1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 24 lần thứ hai vào giấc mộng
      cảnh vệ bước tới, thân thiết chào hỏi lão Quách, mời ba người lên xe cảnh sát, vừa lái xe vừa sắp xếp cho cảnh sát khác lái xe của lão Quách trở về thành thị. Dọc đường , lão Quách thêm mắm dặm muối kể về chuyện vừa xảy ra trong động, có quỷ có cương thi, làm cho cảnh vệ kia sợ hết hồn khiếp vía, mau chóng nhanh lái xe quay về.

      "Trương Đội, đây là cương thi đó nha, ràng ta bậy.". Lão Quách cầm hàm răng cương thi nhét vào đùi .

      Trương Đội run rẩy dám nhìn: "Lấy ra lấy ra , cần chứng minh, tôi đương nhiên tin ngài, cứ yên tâm chờ phí dịch vụ. Thôi, tôi đưa cho ngài trước vậy!".

      "Năm vạn đủ…". Lão Quách liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc: "Năm vạn chỉ là giá của con bạch mao cương thi, bọn ta phải giết hai đồng tử, hai lệ quỷ, ta coi ngươi như là bằng hữu, lấy... hai vạn nữa thôi. OK?"

      Trương Đội hơi khó xử: "Giá thích hợp lắm, lão Quách, ngài cũng biết, bọn tôi đưa cho ngài phí dịch vụ là dựa theo tiêu chuẩn kỹ thuật của chuyên gia mà chi trả, năm vạn đồng phải con số , còn nhiều nữa là..."

      " cho cũng được, lần sau đừng tìm ta. Được rồi, ta còn con thi trùng, ngươi có muốn nhìn thấy ?". Lão Quách giả bộ lục túi: "Bất quá ngươi phải cẩn thận, đồ chơi này nếu như cắn trúng người, ngươi biến thành cương thi."
      " , tôi nhìn đâu!". Yết hầu Trương Đội như muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi tin các ngài càng vất vả công lao càng lớn, bảy vạn, tuần nữa, tôi đưa cho ngài!"

      "Hắc hắc, Trương Đội dễ chuyện.". Lão Quách cười hòa nhã.

      Trương Đội buồn bực suy nghĩ, khó mà từ chối ông a, ông mà cho đồ chơi kia cắn tôi cái, lần sau đồn cảnh sát lại mời ông tới đối phó cương thi, phỏng chừng chính là đối phó với tôi. Đúng là có chơi nổi với đám pháp sư các người.
      Trương Đội lái xe đưa bọn họ đến khách sạn năm sao, để lại vạn đồng, mượn cớ công vụ bận rộn vội vã rời khỏi. Ba người lên phòng tắm rửa, sau đó tới nhà hàng, lão Quách đãi bàn thức ăn ngon, mở chai rượu Ngũ Lương Dịch (1), chúc mừng lần đầu tiên hợp tác thuận lợi.

      (1) Rượu Ngũ Lương Dịch: loại rượu của Tứ Xuyên, được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng la “ba chén tràn hứng khởi, giọt cũng lưu hương”. Rượu có lịch sử 600 năm bắt đầu từ thời nhà Minh. Loại ngũ lương dịch tửu thượng hạng được sản xuất và ủ trong các bình đất sét 10 năm.

      Rượu quá ba ly, lão Quách lấy ra vạn đồng, ném cho Diệp Thiếu Dương, bảo: "Tiểu sư đệ, vạn đồng đệ cầm trước, sáu vạn còn lại ghi sổ, chờ sau khi lãnh được ta gọi cho đệ.".

      Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Đây là ý gì? phần huynh cũng lấy?"

      "Ha ha, lần đầu tiên hợp tác cùng tiểu sư đệ, ta có ta muốn chia tiền với đệ chưa? Hơn nữa mọi chuyện đều là do đệ làm, ta chỉ là chạy chân chút thôi.".

      "Huynh đừng như vậy, mọi thứ đều là do huynh cung cấp, huynh ít nhất cũng phải được hai vạn."

      Tiểu Mã ở bên khó chịu nhìn nhìn, dùng ngón tay gõ vào bàn: "Này này, hai người đẩy tới đẩy lui, quên tôi rồi có đúng ? Tiền của tôi đâu?"

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, chậm rãi : "Giao Mỹ Kim Bảo của cậu ra đây, tôi đưa cậu tiền.".

      Tiểu Mã nhanh chóng tính toán chút, Mỹ Kim Bảo ít nhất cũng nặng hai lượng, hai lượng bằng trăm gam, giá vàng tuy hay bị mấy bà thím hạ xuống, thế nhưng gam vàng cũng được khoảng ba trăm đồng, thế ... Khửa khửa khửa: "Các người cứ trò chuyện, các người cứ trò chuyện, bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi nhé!"

      Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử có dặn phải tìm người, liền hỏi lão Quách: "Sư phụ , năm đó Đạo Phong sư huynh sau khi xuống núi có đến trạm thứ nhất là Thạch Thành, chẳng biết y có tìm huynh hay ?"

      Lão Quách gật đầu: "Có, khi đó ta là trợ thủ của , có làm qua vài chuyện đại , gầy dựng danh tiếng, mới mở được cửa tiệm này, lại tiếp, ta có thể có ngày hôm nay, cũng là nhờ vào hào quang của Đạo Phong sư đệ."

      Diệp Thiếu Dương : "Sau đó y đâu?"

      Lão Quách suy nghĩ chút, : " Tứ Xuyên làm chuyện, bảo là thập phần hung hiểm, thể dẫn ta theo. Ta nhớ trước khi có trở về Mao Sơn chuyến, tìm sư phụ mượn Thái Ất phất trần, sau đó bặt vô tín.".

      Diệp Thiếu Dương buồn rầu cười khổ, Đạo Phong đâu có mượn Thái Ất phất trần, ràng là ăn trộm. Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ lúc ấy Đạo Phong trở về núi có mua cho mình xâu mứt quả, dặn mình đứng ở ngoài cấm địa canh chừng, vì việc này, bị phạt nhốt trong phòng nửa tháng, sau này vì có ai nấu cơm giặt giũ, sư phụ mới thả ra.

      Mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này, Diệp Thiếu Dương đều cảm thấy rất mất mặt, bị xâu mứt quả lừa mất bảo vật Đạo gia Thái Ất phất trần, nếu bảo bối sớm muộn gì cũng là của , ừm, cho dù là ăn trộm.

      "Phải rồi, tiểu sư đệ, thời gian Đạo Phong đến Tứ Xuyên là vừa qua Tiết Đoan Ngọ, có gửi cho ta bao bánh chưng, ta mở ra nhìn thấy lá gói bánh có bức họa gì đó mà dùng chu sa vẽ, hình như là địa đồ, vẫn còn dấu hiệu, ta liền sao chép lại. Nó nằm trong cửa hàng, ta quay lại lấy cho đệ xem.".

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày : "Địa đồ, địa đồ chỗ nào?"

      " biết, ta nhận ra chỗ nào hết.".

      Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, dùng lá gói bánh chưng vẽ bản đồ, ý tứ rất ràng, gạo nếp có thể trừ tà, làm như vậy là để phòng ngừa "Địa đồ" bị ma quỷ nhìn thấy, cẩn thận như vậy là vì cái gì?

      "Ngoại trừ địa đồ ra còn gì nữa sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      Lão Quách lắc đầu: " còn gì cả."

      Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất có thể là: Đạo Phong phát nơi thần bí cực kỳ nguy hiểm, có thể là sào lệ quỷ hoặc cấm địa thi vương, lại phải cố gắng tiến vào thể lùi bước, lo lắng mình giải quyết được, cho nên mới gửi về tấm địa đồ cho lão Quách, để hậu nhân có cơ hội lần theo địa đồ mà tìm, hoàn thành công việc của .

      Điều mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi ra chính là vì sao đem địa đồ trực tiếp gửi cho sư phụ, lại chỉ gửi cho sư huynh ngoại môn? Với pháp lực của lão Quách, cũng thể hoàn thành mọi chuyện được.

      có ở đây, chuyện này có điểm kỳ quặc.

      giờ chút manh mối cũng có, nghĩ nữa cũng vô dụng, Diệp Thiếu Dương quyết định lấy địa đồ trước rồi mới từ từ nghiên cứu.

      "Được rồi sư huynh, lúc hạ sơn đệ có mang theo nhiều đồ đạc, chút nữa sư huynh quay về mang cho đệ mỗi thứ ít, cứ trừ tiền thù lao của đệ."

      Diệp Thiếu Dương xong đợi được lão Quách đáp lời, ngẩng đầu lên, thấy lão Quách nhìn chằm chằm vào phía sau mình.

      Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy thứ gì phía sau cả, lúc này mới thở dài, : "Sư huynh đừng dọa đệ!".

      Lão Quách nhíu mày: " phải đâu, ta nhìn bức họa kia, người bức tranh sao lại di động nhỉ?"
      Có thể là con ruồi a, huynh nhìn lầm rồi.". Diệp Thiếu Dương bưng ly rượu lên, uống ngụm, đột nhiên phun ra ngoài, xoay người nhìn lại, tường có bức tranh thuỷ mặc, vẽ vách đá dựng đứng sườn núi, có đường lên núi, đỉnh núi lại có tòa tiểu đình, lão Quách "Người trong bức họa" kia, chính là có người qua lại trong tiểu đình. giơ tay lên dụi mắt, xa xa nhìn thấy quả y như con ruồi đậu bức tranh.

      Phía dưới sườn dốc bắt đầu xuất vết nứt ngày lớn, núi đá chảy xuống, dựa theo diễn biến trong bức tranh, tiểu đình đỉnh núi và người đứng trong đình nhanh chóng rơi xuống.

      "Mẹ kiếp, đây phải là bức tranh, chẳng lẽ là màn ảnh chiếu phim hoạt hình?". Lão Quách khiếp sợ thôi.

      Diệp Thiếu Dương tới trước mặt Tiểu Mã, tiểu tử này lúc nãy còn thưởng thức Mỹ Kim Bảo, sau lại lui về ngủ ghế sa lon. Diệp Thiếu Dương chỉ lo trò chuyện với lão Quách, chú ý đến cậu ta lắm. lật người Tiểu Mã lại, thấy sắc mặt cậu ta hết sức dọa người, lông mày nhíu chặt, mồ hôi đầm đìa, cả người ngừng run rẩy, có vẻ hết sức khẩn trương.

      vào giấc mộng ngay dưới mắt của mình, Tiểu Mã lại vào giấc mộng! Người lạc trong bức tranh kia, chính là hồn phách của cậu ta…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 25 quỷ kí giả
      Diệp Thiếu Dương quan sát, lần này Tiểu Mã trầm mê còn sâu hơn, nếu chỉ dùng phương pháp thông thường rất khó gọi hồn về. bèn cắt ngón giữa, điểm giọt máu lên huyệt Nhân Trung, vỗ hai bên vai trái cái, sau đó châm thiên đèn, đọc lần dẫn hồn chú, giơ ngón giữa, dụng lực ấn vào đan điền của cậu ta.

      Tiểu Mã bỗng nhiên mở mắt, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, la lớn: "Tiểu Diệp tử cứu mạng a!".

      "Đừng hét, cậu tỉnh!".

      Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, thở phào, lau mồ hôi, lẩm bẩm : "Làm tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa ngã từ vách đá xuống.".

      Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn bức họa, nó khôi phục nguyên trạng, vách đá sườn, đình đứng vững, vô cùng nghệ thuật.

      Tiểu Mã cũng trở lại bình thường, mình vào giấc mộng khác gì lần trước, chẳng biết thế nào tự dưng lại xuất ngọn núi kia. Lần này có Diệp Thiếu Dương nhắc nhở, cậu biết mình lạc trong mộng, mơ mơ hồ hồ leo lên đỉnh núi, vào tiểu đình, bên người có gió ấm áp thoảng qua, mây xanh hờ hững trôi hư ảo, vốn cảm thấy cũng tệ lắm, ai ngờ mặt đất bỗng nhiên nghiêng hẳn sang phúa, vách núi nứt toác.

      "Mặc dù tôi ở trong mộng thế nhưng vẫn có bản năng sinh tồn, chỉ là cái đình kia hình như bị thứ gì đó chặn lại bốn phía, chạy ra được, vách núi sắp sập đến nơi, may mà lúc mấu chốt cậu đánh thức tôi dậy! Tiểu Diệp tử, đại ân này lời nào cảm tạ hết được, hay là kiếp sau cậu biến thành mỹ nữ, tôi hết lòng hầu hạ cậu!".

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Bớt ông nội, mới từ Quỷ Môn Quan trở về, còn có tâm tình giỡn.".

      Tiểu Mã cười khì khì: "Có cậu ở đây, tôi việc gì phải sợ, dù thế nào cậu nhất định cũng cứu tôi.".

      Diệp Thiếu Dương trong lòng rất đau xót, ông trời ơi, người bạn đầu tiên của tôi sau khi xuống núi, chính là loại mặt dày vô lại thế này sao?

      Lão Quách qua nghe bọn họ chuyện cũng hiểu đôi chút, nhíu mày : "Tiểu sư đệ, chuyện này rất phiền phức."

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ừ! rất phiền phức, người này có thể đem hồn phách người sống vào trong bức tranh, còn có thể cải biến cảnh tượng trong tranh dùng để giết người, chứng tỏ tu vi của thấp, mấu chốt nhất là, lúc Tiểu Mã vào giấc mộng, đệ lại ở ngay bên cạnh cậu ta, căn bản cũng nhận thấy điểm bất thường... Người này, chắc chắn phải quỷ .".
      đảo mắt nhìn khuôn mặt của Tiểu Mã, rằng: "Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ chuyện lại phát sinh giống như vậy, người ta nhất định là nhắm vào cậu. Cậu ráng nhớ lại , gần đây nhất cậu có làm chuyện gì bất bình thường ?"

      Tiểu Mã nhíu mày suy nghĩ chút, ngập ngừng : "Dùng kính viễn vọng nhìn lén ký túc xá nữ sinh, có tính là... chuyện bất bình thường ?"

      "Cậu đàng hoàng chút coi, người ta bây giờ căn bản sợ tôi, chỉ cần cậu ngủ, người ta liền có thể lấy mạng cậu. Nếu cậu sợ chết, vậy tôi mặc kệ cậu!".

      Tiểu Mã vừa nghe những lời ấy liền luống cuống, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu : "Tôi đâu có làm gì, có thể... làm gì rồi, nhưng mà nhớ nổi! Cậu nhắc chút cho tôi nhớ !".

      Diệp Thiếu Dương trợn mắt: "Nếu tôi biết nguyên nhân còn hỏi cậu làm cái quái gì?". Sau đó nghĩ lại cũng phải, nhiều người chọc trúng ma quỷ toàn là ngẫu nhiên hoặc vô ý hành động, nếu như chút cũng nhớ khó tìm được manh mối.

      Suy nghĩ chút, Diệp Thiếu Dương liền xoay người hỏi lão Quách: "Thạch Thành có quỷ ký ?"

      "Đương nhiên là có, đệ muốn thỉnh, ta tìm người đáng tin cậy cho đệ.".

      Trả tiền, ba người cùng nhau quay về phòng của Diệp Thiếu Dương. Đứng trong thang máy Tiểu Mã mập mờ hỏi: "Quỷ kỹ (1) là cái gì?"

      (1) Quỷ kỹ: Quỷ kỹ nữ :))

      "Địa phủ sắp xếp quỷ sai nhân gian thường cho cố định tại khu du đãng, phụ trách tiếp dẫn tân hồn, bởi vì trường kỳ chỉ sống ở chỗ cho nên chúng biết rất nhiều tin tức kỳ dị nơi ấy, tựa như phóng viên, ký giả hay đưa tin tức, thông tin giải trí, vì vậy giới pháp thuật chúng tôi gọi đùa chúng là quỷ ký.".

      Tiểu Mã lau mồ hôi: " ra là quỷ ký giả, làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng cậu muốn tìm nữ quỷ để ‘phục vụ’ tôi chứ…"
      Diệp Thiếu Dương đá vào mông cậu ta cái.

      Về đến phòng, Diệp Thiếu Dương dọn dẹp mấy vật dụng tủ đầu giường xong lấy từ trong túi đeo lưng ra cái Gương Bát Quái, đặt ở phía , dùng bút chu sa vẽ lên mặt gương ba đường thẳng, sau đó lại châm hai cây nến bằng sáp ong đặt hai bên gương đồng. Cuối cùng lấy ra lá bùa trắng, bảo lão Quách dùng bút chu sa viết lên tên của quỷ ký, đốt ngọn nến, toàn bộ khói bay vào gương đồng, bóng người màu đen từ mặt gương ra, là người đàn ông trung niên thân mặc Âu phục, chân mang giày da bóng loáng!

      "Còn ăn mặc thời thượng nữa mới ghê!". Diệp Thiếu Dương lảm nhảm.

      "Quỷ cũng phải lịch mới tăng thu nhập chứ!". Quỷ ký cười cười, quan sát từ xuống dưới Diệp Thiếu Dương: "Pháp sư mới tới à, phái nào?"

      Lão Quách đến bắt chuyện, cung kính : "Đây là tiểu sư đệ của ta, đệ tử nội môn Mao Sơn, bài vị Thiên Sư, mới vừa xuống núi, tìm Trương tiên sinh hỏi chút chuyện.".

      Trương tiên sinh làm ra vẻ kinh ngạc, chắp tay : "Còn trẻ như vậy là bài vị Thiên Sư, thất kính thất kính. Cậu so với Đạo Phong năm đó hạ sơn còn trẻ hơn vài tuổi.".

      "Ông biết đại sư huynh của ta?".

      Trương tiên sinh móc ra từ trong túi cuốn sổ , lật tới trang, : " Ngày 2 tháng 10 năm 1996, có đến tìm ta hỏi thăm tin tức Lục Mao Cương Thi ở Nam Thành, thiếu ta hai mươi cây hương nến, mười xấp tiền giấy, vẫn chưa trả. Nếu như cậu nhìn thấy , nhớ nhắc trả nợ cho ta.".

      Diệp Thiếu Dương cười cười: "Đợi ta hỏi xong tình thanh toán luôn thể!".

      Trương tiên sinh cười : " con ngựa là con ngựa, đây là quy củ, bất quá cậu là sư đệ của , giúp trả nợ, ta có thể châm chước. Cậu muốn hỏi chuyện gì?"

      Diệp Thiếu Dương hệ thống lại ngôn ngữ của mình rồi : "Có kẻ ta cũng biết là thứ gì, chỉ hoài nghi là tà linh, có thể đem hồn phách của người sống vào trong tranh vẽ, cải biến cảnh tượng trong tranh, tiêu diệt hồn phách con người. Xin hỏi, Trương tiên sinh có biết lai lịch của kẻ này hay ?"

      Trương tiên sinh lấy ra bộ bàn tính toán, đẩy đẩy kéo kéo lúc rồi ngẩng đầu lên, : "Ba mươi cây hương nến, mười lăm xấp tiền giấy."

      "Được!". Diệp Thiếu Dương đồng ý, tâm tình rất tốt, vốn chỉ định dò thái độ quỷ ký này chút thôi, ngờ ông ta biết.

      Trương tiên sinh hài lòng cười cười, đáp: "Đây là con tà linh, chẳng ngày sinh, chẳng lai lịch, mục đích đến Thạch Thành... cũng .".

      Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thổ huyết: "Ặc! Đây đâu thể xem là câu trả lời, lừa gạt à?"

      Trương tiên sinh cũng tức giận, cười : "Ta làm quỷ sai dưới thời Đồng Trị (2) ba năm, khi đó nó có ở Thạch Thành, luôn luôn độc lai độc vãng, hề đến báo cáo cho ta, cũng giao tiếp với bất kỳ ma quỷ nào. Chẳng ai biết nó hình thành bao lâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hại người, ta thể tùy tiện bắt nó.".

      (2) Đồng Trị (1856-1875): niên hiệu của vua Mục Tông, tức Ái Tân Giác La Tải Thuần, con trai duy nhất của vua Hàm Phong và Từ Hi thái hậu, thời Thanh, Trung Quốc.

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Nó chưa từng hại người?"

      "Chưa từng, sư huynh Đạo Phong của cậu năm đó từng quen biết nó, cũng diệt nó. Ta chỉ có thể cho cậu biết điều, nó là người trong bức họa.".

      "Người trong bức họa...". Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, chả trách nó có thể tự do vào các bức họa, nguyên lai là thuộc tính trời sinh. Người trong bức họa thông linh, loại chuyện này từ xưa đến giờ vốn hiếm, bởi vì có chút cơ duyên hoặc là được cao nhân chỉ điểm, người trong bức họa từ từ thông linh, có khả năng bước ra khỏi tranh. Tỷ như Nhan Như Ngọc trong Liêu Trai, cũng chính là người trong bức họa. (3)

      (3) Đây là truyện trong tuyển tập “Liêu Trai Chí Dị” của Bồ Tùng Linh, tựa “Mê sách” (Thư Si), kể về chàng Lang nhà nghèo nhưng vô cùng mê sách, mê tới nỗi quên ăn quên ngủ, trò chuyện với ai, muốn lấy vợ con. Thế nhưng đọc sách nhiều mà vẫn thi hoài đỗ công trạng. tối, đọc sách Hán thư đến quyển thứ 8, bỗng thấy hình mỹ nhân cắt bằng lụa mỏng ép giữa hai trang giấy, Lang kinh ngạc tự nhủ: "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc?" (Trong sách có người con dung nhan đẹp như ngọc chăng?). Mỹ nhân ngồi nhỏm dậy khỏi sách, bảo tên là Nhan Như Ngọc, kết làm phu thê với Lang. Sau nàng giúp Lang dần thoát khỏi việc mê sách quá đà, học tập bằng nhiều cách khác, cuối cùng phù trợ chàng thi đỗ Tiến sĩ, làm quan đất Mân.

      Người trong bức họa bản chất là tà linh thế nhưng có oán khí, bởi vì họ rất ít gây chuyện thị phi. Họ tồn tại vì mục đích nào đó hoặc để tu luyện, hướng về tiên vị. Cho nên, Diệp Thiếu Dương rất hiểu nổi, tà linh vốn hại người, vì sao cứ đến quấy rầy Tiểu Mã, lại còn muốn giết chết cậu ta? Hay là... mục tiêu của nó chính là mình?

      Diệp Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Làm thế nào mới có thể tìm được nó?"

      Trương tiên sinh : "Nó ở tại động phủ Đông Hoa Sơn, nhưng lâu rồi thấy quay về. Theo ta được biết, mỗi ngày nó lưu lạc khắp nơi, thấy bức họa nào phong cảnh đẹp liền chui vào bức họa đó!".

      Diệp Thiếu Dương gì, tà linh này còn tiêu sái hơn cả pháp sư như .

      "Ta cung cấp miễn phí cho cậu manh mối, ba năm trước, nó hay qua lại với nữ sinh đại học trong thành, sau này người nữ sinh chết, nó cũng biến mất lâu lâu, gần đây mới xuất trở lại.".

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Đại học trong thành? Chết trong lúc học đại học?"
      "Đại học Công Lý, Thạch Thành".

      Tiểu Mã ngẩn ra, cả kinh : "Người nữ sinh chết, có phải tên là Trần Lâm hay ?"

      Trương tiên sinh lại gảy gảy bàn tính: "Đây là chuyện liên quan, muốn biết, xin mời đưa thêm mười xấp tiền giấy.".

      Diệp Thiếu Dương cười khổ: " thành vấn đề."

      Trương tiên sinh cười thoả mãn: "Gọi là Trần Lâm."

      Tiểu Mã từ từ há to mồm, thọc tay vào túi lấy bóp tiền, rút ra tấm ảnh đưa cho Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm : "Chính là ấy...".

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 26 lầu bốn kí túc xá
      Bối cảnh của tấm ảnh là tại tầng lầu trong trường, nữ sinh mặc quần dài màu hồng nhạt giữa đám người, nhìn về phía ống kính, ánh mắt có vẻ hơi bất mãn.

      "Đây là ảnh tôi chụp". Tiểu Mã ngượng ngùng gãi đầu cái: "Lúc đó tôi rất thích ấy, bức ảnh này chụp sau khi ấy vừa tắm xong, tôi vẫn luôn cất nó trong bóp tiền, sau đó cũng quên mất.".

      Diệp Thiếu Dương muốn điều tra cậu, vội hỏi: "Bạn cậu?"

      " phải đâu, là bạn cùng lớp năm thứ nhất đại học. Tôi chỉ thầm thích người ta thôi, người ta sao có thể để mắt tới tôi.". Trong giọng Tiểu Mã mang theo nỗi đơn.

      Diệp Thiếu Dương quay sang gương đồng chắp tay cảm tạ Trương tiên sinh: "Đa tạ chỉ điểm, hôm nào tìm ông nữa!".

      "Nhớ trả tiền. Ba ngày sau gửi, lãi tăng gấp đôi.". Thân ảnh Trương tiên sinh càng lúc càng mờ nhạt.

      Trương tiên sinh rồi, Diệp Thiếu Dương ngồi giường sắp xếp lại manh mối, hỏi Tiểu Mã: " nữ sinh đó, lúc còn sống có bạn trai hay ?"

      Tiểu Mã lắc đầu, rồi lại gật đầu: " ấy tính tình rất quái gở, giao thiệp với ai, thời gian tôi thích ấy, tôi luôn theo dõi ấy...".
      Thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người, Tiểu Mã vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ hay quan sát ấy làm gì thôi. ấy bình thường hay tản bộ mình, đôi khi cứ nhìn sang bên cạnh chuyện với ai đó, thế nhưng hai bên trái phải đều có người. Có lần tôi hoài nghi có phải tinh thần ấy có vấn đề hay , nhưng lúc ấy ở cùng người khác rất bình thường. Tôi đến tìm bạn của ấy để hỏi thăm, các nàng đều bảo nhìn hành động của ấy chắc chắn là có bạn trai, chỉ là chưa có ai từng thấy người này, ấy cũng đề cập đến”.

      Nghe Tiểu Mã kể lại, Diệp Thiếu Dương càng tin tưởng hơn phán đoán của mình, gật đầu : "Nếu như tôi đoán lầm, bạn trai của ấy, chính là người trong bức họa.".

      " thể nào!". Tiểu Mã cả kinh: "Nó phải là quỷ sao, à , là tà linh, Trần Lâm làm sao có thể tà linh được?"

      Diệp Thiếu Dương : "Tôi cũng tự hỏi, vì sao người ta thà tà linh còn hơn là cậu. Bất quá theo như tình huống cậu lúc nãy, ấy phải lẩm bẩm, mà là chuyện với tà linh kia. Dưới tình huống bình thường, nếu như tà linh muốn để cho người khác thấy, cậu thể nhìn thấy nó.”.

      Tiểu Mã kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, lát sau mới hỏi: "Ý của cậu là, tà linh chạy tới tìm tôi? Thế nhưng Trần Lâm tự sát đâu có liên quan gì tới tôi, hơn nữa ấy mất lâu rồi, giờ nó tới tìm tôi làm gì?".

      "Hay là, người ta chỉ muốn đoàn tụ với tình nhân cũ?". Diệp Thiếu Dương chỉ vào tấm ảnh chụp: "Cậu chớ có quên, người ta có khả năng tiến vào tranh vẽ, ảnh chụp cũng là loại tranh vẽ.".

      Tiểu Mã sửng sốt: "Nhưng tại sao muốn hại tôi?"
      Lúc này, điện thoại di động của Tiểu Mã chợt vang lên: "Là Lý Đa, giờ này gọi điện thoại cho tôi làm gì biết!?". Tiểu Mã lẩm bẩm tiếng, bắt điện thoại, chỉ nghe gì, biểu tình càng ngày càng ngưng trọng, cuối cùng câu: "Yên tâm, việc này để cho tiểu Diệp tử giải quyết, các cậu cố kiên trì chút nữa, bọn tôi qua liền!".

      Để điện thoại xuống, Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, la ầm lên: "Tiểu Diệp tử, nhanh lên, xảy ra chuyện lớn rồi!"

      "Chuyện lớn?"

      "Lý Đa và bồ của , còn có mấy nữa ở lầu bốn ký túc xá chơi cầu cơ, đụng phải quỷ, tìm cậu gấp để cứu người!"

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Tìm tôi? Làm sao cậu ta biết thân phận của tôi?"

      "Tôi với a, ban ngày phải cậu bị hiểu lầm thành sắc lang sao? Tôi len lén gọi điện thoại giải thích cho , tình huống của cậu, vốn tin, giờ gặp quỷ mới nghĩ đến cậu. Đừng nữa, nếu chậm chút thôi, phỏng chừng có thể nguy hiểm tới tính mạng!". Tiểu Mã kéo Diệp Thiếu Dương chạy như điên xuống lầu, lão Quách cũng chạy theo xuống dưới, lấy ô tô, làm tài xế chở hai người.

      "Chỉ chơi cầu cơ thôi mà, có cần khoa trương đến như vậy ?". Diệp Thiếu Dương cảm thấy khó hiểu, cầu cơ vốn là trò chơi triệu linh, nếu như biết cách chơi, đích xác có thể kêu gọi ma quỷ, cũng đâu có truyền thuyết nào bảo là chơi xong chết ngay lập tức.

      Tiểu Mã : "Cậu biết rồi, lầu bốn ký túc xá kia có huông, cứ mỗi hai ba năm người chết, đều là từ phòng 404 ký túc xá leo cửa sổ tự sát. Trần Lâm năm đó cũng chết y như vậy. Đám người Lý Đa này bạo gan quá a!".

      Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lẩm bẩm : "Trùng hợp vậy ư?".

      " lẽ giả.". Lão Quách liếc nhìn Diệp Thiếu Dương : "Lầu bốn ký túc xá là nơi nổi danh có nhiều chuyện ma quái nhất trong Thạch Thành, nơi đó ít nhất cũng tồn tại 60 năm, số người chết bên trong cộng lại phải 200 cũng phải 180!".

      Nhân lúc xe chạy, Diệp Thiếu Dương lắng nghe bọn họ kể sơ sơ tình hình của tòa nhà này.

      Lão Quách hệ thống lại câu chuyện, chầm chậm rằng: "Tòa nhà đó được xây vào thời kỳ Nhật Bản chiếm lĩnh Thạch Thành, vốn là viện quân y được xây riêng cho bọn giặc ngoại xâm dưỡng thương. Sau Đảng và Nhà nước giành lại được Thạch Thành, giặc đầu hàng, những kẻ còn sót lại trong viện rất cương liệt, từ nhân viên y tế cho đến quân nhân dưỡng thương, tất cả đều tự sát."

      "Có người , lúc đó Đảng và Nhà nước tấn công vào viện quân y, rất nhiều người tìm được kiếm mổ bụng, vội vội vàng vàng nhảy lầu, lấy dao giải phẫu cắt yết hầu, hoặc là rót rượu lên người tự thiêu... Mẹ nó, đúng là thảm họa! việc trôi qua bao lâu, quanh tòa nhà bắt đầu xảy ra chuyện ma quái. Ta cũng từng trải qua thời kỳ kia, chỉ là nghe , mỗi ngày đều có tiếng quỷ khóc. Có năm vào lễ cúng hồn, trong lầu tổng cộng chết bốn mươi chín mạng, lúc đó tòa nhà còn ai ở, có trời mới biết những người này vì sao lại tự tử tập thể bên trong!".

      Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, chết quá nhiều người, khí rất nặng, nếu được siêu độ hoặc trấn áp đúng lúc, dần dần, khí càng ngày càng nặng thêm, trở thành sào huyệt linh!

      "Lúc đó ai siêu độ hả?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      "Chính phủ ngay từ đầu tin có quỷ, phái tổ điều tra vào đó, kết quả... Đám người đó cũng chết bất đắc kỳ tử, tìm được nguyên nhân.".

      Lão Quách thở dài lắc đầu: "Thế rồi, những chuyện ma quái trong tòa nhà truyền ra mỗi lúc nhiều, chính phủ chịu áp lực tứ phía, thầm mời vài pháp sư đến siêu độ vong linh. Kết quả là mỗi pháp sư tiến vào đều chết thảm bên trong. Chính phủ muốn phá hủy tòa nhà, thế nhưng có pháp sư khuyên can, bảo nếu phá hủy quỷ hồn còn chỗ dựa vào, tràn ra khắp nơi quấy phá, chính phủ lúc này mới thôi.".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý cách giải quyết này.

      "Sau đó, tòa nhà bị chính phủ phong tỏa, thế nhưng cứ cách thời gian là lại có vài người chết, người dân phụ cận đều dời cả, trong vòng năm dặm có ai dám ở. Cuối cùng, hòa thượng biết là Ngũ Thai Sơn hay là Cửu Hoa Sơn, nghe đồn rất có pháp lực, chui vào trong lầu nhóm lửa đốt người, phong ấn lại hết lệ quỷ trong lầu."
      "Làm thế nào phong ấn lại?" Diệp Thiếu Dương tò mò, tòa nhà đó có nhiều người chết như vậy, vốn trở thành sào, muốn chỉnh đốn để phong ấn lại đâu có dễ.

      Lão Quách lắc đầu: "Ta cũng biết, những thứ ta kể đều do Trương Đội lại, cũng là nhìn hồ sơ năm đó, nếu hồ sơ có ghi chép nhất định là ."

      Diệp Thiếu Dương nghe xong tâm trạng khiếp sợ thôi, nghĩ tới Thạch Thành lại có linh sào huyệt trong truyền thuyết. Nghĩ đến hành động của đám người Lý Đa, vô cùng giận, những chỗ đáng sợ thế này ngay cả pháp sư còn ngại dám tới, bọn họ lại dám chơi cầu cơ ở bên trong, là... Mình cũng tìm được từ ngữ nào để hình dung ngu xuẩn của bọn họ.

      giờ, Diệp Thiếu Dương chỉ cầu mong bọn họ có thể chống đỡ lâu chút, chờ mình chạy tới…

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 27 nạo xương
      Lão Quách lại kể tiếp: "Từ đó về sau, tòa nhà bị phong tỏa xảy ra chuyện gì nữa. Vào thập niên chín mươi, Học Viện Ngoại Ngữ xây trường học gần đấy, hiệu trưởng là người bên ngoài nên tin ma quỷ, nghĩ kiến trúc viện quân y rất thích hợp để xây ký túc xá, cho nên mua lại cả tòa nhà. Ký túc xá ở vị trí thứ tư, còn có tên là ký túc xá ‘SỐ 4’.".

      "Mỗi năm đều có ba sinh viên từ phòng 404 lầu bốn ký túc xá nhảy cửa sổ tự sát, trường học chịu nhiều áp lực, bỏ luôn tòa nhà, phong tỏa lại, để tránh có thêm người chết.".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Điều này chứng tỏ phong ấn vẫn còn, lệ quỷ có cách nào thoát khỏi ký túc xá."

      Tiểu Mã chen vào câu: "Trần Lâm là ngoại lệ, lúc ấy chết, trường học cũng căng thẳng lắm, thế nhưng sau đó ký túc xá cũng xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả mọi người đều bảo rằng Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, thế nhưng ai biết chân tướng.".

      Vừa nghe kể chuyện, Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ đến người trong bức họa kia. Nếu nó có quan hệ mật thiết với Trần Lâm, vậy cái chết của Trần Lâm có liên quan gì đến nó? Nó và ký túc xá có quan hệ như thế nào?
      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc nào tróc quỷ cũng phải khổ cực như vậy, y như điều tra vụ án.

      "Phải rồi Quách sư huynh, chuyện ở ký túc xá có 60 năm lịch sử, vậy năm đó Đạo Phong sư huynh đến Thạch Thành chắc chắn thể biết, lẽ nào y cũng giải quyết được sao?".

      "Đừng thế, mình quả giải quyết nổi... tệ lắm là... nắm chắc. vốn định chờ người trợ giúp cùng xử lý chuyện này, thế nhưng đột nhiên lại Tứ Xuyên, sau đó quay về nữa.". Lão Quách cười cười: "Còn những pháp sư có thực lực cỡ bọn ta, đệ cũng biết, vừa nhìn thấy ký túc xá là lảng mất, căn bản ai dám vào.".
      Diệp Thiếu Dương cởi đai lưng xuống, đặt vào chỗ ngồi, kiểm tra, đai lưng của vốn là loại đặc chế nên rất lớn, nhìn qua trông như đai vàng của quyền vương. Đai lưng này có độ cong nhất định, ôm sát vào người, bên ngoài có rất nhiều rãnh đồng nhất, chứa các loại pháp khí khác nhau.

      Mấy ngày nay liên tục làm phép, vì thế dùng hết nhiều thứ, Diệp Thiếu Dương mở túi của mình, lấy ra số pháp khí thường dùng bổ sung vào đai lưng.

      "Chà! Đai lưng ngầu quá!”. Tiểu Mã khen.

      Diệp Thiếu Dương đắc ý : "Đai lưng này theo tôi vài chục năm nay, mỗi loại pháp khí đều có vị trí cố định, cần gì lấy đó, sợ nhầm lẫn.".

      Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ: "Chả trách lúc tróc quỷ tôi thấy cậu chỉ cần giơ tay lên là có sẵn vật dụng, y như làm ảo thuật.".

      Mười giờ đêm, cổng trường Học Viện Ngoại Ngữ đóng, Tiểu Mã biết con đường gần trường có thể vào được bên trong, hơn nữa rất gần ký túc xá, cho nên kêu lão Quách lái xe qua đó, dừng trước tường rào hổng lỗ lớn.

      Từ lỗ hổng vào, qua sân cỏ, tới tòa nhà sơn màu xám trắng, Tiểu Mã : "Đây là ký túc xá, bên này là khu nhà cũ của Học Viện Ngoại Ngữ, bỏ hoang, bình thường có ai lai vãng, ký túc xá và phòng học đều ở khu nhà mới.".
      Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, đây là tòa nhà cao năm tầng có kiến trúc Châu Âu, mỗi cánh cửa đều hình mái vòm, hàng lang hình vòng cung nhô ra ngoài, lại có tòa đài rất lớn. Bề ngang tòa nhà ít nhất cũng phải ba mươi mét, tường ngoài màu xám trắng bong tróc từng mảng, trông rất cũ kỹ, thế nhưng tạo cảm giác tòa nhà này sắp sập, ngược lại khá kiên cố, người trú ngụ ở đây có vấn đề gì.

      Phía ký túc xá và bốn mặt xung quanh bao phủ tầng khí đen dày nồng nặc. Chỉ có pháp sư khai thông Thiên Nhãn mới nhìn thấy được.

      "Quả nhiên là sào huyệt linh...". Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm, nhìn lại lần, hai cánh cổng to lớn đối ngược nhau bị chuỗi xích sắt khóa chặt, cửa dán lá bùa màu vàng, biết là của tên lừa đảo nào để lại, bùa màu vàng thực chất chả có chút tác dụng đối với loại sào này.

      "Tiểu Diệp tử, có cái thang đằng kia, 80% là bọn họ leo thang vào!"

      Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy cái thang gỗ bắt lên cửa sổ lầu hai, từng tiếng thét chói tai từ trong lầu truyền đến.

      Tình huống khẩn cấp!

      Diệp Thiếu Dương chạy như bay tới, leo lên thang gỗ, rằng: "Bên trong quá nguy hiểm, các người nên vào!"

      Tiểu Mã và lão Quách hoàn toàn có ý kiến, bọn họ sớm nghe “uy danh” của ký túc xá này, tự biết phải là nơi nên đến. Tiểu Mã chụm hai tay lại, đưa sát lên mồm la lớn: "Tiểu Diệp tử, cẩn thận chút, đừng có ngủm nha!"

      Diệp Thiếu Dương thèm quay đầu lại, giơ ngón giữa lên.

      Diệp Thiếu Dương nhảy qua cửa sổ, bầu khí u ám tăm tối bao lấy, chỉ mình nên mang quá nhiều đèn chong, vì vậy chỉ dựa vào ánh sáng của vòng dạ quang cổ tay để về phía trước. Cường độ ánh sáng tuy mạnh nhưng cũng đủ phát tán xung quanh, thấy góc chết.

      Đây là gian phòng trống trong ký túc xá, tường treo số đồ vật xưa cũ, mặt giường phủ đầy bụi, xem ra lâu rồi có người ở.

      Bên tai nghe tiếng thét chói tai, Diệp Thiếu Dương dám chậm trễ, rút Đào Mộc Kiếm lao ra khỏi gian phòng. Đối diện hàng lang, ngoại trừ khí nặng có gì cả. Diệp Thiếu Dương men theo tiếng thét chói tai, hơi leo lên đến lầu bốn, có bóng đen từ đằng xa lăm lăm chạy tới, thấy người Diệp Thiếu Dương phát ánh sáng xanh, sợ đến mức suýt chút nữa kêu to.

      "Lý Đa, là tôi!". Diệp Thiếu Dương nhận ra .

      "Diệp Sơn Dương, cậu tới!". Lý Đa kích động nắm chặt lấy tay như bắt được phao cứu sinh.

      Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, đợi sửa lỗi đọc nhầm tên, Lý Đa gấp gáp : "Cậu đến là tốt rồi, các bị giam trong phòng 404, cậu mau cứu các ấy !".

      Hai người vội chạy tới phòng 404, cửa phòng khóa chặt, bên trong có tiếng thét chói tai hòa cùng tiếng khóc hoảng loạn, còn có tiếng cười vô cùng quỷ dị: Khửa khửa... Khửa khửa khửa…

      Bên dưới khe cửa có dòng máu tươi chảy ra.

      Diệp Thiếu Dương lấy tay đẩy cửa nhưng mở, Lý Đa : "Tôi cố gắng thử nhưng được, có đạp mạnh cũng ra, mau mau nghĩ biện pháp khác!".

      Diệp Thiếu Dương nhận thấy có luồng quỷ khí bám cửa tạo thành kết giới ôm trọn gian bên trong, lập tức lấy ra bút chu sa, vẽ vào lòng bàn tay bên phải hình Thái Cực Đồ, chưởng đập vào cánh cửa.
      Kẽo kẹt… tiếng, cánh cửa mở, cảnh tượng khủng khiếp xuất trước mắt Diệp Thiếu Dương và Lý Đa.

      Ba nữ sinh trốn trong góc phòng, người khóc, người thét chói tai, người còn lại bất tỉnh.

      Đối diện các , nữ sinh tóc dài xõa vai ngồi ngay ngắn sàn nhà, tay cầm chiếc chìa khóa, từng chút từng chút cạo da mặt mình. Chìa khóa rất cùn, căn bản thể phá da mặt chỉ trong phút chốc, cho nên ta cứ cào cứ cào, cả khuôn mặt máu thịt be bét hỗn loạn, các khớp xương lộ ra, máu tanh theo cằm chảy xuống, ngừng tí tách sàn nhà, tạo thành vũng máu lớn.

      Da thịt mặt bị cạo nát, đầu chìa khóa ma sát với các khớp xương phát ra tiếng "Két…két…" khiến đầu người ta tê dại. Nạo xương vô cùng đau đớn, thế nhưng này hình như biết đau, vẫn vừa cạo, vừa cười rất quỷ dị: Khửa khửa…. Khửa khửa khửa…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 28 huyết tinh phù
      Lý Đa đờ người, dựa lưng vào tường từ từ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy toàn thân như mềm ra. là pháp sư, căn bản ma quỷ có kinh khủng như thế nào cũng dọa được , thế nhưng cũng là con người, đối với sợ hãi của những người xung quanh, thể bàng quan được.

      Diệp Thiếu Dương lập tức tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay cầm chìa khóa của nữ sinh, hai ngón tay nắm được ngón giữa của , cố sức lắc cái, lôi về phía sau, thân ảnh mông lung bị kéo ra ngoài, cả người lên tầng ánh sáng đỏ như máu. Diệp Thiếu Dương hừ tiếng, ra là ác quỷ nhập xác.

      Thông thường, hồn phách muốn tu phải có tu vi nhất định, tốn ba trăm năm mới tu thành ác quỷ, cho nên pháp sư bình thường phải là đối thủ của nó.

      Nữ quỷ rống to muốn phản kháng, Diệp Thiếu Dương liền vỗ chưởng vào mặt nó, Thái Cực Đồ phóng ra vạch kim quang, bao nữ quỷ lại, khiến cho nó thể động đậy.

      Diệp Thiếu Dương thu nó vào bên trong lá bùa, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng tê rần, có thứ gì đó đâm vào da thịt khiến nó kêu lên đau đớn, sau đó nhanh chóng rút tay ra. Nhìn lại, cái bóng mờ ảo đứng sau lưng , bưng tay rên rỉ.

      "Đánh lén ta?". Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Máu của ta là máu Thiên Sư, có tu vi nghìn năm chớ có đụng vào.".

      Diệp Thiếu Dương giơ tay lên, tám miếng tiền Ngũ đế phóng tới, đánh ác quỷ văng ra ngoài, nhanh chóng lấy lá bùa thu phục nó. Sờ sờ phía sau lưng, chảy máu, trong lòng Diệp Thiếu Dương rất phiền muộn, thân là Thiên Sư, lại bị con ác quỷ đánh lén, quá mất mặt.

      Cũng may nó chỉ là con ác quỷ, tu vi sâu, nếu quả con lệ quỷ tu vi ngàn tám trăm năm, có lẽ mình gặp phiền phức.

      Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, nữ sinh dùng chìa khóa cạo mặt ngất xỉu, kiểm tra mạch đập của , tuy rằng yếu ớt nhưng nguy hiểm đến tính mạng, quay đầu lại với Lý Đa sợ choáng váng: "Còn mau đưa ta đến bệnh viện.".
      Lý Đa bước vào phòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt nữ sinh kia trở thành đống máu thịt be bét, rùng mình cái, : "Kêu xe cứu thương?".

      "Đem ta ra ngoài trước, tòa nhà này khí quá nặng, nên ở lâu.". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba kia, người lúc nãy khóc là bạn của Lý Đa – Hà Lệ Lệ, bên cạnh nữ sinh khác ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn Diệp Thiếu Dương. Đối với những chuyện vừa mới xảy ra, các còn chưa tiếp thu kịp.

      "Các sao?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      Hai người còn hận thể mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này, lập tức giúp đỡ nhau đứng lên.

      "Còn Tiêu Lâm sao?". Lý Đa cõng người bị thương lưng, chỉ vào nữ sinh bất tỉnh dưới nền đất.

      Diệp Thiếu Dương cúi đầu quan sát, nữ sinh này có tướng mạo ngọt ngào, dáng người nhắn xinh xắn, “điện nước đầy đủ”, mặt học sinh mà “núi” phụ huynh, mặc bộ áo ngủ trễ nãi, tư thế nằm vừa đúng, nửa bầu ngực căng tròn lộ ra bên ngoài, trắng hồng lấp lánh dưới ánh trăng, vô cùng đẹp đẽ mê hoặc.

      Diệp Thiếu Dương nuốt nước miếng, : "Để tôi chịu cực chút, cố gắng cõng ấy.".

      Thiếu nữ rất cân, phỏng chừng thứ nặng nhất người chính là “hai quả núi”. Diệp Thiếu Dương cúi xuống cõng lên, đôi gò bồng đảo liền nhàng đè lên lưng , mềm mại, mịn màng, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy vô cùng kích thích, vội vàng niệm lia lịa Tĩnh tâm chú, chạy ra khỏi phòng, mọi người theo sau lưng . tay Diệp Thiếu Dương nâng bờ mông tròn trịa của thiếu nữ, tay kia cầm chắc Đào Mộc Kiếm, vẻ mặt hết sức cảnh giác, lăm lăm bước xuống lầu.

      May mà đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đoàn người nhanh chóng leo khỏi thang, gọi xe cứu thương đến. Mọi người đưa hai ngất xỉu lên xe, sau đó Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã cũng leo lên xe lão Quách, chạy theo xe cứu thương về hướng bệnh viện.

      được Diệp Thiếu Dương cõng lưng vừa đến bệnh viện tỉnh lại, la hét, sau khi được tiêm thuốc an thần ngủ thiếp . còn lại bị quỷ nhập được các bác sĩ cầm máu đúng lúc, cho nên nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều khuôn mặt của ... Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, biết đối với nữ sinh tuổi thanh xuân mà , bị hủy dung mạo là điều tồi tệ như thế nào.

      "Dã Sơn Dương, hôm nay may nhờ có cậu.". Lý Đa từ phòng bệnh ra cảm kích với Diệp Thiếu Dương.

      "Diệp Thiếu Dương! Diệp là Dạ, Thiếu là thiếu gia, Dương là Thái Dương!". Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc Lý Đa: "Lần sau đừng có đọc sai nữa!".

      "Vâng vâng, Thiếu Dương ca, hôm qua chúng tôi có hơi quá lời với cậu, vô cùng xin lỗi, tôi nghĩ cậu là cao nhân."

      Lý Đa kéo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế, hỏi: "Thiếu Dương ca, cậu xem bây giờ có nên báo cảnh sát hay ?".

      Diệp Thiếu Dương : "Cậu làm gì tôi quan tâm, có điều cậu định sao với cảnh sát? Bảo là quỷ nhập nên bị thương?"

      "Chuyện này...". Lý Đa gãi đầu cái: "Hay là thôi ! Liêu Thanh Thanh có bị gì là chuyện của ấy, tôi và Lệ Lệ báo cảnh sát."

      "Liêu Thanh Thanh là ai?"

      "Là bị thương ở mặt ấy!".

      Hai người đều nhìn nhau, thoáng trầm mặc.

      Diệp Thiếu Dương trừng cậu cái, : "Các cậu dám tới đó chơi cầu cơ? muốn sống nữa à? Chuyện này là chủ ý của ai?"

      Lý Đa thở dài: "Chuyện này phải là chủ ý của tôi, cậu thấy lúc đó tôi đứng ngoài cửa sao? Đây là chủ ý của Liêu Thanh Thanh, các ấy ở cùng ký túc xá, quan hệ tốt, hôm nay là sinh nhật Liêu Thanh Thanh, mọi người cùng nhau ăn cơm. Mấy nữ sinh uống chút rượu vào Tiêu Lâm đề nghị tìm thứ gì kích thích để chơi đùa, cho nên cả đám chơi cầu cơ. Lúc các ấy vào, tôi vẫn đợi ở bên ngoài cửa, các ấy chơi được phân nửa cửa đột nhiên đóng lại, sau đó mọi chuyện diễn ra như vậy.".

      Diệp Thiếu Dương : " đúng, hôm qua lúc tôi gặp bạn cậu người ta khí bao phủ rồi, sợ là trước đó có ghé qua ký túc xá ‘SỐ 4’!"

      Lý Đa kính nể nhìn : "Đúng vậy, các ấy lập kế hoạch để chơi cầu cơ, ra là do Liêu Thanh Thanh đề nghị trước, cho nên các ấy tiền trạm”, xem xét hướng vào như thế nào. Liêu Thanh Thanh làm ra lọ Thi Du, còn đốt bàn cầu cơ, rất thúi, bảo là có thể dẫn tới quỷ hồn, là sao?"

      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, vừa chơi trò triệu linh, vừa đem cả bình Thi Du ra nghịch, trúng tà có lỗi với bình Thi Du đó.

      " tình như vậy cần truy cứu chi tiết nữa!".

      Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra nắm lá ngải, giao cho Lý Đa, bảo: " người các cậu đều có khí, lúc về đốt cái này lên xông, mấy ngày sau nên vào chỗ vắng người. Tôi về trước, có gì lên trường gặp.".

      "Chờ chút, Thiếu Dương ca.". Lý Đa móc bóp da ra hỏi: "Đồ vật hôm trước cậu bao nhiêu tiền? Tôi mua mấy cái cho bọn họ phòng thân.".

      Những lời này của Lý Đa như nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, bèn suy nghĩ kỹ lại, ký túc xá ‘SỐ 4’ vốn là sào huyệt linh, phía dưới chẳng biết có bao nhiêu lệ quỷ bị trấn áp, tuy rằng trò chơi triệu linh chỉ là “Mời” linh tới, thế nhưng chưa biết chừng còn có linh khác. Bởi vậy, dù khả năng lớn, thế nhưng mạng người quan trọng, cũng phải cẩn thận đề phòng.

      Diệp Thiếu Dương lấy ra lá bùa trống từ bên hông, cầm bút chu sa vẽ vài nét, cắt ngón giữa, đè dấu máu xuống lá bùa, giao cho Lý Đa.

      "Đem dán lên cửa sổ, nếu có hai người bên ngoài cửa sổ dán vào cửa sổ đối diện. này có máu của tôi, bách quỷ bất xâm. Nhớ dặn các ấy buổi tối được ra ngoài mình.".

      Lý Đa thận trọng tiếp nhận, cám ơn, gãi đầu cái, : "Cậu cho tôi... hai lá nữa nhé! Vạn nhất trong hai ấy xuất viện rồi tự về nhà, cũng thể ép các ở lại chỗ, Thiếu Dương ca, cậu cứu người cứu cho trót!"
      Diệp Thiếu Dương thể làm gì khác hơn là viết thêm hai lá bùa đưa cho cậu ta.

      "Thiếu Dương ca, lá bùa này bao nhiêu tiền?"

      Diệp Thiếu Dương liếc nhìn cậu ta mở bóp da, tổng cộng ba lá bùa đỏ, thất vọng lắc đầu: "Coi như xong, cậu trả nổi đâu, tặng miễn phí đó, chỉ cần cậu nhớ cậu thiếu nợ ân tình của tôi là được rồi!”.

      Lý Đa cười hì hì: "Đâu có, chờ chuyện này xong, tôi và Lệ Lệ giới thiệu cho cậu em xinh đẹp.".

      Diệp Thiếu Dương trợn mắt, ba huyết tinh phù mà chỉ đổi được lần làm mối? Đương nhiên nếu như thành công cũng tạm chấp nhận ! Đột nhiên nhớ tới người được mình cõng lưng lúc nãy, cảm giác mềm mại phía sau lưng chợt ùa về, à ừm, em đó cũng tệ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :