1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 15
      Edit: Nhi Huỳnh
      Ánh mắt Phong Quang ngơ ngác, “Hả, nói gì?”

      “Em nghiên cứu điều tra chuyện của Thu Niệm Niệm sẽ làm nghĩ… em đem nhiệt tình đối với chia bớt rồi.” Ngón tay Bạch Trí khe khẽ vuốt cái cằm trơn bóng của , rầm rì tâm tình nói nhỏ, gò má của đã muốn đỏ lên mà ửng hồng, làm cho người ta có xúc động muốn âu yếm.

      Mà thực tế, hắn cũng làm như vậy.

      Phong Quang rõ ràng cảm giác được hắn hôn lên môi mình, hắn còn vươn đầu lưỡi ra liếm một chút. “Đùng” một tiếng não của như pháo hoa nổ tung, mặc dù có gan đùa giỡn hắn nhưng bị người đùa giỡn ngược, tâm hồn thiếu nữ của cũng rất dễ dàng bị kích thích xúc động.

      Hạ thân mến, bây giờ có thể nói mục ́ch em muốn tìm hiểu Thu Niệm Niệm là vì chuyện gì .” Nếu là vì Tống Mạch… trong mắt Bạch Trí xẹt qua một tia nhọn lạnh lẽo.

      Phong Quang bất giác run run, “Em thấy ấy gần gũi với Tống Mạch, lại ở bên cạnh Tống Mạch, em… em sợ có ý tứ gì với ấy được à?”

      Ha, cái lý do này…

      còn có văn kiện phải xử lý, em tự mình nghỉ ngơi cho tốt.” Bạch Trí đem gái ngồi đùi mình ôm lên thả xuống sofa, hắn đứng dậy lại bàn làm việc.

      Phong Quang theo đứng sau lưng hắn, “Nè, Bạch Trí, thật sự có ý gì với ̉ chứ?”

      “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

      “Vậy sao nhìn em trả lời?”

      “Bởi vì muốn xem văn kiện.” Bạch Trí đeo mắt kính, mở văn kiện ra, ánh mắt hoàn toàn để ý đến Phong Quang.

      Cái kiểu phản ứng này của hắn càng làm cho Phong Quang lải nhải, “ đúng là có ý với ̉ hả? tuyệt đối là có ý với ̉, thái độ của nghĩa là nhất ̣nh có ý phải ? cần làm bộ như quan tâm đến vấn đề này nha, đồ khốn!”

      Bạch Trí buông văn kiện, tay mạnh mẽ giữ chặt cánh tay , đồng thời lúc ngã vào lòng mình hắn liền hôn môi khóa lại gái om sòm này, bây giờ coi như yên lặng.

      “Bây giờ chỉ có hứng thú với em.”

      Cảm nhận được cực nóng dưới mông mình căng lên, đầu Phong Quang bốc hơi, thấy rằng tốt nhất nên tin tưởng hắn, tin tức Bạch Trí thích Thu Niệm Niệm này đối với đã là thu hoạch rất lớn.

      Từ nay về sau ở văn phòng Phong Quang cùng Bạch Trí cùng nhau trải qua cuộc sống tràn ngập xấu hổ ngượng ngùng… mới là lạ!

      Bạch Trí chỉ phải thỏa mãn các loại cầu của Tống Mạch, mà mỗi ngày đều có rất nhiều văn kiện cần hắn xem, hắn phải chỉ là một thư ký thôi sao? Đúng vậy, nhưng thân là tổng tài Tống Mạch chỉ biết tìm phụ nữ mà rêu rao uy danh bá đạo của bản thân, mọi chuyện trong công ty tự nhiên đều giao cho Bạch Trí giải quyết, thì chẳng lẽ mọi người nghĩ tổng tài làm sao có nhiều thời gian mà đương với nữ chính như vậy.

      Bạch Trí hóa thân thành một người cuồng công việc thì Phong Quang liền khổ sở, nói là đến công ty làm việc nhưng thực tế chỉ là hữu danh vô thực, vì vậy mỗi ngày chỉ biết đổi tư thế nằm sofa chơi điện thoại, mỏi mắt thì chạy tới quấy rầy Bạch Trí.

      Bạch Trí cũng chỉ biết hôn , rồi xoa xoa đầu , “Ngoan, bây giờ phải làm việc, một lát chơi với em.”

      Sau đó Phong Quang buồn bực trở lại sofa ngồi, má nó, cảm giác như bản thân là con mèo cún con được chủ nhân thương chiều chuộng.

      Ước chừng sau hai ngày, đại khái Bạch Trí phát hiện cảm thấy cực kỳ nhàm chán, tùy tiện đưa ra một văn kiện, “ Hạ thân mến, có thể giúp một việc ?”

      nằm sofa, cũng ngẩng đầu lên, “Việc gì?”

      “Cái văn kiện này cần đưa đến văn phòng lầu 16.”

      Ai dè Phong Quang vẫn nhúc nhích, “Em làm sai vặt cho có được thưởng gì ?”

      “Ngày kia đưa em công viên.”

      “Yes, Sir!” Phong Quang lấy vận tốc ánh sáng đứng dậy, rồi tiến lên cầm lấy văn kiện tràn đầy sức sống ra văn phòng.

      Bạch Trí hơi hiện ra vẻ mặt bất lực, nhưng khóe miệng thể kìm chế kéo lên một chút.
      Last edited: 13/7/17

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 16
      Edit: Nhi Huỳnh
      Phong Quang cái gì cũng để ý đến thang máy, nhưng còn chưa tới thang máy thì góc hành lang có một gái lao ra lập tức đụng vào , may mà kịp đỡ tường nên bị ngã sấp xuống.

      “A, thật xin lỗi! Tôi phải ́ ý!” Thu Niệm Niệm cúi người xin lỗi, nàng vừa ngẩng đầu, “Ôi, Hạ?”

      Sắc mặt Phong Quang có chút khó chịu. “ Thu à, trong hành lang được chạy băng băng như vậy, đây là ý thức bình thường.”

      “Phải, thật xin lỗi… Tại vì tổng tài kêu tôi giúp hắn mua coffee, thời gian có hạn nên tôi mới phải chạy lên, Hạ, xin lỗi vì đụng vào !”

      “Coffee? Tôi nhớ rõ mỗi văn phòng đều có chuẩn bị sẵn nước trà coffee phải , Tống… tổng tài vậy mà kêu ra ngoài mua?”

      Thu Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi, “Hắn nói coffee ở tiệm nằm ngay góc đường kia uống ngon.”

      Mà thực ra chỉ vì muốn bắt nạt thôi.

      “Xem ra tổng tài đối với Thu đây có vài phần coi trọng nhỉ?”

      Thu Niệm Niệm biết lời nói của Phong Quang là có ý gì, cũng dám tùy tiện nói tiếp, chẳng qua trong lòng lại nghĩ vài phần coi trọng này cũng thèm.

      Thu, còn sao? phải nói tổng tài cho rất ít thời gian à?”

      “A! Chút nữa thì tôi quên mất!” Thu Niệm Niệm nhớ tới chuyện quan trọng cầm theo gói to bỏ chạy, kết quả chạy quá nhanh, ở góc tường dừng kịp trực tiếp đụng vào vách tường cứng rắn té ngã xuống đất, coffee rơi ra từng chút, mà thì ôm cái trán khóc ra nước mắt, thậm chí còn làm mắt cá chân bị thương.

      “Này, Thu Niệm Niệm!” Đột nhiên người đàn ông bỏ qua bộ dạng cao ngạo thường ngày xuất hiện, hắn cúi người nâng Thu Niệm Niệm dậy, nhìn thấy trán sưng đỏ, mắt cá chân cũng sưng lên, đôi mắt lạnh liền nhìn Phong Quang đứng ngay bên cạnh, giọng nói nghe lạnh lẽo cả người, “ làm gì ấy?”

      Phong Quang: “…”

      Đừng vậy chứ, nằm cũng trúng đạn?

      Tống Mạch là do Thu Niệm Niệm ra ngoài lúc lâu còn chưa trở về nhịn được ra tìm người, lại ngờ đụng phải một màn này, hắn biết gái trước mặt, mẹ của hắn muốn sắp xếp Phong Quang đến công ty hắn tất nhiên là đồng ý, nhưng hắn chịu nổi mẹ mình một khóc hai nháo ba thắt ̉, sau đó hắn nghĩ, đến thì đến, chỉ cần biết điều mà an phận, hắn sẽ gây khó dễ cho . Nhưng thực tế, Hạ Phong Quang gần đây đến công ty ở văn phòng Bạch Trí một bước cũng ra, Tống Mạch mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng Thu Niệm Niệm bên cạnh đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, cho nên gây chuyện với Phong Quang ở công ty, hắn lựa chọn tính xem nhẹ chuyện này nhưng đàn bà đúng là đàn bà, cho dù nhìn như sẽ an phận thủ thường cũng nhịn được lòi ra giống như người khác ra tay với Thu Niệm Niệm.

      Hừ, đúng là cái vị hôn thê này phải thứ gì tốt đẹp!

      Phong Quang hoàn toàn biết suy nghĩ của Tống Mạch: “Cái đó…”

      “Câm miệng!” Tống Mạch lạnh giọng ngắt lời : “ biết mình động phải người của ai ?”

      “… biết.”

      “Hạ Phong Quang, cần quên thân phận của mình, cho dù là người mà mẹ tôi nhìn trúng thì sao, tôi có trăm ngàn phương pháp làm phải hối hận vì đụng đến người của tôi.”

      “Khoan đã…”

      “Bên ngoài chơi lạt mềm buột chặt, sau lưng lại giở thủ đoạn đùa giỡn.” Tống Mạch hừ lạnh một tiếng, “Hạ Phong Quang, đàn bà như tôi gặp nhiều rồi.”

      Nghe hắn nói càng lúc càng kỳ cục, Thu Niệm Niệm bất chấp mà khóc, vừa ̣nh mở miệng đã bị Tống Mạch kéo ra sau.

      Tống Mạch đem gái nhỏ bảo vệ sau người, một thân khí phách bá vương làm cho người ta nhìn liền sợ hãi ba phần, “Thu Niệm Niệm là người của tôi, bất luận là ai mưu muốn hại ấy đều phải trả giá lớn… A!”

      Một cái gì đó nện lên mặt hắn, hắn bực bội hừ một tiếng lùi về sau một bước, thứ đó rơi xuống, thì ra là một chiếc giày cao gót, Tống Mạch chỉ cảm thấy mặt đau nhói.

      Hắn cả người giận dữ nhìn đến gái chết tiệc kia, nhưng chưa kịp nói gì thì đối diện lại đập tới một chiếc giày cao gót khác, “ nói dễ nghe nhỉ, đồ cuồng tự kỷ!”

      Góc tường vang lên một trận thanh hút khí, còn có cả tiếng điện thoại.

      Phong Quang cũng mặt kệ mọi thứ, chân trần đứng đất, chống nạnh chửi ầm một trận, “ móa nó nghĩ mình là ai? Phụ nữ thể thích à hay là chuyện gì cũng làm được? có biết trí khôn của so với mặt rất tỷ lệ nghịch , ngày nào cũng ảo tưởng mình là Hoàng Đế phong kiến, phụ nữ phải xếp hàng đợi lâm hạnh, còn phải vì mà diễn cung tâm kế hả? Mặt còn trắng hơn phụ nữ, eo còn nhỏ hơn phụ nữ, chân so với phụ nữ còn dài hơn, phải ai cũng thích cái dạng ẻo lả như đâu, còn cái bé lọ lem sau lưng cũng chỉ có mới xem thành công chúa mà bảo vệ. Bản tiểu thư vừa giàu vừa đẹp, chẳng lẽ còn phải tự hạ thấp thân phận mà tranh giành đàn ông với ta? khí trong cái tòa nhà này vì cái hơi thở ngu xuẩn của mà cũng thấy khó ngửi rồi, đồ ngu!”

      giơ lên tay phải, khoe ra một ngón giữa: “Son of bitch!”

      Sắc mặt Tống Mạch trắng xanh, gương mặt tuấn vì một bên có vết giày mà nhìn có vẻ buồn cười, cơn tức trong ngực của hắn di động từ xuống dưới, giống như lần đầu tiên có phụ nữ mắng chửi thô tục với hắn mà biết phải phản ứng làm sao, cuối cùng quét mắt về phía góc hành lang lộ ra đầu một đống người nhìn, “Nhìn cái gì! có việc gì làm hả!?”

      Một đám người nhiều chuyện lập tức giải tán, có người còn quên nhặt điện thoại làm rơi mặt đất lên.
      Last edited: 20/2/18

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 17
      Edit: Nhu Huỳnh
      “Hạ, Phong, Quang! muốn chết!” Tống Mạch phải chỉ tức giận bình thường, hắn buôn tay nắm Thu Niệm Niệm, từng bước lại gần Phong Quang.

      Từ giữa một người đứng ra chặn lại Tống Mạch, “Tổng tài, Thu cần được chữa trị.”

      Tống Mạch quay đầu lại nhìn, Thu Niệm Niệm bởi vì đụng bị thương, lại bị hắn lôi kéo hiện tại dựa vào tường, bị đau mặt đều chảy ra một lớp mồ hôi, lẻ loi đứng đó như một bé lọ lem bị vứt bỏ.

      “Hạ Phong Quang, tôi để yên chuyện này đâu.?” Nghiến răng nghiến lợi nói xong một câu, Tống Mạch quay lại ôm lấy Thu Niệm Niệm liền .

      Phong Quang nhẹ nhàng thở ra.

      “Bây giờ mới biết sợ.” Bạch Trí nhặt hai chiếc giày bị ném đất, ngồi xổm xuống đem chân trần của cho vào giày.

      cứng miệng: “Em có sợ, chỉ là… Chỉ là em muốn phá hỏng hình tượng thục nữ trong mắt người khác.”

      Tống Mạch là đàn ông, mà chỉ là một gái, hệ thống chỉ giúp nhắm trúng mục tiêu chứ có tăng một chút giá trị vũ lực nào, cho nên có thể ném trúng Tống Mạch nhưng chắc có thể đánh thắng hắn.

      Bạch Trí đứng lên, nói gì.

      Phong Quang lo lắng yên, “Em…em có phải gây phiền toái cho ?”

      có.”

      “Vậy sao lại nhìn em như vậy?”

      nghĩ, em còn có thể gây ra bao nhiêu niềm vui bất ngờ cho .”

      đắc ý cười: “Tương lai còn rất dài đó, có thể mong đợi rất nhiều nha, cái đó…”

      Sắc mặt có chút lo ngại, Bạch Trí hỏi: “Sao vậy?”

      phải có hứng thú với Thu Niệm Niệm sao? ấy bị thương quan tâm à?”

      Nghe oán trách mười phần nói xong, Bạch Trí than thở một tiếng, thì ra ấy lo lắng chuyện này, như vậy nếu nói rõ ràng, chừng vĩnh viễn đều để tâm chuyện này, “ cùng ấy như em nghĩ như vậy đâu.”

      phải như vậy thì như thế nào?”

      “Mẹ của qua đời lúc còn rất nhỏ.” Bạch Trí nghĩ tới chuyện cũ, ánh mắt rõ tối lại, “Bởi vì cha ở bên ngoài có tình nhân nên bà ấy bị bỏ.”

      “Bạch Trí…” Phong Quang ôm lấy cánh tay hắn, tất nhiên muốn hắn nói tiếp.

      Nhưng Bạch Trí thoải mái cười cười, hắn kéo ôm lấy, hôn lên ̉nh đầu , “Thu Niệm Niệm rất giống mẹ của , phải vẻ bề ngoài mà là cảm giác, bọn họ đều giống như cây tơ hồng(1).”

      Cây tơ hồng có đàn ông thì sống nổi.

      (1)Tơ hồng là một loài cây ký sinh.

      “Xin lỗi, em nên bụng dạ hẹp hòi như vậy.” Đoạn ký ức đó nhất ̣nh tốt đẹp gì, Phong Quang rất áy náy vì làm cho hắn nhớ tới chuyện cũ.

      liên quan đến em, bây giờ rất tốt.”

      cà nhắc hôn lên cằm hắn, “Em cam đoan, có em ở đây, từ nay về sau ai cũng thể khi dễ .”

      “Vinh hạnh của .” Hắn cúi đầu hôn .

      Lão bản công ty Hòa Phong đã đặt bữa tối ở nhà hàng cạnh bãi biển, Bạch Trí cầm văn kiện đến chỗ hẹn, tâm trạng của hắn cũng thoải mái, đối với tư liệu điều tra của hắn, Dư Lễ là một người tuổi trẻ tài cao, cũng là một nhân vật khó chơi, hắn thân là tổng tài công ty Hòa Phong nhưng Trát Nam lại phái một thư ký, chuyện này là thích hợp, có thể Dư Lễ sẽ cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.

      Bên trong truyền ra thanh trò truyện vui vẻ của một nam một nữ, Bạch Trí đẩy tay nắm cửa, thanh nói chuyện đó hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc, khi trong hành lang có một bồi bàn phụ giúp đem toa đồ ăn đẩy qua thì hắn mở cửa, quả nhiên bên trong chỉ có một người đàn ông tuấn dật mà còn có một gái xinh đẹp.

      gái đứng dậy, tới ôm lấy cánh tay Bạch Trí, “Tiểu ngư nhi, đây là bạn trai của tôi, sao, đẹp trai ?”

      gái này tất nhiên là Phong Quang.

      phải tiểu ngư nhi, là tiểu dư.” Hắn mỗi ngày đều sửa đúng một câu, Dư Lễ nhìn về phía Bạch Trí, lộ chút ra ghét bỏ nói: “Còn tạm được.”

      Bạch Trí gật đầu: “Dư tổng, tôi thay mặt tổng tài Trát Nam mà đến, tôi là Bạch trí.”
      Last edited: 20/2/18

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 18
      Edit: Nhi Huỳnh
      “Hừ, tôi biết cậu là ai, con nhóc nhỏ này mỗi này đều nhắc đến cậu, tôi muốn biết cũng khó, tại sao Tống Mạch kêu cậu tới, hắn ở đâu?”

      “Tổng tài hắn…”

      đợi Bạch Trí nói xong Phong Quang đã lôi kéo hắn ngồi xuống, ngắt lời hắn: “Tống Mạch chơi trò hoàng tử và bé lọ lem với Thu Niệm Niệm của hắn rồi, cho nên hôm nay Bạch Trí nhà tôi bàn công việc với .”

      “Tống Mạch.” Dư Lễ dương quái khí nói: “Hắn coi tôi là thứ tiểu tốt gì, bổn đại gia ́ch thân đến làm ăn vậy mà hắn chỉ phái một tên thư ký đến cho có lệ với tôi.”

      “Nè, tôi thích nói như thế, bạn trai của bản tiểu thư đến bàn công việc với là sỉ nhục à?”

      Dư Lễ nghĩ đến vấn đề này sửng sốt một chút, lại cắt lời: “ ai lại tìm một tên thư ký cỏn con.”

      “Tôi chỉ thích ấy thì sao, ngoại trừ ấy ra ai cũng thèm.” Phong Quang nắm chặt tay Bạch Trí, khuôn mặt nhỏ nhắn một mực nghiêm túc.

      Bạch Trí cầm lại tay , hề phản ứng với sự khinh miệt của Dư Lễ, đem văn kiện đưa ra nói: “Dư tổng có thể xem phương án quảng cáo trang sức của chúng tôi.”

      cần thiết, quảng cáo này đều cho các người, tôi là nể mặt mặt mũi của con nhóc này.”

      Phong Quang míu mày: “Nè, Dư Lễ!”

      “Được rồi được rồi, cho tôi nói như vậy, nghĩ rằng cậu ta đến đây mà chuẩn bị tư liệu kỹ càng sao? có , tôi cũng đáp ứng dự án này dễ như vậy, dù sao tôi còn tâm cao khí ngạo, đối với hành vi qua loa tắt trách của Tống Mạch tôi đối phó ngược lại hắn là hay rồi.”

      Dư Lễ nói có vẻ rất có đạo lý, ánh mắt Phong Quang tội nghiệp nhìn Bạch Trí, muốn hắn cảm thấy vui vì phần công việc này nhờ mới thành công, “Bạch Trí, tiểu ngư nhi là học trưởng của em lúc học đại học ở nước ngoài, em tìm hắn phải vì khinh thường năng lực của đâu, chỉ là…”

      Chỉ là cái gì cũng biết nói làm sao.

      hiểu mà.” Bộ dạng đáng thương của giống như một con mèo con ốm yếu, Bạch Trí vuốt ̉nh đầu , nếu phải còn có người ngoài hắn sẽ hôn một cái thật nhiệt tình.

      “Chậc.” Bọn họ dịu dàng thắm thiết làm cho một tên FA như Dư Lễ rất khó chịu, hôn thê của hắn còn chưa theo đuổi được đâu, “Nhóc con, là giỡn chơi hay ý muốn nghiêm túc với hắn?”

      “Đương nhiên là nghiêm túc!”

      “Nếu tôi nhớ lầm thì còn có một vị hôn phu , chính là cái tên Tống Mạch ba ngày hai bữa phải tán gái đó.”

      Phong Quang nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sớm hay muộn cũng phải giải trừ hôn ước với cái đồ nghiệp chướng tám trăm năm kia.”

      “Ơ, son môi của phai một nửa rồi.”

      “Vậy sao!?” Phong Quang lấy gương ra phát hiện son môi đúng là phai nhạt, “Em toilet!”

      Thân là một thục nữ Phong Quang vào toilet tân trang lại, vừa , hơi thở ôn nhu người Bạch Trí liền bặt vô tín.

      Hắn lịch sự mà bất hòa cười, “Dư tổng muốn nói chuyện gì với tôi?”

      “Bạch Trí, a…” Dư Lễ mỉm cười khó hiểu nói: “Khi ta nghe được Phong Quang muốn ở cùng với cậu tôi thật sự kinh ngạc lo sợ nhỏ nha, Phong Quang vẫn còn biết cậu và tôi đã quen biết nhau từ ba năm trước.”

      “Con người ai cũng có chỗ sơ sót, Dư tổng cho dù quên nói cho Phong Quang cũng có gì đáng trách.”

      “Ha? Cậu muốn tôi nói cho Phong Quang?”

      “Tôi có quyền gì khiến Dư tổng làm chuyện mình muốn.”

      “Thái độ mơ hồ rõ của cậu làm cho tôi biết được cậu là có tình cảm gì với Phong Quang hay .”

      Bạch Trí ôn nhuận như ngọc cười nói: “Việc này có ảnh huởng gì với việc chúng ta hợp tác sao?”

      có.” Dư Lễ lười biếng cười, “Cậu có biết trước khi cậu tới đây Phong Quang tìm tôi nói việc gì ? ấy nói, muốn tôi giúp cậu, giúp cậu đối phó Tống Mạch, giúp cậu báo thù.”

      Dư Lễ nói xong, hài lòng nhìn người đối diện sắc mặt thay đổi.
      Last edited: 20/2/18

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 19
      Edit: Nhi Huỳnh
      “Bạch Trí, xem ra chỉ tôi mà Phong Quang cũng biết thân phận của cậu, nói chừng Phong Quang đã đoán được cậu ở bên ấy chẳng qua là muốn lợi dụng ấy thôi, như vậy bây giờ cậu tính làm sao ha?”
      Tới tận lúc lái xe, trong đầy Bạch Trí ngừng vang vang lại lời nói của Bạch Trí đến mức người bên cạnh nói gì hắn cũng nghe thấy.

      “Bạch Trí, Bạch Trí…” Thấy hắn để ý mình, Phong Quang đề cao giọng, “Bạch Trí!”

      Thắng gấp một cái, Bạch Trí đem xe dừng ở lề đường quốc lộ, hơi hơi nghiêng tay, biết gì hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      “Em hỏi khi em rời Dư Lễ đã nói với chuyện gì? Hỏi cũng trả lời, bí mật gì à, bọn muốn gạt em chuyện gì sao?” Phong Quang khoanh tay nhìn hắn, vẻ mặt lộ vẻ đừng hòng lừa gạt .

      phải em có việc gạt sao?” Bạch Trí tiên phát chế nhân nói, giọng lộ cảm xúc: “Trước khi đến, em cùng Dư Lễ nói cái gì?”

      “Em…” cắn môi suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quay đầu, “Gió lớn quá, em cái gì cũng nghe thấy!”

      Bạch Trí áp lên người bắt nạt, đem vây lại ghế, “Em muốn Dư Lễ giúp đối phó Tống Mạch, thù lao là gả cho cậu ta, nói đúng ?”

      “Cái gì? Hắn nói với vậy sao!?” Phong Quang kinh hãi lắp bắp, sau đó lập tức nguyền rủa Dư Lễ trong lòng một trăm lần, “Em có tìm hắn thương lượng chuyện giúp , nhưng mà có nói chuyện sẽ cưới hắn nha! Dư Lễ có vợ chưa cưới rồi, hắn rất ấy, một tháng sau bọn họ sẽ kết hôn… Khoan đã, nói gạt em!”

      nhìn thấy vẻ mặt thì ra là vậy của hắn, bất giác hiểu được chuyện gì xảy ra, đẩy hắn ra mím môi giận dỗi.

      Bạch Trí nhẹ giọng cười, “Em biết thân phận của .”

      “… Biết.” do dự thật lâu mới trả lời, “Là cha em cho người điều tra, ông ấy nói cho em.”

      “Cha em còn nói gì ?”

      Đôi mắt Phong Quang buồn bã một chút, “Nói chỉ là lợi dụng em thôi, mượn sức nhà họ Hạ lật đổ Tống Mạch.”

      Bạch Trí đồng ý gật đầu, “Cha em nói rất có lý.”

      Ánh mắt nhìn xuống.

      “Nhưng mà tuy rằng có đạo lý thì vẫn có chỗ đúng.”

      Vừa mới cảm thấy chán nản cả người lại lập tức ngẩng đầu lên chăm chú nhìn hắn.

      Bạch Trí thấy biểu tình thay đổi liên tục của thật sự rất thú vị, kéo vào lòng, khóe môi đều là ý cười thản nhiên, “ nói rồi, chạm qua em, sẽ nhường em cho bất kỳ ai.”

      “Cho nên?” giương mắt lắp bắp bởi vì vẫn chưa nghe thấy chính miệng hắn nói câu mà muốn nghe nhất.

      Bạch Trí nhận thua thở dài, môi áp lên thái dương , ba chữ đó thanh rất nhỏ, thong thả mà có lực, từng chữ rõ ràng được nói ra.

      Ba chữ này ngoại trừ Phong Quang, sẽ bao giờ còn người nào nghe thấy nữa, cười nhào vào lòng hắn.

      đường trở về, mặt Phong Quang đều lộ ra vẻ thỏa mãn ý cười, đừng nhìn Bạch Trí bề ngoài nói chuyện lịch sự khiêm tốn, thực tế hắn đối với ai cũng lạnh lùng, có thể nghe được hắn tỏ tình phải chuyện đơn giản đâu. còn sợ mọi việc theo nguyên văn mà xảy ra, chuyện hắn sẽ có cảm tình với Thu Niệm Niệm nhất ̣nh có nữa, tất nhiên cũng do Phong Quang giống Thu Niệm Niệm, ở mặt tình cảm, thích chủ động tiến tới.

      Nhưng mà cảm tình sung sướng cũng duy trì được lâu, bởi vì quốc lộ cách bờ biển xa bọn họ nhìn thấy một đôi tình nhân cãi nhau.

      Tống Mạch và Thu Niệm Niệm.

      Last edited: 10/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :