1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ bảy
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 256

      Phong Quang nói một câu ngoan như thế rốt cục là thật hay giả, ai biết, bao gồm cả hệ thống cũng vậy.

      Đợi đến khi hồi cung, lúc đêm dài lòng người tĩnh lặng, giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên: “Ký chủ còn chịu tiếp thu như vậy, nhiệm vụ có khả năng sẽ thất bại."

      “Móa, trước khi nói chuyện thể kêu trước một tiếng à!” Phong Quang nằm ở giường, cơn buồn ngủ lập tức bị dọa chạy mất.

      “Ký chủ nên quen .”

      “Quen với việc đột ngột bị dọa sợ à?” Nàng xoa nhẹ đầu, nhìn qua cực kỳ khó chịu.

      Hệ thống lạnh nhạt nói: “Thỉnh ký chủ tôn trọng hệ thống một chút.”

      “Hả, ta tôn trọng ngươi ngươi có thể chạy ra đánh ta sao?”

      “Hệ thống có thể khiến ký chủ vĩnh viễn ở lại thế giới này.”

      “Ta thấy, thế gian này vạn vật đều có linh hồn, cho dù có chung một tộc hay , chúng ta đều phải tôn trọng mỗi một sinh mệnh.” Phong Quang cười lấy lòng: “Ngươi nói có phải , hệ thống?”

      Hệ thống dường như đã vừa lòng, lại nói: “Ký chủ cứ làm bộ đứng đắn như vậy, nhiệm vụ sẽ có khả năng thất bại.”

      Nàng nói như sao cả: “Thất bại thì thất bại, dù nhiệm vụ hiện tại có thất bại được điểm hệ thống nào, ta cũng có chỗ nào phải sợ.”

      Cùng lắm thì điểm nó vẫn là thôi.

      Hệ thống im lặng một hồi, “Lần này tiếp tục thất bại, ký chủ sẽ bị xóa bỏ.”

      Phong Quang hoang mang, “… Nói thật?”

      “Hy vọng ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.”

      Nàng im lặng hồi lâu, đột nhiên hất chăn ra, “Được được được, ta nghiêm túc, ta bây giờ lập tức phái người bắt ́ Ngôn lại đây ngủ với ta là được ?”

      Hệ thống nói gì, nói xong một câu kia liền hé răng nữa.

      Phong Quang thất bại nằm lại giường, có xúc động muốn gặm cái chăn, bởi vì nhiệm vụ trước thất bại, nàng bị trừng phạt được đẩy nhanh tiến độ thời gian, bởi vậy nàng thật sự đã sống ở thế giới này mười lăm năm, tuy làm nữ hoàng thì có đủ loại ngông cuồng lóa mắt, nhưng vừa nghĩ đến chuyện sẽ bị xóa bỏ, trong lòng liền cảm thấy sợ hãi.

      Làm nữ hoàng nhiều năm như vậy, trước mặt hệ thống, nàng chỉ có một từ chính là “kinh sợ.”

      Cả đêm thể ngủ ngon, kết quả là sáng sớm ngày hôm sau vào triều bị lộ hai cái quầng thâm mắt, ngồi ở ngai vàng cũng ngồi yên, còn ngừng ngáp, nhìn vài đại thần bên dưới phẫn nộ.

      Nàng giả bộ hề phát hiện ra điều gì, tự nhiên nói: “Có việc gì tìm Khiêm vương, có việc gì thì bãi triều.”

      Khiêm vương bị điểm danh đứng ở chỗ gần bậc thang nhất, nghe được một câu có lệ này, hắn cũng bất lực mà cười cười.

      “Bệ hạ.” Trấn quốc công tên là Lam Càn, là một lão nhân sáu bảy mươi tuổi, nhưng thần thái thoạt nhìn sáng láng, nhìn giống như bốn năm mươi tuổi thôi, lúc này hắn đứng ra nói: “Chiến sự ở biên cương báo cáo tình huống khẩn cấp, Lang Thao quốc chỉ mượn gió mà thổi độc phấn tán ra, còn hạ độc với nguồn nước, tướng lĩnh biên quan Lam Thính Dung thỉnh cầu triều ̀nh phái một nhóm thái y đến đó, hơn nữa còn thỉnh triều ̀nh mau chóng bổ sung lương thảo.”

      “Hửm? Biên cương báo tình huống khẩn cấp, đây là đại sự.” Phong Quang thận trọng ngồi ổn ̣nh, khiến người ta nhìn ra nàng nghiêm túc, nhưng rất nhanh nàng lại đem ánh mắt đặt lên người ́ Ngôn, “Vương thúc, chuyện chọn lựa thái y này giao cho ngươi vậy.”

      Nàng mà nghiêm túc mới lạ.

      ́ Ngôn tự nhiên tiếp nhận lời của nàng, “Vâng, bệ hạ.”

      Lam Càng cũng trông cậy Phong Quang có khả năng làm được cái gì, hắn khom người nói: “Thần nguyện áp giải lương thảo đến biên quan.”

      Phong Quang lắc đầu, “Trấn quốc công tuổi tác đã cao, biên cương thì ở nơi xa, hoàn cảnh lại tốt, để cho lão nhân gia ngươi , ổn, ổn.”

      “Bệ hạ, gừng càng già càng cay…”

      được, được.” Phong Quang lại chậm rì rì lắc đầu, nhìn sắc mặt Lam Càng vì bị chặn lời mà biến thành màu gan heo, nàng quăng ra một câu kinh người, “Chuyện áp giải lương thảo, tự thân trẫm .”

      ́ Ngôn nói: “Bệ hạ, thể.”

      “Có gì thể?” Phong Quang đứng lên, nhìn tất cả bằng nửa con mắt, cười tùy tiện, “Thường nghe phụ hoàng nhắc tới chuyện người ngự giá thân chinh, trẫm thân là vua của một nước, lúc biên cương đối mặt với hiểm nguy, ngự giá thân chinh càng có thể nâng cao sĩ khí.”

      ́ Ngôn ra một bước, nói lời can gián: “Một đường này nguy hiểm khắp nơi, bệ hạ thể vượt hiểm.”

      “Một đường này nguy hiểm khắp nơi, phải còn có vương thúc bảo vệ ta sao?” Ý của nàng, đúng là muốn đem ́ Ngôn cùng nàng đến đó.

      Sắc mặt ́ Ngôn đông lạnh.

      Lam Càn nói: “Bệ hạ cùng Khiêm vương đến biên quan, vậy triều chính phải làm sao đây?”

      Phong Quang nói như chuyện đương nhiên: “Chuyện xử lý triều chính, tất nhiên là giao lại cho Trấn quốc công.”

      “Lão phu?” Võ tướng Lam Càn bị dọa sợ.

      Chương 257

      Phong Quang cười, “Đúng vậy, Trấn quốc công vì Đông Vân quốc chinh chiến nửa đời người, lòng chân thành nước của ngươi trẫm tất nhiên hề nghi ngờ, ngoại trừ Trấn quốc công, trẫm còn có thể tín nhiệm ai khác đây?”

      “Bệ hạ, thần là… thần là quan võ.” Lam Càn chưa bao giờ làm phải chuyện gì dính đến học vấn, huống chi còn là chuyện xử lý triều chính và tấu chương này nọ.

      Cả triều văn võ đều nghẹn họng, bọn họ toàn nhìn ́ Ngôn, hy vọng Nhiếp chính vương có thể đứng ra nói lời nào đó thay đổi ý tưởng của nữ hoàng, nhưng bọn họ phải thất vọng rồi, bởi vì ́ Ngôn im lặng, hắn cũng ̣nh nói gì cả.

      Phong Quang cười ha ha nói: “Trấn quốc công là quan võ càng tốt, lúc xử lý triều chính, nhìn phải tấu chương nào vừa mắt, thu được tin tức quan viên nào kéo bè kéo cánh, cần nhiều lời, chém một đao là được.”

      Xem , các đại thần vừa mới ̣nh đứng ra nói chuyện, đều cúi đầu dám nói một câu.

      “Dù sao, khoa cử hàng năm có nhiều người tài như vậy, chết vài đại thần cũng có chuyện gì, trẫm lại chọn ra vài người bổ sung là xong.” Phong Quang nhìn ́ Ngôn, “Vương thúc nghĩ sao?”

      ́ Ngôn cúi đầu, “Bệ hạ nói phải.”

      Giải quyết dứt khoát, lúc mọi người còn nhìn nhau nói gì đã được quyết ̣nh xong.

      Cái nữ hoàng này thật sự là… làm việc tùy ý!

      Giống như có thể nghe được tiếng châm chọc của người khác, Phong Quang nghiêng đầu cười nói: “Người nào có ý kiến, nên ́ gắng một chút, trẫm còn chờ các ngươi đến lật đổ trẫm đây.”

      “Thần dám!” Rầm, trong nhát mắt một đám người quỳ xuống.

      “Được rồi, bãi triều .” Phong Quang vừa vung ống tay áo, lập tức xoay người rởi khỏi đại điện.

      Đợi nữ hoàng rồi, mọi người rốt ráo nổ ra ý kiến bán luận.

      Lam Càn lượm phải một củ khoai lang phỏng tay đến cạnh ́ Ngôn, “Khiêm vương, ngươi là lão sư của bệ hạ, vậy có biết bệ hạ đây là ý gì?”

      Nói thật, hắn nghi ngờ cái chủ ý này có phải là ́ Ngôn đưa ra hay , chính là muốn dùng để đào hố chôn hắn.

      “Ta cũng biết ý của bệ hạ là gì, nhưng mà, bệ hạ đã quyết ̣nh như vậy tức là tín nhiệm Trấn quốc công, ta cũng tin tưởng Trấn quốc công vẫn còn, thì triều ̀nh có thể vững chắc như cũ.” ́ Ngôn cười nhẹ, “Ta trước một bước, cáo từ.”

      Lam Càn nhìn bóng dáng ́ Ngôn đã xa, lại hiểu.

      Chuyện nữ hoàng thân chinh cánh mà bay, bách tính suốt ngày oán giận nữ hoàng làm được tích sự gì chuyển hướng, nói nữ hoàng đã lớn, cũng biết làm chính sự, thật sự là phúc của muôn dân.

      Nhưng , Tô Nhứ nương luôn luôn nước thương dân, vì chuyện nữ hoàng xuất chinh mà tính toán một quẻ, tính xong xuôi, gương mặt của nàng cực kỳ kém, than một hơi dài bệ hạ lần này một chuyến lành ít dữ nhiều.

      Lúc tin tức này truyền đến trong cung, Phong Quang ngồi trước sân khấu kịch nghe diễn, nàng cũng ngại, tùy tiện vẫy vẫy tay, sai người đưa giấy bút mực đến, sau đó dùng thư pháp nghiêng lệch xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra ba chữ to – Cẩu Đản Hiên.

      , đem cái này làm thành bảng hiệu cho trẫm, ban cho vị Tô Nhứ nương kia, nói sau này Tố Linh Hiên đổi tên thành Cẩu Đản Hiên, dân gian phải nói trẻ con mới sinh đặt tên xấu mới dễ nuôi sao? Mượn lời này, để cho Tô Nhứ nương nhận lấy phần thưởng của trẫm cho tốt.”

      ́ Ngôn nhìn từ đầu tới cuối, trong mắt có ý cười, “Người thờ phụng Tô Nhứ nương ít, hành động này của bệ hạ, chỉ sợ lại đưa tới ít oán giận từ dân gian.”

      “Trẫm khó có khi ban tranh chữ cho người ta, này còn là trẫm tự tay viết, tuy nói con dân trăm họ giống như con cá của trẫm, nhưng trẫm cũng dễ dàng tha cho người bất hiếu được, nếu có người bất mãn, vậy là đối với trẫm có hai lòng, bắt lại giết là được.”

      ́ Ngôn cong môi, “Bệ hạ, người lạ nói đùa.”

      Nàng hở ra cứ “giết là được”, nhưng nàng cho tới bây giờ đều chưa từng thật sự hạ lệnh giết qua người nào.
      Last edited: 30/9/17
      Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao, Ly Vũ24 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      (!) Cẩu Đản Hiên: cái này có lẽ là chơi chữ, Hiên có nghĩ là phần mái, họ Hiên, còn có nghĩa là cao vời vợi, hay ý chỉ người sáng suốt. Cẩu đản hiên = phân chó bay cao chăng? Cái này chắc tùy người nghĩ :09(1):
      Khủng Long, Hale205Learthy Phantomhive thích bài này.

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Cuối xùng editor cũng xuất rồi ❤❤❤
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      có lẽ nhiệm vụ lần trước thất bại nên lần này PQ cà tửng chăng?
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 258
      edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang liếc ́ Ngôn một cái, cũng phản bác, mắt đẹp hếch lên, “Vương thúc thấy hí kịch đài như thế nào?”

      Hí kịch đài, là chuyện xưa nổi tiếng Tào Tháo ép thiên tử lệnh chư hầu, đó là một triều đại mất quyền lực, vốn Tam quốc diễn nghĩa có ở thế giới này, hí kịch này hoàn toàn là do nàng viết ra để cho gánh hát diễn, đương nhiên, nàng đề thêm một câu tác giả là La Quán Trung.

      ́ Ngôn khách quan nói: “Chuyện xưa khúc chiết quanh co, hồi hộp ly kỳ.”

      “Vậy vương thúc thấy Tào Tháo người này như thế nào?”

      “Một thế hệ kiêu hùng.”

      “Đúng vậy, nếu vương thúc nói thế, ta tin ngươi nhất ̣nh có thể làm đến được tình trạng lưng đeo tiếng xấu, chiếm được thiên hạ này.” Phong Quang chống cằm cười nói: “Đến lúc đó, vương thúc chính là hùng mà phải là kiêu hùng.” (!)

      (!) Kiêu hùng mang ý người có dã tâm, ngang ngược, nửa tốt nửa xấu.

      ́ Ngôn rũ mắt, “Bệ hạ, nói cẩn thận.”

      Tay kia của Phong Quang sờ lên cằm hắn, mỉm cười, “Vương thúc phải biết, trẫm trước mặt ngươi luôn nói lời chân tình thực lòng như vậy, ngươi cũng sẽ bán đứng trẫm, cần gì phải nói chuyện cẩn thận làm chi?”

      ́ Ngôn mặt đổi sắc nói: “Bệ hạ đã nói nhiều rồi, hôm nay vẫn cần phải luyện chữ.”

      Nàng khổ đại cừu thâm thu tay lại, hừ một tiếng quay đầu qua.

      Tiểu nữ nhi ra vẻ ta đây, lại giống lúc bình thường đứng đắn, giữa mày ́ Ngôn khẽ nhúc nhích, “Hí kịch cũng xem đủ, bệ hạ, bắt đầu bài tập hôm nay .”

      ́ Ngôn, ngươi đúng là khó hiểu phong tình.”

      “Chức trách của thần là phụ tá bệ hạ, có liên quan đến phong tình.”

      “Hừ, đúng là đầu gỗ.”

      ́ Ngôn khẽ mỉm cười, đầu gỗ hay đầu gỗ, với hắn mà nói có làm sao đâu?

      Ba ngày sau, nữ hoàng chính thức khởi hành ngự giá thân chinh, ngoại trừ bốn cung nữ bên người, còn có một đội quân mã bảo vệ nàng, cũng có Nhiếp chính vương ́ Ngôn ở bên, nhất thời thoạt nhìn an toàn có gì phải lo nghĩ.

      Một đường tiến về phương bắc, đường qua ít thành trấn, khu vực thôn quê giống như này, quan viên ̣a phương còn khó có khi được vào kinh một lần, huống chi là có thể nhìn thấy hình dáng của thiên tử? Cho nên một khi nhận được tin tức nữ hoàng phải qua, mấy tiểu huyện lệnh đều nơm nớp lo sợ, việc phòng ngự bảo vệ đều bố trí đến mức có một sơ sót nào.

      Đương nhiên, cũng sẽ có người muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

      Ví dụ như giờ phút này, Phong Quang ̣nh ngủ tại một phủ huyện lệnh bỗng nhiên nghe được tiếng tiêu, tiếng tiêu như oán như than, kéo dài xa xăm, truyền ra sự ưu sầu buồn bực rõ của người thổi tiêu.

      Tiểu Ngã nói: “Bệ hạ, nô tỳ đuổi người thổi tiêu.”

      “Aiz, cần.” Phong Quang nâng tay, lại giương khóe miệng lên, “Trước kia tuy có đánh đàn ca hát, nhưng đều vào được tai, hôm nay cái này, cư nhiên thổi khúc <Lương tiêu dẫn> mà ta thường thích, có thể thấy được tốn đủ công sức, hơn nữa, mấy ngày nay vương thúc cho phép ta đùa giỡn hắn, vậy hôm nay gặp người có lòng này cũng tốt.”

      (!)Bài Lương tiêu dẫn:


      Phong Quang mặc lại ngoại bào, theo thanh đến một chỗ trong sân vườn, chỉ thấy dưới một tàng cây ngô đồng, một nam tử thân mình gầy yếu đứng, bóng dáng được ánh trăng soi sáng, vắng lặng khác thường.

      Hắn nghe được tiếng bước chân, tiếng tiêu ngừng lại, hắn cũng xoay người, mượn ánh trăng, thấy rõ khuôn mặt hắn tràn đầy u sầu, khuôn mặt này còn chưa nói đến việc cực xinh đẹp, thì loại hàm xúc độc đáo này chỉ cần nhìn thoáng qua, liền khiến người ta khó mà quên được, áo lót màu xanh người hắn khe khẽ tung bay trong gió đêm, phảng phất như muốn theo gió mà .

      Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nếu như hắn mặc đồ trắng, chỉ sợ càng giống ́ Ngôn, phải là gương mặt giống, mà là giống như thật.

      Thú vị.

      Phong Quang động môi, mở ra quạt giấy họa hoa đào ở trong tay, cực kỳ phóng khoáng nói, “A, đây là công tử nhà ai?”

      Chương 259
      edit: Nhi Huỳnh

      “Tại hạ Kha Hoài, biết tiểu thư đây là?”

      “Đây là…”

      “Tiểu Ngã.” Phong Quang liếc mắt nhìn Tiểu Ngã, ý bảo nàng im lặng là được rồi, Tiểu Ngã lui ra sau một bước, cúi đầu dám hé răng, Phong Quang thế này mới nói: “Trong tên của ta có một chữ Hà, mọi người đều gọi ta là Hà nương.”

      Công tử kia cười nhợt nhạt, “Hà nương.”

      “Thân phận của công tử ra sao, sao lại thổi tiêu ở nơi này?”

      “Ta là đại công tử phủ huyện lệnh, nhân ánh trăng đẹp đẽ, nhịn được mới thổi tiêu vào lúc này, nếu quấy rầy nương nghỉ ngơi, ta thật sự có lỗi, ta sẽ rời .”

      “Đợi chút.” Phong Quang gọi lại nam nhân muốn rời , nàng nghi ngờ nói: “Theo ta được biết, Kha huyện lệnh chỉ có một nhi tử gọi là Kha Táp, công tử cũng là nhi tử của Kha đại nhân, sao tới bây giờ lại chưa từng nghe qua?’

      Mặt Kha Hoài hiện vẻ bi ai, “ nương có điều biết, mẹ ta là nguyên phối phu nhân của phụ thân, sau khi bà qua đời, phụ thân lại cưới thê tử, nói là thiếu gia, thật ra ở trong phủ ta cũng giống hệt hạ nhân mà thôi.”

      “Hửm? Kha đại nhân sao lại hồ đồ như vậy, mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là trưởng tử, thân phận tự nhiên phải sang quý chút mới đúng.”

      “Ta còn có thể ở trong phủ, miệng có cơm ăn đã rất tốt rồi, còn cái khác, ta dám nghĩ nhiều.”

      “Aiz, miệng có cơm ăn, cầu đơn giản như vậy, bằng ngươi theo ta, ta bảo đảm ngươi mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, như thế nào?”

      “Sơn hào hải vị ăn nhiều, sẽ ngấy.” ́ Ngôn một thân bạch y biết nhảy ra từ góc nào, giọng điệu thản nhiên, lại lộ ra sự hào hoa phú quý, hắn nhìn Phong Quang, “Hay là ngươi đã quên những ngày nằm ở giường hô thoải mái rồi?”

      Sắc mặt Phong Quang tức thì khó mà tả được, đoạn cuộc sống đó khiến nàng có biết bao nhiêu là ghê tởm, nếu phải nàng còn chưa lên giường với ́ Ngôn, chừng nàng còn phải hoài nghi chính mình có phải nôn nghén rồi .

      Kha Hoài nói: “Vị công tử này là?”

      “Kẻ hèn họ ́.”

      ́ công tử.”

      “Kha công tử, nửa đêm sương giá, xin thứ cho chúng ta trước phải cáo từ nghỉ ngơi.”

      Kha Hoài gật gật đầu, thong dong có lễ, “Mấy vị thong thả.”

      Dưới ánh mắt của ́ Ngôn, Phong Quang có chút xấu hổ khép quạt lại, xoay người theo hắn.

      Đợi đến lúc đã xa, ́ Ngôn nói, “Bệ hạ, người nên nói ra những lời qua loa như vậy.”

      “Vì sao nên? Đồng tình với người yếu phải là do vương thúc dạy ta sao?”

      “Chỉ dựa vào lời nói một phía của hắn, thể xác ̣nh lai lịch bối cảnh của hắn được, nếu như hắn muốn mượn nguyên cớ này tiếp cận bệ hạ, vậy đến lúc ấy hối hận đã muộn.”

      “Ta xem bộ dạng hắn rất đẹp mắt, giống người xấu.”

      “Bệ hạ dùng bề ngoài để đánh giá người khác sao?”

      thì sao?” Mắt thu nâng lên, ý cười khẽ cong, “Chẳng lẽ vương thúc dựa vào tâm để đánh giá con người?”

      “Bệ hạ…”

      Nàng ngắt lời hắn, “Tâm giấu ở dưới da, vương thúc có biện pháp xuyên thấu qua da người nhìn đến được trái tim sao?”

      ́ Ngôn nói: “ thể.”

      “Vậy thì thể kết luận, đối mặt với một người xấu bộ dạng khó coi, ta sao lại đối mặt với một người xấu đẹp mắt chứ?”

      Nàng nói đạo lý rõ ràng, ́ Ngôn nói gì mà chịu đựng.

      Phong Quang cười một tiếng, “Vương thúc thấy vị Kha công tử kia, rất giống với ngươi sao?”

      Mắt sáng của ́ Ngôn khẽ động, “Ý bệ hạ là gì?”

      “Ý nào cũng thế, nếu như có thể ngẫu nhiên đùa giỡn nam nhân kia…” Nàng xòe quạt ra, che miệng cười khẽ, điệu trời sinh, kỳ ảo mờ mịt, “Cũng là một chuyện rất thú vị.”

      Nàng chút nào che giấu ẩn ý của mình, lời ít ý nhiều, ́ Ngôn được tự nhiên nghiêng đầu né tránh ánh mắt nàng, nắm tay để bên môi, ho nhẹ một tiếng.
      Lam Kỳ Kỳ, Bánh Bao, doccomuu26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :