1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 28 - 29

      “Ta có nói chuyện nhiều với Quỷ vương điện hạ, nhưng mà mọi chuyện về hắn ta đều biết rất rõ ràng.” Phong Quang tự nhiên mà trấn ̣nh, từ chỗ hệ thống nàng đã biết rõ tư liệu của nam chính, nhưng sẽ có người hoài nghi chuyện thiếu nữ sẽ làm sao mà chủ động tìm hiểu vị hôn phu của mình.

      Nam nhân “À” một tiếng, xem như chấp nhận cách giải thích của nàng, “ biết Hạ tiểu thư cùng Quỷ vương điện hạ quan hệ như thế nào?”

      “Quỷ vương điện hạ hằng năm chinh chiến ở bên ngoài, tuy rằng hắn là biểu ca của ta nhưng chúng ta chỉ khi có cung yến vài lần được tổ chức mới được gặp nhau.” Nói cách khác, quan hệ bọn họ có gì cả.

      “Vậy ngươi còn cần phải ́ gắng nhiều hơn nha.” Hắn cười như nói: “́ gắng bắt lấy tâm của Quỷ vương điện hạ.”

      cần quan tâm.”

      Sắc mặt nàng hờ hững, hắn cười khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trong xe nhất thời an tĩnh, ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua, ngoài xe truyền đến thanh lo lắng, “Chủ nhân, thỉnh xuống xe, thuộc hạ sẽ dẫn binh sĩ đuổi theo chúng ta rời .”

      Nam nhân mở mắt, giải huyệt đạo cho Phong Quang lại nhanh chóng điểm á huyệt của nàng, một tay kìm chặt ̉ tay nàng, lôi kéo nàng xuống xe, Phong Quang lúc này mới nhìn thấy tên lái xe là một người trẻ tuổi tuấn tú.

      “A Thất, gặp lại ở sa mạc Nghiễm Cáp.”

      “Vâng!” Tên trẻ tuổi được gọi là A Thất lái xe qua hướng khác mà rời .

      Chỗ này vốn là một khu rừng hoang, nam nhân lôi kéo Phong Quang ngổi xổm xuống một thân cây, tay hắn còn siết chặt mạch máu tay nàng làm cho nàng cả người có sức lực, lâu sau một đội nhân mã xuất hiện, đầu lĩnh nhìn vết bánh xe in đất vẫy tay hô: “Là hướng bên này, tiếp tục đuổi theo!”

      Nhóm người đến nhanh cũng mau , họ dùng ngựa đuổi theo, chỉ để lại bụi đất bay lên.

      Người rồi nam nhân mới kéo tay Phong Quang bước ra, hắn tán thưởng, “Được lắm, ngươi còn rất ngoan.”

      Phong Quang nói gì.

      Hắn giật mình nhớ tới bản thân đã điểm á huyệt của nàng, buông tay nàng ra mà giải khai huyệt đạo cho nàng, Phong Quang ho khan một tiếng lui từng bước về phía sau, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”

      “Tóm lại ta phải loại người tốt đẹp gì.” Hắn thản nhiên cười cười.

      Hắn muốn trả lời thì nàng cũng thắc mắc nhiều, nhăn mày nói: “Ngươi đã ra khỏi Đế đô, ta đây có thể rồi chứ.”

      “Còn chưa được, chờ ta bình an đến sa mạc Nghiễm Cáp ngươi mới có thể rời .” Sa mạc Nghiễm Cáp chính là biên giới nơi giao nhau của Đại Duy quốc và Quảng Lưu quốc.

      “Ở cửa cung ngươi cũng nói như vậy.”

      “Lời nói nam nhân mà ngươi cũng tin đúng là trải đời chưa sâu.” Hắn có chút thương hại nàng lắc đầu, thành công làm cho thiếu nữ trước mặt tức giận cắn môi, hắn cười nói: “Được rồi, chúng ta nên khởi hành, cần nghĩ đến việc chạy trốn, nếu ta vui ta liền trực tiếp xuyên kiếm qua người ngươi mang .”

      Thân mình Phong Quang run run, cũng mắng một câu “Đồ biến thái” ở trong lòng!

      Vị trí hiện tại của bọn họ là ngoại ô Đế đô, nếu muốn đến một thành trấn phải xuyên qua rừng cây này, hơn nửa đêm, ánh trăng cũng hiểu sao lại lộ ra một ̃ khí lạnh, gió thổi qua, bóng cây lắc lư, xào xạc rung động.

      Phong Quang vốn bảo trì khoảng cách ba bước trái phải với hắn lại nhịn được đến gần bên người hắn từng bước, ma quỷ so với loại sinh vật khả nghi này, thì loại sinh vật giống nhân loại này có cảm giác an toàn hơn, cho dù nam nhân này cũng phải người tốt đẹp gì.

      một canh giờ rốt cục cũng gặp một gian miếu đổ nát, hắn mới nhìn đến thể lực của thiên kim đại tiểu thư đã chống đỡ hết nổi, thân thể của nàng nghiêng nghiêng quẹo quẹo, nam nhân rất là có lòng nói: “Hôm nay đành qua đêm ở trong này trước .”

      Phong Quang nhẹ nhàng thở ra, hắn tạo ra một đống lửa liền dựa vào tường nhắm hai mắt lại, mặc kệ nàng hỏi tới coi như một chút cũng lo lắng nàng sẽ chạy trốn. Có lẽ cũng có thể nói hắn có tự tin làm cho nàng chạy được.

      Hắn là một nam nhân thương hương tiếc ngọc sao? Đương nhiên phải, chỉ là hắn bị thương, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên cảnh cáo hắn cần tìm một chỗ nghỉ ngơi mà thôi, đáng tiếc đại tiểu thư này cũng biết, tất nhiên nàng biết là may mắn của nàng, mắc công nàng sinh ra tâm tư chạy trốn thì ̉ liền lưu lại một vết kiếm.

      Nam nhân nhắm mắt lại, cho dù là chợp mắt hắn cũng làm cho bản thân lâm vào ngủ say, chỉ là ý thức hắn chậm rãi trở nên mơ hồ.

      Cho đến khi một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo mềm mại áp lên trán hắn, hắn mới giựt mình càm thấy phản ứng bản thân trở nên chậm chạp, thậm chí một nữ nhân có võ công đến gần chính mình cũng phát hiện. Hắn mạnh mẽ trấn tỉnh tinh thần bản thân, nghe được thanh thiếu nữ chạy ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy vô lực, hắn có mở mắt, kiếm trong tay cũng đã ra khỏi vỏ làm lộ ra một chút mũi nhọn lạnh lẽo, nhưng tiếng bước chân lại gần rất nhanh truyền tới làm cho hắn thu hồi thanh kiếm trở về.

      Lần này, một mảnh khăn tay ẩm ướt đặt trán hắn, lành lạnh man mát, hắn khó mà cảm thấy cực kỳ thoải mái, hô hấp của hắn thong thả mà kéo dài, cả người thoải mái liền nhịn được thả lỏng bản thân, đây chính là tật xấu của con người.

      Sáng sớm mặt trời chiếu rọi, chim chóc bầu bạn đúng hẹn lại gọi bầy, sáng sớm tháng ba đúng là ngày thích hợp để ngủ nướng, cho dù đã muốn mở mắt cũng muốn làm bất cứ thứ gì, cái gì cũng nghĩ mà nằm nhiều thêm một lát.

      Hắn dựa vào tường, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về thiếu nữ cuộc mình nằm ở trong góc, nàng vẫn còn ngủ, mái tóc được xử lý tỉ mỉ đã rối loạn rất nhiều, quần áo trang sức quý báo người cũng cực kỳ dơ bẩn, nàng để chân trần, mười ngón chân mượt mà trắng nõn đặt đống rơm rạ lại càng thêm đáng , mà giày vớ đều xếp cạnh đống lửa. Tối ngày hôm qua, gái liều lĩnh này chắc là muốn giẫm chân lên mặt nước.

      Hắn nhìn nàng, dời tầm mắt, nâng tay cầm lấy khăn tay ẩm ướt dán trán, nhìn chằm chằm đống lửa đã bị thiêu trụi, biết suy nghĩ cái gì, lại có vẻ như cái gì cũng nghĩ.

      Lại sau một lúc lâu, gái ngủ lười cuối cùng cũng bị tiếng ồn ào của chim chóc đánh thức.

      “Hạ tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

      Vừa mới mở mắt, Phong Quang còn chưa kịp tiêu hóa nụ cười sáng lạng của nam nhân hắn liền ném một cái khăn tay nện lên mặt của nàng.

      rửa mặt, có ghèn.” Hắn cười nói.

      Phong Quang biểu tình cứng đờ, thiếu chút nữa nhặt tảng đá bên cạnh đập hắn, nặng nề hừ một tiếng, nàng bước chân trần giẫm lên mặt đất qua cạnh đống lửa nhặt giày vớ, lại quay đầu hừ một tiếng với hắn, xoay người rửa mặt ở dòng suối nhỏ trước ngôi miếu đổ nát.

      Hắn sờ sờ cằm, “Chậc, thì ra nàng cũng phải người biết tức giận.”

      Vô nghĩa, tưởng ai cũng có tính tình tốt sao!?

      Kế tiếp bọn họ chỉ tốn mười mấy phút để ra khỏi khu rừng rậm, đến một ̣a phương tên là Đồng thành, chỉ là vừa mới vào thành bọn họ liền phát hiện kế cửa thành dán một lệnh truy nã.

      “Treo thưởng gian tế Quảng Lưu quốc một số tiền lớn, gian tế cùng con tin là một vị quý nữ, bất kỳ ai có thể cung cấp tin tức đều ban thưởng ngàn lượng hoàng kim.” lệnh truy nã còn có bức họa của hai tên gian tế.

      Phong Quang nhìn xem từ đằng xa, thể thừa nhận họa sĩ vẽ thật rất giống, nhưng có bức họa của nàng, nghĩ cũng phải, nếu bị người đời biết con tin là nàng thì thanh danh hoàn toàn bị hủy, nàng quét mắt những người xung quanh, thật sự nghĩ muốn kêu cứu, nhưng bất đắc dĩ nàng lại bị điểm á huyệt, hơn nữa lại bị hắn kìm mạch máu ở tay.

      “Tốc độ làm việc của Quỷ vương thật tệ.” Đến thời điểm này hắn còn có tâm tư khen kẻ ̣ch hai câu, “Hạ tiểu thư, xem ra chúng ta phải cải trang một phen.”

      Dứt lời, hắn tùy ý đem bụi ở tường toàn bộ bôi mặt nàng, khuôn mặt trắng noãn lập tức trở thành mèo mướp rất buồn cười.

      Nàng trừng trừng căm tức nhìn hắn, này, này là cái kiểu cải trang gì, khi dễ nàng thể phản kháng chứ gì!?

      Đúng vậy, chính là khi dễ ngươi thể phản kháng.

      Ý cười trong mắt hắn rất rõ ràng.
      Last edited: 10/1/18
      Mollisac, thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ33 others thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Nàng edit nhanh quá chừng. Giới thiệu fb cho có nhiều người đọc vô tám cho vui. Có nàng với ta buồn quá. :))
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 30

      Tất nhiên phải chỉ cải trang đơn giản như vậy. Nam nhân dẫn Phong Quang vào một tiệm may, trực tiếp đem một thỏi vàng đặt lên bàn lại ́ch thân chọn cho nàng một bộ nam trang, đợi Phong Quang thay xong y phục ra thì nàng đã biến thành một chàng trai có thân hình gầy yếu, mà hắn cũng thay áo đen thành một bộ trang phục màu xám, gọn gàng sạch sẽ.

      Mãi cho đến khi tới cửa phòng khách điếm, Phong Quang mới có lại quyền được nói chuyện, vừa mở miệng là nói ngay một câu: “Ta muốn ngủ cùng với ngươi!”

      Hắn nhíu mày: “Chỉ là ở cùng một gian phòng, ai nói sẽ ngủ chung với ngươi?”

      “Ngươi!”, Nàng nổi giận, lại thở phì phì thay đổi cách nói: “Ta muốn ở chung một phòng với ngươi!”

      Hắn ngồi xuống, nhàn nhã rót cho bản thân một chén trà, “Lý do.”

      “Nam nữ thụ thụ bất tương thân!”

      “Bây giờ trong chúng ta có ai là nữ nhân.”

      Cúi đầu nhìn chính mình mặc nam trang, Phong Quang cắn răn, “Ta cũng chơi long dương chi phích!”

      “Khụ khụ…” Hắn bị sặc nước trà vừa mới uống vào, một hồi lâu mới bình phục lại, “Ta thích nữ nhân.”

      “À… thì sao!?” Thiếu chút nữa bị lừa, Phong Quang lấy lại tinh thần, nói nói lại cũng là vấn đề này phải à!? Nàng ngồi đối diện hắn, “Ngươi phải là sợ ta chạy sao? Ta thề với ngươi ta tuyệt đối sẽ vụng trộm chạy trốn!”

      “Phản đối vô hiệu.”

      “Tại sao?”

      “Ta thể tin ngươi.”

      “Nhưng mà ta…”

      “Yên tâm , chúng ta chỉ có một người ngủ giường.”

      Hắn dứt khoát giải quyết xong liền làm như kiên nhẫn của bản thân đã dùng hết, Phong Quang vẫn chưa quên bây giờ mình còn lấy thân phận là con tin của hắn, chuyện đã thể thay đổi chỉ có thể nén giận, được rồi, tách ra ngủ so với bọn họ một nam một nữ chen chúc một cái giường tốt hơn, chỉ là, nàng thật ngờ…

      Nàng sẽ phải ngủ ở dưới đất.

      Hắn nằm giường nghiêng đầu nhìn nàng cười, “Sao, còn chưa ngủ à? Muốn ngủ chung giường với ta sao? Ừm, cái này cũng phải được…”

      Phong Quang trừng mắt liếc hắn một cái, chấp nhận trải nệm, thổi tắt nến, mặc nguyên y phục mà ngủ sản nhà, trong lòng ngừng an ủi chính mình là hắn bị thương rất khó khăn khổ sở, nàng nên để cho hắn… Đậu móa, càng nghĩ càng giận! Xoay người đưa lưng về giường, nàng cắn móng tay ngón tay trái ngầm đem cái đồ nam nhân có phong độ của đại trượng phu này nguyền rủa mấy lần.

      Thời điểm đêm khuya trăng treo giữa trời, cả phòng yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, hơi lạnh lạnh lùng tràn ra khắp mặt đất, một bóng người đè lên người ngủ say dưới đất, lặng yên một tiếng động càng làm cho khí trở tên tĩnh mịch.

      Nàng thật sự ngủ, cắn móng tay cũng quên rút ra.

      Nam nhân lẳng lặng đứng đó một lúc lâu thì bay ra ngoài từ cửa sổ, tới một tửu lâu đã sớm đóng cửa từ trước, hắn muốn gặp một người.

      Hắn nói: “Xuất hiện .”

      thanh nhanh chóng hòa lẫn vào trong gió đêm, trong bóng tối xuất hiện một bóng người gầy yếu, đó là một tên nam nhân.

      “Thế nào, tiểu thư nhà ngươi ́ch thân gặp ta mà lại phái ngươi tới?”

      “Tiểu thư ở bên người Quỷ vương, thể phân thân.”

      “Ha, vậy sao? biết nàng sau khi ăn thuốc giải của ta thân thể có chuyển biến tốt ?”

      “Tiểu thư nói ngươi nên đến Hoàng cung.”

      có cách nào rồi.” Hắn giả vờ giả vịt than thở, “Nàng trúng độc của ta, thà rằng chết cũng muốn theo bên người Tiêu Nhược, ta nếu đến đưa thuốc giải cho nàng thì nàng chẳng phải đã hương tiêu ngọc vẫn à.”

      “Tiểu thư nói làm cho ngươi thả thiên kim phủ thừa tướng, nếu ngươi sẽ có khả năng rời khỏi Đại Duy quốc.”

      Hắn cười, “Nàng muốn ta thả, ta ́ tình thả, ta chỉ thả mà còn có thể rời khỏi Đại Duy quốc, ngươi trở về nói với nàng như vậy, xem xem bây giờ trong chúng ta ai có thể thắng cược.”

      Mây đen kéo đến che ánh trăng sáng, người đứng đợi ở một nơi bí mật gần đó biến mất thấy nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện qua, tử sĩ của Ngân diện quân sư quả nhiên giống với người thường.

      Tâm tình của hắn rất tốt, dùng khinh công trở về theo lối cũ, vừa mới vào khách điếm khóe miệng liền cong lên.

      Ái chà, tiểu thư tôn quý của phủ thừa tướng thấy, phải làm sao bây giờ đây?

      Trong gian phòng u ám, Phong Quang hít phải mê hương đầu óc hỗn loạn, nàng vốn ngủ được rất ngon giấc, hơn nữa hít phải mê hương đáng ra vẫn chưa thể tỉnh dậy mới đúng. Chỉ là nàng làm cho cơ thể của mình có thêm một chút điểm kháng độc, tuy nhiều lắm, nhưng cũng làm cho nàng đến mức mất toàn bộ ý thức, cho nên khi nam nhân di chuyển nàng nàng liền bị động tĩnh đánh thức.

      “Chưởng quầy, ngươi đúng là tuệ nhãn như đuốc, tiểu nha đầu này da thịt non nhẵn nhất ̣nh bán được ít tiền.”

      “Chuyện nữ phẫn nam trang này ta đã gặp nhiều, thủ đoạn này của bọn hắn làm sao giấu diếm được đôi hỏa nhãn kim tinh này của ta?”

      “Phải, phải, chưởng quầy thật khôn khéo.”

      “Chỉ là nam nhân trong phòng đó thấy đâu, nhưng xem hắn để cho nữ nhân này ngủ ở dưới đất thì chắc cảm tình của bọn họ cũng ra gì, nếu nam nhân đó tìm đến thì cứ đơn giản nói nàng đã chạy là được.”

      “Dạ dạ dạ, vẫn là chưởng quầy chu đáo.”

      Phong Quang mơ mơ màng màng, tay chân đều bị ̣t vào ghế, hoàn cảnh mịt mờ, hai người trước mặt cũng phát hiện nàng thật ra đã tỉnh lại, nàng nhận ra được hai người nói chuyện kia là lão bản cùng tiểu nhị của khách điếm.

      Chưởng quầy có hai chòm râu đắc ý dào dạt nói: “Mấy ngày trước Câu Lan viện còn hối thúc ta muốn có hàng tươi mới, hôm nay ta liền đưa lên cửa một người từ bên ngoài đến, ta đây sẽ phát tài nhanh chóng rồi, ai muốn ngăn cũng ngăn được.”

      Tiểu nhị nịnh hót, “Đúng vậy, ngay cả ông trời cũng giúp chưởng quầy phát tài a.”

      Chưởng quầy quét mắt qua vị trí của Phong Quang, “Lần nàng hàng hóa rất tốt, nhất ̣nh có thể bán với giá cao, đợi đến lúc lấy tiền trước tiên sẽ phát tiền thưởng cho ngươi, kế tiếp nghe nói ở thành Đông có quả phụ còn thiếu tiền để chôn cất trượng phu, nàng còn trẻ lại xinh đẹp…”

      Tiểu nhị lộ ra biểu tình đã hiểu, “Chưởng quầy thích náo nhiệt sao nạp một tiểu thiếp, sẽ náo nhiệt lên nha.”

      “Nạp thiếp à, được, tệ, có đạo lý.” Trong mắt chưởng quầy toát ra tinh quang.

      Bỗng nhiên ánh kiếm lóe lên.

      Nam nhân dáng người cao gầy biết từ khi nào đã xuất hiện ở trong phòng, ngữ khí thoải mái nói: “Nghĩ muốn nạp thiếp cũng đơn giản đâu, chưởng quầy ngươi trước một bước ta sẽ lo liệu hậu sự, thiêu một cái người giấy cùng ngươi xuống gặp Diêm vương.”

      thanh kiếm xé gió mà đến, ̉ chưởng quầy bỗng nhiên xuất hiện một vết cắt, máu tươi phun tràn ra ngoài, hắn thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

      “A!!!!!!!”

      Tiểu nhị đứng gần đó bị máu văng đầy người qua vài giây mới có phản ứng, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất thất thanh thét chói tai.

      Nam nhân móc móc lỗ tai, “Thật ồn ào.”

      Thân kiếm hơi hơi rút ra khỏi bao kiếm rồi lại thu trở về, một đầu người rơi xuống dưới đất.

      Hình ảnh trước mắt gây kích thích quá lớn, Phong Quang trắng mặt.

      “Thiếu chút nữa đã quên nơi này còn có nữ nhân.” Hắn có chút khó chịu tiêu sái qua, cúi người giúp nàng cởi trói. Hắn dùng thân thể chặn tầm mắt của nàng thật tốt, “Hạ tiểu thư, chân của ngươi còn được ?”

      Nàng nhanh chóng gật đầu, sợ một kiếm tiếp theo của hắn là đem chân nàng chém.

      “Như vậy thì tốt.” Bộ dạng nghe lời của Phong Quang lấy lòng hắn, xoay người ̣nh thì một bàn tay lại túm góc áo hắn, vẫn là sợ tới mức nổi sao…

      Hắn vừa quay đầu ̣nh nói một câu phiền phức, ai ngờ Phong Quang chỉ có một tay là cằm góc áo hắn, một tay thì chỉ chỉ ngăn tủ ở góc tường, rụt rè nói: “Ta nhìn thấy hắn để rất nhiều ngân phiếu ở trong đó, chúng ta… chúng ta có thể lấy làm lộ phí.”

      Như vậy sẽ cần lấy trang sức của nàng cầm, đúng vậy, toàn bộ tiền mua quần áo, nghỉ chân đều là nhờ một đôi khuyên tai của nàng đổi lấy, còn người hắn tại sao có tiền, dó là do tiền bạc này nọ đều do A Thất bảo quản.

      Đôi mắt như thạch đen của hắn tựa hồ có một luồng sáng xẹt qua, khóe mắt hắn cong cong, “Ý kiến hay.”
      Last edited: 10/1/18
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ30 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      @Phong Vũ Yên Mình ̣nh xong vài thế giới mới viết một cái review tử tế rồi đăng lên fb luôn. Mới edit có nhiêu đây mà pr cũng kỳ, truyện còn chưa tới khúc hay mà :034:

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ hai
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 32

      Nửa đêm gió thổi lạnh lẽo, tuy là có ánh sáng nhưng ánh trăng lại có độ ấm.

      Phong Quang nắm ̉ áo thật chặt, đường như ban ngày đông đúc nhộn nhịp mà một bóng người cũng có, nàng an tĩnh sau lưng hắn, khí lạnh lẽo làm cho nàng tự tưởng tượng biết có khi nào sẽ có một con ma đột nhiên bay ra .

      Hắn nói muốn rời khỏi trước khi người khác phát hiện chưởng quầy và tiểu nhị biến mất, Phong Quang biết bởi vì thân phận của hắn hiện tại cần lại thu hút sự chú ý của người khác. Sau khi nàng đánh vài cái hắc hơi thì bọn họ rốt cục cũng ngừng lại một tiệm trang sức.

      Gian tiệm đã đóng cửa, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, rõ hắn muốn làm chuyện gì.

      Hẵn gõ cửa ba cái, một lát sau bên trong truyền ra thanh bất mãn, cửa cũng mở ra, “Ai có việc gì mà gõ cửa thế, hơn nửa đêm, mua gì thì coi chừng ta… A!”

      Một thanh kiếm nện lên mặt hắn, nam tử trung niên lùi vài bước về phía sau.

      Phong Quang nhìn nam nhân bên người cười vào, “Ta là lão tử của ngươi, còn nữ, ta mua gì hết.”

      “Chủ chủ chủ… chủ tử!” Người hắn vốn đứng vững lần này trực tiếp quỳ gối xuống đất.

      Nam nhân quay đầu, “Hạ tiểu thư, ngươi còn vào à?”

      “…” Gió bên ngoài thổi lạnh làm nàng cảm thấy khổ sở, nàng lựa chọn tiến vào.

      Nam tử trung niên nhìn xem Phong Quang, “Chủ tử… Đây là?”

      “Thiên Thiên Vạn, tìm hai gian phòng.”

      Thiên Thiên Vạn biết đây phải chuyện nên thăm dò, hoảng hồn vội gật đầu, “Vâng, chủ từ mời theo theo thuộc hạ.”

      Phong Quang theo phía sau nam nhân, lôi kéo góc áo hắn, hắn cúi đầu, nàng nói: “Ngươi tên gì?”

      thanh nhè nhẹ mềm mại như tiểu bạch thỏ.

      thanh của hắn gần như than thở, “Tuyết Ám.”

      “Tuyết Ám…”

      Hai chữ này từ miệng nàng phát ra nghe nhẹ nhàng uyển chuyển, biết nghĩ tới cái gì mà lần đầu tiên hắn lộ ra ý cười gần như chân thật nhất, “Ta cho phép ngươi gọi ta như vậy.”

      Giống như nàng được ban ân.

      Phong Quang cúi đầu nói, an tĩnh theo Thiên Thiên Vạn đến gian phòng được an bài cho nàng.

      Đợi khi cánh cửa đóng lại, Thiên Thiên Vạn xin chỉ thị nói: “Chủ tử, đây là tiểu thư phủ thừa tướng Đại Duy quốc, có cần chuẩn bị thuốc phiện ?”

      cần nhiều chuyện.” Khóe môi hắn kéo lên một cách lạnh lẽo, phát ra một cảm giác tàn nhẫn khó mà phát hiện được, “Nàng trốn thoát.”

      Ngày hôm sau mặt trời chiếu rọi, ánh nắng tươi sáng, thời tiết thật tốt, Phong Quang ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, cũng có ai quấy rầy nàng, Tiểu Lục Tiểu Tử ở đây, rửa mặt trang điểm chỉ có thể dựa vào chính nàng, huống chi hiện tại nàng bị cầu phẫn nam trang, mặc đồ cũng đơn giản, sửa soạn tốt hết thảy liền ra ngoài, nàng lập tức nhìn thấy một nha hoàn đứng ở cửa, tay nàng cầm một bộ nữ trang, hình như đã chờ đợi lâu rồi.

      “Tiểu thư, công tử phân phó bộ xiêm y này cho người.”

      “A?” phải nói nàng mặc nam trang sao?

      Biết được suy nghĩ trong lòng nàng, nha hoàn nói: “Công tử bảo một nữ nhân phẫn nam trang lại càng dễ dàng khiến cho người khác chú ý, hơn nữa…” Nàng quét mắt từ đầu đến chân Phong Quang, cúi đầu nói: “ nương cũng thích hợp phẫn nam trang.”

      Dáng người nàng tinh tế, da lại trắng nõn nà, người chỗ nào cần lõm thì lõm, cần lồi thì lồi, có thể nói là xinh xắn nhỏ nhắn, làm cho dạng nữ nhân này phẫn nam trang đúng là đáng để giậm chân giận dữ, cũng là thủ đoạn cực kỳ thành công.

      Phong Quang hiển nhiên tự hiểu được ý tứ trong lời nói của nha hoàn, mặt nàng đỏ lên, nhận lấy y phục, còn quên nói nhỏ câu cảm ơn trước khi lui vào phòng.

      Nha hoàn đó liền ngẩn người.

      Chỉ trong chốc lát sau, cửa phòng mở ra, một cái đầu xuất hiện: “Cái đó, ta biết chải tóc…”

      Nha hoàn cười cười, “Để cho nô tỳ đến giúp tiểu thư.”

      Chương 33

      Phía bàn cờ, đến mười bước quân đen sẽ thua, Thiên Thiên Vạn lại một lần nữa bị ngược thương tích đầy mình, hắn tin bản thân đã hoàn toàn bị người ta diệt sạch, run run rẩy rẩy nhìn về nam nhân đối diện, hắn vô cùng đau đớn nghĩ chủ tử hắn nhàm chán làm gì làm, tại sao lại tìm hắn chơi cờ hả!? Vì thế khi nhìn đến Phong Quang chậm chạp đến, hắn như là nhìn thấy cứu tinh, chỉ vậy, sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng ánh mắt hắn liền sáng ngời.

      “Thật có lỗi, bởi vì trang điểm chậm trễ ít thời gian…” Phong Quang cũng biết tại sao bản thân lại muốn xin lỗi, nhưng bị hai nam nhân cùng nhau nhìn chằm chằm nàng thì thật ngượng ngùng.

      Tuyết Ám buông quân cờ ở đầu ngón tay, môi mỏng chậm rãi tạo ra một độ cong đẹp mắt, “Quả nhiên, ta biết bộ xiêm y này người ngươi nhất ̣nh rất xinh đẹp.”

      Thân áo dùng tơ lụa màu trắng, mặt thêu nhẹ hoa văn màu hồng nhạt, một dải lụa hồng hòa hợp khoác lên, dây lưng đỏ đeo bên hông, phía dưới cũng là quần lụa mỏng sắc hồng, màu sắc cực thanh nhã, phong động như nguyệt hoa, váy nguyệt hoa này mặc ở người nàng càng tô điểm cơ thể duyên dáng, yểu điệu.

      “Tại sao cho ta y phục tốt như vậy?”

      “Vì ngươi đẹp nên y phục mới đẹp.”

      Thiên Thiên Vạn thể tin được nhìn chủ tử của mình, bất hợp lý à, loại lời nói tán tỉnh này giống như loại mà chủ tử sẽ nói ra!

      Da mặt Phong Quang dày cực kỳ, đối với lời khen ngợi nàng rõ ràng như vậy cũng có một chút phản ứng, chỉ là nàng vốn xinh đẹp, bị người ta khen ngợi dung mạo thường xuyên như ăn cơm bữa.

      Tán tỉnh thất bại, Tuyết Ám cũng xấu hổ, hắn đứng dậy, “Cho ngươi mặt đẹp là vì muốn dẫn ngươi chơi.”

      “Ngươi… chịu cho ta đường lớn?”

      “Sao lại chịu? Tất nhiên ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Hắn cười, xoay ngời rời tiệm trang sức.

      Phong Quang có thời gian nghĩ nhiều, cầm váy vội vàng chạy chậm đuổi theo bước chân hắn.

      Đồng thành là một thành trấn đông đúc, đường có rất nhiều người buôn bán nhỏ, người đường cũng nhiều, Phong Quang là tiểu thư được nuôi trong khuê phòng, chưa từng có cơ hội chính mình tiếp xúc qua loại cảnh tượng náo nhiệt mà bận rộn này, có thể hiểu một đường này nàng là hưng phấn cùng tò mò cực kỳ lợi hại.

      Tuyết Ám tiêu tiền, cho nàng mua một cái đồ chơi làm bằng đường, đồ chơi làm bằng đường có hình dạng một con thỏ, nàng cầm trong tay nửa ngày cũng nỡ ăn luôn.

      Tuyết Ám đề nghị, “ thì lại mua một con nữa cho ngươi giữ lại?”

      cần đâu, đường nào nó cũng sẽ tan.” Nói xong nàng nhìn đồ chơi bằng đường trong tay một lúc lâu, hạ quyết tâm mở quai hàm một ngụm cắn đứt đầu thỏ, tiếp theo nàng liền che miệng kêu lên đầy mới lạ: “Ngọt ghê!”

      Trong mắt Tuyết Ám đều là mỉm cười, “Bất ngờ chưa.”

      “Ngươi ăn sao?”

      Nàng tốt bụng hỏi hắn, ai ngờ hắn lại có hứng thú nói: “Đây là đồ chơi cho trẻ con ăn.”

      “Cho nên ngươi mới cho ta mua…” Thái dương nàng nhăn lại, “Ta năm nay mười sáu.”

      “Ta năm nay hai mươi sáu.”

      Gương mặt nàng nhăn thành cái bánh bao.

      Vỗ vỗ đầu nàng, Tuyết Ám xoay người, “, chúng ta đến quán trà ngồi.”

      Quán trà có nhiều người, bọn họ chọn một vị trí ở một ngõ ngách phía trong ngồi xuống, nhiều người thì cũng nhiều chuyện, có vài bàn người ta để ý xung quanh lớn tiếng tán gẫu, nghe tới việc Hoàng Đế muốn đem công chúa gả cho Ngân diện quân sư thì chén trà trong tay Tuyết Ám dừng lại, đợi khi nghe được quân sư dịu dàng cự tuyệt rồi hắn mới đem cái chén đưa lên miệng.

      Phong Quang nhìn như tập trung gặm đồ chơi bằng đường của mình, nhưng thật ra trong lòng nàng đã muốn châm chọc chế giễu, đừng tưởng nàng biết hắn muốn ra ngoài làm gì, đơn giản là muốn thu được chút tin tức đường phố, Đồng thành rõ ràng có người của hắn hắn lại trực tiếp hỏi Thiên Thiên Vạn là vì cái gì? Bởi vì hắn muốn làm tăng nguy cơ khiến Thiên Thiên Vạn bại lộ, còn có mấy ngày nay hắn ở lại Đồng thành nguyên nhân nhất ̣nh cũng vì hắn bị thương nên thể lặn lội đường xa.

      Nam nhân này, mỗi chuyện hắn làm đều có mục ́ch.

      Last edited: 27/2/18
      thanh_thanh1, Lam Kỳ Kỳ, Ly Vũ27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :