1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Learthy Phantomhive

      Learthy Phantomhive Active Member

      Bài viết:
      63
      Được thích:
      136
      Phong Quang đúng là phá sản quá, bao nhiêu điểm tích được tiêu chỗ này chỗ kia thương tiếc :v
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 239

      Có hai người đường tới trước cửa, một nam một nữa, nam là cư dân nơi này, hắn cười nói: “Quan nương, nơi này chính là chỗ ở của Hạ nương.”

      Phong Quang giương mắt liền ngây ngẩn cả người trong giây lát, “Quan Duyệt Duyệt?”

      “Thật tốt quá! Hạ Phong Quang, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Quan Duyệt Duyệt gần như mừng đến phát khóc.

      Nam nhân kia thấy chình mình có đưa người đến nhầm chỗ, sờ sờ đầu nói còn muốn làm việc nông lập tức rời .

      Phong Quang đứng dậy, “Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”

      “Ta bị lạc đường nơi sơn dã, biết nên làm sao mới được thì gặp vị đại ca tốt bụng kia, hắn thấy bức họa trong tay ta là ngươi liền mang ta qua đây tìm ngươi.” Cả người Quan Duyệt Duyệt tiều tụy rất nhiều, so với bộ dạng tràn đầy sức sống một năm trước thì như là hai người khác nhau, vui vẻ qua chỉ còn buồn phiền đầy bụng, nàng nói: “Hạ Phong Quang, ta đã tìm ngươi một năm trời.”

      Phong Quang nhìn thấy bức họa cuộn tròn mà nàng ta cầm trong tay, bất quá nàng cũng có hứng thú xem nét vẽ trong đó như thế nào, “Ngươi tìm ta làm gì?”

      “Ta… Nam Cung Ly ở trong tay hắn.” Nhắn tới từ “hắn” kia, Quan Duyệt Duyệt nhịn được mà run run, đây là biểu hiện của sự sợ hãi đến tận xương.

      Phong Quang nói gì.

      Vẻ mặt Quan Duyệt Duyệt đau khổ, “Ngươi biết ? Thì ra hắn vẫn luôn hạ độc ta và Nam Cung Ly, vì đến một ngày nào đó, hắn có thể khống chế chúng ta cho tốt.”

      “Ta biết.” Phong Quang nói, “Độc người Đan Nhai đã được Thanh Ngọc giải.”

      người Thanh Ngọc có độc, nàng đoán là vì hắn muốn cam đoan là “máu Phượng hòa” phải thuần khiết.

      “Thanh Ngọc có thể giải độc đó? Vậy thì tốt quá!” Quan Duyệt Duyệt mừng rỡ.

      Mộc Lưu Niên chống thắt lưng đứng lên, “Tốt cái gì mà tốt, có thể giải độc còn phải nhìn ngươi có thể vượt qua quá trình gian khổ đó hay , nếu phải vì ta mang thai, Đan Nhai đã sớm chịu đựng nổi mà tự giết chính mình luôn rồi.”

      Độc của Tiết Nhiễm, chỉ có thể dùng độc mà giải, việc này tra tấn người thế nào tất nhiên cũng phải là dạng vừa, cũng vì có thể làm cho Đan Nhai có thêm ý chí sống sót, Mộc Lưu Niên dùng một chén thuốc mê, cường Đan Nhai lên giường.

      Phong Quang mặt kệ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Duyệt Duyệt lại trắng bệch, nàng hỏi: “Ngươi tìm đến ta rốt cục là vì cái gì?”

      “Hắn bắt Nam Cung Ly, cho ta một năm thời gian để tìm ra ngươi.” Quan Duyệt Duyệt nói: “ chỉ là Nam Cung Ly, Đường môn, Thiên Kim các, còn có các môn phái võ lâm khác, nếu như ta trước mười lăm tháng này tìm được ngươi, hắn sẽ một ngày chẻ một bàn tay, đến khi tay của bọn họ đều mất hết, thì chém chân bọn họ… Hạ Phong Quang, hắn thật sự rất đáng sợ!”

      “Ngươi nói còn có Thiên Kim các sao!” Mộc Lưu Niên kinh sợ, bỗng nhiên nổi lên cơn đau bụng sinh, nhưng thời gian sinh nở của nàng còn chưa tới.

      Phong Quang đỡ Mộc Lưu Niên, “Ngươi đừng kích động, bọn họ sẽ sao.”

      Mộc Lưu Niên dám nghĩ đến ý tứ trong lời của Phong Quang, nàng cầm lấy tay Phong Quang, ánh lệ chớp nhoáng trong mắt, nhưng một chữ nàng cũng nói nên lời.

      Nói đừng sao?

      Người chết chình là người thân của nàng.

      Phong Quang cười trấn an với Mộc Lưu Niên, trong lòng cũng hiểu, thế giới tiểu thuyết này vốn có một kết cục hoàn mỹ, nam nữ chính sẽ chết, mà theo ̣nh lý này, Quan Duyệt Duyệt nhất ̣nh sẽ tìm được nàng, nàng biết vì sao Tiết Nhiễm lại biết Quan Duyệt Duyệt nhất ̣nh sẽ tìm được nàng, nhưng sự thật đúng là nàng bị tìm thấy.

      Nghĩ kỹ lưỡng một hồi, một năm thời gian vui vẻ này, giống như là một giấc mộng vụng trộm mà có, mà hiện tại, đã đến lúc đối mặt với sự thật.

      Đêm khuya, sương mù kéo đến.

      Tôn Nhất Đao đứng nóc nhà, trong tay ông có rượu, nhưng khó có khi ông lại có tâm tình mà uống, nhìn bóng dáng đứng trước cửa đó, ông than thở: “Ngươi thật sự quyết ̣nh xong rồi sao?”

      “Hắn sẽ bỏ qua ta.” Bóng dáng Phong Quang rất yếu ớt, trong màn đêm nơi này, càng làm bật lên sự gầy gò.

      “Có lẽ…”

      có lẽ, ông phải là đối thủ của hắn, nơi này, ai là đối thủ của hắn.” Tạm dừng trong chốc lát, nàng nói: “Tôn tiền bối, Thanh Ngọc bọn họ, về sau phiền ông chiếu ́ thật tốt.”

      Tôn Nhất Đao nói: “Yên tâm .”

      Sau một trận gió nổi lên, bóng dáng của nàng cũng biến mất thấy được nữa

      Chương 240

      Hồi đầu nhai, Tiết Nhiễm ở nơi này bị võ lâm quần hùng vây công kiệt sức mà chết, một năm sau, Tiết Nhiễm vốn nên hóa thành xương trắng lại khoanh tay mà đứng ở bên vách đá, yên tĩnh thưởng thức một gốc cây hoa lan bung nở vách đá.

      Gió thổi ống tay áo trắng bay bay, như muốn quy tiên mà về trời, nam nhân có khí chất sang quý thanh nhã như vậy, cho dù hắn có khủng bố hơn cả lời đồn nữa, cũng sẽ được tất cả nữ nhân ái mộ, nhưng một năm trước đến nay, hắn lấy danh đã có thê tử mà cự tuyệt biết bao nhiêu nữ nhân thương nhung nhớ, sau khi cự tuyệt, lại biết đã giết bao nhiêu nữ nhân có mắt, đương nhiên hắn cần tự mình động tay.

      “Nàng thích đóa hoa lan đó sao?” Hắn nghiêng tay, vẻ mặt lúc này bàng quan hờ hững, lại có tình cảm dịu dàng vô cùng, hắn cũng keo kiệt dùng sự dịu dàng này của mình, phần dịu dàng duy nhất của hắn đối với duy nhất một mình nàng.

      Phong Quang bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng hắn cũng có vẻ kinh ngạc hay nghi ngờ, giống như chuyện nàng trở về với hắn chính là chuyện đương nhiên vậy, cũng giống như khiến cho Quan Duyệt Duyệt tìm Phong Quang, hắn rõ vì sao hắn lại có thể làm ra quyết ̣nh ấy, chỉ là có trực giác nói với hắn, Quan Duyệt Duyệt nhất ̣nh có thể tìm được nàng.

      Quả nhiên, Quan Duyệt Duyệt phụ lại kỳ vọng của hắn.

      Phong Quang cũng nhìn đến đóa hoa lan vách đá đó, “Nếu ta nói thích, tiếp theo có phải ngươi sẽ hái nó xuống tặng cho ta?”

      “Phong Quang thích cái gì, ta sẽ đều dâng hai tay đưa đến trước mặt nàng.”

      “Vậy nếu ta muốn mạng của ngươi?”

      “Khó mà làm được.” Hắn lắc đầu, “Nàng sẽ đau lòng.”

      Phong Quang muốn cười châm chọc hắn tự cho mình là đúng, nhưng nàng cười nổi, nàng nhịn được hỏi hắn, “Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

      “Chuyện gì? Phong Quang muốn ta hỏi đứa trẻ kia sao?” Tiết Nhiễm nâng tay vỗ về hai gò má của nàng, nhẹ giọng nói: “ quan hệ, Phong Quang muốn hay muốn nó, quan trọng, quan trọng là nàng trở lại bên cạnh ta.”

      Ý lạnh trong lòng nàng tăng thêm một phần, bởi vì giọng nói có phần hờ hững của hắn đối với đứa trẻ kia, nàng vốn tưởng, đối với thân sinh ́t nhục hắn ít nhiều sẽ lộ ra một chút tình cảm của con người, nhưng nàng đã đoán sai.

      Nàng cũng cười, “Đúng vậy, ta làm sao có thể sinh hạ đứa con của kẻ thù chứ?”

      “Nàng vẫn trách ta.”

      Giọng điệu của hắn tựa như biểu hiện của một vị trượng phu bất lực khi vợ chồng gây gỗ quậy ra mâu thuẫn, hắn vẫn ý thức được, cái chết của người thân nàng đối với nàng sẽ tạo ra đau khổ sâu đến mức nào.

      Tiết Nhiễm kéo nàng vào lòng, “Nàng thể lại trách ta, ta làm hết thảy mọi việc đều là vì nàng.”

      “Vì ta?” Phong Quang vội vã đẩy hắn ra, ngược lại cười nói: “Ngươi vì làm Trường sinh dược, tìm kiếm trường sinh bất lão, sao lại thành vì ta rồi?”

      Tiết Nhiễm cuối đầu, tình cảm mềm mại trong mắt lưu luyến đến mệt mỏi, “Trường sinh dược, từ năm trăm năm trước ta đã thành công tạo ra, bây giờ ta lại làm, đều là vì để cho nàng cùng ta trường sinh.”

      “Ngươi nói… cái gì?”

      Tiết Nhiễm chặn ngang ôm lấy nàng, một bên đến dưới tàng cây của một ngọn hoa mai bên sườn núi, vừa nói: “Bất luận là ̉nh cao của võ học, hay là y độc chí tôn, đối với ta mà nói đều rất dễ dàng đạt được, nghe thấy trường sinh chi đạo ai từng thành công qua, ta lập tức muốn khiêu chiến một phen để giết thời gian, đoán được, nghiên cứu chế tạo Trường sinh dược lại đơn giản như thế.”

      Đơn giản?

      Hai chữ này của hắn, có bao nhiêu người tiêu tốn tâm huyết cả đời cũng cách nào làm được, nhưng trong miệng hắn, mấy chuyện này cũng chỉ như một chuyện nhỏ tầm phào mà thôi.

      Hắn ôm nàng ngồi ở một tảng đá dưới tàng cây hoa mai, như vậy có thể cản trở gió núi gào rít thổi đến, nàng sẽ thấy quá lạnh, “Một ngày nào đó, Quan, Hạ, Đường ba người cùng nhau tới giết ta, vừa vặn thời điểm đó ta cũng đã chán cái thân phận kia, vì thế, ta để cho bọn họ giết, từ một nơi bí mật gần đó nhìn bọn họ ba người vì lấy toàn bộ dược liệu chế tạo trường sinh dược mà tranh đấu gay gắt, cũng là một chuyện thú vị.”
      Bánh Bao, doccomuu, hacphong23 others thích bài này.

    3. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      PQ hy sinh cơ hội trở về là đáng vì cứu dc bao nhiu mạng ng, nếu ích kỷ PQ có thể rời từ trước ko cần đợi đến bây h.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 241
      Edit: Nhi Huỳnh

      “Nhưng mà, ta đã tính toán sót một chuyện.” Tiết Nhiễm buồn bã nói: “Người mà ta biết, hay người biết ta, từng thế hệ một chết , thấy được nhiều hơn ta lại bắt đầu thấy nhàm chán, cho nên ta ngừng thu nhận và nuôi dưỡng trẻ con, tìm kiếm những người có thể làm ta vui vẻ ở trong đó, Tiểu Ly nhi, Đan Nhai, Chấp Kiếm, Duyệt Duyệt, còn có Lưu Niên… Ta muốn tìm một người có thể cùng trường sinh với ta.”

      “Ngươi nói… Lưu Niên?” Phong Quang kinh ngạc, “Ngươi nói là Thiên Kim các Mộc Lưu Niên?”

      “Là nàng ta, đúng rồi, nàng còn biết đúng .” Tiết Nhiễm thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng cực kỳ đáng , liền cúi đầu hôn nàng một chút, “́ Nhân ́c, Ma giáo, Thiên Kim các đều do ta sáng lập nên, ta thấy chán thì liền thích tìm chút việc để làm giết thời gian.”

      chỉ có như thế, nghe đồn giang hồ Bách Hiểu Sanh biết được mọi bí mật của tất cả những ai trong chốn võ lâm giang hồ, mỗi một thế hệ Bách Hiểu Sanh chết , sẽ đem danh xưng Bách Hiểu Sanh truyền cho các chủ nhân đời tiếp theo của Thiên Kim các, nhưng sự thật là, mỗi một Bách Hiểu Sanh qua các đời đều là cùng một người.

      Tiết Nhiễm có rất nhiều khuôn mặt, cũng có rất nhiều thân phận, Bách Hiểu Sanh, y độc thánh quân, Ma giáo giáo chủ đời trước, cũng chỉ là vài cái ví dụ ít ỏi trong năm trăm năm dài đằng đẵng.

      Nghe đến mấy chuyện này, Phong Quang vốn nên cực kỳ kinh ngạc, nhưng Tiết Nhiễm người này, hắn càng lộ ra nhiều thân phận nghe rợn cả người, nàng lại càng thấy đây là lẽ đương nhiên, nhưng nàng khó hiểu, “Ta cũng nằm trong đám người được đề cử, vì sao ngươi lại tới tìm ta?”

      “Nàng ở trong những người được đề cử, bởi vì nàng là một chuyện ngoài ý muốn.” Trong đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Tiết Nhiễm tràn đầy tình cảm dịu dàng, lại mang theo sự vui mừng như trẻ con được phụ mẫu cho một món đồ chơi.

      Năm đó, hai phu thê Hạ Triều thành thân nhiều năm nhưng vẫn có con, Hạ Triều tìm tới hắn muốn một thang thuốc cầu tử, kết quả sau đó, Phong Quang được sinh ra, chỉ là hắn cũng chú ý đến Phong Quang, cho dù khi Hạ Triều đem Phong Quang đưa vào ́ Nhân ́c, hắn cũng chỉ là nghĩ vạn nhất hắn tìm thấy thứ mà hắn muốn, vậy Phong Quang lập tức có chỗ hữu dụng, nhưng hắn đoán được là, Phong Quang có ảnh hưởng khiến hắn sinh ra cảm xúc lớn đến vậy.

      “Đem Thanh Ngọc và Duyệt Duyệt giữ lại bên người, chỉ cần nghĩ đến vạn nhất có một ngày bọn họ biết được chân tướng, tới tìm ta báo thù, ta liền nghĩ, cuộc sống của ta cũng đến nỗi buồn chán như vậy.” Sự hờ hững trong giọng nói của Tiết Nhiễm lộ ra lại một phần dịu dàng kỳ lạ, sống quá dài quá lâu, những người khác đúng là thể hiểu được hắn, “Phong Quang, nàng giống như bọn họ, nàng là vì ta mới đến với thế giới này, nàng nhất ̣nh là của ta.”

      Bởi vì hắn, nàng mới có thể được sinh ra, cho nên, nhân sinh của nàng vốn nên thuộc về hắn, chỉ khi nàng ở bên cạnh hắn, Tiết Nhiễm mới cảm thấy trái tim hề đao động lại nhảy lên, hắn khỏi nghĩ đến những ngày tháng cũ, những ngày có nàng, những ngày dài buồn tẻ, thật sự quá mức thú vị.

      “Phần Trường sinh dược đó…” Phong Quang nghe được giọng nói khô khốc của chính mình, “Ngươi vốn dự tính cho ai?”

      Hắn thành thật trả lời: “Ta vốn ̣nh cho Duyệt Duyệt, nhưng mà, đấy là trước khi gặp nàng, nương tử, nàng thể ghen.”

      Một tiếng “nương tử” này, có thể đem tâm can bất kỳ ai đều phải phát run, mà trước kia, trừ bỏ lúc giường, hắn muốn gọi nàng như vậy, bởi vì hắn là một người rất dễ dàng xấu hổ, giống như hiện tại, lỗ tai hắn cũng đã đỏ lên.

      Phong Quang hoảng hốt tưởng hắn vẫn là Tiết Nhiễm của trước kia, nàng nâng tay áp lên gương mặt lạnh lùng của hắn, ánh mắt hắn lập tức có ánh sáng lấp lánh, như một đứa nhỏ vui thích khi chiếm được phần thưởng của mình, nàng nhịn được ngẩng đầu hôn lên môi hắn, chậm rãi nói: “Tiết Nhiễm, ta nhất ̣nh thể trở thành người cùng ngươi trường sinh.”

      “Tại sao?” Hắn cầm lấy bàn tay nàng áp lên mặt hắn.

      Trong nụ cười của nàng thấm đẫm sự buồn đau, khóe miệng nàng tràn ra một tia máu, “Bởi vì… ta còn sống được bao lâu nữa.”

      sao, độc đời này, ta đều có thể giải.” Tiết Nhiễm lau vết máu khóe miệng nàng, ngại y phục trắng bị nhiễm đỏ, hắn cười nói: “Ta mang nàng trở về, rất nhanh nàng sẽ sao.”

      còn kịp rồi… Ta đã tính thời gian phát độc rất tốt, độc này, là Thanh Ngọc nghiên cứu chế tạo ra dùng để giải độc người Đan Nhai, cho nên, ta còn phải cám ơn ngươi, nếu , ta thực thể tìm đâu ra độc dược lợi hại như vậy.”

      Nghe Thanh Ngọc chết, hắn cũng kinh ngạc, có lẽ khi thi thể của Thanh Ngọc cùng nàng biến mất, hắn đã có dự cảm này, hắn ́ chấp nói: “Ta tìm Thanh Ngọc, máu Phượng hoàng có thể giải bách độc, nàng sẽ sao.”

      “Ta nói… còn kịp rồi…” Nàng nhíu chặt mày, có thể thấy nàng cực kỳ đau đớn, thế nhưng nàng có có thời gian rảnh để oán giận, “Thanh Ngọc thằng nhóc này, có cơ hội ta sẽ nói với hắn, hẳn nên làm ra độc dược khó ăn như vậy…”

      Chương 242
      Edit: Nhi Huỳnh

      “Chúng ta cùng gặp Thanh Ngọc, chúng ta cùng nhau nói với hắn.” Tiết Nhiễm muốn ôm lấy nàng trở về, nhưng chỉ vừa động nhẹ một chút, nàng lập tức ho khan kịch liệt, hộc ra một ngụm máu đen.

      Phong Quang suy yếu mở mắt ra, thật có lỗi nói: “Ta làm y phục của ngươi dơ rồi…”

      “Nàng làm dơ, thì nàng giúp ta tẩy sạch.” Tiết Nhiễm chút hoang mang chà sát máu mặt nàng, khuôn mặt nàng trắng nõn như ngọc, vốn nên có thứ này, vệt máu màu đen đó nhìn cực kỳ chướng mắt.

      Động tát chà lau của hắn rất dịu dàng, nhưng nàng nằm ở trong lòng hắn có thể cảm giác được thân thể của hắn cứng lại, nàng bắt lấy tay hắn, mỉm cười, “Đừng phí sức… Ngươi là y độc thánh quân, tất nhiên sẽ nhìn ra được ta chịu đựng được bao lâu nữa, Tiết Nhiễm, ngươi xem, ông trời vẫn luôn rất công bằng, cho dù ngươi được xưng là thần y có thể khiến người chết sống lại mọc thịt từ xương, nhưng cũng chỉ là lời đồn mà thôi, ngươi vẫn chỉ là một người phàm.”

      Nàng đợi đến khi độc vào phế tạng mới đến gặp hắn, để đảm bảo rằng hắn thể dùng sức mạnh mà xoay chuyển được trời đất, cái này giống như một người sắp hãm sâu vào đầm lầy, đợi đến khi hắn chỉ còn một đôi hài lộ ra ở bên ngoài mới cứu hắn lên thì cũng có ích lợi gì đâu?

      Tiết Nhiễm cúi đầu áp lên mặt nàng, dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ nhỏ mà nói: “Phong Quang, ăn Trường sinh dược, về sau mỗi này ta đều làm bánh quế hoa cho nàng ăn.”

      “Bánh quế hoa… thì ra ngươi vẫn còn nhớ, nhưng mà… quá muộn, vô dụng… Dược trường sinh bất lão, chung quy cũng thể giải độc của ta.” Ánh mắt Phong Quang dần dần tan rã.

      Tay hắn ôm lấy nàng bỗng nhiên siết chặt, nhưng khi nói chuyện vẫn cực kỳ mềm mại, “Nàng cho rằng nàng chết rồi… ta sẽ bỏ qua những người đó sao?”

      “Mặc kệ ngươi bỏ hay bỏ qua… ta cuối cùng cũng thấy được.” Cho nên, uy hiếp này đối với nàng dùng được, nàng cũng nghĩ mình vĩ đại đến vậy.

      “Phong Quang, nàng trả thù ta sao?” Tiết Nhiễm thấp giọng thì thầm, “Qua một năm, mười năm, hay là một trăm năm, có lẽ ta sẽ gặp phải một nữ nhân khác, so với bây giờ ta càng thích nàng ta hơn nàng, mà nàng ta sẽ nguyện ý cùng ta trường sinh, nàng chết, có trả thù được cái gì đâu?”

      Nàng ́ sức mở mắt, suy yếu nói: “Nhưng mà những người đó… sẽ là ta, cạnh ngươi, nhất ̣nh sẽ lại có ta.”

      Đúng vậy, Hạ Phong Quang chỉ có một.

      Trong lòng hắn dâng lên một sự khủng hoảng đến chính hắn cũng muốn thừa nhận, lại dừng được mê mang, “Nàng ta, vì sao lại muốn ở bên ta?”

      “Ta ngươi, cho dù biết ngươi hại phụ thân ta, ta vẫn ngươi… Nhưng cái ngày mà ngươi bắt đầu quyết ̣nh giết hại phụ thân ta, chúng ta đã còn có thể, ta phải Quan Duyệt Duyệt, ta thể làm giống như nàng đã tha thứ Nam Cung Ly.” Quặn đau trong thân thể trở nên yếu , tiếp theo ý thức lại chậm rãi tán loạn, Phong Quang thở ra một hơi dài, giống như cảm nhận một lần hô hấp cuối cùng trong đời này, “Tiết Nhiễm, ta nỡ giết ngươi… nhưng ta nghĩ tới một biện pháp trả thù ngươi thật tốt, ta muốn… muốn tự tay giết chính mình…”

      “Tiếp tục sống để hận ta tốt sao?” Trong đôi mắt đen của hắn phản chiếu gương mặt vô lực ngày càng tái nhợt của nàng, “Nàng phải biết, cho dù nàng đã chết, ta cũng sẽ quá khó sống, sự trả thù của nàng có ảnh hưởng gì quá lớn với ta.”

      Nhiều lắm… là tiếc nuối mà thôi, bởi vì hắn đã thấy quá nhiều người chết .

      Rõ ràng cảm giác nhìn thấy người hấp hối hết sức lúc này cùng trước kia giống nhau, những lời này của hắn, là lừa dối ai đây?

      Tiết Nhiễm biết.

      “Ngươi khổ sở cũng hết cách…” Phong Quang dùng hết sức lực cuối cùng để ngẩng đầu, dùng đôi môi nhiễm máu dán lên sườn tai của hắn, dùng giọng điệu cực kỳ đành lòng mà nói: “Tiết Nhiễm, ngươi phải sống cho tốt… trường sinh bất lão mà sống, cho dù thế gian này chỉ còn lại một mình ngươi… ngươi cũng phải đơn mà sống, ta muốn khi xếp hàng cầu Nại Hà… ngươi lại tới quấy nhiễu sự thanh tịnh cuối cùng của ta.”

      Cuối cùng, nàng cười khẽ một tiếng, yên tâm nhắm mắt lại, ý thức theo tiếng gió núi gào rít mà tiêu tán, cũng dần dần mang độ ấm thân thể nàng.

      Qua rất lâu sau đó, lâu đến mức màn đêm cũng đã buông xuống, Tiết Nhiễm hôn lên khóe môi lạnh băng của nàng, một lọn tóc bạc rơi gò má nghiêng qua của nàng, khóe mắt hếch lên, môi mỏng cong cong, “Ta sẽ như nàng mong muốn, sống thật tốt.”

      Vẫn luôn là đôi mắt dịu dàng ấy, sáng trong nói nên lời, nụ cười khiến tim người ta loạn nhịp đó cũng lấn át ánh trăng bạc rạng ngời, nhưng trong nụ cười của hắn, lại có chút nào là hơi thở của người sống.

      Hắn giống như lại nhớ tới trước đây, hắn lại trở thành Tiết Nhiễm biết rung động với bất cứ thứ gì.

      Vẻn vẹn chỉ vì, trong sinh mệnh của hắn sẽ bao giờ lại xuất hiện người kia, người sẽ mỉm cười ngọt ngào nói hắn nhìn đẹp mắt.

      Hạ Phong Quang đã chết.

      Mà đời này, cho dù sẽ lại có bao nhiêu mấy trăm năm nữa, cũng chỉ có duy nhất một Hạ Phong Quang.
      Bánh Bao, doccomuu, Ly Vũ25 others thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Ôi, biết Tiết Nhiễm như thế nào đây? Vậy con của 2 người sao ạ?
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :