1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 10
      Edit: Nhi Huỳnh
      “Bạch Trí, sao lại nói chuyện?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi hắn, nhưng lập tức lại ngọt ngào cười nói: “Quên , nói lời nào cũng tốt.”

      Hai tay nâng mặt hắn, hơi hơi cúi người, một nụ hôn mềm dịu dừng lại khóe môi hắn.

      Cảm xúng Bạch Trí lập tức ngừng lại.

      Một cái hôn khẽ rất nhanh chấm dứt, cười đứng vững. “Lần nào cũng đều do em chủ động, thân là một gái em cảm thấy thật khó nói a.”

      cái gì cũng đừng làm sẽ khó nói nữa.”

      Bạch Trí lạnh lùng nói xong, chuẩn bị đứng lên thì ̉nh đầu lại truyền đến một tiếng la to: “Cẩn thận!”

      Phong Quang nhắm hai mắt cúi thấp người ôm chặt lấy hắn, đem đầu của hắn bảo vệ trong ngực mình, cùng lúc động tác của vừa mới xong, một cái chậu hoa liền nhanh chóng rơi xuống bên cạnh họ vỡ tan thành trăm mảnh.

      Đầu của một người đàn ông ló ra từ cửa sổ lầu bốn của tòa cao tầng, “Xin lỗi, có đập lên đầu của hai người chứ!?”

      Phong Quang buông Bạch Trí ra, ngửa đầu chống tay tức giận nói: “Chú à, ông chăm sóc hoa thì cẩn thận một chút được à, biết tôi là ai hả? Đập một cọng tóc của bản tiểu thư ông cũng đền nổi!”

      “Thật sự xin lỗi, cẩn thận làm nó rơi xuống.” Người lầu khẩn thiết xin lỗi.

      “Ông!... Ai, đừng kéo em !” Phong Quang còn muốn cùng ông chú vụng về kia ầm ỹ vài câu, kết quả Bạch Trí bên cạnh lại kéo tay , phát hiện xung quanh mình tập trung một đống người, được rồi, đã biết tại sao hắn lại kéo mình rồi.

      Nhưng mà thì , hắn lại nói gì từ nãy đến giờ làm hoảng sợ.

      “Nè, Bạch Trí, sao lại nói chuyện, lẽ bị dọa sợ sao? đừng có sợ, hồi nãy còn có em mà, em sẽ bảo vệ thật tốt…” còn chưa nói xong đã bị người đàn ông dùng lực đẩy mạnh vào ngõ nhỏ, lưng dựa lên bức tường lạnh lẽo, tự chủ rụt người lại một chút.

      Vừa ngẩng đầu, Bạch Trí đặt tay chống lên vách tường, đem vây lại trong lòng… Khoan đã, cái hình ảnh này hơi quen thuộc thì phải, phải chính là tư thế của nam nữ chính hôm qua ở vách tường trong ngõ nhỏ sao?

      Sắc mặc Phong Quang có chút vi diệu, hơi hơi trượt xuống muốn từ dưới cánh tay hắn ra ngoài, nhưng tay kia của người đàn ông có lực mà nắm lấy ̉ tay làm cho muốn động cũng thể động.

      Nhất là giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn thật làm cho người ta sợ hãi.

      “Bạch, Bạch Trí, sao vậy?” Tuy nói Phong Quang vì hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu mạo hiểm chọc hắn, nhưng đến thời điểm này vẫn còn cảm thấy hoảng loạn, trước đây chuyện nam phụ hóa đen đã từng xuất hiện, mức độ khó khăn của nhiệm vụ liền tăng lên cấp bậc khác.

      Bởi vì chỉ đơn giản làm mục tiêu tấn công chiếm đóng thích , còn phải làm mục tiêu tấn công chiếm đóng cảm thấy hạnh phúc.

      “Đại tiểu thư đây buồn chán thì chơi trò đương.” Ánh mắt Bạch Trí u ám, hắn để sát mặt vào nàng một phần, “Lại muốn liều mạng như vậy sao?”

      nói cái gì vậy? Em đã nói là em muốn ở bên , em phải vì nhàm chán cái gì mà chơi đùa.” Giọng của dính phải cơn tức, cho dù vì nhiệm vụ thì mỗi một lần cũng thật sự cho vào tình cảm chân thật của chính mình.

      Bạch Trí giống như nghe phải một loại chuyện cười, cười nhạo một tiếng, “Thích tôi? Hôn phu của Hạ thế nhưng là Tống Mạch đại danh lừng lẫy, tôi chẳng qua chỉ là một tên thư ký nho nhỏ mà thôi, đáng giá để sao?”

      cũng chỉ đơn giản dựa vào thứ nông cạn như vậy đánh giá một người sao?”

      Hắn ngừng lại, “ thì sao?”

      “Tốt, cứ dựa theo nói lấy cái đó làm thước đo đánh giá con người, nhưng cái giá trị này trong mắt mỗi người đều khác nhau, trong mắt em, chính là một vật báo vô giá, dựa vào cái gì cho rằng bản thân như vậy?” Nói xong lời cuối cùng, cơn tức của Phong Quang cũng hoàn toàn nổi dậy, cực kỳ thấy phiền nhất chính là đem giá trị của bản thân hạ thấp xuống đáng một đồng, biết Bạch Trí là vì từ chuyện xảy ra lúc nhỏ mới chất chứa tâm tư tự ti, nhưng loại cảm xúc tự ti u ám này trước mắt người thích hắn hoàn toàn quan trọng.
      Last edited: 20/2/18

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 11
      Edit: Nhi Huỳnh


      “Chỉ vì tôi phải Tống Mạch.” Sau khi yên lặng thật lâu sau, Bạch Trí mới phát ra một câu mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

      Phong Quang nghiêm túc nói: “Thì bởi vì chính là , cho nên em mới thích .”

      Bạch Trí chính là Bạch Trí.

      Biểu tình lạnh nhạt của hắn cuối cùng cũng có một chút thay đổi.

      “Em cùng với Tống Mạch vốn cũng chỉ là chuyện mà cha mẹ làm ra, em cơ bản thích hắn, em lần này trở về dự ̣nh giải trừ hôn ước cùng ta, em biết là cấp dưới của hắn, em cũng đã tính rồi, sau này tới công ty nhà em làm việc, cho dù muốn làm việc cũng được, em nuôi .”

      “… nói cái gì?”

      “Em thật sự nghiêm túc, chỉ cần ở bên cạnh em là được.”

      Tay Bạch Trí xoa xoa má của , “Chúng ta mới quen biết nhau hai ngày.”

      “Hai ngày là đủ rồi, cũng có cảm giác với em, phải ?” Tay ôm lấy thắt lưng hắn, cuối cùng lựa lời thật cẩn thận, đôi mắt tràn ngập mong chờ.

      Bạch Trí trả lời , mà là cuối đầu nặng nề hôn lên môi , cùng với hai lần hôn trước rất khác biệt, đầu lưỡi hắn cạy mở miệng , đầu lưỡi mềm trơn ấm ẩm ướt linh hoạt khiêu vũ trong khoang miệng , tinh tế nhấm nháp mỗi một ngõ ngách.

      Tim Phong Quang đập cực nhanh, hoàn toàn bị vây trong lòng hắn, nhưng thể phủ nhận rất là hưởng thụ, thậm chí chậm rãi đáp lại hắn, sau đó hắn càng nóng bỏng hôn sâu.

      Sau một lúc lâu, trận dây dưa kịch liệt này mới chấm dứt, Bạch Trí vòng tay sau lưng , để nhũn người té xuống đất, bờ môi được thương mà sáng bóng ướt át, ánh mắt của hắn tối sầm lại.

      Tay hắn xoa xoa mặt , ngón cái hơi lạnh chậm rãi lau qua môi , Bạch Trí cắn lên vành tai của thì thào nói nhỏ, “Nếu như loại cảm giác mà em nói là như thế này thì tôi đã biết, tôi có xúc động muốn đem em mạnh mẽ đặt dưới người tôi.”

      Mặt Phong Quang càng trở nên đỏ rực.

      “Sau khi tôi đã chạm qua em, tôi sẽ đem em nhường cho bất kỳ ai.” Hắn thấp giọng nói xong, tay đặt ở mặt chậm rãi trượt đến vai trần, da thịt tuyết trắng bóng loáng của khiến hắn muốn buông tay.

      Một cơn gió đêm thổi qua, Phong Quang rung người một chút đáng thương nói: “Lạnh…”

      Bạch Trí dừng trong giây lát, cởi áo khoác đắp lên người , “Em cần phải trở về.”

      “Em còn muốn cùng thêm một chút nữa.” làm nũng nhào vào lòng hắn, đôi tay ôm lấy thắt lưng hắn buông.

      Một lúc sau, Bạch Trí mới ôm lại , “Nếu giờ về, cha em sẽ lo lắng.”

      “Ông ấy biết em ở bên ngoài chết được, sẽ lo lắng đâu.” Cha già thuận tiện kia chưa bao giờ nghi ngờ năng lực sinh tồn của .

      Hắn dường như muốn thở dài: “Em muốn như thế nào mới chịu trở về?”

      lại hôn em một chút.” ngẩng đầu nhắm mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

      Như ý , Bạch Trí hôn lên… khóe mắt , Phong Quang mở mắt vừa lòng trừng mắt nhìn hắn, muốn hôn mặt, muốn kiss, là kiss.

      “Hôn rồi, thôi.” Hắn dắt tay ra ngõ nhỏ, vờ như thấy căm tức, hoàn cảnh mịt mờ che giấu lưu lại trong ánh mắt hắn.

      Hoàn cảnh người mờ ám, hắn có cách nào cam đoan khi hắn một lần nữa hôn lên đôi môi ngọt ngào của , dòng máu khô nóng trong người hắn sẽ khiến hắn làm vài chuyện nên.

      Đồng hồ báo thức chỉ mười hai giờ, dạ hội đã chấm dứt từ sớm, đại tiểu thư Hạ gia cuối cùng cũng về nhà, Hạ Triều ngồi sofa ở đại sảnh, sắc mặt tốt cực kỳ, trái lại Phong Quang từ cửa lớn vào cảnh xuân đầy mặt, thiếu điều dán cái thẻ bài nói bản tiểu thư đương.

      Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh… Hạ Triều trong lòng ngừng nhắc nhở bản thân, miễn cưỡng trưng ra vẻ mặt ôn hòa hỏi: “ đâu vậy?”

      ăn cơm.” Phong Quang rất thoải mái trả lời, đối với chuyện bản thân là nhân vật chính của buổi tiệc lại bỏ rơi khách mời, lôi kéo một người đàn ông chạy trốn một chút cũng xấu hổ.

      “Phong Quang à, đừng có quên con còn có một vị hôn phu.”

      “Cha cũng nói là hôn phu, kết hôn còn có thể ly hôn mà.“ nhìn cha mình mặt ngày càng khó coi, xem như có gì nói: “Hơn nữa, Tống Mạch thích con, còn làm nhiều chuyện xấu, ta cũng biết đã quen bao nhiêu gái, con chỉ tìm một người đàn ông để đương thì làm sao?”
      Last edited: 13/7/17

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 12
      Edit: Nhi Huỳnh
      Truyện chỉ đăng tải ở Cungquanghang.com


      Hạ Triều bình tĩnh nói: “Con cùng Tống Mạch chỉ cần kết hôn là được, con đã qua tuổi có thể ngây thơ rồi, chuyện tình cảm nên muốn hoàn hảo, kết hôn trước, sau kết hôn con muốn tìm đàn ông chơi đều được, nhưng đừng có lên giọng phô trương mà làm.”

      “Con phải cùng Bạch Trí chơi đùa, con thích ấy, con muốn kết hôn với ấy.”

      “Hạ Phong Quang!” được, thể bình tĩnh, Hạ Triều đập bàn đứng lên, xem ra tức giận nhẹ. “Bạch Trí là loại người gì, con là loại người gì hả, hắn xứng với con!”

      “Con quan tâm ấy là loại người nào, con thích ảnh là được!”

      “Con! Hôn sự của con và Tống Mạch là mẹ con trước đây ̣nh ra, con bây giờ muốn giải trừ hôn ước với cậu ta sợ làm mẹ con thất vọng sao?” Lại nữa lại nữa, mỗi lần cãi nhau ầm ỹ, Hạ Triều đều thích đem người mẹ đã qua đời của Phong Quang ra nói.

      Phong Quang cam lòng yếu thế, “Mẹ con làm sao biết Tống Mạch trưởng thành thành cái dạng gì, cha biết rõ là Tống Mạch phải là người đàn ông tốt, còn muốn con gả cho hắn, cha làm mẹ thất vọng à!?”

      Mẹ Tống Mạch và mẹ là bạn tốt, vì thế khi Phong Quang sinh ra hai nhà liền ̣nh mối hôn sự này, nhưng khi Phong Quang còn nhỏ, mẹ nhiễm bệnh qua đời thì cũng có cơ hội nhìn thấy Tống Mạch đã trưởng thành thành một người đàn ông thể cho con gái bà hạnh phúc.

      Môi Hạ Triều run run, hơn nửa ngày mới nói ra một câu đầy đủ, “Con thật sự muốn cưới Tống Mạch?”

      “Phải.”

      “Được.” Hạ Triều nhìn gương mặt kiên ̣nh của con gái, trầm giọng nói: “Chỉ cần con cam đoan có thể giải trừ hôn ước mà làm ảnh hưởng lợi ích của Hạ thị, cha sẽ quản chuyện kết hôn của con, chỉ cần… là cha nói, nếu con chủ động giải trừ hôn ước mà khiến Hạ thị vì bất tín mà đứng ở đầu sóng ngọn gió, chỗ của cha còn có vài danh sách người kế thừa xí nghiệp, con hiểu ý cha mà.”

      “Vậy cha có thể đừng ngăn trở việc con tìm bạn trai, bởi vì con nhất ̣nh sẽ làm được.” Lời thề son sắt vừa nói xong, Phong Quang xoay người lên lầu.

      Quản gia tới, chuyển một ly trà cho Hạ Triều, “Ông chủ, tiểu thư đã lớn.”

      “Hừm, cánh cứng rắn liền muốn tự mình bay.” Hạ Triều uống một ngụm trà, hạ một chút cơn tức, nhưng vẫn phân phó nói: “Làm cho người ta điều tra kỹ tên Bạch Trí kia, tôi muốn biết hắn có năng lực gì có thể khiến đứa con gái kiêu ngạo của tôi thích hắn.”

      “Vâng.”

      Phong Quang vào phòng liền bổ nhào lên giường mềm lớn, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một lát, cầm lấy di động để đầu giường tìm được một dãy số, bấm một cái tin nhắn chuyển : Em đã nằm giường rồi, chuẩn bị ngủ nha, cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

      Qua vài phút, bên kia mới nhắn lại một cái tin ngắn: Ngủ ngon.

      Phong Quang cười ôm lấy di động, đã nói rồi, cho dù là đá tảng cũng có thể khiến nó nóng lên.

      Cửa cao ốc công ty Trát Nam, buổi sáng hôm nay cũng là một ngày rất bình thường vô vị, Tống Mạch lôi kéo Thu Niệm Niệm xuống xe, Thu Niệm Niệm biểu tình rõ ràng là tình nguyện, mà cái này khiến đại gia Tống Mạch lại càng vui, đối với hình ảnh xuất hiện của bọn họ, nhân viên công ty Trát Nam đã nhìn quen nhưng thể trách.

      “Thu Niệm Niệm, đừng quên em hiện tại là nô lệ của tôi, làm nô lệ, chủ nhân mang theo em ra ngoài thì em phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”

      Thu Niệm Niệm muốn hắn bỏ tay ra khỏi tay mình nhưng được, “Nếu uy hiếp ông chủ chỗ tôi làm công đuổi việc tôi, tôi sẽ thật sự cảm ơn .”

      “Làm nô lệ của tôi, một tháng tiền lương so với em làm công một năm còn nhiều hơn, em còn bất mãn cái gì?”

      “Ít nhất người ta sẽ một câu liền kêu tôi nô lệ, là đồ con lợn da trắng.”

      Tống Mạch thể nén giận. “Thu Niệm Niệm!”

      “Tổng tài.” Bạch Trí bỗng nhiên xuất hiện, tròng mắt kính mỏng manh che giấu rất tốt cảm xúc thản nhiên trong mắt hắn, hắn lấy thái độ kiêu nịnh nhắc nhở: “Mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.”

      “Hừ!” Tống Mạch buông tay Thu Niệm Niệm ra, trước khi , quay đầu thoáng nhìn cảnh cáo Thu Niệm Niệm, “Khi tôi rời phòng họp, tốt nhất để cho tôi nhìn thấy em dọn dẹp quét tước sạch sẽ văn phòng của tôi.”

      Bạch Trí hỏi: “ sao chứ?”

      “Tôi sao… Bạch, cảm ơn .”

      có gì, sau này, ́ gắng đừng gây xung đột trước mặt tổng tài.”

      “Ừ… tôi nghe lời .” Đối với người đàn ông đã từng cứu mình từ một đám lưu manh này, Thu Niệm Niệm luôn luôn ôm lòng tin và cảm tình với hắn.

      Bạch Trí đã nói hết lời, cuộc họp kia còn cần hắn xuất hiện, nhẹ gật đầu, hắn xoay người đuổi kịp bước chân của Tống Mạch.

      Bạch Trí là một mỹ nam cấm dục, đến bóng dáng hắn cũng chỉ có phong độ mà thôi, Thu Niệm Niệm thể kìm chế lộ ra một chút háo sắc, cảm thấy cái con rồng bá vương Tống Mạch có thể giống Bạch Trí một chút là tốt rồi… Ý thức được bản thân suy nghĩ cái gì, ngoan độc lắc đầu, Tống Mạch chính là một con heo, cả đời cũng tốt lên được!

      này…”

      Giọng nói dễ nghe vang lên bên cạnh, Thu Niệm Niệm xoay người nhìn lại, một mỹ nhân chân chính mỉm cười với , thân thể của ấy cao ốm yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, con người như hai hồ nước trong vắt tràn đầy ý cười gợn sóng, khóe miệng cũng mang theo ý cười tao nhã.

      Thì ra mỹ nhân hoàn hảo thật sự tồn tại, ấy còn nhìn cười… Thu Niệm Niệm tự chủ đỏ mặt.
      Last edited: 20/2/18

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 13
      Edit: Nhi Huỳnh
      Mỹ nhân cười, “Xin chào, cho hỏi là nhân viên công ty Trát Nam phải ?”

      “Đúng vậy… tôi là.” Thu Niệm Niệm yên lặng bồi thêm trong lòng một câu, tuy rằng tôi chỉ là phụ tá trong văn phòng của Tống Mạch, “Tôi gọi là Thu Niệm Niệm, xin hỏi là?”

      “Tên tôi là Hạ Phong Quang, tôi mới đến, có thể dẫn tôi tới phòng nhân sự để đưa tin ?”

      “Tất nhiên là được!” cầu của mỹ nhân luôn luôn làm người ta khó mà cự tuyệt, huống chi đây còn là một mỹ nhân bình dị gần gũi, “ Hạ, mời bên này.”

      “Làm phiền rồi.”

      Phong Quang cùng Thu Niệm Niệm bước vào cao ốc công ty, công ty bỗng dưng có mỹ nhân xuất hiện, tỷ lệ làm người quay đầu thể khinh thường, sau khi vào công ty Trát Nam, đây là lần đầu tiên Thu Niệm Niệm bị một đám phụ nữ hâm mộ ghen tỵ liếc nhìn, khó mà có được một ngày nhẹ nhõm thở dài, mà tại sao khi bộ phận nhân sự nghe đến tên của Hạ thì sắc mặc lại trở nên kỳ quái vậy…

      Thu Niệm Niệm đưa Phong Quang đến phòng quản lý nhân sự thì mang một bụng nghi vấn, Thu Niệm Niệm vừa , Phong Quang liền chút khách khí ngồi đối diện với bàn của quản lý nhân sự. Hơi hơi mỉm cười, nụ cười của có một loại hiểu quyến rũ lòng người, “Tôi muốn dùng chung một văn phòng với Bạch Trí.”

      ... Hạ, chúng tôi có thể sắp xếp cho một văn phòng riêng ở gần tổng tài nhất.” Tuy rằng văn phòng Bạch thư ký bây giờ cũng coi như là cách tổng tài gần nhất, nhưng tổng tài chiếm hẳn một tầng, cái tầng kia còn có rất nhiều chỗ có thể sửa lại, Tống phu nhân cầu bên cạnh văn phòng tổng tài có thêm một văn phòng thì tin rằng tổng tài cũng phải đồng ý.

      lặp lại một lần nữa, “Tôi muốn dùng chung văn phòng với Bạch Trí.”

      Hạ, cái này…” Quản lý cũng như Thu Niệm Niệm, hắn biết gái trước mặt mình là ai, nhưng hắn đối với cầu giống với lẽ thường của cảm thấy khó hiểu.

      “Bà Tống đã nói với ông như thế nào?”

      Quản lý lập tức đáp: “Thỏa mãn tất cả mọi cầu của Hạ đây.”

      “Hiện tại, cầu đầu tiên của tôi chính là dùng chung văn phòng với Bạch Trí.”

      “…Được.”

      Quản lý ́ch thân dẫn Phong Quang đến văn phòng của Bạch Trí, văn phòng Bạch Trí chỉ có hai màu đen trắng, phong cách đơn giản như chính bản thân hắn, thấy đối với nơi này rất hứng thú và hài lòng, quản lý bộ phận nhân sự rất biết điều mà lui xuống, còn cực kỳ tự giác đóng cửa lại, còn chưa có thông báo Bạch Trí biết chuyện này… Bạch thư ký đối với tổng tài trung thành như vậy thì cho vợ chưa cưới của tổng tài dùng một nửa văn phòng chắc là có ý kiến gì đâu…

      “Bạch Trí, mấy ngày này tôi còn có lịch trình gì ?” Theo phòng họp ra, Tống Mạch liền vào thang máy chuyên dụng, vội vã trở về văn phòng của chính mình, lý do đương nhiên là vì cái tiểu nha đầu luôn làm hắn nổi giận kia.

      Bạch Trí đứng sau lưng Tống Mạch, “Ba ngày sau có một bữa ăn tối cùng lão tổng của công ty Hòa Phong.”

      “Ha… cuộc làm ăn này rất có giá trị.” Công ty Hòa Phong thực lực rất lớn, có thể nhờ bọn họ quảng cáo đối với Trát Nam mà nói nhất ̣nh thu được ít tiền tài, nhưng hắn đã quyết ̣nh ba ngày sau sẽ mang tiểu nha đầu ra bờ biển chơi. Tống Mạch sờ sờ cằm, quyết ̣nh, “Bữa ăn tối hôm đó cậu , đoạt lấy cuộc làm ăn đó cho tôi.”

      “Tổng tài, đối phương là lão bản của Hòa Phong, thân phận của tôi chỉ sợ…”

      “Tôi tin tưởng cậu.” Cửa thang máy mở ra, Tống Mạch ngắt ngang lời nói của Bạch Trí, “Bạch Trí, cậu chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”

      Nói xong hắn liền ra thang máy thẳng đến văn phòng tổng tài.

      Cửa thang máy một lần nữa khép lại, Bạch Trí tháo mắt kính xuống, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu thẳm, sâu thấy đáy.

      Ở công ty Trát Nam, tầng lầu càng cao chức vị càng lớn, văn phòng Tống Mạch là ở nơi cao nhất, mà văn phòng Bạch Trí ở ngay dưới Tống Mạch, hai tầng này bình thường rất ít người sẽ lên, vì vậy khi Tống Mạch rời , Bạch Trí mới tự do tùy ý biểu lộ cảm xúc mặt, giống như sắc mặt trầm khiến người sợ hãy của hắn lúc này.

      Mà kiểu biểu cảm khiến người ta sợ hãy này khi hắn mở ra văn phòng của mình liền chuyển hóa thành ngạc nhiên, bởi vì có một gái an tĩnh ngủ sofa.

      Hắn nhìn nhìn cánh cửa, hắn có nhầm, đây đúng là văn phòng của hắn.
      Last edited: 20/2/18

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ nhất
      Chương 14
      Edit: Nhi Huỳnh
      Truyện đăng tải độc quyền tại cungquanghang.com
      Nghe được tiếng mở cửa, gái nằm sofa dụi mắt ngồi dậy, mơ màng nói: “ đã về.”

      Là Phong Quang.
      Bạch trí qua liếc mắt tư thế ngồi của lộ ra hai đùi trắng bóng, ánh mắt hắn dừng gương mặt còn mơ ngủ của : “Sao em lại ở đây?”

      “Bởi vì em nhớ đó.” Phong Quang nhào qua, bả đầu chôn ở một bên hông hắn, còn cọ cọ như mèo, “Hôm trước tìm em, em đành tìm .”

      Haiz… Thắt lưng hắn lúc nào ôm cũng có cảm giác thật tốt, nhịn được lại dùng tay sờ mó.

      Bạch Trí bình tĩnh đem tay trơn của từ trong quần áo của mình kéo ra, “ cần đánh trống lãng, văn phòng của phải ai muốn vào cũng được.”

      “Em có tùy tiện vào, em hiện tại nhưng là nhân viên của công ty này nha, tuy rằng em còn chưa có công việc chính thức, nhưng ̣a vị của em ở công ty cũng kém đâu, văn phòng này bây giờ cũng là văn phòng của em.”

      “Em lại muốn chơi cái trò gì?”

      Phong Quang kéo hắn ngồi bên cạnh mình, lại lưu loát ngồi lên đùi hắn nói: “Em có đùa, là mẹ của Tống Mạch mời em đến công ty để làm việc, dù gì em cũng rãnh rỗi, cứ thế mà tới thôi.”

      Tay Bạch Trí nắm thắt lưng , đề phòng hiếu động mà ngã xuống nhưng giọng vẫn giữ sự lãnh đạm: “Em vốn biết ý của bà Tống là gì…”

      “Em biết chứ, bà ấy là muốn em tiếp cận con trai bà ta, phòng ngừa con bà thật sự cùng một chỗ với gái nhà nghèo kia làm hôn sự của em và hắn thất bại, nhưng mà em thích chia ương rẽ thúy, còn việc tìm người bồi dưỡng cảm tình, việc này em có thể tìm người thích hợp hơn.” nhìn hắn rồi lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

      Bạch Trí nâng tay giúp sửa sang lại tóc mái vì ngủ mà rối loạn, im lặng nói.

      Phong Quang cầm lấy tay hắn, đột nhiên kinh ngạc nói: “ hôm nay có đeo kính.”

      thích?” Hắn lúc vừa vào cửa đã đem mắt kính đặt ở bàn.

      lắc đầu, “Chỉ là đeo kính thì ánh mắt sẽ đẹp hơn, thị lực của có vấn đề thì đeo kính làm gì?”

      “Cận một độ, xem văn kiện thì cần phải đeo kính.”

      Phong Quang tin hắn mới lạ, đoán phỏng chừng chính là do mắt kính có thể che giấu rất nhiều thứ, mọi người vẫn thường nói ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn phải sao? Người như Bạch Trí tất nhiên thích có người ngày ngày mở cửa sổ của hắn.

      Cái đề tài này có hơi ngớ ngẩn, Phong Quang cũng thắc mắc nữa, giật mình nhớ tới một chuyện, lơ đãng nhắc tới: “Hôm nay ở trước cửa công ty, em được một gái đưa em tìm quản lý bộ phận nhân sự, tên của ấy là… Thu Niệm Niệm thì phải, đúng, đúng là tên này.”

      Bạch Trí dấu vết dừng một chút.

      “Bộ dạng ấy nhìn cũng tệ, nhưng mà em thấy tên ̉ giống như từng nghe qua ở đâu… A, hình như là trong tin tức.” Phong Quang lặng lẽ nhìn Bạch Trí, bừng tỉnh nhận ra vỗ tay một phát, “A, em nhớ rồi, ấy là tình mới của Tống Mạch, nói vậy thì ̉ hình như là tình ̣ch của em.”

      Bạch Trí híp lại hai mắt: “Em muốn tranh giành Tống Mạch cùng với ta?”

      có hứng, nhưng mà chỉ cần thân phận của em còn là vị hôn thê của Tống Mạch, một ngày nào đó em và ̉ sẽ đấu với nhau , aizz, hoa trắng nhỏ đáng thương, có một bạch phú mỹ như em làm kẻ ̣ch, ấy nhất ̣nh sẽ bị rất nhiều người cười nhạo.” Thu Niệm Niệm nhất ̣nh sẽ bị chỉ trích là xứng với Tống Mạch, mà cũng sẽ có nhiều người nghi ngờ Tống Mạch nhất ̣nh là mắt mù rồi.

      “Phong Quang.”

      “Dạ?”

      “Em hôm nay nói rất nhiều.”

      nháy mắt vô tội, “Có sao?”

      Tay Bạch Trí nâng cằm của , chỉ cần một khoảng nhỏ là sẽ chạm hôn môi của , hắn chậm rãi nói nhỏ, “Em cuối cùng lại muốn thử cái gì hả?”

      Last edited: 20/2/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :