1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mau xuyên công lược: Nữ phụ có độc - Miêu Mao Nho (14/5/18)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mũ rơm ngốc

      Mũ rơm ngốc New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      5
      C.ơn edit nhoa <3
      Chúc bạn năm mới vui vẻ và thành công trong mọi lĩnh vực nhoa. Happy new year
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    2. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Năm mới xin được gửi những lời chúc tốt đẹp nhất đến đội ngũ editor!
      Xin được cảm ơn công sức cũng như cố gắng của các editor để cho ra những đứa con tinh thần tuyệt vời như thế này!!!
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    3. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Thế giới thứ tám
      Editor: Xin lỗi mọi người vì sự trì trễ hổm rày
      Chương 342-344
      “Phong Quang, tiếp tục chán ghét tôi , em thích An Ức bao nhiêu, thì ghét tôi bấy nhiêu, nghĩ theo một cách khác, ̣a vị của tôi và hắn ở trong lòng em, cũng có cùng một trọng lượng.” Giọng điệu của hắn nhiễm mùi thỏa mãn, cho dù thứ thỏa mãn này mang theo sự cực đoan quỷ dị.

      Phong Quang lại ở trong sự quỷ dị ấy, thấy được một phần chua xót khó hiểu trong lòng, giật mình ngạc nhiên chớp mắt một cái, nhưng nhanh chóng lạnh mặt xuống, “Trả An Ức lại cho tôi.”

      “Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước đó, để cho tôi nhìn xem em có thể vì hắn làm được đến mức nào.”

      Bỗng nhiên, một cái tát vả lên mặt hắn, hắn ngây người.

      Phong Quang cười ác liệt, “ ngây thơ thật hay giả, dùng phương pháp này ép tôi vào khuôn khổ, nói làm cho An Ức biến mất tôi sẽ tin sao? Đừng ngốc thế, phải là ma sao? An Ức cũng là ma vậy, nên tự tin rằng có thể thắng được ấy? Cho dù nói muốn giết tôi, nhưng đến nay, ngoại trừ tạo ra một ít tai nạn tự nhiên, hoàn toàn động tay, nói trắng ra, căn bản thể nào động tay giết tôi ?”

      Giống như lời nói của Ngu Thuật, mỗi một thế giới đều có quy tắc của nó, nếu ma quỷ có thể giết người, vậy những vụ án chưa được giải quyết đời này sẽ rất nhiều, nhiều nhất, hắn cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình mà gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.

      “A…” Hắn khẽ cười một tiếng, lại có chút đau thương, hắn buông ra, chậm rãi nói: “Em nói sai, tôi hình như cái gì cũng làm được, cho dù là thắng An Ức, hay là chiếm được niềm vui của em, tôi vĩnh viễn là bên thất bại, cho nên, tôi mới có thể vẫn luôn phải chịu vận mệnh bị em vức bỏ.”

      …”

      Hắn đánh gãy lời của , “Em phải muốn An Ức sao? Hắn ở sau lưng em.”

      Phong Quang quay đầu, nhìn thấy An Ức đứng ở cửa viện, dùng gương mặt mang vẻ cười đó nhìn , sau khi bất ngờ một lát, nhìn lại, cằm của lại bị hắn nắm lấy, hắn cúi đầu ấn lên một nụ hôn, ngược lại với sự ngoan độc tàn bạo vừa nãy, lúc này cực kỳ dịu dàng.

      “Phong Quang, tôi ở ̣a ngục… chờ em.” Tiếng nói nỉ non có thể khiến người ta động tình chấm dứt, theo một cơn gió nhẹ, hắn cũng biến mất thấy nữa.

      Phong Quang giơ nay bịt kín miệng, ngây người hồi lâu, An Ức đến thức tỉnh lại thần trí của .

      “An Ức, em có sao ?”

      Thật lâu sau, cuối cùng cũng lên tiếng, phải trả lời mà là hỏi lại, “ đâu vậy?”

      lạc đường.”

      “… Lạc đường?”

      một hồi lâu, lại chỉ có thể đảo quanh cùng một chỗ, tìm được đường đến sân vườn này.”

      “Nhất ̣nh là hắn làm trò quỷ!”

      “Hắn…” mặt An Ức hiện vẻ mê mang, có lẽ là nhớ tới cái gì, lại như ngộ ra gì đó, “Có lẽ hắn phải xấu xa như vậy.”

      “Cái gì mà xấu xa như vậy? nhìn thấy sao? Vừa nãy hắn…” cắn môi, ỷ chạm vào miệng vết thương bị người kia cắn nát.

      An Ức giơ tay, ngó trỏ khe khẽ mơn trớn môi , đáy mắt xẹt qua một tia u ám dễ gì phát hiện được, “ phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng… hắn thể dùng lý do này chạm vào em, em là của .”

      Phong Quang sững sờ, An Ức như thế này làm cho nhớ tới tên kia.

      An Ức bỗng nhiên cười, thật khác với sự tối tăm vừa rồi, ôn hòa mà tốt đẹp, “Phong Quang, chúng ta trở về , cam đoan với em, hắn về sau sẽ xuất hiện trước mặt em nữa.”

      Đương nhiên là sẽ thấy khó hiểu với sự tự tin này của , nhưng có làm sao… An Ức cười khẽ, cũng cần phải hiểu.

      Suốt một tháng, A thật sự xuất hiện lại, Phong Quang sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhịn được mà nhìn An Ức ở bên người mà nghi ngờ, biết dùng phương pháp gì khiến người kia rời , An Ức cũng hoàn toàn tính nói với .

      Phong Quang cũng có quá nhiều thời gian để tự hỏi chuyện huyền huyễn như này, bởi vì A rời rồi, đoàn làm phim rốt cục có thể quay phim bình thường, lại bởi vì ngày bắt đầu quay nhiều lần kéo dài, bọn họ thể tăng tốc độ quay lên.

      Ngu Thuật chỉ làm trị liệu đơn giản liền trở về đoàn phim, sau khi nhìn thấy Phong Quang, lại thấy An Ức ở bên người , lạnh nhạt “Nga…” một tiếng, cuối hơi kéo lên có chút hiểu rõ ý tứ ra làm sao.

      Lúc tới gần Phong Quang, rất có hàm ý, dùng lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Thì ra bạn trai mà nói là người này, nhưng mà… ta thoạt nhìn so với tên áo đen kia còn muốn nguy hiểm hơn nha.”

      Phong Quang còn rối rắm lời của Ngu Thuật có ý gì, Ngu Thuật đã thong thả soái khí xa, vuốt cằm nghi ngờ, vốn tưởng Ngu Thuật chẳng qua là một vương tử u buồn gì gì đấy, nhưng bây giờ lại cảm thấy, so với bản thân, Ngu Thuật mới chính là người nắm giữ kịch bản.

      Thời gian hai tháng, <̉ thành di mộng> tuyên bố đóng máy, bắt đầu tiến vào giai đoạn hậu kỳ, Phong Quang có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, vởi vì <̉ thành di mộng> bắt đầu chuyển sang hoạt động tuyên truyền, chỗ thứ nhất chính là cao ốc Biển sao ở thành phố A.

      Cao ốc Biển sao là kiến trúc cao nhất ở thành phố A, nghe đồn tầng lầu cao nhất ở đây, xuyên thấu qua nóc nhà bằng cửa kính có thể nhìn thấy được ngôi sao sáng nhất, nhưng thật đáng tiếc, cao ốc Biển sao từ lúc xây dựng xong, tầng cao nhất kia chưa từng mở cửa cho người ngoài, có ai biết chủ nhân của cao ốc Biển sao là ai, cũng người nào biết là ai mới có tư cách được bước lên tầng lầu có phong cảnh đẹp nhất đó.

      Nhưng chính vì nơi thần bí như vậy, Khâu Lương lại có thể có biện pháp đưa người của đoàn làm phim tiến vào, còn có thể bước lên tầng cao nhất thể lên trong lời đồn kia, hơn nữa đã phát thư mời cho phóng viên với số lượng nhiều lắm, ai có thư mới có thể vào cuộc họp báo này.

      Mà lúc này Phong Quang đứng ở một căn phòng, thái độ của cực kỳ kiên quyết, “An Ức, ra ngoài cho em.”

      Trong giọng nói thản nhiên của An Ức cất giấu một tia khẩn cầu, “ cam đoan sẽ quấy rầy em… Phong Quang, cần đuổi .”

      “Em có ý đuổi … chỉ là, em làm sao mà thay quần áo?” dậm chân, nhìn vẻ mặt bị tổn thương kia của , người biết còn tưởng khi dễ !

      “Thân thể của Phong Quang, đã nhớ rất rõ, nhìn thêm một lần cũng có sao.”

      Mặt rực đỏ, “An Ức! ra ngoài cho em!”

      …”

      ngay lập tức ra ngoài chờ em!” đợi nói thêm câu nào, mạnh mẽ đẩy ra cửa phòng, lại hung hăng đóng cửa lại.

      Phong Quang sờ sờ gương mặt nóng lên, thầm nghĩ An Ức thật là càng ngày càng biết thẹn, lại trở về mép giường, cởi quần áo ra, thay bộ váy liền áo màu đỏ mà Khâu Lương phái người đưa tới, váy công chúa tay dài chưa quá đầu gối, mặc người phát họa ra dáng người hoàn mỹ, màu đỏ như lửa càng khiến màu da thêm trắng nõn, khiến người ta có xúc động muốn được âu yếm.

      Bộ váy này nhìn qua thiết kế rất đơn giản, nhưng bên hông thêu đầy trời sao, lại tăng thêm vài phần tinh xảo sáng tạo khác người.

      Ngay khi vừa muốn mang giày vào, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

      Từ từ, bầu trời đầy sao?

      Áo cưới mà mặc để chụp ảnh, phong thư mà A gửi tới, còn có cái váy này… Cho dù là cái nào, đều có bầu trời đầy sao.

      Trong đầu Phong Quang có cái gì đó vùn vụt hiện ra, cái hộp để ở đầu giường cướp lấy sự chú ý của , bởi vì ở hộp có một tờ giấy, phía chỉ viết một câu: Tặng cho người mà nhất.

      Chữ viết đó rất quen thuộc, giống y như đúc chữ viết thư mà A từng gửi cho trước đây.

      sửng sốt một lát, qua, hộp gỗ ̉ kính nằm tĩnh lặng ở đằng kia, chỉ do dự trong chốc lát liền cẩn thận mở ra, bên trong có một tờ giấy.

      Phong Quang mở nếp gấp của tờ giấy ra, mặt là một bản thiết kế áo cưới, nhưng đường cong nét vẽ thoạt nhìn có chút ấu trĩ, có thể thấy được người vẽ tuổi còn nhỏ, nhưng chi tiết nên có đều được vẽ ra, còn nhớ rõ, áo cưới ngày đó đã mặc giống hệt bản thiết kế này, góc phải bên dưới có một hàng chữ: “Đây là bản thiết kế đầu tiên của , là thứ mà trân trọng quý rất nhiều năm, bây giờ, đem thứ mà trân trọng nhất cho em, từ nay về sau, em chính là bảo bối quan trọng nhất của .”

      Quả nhiên là hắn…

      Phong Quang buông bản vẻ, trước mắt , trong hộp còn có một cái đồng hồ cát, đồng hồ cát đại diện cho thời gian, nhưng cát phần lớn nằm ở tầng dưới chót của đồng hồ, có phải nghĩa là… thời gian đã còn?

      cần…” Một giọng nói suy yếu truyền đến từ trong góc, “Đừng đụng vào đồng hồ cát…”

      Tay Phong Quang vừa giơ lên dừng lại, xoay người liền gặp được người đàn ông áo đen đã lâu thấy nằm ở góc tường, thân mình hắn gần như trong suốt, xuyên thấu qua hắn có thể nhìn thấy vách tường trắng tinh.

      “Là …” khỏi lui ra sau một bước, sự sợ hãi mà hắn mang lại vẫn còn, cho dù hiện tại hắn nhìn qua rất mau sẽ phải biến mất.

      Hắn thấy được sự đề phòng của , khóe môi tái nhợt châm chọc cong lên, có lẻ là châm chọc chính bản thân hắn, hắn ́ sức dựa vào góc tường ngồi dậy, thở ra một hơi sâu xa, “Hồi lây thấy, nhìn thấy em còn sống, thật đúng là một chuyện khiến người ta vừa cao hứng vừa tiếc nuối.”

      có ý gì?” Phong Quang ngập ngừng, lại hỏi, “Bộ dạng bây giờ của … làm sao vậy?”

      “Chẳng lẽ em nhìn ra là tôi sắp biến mất sao?”

      “Biến mất… đừng đùa, loại ác quỷ như , nào dễ dàng biến mất như vậy?”

      “Em tin tưởng tôi như vậy, thật khiến tôi cảm thấy vui vẻ.” Hắn phảng phất cũng thật sự vui vẻ cười một chút, “Em đứng cách xa tôi như vậy, tôi nói chuyện thật mất sức, em thể tới gần một chút sao?”

      Phong Quang ngẩn người, theo bản năng tiến đến gần vài bước, lại vẫn cách hắn ba bước xa.

      “Lại gần một chút.”

      Mang nỗi lòng hiểu ra sao, đến trước mặt hắn, hắn bỗng nhiên giơ tay, biết lấy sức từ đâu ra, kéo tay , khiến ngã vào lòng ngực hắn.

      Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là muốn rời khỏi ngực hắn, lại nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của hắn ở bên tai: “Tôi sắp sửa biến mất, để tôi trước khi rời ôm em một lần.”

      biết sao, bỗng nhiên sinh ra một nỗi chua xót.

      Last edited: 5/3/18

    4. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      ❤❤❤
      Nhi Huỳnh thích bài này.

    5. Nhi Huỳnh

      Nhi Huỳnh Well-Known Member

      Bài viết:
      276
      Được thích:
      6,873
      Chương 345

      Thấy hề giãy giụa, hắn vui xướng hôn lên mặt bên trái của , “Phong Quang, em rốt cục vẫn có cảm tình với tôi.”

      “… cần hiểu lầm, tôi chẳng qua nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của , nhớ tới An Ức trước đây mà thôi.” Đúng vậy, An Ức trước đây, cũng sẽ dùng giọng điệu khiến người đau lòng như vậy nói chuyện với .

      Hắn dường như buồn rầu đầy bụng, “Xem ra, Phong Quang thật sự thích An Ức.”

      “Đúng thế thì sao?”

      Hắn cười khẽ ngắn ngủi, “Phong Quang biết tôi thích em lại muốn giết em, vậy em có biết là, An Ức và tôi cũng giống nhau sao?”

      nói bậy gì đó?” Phong Quang ngước mắt, đối diện hai mắt đen như hắc diệu thạch phía dưới mũ áo, quên luôn phản ứng.

      Mí mắt hắn buông xuống, chậm rãi nói: “Phong Quang, có rất nhiều chuyện, đều vì em nhìn nhận một cách khác nhau, mà cảm thấy bọn tôi giống nhau, giống như lúc này, cho dù em nhìn thấy gương mặt của tôi, em cũng hoàn toàn nghĩ gì nhiều, nhưng nếu tôi nói với em, tôi có cùng một gương mặt với An Ức thì sao?”

      Kết thúc một câu đó, con ngươi Phong Quang phóng đại, nơi đáy mắt là ảnh ngược của một người, gương mặt giống An Ức như đúc.

      “Quả nhiên, em là người có trở ngại nhận thức.” Hắn cười cười, cúi đầu hôn lên khóe mắt trợn to vì kinh ngạc của .

      có khả năng…” Đầu óc Phong Quang trống rỗng, “Sao có thể… là biến thành bộ dạng của An Ức…”

      “Tôi có bản lĩnh này, Phong Quang, tôi và An Ức ở trong miệng em, vốn dĩ lớn lên giống hệt nhau, cho dù là gương mặt, hay là tính cách, chúng tôi đều giống nhau, chỉ khác nhau ở chỗ, em nhìn nhận khác nhau mà thôi.”

      cũng phải nhớ được mặt, chỉ là khi nhận ̣nh hai người phải là một, liền theo bản năng sinh ra bất kỳ liên tưởng bọn họ có gì tương tự, trừ phi có người nói với , bọn họ lớn lên giống nhau, đánh vỡ hình thái tư duy của , có trở ngại nhận thức điển hình, đây chính là sự thật chính cũng biết.

      … vẫn có khả năng, sao có thể lớn lên giống An Ức được, có đạo lý nào… trừ phi, trừ phi hai người là song bào thai…”

      “Em sai rồi, tôi và hắn lớn lên giống nhau, phải vì chúng tôi là em song sinh, mà bởi vì hắn chính là tôi, tôi chính là hắn.” Nhìn thấy gương mặt nhỏ có cảm xúc của , hắn cuối cùng đành lòng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má có xúc cảm tốt đẹp kia, dùng lời nhỏ nhẹ: “Em phải hiểu một chuyện, tôi muốn giết em đến mức nào, liền em đến mức ấy, hắn em bao nhiêu, liền muốn giết em bấy nhiêu, chúng tôi giống nhau, lại giống nhau.”

      nắm chặt góc áo hắn, “Tôi hiểu… rốt cục có ý gì?”

      Dáng vẻ khủng hoảng bất an của đáng thương cùng cực, hắn ́ sức ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve ̉nh đầu , tinh tế đem hết thảy nói ra, “Bắt đầu từ cái ngày chết kia, linh hồn chúng tôi chia thành hai nửa, tôi kế thừa phần ký ức chứa cảm tình muốn giết em, hắn mất ký ức, lại có được cảm tình em, nhưng mà, Phong Quang phải hiểu được, bởi vì em, cho nên mới có ý tưởng kéo em cùng nhau rời khỏi thế giới này, hắn càng em, thì nguyện vọng muốn giết em của hắn càng thêm mãnh liệt, mà tôi bởi vì muốn giết em mà tồn tại, nên khi hắn có tâm tình muốn giết em, sức mạnh của tôi sẽ bị hắn từng chút một cướp , cho đến khi biến mất.”

      , sẽ chết…” khỏi thêm sức níu chặt góc áo hắn, mu bàn tay hơi lộ ra gân xanh.

      phải chết.” Hắn lại mang theo sự thỏa mãn hung hăng ngửi mùi vị ngọt ngào người , “Em nhìn này, em vẫn quan tâm đến tôi.”

      “Bây giờ phải lúc quan tâm đến chuyện này! sắp chết đó!”

      “Yên tâm, tôi sẽ chết, chỉ là sẽ bị hắn chậm rãi hấp thu , đầu tiên là sát ý đối với em, sau là ký ức lúc trước, cuối cùng chúng tôi sẽ trở nên hoàn chỉnh.”

      Last edited: 5/3/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :