1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Chúc mừng editor hoàn thế giới tám.
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Dung Ly

      Dung Ly New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Truyen hay quá chỉ tiếc là từ đầu truyện đến h cuộc đời của nam9 nào cx buồn khổ, biến thái hết nên sợ đọc ngoại truyện của nam9 quá :yoyo25: tk editor nhieu ag<3<3
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ chín
      Tiến công chiếm đóng lão xử nam bảy trăm năm
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 363-367


      Khác với những lần trước, trong thế giới màu trắng lúc này xuất hiện rất nhiều vết nứt, bên trong những khe nứt tối đen, chúng nó cắn nuốt màu trắng xung quanh.

      Phong Quang trừng mắt nhìn, ngây thơ hỏi: “Trùng tu thay đổi?”

      “Thanh trừ tình cảm.”

      Theo thanh lạnh nhạt của hệ thống, Phong Quang khựng một cái, sau đó ánh mắt trở nên mờ mịt, rất nhanh lại thanh tỉnh, mà những vết nứt màu đen trong gian cũng chậm rãi bị màu trắng lấp đầy.

      Chỉ chốc lát sau lại trở về thế giới thuần trắng.

      “Tôi làm sao vậy?” Phong Quang xoa xoa huyệt thái dương, đầu phát đau khiến khó chịu.

      “Giá trị hóa đen của ký chủ quá cao, vì duy trì tiến hành nhiệm vụ một cách bình thường, thanh trừ tất cả ký ức của ký chủ trong thế giới <Trọng sinh chi tinh đường chói sáng>.”

      “Cái gì? Tôi có đến thế giới cái gì mà… tinh đường chói sáng?” nghĩ nghĩ nhưng nghĩ ra có bất kỳ ký ức gì liên quan đến, nghiến răng, “Hệ thống, muốn cắt bỏ ký ức của tôi sao hỏi ý kiến trước?”

      “Vì duy trì trật tự mỗi thế giới để chúng bị sụp đổ, hệ thống có quyền thanh trừ ký ức của ký chủ.”

      “Giá trị hóa đen của tôi là có ý gì?”

      Hệ thống nói.

      “Có thể tự tiện cắt bỏ ký ức như vậy, trước đây có phải cũng từng có tình huống như vậy , cũng xóa ký ức của tôi.” Dù sao sau khi cắt bỏ, cũng nhớ cái gì, tất nhiên cũng thể biết hệ thống có thực sự từng làm qua chuyện đó .

      Hệ thống nói: “Chọn kịch bản.”

      Phong Quang nhìn những quyển sách hiện qua xung quanh người, lần này dự ̣nh để hệ thống cứ thế mà chuyển chủ đề, “Thật lâu trước đây, tôi đã nghi vấn vì sao hệ thống này lại tìm tới tôi, còn nói sóng điện não của tôi phù hợp với hệ thống, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ, tất cả những chuyện trước đây đều là giả.”

      “Cho dù ký chủ có thái độ hoài nghi như thế nào cũng thể loại bỏ hệ thống ra khỏi hệ thần kinh đại não, cho nên, hệ thống mới chân thật tồn tại.”

      “Cho nên ý là, hệ thống có quyền lợi xử trí tôi, còn tôi có quyền lợi xử trí hệ thống, quá công bằng.”

      “Giữa chúng ta cũng phải là quan hệ ngang hàng, chúng ta là quan hệ hợp đồng, ký chủ là người ký hợp đồng của hệ thống, có quyền lợi điều khiển chi phối.”

      Phong Quang lạnh giọng: “Ha ha.”

      sẽ biết là, cho dù được xưng là hệ thống chịu trói buộc, cũng phải căn cứ vào nhân tri của mà tồn tại, nói cách khác, nếu có ý thức là có sự tồn tại của hệ thống, vậy hệ thống cũng tương đối có thực.

      Trong cái gọi là gian này, tất cả đều dùng ý thức nhân tri của mà chống đỡ.

      “Ký chủ nên chấp hành nhiệm vụ”

      Một quyển sách thuận theo đó bay đến trước mặt Phong Quang, bây giờ ngay cả chuyện chọn kịch bản cũng có quyền lợi tùy ý lựa chọn, trước khi đưa tay tiếp nhận kịch bản, hỏi: “Chờ đến khi tôi có đủ một trăm điểm hệ thống, thật sự có thể trở lại thế giới của tôi sao?”

      “Có thể.”

      “Thế mà mình lại tin thêm một lần.” Bởi vì, trong gian khó hiểu này, còn có thứ gì khác để dựa vào.

      <Manh phi cuồng ngốc: Ma quân tha ta !>, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, tay Phong Quang run run.

      Đây là một quyển văn tiên hiệp, có tu tiên thì tất nhiên cũng có tu ma, nữ chính tên là Lê Khanh, là tiểu sư muội của Huyền Môn, tư chất tu tiên của nàng là loại bình thường, nhưng thắng ở chỗ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cho dù pháp thuật của nàng được, cũng có một đống người nhảy ra che chở nàng, mà nam chính tên là Dạ Cẩm, là lão đại ma đạo. Ma đạo a, tất nhiên là đối đầu với tiên môn chính phái Huyền Môn, Dạ Cẩm giết ít người, chỉ một danh hiệu lãnh khốc vô tình đã khiến tất cả mọi người phải nhượng bộ lui binh, nhưng nam nhân như vậy lại động tâm với Lê Khanh.

      Còn nam phụ mà Phong Quang phải tiến công chiếm đóng tên là Sở Du, là quỷ tu duy nhất trong tam giới, bảy trăm năm trước, kiếp trước của Lê Khanh là Mộc Nịnh cùng Sở Du nhau, nhưng sau đó bọn họ bởi vì hiểu lầm mà rơi vào kết cục một chết một bị thương, Mộc Nịnh chuyển thế thành Lê Khanh, còn Sở Du thì ở quỷ giới tiêu điều đợi nàng bảy trăm năm.

      Hắn ngờ rằng, khi gặp lại nhau, Mộc Nịnh nay thành Lê Khanh đã có người mới.

      “Tình tiết này… cũng thật ngược.” Mặt Phong Quang chút thay đổi, một chút cũng nhìn ra là kích động.

      biểu hiện bản thân hoàn toàn tin mục tiêu tiến công chiếm đóng sẽ là một nam phụ đợi nữ chính đến bảy trăm năm.

      “Hữu tình nhắc nhở, trước khi ký chủ hoàn thành tiến công chiếm đóng mục tiêu, nên phòng ngừa việc đụng chạm tay chân với mục tiêu.”

      “Tại sao?”

      Bởi vì sẽ phát động bản năng đã khắc sâu vào xương ́t của hắn.

      Hệ thống trả lời mà nói thắng: “Bắt đầu nhiệm vụ.”

      Huyền Môn tồn tại đã ngàn năm, từ xưa đến nay liền cùng Côn Luân, Tiểu Tuế Phong xưng là ba trụ ̣t vững vàng của môn phái tu tiên, trong đó Huyền Môn chính là thế lực lớn nhất, là môn phái mà người lập chí muốn tu tiên phi thăng tha thiết ước mơ được gia nhập, nhưng đáng tiết, cho dù là Côn Luân, Tiểu Tuế Phong hay là Huyền Môn, cửa thu nhận đồ đệ đều cực kỳ nghiêm khắc.

      Người tâm thuật bất chính nhận, hạng người sợ chết nhận, người có tài cũng thể nhận.

      Chỉ ba phép tắc này đã đem biết bao nhiêu người chặn lại ngoài cửa.

      Vài năm gần đây, hành động của ma đạo càng thêm lộng hành, hề thiếu những môn phái nhỏ bị tàn sát, ma đạo rất có xu thế tiến thêm một bước mở rộng thế lực áp đảo môn phái Huyền Môn, trong lúc nhất thời làm lòng người hoảng sợ.

      Càng ngày càng nhiều người bắt đầu yên lặng ngóng đợi động tĩnh từ Huyền Môn.

      Mà ngay hôm nay, Huyền Môn lại thả ra một tin tức lớn, môn chủ Huyền Thanh Tử đem Hàn Uyên kiếm trước đây chỉ truyền cho chưởng môn truyền cho nhị đệ tử của hắn, nhắc tới nhị đệ tử này, từ lúc bái nhập Huyền Môn tới nay, gần năm tuổi đã bắt đầu trúc cơ, mười buốn liền đến kim đan kỳ, mà ngay mấy ngày trước, nhị đệ tử vừa qua khỏi tuổi mười lăm lại có tin tức là đã bắt đầu tiến vào nguyên kỳ, trong giới tu tiên bắt đầu ồn ào huyên náo.

      Nên biết rằng kim đan kỳ đối với một người tu tiên mà nói đó là bước ngoặc khó mà vượt qua được, có người cả đời cũng chỉ có thể tới kim đan kỳ mà qua được, mà người trẻ tuổi đã có thể tới nguyên kỳ như thế, mấy ngàn năm qua cực kỳ hiếm thấy. Bởi vậy, tất cả mọi người đem vị thiên tài Huyền Môn này coi thành người trẻ tuổi nhất có thể đạt đến cảnh giới phi thăng.

      Nhắc tới tới nhị đệ tử có tài năng hiếm thấy này thì thấy rằng trở thành chưởng môn tiếp theo cũng có gì đáng trách, nhưng ́ tình người này lại là một nữ nhân.

      Là nữ nhân thì phải là hạng nữ lưu, khó mà gánh được nhiệm vụ nặng nề, cho dù là ở thế giới tu tiên nữa cũng như cũ tồn tại loại tư tưởng phổ biến như thế.

      Mỗi khi người Huyền Môn nghe được lời nói hay chê bai đại sư tỷ, luôn nhịn được mà muốn ra tay dạy dỗ người nói năng có lễ độ đó, còn phải lưu lại một câu: “Các ngươi chính là ghen tị tài năng của đại sư tỷ chúng ta!”

      Huyền Môn đại sư tỷ, tính tình thanh lãnh xuất trần, thích nhiều lời, nhưng đối với đám sư đệ sư muội đều dịu dàng khiêm tốn, trân trọng có thừa, lại bởi vì nàng có tài nhưng cậy tài khinh người, dung mạo lại kỳ ảo trong veo, cho nên với họ nàng vẫn luôn là sự tồn tại chỉ có thể cúng bái từ xa mà thể đến gần.

      Ở Huyền Môn, danh vọng của nàng hề thấp hơn bất kỳ vị trưởng lão nào, nhân khí của nàng tất nhiên cũng thấp hơn vị sư huynh tuấn mỹ phiêu dật kia, tất cả những chuyện này trong mắt người Huyền Môn, nàng giống như vị thần đứng đám mây, thể bị bất kỳ kẻ nào chõ mõm vào.

      Chỗ ở của đại sư tỷ là Hạo Miểu Phong, là nơi cao nhất của Huyền Môn, cũng là nơi linh khí cực kỳ thịnh vượng, Huyền Thanh Tử từ khi nàng còn rất nhỏ đã đem ̣a phương có phong cảnh tốt nhất này làm chỗ ở cho nàng, ai dám có ý kiến, bởi vì ai có thể nắm chắc bản thân so được với nàng.

      Hôm nay, đại sư tỷ lại đứng ̉nh núi, bạch y nhẹ nhàng, đón gió mà đứng, tóc đen khẽ động, gương mặt tuyệt mỹ dùng góc bốn mưoi lăm độ kinh điển hướng về ánh sáng xanh thẳm từ thiên , nàng nhẹ nhàng từ từ nhắm hai mắt, thần thái thanh lãnh ai dám tùy ý trèo cao, đường cong nửa mặt nghiêng hoàn hảo khiến người ta nhìn chuyển mắt, nữ tử tiên phong hiệp ́t như thế, cho dù có là trong tiên môn nữa cũng đã là hiếm thấy.

      Lê Khanh bị lôi kéo đến xem đại sư tỷ ôm mặt tránh một góc, sùng bái nói: “Đại sư tỷ khẳng ̣nh tự hỏi làm thế nào để đột phá chướng ngại tu vi, hổ lại đại sư tỷ, vĩnh viễn đều ́ gắng tu luyện.”

      “Đúng đúng đúng, ta nghe nói lần trước đại sư tỷ cũng là như thế này, ngay khi nhắm mắt liền có lĩnh ngộ, thần thức thăng hoa, lập tức tiến đến nguyên kỳ.” Văn Đông cũng thật sự cảm thán.

      Lê Khanh và Văn Đông đều là đệ tử của Giới Luật trưởng lão.

      Lê Khanh nghe sư đệ đồng môn nói thế, lại phiền muộn thở dài, “Aiz, người như đại sư tỷ vậy, ta vĩnh viễn có cách nào đuổi theo được.”

      Một nam một nữ lén lút nhìn trộm hồi lâu, thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây mới rời .

      Ngay khi họ rời lâu, nữ tử cao lãnh mở mắt, hơi hơi gật đầu, “Ừm, hôm nay ăn thịt nướng .”

      ai biết, đại sư tỷ mà họ nhìn như thiên tiên này, mỗi khi nói gì, trưng ra cái phong phạm thanh lãnh, kỳ thực suy nghĩ hôm nay muốn ăn cái gì.

      Rèn luyện buổi sáng xong xuôi, Phong Quang một đường từ đại điện đến Hạo Miểu Phong của mình, mọi người đường ngang đều dùng ánh mắt sùng bái, áp lực, kích động mà chào hỏi, nàng luôn lễ phép gật đầu.

      Cho dù nàng nhận ra ít người ́ ý đợi ở đường vào thời điểm này mỗi ngày để thấy nàng.

      Nàng chung quy phải là người tay trói gà chặt, Phong Quang cảm thấy vui mừng ở chỗ, thế giới tiên hiệp này tuy lúc muốn giết người e là so với thế giới giang hồ kia còn đáng sợ hơn, nhưng là văn tiên hiệp, cái gì ma cái gì quỷ đều có lý do mới xuất hiện. Thân phận của nàng là đại sư tỷ Huyền Môn, ở nguyên văn, kết cục cuối cùng của nàng là bị nam chính giết chết, nên nàng thể có sức mạnh tự bảo vệ bản thân, nàng dùng một điểm tích phân để đổi lấy thiên phú cho mình.

      Đáng nói là, nàng bây giờ còn có vị hôn phu, vị hôn phu của nàng nửa năm sau mới xuất hiện, hắn tên là Tấn Diệp, đại đệ tử của Côn Luân phái. Hôn sự của bọn họ cũng do sư tôn hai bên ̣nh ra, nhưng phải ai cũng biết Tấn Diệp này kỳ thực chính là hóa thân của Dạ Cẩm, Dạ Cẩm sớm đã khống chế Côn Luân phái, hắn hóa thành Tấn Diệp làm đám hỏi với Phong Quang chẳng qua là vì có cơ hội để tiếp cận Huyền Môn, nhưng hắn nghĩ tới việc đến Đường môn sẽ hội ngộ được nữ tử có ảnh hưởng đến cả đời của hắn, Lê Khanh.

      Mà chính vì lựa chọn tiến vào Đường môn bằng cách tiếp cận Hạ Phong Quang, tạo thành chuyện Hạ Phong Quang vẫn luôn thanh tâm quả dục động tâm với hắn, khi phát hiện hắn ở cùng một chỗ với Lê Khanh thì liền hắc hóa, nhưng nữ chủ chính là nữ chủ, cho dù năng lực của Lê Khanh mạnh bằng nàng thì nàng cũng đánh chết được Lê Khanh, ngược lại vì Dạ Cẩm, người mà nàng thật lòng giết chết.

      Phong Quang nghĩ rất rõ ràng, nàng cùng nữ chính tranh giành nam nhân, cũng chống lại nữ chính, vậy Dạ Cẩm dường như cũng có lý do để giết nàng, nhưng cũng chỉ là dường như mà thôi. Dù sao nàng cũng là Huyền Môn đại sư tỷ, lại là người thừa kế chưởng môn đời tiếp theo, Dạ Cẩm nếu muốn thôn tính tiên ma lưỡng đạo, vậy nhất ̣nh sẽ ra tay với nàng, cho nên sau khi đến thế giới này, nàng thật sự dùng thiên phú của mình mà ́ gắng tu luyện, vì để có năng lực chống lại Dạ Cẩm.

      Còn cái tên gọi là Sở Du kia…

      Theo hướng của tình tiết, hắn bây giờ còn bị phong ấn trong quỷ giới, cho dù là người tu tiên hay ma đạo, trừ phi là đã qua đời, nếu đều thể tiến vào quỷ giới. Nửa năm sau, khi tình tiết chính thức bắt đầu, phong ấn nới lỏng, hắn tất nhiên có thể rời khỏi quỷ giới đến nhân gian, đến lúc đó, nhiệm vụ của Phong Quang mới tính là chính thức bắt đầu.

      Cho nên chuyện tìm được Sở Du này cần phải gấp gáp, nàng thể đến quỷ giới thì cũng đâu còn cách nào khác.

      được nửa đường, một mỹ nam cầm quạt ngăn cản Phong Quang lại, đôi mắt đa tình xinh đẹp cười nói: “Sư muội, năm nay nhập môn một đám đệ tử mới đều la hét muốn gặp muội đó.”

      Người nam nhân này mặc áo dài toàn thân màu trắng của Huyền Môn, vốn là màu trắng sang quý cao lãnh, mặc người nam nhân này lại cứng rắn có thêm một ngọn gió phong lưu kiều.

      Nếu phải mọi người trong Huyền Môn đều nhận ra hắn, sợ là hắn sẽ bị xem thành tà môn ngoại đạo mà bắt lại.

      Một người như thế còn có thân phận đại sư huynh của Huyền Môn thì hẳn phải là Thương Bạch Tử, cũng là người duy nhất có tư cách gọi Phong Quang là sư muội.

      Phong Quang và hắn cùng nhau lớn lên, biết rõ tính cách hắn bề ngoài hư hỏng, bên trong lại ngây thơ, cũng biết rõ hắn có hứng thú đối với sư muội cao lãnh của mình, cho dù hắn thường xuyên đối với nữ nhân nào cũng tốt như nhau.

      Phong Quang nói: “Sư huynh, đệ tử mới nhập môn luôn luôn là do huynh phụ trách.”

      Cho nên, có liên quan gì đến nàng.

      "Huynh biết chứ, nhưng mà đệ tử mới thu nạp năm nay đều nghe được chuyện sư phụ đem Hàn Uyên kiếm truyền cho muội, cho nên giống với năm ngoái, bọn họ cứ mãi ầm ỹ đòi muốn gặp muội.”

      “Muội vẫn luôn tin tưởng vào năng lực trấn an tiểu hài tử của sư huynh.”

      “Aiz, sư muội, cần phải lãnh khốc vô tình như thế, sư huynh của muội vẫn luôn thầm muốn vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân(!), chuyện chăm sóc tiểu hài tử này, huynh vẫn luôn có hứng thú, nhưng thân là đại sư huynh, dù sao cũng phải tiếp tục gánh vác một chút chuyện nhàm chán.” Thương Bạch Tử nói chuyện chí công vô tư, giống như hắn thật sự là một người có trách nhiệm lắm vậy.

      (!) qua vạn bụi hoa, một phiến lá dính vào thân.

      Nhưng Phong Quang hề cảm động một chút nào, “Sư huynh đa tài.”

      “Sư muội, muội thật sự xem với huynh sao? Trong đám đệ tử mới năm nay thế nhưng có rất nhiều hài tử xinh đẹp nha, nói chừng muội nhìn trúng một đứa thì còn có thể lưu lại bồi dưỡng cho tốt.”

      “Lời này, sư huynh đừng để sư phụ nghe thấy được.”

      “Nói chuyện với sư muội, sư huynh đây yên tâm.” Thương Bạch Tử nắm lấy vai nàng, “Sư muội từ nhỏ đã là người thích đâm chọc người khác, nghĩ lại năm đó huynh lén lút xuống núi thanh lâu chơi, phải là muội giúp huynh giấu diếm sư phụ sao?”

      Phong Quang liếc ngang, “Thì ra ngày đó huynh đến thanh lâu.”

      “Khụ… cái đó, thực ra là một nơi để uống trà.” Thương Bạch Tử vịn vào chuyện nàng chưa từng xuống núi biết chuyện gì nên vội vàng lừa dối, hắn lại vội hỏi: “Sư muội cũng đừng làm kiêu, sư huynh ta biết muội luôn luôn thích trẻ con, một chút , cùng huynh nhìn đám nhãi con kia.”

      nói lời nào, hắn trực tiếp lôi kéo tay Phong Quang hướng về quảng trường Thái Cực mà , Phong Quang cũng ̣nh dứt khoát dùng một chiêu Lôi Quyết tách hắn ra, nhưng niệm tình bọn họ nhiều năm làm sư huynh muội, ngẫm lại vẫn là quên .

      Cứ mỗi ba năm, Huyền Môn sẽ thu một đám đệ tử mới, những đệ tử này sẽ được mấy trưởng lão lựa chọn rồi mang về chỗ của mình, mà chưởng môn Huyền Thanh Tử từ khi thu nhận Phong Quang đến nay chưa từng thu thêm đồ đệ.

      Theo lời Thương Bạch Tử, những đồ đệ thu được năm nay có tư chất tệ, từ lúc nhập môn sát hạch thì đã có vài đệ tử xuất sắc, Phong Quang nghe lời của hắn liền biết hắn có ý tưởng thu nhận đồ đệ, mỗi một đệ tử chỉ cần đến kim đan kỳ liền được phép thu đồ đệ, thật ra nếu phải có sự tồn tại của Phong Quang lúc này, Thương Bạch Tử đã được xưng là thiên tài, hắn hiện tại đúng là kim đan kỳ, nhưng cũng chỉ mới vừa qua hai mươi mà thôi.

      Quảng trường Thái Cực, ba mươi đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi đứng theo hàng lối, một đám nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn, bộ dạng cũng phấn điêu ngọc mài rất là đáng . Thật lâu trước đây, Phong Quang đã nghi rằng thật ra Huyền Môn là nhìn mặt nhận người, ngay cả bác gái nấu cơm ở phòng bếp quay đầu lại nhìn cũng là thước tha thùy mị.

      Thương Bạch Tử cười nói với mấy đứa nhỏ: “Này, các ngươi nghĩ muốn nhìn đại sư tỷ, ta tìm đến cho các ngươi đây.”

      “Đại sư tỷ!” Bọn nhỏ trăm miệng một lời, khom lưng hành lễ.

      cần đa lễ.” Phong Quang cười khẽ, như tuyết rơi ba tháng bỗng ló ánh mặt trời, thanh lãnh lại sưởi ấm lòng người, “Tiến vào Huyền Môn, từ nay về sau, các ngươi liền là sư đệ sư muội của ta, hãy nhớ là phải tự dựa vào thân mình, phải hữu ái khiêm tốn, cũng phải cần cù tu luyện để làm Huyền Môn ngày càng vẻ vang.”

      “Dạ, sư tỷ.”

      Thương Bạch Tử thấy Phong Quang muốn ngay bèn vội vàng kéo nàng, “Sư muội, đừng vội thế, đám tiểu sư đệ tiểu sư muội còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi muội kìa.”

      Phong Quang nhìn đám nhỏ, trừ bỏ một nữ hài cao ngạo dùng dây ̣t bím tóc màu đỏ, bên hông để lộ một cái lục lạc vàng treo dây tơ hồng có vẻ coi ai ra gì, còn những đứa trẻ khác đều mang đôi mắt ngây thơ nhìn nàng.

      Lòng nàng mềm nhũn, “Các ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

      Bất giác, nàng lại nhìn thoáng qua tiểu nương có khuôn mặt tinh xảo kia.

      Bọn nhỏ nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại hồi lâu, một bé trai nói: “Đại sư tỷ, tu luyện rất vất vả sao?”

      Phong Quang đối với trẻ con luôn luôn lạnh mặt được, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi nghĩ rằng chịu khổ rồi sau này mới có thể thành công, thì sẽ thấy vất vả.”

      Có đứa thứ nhất đứng ra hỏi, những đứa khác cũng dần dần lung lay, “Đại sư tỷ, nghe nói tỷ là người lợi hại nhất Huyền Môn có phải ?”

      “Ta phải là người lợi hại nhất Huyền Môn, phía ta còn có chưởng môn, còn có các vị trưởng lão, cũng còn có sư huynh đây, phán đoán một người có lợi hại hay , ngoại trừ tu vi còn có đối nhân xử thế, có tư tưởng có hiểu biết, ta bất quá chỉ là hạng bình thường mà thôi.”

      “Bọn đệ cũng có thể tu luyện đến mức giống như tỷ sao?”

      “Cần cù tu luyện đương nhiên là có thể.”

      “Đại sư tỷ…” Một đứa nhỏ đứng ra nói: “Chúng đệ có thể nhìn Hàn Uyên kiếm ?”

      Hàn Uyên kiếm là vũ khí sắc bén, Phong Quang có chút do dự.

      Thương Bạch Tử thấy bọn nhỏ tò mò chờ mong liền cười, dùng khuỷu tay đụng đụng Phong Quang, “Sư muội, bọn nhóc muốn nhìn thì lấy ra cho nhìn , có huynh và muội ở đây thì còn sợ xảy ra chuyện gì chứ?”

      Phong Quang suy nghĩ, gật gật đầu, bấm ngón tay niệm thần chú, một trường kiếm làm từ hàn thiết hiện lên trước cơ thể nàng, thân kiếm xanh thẳm bán trong suốt, phát ra luồng sáng lạnh rét, làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng tuyết lại thể chịu nổi cảm giác sắc bén.

      Bọn nhỏ liên thanh tán thưởng, “Kiếm này thật là đẹp!”

      Thương Bạch Tử giảng giải, “Hàn Uyên kiếm là bảo kiếm mà chưởng môn đời trước truyền cho Nhậm chưởng môn, cũng là bảo vật trấn phái chủa Huyền Môn chúng ta, nghe đồn mấy trăm năm trước, chưởng môn tiền nhiệm cầm trong tay Hàn Uyên kiếm chém giết đại ma đầu làm hại thiên hạ, cũng bởi vì vị tiền nhiệm chưởng môn này, thiên hạ mới có thể hưởng thái bình.”

      Tuy rằng cũng chỉ là thái bình ở vẻ ngoài mà thôi.

      “Hừ, có gì đặc biệt hơn người.” Một tiểu nương khoanh tay nhỏ giọng coi thường.

      thanh của nàng rất nhỏ, nhưng Phong Quang và Thương Bạch Tử là loại người nào? Người có tu vi như bọn họ tất nhiên là dễ dàng nghe thấy.

      “A a, vị tiểu sư muội này, xem ra ngươi có chút ý kiến đối với tiền nhiệm chưởng môn chúng ta.” Thương Bạch Tử mở quạt, cười, nhưng hắn cũng quên mất bản thân có cỡ nào đẹp trai phóng khoáng, thì mấy tiểu nương còn chưa biết thế nào là đương cũng thưởng thức ra vẻ đẹp của hắn.

      Tiểu nương biết bọn họ nghe được lời của mình cũng kinh sợ, nhưng trấn tĩnh rất nhanh, sợ trời sợ đất nói: “Hắn cũng lợi hại bằng phụ thân ta.”

      Tiểu nha đầu này vừa nhìn đã biết là bị chiều hư rồi, Thương Bạch Tử lại cảm thấy hứng thú với một phần vênh váo tự đắc này, “Vậy ngươi nói thử một chút, phụ thân người là nhân vật thế nào, biết ta đã từng nghe qua tên chưa?”

      “Phụ thân ta chính là phụ thân ta.” Tiểu nương ̣t hai bím tóc bằng dây đỏ ngửa mặt.

      Thương Bạch Tử lắc đầu than thở, “Đáng tiếc.”

      Một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng như thế, đáng tiếc lại có thần sắc biết trời cao đất rộng.

      Tiểu nương biết hắn nói đáng tiếc là có ý gì, nhưng trực giác đó cũng phải lời gì hay ho, nàng lại hừ một tiếng, “ phải chỉ là một cây Hàn Uyên kiếm sao? Chỉ cần ta muốn, phụ thân ta có thể đem thanh kiếm lợi hại nhất đời này cho ta.”

      Thương Bạch Tử cười, “Thứ lỗi ta nói thẳng, thiên hạ này dường như gì có thể so qua Hàn Uyên kiếm.”

      “Nói dóc, ta muốn nhìn xem nó có bao nhiêu lợi hại!”

      Mắt thấy tiểu nha đầu ra tay với Hàn Uyên kiếm, Phong Quang vội la lên: “Cẩn thận!”

      Kiếm cảm thấy có người xa lạ muốn đụng vào nó, tự giác phát động trận pháp phòng ngự, trong trung hiện ra vô số hơi nước ngưng tụ lại thành những lưỡi dao sắc bén đánh tới tiểu nương kia.

      Nữ hài chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, trước mặt liền có một thân ảnh bạch y thướt tha, người nọ xuất ra pháp trận, đỡ hết những lưỡi dao băng, bay thẳng đến Hàn Uyên kiếm.

      Thương Bạch Tử kinh sợ nói: “Sư muội, sao chứ?”

      Phong Quang lắc đầu, xoay người nhìn tiểu nương, mềm dịu hỏi: “Ngươi tên gì?”

      “Ta…” Nàng thấy tay Phong Quang đổ máu, khỏi sửng sốt, biết xoay sở làm sao, sau một lúc trừng mắt mới nhìn Phong Quang nói: “Ta gọi là Tiếu Tiếu.”

      nguyen ngocanhh, Dung Ly, thongminh12313 others thích bài này.

    4. Lạc Tiểu Nhi

      Lạc Tiểu Nhi New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Cảm ơn bạn editor kiên trì ra truyện cho chúng tớ đọc.
      Mong ngóng từng ngày luôn ạ.cảm ơn rất nhiều

    5. Ly Vũ

      Ly Vũ New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      13
      Lần đầu gặp được editor năng suất như nàng, nàng quá mất :th_57::th_57:Ta cuồng thể loại nam9 biến thái vặn vẹo thế này mà kiếm mãi cũng ko ra bộ nào hợp gu, tình cờ thế nào mà nhảy trúng hố này, càng đọc càng ko dứt ra được hiuhiuhiu phải này là biến thái ở 1 tầm cao mới luôn rồi, ta thích chết được:th_4::th_4::th_4:
      Cảm ơn nàng chăm chỉ edit nha, hóng chương mới lắm lắm hihihi :th_41::th_41: Luôn ủng hộ nàng. Có lên cố lên!!! :th_73:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :