1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hongle

      Hongle New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Cố lên bạn ơi, truyện hay vô cùng :yoyo40:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 272

      Lam Thính Dung nói: “Mặc dù thái y nghiên cứu, nhưng đến nay vẫn có tiến triển.”

      Mấy loại độc dược này nọ, nếu hắn ở đây, nhất ̣nh có thể…

      Phong Quang giật mình, bởi vì nàng khỏi lại nhớ đến nam nhân kia.

      Rõ ràng tình cảm đã bị trừ bỏ, nhưng đột nhiên nhớ tới, trái tim của nàng còn có thể ẩn ẩn đau đớn.

      Nhìn thấy sắc mặt của nàng đúng lắm, ́ Ngôn giơ tay sờ sờ trán nàng, dịu dàng nói: “Bệ hạ cần quá lo lắng, là độc thì nhất ̣nh sẽ có giải dược, chúng ta sẽ tìm được biện pháp, thần có mang theo bánh quế hoa, bệ hạ có muốn ăn một ít ?”

      Vì phòng ngừa bánh quế hoa bị biến chất, một đường này hắn đều sai người ướp lạnh, lại sai người chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu làm bánh quế hoa, nhưng điều kiện nước ở quân doanh so ra vẫn kém hoàng cung, mùi vị sẽ tốt.

      Bánh quế hoa…

      Phong Quang theo bản năng bắt lấy tay hắn, kêu thất thanh, “Tiết Nhiễm.”

      Ánh mắt ́ Ngôn tối sầm lại, im lặng một lát nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười rộ lên, giọng nói ấm áp: “Tiết Nhiễm là ai?”

      Thần thái dịu dàng này của hắn, còn cả thái độ nhẹ nhàng lạnh bạc…

      Giống hệt Tiết Nhiễm.

      Tay Phong Quang run lên, buông lỏng tay ́ Ngôn ra, “Ta có chút thoải mái, về nghỉ ngơi trước.”

      Nàng mất hồn lạc phách ra khỏi quân trướng.

      ́ Ngôn đứng lặng người tại chỗ, bất động thật lâu, hơi thở quanh thân hắn biến hóa kỳ lạ, mà hắn lại như đứng ở trong gió lốc quỷ quyệt.

      Hạ Phong Nhã chậm rãi di chuyển ra phía sau Lam Thính Dung, ́ gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nàng sợ hãi.

      Lam Thính Dung do dự một hồi, gọi: “Vương gia?”

      “Lam tướng quân, ta trước có việc, chuyện giải dược phiền ngươi lo lắng nhiều hơn, ta trước tiên cáo từ.” Nói xong, hắn cũng ra ngoài.

      Hạ Phong Nhã thế này mới vỗ ngực trấn tĩnh lại.

      Lam Thính Dung hỏi: “Công chúa nhìn như cực kỳ sợ hãi Khiêm vương?”

      “Tướng quân, nếu như ngươi nhìn thấy một người, hắn có một gian phòng, mà trong phòng đó, xếp rất nhiều… rất nhiều người lợn…" Nghĩ đến việc năm đó làm nàng khủng hoảng, Hạ Phong Nhã bất giác run rẩy, “Những người đó, đứt tay đứt chân, mắt bị móc, lưỡi bị rút, nhưng bọn họ đều còn sống, sống bằng chết, mà nguyên nhân bọn họ bị biến thành như vậy, chỉ vì bọn họ nói năng lỗ mãng với người đáng tôn kính nhất Đông Vân quốc…”

      Hạ Phong Nhã xiết chặt ống tay áo của Lam Thính Dung, hai mắt tràn đầy khủng hoảng, “Người như thế… rất đáng sợ, có đúng ?”

      “Công chúa…” Gương mặt tuấn mỹ của Lam Thính Dung đông lạnh, hắn nghi ngờ, bởi vì nam nhân ́ Ngôn này, giống như người sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

      Hạ Phong Nhã sửng sốt, rất nhanh lại hồi phục tinh thần, nàng lại cười sáng lạn, làm như người vừa mới sợ đến phát run kia phải là nàng, “Chuyện xưa này rất đáng sợ đúng , là vì trước đây ta nghịch ngợm, vương thúc ́ ý kể để khiến ta sợ thôi, đây chính là bóng ma thời thơ ấu của ta, thế nên đến nay ta vẫn còn sợ hãi vương thúc.”

      “Thì ra là thế.” Lam Thính Dung nói: “Chuyện xưa là chuyện xưa, tuy là đáng sợ, nhưng công chúa nên xem là thật.”

      “Ừ ừ, ta biết.” Hạ Phong Nhã ngoan ngoãn gật đầu, dưới đôi mắt cười cất giấu một vệt màu e sợ mà người ngoài khó mà thấy được.

      Nàng còn nhớ rõ một ngày đó ánh nắng tươi sáng, tại trước cửa gian phòng tối đen kinh khủng kia, nàng mười ba tuổi sợ đến mức cả người nhũn ra ngồi bệt dưới đất.

      Nam nhân đó dưới ánh mặt trời, môi mỏng hơi mỉm cười, xinh đẹp như một vị thần tồn tại trong thế giới vẩn đục này.

      Hắn cuối người xuống, vuốt ve ̉nh đầu nàng, ý cười ở bờ môi hời hợt mà lại rõ ràng, như tiên như , hắn dùng tiếng nói cực động lòng người đó nói: “Công chúa điện hạ, đây là bí mật của hai người chúng ta, nếu để bệ hạ biết được…”

      Hạ Phong Nhã hỏi hắn nửa câu sau đó là gì, bởi vì nàng rõ ràng cảm nhận được, chỉ cần bàn tay đặt ̉nh đầu nàng dùng sức một chút, đầu nàng sẽ lìa khỏi ̉.

      Chương 273

      Phong Quang có trở về doanh trướng của mình, mà chạy tới dưới tàng cây cạnh bờ sông, thấy bệ hạ vội vàng ra ngoài, cũng ai dám ngăn cản nàng, nàng lại ra lệnh một tiếng, bốn người Tiểu Ngã chỉ dám phòng thủ từ đằng xa.

      Phong Quang ngổi xổm ở bờ sông, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu ngược lại từ nước sông, hồi lâu sau nàng mới bình phục lại nhịp tim, từ mười lăm năm kia bắt đầu ở lại thế giới này, nàng chưa bao giờ nhớ tới những chuyện những người từ thế giới kia, nhưng hôm nay bởi vì chuyện độc dược này, nàng bất giác lại liên tưởng đến nam nhân đó.

      Càng đáng sợ là chỉ trong nháy mắt, gương mặt của ́ Ngôn dường như trùng khít với Tiết Nhiễm.

      Nàng xiết chặt y phục trước ngực, “Hệ thống, ́ Ngôn là ́ Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm, đúng ?”

      “Tại sao ký chủ lại hỏi chuyện này?’

      “Nói cho ta biết đáp án là được!”

      “… ́ Ngôn là ́ Ngôn, Tiết Nhiễm là Tiết Nhiễm.”

      Có một câu này của hệ thống, nàng hoàn toàn yên lòng, hoàn toàn có dư bao nhiêu tế bào não mà tự hỏi trước khi trả lời nàng, hệ thống lại im lặng một hồi là có ý gì, bởi vì, nàng chỉ cần đáp án này.

      mặt nước phản chiếu thân ảnh của một nam nhân, Phong Quang vừa quay đầu đã bị nam nhân cầm lấy tay kéo đứng lên, còn chưa đứng vững, nàng lập tức bị hắn dùng cái hôn vừa vội vừa ngoan độc lấp miệng lại.

      Hắn ngang ngược cạy mở hàm răng nàng, lưỡi dài quấn quít lấy lưỡi mềm mà khiêu vũ, ́ ý lại cuồng dã liếm gặm, cuồng dã một phen này, nàng thể đuổi kịp tiết tấu của hắn, khi nàng tưởng mình sắp hít thở thông mà ngất thì hắn rốt cục cũng buông lòng từ bi mà tha cho nàng.

      Thân mình nàng mềm nhũn, cũng ngã vào lòng hắn, kịch liệt thở hổn hển, nụ hôn nhiệt liệt như vậy, cho dù là lúc động tình trước đây cũng chưa từng có.

      Ngón tay dài nhọn của ́ Ngôn nắm cằm nàng, làm cho nàng ngẩng đầu lên, tiếng nói hắn khàn khàn, “Nói cho ta biết, Tiết Nhiễm là ai?”

      Ngay cả danh xưng “thần” từ trước tới nay cũng đã thay đổi.

      Phong Quang thờ gấp, trong lòng yên, cảm thấy nếu nói cho hắn biết Tiết Nhiễm là bạn trai trước của nàng, vậy chẳng phải hắn sẽ dùng tay xé nàng luôn sao, “Hắn… khụ khụ…”

      Vừa mở miệng đã có một luồng quyến rũ toát ra, nàng ho khan vài tiếng thanh thanh ̉ họng, lấy ra giọng nói vô tâm vô phế như ngày thường, “Vương thúc có còn nhớ ta lúc nhỏ có nuôi một con mèo trắng, chỉ là bao lâu đã bệnh chết, nó có bộ lông tuyết trắng, giống như nhuộm màu tuyết, cho nên ta gọi nó là Tuyết Nhiễm, còn nhớ rõ nó cũng thích ăn bánh quế hoa, vương thúc nhắc tới, ta khỏi nhớ đến con mèo con đoản mệnh này, nhất thời đau lòng một trận.”

      “Bệ hạ nói thật?”

      “Tất nhiên là thật.” Nàng còn hỏi ngược lại: “Vương thúc, hình như ta mới là hoàng thượng đúng , ngươi thấy ngươi như vậy còn có tôn ti sao, ăn đậu hũ của ta, còn chất vấn ta, như vậy là đạo quân thần của ngươi sao?”

      Hắn cười nhẹ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy quyến rũ, “Bệ hạ nói đùa sao? Ngày đầu tiên bệ hạ bắt đầu mê hoặc thần, đó là bệ hạ khiến thần từ bỏ đạo quân thần, hiện tại đã như bệ hạ mong muốn thì có gì sai?”

      “Vương thúc phải đã quên rồi chứ? Ta chỉ là muốn có một đứa con thôi.”

      “Nam nhân đời này nhiều như vậy, nhưng bệ hạ chỉ hao tâm tư duy nhất một mình thần…” Khóe môi hắn lộ ra chút lẳng lơ mơ hồ, “Là vì chỉ có thần có thể thỏa mãn bệ hạ sao?”

      Phong Quang chịu thua cười lạnh, “Vương thúc hiểu lầm, ta chỉ là nghĩ bỏ gần tìm xa mà thôi.”

      “Vậy bệ hạ, cũng biết hai chữ dã chiến chứ?”

      “Gì?” Đầu Phong Quang đầy dấu chấm hỏi, phải hiểu hai chữ này có ý gì, mà là rõ vì sao hắn đột nhiên nhắc tới hai chữ này.

      Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, nói nhẹ nhàng, “Nơi này phong cảnh thật đẹp, lấy trời làm chăn đất làm giường, thần ở nơi này… thỏa mãn bệ hạ có được ?”

      Phong thủy thay phiên chuyển dời, nàng chưa từng nghĩ đến hai chữ “dã chiến” ngày xưa mình từng đề cập qua lại lưu lạc đến thân thể nàng, khụ… Tuy nói, tuy nói là đáy lòng nàng cũng hơi có chút hưng phấn…

      Nhưng nàng thân là nữ tử, nên có rụt rè phải có, cho dù cái gọi là rụt rè này là giả vờ, cho nên nàng nghiêm trang nói: “́ Ngôn, ngươi đừng làm loạn, Tiểu Ngã các nàng ở ở gần đây!”

      ́ Ngôn thong dong lễ độ nói: “Bệ hạ yên tâm, lúc thần lại đây, đã gọi các nàng rời .”

      ́, ́ Ngôn!”

      “Bệ hạ yên tâm, thần ở đây.” Hắn lên tiếng, đợi nàng phản bác, ôm lấy nàng vào trong rừng cây.
      Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao, doccomuu30 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Có lẽ mọi người vẫn còn nhớ, hai chữ "dã chiến" này xuất hiện ở lúc nào trong thế giới thứ sáu. Chương này cũng coi như giải thích được vì sao ở thế giới này, thái độ tiến công chiếm đóng của PQ lại cà lơ phất phơ như vậy. Tiết Nhiễm đã chôn ở dưới tuyết, PQ thì còn sống, sống mãi tận mấy chục thế giới về sau vẫn chưa được về nhà...
      ILoveU3000, Ly Vũ, huongphamub11 others thích bài này.

    4. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Cố Ngôn, Tiết Nhiễm, hy vọng kiếp này đừng khiến PQ đau lòng, mà cái chết của cha mẹ PQ kiếp này liệu có bàn tay của CN ko nhỉ? Tội
      PQ!
      Mũ rơm ngốcNhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 274
      Edit: Nhi Huỳnh

      Rừng cây nhỏ một người qua lại, một hồi tình ái vui vẻ tràn trề diễn ra.

      Phong Quang bị đặt thân cây, quần áo sạch sẽ người vẫn hoàn hảo, dưới váy dài, nửa người dưới lạnh vù vù, một chân bị ́ Ngôn nâng lên để bên hông hắn, chân đó còn treo một cái quần lót trắng tinh, chân lay động theo động tác va chạm của ́ Ngôn, quần lót đó cũng động theo, có nguy cơ rơi xuống bất kỳ lúc nào.

      ́ Ngôn… ta… ta mệt quá…” Nàng thở hổn hển kêu tên hắn, bởi vì đứng một chân nên nàng có chút lực bất tòng tâm, chân nàng như nhũn ra, cảm thấy chỉ giây lát nữa thôi sẽ té xuống đất.

      “Bệ hạ, người thật đúng là vô dụng.” ́ Ngôn dán lên sườn tai nàng nói nhỏ, cuối cùng lại đành lòng nhìn nàng ́ sức chống đỡ, “Tay ôm chặt ta.”

      Phong Quang nghe lời vòng tay lên ̉ hắn.

      Một bàn tay hắn nâng mông nàng, khiến cho nàng cả người tựa như gấu koala bám lên người hắn, sức lực dưới thân hắn giảm, còn rãnh rỗi trêu tức nàng, “Thần hầu hạ bệ hạ như thế, bệ hạ có vừa lòng ?”

      Nàng đỏ mặt, liều mạng đè nén tiếng rên rỉ sắp thở ra miệng, nói chuyện cũng chỉ có thể đứt quãng mà nói, “Tại sao… ta thấy… ngươi mỗi khi như thế này… giống như thay đổi thành người khác… ưm…”

      Hắn lại thay đổi độ mạnh yếu, nàng chỉ có thể cắn bờ vai của hắn ngăn lại thanh xấu hổ của mình.

      Hắn thoải mái nói: “Bộ dạng này của thần, chỉ có bệ hạ mới có thể nhìn thấy.”

      Móa, nam nhân này là loại hình thâm trầm rồi!

      … đây là quang minh mà rối loạn!

      Phong Quang lúc này cảm giác như hắn khiến khiến nàng khoái cảm, cảm giác chìm chìm nổi nổi, đến lúc xong việc rồi, chân nàng chua đến đứng nổi.

      ́ Ngôn giúp nàng mặc quần áo, lại ôm nàng vào ngực, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng nhiễm một phần tà khí, “Biểu hiện của thần, bệ hạ thoạt nhìn cực kỳ hài lòng.”

      Phong Quang hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, lựa chọn chôn bả đầu vào ngực hắn, bao giờ muốn ngẩng đầu nhìn hắn nữa.

      Bộ dạng bị đùa giỡn tính nết hẹp hòi, thật đúng là đáng đến chết tiệt.

      ́ Ngôn hôn lên ̉nh đầu nàng, động tác rất nhẹ, nàng sẽ cảm nhận được, mắt sắc dần dần ấm lên, chặn ngang ôm lấy nàng, “Bệ hạ, thần đưa người trở về quân doanh.”

      cần.” Nàng cầm lấy y phục trước ngực hắn, bởi vì nàng cúi đầu nên thấy biểu tình của nàng, chỉ có thể nghe được tiếng buồn bực của nàng, thật nhỏ như tiếng mèo con bình thường.

      Ánh mắt ́ Ngôn mềm nhũn, “Bệ hạ muốn trở về quân doanh?”

      “Ta như này trở về… sẽ có lời ong tiếng ve về ta…” Nàng sợ bị bàn tán mới là lạ, nàng chẳng qua là thấy mất mặt thôi.

      “Bệ hạ yên tâm, người là nữ hoàng, cho dù người có làm chuyện gì cũng ai dám xen vào, bệ hạ đùa giỡn thần nhiều năm như vậy, có từng nghe qua một lời bàn tán nào ?”

      Đúng là người dám nói nhảm hiện giờ đều đã nói ra lời.

      Nàng rốt cục cũng ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững nói: “Vương thúc, ta là minh quân, cần lấy quyền thế đè người.”

      ́ Ngôn thản nhiên nói: “Đoạn thời gian bệ hạ nói muốn nạp thần làm hoàng phu, thế nhưng mỗi ngày luôn nhắc nhở thần bốn chữ lệnh vua khó trái.”

      Phong Quang được tự nhiên nghiêng mặt , nàng nói lại hắn.

      Có thể nghĩ, để mọi người thấy Khiêm vương ôm bệ hạ trở về, lúc đó có bao nhiêu người trợn mắt há hốc mồm.

      Mà Lam Thính Dung sau khi kinh ngạc, lại thầm cảm thấy vui mừng, vì trốn hôn ước với nữ hoàng, hắn thế nhưng đợi mấy năm ở biên quan này, nay thấy tình hình Khiêm vương cùng nữ hoàng như vậy, sợ là hắn cũng có hy vọng có thể giải trừ hôn ước này.

      Mộ Lương cũng ôn hòa nói câu: “ biết tự trọng.”

      Hạ Phong Nhã đứng bên người hắn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi thì biết cái gì, đây là chuyện tất phải xảy ra.”

      Từ lúc nhìn thấy sự ngoan độc của ́ Ngôn, Hạ Phong Nhã luôn có trực giác, Phong Quang trốn thoát.

      Chương 275
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chuyện tình có liên quan đến nữ hoàng lại nhiều thêm một nét, Phong Quang phải tránh ở trong lều trại của mình miễn gặp khách đến mấy ngày, từ lúc động tình ở hồ nước đó, ́ Ngôn mỗi khi ở cùng một chỗ với nàng cứ như ngựa hoang đứt dây cương, tuy nói nam nhân ở chuyện đó có kỹ xảo tốt, làm cho nữ nhân rất là hưởng thụ, nhưng mà hậu quả sau khi hưởng thụ nàng gánh vác nổi.

      Xương sống thắt lưng và chân đau, còn phải đối mặt ánh mắt mờ ám của mọi người, việc khiến nàng thể chấp nhận được là, ánh mắt những người đó rõ ràng nói bệ hạ bị Khiêm vương ăn sạch sành sanh, rõ ràng nàng mới là bệ hạ, vậy đương nhiên là nàng đem ́ Ngôn ăn sạch sành sanh mới đúng!

      Nói tóm lại, sau một đoạn thời gian phóng túng, tinh thần và thân thể bị quấy nhiễu, nàng quyết ̣nh thanh tâm quả dục một thời gian.

      Nàng thậm chí cho Tiểu Ngã biết từ chỗ nào tìm được một chuỗi phật châu, lúc ́ Ngôn tìm đến nàng, đã nhìn thấy nàng ngồi xếp bằng ở giường, chuỗi phật tay chậm rãi di chuyển, vẻ mặt nhắm mắt làm như xa rời nhân thế.

      ́ Ngôn buồn cười nói, “Bệ hạ, chơi đùa cái gì vậy?”

      “A di đà phật.” Nàng mở to mắt, ánh mắt xa xăm thâm thúy, phảng phất như nhìn đến bất kỳ thứ gì, nàng nhìn vượt qua ngoài thế giới này, kỳ thực nói trắng ra, là ánh mắt dại ra, hai mắt để ở khoảng , “Mấy ngày gần đây đọc vài quyển kinh Phật, sâu sắc cảm thấy mê chướng ở khắp thế giới này thật nhiều, ta muốn thanh tu một thời gian, đợi đến lúc có thể hiểu được, tinh thần lập tức thăng hoa.”

      Đợi đến lúc tìm hiểu ra, vậy cách xuất gia cũng còn bao xa.

      Thật ra Phong Quang hoàn toàn hiểu mấy câu nàng vừa nói là có ý gì, nàng chỉ thấy nói như vậy có vẻ giống cao nhân.

      ́ Ngôn kêu: “Tiểu Ngã.”

      “Dạ, vương gia.” Tiểu Ngã ngoài cửa nghe được tiếng gọi lập tức vào.

      Hắn mỉm cười, vô hại mà mê người, “Bệ hạ thanh tâm quả dục muốn tu Phật, lập tức đem thức ăn mặn trong cơm canh bỏ , mấy ngày nay bệ hạ sẽ ăn chay.”

      Tiểu Ngã thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn Phong Quang, “Dạ… vương gia.”

      Phong Quang ném chuỗi phật vào ́ Ngôn, ́ Ngôn thong thả nghiêng người , chuỗi phật liền rơi xuống đất.

      Hắn làm vẻ kinh ngạc nói: “Bệ hạ lại muốn tu Phật sao?”

      ́ Ngôn! Ngươi đáng ghét!” Phong Quang thở hổn hển đứng lên giường, hoàn toàn có bộ dạng xuất trần thoát tục vừa rồi, nàng ồn ào, “ cho ta ăn thịt phải là muốn giết ta sao!?”

      “Vậy thần có cần mời một vị đại sư đến giảng giải cho bệ hạ, người tu Phật có thể ăn mặn sao?”

      “Còn có người nói rượu thịt xuyên qua ruột, Phật tổ lưu trong lòng!”

      “Bệ hạ nói phải, còn có hòa thượng uống rượu ăn thịt, tất nhiên cũng sẽ có hoà thượng đến thanh lâu tìm hoan mua vui.”

      Thôi xong, chúng chiêu của hắn rồi!

      Mặt Phong Quang nghẹn đỏ, tìm ra lời nào để phản bác, chỉ có thể dậm chân mạnh mẽ hừ một tiếng, lấy động tác này thể hiện công khai là nàng phục.

      Mà Tiểu Ngã nhìn thấy cảnh tượng này, sớm đã lén lút rời khỏi lều trại, bệ hạ và vương gia liếc mắt đưa tình, nàng còn ở lại phải sẽ tự tìm phiền toái sao?

      ́ Ngôn đến bên giường, bắt được cái chân mang vòng chân của nàng, “Bệ hạ mang tất, dậm chân dùng sức như vậy, đau sao? Thần còn nhớ rõ, bệ hạ cực kỳ sợ đau.”

      Ý cười của hắn lưu loát, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh ngày ấy nàng ở trong nước cắn lấy bờ vai hắn kêu đau.

      Phong Quang mặt đỏ lại trắng, muốn rút chân ra cũng xong, xấu hổ và giận dữ la: “Ngươi đồ dâm dê!”

      “Bệ hạ có mắng thần dâm dê cũng hết cách, tóm lại, đây cũng là chút tình thú giữa nam nữ.” Khóe miệng hắn hơi hơi mỉm cười, đúng là khiến người ta thấy được sự dịu dàng mà ngày thường hắn sẽ để lộ ra.

      Phong Quang ngẩn người, trong lòng nghĩ hắn phải là thích nàng chứ? Nàng ngượng nghịu nói: “́ Ngôn, ngươi thích ta đúng ?”

      Hắn bình thản tự nhiên nói: “Có lẽ là vậy.”

      Đúng vậy, hắn thật sự thích, chiếm hữu nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :