1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Chương 352 - 353

      Cửa sổ mở ra, gió nhẹ ngày hè man mát ùa vào, từng đợt nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, đánh thức người ngủ say giường.

      Phong Quang mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy một cái cây ngoài cửa sổ, lá cây thật xanh, một màu xanh biếc, cảm giác như sinh mệnh ngừng sinh sôi, gió nhẹ thổi rèm cửa sổ, tràn đầy thoải mái, đây là một buổi trưa hè.

      Khung cảnh trước mặt, hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó… hình như là trong một phong thư…

      Ý thức của vẫn còn tan rã, đầu óc cũng chậm chạp, cho nên qua hồi lâu cũng nghĩ được cái gì, chỉ lẳng lặng xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Phong Quang, em tỉnh.”

      Sau lưng truyền đến một giọng nói dễ nghe, hình như có mang theo một loại sức mạnh làm ý thức của thanh tỉnh.

      Ôn Quỳnh thấy lâu trả lời, nắm tay thật chặt, “Ngủ ngon sao?”

      nghiêng đầu, thấy người đàn ông ôm từ sau lưng, thực nhanh, xốc chăn ngồi dậy, cắn răng nói: “Ôn Quỳnh.”

      Phong Quang luôn luôn rất quý hình tượng của mình, nhưng lúc này, ngủ đến mức tóc tai lộn xộn cũng có tâm mà xử lý.

      Ôn Quỳnh cũng ngồi dậy từ giường, bây giờ đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, nhưng người vẫn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt cũng tái nhợt như mới bệnh nặng xong, chỉ cần dùng gương mặt đẹp trai đó làm biểu cảm đáng thương, e là đời này bao nhiêu gái có thể nhẫn tâm cho được.

      Nhưng Phong Quang lại phải là loại con gái đó, phải nhẫn tâm, mà vì còn nhớ rõ, người đàn ông này đã tính toán như thế nào để đưa xuống ̣a ngục, nếu có thể thiện tâm với người muốn giết bản thân mình, khi đó sợ là đã điên theo rồi.

      Ôn Quỳnh nói: “Phong Quang… em vẫn hận sao?”

      cười lạnh hỏi lại: “Nếu tôi muốn giết , sẽ hận tôi sao?”

      “Sẽ ?” Đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại cười mê hoặc, “Nếu Phong Quang muốn chết, sẽ tự mình giết chết .”

      Phong Quang ngẩng ra, hiểu được mà buộc miệng: “ bị điên à? Chỉ vì một câu nói của tôi mà chết, nghĩ đến cha mẹ sao?”

      “Phong Quang, đời này tất cả mọi thứ đều có thể tính kế mà có được, tiền tài là vậy, cái gọi là tình thân cũng vậy, tình thân… chẳng qua cũng chỉ là thứ mà cha mẹ đơn phương giao cho con mình để trói buộc nó mà thôi, từ rất lâu trước đây đã hiểu, cần loại trói buộc này.” nói rất có đạo lý, người khác biết rõ ràng ngụy biện, nhưng cái vẻ đương nhiên đó khiến họ tài nào phản bác được.

      Phong Quang giật giật môi, biết nên nói gì, thái độ lạnh nhạt với tình thân như thế, làm nhớ tới một người đàn ông nào đó trong phần trí nhớ đã bị mất , có lẽ đã quên mất mọi thứ từ kiếp trước, những nhân vật tiến công chiếm đóng đó hề nhớ rõ, nhưng có một người, cho dù đã quên cảm tình dành do hắn, cũng có thể nhớ rõ tên hắn.

      Tiết Nhiễm, đây là người đàn ông đầu tiên làm nếm đến mùi vị nhiệm vụ thất bại, khi đó, cũng cực kỳ thể hiểu được, vì sao cha đã chết, nên cảm thấy đau lòng khó chịu, cho dù là Tiết Nhiễm, hay là người ở trước mặt lúc này, đều khiến cảm thấy khủng hoảng, bởi vì bọn họ đều có những tình cảm bình thường mà con người nên có…

      Qua hồi lâu, Phong Quang mới tìm lại được một chút giọng nói của mình, “Tình thân đối với mà nói là sự trói buộc cần thiết, còn tôi thì sao? Trong mắt … là thứ đồ vật có hay có cũng được sao?”

      “Phong Quang phải có hay cũng được, đối với …” Ôn Quỳnh cười dịu dàng: “Phong Quang là thần, là cám dỗ… là động lực để tiếp tục sống sót ở trong thế giới nhàm chán này.”

      Cám dỗ và thần linh, dụ hoặc và thánh khiết phối hợp với nhau, kỳ quái đến mức khó chịu.

      Phong Quang bi ai nhận ra, bản thân ở trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn có lực phản kháng, đạo lý là để nói cho người nghe, một người có tư duy bình thường, còn Ôn Quỳnh, cảm thấy có thể được xem là một người bình thường.

      Thật lâu sau, lạnh nhạt nói: “Nói tôi là thần của , đúng là khiến người ta vui vẻ được bao nhiêu.”

      “Nếu Phong Quang cảm thấy đáng ghét cũng sao, ít nhất chứng minh được còn có sức ảnh hưởng đến tâm trạng của Phong Quang, so với Phong Quang xem như người xa lạ mà đối đãi đã là tốt lắm rồi.” Ôn Quỳnh nắm tay , nụ cười tái nhợt và vô lực trông rất đẹp mắt.

      Thân mình Phong Quang run lên, rút tay ra rất nhanh, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

      “Được…” rút tay lại, mắt cười, cất giấu sự đơn dễ gì thấy được, nhưng chính vì vẻ mặt bị tổn thương nhưng lại như bị làm sao cả này, mới càng thêm khiến người khác đành lòng, “Phong Quang thích chạm vào em, liền chạm vào em.”

      Nhìn , vĩnh viễn biết nên làm thế nào để khiến mềm lòng.

      là người muốn giết

      Phong Quang ngừng nói với bản thân một câu ấy, bất giác nắm chặt tay mình, nghĩ tới lúc nắm lấy tay lúc nãy, độ ấm đó, “ có nhiệt độ cơ thể?”

      sống lại… vì Phong Quang, cho nên lại sống.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của , vươn tay muốn chạm vào, nhưng lại nhớ câu nói vừa rồi của , tay cứng lại, buông xuống, “ giống như mơ một giấc mơ, mọi chuyện ở trong mơ đều nhớ rõ, linh hồn như phân thành hai nửa, hẹn mà cùng tìm đến em, cũng có một giọng nói ngừng nhắc nhở , thể cầm tù em, thể ép em, Phong Quang, sợ chết, chỉ sợ… mất em.”

      Ôn Quỳnh cũng có cách nào giải thích được trực giác này từ đâu mà đến, có được đoạn trí nhớ đó, sau khi nói hết mọi chuyện với Phong Quang, tinh thần bắt đầu hỏng mất, bản thân cũng có một đoạn trống rỗng, một đoạn trống có ý thức, bởi vì khi nhớ lại, nhớ nổi lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhớ rõ vì sao bản thân lại đột nhiên trở về với thân thể, nhưng có một việc hiểu được, đó là mang cùng nhau trở lại nơi này.

      Phong Quang nói muốn sống tiếp, vậy hiện tại đã có thể cùng sống tiếp.

      Đúng vậy, nhất thiết phải giết , từ nay về sao, sẽ chiều chuộng thật tốt.

      Vẻn vẹn cũng chỉ vì còn sống.

      Nếu như đã chết thì sao?

      ai biết kết quả sẽ như thế nào.

      “Cho dù nói có êm tai đến cỡ nào… tôi có cách nào chấp nhận, chuyện từng muốn giết tôi là sự thật, nếu lúc này tôi cứ thế chấp nhận , sau đó lại muốn giết tôi, tôi phải làm sao đây? Ôn Quỳnh… lòng dạ quá sâu, tôi có tự tin… có tự tin có thể sống sót dưới bàn tay của .” Phong Quang xuống giường, chân trần dẫm lên mặt đất, nơi này có giày của , nhưng cũng may đây là ngày hè, sẽ quá lạnh, quay lưng lại nhìn Ôn Quỳnh, “Ôn Quỳnh, chúng ta kết thúc.”

      “Phong Quang…” theo bản năng bắt lấy tay , được ăn cả ngã về mà khẩn cầu, “Em đã nói là sẽ thật tốt.”

      Phong Quang quay đầu lại, im lặng một hồi lâu, đột nhiên giơ tay, phủ lên gò má nhợt nhạt của , động tác cực kỳ dịu dàng che chở, giống như động tác thân mật giữa đôi tình nhân với nhau, trong đôi mắt đen như đêm tối của lập lòe ánh sáng hy vọng.

      chỉ dùng một câu đánh vỡ kỳ vọng của , “Ôn Quỳnh, tôi còn chưa đến mức… từ bỏ sinh mệnh của mình.”

      ngơ ngẩn, “Tôi em như vậy…”

      “Từ giờ trở nên hiểu là, tình cảm của chúng ta bình đẳng, có lẽ xem đó là , cho dù tôi đến tận xương tủy, nhưng ở trong lòng tôi, ít nhất là đến bây giờ… cũng quan trọng bằng mạng sống của tôi.”

      Bởi vì, tiếc bất cứ giá nào để được sống.

      Lạnh lùng hất tay ra, xoay người rời .

      có chút nào lưu luyến.

      Mang mọi ánh sáng của thế gian này.

    2. Mũ rơm ngốc

      Mũ rơm ngốc New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      5
      Thấy tiết thần y cũg tội tội mà thôi cũg cệ hahha ^_^
      Ths edit nhìu ạ <3 <3
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    4. Thao3t

      Thao3t New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      15
      nam chính quá cực đoan
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 354-355
      Một gái chân trần ở ngã tư đường lúc về chiều, khuôn mặt của ấy rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt biết là vì sao, từng bước chân dẫm lên mặt đường bị mặt trời hun nóng mà như chưa hề phát hiện ra, ít người ngang qua nhận ra đây là đại minh tinh Hạ Phong Quang, nhưng Hạ Phong Quang vẫn luôn cao cao tại hượng, vĩnh viễn chỉnh tề xinh đẹp làm sao có thể như một bệnh nhân tâm thần xuất hiện ở đường lớn thế này?

      Mọi người dám xác ̣nh, cho nên cũng dám nói gì.

      Đây là tâm lý đại chúng phổ biến, khi có những việc bình thường dám nghĩ đến xuất hiện ngay trước mặt, họ luôn cảm thấy thể tin.

      Phong Quang như nhìn thấy những ánh mắt ở xung quanh, cho dù trong não của đã hình thành một cơn lốc cực lớn, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh nhìn ra có gì khác lạ.

      “Ký chủ, cần hoàn thành nhiệm vụ.”

      “Ờ, thật sao? Tìm cái người muốn giết tôi đó để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi ngày đều sống trong nỗi sợ sẽ bị giết chết?”

      “Đây là nhiệm vụ.”

      “Tôi nhớ rất lâu trước kia… thế giới của Tiết Nhiễm, cũng là một câu nhắc nhở này, đây là nhiệm vụ, cho nên tôi có thể bỏ qua nguyên tắc của bản thân để ở cùng với hắn, như thế mới đúng, phải ? lựa chọn thanh trừ tình cảm của tôi, làm một người có nhân sinh quan bình thường, làm sao tôi có thể ở cùng với một người muốn giết mình?”

      “Ký chủ…”

      “Hệ thống.” ngắt lời, “Có đôi khi tôi cảm thấy hoài nghi, tại sao một hệ thống lại vội vàng với điểm số còn hơn là ký chủ vậy?”

      Một lát sau, hệ thống trả lời: “Bởi vì hệ thống chính vì thế mà tồn tại.”

      “Rất tốt, vậy có thể nói cho tôi biết, lúc đó, cảnh tượng xuất hiện trong đầu của tôi là chuyện gì?” Trước khi mất ý thức, đã nhìn thấy một màn như vậy, đến nay vẫn làm canh cánh trong lòng.

      Hệ thống nhanh chậm nói: “Đó là chuyện xảy ra với ký chủ ở thế giới thứ ba.”

      “Tại sao tôi một chút ký ức cũng có? Có thể bức tôi đến mức cắt ̉ tay tự sát, một mục tiêu tiến công chiếm đóng như vậy, làm sao tôi lại nhớ rõ được?” Ví dụ như Tiết Nhiễm, đến bây giờ vẫn có thể nhớ đến hắn.

      “Bởi vì thế giới đó sụp đổ, ký ức của ký chủ bị thanh trừ hoàn toàn.”

      nói gì, im lặng một cách kỳ quái.

      “Ký chủ?”

      “Khẩn trương cái gì?” cười lạnh, “Có phải có chuyện gạt tôi ?”

      thanh của hệ thống dừng một hồi lâu mới vang lên một lần nữa, “Ký chủ là vì Ôn Quỳnh, bây giờ bắt đầu đa nghi Tào Tháo.”

      phản bác, “Nói bậy.”

      “Tâm tính của ký chủ hiện tại rất bình thường.”

      “Là vì ai nói cho tôi biết, Ôn Quỳnh là người muốn giết tôi, trừ bỏ tên, tin tức liên quan đến hắn, ngay từ đầu đã nói lời nào, là vì muốn tôi ở trong hoàn cảnh biết gì mà hoàn thành nhiệm vụ đúng , tính toán tốt lắm.”

      “Đây là vì nhiệm vụ.”

      “Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố nhiệm vụ thất bại.” Trước sau gì cũng mới chỉ có ba điểm hệ thống, có thì có nữa thôi, “ thì chờ đến khi bị Ôn Quỳnh đùa đến chết cũng phải tuyên bố thất bại, cũng là chết như nhau, tôi hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thất bại, cả hai chúng ta đều có thể thoải mái một chút.”

      Nói trắng ra là, thà ngọc nát đá tan, huống chi, có trực giác, hệ thống sẽ để chết, bằng trước đây hắn đã giúp tìm đường sống trong chỗ chết.

      Ngoài dự đoán là, hệ thống cũng nói gì như là cho phép ký chủ tuyên bố nhiệm vụ thất bại, giống như thỏa hiệp mà nói: “Ký chủ xác nhận tuyên bố nhiệm vụ thất bại sao? Một khi nhiệm vụ thất bại, thế giới này sẽ trở lại tình tiết vốn có, Ôn Quỳnh sẽ hoàn hồn tỉnh lại, mà sẽ chết.”

      “… Mạng của hắn, chính hắn cũng quan tâm, có gì liên quan đến tôi?”

      “Theo cầu của ký chủ, lựa chọn nhiệm vụ thất bại, đếm ngược năm giây sau thoát ly thế giới này, năm, bốn, ba, hai…”

      “Ngừng.” Phong Quang dừng chân, đứng dưới một táng cây, ánh sáng xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi gương mặt của , tối tăm rõ.

      Hệ thống dừng đếm ngược.

      Cả hai đều im lặng nói.

      Một lát sau, một chiếc xe màu đen dừng ở ven đường, chủ nhân chiếc xe hạ cửa kính xuống, dùng giọng điệu u buồn thể u buồn hơn được nữa hỏi: “ Hạ, lên xe ?”

      Là Ngu Thuật.

      Phong Quang cúi đầu nhìn chân của mình, do dự lên xe của Ngu Thuật, ngồi ở vị trí phó lái, một ánh mắt cũng thèm bố thí cho ta, “Sao lại ở đây?”

      “Tôi nghe đạo diễn Khâu nói, bạn tốt bị lâm vào hôn mê của ảnh ở bệnh viện bỗng nhiên tỉnh lại, hơn nữa người bạn này còn cự tuyệt bất kỳ ai đến thăm, nghe nói trong phòng bệnh của ta còn giấu một mỹ nhân.”

      lạnh nhạt, “Ờ.”

      Hạ, nhìn thấy còn sống, đúng là một chuyện khiến người ta vui vẻ, ngày mà mất tích ở cao ốc Tinh Hải đã làm Liễu Hàn lo lắng hồi lâu, Lạc nói bị một người đàn ông mang , nhưng mà, Lạc hình như cũng bị chuyện gì dó làm cho sợ hãi nhẹ chút nào.”

      “Ừm.”

      “Bộ dạng này của đường, có lẽ ngày mai sẽ nằm trang nhất.”

      “Ừm.”

      “Sao tôi lại nghĩ ra nhỉ? mang giày đường như thế, đúng là một cách hay để lên trang nhất nha.”

      “Ừm.”

      Ngu Thuật liếc mắt nhìn một cái, “Xem ra đúng là tâm ý nguội lạnh a.”

      Phong Quang quay đầu nhìn , chậm rì rì nói ra mấy chữ, “Liên quan cái đầu .”

      Ngu Thuật cũng giận, ngược lại có chút đắc ý nói: “Tôi có thể khéo như vậy mà gặp được ở đây, nên tin vào giác quan thứ sáu cực mạnh của tôi .”

      “Dùng được cái lông.”

      Hạ, là người của công chúng, nói chuyện đừng có thô lỗ như vậy.”

      “Lắm lời.”

      “Được rồi, nể mặt thất tình, tôi so đo với , chúng ta đến rồi, xuống xe .”

      Phong Quang sửng sốt trong chốc lát, theo xuống xe, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến một cửa hàng tổng hợp.

      dẫn tôi đến đây làm gì?”

      Ngu Thuật vào trong, nói với quản lý cái gì đó, nháy mắt tất cả khách bên trong đều bị lấy lý do cửa hàng muốn kiểm tra bảo vệ mà mời ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, cửa hàng tổng hợp lớn như vậy liền chỉ còn lại hai vị khách là Ngu Thuật và Phong Quang.

      Ngu Thuật nói: “Thân phận giống như chúng ta, vẫn là bao hết thì tốt hơn, hơn nữa, để một quý dùng chân trần giẫm mặt đất, đây cũng phải là hành vi mà một quý ông nên làm.”

      Mặt Phong Quang chút thay đổi, “Thật sự là nhiều tiền sợ có chỗ tiêu.”

      Muốn bao một cái cửa hàng sa hoa như này, cần phí hết bao nhiêu tiền?

      Ngu Thuật nhún nhún vai, “Tôi đây còn phải tìm được chỗ tiêu sao?”

      Bọn họ đến chỗ bán giày, quản lý tiếp nhận công việc của nhân viên bán hàng, ́ch thân giới thiệu đẩy mạnh tiêu thụ, giày nữ ở chỗ này đúng là đa dạng phong phú, thiết kế phải rườm rà tinh xảo thì chính là trong sáng mộc mạc, điểm giống nhau duy nhất chính là thoạt nhìn đều cực kỳ sang quý.

      Quản lý thấy Phong Quang vẫn luôn có vẻ mặt động lòng, lại vội vàng cầm một vài kiểu dáng giày khác đến, nhưng rất đáng tiếc, Phong Quang vẫn như trước có hứng thú gì quá lớn.

      Mấy đôi giày này đúng là đẹp, nhưng đều như nhau cả, mang vào mệt muốn chết, ngoại trừ tham gia vài trường hợp tất yếu, chưa bao giờ mang giày cao gót.

      Ngu Thuật lại rất kiên nhẫn, mua này nọ, luôn là chọn ba lấy bốn, lãng phí thời gian.

      Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc, tay cầm một đôi giày đơn giản đế bằng màu trắng, hoa văn nhiều, điểm đặc sắc duy nhất chính là sự đơn giản.

      Hạ, thấy đôi giày này như thế nào?”

      Last edited: 6/4/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :