1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Chúc editor 20.10 vui vẻ nà!
      Nhi Huỳnhvk đại ca thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 276

      Phong Quang bĩu môi, có lẽ cái gì mà có lẽ, đây là đáp án gì chứ? Thích là thích, thích là thích, còn có lẽ cái gì?

      Tuy nói hiện giờ bọn họ đúng là chỉ luôn duy trì quan hệ thể xác, nhưng đối với Phong Quang mà nói, có thể trực tiếp ngủ với nam nhân khó khăn như vậy đã là một tiến bộ rất lớn, nhưng hoàn toàn bắt được hắn vào trong tay phải chỉ ngày một ngày hai là xong được!

      Nàng giật giật chân bị hắn nắm, “Ta nói, ngươi dự tính khi nào thì buông ra?”

      “Bệ hạ, người sai lầm rồi.” Hắn than thở, bởi vì hắn tính sẽ buông nàng ra, nhẹ nâng chân nàng lên, nàng lập tức mất cân bằng ngả ra phía sau, nhưng mà còn chưa ngã xuống giường, thắt lưng đã bị vòng ôm lấy, ngay sau đó, nam nhân đó lấn người mà lên, nàng bị đặt ở dưới thân hắn.

      Phong Quang cảm thấy ổn, “́, ́ Ngôn, khuya rồi, ta cần phải nghỉ ngơi.”

      Cho nên nàng muốn chơi trò “hai người vận động hòa hợp” đâu!

      ́ Ngôn cúi đầu, hôn lên giữa hai mày nàng, “Thần phải giúp bệ hạ nghỉ ngơi sao?”

      “Ta nói là một người nghỉ ngơi!”

      “Đêm dài đằng đẵng, một người nghỉ ngơi rất thú vị, huống chi, thân thể bệ hạ yếu ớt, thường xuyên ngủ ấm chân, có thần ở đây, bệ hạ có thể ngủ an ổn hơn rất nhiều.”

      Đợi chút, hắn làm sao biết được nàng ngủ để chân ở trong chăn đủ ấm!?

      đúng, hiện tại nên quan tâm đến vấn đề khác!

      Phong Quang hai tay chống lên ngực hắn, khó khăn phòng ngừa hắn trực tiếp áp tới, “Hiện tại thời tiết nóng như vậy, ta cần người làm ấm chăn cho ta!”

      “Bệ hạ ngại gì thừa dịp này mà tạo thói quen trước, đến lúc trời lạnh, tự nhiên có thể thuần buồm xuôi gió.”

      Thuận buồm xuôi gió phải được dùng như vậy!

      Phong Quang nhìn ánh mắt tà tứ của hắn, liền biết hắn nói thuận buồn xuôi gió là ám chỉ chuyện đẩy ngã nàng, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Ta là quân, ngươi là thần, chỉ có đạo lý ta lâm hạnh ngươi, chứ phải là đạo lý ngươi cường ta!?”

      “Cường?” ́ Ngôn cười một tiếng, “Bệ hạ thật khéo nói đùa, mười mấy năm đều như một ngày dụ dỗ thần, bây giờ thần kiên trì ngừng đáp lại bệ hạ, bệ hạ lại muốn thoát ra sao?”

      Nàng ở trong tiếng cười ngắn ngủi của hắn run run một chút, hai tay chống lên ngực hắn nữa, mà là giao nhau để trước ngực mình, tận tình khuyên bảo nói: “Đó là… ta thấy là, chúng ra hẳn là thăng hoa một chút, cần mỗi lần gặp mặt lại muốn ngủ, chuyện tầm thường như vậy, đây là nên.”

      Hắn hơi hơi suy tính, nhìn như thật sự cân nhắc lời của nàng, nhưng chỉ sau một lát, hắn vừa cười vừa nói: “Nhưng thần lại chỉ là một người tầm thường thôi.”

      nên đùa giỡn vậy chứ! Nam nhân tuấn mỹ như trích tiên thế này mà là người tầm thường, vậy Vương Nhị mặt rỗ bọn họ biết sống thế nào!

      Phong Quang đoán được hắn cũng có lúc mặt dày như vậy, khỏi sửng sốt một hồi lâu mới tìm được giọng mình, nhưng lúc này người ta đã gặm ̉ nàng, hơn nữa tay trơn cũng tiến vào trong quần áo, chuẩn xác tìm được chỗ mềm nhất mà hắn cực thích kia, nặng nhẹ vuốt ve.

      Phong Quang hồi lâu mới tìm lại được lý trí của mình dần dần xa, “́ Ngôn… ta thấy… ta thấy chúng ta có thể nói chuyện cảm tình trước, rồi lại… lại làm chuyện thân mật như này… ví dụ như, ví dụ như chờ ngươi nói ngươi ta…”

      ́ Ngôn vươn đầu lưỡi ra liếm sườn gáy của nàng một chút, mắt nhiễm sắc dục, tình ý triền miên cực mê hoặc lòng người, đáng tiếc Phong Quang nhìn đến sự dịu dàng cực hạn từ trong đáy mắt hắn.

      Hắn dùng giọng điệu mơ hồ vô ̣nh nhẹ giọng nói: “Bệ hạ chẳng lẽ biết, cũng là làm sao?”

      Chương 277

      Phong Quang oa một tiếng khóc lên, “́ Ngôn, ta nhìn nhầm ngươi rôi! Thì ra ngươi cũng chỉ là loại nam nhân dùng nửa người dưới mà suy nghĩ.”

      “Bệ hạ…”

      “Ngươi đừng chạm vào ta! Ngươi cũng như mấy nam nhân khác!” Nàng la lên, còn rặn ra được vài giọt nước mắt.

      ́ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, tay để trong quần áo của nàng lui ra, hắn ngồi dậy từ người nàng, lại kề lại dùng ngón trỏ thon dài lau nước mắt ở khóe mắt nàng, dùng giọng điệu bất lực nói: “Vì sao cho thần chạm vào người, còn khóc ra mấy giọt nước mắt quý giá như vậy, đáng sao?”

      Đương nhiên là đáng! Mấy hôm trước bị hắn ép buộc ngoan độc như vậy, lòng nàng giờ còn sợ hãi đây!

      Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, khóe mắt vẫn ướt át, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một loại xinh đẹp kỳ lạ, “Ta nói muốn chính là muốn, ngươi thể ép buộc ta! Huống chi, ngươi còn có thích ta, dựa vào cái gì mà mỗi ngày muốn đè ta, nếu thiếu nữ nhân, ngươi tùy tiện móc tay một cái là sẽ có một đoàn người đến phải sao?”

      Nếu hắn thật sự tìm nữ nhân khác, vậy nàng xác ̣nh vững chắc là sẽ cáu kỉnh với hắn.

      Đôi mắt ́ Ngôn như một cái đầm ̉ u, sâu thấy đáy, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng, “Phong Quang, ta nàng.”

      Phong Quang giật mình, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, “Nói dóc! Lúc ở giường nói ta, ngươi xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao!?”

      Nàng đá hắn một cước, kỳ lạ là lúc này hắn lại trốn.

      ́ Ngôn sóng mắt quay vòng, cảm thấy đau đầu sâu sắc, sờ sờ đầu nàng nói: “Người phải là tiểu hài tử ba tuổi.”

      Người so với tiểu hài tử ba tuổi còn ngốc hơn.

      Thật vất vả nói thật, nàng lại ́ tình tin.

      Đúng vậy, Nhiếp chính vương vĩ đại đây cũng ngẫm lại, thái độ trước kia của người đều là đề phòng nàng đùa giỡn mình, nghiêm trang thong thả dùng đạo quân thần làm tác phong, bây giờ lại thay đổi thái độ, còn thường chọc nàng mấy phen, mỗi khi nói chuyện là có thể phá hỏng người, theo Phong Quang, ngươi chỉ coi nàng là một con khỉ mà đùa giỡn, nàng tin ngươi mới là lạ.

      Nhưng mà, hắn tuy thấy nàng ngốc, cũng hiểu được nếu mình nói ra, nàng có thể buông thả đến ba năm liền chơi chán cái ngôi vị hoàng đế này, rồi tìm đến cái chết, nhưng mà, nàng thật sự là ngốc đến khảm vào tâm hắn.

      Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, thần thái đáng như vậy, luôn muốn tạo ra một cái túi, biến nàng nhỏ lại bỏ vào, thời thời khắc khắc đeo ở bên người mới tốt, cho dù hắn tin tưởng rất nhiều người sẽ vì cảm giác đầu tiên được tốt với nàng mà bỏ qua cơ hội thích nàng, nhưng hắn cũng thể cam đoan, đời này có người nào có ánh mắt tốt như hắn, đúng lúc đào bới được phần bảo tàng tên là “Phong Quang” này.

      May mà, những nam nhân này đều đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi.

      Phong Quang thấy mắt sắc hắn dần dần sâu thẳm, giác quan thứ sáu nhắc nhở nàng tình huống hiện tại hình như có chút nguy hiểm, nàng kéo kéo một lọn tóc đen của hắn, “Ngươi lại tính toán cái gì đấy?”

      lẽ là dang tính kế với ngôi vị hoàn đế của nàng?

      ́ Ngôn bỏ qua vẻ đề phòng của nàng, ngón trỏ nhẹ vuốt chóp mũi nàng, “Tất nhiên là tính toán người.”

      Có đề phòng thì cũng có tác dụng gì hả?

      Nàng đã chỉ có thể chọn lựa duy nhất một mình hắn.

      Há biết Phong Quang trong lòng cũng nghĩ vậy, tốt, nam nhân đã ăn sạch sành sanh này, quả nhiên nhiên nhớ thương ngôi vị hoàng đế của trẫm!

      “Ngươi là đồ nam nhân có lương tâm!” Nàng dùng sức xả mái tóc dài của hắn ra, ́ Ngôn theo bản năng cúi đầu, nàng cắn một ngụm lên ̉ hắn.

      Nàng cắn cũng mạnh, nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được cơn đau.

      ́ Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve ̉nh đầu nàng, còn có chút hưởng thụ mà nói: “Bệ hạ, cẩn thận răng miệng của mình.”

      Hắn phát điên, nàng cũng cảm thấy có ý nghĩa, nhả miệng ra nhìn dấu răng ̉ hắn, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này là một M?

      (!) M trong SM
      Lam Kỳ Kỳ, thanh_thanh1, Bánh Bao32 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Hay quá nàng ạ. T ngày nào cũng mong chờ truyện của nàng á. :038:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 278
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang nghĩ có nên lại cắn thêm một ngụm để thử xem ́ Ngôn có phải là M hay , nhưng ngoài lều trại lại truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Ngã, “Bệ hạ, công chúa mất tích.”

      Dù sao cũng bao lâu nữa, Phong Nhã sẽ bị người đầu tiên tiến vào hậu cung của nàng ấy, hoàng tử của ̣ch quốc trả về, tuy nói Phong Quang theo tình tiết vốn có, nên sẽ tạo ra rất nhiều hiệu ứng bươm buớm, nhưng nữ chính cùng đám người trong hậu cung của nàng ấy vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ làm một hồi đương sống chết, ví dụ như hoàng tử ̣ch quốc này, nam nhân tên là Mộ Dung Huân, hắn sẽ vì nữ chính mà đem giải dược đến đây.

      Cho nên, Phong Quang hoàn toàn lo lắng Hạ Phong Nhã sẽ có chuyện gì.

      Giữa lông mày Phong Quang lộ vẻ căng thẳng, cầm lấy tay ́ Ngôn nói: “Vương thúc, làm sao bây giờ? Phong Nhã thấy đâu!”

      ́ Ngôn: “…”

      Bệ hạ, người diễn trò dụng tâm lắm.

      Giống như nhìn thấy ́ Ngôn nói gì nhưng trong mắt hắn đã đánh giá hành động vụng về vừa rồi của mình, Phong Quang mặt đỏ tim nhảy, lúng ta lúng túng, “Vương thúc, ta nói Hạ Phong Nhã mất tích.”

      “Lam tướng quân sẽ phái người tìm.” ́ Ngôn mỉm cười.

      “Vương thúc sốt ruột sao?”

      “Bệ hạ là tỷ tỷ ruột của công chúa, thần tất nhiên sẽ vội vàng như bệ hạ vậy.”

      Phong Quang nghiêng đầu qua một bên, “́ Ngôn, ngươi thích Phong Nhã sao?”

      ́ Ngôn buồn phiền trong lòng, giọng nói cứng ngắc hỏi: “Bệ hạ sao lại có hiểu lầm này?”

      Bởi vì ngươi là nam phụ chứ sao!

      Đương nhiên chỉ vì nguyên nhân này.

      Phong Quang suy nghĩ một lát, nói: “Một năm trước, ta nhìn thấy ngươi sờ đầu Phong Nhã, khi đó ta đứng ở xa, lại nghe được ngươi nói với Phong Nhã là muốn giữ gìn bí mật chỉ thuộc về hai người các ngươi.”

      “… Khi đó bệ hạ ở đó?”

      “Ừm.” Nàng gật đầu.

      “Trừ bỏ cái này, bệ hạ còn nhìn thấy cái gì?”

      “Yên tâm , ta có biết bí mật các ngươi nói là gì đâu, ta vốn muốn dùng ké ôn tuyền trong phủ đệ của ngươi, nhưng ngờ lại thấy được cảnh tượng ngươi nói chuyện riêng tư với Phong Nhã, cho nên sau đó ta trở về cung.”

      Nghĩ đến lúc này rồi, nàng còn xúc động với sự ́ gắng nhiều năm qua của mình, vẫn như trước kém hơn ánh hào quang của nữ chính, miễn bàn đến trái tim có bao nhiêu là bế tắc.

      Người nên khó xử là ́ Ngôn mới đúng, hắn đoán được là Phong Quang cứ thích quái gở mà đem hắn cùng Hạ Phong Nhã ̣t cùng một chỗ, là vì nàng nghĩ lầm người trong lòng hắn là Hạ Phong Nhã, trời đất chứng giám, hắn dùng đầu ngón tay tính nàng khi nào thì lớn lên đã bao nhiêu năm, nhiều năm trước hắn thậm chí còn có dạo nghĩ mình thích một tiểu nương như thế thì chính là một tên biến thái, vì thế còn từng bị cắn rứt lương tâm.

      Được rồi, câu cuối là giả, lương tâm là cái gì? ́ Ngôn từ trước tới nay chưa từng có thứ đó.

      Khóe môi hắn giật giật, “Bệ hạ tưởng thần thích công chúa?”

      đúng sao? Ta thế nhưng chưa từng thấy qua ngươi chủ động sờ đầu người khác.”

      “Thần sờ đầu bệ hạ còn ít sao?” Hắn cầm lấy ̉ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình, nhỏ giọng nói: “Huống chi, chỉ có đầu, toàn thân dưới thần đều đã sờ.”

      Sắc mặt Phong Quang đỏ ửng, căm giận nói: “Vậy bí mật ngươi nói là gì? Một nam một nữ có bí mật thể nói cho người khác, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta biết thật ra Hạ Phong Nhã là nam?”

      “Suy nghĩ vớ vẩn.” Tâm ́ Ngôn bỗng nhiên mệt mỏi, nhưng chuyện “bí mật” này, hắn thật thể giải thích, nhưng ́ Ngôn là ai? Hắn là Khiêm vương, là Nhiếp chính vương nổi danh lừng lẫy, hắn chưa bao giờ bị cạn lời, “Bệ hạ rất muốn biết bí mật đó sao?”

      “Ngươi đồng ý nói cho ta biết?”

      “Nói cho bệ hạ biết có gì được?” Khóe miệng ́ Ngôn vểnh lên trêu tức, “Bệ hạ nên nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, công chúa ngồi dưới đất.”

      Chương 279

      Phong Quang nhớ lại tình cảnh ngày ấy, do dự mà gật đầu, “ sai, Phong Nhã ngồi dưới đất.”

      “Lúc ấy, công chúa tới kinh nguyệt, quần áo bẩn, nàng ngồi dưới đất là vì cho thần nhìn thấy quần áo nhiễm đỏ của nàng.” ́ Ngôn xấu hổ thẹn thùng, trợn tròn mắt nói dối, “Nhưng mà thần vẫn phát hiện ra, sau đó vì để công chúa phải khó xử, lập tức nói đó là bí mật của hai ta.”

      Lý do này vượt qua mọi tưởng tượng của nàng, nàng tỏ vẻ nghi ngờ, “Thật sao?”

      ́ Ngôn nói: “Thần có lý do gì mà lừa bệ hạ.”

      Nhưng rõ ràng đây cũng là một lý do rất kỳ lạ, nhưng mà hắn nghiêm túc kể ra như thế, nàng thế nhưng tin tưởng hắn một cách kỳ lạ!

      Phong Quang nghi ngờ cắn móng tay của mình, “Nhưng mà thật là kỳ lạ, ́ Ngôn, ta cảm thấy ngươi muốn lừa ta, ta cũng sẽ tin tưởng ngươi.”

      ́ Ngôn cười, “Đó là vinh hạnh của thần.”

      “Ta có khích lệ ngươi!”

      “Cho dù thế nào, đây cũng là một loại khẳng ̣nh đối với năng lực của thần.” Hắn coi như cực kỳ hào phóng, có thể nhận được sự công nhận với mọi góc độ của hắn, cho dù là da mặt dày cũng vậy.

      Phong Quang bĩu môi, lại mang theo giọng điệu thể tưởng tượng được mà nói: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có phải rất quen thuộc với chuyện kinh nguyệt của nữ tử?”

      Hắn mất tự nhiên sờ sờ mũi, “Cũng tính là quen thuộc hết, chỉ là thần cũng từng xem sơ sơ qua mấy quyển sách thuốc.”

      , hắn rất quen thuộc.

      Nữ tử vốn hàng tháng đều có quy luật đến một lần kinh nguyệt, nhưng thân thể nàng yếu điếu hơi lạnh, thời gian luôn chính xác, có khi còn có thể bị đau, bữa ăn của nàng thể có đồ ăn có tính hàn, nước đường đỏ tuy có thể dùng được cũng quá hiệu quả, cho nên mỗi lần nàng đến kỳ kinh nguyệt, hắn sẽ vì nàng mà truyền nội lực…

      Khụ, đương nhiên, mấy cái này nàng cũng biết.

      Nghĩ chính mình chỉ thích xem xuân cung đồ và tiểu hoàng văn, Phong Quang bội phục nói: “Vương thúc quả nhiên đọc nhiều sách vở, làm cho ta phải mặc cảm.”

      “Thần xem nhiều một chút, bệ hạ xem ít một chút cũng sao.”

      Nhưng đối với chuyện của Hạ Phong Nhã, nàng vẫn dám quá tin tưởng, “Vương thúc, ngươi thật sự thích Phong Nhã?”

      ́ Ngôn giơ tay ôm trán, “Thần chỉ xem công chúa là vãn bối mà đối xử.”

      “Phong Nhã cùng một thế hệ với ta, nhưng ngươi xem nàng là vãn bối, vậy ta thì sao?”

      Vật sở hữu cá nhân.

      ́ Ngôn đem năm từ này nói ra, chỉ nghe được thanh có lực của hắn, “Người là người ai có thể thay thế.”

      Chỉ vì một câu này, Phong Quang quân lính tan rã, cuối cùng… cuối cùng bị hắn đè nặng lại một phát…

      Khụ khụ, chi tiết trong đó, tiện nói với người ngoài.

      Đã nói bị sắc dụ mà! Aiz… nàng vì bản thân tốt mà bóp ̉ tay!

      Hôm sau rời giường, phải nghi ngờ, bên cạnh nàng như trước có một nam nhân mặc quần áo nằm đấy, Phong Quang một chút cũng bị dọa, nàng thậm chí có ảo giác, nàng và ́ Ngôn đã trực tiếp nhảy qua giai đoạn đương mà quá độ đến giai đoạn sinh hoạt theo kiểu vợ chồng già.

      Tư thế ngủ của hắn cực kỳ lười biếng, tóc đen tản ra lại hỗn loạn, mặt ôn nhuận như ngọc có vài phần tà mị, tay hắn nhẹ khoác lên lưng nàng, đem cả người nàng kéo vào lòng, nếu ngủ cùng giường với hắn, cho dù có tỉnh lại mấy lần, Phong Quang đều phát hiện bản thân bị giam cầm chặt chẽ trong lòng hắn.

      biết vì sao, hôm nay nhìn khuôn mặt ngủ an ổn của hắn, nàng buông tha ý tưởng quấy rối gọi hắn dậy, vùi đầu vào ngực hắn cọ cọ, thoải mái híp mắt lại, ngủ thêm một giấc.

      Sau khi nàng ngủ lâu, bàn tay đặt lưng nàng nắm lại thật chặt.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Như nào như nào nhỉ? Lại sắp có "biến" hay sao nhờ???
      Thank nàng nhiều nàng ơi, truyện hay ghê á. :yoyo17::yoyo19:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :