1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      quảng bá ý, Chứ truyện này mà vác lên page CQH thôi rồi TT TT nhà mình vỡ chợ mất
      ILoveU3000, Nhi Huỳnhvk đại ca thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Thế giới này là trong những thế giới mà tác giả viết hay nhất. Đọc mà ấn tượng hoài luôn. cố gắng kiềm chế bản thân ko spoil truyện. :)))))
      Thảo17Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Truyện càng ngày càng hay rồi. Thank editor nhiều lắm. Càng về sau nam chính ở các thế giới càng biến thái. Đến bây giờ vẫn thấy Tiết thần y vô cùng trong sáng đáng , biết sau này thế nào. Thank editor nhiều
      ILoveU3000Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Tác giả: Miêu Mao Nho
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 189 - 190 - 191

      Nếu muốn tìm một câu để hình dung để hình dung tâm tình của Tiết Nhiễm giờ phút này, thì chỉ có thể nói là nhiều năm thanh tâm quả dục, vẫn luôn ăn chay chứ chưa bao giờ khai trai, mà hôm nay, có một chồng thức ăn thượng hạng để trước mặt hắn, thịt này ăn hay ăn, hắn toàn quyền quyết ̣nh.

      Hơn nữa trước mặt hắn còn phải là loại thịt bình thường, mà là một viên thịt dụ dỗ hắn.

      A, cái câu so sánh này hình như có gì đó kỳ lạ?

      Phong Quang buông bàn tay che miệng hắn ra, trận ̣a được dời đến ngực hắn, “Trái tim của ngươi đập rất nhanh đó, Tiết thần y…”

      Tiết Nhiễm chỉ cảm thấy có một luồng điện từ phía dưới chậm chạp lan tràn lên , luồng điện đó tiến vào đầu óc hắn, rung động nói nên lời, mỗi lần nàng ́ ý nhẹ giọng gọi hắn là Tiết thần y, cuối cùng kéo ra sẽ có một loại ma lực khiến người ta mềm yếu, hắn hoảng hốt có một loại ảo giác, vấn đề ăn hay ăn thịt, quyền lựa chọn phải ở chỗ hắn, mà là ở chỗ của nàng.

      Buồn cười, rõ ràng hắn mới là nam nhân.

      Tiết Nhiễm biết sao trong đầu mình đột nhiên có thêm một giọng nói, để cho nàng biết ai mới là người nên ở phía đè người còn lại, cầm lấy cánh tay nàng xoay người một cái, vị trí đảo lộn, hắn đem nàng đặt dưới người mình.

      “Hạ tiểu thư, trái tim của tiểu thư đập thật nhanh.” Tay hắn bao lấy phía dưới ngực trái của nàng, tay di chuyển lên một chút lập tức có thể chạm vào thứ mềm mại kia, khó mà thấy được ngón nay hắn cong lại giật giật, nói thật, hắn có loại xúc động khôn kể muốn nghiêng tay hướng lên một chút, hiểu sao hắn lại có trực giác là xúc cảm nơi đó nhất ̣nh rất tốt.

      Phong Quang kinh ngạc mở to mắt, hiểu hắn sao lại đột nhiên trở nên mạnh bạo như vậy, nhưng mà nàng cũng cảm thấy phản cảm với loại mạnh bạo này, hai tay nàng thuận theo tự nhiên vòng lên ̉ hắn, dùng giọng điệu hư vô mờ mịt nói: “Có lẽ ngươi có thể làm chút chuyện quá đáng với ta.”

      Dụ dỗ trắng trợn.

      Hầu kết Tiết Nhiễm chuyển động từng chút, thần sắc vẫn luôn nho nhã hờ hững, nhưng trong mắt lại có thêm một tia tăm tối, hắn giãy dụa, cho dù hắn rõ tại sao bản thân lại muốn giãy dụa.

      Rõ ràng thân thể của nàng mềm mại như vậy, mềm mại đến mức làm hắn dường như thể kháng cự lại.

      Rốt cục, đôi mắt tối đen hỗn độn của hắn từ từ khôi phục thanh tĩnh, hắn rời khỏi người nàng, bỏ lại một câu: “Hạ tiểu thư nghỉ ngơi chơi tốt.”

      Lập tức vội vã rời .

      Phong Quang ngồi dậy từ giường, nàng ngược lại cũng có gì tiếc nuối, sờ sờ cằm chậc chậc hai tiếng, xem ra y độc thánh quân nhiễm khói lửa nhân gian cũng phải có thất tình lục dục, nói cũng phải, nếu tâm có thể như nước, hắn làm sao có thể trở thành nam phụ mà chống lại nam chính chứ?

      Nói đến bên kia, Thanh Ngọc nhìn sư phụ của mình vội vã trở về phòng, hắn còn chưa kịp hỏi quỷ thích khóc cách vách bên kia như thế nào, thì đã thấy sư phụ mình cầm khăn mặt ném vào nước lạnh ngâm, sau đó lập tức dùng khăn ướt nước lạnh phủ lên mặt.

      Hắn dám hỏi, sao lỗ tai sư phụ đỏ như vậy…

      Ngày hôm sau, ở cửa khách điếm.

      Phong Quang thong thả đến chậm mà xuất hiện, nàng nhìn hai người chờ mình, tâm tình rất tốt chào một tiếng, “Chào buổi sáng.”

      Thoạt nhìn tối hôm qua nàng ngủ rất ngon.

      Thanh Ngọc ném bánh bao cho nàng, châm chọc khiêu khích, “Biết sắp phải còn dậy trễ như vậy, tối hôm qua ngươi ăn trộm à?”

      “Đúng rồi.” Phong Quang ngoài dự đoán gật đầu, “Tối hôm qua ta làm tâm tặc đó.”

      Tiết Nhiễm làm bộ như ngắm phong cảnh, yên lặng xoay người dám nhìn nàng.

      Thanh Ngọc biết bí mật nhỏ của hai người họ, vì thế hắn coi thường mà nhìn Phong Quang, “Hạng người quái dị như ngươi còn trộm tâm, phải trộm phải tâm của tên Vương Nhị mặt rỗ nào đó chứ?”

      Tình trạng mẩn đỏ mặt Phong Quang lúc này, thật đúng là chỉ có Vương nhị mặt rỗ mới xứng với nàng.

      “Đúng nha, ta trộm tâm của một tên Vương Nhị mặt rỗ.” Phong Quang cười tươi tắn, cắn bánh bao lên xe ngựa trước.

      Thanh Ngọc nhắc tới, “Hôm nay nàng ấy bị gì thế, thế mà cãi nhau với con, chẳng lẽ đổi tính? Sư phụ, hôm nay Hạ Phong Quang có điểm kỳ lạ.”

      Mặt Tiết Nhiễm chút thay đổi nói: “Trở về đem <Độc kinh> sao chép một trăm lần.”

      Thanh Ngọc ngây ngẩn cả người, “Sư phụ, <Độc kinh> có tới bảy bảy trăm tám mươi lăm trang lận đó!”

      Tiết Nhiễm mặt kệ hắn hô to gọi nhỏ mà lên xe ngựa.

      Ba Thục Đường môn, chỉ lấy độc dược ám khí mà làm nên danh hiệu, người trong Đường môn thân thủ quỷ dị, hành tung khó phân biệt, một khắc kia khi ngươi nhìn thấy bọn họ ra tay như thế nào thì mạng của ngươi cũng đã sắp tận. Đường môn đến nay tồn tại đã mấy trăm năm, nói đến thuật ám sát, môn phái nào dám xưng mình là lão đại trước mặt Đường môn, dù là thân pháp biến hóa kỳ lạ hay ám khí đa dạng, nhất là Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong tin đồn đó, uy vọng của Đường môn đứng sừng sững trong giang hồ đến nay chưa từng giảm.

      Mà khi lão môn chủ Đường Phồn của Đường môn qua đời hai năm trước, Đường lão phu nhân Đàm Tiên liền làm chủ Đường môn, kỳ thực vài năm Đường Phồn bệnh nặng thì Đường môn là do Đàm Tiên ̣nh đoạt, dưới Đường môn ai là tin phục Đường lão phu nhân.

      Nhưng mà gần đây Đường môn xảy ra một chuyện lớn, thiếu chủ Đường Cửu Ca trúng độc biết tên, mời rất nhiều đại phu mà ai có thể giải độc, mắt thấy thân thể Đường Cửu Ca ngày càng suy yếu, trong lòng Đường lão phu nhân sốt ruột, trung niên tang tử, tuổi già tang phu, Đường Cửu Ca là tôn tử duy nhất của bà, cũng là người thân duy nhất, bà muốn lại một lần nữa làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

      Cũng bởi vì màn hạ độc này, gần đây Đường môn đều đề phòng nghiêm ngặt, người muốn đến thăm đáp lễ cầu kiến, người bên trong cũng cho phép vào.

      Phong Quang nhìn cầu thang thật dài trước mặt, cứ vài bậc thang thì có một nam nhân mặt trang phục tối màu, đồng phục của Đường môn thoạt nhìn gọn gàng sạch sẽ, người có thần thái sáng láng mặc lên còn tôn được vẻ đẹp trai, nhất là mỗi người đều đội một mặt nạ che khuất nửa mặt làm tăng thêm cảm giác thần bí… Thật là nhiều soái ca.

      Thanh Ngọc khinh thường, “Ngươi có thể lau nước miếng khóe miệng ?”

      “A…” Phong Quang nâng lau lau lau khóe miệng, phát hiện có cái gì có thể gọi là nước miếng, thở phì phì nhìn Thanh Ngọc, “Nhãi con, ngươi gạt ta.”

      “Quỷ thích khóc, là ngươi háo sắc, ta chỉ nhắc nhở ngươi rụt rè một tí thôi.”

      “Tâm thích cái đẹp ai mà có, ta làm sai chỗ nào?” Phong Quang vừa cười vừa đến bên người Tiết Nhiễm, “Huống chi, tâm của ta từ sớm đã có chỗ thuộc về, người khác bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi, Tiết thần y, ngươi nhưng phải tin tưởng tâm của ta đối với ngươi là trung trinh đổi.”

      Tiết Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Hạ tiểu thư, đừng cãi nhau nữa, chúng ta nên suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể gặp Đường lão phu nhân mới là chính sự.”

      “Phải… đúng rồi!” Phong Quang như nhớ tới cái gì, nàng rề rà đến xe ngựa, lấy ra một thứ gì đó rồi chạy về, “Đây là thứ mà thiên hạ đệ nhất tiện cho ta, hắn nói đến lúc đó có thể lấy thứ này làm tín vật để gặp Đường lão phu nhân.”

      “Tín vật… có cái này thì tốt rồi.” Tiết Nhiễm rõ vì sao Tôn Nhất Đao lại đem tín vật giao cho Phong Quang mà phải đưa cho mình, bất quá có tín vật chính là chuyện tốt, hắn đến chỗ bậc thang, nói với một đệ tử Đường môn, “Vị huynh đài này, tại hạ Tiết Nhiễm, đặc biệt tới gặp lão phu nhân Đường môn.”

      Nghe thấy tên Tiết Nhiễm, đệ tử Đường môn này cũng kinh ngạc, bởi vì mấy ngày qua nghe được tin tức chữa trị được cho thiếu chủ Đường môn là có thể nhận được một số lượng lớn tạ lễ, có ít người gần đây nói chính mình là y độc thánh quân Tiết Nhiễm, nhưng cuối cùng sự thật chứng mình những người này đều là giả.

      “Ngươi nói ngươi là Tiết Nhiễm, có gì chứng minh?”

      “Được ́ nhân nhờ vả, tại hạ đến Đường môn là vì trị liệu cho Đường công tử, nơi này có tín vật mà ́ nhân giao cho Đường lão phu nhân để làm tin.”

      “Tín vật gì?”

      Phong Quang lên trước, giật nhẹ góc áo Tiết Nhiễm, nhỏ giọng nói: “Cái này… ta vừa mới nhìn qua, ta thấy cái tín vật này nên đem ra thì tốt hơn.”

      “Vì sao?”

      Phong Quang nhìn Tiết Nhiễm khó hiểu, lại nhìn đệ tử Đường môn kia, “Tóm lại… nên đem ra thì tốt hơn.”

      Cái này mà lấy ra là sẽ lớn chuyện đó!

      Trong lúc vô ý liếc mắt thấy Thanh Ngọc cũng đến bên người Tiết Nhiễm, sắc mặt hắn kỳ lạ có chút hồng, “Sư phụ, con cũng thấy cái này nên lấy ra thì tốt hơn.”

      Đệ tử Đường môn kia đã sớm còn kiên nhẫn, “Rốt cục là tín vật gì, đúng sự thật thì đừng đứng ở đây gây trở ngại ta canh gác.”

      A, còn đứng gác, ý thức trách nhiệm của tiểu tử này cũng rất mạnh đó.

      Phong Quang đột nhiên chỉ vào phía say tên đệ tử Đường môn, kêu lên: “Người nào!?”

      “Ai?” Tên đệ tử Đường môn xoay người, thấy bất kỳ ai, hắn lại quay đầu, chỉ nhìn thấy mắt cười long lanh của thiếu nữ trước mặt.

      Phong Quang đắc ký dào dạt nói: “Chỉ bằng độ tỉnh táo này của người, lúc ngươi vừa quay đầu ta đã có thể trực tiếp gõ ngươi hôn mê, lòng trách nhiệm cao thì có ích lợi gì, đầu óc đủ thông minh vẫn sẽ bị người ta lừa.

      “Nếu người trong Đường môn đều lỗ mãng như vậy, thế thì chuyện Đường công tử bị người ta hạ độc cũng có gì lạ.” Thanh Ngọc khó có khi phụ họa lời của nàng.

      “Các ngươi!” Đệ tử Đường môn này đáng thương tái xanh cả mặt, bên kia mặt nạ của hắn có trắng bệch hai thì biết, “Các người là ́ ý đến đây để quấy rối phải ?”

      “Chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên có một thanh thăm dò.

      “Đan đường chủ!” Nhìn thấy người tới, đệ tử Đường môn này như nhìn thấy được cứu tinh, “Người này nói mình chính là Tiết Nhiễm, còn nói có tín vật của lão phu nhân, nhưng bọn họ lại chịu lấy tín vật ra, bọn họ rõ ràng là tới quấy rối!”

      Đan Nhai là một nam nhân còn trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, giữa sự tuấn lãng còn có thế uy nghiêm, hắn tới, xem kỹ từng người bọn họ, trước khi có chứng cớ xác thực là bọn họ đến để quấy rối, hắn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, “Tín vật mà ba vị nói, biết là vật gì?”

      Tiết Nhiễm nhìn Phong Quang.

      Khuỷu tay Phong Quang đụng đụng Thanh Ngọc, “Ngươi nói .”

      “Cái đó là ngươi nói, ngươi nói .” Thanh Ngọc đứng ở bên kia Tiết Nhiễm.

      Tiết Nhiễm nói: “Phong Quang, đừng gây sự nữa.”

      Lần đầu tiên hắn kêu tên nàng, trong giọng nói tràn đầy sự bất lực, sắc mặt Phong Quang đen lại, nàng muốn tốt cho hắn, kết quả hắn lại thấy nàng lên cơn gây sự.

      “Được, các người phải muốn xem tín vật sao? Sau khi các ngươi nhìn, cho dù là có chuyện gì cũng đừng tìm ta.” Phong Quang nói xong, cầm cái bao trong tay mở ra, chỉ thấy bên trong là một miếng vải thô màu đỏ thẫm, vải thêu mẫu đơn cao quý, trong góc còn có khuê danh Đường lão phu nhân, thừa dịp mọi người sững sờ ngẩn ngơ trong nháy mắt, nàng cười hắc hắc nói: “Yếm của Đường lão phu nhân, đây cũng coi như là tín vật.”

      Chớp mắt liền yên tĩnh.

      Một lát sau, Tiết Nhiễm, Phong Quang và Thanh Ngọc ba người cuối cùng cũng vào được Đường môn, nhưng là bị một đám người áp tải vào, bởi vì bọn họ gánh phải tội thật to danh mạo phạm Đường lão.

      Phong Quang bên người Tiết Nhiễm, “Ngươi xem, đều tại ngươi, ta đã nói nên lấy ra, bây giờ thì tốt rồi, biết chúng ta bị xử trí như thế nào đây.”

      “Hạ tiểu thư yên tâm.” Tiết Nhiễm ôn nhuận như ngọc, mặt chút hoang mang, “Tại hạ sẽ để tiểu thư có việc gì.”

      Phong Quang vô cùng cảm động, “Ta tin tưởng thần y sẽ để ta gặp chuyện may, ân cứu mạng bậc này, tiểu nữ thể báo, chỉ có thể lấy thân…”

      “Đan đường chủ.” Một nam nhân trung niên bỗng nhiên xuất hiện phía trước, “Ngươi mang theo nhiều người như vậy là muốn làm gì?”

      Hắn đột nhiên xuất hiện, cũng đánh gãy lời của Phong Quang, Thanh Ngọc lạnh nóng cười khẽ một tiếng, Phong Quang lập tức trừng mắt nhìn qua.

      “Chiêu Nghĩa trưởng lão.” Đan Nhai ôm quyền, “Mấy người này ́ ý quấy rối trước cửa Đường môn, tổn hại thanh danh lão phu nhân, ta ̣nh dẫn bọn hắn gặp lão phu nhân, để lão phu nhân xem nên ̣nh đoạt xử trí như thế nào.”

      Đường Chiêu Nghĩa nhìn lướt qua, “Việc nhỏ như vậy cần làm phiền lão phu nhân, uy danh của Đường gia ta ai có thể phạm, giết .”

      Phong Quang tự giác đứng phía sau Tiết Nhiễm.

      “Trưởng lão, mạng người quan trọng, vẫn nên hỏi Đường lão phu nhân một chút mới có vẻ thỏa đáng.”

      “Có cái gì mà ổn thỏa, ta thấy ngươi chính là để ta vào mắt, Đan Nhai, ngươi đừng quên, cho dù ngươi có thể ngồi lên vị trí đường chủ, nhưng cũng chỉ mãi là một người ngoài mà thôi, bởi vì ngươi phải họ Đường.”

      Sắc mặt Đan Nhai vẫn như thường, “Khi mưu cầu chức vị này, Đan Nhai dù mang họ Đường thì cũng sẽ trung thành tận tâm với Đường môn.”

      “Hừ, ngươi có thể lừa gạt những người khác, nhưng thể gạt được ta, lần này Cửu ca trúng độc, nói chừng chính là do ngươi gây nên.”

      “Trưởng lão, trước khi có chừng cứ thì thể nói lung tung.”

      Đan Nhai và Đường Chiêu Nghĩa ngươi một câu ta một câu, khí giương cung bạt kiếm, các đệ tử Đường môn khác đều cúi đầu, ai cũng dám đến chọc vào một câu nào.
      Last edited: 19/2/18
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao32 others thích bài này.

    5. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Thanh Tâm quả dục, vẫn luôn Ăn chai => ăn chay nhé nàng @Nhi Huỳnh
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :