1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 139 - 140

      “Tôi lừa hắn thế nào?” Phong Quang đứng dậy, khoanh tay trước ngực, mỗi khi trong lòng cảm thấy nắm chắc thì hay thích phô trương thanh thế.

      Nhậm Ngã Hành nhìn thấu hoảng hốt, nhưng hắn nói, “Mộng Quả Nhi là nữ.”

      làm sao mà biết? Chẳng lẽ ấy là bạn gái ngoài đời của ?”

      “Tôi nói rồi, chỉ cần tôi muốn, mọi thông tin đời này tôi đều có thể tra ra được.” Hắn hơi ngừng, nói tiếp, “Mặt khác, ở ngoài đời tôi có bạn gái.”

      Phong Quang nghe một câu trước của hắn chuẩn bị mỉa mai trả lời lại, đến khi nghe câu sao thì sửng sốt, “Tại sao phải giải thích có bạn gái hay ?”

      “…” Chắc tại nhàn rỗi nên vội vàng.

      Hắn trả lời, dứt bỏ cảm giác khác thường trong lòng, Phong Quang đúng lý hợp tình nói, “Trước tiên mặc kệ tôi có lừa Đao Hữu Tâm hay , nhưng thể phủ nhận lời của tôi làm cho hắn phấn chấn lại lần nữa, cho nên cho dù tôi lừa hắn thì sao? Kết quả cuối cùng tốt là được.”

      “Hạ đại tiểu thư có tiếng kiêu ngạo ương ngạnh, thì ra cũng có lúc tốt như vậy.” Giọng điệu của hắn kỳ lạ.

      Phong Quang giận dữ, “ đúng là rất kỳ lạ, lúc tôi làm chuyện tốt thì châm chọc trào phúng cảnh cáo tôi, hiện giờ tôi làm chuyện tốt, cảnh cáo tôi, nhưng vẫn châm chọc tôi cười nhạo tôi, tôi biết rất chán ghét tôi, nhưng mà thật sự ghét tôi đến vậy sao, vì sao mỗi lần đều đặc biệt xuất hiện trước mặt tôi, chỉ vì thích lấy tôi ra làm trò cười sao?”

      thế giới này nhiều người gặp khó khăn như vậy, tại sao chỉ giúp Đao Hữu Tâm?”

      “Tôi sao chỉ giúp mỗi Đao Hữu Tâm? Mấy hôm trước Triệu Tiểu Lộ bị chặn điểm hồi sinh, tôi cũng trợ giúp phải sao? Chính là cái lúc giết tôi đó, quên rồi à?”

      “Hôm đó…” Hắn mở miệng nói hai chữ lại nói tiếp nữa.

      Phong Quang đợi nửa ngày cũng đợi được hắn nói tiếp, trong lòng nghĩ hắn quả nhiên là tìm để khi dễ, khó chịu nói: “Dù sao tôi có làm gì nữa thì trong mắt tôi vẫn là đại tiểu thư ́ tình gây sự, đều đã dính chắc cái nhãn hiệu đó cho tôi rồi phải sao?”

      đuôi sau cùng của mang theo một chút uất ức mà run rẩy.

      Hắn lặng im một giây, “Tôi có.”

      có! Từ ngày đầu tiên bắt đầu nhìn thấy , vẫn luôn mang thành kiến này mà nhìn tôi, chỉ có , sự thật một đám người thích xem náo nhiệt kia cũng vậy, tôi ra lệnh đóng băng hoạt động của ngôi sao Liễu Đề, hại ấy tự sát là tôi, sai, tôi có nói qua tôi thích ấy, nhưng đó là vì ấy muốn dụ dỗ hôn phu của tôi, tôi cũng nghĩ tới ấy sẽ tự sát! Còn có dì vệ sinh quét rác, tôi chỉ cẩn thận đá phải chổi của dì ấy mà thôi, tôi đã nói là đừng lo rồi, nhưng người quản lý kia vẫn luốn nói muốn đuổi việc dì ấy, tôi bảo để dì ấy tiếp tục làm việc ở cao ốc đó, nhưng vì sao cuối cùng ai cũng nói là tôi xem thường dì làm vệ sinh chứ?”

      “Phong Quang…”

      Nhậm Ngã Hành bước lại gần từng bước, lại lui ra sau từng bước một, đây là biểu hiện tín nhiệm, tay bên thân hắn tự giác nắm chặt lại.

      Phong Quang cắn môi, “Còn có thư ký nhỏ kia, rõ ràng ngày đó là Liễu Đề hại ấy vấp ngã xuống đất, làm nước đổ xuống người, tôi chẳng qua chỉ muốn đỡ ấy lên, nhưng mà… nhưng cho dù tôi có nói cái gì nữa, Thẩm Vật Ngôn cũng sẽ tin lời của tôi, hắn còn đánh tôi một cái tát… chỉ có hắn, tất cả mọi người đều tin lời của tôi, trong mắt các người, tôi chỉ là một đứa biết lễ phép,thiên kim đại tiểu thư chỉ biết cáu kỉnh mà thôi!”

      nói xong, gần như là bùng nổ, trong game tồn tại nước mắt, nhưng Nhậm Ngã Hành theo bản năng vươn tay ra, chạm được giọt nước mắt tồn tại đó, còn bị căng thẳng tránh .

      “Trong game này, bọn họ biết thân phận của tôi, họ chỉ biết đến một đứa ngốc lắm tiền là Vãn Dương mà thôi, nhưng tôi làm Vãn Dương rất vui vẻ, tôi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế ấy, ít nhất sẽ có ai mang thành kiến mà nhìn tôi… Nhưng mà, rốt cục là ai, thế mà còn đuổi đến tận trong game mà nhắc nhở tôi là người đáng bị người người đuổi đánh, tôi từng làm hại sao?” Giọng của run rẩy, cơ hồ mang theo ma lực khiến người ta tan nát cõi lòng, “Nhậm Ngã Hành, rốt cục ghét tôi đến mức nào? Trong mắt , tôi có phải… thật sự là một đứa hư hỏng tội ác tày trời ?”

      phải…

      Nhậm Ngã Hành còn chưa kịp phát ra thanh nào, hệ thống đã thông báo: Kẻ thù Vãn Dương của bạn đã logout.

      Hắn nâng tay ôm ngực, giật mình, rất lâu sau đó, đột nhiên cảm thấy trái tim có chút khó chịu.

      Liên tục hơn một tháng, Phong Quang đều vào game, cho dù là có lớp cũng muốn học, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài, mỗi ngày ngoại trừ ngủ ăn cơm chính là vẽ tranh xem tiểu thuyết, đương nhiên ngủ chiếm mất hai phần ba thời gian. Cuộc sống suy sút như vậy thế nhưng có mọc thêm được miếng thịt nào ngược lại còn sụt mấy cân, nói ra sợ chỉ đưa tới ít ánh mắt hâm mộ ghen tị.

      Giáo viên phụ đạo cuối cùng thông báo cho , nếu đến học viện học, năm sau sẽ học lại năm nhất một lần nữa!

      Chuyên ngành của bọn họ có thoải mái thì cũng đến mức đó đâu!

      Phong Quang bất đắc dĩ, chỉnh đốn bản thân một chút, lần đầu tiên ra khỏi cửa suốt một tháng qua, đã lâu thong thả đến trường học, người ngang qua vẫn chỉ trỏ sau lưng như trước, có hứng thú nghe bọn họ nói như thế nào, lập tức vào khu lầu dạy học, tìm được phòng học cần đến, môn học hôm nay là giáo trình tin học căn bản, đây là môn đại cương cơ bản năm nhất, bởi vậy người học ít, ít nhất chỗ ngồi đầy rồi, Phong Quang có bạn bè, bởi vậy cũng có người sẽ giúp chiếm chỗ ngồi, chỉ thấy một loạt ghế cuối cùng còn trống một chỗ ngồi, chỉ là ngồi bên cạnh chỗ trống đó có một bạn học nam nhìn qua dễ gần lắm.

      do dự một lát, qua, “Cho hỏi bên cạnh cậu có người sao?”

      Cậu lắc đầu.

      Phong Quang đặt túi xuống, ngồi bên cạnh cậu, vừa ngồi xong giáo viên cũng tới, bất quá có tâm nghe giảng, ngược lại người bên cạnh luôn luôn viết gì đó xuống vở khiến cho chú ý, chỉ có thể nhìn một nửa gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, càng nhìn càng có cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi…

      Cậu viết xong một trang, lật qua một trang mới, Phong Quang liếc mắt một cái, nhìn thấy giấy đều là những con số cùng ký hiệu mà xem hiểu, giống như là số liệu gì đó? kề sát lại, theo dõi mặt cậu xem một hồi lâu, hoàn toàn chú ý tới tốc độ cậu cầm bút viết chữ dường như nhanh hơn, hơn nửa ngày, rốt cục cũng nhận ra, “Là cậu?”

      Động tác tay cậu dừng lại, lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thẳng , cậu đã quên lúc này gương mặt của dựa vào rất gần, vì thế khoảng cách hiện tại của bọn họ chỉ có mấy cm, thiếu chút nữa liền hôn lên đối phương.

      Tầm mắt đụng vào nhau, rốt cục là tim ai nhảy bùm bùm ngừng cũng có người nào để ý đến.

      Thật lâu sao, Phong Quang nhìn chớp mắt ca ngợi, “Lông mi của cậu thật dài, là tự nhiên à?”

      “…”

      “Oa, làn da cũng đẹp nữa, cậu dùng sản phẩm dưỡng da hiệu gì vậy?”

      “…”

      “Cậu vừa mới viết gì vậy?” nhìn xuống vở, “Là chương trình mật mã sao? Đây là bài tập của cậu? Cậu thuộc khoa IT à?”

      Là chương trình mã hóa, phải bài tập, lúc cậu khẩn trương mới có thể viết, đúng vậy, tôi là khoa IT.

      Ở trong lòng yên lặng trả lời toàn bộ câu hỏi của , Âu Tuân đem vở đóng lại, “Tôi chưa từng gặp học môn này.”

      Nói như là cậu có thể nhớ kỹ toàn bộ người học môn này vậy.

      “Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tôi đến học môn này.” Đối với việc trốn học, biểu hiện của rất thoải mái, tuyệt cảm thấy sỉ nhục hổ thẹn, “Tính luôn hôm nay thì chúng ta là lần thứ ba gặp mặt , này, cậu tên gì thế?”

      Gia giáo của nhà họ Hạ là trước khi hỏi tên người khác phải giới thiệu tên mình trước, nhưng đã “nổi tiếng” như vậy, muốn tìm được một người biết sợ cũng khó.

      “Âu Tuân.”

      “Là viết như vầy sao?” Duy trì tác phong tiểu thư bá đạo, lấy vở cậu qua, rút bút trong tay cậu, trang giấy sạch sẽ viết lên hai chữ “Âu Tầm”. (寻)

      phải.” Trong tầm mắt cậu, lướt qua cần ̉ tao nhã của , có thể nhìn đến xương quai xanh tinh xảo… Xuống chút nữa, cậu tưởng tượng được.

      “Vậy là Tuần này sao?” (巡)

      hiểu sao, nhìn nghiêm túc nghiên cứu tên của chính mình, tỏng lòng Âu Tuân xẹt qua một luồng nhiệt, cậu thấp giọng nói: “Là Tuân của cỏ tuân.” (荀)

      “A, cái này tôi biết, tuân thảo, hương thảo trong truyền thuyết, nghe nói có khả năng làm đẹp.” nở nụ cười, viết lên giấy hai con chữ xinh đẹp, Âu Tuân.
      [​IMG]
      (Tuân thảo, mình cũng k biết Vn có k và gọi là gì)
      Last edited: 23/2/18

    2. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Nhìn cái hình tuân thảo sao giống măng tây. Chắc là măng tây đó bạn. Dùng trong nấu ăn
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 141

      Môn đại cương nhiều người học, nhưng thật sự nghe giảng bài cũng chỉ có vài người, huống chi loại môn trọng yếu như giáo trình tin học căn bản thế này, nói chung chỉ cần sinh viên tạo ra động tĩnh gì quá lớn, giáo viên sẽ quản tới, bởi vậy Phong Quang và Âu Tuân nhỏ giọng trao đổi cũng chỉ đổi lấy một cái thoáng nhìn cảnh cáo của giáo viên bục giảng.

      Phong Quang phẫn nộ buông bút ngồi xuống, làm bộ như chăm chú nhìn bảng đen, nhìn chớp mắt.

      Ngón tay Âu Tuân tựa như lơ đãng mà xẹt qua hai chữ viết xuống giấy, cậu mặt thay đổi đem vở cất vào trong ba lô, tiếp theo cậu rất tự nhiên mà mở sách bàn ra, coi như nghiêm túc mà nghe giảng, trừ bỏ việc tay cậu để sách từ đầu tới cuối đều có lật qua trang khác…

      Tiếng hít thở của người bình thường khác khá khó để nghe thấy, nhưng cậu giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của , bỗng nhiên thấy rằng đây là thanh dễ nghe nhất đời này, gió từ cửa sổ đưa mùi thơm người đưa đến đây, vẫn luôn quanh quẩn tại chóp mũi cậu, thật sự là thơm đến đòi mạng.

      Hầu kết cậu lăn lộn, đứng ngồi yên, huyết dịch trong cở thể sôi trào một trận, nhớ lại cảm giác cơ thể của đặt người cậu, nhớ lại xúc cảm mềm mại trước ngực cách cậu gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể hung hăng đặt dưới thân, ngừng chiếm đoạt, ngừng ham muốn…

      Hô hấp của Âu Tuân trở nên dồn dập, lực hấp dẫn của quá mức chết người, cậu thể chống cự, tay vừa mới duỗi qua một chút, tiếng chuông đã ngắt quãng động tác của cậu.

      Thời gian một môn học qua rất nhanh, ít nhất Âu Tuân cảm thấy quá nhanh, cậu nhìn người ở bên cạnh thu dọn xong đứng dậy, vì thế cậu cũng đứng lên theo.

      Phong Quang nhìn cậu đứng lên cũng làm gì, ngược lại còn nhìn bản thân , hơn nữa trong mắt còn có một thứ cảm xúc khó hiểu, rõ nên sửng sốt một lát, sau đó theo bản năng bày ra thái độ cao ngạo nói: “Tuy rằng vài lần trước ở chung với cậu vui vẻ gì mấy, bất quá bản tiểu thư đại nhân đại lượng, tôi so đo với cậu, bây giờ tôi phải , hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.” Luống cuống nói xong, trong lòng Âu Tuân hận thể đánh chết chính mình, thế nào có thể nói một câu hẹn gặp lại như thế chứ.

      Nhưng Phong Quang đã vòng qua cậu mà rời khỏi phòng học, cậu đuổi theo ra, tại cửa phòng học bị hai người ngăn chặn đường .

      Quách Minh cười hì hì nói: “Aiz, Âu Tuân, máy tính của Tiểu Lục hỏng rồi, tôi biết sửa, nhân tiện mang em ấy đến tìm cậu.”

      Nói xong, Quách Minh có ý khác mà hàm xúc trừng mắt nhìn Âu Tuân, ý bảo cậu tốt nhất nên nắm chắc cơ hội .

      “Âu Tuân, máy tính của em bỗng nhiên mở máy được.” Triệu Tiểu Lục xin giúp đỡ nhìn Âu Tuân, bộ dạng khổ sở đáng thương.

      Nhưng Âu Tuân lạnh nhạt nói: “Tôi phải nhân viên sửa máy tính.”

      Triệu Tiểu Lục sững người, biểu tình cực kỳ xấu hổ, nghĩ Âu Tuân sẽ cự tuyệt , ngay cả Quách Minh đứng một bên cũng kinh ngạc mở to mắt, này, người em, đây phải người tình trong mộng của cậu sao!? Đó là thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ đấy!

      Âu Tuân để ý bọn họ, cậu vội vã chạy tới cầu thang bên kia, Quách Minh chưa từng gặp qua Âu Tuân cũng có lúc có sức sống như vậy, cho dù là lúc cậu ấy thừa nhận mình thích Triệu Tiểu Lục người cùng cậu lớn lên, cả người cậu ấy cũng bị vây bởi một ̃ hơi thở chán chường, cảm giác giống như phải là tự bộc bạch, ngược lại giống như chút để ý nói ra một chuyện có quan hệ gì với bản thân mình.

      Quách Minh nhức đầu, “Thằng nhóc này gần đây có phải đổi tính rồi , nhớ rõ hồi năm nhất cậu ta đã nói môn tin học cơ bản này có kiến thức gì, huống chi cậu ta đã năm bốn, gần đây thế nào ngày nào có môn này đều chạy tới?”

      “Có thể là… Âu Tuân thích giáo viên này giảng bài?” Triệu Tiểu Lục đoán.

      có khả năng đâu, cậu ất đối với giáo viên có liên quan đến tin học và chương trình học khác đều xem thường, hơn nữa giáo viên này cũng phải mỹ nữ gì, cậu ấy tới nghe giảng để làm gì ta?”

      “Âu Tuân ấy, luôn có chút kỳ lạ.” Ánh mắt Triệu Tiểu Lộ ảm đạm, từ nhỏ đến lớn mỗi lần có phiền phức đều có thói quen tìm Âu Tuân, mà bất luận là chuyện gì Âu Tuân cũng sẽ giúp , coi Âu Tuân là một người tốt nhất của , nhưng mà gần đây, ấy đối với giống như ngày càng lạnh nhạt.

      Quách Minh thể để một gái có bộ dạng đau lòng, cậu lập tức nói sang chuyện khác, “ phải là sửa máy tính sao? có cậu ta thì còn ai sao? , giúp em sửa!”

      Giờ phút này Quách Minh đã hoàn toàn quên vừa nãy vì tạo cơ hội cho Âu Tuân và Triệu Tiểu Lục, cậu đã nói bản thân biết sửa…

      Chương 142

      Ở một đường nhỏ dưới bóng mát của rừng cây, ít đôi tình nhân cùng cưỡi một chiếc xe đạp chậm rãi chạy qua, đây chính thứ gọi đại học là thiên đường luyến ái, cho nên bất luận thế nào đều tràn ngập vị chua thối của tình , đến năm bốn thì sao, vẫn là chia tay mới tốt đó!

      Phong Quang cự tuyệt thức ăn cho chó (!), đối với một đôi lại một đôi tình nhân coi như thấy, chuyên tâm con đường của mình, thẳng đến trước mặt xuất hiện một bó hoa tươi.

      (!) Ý chỉ bị người có người diễn cảnh tình cảm trước mặt.

      “Học muội Phong Quang, chào em.” Bộ dạng nam sinh viên cực kỳ đẹp trai, rất có khí chất văn nhã, hắn rất cao, ít nhất cũng phải 1m8, tiếng nói thoáng trầm thấp, giống như tiếng đàn cello có thể gấp khúc từng trận bên tai người ta, bất luận là phương diện nào, hắn đều rất hợp với khẩu vị của Phong Quang.

      Đối với người khác phái hợp khẩu vị, Phong Quang tự giác biểu hiện rộng rãi khéo léo một ít, ngay cả thái độ đại tiểu thư cao cao tại thượng cũng quên lấy ra, “ là?”

      là Chu Liệt thuộc khoa tiếng Trung, học năm ba, xem như là học trưởng của em.” Hắn mang theo ý cười nhã nhặn mà nói chuyện, rất dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.

      Phong Quang rất rụt rè nhìn lướt qua hoa tay hắn, “Vậy tìm tôi có việc gì sao? Nói trước thì hơn, tôi có bạn cùng phòng, ở học viện cũng có bằng hữu, tôi có biện pháp giúp đưa hoa đâu.”

      “Em hiểu lầm, bó hoa này là tặng cho em.” Hắn đưa hoa trong tay ra.

      Phong Quang nhận, ngược lại lui một bước ra sau, “ đưa hoa cho tôi làm gì?”

      cũng tin hoa hồng có thể tặng một cách tùy tiện, đó nhưng là hoa hồng đỏ thẫm.

      Chu Liệt cười bỏ qua sự cảnh giác của , “Em nhớ sao? Lúc em vừa tới học viện báo danh, là tiếp đãi em.”

      Nói như vậy, ngày đầu tiên làm tân sinh viên đến học viện đúng là có một sinh viên đẹp trai cao to nghênh đón , nghĩ nghĩ, giật mình, “Thì ra là .”

      “Em còn nhớ rõ thật là tốt.” Chu Liệt vui vẻ nói: “Kỳ thực từ ngày đó đã bắt đầu chú ý đến em, nhưng vẫn luôn bất hạnh có cớ để liên lạc với em, em lại gặp nhiều chuyện như vậy… vẫn luôn tin tưởng em phải là người như vậy, hiện tại chân tướng rõ ràng, thời điểm em bị người ta chỉ trích, đứng ra nói chuyện giúp em là lỗi của , nhưng mà cũng hiểu được có một số chuyện là thể đợi, hôm nay em đã đến học viện rồi, chính là cơ hội tốt nhất của .”

      “Khoan đã, nói cái gì mà chân tướng rõ ràng?” Phong Quang bỏ qua người xung quanh tụ tập lại càng lúc càng nhiều, bắt được một câu quan trọng nhất của Chu Liệt.

      Chu Liệt nghi hoặc, “Em biết sao? Một tháng trước, toàn bộ chủ đề web đều thay đổi, bất luận mở ra trang web nào đều tự động nhảy tới một bài post, bài post này nói em bị oan uổng, những chuyện tốt đó đều là do Liễu Đề vu oan giá họa, hơn nữa Liễu Đề cũng phải tự sát thật, ta là ́ ý làm bộ như tự sát để tranh thủ sự đồng tình, chuyện này, đến bây giờ tin tức vẫn còn đưa tin.”

      Phong Quang dám tin, “Cho nên… tôi cứ thế được tẩy trắng rồi?”

      “Em chưa từng đen qua, sao lại nói là tẩy trắng được? Phải nói là sự thật rõ ràng mới đúng.” Chu Liệt cười sửa đúng lời của .

      Này cũng thể trách Phong Quang, một tháng này tuy nói ru rú trong nhà, nhưng hoàn toàn xem tin tức gì, khi bị nói xấu, liền nói dì Lâm cần chú ý đến chuyện đó, cho nên dì Lâm thật sẽ có khả năng nói với chuyện đột nhiên được tẩy trắng, cẩn thậm ngẫm lại, từ lúc bước vào trường học, tuy rằng cũng có người nghị luận , nhưng mà cũng thiếu sự ác ý.

      Lúc trước bởi vì một bài post, trở thành nhân vật người người kêu đánh, hiện tại cũng vì một bài post, liền từ người hại biến thành người bị hại, trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, sức mạnh của dư luận, nhưng lại có thể thể hiện trọn vẹn người như vậy.
      Lamdunghg21, doccomuu, Ly Vũ26 others thích bài này.

    4. Thanh Ngọc 1502

      Thanh Ngọc 1502 Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      34
      Rút dép, đặt xuống, ngồi lên, hóng chương mới. Nhi Huỳnh cố lên. Mong chương mới của bạn.:yoyo51:
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 143

      “Phong Quang, hy vọng em có thể nhận bó hoa này của .” Chu Liệt đứng dưới bóng cây mỉm cười.

      Phong Quang giật mình, bỗng nhiên nghĩ tới một người, tay bất giác vươn ra, nhưng lại bị một bàn tay to hơi lạnh của một người khác giữ lại ở giữa trung, nhìn theo cánh tay đó, sững sờ nhìn Âu Tuân đột nhiên xuất hiện bên người mình.

      Âu Tuân nắm chặt tay , đem kéo ra sau người cậu, đối mặt với Chu Liệt, thắt lưng thẳng tắp, tóc mái bị gió nhẹ phất lên, đôi mắt phẳng lặng như vực sâu đó làm cho những ai lần đầu nhìn thấy toàn thân lạnh toát, thái độ bình thường của cậu khi gặp bất cứ chuyện gì đều là thờ ơ, nhưng cậu bây giờ, là nghiêm túc.

      Chu Liệt cảm nhận sâu sắc đây là một nhân vật rất khó dây dưa, nhưng mà hắn vẫn biểu hiện sự dịu dàng lịch thiệp của mình, “Xin hỏi cậu là?”

      Còn kém một bước, thiếu chút nữa Phong Quang đã tiếp nhận hoa của hắn, nhưng mà vì một người cứ thế xuất hiện làm cho hắn thành công dã tràng.

      Âu Tuân cũng dự ̣nh sẽ trả lời vấn đề của hắn, cậu kéo Phong Quang xoay người , nhưng lại bị Chu Liệt phản ứng lại chặn trước mặt.

      Hiện tại là tình huống gì? Hai nam tranh một nữ sao?

      Đừng hỏi Phong Quang, bởi vì Phong Quang cũng rõ ràng lắm, Chu Liệt làm cho có một loại ảo giác nhìn thấy An Đồng, chút nữa đã theo bản năng mà phạm sai lầm, may mà có Âu Tuân xuất hiện, đây là sao vậy… Rõ ràng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đã đem tình cảm của với mục tiêu tiến công chiếm đóng cắt bỏ, tại sao có thể nhớ đến An Đồng?

      Chu Liệt là tài tử có tiếng của khoa tiếng Trung, bề ngoài đẹp mã, gia thế tồi, người cũng dịu dàng, học muội học tỷ đều gọi hắn là nam thần, cũng bởi vậy mà khi hắn đột nhiên chặn Phong Quang lại mà tỏ tình, chung quanh đã nhanh chóng tụ tập nhiều người xem, có gái nào có thể cự tuyệt lời tỏ tình của Chu Liệt, mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng mà bọn họ ngờ tới nửa đường còn có thể xuất hiện một chàng trai khác.

      Dưới tình huống thế này Chu Liệt vẫn còn có thể giữ được tươi cười, “Bạn học này, tôi nghĩ, tôi rất lịch sự hỏi cậu, cậu đáng ra phải trả lời tôi mới xem là lịch sự chứ?”

      Phong Quang nhìn Âu Tuân, rõ cậu muốn làm gì, bất quá nếu muốn chọn một người giữa Âu Tuân và Chu Liệt, sẽ đứng bên người Âu Tuân, dù sao so với Chu Liệt vẫn quen thuộc với Âu Tuân hơn chút, Phong Quang cũng quên đem tay của mình rút ra khỏi tay Âu Tuân, thực tế, dựa vào sức lực mà cậu dùng để giữ Phong Quang thế này thì cũng rút được.

      “Chu Liệt, nhà họ Thẩm.” Âu Tuân nói hai từ hề liện hệ gì với nhau làm cho Chu Liệt biến sắc, cậu tiếp tục chậm rãi nói: “Hôn ước, tính kế…”

      “Đủ rồi!” Chu Liệt khẩn trương nhíu mày lại, trong lòng hắn hoảng sợ, thể xem kỹ chàng trai này một lần nữa.

      Giọng nói đột nhiên phóng lớn của hắn làm cho Phong Quang hoảng sợ, thân mình run lên, lâm vào rối rắm, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng An Đồng người này? An Đồng có lúc nào mà bình tĩnh, sẽ bao giờ hô to gọi nhỏ.

      Một bàn tay đặt lên ̉nh đầu , nhẹ nhàng vuốt ve, ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Âu Tuân.

      “Đừng sợ.”

      cảm nhận rõ ràng tay cậu thật sự căng cứng, hơn nữa động tác rất ngốc, hết thảy hành vi hơi có chút buồn cười, nhưng làm cho cảm thấy chính mình là một sinh vật rất khó đối phó.

      Đúng vậy, so với bất cứ chương trình nào đều rất khó mà đối phó, tay của Âu Tuân chỉ biết gõ bàn phím chứ chưa từng sờ qua đầu của con gái, cậu sợ bản thân mình nắm giữ được độ mạnh yếu, nếu dùng sức quá mạnh làm cho phản cảm với cậu thì biết làm sao? Cậu lo lắng vấn đề này.

      Phong Quang và Âu Tuân “Liếc mắt đưa tình”, Chu Liệt cũng cảm thấy hắn chính là một người ngoài dư thừa, tuy rất cam lòng nhưng nghĩ đến lời nói của Âu Tuân, hắn cắn răng, thừa dịp Âu Tuân chú ý đến mình, hắn nói một lời xuyên qua đám người xem náo nhiệt mà rời khỏi.

      Chương 144

      Chu Liệt vừa , những người khác đứng xem cũng chậm rãi giải tán.

      Đôi mắt Phong Quang nhìn Âu Tuân chằm chằm, “Bây giờ cậu có thể buông rồi chứ?”

      Cậu trả lời, tất nhiên cũng buông tay.

      Người gì mà rên được một tiếng… Phong Quang thấy đúng là có biện pháp nào với loại người kín như hũ nút này, lấy tay cậu đung đưa đến đung đưa chơi rất được, thú vị hỏi, “Này, cậu phải là muốn để tôi với cậu đứng với nhau cả một ngày chứ? Tuy tôi cả ngày cũng có chuyện gì làm, nhưng thật sự phải đứng cả một ngày, chúng ta sẽ bị coi là vật lạ mà vây xem đó.”

      “… có gì muốn hỏi tôi sao?” Thần sắc cậu nghiêm túc lại trang trọng, còn mang theo một chút nghi hoặc.

      “Hỏi cái gì?” Phong Quang nghiêng đầu hỏi lại một câu, “Hỏi cậu Chu Liệt kia là loại người nào? Hay là hỏi tại sao hắn lại tỏ tình với tôi? Bất quá, bề ngoài của hắn thật tệ.”

      Cậu quýnh lên, “Hắn tiếp cận là có mục ́ch.”

      “Tôi biết mà.” nói như sao cả: “Ngay từ đầu tôi cũng chắc lắm, nhưng nghe được lời cậu nói sau đó, tôi nghĩ thông rồi, tôi tuy rằng thông mình nhưng cũng ngốc đâu, hắn cùng Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”

      “Thẩm Vật Ngôn là họ của Chu Liệt.”

      “Thì ra là thế, Thẩm Vật Ngôn nghĩ tự mình mở miệng đề nghị giải trừ hôn ước, cho nên muốn để cho tôi thích người khác, muốn tôi chủ động đề nghị từ hôn, hừ, rõ ràng là ta thích em gái pha trà kia trước, tiểu nhân nói giữ lời lại muốn tôi đến làm dùm ta, đúng là đầu óc tính toán thật tốt.”

      nói mà, thế nào đột nhiên có người đến tỏ tình, còn là hình mẫu lý tưởng của khéo như vậy, khẳng ̣nh là kết quả điều tra của Thẩm Vật Ngôn, nếu phải Âu Tuân xuát hiện, nói chừng thật đã rơi vào trong bẫy mỹ nhân kế.

      Nhưng mà có chỗ đúng lắm, Phong Quang khó hiểu, “Cậu làm sao biết được Chu Liệt và Thẩm Vật Ngôn có quan hệ gì?”

      Cậu từ chối cuộc gọi của người khác.

      “Tôi nghe Tiểu Lục nói.” Âu Tuân nghiêm trang trả lời.

      “Tiểu Lục? À… là Triệu Tiểu Lục.” Phong Quang bĩu môi, “Tôi tùy tiện gặp nam giới nào cũng đều có quan hệ với ấy.”

      thanh oán giận của rất nhỏ, nhưng cậu nghe được, cậu được tự nhiên nói: “ ấy là hàng xóm của tôi.”

      “Cái gì mà hàng xóm, tôi thấy là tình cảm em kết nghĩa thì có”

      Cái này Âu Tuân có miệng mà khó trả lời, bởi vì cậu cảm giác trả lời thế nào cũng đúng, nếu nói là em kết nghĩa, cậu trước kia đúng là có tâm tư với Triệu Tiểu Lục, có lẽ là thích, có lẽ là một loại thói quen, bởi vì tính cậu hướng nội, hơi thở còn u ám, vì thế trước đây chỉ có Triệu Tiểu Lục nguyện ý làm bạn bè của cậu, mà cậu cũng chỉ có một người bạn này, cho nên cậu cứ theo lẽ thường mà làm cho rằng bản thân phải bảo vệ ấy, tuy Triệu Tiểu Lục vẫn luôn xem cậu là một người trai, nhưng cho dù Triệu Tiểu Lục đối xử với cậu như thế nào, cậu trước giờ thấy rằng chỉ cần có thể đứng bên cạnh ấy là tốt rồi, nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên thấy rằng như thế nào cũng sao cả.

      Loại tình cảm này từ khi nào mà bắt đầu thay đổi?

      Có lẽ từ lần từ biệt ở cầu, đêm hôm đó, từ lúc Âu Tuân trải qua thời kỳ trưởng thành, lần đầu tiên làm một giấc mộng xuân, gái trong mộng ngâm nga trầm bổng dưới thân cậu, cậu thể khống chế chính mình, chỉ có thể một lần lại một lần thuận theo bản năng, làm cho ở dưới thân mình khóc càng thêm kịch liệt.

      Sau khi tỉnh lại, Âu Tuân vì bản thân làm ẩm ướt y phục và ra giường mà cảm thấy xấu hổ, cậu tự thu thân mình thành một cục, nhớ lại cảnh tượng trong mộng, ôm chặt bản thân mình… Thật trống rỗng, thật muốn, lấy cái gì đó mà nhồi nhét vào.

      Bắt lấy gái đó, bắt đến nhồi vào trái tim mình.

      Loại cảm giác này, đến một lần tranh chấp trong game, khi đó, chạm đến ranh giới bùng nổ.

      Cậu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ lưu lạc đến mức chỉ có đem lưu lại bên người cậu, cậu mới có thể vào giấc ngủ… Phần tình cảm khó mà mở miệng này, Âu Tuân chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, bao gồm cả chính cậu đến nay vẫn chưa thừa nhận, nhưng lại thể hưởng thụ một khắc đó khi nhắm mắt, ảo tưởng ra thân thể của .

      Có lẽ có thể dùng một câu để hình dung cậu, tên biến thái còn có lương tri.
      Lamdunghg21, doccomuu, Ly Vũ30 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :