1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của em sau khi đọc xong chương này...
      Hàn Lê Vũ thích bài này.

    2. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Edit: Nhi Huỳnh

      Chương 358-359
      Ánh mắt Ôn Quỳnh lại sáng lên, “Phong Quang nói gì đều đồng ý.”

      “Chúng ta nói xong hết rồi… đợi đến ngày nào đó tôi thích nữa, tự mình tìm chết .”

      “Được.”

      Phong Quang trừng mắt nhìn hắn, vươn tay ra, Ôn Quỳnh tự nhiên cầm lấy, kéo vào lòng mình.

      Hơi thở dễ chịu của hắn ập vào mặt, nhắm mắt, cái gì đây… cùng người đàn ông này trở nên hư hỏng.

      Hệ thống còn phát ra bất kì thanh nào nữa.

      Ngu Thuật chậc một tiếng, “Hai tên điên.”

      Đột nhiên có một ngày, ảnh hậu cực kỳ nổi tiếng tuyên bố rời khỏi showbiz, tuyên bố sau lễ trao giải, bởi vì <̉ thành di mộng>, Hạ Phong Quang và Ngu Thuật đều đoạt được giải ảnh hậu và ảnh đế, ngay khi Hạ Phong Quang hot đến thể hot hơn được nữa, lại giã từ sự nghiệp khi ̉nh vinh quang, rời khỏi showbiz.

      Cùng lúc đó cũng có tin tức là phải lập gia ̀nh.

      Fan của nổ tung nồi, ít người hâm mộ trở thành anti, đám chó săn lại bận rộn lên, ai cũng muốn có được tư liệu xem người đàn ông kia là ai, đáng tiếc, cần bọn họ tốn sức, Phong Quang trực tiếp đem tư liệu của người bạn trai thần bí kia công khai.

      Lăn lộn trong giới chính trị, người thừa kế của nhà họ Ôn năm trăm năm danh tiếng, đồng thời cũng là nhà thiết kế nổi tiếng Austin, mọi người lúc này mới hiểu được vì sao mùa hè năm nay Austin lại thiết kế áo cưới lần đầu tiên, thì ra là để chuẩn bị kết hôn bới Phong Quang.

      Hắn cực kỳ kín tiếng, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, đây là lần đầu tiên xuất hiện đã lập tức khiến toàn dân chấn động.

      Có người nói Phong Quang là vì kề cận với người giàu có, nhờ đó mới có thể lui về hậu trường, nhưng khi tuôn ra tin tức gia thế của Phong Quang là tập đoàn Hạ thị nổi tiếng, những lời đồn này hoàn toàn tiêu thất.

      Thân là đại tiểu thư nhà họ Hạ, cần bám vào nhà giàu, bởi vì chính đã là người giàu có rồi.

      Huống chi, một người đàn ông ôn nhuận như ngọc là Ôn Quỳnh, còn lại là một mỹ nhân hàng đầu, có thể sử dụng từ người giàu dung tục như vậy để hình dung sao? Bọn họ là môn đăng hộ đối, nam tài nữ mạo.

      Mà ngày hôm nay, trong văn phòng của Mạc Diệc Vân, áp suất khí cực thấp.

      Mạc Diệc Vân cầm tờ hủy bỏ hợp đồng, giọng nói lạnh lùng, “Hạ Phong Quang, thực sự nghĩ xong rồi sao? bây giờ là thời điểm phát triển sự nghiệp tốt nhất, bây giờ từ bỏ, tương lai có hối hận cũng chắc có cơ hội tốt thế này đâu.”

      Hắn nói giải quyết việc chung, vứt bỏ tình cảm riêng tư, bọn họ chính là quan hệ boss và cấp dưới, huống chi, ngoại trừ chuyện quen biết từ nhỏ, bọn họ cũng có tình cảm riêng tư gì đáng nói.

      Phong Quang nói như sao cả: “Tôi nghĩ xong rồi, từ nay về sau, tôi muốn giúp chồng dạy con, có thời gian quay phim.”

      “Giúp chồng dạy con…” Mạc Diệc Vân cười nhạo, bốn chữ này đặt người thế nào cũng thấy thích hợp, “ có biết là tay Khâu Lương lại có một kịch bản IP rất hot, vai nữ chính vốn để đến diễn.”

      cần, cái đó… đúng rồi, Lạc Thần Hi đó, tôi thấy ấy tệ, để ấy diễn , tuy là người mới, nhưng bồi dưỡng lên, ấy còn có năng lực vì công ty của mang đến ít tài phú sao?” Trong nguyên văn, là vì quậy ra scandal cực lớn mà mất cơ hội diễn vai chính, bây giờ phải là scandal, mà là thả ra một tin tức còn lớn hơn cả scandal, phải lập gia ̀nh, muốn diễn nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.

      Thứ mà mình muốn, đương nhiên có thể tùy tiện cho người khác.

      Mạc Diệc Vân nói: “Tôi sẽ tham khảo đề nghị của .”

      Phong Quang cười, “Muốn nâng Lạc Thần Hi thì cứ nâng, cần lấy tôi ra làm cớ, bây giờ thì xong hết rồi, hôn ước giữa chúng ta cũng còn, khi tôi trực tiếp tuyên bố tôi muốn gả cho Ôn Quỳnh, cha mẹ của bây giờ nhất ̣nh ghét tôi đến chết.”

      Dù sao, hôn ước của và Mạc Diệc Vân là chuyện mà hai bên gia ̀nh đều đồng ý, phản lại ước ̣nh cũng khác gì đánh vào mặt nhị vị lão gia nhà họ Mạc.

      “Bọn họ dám gây sự với .” Sắc mặt Mạc Diệc Vân dịu một chút, về chuyện giải trừ hôn ước này, ít nhất hắn cũng nên cảm tạ Phong Quang.

      Có lẽ hai nhà Mạc và Hạ có tiền vốn để đánh nhau, nhưng bây giờ lẫn vào một họ Ôn nữa, lựa chọn đối ̣ch với nhà họ Hạ là một quyết ̣nh rất sáng suốt, từ xưa đến nay, dân đấu với quan, nhà họ Ôn chỉ lăn lộn trong thương trường mà trong giới chính trị cũng có ̣a vị hết sức quan trọng.

      Phong Quang cười cười, đem hai thiệp mời đặt bàn trước mặt Mạc Diệc Vân, “Tháng này mười lăm, hoan nghênh đến hôn lễ của tôi, còn có một phần thì phiền giúp tôi chuyển cho Ngu Thuật, tôi và ấy cũng coi như là bạn bè.”

      “Ừ.”

      “Đương nhiên, muốn dẫn Lạc Thần Hi đến tôi cũng phản đối.”

      Mạc Diệc Vân nghe tiếng chuông điện thoại của lại vang lên một lần nữa, lãnh đạm nói: “ nên .”

      Nửa giờ ngắn ngủn, đây đã là lần thứ năm vang lên tiếng chuông, mà lại như hề nghe thấy.

      “Gấp cái gì? Đàn ông mà, thể nuông chiều hắn.” Phong Quang nhún vai, bây giờ đối với Ôn Quỳnh, vị hôn phu danh chính ngôn thuận, chỉ giữ thái độ sao cả, nhưng mà, sau cái sự sao cả đó, vẫn đứng lên, “Tôi đây, xem như là tạm biệt trước hôn lễ của tôi vậy, vị hôn phu cũ.”

      Mạc Diệc Vân đối với lời trêu chọc có chút ngây thơ này của chỉ hờ hững chống đỡ.

      lâu sau khi Phong Quang ra khỏi văn phòng của hắn, hắn tới cửa sổ sát đất, ôm một loại hiếu kỳ rất hiếm khi có được, hắn thấy được người đàn ông đáng đứa ở phía dưới.

      khí xung quanh người đàn ông đó cực kỳ an tĩnh, rất an tĩnh, cứ như một khối nước lặng, tìm thấy được một gợn sóng.

      Nhưng gái kia xuất hiện.

      Hắn nhìn , mỉm cười, trước mặt gái này, hắn như được hồi sinh.

      Mạc Diệc Vân chưa từng gặp qua người nào như hắn vậy, cho dù có người nói Mạc Diệc Vân là một người có tính tình lạnh nhạt, nhưng Mạc Diệc Vân cũng là một con người thực sự, nhưng người này, nhìn cực kỳ dịu dàng, so với Mạc Diệc Vân lạnh nhạt thì như hai cực đối lập nhau, nhưng Mạc Diệc Vân có một cảm giác rất kỳ lạ.

      Tính tình tận bên trong của người này, so với bản thân còn lạnh nhạt hơn.

      Trực giác của Mạc Diệc Vân sai, người tên Ôn Quỳnh ở dưới kia như có trực giác nào đấy, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải Mạc Diệc Vân.

      Ôn Quỳnh ôm Phong Quang vào lòng mỉm cười thân thiện, ở phía sau nơi Phong Quang nhìn đến được, hắn hơi hơi nâng lên một bàn tay, tay hắn có một mặt dây chuyền rũ xuống.

      Mạc Diệc Vân đứng bên cửa sổ cứng đờ, bởi vì hắn nhận ra mặt dây chuyền này là vật bên người của Lạc Thần Hi, người đàn ông này uy hiếp hắn.

      Uy hiếp hắn cái gì?

      Mạc Diệc Vân bất giác nhìn về phía Phong Quang cái gì cũng biết.

      “Phong Quang…” Ôn Quỳnh thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Căn cứ vào ước ̣nh giữa chúng ta, nếu em , sẽ theo cầu của em mà lựa chọn cái chết, sẽ lừa em.”

      “Em biết.” Phong Quang nhìn hắn, “Nếu chết, em cũng sẽ sống thật tốt.”

      “Nhưng mà… Phong Quang cũng ́ gắng luôn , giống như vẫn luôn ́ gắng khắc chế suy nghĩ muốn cầm tù Phong Quang vậy.”

      Sự ́ gắng này có thể có hiệu quả đến mức nào, ai biết được.

      Cùng lắm thì, trước khi bị cầm tù, liền đồng quy vu tận.

      Phong Quang cười như thuốc phiện dụ người, “Chúng ta về nhà thôi.”

      Giọng nói của hắn thật ấm áp, “Được.”

      Cho dù là hắn, hay là , ẩn giấu sau đôi mắt cười… là bóng đen vô tận.
      Last edited: 26/4/18

    3. Dung Ly

      Dung Ly New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Ôi tình của hai người này kbt dùng từ gì để diễn tả nữa:061:, thank editor ag:-*:-*
      Last edited: 29/4/18
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Phiên ngoại Ôn Quỳnh
      Edit: Nhi Huỳnh
      Cha mẹ của Ôn Quỳnh vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vào ngày sinh nhật lần thứ năm của hắn, mẹ hắn đưa một con mèo trắng.

      Con mèo con lông trắng đó rất đáng , toàn thân tuyết trắng hề có một chút tì vết nào, ánh mắt xanh lá trong suốt, đồng tử dựng thẳng, khiến người ta cảm thấy sức sống bừng bừng, tiếng kêu của nó cũng mềm mại nhẹ nhàng, chuyện mà con mèo nhỏ này nhất, là thừa dịp Ôn Quỳnh đọc sách mà bò lên đùi hắn nghỉ ngơi.

      Ôn Quỳnh rất thích nó, cho nên sau đó, hắn tự tay chôn nó vào đất.

      “Tiểu Quỳnh… tại sai lại muốn giết Tiểu Bạch?”

      Ôn Quỳnh năm tuổi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt diễm lệ của mẹ mình, gương mặt ngây thơ của hắn vẫn còn dính bùn đất, quần áo ít nhiều cũng dính một ít, giống như một đứa trẻ ngang bướng bình thường.

      Đứa trẻ có khuôn mặt tinh xảo cười nói: “Bởi vì Tiểu Bạch quá tốt, nó nên có mặt thế giới này.”

      “Con nói… gì vậy?”

      “Ma ma, thế giới này xứng có được nó.”

      “Vậy Tiểu Quỳnh… có thấy ma ma tốt ?”

      Đứa trẻ lập tức nói: “Tốt.”

      Người phụ nữ diễm lệ run lên.

      Bắt đầu từ ngày hôm đó, mẹ của Ôn Quỳnh dám cho hắn bất cứ thứ gì còn sống nữa, mỗi khi muốn ôm con mình một cái, khi nhìn đến con mình duỗi tay qua, giống như nhìn thấy đôi tay đó muốn bóp lấy ̉ mình, sau đó, dám đến gần thêm chút nào nữa.

      Ôn Quỳnh bé nhỏ rõ mẹ hắn vì sao lại thích mình nữa, chỉ là, thích thì cũng thích thôi, dù sao mẹ có tồn tại hay , đối với hắn cũng có gì ảnh hưởng.

      Khi Ôn Quỳnh bảy tuổi, cha hắn mang đến một người, là một người đàn ông cao gầy, người đàn ông đó nói chuyện với hắn, đọc sách với hắn, cũng sẽ vẽ tranh với hắn, Ôn Quỳnh thích nói chuyện với người đàn ông đó, bởi vì người này sẽ đối xử với hắn như là một đứa trẻ ngây thơ.

      Lúc cha mẹ hắn làm kỷ niệm ngày kết hôn, trong phòng thay đồ có rất nhiều hoa hồng, người đàn ông đó sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Quỳnh, phải cháu thích vẽ tranh sao? bằng vẽ một bộ áo cưới, tương lai mặc lên người dâu của cháu, tựa như cha mẹ cháu ân ái với nhau vậy.”

      dâu là cái gì?

      dâu hả, chính là một người sẽ luôn ở bên cạnh cháu, cháu sẽ rất ấy, ấy cũng sẽ rất cháu.”

      là cái gì?”

      … chính là khi cháu nhìn ấy, sẽ muốn chạm vào ấy, khi cháu chạm vào, lại muốn vĩnh viễn giữ ấy ở bên cạnh cháu, tóm lại, chính là có ấy là được.”

      Khi đó, Ôn Quỳnh cái hiểu cái , lại có một lần nhàm chán, hắn nhớ tới những lời này, lần đầu tiên vẽ áo cưới, Ôn Quỳnh bé nhỏ hiểu có thể có một “ có ấy được” xuất hiện hay , hắn hiểu sao lại động tâm.

      dâu là một người sẽ vĩnh viễn ở bên người hắn.

      Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn đau khổ, quá mức thích, hắn sẽ nhịn được mà muốn giết ấy.

      Dù sao thế giới này, vẫn chưa được xem là tốt đẹp.

      Sau đó Ôn Quỳnh mới biết được, người đàn ông này còn có một cái tên khác, gọi là bác sĩ tâm lý.

      Hắn còn chưa biết cái gì là bác sĩ tâm lý, nhưng hắn biết bác sĩ là cái gì, bác sĩ sẽ đem hắn nhốt lại trong phòng bệnh màu trắng, mỗi ngày ép hắn uống thuốc, dùng kim châm chọc phá da của hắn, hắn ghét bác sĩ.

      Khi người đàn ông đó lại đến, Ôn Quỳnh bé nhỏ cầm công cụ nặng trĩu, đem cầu thang bằng gỗ nới lỏng một bậc, sau đó hắn thu dọn công cụ, đứng ở tầng ba, vẫy tay với người đàn ông vào cửa chính.

      Người đàn ông thấy hắn, cười hiền hậu, bước từng bước lên cầu thang, cuối cùng từ tầng ba té ngã xuống.

      thanh chấn động khi thân người lăn xuống đó, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, Ôn Quỳnh vẫn nhớ rõ.

      Sau khi người nọ té lầu, hề có tin tức gì truyền đến, cũng có bác sĩ tâm lý nào tìm tới cửa, Ôn Quỳnh bảy tuổi cảm thấy vừa lòng, cho dù lúc này, tất cả mọi người trong nhà họ Ôn dám đến gần hắn nữa, bao gồm cả cha mẹ hắn.

      Rất nhiều năm sau, Ôn Quỳnh trưởng thành bởi vì nguyên nhân thân thể lại nhập viện, một hôm trời nắng, hắn đứng ở mép cửa sổ ở hảnh lang ngắm phong cảnh, một người thanh niên tên là Khâu Lương đến tìm hắn, người thanh niên này nói là hy vọng hắn có thể diễn vai nam chính trong kịch bản của mình, nghe nói, nếu bộ phim thanh xuân này được hắn diễn, Khâu Lương sẽ tiếc bất kỳ giá nào để làm nữ minh tinh Hạ Phong Quang đến diễn nữ chính.

      Nam chính dịu dàng an tĩnh, chống lại nữ chính nhiệt tình như lửa, nhìn một cái, có bao nhiêu là xúc cảm đây?

      Ôn Quỳnh cự tuyệt, bởi vì nhân sinh đã đủ buồn chán, hắn nghĩ lại làm bất luận chuyện nhàm chán nào nữa.

      Nghe nói, sau đó bộ phim thanh xuân này bắt đầu dùng người mới, nữ chính cũng tìm đến Hạ Phong Quang.

      Khâu Lương lắc đầu than thở, ở trước mặt Ôn Quỳnh liên tiếp oán giận nhà đầu tư cỡ nào có mắt.

      Người tên Khâu Lương này giống như xem hắn thành bạn bè, nhưng bạn bè, lại là thứ gì nhàm chán đây?

      Ôn Quỳnh cũng ngắt lời của Khâu Lương, có lẽ vì điểm này nên Khâu Lương lắm lời mới thích càu nhàu trước mặt Ôn Quỳnh, dần dần trở thành một thói quen.

      Đợi đến khi Khâu Lương phát hiện hắn là loại người gì, thì tai của hắn mới có thể thanh tịnh.

      Ôn Quỳnh nghĩ như vậy.

      Nhưng mà một lần ngẫu nhiên, Ôn Quỳnh thuận miệng hòi Khâu Lương lý do mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, Khâu Lương dẫn hắn đến phòng bệnh cách vách, nhìn thấy bệnh nhân nằm ở đó.

      “Đây là cha của tôi, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau hôn mê bất tỉnh, mẹ tôi thân thể tốt, cho nên tôi mới thường xuyên chạy đến bệnh viện nhìn ông.” Lúc Khâu Lương nói những lời này, thấy vẻ đau buồn mặt, có lẽ trước đây đã đau buồn xong hết rồi.

      Ôn Quỳnh hờ hững nói: “Hy vọng cha cậu có thể nhanh chóng khỏe lại.”

      Cho dù hắn đã nhớ ra bệnh nhân này vì sao lại nhìn quen mắt đến vậy, lại nhớ ra vì sao lại hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn luôn có thể giữ được vẻ hờ hững.

      Ngày lễ tình nhân, ngay cả bệnh viện dường như cũng nhiều hơn một chút sức sống, Ôn Quỳnh ngồi giường, nhàm chán nhìn từng người từng người cầm hoa hồng qua, Khâu Lương đúng giờ đánh tan sự im lặng trong phòng.

      “Ôn Quỳnh, theo tôi đến miếu Nguyệt Lão .”

      Ôn Quỳnh mỉm cười, “Tôi là bệnh nhân nằm viện.”

      “Yên tâm , tôi hỏi rồi, ra ngoài trong chốc lát cũng có việc gì, tôi thấy cậu cả ngày nghẹn ở trong này cũng phải chuyện gì hay, vẫn nên ra ngoài một chút mới tốt, trong bệnh viện đều là mùi nước khử trùng, cậu muốn ra ngoài hóng gió sao?”

      “Nơi này rất tốt, hơn ở chỗ an tĩnh.” Hắn chỉ là muốn động đậy thôi.

      Khâu Lương ngừng ́ gắng, “Nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh, tôi thấy cậu vẫn luôn thân thế , cầu nhân duyên , nói chừng cúi đầu bái Nguyệt Lão, cậu có thể bái ra một dâu.”

      dâu…” Ôn Quỳnh khe khẽ nói hai từ này, thật lâu trước đây, người đàn ông kia nói dâu là một người có thể vĩnh viễn ở bênh cạnh hắn.

      Cái vĩnh viễn này, có phải là khi hắn thích ấy, sẽ giết ấy ?

      Ôn Quỳnh bỗng nhiên tò mò, cho nên hắn cùng Khâu Lương tốn một giờ xe, lại tốn mười phút bò lên núi, đến miếu Nguyệt Lão tấp nập người này, Khâu Lương lôi kéo Ôn Quỳnh giải sầu là thật, đến nơi đây vì tìm linh cảm cho kịch bản mới cũng là thật, cho nên đến miếu Nguyệt Lão Khâu Lương liền lôi máy ảnh ra chụp ngừng, hoàn toàn rảnh bận tâm đến Ôn Quỳnh lần đầu tiên đến nơi có nhiều người như vậy.

      Ôn Quỳnh ghét chỗ đông người, càng ghét chỗ ồn ào ầm ĩ, hắn bắt đầu cảm thấy vui, nên vì nhất thời hiếu kỳ mà đến nơi khiến người khó chịu thế này.

      Một khắc ấy khi hắn xoay người, một thân hình mềm mại tiến vào lòng hắn.

      Đó là cảm giác gì?

      Mềm mại đến mức muốn khảm nhập vào thân thể, ngọt ngào đến mức muốn ôm lấy, ngừng đòi hỏi… Ôn Quỳnh biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào.

      rất nhanh đã rời khỏi cái ôm của hắn, “Thật có lỗi.”

      A... thanh của ấy, cũng uyển chuyển êm tai đến mức khiến hắn muốn mạnh mẽ đè xuống dưới người, nghe tiếng khóc cầu xin tha thứ của .

      Ôn Quỳnh lần đầu tiên có loại cảm giác thể khống chế như vậy, loại cảm giác này rất xa lạ, cho nên hắn cảm thấy mờ mịt, ngay sau đó, bản năng của hắn cảm thấy sự xa lạ này là thể khống chế, mà hắn luôn luôn thích cảm xác thể nắm trong lòng bàn tay.

      Nhưng hôm nay, mọi thứ mà hắn thích, mọi lý trí tính toán của hắn, tuyên bố bỏ hắn mà .

      Hắn muốn gái này.

      Mà gái này, khi suy nghĩ cuồn cuộn đến với hắn đã vội vã rời .

      Khâu Lương biết đã đến từ khi nào, “Người vừa chạy trốn… nhìn bóng dáng hẳn là Hạ Phong Quang, tôi vừa gặp người đại diện của ấy, khẳng ̣nh là Hạ Phong Quang rồi.”

      “Hạ Phong Quang…” Ôn Quỳnh yên lặng nhớ kỹ cái tên này, tay hắn chậm rãi để lên ngực, trái tim trong lồng ngực nhảy lên mãnh liệt, thúc giục hắn bắt lại gái đó.

      cần phải gấp gáp.

      Hắn nói với chính mình, ấy trốn thoát.

      Bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, Ôn Quỳnh về bệnh biện, bác sĩ nói bệnh tình tăng lên, Khâu Lương rất tự trách vì thấy bản thân làm hại bệnh tình Ôn Quỳnh càng nghiêm trọng.

      Ôn Quỳnh cũng nói gì, có đôi khi lòng áy náy của một người rất tốt để lợi dụng.

      Phái người theo dõi Phong Quang đã thể thỏa mãn hắn nữa, tình cảm kịch liệt thể phát ra, hắn bắt đầu viết thư ở bệnh viện, cũng bắt đầu tìm người đàn ông ở phòng bệnh cách vách, chậm rãi kể về phần tình cảm thể thổ lộ này, giống như mười mấy năm trước, khi bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, Ôn Quỳnh chậm rãi nói, người đàn ông kiên nhẫn nghe, chỉ khác là, người đàn ông hôn mê bao giờ có thể trả lời hắn nữa.

      Lại qua mấy tháng, bệnh tình Ôn Quỳnh quá nặng, Khâu Lương cũng mang theo thần sắc đau khổ nói với hắn, cha mình rốt cục chịu được mà qua đời.

      Ôn Quỳnh an ủi hắn, “Cha cậu sẽ muốn thấy cậu đau buồn.”

      Lại qua một tháng, Khâu Lương bước ra từ nỗi đau, mang theo cảm kích tươi cười nói với Ôn Quỳnh: “Mấy ngày qua, cảm ơn cậu đã an ủi tôi, cậu nói sai, làm người luôn phải hướng về phía trước.”

      , hắn sẽ hướng về phía trước.

      Ôn Quỳnh cảm thấy khủng hoảng.

      Khâu Lương rõ ràng đau lòng như vậy, nhưng qua một đoạn thời gian đã có thể tươi cười, thời gian quả thật có thể xóa nhòa tất cả.

      Nhưng nếu hắn đã chết thì sao?

      Phong Quang biết đến sự tồn tại của hắn, cho dù thời gian đau buồn chỉ ngắn ngủi từng ấy, ấy cũng sẽ vì hắn mà khóc, thậm chí vĩnh viễn cũng để tên của hắn ở trong lòng.

      Ôn Quỳnh cam lòng.

      Một ngày nào đó, đêm dài tĩnh lặng, hắn có một quyết ̣nh.

      Hắn muốn dẫn nàng cùng nhau rời , rời khỏi thế giới thú vị này.

      Vì thế, tất cả mọi thứ, từ thời khắc này bắt đầu sụp đổ.

      Last edited: 14/5/18

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới sau: ̉ đại, tu tiên, nghe đồn nữ cường, nam giả yếu đuối (hoặc yếu đuối thật). End ở chương 424.
      Mãi yêu editor, Ly Vũ, Hale2056 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :