1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 49

      Gió nổi lên, sương đêm mù mịt, căn nhà cũ rách nát đứng giữa bóng đêm hoang vắng.

      Giữa vạn vật lặng thinh truyền đến tiếng tiêu từng đợt thổi đến, bay qua trời đêm thâm thúy, thanh phi cùng gió nhẹ vẫn làm tan được u sầu giăng giăng khắp chốn, tiếng tiêu thê lương giữa đêm càng làm sự độc bi thương lan tràn.

      Một thân ảnh yểu điệu chậm rãi giẫm lên đám lá rụng mà đến, đôi mắt nàng tĩnh mịch một gợn sóng, cũng có lấy một tia vui buồn.

      Nam nhân buông tiêu, hề xoay người lại như cũ biết được người đến là ai: “Là nàng… nàng đã đến.”

      Nữ nhân nói: “Đêm khuya sương phủ, vì sao còn chưa nghỉ ngơi ?”

      “Ta đợi nàng.” Hắn xoay người, dung nhang hoàn mỹ dưới ánh trăng đủ khiến nữ nhân cũng phải ghen tị, “Nơi này là nơi mà ta và nàng quen biết, nàng còn nhớ rõ ?”

      Ánh mắt nàng ảm đạm như cũ, “Công tử, ta phải nàng, người mà ngươi sớm đã chết, nay đứng ở chỗ này cũng chỉ là một bộ da của hồ mà thôi.”

      “Ta biết ngươi phải nàng, nhưng mà…” Hắn nhẹ chớp hai mắt, “Người ta cũng phải nàng.”

      Ánh mắt nàng vừa động lại bình tĩnh như lúc ban đầu, “Ta phò trợ Tề Mộ lên ghế thế tử, cũng chính ta chiếm thân thể của vị hôn thê ngươi, bởi vì ta tò mò, cái mà nhân loại gọi là huyết duyên cùng tình khi trải qua khảo nghiệm phản bội rồi thì có năng lực kiên trì bao lâu.”

      “Chuyện đó ta đều biết.”

      Nàng ngoài ý muốn chớp mắt một cái, “Tề Đoan, ngươi hận ta sao? Bởi vì ta ngươi mới phải bị cấm tù cả đời ở trong này.”

      Hắn tươi cười, sạch sẽ mà tốt đẹp, “Bởi vì là ngươi, ta vui vẻ chịu đựng.”

      “A.” Nàng quay người, cảm thấy lời nói của hắn cực kỳ buồn cười, nàng là , chưa bao giờ có tình cảm của con người, vì thế nàng càng có thể nhìn thấu mọi hư tình giả ý.

      Nhưng người này…

      Dưới ánh trăng cao lớn vững chải, ôn nhuận như ngọc, hắn si ngốc nhìn bóng dáng nàng, “Trước khi , có thể cho ta biết tên của ngươi sao?”

      Nàng ngập ngừng, “An Lộc.”

      “An Lộc…An Lộc…” Hắn thì thầm, cẩn trọng đem hai chữ này lập lại một lần lại một lần, vỏn vẹn một cái tên, hắn lại như đã chiếm được thỏa mãn thật lớn.

      Một tên ngốc tử.

      An Lộc muốn cười cười trào phúng, nhưng phát hiện chính mình muốn cười cũng cười nổi, cuối cùng quay lại nhìn nam nhân phía sau, hề lưu luyến mà rời .

      đường nhỏ giữa đồng mông quạnh, chỉ còn lại tiếng gió thổi làm bạn, khi An Lộc đến đã thoải mái, hiện tại trở về càng cảm thấy phiền muộn. Nàng thể thừa nhận, cái con người tên Tề Đoan kia đã có ảnh hưởng nhỏ đối với nàng.

      Một tiếng quạ kêu khóc vang lên, nàng dừng lại ở giao lộ, lẳng lặng nhìn nam nhân phía trước.

      Giữa giao lộ có một người thanh niên quý tộc cầm quạt đứng đó, hắn một thân áo đen sang quý, khuôn mặt được sinh ra vô cùng tốt, nhất là khóe miệng lúc nào là mỉm cười kia so với thuốc phiện càng khiến người ta mê muội, giơ tay nhấc chân đều ẩn hiện tác phong của một công tử cao quý.

      Nàng gọi: “Tề Mộ.”

      “Chào buổi tối, Hạ tiểu thư.”

      Mặt An Lộc chút thay đổi hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

      “Sợ Hạ tiểu thư lạc đường, tại hạ đặc biệt đến đón nàng về.”

      “Tiêu vương phủ phải là nhà của ta.”

      Tề Mộ cười, quả nhiên là độc nhất vô nhị, “Về sau tự nhiên sẽ là.”

      Nàng vui giận, “Ta sẽ gả cho ngươi.”

      Trong mắt Tề Mộ một mảng đen tối, cười nói, “Chuyện tương lai ai có thể đoán trước.”

      “Ngươi…”

      Gió đêm chợt thổi lên mạnh mẽ, xuyên qua rừng trúc đem đàn quạ kêu khóc bay lên, vùng trời đêm an tĩnh bị quấy nhiễu, cũng đánh gãy lời nói của An Lộc.

      Tiếng gió vù vù, bên tai An Lộc vang lên thanh hư vô mờ ảo, “Đã quá lâu rồi, nên trả thân thể lại cho ta.”

      Đợt gió quỷ dị nổi lên, Tề Mộ trợn mắt nhìn thân hình thiếu nữ trước mặt ngã xuống đất, tay hắn đem người mất ý thức ôm vào trong ngực, hắn mơ hồ nghe được tiếng hồ ly kêu từ sâu trong rừng trúc.

      Lại cẩn thận chăm chú lắng nghe, tiếng gió cũng còn, tựa như ảo giác.

      Chương 50

      Sau ba tháng ròng mới có một trận mưa, tất cả hoa của Lạc thành nở rộ chỉ trong một đêm, hoa nở đầy đường, người đường chỉ có thể nhìn thấy một rừng sắc hoa. Nơi này là đất phong của Tiêu vương, tổ tiên của Tiêu vương chiến công hiểm hách, được phong làm Vương gia khác họ của đương triều, hắn nhanh chóng muốn hoa nở ăn mừng liền sai người trồng hoa khắp ven đường mọi phố lớn ngõ nhỏ, thời điểm hoa nở rất xinh đẹp, khi hoa tàn chỉ còn lại thê lương.

      Phong cảnh đẹp nhất là khi hoa rơi bên bờ sông, hương hoa vui lòng người, tài tử giai nhân tấp nập ước hẹn mà đến đây chơi tết Thanh Minh, cảnh này giờ này, sẽ ai có thể nghĩ đến còn chưa đầy một tháng hay nửa tháng sau, cảnh vật nơi đây chỉ còn lại một mảnh hoa tàn.

      Thanh niên gấp phiến quạt cười nói, “Như thế nào, Hạ tiểu thư, cảnh xuân ở đây có đáng giá để nàng ra phủ một chuyến?”

      “Vâng, đa tạ thế tử đã ́ch thân mời.” Gió ào ào thôi tới, khăn che mặt của hồng y nữ tử tung bay, vóc người yểu điệu vốn đã chọc người chú ý, hiện tại người chung quanh vừa thấy có động tĩnh đều hận thể vụt qua mà áp lên nhìn xem dưới khăn che mặt là dung nhan khuynh quốc khuynh thành đến nhường nào, nhưng thật đáng tiếc, khăn che mặt bị một bàn tay trắng nõn giữ lại, mọi người chỉ có thể như trước nhìn đến dung mạo nữ tử dịu dàng khả ái, nhưng cho dù chỉ nhìn được một phần dung mạo bên ngoài, cũng đủ khiến người ta nhìn dời mắt được.

      Dáng vẻ duyên dáng hơn người như vậy tại Lạc thành chỉ có một, đó là Hạ Phong Quang tiểu thư của Hạ phủ, nàng từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ít khi ra khỏi cửa, nhưng một đoạn thời gian trước nàng lại thường xuyên lại đường, và khoảng một tháng trước nàng lại đột nhiên đóng cửa ra ngoài, người của Hạ phủ nói nàng bị bệnh.

      “Khụ khụ…” Nàng che mặt mà ho, đúng là bị bệnh, ngày hôm qua nàng cẩn thận nhiễm phong hàn.

      Khóe mắt Tề Mộ lưu chuyển một ̃ lười biếng, nhưng tươi cười của hắn vẫn luôn tao nhã khéo léo, “Hạ tiểu thư thoải mái, vậy hôm nay ngắm cảnh dừng ở đây thôi, để tại hạ đưa Hạ tiểu thư lên xe.”

      “Nếu vậy, đa tạ thế tử.” Phong Quang thích miễn cưỡng bản thân, vì thế nàng gật đầu đồng ý, nha hoàn phía sau bước lên phía trước đỡ tay nàng, giúp nàng đến xe ngựa Hạ phủ dừng ở bờ sông.

      Bước chân Tề Mộ nhanh chậm, gần xa tiêu sái cạnh nàng, chỉ là hắn cười càng thêm mê người, ai hiểu hắn cho nên cũng ai biết đây là biểu hiện khi hắn kiên nhẫn.

      thú vị.

      Rất thú vị.

      Tại sao thật vất vả lắm mới có một nữ nhân khiến cho hắn hứng thú lại trở nên nhàm chán như vậy? Hạ Phong Quang lúc trước là tiểu thư khuê khác đại môn ra nhị môn bước, cùng các tiểu thư khác có gì khác biệt, sau đó nàng biến thành một người lãnh tình lãnh tính, giống như một nữ nhân có tâm can, đối với Tề Đoan thâm tình cũng làm như thấy, mà hiện tại… Nàng cũng chỉ là một tiểu thư khuê các mà thôi.

      Tề Mộ cảm thấy tiếc hận, phải vì sự thanh lãnh bạc tình người nàng biến mất, mà vì chính mình, hắn bi ai phát hiện, bản thân sau khi đoạt được vị trí thế tử thì ngày dài trở nên quá mức tẻ nhạt.

      Nói cách khác, hắn có chuyện gì để giết thời gian.

      “Vân nhi.” Nữ nhân che mặt gọi tên nha hoàn bên người, “ đất phía trước có vũng nước, ngươi cẩn thận đừng giẫm vào, ngươi hôm nang mang giày trắng, để dơ sẽ rất khó tẩy sạch.”

      “Dạ, tiểu thư.” Vân nhi nhìn bãi nước trước mặt cũng tính là lớn lắm, nhấc chân thoải mái sải bước qua, nếu phải tiểu thư nhắc nhở nàng thật có khả năng chú ý liền giẫm lên đó.

      Phong Quang nhắc nhở một chuyện nhỏ lại mười phần kịp lúc.

      Tay phải Tề Mộ cầm quạt, gấp lại đập vào lòng tay trái, hắn cười, làm lu mờ hết thảy cánh hoa ở đây, “Hạ tiểu thư, biết lần sau ta còn có cơ hội mời nàng?”

      Phong Quang đứng cạnh xe ngựa, thân ảnh càng lộ rõ vẻ đơn bạc, hơi hơi gật đầu, nàng nói: “Nếu thế tử có ý mời, ta tất nhiên lấy làm vinh hạnh.”

      Bất quá, thân thể nàng khỏe ai cũng phải công nhận, có thể hay hoàn toàn do nàng tùy tâm quyết ̣nh.

      “Như vậy thì tốt.” Hắn mỉm cười, rất dễ dàng làm cho nữ tử mặt đỏ tai hồng.

      Nàng gập người cúi đầu, “Xin thứ cho tiểu nữ cáo từ trước.”

      Tề Mộ cười gật đầu, lui từng bước ra bên cạnh, nha hoàn nâng Phong Quang lên xe ngựa, xe ngựa rất nhanh liền mất.
      Last edited: 10/7/17
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina29 others thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 51

      Giàu có nhất ở Lạc thành này chính là Hạ phủ, lúc còn trẻ Hạ lão gia tòng quân đạt được một chức quan nhỏ, nhưng ngay thời điểm Hoàng Đế tin tưởng sủng ái hắn nhất, hắn lại từ quan lúc sự nghiệp ở ̉nh cao mà hồi hương, còn cùng thê tử chia nhau làm ăn, làm một chuyến liền tạo thành thủ phủ Lạc thành bây giờ. Có thể nói, Lạc gia bất luận ở thương trường hay quan trường đều có giới hạn, ở nơi nào cũng có thể bộc lộ tài năng, còn là thứ tài năng thể khinh thường, tất nhiên là quyết đoán cũng rất có thừa.

      “Ta hôm nay đã gặp qua Tề Đoan.”

      Phong Quang vừa về nhà đã bị phụ thân gọi vào thư phòng, phụ thân vừa mở miệng đã nói một câu này khiến nàng sững sờ, tiếp đó nàng tự nhiên mà nói: “Công tử chỉ sợ cuộc sống đã còn được như trước, phụ thân vì sao phải gặp công tử?”

      “Nếu phải chuyện hôn sự của hai đứa thì còn có nguyên nhân gì nữa?”

      “Phụ thân cùng công tử bàn chuyện ngày kết hôn sao?”

      mặt Hạ Triều hiện ra sự giận dữ, “Tề Đoan nay đã là người tù tội, đem con gả cho hắn để cùng hắn chịu khổ à?”

      “Vậy phụ thân…”

      “Ta tìm hắn để bàn chuyện từ hôn.” Nhắc tới chuyện này sắc mặt Hạ Triều xanh mét, “Ta giúp Tề Mộ đối phó hắn là đã làm ơn lắm rồi, hắn thế mà dám nói điều kiện với ta.”

      Nếu Hạ gia chủ động giải trừ hôn ước sẽ bị trong lòng mọi người xem là bỏ đá xuống giếng, trục lợi, để tránh làm hại thanh danh, đối với Hạ Triều chuyện này cũng sao cả nhưng Phong Quang vẫn còn chưa cưới gả, thể làm hỏng thanh danh nàng, phương pháp tốt nhất là khiến Tề Đoan chủ động đứng ra nói bản thân hắn muốn liên lụy người khác mà giải trừ hôn ước.

      Phong Quang hỏi: “Công tử có điều kiện gì?”

      “Hắn nói muốn một mình nói chuyện với con.”

      “Vậy thì hết cách, con là được.”

      Nhưng Hạ Triều đồng ý lắm: “Đừng thấy Tề Đoan là người dễ đối phó, trong bụng hắn cũng đen kém Tề Mộ, con nếu thì ta sợ hắn lại có mục ́ch gì đó.”

      “Nếu phụ thân lo lắng vậy sao mời thế tử cùng giúp con, tuy nói công tử muốn nói chuyện với một mình con, nhưng đem theo một người hộ vệ cũng khó mà nói được cái gì, nhà hoang đó là chỗ của thế tử, nếu thế tử ở đó hẳn người cũng sẽ cho phép Hứa công tử làm gì con đâu.”

      “Ừm… đúng vậy.”

      Tề Mộ rất vất vả đoạt được vị trí thế tử, nhưng chỉ cần Tề Đoan còn sống, còn được Hạ gia giúp đỡ thì vị trí thế tử của Tề Mộ cũng thể bền chắc. Nếu nhân phẩm Tề Đoan kém như vậy mà muốn làm gì Phong Quang, Tề Mộ sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp Phong Quang.

      Hạ Triều gửi một phong thư, vì thế ngày hôm nay khi thời tiết ấm áp, Phong Quang ở Hạ phủ lại gặp được thế tử phủ Tiêu vương vừa gặp qua vào mấy ngày trước. Bộ dạng hắn như thường lệ phong độ, sang quý, lịch sự lại tao nhã.

      “Bái kiến thế tử.”

      “Hạ tiểu thư cần đa lễ.”

      Phong Quang hơi mỉm cười, “Hôm nay phiền toái thế tử.”

      “Bất quá chỉ là chút việc nhỏ tiện tay, chiếm mất một chút thời gian uống rượu ngắm hoa sau đó mà thôi, tính là phiền toái, Hạ tiểu thư, mời lên xe ngựa thôi.”

      Nàng nhìn vị trí bên ngoài xe, khỏi hỏi: “ có phu xe sao?”

      “Tại hạ hôm nay sẽ phí chút sức làm phu xe.”

      Phong Quang hề hỏi nhiều, trước khi lên xe nói một câu đa tạ, đợi nàng ngồi vào toa xe thì Tề Mộ lên xe ngựa, chậm rãi động xe mà chạy, mục tiêu là núi hoang ngoài thành.

      Bên trong xe ngựa lót đệm mềm, bánh ngọt, sách giết thời gian đều có đủ, Phong Quang ngồi cạnh cửa sổ, thể cảm thán tâm tư tinh tế của Tề Mộ, tuy bên ngoài xe ngựa thoạt nhìn giản dị bình thường, nhưng bên trong trang trí xa hoa tinh xảo, cũng giống như cử chỉ tao nhã bình thường của Tề Mộ, chỉ có những thứ tốt nhất mới xứng với hắn.

      Chương 52

      Phong Quang mở cửa sổ ra, xuân sắc ven đường vào đáy mắt, tháng ba đúng là thời điểm hoa cỏ sinh trưởng, gió nhẹ mang theo hương hoa dại ven đường phảng phất đến tận lòng người, vui vẻ thoải mái.

      Một con chim vốn đậu ở cây bay qua người Tề Mộ, dừng lại tay nàng, lông chim có màu xám nhưng chóp đuôi nhọn có điểm xuyến chút màu trắng, đầu nho nhỏ gật gật lắc lư, thường xuyên phát ra thanh thanh thúy, cực kỳ đáng .

      Đầu ngón tay Phong Quang chạm vào đầu nhỏ của nó, thanh Tề Mộ từ phía trước truyền đến, “Đó là chim đỗ quyên.”

      “Vậy sao?” Nàng dựa vào cửa sổ, cẩn thận xem xét vị khách nhỏ đậu tay nàng, “Nếu thế tử nói, ta còn coi nó là chim sẻ.”

      Tề Mộ cười nói: “Chim sẻ và đỗ quyên khác nhau rất nhiều, bất luận là thanh hay tập tính.”

      “Tập tính?”

      “Hạ tiểu thư có hiểu câu chim gáy chiếm tổ chim khách là ý gì ?”

      “Có vài loài chim lúc đẻ trứng sẽ xây tổ, khi sắp sinh thì sẽ móc trứng từ tổ chim khác lấy ra, sau đó đẻ trứng của mình vào, làm cho chim khác ấp trứng chim của mình.”

      “Nói sai, các loài chim xây tổ này cũng bao gồm đỗ quyên.”

      “A?”

      “Đỗ quyên đẻ trứng ở tổ chim của loài khác, để cho chim trống và mái khác nuôi con mình, nói đến việc đỗ quyên lấy trứng của chim xây tổ, mà trứng chim đỗ quyên sẽ nở sớm hơn trứng chim khác, con non sẽ đem trứng và con non của chim xây tổ đuổi , việc này giống như người thường hay nhắc tới sự cạnh tranh của mỗi người vậy.”

      Tay Phong Quang run lên một chút, chim con đậu tay nàng bay , nàng ngoài ý muốn nói: “Ngay cả con non đã…”

      “Cho dù là con người hay động vật đều hiểu được đạo lý phải hy sinh người khác mới có thể sống sót, trời đất sinh thì trời đất dưỡng, cao quý nghèo hèn đều giống như nhau, thật kỳ diệu phải sao?” Câu hỏi cuối cùng mang theo thản nhiên châm chọc.

      Cho dù nhìn thấy Tề Mộ, Phong Quang cũng biết lúc này biểu cảm của hắn chắc là lại cười như cười, nàng chợt cảm thấy buồn.

      Xe ngựa dừng lại, “Hạ tiểu thư, đến rồi.”

      Ngọn núi này vốn có tên là núi hoang, nhưng một ngày nào đó có người đồn nơi này có hổ đả thương người thì cho dù phong cảnh có đẹp cũng ai đến đây, vì thế nơi này trở thành núi hoang chỉ có cây cỏ, mà tòa nhà ̉nh núi cũng theo đó mà biến thành nhà hoang.

      Tòa nhà chiếm tương đối diện tích mặt đất, bỏ qua cỏ dại vì ai chăm sóc mà mọc cao lên thì mơ hồ có thể nhìn thấy năm xưa tòa nhà này huy hoàng như thế nào.

      Phong Quang đứng ngay cửa, tâm tư có chút tiếc hận năm tháng qua nhanh, ̉ng vào và tòa nhà liền nhau, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy gian phòng bên trong ̀nh viện, khiến người khác chú ý nhất là cây hòe cao lớn giữa sân.

      Tề Mộ cúi đầu nói với Phong Quang: “Hạ tiểu thư, chúng ta vào thôi.”

      Nàng gật gật đầu, nhấc chân bước vào, nói thật để nàng một mình đến ̣a phương hoang vắng thế này nàng cũng thấy sợ, nhưng còn có Tề Mộ cùng thì trong lòng thấy an ổn hơn, lại qua một cái hành lang dài, Phong Quang đến một viện cơ hồ bị cỏ dại chiếm hết thì gặp được một nam tử gầy yếu nhưng vẫn tuấn nhã như trước. Nàng quay đầu nhìn Tề Mộ, quả nhiên hổ là huynh đệ, bọn họ giống nhau ít nhất cũng ba bốn phần.

      “Nàng cuối cùng cũng đến đây, An…” Tề Đoan nhìn thấy Tề Mộ, “Tại sao ngươi cũng tới.”

      Tề Mộ mỉm cười, “Tất nhiên là đến xem đệ đệ sống như thế nào.”

      “Ngoại trừ việc có cẩm y ngọc thực, ta sống rất tốt.”

      “Như vậy thì tốt, vi huynh cũng có thể yên tâm.”

      Bọn họ vốn là kẻ ̣ch tranh đoạt vị trí thế tử, nhưng hôm nay tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm giống như là bạn già lâu ngày gặp lại, vui mừng cao hứng nói chuyện phiếm vài câu.

      Tề Đoan nói: “Phụ vương và mẫu thân có khỏe ?”

      “Bệnh cũ của phụ vương gần đây lại tái phát, tĩnh dưỡng ở nhà, mẫu thân đến Linh Cảm tự cầu phúc cho phụ vương, Tề Đoan, đệ đệ tốt của huynh, có đệ cùng huynh bàn luận kỹ năng chơi cờ, vi huynh thật cảm thấy tịch mịch sâu sắc.” Tề Mộ lắc đầu than thở.

      Tề Đoan nắm chặt tay.
      Last edited: 23/8/17
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina25 others thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 53

      Tề Mộ ba năm trước mới đến Tiêu vương phủ, mà trước đó tất cả mọi người đều tưởng Tiêu vương chỉ có một nhi tử, bao gồm cả Tề Đoan. Cho đến khi Tiêu vương phi nhận nhi tử lưu lạc bên ngoài này thì mọi chuyện sau đó đều thay đổi, bất luận là ̣a vị của Tề Đoan hay là thái độ vợ chồng Tiêu vương đối với Tề Đoan, nay hắn bị vu họa mà chịu cảnh đày đọa chỗ này, tuy núi hoang nhìn thấy ai, nhưng người ở trong tối nhìn chằm chằm Tề Đoan cũng hề ít.

      Từng là thế tử Tiêu vương phủ phong quang vô hạn, hiện tại lưu lạc đến cảnh làm một công tử nghèo túng khiến người ngoài khó tránh mà than thở một tiếng, số mệnh do trời.

      Thấy ánh mắt Tề Đoan dừng người mình, Phong Quang cúi người, “Công tử bình an.”

      “… Hạ tiểu thư.” thanh Tề Đoan thoáng có điểm kỳ lạ.

      biết công tử muốn nói chuyện gì với ta.”

      “Ta nói chỉ muốn thấy một mình Hạ tiểu thư.”

      “Núi sâu hoang vắng, nếu chỉ có một mình ta thì phụ thân sẽ đồng ý để ta đến đây.”

      Tề Mộ cười nói, “Đúng vậy, hai người muốn tán gẫu việc gì thì cứ xem như ta tồn tại là được.”

      Tề Đoan liếc mắt nhìn Tề Mộ một cái, có cảm xúc nói nên lời, hắn nhìn Phong Quang, từ lúc đầu gặp mặt hắn đã cảm nhận được đây phải người hắn muốn, vì thế, hắn chậm rãi hỏi: “Nàng ở đâu?”

      “Công tử hỏi ai?” Phong Quang đương nhiên rõ hắn nói ai.

      “Ngươi còn nhớ rõ chuyện phát sinh từ một tháng trước?”

      “Một tháng trước đã xảy ra rất nhiều chuyện, công tử muốn nói đến lúc ngươi tặng ta mỹ nhân đồ lúc chơi hồ, hay là… một ngày nào đó lúc nửa đêm ta đến gặp ngươi.”

      Con ngươi Tề Đoan đột nhiên phóng đại, “Ngươi!”

      Nàng mỉm cười, “Tài vẽ tranh của công tử rất cao siêu, rất nhiều người đều muốn cầu một bộ văn chương của công tử mà được, ngay cả ta trước kia cũng thế, nào biết sau đó công tử sẽ chủ động tặng ta một bộ mỹ nhân đồ chứ?”

      “An Lộc…” Hắn theo bản năng gọi một cái tên.

      Phong Quang nghiêng đầu nghi hoặc, “An Lộc? Là người trong lòng công tử sao?”

      Mê hoặc trong chớp mắt, hắn thanh tỉnh lại, mặt mày đông lạnh, “Ngươi phải nàng.”

      “Ta tất nhiên phải nàng.”

      Vậy tại sao lại có chung ký ức với An Lộc?

      “Lại nói, một tháng trước tới nay, ta giống như gặp phải một cơn ác mộng.” Ánh mắt nàng chứa ý cười, giống như nói một việc có quan hệ gì với mình, “Bệnh nặng một hồi, ta đột nhiên rời khỏi thân thể chính mình, lại có một người khác nhập vào cơ thể của ta, ta chỉ có thể bám chặt bên cạnh thân thể của ta, muốn lấy lại cơ thể của mình nhưng lại tranh lại nàng ta, ta mong chờ có người phát hiện đó phải là ta, nhưng ngoại trừ phụ thân, cho dù có người phát hiện có gì đúng cũng sẽ nguyện ý giúp ta. Nàng đoạt thân thể của ta mà sống, ta lại chỉ có thể làm một cái hồn dã quỷ, công tử, người nói xem cơn mộng này có phải rất kỳ lạ ?”

      Nàng cười tươi như hoa, sắc mặt hắn một gợn sóng, chỉ có bàn tay nắm chặt thành quyền, để lộ ra tâm tình của hắn cũng phải sợ hãi như gương mặt hắn vậy.

      Tề Mộ gấp quạt tựa vào môi, mắt phượng hẹp dài híp lại, nhìn chăm chú hai người phía trước, tựa hồ… màn kịch này cũng phải nhàm chán như hắn tưởng.

      Phong Quang lại giật mình nói: “Thiếu chút nữa là quên một chuyện quan trọng, công tử nói muốn gặp ta cuối cùng là vì chuyện gì vậy?”

      Hắn trầm giọng: “Nàng đã đâu?”

      “Nàng? Công tử nói người gọi là An Lộc sao?”

      Hắn im lặng.

      “Thật có lỗi, ta biết người nào tên là An Lộc.” Nàng mỉm cười chút hối lỗi nào, “Nhưng trong mộng của ta đúng là có xuất hiện một nữ nhân khác, chính là người chiếm lấy thân thể của ta, nếu ta đã quay về, vậy nàng hẳn là tan biến rồi.”

      Chương 54

      Tan biến phải chết, chết còn có thể lưu lại xương ́t, mà tan biến là cái gì cũng còn.

      “Sẽ !” Tề Đoan cái gì cũng dám nghĩ, hắn trực tiếp cự tuyệt đáp án này.

      Phong Quang ngoài ý muốn nói: “Đây cũng chỉ là mộng của ta thôi, cảnh trong mơ đều là giả, công tử cớ gì như vậy? Vì một người tồn tại mà kích động.”

      Tề Đoan nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, “An Lộc phải mộng.”

      “Công tử…” Ánh mắt nàng ẩn hiện vẻ thương hại, “Ta biết người có thói quen sống ở một nơi thế này, nhưng chúng ta phải kiên cường mà sống sót, sa vào hư ảo mà trốn tránh sự thật phải là biện pháp tốt.”

      Tề Mộ cười khẽ một tiếng.

      Tề Đoan từng bước đến chỗ Phong Quang, ́ chấp hỏi: “Ngươi biết nàng đâu, đúng ?”

      “Khiến công tử thất vọng rồi, nàng chẳng qua là một người tồn tại, ta cũng biết tung tích của nàng.”

      “Nàng có tồn tại!”

      “Tề Đoan.” Tề Mộ ra trước chắn trước người Phong Quang, cũng chặn Tề Đoan kích động bước về phía nàng, thiện ý mười phần nhắc nhở, “Nam nữ khác biệt, tuy rằng đệ vẫn còn có quan hệ hôn ước với Hạ tiểu thư, nhưng cần quá thân cận mới thỏa đáng, đối với thanh danh Hạ tiểu thư có bất lợi.”

      Tề Đoan phải là người dễ dàng biểu lộ cảm xúc ra ngoài, hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh mà lui một bước về sau, nghĩ đến một câu hôn ước, hắn nhìn Phong Quang mà lộ ra một tia hàm ý rõ ràng.

      Nàng sẽ làm chuyện bất lợi đối với An Lộc sao?

      Phong Quang có năng lực lớn như vậy, nàng hơi hơi ra sau Tề Mộ, vừa tiếp xúc với ánh mắt Tề Đoan nàng liền biết hắn hoài nghi cái gì, nhưng nàng ngại, nụ cười dưới khăn che mặt càng rực rỡ.

      “Xem biểu hiện của công tử, sợ là người tên An Lộc thập phần quan trọng đối với công tử, ta lớn mật đoán nàng chắc là người mà công tử thích, mặc kệ nàng có tồn tại thật hay , nàng đã tan biến, công tử lại xem nàng quan trọng như vậy, sao chết để bầu bạn với nàng?”

      Chết để bầu bạn với nàng?

      Đề nghị này thật sự rất có tính mê hoặc, Tề Đoan ngẩn ra, hiển nhiên trước đây hắn cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng lập tức hắn lại phủ nhận, , An Lộc nhất ̣nh còn sống, nàng nhất ̣nh còn chưa chết.

      Nếu như An Lộc thật sự đã chết… Hắn phải làm sao đây?

      Ánh mắt Tề Đoan tối , hơi thở quanh thân hắn lâm vào trầm mê, hồi lâu sau hắn nói: “Ta sẽ chủ động đề nghị giải trừ hôn ước.”

      Phong Quang mỉm cười gật đầu, “Phiền toái công tử.”

      Giờ thân, trời hạ mưa to tầm tã, đất đá nhân lúc nước mưa chảy xuống mà lấp kín đường , đây là con đường duy nhất dẫn xuống núi.

      thể xuống núi, Phong Quang và Tề Mộ chỉ có thể lưu lại núi một đêm, nhưng họ trở về nhà hoang mà nghỉ ở nhà gỗ cách nhà hoang kia xa, nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng cũng bị dột nước, hơn nữa cũng có thể coi là sạch sẽ.

      “Ngày mai tất sẽ có người đến dọn sạch đường , hôm nay đành ủy khuất Hạ tiểu thư vậy.”

      “Thân phận thế tử còn tôn quý hơn ta, nghỉ một đêm ở nhà gỗ này ta dám nói là ủy khuất.”

      Môi mỏng Tề Mộ nhẹ cong, “Nơi này qua một đoạn thời gian đều có người đến quét dọn, tiểu thư cứ yên tâm ở lại.”

      “Nhưng mà… nơi này chỉ có một cái giường.”

      “Tiểu thư yên tâm, tối nay ta ngồi cạnh bàn là được.”

      Phong Quang do dự một lát mới hỏi: “Thế tử, thứ cho ta có điều nghi vấn, tại sao người muốn ở lại nhà hoang kia? Vì muốn nhìn thấy Tề Đoan công tử sao?”

      “Hạ tiểu thư biết sao? Mười mấy năm trước có một nha hoàn chết ở đó, sau đó nơi đó thường xuyên có ma quỷ đến quấy phá, nghe nói ma quỷ này còn thích nữ tử nặng khí, ở lại nhà hoang là vì tiểu thư mà cân nhắc.”

      ---------------------------------​

      Editor: Qua giờ có nhiều bạn đọc truyện và like nên mình rất vui, mình còn tưởng Cung mình k nhiều người thích đọc truyện mau xuyên mà k có thịt lắm. Với truyện dài quá nên chắc nhiều bạn ngại đọc. Nên bạn nào theo dõi truyện nhớ cho mình một like đấy động lực mà edit chăm chỉ hơn nữa nha.:th_41:
      Phần này nam phụ ăn nói cẩn thận quá, câu nào cũng có hàm ý nên mình k chắc là edit được hết những gì tác giả truyền tải, các bạn thông cảm. Đọc đến chương này chắc cũng có bạn đoán ra được kha khá tình tiết thế giới này rồi, tác giả đã nói ẩn rất nhiều lúc các nhân vật đối thoại. Bạn nào đã đọc qua cv thì đừng tiết lộ nhé.:th_9:
      Last edited: 23/8/17
      Ly Vũ, nhoxbina, hacphong34 others thích bài này.

    4. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Thể loại mau xuyên mình thích nè.
      Thế giới thứ 3 này hơi khó hiểu, ko đoán dc về cái gì.
      Mau mau ra chương tiếp nhé
      linhdiep17Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ ba
      Edit: Nhi Huỳnh
      Chương 55

      Tề Mộ chân thành nói xong, Phong Quang lộ ra chút cảm kích nào cũng đã rất đúng rồi, trùng hợp một giận gió thổi qua, nàng ôm cánh tay rụt người lại một chút.

      Tề Mộ qua đem cử sổ đóng chặt, trở lại nói: “Nhiệt độ núi thấp hơn dưới đất, Hạ tiểu thư sao chứ?”

      “Vâng, ta sao, phiền thế tử lo lắng.”

      “Hạ tiểu thư nên sớm nghỉ thôi.”

      Phong Quang cần phải nhiều lời nữa, nàng đến bên giường, cẩn thận đụng phải ghế dựa đất.

      Tay Tề Mộ đặt cạnh cây nến bàn, hắn bỗng nhiên hỏi: “Hạ tiểu thư, ánh sáng kém sao? Cần thắp nến lớn hơn ?”

      cần đâu, như thế này là được rồi.”

      Tề Mộ thu tay lại, trầm mặc nói, gian nhất thời an tĩnh.

      Phát hiện khí đúng, Phong Quang vừa đến bên giường dừng chân lại, “Thế tử?”

      “Nàng đã sớm biết.”

      Một câu đầu đuôi lại làm cho Phong Quang im lặng thật lâu, nàng theo bản năng nắm lấy góc váy, thanh lộ ra một tia lo lắng: “Thế tử, ta ́ ý…”

      “Nàng cần khẩn trương, ta phải tra hỏi nàng.” thanh Tề Mộ rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức khiến người ta nghi ngờ.

      Dưới tình huống như vậy, mọi thứ đều trở nên bất bình thường.

      Phong Quang thở ra một hơi, gom đủ dũng khí mới mở miệng nói: “Đúng vậy, ta đã sớm biết.”

      “Đã biết sao còn nói ra?”

      “Tại sao lại phải nói?”

      Nàng hỏi lại làm cho hắn dừng một giây, “Hạ tiểu thư…”

      “Cho dù biết thì sao, ta cũng chưa từng thấy tiểu thư có thứ gì khác biệt với người khác, thế tử có thể chuyện trò vui vẻ, cũng có thể ngắm cảnh thưởng hoa, phải sao?”

      “À.” Hắn cười khẽ một tiếng, “Nhưng chung quy ta vẫn là người mù.”

      “Thế tử…” Nàng qua, lại vô ý đụng vào bàn, đau tê tái hừ một tiếng, ôm thắt lưng nửa ngày cũng bớt đau.

      “Hạ tiểu thư, nàng sao chứ?” Tuy là câu nói hỏi thăm, nhưng thanh hắn nghe ra được một chút ý lo lắng nào.

      Nàng lắc đầu, “Khi hoàn cảnh tối đen như bây giờ, so với thế tử, ta mới như người mù.”

      Ánh nến trong phòng sớm đã bị một cơn gió thổi tắt, tối nay có mưa nên có ánh trăng, xung quanh một mảnh tối đen, mắt Tề Mộ có phản ứng với ánh sáng, nhưng tay hắn đặt bên cạnh nến lại cảm nhận được nhiệt độ, lúc đó hắn liền biết ánh sáng đã còn.

      “Từ ngày chơi tết Thanh Minh, tiểu thư đã biết mắt ta mù.”

      “Phải…”

      “Cho nên tiểu thư mới có thể nhắc nhở nha hoàn phía trước có một vũng nước.” Trùng hợp, ngày đó hắn cũng mang giày trắng.

      Phong Quang nhìn thấy mặt hắn nên biết tâm tình lúc này của hắn như thế nào, chỉ có thể gật đầu “Phải” một tiếng, đơn giản đem mọi chuyện thừa nhận.

      “Tại hạ còn một chuyện rõ, hôm nay người điểu khiển xe là ta, tuy rằng tình huống thích hợp, người cũng quen thuộc, nhưng nguy hiểm như vậy, tiểu thư chẳng lẽ có nghi ngờ gì sao?”

      “Người điều khiển xe… thật ra cũng phải thế tử.”

      “Hả?”

      “Thế tử chỉ ngồi ở bên ngoài, điều khiển là người khác.”

      Hắn hứng thú mười phần hỏi: “Làm sao nàng thấy được?”

      “Mũi của ta rất nhạy cảm, mỗi người đều có mùi khác nhau, tuy rằng ta vẫn luôn ở trong xe, nhưng lúc mở cửa sổ ra, ta ngửi được hai loại mùi.”

      “Thú vị.” Tề Mộ đến gần, chó chút ý tứ khác nói: “Nếu ngại tiểu thư nói xem người tại hạ có mùi gì?”

      Phong Quang nghe thấy thanh của hắn truyền tới từ ̉nh đầu nàng, có thể tưởng tượng bọn họ hiện tại dựa vào nhau gần như thế nào, mặt nàng đỏ lên, nghĩ ngợi trả lời: “Có lẽ… đó là hương vị làm cho người ta tim đập gia tốc.”

      Chương 56

      “Khụ...” Tề Mộ ho nhẹ một tiếng được tự nhiên lắm, cách xa Phong Quang từng bước.

      gian tối đen, một nam một nữ đồng thời yên lặng một lúc lâu, cuối cùng hắn đánh vỡ sự tĩnh lặng.

      “Hạ tiểu thư phát hiện bí mật của ta như thế nào?” Hắn luôn che giấu rất tốt, ngoại trừ Tiêu vương phi thì còn người nào biết nữa.

      “Ánh mắt của công tử quá mức sạch sẽ.”

      “… Cái gì?”

      Phong Quang chậm rãi nói: “Ánh mắt công tử trong suốt long lanh, sạch sẽ xuất trần, tựa như chưa bao giờ bị thế gian này nhiễm bẩn.”

      Tề Mộ theo bản năng cười lớn, trào phúng cười, “Hạ tiểu thư nói đùa sao?”

      Nàng rõ ràng hồ ngôn loạn ngữ, trước khi trở lại Tiêu vương phủ, hắn giống như một con chuột chỉ biết trốn tránh, sau khi trở lại Tiêu vương phủ, cùng Tề Đoan tranh đoạt vị trí thế tử, những chuyện dơ bẩn mà bọn họ từng làm hề kém cạnh ai, người sống trong bóng tối cả đời như hắn, cái gì mà sạch sẽ xuất trần, cái gì mà bị thế gian nhiễm bẩn, đặt người hắn đúng là chuyện cười lớn.

      “Có lẽ chính bản thân thế tử cũng biết, thời điểm người đứng cạnh sông Lạc Thủy, người giống người khác xem các loại cảnh đẹp bằng mắt, mà từ trong tiếng gió sũng nước vào tâm trí, thế tử nói liễu rũ bóng mát, cỏ xanh rậm rạp, hoa lan trong góc yên ổn tự mình nở rộ… Cảnh sắc mà người nói ra so với người khác còn nhiều hơn đẹp hơn, ngay cả ta cũng thập phần bội phục thế tử.”

      Bất tri bất giác, Tề Mộ thu lại ý cười, thanh bình thản nghe ra cảm xúc, “Ha? Vậy sao?”

      “Hai mắt thế tử tuy thể nhìn thế thế gian phồn hoa, nhưng cũng nhìn tới nơi có thứ bẩn thỉu, mặc dù có những lúc vì sự sống mà làm chuyện dơ bẩn, nhưng khi có người trước mặt thì mới có thể theo nhất cử nhất động của người nhìn ra được trái tim người vẫn như lúc ban sơ.” Phong Quang dừng một chút, nói tiếp: “Ta tin người có thể chân chính hiểu được phải ngắm phong cảnh như thế nào hay so với người khác càng biết cách hưởng thụ cuộc sống, lại là một tên tiểu nhân ty tiện bất trị.”

      Từ nhỏ Tề Đoan đã là người được đề cử kế vị Tiêu vương phủ, cư nhiên bị một người biết từ đâu ra chạy đến vu oan làm hắn phải bị cầm tù, người đời đều nói Tề Mộ là một người từ thủ đoạn, ngay cả Hạ Triều về lý cũng từng nói hắn là một nhân vật hung ác.

      “Nàng tin ta là tiểu nhân?” Tay Tề Mộ bắt được ̉ tay nàng, ngữ khí nhẹ nâng cao, nếu nàng muốn phủ ̣nh thì dường như tay hắn sẽ đơn giản kéo đứt tay nàng.

      Thân thể Phong Quang chợt cứng lại nhưng rất nhanh liền trầm tĩnh, “Ta tin.”

      “Đáp án thú vị.” Một tay hắn nắm chặt ̉ tay mềm mại xương của nàng, một tay thì xoa má nàng, đem cái khăn che mặt vướng víu mặt nàng kéo xuống, hắn như ý chạm vào da thịt bóng loáng, “Đáng tiếc, đây cũng là một đáp án sai.”

      Phong Quang rất bình tĩnh, sợ hãi cũng giận dữ, tay Tề Mộ theo gương mặt nàng vuốt một đường xuống dưới, khi nàng vẫn chưa hề phản ứng chút nào, tay hắn sắp sửa tiến đến ̉ áo nàng thì dừng lại.

      “Ta nói rồi, ta tin.” Chắc chắn hắn sẽ làm gì nàng, Phong Quang nở nụ cười.

      Sự tự tin của nàng làm cho Tề Mộ khó chịu, hơn nữa sự tự tin này còn là vì hắn, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng ngây thơ, dù sao thì cũng thể để nàng thấy bản thân nàng có thể đoán trước mọi thứ.

      “Hạ tiểu thư, nghe nói nàng là một mỹ nhân.”

      “Hả?” Hắn đột nhiên nói một câu làm nàng khó hiểu.

      “Cho dù thể kết hôn với Hạ tiểu thư, nhưng có thể hái một đóa hoa như nàng, đời này thân là nam nhân coi như uổng.”

      Nàng cảm thấy có sự đúng lắm, muốn lùi lại nhưng tay nàng còn bị người cầm chặt, “Khoan đã…”

      Lời chưa hết, môi lưỡi cực nóng đã chặn miệng nàng.
      Last edited: 27/2/18
      thanh_thanh1, Ly Vũ, nhoxbina31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :