1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      Tâm trạng tồi, đọc 2 chương này buồn quá à! :yoyo25:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. ViCi

      ViCi New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      là ta wa' nể tác giả . Hack não liên tục. Càng về sau các a càng biến thái, và tình tiết ngày càng ko lường trc nổi. Đọc mà xoắn cả não. Dự là theo truyện này 1 thời gian thông minh lên vì nhìu nếp nhăn :)). editor lắm, cố gắng theo hết truyện đừng bỏ nha :ex10::ex10:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Phiên ngoại Tiết Nhiễm
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 243

      Giang hồ từ trước đã luôn biến đổi thất thường, năm đó, đại ma đầu Tiết Nhiễm sau vài trận thảm án giết hại người trong võ lâm thì đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, có người nói hắn đã chết, cũng có người nói hắn đến một nơi rất xa, nói chừng một ngày nào đó hắn lại sẽ xuất hiện trong võ lâm, mặc kệ như thế nào, cho dù có là một người kinh khủng như thế nào, sau khi biến thành truyền thuyết, hắn bất quá cũng chỉ là người lúc trà dư tửu hậu mới được nhắc tới mà thôi, mà giang hồ này, vẫn như trước là một giang hồ gió tanh mưa máu.

      Mười sáu năm sau, ̉nh Bắc vực rét lạnh.

      Gió tuyết nơi này giống như vĩnh viễn cũng bao giờ ngừng lại, băng nguyên trắng mù mịt, chỉ có một ngọn núi băng tuyết đứng thẳng trong mây, nghe đồn nơi này tuyết rơi trăm năm ngừng, băng ngàn năm tan, đúng là một môi trường cực kỳ khắc nghiệt, bởi vậy, cũng ai chọn nơi này làm nơi cư trú.

      Mà ở trong thế giới trắng một màu nơi này, một vị thiếu nữ xuất hiện tựa như một vệt màu sáng ngoài ý muốn vội vã xẹt qua, dưới áo choàng màu trắng lộ ra y phục đỏ như lửa, giữa cánh đồng tuyết nhìn thấy nàng, đúng là khiến người ta nhìn rời được mắt.

      Nàng một đường lên ̉nh núi, bởi vì mặc nhiều cho nên cho dù nàng là người tập võ, cũng mệt mỏi thở hồng hộc, khuôn mặt xinh đẹp cũng đông cứng ửng đỏ lên, gió lạnh thổi qua, nàng hắt xì một cái, gió núi tuyết so với gió dưới núi càng lạnh thấu xương, nàng bọc nhanh lại áo choàng người, đến khi nhìn thấy một cái sơn động, do dự một lát liền vào.

      Trong sơn động lại có một cái động khác, bàn ghế làm bằng băng… Mấy thứ này cũng tính là gì, làm cho người ta cảm thấy kinh dị là, nơi này xếp đầy tượng khắc bằng băng, những khối băng lạnh lẽo được điêu khắc thành hình dáng của một thiếu nữ, chỉ là tư thái bất đồng, còn lại thể phủ nhận là nàng nhìn trông rất sống động, một cái nhăn mày, một nụ cười như là có thể nhìn thấy được người thật vậy.

      một mạch vào trong đều có thể nhìn thấy tượng của nữ tử này, thiếu nữ phát ra tiếng sợ hãi thán phục, lúc đến sâu tận bên trong, nàng khỏi đem ánh mắt đặt người nữ nhân nằm giường băng, người nữ nhân đó cũng mặc một bộ áo đỏ, so với thiếu nữ áo đỏ lại có vẻ khác biệt, nói toạc ra là, cho dù lúc này nữ nhân kia nằm nhắm chặt hai mắt, bộ dạng trông như là ngủ, mặt mày nàng có một loại cao ngạo đường hoàng cực kỳ, khiến người ta phải khen ngợi đúng là một mỹ nhân đẹp ác liệt.

      Thiếu nữ tự giác đến gần từng bước, ngồi xổm xuống cạnh giường băng, nàng chống mặt, tỉ mỉ nhìn nữ nhân giường, tán thưởng ra miệng, “Ngươi là ai? Tại sao lại xinh đẹp như vậy, tiểu tử Nam Cung Mặc vẫn luôn ở trước mặt ta nói mẹ hắn là xinh đẹp nhất, nhưng ta thấy so với ngươi thì nương nàng chỉ là trò hề thôi.”

      Người nhìn như ngủ giường thoạt nhìn bất quá chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, cũng là tư thái của thiếu nữ, chỉ là khuôn mặt tái nhợt huyết sắc của nàng nhắc nhở người khác là nàng đã chết, thiếu nữ cũng biết nàng đã chết, nhưng mà lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, thiếu nữ khỏi nghĩ muốn trò chuyện cùng nàng.

      “Ta thấy ngươi nhìn có vẻ rất quen mắt… Ta hẳn là gặp qua ngươi ở nơi nào rồi.” Thiếu nữ vuốt cằm buồn rầu suy tư, “A! Là ở trong gương đồng, bề ngoài của ngươi có vẻ rất giống ta!”

      Nói xong, chính nàng cũng ngại ngùng bật cười, “Ta cũng phải mượn cớ nói chính mình xinh đẹp… Tôn gia gia vẫn luôn gọi ta là ma lem bé nhỏ, thật ra ta cũng xấu, ta thấy bộ dạng ta tạm được, chỉ là vì trước đây cứ hay tìm ông ấy khóc, cho nên ông vẫn luôn gọi ta là ma lem.”

      Nàng lại nghiêng đầu hỏi, “Tỷ tỷ xinh đẹp, ta nghe nói nơi Bắc vực này có Băng tinh quả xuất hiện, ngươi có biết Băng tinh quả ở đâu ?”

      “Tại sao phải tìm Băng tinh quả?”

      Nghe được có giọng nói trả lời mình, nàng vội mở to mắt nhìn giường, nhưng mà người nằm giường có khả năng trả lời nàng, vì thế nàng phản ứng lại nhìn phía sau mình.

      Bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân tóc trắng, dung mạo như vẽ, đôi mắt như hắc diệu thạch cất giấu sự u tối khiến người ta nhìn thấu, nơi đó là một vùng lạnh lẽo, nhưng môi mỏng của hắn lại cười thản nhiên, tư thái này, rõ ràng nên cảm thấy mâu thuẫn, nhưng hết thảy mâu thuẫn này đặt ở người hắn lại hài hòa cực kỳ, khiến người ta sinh ra cảm giác xinh đẹp đến quỷ dị.

      Thiếu nữ ngồi mặt đất, ngơ ngác nói: “Ngươi thật là đẹp mắt…”

      Hắn khựng lại một chút, đôi mắt tựa hồ đen u ám thời khắc này đông lại, lại như sương mù đột nhiên kéo tới càng làm người ta thể suy xét, hắn hơi hơi xoay người, giơ tay nắm cằm nàng, nhiệt độ lạnh lẽo tay hắn làm nàng run run một chút.

      Tựa như đã nhìn hồi lâu, lại tựa như chỉ là trong chớp mắt, hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, giống như chiếm được một đáp án nào đó, mà đáp án này làm trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, hắn dịu dàng nói: “Thì ra là ngươi.”

      “Ngươi quen biết ta sao?” Thấy tư thế hắn nắm cằm nàng rất kỳ cục, vì thế nàng đứng lên, cho dù đứng lên rồi, thân mình nhỏ nhắn của nàng cũng cao được như hắn, cho nên nàng vẫn chỉ có thể ngửa đầu nhìn hắn.

      Nam nhân trả lời câu hỏi của nàng, cũng nhìn nàng, hắn qua ngồi xuống cạnh giường băng, nâng tay khe khẽ vuốt ve hai má thiếu nữ nằm giường, vẻ mặt của hắn quá mức chăm chú, như nhìn trân bảo duy nhất đời này, sau khi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”

      “Ta họ Hạ, tên Tiếu Tiếu.” Nàng cười sáng lạn nói: “Thanh Ngọc nói ta vừa sinh ra đã cười, cho nên mẹ ta kêu ta là Tiếu Tiếu.”

      Chương 244

      Hắn than nhẹ, “Thanh Ngọc.”

      “Thanh Ngọc là thúc thúc của ta, bởi vì nương ta sinh ta ra bao lâu thì qua đời, cho nên hắn nuôi ta lớn, nhưng mà ta thích gọi hắn là thúc thúc, hắn chỉ lớn hơn có mười ba tuổi so với ta mà thôi, ta muốn gả cho hắn.”

      Hắn cười nhợt nhạt, cái mỉm cười này đúng là còn sạch sẽ hơn cả băng tuyết, “Ngươi e thẹn sao?”

      “Vì sao phải e thẹn chứ?” Đôi mắt linh hoạt của nàng nhát mắt, “Ngươi biết Thanh Ngọc đẹp mắt đến mức nào đâu, nữ nhân thích hắn nhiều lắm, hơn nữa cá tính rối loạn đó của hắn, ta mà chủ động một chút hắn đã sớm chạy.”

      Hắn bỗng nhiên lại hỏi: “Ngươi thường xuyên nói người khác đẹp mắt sao?”

      “Cũng đâu, ta cũng mới nói qua hai người đẹp mắt thôi, một là Thanh Ngọc, một người khác là ngươi.” Nàng cười hì hì cũng ngồi lên giường băng, ngồi bên cạnh hắn, “Bất quá cho dù ngươi thật sự đẹp mắt, nhưng ta vẫn thấy Thanh Ngọc vẫn nhìn đẹp hơn.”

      Khóe mắt hắn khép lại, “Nàng cũng thường xuyên nói ta đẹp mắt.”

      “Nàng? Là vị tỷ tỷ xinh đẹp này sao? Nàng là gì của ngươi?”

      Mắt hắn như sao sáng, “Nàng là thê tử của ta.”

      “Vậy ngươi nhất ̣nh rất nàng phải ?”

      ?

      Chữ này đến nay hắn vẫn hiểu rõ, chỉ là muốn giữ nàng ở bên cạnh mới có thể sống sót, như vậy là sao?

      Hắn hỏi thiếu nữ, “Ngươi muốn trường sinh ?”

      Nàng lắc đầu, “Ta cần.”

      “Tại sao?”

      “Trường sinh được thì tốt, nhưng mà một khi trường sinh, đợi đến khi người thân chậm rãi già , cuối cùng chỉ còn lại một mình ngươi, như vậy sẽ rất đau khổ, sinh lão bệnh tử là lẽ dĩ nhiên của con người, lúc thiếu niên có bạn bè bầu bạn, người cạnh bên, lúc tuổi già có bạn già nương tựa, con cháu quanh quẩn đầu gối, người như vậy so với trường sinh nhưng nhất ̣nh độc phải rất tốt sao?”

      Đáy mắt hắn mơ hồ có ánh sáng chớp nhoáng, trước đây nếu như có người nói với hắn lời này, hắn nhất ̣nh có khả năng nghĩ ra được hình ảnh bạn già nương tựa, con cháu quanh quẩn bên gối này, nhưng mà hiện tại, hắn thế nhưng lại có thể tưởng tượng ra một chút.

      Thấy hắn trầm mặt, thiếu nữ tên là Tiếu Tiếu này e lệ sờ sờ đầu, “Thật ra những lời này cũng là ta ăn nói bậy bạ thôi… chỉ là trước đây nghe xong Mộc di nói với ta chuyện xưa rất nhiều năm trước có một đại ma đầu, vì luyện trường sinh dược mà giết rất nhiều người, ta chỉ có cảm xúc thì nói ra thế thôi.”

      “Ma đầu giết người… a.” Khóe môi hắn cong lên, trong hình tượng dịu dàng lại có vẻ phong lưu kiềm chế được.

      Tưởng hắn tin, nàng còn nói thêm: “Mộc di hiện tại là các chủ Thiên Kim các, lời mà nàng nói khẳng ̣nh đều là sự thật, lặng lẽ nói cho ngươi thôi nha, ta còn quen biết giáo chủ ma giáo đó.”

      “Vậy sao?”

      Thái độ của hắn nhẹ nhàng bâng quơ, khơi dậy tâm tình chịu thua của tiểu nương, “Ta cũng lừa ngươi, giáo chủ ma giáo tiền nhiệm là Nam Cung thúc thúc, thân thể của hắn tốt, nghe nói là vì lúc trước bị một người rất xấu rất xấu chặt đứt xương bả vai, Quan di vẫn luôn mang thúc thúc chạy khắp đại giang nam bắc tìm dược liệu thích hợp, nghĩ muốn chữa khỏi cho hắn, cho nên Nam Cung thúc thúc liền đem vị trí giáo chủ truyền cho con thúc ấy là Nam Cung Mặc, bất quá ta lại thích Nam Cung Mặc.”

      “Vì sao thích hắn?” Hắn tựa như có được một chút hứng thú.

      “Hắn rất tự kỷ! Ngươi biết ? Tiểu Ngữ nhi… Tiểu Ngữ nhi chính là nữ nhi của Đan Nhai thúc thúc và Mộc di, nàng hoàn toàn thích thằng nhóc Nam Cung Mặc kia, nhưng Nam Cung Mặc lại đem nàng bắt về ma giáo, cuối cùng vẫn là Đan thúc thúc đánh tới ma giáo mới cứu được Tiểu Ngữ nhi ra, mấy ngày nay Tiểu Ngữ nhi đều bị dọa đến mức dám ngủ một mình, mỗi ngày đều gọi ta đến Thiên Kim các chơi với nàng, thúc thúc, ngươi nói Nam Cung Mặc có phải rất đáng ghét ?” Nàng nói một đoạn, nhu cầu cấp bách là tìm một người đến đồng tình với lời của nàng.

      Hắn cong môi, tao nhã cao quý, “Rất đáng ghét, bằng, ta giúp ngươi giết hắn?”

      “A?” Nàng bị dọa sợ, bởi vì cái loại giọng điệu như có gì cả của hắn, nàng vội xua tay, “ muốn muốn, Nam Cung Mặc có đáng ghét như nào, thì hắn cũng là nhi tử của Quan di, Quan di đối với ta rất tốt, ta muốn làm cho nàng đau lòng.”

      “Nàng đối với ngươi rất tốt?”

      “Ừ ừ, Thanh Ngọc nói, Quan di là vì thấy có lỗi với nương ta mới đối tốt với ra, nhưng bọn họ lại nói cho ta biết Quan di có chỗ nào có lỗi với nương ta, ta thấy Thanh Ngọc nói như vậy nhất ̣nh là gạt ta thôi, dù sao ta mới trước đây còn rất thích đùa thằng nhãi con Nam Cung Mặc.” Nàng vui vẻ kết luận, “Thanh Ngọc nhất ̣nh là ghen tị, hắn muốn ta ở cùng Nam Cung Mặc mới nói như vậy, quả nhiên, nói cái gì mà coi ta là cháu gái đều là gạt người, dù sao ta đáng như vậy, hắn nhìn mỗi ngày như thế sao có thể động tâm với ta chứ?”

      “Ngươi nói sai.” Tầm mắt hắn theo khuôn mặt tươi cười của nàng dời , đặt lên người nằm ở giường, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt băng lãnh của nữ nhân mặc hồng y đó, đây là động tác mà hắn làm nhiều nhất mấy năm nay.

      Nàng đáng như vậy, hắn làm sao có thể động tâm chứ?

      Tiếu Tiếu cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hồi lâu, nàng rất ngoan ngoãn, hiểu lúc hắn dịu dàng như vậy, nên quấy rầy hắn.

      Ngay khi bầu khí yên tĩnh, hắn nói ra: “Tại sao phải tìm Băng tinh quả?”

      Tiếu Tiếu sửng sốt một lát, nhanh chóng trả lời: “Thanh Ngọc thường xuyên bị đau thắt tim, Tôn gia gia nói cho ta biết là vì trái tim của hắn bị thiếu một góc, Thanh Ngọc thấy có gì, ta lại muốn chữa khỏi cho hắn, ta nghe nói Bắc vực Băng tinh quả có công hiệu tái sinh, cho nên ta bỏ trốn đến đây.”

      Chương 245

      “Thì ra là thế.” Hắn nắm lấy tay đặt trước ngực của thiếu nữ ngủ li bì, nhẹ giọng thì thầm, “Nếu nàng còn sống, nàng nhất ̣nh muốn ta giúp hắn, đúng ?”

      Trước mắt như lại thấy hình dáng nàng ở trước mặt hắn cười gật đầu, dù sao thật lâu trước kia, nàng thích đứa nhỏ Thanh Ngọc này như vậy.

      Hắn phát ra một tiếng thở dài, sau khi hôn nhẹ lên khóe môi lạnh lẽo của nàng, lấy ra hạt châu trong suốt mà nàng nắm ở trong tay, trong tiếng thở dài của hắn, thân thể của nàng chỉ trong chớp mắt liền hóa thành một bộ xương khô.

      Hồng nhan bạch ́t, chỉ như chớp mắt thoáng qua.

      Hắn nói: “Ngươi phải muốn Băng tinh quả sao?”

      Tiếu Tiếu nhìn Băng tinh quả mà tay hắn đưa qua, chậm chạp chịu nhận, nàng áy náy nói: “Ta nghĩ tới muốn như vậy…”

      “Ngươi phải hiểu được, có bỏ mới có được.” Hiểu được cũng sẽ để mất , mười sáu năm trước, hắn đã hiểu được đạo lý này, hắn lại cười khẽ nói: “Dưới núi có người chờ ngươi.”

      Tiếu Tiếu mê mang trong chớp mắt, nhưng rất nhanh lại liên tưởng đến một người nam nhân, nàng đã có được niềm vui như khi mới đến, ngược lại nói: “Vậy ngươi làm sao đây?”

      “Ta nên như thế nào, thì sẽ như thế đấy.” Mặt mày hắn giãn ra, khiến cho người ta thấy được sự thoải mái của hắn.

      Tiếu Tiếu cuối cùng tiếp nhận Băng tinh quả đó, nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, “Đại thúc… ta về sau sẽ đến tìm ngươi.”

      Hắn nhìn nàng, chỉ là sắc mặt bình thản nhìn bộ hồng y xương khô, cười thản nhiên nói: “Ngươi nên rời .”

      Nàng xoay người, chậm rãi khỏi động băng, đứng trước cửa động, nàng lại nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng lại, ngoại trừ tuyết mịn theo tiếng gió tiến đến, còn nghe thấy bất kỳ thanh nào.

      Mang theo một phần cảm xúc mất mát từ đáy lòng mà chính nàng cũng hiểu rõ, nàng nắm chặt ̉ áo, theo đường cũ mà xuống núi, chỗ cách chân núi xa, có một người đã đợi nàng thật lâu, người nọ cao lớn vững chãi, trường bào màu đen khép kín khiêm tốn, nhưng cũng giấu được hơi thở lãnh đạm trong trẻo khắp người của hắn, người hắn phảng phất như có một bức tường, ai cũng thể đến gần hắn.

      Nhưng khi thiếu nữ kia chạy tới nhào vào lòng hắn, bức tường đó sụp đổ.

      Tiếu Tiếu phủi tuyết lạc vai hắn, trách cứ nói: “Thân thể ngươi tốt, sao lại chạy đến đây?”

      “Nếu ngươi một mình bỏ nhà trốn , ta cũng chạy đến đây.” Lông mi cong dài hạ xuống, trong đáy mắt lộ ra sự bất lực thật sâu, “Tiếu Tiếu, ta đã nói ngươi đã trưởng thành, nên ôm ta như vậy.”

      Thanh Ngọc vừa đem người đẩy ra, nàng lại dính tới, “Nơi này thật lạnh, ôm ngươi ấm áp hơn một chút.”

      “Tiếu Tiếu…”

      “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, ngươi mỗi ngày đều gọi ta như vậy, sao thế nào cũng thấy ngươi cười một cái?” Nàng bĩu môi đưa tay ra, như tranh công mà nói: “Nhìn xem ta đem về cái gì?”

      Thanh Ngọc hơi giật mình, tiện đà trầm giọng nói: “Hắn thế mà cho ngươi.”

      “Thanh Ngọc, ngươi quen biết đại thúc áo trắng kia sao?” Nàng nghi hoặc.

      Sau khi im lặng một lát, hắn vuốt ̉nh đầu nàng nói: “ biết.”

      “Ừm…” Tiếu Tiếu nghi ngờ hắn, nhưng nàng lại lộ ra sắc mặt ốm yếu.

      Thanh Ngọc hỏi: “Sao vậy?”

      “Ta chỉ là nhìn thấy bộ đàng thương thê tử của hắn như vậy, trong lòng nghĩ, muốn ngươi có thể ta giống như hắn thê tử mình, ta đây chết cũng…”

      “Nói bậy bạ gì đó!” Thanh Ngọc cầm lấy ̉ tay nàng quát nhẹ.

      Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn như vậy, khỏi sinh ra một chút sợ hãi, “Thanh, Thanh Ngọc… ngươi dọa ta…”

      Nàng giống như sắp khóc thành tiếng, Thanh Ngọc ngừng lại, trước đây nàng vừa khóc hắn sẽ đầu hàng vô điều kiện, nhưng lần này hắn có, hắn nặng nề kéo nàng vào lòng, đè thấp giọng mà nói: “Tiếu Tiếu, ngươi nghe cho kỹ, ta vĩnh viễn sẽ đối xử với ngươi giống như hắn.”

      “Tại sao?” Nàng đáng thương ngẩng đầu, “Ngươi thích ta sao?”

      Bởi vì hắn tình nguyện làm chính mình bị thương, cũng sẽ vĩnh viễn bước lên con đường bức tử nàng.

      Thanh Ngọc thích biểu tình như muốn khóc này của nàng, hắn cúi đầu, cuối cùng thể kìm nén mà hôn nhẹ lên môi nàng, cho dù hành động thân mật này sẽ làm hắn khống chế được mà muốn càng nhiều hơn, hắm mềm dịu nói: “Ngươi sẽ trường mệnh trăm tuổi, chúng ta cùng bọn họ, vĩnh viễn cũng giống nhau.”

      “Ừ…” Nàng đỏ mặt, trong đầu đều là bọt khí hạnh phúc, choáng váng hồ đồ cái gì cũng thể suy nghĩ, hắn nói cái gì thì là cái đó.

      Thanh Ngọc nở nụ cười thoáng qua, “Chúng ta về nhà.”

      Nàng ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”

      Hắn nắm lấy tay nàng mặt đất băng giá, lưu lại một chuỗi dấu chân mặt tuyết, rất nhanh bị gió tuyết giấu .

      lâu sau khi một nam một nữ này rời , bỗng nhiên một thanh cực lớn vang lên, giữa gió tuyết đầy trời, chỉ thấy núi tuyết cao lớn sụp đổ, tiếng gió vù vù, cực kỳ giống như khóc thảm, rất nhanh, gió tuyết vùi lấp, hết thảy lại trở lại yên bình như cũ.

      Chỉ là tuyết ở Bắc vực, hình như lại rơi càng nhiều.

      Tại bệnh viện tốt nhất ở thành phố A, trong một gian phòng bệnh, bác sĩ và y tá đã bận rộn hồi lâu, khi máy móc cuối cùng cũng biểu hiện tim của bệnh nhân đập vững vàng, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

      Khi những người khác từ từ rời , trong phòng chỉ còn lại hai người, người đàn ông trung niên rốt cục nhịn được mà nắm lấy áo của nam thanh niên, ông rống giận, “Tôi nói rồi, phương pháp của cậu dùng được!”

      Nam thanh niên thân hình gầy yếu chậm rãi bẻ ra tay áo mình, bên ngoài hắn khoác một lớp áo blue trắng của bác sĩ, bên trong là một chiếc áo sơ mi, hiện tại hắn sửa sang lại cái áo hơi nhăn của mình, nhanh chậm nói: “ ấy sẽ sao.”

      Bộ dạng bình tĩnh của hắn, làm cho người đối diện nổi cơn giận dữ, “Con gái của tôi suýt chút nữa đã chết!”

      “Tôi sẽ để cho ấy chết.” Hắn lịch sự nho nhã nói xong, khóe miệng tạo nên một nụ cười nhẹ cực kỳ đẹp mắt, chỉ là khi có ai nhìn đến, đáy mắt lạnh lẽo kia chậm rãi hiện lên sự trầm, hắn còn dây dưa đủ với ấy, làm sao có thể làm cho ấy cứ thế mà chết đây?

      …………..
      Thế giới thứ sáu hoàn
      Tác giả (edit đại khái): Nam Cung Ly từng là đao phủ của Tiết Nhiễm, giết rất nhiều người nên cả đời hắn sẽ sống trong ốm đau, nhưng bên người hắn có Quan Duyệt Duyệt, Thanh Ngọc có Tiếu Tiếu, Đan Nhai có Mộc Lưu Niên, Tôn Nhất Đao cũng có rượu uống mỗi ngày… Mọi người đều HE, ngoại trừ Tiết Nhiễm, bởi vì hắn phải trả giá ̣a giới cho những chuyện hắn đã làm khi nhàm chán, hắn có chết hay chưa ta cũng biết, mọi người tự đoán, bất quá ta cho rằng đây là kết cục tốt nhất.

      Kỳ thực ta cũng tưởng làm cho thế giới này HE, khi đó Phong Quang phải xuyên đến năm trăm năm trước, gặp Tiết Nhiễm rồi ngăn cản thảm sự đó xảy ra, đó là một chuyện xưa khác, hơn nữa đây là mau xuyên, lãng phí nhiều văn chương ở chuyện xưa này cũng hay lắm… (Ý tác giả chắc viết vậy thì dài quá nên thôi, ớ mà có một thế giới sau này xuyên qua lúc nam phụ nhỏ xíu...)

      Hắc hắc hắc, ta cũng thích viết truyện ngược, cho nên bù lại tâm hồn bị thương của chính mình, ta muốn buông thả bản thân, một chuyện xưa khác sẽ bắt đầu khởi hành, mời hành khách say xe nhảy qua một chuyện xưa khác nhé.
      Last edited: 18/9/17
      doccomuu, Ly Vũ, Khủng Long20 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới sau là: Tiến công chiếm đóng rối loạn Nhiếp chính vương.
      Kết thúc ở chương 302.
      Nói thật là mình chưa đọc luôn nên cũng k nhận xét gì được. Mà đọc cmt Wappad thì độ biến thái nam phụ vẫn như mũi tên có lên mà k có xuống, mọi người cứ yên tâm về điều này :th_77:
      Điểm hệ thống của Phong Quang ở thế giới thứ 26 là 22 điểm, tính đại gia phá sản nên đường còn dài lắm, chương hiện tại của tác giả là 1518, cập nhập lần cuối vào 15/09/2017.
      Ly Vũ, Khủng Long, Tuyết Nhu14 others thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Thế giới sau là ở cổ đại phải ạ? Nhưng trước đó có 1 đoạn đại có phải là ở thế giới chính nhỉ?
      Truyện hay quá, cám ơn chị editor ạ
      ILoveU3000Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :