1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ sáu
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 179

      Chốn thần bí trong giang hồ nhiều đếm xuể, mà muốn biết nơi thần bí nhất là chỗ nào, đó chính là ́ Nhân ́c tọa lạc tại núi Thiên Mạch.

      ́ Nhân ́c là nơi như thế nào?

      Nghe nói những người trong ́ Nhân ́c là những người đã qua đời trong chốn giang hồ, nhưng người chết rồi phải là quỷ sao? Mà trong ́ Nhân ́c cũng chỉ là người bình thường thôi. Thật ra chẳng qua họ là những người mai danh ẩn tích hoặc được đồn đại trong chốn giang hồ, hoặc là người nghe đồn là đã chết, có người là vì thoát tranh đấu trong giang hồ, có người là vì tìm một nơi an tĩnh, nhưng phải ai cũng có thể vào ́ Nhân ́c, chỉ có người được ́c chủ Đông Phương Dạ đồng ý mới có thể vào, nếu thì cho dù ngươi có tìm được cửa vào ́ Nhân ́c, cũng có cách nào qua các loại cơ quan để tiến vào trong ́c.

      Mà Tiết Nhiễm, là người duy nhất có thể lấy được đặc quyền từ chỗ Đông Phương Dạ, bởi vậy hắn muốn đem ai vào trong lúc nào cũng được, ví dụ như Quan Duyệt Duyệt mười lăm năm trước.

      đường đá yên tĩnh, thiếu niên kia từ đầu tới cuối đều trầm mặc nói, Phong Quang nhìn thiếu niên phía trước so với chính nàng còn hơi cao hơn, nhịn được mở miệng, “Aiz, ta nói, ngươi tên là gì?”

      Hắn lạnh nhạt trả lời: “Thanh Ngọc.”

      “Thanh Ngọc… ngươi là đồ đệ của Tiết thần y?”

      “Phải.”

      “Tiết thần y là người như thế nào? Dễ ở chung ? Tính tình có xấu lắm ?”

      “Sư phụ rất tốt.”

      Phong Quang thì thào tự nói: “Có thể nuôi ra một tên đồ đệ mặt liệt, ta thật biết hắn có chỗ nào tốt đây.”

      “Hạ tiểu thư, làm ơn duy trì im lặng, đừng đánh thức độc xà ngủ.”

      Phong Quang run lên, nhìn cây ́i xung quanh, run run, “Nơi này… có rắn?”

      Thanh Ngọc liếc nàng một cái, hướng mắt ra trước.

      “Này, đợi ta!” Phong Quang vội vàng đuổi theo, “Ta nói này, cái tính cách lạnh lùng này của ngươi phải sửa lại, bằng sau này sẽ chọc được mấy tiểu nương thích đâu, ngươi nhìn hiện nay đương kim võ lâm minh chủ rất được thích trong đám thiếu nữ, còn phải là là vì gặp người liền hé miệng cười mới dẫn tới vô số thiếu nữ khom lưng tranh giành sao?”

      Thanh Ngọc phản ứng lại, tiếp tục nói: “Ta thấy bộ dạng ngươi năm nay cũng đã mười hai mười ba tuổi , rõ ràng là tuổi thiếu niên ngây thơ trong sáng, ngươi có biết nếu ngươi lộ ra khuôn mặt tươi cười tỏa sáng rất là được mấy a di thích, bộ dạng ngươi cũng được lắm, cười nhiều một chút phải rất đáng tiếc sao?”

      Thanh Ngọc dừng chân lại.

      Phong Quang lập tức vui vẻ nhìn hắn, thấy rằng cuối cùng thì cũng bị mình nói thông rồi.

      Thanh Ngọc lãnh đạm phun ra ba chữ, “Ngươi thật phiền.”

      Tiếp theo hắn tiếp tục về phía trước.

      Phong Quang sửng sốt xong mới nhớ việc đáp lại: “Tiểu tử thúi, ta còn chưa nói ngươi mặt như tảng băng đâu!”

      cứ thế một đường nhắc nhở tiểu hài tử tại sao lại có thể đáng như vậy, bọn họ ra đường nhỏ giữa khe núi yên tĩnh, phía trước liền sáng tỏ thông suốt, cây hoa đào nở rộ xinh đẹp, ruộng bậc thang dốc núi, nước chảy dưới dòng suối nhỏ, guồng nước ngừng chuyển động, tiếng nước mát rượi, con người làm bạn với sông núi mà sống, nhà ở mọc lên như nấm, khói bếp lượn lờ.

      Một đứa bé ngồi trâu cày chậm rãi qua, phía sau bé con còn theo một đám vịt, có nữ nhân đứng trước cửa gọi con mình về ăn cơm, cũng có nam nhân cõng củi con đường nhỏ giữa ruộng đồng… Nhìn thấy cảnh tượng này ai than thở một câu, đẹp nhất vẫn là phong cảnh điền viên.

      Mặt Phong Quang thẫn thờ, nói với Thanh Ngọc: “Nơi này chính là ́ Nhân… Thôn?”

      ́ Nhân ́c.” Thanh Ngọc quăng một ánh mắt ngươi bị đãng trí à cho nàng, tới một gian nhà gỗ lưng chừng sườn núi.

      Phong Quang theo sau, “Thanh Ngọc hư hỏng, ngươi một chút đáng cũng có!”

      Thanh Ngọc cũng để ý nàng, đến nửa sườn núi, hắn đẩy hàng rào ra, vào sân vườn, nhìn thấy nam nhân dứng dưới tán cây hoa đào, cung kính gọi: “Sư phụ.”

      Chỉ thấy người nọ mặc áo trắng, tóc đen, quần áo và mái tóc đều phóng khoáng tung bay, nương theo chiều gió, dung mạo chưa thể nói là tuyệt mỹ, nhưng khí chất ôn nhu như ánh trăng sáng tỏ, như từ tranh bước ra, phong thái tuyệt trần, đúng là thể dùng ngôn từ để hình dung được nữa.

      Người này sẽ khiến người ta có cảm giác xinh đẹp mà kinh sợ, bởi vì hắn giống như một ly trà ngon, chỉ có thể tinh tế thưởng thức mới có thể cảm nhận được sự độc nhất vô nhị của hắn, nhưng đối với nữ nhân mà nói, người như vậy so với nam nhân chỉ thắng vì dung mạo càng có lực hấp dẫn.

      Phong Quang ôm ngực, trái tim nàng bùm bùm nhảy lên ngừng, nàng hỏi Thanh Ngọc, “Thanh Ngọc à, ngươi có thiếu sư nương ?”

      Chương 180

      Thanh Ngọc quan tâm Phong Quang động kinh, đánh tiếng chào hỏi với sư phụ liền vào gian phòng, vởi vì hắn phải vội vàng nấu cơm.

      Tầm mắt Phong Quang thẳng tắp dừng lại người mỹ nam áo trắng, nàng nhìn hắn đến gần mình, chỉ cảm thấy hoa đào nở rộ sau lưng hắn cũng chỉ để làm nền.

      “Hạ tiểu thư.” Hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Ta là Tiết Nhiễm.”

      “Ta biết ngươi.” Phong Quang thiếu chút nữa liền duỗi tay ra ̣nh bắt tay, nàng trước kia có tiếng lễ phép khó mà có lúc cũng bày ra được bộ dạng có tri thức hiểu lễ nghĩa, “Đa tạ Tiết thần y nguyện ý giải độc cho ta.”

      Đề cập đến việc này, mặt Tiết Nhiễm có ý xin lỗi, “Nghe nói Hạ tiểu thư bị trúng độc là do Duyệt Duyệt gây nên, ta thực sự có lỗi, Duyệt Duyệt là đệ tử của ta, ta chỉ là bù đắp lại sai lầm của đệ tử mình mà thôi.”

      “Khụ, cái này, Tiết thần y cần xin lỗi, dù sao cũng phải ngươi hạ độc ta, cho nên chuyện này có quan hệ gì với ngươi.”

      “Hạ tiểu thư yên tâm, tại hạ nhất ̣nh sẽ giải độc cho tiểu thư.”

      Bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn chăm chú, tim Phong Quang khỏi đập rối loạn hết cả lên, nàng chỉ có thể gật đầu nói được, ngoài ra biết phải nên phản ứng như thế nào.

      Gian phòng của Phong Quang được an bài cách vách phòng Thanh Ngọc, thừa dịp Thanh Ngọc còn tốn thời gian nấu cơm, Tiết Nhiễm tháo khăn che mặt của nàng xuống, Phong Quang đối với mẩn đỏ mặt mình rất ngượng ngùng, nhưng mà Tiết Nhiễm lại có thay đổi tí cảm xúc nào, hắn chỉ nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, ánh mắt nghiêm túc này cũng chỉ vì nghiên cứu một việc gì đó mà thôi.

      Sau một lúc lâu, hắn nói: “Cái này như là hiệu quả của Mỹ Nhân Oán, theo lời của Hạ tiểu thư, tiểu thư trúng độc đã mười ngày, nhưng tác dụng của Mỹ Nhân Oán sẽ quá ba ngày.”

      “Vậy ta rốt cục trúng phải độc gì?”

      “Hạ tiểu thư, Duyệt Duyệt phải là đứa nhỏ hư hỏng gì, nàng ấy có khả năng hại dung mạo tiểu thư bị hủy vĩnh viễn, chỉ sợ là nàng dùng sai dược hoặc là trong đó còn có chỗ sơ suất khác.”

      Trong nháy mắt, Phong Quang đối với lời biện hộ thay Quan Duyệt Duyệt có hứng thú, nàng chỉ muốn biết chính mình còn cứu được hay .

      Tiết Nhiễm nhìn thấy sự trầm mặc của nàng cũng ý thức được nàng nghĩ gì, khóe môi hắn khẽ nhếch, “Hạ tiểu thư yên tâm, tuy rằng còn rõ đây là loại độc gì, nhưng muốn giải độc cũng khó, vài ngày tới ta sẽ chuẩn bị thuốc thang, chỉ cần Hạ tiểu thư phối hợp là được.”

      “A? Uống thuốc…” Mặt nàng lộ vẻ đau khổ, trong phim võ hiệp phải chỉ cần nuốt một viên Giải Độc Hoàn là được rồi sao?

      Tiết Nhiễm nhìn sắc mặt nàng liền biết là nàng sợ khổ muốn uống thuốc, hắn cười nói: “Ta sẽ chuẩn bị sẵn bánh quế hoa.”

      Phong Quang bỗng nhiên nâng mắt nhìn hắn.

      Tiết Nhiễm khó hiểu, “Hạ tiểu thư thích bánh quế hoa cao sao, sao lại nhìn ta như vậy?”

      phải…” Nàng mấp máy môi, “Ta thích bánh quế hoa.”

      “Vậy thì tốt rồi, món sở trường nhất của Thanh Ngọc chính là làm bánh quế hoa, chỉ là ta thích đồ ngọt, có Hạ tiểu thư thưởng thức, hắn nhất ̣nh sẽ rất vui vẻ.”

      Thì ra là vì nguyên nhân này…

      Phong Quang rõ nên cảm thấy mất mát hay nên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cũng cười cười, “Nhọc Tiết thần y phải lo lắng.”

      Từ hôm nay trở , nàng chính thức ở lại ́ Nhân ́c.

      Giang phòng Tiết Nhiễm chuẩn bị cho nàng đương nhiên thể phô trương xa xỉ như nhà nàng, bất quá thực sự thoải mái sạch sẽ, nàng rất vừa lòng, nhưng Thanh Ngọc tỏ ra rất bất mãn đối với nàng, cái này nhìn ra được từ thái độ của hắn, bởi vì hắn thấy nàng rất phiền phức.

      Ví dụ như hiện tại, nàng nói muốn vào nhà bếp giúp hắn rửa chén, mà thực tế là nàng nhìn hắn rửa chén.

      Phong Quang cười hì hì hỏi hắn: “Thanh Ngọc ngoan à, ta hỏi ngươi một vấn đề được ?”

      được.

      Dù sao có nói vậy thì nàng cũng sẽ hỏi, Thanh Ngọc chọn cách mở miệng, rõ ràng một giây trước còn gọi hắn là Thanh Ngọc thúi, bây giờ có việc muốn hỏi liền đổi xưng hô thành Thanh Ngọc ngoan.

      Hắn chưa từng thấy người nào có nguyên tắc như vậy.

      “Ta hỏi ngươi, sư phụ ngươi có phải đối xử với sư tỷ ngươi rất tốt ?”
      Last edited: 15/8/17
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao33 others thích bài này.

    2. Lệ Đá

      Lệ Đá Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      115
      :037::038:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. HuyenVu

      HuyenVu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      49
      @Nhi Huỳnh Nàng ơi, đoạn khi giới thiệu Thanh Ngọc, lại viết nhầm thành Tiết Nhiễm rồi kìa, nàng sửa lại nha
      Tề Thiên ViNhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 181
      Edit: Nhi Huỳnh

      Thanh Ngọc nói gì mà chỉ chuyên tâm rửa chén.

      Phong Quang lẻn đến bên người hắn, “Ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ làm phiền ngươi, thấy sao?”

      Động tác của Thanh Ngọc khựng một chút, lời này đúng là có sức dụ dỗ rất lớn.

      Phong Quang vừa thấy hắn bị hấp dẫn, ngừng ́ gắng nói: “ phải ngươi chê ta phiền sao? Ngươi xem, chỉ cần trả lời câu hỏi của ta thôi thì ta làm phiền ngươi nữa, giao dịch này phải rất có lời sao?”

      “Sư phụ đối với sư tỷ rất tốt.” Thanh Ngọc nói xong lại tiếp tục rửa cái bát còn lại, một chút cũng có hứng thú vì sao Phong Quang lại muốn hỏi chuyện này.

      Vốn tưởng Phong Quang có được đáp án rồi sẽ , ai dè nàng còn tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại chỗ này.

      Nàng lại hỏi: “Là tốt như thế nào?”

      Thanh Ngọc cuối cùng cũng nhìn nàng, loại ánh mắt thế nào ngươi còn chưa chịu thế.

      Nàng mặt dày làm gì được nhau hỏi tiếp, “Thanh Ngọc ngoan à, ta hỏi ngươi nha, sư phụ ngươi thích nữ nhân như thế nào?”

      Thanh Ngọc: “…”

      Cuối cùng, Phong Quang bị Thanh Ngọc cầm dao chặt thịt đuổi chạy ra ngoài.

      Nàng đứng trước cửa nhà bếp, hung hăng cắn trái cà chua vừa mới tiện tay lấy ra, thầm nghĩ đợi bản tiểu thư đây khôi phục mỹ mạo thì ngươi muốn tới gần ta cũng thèm để ý.

      Hừ!

      Nàng tự an ủi mình xong, xoay người lưu lại một bóng dáng thong dong, hôm nay bị người ghét bỏ, ngày mai sẽ khiến người trèo cao nổi.

      Phong Quang ̣nh trở về phòng, nhưng nàng vừa vào trong viện liền thấy được nam nhân kia đứng dưới tán cây hoa đào, nàng thay đổi chủ ý, sửa sang lại tóc của mình, nghĩ nghĩ, vẫn nên đem khăn che mặt đeo lên.

      Nàng qua, “Tiết thần y.”

      Tiết Nhiễm quay đầu, “Hạ tiểu thư.”

      “Tiết thần y đứng ở chỗ này để ngắm trăng sao?”

      Trời cao, mây đen che mất ánh trăng, tiểu thư à, ngươi muốn đáp lời cũng cần nói như vậy đâu… Nhưng Phong Quang ́ tình còn có thể biểu hiện được bộ dạng có gì đúng.

      Tiết Nhiễm mỉm cười, như đứng trong gió xuân ấm áp, “Ta suy nghĩ một ít chuyện thôi.”

      “Tiết thần y suy nghĩ gì thế? Cõ lẽ ta có thể giúp một chút?”

      Tiết Nhiễm do dự trong chớp mắt, “Hạ tiểu thư, xin hỏi… tiểu thư biết được Duyệt Duyệt sau khi rời khỏi Chiết Kiếm Lâu đã nơi nào ?”

      Cũng khó trách hắn sẽ do dự, dù sao Quan Duyệt Duyệt là người làm hại nàng trúng độc.

      “Sau khi ta bị trúng độc, Dịch Vô Thương liền mang nàng ấy mất.” Nhắc tới nàng ta, Phong Quang cũng có sắc mặt hòa nhã gì, “Bất quá ta biết nàng ta rất ghét ta.”

      “Hạ tiểu thư… Duyệt Duyệt còn nhỏ, mong tiểu thư lấy đó làm phiền lòng.”

      “Ta cũng còn nhỏ vậy! Năm nay ta mới mười sáu thôi, so với nàng ta chỉ lớn hơn một tuổi đó!”

      Hắn thuận miệng nói: “Mười sáu, Hạ tiểu thư đã qua tuổi cập kê.”

      Nữ tử mười lăm cập kê, cũng có nghĩa các nàng đã trưởng thành, có thể lập gia ̀nh sinh con.

      Tiết Nhiễm thật chỉ thuận miệng nhắc tới, nhưng mà khóe mắt Phong Quang cong lên, có ý tứ khác mà cười, “Đúng rồi, ta có thể lập gia ̀nh.”

      “Võ lâm minh chủ xưa nay đều có uy danh, nghĩ đến Dịch minh chủ đúng là người đáng giá phó thác cả đời.”

      Sắc mặt Phong Quang đen một màu, “Ta muốn gả cho hắn!”

      “Tại sao?” Tiết Nhiễm ngoài ý muốn, “Dịch minh chủ là rồng phượng giữa loài người, nghe nói hề thiếu nữ tử nguyện ý làm thiếp, nhưng mà đều bị hắn cự tuyệt vì đã có hôn ước.”

      “Bề ngoài của hắn đúng là rất được, nhưng mà hắn phải khẩu vị của ta.”

      Giọng điệu tràn đầy ghét bỏ của nàng làm cho Tiết Nhiễm khỏi cười, “ biết khẩu vị Hạ tiểu thư như thế nào?”

      “Cái này nha, có người thích ăn rau xanh củ cải, nhưng cũng có người chỉ thích ăn thịt cá, mà ta đây…” Dưới khăn che mặt của nàng lộ ra một nụ cười, “Ta thích uống trà.”

      “Trà?”

      Ối, nàng thấy bộ dạng hiểu gì của hắn thật đúng là quá đáng ! Cho dù nam nhân này thoạt nhìn lớn hơn nàng rất nhiều.

      Nhưng Phong Quang chính là thích loại nam nhân toàn thân phát ra mùi vị thành thục này! Đối với nàng mà nói thật sự là hấp dẫn đến chết tiệt!

      Chương 182
      Edit: Nhi Huỳnh

      Tiết Nhiễm nói: “Nếu như Hạ tiểu thư thích uống trà, ta sẽ bảo Thanh Ngọc chuẩn bị lá trà ngon.”

      Tính cách đúng là đáng tự nhiên, nhưng mà tự nhiên như vậy cũng phải chuyện gì tốt, Phong Quang thở dài nặng nề, nàng thấy nàng muốn theo đuổi được hắn đúng là có gánh nặng đường xa.

      Lúc này, cây bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu óc Tiết Nhiễm ngươi thế nào vẫn chậm chạp như vậy!”

      Một lão nhân quần áo tả tơi nhảy xuống từ cây, ông lại chỉ vào Phong Quang cười ha ha, “Tiểu nha đầu nhà ngươi, biết xấu hổ!”

      “Ông là người nào!” Phong Quang tức giận chống nạnh.

      “Hừ hừ, ta là ai, nói ra chỉ sợ hù chết ngươi!”

      “Hả? Vậy thì nói xem, thử coi có thể hù chết bản tiểu thư hay ?”

      “Lão phu trước đây là thiên hạ đệ nhất kiếm đứng đầu bảng Phong Vân Lục, Tôn Nhất Đao!” Lão nhân bày ra tư thế nghiêm chỉnh, chờ tiểu nha đầu nàng kêu lên sùng bái, ai ngờ ông chỉ nghe được tiếng cười mà thôi.

      “Ha ha ha, thiên hạ đệ nhất tiện!”

      Tôn Nhất Đao thở phì phì giơ chân, “Ta cũng từng nói cái tên này tốt, nhưng cái tên Bách Hiểu Sanh kia phải ghi đệ nhất kiếm Phong Vân Lục, tiểu nha đầu, cho ngươi cười!”

      Trong mắt Tiết Nhiễm cũng nhiễm ý cười, hắn nói: “Hạ tiểu thư, kiếm thuật của Tôn tiền bối quả thật cao siêu, năm nó chưa từng gặp qua ̣ch thủ.”

      “Cho nên mới nói ông ta là thiên hạ đệ nhất tiện?”

      Tôn Nhất Đao thở phì phì nói: “Tiểu nha đầu thật đáng ghét, vẫn là Duyệt Duyệt nha đầu ngoan hơn! Tiết Nhiễm ngươi mang nha đầu này về từ nơi nào thế, ngươi đem Duyệt Duyệt mang về đây cho ta!”

      “Tôn tiền bối, Hạ tiểu thư là thiên kim của lâu chủ Chiết Kiếm Lâu, thể vô lễ.”

      “Chiết Kiếm Lâu? Thôi , phải chỉ là một cái kho nho nhỏ chuyển vận vũ khí thôi sao? Ngay cả lão tử nhà nàng thấy ta đều phải ngoan ngoãn kêu một tiếng tiền bối.”

      Phong Quang cũng cười lạnh, “Đúng vậy, bất quá nghe qua vẫn hay hơn so với cái tên thiên hạ đệ nhất kiếm của ông.”

      “Aiz, ta nói ngươi cái đồ nha đầu hư hỏng này…”

      “Tiền bối.” Thấy bọn họ sắp ầm ỹ lên, Tiết Nhiễm lên tiếng, “Hôm nay tiền bối đến đây là có chuyện gì sao?”

      “Đúng vậy, ta có việc tìm ngươi! Thiếu chút nữa đã quên! Tôn Nhất Đao cũng thèm đấu võ mồm với Phong Quang nữa, vội vàng hỏi: “Tiết Nhiễm, ta nghĩ cầu ngươi cứu một người.”

      “Tiền bối, ngài biết quy củ của ta.” Hắn dễ dàng xuất ́c, cũng dễ dàng cứu người.

      “Ta biết quy củ của ngươi, nhưng mà ta còn muốn cầu ngươi cứu hắn giúp ta.” Tôn Nhất Đao sờ sờ đầu, “Cho dù ngươi muốn cái mạng già này của ta cũng được.”

      Tôn Nhất Đao mặc dù là người biết điều, nhưng ông rất ít khi nể mặt mà cầu người khác, bởi vì ông có một phần cao ngạo của một cao thủ.

      Tiết Nhiễm trầm ngâm, “ biết đó là vị nào mà có thể khiến tiền bối đến cầu ta?”

      “Ba Thục Đường môn, tôn tử của Đường lão phu nhân, Đường Cửu Ca.”

      Phong Quang: “Đường Cửu Ca?”

      Tôn Nhất Đao trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, “Ngươi nói lời nào cũng ai nói ngươi câm điếc.”

      “Ta nói… ông vì Đường Cửu Ca ngay cả mạng cũng cần, chẳng lẽ hắn là tôn tử của ông?”

      “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Đường Cửu Ca… Phi, là Đường Cửu Ca, hắn nhưng là tôn tử của Đường Phồn, nếu như bị ông ta nghe được ngươi nói như vậy, ông ta thế nào cũng phải bò ra khỏi mồ tìm tới ta đánh một trận!”

      “Ha… thế Đường lão phu nhân nhà đó mối tình đầu của ông sao?”

      Nhìn này, sắc mặt Tôn Nhất Đao vừa đỏ vừa xanh, phản bác được.

      “Thật đúng là mối tình đầu của ông!” Phong Quang ha ha cười nói, nàng bất quá chỉ tùy tiện đoán mà thôi, ngờ bị nàng đoán trúng rồi.

      Phong lưu năm xưa, Tôn Nhất Đao tiện nói đến, càng nói chỉ sợ càng bị người chế giễu, hắn nhìn Tiết Nhiễm, “Từ trước ta có nợ với Đường môn, cho nên lần này Đường Cửu Ca gặp chuyện may mới có thể nể mặt như vậy mà đến cầu ngươi, aiz, ta biết được ngươi thích kéo ra quan hệ với người giang hồ, nhưng mà lần này ta thật là thể tìm được ai khác có thể giúp ta nữa.”
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao27 others thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 183
      Edit: Nhi Huỳnh

      Phong Quang nói hai chữ: “Cảm động.”

      Nhưng mặt nàng có gì gọi là cảm động.

      Một tiếng hừ phát ra từ lỗ mũi Tôn Nhất Đao.

      Tiết Nhiễm thở dài một tiếng, “Tiền bối có nhiều năm giao tình với ta như vậy, thôi được, ta đồng ý đến Ba Thục một chuyến, chỉ là Hạ tiểu thư, độc người tiểu thư vẫn còn cần ta châm cứu mỗi ngày, nếu ta nói muốn xuất ́c, vậy Hạ tiểu thư…”

      sao sao!” Phong Quang vội vàng nói: “Ta nguyện ý cùng ngươi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, hơn nữa, ta còn chưa đến Ba Thục bao giờ, nghe nói nơi đó có rất nhiều tre trúc, phong cảnh rất đẹp, đồ ăn cũng nhiều, Tiết thần y liền mang theo ta cùng .”

      Lúc này Tôn Nhất Đao nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, “Nhìn ra tiểu nha đầu ngươi vẫn là tâm ̣a Bồ Tát, tuy rằng nói ngươi là vì theo đuổi nam nhân…”

      “Khụ khụ!” Phong Quang dùng thanh ho khan kịch liệt đánh gãy lời nói của ông, “Ta có tâm ̣a Bồ Tát ai mà biết, cần nói nữa.”

      Nàng dùng ánh mắt uy hiếp Tôn Nhất Đao, ông dám vạch trần ta, ta liền quậy lên làm cho Tiết Nhiễm được!

      Tôn Nhất Đao bĩu môi, sờ sờ râu ria cằm, nói gì.

      Vì thế, đám người Tiết Nhiễm muốn đến Ba Thục liền cứ thế mà ̣nh.

      Ngày hôm sau tại cửa ́ Nhân ́c, chỉ có Tôn Nhất Đao đến tiễn đưa, độc của Phong Quang cần mỗi ngày uống thuốc và châm cứu, kinh nghiệm của Thanh Ngọc cũng ít, vẫn chưa đem thuật châm cứu học đến lô hỏa thuần thanh, cho nên Tiết Nhiễm dám để cho hắn tùy ý xuống tay, nếu đâm sai huyệt đạo sẽ gặp phải phiền toái lớn, nói cách khác, Tiết Nhiễm cũng có thể đem Phong Quang và Thanh Ngọc ở lại trong ́c mà phải mang theo họ cùng .

      Ngay khi bọn họ hết sức muốn khởi hành, trong ́c ra một thanh niên mang bội kiếm bên hông, hắn cung kính nói với Tiết Nhiễm: “Tiết tiên sinh, ́c chủ ra lệnh Chấp Kiếm đến đưa tiên sinh, mong tiên sinh thuận buồm xuôi gió, sớm về sớm.”

      “Đa tạ ́c chủ quan tâm, còn thỉnh Chấp Kiếm thay mặt tại hạ hồi lại lòng biết ơn.”

      “Vâng, tiên sinh lên đường bình an.”

      Phong Quang được Tiết Nhiễm nâng lên xe ngựa, Thanh Ngọc đánh xe ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau xe chậm rãi chạy .

      Phong Quang ngồi ở trong xe cực kỳ thoải mái, tay nàng chống lên đầu gối, nâng cằm, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tiết Nhiễm ngồi ở đối diện, hiện tại khuôn mặt này của nàng, cũng chỉ có đôi con ngươi kỳ ảo này là có thể coi được mà ra tay.

      Tiết Nhiễm buông quyển sách tay xuống, cười nhợt nhạt, “Hạ tiểu thư.”

      “Sao?” Nàng hơi hơi nghiêng đầu, chìm đắm trong tiếng nói trầm thấp có lực của hắn, thể nói, thanh hắn gọi nàng cực kỳ dễ nghe.

      “Vì cớ gì? Sao vẫn luôn nhìn ta?” Tầm mắt của nàng quá mạnh mẽ, muốn bỏ qua cũng khó.

      Phong Quang đúng lý hợp tình nói: “Bởi vì mặt ngươi đẹp.”

      Hắn dự đoán được nàng có thể nói trắng ra như vậy, sắc mặt bất ngờ, “Cũng chỉ là cái túi da mà thôi, sau trăm tuổi cũng sẽ hóa thành bụi đất.”

      “Cho nên hiện tại càng phải quý trọng thời gian bản thân còn xinh đẹp phải sao? Cái gọi là tâm thích làm đẹp thì ai cũng có, con người luôn có bản năng hướng tới cái đẹp, giống như ta bây giờ nhìn xem ngươi chằm chằm, đó là vì ta thấy ngươi xinh đẹp, ngươi nhìn đẹp mắt ta mới nhịn được mà nhìn chằm chằm ngươi, nếu là người khác, bọn họ có cầu ta cũng có hứng thú.”

      Được rồi, lời này được nàng nói ra, thật giống như là hắn có được ưu ái của nàng là một vinh hạnh rất lớn

      Tiết Nhiễm sống trong ́c đã lâu, cho dù là người trong ́c, hắn cũng cực ít giao thiệp cùng người khác, người người đều nói hắn là hạng người cao nhã, chạm khói lửa nhân gian, thật ra là hắn hiểu nên giao tế với người khác như thế nào.

      Mỗi lần người khác nhìn thấy hắn đều là hô to “Cầu thần y cứu ta!” Nhưng người đó vừa kêu vừa quỳ, qua vài lần, Tiết Nhiễm phát hiện chính mình bất luận nói cái gì thì những người đó đều một dạng mạnh mẽ khóc sướt mướt, hắn cũng thích vui vẻ nói chuyện với người khác, cũng thích ra ngoài, sau đó lại nghe người trong giang hồ phong hắn một cái danh hiệu là y độc thánh quân, nguyên nhân chỉ vì hắn trước đây kê ra ra một phương thuốc lấy độc trị độc cho người khác.

      Ai cũng nói y độc thánh quân ru rú trong nhà, muốn gặp mặt hắn còn khó hơn lên trời, thật ra nguyên nhân thật bất quá là hắn sợ những người vừa khóc vừa la kia thôi.

      Bởi vậy đối với Phong Quang nói trắng ra một câu “Mặt đẹp”, tai hắn lén lút đỏ lên, hắn biết được có đôi khi bản thân xuất ́c sẽ có nữ tử dõi theo nhìn hắn, nhưng chưa bao giờ có nữ nhân nói hắn đẹp mặt ngay trước mặt hắn.

      Chương 184
      Edit: Nhi Huỳnh

      Tiết Nhiễm xấu hổ sao?

      Phong Quang thấy bộ dạng dám nhìn thẳng nàng của Tiết Nhiễm, trong lòng la to nam nhân xấu hổ thật đáng , nàng quyết ̣nh chủ động một chút, qua ngồi bên người hắn, lúc bả vai hai người đụng vào nhau, cả người Tiết Nhiễm cứng đờ.

      “Aiz, Tiết thần y, ngươi nói Thanh Ngọc nhỏ như vậy, hắn biết nấu ăn biết đánh xe, quả thực có thể nói là toàn năng, là ngươi dạy sao?” Thân thể của nàng nghiêng qua, ́ ý lại gần lỗ tai hắn chút, mỗi một câu nói, hơi thở của nàng sẽ xuyên thấu qua khăn che mặt mỏng manh, phả lên sườn tai của hắn.

      Động tác Tiết Nhiễm cứng ngắc di di qua bên cạnh, nào biết Phong Quang thấy hắn động thì nàng cũng động theo hướng của hắn, khoảng cách của bọn họ lúc này so với vừa nãy có gì khác biệt.

      “Hạ tiểu thư…”

      “Làm sao vậy? Tiết thần y…” Lời cuối của nàng dùng giọng điệu ngả ngớn kéo dài, rất dễ khiến người ta cảm thấy nàng đùa ghẹo ai kia, nhưng thế thì đã sao? Nàng đây là quang minh chính đại mà trêu ghẹo, cho dù người ta lên án nói loại hành vi này của nàng đúng, nàng cũng sẽ có lòng xấu hổ gì mà thừa nhận sai lầm.”

      Tiết Nhiễm thủy chung dám nhìn nàng, “Nam nữ khác biệt…”

      “Tiết thần y nói cái gì thế?” Phong Quang kinh ngạc nói: “Ngươi là bằng hữu của phụ thân ta, ta coi ngươi như là trưởng bối mà đối đãi, nếu ta nhớ lầm thì ngươi so với ta còn lớn hơn mười hai tuổi, ước chừng một giáp , trong lòng ta sớm đã xem ngươi là thúc thúc của mình.”

      Ha, thúc thúc.

      Câu kia của Tiết Nhiễm nói nam nữ có khác, mấy lời chúng ta nên bảo trì khoảng cách thế nào cũng nói ra, bởi vì vừa mở miệng, thì trong lòng hắn lại nghĩ đến mấy thứ gì đâu .

      Hắn lựa chọn trầm mặc để đáp lại.

      Nhưng Phong Quang cũng ̣nh buông tha hắn, nàng nâng tay lên sửa sang lại tóc của mình, lại như lơ đãng mà đụng phải người hắn, mà nàng giống như chưa phát hiện ra, Tiết Nhiễm nhìn xem bên kia, còn tí nữa là hắn liền rơi xuống đất luôn rồi, hắn nhắm mắt nâng tay che lại, thở ra một hơi nặng nề.

      Đó là vẻ mặt bất lực.

      Nhưng Phong Quang thấy hắn cho dù bất lực cũng chết tiệt mê người, cười trộm trong lòng, mặt cũng bày ra biểu cảm khó hiểu, giống như rõ tại sao hắn lại buồn rầu, vì thế nàng lấy ngón tay chọc chọc bờ vai hắn, thân thể hắn lại cứng đờ.

      “Tiết thần y, ngươi sao vậy? Tâm tình của ngươi nhìn qua hình như được tốt lắm? Ngươi có phải thấy ta xem ngươi là thúc thúc tức nói ngươi già rồi chứ?”

      phải.” Hắn phủ nhận, còn lại thì biết nên nói như thế nào.

      Phong Quang nhếch miệng cười nói: “ phải là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi tức giận đó.”

      Tiết Nhiễm “ừm” một tiếng, cúi đầu nhìn sách ở trong tay, hề nhìn nàng nhưng cũng khiến người thấy được lỗ tai hắn còn hồng hơn.

      Nam nhân này làm sao có thể đáng như vậy chứ!

      Phong Quang lại da mặt dày tới gần, ́ ý hỏi hắn: “Tiết thần y xem sách gì vậy?”

      đợi Tiết Nhiễm trả lời, xe ngựa bỗng nhiên ngừng, Thanh Ngọc đẩy mở cửa xe ra chui đầu vào, “Đã đến giờ uống thuốc.”

      Phong Quang lập tức bĩu môi, oán hận đau khổ nhìn Thanh Ngọc.

      Thanh Ngọc để ý nàng, hắn chỉ thông báo một câu tiếp theo liền rụt đầu về.

      “Hạ tiểu thư, chúng ta xuống xe .” Tiết Nhiễm buông quyển sách xuống, dẫn đầu ra ngoài trước, chỉ là bóng dáng hắn có chút gấp gáp, giống như phía sau hắn có sài lang hổ báo gì đó.

      Phong Quang thì thầm một câu Thanh Ngọc tiểu tử thúi này chuyên môn phá chuyện tốt của ta, cũng theo xuống xe.

      Mỗi ngày nàng đều phải đúng giờ uống thuốc, buổi chiều uống thuốc, đợi đến tối tác dụng dược liệu phát ra toàn thân, kế tiếp chính là châm cứu, đương nhiên, dược là Thanh Ngọc nấu, châm cứu tự nhiên là Tiết Nhiễm chính mình động thủ.

      Phong Quang nhìn Thanh Ngọc đầu tiên là nhóm lửa, lại từ hành lý xe ngựa lấy ra công cụ nấu thuốc, cuối cùng hắn ngồi một tảng đá cầm quạt giấy quạt lửa, động tác lưu loát liền mạch nàng xem hoa cả mắt.

      Nàng giật nhẹ ống tay áo của Tiết Nhiễm, “Thanh Ngọc thật sự là nam sao?”

      Nam hài tử đảm như vậy, nàng cho tới bây giờ mới thấy qua!
      thanh_thanh1, Lamdunghg21, Bánh Bao33 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :