tất cả đều hoàn mỹ, trừ bỏ má phải có dấu vết bị lửa thiêu, giống như một trang giấy trắng bị nhiễm một giọt mực, mọi người ai cũng sẽ chú ý vết mực đó đầu tiên.

      Phong Quang nhìn đến ngây người.

      Một, hai… Tuyết Ám yên lặng đếm trong lòng, đếm tới ba nàng nhất ̣nh sẽ thét chói tai khiến lòng người sung sướng, tuy nhiên, đợi được tiếng thét, má phải hắn lại được một bàn tay lành lạnh che phủ.

      Tuyết Ám sửng sốt đụng phải đôi mắt trong suốt của nàng.

      Phong Quang bỗng nhiên rút tay lại, nàng nhìn xung quanh rồi đột nhiên chạy tới một gian bán bánh ngọt cách đó xa, Tuyết Ám hiểu nhìn bóng dáng của nàng, rất nhanh sau nàng lại mạo hiểm chạy dưới mưa to trở về dưới mái hiên, động tác nhanh chóng còn chưa tới một hai khắc thời gian.

      Mái tóc ướt sũng dán lên mặt nàng, y phục bị mưa thấm vào cũng có nhiều nếp nhăn, đôi giày thêu màu trắng cũng vì dẫm phải vũng nước mà nhiễm bẩn, vương tay ra, nàng cười ngây ngô giọng nhè nhẹ nói: “Trước đây mỗi lần ta ham chơi mà bị thương, nương đều cho ta một khối bánh hoa quế, ăn đồ ngọt tâm tình khó chịu sẽ tốt hơn, bánh hoa quế này cho ngươi.”

      khí trầm tĩnh lan tràn, đôi tay giơ lên của nàng cũng dần dần mỏi rồi, hắn động tác gì cũng có, sau vài giây hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, rốt cuộc vươn tay ra hất văng thứ trong tay nàng.

      Bánh hoa quế trượt khỏi túi giấy rơi xuống đất rất nhanh bị thấm nước mưa, ẩm ướt, vỡ nát…

      Nàng biết phải làm sao từng bước cách xa hắn.

      Một lần nữa nhận được loại cảm giác được người ta sợ hãi, hắn nhất thời thấy cả người thoải mái, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn còn có thể chậm rãi ôn nhu nói: “Thứ đó cũng chỉ là đồ ăn của con nít.”

      Chương 35
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang bị cảm, còn là cảm mạo rất nghiêm trọng phải nằm giường hai ngày, hơi thở cũng theo nhiệt độ cơ thể mà nóng lên.

      “Công tử, thể chất của nàng suy yếu, cho nên lần phong hàn này rất nghiêm trọng.” Nha hoàn khí chất thanh lãnh nói: “ nương nàng còn phát sốt, cần phải nằm giường nghỉ ngơi, nên lại.”

      Thiên Thiên Vạn chủ ý nhìn về phía Tuyết Ám, “Chủ tử, chuyện này…”

      “Xem ra Lạc Mai rất thích nàng.” Ngón tay Tuyết Ám gõ khe khẽ lên bàn, mặt bình thản cảm xúc, đôi mắt cười như cười làm cho người ngoài cảm thấy áp lực đầy mình.

      Nha hoàn được gọi là Lạc Mai im lặng.

      Ánh mắt Thiên Thiên Vạn nhìn Tuyết Ám rồi lại nhìn Lạc Mai, kiên trì đứng ra nói: “Chủ tử, Hạ Phong Quang sinh bệnh là thật, thiên kim tiểu thư này được nuông chiều từ bé, nhất ̣nh chịu khổ nổi, nếu nàng còn có chỗ để lợi dụng thì chủ tử cứ trở về trước, thuộc hạ bảo đảm sẽ coi chừng nàng thật tốt, nếu nàng vô dụng, thì thuộc hạ…”

      Tay Thiên Thiên Vạn đưa lên ̉ mình cắt một đường.

      Ánh mắt Tuyết Ám lạnh xuống, “ phải ta đã nói ngươi được nhiều chuyện sao?”

      “Dạ…” Thân mình Thiên Thiên Vạn run run lui xuống.

      “Chuyện gì cũng cần làm, cứ để vậy .”

      Cứ để vậy là sao… Thiên Thiên Vạn dám hỏi, cùng Lạc Mai rời khỏi phòng.

      Đợi mọi người đều rời , Tuyết Ám cầm lấy một miếng bánh ngọt ở trong khay, nếm một miếng liền cảm thấy ngọt đến sâu răng, hắn biết thứ bánh ngọt này thì ngon chỗ nào nhưng cũng nhổ ra, bởi vậy phù hợp với hắn vốn có tác phong tao nhã, lãng phí lương thực là đức tính tốt của hắn, cho nên hắn đem bánh ngọt tay ăn hết, sau lại thấy nhàm chán, hắn đem bánh ngọt ở bàn ăn sạch.

      Ha, bánh ngọt này gọi là bánh hoa quế.

      “Khụ khụ…” Phong Quang ngồi dựa vào giường, đáng thương nói: “Lạc Mai, thật sự phải uống cái này sao?”

      nương, thuốc này có lợi với bệnh tình của người, phải uống.” Lạc Mai chút thay đổi sắc mặc nhưng rất nhanh lại mềm mỏng xuống, “Nếu thì uống xong có thể ăn một viên mứt hoa quả.”

      Ba chữ mứt hoa quả này cung cấp sức mạnh vô hạn cho Phong Quang, nàng cắn răng, nhắm mắt một hơi uống hết thuốc trong chén, cho đến khi Lạc Mai đem mứt hoa quả nhét vào miệng nàng, nhai một miếng nàng mới dám hô hấp trở lại, đợi vị cay đắng trôi nàng giống như mất nửa cái mạng cau mày oán giận, “Tại sao thuốc của ta lại đắng như vậy chứ?”

      “Tại vì ta cho bọn họ bỏ thêm hoàng liên Lý gia vào” Lạc Mai nói, nhưng một giọng nam vang lên.

      Tuyết Ám vui sướng sáng lạng từ cửa vào, xem thần sắc hắn có vẻ tâm tình rất tốt.

      “Công tử.” Lạc Mai hành lễ từng bước lùi về sau.

      Tuyết Ám lập tức tới trước giường, xem người nằm giường bộ dạng ốm yếu, ghét bỏ chậc một tiếng giống như trào phúng nàng yếu đuối.

      Phong Quang hé miệng hỏi: “Ngươi gặp phải chuyện gì tốt sao?”

      “Cờ bạc thắng có tính là chuyện tốt ?” Còn phải có ai cho hắn chơi nên hắn mới bỏ chạy qua sòng bạc, chỉ cần thời gian một nén nhang, hắn khiến cho ba tên phú thương tán gia bại sản.

      Nàng lên án, “Nếu có chuyện vui thì sao còn cho hoàng liên Lý gia vào thuốc của ta?”

      “Cái đó gọi là niềm vui nhân đôi.”

      “Ngươi… khụ khụ…” Nàng bị tức lại ho lên, một lúc lâu sau mới đỡ, gương mặt nhợt nhạt bất bình, “Vì niềm vui bản thân mà làm cho người khác khốn khổ, ngươi đúng là…”

      Nàng ̣nh nói hắn là người xấu, nhưng lại nghĩ đến tình cảnh của bản thân, cuối cùng vẫn ngậm miệng nói ra, tự hờn dỗi một mình.

      Tuyết Ám cười khẽ, ôn nhu sờ sờ ̉nh đầu nàng, “Ta vốn đã phải loại người tốt đẹp gì, cho ngươi thời gian ba ngày, nếu ngươi còn chưa hết bệnh ta đây sẽ đem thi thể của ngươi đến sa mạc Nghiễm Cáp.”

      Phong Quang tránh khỏi co rụt thân mình, nàng hiểu vì sao một người có thể dùng biểu tình ôn nhu như vậy mà nói được lời tàn nhẫn thế?

      “Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt.” Tuyết Ám ném một cái túi giấy cho nàng, cười xoay người rời .

      Phong Quang thật cẩn thận mở gói to ta, bên trong là bánh hoa quế mới ra lò, biểu cảm của nàng có gì biến hóa nhưng Lạc Mai bên cạnh lại cảm thấy bất ngờ.

      “Lạc Mai…” Phong Quang nhỏ giọng hỏi: “Hắn sẽ đem hoàng liên Lý gia bỏ vào trong bánh ngọt chứ?”

      “Cái này…” Lạc Mai trả lời được, theo cá tính công tử thì đúng là có khả năng lắm, , nội chuyện công tử đưa điểm tâm ngọt cho nữ nhân đã đủ kinh ngạc lắm rồi.
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ29 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 36

      Thời gian ba ngày, mỗi nàng đều phải một lần trải qua Tuyết Ám châm chọc khiêu khích còn đe dọa, Phong Quang nếu cơ thể còn khỏi thì chính nàng cũng buộc bản thân đúng hạn uống thuốc đem bệnh tật đánh bay, nếu nàng phải bị bệnh chết, mà trước tiên bị hắn dọa đến suy tim mà chết.

      Tuyết Ám đối với việc bệnh của nàng tốt hơn mà rất vừa lòng, hôm nay trời hơi hơi sáng hắn đã muốn khởi hành đến sa mạc Nghiễm Cáp, đương nhiên còn phải đem theo một con tin yếu đuối. Phong Quang bĩu môi, ghét bỏ con tin là nàng thì đừng có mang nàng , cho nàng trở về nhà.

      Thiên Thiên Vạn chắp tay, “Lần này chủ tử rời , mong rằng cẩn thận một chút.”

      “Cái này bên trong có gói lương khô và thuốc thang khẩn cấp, hy vọng công tử hết thảy đều thuận lợi.” Lạc Mai đưa tay nải tới.

      Tuyết Ám tiếp nhận, trực tiếp quăng vào lòng Phong Quang. Cười nói: “Các ngươi cũng phải cận thận mọi chuyện.”

      Ôm đồ được quăng đến, Phong Quang tránh được quán tính lui từng bước ra sau, lại thiếu suy nghĩ nhìn Tuyết Ám khinh bỉ, nàng còn tò mò nhìn hai người Thiên Thiên Vạn và Lạc Mai, “Hai người hiện tại đều dịch dung sao?”

      Thiên Thiên Vạn đắc ý sờ râu, nâng tay lên mới phát hiện râu đâu thấy, hắn cũng biết xấu hổ mà thu tay lại, “Bên trong giang hồ, người dịch dung nhiều lắm nhưng cũng ít, nhưng có thể xuất thần nhập hóa giống như ta và Lạc Mai thì chỉ có thể đếm đầu ngón tay.”

      Lạc Mai cùng Thiên Thiên Vạn hiện tại một người giả dạng Phong Quang, một người giả dạng Tuyết Ám, chỉ gương mặt mà thân hình đều y đúc, dịch dung đổi gương mặt thì dễ nhưng ́t cách cũng có thể biến hóa thì phải là chuyện đơn giản nữa.

      Phong Quang nhìn Thiên Thiên Vạn, “Nhưng mà ta nhớ rõ ngươi cũng cao như thế này.”

      nương có điều biết rồi.” Lạc Mai đáp: “Chúng ta từ nhỏ đã học một loại võ công có thể thay đổi xương ́t, như vậy mới có thể khiến thân thể cũng có khả năng biến hóa tùy ý.”

      Hai mắt Phong Quang sáng ngời như tinh thần được khai sáng, “Lợi hại vậy sao! Vậy ngươi xem tư chất của ta thế nào, có thể dạy dỗ ta ?”

      Tuyết Ám lành lạnh nói: “Đừng có mà vọng tưởng, bằng tư chất của ngươi, cao hơn là có khả năng, bất quá…”

      Nàng phục hỏi hắn: “Bất quá cái gì?”

      “Lui ́t chi thuật rất hợp với ngươi.”

      Trong mắt Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn đều là ý cười.

      “Ngươi!” Nàng thở phì phì trừng hắn, vốn đã lùn còn học lui ́t chi thuật, như vậy chẳng phải càng lùn hơn!

      Bộ dạng tức giận của nàng cực kỳ giống con mèo con giận dỗi, chỉ thiếu đem lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, tuy nhiên, cho dù là tức giận thì một điểm uy hiếp nàng cũng có.

      Tuyết Ám xách ̉ áo nàng về trước, “ thôi, khởi hành.”

      “Này, buông tay ra, ta sẽ tự mình …”

      Lạc Mai nhìn hai bóng dáng hòa lẫn biến mất vào dòng người phố, thật lâu nhúc nhích.

      “Xem ra chủ tử nói rất đúng, ngươi thật sự thích nữ nhân kia.”

      Lạc Mai nhìn thoáng qua Thiên Thiên Vạn, cảm xúc nói: “Chúng ta cũng nên .”

      Thiên Thiên Vạn nhún vai, cùng Lạc Mai về một hướng khác ra cửa hàng, hai nhóm người một nam một nữ giống nhau trước sau xuất hiện, người núp trong chỗ tối kia lúc này cần nên khó hiểu mà rối lên.

      Phong Quang theo Tuyết Ám đến một bến đò, nhà đò đã chờ sẵn ở đây một lúc lâu, lên thuyền, nàng ôm tay nải cùng Tuyết Ám vào khoang thuyền ngồi xuống.

      Vừa ngồi xuống nàng liền hỏi: “Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn sẽ có chuyện gì chứ?”

      “Sao, ngươi lo cho bọn họ?” Tuyết Ám bưng lên một tách trà, lại vội uống mà thảnh thơi nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi cùng bọn họ cũng phải cùng một loại người, theo lý mà nói ngươi lẽ ra nên mong đợi bọn họ gặp chuyện may mới đúng.”

      Nàng rất bình tĩnh nói: “Cũng phải bọn họ bắt ta, ta vì sao lại hy vọng họ gặp chuyện may? Hơn nữa, thậm chí họ bại lộ sẽ bị người của Quỷ vương bắt, thì bọn họ là thủ hạ đáng tin cậy của ngươi, cho dù là nghiêm hình tra tấn bọn họ cũng sẽ bán đứng ngươi.”

      Tuyết Ám ngừng động tác, lại theo đó vui vẻ nở một nụ cười sâu xa, “Ngươi nói sai.

      Chương 37

      “Vậy Lạc Mai bọn họ…”

      “Yên tâm , bọn họ có năng lực phi phàm, trừ khi Quỷ vương tự thân xuất mã, thì khó mà bắt được bọn họ.” Uống một ngụm trà lạnh, phát hiện hương vị cũng hợp với sự cao quý của hắn, hắn buông tách trà uống nữa.

      Ngón tay Phong Quang vòng quanh dải lụa quần áo lụa của bản thân, do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Vậy… đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi thật sự sẽ để ta rời sao?”

      “Tất nhiên, sa mạc Nghiễm Cáp là chỗ của ta, ta để ngươi lại bất quá cũng để cam đoan ta có thể về nước mà thôi, đến lúc đó ta giữ ngươi lại cũng vô dụng.”

      Nàng như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nở nụ cười, “Lời này là ngươi nói đó.”

      “Phải, ta nói.” Tuyết Ám khóe miệng cong lên một góc quen thuộc, nha đầu này có đôi khi rất khôn khéo nhưng có khi cũng biết học khôn ra, hắn chẳng phải đã nói sao? Lời nói của nam nhân thể tin.

      Theo con sông này ra khỏi Đồng thành, xa đó là biên quan, cảnh sắc xung quanh chậm rãi trở nên hoang vắng, đường sông cũng ngày càng hẹp, cỏ lao khô vàng phiêu đãng càng tăng thêm một tia thê lương.

      Làn da Phong Quang nhạy cảm nhận ra khí càng ngày càng khô ráo, thoải mái vỗ vỗ mặt mình, thân thuyền bỗng nhiên xóc nảy một chút, nàng ngồi vững thân mình nghiêng ra phía trước rồi lại thụt về sau, vô tình thế nào lại ngã vào lòng hắn, hơi thở nam tính nháy mắt đập vào mặt, gương mặt nàng nhiễm hồng như trời chiều.

      Nàng ngẩng đầu vừa ̣nh tránh ra nhưng lại chạm mắt cùng hắn, bốn mắt nhìn nhau nhất thời quên phản ứng. Giờ phút này trong ngực của hắn, cùng thân thể của nàng giống như thiên ̣a tạo thành, cứng rắn và mềm mại, rõ ràng hắn đeo mặt nạ thành một nam nhân rất tầm thường, nàng trong mắt hắn vẫn là cả người vô lực, mềm nhũn tựa cánh tay và ngực hắn, cảm nhận ngược lại sự cứng rắn trong lòng hắn.

      Theo bản năng Tuyết Ám để tay lên lưng nàng, sau đó hắn thấy bản thân điên rồi, hắn vậy mà nhìn thấy chính mình trong mắt nữ nhân này tỏ ra… say mê? Hơn nữa loại say mê này từ mùi thơm người nàng đánh úp hắn, tựa như còn có tác dụng như ma lực hai chiều.

      “Ối, thật xin lỗi…” Nàng run run rẩy ngồi đàng hoàng xong lại liên tục lui ra sau ít khoảng cách.

      Hắn bất động thanh sắc híp mắt lại, nhẹ giọng cười nói: “ có gì, cần xin lỗi.”

      Đầu nàng cúi thấp muốn đụng luôn vào ngực chính mình.

      “Khách quan, đã đến ́ch.” Thuyền phu kêu lên, thì ra vừa rồi thuyền chấn động là do thuyền cập bờ.

      Nghe được thuyền phu gọi, Phong Quang lập tức lấy cớ chạy ra ngoài, khí trong khoang thuyền rất xấu hổ, nàng chịu nổi.

      Tuyết Ám cảm giác sâu sắc bản thân chính là sài lang hổ báo khiến người ta sợ hãi, bình thường hắn chỉ hưởng thụ cảm xúc được người ta sợ hãi, nhưng hiện tại tâm tình của hắn có chút kỳ lạ mà chính bản thân hắn cũng thừa nhận, an tĩnh ngồi vài giây hắn mới rời thuyền, mà thiếu nữ vẫn còn trốn tránh giờ phút này đã muốn bị cảnh vật của đại mạc thê lương xung quanh hấp dẫn.

      Thuyền phu nói: “Thuyền này chỉ có thể đến đây, kế tiếp, khách quan chỉ có thể tự mình tiếp mà thôi.”

      Tuyết Ám gật đầu, “Ừ, ngươi trở về .”

      “Dạ, khách quan bảo trọng.” Thuyền phu chống mái chèo theo đường cũ trở về, rất nhanh liền biến mất thấy nữa.

      Phong Quang nghiêng đầu nói: “ ngờ ngươi ở Đại Duy quốc có nhiều thuộc hạ như vậy.”

      “Chuyện mà ngươi ngờ tới còn nhiều.” Hắn kéo mặt nạ mặt xuống tùy tay ném vào luồng nước đục ngầu.

      Thấy hắn lộ ra mặt mình, nàng thắc mắc, “Ngươi cần mang mặt nạ da người nữa sao?”

      “Tới biên quan thì cần nữa.” Hắn biết lấy ra một mặt nạ bằng bạc trắng từ chỗ nào đeo lên mặt, vừa vặn che khuất một nửa má phải hoàn mỹ kia, chỉ để lộ ra bên ngoài nửa mặt trái phi thường tuấn mỹ.

      Phong Quang hỏi vì sao lại đeo loại mặt nạ này, nàng chỉ thuần túy tò mò hỏi: “Tại sao gương mặt của ngươi lại bị bỏng?”

      ---------------------------------------------

      Editor: Hôm nay mình bận hẹn hò, tính k edit rồi vì về tới nhà đã 11h. Nhưng mà nhìn lại tốc độ edit của mình, rồi nhìn tốc độ ra chương mới của tác giả thôi ráng edit mà rượt theo cho kịp. Chưa kể số chương mình edit được còn k bằng con số lẻ mà tác giả đã viết nữa. Chắc k có cái truyện nào editor chạy k kịp với tác giả như truyện này, đúng là quá nhanh quá nguy hiểm mà :th_74::th_74::th_74:
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ29 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 38

      “Hạ tiểu thư, có người nào nói cho ngươi biết là nên hỏi những vấn đề liên quan đến vết thương của người khác sao?” Giọng Tuyết Ám trở nên lạnh lẽo, ánh mắt hắn cũng nhiễm sương lạnh giá.

      Phong Quang dường như trì độn thấy được cảnh cáo của hắn, bướng bỉnh nói: “Bởi vì để ý, cho nên mới muốn nghe được đáp án.”

      Phản ứng đầu tiên của hắn chính là cười lạnh một tiếng, sau đó dương quái khí ̣nh nói tiếp một câu: “Ngươi để ý cái gì?” Nhưng cuối cùng cũng chỉ cười cười như có gì xảy ra.

      “Bị bỏng còn có thể vì sao? Đơn giản là bị đám cháy làm bỏng, ta nói là ta cứu người nên mới bỏng, ngươi tin sao?”

      Nàng một chút do dự gật đầu: “Ta tin.”

      Tuyết Ám cảm thấy nghèo từ.

      Hắn đột nhiên trầm mặt làm cho Phong Quang khó hiểu nhìn hắn.

      “Chúng ta nên thôi.” Thật lâu sau, Tuyết Ám xoay người muốn nhắc đến đề tài này nữa.

      Nàng ngoan ngoãn sau lưng hắn, chiếm được đáp án nàng muốn nhưng nàng cũng đủ thông minh mà truy cứu nữa. Chân một cao một thấp bước trong sa mạc làm tốc độ của Phong Quang chậm lại đáng kể, nhưng mỗi khi ở cách nhau quá xa bước chân của hắn sẽ chậm lại, đợi đuổi kịp.

      Phong Quang sắp bị ngã sấp xuống thì hắn kéo lại cánh tay nàng, nàng ngẩng đầu cười, “Cám ơn.”

      “Đúng là vật vướng chân.” Hắn tựa như sâu sắc cảm thấy nàng thật phiền phức, nhưng khi Phong Quang lại sắp ngã xuống lần nữa hắn còn có thể theo bản năng dùng tay đỡ lấy nàng.

      trong sa mạc gần một canh giờ thì bọn họ gặp một nhóm thương buôn, thương tiện đường hảo tâm đồng ý cho bọn họ nhờ một đoạn đường. Có xe ngồi, Phong Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi, bao lâu sau Nghiễm Cáp thành dần dần hiện lên từ đằng xa.

      Nghiễm Cáp thành nằm giữa khu vực biên giới giữa hai nước, chịu quản lý bởi bất kỳ quốc gia nào, nhưng hai quốc gia này cũng sẽ dễ dàng chắp tay dâng nó cho người khác. Vì thế dưới tình huống lệ thuộc bất kỳ nước nào, Nghiễm Cáp thành có một bộ luật pháp riêng biệt chính là kẻ mạnh thì thắng, mà có được thành này đối với chuyện giao chiến của hai quốc gia có lợi ích nhỏ.

      Tuyết Ám nói Nghiễm Cáp thành là chỗ của hắn, bởi vì hắn cùng thành chủ hiện tại có tình bằng hữu từ thời thiếu niên. Thành chủ Lạc Ưng là một người có thể vì nữ nhân mình thích mà đâm huynh đệ mình hai đao, quan hệ thân thiết của họ trừ bỏ bọn họ ra đều có người thứ ba biết. Lạc Ưng sẽ chen giữa vào Quảng Lưu quốc và Đại Duy quốc, Tuyết Ám cũng cầu hắn theo phe mình, Nghiễm Cáp thành chỉ cần bảo trì trung lập, đạt được thế cân bằng là tốt nhất.

      Nhưng cái thế cân bằng này rất nhanh liền bị phá hỏng bởi vì nữ chủ Hạ Khởi Mộng… Hiện tại có lẽ nên gọi nàng là Ngân diện quân sự Bạch Dung, bởi vì sự xuất hiện của nàng, toàn bộ nhiệt huyết, tâm can hán tử của Lạc ưng đều dừng người nàng, đừng quên thế giới này là thế giới của tiểu thuyết ngôn tình, tình là thứ quan trọng hết thảy những thứ khác.

      Vào thành liền bị cung tên từ bốn phương tám hướng vây quanh, tình huống ngoài ý muốn như thế nhưng Tuyết Ám lại chút hoang mang, ngược lại còn có ý tứ khác mà hàm xúc “Ha…” một tiếng.

      Hắn quay đầu nói với Phong Quang: “Đứng bên cạnh ta, đừng có lộn xộn.”

      “Được.” Phong Quang gật đầu.

      Chính giữa dàn cung thủ tự động tránh ra tạo thành một con đường, từ đó ra ba người, đúng là Quỷ vương Tiêu Nhược, Ngân diện quân sư Bạch Dung, còn có Nghiễm Cáp thành chủ Lạc Ưng.

      “Thả Hạ Phong Quang, bó tay chịu trói .” Người đầu ra tiếng là Bạch Dung, thanh của nàng nghe ra cảm xúc, Tiêu Nhược cùng Lạc Ưng một trái một phải đứng bên người nàng, cho nàng sự bảo hộ tốt nhất.

      Tuyết Ám cười nhạo một tiếng, nhìn về Lạc Ưng thân hình cao lớn tuấn, “Ta vậy mà thể tưởng được người luôn luôn trung lập như ngươi sẽ có ngày đối ̣ch với ta.”

      “Chuyện này cũng còn cách khác.” Lạc Ưng cào cào cái ót, thấy một chút ngượng ngùng nào, “Ngươi cũng biết ta độc thân lâu như vậy, khó gặp được người trong lòng, bất quá huynh đệ ngươi yên tâm, ta chỉ giúp bọn hắn cứu vị tiểu thư đó ra thôi, sẽ làm cho bọn họ tổn thương ngươi.”

      Lạc Ưng vừa nói xong, bên cạnh liền có một luồng khí lạnh băng qua Bạch Dung bắn tới người Lạc Ưng, hắn hướng về phía Tiêu Nhược mà cười thách thức, các ngươi thể làm khó dễ được ta.

      Chương 39

      Tuyết Ám khoanh tay, lưu manh mười phần nói: “Nếu ta trả người thì sao?”

      “Vậy chỉ có thể cướp.” Lạc Ưng cười hớ hớ nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy ngoan ngoãn đứng cạnh huynh đệ, nghĩ đến việc cướp được nàng vào tay liền cảm thấy hưng phấn.”

      Lạc Ưng cười cực kỳ tà khí, Phong Quang bất giác nắm chặt góc áo rụt người lui lại phía sau Tuyết Ám.

      Tuyết Ám khóe môi khinh khỉnh, “Lạc Ưng, nói chuyện đàng hoàng , ngươi dọa đến Hạ tiểu thư đáng rồi.”

      Một câu này nghe như giả dối đùa giỡn, trong mắt Tiêu Nhược và Bạch Dung thấy lời hắn nói cũng có gì lạ, hắn vốn là người thích mê hoặc đối phương mà nói nửa thật nửa giả, hắn nhất thiết phải quan tâm đến người khác, nhưng Lạc Ưng vẫn thu lại thần sắc trêu đùa, ánh mắt làm càn cũng đặt ở người Phong Quang nữa.

      Tiêu Nhược vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói: “Thả Hạ Phong Quang, chúng ta có lẽ còn có thể làm một giao dịch.”

      Thị vệ bên cạnh áp giải ra một nam nhân thương tích đầy mình, hắn cực kỳ suy yếu ngẩng đầu, gương mặt vốn thanh tú dơ bẩn dính đầy máu, “Chủ tử, cần quan tâm thuộc hạ…”

      Chỉ một câu như vậy cũng tiêu hết khí lực còn lại người hắn, Phong Quang còn nhớ rõ hắn, hắn là A Thất.

      “Tiểu tử này thật có ́t khí.” Lạc Ưng hiếm khi khen một người nào, A Thất tính ra là người khiến hắn khó mà có được thưởng thức một lần, “Bọn họ nghiêm hình tra tấn hắn ba ngày ba đêm, hắn một chữ cũng nói, hôm nay là lần đầu tiên thấy hắn mở miệng.”

      “Hắn là người của ta, tất nhiên giống với người thường.” Ánh mắt Tuyết Ám hề dừng lại người A Thất một chút nào, hắn dường như tự hào nhưng chẳng qua cũng chỉ là thủ hạ cấp dưới của mình mà thôi.

      Bạch Dung nhíu mi nói: “Chúng ta đoán được hắn đã ở Nghiễm Cáp thành, như vậy ngươi cũng sẽ đến đây, nếu như ngươi còn có chút lương tri thì hãy dùng Hạ tiểu thư trao đổi với chúng ta.”

      “Lương tri? Quân sư nói đùa à? Con người của ta, trừ khi là người có giá trị, còn lại sống hay chết ta cũng muốn quản.” Động tác của hắn thong thả mà tao nhã tháo xuống mặt nạ mặt, làm cho khiếm khuyết kia lộ ra dưới mắt của mọi người, hắn cười, cười như trước kia phong hoa tuyệt đại, “Mọi người đều là người quen cũ, cần gì che che lấp lấp, tự nhiên một chút thì hơn phải ?”

      Hai mắt Bạch Dung mở to: “Mặt của ngươi…”

      “Ngày trước quân sư đây đến làm khách trong doanh trướng của ta, kho quân hỏa bỗng nhiên cháy, cả bầu trời đều là lửa, ngay cả quân sư cũng cẩn thận mà bị kẹt trong đám cháy, quân sư là khách quý, làm sao ta có thể để ngươi chết cháy bên trong được?”

      “Là vì… ta?” Thân mình Bạch Dung run lên, trong ánh mắt đều là thể tin được, nước mắt đột nhiên tràn ra, Tiêu Nhược gọi nàng nàng cũng có phản ứng.

      Lửa đó là nàng phóng, cũng bởi vì đám cháy đó mà khiến cho Quảng Lưu quốc tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa Đại Duy quốc còn bất ngờ tập kích dẫn đến Quảng Lưu quốc bại trận lui quân. Nàng vốn còn chuẩn bị vì Tiêu Nhược mà táng thân biển lửa, nhưng khi bị khói đặc hun nóng đến thần chí rõ, nàng cảm thấy bản thân được người bế ra ngoài, mở mắt ra đã về tới bên trong quân doanh của Đại Duy quốc, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tiêu Nhược… Nàng có thể sống mà ra từ trong đám cháy, nàng sao có thể lại bỏ qua vấn đề này? Rõ ràng, rõ ràng hắn là một người kiêu ngạo như vậy, nàng còn từng cảm thán dung mạo hắn còn hơn cả nữ tử, nhưng hôm nay… nay…

      Ánh mắt Lạc Ưng trầm xuống, một lúc sau mới phát ra thanh than thở, “Tiểu tử ngươi, đúng là.”

      Người duy nhất cảm thấy ngoài ý muốn ở đây cũng chỉ có Phong Quang.

      Nàng giật nhẹ ống tay áo Tuyết Ám, Tuyết Ám cúi đầu, nửa gương mặt có thương tích đối diện nàng, nàng áp sát vào hắn, hơi thở ấm áp phun lên gáy và tai hắn, mềm mại ngứa ngái.

      Nàng nhỏ giọng nói: “Bão cát sắp tới.”
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, ly sắc27 others thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 40

      Nhiệt độ hạ xuống cùng gió lớn thổi tới, cát bề mặt bắt đầu bay lẫn trong khí.

      Lạc Ưng hàng năm sinh hoạt tại sa mạc lập tức phát hiện thời tiết thay đổi, “Bão cát sắp tới, này, nhanh chạy vào trong phòng!”

      Bạch Dung nhúc nhích, cho nên Tiêu Nhược cũng động.

      Phong Quang lại kéo góc áo Tuyết Ám, ánh mắt hắn tối sầm lại, lấy tay đem nàng kéo ra trước người hắn, một tay vòng lên lưng nàng đem nàng vây lại trong lòng mình, mà tay kia thì nắm dao găm tinh xảo đặt ̉ trắng nõn của nàng.

      “Cho người của các ngươi lùi lại.”

      “Khoan đã, đừng thương tổn nàng.” Bạch Dung la lên, nàng đương nhiên phải quan tâm chuyện sống chết của Phong Quang mà do nàng bị Vương Từ uy hiếp, nếu nàng thể khiến Hạ Phong Quang an toàn trở về phủ thừa tướng thì thân phận nữ phẫn nam trang của nàng sẽ bị vạch trần, tội khi quân phạm thượng cũng khiến nàng lo lắng, nhưng nàng thể liên lụy Tiêu Nhược.

      để cung thủ rời sao?” Tuyết Ám nắm chặt dao găm tay, ̉ Phong Quang lập tức xuất hiện một vết máu, màu máu tươi làn da trắng nõn càng trở nên chói mắt.

      mặt Lạc Ưng lộ ra vẻ bất ngờ, nhưng hắn cũng nói thêm cái gì.

      Khuôn mặt Phong Quang trắng bệch, đau đớn nhìn về phía Tiêu Nhược, “Biểu ca… cứu ta…”

      Mắt Tiêu Nhược híp lại, đúng vậy, nàng là biểu muội của hắn, vẫn còn là thiên kim được sủng ái của phủ thừa tướng… Thừa tướng Hạ Triều quyền khuynh triều ̀nh và dân chúng, quyền lực trong tay ông ta cũng thể một sớm một chiều mà thu phục được.

      “Lui xuống.” Tiêu Nhược nâng tay, hai chữ ngắn ngọn mệnh lệnh khiến người thể cãi lời, cung thủ bốn phương tám hương lùi lại rất nhanh liền biến mất, ở đây chỉ còn lại năm người bọn họ.

      Tuyết Ám cười hài lòng.

      Tiêu Nhược nói: “Bây giờ ngươi có thể thả người.”

      “Còn chưa được, chờ ta ra khỏi thành tự nhiên sẽ thả nàng.” Tuyết Ám giữ Phong Quang từng bước một rời khỏi thành.

      Bạch Dung: “Đợi chút…”

      “Ôi bà già ơi.” Lạc Ưng ngăn Bạch Dung lại, chỉ vào bão cát cuồn cuộn bay đến từ chân trời, “Bão cát sắp tới rất nhanh rồi, chuyện đầu tiên là phải tránh đã.”

      “Nhưng mà… A, Tiêu Nhược!”

      Tiêu Nhược trực tiếp ôm ngang người nàng lên, “Trước tiên tìm chỗ tránh bão, chuyện khác về sau lại nói tiếp.”

      Lạc Ưng phục sau lưng Tiêu Nhược, nghĩ trong lòng chính mình sao nghĩ tới việc trực tiếp ôm người , hắn lại quay đầu nhìn ̉ng thành, cát vàng bay tới đã khiến tầm mắt mờ mịt, chỉ bằng bản sự của tên tiểu tử đó thì hắn tin tưởng Tuyết Ám sẽ có việc gì, tự khẳng ̣nh một phen sau Lạc Ưng lại nhịn được sờ sờ mũi, chắc là sẽ có việc gì đâu…

      Sắc trời u ám, cuồng phong rống giận bắt đầu tàn sát bừa bãi, cát đá bay giữa khung trời, toàn bộ thành Nghiễm Cáp đều bị cát bụi nuốt chửng, trước mắt chỉ toàn cát vàng và cát vàng, mùi bụi gay mũi khiến người ta khó chịu.

      Phong Quang nhịn được mà vẫn luôn ho khan, cát đá bị gió thổi lên làm cho nàng mở mắt đã thấy khó khắn, cho dù có người cầm chặt tay nàng nàng vẫn dần dần kiệt sức, tưởng rằng bản thân sẽ bị cắn nuốt hết trong tiếng gió vù vù này.

      Bỗng nhiên một kiện y phục bịt kín ̉nh đầu nàng, nam nhân dùng y phục che miệng mũi ngăn cách với khí đục ngầu bên ngoài cho nàng, nàng khó khăn đem ánh mắt mở ra khó hiểu nhìn nam nhân đã cởi áo ngoài, người hắn bám rất nhiều cát bụi cũng khiến người khác cảm thấy hắn chật vật.

      Tuyết Ám kéo nàng tới một dốc cao cản gió ngồi xổm xuống, lại nắm thật chặt y phục che đầu nàng, cát bay đá chạy xuyên qua người, hắn chỉ dùng sức nhẹ nhàng nàng liền tựa vào ngực hắn. Phong Quang bị hắn ôm chặt lấy, bên tai là tiếng tim đập có lực, sắc mặt vốn vì khó chịu mà trắng bệch giờ phút này trở nên hồng như táo chín.

      Môi hắn áp lên sườn tai nàng, giọng nói trầm thấp khiến đáy lòng nàng rung động, “Làm sao có thể để một tiểu thư đáng như vậy bị bão cát ăn mòn đây?”

      Tất cả gió bụi phảng phất trong lúc đó dường như đều biến mất.

      Chương 41

      “Tuyết Ám…” Phong Quang thể xoay người cầm lấy vạt áo hắn.

      Hắn lười biếng trả lời: “Sao?”

      “Chúng ta đều sống sót.”

      Hắn cười khẽ, vỗ vỗ lưng nàng, “Phải, chúng ta đều còn sống, thế nào, miệng vết thương còn đau ?”

      Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng lau qua vết thương ̉ nàng, màu đỏ tươi đó làm hắn cảm thấy rất chói mắt, nhưng hiện tại hắn nhận ra trừ bỏ chói mắt còn có một chút chướng mắt.

      “Đau.” Nàng thành thật gật đầu, nàng là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua một điểm đau xót, nhìn xem cơ thể nàng băng cơ ngọc ́t, có một chút vết sẹo nào, nàng thích uống thuốc còn sợ đau, chính là nữ hài nũng nịu, nhưng cho dù yếu đuối như vậy, nàng vẫn là trời sinh khiến người thương, nguyện ý thương.

      Tuyết Ám sờ sờ ̉nh đầu nàng, “Sau này sẽ làm ngươi bị thương nữa.”

      “Được…” Nàng khó chịu nhu thuận đáp lời.

      Qua hồi lâu lại như chuyện trong chớp mắt, bão cát ngừng, khí vẫn còn tràn ngập mùi cát bụi nhưng cũng còn gió lớn nữa.

      Tuyết Ám nắm thật chặt áo khoác màu xám người nàng, “Ngoan ngoãn đợi ở trong này, bọn họ sẽ tìm được ngươi.”

      “Ngươi phải sao?” Nàng nâng mắt, thật cẩn thận dùng ngón tay đụng góc áo hắn.

      “Ta phải .” Hắn nói: “Nhưng rất nhanh ra sẽ quay lại.”

      Phong Quang thu tay lại, vẫn biểu hiện sắc mặt vui mừng hay bướng bỉnh, con ngươi nâu đậm chớp mắt, nói: “Ta sẽ chiếu ́ tốt A Thất, nếu nhìn thấy Lạc Mai, ngươi giúp ta hỏi thăm nàng.”

      “Được, ngoan lắm.” Tay Tuyết Ám xoa hai gò má hơi lạnh của nàng, ánh mắt hẹp dài thâm thúy lộ ra ý cười ôn hòa sạch sẽ, nhưng hắn cũng phải loại người ôn nhu, thật đáng tiếc, có ai có thể nhìn thấu sự lạnh nhạt bên trong hắn, mỗi nữ nhân nhìn hắn vĩnh viễn đều là nam nhân ấm áp tuấn mỹ, nhưng hắn hề tuấn mỹ, càng ôn nhu thì càng trở nên cay nghiệt.

      Học động tác của hắn, nàng cũng đưa tay áp lên mặt hắn, kể cả nửa mặt có vẻ đáng sợ kia, “Tuyết Ám, ngươi phải sống tốt.”

      Hắn trầm mặt một giây.

      “Ha, ta đương nhiên sẽ sống tốt.” Hắn rất nhanh cười, chút để ý nói: “Tái kiến, Hạ tiểu thư thân ái.”

      Hẹn gặp lại, Tuyết Ám, hẹn gặp lại, những ngày bị “bắt cóc” này.

      “Này! Nha đầu kia ở chỗ này!” Theo giọng Lạc Ưng la to, phần đông người vây quanh lại đây.

      Phong Quang lúc này có vẻ rất suy yếu, nàng dựa vào sườn đất có khí lực nói một câu nào, thân hình đơn bạc suy nhược, bất luận là nam hay nữ nhìn thấy đều sinh ra cảm giác đến ta cũng thấy đau lòng.

      Để cho Tiêu Nhược ôm là có khả năng, trong mắt hắn chỉ có Bạch Dung, mà thị vệ khác lại dám mạo phạm, vì thế chỉ có Lạc ưng ́ch thân ra trận, hắn ôm lấy Phong Quang mới giựt mình thấy tiểu nha đầu xinh đẹp này nhẹ đến đáng sợ, một khối nho nhỏ dựa vào trong lòng hắn khiến lòng người ngứa ngái.

      Lạc Ưng quét mắt qua áo khoác màu xám người nàng, cuối cùng hạ mắt xuống, tâm tình nhộn nhạo đều dập tắt hết.

      Áo ngoài màu xám này, ai ở đây đều thấy được, có vài người có lẽ cái gì cũng chưa tưởng, vài người khác là dám tưởng, mà có vài người lại khó tránh tưởng quá sâu.

      Tiêu Nhược cúi đầu nhìn Bạch Dung xuất thần, ngón cái chuyển động xoay xoay chiếc nhẫn tay, ánh mắt trầm, thể nói, chuyện vì người mà hủy dung này xác thực có thể khiến ̣a vị trong lòng của nữ nhân trở nên quan trọng.

      Nhưng cũng chỉ là quan trọng hơn một chút mà thôi.

      Last edited: 27/2/18
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :