1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 235

      Ám khí của Đường môn đa số đều có kịch độc, mà độc ở Bạo vũ lê hoa châm lại là độc của các loại độc, tương truyền có một loại hoa tên là Mộ dương hoa, mộ trong mồ mả, nở rộ đất có chất đầy thây người lúc mặt trời lặn, ai biết hoa này đến từ đâu, chỉ biết là vào năm trăm năm trước, nó bỗng nhiên xuất hiện trong chốn võ lâm cao thủ, một khi trúng độc, chỉ cần qua một hơi thở thì nội lực sẽ tiêu tán, hết hơi mà chết.

      Xuất hiện cùng lúc mới Mộ dương hoa còn có Thần nông thảo có thể làm xương trắng mọc thịt, duy trì sự trường sinh bất lão.

      Một đóa Mộ dương hoa cuối cùng đã héo rũ mà chết từ mười năm trước, thứ duy nhất còn chứa đựng nọc độc của nó, chỉ có Bạo vũ lê hoa châm mấy năm trước được nhúng vào nọc độc của Mộ dương mà tạo thành.

      Những thông tin này, đều do Mộc Lưu Niên tìm tòi hồi lâu trong Tàng thư các của Thiên Kim các mới tìm đủ.

      “Theo những thông tin mà ta tra được mà nói, tại năm trăm năm trước xuất hiện một thiên tài võ học, thời điểm đó hắn còn là một thiếu niên, đã trở thành một võ lâm cao thủ, khi hắn đứng ở ̉nh cao nhất của võ học thì cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sau đó võ học đã còn gì để hắn theo đuổi nữa, hắn đã biến mất một thời gian ngắn, nhưng qua hai năm, khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã trở thành một ma đầu giết người, hắn bắt rất nhiều người, cũng giết rất nhiều người, hắn nghiên cứu con đường trường sinh.”

      “Trường sinh?” Hai chữ hư vô mờ mịt này làm cho trong lòng Phong Quang hiểu sau lại thấy lạnh cả người.

      “Đúng vậy, là trường sinh chi đạo.” Mộc Lưu Niên nói tiếp: “Nghe nói ngay khi hắn sắp thành công, xuất hiện ba vị cao thủ, kết quả khi ba vị cao thủ này trọng thương thì cuối cùng mới giết được hắn thay trời hành đạo, mà từ trong phòng của hắn lục soát ra được ba thứ dùng để luyện chế trường sinh dược gì đó, cũng bị ba người này chia nhau mang về giao cho hậu nhân bảo quản.”

      Đan Nhai nói: “ phải đem mấy thứ đó hủy , mà là chia ra mang về, có thể thấy được bọn họ cũng muốn có thể chế ra được trường sinh dược.”

      “Đúng vậy, Đan Nhai là thông mình nhất, hổ là nam nhân mà ta xem trọng.” Mộc Lưu Niên tươi cười thật to với Đan Nhai, “Nhưng mà thật đáng tiếc, bọn họ tuy rằng có vật liệu để dùng, nhưng cũng nghiên cứu chế tạo được, có lẽ, vị thiên tài đã chết kia còn dùng đến dược liệu nào khác cũng chừng.”

      Phong Quang hỏi: “Ngươi nói… Bảo quản ba thứ đó, phân ra là ba người nào?”

      “Tên đã còn có thể chứng thực được, nhưng ta có thể khẳng ̣nh ba người này chính là tổ tiên của Lạc Dương Quan gia, Thục Trung Đường gia và Giang Nam Hạ gia.”

      “Là ta, Quan Duyệt Duyệt, còn có tiền bối Đường môn…”

      “Phải, cho nên, ta đoán thần y kia ra tay với ba nhà này, nhất ̣nh là vì hắn đã biết chuyện trường sinh dược từ năm trăm năm trước đó, nhưng đúng là ác giả ác báo, hiện tại chết cũng đáng.”

      “Khụ khụ!” Đan Nhai ho khan, trách cứ nhìn Mộc Lưu Niên.

      Mộc Lưu Niên nhanh chóng phản ứng lại, nàng rụt lui lại gần bên người Đan Nhai, rất có lỗi nói: “Cái đó… ta nói hơi thẳng thắn, ngươi đừng để ý.”

      sao.” Phong Quang miễn cưỡng cười cười, “Các ngươi đến, là để nói cho ta biết nguyên nhân tại sao hắn lại điên cuồng như vậy sao?”

      Đan Nhai nói: “Ta tới là để nhắc nhở ngươi, Tiết Nhiễm có lẽ còn chưa chết.”

      “Ngươi nói gì?”

      “Trận chiến ở Hồi đầu nhai đó ta cũng có tham gia, tùy rằng nhìn thấy hắn chết là thật, nhưng ta lại thấy sự tình đơn giản như vậy.” Đan Nhai bất giác nắm chặt tay Mộc Lưu Niên, bởi vì hắn có một thứ khủng hoảng biết tại sao, “Có lẽ, hắn trước mặt ngươi luôn giữ gìn hình tượng ấm áp dịu dàng, nhưng thời gian sống ở ma giáo, hắn đúng là cũng sẽ dịu dàng đối đãi với mỗi người, nhưng thường thường sau mỗi một phần dịu dàng, hắn sẽ đem người đó trở thành vật thí nghiệm độc của hắn, hoặc là đem người nhốt trong lồng sắt có thú dữ, cười nhìn thú dữ xé rách thi thể của họ, bộ dạng đó như là… ai thế gian này cũng là đồ chơi của hắn.”

      Ngay cả hắn, cũng phải chịu đựng những thứ đó.

      Chương 236

      Tiết Nhiễm chết, Phong Quang sớm đã dự đoán được, nếu hệ thống sẽ nói nhiệm vụ của nàng thất bại, trực tiếp đưa nàng rời khỏi thế giới này, trước kia nàng bắt buộc chính mình thèm nghĩ đến điểm này, coi như là hắn đã chết rồi, nhưng lúc này bị Đan Nhai nói ra, tâm tình phức tạp khó mà nói nên lời, hiểu nên nghĩ cái gì.

      Đan Nhai nói: “Hắn thích dùng dược để khống chế người khác, người Quan Duyệt Duyệt có độc mà hắn hạ, người Nam Cung Ly cũng có, ngay cả ta cũng vậy, chỉ khác ở chỗ, ta sớm đã biết mà bọn còn còn chẳng hay biết gì.”

      Nhắc tới đây, sắc mặc Mộc Lưu Niên cũng buồn, “Chúng ta muốn tìm nam hài tên Thanh Ngọc kia, nhìn xem hắn có thể giúp Đan Nhai giải độc hay , biết có được ?”

      “Chuyện này… các người tìm Thanh Ngọc nói , hắn bây giờ sắc thuốc ở nhà bếp.”

      Chỉ cho bọn họ phải đến nhà bếp như thế nào, một mình Phong Quang về phòng, nàng nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, chỉ cảm thấy cực kỳ đau đầu, lại cảm thấy buồn cười.

      Trường sinh dược… cư nhiên là vì lý do buồn cười như vậy, hắn giết nhiều người như thế, càng làm cho người ta thấy châm chọc là, mỗi khi nhớ tới hắn, đều là gương mặt dịu dàng đó, người như hắn, hoàn toàn thể liên tưởng đến hai chữ phát rồ kia.

      Cách một ngã rẽ, Phong Quang ngầm trộm nghe được tiếng khóc, nàng nhìn theo hướng phát ra thanh, chỉ thấy trong một góc kia có một thị nữ khóc thút thít, mà một thị nữ khác an ủi nàng.

      “Đừng khóc, ngươi mau nín khóc , ́c chủ mà nghe thì biết làm sao?”

      “Tỷ tỷ, mèo con của ta… Tại sao ́c chủ lại muốn giết nó, còn muốn ta… còn muốn ta tự mình ra tay… ́c chủ trước kia phải đã nói rất thích con mèo này, để ta nuôi cho tốt sao?”

      Trong tay thị nữ ôm cái gì đó, được đắp một tầng vải thô màu bụi, vải dệt hoàn toàn bao lại hết, nên ở một góc lộ ra một cái chân mèo bị lột da…

      “Ọe!” Phong Quang che miệng chạy một hồi, đến dưới một thân cây, nàng rốt cục vẫn nhịn được mà nôn ra.

      Phía sau vang lên một giọng nói trầm tĩnh, “Hạ nương?”

      Đồng thời, một cái khăn tay đưa tới, nàng nhận lấy, đợi nôn xong rồi mới lau khóe miệng sạch sẽ, đỡ thân cây quay đầu lại, cực kỳ suy yếu nói: “́c chủ.”

      “Nàng sao vậy?”

      Bởi vì nhìn thấy một màn ghê tởm đó, lời đến bên miệng lại bị nàng nuốt xuống, “Ta… bởi vì ta mang thai, cho nên có đôi khi sẽ buồn nôn muốn ói.”

      “Mang thai?” Đông Phương Dạ nhất thời ngỡ ngàng.

      Phong Quang có chút xấu hổ, “ nên nói đến thì hơn.”

      Mí mắt Đông Phương Dạ hạ xuống, “Hạ nương… nàng dự tính sinh ra đứa trẻ này sao?”

      “Ta cũng biết…” Phong Quang ôm bụng, “Ta thể ra quyết ̣nh.”

      “Hạ nương, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nàng còn trẻ, cho dù muốn sinh hạ đứa trẻ này ra, cũng có gì đáng trách.”

      Phong Quang cứng ngắc rặn ra một nụ cười, “Ta sẽ từ từ cân nhắc, ́c chủ, thân thể của ta tốt, xin phép cáo từ.”

      được một bước, nàng lại dừng bước chân, “́c chủ, ta có đôi khi cảm thấy nhàm chán, biết khi rãnh rỗi có thể đến thư phòng mượn mấy quyển sách nhìn xem ?”

      “Tất nhiên là được.” Đông Phương Dạ bỗng nhiên cười, tựa như hoa lê nở đầy, tinh khiết mà rực rỡ, “Ta sẽ nói với thị vệ canh cửa, Hạ nương lúc nào muốn vào cũng được.”

      “Đa tạ ́c chủ.”

      Phong Quang xoay người, bước chân nhanh chậm, khác gì bình thường, ánh mắt như có như kia còn ở sau lưng nàng, nàng ́ gắng ngụy trang thành bộ dạng chưa hề phát giác được gì, hỏi ở trong đầu, “Nói cho ta biết hắn có phải Tiết Nhiễm hay ?”

      Qua hồi lâu, hệ thống trả lời: “Phải.”

      Nàng đau khổ nhắm hai mắt lại.
      Lamdunghg21, Bánh Bao, doccomuu30 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      chẹp mị lại đoán trúng rùi ahiiii
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. trnh_misa

      trnh_misa New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      4
      :yoyo55::vVì nó quá dễ đoán mà
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. lavender24192

      lavender24192 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      8
      Hóng chương mới:yoyo42:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 237
      Edit: Nhi Huỳnh

      Đan Nhai và Mộc Lưu Niên ở lại ́ Nhân ́c, điều này làm cho Phong Quang cảm thấy vô cùng hoảng sợ, từ lúc xác ̣nh được Đông Phương Dạ là Tiết Nhiễm, nàng có lúc nào là cảm thấy có một đôi mắt ngấm ngầm nhìn chằm chằm nàng, nàng có thử nhắc nhở qua Đan Nhai mang theo Mộc Lưu Niên chạy nhanh , nhưng nàng vừa ̣nh mở miệng, Đông Phương Dạ sẽ đúng lúc mà xuất hiện ngay lúc đó, điều này làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng.

      Nàng hiểu Đông Phương Dạ có phát hiện việc nàng biết thân phận của hắn hay , nhưng ở ngoài mặt bọn họ đều duy trì thái độ là “ biết”. Nàng muốn điều tra rõ ràng một việc.

      Thư phòng của một người là nơi có thể tìm được dấu vết để lại cao nhất, cũng nói đến việc nàng tìm như thế nào, thứ có ích đều tìm thấy, cuối cùng mắt nàng dừng lại ở một quyển sách giá sách, quyển sách này cực kỳ cũ kỹ, nhưng được giữ gìn rất khá, những quyển sách khác hề có tro bụi gì, có thể thấy được chủ nhân thường hay lật xem chúng nó, nhưng một quyển sách nằm ở trong góc này, phủ một lớp bụi mỏng manh, là nguyên nhân gì làm cho hắn hề xem quyển sách này? Bởi vì hắn đã nhớ rõ nó đến mức khắc sâu vào ký ức.

      Phong Quang lấy quyển sách đó rồi mở ra, ở một trang giấy, nàng thấy được một hàng chữ, Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc cùng… trang tiếp theo lại có, trang cuối cùng đã bị xé mất.

      Trực giác của nàng biết được trang giấy cuối cùng bị xé này chính là đáp án mà nàng muốn, “Hệ thống, ta nguyện ý phí bảy điểm hệ thống, phục hồi quyển sách này như cũ.”

      Làm cho dữ liệu tự nhiên xuất hiện cần đổi bảy điểm hệ thống, rất lâu trước kia nàng cũng từng làm qua việc này.

      Trang giấy bị xé đó chậm rãi phục hồi như cũ với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, nàng cuối cùng cũng biết được nội dung đầy đủ đó.

      Mộ dương hoa, Thần nông thảo, Bất lão ngọc và Phượng hoàng huyết hợp lại sẽ tạo ra thuốc trường sinh bất lão, cái gì gọi là Phượng hoàng huyết?

      Người, cũng có phân chia sắc tộc, mà Bất tử tộc mặc dù phải thật sự bất tử, nhưng tuổi tác của họ so với những người thường khác cũng kéo dài hơn nhiều, máu trong trái tim của người Bất tử tộc, thế nhưng uống một gọt lại có thể kéo dài tuổi thọ, máu ở trong tim quý báo đến mức nào chứ? Con cháu Bất tử tộc vốn ít ỏi, được xưng là Phong Hoàng huyết, nhưng sau một cuộc chiến tranh ở biên quan, Bất tử tộc bị đồ sát thảm thương, chỉ còn lại một người trốn đến Quan Trung, từ đó về sau mai danh ẩn tích, còn tung tích nữa.

      Phượng hoàng huyết, một người trốn đến Quan Trung, Quan Trung… Tám năm trước Quan Trung Ôn gia bị đồ sát cả nhà, chỉ còn một mình Thanh Ngọc còn sống…

      Quyển sách tay nàng rơi xuống đất, tim gan run sợ, nàng cuối cùng hiểu được vì sao hắn lại “cứu” Thanh Ngọc, bởi vì dược liệu cuối cùng để chế tạo Trường sinh dược, chính là Thanh Ngọc!

      Phong Quang cũng còn tâm tư gì tự hỏi những chuyện khác, nàng chạy ra khỏi thư phòng, lập tức đến nhà bếp, lúc này, Thanh Ngọc sắc thuốc ở ngay nhà bếp, sai, chạy một mạch đến đó, càng đến gần nhà bếp thì càng ít người, đợi đến khi nàng đến đó lại nhìn thấy Thanh Ngọc.

      Phong Quang lôi kéo một đầu bếp nữ lo lắng hỏi: “Thanh Ngọc đâu?”

      “Tiểu công tử được ́c chủ mời đến phòng thuốc rồi.”

      Nguy hiểm!

      Cả đầu nàng đều gào lên hai chữ này, bất chấp nghỉ lấy hơi, nàng lại chạy đến phòng thuốc, phòng thuốc cách nhà bếp xa lắm, nhưng đến khi nàng đứng trước của phòng, nàng thật sự hận thấu chính mình có một cái mũi nhạy bén, nàng ngửi được mùi máu tươi.

      Tay Phong Quang phát run đẩy cửa ra, một màn trước mắt khiến nàng run rẩy cả người, Thanh Ngọc trước kia luôn thích sạch sẽ, ngay cả ngồi cũng chịu ngồi dưới đất, nhưng hắn lúc này lại nằm đất, máu chảy ra từ vết thương ngực đã sắp khô cạn, màu đỏ của máu càng làm khuôn mặt với hai mắt nhắm nghiền đó càng thêm tái nhợt.

      “Phong Quang, nàng đã đến rồi.” Đông Phương Dạ cười nhẹ, hắn hề gọi nàng là Hạ nương, mà gọi nàng bằng xưng hô mà hắn quen thuộc nhất, mỗi một lần hắn gọi nàng, hắn sẽ thấy trong lòng của mình được lấp đầy một phần, hắn thích cảm giác đó.

      Phong Quang nhìn bàn tay dính máu của Đông Phương Dạ… Có lẽ hiện tại có thể gọi hắn là Tiết Nhiễm, dù sao hắn cũng dự tính tiếp tục ngụy trang nữa, phải sao?

      Bước chân nặng nề, từng bước một tới gần Thanh Ngọc, cuối cùng mất hết sức lực quỳ xuống bên cạnh thân thể Thanh Ngọc, tay nàng chậm rãi đặt mặt hắn.

      có độ ấm.

      Tiết Nhiễm dịu dàng nói: “Phong Quang, đất lạnh, nàng như vậy sẽ làm con của chúng ta bị thương.”

      “Mấy ngày qua…” Giọng nói của nàng bình tĩnh thần kỳ, “Tại sao ta nhìn thấy Chấp Kiếm…”

      Hắn nói: “Chấp Kiếm thay ta làm việc.”

      Trong lòng nàng hiểu được, là thay mặt hắn chịu chết.

      Phong Quang nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy xuống, “Hệ thống, lần này ta muốn ghi sổ, ngươi đồng ý giúp ta sao?”

      Chương 238
      Edit: Nhi Huỳnh

      Một năm sau, trong một trấn nhỏ ở vùng nông thôn Giang Nam, hoa dại nở bung khắp đồng ruộng, hai ba đứa nhỏ kéo diều vui vẻ chạy qua, mang theo một trận gió.

      Phong Quang chuyển ghế dựa qua ngồi ở cửa, lẳng lặng thất thần, một năm này, nàng càng ngày càng thích ngẩn người, nghĩ ngợi bất cứ thứ gì, nàng cũng có thể cứ thế đầu óc trống rỗng ngồi cả một ngày.

      Mộc Lưu Niên ưỡn bụng tới, quơ quơ tay trước mặt Phong Quang, thấy Phong Quang vẫn có phản ứng, nàng vỗ vỗ vai Phong Quang, “Hạ tỷ tỷ, ngươi lại ngẩn người.”

      “À…” Phong Quang chớp mắt, từ lúc quen biết tới nay, Mộc Lưu Niên vẫn gọi nàng một mạch từ Hạ nương, đổi thành Hạ Phong Quang, cuối cùng trở thành Hạ tỷ tỷ.

      Mộc Lưu Niên cũng lấy một cái ghế qua ngồi cạnh nàng, “Ta cũng có việc gì để làm, ta đây ngẩn người cùng ngươi cũng tốt lắm.”

      “Đan Nhai đâu?” Phong Quang nghiêng đầu nhìn nàng, mỗi khi nhìn thấy Mộc Lưu Niên mang thai, trong lòng nàng lập tức nghĩ thầm một câu Đan Nhai đúng là đồ khốn có đạo đức, Mộc Lưu Niên nhỏ hơn một tuổi so với nàng, năm nay cũng mới mười sáu đã mang thai, tuy rằng biết ở ̉ đại này đây là chuyện rất bình thường, nhưng Phong Quang vẫn thấy ổn, cho dù nàng cũng ở tuổi này mà mang thai, nhưng ít nhất tuổi trong lòng nàng lại phải mười sáu tuổi.

      Mộc Lưu Niên nói: “Trương Cường ở cửa thôn kia lại tái phát bệnh điên, hắn giúp Thanh Ngọc chăm sóc rồi.”

      Trương Cường là nhi tử của trưởng trấn, vẫn luôn xông xáo ở bên ngoài, nhưng nửa năm trước hắn lại bị điên mà trở về, theo chữ viết mơ mơ hồ hồ của hắn, có thể đoán ra hắn là gặp phải một hồi chém giết trong chốn võ lâm, hắn lúc ấy nằm ở trong đống thây người tránh khỏi một kiếp, nhưng cảnh tượng máu me như vậy, lại khiến tinh thần của hắn bị kích thích nhỏ.

      Thế giới bên ngoài càng ngày càng rối loạn, bởi vì giang hồ bên ngoài càng ngày càng rối loạn, hiện giờ Phong Quang cũng để ý đến chuyện bên ngoài, đối với tiếng động phát ra từ trong phòng, nàng cũng có hứng thú.

      Mộc Lưu Niên bỗng nhiên thở dài, Phong Quang hỏi nàng: “Ngươi sao vậy?”

      “Ta chỉ là… có chút nhớ Thiên Kim các.” Mắt Mộc Lưu Niên lộ ra sự nhớ thương, “Hạ tỷ tỷ, ngươi nói ta và Đan Nhai trốn ở chỗ này, gia gia ông có thể nghĩ ta đã xảy ra chuyện hay ?”

      Tiết Nhiễm quá mức thần thông quảng đại, một năm nay, bọn họ dám đến chỗ đông người, cũng dám viết một phong thư gửi về nhà hay gì khác, bởi vì hiện tại, hắc bạch lưỡng đạo đã hoàn toàn bị Tiết Nhiễm nắm trong lòng bàn tay.

      Ngay tại một năm trước, Phong Quang lấy hai mươi lăm điểm hệ thống mở ra gian rời , hệ thống đem nàng, Mộc Lưu Niên, Đan Nhai, Thanh Ngọc còn có Tôn Nhất Đao đều chuyển dời đến một trấn nhỏ ở đây, Phong Quang còn nhớ rõ, lúc ấy nàng nói là muốn tìm một ̣a phương thể tìm thấy bản đồ, thực tế nơi này đúng là như thế.

      Cái trấn này phát triển lạc hậu, giao thông tiện, lại ở trong núi sâu, rất nhiều năm qua, có thể ra ngoài cũng chỉ có một mình Trương Cường mà thôi, có thể thấy, ở trong thôn trấn tự nhiên xuất hiện năm người đã gây ra nhiều rối loạn như thế nào, được cái là cư dân ở đây cũng rất hòa thuận, sau khi thể hiện ra ý tốt, cư dân ở đây cũng tiếp nhận bọn họ, lúc trước trấn này có đại phu, mà y thuật của Thanh Ngọc lại có thể giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

      Nói đến Thanh Ngọc, ngày đó cũng là Phong Quang đổi lấy thuốc cải tử hoàn sinh mới cứu được tính mạng của hắn, dù sao cũng là bị thương ở ngực, Thanh Ngọc tuy có thể lượm được tính mạng trở về, tim lại thường xuyên bị đau thắt, chuyện này Phong Quang cũng hết cách.

      Đương nhiên, nàng cũng biết bọn họ đối với năng lực to lớn đột nhiên xuất hiện này của nàng mà cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ hỏi, nàng cũng nói, sự tồn tại của hệ thống là bí mật, cho dù nói ra cũng có ai sẽ tin tưởng.

      Vì thế, để bọn họ cho rằng nàng là một nữ là được rồi.
      thanh_thanh1, Bánh Bao, doccomuu28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :