1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 39 thất tinh long tuyền kiếm
      Tay phải của Diệp Thiếu Dương khép lại, miệng lầm rầm niệm chú, dụng sức chặt mạnh xuống dưới, cắt đứt đôi tay kia ra. Kết quả, chân vẫn bị thứ gì đó níu kéo, cúi đầu nhìn, vô số thi thể như cá trườn trong vũng máu, lao tới chỗ , mỗi con tay ôm lấy đôi chân của , khiến thể động đậy.

      Máu vẫn ngừng dâng lên, ngập đến phần eo.

      Nữ quỷ cũng theo vũng máu từ từ bay lên cao, hai chân đạp mặt nước, sắc mặt điềm tĩnh thanh tú. Thế nhưng bất chợt máu từ mắt mũi miệng của nàng chảy ra, khiến khuôn mặt trong nháy mắt trở nên hết sức quỷ dị và kinh khủng.

      Tạ Vũ Tình ngồi giường nhìn những thi thể trườn bò trong vũng máu, lại thêm diện mạo của nữ quỷ còn kinh dị hơn mấy nữ sinh trong phim ma Nhật - Hàn, nội tâm hoàn toàn sụp đổ, vô cùng tuyệt vọng, nhìn Diệp Thiếu Dương khóc thét lên: "Ngươi , cần lo cho ta! Ngươi chắc chắn có thể trốn thoát, mau nhanh !".
      " bớt khinh thường tôi , tôi còn chưa chết!". Diệp Thiếu Dương cư nhiên quay đầu lại liếc nàng cái, sau đó nhìn nữ quỷ lơ lửng trung, hít hơi sâu, con quỷ này quá mạnh, đành phải xuất toàn lực!

      Lập tức hai tay bắt ấn, kết thành ấn pháp bí truyền của Mao Sơn nội môn - "Kim thần chú", cao giọng niệm chú: “Hữu thỉnh triệu thiên quân, hạ phàm tru tà linh, hộ đệ tử bách tà bất xâm, cấp cấp như luật lệnh!".

      Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, chấm điểm lên ấn đường, cả người nhất thời bừng sáng, hào quang tử sắc lan tỏa bốn phương, tất cả tà linh đồng loạt buông chân của , liên tục lui về phía sau, vũng máu cũng tự động rẽ sang hai bên, để lộ mặt đất bên dưới.
      Diệp Thiếu Dương mặt đổi sắc tiến về phía trước, cho tay vào túi lấy ra vật dài mà sáng nay trở lại mang theo. Đột nhiên cảm thấy mình sáng suốt, nếu như có vật này, hôm nay thể dẫn theo Tạ Vũ Tình.

      Mở túi, bên trong là lớp vỏ kiếm.

      Diệp Thiếu Dương cầm chặt thanh kiếm, nhìn nữ quỷ sừng sững bất động trung, trầm giọng : "Ngươi ra vẻ đủ rồi, hôm nay ta cho ngươi biết thế nào là đạo thuật Mao Sơn chân chính!".

      Keng tiếng, trường kiếm tuốt khỏi vỏ, hào quang tử sắc bắn ra khắp nơi, đến cả người bình thường như Tạ Vũ Tình cũng cảm thấy nhuệ khí bức người.

      Đệ nhất pháp khí Mao Sơn: Thất Tinh Long Tuyền Kiếm xuất ! Bảo kiếm xuất khỏi vỏ, quỷ thần phải kính nể.

      Trong mắt nữ quỷ lần đầu tiên có phản ứng: Giật mình.

      "Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.". Nữ quỷ gằn từng chữ.

      "Cũng biết hàng nhỉ?". Tay phải Diệp Thiếu Dương cầm kiếm, tay trái cắt ngón giữa, dùng máu quệt đường lên chuôi kiếm, trong miệng thầm: “Càn Khôn nhật nguyệt ngời sáng, quang huy hộ ta kim thân, tà quỷ quái tứ phương, phút chốc hóa thành khinh trần! Thất tinh quy vị, Long Tuyền sát địch! Tru tà!".

      Trường kiếm hạ xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu nữ quỷ.
      Nữ quỷ né tránh, thực tế cũng né được, chỉ khẽ cúi đầu, mái tóc ngắn đột nhiên mọc dài ra, hướng về phía trước, nỗ lực xoắn vào thanh kiếm.

      Kiếm phong dừng lại chút, sau đó mạnh mẽ chém đứt mái tóc như chém bùn, áp sát đỉnh đầu nữ quỷ, dừng lại lần thứ hai, kịch liệt rung động.

      Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun ngụm máu vào bảo kiếm, quát to tiếng: "Tru tà!" Kiếm phong trong nháy mắt áp bức, bổ thẳng xuống đỉnh đầu nữ quỷ.

      Nữ quỷ rống tiếng lớn, thân thể hóa thành đạo hư ảnh, vặn vẹo, móp méo.

      " tháng, chỉ còn tháng...". Thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tan biến trong khí, máu loãng đất cũng nhanh chóng xoáy vào chỗ, sau đó biến mất.

      Cuối cùng cũng kết thúc.

      Diệp Thiếu Dương chán nản ngã ngồi xuống đất, kiếm vừa rồi hao tổn biết bao nhiêu pháp lực của , cả người giống như vừa mới chạy marathon đường dài, mồ hôi nhễ nhại, liên tục há mồm thở dốc.

      Tạ Vũ Tình ngồi giường đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương, chuyện đêm qua chỉ là để cho nàng tin thế giới này có ma quỷ, mà chuyện vừa mới phát sinh vượt xa tri thức của nàng, đảo lộn toàn bộ thế giới quan trong nàng.

      lâu sau, Tạ Vũ Tình mới chậm rãi cử động, muốn xuống giường, lại phát tứ chi mình mềm nhũn, thể làm gì khác hơn là đành ngồi yên giường, nhìn Diệp Thiếu Dương, : "Này, ngươi... sao chứ?"

      "Chưa ăn được bánh bao thịt heo của , chưa thể chết!".

      Tạ Vũ Tình nhìn trái nhìn phải, nhìn người mình, mọi thứ đều rất sạch , cũng ngửi thấy chút mùi máu, kinh ngạc : "Chuyện gì vừa mới xảy ra? Sao chút máu cũng có? Dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, lẽ nào vừa rồi là ảo giác?"

      "Có thể hiểu đó là ảo giác do quỷ thuật tạo nên, thế nhưng nếu như lúc nãy chết, là chết ! Thôi, đừng quấy rầy tôi, tôi điều tức chút!". Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi dưới đất, dùng bí pháp dưỡng khí của Mao Sơn điều tức vòng chu thiên, khôi phục tinh lực hơn phân nửa, sau đó mới từ từ đứng dậy.

      Tạ Vũ Tình cũng leo xuống giường, hỏi: "Nữ quỷ kia bị ngươi giết?"

      Nhớ tới nữ quỷ tu vi cao cường đó, Diệp Thiếu Dương vẫn còn sợ hãi, lắc đầu : ", vừa nãy chỉ là hồn phách của nàng, sau khi bị chém tụ hồn trùng sinh, trốn rồi!”.

      Tạ Vũ Tình mở to hai mắt: "Vậy là ý gì?"

      "Quỷ hồn khi đạt được đẳng cấp thủ lĩnh có thể chia bảy phách, vạn nhất bị diệt, dựa vào tu vi của bản thể có thể tụ hồn sống lại, cách khác, muốn chém chết quỷ thủ lĩnh, chỉ có thể giết chết tam hồn nguyên thần của nó.”.

      Tạ Vũ Tình nghe vừa hiểu vừa , lẩm bẩm : "Ý ngươi là, bản thể của nàng, còn lợi hại hơn lúc nãy?".

      "Đó là dĩ nhiên, thôi!".

      Hai người rời khỏi túc xá.

      còn tâm trạng ăn bánh bao thịt heo, Tạ Vũ Tình dẫn tới phòng bảo vệ trong trường, lấy thân phận cảnh sát phá án trưng dụng cả căn phòng, hai người ngồi trong phòng uống trà, hơn nửa ngày ai câu.

      " nghĩ tới ta trải qua những chuyện như thế... quá kinh khủng, quá ly kỳ, cứ tưởng như nằm mơ vậy!". Tạ Vũ Tình lẩm bẩm, lúc lâu sau nàng mới chính thức bình tĩnh lại, nội tâm chân chính tiếp nhận những chuyện ban nãy, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy tư: "Này, ngươi suy nghĩ gì thế?"

      " nghĩ tới nữ quỷ đó!...". Diệp Thiếu Dương trầm ngâm : "Nhìn trang phục của nữ quỷ, chắc hẳn là nữ sinh thời dân quốc, lẽ ra tu vi phải đến trăm năm, cư nhiên lại có thể trở thành quỷ thủ lĩnh, quả thực thể hiểu nổi. Nàng lại quen biết đại sư huynh của tôi, nghe nàng , hình như nàng và đại sư huynh của tôi có ước định, nhưng mà là ước định gì?".

      Chẳng lẽ, giữa hai người còn có mối tình nhân quỷ? Vậy mình phải gọi nàng ta là đại tẩu ư?
      Diệp Thiếu Dương tưởng tượng hồi đổ hết mồ hôi lạnh, nhanh chóng bỏ cái suy nghĩ đó.

      Tạ Vũ Tình khiếp vía: "Ta nghe nàng bảo, tháng nữa huyết tẩy toàn bộ đại học trong thành, có khả năng làm được?".

      "Tam hồn nguyên thần của nàng chắc chắn bị phong ấn trong sào, nếu thể dùng phách để đối phó với tôi, vạn nhất bảy phách của nàng đều xuất , cũng thể tạo thành phạm vi giết chóc to lớn, trừ phi phong ấn bị phá giải, ba hồn bảy phách hợp thể, vậy khó có thể lên điều gì! Mà nàng ta định kỳ hạn tháng sau, vậy tháng sau, nàng chắc chắn có biện pháp phá giải phong ấn.".

      Tạ Vũ Tình khẩn trương, : "Đến lúc đó..."

      "Chúng ta chỉ còn thời gian tháng…". Diệp Thiếu Dương cắt lời của nàng: "Trong vòng tháng, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải nghĩ cách dẹp yên sào, nếu tất cả mọi người đều chờ chết…”.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 40 hợp tác
      Tạ Vũ Tình hít hơi sâu, : "Vậy chúng ta hợp tác nhé, cần bọn ta làm gì ngươi cứ .".

      "Ừ... Mà khoan , tôi bảo muốn hợp tác với các người bao giờ?". Con ngươi Diệp Thiếu Dương khẽ chuyển, nhớ tới chuyện lão Quách chỉ giúp cảnh sát giết con bạch mao cương thi mà ăn được bảy vạn đồng thù lao, quyết định cũng phải lấy của bọn họ khoản, lập tức hỏi: "Hợp tác với các người có được gì ?".

      "Được gì á...". Tạ Vũ Tình suy nghĩ chút: "Có thể nhận được giấy khen ‘Công dân gương mẫu’, nếu như ngươi hy sinh, được truy phong liệt sĩ xả thân vì nghĩa.".

      "Xì, ai lại muốn làm liệt sĩ!". Diệp Thiếu Dương khó chịu nhìn nàng: " còn gì nữa?"

      " còn!". Tạ Vũ Tình vuốt tay: "Tặng ngươi giấy khen còn chưa đủ sao?"
      "Chỉ có thưởng tinh thần thôi à? Vậy nghỉ khỏe!". Diệp Thiếu Dương hoàn toàn thất vọng, vốn định trông cậy vào hợp tác với bọn họ để kiếm chút tiền, cải thiện cuộc sống, ai ngờ chỉ cho có tờ giấy khen, dùng bằng cái rắm a!

      "Ngươi từ chối cũng được!". Tạ Vũ Tình cười cười, tháo còng tay đặt lên bàn, ho khan hai tiếng, rằng: "Hơn mười giờ tối hôm qua ngươi xuất tại ký túc xá SỐ 4, kết quả cùng ngày đêm đó xảy ra án mạng, mau theo ta về đồn cảnh sát lấy lời khai!".

      Diệp Thiếu Dương sửng sốt: "Ặc, đây là vu cáo tôi! Tôi cùng với , đâu phải thấy!"

      "Ai mà biết sau đó ngươi có quay lại hay ? Ngươi tới ký túc xá trước là để nghiên cứu địa hình, có đúng ? Lại còn cái gì mà tróc quỷ? Hay lắm, dám mượn cớ mê tín dị đoan, tiểu tử ngươi gặp họa lớn rồi!". xong, Tạ Vũ Tình đắc ý nháy mắt với .

      Diệp Thiếu Dương cảm khái lắc đầu: "Ân Tố Tố rất đúng, tuyệt đối thể tin tưởng nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.".

      "Ân Tố Tố là ai?".

      "Mẹ của Trương Vô Kỵ, chưa xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký à, chậc, lạc hậu quá! Tôi ở Mao Sơn mà còn xem được!".

      đầu Tạ Vũ Tình liền chảy vạch đen dài. tên sống núi dùng điện thoại di động lỗi thời, lại còn dám bảo mình lạc hậu.

      "Đừng nhiều lời, là làm công dân gương mẫu, hai là làm tội phạm bị tình nghi, chọn trong hai !?"

      Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Tôi còn có lựa chọn sao?"

      Tạ Vũ Tình mỉm cười thắng lợi…

      "Được rồi, ngươi có vẻ lo lắng mấy đối với chuyện đó, lại còn muốn lấy thù lao, lẽ nào ngươi nắm chắc phần thắng?". Tạ Vũ Tình hỏi.

      "Nắm chắc.". Diệp Thiếu Dương đặt hai tay sau ót, tựa lưng vào ghế, quỷ thủ lĩnh, cộng thêm quỷ nhi lai lịch bất minh, còn có hàng trăm lệ quỷ và tà linh trong sào, mình bảo nắm chắc là nắm chắc cái gì?".

      Bất quá tình như vậy, có lo lắng cũng chẳng thể làm gì, dẹp qua bên, từ trước đến nay ta đều tự tạo áp lực.

      Tạ Vũ Tình nhìn tán thưởng, tiểu tử này trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng ra là người đàn ông tài giỏi.

      Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhíu mày: "Đúng rồi, làm chức vụ gì mà lại thay mặt cảnh sát hợp tác với tôi?"
      Tạ Vũ Tình cũng nhíu mày: "Đội phó đội hình cảnh, trưởng ban chuyên án lần này!".

      "Còn trẻ như vậy làm quan to?". Diệp Thiếu Dương có điểm khiếp sợ nhìn nàng từ xuống dưới, dáng người đẹp như vậy … chợt : "Chậc, tôi muốn biết nguyên nhân…"

      "Ngươi muốn biết cái gì?". Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc : "Đừng đoán bậy, năm ngoái ta tự tay bắt được trùm ma túy lớn, đặc biệt đề xuất thăng cấp.”.

      " chuyện chính , ngươi định làm gì? Có cần bọn ta phối hợp hay ?".

      "Tối nay tôi vào ký túc xá lần nữa để xác định vị trí phong ấn, giúp tôi tìm tất cả những tư liệu liên quan đến ký túc xá, nhất là lai lịch của nữ quỷ. Mỗi lệ quỷ trong đó đều có nguyên nhân tử vong khác nhau, cho nên sinh ra nhược điểm khác nhau, tôi phải nắm hết mới có thể đối phó với nàng."

      Tạ Vũ Tình gật đầu: "Muốn tìm tư liệu phải đến trường học, ta liên lạc với họ. Ngươi cứ lưu số điện thoại của ta, có gì cần gọi ta.".

      Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động lỗi thời, lưu số của nàng, : "Yên tâm, tôi khách khí đâu!".

      Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn kỹ thấy Chu Tĩnh Như gọi tới. Bắt máy, Chu Tĩnh Như hỏi chân tướng việc tử vong của Liêu Thanh Thanh, Diệp Thiếu Dương cũng nhiều lời, chỉ bảo điều tra, có kết quả thông báo.

      Chu Tĩnh Như lại : "Em biết bản lĩnh của rất lớn, thế nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận, nếu có gì cần em giúp cứ nhé!”.

      Diệp Thiếu Dương cảm ơn, cúp máy, Tạ Vũ Tình bất mãn : "Chuyện ma quái trong ký túc xá càng ít người biết càng tốt, nên lung tung."

      "Là bạn của tôi!". Diệp Thiếu Dương trả lời: " ấy biết thân phận của tôi, có gì đâu!".

      "Là nữ?". Tạ Vũ Tình chớp mắt.

      "Đúng vậy, hơn nữa còn là mỹ nữ."

      "Ớ, bạn sao?". Tạ Vũ Tình nghiêng mắt nhìn : " thể nào, tên vô lại quê mùa như ngươi mà cũng có bạn ? cho tỷ tỷ nghe, bạn ngươi ở miền núi nào vậy?”.

      Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như tôi bảo đó là con của chủ tịch công ty Tinh Thành, có tin ?"

      Công ty Tinh Thành ở Thạch Thành này, ai biết.

      Tạ Vũ Tình cười khanh khách: "Để ta dẫn ngươi xét nghiệm máu, ngươi nhất định là hút thuốc phiện nhiều quá nên bị ảo tưởng rồi!”.

      Hai người từ phòng bảo vệ ra, Tạ Vũ Tình lái xe rời khỏi, Diệp Thiếu Dương cũng ở lại, chạy đường tắt về ký túc xá, vừa vào cửa thấy Lý Đa và người nam xa lạ ngồi giường của mình.

      "Thiếu Dương ca, cậu về rồi!". Lý Đa đứng lên, khách khí : "Giới thiệu chút, vị này chính là người của Liêu Thanh Thanh, Hồ Soái, học cùng lớp với ấy!".

      Diệp Thiếu Dương quan sát chút, người này tướng tá cao ráo, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ, trang phục của trông rất giá trị, có vẻ gia cảnh tồi.

      "Xin chào, cậu chính là pháp sư?". Hồ Soái rất khách khí gật đầu với , thế nhưng trong ánh mắt ràng có tia tin tưởng.

      Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu là người của Liêu Thanh Thanh, dự tang của bạn , lại chạy đến đây làm gì?"

      "Tôi muốn gặp Thanh Thanh.". Hồ Soái , thần tình toát ra vẻ bi thương, thế nhưng vẫn kiềm chế, hít hơi sâu, nhìn Diệp Thiếu Dương: "Người chết có quỷ hồn. Tôi muốn gặp quỷ hồn của ấy!”.

      Diệp Thiếu Dương sửng sốt, đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này nhỉ, Liêu Thanh Thanh chỉ vừa mới chết mấy tiếng, quỷ hồn nhất định còn ở dương gian, phải gọi hồn của ấy lên để hỏi ai là hung thủ, như vậy chẳng phải cả sao?

      Lập tức gật đầu với Hồ Soái.

      "Mà tôi trước, tôi muốn thấy trò lừa đảo quỷ nhập vào người, tôi muốn thấy tận mắt quỷ hồn của Thanh Thanh, cậu giá .".

      Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt hỏi: "Cậu có tiền?"

      "Tìm cậu làm phép, chẳng lẽ có tiền?"
      "Cậu thế lấy trước mười vạn!"

      Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ thất vọng lướt qua trong mắt Hồ Soái, mỉm cười, hai lời.

      Hồ Soái cắn răng: "Được, chỉ cần cậu có thể, sau khi chuyện thành tôi giao tiền cho cậu!".

      Diệp Thiếu Dương hỏi: "Cậu có giữ đồ vật nào ấy dùng lúc còn sống ?"

      Hồ Soái sửng sốt, lấy ra từ trong túi chiếc điện thoại di động, : "Đây là điện thoại di động của ấy, tôi muốn giữ làm kỷ niệm, cái này được chứ?"

      "Được!". Chỉ cần là đồ vật mà người chết dùng, phía còn lưu lại tia dương khí, thứ gì cũng có thể được…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 41: CHIÊU HỒN
      Hồ Soái đưa điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, chần chừ hỏi: " giờ có thể bắt đầu được chưa? Tôi nghe muốn chiêu hồn phải chờ đến buổi tối!"

      "Ban ngày hơi khó khăn, bất quá thành vấn đề.".

      Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã và Lý Đa hỗ trợ, dùng chăn bông che hết tất cả cửa sổ hai bên. Làm như vậy liên quan gì đến việc chiêu hồn, bởi vì với pháp lực của ban ngày cũng có thể chiêu hồn được, chỉ là quỷ hồn vừa mới chết, linh tính quá yếu, thể chịu nổi ánh dương quang, thế nên mới cần che chắn gian lại để cho quỷ hồn cảm thấy thoải mái chút.
      Diệp Thiếu Dương tay cầm bút chu sa vẽ vòng tròn lên mặt đất, đặt lư hương xuống, châm bó Tam Sắc Hương (1), sau đó hơ lên điện thoại di động, cắm vào lư hương. lại dùng bút chu sa viết chữ Sắc to lên mặt đất, phía dưới vẽ ba đường dẫn hồn, bước vào vòng tròn, đặt điện thoại di động xuống chính giữa, hoàn tất việc bố trí linh đàn.

      (1) Tam Sắc Hương: nhang ba màu

      Diệp Thiếu Dương lấy ra lá bùa trống, hỏi Hồ Soái ngày tháng năm sinh của Liêu Thanh Thanh, viết tên và sinh thần lên lá bùa, sau đó đốt lá bùa Tam Sắc Hương. nhìn thẳng tiền phương, cao giọng niệm chú: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, dương giao hòa, quỷ thần tứ phương, phụng sắc lệnh ta, sở câu oan hồn, tức khắc phóng xuất! Thái Thượng Tam Thanh cấp cấp như luật lệnh! Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.
      Trong vòng phạm vi ký túc xá chợt nổi lên trận phong, bọn người Hồ Soái mở to hai mắt, nhất là Hồ Soái, tâm tình của lúc này hết sức phức tạp, căng thẳng chờ đợi kết quả chiêu hồn.

      Khoảng hai ba khắc sau, phong chợt dừng, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa vẽ vài nét lên vòng tròn, đạo bạch quang nhàn nhạt xuất .

      "Thanh Thanh?". Hồ Soái kích động, thế nhưng đạo bạch quang nhanh chóng tản , xuất nữa.

      " ma phương nào, dám cản trở ta chiêu hồn!?". Diệp Thiếu Dương kinh ngạc giận dữ, móng tay phải cắt vào ngón giữa, máu bắn ra, rơi vào giữa vòng tròn chu sa, trong nháy mắt liền biến mất.

      Diệp Thiếu Dương tay bắt pháp ấn, lần nữa cao giọng niệm: "Liêu Thanh Thanh, ba hồn bảy phách quy linh đàn, mau mau hồi báo”.

      Nửa phút sau, đạo bạch quang lại chợt lóe, càng ngày càng sáng, bóng hình thiếu nữ tóc dài xõa vai, tướng mạo xinh đẹp xuất , lơ lửng hư ảo tựa như bóng hình phản chiếu trong gương.

      "Thanh Thanh!". Hồ Soái kêu lên, muốn nhào tới ôm lấy. Diệp Thiếu Dương vội vàng ra lệnh cho Tiểu Mã và Lý Đa ngăn lại, nhìn Hồ Soái khiển trách: "Ba hồn bảy phách của ấy được đầy đủ, cậu nên bước qua để tránh cho dương khí chạm vào người, đến lúc đó ấy hồn phi phách tán, cậu hối hận cũng kịp!"

      Hồ Soái ngơ ngẩn, dám hành động thiếu suy nghĩ. chỉ đứng nhìn quỷ hồn của Liêu Thanh Thanh, phút chốc hai mắt đỏ lên, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Diệp Thiếu Dương quan sát nữ quỷ từ xuống dưới, hỏi: "Liêu Thanh Thanh?"
      Liêu Thanh Thanh gật đầu, hai hàng lệ dài cũng tuôn rơi, đau đớn nhìn Hồ Soái.

      "Thanh Thanh, em ở bên dưới như thế nào? Ai hại chết em? cho biết, báo thù cho em!". Hồ Soái cắn răng .

      Liêu Thanh Thanh chỉ bi thương nhìn , nên lời.

      "Tiểu Diệp tử, vì sao ấy chuyện?". Tiểu Mã khó hiểu chen vào câu.

      Diệp Thiếu Dương thở dài: "Ba hồn bảy phách của ấy đều bị người khác giam giữ, tôi cố gắng làm phép nhưng cũng chỉ gọi được hai hồn bốn phách, mệnh hồn của ấy và ba phách còn lại bị mắc kẹt, ba hồn được đầy đủ, thể lên tiếng.".

      "Sao có thể như vậy?”. Cả người Hồ Soái mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mà có Tiểu Mã và Lý Đa đỡ lấy.

      Tiểu Mã cũng tức giận dứt, rằng: "Tiểu Diệp tử, kẻ nào ác độc như vậy, dám giam cầm hồn phách của tiểu Lệ?"

      "Chắc chắn phải là người.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Vừa nãy lúc tôi chiêu hồn, cái vật đó còn muốn thả ấy, tôi phải dùng Ngự Huyết Thuật đánh nó. Mặc dù nó thụ thương , thế nhưng cự ly quá xa, thể giết chết. Hồn phách của Liêu Thanh Thanh vẫn bị nó giam giữ.".

      Diệp Thiếu Dương phất tay nhìn Tiểu Mã, ý bảo cậu im lặng, quay sang Liêu Thanh Thanh an ủi: "Ngươi phải sợ, ta là Thiên Sư Mao Sơn, ta đồng ý với ngươi, sớm muộn gì cũng cứu được hồn ba phách còn lại, tụ đủ hồn phách của ngươi”.

      Liêu Thanh Thanh thể làm gì khác hơn là đành bái tạ, biểu thị lòng cảm ơn.

      "Tôi thi triển bí thuật Mao Sơn mở cấm chế Tiên Môn của ấy, để cho ấy tạm thời có thể chuyện, các cậu đừng quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương xong nhanh chóng mở túi lấy ra nghiên mực tử kim, đặt vào kim sa, chu sa, tro Tam Sắc Hương, dùng rượu gạo điều chế thành chất lỏng sền sệt, sử dụng làm thuốc màu, viết xuống lá bùa hai chữ "Tiên Môn".

      Diệp Thiếu Dương cầm lá bùa tới phía sau Liêu Thanh Thanh, dán lên vị trí dưới cổ của hai tấc, gọi là Nhân Môn, còn có tên khác là Tiên Môn. Đao phủ ngày xưa chặt đầu đều chặt từ chỗ này trở xuống, khi người chết Tiên Môn mở rộng, nhân khí tan hết, có thể trừ khử oán khí người chết, hồn phách quay về làm khó đao phủ.

      "Tiên Môn khai mở, quỷ thần độn, thái nhất sinh thủy, hồn phách tụ sinh, cấp cấp như luật lệnh!". Diệp Thiếu Dương miệng niệm thần chú, tay cắt ngón giữa, điểm lên thân phù. Máu Thiên Sư thấm vào Tiên Môn, dưới tác dụng của phù chú tạm thời mở ra cấm chế, tựa như cấp cho người thoi thóp liều thuốc trợ tim, dù chỉ là bán quỷ hồn cũng có thể tụ hồn phách trong khoảng thời gian ngắn, sau đó chuyện và hành động như quỷ hồn bình thường.

      Cả người Liêu Thanh Thanh run rẩy, khóc lóc thất thanh, tiến về phía Hồ Soái. chân đạp phải đường dẫn hồn do chu sa vẽ, đạo kim quang lập tức xuất , tạo nên bức tường vô hình ngăn cản bước tiếp.

      "Thanh Thanh!". Hồ Soái nỗ lực xông đến, bị Tiểu Mã và Lý Đa gắt gao ôm lấy.

      Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Hồ Soái: "Nếu cậu dám bước lên, dương khí nhập vào đường dẫn hồn, ấy lập tức hồn phi phách tán, đến cả bán quỷ cũng thể làm được! tin cứ thử xem!".

      Hồ Soái đứng ngơ ngẩn tại chỗ, dám cử động.

      Diệp Thiếu Dương quay đầu với Liêu Thanh Thanh: "Ta dùng bí pháp Mao Sơn khai mở Tiên Môn của ngươi phải là để cho ngươi khóc, có oan tình gì mau mau , ta giúp ngươi tiêu diệt tà linh, tụ lại hồn phách, đây mới là chuyện quan trọng, tương lai ta cho ngươi thời gian để từ biệt với Hồ Soái”.

      Liêu Thanh Thanh lau nước mắt, gật đầu, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cầu Thiên Sư cứu tôi.".

      Người sau khi chết, hồn phách ly thể lập tức hiểu ít thiên địa đại đạo, nhận biết tồn tại của lục đạo tam giới, tự động xuống ty, đồng thời cũng hiểu pháp sư có năng lực và quyền uy tương đương với phán quan nhân gian, cho nên lên tiếng xưng hô với Diệp Thiếu Dương là "Thiên Sư" để tỏ vẻ tôn kính.
      Diệp Thiếu Dương gật đầu, hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"

      Liêu Thanh Thanh : "Lúc Thiên Sư cho Huyết tinh phù cha tôi dán lên cửa sổ, kết quả là vào xế chiều có công nhân dọn dẹp ngoài tường, biết vì lý do gì ..."

      Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể ấy tới số.

      Liêu Thanh Thanh khóc tiếng, tiếp tục kể lại: "Tôi bị vật khống chế linh hồn, dẫn tới phòng 404 ký túc xá, bị nó hút máu ăn thịt, sau đó đẩy thi thể của tôi từ cửa sổ xuống, huhu... Hồn phách của tôi bị nó giam giữ, vừa nãy Thiên Sư làm phép, nó tạm thời buông ra, hai hồn bốn phách của tôi mới chạy trốn được, còn dư lại hồn phách vẫn bị nó nắm lấy, huhuhu..."

      Hồ Soái nghiến răng, mắng: "Đồ chó má, tôi muốn giết nó!"…

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 42: CHIÊU HỒN 2
      Diệp Thiếu Dương nhìn gì, hỏi lại Liêu Thanh Thanh: "Hồn phách bây giờ của ngươi sào ký túc xá?".

      Liêu Thanh Thanh gật đầu.

      " sào đó... như thế nào, có bao nhiêu quỷ hồn và tà linh?"

      "Tôi biết, hồn phách của tôi bị giam trong khoảng gian đen tối, nhìn thấy gì hết, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được xung quanh có khí cực mạnh, sợ rằng có ít lệ quỷ và tà linh.".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại hỏi: "Ngươi có phải chết tay tà linh hay ?"
      Ngoài dự liệu, Liêu Thanh Thanh lắc đầu: "Là quỷ nhi."

      "Quỷ nhi?". Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, ra nó chính là hung thủ...

      "Nó rất mạnh, rất kinh khủng.". Hai mắt Liêu Thanh Thanh đẫm lệ, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Thiên Sư, nó rất khó đối phó, ngài phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận. Còn có nữ quỷ trông như học sinh bên cạnh nó..."

      Toàn thân Liêu Thanh Thanh run rẩy, thanh càng lúc càng dần, mặt cũng ra vẻ thống khổ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ chỉ là bán quỷ hồn, thể hình lâu dài, nếu bị hồn phi phách tán.
      "Tam hồn nguyên thần của nữ quỷ có phải nằm trong sào ?". Diệp Thiếu Dương cố níu kéo thời gian hỏi.

      "Đúng vậy, nàng ta vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn cả quỷ nhi, huhu, Thiên Sư, ngài đấu lại bọn chúng đâu, ai có thể đấu thắng chúng nó...". Liêu Thanh Thanh lấy hai tay che mặt, tuyệt vọng khóc.

      Mắt thấy Liêu Thanh Thanh càng lúc càng run rẩy, sắp nhịn được, Diệp Thiếu Dương mới đưa tay gỡ Tiên phù ra khỏi cổ, lấy lá bùa, rằng: "Ngươi tạm thời trú ngụ trong lá bùa, chờ ta cứu được hồn ba phách của ngươi giúp ngươi tụ hồn, sau đó siêu độ cho ngươi."

      Bóng dáng Liêu Thanh Thanh khẽ động, hóa thành làn khói mỏng, nhập vào lá bùa.

      Diệp Thiếu Dương nhét lá bùa vào tay Hồ Soái đứng đờ đẫn, tiếp: "Mang nó theo bên người, chờ ấy tỉnh lại, các người được gặp nhau trong mộng.".

      Hồ Soái cầm lá bùa nhìn hồi lâu, sau đó cẩn thận cất vào trong túi, ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cảm ơn cậu, trước đối với cậu như vậy... xin lỗi, mười vạn đồng, tôi trả đầy đủ cho cậu!".

      "Được!". Diệp Thiếu Dương khoát tay cắt lời: "Chờ tôi cứu hồn ba phách của ấy ra rồi hẵng ."

      Tuy rằng tham tiền nhưng vẫn có quy tắc riêng, chưa xong việc thể tùy tiện nhận bừa, hơn nữa trước đây chỉ thuận miệng thế thôi, người ta vừa mới mất xong, chiêu hồn mà lại lấy tới mười vạn đồng, chuyện này mà truyền ra ngoài người khác nghĩ thế nào?

      Lý Đa chần chừ : "Thiếu Dương ca, như vậy, người giết Thanh Thanh là... quỷ nhi? Nó là thứ gì, lệ quỷ sao?"

      "Là tà linh, tôi vừa gặp nó ở ký túc xá, đánh trọng thương nó.". Diệp Thiếu Dương kể sơ lược chuyện xảy ra ở ký túc xá, ba người nghe xong đổ hết mồ hôi lạnh.

      Hồ Soái lo lắng : "Thiếu Dương ca, Thanh Thanh bảo lệ quỷ này rất lợi hại, cậu... Có cách nào đối phó với bọn chúng ?".

      "Từ từ nghĩ cách, gấp cái gì!".

      "Thiếu Dương ca, nếu như cậu có thể cứu được tiểu Lệ, đời này tôi làm trâu làm ngựa cho cậu!". Hồ Soái khí phách .

      "Thôi, tôi trồng trọt, cần trâu ngựa làm gì. Hàng tróc quỷ là bổn phận của tôi, liên quan đến việc giúp cậu!". Diệp Thiếu Dương hời hợt đáp, muốn quá mức cảm kích mình. Nếu như là mỹ nữ được, nam nhân có ích lợi gì chứ.

      Hồ Soái phải lo tang của Liêu Thanh Thanh, xin số điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương, cảm ơn lần nữa, vội vã rời , Lý Đa cũng muốn thăm viếng bạn bè, cho nên theo .

      Diệp Thiếu Dương nằm giường suy nghĩ hồi, sắp xếp lại lời của Liêu Thanh Thanh và hiểu biết của mình về ký túc xá, giờ có thể kết luận, kẻ địch chủ yếu của mình là nữ quỷ và quỷ nhi kia.

      Hai kẻ này, đều rất khó đối phó.

      Buổi trưa, hai người đều ăn cơm, Tiểu Mã gọi điện thoại đặt món bên ngoài, Diệp Thiếu Dương vừa định ăn có điện thoại gọi tới, cầm lên nhìn thấy tên Tạ Vũ Tình, nhanh chóng bắt máy: "Sao vậy mỹ nữ, muốn hẹn tôi ăn à?"

      "Ngươi bớt tự sướng, ta ăn rồi!"

      "Tìm tôi làm gì, có manh mối gì chưa?".

      "Chưa, nhưng cho ngươi biết việc, sáng nay khi ta gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Tôn của Học Viện Ngoại Ngữ, bảo ông ta cung cấp tư liệu về ký túc xá SỐ 4 biết được tin tức, bọn họ liên lạc với pháp sư, chiều nay đến ký túc xá khai đàn làm phép, siêu độ oán linh, ngươi thấy thế nào?"

      Diệp Thiếu Dương khinh thường cười : "Thấy gì? Lại tên lừa đảo!"

      "Ngươi chưa gặp sao biết người ta lừa đảo?"

      "Vớ vẩn, nếu như chỉ cần khai đàn làm phép là có thể giải quyết vấn đề của sào huyệt linh, vậy còn tới lượt sao? Đến sư phụ tôi vào đó cũng phải đánh ác liệt nữa đấy!". Khai đàn làm phép chỉ có thể siêu độ lệ quỷ dưới cấp bậc tiểu quỷ hoặc tiểu , chỉ trông cậy vào siêu độ mà muốn đối phó với chủ nhân sào, giống như đơn thương độc mã chạy vào tổ chức khủng bố bảo người ta giao nộp vũ khí, kết quả cũng có thể đoán được.

      "Ta cũng biết, nghe nhà trường trả thù lao rất hậu hĩnh, hai giờ chiều nay ngươi có thể đến trường xem thử, nếu là cao nhân các ngươi có thể hợp tác, nếu là lừa đảo ngươi cứ nghĩ biện pháp đuổi , độc hưởng thù lao là được!".

      Tạ Vũ Tình cười trong điện thoại: "Thấy tỷ tỷ tốt với ngươi , báo cho ngươi biết tin tốt như vậy!".

      "Đa tạ, xế chiều tôi thử, nếu chuyện thành công mời ăn bánh bao thịt heo, hì hì.". Diệp Thiếu Dương cười cười.

      Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể mọi việc cho Tiểu Mã nghe, còn : "Chiều nay tôi với cậu đuổi cổ tên lừa đảo đó!".

      "Thế chúng ta phải làm gì? Đánh à?". Tiểu Mã xoa tay : "Tróc quỷ biết, chứ đánh nhau tôi rành lắm, tôi ác đến nỗi chính bản thân mình còn phải sợ!"

      Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, mặc kệ cậu.

      Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ngủ giấc tới trưa, gần hai giờ mới dậy kêu Tiểu Mã. Cả hai ra cửa, chạy đường tắt đến Học Viện Ngoại Ngữ. Sân trường lớn như vậy mà chẳng thấy bóng dáng sinh viên, Diệp Thiếu Dương khỏi buồn bực hỏi: "Sinh viên đâu cả rồi?".

      "Tôi có nghe thấy Học Viện Ngoại Ngữ thông báo cho các sinh viên chiều nay học, kể cả sinh viên năm tư, nếu hủy bỏ tư cách dự thi cuối kỳ. Có lẽ các sinh viên muốn thấy cảnh đạo sĩ làm phép, họ cũng công khai thừa nhận chuyện ma quái trong ký túc xá ảnh hưởng quá xấu đến tinh thần.".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhà trường làm như vậy chắc cũng là bất đắc dĩ.

      "Này, Thiếu Dương ca, mỹ nữ kìa!". Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, chỉ chỉ phía sau lưng , Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, quả nhiên có mỹ nữ thon thả cao ráo từ đằng xa tới. Nàng mặc chiếc áo thun bó sát ôm lấy đôi bầu ngực to, hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, vòng eo nhắn, bên dưới là chiếc quần short rất ngắn, thể che được đôi chân thon dài trắng như tuyết.

      "Đây mà là sinh viên ư? Dáng người quá hot!". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chảy nước miếng.

      Nhìn mỹ nữ dần đến gần, Diệp Thiếu Dương mới quan sát kỹ, khuôn mặt trái xoan, cằm mắt to, sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ? Diệp Thiếu Dương dụi mắt, nhất thời kêu lên: "Mẹ nó, Tạ Vũ Tình!"
      Mỹ nữ lại là Tạ Vũ Tình!

      Tạ Vũ Tình bước đến, phát Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã dùng ánh mắt thèm dãi nhìn vòng 1 của mình, nhịn được quát lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi đấy!".

      Tiểu Mã tằng hắng cái, quay đầu chỗ khác.

      Diệp Thiếu Dương : "Sao cũng tới, lại còn mặc cảnh phục?"

      "Chuyện hôm nay tiện mặc cảnh phục.". Tạ Vũ Tình khiêu khích nháy mắt với : "Ta đến để xem rốt cuộc ai mới là lừa đảo!".

      Diệp Thiếu Dương còn muốn đùa với nàng chút, bỗng nhiên phía sau vang lên giọng to: "Này, các cậu là sinh viên khoa nào? Tại sao học?"…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 43: KẺ LỪA ĐẢO
      Quay đầu nhìn, đội bảo vệ từ đằng xa tới, dẫn đầu là tên béo, chính là người lúc nãy lên tiếng hỏi bọn họ. Cả đám bảo vệ vừa nhìn thấy Tạ Vũ Tình ánh mắt sáng hẳn lên, tự chủ được ngó lên ngó xuống.

      Tạ Vũ Tình nóng cả mặt, lạnh lùng : "Cảnh sát, tránh ra!"

      "Cảnh sát? Ha ha, có cảnh sát xinh đẹp như vậy sao?". Tên béo cợt nhả: "Đem giấy chứng nhận cho xem!".

      Tạ Vũ Tình thản nhiên cười với : "Ngươi qua đây!".
      Tên béo cười ha hả nhanh chóng chạy tới, có thể tiếp xúc gần gũi với mỹ nữ, cầu còn được. Diệp Thiếu Dương ở phía sau lắc đầu, tên béo này xui xẻo rồi.

      Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận cho , tên béo giơ tay ra nhận, muốn cầm lấy bàn tay bé xinh xinh của mỹ nữ, đột nhiên bàn tay phì nộn của bị nàng nắm chặt.

      thầm cảm thấy rất vui sướng, mỹ nữ quá chủ động a, thế nhưng đợi hưởng thụ chút, Tạ Vũ Tình đột nhiên bay lên tung cước vào chồng mỡ bụng của .

      "Dám giở trò lưu manh sờ tay ta trước mặt mọi người, ngươi muốn chết rồi!"
      Tên béo ngồi xổm xuống đất, ôm bụng kêu to, lâu sau mới bớt đau, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Vũ Tình: "... vu oan cho tôi, lại còn đánh người!".

      Tạ Vũ Tình đưa giấy chứng nhận đến trước mặt , tay vỗ vỗ vai , : "Là ngươi giở trò lưu manh trước, đánh ngươi đánh ai? Thế nào, có ý kiến gì về đồn giải quyết!".

      Tên béo nhìn thấy thẻ cảnh sát, chợt hiểu ra ý tứ trong lời của nàng, lắc đầu nguầy nguậy : "Cảnh sát tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, tôi sai rồi, dám đùa nữa!".

      Tạ Vũ Tình cười cười, hỏi: "Nhiệm vụ của các ngươi là gì?"

      "Báo cáo cảnh sát, trường học sắp xếp chúng tôi canh giữ gần ký túc xá, ngăn chặn sinh viên trốn học ra ngoài hay đến gần khu vực pháp sư khai đàn.".

      "À!". Tạ Vũ Tình gật đầu, đột nhiên biến sắc: "Thế còn mau cút làm việc của mình!".

      "Vâng vâng.". Tên béo liền vội vã đứng lên, dẫn đàn em bỏ chạy về phía ký túc xá, dám liếc nhìn Tạ Vũ Tình nữa.

      Tạ Vũ Tình hài lòng mỉm cười, quay đầu lại, phát Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã trợn mắt há mồm nhìn mình.

      "Nhìn cái gì?"
      "Xuất sắc!". Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ, này tuy vóc dáng rất đẹp nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, sau này giao thiệp với nàng cũng phải cẩn thận.

      Đợi lâu sau, tên pháp sư kia xuất , bộ dáng khoan thai chính giữa, xung quanh gã là đám lãnh đạo từ trường học bước tới.

      "Chúng ta lùi về phía sau trước, nên để cho người ta chú ý.". Tạ Vũ Tình nhắc nhở, bọn họ lui về phía sau, tiến sát đám người tên béo. Diệp Thiếu Dương len lén quay đầu nhìn, phát tất cả mọi người lặng lẽ quan sát bờ mông tròn trịa vểnh cao của nàng, thế nhưng ánh mắt ai nấy đều rất bí mật, bởi vì tên béo vừa nãy bị ăn cước đau điếng, cho nên ai dám lỗ mãng.

      Gã pháp sư dưới năm mươi tuổi, cũng là đạo sĩ, đầu đội khăn vấn, thân mặc đạo bào, râu dài mềm rũ, tay cầm chiếc quạt lông ngỗng vừa vừa nhàng phe phẩy. Bên người là đạo đồng trẻ tuổi, đeo cái túi lớn vai, biểu tình cũng rất ư là cao ngạo.

      "Oa, quả nhiên là cao nhân đắc đạo!". Đám bảo vệ phía sau đồng loạt tán thưởng.

      "Vớ vẩn, đạo sĩ mặc đồ đạo sĩ , bày đặt hóa trang như Gia Cát Lượng!". Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Mà Gia Cát Lượng có liên quan gì tới đạo sĩ chứ!"

      Đoàn người đến bãi đất trống phía dưới ký túc xá, lãnh đạo giới thiệu: "Lưu đạo trưởng, đây là nơi phát sinh những chuyện ma quái, thỉnh Lưu đạo trưởng ra tay, dẹp yên ma.".

      Lưu đạo trưởng lắc lắc tay áo, tiến lên hai bước, nhìn cánh cổng to, hai cánh cổng ngược chiều nhau bị xích bởi ổ khóa rất lớn, cánh cổng là lá bùa chẳng biết do pháp sư nào để lại.

      "Mở khóa!". Lưu đạo trưởng chỉ tay vào xích sắt, rất khí phách .

      Vị lãnh đạo do dự lát, lấy ra chiếc chìa khóa, giao cho Lưu đạo trưởng. Lưu đạo trưởng lại đưa nó cho đồng tử, bảo cậu tiến lên mở khóa. Cạch tiếng, cánh cổng mở ra, luồng phong thổi tới trước mặt, tất cả mọi người tự chủ được sợ run người, lui về phía sau mấy bước.

      Lưu đạo trưởng ra lệnh đồng tử mở bao vải, bày ra hương án, đặt cái lư hương cổ màu đồng lên bàn, đổ vào gạo nếp, đốt ba nén nhang, cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, mũi kiếm chỉ lên trời, giả bộ tư thế đạo sĩ, cao giọng : "Long Hổ Sơn đạo sĩ Lưu Đại Dân phụng sắc lệnh tổ sư, trừ ma vệ đạo, bọn ma quỷ quái mau đến đây nhận lấy cái chết!".

      Diệp Thiếu Dương cười lạnh lắc đầu, tên lừa đảo này, đến câu chú cũng bịa đặt.

      Lưu đạo sĩ cầm Đào Mộc Kiếm huơ tay múa chân, cước bộ chuyển động, hết bay rồi lại nhảy, tư thế vô cùng khôi hài kỳ quái, vẻ mặt của của lão cũng rất nghiêm túc khẩn trương, làm cho người ta cảm giác như gã làm phép.

      Diệp Thiếu Dương ôm cánh tay nhìn lão lăn lộn biểu diễn hồi, cuối cùng cũng kết thúc nghi thức nhàm chán, gã lấy từ trong tay áo ra lá bùa màu vàng, tiếp nhận bút chu sa đạo đồng đưa tới, nhanh chóng vẽ lên vài nét, cao giọng niệm chú: "Lôi Thần Điện mẫu, nghe ta hiệu lệnh, tận diệt ma, hoàn quy thanh minh. Cấp cấp như luật lệnh!".

      Tay gã rung động, lá bùa bay vào cổng chính ký túc xá, lơ lửng trung, có tiếng sấm ầm ầm vang lên, bên dưới lá bùa xuất bóng trắng mờ ảo.

      Các nhân viên bảo vệ thét lên kinh hãi, đồng loạt lui về phía sau.

      "Quỷ quái hình, nên kinh hoảng, nó đánh lại Dẫn lôi phù của ta đâu!"

      Tiếng rắc rắc ngừng vang lên, lôi cuồn cuộn, tuy rằng nhìn thấy lôi điện , thế nhưng thân ảnh mơ hồ kia lại vặn vẹo biến chuyển, phát sinh tiếng kêu kinh hoàng thảm thiết.

      Tiểu Mã nắm chặt cánh tay của Diệp Thiếu Dương, khẩn trương : "Thiếu Dương ca, phải cậu bảo là lừa đảo sao? Thế nhưng...nhưng…trông rất tài giỏi a!”.

      "Muốn phá thuyền ba cây đinh cũng phá được! Lão nhân này hơn phân nửa là đệ tử ngoại môn của phái nào đó, hiểu sơ sơ ít pháp thuật, mà quỷ hồn kia căn bản nằm trong ký túc xá, chẳng biết từ đâu bị lão nhốt vào trong bùa rồi vờ thả ra để giả thần giả quỷ.".

      Bắt quỷ mà siêu độ, lại còn giở trò hề vụng về, đúng là vi phạm thiên đạo, Diệp Thiếu Dương lấy tay nâng cầm, suy nghĩ cách để trừng trị gã.

      "Ầm ầm". tiếng vang lớn, quỷ hồn kia kêu lên thảm thiết, ngã phục xuống đất.

      "Mọi người thấy chưa, quỷ hồn bị ta thu phục.". Lưu đạo sĩ vô cùng đắc ý, miệng niệm chú văn, thu quỷ hồn vào trong lá bùa: "Đợi ta siêu độ cho nó xong, mọi thứ trở về bình yên vô .".

      "Hay lắm!". Đám bảo vệ vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt, đối với những người bình thường mà , lão chẳng khác gì tiên nhân.
      Lưu đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, dương dương tự đắc.

      Đúng lúc này, Diệp Thiếu Dương mò tới sau lưng gã, vỗ lên bả vai, chớp mắt cười : "Pháp sư, chưa xong đâu, bên cạnh ông còn có quỷ!".

      Lưu đạo trưởng sợ hãi cả kinh, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, thấy gì hết, nổi giận quát Diệp Thiếu Dương: "Ngươi bậy bạ gì đó, ở đâu ra quỷ!?".

      "Tôi đâu có bậy, ông xem, Dẫn lôi phù bay ra kìa, chẳng phải ràng là có quỷ sao?"

      Quả nhiên, Dẫn lôi phù từ trong ký túc xá bay ra, dừng đỉnh đầu của Lưu đạo trưởng. Gã còn chưa hiểu chuyện gì chợt nghe Răng rắc tiếng, đạo lôi vô hình từ đỉnh đầu gã đánh xuống. Lưu đạo trưởng "Ái úi" tiếng, nhảy dựng lên. Mọi người trông thấy trợn tròn cả mắt, vì sao Dẫn lôi phù lại quay về đánh gã?...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :