1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Thế tức là vẫn còn được gặp tiết thần y dài dài nữa. Tiết thần y cũng đáng quá quá quá. :ex10::ex10::ex10:.
      Mặc dù ko ra chương được nhiều như trước nhưng nàng đừng quên chúng ta chờ nàng mỗi ngày là đc rồi. :yoyo17::yoyo17::yoyo17:. Thank nàng nhiều lắm. :037::037::037:
      ILoveU3000, Phong Vũ YênNhi Huỳnh thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 213

      Sau nửa tháng hôn mê cuối cùng Đường Cửu Ca cũng tỉnh lại, trong phòng của hắn lúc này chật ních người, Đường lão phu nhân, nha hoàn cận thân Kim Lũ của Đường lão phu nhân, Đường Chiêu Nghĩa, Đan Nhai, còn có Dịch Vô Thương và Quan Duyệt Duyệt đều chạy tới.

      Mọi người nhìn thấy Tiết Nhiễm tiến vào, lập tức đồng loạt tránh ra thành một con đường cho hắn, Phong Quang và Thanh Ngọc cũng theo ở phía sau, nàng cẩn thận nhìn Dịch Vô Thương, Dịch Vô Thương thoạt nhìn cực kỳ quan tâm Đường Cửu Ca vừa mới tỉnh dậy, có chú ý đến nàng, nhưng tâm tình của nàng cũng thoải mái, Nam Cung Ly là người tính toán chi ly như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho nàng chứ?

      Đường Cửu Ca là một thiếu niên diện mạo thanh tú, bề ngoài của hắn cũng chỉ qua mười sáu mười bảy tuổi thôi, mặt mày có một phần hùng khí khái đổi lại có chút giống Đường lão phu nhân, hắn ngồi dựa ở giường, nhìn thấy Tiết Nhiễm liền nổi giận đùng đùng nói: “Là ngươi giải độc của ta?”

      “Cửu ca, được vô lễ.” Đường lão phu nhân uy nghiêm ra tiếng.

      Đường Cửu Ca bất mãn hừ một tiếng, nhưng cũng thèm nhắc lại.

      Phong Quang sờ sờ cằm, nàng sao lại thấy cái tên Đường Cửu Ca này lại muốn tỉnh lại nhỉ?

      Tiết Nhiễm cũng so đo việc Đường Cửu Ca vô lễ, hắn ngồi ở bên giường bắt mạch cho Đường Cửu Ca, lại nói: “Độc trong cơ thể của Đường công tử đã giải, chỉ là thân thể còn rất hư nhược, cần điều dưỡng cho tốt.”

      Đường lão phu nhân yên lòng, “Đa tạ Tiết thần y.”

      “Cửu ca, con có biết bản thân đã bị trúng độc như thế nào ?” Đường Chiêu Nghĩa hỏi.

      Sắc mặt Đường Cửu Ca có chút kỳ lạ, hắn nhìn Đan Nhai trầm mặc, nhỏ giọng nói: “ biết…”

      Nhưng chỉ cần ánh mắt ngắn ngủi này cũng đủ để Đường Chiêu Nghĩa mượn đề tài để nói chuyện của mình, thanh lạnh lùng nói với Đan Nhai: “Cửu ca đột nhiên trúng độc, ta thấy khẳng ̣nh là người bên cạnh Cửu ca hạ độc thủ, ngươi nói có phải , Đan đường chủ?”

      “Việc này, xin thứ cho Đan Nhai dám kết luận.”

      Đường Chiêu Nghĩa dùng một đôi mắt trầm nhìn Đan Nhai chằm chằm, “Ngươi là sư phụ của Cửu ca, lại còn phụ trách trông coi người tuần tra của Đường môn, theo ta thấy, nơi này người có khả năng xuống tay nhất, trừ ngươi ra còn ai khác.”

      “Trưởng lão…”

      “Đan Nhai, ngươi dám thề , nếu việc này thật là do ngươi gây ra, tất trời giáng ngũ lôi oanh ̉nh, chết có chỗ chôn.”

      Đan Nhai nói.

      Kim Lũ đứng ở bên người Đường lão phu nhân bỗng nhiên ra một bước nói: “Trưởng lão, thiếu chủ vừa mới tỉnh, có nên để cho thiếu chủ nghỉ ngơi cho tốt ?”

      “Hừ, Cửu ca đúng là bị người hại, có Cửu ca ở đây thì đem sự tình nói rõ ràng càng tốt!”

      Như thế xem ra, Đường Chiêu Nghĩa phải nghe Đan Nhai thề độc mới vừa lòng, mà kỳ lạ là, Đường lão phu nhân đối với một màn này cũng có phản ứng gì, bà khép nửa mắt, tựa hồ sắp ngủ.

      Đan Nhai nói: “Trưởng lão, ta nguyện ý thề…”

      “Đủ!” Đường Cửu Ca ở giường đột nhiên la lên, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, tựa hồ gom lại dũng khí để mở miệng nói ra chuyện khó nói, rốt cục, hắn nói: “Đường thúc, thúc cần hoài nghi Đan sư phụ, kỳ thực lần này trúng độc, độc là con tự mình hạ.”

      Một câu này, mọi người kinh ngạc, người duy nhất cảm thấy kỳ quái cũng chỉ có Đan Nhai sắc mặt trầm ổn.

      Đường Chiêu Nghĩa thể tin, “Cửu ca, Đường thúc biết con thiện tâm, nhưng con cần vì bảo vệ Đan Nhai mà…”

      “Đường thúc, độc thật là do con tự mình hạ!” Đường Cửu Ca sợ hắn tin mà càng lớn giọng nói.

      Kim Lũ nhìn Đường lão phu nhân, hỏi: “Thiếu chủ vì sao phải làm như vậy?”

      “Ta… ta nghe nói bà bà muốn ta cùng đại tiểu thư Thiên Kim các làm đám hỏi, ta nghĩ thể cưới người ta thích, cho nên ta liền… liền nghĩ dùng phương pháp này để trốn tránh.” thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng khơi dậy dũng khí nói với Đường lão phu nhân: “Thật xin lỗi, bà bà…”

      “Aiz.” Đường lão phu nhân lắc đầu, “Kim Lũ, chúng ta trở về thôi.”

      “Dạ.” Kim Lũ trước khi lại nhìn thoáng qua Đan Nhai, sau đó mới đỡ Đường lão phu nhân ra ngoài.”

      Chương 214

      Đường Cửu Ca trúng độc, cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

      đường về sân vườn, Phong Quang vỗ vỗ đầu Thanh Ngọc, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi đến thời kỳ phản nghịch cũng thể giống Đường Cửu Ca như vậy đâu, bất quá sư phụ ngươi cũng sẽ kêu ngươi đám hỏi hay gì, ngươi cũng cần làm như Đường Củ Ca như vừa rồi.”

      Thanh Ngọc hất tay nàng ra, “Ta mới có ngây thơ như hắn!”

      “Xong rồi.” Phong Quang lẻn đến bên người Tiết Nhiễm, dùng giọng điệu đáng thương tố cáo nhi tử nhà ta sao lại đáng chút nào nói: “Đứa nhỏ này thật sự đến thời kỳ phản nghịch rồi.”

      Thanh Ngọc nói lại nàng, vì thế hừ một tiếng, bỏ lại một câu “Ta trở về sắc thuốc” rồi bỏ chạy xa.

      Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhạt, “Nàng lại chọc hắn.”

      “Hắc hắc, ai kêu hắn đáng như vậy chứ? Nói, ngươi cứ thế mà nhìn Quan Duyệt Duyệt và Dịch Vô Thương ở cùng một chỗ à, có một chút cảm giác mất hứng nào sao?” Nàng thử thăm dò mà hỏi, mấy ngày qua, Quan Duyệt Duyệt đều ở cùng một chỗ với Dịch Vô Thương, tựa như vừa nãy ra từ phòng của Đường Cửu Ca, bọn họ hai người cũng chào một cái rồi biến đâu mất, Phong Quang coi như cũng hiểu được vì sao Nam Cung Ly đến tìm nàng gây phiền toái, có nữ nhân mình ở bên người, hắn đương nhiên đem chuyện muốn giết nàng hoãn lại.

      Tiết Nhiễm hờ hững nói: “Duyệt Duyệt trưởng thành, lúc này Duyệt Duyệt đúng là cũng có thế giới của chính mình.”

      Lời này giống như là nói nuôi chim chóc lớn rồi thì nên để nó bay , nhưng loại cảm xúc tên là ghen cũng có.

      Phong Quang theo dõi hắn, nhìn chuyển mắt.

      Tiết Nhiễm khỏi cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy, phải gần đây ta lại trở nên đẹp mắt hơn chứ?”

      Nàng dừng trong chốc lát, “Thật tự kỷ!”

      Tiết Nhiễm có loại cảm tình này với Quan Duyệt Duyệt phải nàng nên cảm thấy cao hứng sao? Nhưng sao nàng lại cảm thấy có điều kỳ lạ chứ?

      Tiết Nhiễm xấu hổ sờ sờ mũi, “Chuyện ở Đường môn đã xong, chúng ta cũng có thể cáo từ rồi về.”

      “Tốt, ở Đường môn chơi được, giáo chủ ma giáo ba ngày hai bữa xâm nhập vẫn còn nguy hiểm, vẫn là ́ Nhân thôn… à, là ́ Nhân ́c an toàn chút!” Bận sửa lại cách nói của mình, nàng lại ôm cánh tay hắn nói: “Ta nói với ngươi, ánh mắt sáng như tuyết của ta lại phát hiện một đôi tiểu tình nhân nha.”

      “Ha? Là ai?”

      “Chính là nha hoàn của Đường lão phu nhân, gọi là Kim Lũ thì phải, nàng thích Đan Nhai, bất quá Đan Nhai có thích nàng ấy hay thì ta biết.”

      “Làm sao nàng nhìn ra được?”

      “Chính là bằng cảm giác đó…”

      Trời chiều sưởi ấm con người, dương quang phủ kín đường đá, theo thanh líu ríu của thiếu nữ, bước chân cũng vui vẻ hơn nhiều, bóng của hai người kéo ra rất dài, quấn quýt cùng một chỗ, trong chốc lát ấy, khí thật ấm áp.

      Mặt trời lặn, trăng dâng cao, tới gần giờ Tý, một tiếng quạ kêu khóc phá thủng gian, một bóng người chậm rãi vào trong rừng trúc.

      Kim Lũ quỳ mặt đất, “Bái kiến giáo chủ.”

      Nam Cung Ly cười mị nói: “Mấy năm nay để cho ngươi nằm vùng tại Đường môn, vất vả cho ngươi.”

      “Thuộc hạ dám kể khổ.” Kim Lũ cúi đầu, dám nhìn nam nhân trước mặt.

      “Ít nhiều nhờ ngươi, ta mới có thể lấy được chìa khóa của mật thất Đường môn, ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết mật thất Đường môn có cửa ra vào thứ hai chứ?”

      “Giáo chủ tha tội, thuộc hạ biết.”

      biết thì biết.” Chính là Hạ Phong Quang và Tiết Nhiễm có thể ra từ cửa đá, điểm này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ, Nam Cung Ly hai mắt híp lại, “Kim Lũ, Đường Cửu Ca có ý với ngươi, ngươi lợi dụng cho tốt, còn tâm tư của hắn, ngươi thu liễm cho tốt, hiểu chưa?”

      “Vâng… giáo chủ.”

      Nam Cung Ly lại đột nhiên thu lợi hơi thở đông lạnh, hắn cười hào phóng, rất ôn hòa mà nói: “Đợi lấy được Bạo vũ lê hao châm, ngươi lập tức có thể ly khai Đường môn trở về Tổng đàn, Kim Lũ, vị trí tả hộ pháp của ta, vẫn luôn để lại cho ngươi.”

      Kim Lũ cúi đầu, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, “Tạ giáo chủ.”
      thanh_thanh1, Bánh Bao, doccomuu22 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 213

      Sau nửa tháng hôn mê cuối cùng Đường Cửu Ca cũng tỉnh lại, trong phòng của hắn lúc này chật ních người, Đường lão phu nhân, nha hoàn cận thân Kim Lũ của Đường lão phu nhân, Đường Chiêu Nghĩa, Đan Nhai, còn có Dịch Vô Thương và Quan Duyệt Duyệt đều chạy tới.

      Mọi người nhìn thấy Tiết Nhiễm tiến vào, lập tức đồng loạt tránh ra thành một con đường cho hắn, Phong Quang và Thanh Ngọc cũng theo ở phía sau, nàng cẩn thận nhìn Dịch Vô Thương, Dịch Vô Thương thoạt nhìn cực kỳ quan tâm Đường Cửu Ca vừa mới tỉnh dậy, có chú ý đến nàng, nhưng tâm tình của nàng cũng thoải mái, Nam Cung Ly là người tính toán chi ly như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho nàng chứ?

      Đường Cửu Ca là một thiếu niên diện mạo thanh tú, bề ngoài của hắn cũng chỉ qua mười sáu mười bảy tuổi thôi, mặt mày có một phần hùng khí khái đổi lại có chút giống Đường lão phu nhân, hắn ngồi dựa ở giường, nhìn thấy Tiết Nhiễm liền nổi giận đùng đùng nói: “Là ngươi giải độc của ta?”

      “Cửu ca, được vô lễ.” Đường lão phu nhân uy nghiêm ra tiếng.

      Đường Cửu Ca bất mãn hừ một tiếng, nhưng cũng thèm nhắc lại.

      Phong Quang sờ sờ cằm, nàng sao lại thấy cái tên Đường Cửu Ca này lại muốn tỉnh lại nhỉ?

      Tiết Nhiễm cũng so đo việc Đường Cửu Ca vô lễ, hắn ngồi ở bên giường bắt mạch cho Đường Cửu Ca, lại nói: “Độc trong cơ thể của Đường công tử đã giải, chỉ là thân thể còn rất hư nhược, cần điều dưỡng cho tốt.”

      Đường lão phu nhân yên lòng, “Đa tạ Tiết thần y.”

      “Cửu ca, con có biết bản thân đã bị trúng độc như thế nào ?” Đường Chiêu Nghĩa hỏi.

      Sắc mặt Đường Cửu Ca có chút kỳ lạ, hắn nhìn Đan Nhai trầm mặc, nhỏ giọng nói: “ biết…”

      Nhưng chỉ cần ánh mắt ngắn ngủi này cũng đủ để Đường Chiêu Nghĩa mượn đề tài để nói chuyện của mình, thanh lạnh lùng nói với Đan Nhai: “Cửu ca đột nhiên trúng độc, ta thấy khẳng ̣nh là người bên cạnh Cửu ca hạ độc thủ, ngươi nói có phải , Đan đường chủ?”

      “Việc này, xin thứ cho Đan Nhai dám kết luận.”

      Đường Chiêu Nghĩa dùng một đôi mắt trầm nhìn Đan Nhai chằm chằm, “Ngươi là sư phụ của Cửu ca, lại còn phụ trách trông coi người tuần tra của Đường môn, theo ta thấy, nơi này người có khả năng xuống tay nhất, trừ ngươi ra còn ai khác.”

      “Trưởng lão…”

      “Đan Nhai, ngươi dám thề , nếu việc này thật là do ngươi gây ra, tất trời giáng ngũ lôi oanh ̉nh, chết có chỗ chôn.”

      Đan Nhai nói.

      Kim Lũ đứng ở bên người Đường lão phu nhân bỗng nhiên ra một bước nói: “Trưởng lão, thiếu chủ vừa mới tỉnh, có nên để cho thiếu chủ nghỉ ngơi cho tốt ?”

      “Hừ, Cửu ca đúng là bị người hại, có Cửu ca ở đây thì đem sự tình nói rõ ràng càng tốt!”

      Như thế xem ra, Đường Chiêu Nghĩa phải nghe Đan Nhai thề độc mới vừa lòng, mà kỳ lạ là, Đường lão phu nhân đối với một màn này cũng có phản ứng gì, bà khép nửa mắt, tựa hồ sắp ngủ.

      Đan Nhai nói: “Trưởng lão, ta nguyện ý thề…”

      “Đủ!” Đường Cửu Ca ở giường đột nhiên la lên, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, tựa hồ gom lại dũng khí để mở miệng nói ra chuyện khó nói, rốt cục, hắn nói: “Đường thúc, thúc cần hoài nghi Đan sư phụ, kỳ thực lần này trúng độc, độc là con tự mình hạ.”

      Một câu này, mọi người kinh ngạc, người duy nhất cảm thấy kỳ quái cũng chỉ có Đan Nhai sắc mặt trầm ổn.

      Đường Chiêu Nghĩa thể tin, “Cửu ca, Đường thúc biết con thiện tâm, nhưng con cần vì bảo vệ Đan Nhai mà…”

      “Đường thúc, độc thật là do con tự mình hạ!” Đường Cửu Ca sợ hắn tin mà càng lớn giọng nói.

      Kim Lũ nhìn Đường lão phu nhân, hỏi: “Thiếu chủ vì sao phải làm như vậy?”

      “Ta… ta nghe nói bà bà muốn ta cùng đại tiểu thư Thiên Kim các làm đám hỏi, ta nghĩ thể cưới người ta thích, cho nên ta liền… liền nghĩ dùng phương pháp này để trốn tránh.” thanh của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng khơi dậy dũng khí nói với Đường lão phu nhân: “Thật xin lỗi, bà bà…”

      “Aiz.” Đường lão phu nhân lắc đầu, “Kim Lũ, chúng ta trở về thôi.”

      “Dạ.” Kim Lũ trước khi lại nhìn thoáng qua Đan Nhai, sau đó mới đỡ Đường lão phu nhân ra ngoài.”

      Chương 214

      Đường Cửu Ca trúng độc, cũng chỉ là một trò cười mà thôi.

      đường về sân vườn, Phong Quang vỗ vỗ đầu Thanh Ngọc, “Tiểu Thanh Ngọc, ngươi đến thời kỳ phản nghịch cũng thể giống Đường Cửu Ca như vậy đâu, bất quá sư phụ ngươi cũng sẽ kêu ngươi đám hỏi hay gì, ngươi cũng cần làm như Đường Củ Ca như vừa rồi.”

      Thanh Ngọc hất tay nàng ra, “Ta mới có ngây thơ như hắn!”

      “Xong rồi.” Phong Quang lẻn đến bên người Tiết Nhiễm, dùng giọng điệu đáng thương tố cáo nhi tử nhà ta sao lại đáng chút nào nói: “Đứa nhỏ này thật sự đến thời kỳ phản nghịch rồi.”

      Thanh Ngọc nói lại nàng, vì thế hừ một tiếng, bỏ lại một câu “Ta trở về sắc thuốc” rồi bỏ chạy xa.

      Tiết Nhiễm cúi đầu cười nhạt, “Nàng lại chọc hắn.”

      “Hắc hắc, ai kêu hắn đáng như vậy chứ? Nói, ngươi cứ thế mà nhìn Quan Duyệt Duyệt và Dịch Vô Thương ở cùng một chỗ à, có một chút cảm giác mất hứng nào sao?” Nàng thử thăm dò mà hỏi, mấy ngày qua, Quan Duyệt Duyệt đều ở cùng một chỗ với Dịch Vô Thương, tựa như vừa nãy ra từ phòng của Đường Cửu Ca, bọn họ hai người cũng chào một cái rồi biến đâu mất, Phong Quang coi như cũng hiểu được vì sao Nam Cung Ly đến tìm nàng gây phiền toái, có nữ nhân mình ở bên người, hắn đương nhiên đem chuyện muốn giết nàng hoãn lại.

      Tiết Nhiễm hờ hững nói: “Duyệt Duyệt trưởng thành, lúc này Duyệt Duyệt đúng là cũng có thế giới của chính mình.”

      Lời này giống như là nói nuôi chim chóc lớn rồi thì nên để nó bay , nhưng loại cảm xúc tên là ghen cũng có.

      Phong Quang theo dõi hắn, nhìn chuyển mắt.

      Tiết Nhiễm khỏi cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy, phải gần đây ta lại trở nên đẹp mắt hơn chứ?”

      Nàng dừng trong chốc lát, “Thật tự kỷ!”

      Tiết Nhiễm có loại cảm tình này với Quan Duyệt Duyệt phải nàng nên cảm thấy cao hứng sao? Nhưng sao nàng lại cảm thấy có điều kỳ lạ chứ?

      Tiết Nhiễm xấu hổ sờ sờ mũi, “Chuyện ở Đường môn đã xong, chúng ta cũng có thể cáo từ rồi về.”

      “Tốt, ở Đường môn chơi được, giáo chủ ma giáo ba ngày hai bữa xâm nhập vẫn còn nguy hiểm, vẫn là ́ Nhân thôn… à, là ́ Nhân ́c an toàn chút!” Bận sửa lại cách nói của mình, nàng lại ôm cánh tay hắn nói: “Ta nói với ngươi, ánh mắt sáng như tuyết của ta lại phát hiện một đôi tiểu tình nhân nha.”

      “Ha? Là ai?”

      “Chính là nha hoàn của Đường lão phu nhân, gọi là Kim Lũ thì phải, nàng thích Đan Nhai, bất quá Đan Nhai có thích nàng ấy hay thì ta biết.”

      “Làm sao nàng nhìn ra được?”

      “Chính là bằng cảm giác đó…”

      Trời chiều sưởi ấm con người, dương quang phủ kín đường đá, theo thanh líu ríu của thiếu nữ, bước chân cũng vui vẻ hơn nhiều, bóng của hai người kéo ra rất dài, quấn quýt cùng một chỗ, trong chốc lát ấy, khí thật ấm áp.

      Mặt trời lặn, trăng dâng cao, tới gần giờ Tý, một tiếng quạ kêu khóc phá thủng gian, một bóng người chậm rãi vào trong rừng trúc.

      Kim Lũ quỳ mặt đất, “Bái kiến giáo chủ.”

      Nam Cung Ly cười mị nói: “Mấy năm nay để cho ngươi nằm vùng tại Đường môn, vất vả cho ngươi.”

      “Thuộc hạ dám kể khổ.” Kim Lũ cúi đầu, dám nhìn nam nhân trước mặt.

      “Ít nhiều nhờ ngươi, ta mới có thể lấy được chìa khóa của mật thất Đường môn, ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết mật thất Đường môn có cửa ra vào thứ hai chứ?”

      “Giáo chủ tha tội, thuộc hạ biết.”

      biết thì biết.” Chính là Hạ Phong Quang và Tiết Nhiễm có thể ra từ cửa đá, điểm này làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ, Nam Cung Ly hai mắt híp lại, “Kim Lũ, Đường Cửu Ca có ý với ngươi, ngươi lợi dụng cho tốt, còn tâm tư của hắn, ngươi thu liễm cho tốt, hiểu chưa?”

      “Vâng… giáo chủ.”

      Nam Cung Ly lại đột nhiên thu lợi hơi thở đông lạnh, hắn cười hào phóng, rất ôn hòa mà nói: “Đợi lấy được Bạo vũ lê hao châm, ngươi lập tức có thể ly khai Đường môn trở về Tổng đàn, Kim Lũ, vị trí tả hộ pháp của ta, vẫn luôn để lại cho ngươi.”

      Kim Lũ cúi đầu, trong mắt một mảnh lạnh lẽo, “Tạ giáo chủ.”
      Bánh Bao, doccomuu, thuyt7 others thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 215
      Edit: Nhi Huỳnh

      Đường Cửu Ca đã tỉnh lại, đoàn người Tiết Nhiễm cũng có lý do gì mà lưu lại, đoàn người bọn họ muốn cáo từ rời , Quan Duyệt Duyệt lại ầm ỹ muốn xem xong hoa đăng rồi mới , bởi vì nàng vô tình nghe được Kim Lũ nhắc tới hội hoa đăng ở nơi này sắp đến.

      Xem hoa đăng cái gì chứ? Chỉ là lấy cớ mà thôi, Phong Quang nhìn thấu ý tưởng trong lòng Quan Duyệt Duyệt, nàng ta chính là muốn trở về ́ Nhân ́c, muốn ở cùng với Nam Cung Ly, Quan Duyệt Duyệt lôi kéo Thanh Ngọc về phía nàng ta, hết cách, Tiết Nhiễm chỉ có thể ở lại Đường môn vài ngày, Phong Quang nhìn trong đáy mắt Thanh Ngọc giấu sự ngạc nhiên, cuối cùng vẫn làm trái lại tâm tư mà theo Quan Duyệt Duyệt.

      Một ngày hội hoa đăng này, đường đầy người chen chúc với nhau, người xem đèn nối liền đứt, các loại đèn màu sắc rực rỡ giống như bầu trời đầy sao, khiến ngã tư đường sáng như ban ngày, nhiều màu lộng lẫy.

      Phong Quang mang theo một cái đèn hình hoa sen trông rất sống động, đứng ở dưới một ngọn liễu, hôm nay trai gái cùng nhau đường ngắm đèn ít, nhìn trái nhìn phải, mùi vị đương chua thối như vậy, thật đúng là khiến nàng nhìn đến ngứa răng.

      bao lâu sau, Tiết Nhiễm xuyên qua đám người tới, hắn lấy kẹo hồ lô trong tay đưa cho nàng, “Phong Quang, nàng muốn ăn kẹo hồ lô.”

      Thì ra là giữa đường nàng bỗng nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Tiết Nhiễm thấy nhiều người mới có thể kêu nàng đợi ở chỗ này chờ hắn.

      Phong Quang yên tâm thoải mái cắn một cái, nói hàm hồ rõ hỏi: “Thanh Ngọc đâu?”

      “Thanh Ngọc gặp được Duyệt Duyệt, cùng nàng rồi.”

      “Người nhiều như vậy mà cũng gặp được…” Nàng than thở, Quan Duyệt Duyệt ngay từ đãu đã ở cùng một chỗ với Nam Cung Ly, cũng phải cùng ba người bọn họ, mà người đường lại nhiều như vậy, Thanh Ngọc thế mà có thể gặp được Quan Duyệt Duyệt cũng hết cách, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, nàng hỏi: “Vậy Nam… Dịch Vô Thương có phải cũng ở đó?”

      “Đúng vậy, sao thế?”

      có gì.” Có Quan Duyệt Duyệt ở đây, Nam Cung Ly hẳn sẽ đối với Thanh Ngọc làm cái gì, hơn nữa, Nam Cung Ly hiện tại cũng biết Thanh Ngọc là người may mắn sống sót khi bị hắn giết hại cả nhà, nàng nói cho chính mình có thể yên lòng, “Tiết Nhiễm, Quan Duyệt Duyệt biết thân thế của Thanh Ngọc sao?”

      “Biết.” Tiết Nhiễm nâng tay, dùng ngón trỏ lau đường dính lên khóe miệng nàng, hắn nói: “Thanh Ngọc là ta mang về lúc Duyệt Duyệt được bảy tuổi, cũng vì biết được thân thế Thanh Ngọc, Duyệt Duyệt trước đây cực kỳ thương Thanh Ngọc.”

      “Cái gì? Nàng biết mà còn!” Lời của nàng lặng lẽ kết thúc.

      Tiết Nhiễm khó hiểu, “Sao?”

      có gì…” Nàng khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, trong lòng khỏi thương hại Thanh Ngọc, sư tỷ mà hắn thích nhất biết được Nam Cung Ly là thù ̣ch của hắn, nhưng nàng còn thích Nam Cung Ly, nếu Thanh Ngọc biết đến, biết sẽ như thế nào?

      Tiết Nhiễm hiểu sao nàng lại đột nhiên thất thần, hắn bất giác nắm tay nàng, “Bờ sông sắp bắn pháo hoa rồi, xem ?”

      “Được…” Cắn một miếng kẹo hồ lô nàng cũng muốn cắn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực một cục, được Tiết Nhiễm dẫn dắt đến bờ sông.

      Người đến người dọc theo đường, Tiết Nhiễm rất quan tâm đem nàng bảo vệ bên người mình, cho người qua đường liều lĩnh đụng vào nàng, Phong Quang bên người hắn, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, “Tiết Nhiễm, ngươi có biết ngươi bây giờ là một bạn trai rất có lực?”

      “Bạn trai rất có lực là vật gì?” Đến bờ sông, Tiết Nhiễm hỏi, đường bọn họ dẫn đến một ̣a phương tương dối yên lặng, ít nhất nơi này cũng có người khác, sẽ thấy ồn ào.

      Phong Quang kiễng chân lại gần bên tai hắn nói: “Có nghĩa là ngươi làm cho người ta động tâm.”

      Hơi nóng từ hơi thở của nàng phả lên sườn tai hắn, cùng lúc đó, pháo hoa ở bờ bên kia được bắn lên, sắc màu nở rộ bầu trời, trong phút chốc, những sắc màu chớp nhoáng chiếu sáng bầu trời, cũng chiếu sáng gương mặt của người xem.

      Hào quang hoa mỹ sáng tối đan vào nhau, đem khuôn mặt tinh xảo của nàng nổi bật đến chói lóa, đôi mắt của nàng, hào quang như thu thủy lưu chuyển, rạng rỡ khoe sắc, khiến lòng người mê đắm.

      Hắn vẫn luôn biết ánh mắt của nàng rất đẹp, nhất là thời khắc nàng toàn tâm toàn ý đem hắn ánh vào đáy mắt.

      Hầu kết Tiết Nhiễm vừa động, cứ thế cúi đầu hôn lấy môi nàng.

      Chương 216
      Edit: Nhi Huỳnh

      Cái hôn này đến rất đột ngột, Phong Quang còn phản ứng kịp thì thân thể đã bị trói buộc tiến vào một cái ôm có lực, hoa đăng và kẹo hồ lô trong tay nàng đều rơi xuống đất, lại có tâm mà để ý, toàn bộ lý trí tập trung vào trong cái hôn này, khiến người ta rung động nhất là, này cũng phải là một cái hôn nhẹ nhàng.

      Hắn dùng cái lưỡi trơn lạnh lùng nhập vào trong miệng nàng, tham lam hấp thu hơi thở của nàng, dùng sức thăm dò khắp ngõ ngách, Phong Quang lui binh đầu hàng, ngay cả hô hấp đều dần trở nên khó khăn, qua hồi lâu, lại như mới qua chỉ vài giây thời gian, hắn buông nàng ra.

      Phong Quang từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, sắc mặc hồng rực, trái tim nhảy lên kịch liệt, nâng mắt nhìn lại mới phát hiện hắn cũng hơn gì nàng, tuy rằng hắn cực lực khắc chế, nhưng hô hấp dồn dập rất nhiều, hắn rõ ràng là một nam nhân tao nhã có lễ, nhưng cái hôn này lại dị thường kịch liệt, nàng thể thừa nhận, sự tương phản này làm nàng chịu áp lực nổi muốn bổ nhào vào hắn.

      “Thật có lỗi… ta…” Tiết Nhiễm nói nên lời, hắn nghĩ muốn nâng tay chạm vào gương mặt nàng, lại dám, cảm xúc trong chớp mắt lúc mới bắt đầu ấy, khiến hắn thể khắc chế chình mình.

      Phong Quang nâng tay che miệng hắn lại, nghiêm trang nói: “Tiết Nhiễm, ngươi có biết cái gì gọi là dã chiến ?”

      Tiết Nhiễm giống như nghe được thanh của lý trí lại cùng hắn nói "hẹn gặp lại".

      Nàng kéo tay hắn, lập tức muốn đến bên cạnh rừng rậm, nhưng ngay lúc đó có thanh rơi xuống nước hấp dẫn lực chú ý của nàng, chỉ thấy cách đó xa một thiếu nữ đứng ở bên bờ, nàng nhìn người ngừng giãy dụa trong nước, dậm chân một cái cũng nhảy xuống, chẳng được bao lâu, nàng liền đem nam nhân ở trong nước kéo lên.

      “Người kia… là Đan đường chủ.” Năng lực nhìn trong đêm so với Phong Quang tốt hơn, hắn cũng thấy rõ nam nhân rơi xuống nước kia đúng là Đan Nhai.

      “Aiz!” Phong Quang thấy hắn muốn qua, khỏi liều mạng kéo tay hắn lại, “Tiết Nhiễm, ngươi muốn dã chiến với ta sao?”

      Khụ… nương ngươi cởi mở ghê!

      Tiết Nhiễm mặt đỏ tai nóng, “Phong, Phong Quang… loại chuyện này… chỉ có lúc động phòng hoa chúc mới… mới…”

      “Vậy ý của ngươi là, ngươi sẽ lấy ta?”

      Hắn nầng một tay che mắt lại, sau một lúc lâu, miệng của hắn giật giật, “Ừm… ta sẽ cưới nàng.”

      “Nhưng mà ta còn có hôn ước đó.” Nàng đem tay hắn kéo xuống, lại ôm lấy mặt hắn, thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của hắn, đây là sở thích tà ác của nàng.

      Tiết Nhiễm bị bắt phải đối diện với nàng, xấu hổ cực kỳ, nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Ta sẽ tìm Dịch minh chủ nói rõ ràng, tâm của hắn đã thuộc về Duyệt Duyệt, vậy nên lại mang theo chuyện chung thân đại sự của nàng.”

      “Vậy nếu Dịch Vô Thương đồng ý giải trừ hôn ước thì sao?”

      “Vậy… ta liền mang nàng trốn vào ́ Nhân ́c, cho dù hắn có là võ lâm minh chủ nữa, có ́c chủ cho phép, hắn cũng thể tiến vào.”

      Phong Quang bị phương pháp mà hắn nói chọc cho nở nụ cười, nàng lại ôm lấy hắn, “Được, đây là ngươi nói, thôi, chúng ta nhìn xem cái tên Đan Nhai rơi xuống nước kia.”

      Cho dù nàng cũng cho rằng Tiết Nhiễm có thể làm cho Nam Cung Ly giải trừ hôn ước, bất quá có thể đùa với hắn một hồi như vậy cũng rất thú vị.

      Nàng nắm tay Tiết Nhiễm qua, nhìn đến thiếu nữ mặc xiêm y màu vàng nhìn Đan Nhai nằm đất biết làm sao, xem bộ dạng ủ rũ đăm chiêu của nàng, đại khái là nàng cho rằng hắn cứu được nữa.

      Tiết Nhiễm ra tiếng, “ nương.”

      Thiếu nữ ngẩng đầu thấy một đôi nam nữ, “Các ngươi là?”

      “Ta là đại phu.”

      Nghe một câu như thế, mặt mày của nàng ấy giãn ra một ít, “Đại phu, mau giúp ta nhìn một cái xem hắn có phải chết rồi ?”

      Tiết Nhiễm ngồi mặt đất, bắt mạch cho Đan Nhai, sau đó lại kìm bụng Đan Nhai xuống, sau khi phun ra mấy ngụm nước hắn vẫn tỉnh lại, Tiết Nhiễm thoáng trầm ngâm, còn chưa mở miệng liền nghe Phong Quang nói: “ nương, ta thấy hắn cần hô hấp nhân tạo.”

      Thiếu nữ áo vàng khó hiểu, “Hô hấp nhân tạo là cái gì?”
      ILoveU3000, thanh_thanh1, Bánh Bao24 others thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Hay quá hay quá hay quá!!! Ôi t chỉ biết vậy thôi. :ex10::ex10::ex10:. Thank nàng nhiều nhiều. :038::038::038:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :