1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 29 thẩm vấn quỷ
      Ba người Diệp Thiếu Dương rời khỏi bệnh viện, trở về nhà trọ, tụ tập trong phòng của Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương lấy ra hai lá bùa câu hồn, thả quỷ, nam nữ, cả hai đều mặc trang phục thời dân quốc. Hai con quỷ này bị phá pháp thân, cả hai đều ra dáng vẻ lúc chết, nam quỷ cả người đầy máu, cánh tay bị bẻ gẫy, cơ thịt lòng thòng, đầu chỉ còn lại phân nửa, bên trong còn có đống não trắng nát trộn với máu tươi, Tiểu Mã nhìn thấy thiếu chút nữa nôn ra hết cơm tối.

      Ngược lại, dáng vẻ của nữ quỷ lại khá hơn chút, chỉ có bụng là thủng lỗ lớn.

      Bọn chúng đứng cung kính trước mặt Diệp Thiếu Dương, dám động đậy. Diệp Thiếu Dương thẩm vấn nữ quỷ trước, hỏi: "Hai người các ngươi cùng nhau?"

      Nữ quỷ gật đầu.

      "Các ngươi là quỷ tu luyện ở ký túc xá SỐ 4, hay là được trò triệu linh gọi đến?"

      Nữ quỷ sợ hãi trả lời: "Bẩm đại sư, chúng tôi chuyên tu luyện ở ký túc xá."
      Diệp Thiếu Dương lại hỏi tiếp: " sào của ký túc xá nằm ở đâu?"

      "Dưới đất ạ! Lầu có phong ấn, chúng tôi vào được, chỉ có thể tu luyện ở phòng 404 ký túc xá, nơi nào chết càng nhiều người khí càng nặng.".

      Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, những lời nữ quỷ khác nhiều mấy so với phán đoán của , phong ấn ngăn cách bên ngoài và sào, cho nên quỷ hồn thể ra vào được.

      "Phong ấn ở đâu?". Diệp Thiếu Dương lại hỏi.

      Nữ quỷ lắc đầu: "Bẩm đại sư, chúng tôi biết, chúng tôi chỉ cảm giác được phong ấn ở lầu , thế nhưng pháp lực quá mạnh, chúng tôi dám đến gần.".
      Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương lập tức trở nên nghiêm nghị: "Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại muốn hại nữ sinh kia?"

      Nữ quỷ căng thẳng đáp: "Tôi... Muốn giết chết ấy, dùng hồn phách của ấy tu luyện.".

      Quả nhiên là tu tà. Nếu như vậy cần phải hỏi tử tế nữa.

      " vấn đề cuối cùng, trừ bọn ngươi ra, trong ký túc xá còn có quỷ hồn nào khác ?"

      Nữ quỷ lắc đầu : " ạ, sau khi chúng tôi chiếm lĩnh chỗ đó, các quỷ hồn còn lại đều hết rồi!"

      Diệp Thiếu Dương cười lạnh tiếng, lấy ra hai lá bùa, viết lên Dẫn hồn lệnh, huơ huơ trước mặt hai con quỷ, : "Các ngươi hại chỉ người, biết nguyên tắc chứ?"

      Hai con quỷ vô cùng sợ hãi, chúng nó đều tu tà, hại chỉ người, nếu như bị đày xuống ty biết phải chịu bao nhiên năm cực hình cưỡng bức, lập tức cả hai quỳ xuống đất dập đầu : "Thỉnh cầu đại sư buông tha cho chúng tôi, chúng tôi sinh tiền cũng là người cơ khổ..."

      "Câm miệng, những lời này với phán quan. Các ngươi muốn tự hay là muốn ta tiễn?". Ánh mắt Diệp Thiếu Dương sáng quắc nhìn chúng nó.

      Hai con quỷ liếc mắt nhìn nhau, biết còn đường sống nữa! Nữ quỷ còn do dự, nam quỷ phóng về phía trước, mở mười ngón đánh về hướng Diệp Thiếu Dương.

      Để xuống địa ngục chịu khổ, nó đành phải liều mạng!

      "Ngu muội!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, tay bắt pháp quyết, chưởng đánh vào giữa ngực nam quỷ. Lần này đánh bay mà trực tiếp đánh cho nó hồn phi phách tán, hóa thành tinh phách bay lượn khắp phòng.
      Nữ quỷ nằm sấp xuống đất khóc tức tưởi.

      "Quỷ tu tà, lại còn hại nhiều người như vậy, ta cho các ngươi xuống địa phủ nhận tội là nể tình lắm rồi!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ : “Có cần ta động thủ ?"

      Nữ quỷ cân nhắc chút, xuống ty chịu tội còn tốt hơn bị hồn phi phách tán, hóa thành tinh phách, sau khi xuống dưới rồi, trải qua lục đạo luân hồi, trăm vòng cực hình, hai trăm năm nữa vẫn có thể tụ hồn lại... Nó lập tức than tiếng, hóa thành làn khói mỏng nhập vào lá bùa...

      Nhất thời, ba người bên trong gian phòng trầm mặc hẳn.

      "Tiểu Diệp tử, như vậy có tàn nhẫn quá ?". Tiểu Mã có chút đành lòng hỏi.

      Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Tàn nhẫn? Chúng nó hại người có tàn nhẫn ? Ngày sinh nhật của em kia cũng là ngày ấy bị chúng nó hủy dung, món nợ này tính đầu ai? Tôi để bọn chúng đến ty tệ với chúng rồi, nếu đổi lại là sư phụ của tôi, ông trực tiếp đánh chúng nó hồn phi phách tán, khỏi năng dài dòng.".

      Tiểu Mã chậm rãi gật đầu: "Lại , Liêu Thanh Thanh quá thảm. Bất quá tôi hiểu nổi, nữ quỷ kia chiếm hữu thân xác Liêu Thanh Thanh, vì sao lại còn muốn làm ra loại chuyện độc ác, hủy dung mạo của ấy?"

      "Nó cố ý hù dọa những người khác, người bị dọa đến mức nào đó, dương khí tán loạn, tam đăng câu diệt (1), quỷ dễ dàng nhập vào người. Việc nhập xác vốn là việc tốn sức, mà thân người lại luôn có ba ngọn đèn cháy sáng, dương khí thịnh vượng, cho nên chúng thể làm gì, nếu cố gắng nhập xác tổn thất rất nhiều tu vi.".

      (1) Tam đăng câu diệt: Ba ngọn đèn đều tắt. Con người có 3 điểm lửa, 2 điểm lửa vai và 1 điểm lửa đầu, thường ma quỷ dám quấy phá. Nếu ba điểm lửa đều tắt rất dễ bị tà nhập.

      Tiểu Mã chợt bừng tỉnh, lẩm bẩm : "Chả trách quỷ trước khi hại người đều hù dọa cho người ta sợ hão, nguyên lai là như vậy."

      Lão Quách : "Tiểu sư đệ, chuyện trong ký túc xá đệ dự định làm gì?"

      "Nếu gặp, đương nhiên phải giải quyết!". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, : "Chỉ là thể miễn cưỡng được, trước hết đệ điều tra... ít nhất... phải xác định vị trí cụ thể của sào. Tối mai đệ nghĩ biện pháp tiến vào ký túc xá quan sát chút.".

      Diệp Thiếu Dương ngáp dài cái, leo lên giường, : "Oáp, hôm nay là mệt như chó! Đuối lắm rồi, tôi ngủ trước đây. Hai người cứ tự nhiên.".

      "Ta cũng mệt chết được, mấy tiếng rồi được nghỉ, ta cũng về ngủ đây!". Lão Quách xong rời phòng, Tiểu Mã liền đóng cửa, bò lên giường, chui vào trong chăn của Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương cảm thấy phía sau có động tĩnh, vừa quay đầu lại thấy Tiểu Mã vẻ mặt tội nghiệp như cún con nhìn mình, sợ đến nỗi vội vàng bật dậy: "Cậu muốn làm gì?".

      "Khì khì, tiểu Diệp tử, tôi với cậu ngủ chung nhé, tôi sợ tà linh quay trở lại...". Tiểu Mã chỉ chỉ bức tranh treo đầu giường, giọng thập phần ai oán: "Tôi vừa mới nhìn chút, mấy gian phòng của chúng ta đều treo hình Chúa Giê-xu, ông chủ ở đây chắc hẳn là giáo đồ, cho nên nếu như tôi lại vào giấc mộng, trực tiếp gặp thượng đế, vậy còn gì là tính mạng a!".

      Diệp Thiếu Dương gì, lấy ra đấu mực, cắt đoạn hồng tuyến xâu vào miếng tiền Ngũ đế, cột vào ngón tay giữa của cậu ta ba vòng, : "Như vậy cho dù nó có tu vi ngàn năm cũng thể câu hồn phách của cậu, trừ phi nó giết cậu."

      "Giết?"

      "Yên tâm, nó giết cậu đâu! nhanh , đừng có làm phiền tôi ngủ.". Diệp Thiếu Dương xong lại chui vào trong chăn. Kết quả là, Tiểu Mã vẫn bám chặt lấy .

      "Khì khì, cho tôi ngủ chung , như vậy tôi mới an tâm."

      Diệp Thiếu Dương đạp Tiểu Mã văng xuống giường, lấy dẫn lôi phù uy hiếp, cuối cùng mới đuổi được cậu ta ra ngoài, khóa kỹ cửa phòng lại, leo lên giường, trong lòng giận dữ ngớt. Muốn chơi gay hả, muốn giống “Thượng ” (2) có đúng , thế nào lại đòi ngủ chung với mình?

      (2) Thượng : tên 1 bộ phim đồng tính nam rất nổi tiếng của Trung Quốc. Các bạn có thể tra Google để biết thêm chi tiết.

      Diệp Thiếu Dương thực quá mệt mỏi, ngủ giấc đến trưa, sau khi rời giường đến tìm lão Quách và Tiểu Mã, ba người cùng nhau trở lại cửa hàng của lão Quách. Diệp Thiếu Dương bỏ tiền mua loại hương nến và tiền giấy tốt nhất, đứng trong sân đốt cho Trương tiên sinh.

      Thân ảnh Trương tiên sinh mơ hồ ra giữa làn lửa, y như kẻ nghiện thuốc, vẻ mặt say mê hít hít mùi hương nến: "Chà chà, là đồ tốt nha, tiểu tử ngươi biết điều!".

      "Cứ từ từ hưởng thụ.". Diệp Thiếu Dương trở lại trước cửa hàng, Tiểu Mã tới bên cạnh , giọng hỏi: "Tôi hiểu lắm, tiền giấy và hương nến rất phổ biến, chỉ cần muốn đốt bất luận kẻ nào cũng có thể mua được, vì sao quỷ ký lại coi trọng như vậy?"

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu, : "Cậu có bao giờ vô duyên vô cớ đốt vàng mã cho người xa lạ chưa?"

      Tiểu Mã lắc đầu.
      đấy, ông ấy là quỷ ký mấy trăm năm, hậu nhân nào đốt vàng mã cho ông ấy? Thân là quỷ sai, ông ta thể cướp giấy tiền vàng mã của người khác, cho nên đành phải tự mình buôn bán kiếm lời.".

      Tiểu Mã vò đầu suy nghĩ chút, cũng hiểu đạo lý này, lại hỏi: "Nếu bọn họ là quỷ sai, tu vi chắc chắn phải rất lợi hại, bình thường họ bắt quỷ sao?"

      "Thường là bắt, bắt quỷ tự có người bắt quỷ, pháp sư chúng tôi, cũng là loại người bắt quỷ.". Diệp Thiếu Dương phất phất tay: "Cậu chỉ là người bình thường, nên tò mò nhiều như vậy. Sư huynh, huynh đưa địa đồ cho đệ xem!".

      Lão Quách vào trong phòng lúc, sau khi ra ngoài cầm theo tờ giấy Tuyên Thành, mở ra, trải lên bàn, rằng: "Đây là địa đồ ta dựa theo thứ tự lá gói bánh chưng mà vẽ lại, tiểu sư đệ, đệ từ từ mà nghiên cứu!"

      "Sư huynh hao tâm tổn trí rồi!". Diệp Thiếu Dương khen ngợi, nhìn vào tờ giấy, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.

      Đây mà là địa đồ sao?...

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 30 hẹn hò
      địa đồ hơi “hoa mỹ”, nét vẽ cong cong cong vẹo vẹo y như mê cung, lại còn chẳng đánh dấu hay ghi chú gì, so với thiên thư (1) còn tệ hơn.

      (1) Thiên thư: sách hoặc thư do thần tiên trời viết ra, ý bảo văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu, người bình thường hiểu nổi.

      Diệp Thiếu Dương gấp lại bỏ vào trong túi, dự định để từ từ nghiên cứu, dù sao giờ mình cũng có ý định Tứ Xuyên tìm đại sư huynh.

      "Quách sư huynh, huynh chọn mấy pháp khí thường dùng rồi cho đệ mỗi thứ cái, nhớ ghi sổ, chờ mấy vạn đồng đến, cứ trừ vào tiền của đệ.".

      Lão Quách trừng mắt liếc : "Đệ xem sư huynh là ai hả? Mấy món đó đệ cứ việc cầm lấy, đừng tới chuyện tiền nong.".

      Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên, khen: "Sư huynh sảng khoái, huynh có thứ gì tốt mà còn sử dụng được cho tôi vài món có được ?"
      Lão Quách chỉ vào mấy cái quan tài đặt trong cửa hàng: "Mang về , miễn phí đấy!”.

      "Hừ hừ!". Tiểu Mã trợn mắt: "Huynh tự giữ !"

      Chỉnh trang, thu dọn mấy món đồ vật của lão Quách xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã liền đứng dậy lời từ biệt, cả hai người đón xe quay về trường học. đường, Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Mã số điện thoại của Lý Đa, gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình của mấy , biết được Liêu Thanh Thanh thương thế trở nặng nên chuyển viện, những người còn lại sao, tất cả đều quay về ký túc xá.

      "Thiếu Dương ca, phù cậu cho, tôi bảo bọn họ dán lên ký túc xá, còn tặng cho người nhà của Thanh Thanh, kể lại tình hình cho họ nghe. Mặc dù họ tin lắm mấy chuyện ma quái nhưng vì an toàn của ấy, họ nhất định làm theo lời tôi dặn, dán phù lên cửa sổ.".

      Diệp Thiếu Dương yên lòng.
      Diệp Thiếu Dương trở lại ký túc xá bốn giờ chiều, Trần Vũ có ở đây, leo lên giường, lấy điện thoại di động ra chơi Rắn Săn Mồi.

      "Tiểu Diệp tử, tối nay cậu muốn đến ký túc xá SỐ 4 sao?". Tiểu Mã bắt đầu nhích lại gần Diệp Thiếu Dương, nhìn thoáng qua tay của , cả kinh : " phải chứ, giờ này mà cậu còn chơi trò Rắn Săn Mồi?"

      " chơi trò đó chơi trò nào? Vui lắm!".

      "Ha ha, đừng cậu cũng chơi Tetris (2) nhé?"

      (2) Tetris: xếp gạch

      "Có chứ, chỉ là tôi chơi 3 tiếng rồi chưa chết nên bây giờ rất ít chơi.".

      "Được rồi, cậu thắng.". Tiểu Mã hoàn toàn bị thuyết phục, đành leo lên giường ngủ.

      Diệp Thiếu Dương vẫn chơi tiếp nửa tiếng nữa, rất vất vả mới cho con rắn ăn đến mức thân nó chiếm hết cái màn hình, chỉ còn lại hai điểm cuối cùng. Diệp Thiếu Dương bày mưu tính kế nghĩ biện pháp qua màn, bỗng nhiên điện thoại rung rung, lên tin nhắn, thoáng cái bất động, chờ nó trở lại bình thường, con rắn đập đầu vào tường chết.

      Đậu xanh, suýt chút nữa phá kỷ lục! Diệp Thiếu Dương bực bội, mở tin nhắn lên xem kẻ nào dám cả gan quấy rối mình, vừa nhìn thấy chữ "Chu Tĩnh Như", lập tức khó chịu đều tan biến, vội vàng mở ra đọc: Tối nay em mời ăn cơm, có rảnh ?

      Diệp Thiếu Dương nhanh chóng trả lời: Rảnh, rất rảnh.

      Chu Tĩnh Như lại gửi tin nhắn: có biết… quán ăn nào ngon ?
      Diệp Thiếu Dương bế tắc, mình mới vừa tới Thạch Thành này vài ngày, có biết chỗ nào ăn ngon đâu! định đánh thức Tiểu Mã dậy hỏi chút, thế nhưng lại sợ cậu ta theo làm bóng đèn, bèn suy nghĩ kỹ, hồi lại cho Chu Tĩnh Như địa điểm mà ai cũng biết: Căn tin.

      Nửa giờ sau, Diệp Thiếu Dương đứng trước cửa căn tin, chờ Chu Tĩnh Như đến. Chu Tĩnh Như hôm nay vô cùng yểu điệu thục nữ, mái tóc dài búi cao, mặc bộ sườn xám màu hồng in hình cờ Hoa Kỳ, ôm sát dáng người thon thả lả lướt, tư thái mê hoặc, chân mang giày cao gót màu hồng nhạt, cả người nhìn qua vừa gợi cảm lại vừa cao quý, rất có khí chất danh môn khuê tú.

      " nghĩ sao mà lại ăn ở căn tin vậy?". Chu Tĩnh Như nhàng bước tới đứng trước mặt Diệp Thiếu Dương, khẽ cười hỏi.

      Diệp Thiếu Dương hít sâu hơi, thoát khỏi bầu khí tươi đẹp mà Chu Tĩnh Như vừa tạo dựng, phục hồi tinh thần, rằng: " chưa bao giờ ăn ở căn tin, lần đầu tiên đến đây nên muốn thử cảm thụ chút! Nếu em thích chúng ta đổi chỗ khác!".

      " sao, em cũng chưa bao giờ ăn ở căn tin, chúng ta cùng nhau trải nghiệm nhé!".

      Vừa vào căn tin, Chu Tĩnh Như xinh đẹp lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

      "Đây chẳng phải là tiểu thư tập đoàn Chu thị, Chu Tĩnh Như sao? Tại sao lại ăn ở căn tin trường chúng ta?". Chu Tĩnh Như vốn nổi tiếng là thiên kim nhà giàu trong giới sinh viên đại học, rất nhiều người nhận ra , lập tức mọi người đều khỏi chấn động, sau đó ánh mắt đổ dồn phía Diệp Thiếu Dương ngồi bên cạnh.

      Diệp Thiếu Dương hôm nay chỉ mặc trang phục bình thường, TSm quần vải, mang giày dệt thủ công, ngồi cùng với Chu Tĩnh Như ăn mặc cao quý xinh đẹp, là chẳng có chút thích hợp.

      "Người kia là ai, ăn mặc vừa quê mùa vừa kỳ quái, Chu tiểu thư sao có thể hẹn hò với ? Hơn nữa lại còn hẹn ở căn tin?"

      "Trời ạ, thế mà tôi nghe có rất nhiều chư tôn công tử phải xếp hàng để mời Chu tiểu thư ăn, bọn tôi còn chẳng là cái thá gì, thế mà ấy lại... lại cùng với thằng nhà quê! Có phải tôi nhìn lầm ?"

      Chu Tĩnh Như nghe thấy những tiếng xì xầm bán tán lén đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, chỉ thấy vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, bộ dáng quan tâm hơn thua, khóe miệng vẫn nở nụ cười nhàng tự tin làm khỏi bội phục, quả nhiên là cao nhân thế ngoại, đối với những nghị luận trần tục hoàn toàn để trong lòng.

      nào biết đâu rằng, trong ruột Diệp Thiếu Dương vặn vẹo, tâm tình u ám, vô cùng ăn năn hối hận. Lúc từ nhà trọ trở về đầu óc choáng váng, quên mất có hẹn với Chu Tĩnh Như, nếu chạy mua bộ y phục lịch lãm! Thế nhưng việc đến nước này cũng chỉ đành cố gắng chống chế, giả bộ làm ra bộ dáng thanh cao phong nhã, đạo mạo trang nghiêm để che mắt thiên hạ.

      Diệp Thiếu Dương tốn hai mươi đồng mua hai phần cơm và nước, hai người chưa bao giờ ăn cơm tập thể nhưng cũng cảm thấy mùi vị tệ, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, Chu Tĩnh Như hỏi: "Hai ngày nay đâu?"

      " ra rất dài.". Diệp Thiếu Dương kể sơ lược chuyện xảy ra trong hai ngày cho Chu Tĩnh Như nghe, nghe xong há mồm trợn mắt, bởi vì biết đẳng cấp của Diệp Thiếu Dương cho nên khi nghe những chuyện kinh khủng này, đều hoàn toàn tin là .

      "Tiêu Lâm gặp quỷ?". Chu Tĩnh Như cả kinh .

      "Em biết Tiêu Lâm?".

      "Đừng quên em cũng là sinh viên Học Viện Ngoại Ngữ, Tiêu Lâm là trong những hoa khôi của trường em, gia đình vô cùng giàu có, hay qua lại với nhà em, cho nên cũng tương đối quen biết.". Chu Tĩnh Như : " ấy có việc gì là tốt rồi, đợi em gọi điện thoại hỏi thăm ấy chút!".

      Cơm nước xong, Chu Tĩnh Như nhìn đồng hồ đeo tay, thoáng im lặng, vốn định tìm nơi nào tốt, hai người vừa ăn vừa chuyện cũng khoảng giờ, kết quả là hai người ở căn tin chỉ mất hai mươi phút ăn xong, thấy thời gian còn sớm, đề nghị dạo đâu đó chút.

      Hai người tản bộ bên bờ hồ trong trường, sau đó dừng lại ở tiểu đình nghỉ chân. Chu Tĩnh Như mở ba lô, lấy ra chiếc điện thoại Iphone 6s, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

      "Thiếu Dương ca, em mua cho điện thoại di động mới, điện thoại di động của quá...". Chu Tĩnh Như che miệng cười cười: "Coi như em tặng , công năng nhiều hơn chút.".

      Diệp Thiếu Dương tiếp nhận điện thoại di động, cười hì hì: "Cảm ơn em quan tâm, đây là điện thoại di động gì?"

      "Iphone 6s, biết sao?". Chu Tĩnh Như hơi bất ngờ, chẳng biết người này xuyên từ triều đại nào tới?

      "À, ra đây chính là Iphone, cũng nghe qua! Ơ, nhưng sao mặt có phím bấm, vậy làm sao mà dùng?". Đột nhiên vỗ đầu cái, : " biết rồi, có xem TV, có phải dùng cây bút nho vẽ lên , tên gì mà Han…han- ba-bi (3) ấy, nhưng cao cấp hơn! Đa tạ em!".

      (3) Handy – baby: máy làm chìa khóa xe hơi. Đây là ảnh của nó :))
      Chu Tĩnh Như đờ người, nhìn lâu.

      Diệp Thiếu Dương cảm thấy được tự nhiên lắm, giơ tay lên sờ sờ mặt: " mặt có gì sao?".
      Chu Tĩnh Như lắc đầu: ", em nhìn xem giống nhân vật lịch sử nào!".

      "Ha ha, em cũng biết giống La Thành hả?"

      "La... Thành?"

      "Đúng vậy, Trương đại thẩm bán đồ ăn vặt dưới chân núi Mao Sơn ngày nào cũng bảo như La Thành (4)". Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng, nghĩ đến Trương đại thẩm là nhớ đến con Lý Tiểu Hoa của bà ấy, bé cũng là mỹ nữ đáng , đáng tiếc còn quá , chưa có nẩy nở nhiều. Ừm, phải đợi hai năm nữa rồi mới .

      (4) La Thành: là mãnh tướng trong tiểu thuyết lịch sử Tùy Đường diễn nghĩa. La Thành là con trai La Nghệ là em họ của Tần Thúc Bảo. Trong Thuyết Đường, ông mắt sáng, mặt trắng, môi son, ra trận thường mặt giáp trắng, văn hay, võ giỏi, là hùng thứ 7 đời nhà Tùy. Khi Dương Lâm đem quân vây Ngõa Cương quân, ông lén cha cứu viện giả làm Tần Quỳnh, mình ngựa giải vây cho Ngõa Cương quân. Sau thời gian ông cũng gia nhập quân khởi nghĩa ở đây. Sau khi Lý Mật lên làm vua, ông bất mãn bỏ cùng Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim sang Lạc Dương cùng Đan Hùng Tín và Vương Thế Sung. Từ Mậu Công sau khi hàng nhà Đường sang Lạc Dương chiêu hàng ba người. La Thành do bị bệnh nên theo được nên đành hàng Vương Thế Sung. Khi Lý Thế Dân tới đánh, ông sang hàng Đường và theo Lý Thế Dân chiến đấu.

      Bên kia, đầu của Chu Tĩnh Như vừa chảy vạch đen,hóa ra ta nghĩ rằng mình khen ta? …

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 31 vũ nương
      Dạy Diệp Thiếu Dương bấm điện thoại hết nửa ngày, cuối cùng cũng biết mấy thao tác căn bản. Chu Tĩnh Như lau mồ hôi, mệt hết sức, biết vậy mình giữ lại quyển sách hướng dẫn để cho tự đọc.

      Buổi hẹn hò lãng mạn ban đầu biến thành buổi hướng dẫn sử dụng điện thoại di động, Chu Tĩnh Như muốn khóc ngất.

      Trời tối, khí dần trở nên lạnh hơn, Chu Tĩnh Như phải về, Diệp Thiếu Dương liền tiễn ra cổng trường. Lamborghini của Chu Tĩnh Như tới, đậu bên ven đường, nữ tài xế liếc mắt nhìn qua cửa sổ xe, vô cùng bực bội. Vì sao Tĩnh Như tiểu thư cứ ở cùng với cái tên cặn bã thấp hèn như thế, rốt cuộc là làm gì?

      Nhìn ô tô rời , Diệp Thiếu Dương cũng quay trở về ký túc xá, vừa đến dưới lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy rồ ga phía sau, theo bản năng quay đầu lại, chiếc xe gắn máy phân khối lớn mở đèn sáng chói, từ đằng xa chạy đến.

      Trong trường học có thể xe máy?

      đợi phục hồi tinh thần, chiếc xe chạy đến gần, xe là tiểu tử cắt kiểu tóc Undercut mào gà, khóe miệng nhếch lên thành đường vòng cung, ràng cười khẩy .

      Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, người kia muốn gây với .
      Xe máy bóp kèn inh ỏi như muốn nhắc nhở mau tránh ra, thế nhưng tốc độ xe vẫn suy giảm, liên tục lái về phía trước.

      Diệp Thiếu Dương quay lại, chắp hai tay sau lưng nhìn đối phương, vẫn nhúc nhích.

      Két tiếng, chiếc xe máy dừng lại trước mặt , đầu mào gà có chút căm tức, vốn định áp đảo tinh thần của tên nhà quê kia, buộc phải nhường đường, thế nhưng ngờ vẫn thèm tránh. Bản thân mình dù hay hoành hành ngang ngược nhưng cũng thể tùy tiện đụng người trong sân trường.

      Đầu mào gà vẫn ấn kèn: "Mày chính là người vừa nãy ăn cơm cùng với Chu Tĩnh Như trong căn tin?"
      ra là vì Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm trong bụng.

      Đầu mào gà vừa vuốt cằm, vừa ấn kèn hai tiếng, đám người từ đâu chạy tới, đều mặc trang phục sinh viên, bộ dáng dưới hai mươi tuổi. Xem ra đám người này là đệ tử của , đứng dàn thành hàng ngang sau xe máy.

      Đầu mào gà giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ vào mình, vô cùng khí phách hỏi: "Nghe mày mới tới, biết tao là ai ?".

      "Đầu mào gà?”. Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Thất kính thất kính."

      đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên thấy đống người đứng lan can lầu hai, lầu ba, lầu bốn nhìn xuống, đoán chừng là bị thanh của xe máy làm kinh động.

      Đầu mào gà biến sắc, : "Hôm nay vốn là ngày tao hẹn Chu Tĩnh Như ăn cua, nàng từ chối, bảo là có cuộc hẹn quan trọng, kết quả, nàng lại ăn cùng với mày! Mẹ nó, mày để mặt mũi của mày ở đâu hả?"

      Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, lấy ra điện thoại di động lỗi thời, : "Để tôi giúp cậu hẹn lại ấy nhé?".

      Phía truyền đến tràng cười, đầu mào gà ngẩng đầu lên quát: "Cười cái gì mà cười!"

      lầu càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, ai sợ , bởi vì bọn họ lầu, trời lại tối đen, đố thấy được mặt mũi của họ.

      Đầu mào gà vươn tay chỉ vào người Diệp Thiếu Dương: "Nhìn trang phục của tiểu tử mày, bảo mày là tầng lớp công nông dân là xem trọng lắm rồi. , mày từ cái xó xỉnh nào tới?".
      Lần này người cười đổi thành mấy tiểu đệ bên cạnh .

      Đầu mào gà cảm thấy tự tin, tiếp tục chỉ tay vào Diệp Thiếu Dương uy hiếp: "Tao cho mày biết, tiểu tử, Tĩnh Như là người phụ nữ mà Trần Kiến Ba chọn, tiểu tử mày nên có ý đồ với nàng. Mau mau cút về làm ruộng với ông bà nhà mày, nếu lão tử xử đẹp mày!".

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày, thích bị người ta chỉ trỏ, nữ nhân có thể được, nam nhân tuyệt đối . Bất ngờ, nhận ra điều gì đó, miệng lầm rầm đọc câu quỷ chú, giơ tay ra, bắt được mái tóc của người trung, kéo nó đến trước mặt.

      Đó là nữ quỷ, trừ ra ai nhìn thấy.

      Nữ quỷ khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc chiếc đầm đen, mang tất chân màu xanh da trời, dáng người thập phần đầy đặn, trông cũng tệ lắm, chỉ là trang điểm quá nhiều, làm thể nhìn ra tướng mạo . Quỷ đương nhiên thể trang điểm, bất quá nàng chỉ biến thành hình dạng thích lúc còn sống mà thôi.

      Bị Diệp Thiếu Dương nắm tóc, nàng khom người, ngoan ngoãn đáng : "Đại sư tha mạng, tôi thấy có náo nhiệt nên đến xem chút..."

      Diệp Thiếu Dương để ý, hỏi nàng: "Chết mấy ngày rồi?"

      "Bảy ngày, hôm nay là đêm hồi hồn, thế nhưng tôi có thân nhân, chỉ đành dạo chơi chút, dạo xong trở về ty.". Ánh mắt nữ quỷ có chút đơn.

      "Lúc sinh tiền làm gì?"

      "Làm vũ nữ ạ! Sau khi ly hôn tôi có thu nhập, phải làm vũ nữ.". Nữ quỷ thoải mái , người chết cũng còn gì để giấu, trước Điện Diêm Vương tự có quyển sổ luận công. "Tôi thích khiêu vũ, thích trai đẹp, hì hì, đại sư, ngài đẹp trai nha!".

      Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nàng, giả bộ chính nghĩa lẫm liệt, thế nhưng trong lòng rất sung sướng.

      "Giúp ta chuyện, ta trả công cho ngươi, viết cho ngươi tấm Trần tình phù, thế nào?"

      Sắc mặt nữ quỷ vui vẻ: "Đương nhiên là được!"

      Trần Kiến Ba và đám người đối diện nhìn Diệp Thiếu Dương giơ tay lên trung, chuyện với khí, cả đám nhất thời ngây ngốc.

      "Cái gì đây, nó bị khùng hả? Này, thằng nhà quê, đừng có giả bộ, tao chuyện với mày đấy!". Trần Kiến Ba liền nhấn kèn mấy tiếng.

      Diệp Thiếu Dương với nữ quỷ: "Ngươi bám vào người tên đầu mào gà kia, tìm soái ca nào đó bên cạnh, sau đó khiêu vũ, nhảy càng đẹp càng tốt, thế nào?".

      "Được a! Tôi cũng muốn khiêu vũ cho nhiều người xem!". Nữ quỷ vui vẻ đồng ý: "Thế nhưng linh lực tôi quá cạn, tiểu tử kia lại có dương khí quá thịnh!".

      "Dễ thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ đọc câu Định hồn chú, sau đó : " !"

      Nữ quỷ bay lượn phiêu phất, bám vào người Trần Kiến Ba.

      Trần Kiến Ba mắng Diệp Thiếu Dương, bất chợt run rẩy cả người, thế rồi bỗng cười với Diệp Thiếu Dương, leo xuống mô-tô, nhìn chư vị tiểu đệ xung quanh, lẩm bẩm: "Ai đẹp trai nhất nhỉ?". Sau đó chỉ vào cậu trai tơ, lắc lắc cái mông bước tới, tay khoát lên bả vai của cậu, thản nhiên : "Đến đây, theo em khiêu vũ.".

      Cậu trai run sợ: "Trần ca, cái gì? Khiêu vũ sao?"

      Trần Kiến Ba giơ tay, ôm vòng qua eo của cậu, tay còn lại cầm lấy tay kia, : "Nhanh lên nào, theo em khiêu vũ, nếu cưng nhất định phải chết!". xong ôm cậu trai lắc lư tại chỗ, nhảy ba vòng. Cậu trai chưa từng khiêu vũ kiểu này, thế nhưng lão đại có lệnh, cũng chỉ đành bất lực tuân theo. Biểu tình mặt cậu rất quái lạ, vừa khóc vừa cười, trong lòng vô cùng buồn bực, lão đại có bị điên , sao tự nhiên lại nổi hứng khiêu vũ?

      Mọi người, bao gồm cả khán giả lầu, đột nhiên thấy chuyện này đều sợ khiếp vía, thiếu chút nữa từ lầu ngã xuống. Cả đám dưới lầu trợn mắt há mồm, nhìn hai người ôm nhau khiêu vũ.

      Tất cả đều im lặng, nên lời!

      "Trần ca, xong… xong chưa?". Cậu trai sợ hãi hỏi, muốn khóc thét lên. Cậu hiểu tại sao lại như vậy, lão đại coi trọng mình? Cho dù thế nào, từ nay về sau, cậu còn mặt mũi nào ở lại trường học nữa.
      Nữ quỷ cao hứng nhảy múa, đâu để ý đến cậu, chỉ biết khiêu vũ như những lần nàng khiêu vũ trong sàn nhảy, nhảy đến dạt dào tình cảm, ôm lấy cậu trai, vùi đầu vào cổ của cậu.

      "Aaaaaa!!!"

      Các sinh viên vừa nhìn thấy cảnh này đồng loạt phụt máu, những tiếng thét chói tai cất lên, cục diện hết sức sôi trào, ít người từ phòng ngủ lấy ra nồi niêu xoong chảo, dùng sức gõ ầm ĩ, tiếng thét chói tai cùng với tiếng huýt sáo nổi lên, vô số tràng pháo tay bùng nổ kịch liệt. Có người còn chịu nổi mở điện thoại di động lên, tìm bài nhảy Mạn Tam Vũ Khúc, bật loa tối đa, phát hình ảnh.

      Trần Kiến Ba ôm cậu trai đung đưa theo tiết tấu nhạc, nhàng nhảy múa...

      P/s: Lời của ông già Thanh Tử:

      "Cảm tạ các bạn ủng hộ, sách vốn lời, nếu có ý kiến gì, hoan nghênh nhắn lại. Hoan nghênh gia nhập nhóm độc giả thảo luận tình tiết, quà tặng là 1 cái lồng đựng cơm".

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 32 vũ nương
      Bài nhảy kết thúc, lầu có người hô to: "Bài nữa !".

      bản nhạc Waltz cất lên làm nữ quỷ vô cùng hưng phấn, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều người ủng hộ, nhất thời nữ quỷ cảm thấy vui vẻ. Lúc còn sống nàng chỉ hay khiêu vũ trong sàn, chưa từng được nhiều người tán thưởng như vậy, lập tức quan tâm đến cậu trai chống cự thế nào, ôm lấy cậu điên cuồng nhảy nhót.

      Toàn trường ồ lên, tiếng gõ nồi gõ chảo ngày lớn, sinh viên kéo đến xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, đám hủ nữ hét to: " nhau , nhau , nhau …”.

      Nhảy xong điệu Waltz, Trần Kiến Ba cảm thấy cậu trai còn phối hợp với mình nữa, lập tức đẩy cậu ra ngoài, tự mình nhảy đơn. Có người thấy thế liền bật nhạc trong điện thoại di động, Trần Kiến Ba nghe thấy liền nhảy theo. nhón chân nhàng như hồ điệp bay múa, khi giang tay như làn mây bay lượn, khi uốn éo vòng eo tựa liễu rũ mảnh mai, nở nụ cười ngọt ngào say lòng người, chiếm được ủng hộ nhiệt liệt của toàn thể dân chúng.

      Diệp Thiếu Dương đứng bên khoanh tay cười gian trá, Tiểu Mã chẳng hiểu chuyện gì, khoác tay lên vai của , nhìn cảnh tượng trước mắt đến ngây ngốc: "Ôi đệt mợ, mù mắt chó của mình rồi! ngờ Trần Kiến Ba lại khiêu vũ tốt như vậy!".

      màn xôn xao ầm ĩ làm bảo vệ cũng phải chạy tới, ông thấy có người khiêu vũ dưới lầu ký túc xá nam sinh cả kinh nên lời. Vốn ông định ngăn lại nhưng vừa nhìn thấy người khiêu vũ là Trần Kiến Ba, lập tức cả hàm đều rớt xuống, dám đắc tội, đành né sang bên làm khán giả.

      Trần Kiến Ba nhảy đến mức xúc động, lấy tay che mặt, kiều hỏi những người xung quanh: "Tôi nhảy có đẹp ?"

      "Đẹp, đẹp, cực kỳ đẹp!". Mọi người hò hét, đương nhiên cũng có người chịu nổi khẩu vị nặng, ói ra ngay tại chỗ.

      Cục diện sôi trào tới đỉnh điểm.
      Diệp Thiếu Dương cảm thấy đủ, đọc đoạn chú văn gọi nữ quỷ trở về. Nữ quỷ còn chưa thỏa mãn, rời khỏi thân thể Trần Kiến Ba mà vẫn cố gắng nhảy thêm chút nữa.

      "Nhảy vui chưa?".

      "Quá vui, cả đời tôi chưa bao giờ khiêu vũ cách thoải mái đến như vậy, tạ ơn đại sư thành toàn.". Nữ quỷ khom người .

      "Đa tạ hỗ trợ, giờ ty báo cáo thôi!". Diệp Thiếu Dương viết lá Trần tình phù, thổi vào trung, nữ quỷ hóa thành làn khói bám vào phía lá bùa, thoáng chốc biến mất.

      Bên kia, mọi người thấy Trần Kiến Ba nhảy xong, hẹn mà cùng vỗ tay ào ạt. Trần Kiến Ba đứng ở giữa sân ngây ngốc, vẻ mặt mờ mịt luống cuống, vội kéo tiểu đệ lại, hét lớn: " cho tao biết chuyện gì xảy ra?".

      Người nọ cố nín cười, khen ngợi: "Trần ca, khiêu vũ là đẹp!"

      "Khiêu vũ?". Trần Kiến Ba nhất thời hóa đá, lúc này chợt có nữ sinh nhút nhát tới, : "Trần học trưởng, nhảy là tốt, có thể gia nhập nhóm vũ đạo của chúng tôi ?"

      ... Chuyện diễn ra sau đó Diệp Thiếu Dương cũng nhìn tiếp nữa, theo mọi người lên lầu, vừa vào ký túc xá, Tiểu Mã bò lăn lộn giường, cười đến chảy cả nước mắt.

      "Đúng là ** thanh niên sôi nổi a, ha ha ha, cười chết mất, là tuyệt cmn vời, còn vui hơn xem hội xuân nữa!".
      Cười lúc sau, Tiểu Mã mới đứng lên, chỉ vào Diệp Thiếu Dương : "Đại huynh, tại hạ nhìn thấy huynh viết phù, đây ràng là huynh giở trò quỷ! Hơn nữa tôi còn biết lý do, cậu cùng Chu Tĩnh Như ăn cơm ở căn tin, chuyện này đồn ra khắp toàn trường rồi. Trần Kiến Ba tìm cậu gây , cho nên cậu mới... có đúng ?".

      "Cậu nghĩ tôi dám làm như vậy à?"

      "Đối với loại người như , thế nào mới là dám làm?". Nghĩ đến cảnh Trần Kiến Ba khiêu vũ, Tiểu Mã lại cười ha hả.

      "Có điều tiểu Diệp tử này, phải là tôi gì cậu, nhưng cậu mời thiên kim tiểu thư nhà người ta ăn, đến khách sạn lớn ít nhất cũng phải đến nhà hàng đặc biệt nào chứ. Sao lại có thể gà như vậy, cư nhiên dẫn người ta đến căn tin! Cậu...cậu…cậu… là phí của giời quá a!".

      Diệp Thiếu Dương vốn rầu chuyện đó, nghe cậu ta xong còn buồn bực hơn.

      Lúc này Chu Tĩnh Như đột nhiên gọi điện thoại đến, vừa bắt máy lập tức hỏi: "Thiếu Dương ca, em nghe Trần Kiến Ba tìm gây , sau đó … chuyện gì xảy ra?".

      Diệp Thiếu Dương thẳng thắn trả lời, tìm nữ quỷ bám vào người .

      Chu Tĩnh Như bật cười: "Em biết là giở trò quỷ mà! À, giải thích với chút, em và cái tên đó có quan hệ gì đâu, mực theo đuổi em, nhưng em để ý tới !".

      Diệp Thiếu Dương chợt ngẩn ra, ấy giải thích với mình làm gì?

      "Nhà phải rất có tiền sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      "Nhà giàu mới nổi thôi!". Chu Tĩnh Như khinh thường : "Nhà có qua lại buôn bán với nhà em, em cũng tiện đắc tội với . cả ngày làm chuyện xấu, đáng ra phải sớm có người chỉnh cho rồi! Bất quá, với tính cách của , nhất định trả thù , Thiếu Dương ca, nhớ cẩn thận!".

      "Cứ để đến đây, lần sau tìm cho quỷ hồn kỹ nữ!".

      "Ha ha...". Chu Tĩnh Như cười rộ lên, tưởng tượng Trần Kiến Ba mà trong vai kỹ nữ, quả đẹp đến mức dám nghĩ nữa.

      Hơn chín giờ tối, Diệp Thiếu Dương bị Tiểu Mã lôi đến căn tin ăn đêm, trong phòng ăn có rất nhiều người, có người mở video clip Trần Kiến Ba khiêu vũ, mọi người vây quanh lại cùng xem, thỉnh thoảng cả đám lại cười rộn ràng.

      Tiểu Mã tìm người hỏi thăm tin tức của Trần Kiến Ba, có người biết được tình hình lúc đó, xấu hổ và giận dữ tới mức ngất xỉu, phải đưa đến bệnh viện. Xét thấy khả năng vũ đạo của , nhất là ở phương diện vũ đạo nữ, toàn trường đặt cho biệt hiệu mới: Vũ Nương.

      Biệt hiệu này, quá chuẩn xác.

      Ăn uống xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã trở về ký túc xá, chuẩn bị đồ đạc, Diệp Thiếu Dương với cậu ta: "Chỗ kia hung hiểm, cậu nên đến, để mình tôi là được rồi!".

      Tiểu Mã khoát tay : "Tôi cũng muốn đến, chỗ tà môn như vậy, có biết bao nhiêu pháp sư chết ở bên trong, tôi nhất quyết !". Chợt cậu nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiếu Dương lom lom nhìn mình, ý thức được lỡ lời, vội cười : "Tôi mấy pháp sư khác a, cậu pháp lực cao cường, chắc chắn có việc gì đâu! Bất quá vẫn nên cẩn thận chút!".

      "Ít nhất cũng còn tiếng người!". Diệp Thiếu Dương hừ tiếng, cài nút đai lưng, rời khỏi ký túc xá.

      Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương tới ký túc xá SỐ 4. Đây là khu nhà cũ của Học Viện Ngoại Ngữ, đêm khuya có ai, đến những sinh viên đương vụng trộm cũng muốn tới chỗ này.

      Phía ký túc xá vẫn là mây đen bao phủ, khí trùng trùng.

      Cửa sổ lầu hai tối hôm qua vào vẫn còn mở, tuy rằng thang gỗ bị lấy mất, thế nhưng làm khó được Diệp Thiếu Dương. chạy lấy đà, nhảy bật lên , hai chân thoăn thoắt đạp vào tường, sau đó nhanh chóng duỗi tay nắm lấy bệ cửa sổ, leo vào dễ dàng.
      Hôm qua vội vàng cứu người nên nhìn kỹ mọi thứ bên trong, đêm nay Diệp Thiếu Dương lần lượt kiểm tra từng ngóc ngách của ký túc xá. Ký túc xá khí rất nặng, chắc chắn vừa có lệ quỷ ở đây lâu, chẳng qua bây giờ còn nữa.

      hành lang trống trải, hai bên là những căn phòng tối om đen kịt, những cánh cửa phòng bị gió bên ngoài thổi vào đung đưa, phát sinh tiếng vang ken két, rất giống bộ phim kinh dị. Diệp Thiếu Dương hoàn toàn miễn dịch với những hình ảnh ấy, thế nhưng cả tòa nhà đều tràn ngập mùi khí nồng nặc, làm cũng cảm thấy tương đối áp lực.

      Diệp Thiếu Dương nhớ tới nữ quỷ từng , phong ấn sào tại lầu , vì vậy men theo cầu thang xuống bên dưới.

      Kiến trúc lầu tương tự như lầu hai, chỉ khác ở chỗ đối diện cửa chính còn có gian phòng khách, hình như từng là nơi trưng bày những vật dụng gì đó, giờ chỉ còn lại pho tượng hình quả địa cầu, nằm cái giá xi măng tứ phương.

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền thấy cái giá đỡ tượng có vấn đề, bèn tiến lên tỉ mỉ quan sát. nhìn ra chỗ nào đúng, thế nhưng tin tưởng vào trực giác Thiên Sư của mình, giá đỡ tượng này nhất định có vấn đề! định cúi người kiểm tra đáy giá chút, đột nhiên, cảm giác được phía sau có người nhìn mình…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 33 do thám quỷ lâu vào ban đêm
      Diệp Thiếu Dương bất ngờ quay lại phía sau, có gì cả, tuy nhiên có thể khẳng định, có thứ gì đó vừa tiến vào gian phòng, hơn nữa còn đứng sau lưng mình 5 mét.

      Tình huống như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Thân là pháp sư, quỷ vốn dĩ thể trốn tránh trước mặt , trừ phi nó là... tà linh.

      Nhưng nó từ đâu tới?

      Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, chợt hiểu: sào huyệt linh có khí cực nặng, rất dễ dàng phát sinh tà linh. Mà phong ấn dùng để đối phó với quỷ lại có tác dụng với nó, cho nên Diệp Thiếu Dương suy đoán, con tà linh này sinh ra từ sào, hơn nữa phía dưới chỉ có con!

      Diệp Thiếu Dương đưa tay vào đai lưng, lấy ra hạt đậu đồng, thận trọng suy nghĩ: Nếu đối phương dám đến, chắc chắn tu vi của nó thấp. Thế nhưng nó có muốn đánh nhau hay lại là chuyện khác. Vạn nhất nó đánh lại rồi bỏ chạy, chui xuống lòng đất, mình biết tìm nó ở đâu? còn muốn bắt tù binh, hỏi han tình hình sào này chút.

      Suy nghĩ hồi, Diệp Thiếu Dương nảy ra chủ ý, cố ý xoay người lại chạy lên lầu. Vật kia quả nhiên chạy theo.
      Chạy qua ngã rẽ ngay cầu thang, Diệp Thiếu Dương len lén lấy gương bát quái ra, chiếu về phía trước, kết quả chỉ thấy đám khí đen bay lượn, nhìn thấy bên trong có thứ gì.

      Mẹ kiếp, rốt cuộc là cái gì?

      Diệp Thiếu Dương hết sức nghi hoặc, liền mạch chạy thẳng tới lầu bốn, trực tiếp vào phòng 404 ký túc xá. Vừa bước vào cửa, tiện tay lấy ra gương bát quái, đặt lên phía khung cửa, sau đó vào bên trong. Cảm giác tà linh đuổi tới gần, Diệp Thiếu Dương lập tức niệm chú, xuất ra lá bùa kích hoạt gương bát quái.
      Gương bát quái lấy tường làm ranh giới, tạo thành tiểu phong ấn, bất kể là quỷ hay là tà linh, chỉ cần tu vi quá nghìn năm, thể nào phá bỏ phong ấn.

      Diệp Thiếu Dương thở dài hơi, xoay người lại, dựa vào bệ cửa sổ, mặt mỉm cười nhìn tà linh, nghĩ thầm, đố tiểu tử ngươi chạy thoát!

      Tà linh vẫn nhúc nhích, tựa hồ chẳng có chút sợ hãi khi biết mình bị vây.

      Diệp Thiếu Dương còn định xuất thủ bỗng có tiếng bước chân từ ngoài hành lang truyền đến, dừng ở trước cửa. đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, ánh đèn pin sáng chói liền chiếu thẳng vào mặt , đồng thời giọng trong trẻo của nữ nhân cất lên: "Ai ở trong phòng?".

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, giơ tay che ánh sáng, hỏi: " là ai?"

      "Cảnh sát.". đợi Diệp Thiếu Dương ngăn cản, đối phương vào bên trong. Diệp Thiếu Dương tránh né ánh đèn pin, nhìn chằm chằm vào người phía trước. Đối phương là hơn hai mươi tuổi, gò má cao, mắt to, dáng đẹp, cắt tóc ngắn, mặc bộ váy màu đỏ, thân hình chuẩn như đồng hồ cát. Diệp Thiếu Dương tự chủ được đưa mắt ngắm nhìn bộ ngực căng tròn của nàng.

      "Này, nhìn gì đấy!". Đối phương lấy đèn huơ huơ trước mặt : "Thành trả lời, nửa đêm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì?"

      "Chỗ này thể tới sao? Thế đem giấy chứng minh cho tôi xem.".

      " có giấy chứng minh, mau, ngươi tới đây làm gì?".
      "Tôi là đạo sĩ, tới bắt quỷ.". Diệp Thiếu Dương thẳng thắn thân phận của mình, tránh dây dưa với nàng, dù sao trong phòng trừ bọn họ ra còn có con tà linh. Vừa chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa dùng ý niệm cảm giác vị trí của tà linh, nó vẫn đứng sau lưng mình nhúc nhích.

      "Bắt quỷ?". Nữ cảnh sát lạnh lùng cười: " ngôn hoặc chúng!"

      " tin, tôi chứng minh cho xem.". Diệp Thiếu Dương nhấc tay, vứt hạt đầu đồng về phía tà linh.

      tiếng, khói đen bốc lên, ra bóng người màu đen bay lất phất ra ngoài cửa. Vừa bay tới khung cửa, gương bát quái liền phát ra đạo ngân quang, bóng đen đụng vào bức tường vô hình, lập tức văng thẳng về chỗ cũ.

      "Ặc! Ngu thế!". Diệp Thiếu Dương cũng chấn kinh, sao tà linh này lại có thể giống cương thi đến thế, chút thông minh cũng có?

      "Quỷ a!". Nữ cảnh sát vừa thấy bóng đen lập tức hét lên tiếng, đèn pin rơi xuống mặt đất.

      Tà linh lại lần nữa bay về phía phong ấn, Diệp Thiếu Dương phi thân lên, tay trái nặn pháp quyết chụp về phía trước, mắt thấy gần bắt trúng tà linh, tà linh đột nhiên co người lại, lộn nhào cái. Dường như là để chứng minh mình cũng có chỉ số thông minh, nó giơ hay cánh tay dài, nhắm vào nữ cảnh sát sợ choáng váng.

      "Cẩn thận!". Diệp Thiếu Dương nắm được lưng áo nữ cảnh sát, cố gắng kéo nàng lại, "Xoạt" tiếng, y phục rách ra, nữ cảnh sát cũng ngã ngồi xuống đất, tránh khỏi tập kích.

      Diệp Thiếu Dương giơ tay bắn ra tám miếng tiền Ngũ đế. Tám miếng tiền lần lượt bay lên trung sắp thành hình bát quái phương vị, đánh về phía tà linh.

      "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"

      Tiền Ngũ đế trong nháy mắt đánh trúng tà linh, phát ra luồng sáng tím. Bóng đen kêu lên tiếng, ngã phục xuống đất, cả người vặn vẹo co quắp, thân thể càng lúc càng dần, sau đó biến mất, chỉ để lại bãi màu đen mặt đất.

      Diệp Thiếu Dương hết sức phiền muộn, mình hao tâm tốn lực bày phong ấn dụ tà linh tới, vốn dĩ định bắt nó để tra khảo phen, ai ngờ lại có bà cảnh sát đáng ghét từ đâu chạy đến phá. Để đảm bảo an toàn, mình đành phải xài chiêu cuối, sử dụng đồng tiền đánh chết nó.

      "Cảnh sát tỷ tỷ, an toàn rồi, thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn bãi màu đen mặt đất . Thế nhưng thấy ai đáp lại, bèn quay đầu nhìn, vừa quay lại, suýt chút nữa xịt máu mũi.

      Nữ cảnh sát mất hết quần áo trần như nhộng ngồi dưới nền nhà, người chỉ còn lại ba mảnh vải che thân, là kiểu nội y rất , vô cùng gợi cảm. Tuy rằng nàng nỗ lực dùng hai tay che chắn, thế nhưng bộ ngực quá lớn vẫn lộ hơn phân nửa ra bên ngoài. Dưới ánh đèn pin, làn da trắng mịn như tuyết lên tỳ vết, hoàn toàn thấy mọi đường cong khêu gợi.

      Diệp Thiếu Dương ngờ mình lại nhìn thấy cảnh xuân cực hạn như vậy, nhất thời đầu óc choáng váng, ánh mắt tự chủ được rơi vào hai quả cầu bóng bẩy thân. nuốt nước miếng ực cái, sâu trong nội tâm vang lên tiếng tán thưởng: Oa...

      “Nhìn cái gì mà nhìn!”…

      “Vẫn còn nhìn sao?”. Vẻ mặt nữ cảnh sát đỏ bừng, từ trước đến giờ nàng chưa từng bị ai nhìn thấy thân thể, hơn nữa lại còn là nam nhân xa lạ, trong lòng vô cùng xấu hổ và giận dữ, vội vàng cầm lấy những mảnh y phục rách, che lại phía trước.

      Chiếc váy của nàng rách từ xuống dưới, căn bản thể mặc được nữa, hết thảy mọi chuyện đều là tại cái tên đáng ghét này gây nên, nữ cảnh sát càng nghĩ càng giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương, tức giận hét: "Ta muốn giết ngươi!!"

      "Oán niệm sâu a!". Diệp Thiếu Dương cả người run rẩy, gãi đầu cái : "Cơ mà, tôi cũng đâu phải cố ý, vừa nãy nếu như tôi cứu , tiêu rồi!".

      "Ta có chết thành lệ quỷ, cũng muốn giết ngươi!!!". Nữ cảnh sát càng hét to hơn.

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu: " cũng nhìn thấy rồi đó, có quỷ, tôi chỉ bắt quỷ mà thôi!".

      "Ta thấy , ai mà biết có phải do ngươi làm ra hay ! Ngươi là đồ vô lại, là tên lưu manh!".
      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ : "Được được, gì cũng được, chuyện này kết thúc tại đây, tôi dẫn ra ngoài!”.

      "Ta thế này, làm sao mà ra ngoài?". Nữ cảnh sát phát tiết xong, giọng chợt trở nên ủy khuất.

      Diệp Thiếu Dương len lén liếc nhìn ** trắng như tuyết lộ ra bên dưới lớp áo rách của nàng, : "Vậy , gọi điện thoại kêu người mang quần áo tới, có được ?".

      "Ngươi hay nhỉ, để người ngoài nhìn thấy ta khỏa thân ở cùng nam nhân ta... ta biết giải thích thế nào? Nếu ta bảo ngươi có năng lực giết quỷ, vì tróc quỷ nên mới để xảy ra cớ , ngươi nghĩ ai tin?".

      Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy cũng đúng, nam quả nữ ở cùng nhau trong phòng, nữ bán khỏa thân, y phục bị xé bỏ, cho dù chỉ là người đơn thuần nhìn thấy, cũng khó tránh khỏi liên tưởng đến chuyện nào đó…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :