1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 19: CỔ MỘ
      Diệp Thiếu Dương giơ Đào Mộc Kiếm lên nhanh chóng đâm tới, ngăn cản nắp quan tài, hắc khí quấn quít thân Đào Mộc Kiếm rồi lập tức lan ra khắp nơi. Diệp Thiếu Dương thần sắc loạn, tay trái điểm chu sa, hai ngón tay viết chữ "Sắc" lên thân Đào Mộc Kiếm, miệng niệm thầm: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"

      dùng hết sức siết chặt, nắp quan tài nát bấy, máu loãng bắn ra tứ tung.

      Mệnh khí của nữ quỷ bị hủy, ả liền há miệng gào thét thảm thiết, thế nhưng chẳng hiểu sao lại thanh, sau đó chợt vươn mười ngón tay bấu vào cổ Diệp Thiếu Dương.

      chính là muốn như vậy! Tay trái Diệp Thiếu Dương nặn pháp quyết, chưởng vỗ lên mi tâm nữ quỷ, mi tâm chính là quỷ môn, là thứ trọng yếu nhất người quỷ hồn.

      Thân thể nữ quỷ phát ra ánh sáng xanh rực, thân ảnh vốn mơ hồ càng trở nên mơ hồ hơn, hai tay điên cuồng múa máy, nỗ lực bắt Diệp Thiếu Dương, kết quả chỉ phí công vô ích.

      "Đừng ngọ nguậy, nếu ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán.". Diệp Thiếu Dương đe dọa. Quỷ hồn giống với cương thi, khi nghe uy hiếp trở nên ngoan ngoãn, quấy phá nữa, cùng lắm chỉ bị đày ty, còn tốt hơn so với bị đánh thành tinh phách.

      Nhưng mà kỳ quái là, nữ quỷ hồn này giống với những con khác, trái lại càng kịch liệt phản kháng hơn, Diệp Thiếu Dương trong lúc sơ suất bị ả nắm được mặt.

      "Chết tiệt!". Diệp Thiếu Dương buông Đào Mộc Kiếm, nhanh chóng viết định thân phù, dán lên người nữ quỷ, lúc này mới tạm khống chế được ả.

      Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra chiếc gương đồng, dưới ánh đèn, nhìn thấy quai hàm mình bị cào xước, bên ngoài còn có chút dịch lỏng màu xanh chảy, vội vã lôi từ trong túi ra bột đậu đen, xoa lên vết thương.

      "Bây giờ ta hỏi ngươi cái gì, ngươi phải trả lời cái đó, hừ hừ, nếu , ta lập tức tiêu diệt ngươi!". Tiểu Mã thấy nữ quỷ nhúc nhích, bạo gan tới trước mặt nữ quỷ, làm bộ tuyên bố.

      Nữ quỷ lườm lườm nhìn cậu, lên tiếng.

      "Ngươi tên gì, mau."

      Nữ quỷ lên tiếng.
      "Ngươi là người của triều đại nào?"

      Nữ quỷ vẫn hé răng.

      "Đừng phí sức!". Diệp Thiếu Dương : " ta trước khi chết bị người ta dùng thủy ngân phong bế mồm và lỗ tai, thủy ngân có tà tính, có thể áp chế thiên hồn, giờ ta thể được, cũng thể nghe được.".

      Tiểu Mã kinh ngạc đến ngây người." thể nào, làm sao cậu biết?"

      Diệp Thiếu Dương chỉ hình vẽ kỳ quái thêu y phục trước ngực nữ quỷ, : "Đây là Định Hồn Tỏa, có thể khóa chân quỷ hồn, cho chúng tiến nhập ty. Thứ này thông thường được sử dụng thân người chết trước khi bồi táng, hơn nữa việc ả thể cũng là chứng cứ. số triều đại cổ đại có tập quán rưới thủy ngân lên tai và miệng của đồng tử hoặc thị nữ, để tránh cho họ trở thành quỷ hồn rồi đến địa phủ lung tung, xấu chủ nhân. Đương nhiên đây là những chuyện vô căn cứ, ở trước mặt ty thiên đạo **, bất kỳ cấm chế nào cũng đều vô hiệu.".

      Tiểu Mã oán giận : "Sao cậu sớm, hại tôi lãng phí nửa ngày biểu cảm, còn định thẩm vấn nữ quỷ này, aizzz.".

      "Tôi cũng mới nhìn thấy Định Hồn Tỏa.". Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, cậu lãng phí biểu cảm, còn tôi phải chiến đấu đến mặt mày biến dạng đây. Nếu tôi sớm biết nữ quỷ nghe được, đầu óc có bệnh mới thẩm vấn ta, thân là Mao Sơn thiên sư, lại bị nữ quỷ cào xước mặt, là hổ thẹn.

      Tiểu Mã vòng vòng xung quanh người nữ quỷ, lên tiếng khen: " hổ là thị nữ tuẫn táng, dáng dấp rất khá a, dáng người này...".

      "Người ta mệnh khổ, cậu cần đùa giỡn như vậy!". Diệp Thiếu Dương viết trần tình phù, nhìn nữ quỷ chút, có vẻ như ta cũng hiểu, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.

      "Này, ta bóc định thân phù người ngươi xuống, chớ có náo loạn!". Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng gãi gãi mặt.

      Định thân phù rơi xuống, nữ quỷ quả nhiên nhúc nhích, đau đớn khổ sở nhìn Diệp Thiếu Dương.

      "Đắc tội!". Diệp Thiếu Dương giơ tay gỡ bỏ lớp áo người ta.
      "Đắc cái đ**, tiểu Diệp tử, cậu muốn làm gì? Khẩu vị cậu nặng như vậy ư, đến nữ quỷ cũng tha!?". Tiểu Mã khiếp sợ kêu to.

      "Sao lúc nào cậu cũng có cái tư tưởng bẩn thỉu hết vậy? y phục ta có Định Hồn Tỏa, gỡ xong.". Diệp Thiếu Dương thuần thục cởi áo nữ quỷ ra, bên trong vẫn còn cái yếm, bất quá ngoại trừ làn da hơi tái nhợt so với người sống tất cả mọi thứ còn lại đều giống hệt, dáng người rất hấp dẫn, ở thời này có thể gọi là sexy.

      Phía sau truyền đến tiếng Tiểu Mã nuốt nước miếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại trừng cậu: "Đê tiện!". Sau đó mình cũng len lén nuốt nước miếng...

      Nữ quỷ nhún người hành lễ vạn phúc (1) với Diệp Thiếu Dương, sau đó hóa thành làn khói mỏng, bám vào trần tình phù bay về phía cửa động.

      (1) Vạn phúc: kiểu thi lễ của phụ nữ thời xưa, hai tay đặt lên bên hông.

      Nhìn lá bùa bay , lão Quách quay đầu : "Tiểu sư đệ, dưới này có cổ mộ à? Ta chưa từng nghe trong hầm trú còn có cổ mộ!".

      "8/10 là có, chứ thể nào chỉ là bình địa mà sinh ra thi ma.". Diệp Thiếu Dương : "Đừng đoán mò, chúng ta tìm được bạch mao cương thi rồi biết.".

      Diệp Thiếu Dương lấy ra lá bùa, gấp thành hạc giấy, thổi cái, buông tay, hạc giấy liền giương cánh bay về phía trước.

      Tiểu Mã ngây người: "Đó là gì?"

      " dương điểu, có thể truy tìm tất cả khí, chúng ta theo nó!". Ba người lập tức theo hạc giấy, khoảng nửa giờ, kinh qua mấy cái ngã ba, cuối cùng lại trở về chỗ cũ, hạc giấy hết pháp lực rơi xuống đất.

      "Đệt, chỗ nào thi ma từng qua đều để lại khí, làm cả dương điểu cũng lạc đường.". Diệp Thiếu Dương buồn bực gãi đầu: "Chắc phải tìm biện pháp khác.".

      Lão Quách cười thần bí: "Tiểu sư đệ, ta có biện pháp, bạch mao cương thi vốn có tính cuồng huyết, ở đây lại thông gió, chỉ cần có đầy đủ máu người, nhất định có thể dụ nó ra.".

      Diệp Thiếu Dương vỗ đầu cái: "Ý kiến hay, chúng ta còn có thể bố trí sớm chút, chờ nó đến liền hành động.".

      " nghe dễ quá, biết tìm máu người ở đâu?". Tiểu Mã nhìn trái nhìn phải, vừa quay đầu lại phát hai cặp mắt phát quang nhìn chằm chằm vào mình: "Cậu… các người như vậy là có ý gì? Mẹ nó, các người phải muốn lấy máu của tôi chứ!?"

      "Máu của tôi là máu thiên sư, thi ma ngửi thấy còn trốn xa hơn, căn bản đến.". Diệp Thiếu Dương viện cớ loại mình ra trước.

      "Còn ta...ta già rồi, mất máu chết, tiểu tử ngươi thân thể cường tráng, mất chút máu cũng đâu có gì đáng ngại!". Lão Quách vỗ vai Tiểu Mã, bộ dáng trưởng giả tình thâm ý trọng nhìn cậu.

      Tiểu Mã ồ tiếng: " đúng, tôi nhớ ra rồi, huynh , ban đầu huynh động viên tôi tới đây là có mưu có đúng ?"

      "Đâu có, cậu nghĩ gì vậy!? Ta , thanh niên phải có tinh thần lăn xả chứ..."

      Tiểu Mã đảo mắt: "Tôi chỉ mập giả thôi, có nhiều máu đâu, huynh ‘lăn xả’ …"

      Lão Quách : "Hai nghìn đồng."

      Tiểu Mã mắt sáng ngời: "Năm nghìn!"

      "Ba nghìn!"

      "OK, , lấy bao nhiêu máu?". Tiểu Mã vén tay áo, coi thường cái chết.

      " chén là được.". Lão Quách cởi túi lưng xuống, lấy ra cái chén .

      Tiểu Mã vừa thấy y cầm chén, mắng: "Mẹ nó, quả nhiên là có mưu!".

      Lão Quách để ý đến Tiểu Mã kêu rên, dùng con dao cắt ngón giữa Tiểu Mã, bóp máu ra, cũng coi như y có chút lương tâm, chỉ lấy gần nửa chén máu. Diệp Thiếu Dương trong lúc đó đốt lá ngải khô, hơ nóng chiếc chén, để cho mùi máu tanh lan nhanh khắp động, còn mình bắt đầu bố trí trường. lấy ra đấu mực, bôi nước chu sa lên, lấy hai bên huyệt động làm ranh giới, bắn mười tia huyết tuyến, bày biện gạo nếp và hùng hoàng.

      Sau khi làm xong, máu trong chén cũng còn nhiều, Diệp Thiếu Dương liền quét ít máu còn thừa lên quần áo Tiểu Mã.

      "Này này, cậu làm gì thế?". Tiểu Mã kêu to: "Đồ của tôi là hàng hiệu Valentino đó nhé... món cũng phải hai trăm đồng đấy!"

      "Thi ma tuy có chỉ số thông minh nhưng cũng phải hạng ngu ngốc, nếu nó thấy người sống phía trước tới. Cậu đứng ở giữa huyết tuyến , chờ thi ma tới trước mặt, tôi tự có sắp xếp!"

      Tiểu Mã đổ mồ hôi lạnh: "Tiểu Diệp tử, có nguy hiểm gì ?"
      Đương nhiên là . Nhanh lên! Cậu có muốn nhận ba nghìn đồng ?"

      Tiểu Mã đành cố kiềm nén, bước vào giữa huyết tuyến.

      Diệp Thiếu Dương trốn vào góc, buồn bực cười khổ, cái tên này, thực là muốn tiền chứ muốn sống.

      lâu sau, tiếng bước chân trầm từ trong huyệt động xen lẫn tiếng dã thú rít gào truyền đến. Bạch mao cương thi tới rồi! Hai chân Tiểu Mã run lẩy bẩy: "Tiểu Diệp tử..."

      "Chớ có lên tiếng, chờ nó tới trước mặt cậu, tôi tự có sắp xếp!"

      Diệp Thiếu Dương vẫy vẫy tay gọi lão Quách, hai người cùng trốn ở hai gian phòng hai bên.

      Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, rốt cuộc, thân ảnh cao to xuất trong phạm vi chiếu sáng của Tam Sắc Liên Hoa, y như con gấu bắc cực, lảo đảo lắc lư tới...
      Được đề xuất cho bạn

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 20: TỨ HUYẾT DIỆT THI HOÀN
      Diệp Thiếu Dương cũng nhàn rỗi, hỗ trợ lão Quách lấy ra cái bát đen, sau đó mở ba túi huyết tương, bỏ vào trong bát, dùng Du Mộc Côn khuấy đều, đưa lên mũi ngửi rồi : "Dùng huyết tương có được ?"

      "Đương nhiên thành vấn đề, Tứ Nhãn cẩu huyết, Nộ Tinh kê huyết, Hắc Lư huyết, (1) đều là do ta tự kiểm nghiệm. Bất quá nếu chỉ dùng Tam huyết diệt thi hoàn để đối phó với bạch mao cương thi sợ rằng mấy tác dụng!"

      (1) Tứ nhãn cẩu huyết, nộ tinh kê huyết, hắc lư huyết: máu chó ‘bốn mắt’, máu gà Nộ Tinh, máu lừa đen tạo thành Tam huyết diệt thi hoàn.

      "Đương nhiên là vô dụng, cho nên đệ mới làm Tứ huyết diệt thi hoàn."

      Lão Quách ngẩn ra, cho tới bây giờ y chỉ mới nghe qua có Tam huyết diệt thi hoàn, còn Tứ huyết diệt thi hoàn là cái gì? Chẳng lẽ là bí thuật của Mao Sơn? muốn mở miệng hỏi đột nhiên Diệp Thiếu Dương ra dấu cho y đừng lên tiếng, ngước mắt lên nhìn, thân ảnh cao to khủng bố từ từ tới.
      Bạch mao cương thi!

      Lão Quách giật nảy mình, quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương thấy rạch ngón giữa, giọt máu vào trong chén, bừng tỉnh đại ngộ, ra Tứ huyết diệt thi hoàn hơn Tam huyết diệt thi hoàn ở chỗ: Có máu của Thiên sư.

      Lão Quách vốn còn tính học trộm ít bí thuật nội môn thấy vậy liền từ bỏ ý định. Mao Sơn nội môn mỗi đời chỉ có tối đa ba Thiên sư, tối thiểu Thiên sư, muốn có máu của Thiên sư trừ phi là giết chết Diệp Thiếu Dương.
      Lão Quách đành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lại, bạch mao cương thi bước qua hồng tuyến thứ nhất. Tiểu Mã đứng ở hồng tuyến thứ năm, người thi, cự ly chỉ cách nhau tới mười mét.

      Bạch mao cương thi có mái tóc dài trắng rối tung, làn da ngăm đen phủ lớp lông trắng thưa thớt, khuôn mặt hốc hác còn chút thịt, hai hàm răng nanh sắc bén chìa ra ngoài. Bên má trái của nó có mảng da lớn tróc ra, đung đưa như muốn rớt xuống, lộ ra phần xương gò má đen sì, thỉnh thoảng còn có mấy con giòi lúc nhúc bò tới bò lui.

      Tiểu Mã cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng ghê tởm vẫn còn đỡ, chủ yếu là cực kỳ sợ hãi. Sắc mặt cậu ta bây giờ y như nữ lệ quỷ kia, trắng bệch còn chút máu, mồ hôi đầm đìa, hai chân run rẩy liên tục.

      Phải mấy ngày nay cậu gặp ít tình huống khủng khiếp, thủy thi so với bạch mao cương thi đúng là chả thấm vào đâu, mà lúc đó còn có Diệp Thiếu Dương ở phía trước chống đỡ, cậu chỉ coi như xem phim điện ảnh kinh dị 3D thôi. Còn giờ có Diệp Thiếu Dương bên cạnh, cậu nghiễm nhiên trở thành diễn viên chính, hơn nữa lại còn lên mâm thức ăn của bạch mao cương thi, cảm giác ấy… hết sức khó tả.

      chứng minh càng sợ càng rối. Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới lão Quách có , tất cả những người bị thi ma giết chết đều có chung đặc điểm: Đầu bị gặm nát, óc não bị hút cạn...

      Cậu lập tức đoái hoài tới lời dặn của Diệp Thiếu Dương, nét mặt ngập tràn sợ hãi, vội vã khóc thét: "Tiểu Diệp tử, cứu mạng a!!!"

      Cậu càng thét, nhân khí càng lộ, chẳng khác nào giúp cho bạch mao cương thi khóa được con mồi. Nó rống lên tiếng, tốc độ đột ngột nhanh gấp mấy lần, nhào tới chụp lấy cậu. Tiểu Mã lúc này mới chú ý tới bên tay phải cậu có thanh quỷ đao vừa cắm xuống, tạo ra ma sát phụt lửa.

      Bị thanh đao lớn như vậy đột ngột cắm xuống, mặt đất bằng ngói liền nứt ra. Tiểu Mã nuốt nước miếng, cảm giác như mình sắp tiêu tùng, cả người chợt trở nên mềm nhũn, thể nhúc nhích.

      Lão Quách quay đầu với Diệp Thiếu Dương: "Bạn của đệ chịu nổi rồi kìa!".
      "Cái thằng ngu đó, bảo nó chớ có lên tiếng!". Diệp Thiếu Dương đảo tay liên tục, hóa ra tờ phù bỏ vào trong bát, dùng lá ngải khô hơ nóng đáy bát. Lão Quách ở bên nhìn cũng biết thể gấp gáp, Tam huyết diệt thi hoàn chỉ được điều chế trong vòng mười phút, quá thời hạn phát huy thể điều chế nữa. Diệp Thiếu Dương luyện Tứ huyết diệt thi hoàn, thời gian phối chế chắc chắn phải lâu hơn.

      Bên ngoài chỉ nghe "Ầm" tiếng, ánh lửa bốc lên khắp nơi. Lão Quách đưa đầu nhìn ra ngoài thấy bạch mao cương thi dẫm nát hùng hoàng và gạo nếp, kích động cấm chế trận pháp, dẫn tới địa hỏa. Ngọn lửa hừng hực cháy đốt tróc da thịt, máu đen ngừng chảy ra, bốc hơi thành mùi hôi thối khủng khiếp, khiến người ta thể mở mắt nổi.

      Dường như chịu nổi ngọn lửa quá lớn, vô số con giòi trắng từ mắt, mũi, miệng bạch mao cương thi bò ra, vặn vẹo uốn éo trong ngọn lửa, sau đó “Bụp” tiếng nổ tung, biến thành bãi nước xanh nhớp nháp.

      Cảnh tượng quả thực buồn nôn tới cực điểm, Tiểu Mã cố gắng kiềm chế ói mửa, la lớn: "Thằng lừa đảo Diệp Thiếu Dương, mau mau ra đây! Nếu ngươi ra, lão tử bỏ chạy!".

      Tiểu Mã định dùng cách bỏ trốn để uy hiếp, ai ngờ chẳng thấy Diệp Thiếu Dương đâu, trái lại còn để cho bạch mao cương thi nghe được, bất chấp ngọn lửa bừng bừng cháy, rống lên quái dị, sau đó bay thẳng vào trong, nắm lấy cổ của Tiểu Mã. Tiểu Mã bị nhấc lên như con gà, giận dữ cắn răng chịu đựng.

      Tiểu Mã cảm thấy Diệp Thiếu Dương chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện, cố ý giải thích với cương thi hết thảy đều là do Diệp Thiếu Dương tạo nên, trốn trong động, nhanh bắt . Kết quả là bạch mao cương thi phả mùi hôi thối vào mặt cậu ta, trực tiếp làm cậu ta ói mửa, phun thẳng vào mặt cương thi.

      "Grào...". Bạch mao cương thi tức giận gầm rú, tay phải giơ lên huy động quỷ đao, định chặt đứt đầu Tiểu Mã. Đúng lúc này, hồng quang bỗng nhiên bắn ra bốn phía, mặt đất, mười đạo huyết tuyến cũng đột ngột bắn lên, đánh thẳng vào người bạch mao cương thi, cấp tốc tạo thành tấm lưới trói nó lại.

      Bạch mao cương thi quằn quại, buông Tiểu Mã xuống. Cậu ngã ngồi dưới đất, ngây ngốc nhìn màn biến hóa thần kỳ này.

      "Còn đứng ì ra đó làm gì, mau chạy !". Diệp Thiếu Dương kêu lên.

      "Tôi... Tôi… chân tôi tê rần, nhúc nhích được."

      Diệp Thiếu Dương thèm để ý đến cậu ta, hai tay kết ấn, miệng lầm rầm niệm chú, điều khiển huyết võng liên tục xoắn lại hai bên, siết chặt bạch mao cương thi, khiến máu đen và thi khí của nó ngừng tuôn chảy. Bạch mao cương thi buông quỷ đao xuống, hai tay cố hết sức xé rách huyết tuyến, răng nghiến ken két, vài sợi huyết tuyến bị đứt đoạn. Cương thi thò đầu ra ngoài, điên cuồng gào thét, hàm răng tách ra như đôi càng cua, táp thẳng về phía Tiểu Mã.

      Tiểu Mã té nhào lùi về sau xa, run rẩy : "Hắc đại ca, lão có ý gì a? Còn chưa tới thọ mệnh của ta, lão nhằm vào ta làm gì, ta mà chết cũng trở thành quỷ chết oan!". Cậu ngẩng đầu nhìn, hàm răng của cương thi chứa đầy máu đen nhễ nhại, nhễu nhão rớt xuống đất, bên trong là đống giòi trắng chằng chịt cuốn lấy nhau như dây nhợ, nhất thời da đầu cậu tê dại, quỳ rạp xuống đất nôn mửa lần nữa.

      "Réc...réc…". Càng lúc càng nhiều huyết tuyến bị xé đứt hơn, nửa người của bạch mao cương thi chồm ra khỏi huyết võng, vùng vẫy muốn thoát. Diệp Thiếu Dương nhíu mày, thi ma này quá mạnh, đấu mực huyết võng đều trói được nó!

      lập tức buông kết ấn, chạy như bay tới lấy đấu mực, kêu lên: "Ta có gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất đường quang, tà ma thiên hạ dám cản.".(2)

      (2) Đây là điển tích cổ của Trung Quốc. Theo Phùng Mộng Long biên tập Quế Chi Nhi, huynh đệ trong nhà Tô Thức (Tô Đông Pha) thường lấy câu đố, thơ tranh để đấu trí với nhau. Có ngày, Tần Thiểu Du ngâm ra câu đố để Tô Đông Pha đoán, thơ rằng: “Ta có gian phòng to lớn, nửa gian cho Chuyển Luân Vương thuê, có lúc phát xuất đường quang, tà ma thiên hạ dám cản”

      Tô Đông Pha giải thích được, bèn đáp lễ bằng bài thơ: Ta có cây đàn cổ cầm, dây cầm ta giấu trong nội tâm, là Quân ta đàn khúc, khúc đàn tận cùng thế nhân.

      Tô tiểu muội lập tức hoạ theo bài: Ta đây cũng có con thuyền, người khua mái (chèo) người khiên. ta kéo thuyền lên trước, về ta lại đưa mái chèo.

      Tô tiểu muội dừng thơ, thấy Tần Thiểu Du giải thích được, liền đáp: Của huynh đó là đại ca, của đại ca là của ta, của ta cũng là của huynh. Nguyên lai ba câu đố tương hỗ với nhau, đáp án cũng giống nhau, tam thủ thơ đều có đáp án là Đấu mực!

      ***Đấu mực: vật tương truyền là do Lỗ Ban phát minh, nối với dây mực, là trong những đồ vật đối phó với ma cực tốt. số nơi dịch là ống mực, cũng chính là nó. Nhưng theo mình gọi Đấu mực chính xác hơn
      Diệp Thiếu Dương kéo ra chu sa tuyến, dùng sức quật vào mặt bạch mao cương thi. “Xèo” tiếng, khói trắng bốc lên, mặt cương thi bị hằn vết đen, làn da bên ngoài bị đảo ngược, ngừng tỏa ra thi khí.

      "Tà ma thiên hạ dám cản, dám cản..." Diệp Thiếu Dương đọc tiếng liền quật cái, tiếng xèo xèo vang bên tai dứt, chỉ chốc lát sau, mặt cương thi liền hóa thành màu đen cháy khét, hoàn toàn biến đổi.

      "Eo ui, khuôn mặt nó y như phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với lúc trước!". Tiểu Mã trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đó, cảm thán .

      Diệp Thiếu Dương cảm thấy thi khí tán bớt, liền giơ Tảo Mộc Kiếm lên, lấy máu ngón giữa ấn vào chuôi kiếm, miệng lầm rầm mặc niệm Trảm thi chú, đâm thẳng vào ngực bạch mao cương thi, tay còn lại nhanh chóng lấy viên Tứ huyết diệt thi hoàn, định chờ cương thi trúng kiếm liền nhét vào trong miệng nó, giải quyết mọi thứ, kết thúc công việc.

      Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của , thực vẫn luôn luôn tàn khốc. lúc Diệp Thiếu Dương đâm kiếm xuống, bỗng có tiếng động vang lên, hình như mũi kiếm chạm vào thứ gì đó cứng cáp, làm thể đâm tiếp được. mở to mắt quan sát, dưới lớp áo liệm dính đầy cỏ của cương thi, cư nhiên lại có tầng áo giáp…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 21 dũng cảm đấu thi ma
      Tảo Mộc Kiếm đâm trúng áo giáp, kết quả cũng có thể đoán được.

      Bạch mao cương thi giơ tay lên chưởng cái, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đỡ được, cả người bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống, cũng may có Tảo Mộc Kiếm cản lại, cho nên bị thương.

      Thi ma đảo mắt nhìn qua Tiểu Mã lần thứ hai, sau đó nhào về phía cậu. Cương thi có chỉ số thông minh, nhưng lúc phát cuồng liều mạng công kích vật còn sống, cho dù đó có là... con heo chăng nữa, nó cũng từ bỏ, ai càng gần nó càng bất lợi.

      Tiểu Mã biết chuyện này, vẫn cố gắng la hét: "Fuck! Sao cứ thích tìm ta thế hả? Hắc đại ca, ngươi còn chuyện gì để làm nữa sao?".

      Sau đó Tiểu Mã cố gắng xoay người bỏ chạy, ngờ tốc độ của bạch mao cương thi tăng rất nhanh, chỉ hai bước thôi đuổi kịp cậu, nắm được cổ của cậu, tay kia cũng giơ ra phía trước định xé xác Tiểu Mã.

      Đúng lúc này, Tảo Mộc Kiếm từ đằng sau đột nhiên đâm tới, chọc thẳng vào gáy của cương thi, phần cổ nó có giáp bảo hộ, lập tức thủng lỗ lớn.
      "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Diệp Thiếu Dương hét lên, Tảo Mộc Kiếm trong tay toát ra hồng quang chói lóa, tựa như biến thành cái kềm gắp than nóng bỏng, thiêu đốt phần da thịt xung quanh cổ của bạch mao cương thi, khiến nó trở nên cháy khét, chảy cả dầu mỡ, những tiếng “tách tách” ngừng vang vọng.

      kiếm này làm bạch mao cương thi bị thương nặng. Nó lập tức buông Tiểu Mã xuống, đầu bị Tảo Mộc Kiếm chế trụ, thể cử động, thân thể liền xoay trăm tám mươi độ ra đằng sau, mười đầu ngón tay khép lại, biến thành hai con dao sắc bén đâm về phía Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cúi người, né tránh công kích, hai tay cương thi cắm ngập vào tường đá, sâu khoảng hai mét.

      "Mẹ ơi, sức mạnh trời sinh!". Tiểu Mã thấy thế liền cảm thán, sau đó trốn xa.
      Diệp Thiếu Dương đợi bạch mao cương thi rút cánh tay, vội vàng huy động đấu mực và chu sa tuyến phóng tới thiêu đốt hai cánh tay của nó. Hai cánh tay cương thi bị chế trụ, lập tức giở lại trò cũ, đưa đầu về phía trước há mồm to, hàm răng y hệt hai càng cua táp tới Diệp Thiếu Dương.

      "Đúng lúc lắm, mời ngươi ăn đường đậu!". Diệp Thiếu Dương lấy Tứ huyết diệt thi hoàn ném vào miệng bạch mao cương thi, cả người nó run rẩy, theo bản năng khép miệng lại, Diệp Thiếu Dương liền viết chữ "Sắc" lên lá bùa dán vào miệng nó, thầm niệm chú: “Thái thượng Tam Thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!".

      tiếng động phát sinh từ trong cơ thể bạch mao cương thi.

      Bạch mao cương thi rống to chấn động mặt đất, thân thể rung lắc, hai tay cố sức giãy khỏi chu sa tuyến, công kích Diệp Thiếu Dương nữa mà làm loạt hành động quái dị:

      Nó cởi áo liệm, hai tay nắm lấy khe áo giáp, cố gắng tháo mở, sau đó mười ngón tay tiến đến cái bụng, dùng sức xé rách ra làm đôi, dòng máu đen hòa cùng gan ruột phèo phổi lòi cả ra ngoài, còn có vô số giòi bọ màu trắng túa ra, chuyển động lúc nhúc rồi chết tươi.

      Bạch mao cương thi xoay người bỏ chạy, hai tay ôm bụng, cước bộ lảo đảo như người say xỉn.

      Lão Quách cũng giơ Tảo Mộc Kiếm lên, định đuổi theo nó: "Thi ma còn khẩu khí, giải quyết luôn nhé!".

      " cần!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản: "Nó muốn quay về cổ mộ để điều dưỡng thi khí, chúng ta theo nó, vừa vặn có thể tìm được cổ mộ.".

      Diệp Thiếu Dương tới trước bãi uế vật vừa từ bụng bạch mao cương thi rớt ra, lấy bột lưu huỳnh rải lên, sau đó dùng phù châm lửa. Những con giòi bọ còn sống sót ngọ nguậy vùng vẫy trong đống lửa rồi nổ tung, màu xanh biếc nhớp nháp bắn ra, phút chốc bốc hơi bay mất.
      Tiểu Mã cảm khái : "Thi ma có khác, ngay cả giòi trong bụng cũng nhiều như vậy!"

      "Đây là thi trùng, phải giòi.". Diệp Thiếu Dương liếc cậu, đúng là chẳng hiểu gì mà chỉ giỏi nhảm.

      "Thi trùng là do thi khí người cương thi tạo thành, cũng coi như là loại tà linh, thế nhưng chúng chỉ là tà linh cấp thấp nhất, huyết tương có tính ăn mòn, được thi khí tẩm bổ, chúng thể sống lâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút."

      Giải quyết xong thi trùng, đám người Diệp Thiếu Dương liền đuổi theo bạch mao cương thi, có điều bạch mao cương thi chạy mất, còn thấy bóng dáng. May mắn thay dọc đường còn có máu của cương thi rơi vãi, chỉ cần theo vết máu, vẫn có thể tìm ra vị trí của cương thi.

      "Tiểu Diệp tử, tôi ngứa cổ quá, cậu xem cho tôi !"

      Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin chiếu qua thấy cổ của Tiểu Mã có vòng vết cào, máu chảy ra màu đen đặc, chứng tỏ cậu ta bị nhiễm độc thi. liền hỏi vấn đề, nhanh chóng lấy gạo nếp đắp lên vết thương của Tiểu Mã.

      "Tôi nhọ quá, hôm qua bị thủy thi bắt, hôm nay lại bị thi ma cào, là...". Tiểu Mã vô cùng oán giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền chìa tay ra trước mặt lão Quách: "Ba nghìn, mau đưa tiền đây!"

      Lão Quách đảo mắt: "Việc vẫn chưa xong mà, chừng nào ra ngoài ta đưa cho cậu!"

      "Vẫn chưa xong? Đệt, chẳng lẽ các người lại muốn lấy tôi làm mồi nữa sao? Aizzz… Được rồi, chúng ta đến cổ mộ làm gì?". Vừa nghĩ tới cổ mộ có biết bao nhiêu cổ vật quý giá, Tiểu Mã liền lập tức hưng phấn, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy.

      Diệp Thiếu Dương : "Bạch mao cương thi có mặc áo giáp, tôi chắc chắn đến 80% nó chính là mộ chủ, mà là mộ chủ có thị nữ chôn cùng, vậy bọn chúng chỉ có con mà còn có đôi thị nữ, đôi đồng tử. Chúng ta cần tiêu diệt tận gốc, để tránh sau này chúng hại người.".

      Tiểu Mã cả kinh : "Vậy đồng tử là quỷ gì?"

      "Đồng tử giống với thị nữ, đồng tử là quỷ thi. Phương pháp luyện thi là tìm đứa bé tám tuổi có ngũ hành thuộc tính Thủy, cắm Định Hồn Châm vào Quỷ Môn của nó, làm hồn của nó thể tiêu tán, sau đó giam vào trong người, dùng phương pháp nuôi thi luyện thành cương thi, như vậy nó trở thành quỷ thi, vừa có năng lực công kích như cương thi, lại vừa có linh trí như quỷ hồn, rất khó đối phó.". Nhắc tới quỷ thi, Diệp Thiếu Dương khỏi nhức đầu.

      "Đứa bé tám tuổi... Mộ chủ này cũng quá ghê tởm, đáng bị tiêu diệt!". Tiểu Mã giận dữ , đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội hỏi: "Tiểu Diệp tử, quỷ thi đó có lợi hại bằng bạch mao cương thi hay ?"

      "Đương nhiên là , đơn giản chỉ là nó thông minh hơn những con bình thường chút, tốc độ cũng nhanh chút. Bất quá giờ còn đến hai con, phiền toái."

      Trong lúc chuyện, ba người đến đường chính. Lần theo vết máu, cả ba tiến vào cửa động khá tầm thường, sau đói chưa được mấy bước, thấy thân thể nằm phủ phục dưới mặt đất. Đây chính là bạch mao cương thi, lửa người nó còn, tại vẫn nằm yên nhúc nhích.

      Diệp Thiếu Dương thận trọng ngồi xổm xuống, quan sát chút rồi mắng: "Mẹ kiếp, thi khí tan hết, nó chết, hại chúng ta cố gắng xuống đến đây!”.

      Tiểu Mã dùng chân đá đá thi ma, cười hắc hắc : "Mặc kệ như thế nào, Tiểu Mã ca ta cũng từng ói vào mặt thi ma, hahaha, tương lai có chút vốn để chém gió với thiên hạ.".

      Ba người bỏ lại bạch mao cương thi, cầm đèn pin tiếp tục về phía trước, được năm mươi mét, phía trước chợt xuất hang động to lớn.

      Diệp Thiếu Dương bảo hai người đừng nhúc nhích, thận trọng vừa vừa đạp hai bên, phòng ngừa mặt đất sụt lún, sau đó tiến đến gần động, dùng đèn pin chiếu rọi vòng xung quanh. Động sâu chừng hai mươi mét, phía dưới là mộ thất, ở giữa có ba cái quan tài, lớn hai . Quan tài lớn được mở ra, nắp bị đẩy sang bên, trong quan tài người, chỉ có đống vàng bạc châu báu lấp lánh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng động lòng người.

      cần phải , nơi này chính là mộ của bạch mao cương thi.

      Diệp Thiếu Dương dùng đèn pin chiếu rọi hai bên động, nền nhà dày chừng vài chục cm, suy nghĩ chút rồi : "Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, hầm trú nằm ngay cổ mộ. Vốn thi ma thể chui ra, có lẽ là do vỏ trái đất vận động hay là do nguyên nhân nào khác mà khiến mặt đất sụp xuống, mở ra con đường, kết quả là những người trú ngụ trong đây gặp xui xẻo.".

      Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, rằng: "Lời này của cậu tôi nghe hiểu lắm, cậu bảo thi ma vốn bị giam trong mật thất, thế nhưng mấy trăm năm nay nó ăn gì cũng đâu có chết, tại sao bây giờ lại muốn ăn thịt người?".

      "Cương thi ăn thịt người, là loại máu **, máu và dịch não giúp nó tu luyện nhanh hơn, nếu như có người, nó cũng ăn, chỉ ở trong mộ chuyên tâm tu luyện.".

      Diệp Thiếu Dương nhìn cậu, cười xấu xa, : "Lấy thí dụ, nam nhân thể rời khỏi nữ nhân, thế nhưng nếu như cả đời này cho cậu chạm vào phụ nữ, cậu cũng đâu có nín chết?"
      "Nín muốn điên đó!". Tiểu Mã đảo mắt đáp.

      Diệp Thiếu Dương lại vỗ vỗ vai cậu, : "Cậu trai à, cậu còn là đồng nam tử, đừng có giả bộ dày dạn tình trường trước mặt tôi!".

      Tiểu Mã đỏ mặt, ngập ngừng : "Sao cậu biết?"

      "Nhìn cậu nín tới mức nổi ‘thanh xuân đậu’ (1), vậy mà còn giả bộ?". Diệp Thiếu Dương cười nham hiểm, dùng hai chân bám vào mép động, cả người treo ngược xuống dưới, quan sát toàn bộ mộ thất. Ở phía trong góc, nhìn thấy bóng dáng của thị nữ lệ quỷ…

      (1) Thanh xuân đậu: Nổi mụn tuổi dậy

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 22 thủ linh đồng tử
      Cách ăn mặc của nữ quỷ này giống y hệt thị nữ lệ quỷ kia, vẻ mặt thẫn thờ đứng trong góc, Diệp Thiếu Dương liền tháo túi đeo vai xuống, giao cho lão Quách.

      "Huynh tìm đấu mực sạch, sau đó ngâm vào máu chó mực rồi đợi đệ sắp xếp.". Diệp Thiếu Dương giao phó xong, xoay người nhảy vào trong cổ mộ. Nữ quỷ cảm giác được có khí tức người sống, vội vã nhào về phía trước. ta bị chôn cùng mộ chủ chính là để giết chết những kẻ trộm mộ, bảo vệ thi thể chủ nhân.

      Diệp Thiếu Dương sợ đánh thức thủ linh đồng tử, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, lập tức lấy ra đống tiền Ngũ Đế, ném vào trong trung, những đồng tiền tự động xếp thành hình bát quái phương vị.

      "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!"

      Tiền Ngũ Đế nhanh chóng đánh vào trước ngực nữ quỷ, nữ quỷ kêu lên tiếng thảm thiết, lui về phía sau.

      "Sao cậu ta cứ niệm mỗi câu đó?". Tiểu Mã buồn bực hỏi lão Quách: "Dùng kiếm cũng niệm, dùng tiền cũng niệm."
      "Đây là thần chú vạn năng của Mao Sơn, ta cũng vậy!".

      Tiểu Mã nghiêng mắt nhìn y: "Dẹp huynh , tôi chưa bao giờ thấy huynh xuất thủ, toàn núp phía sau ‘nổ banh trời đất’!".

      Diệp Thiếu Dương cố gắng chế phục nữ quỷ trong thời gian ngắn nhất, vẫn sử dụng chiêu cũ, cởi áo nữ quỷ ra... Sau khi siêu độ xong, gọi lão Quách ném qua đấu mực vừa ngâm trong máu chó, bắt đầu giăng huyết tuyến. kéo huyết tuyến từ bên trái sang bên phải tiểu quan tài, từ xuống dưới, mỗi huyết tuyến cách nhau quá 10 cm.

      Giăng được nửa thời gian, nắp quan tài đột nhiên bật tung, bên trong có cánh tay bé tái nhợt vươn tới, định bắt lấy Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, xoay ngang đấu mực, quấn hồng tuyến vào ngón tay giữa của nó, thuận thế siết chặt, đánh pháp kết, đẩy cánh tay nó trở lại bên trong.
      Ngón tay giữa vốn được mệnh danh là Linh Tê Chỉ, là chỗ chứa mệnh hồn, bất kể người sống hay kẻ chết nếu ngón giữa bị hồng tuyến trói chặt cũng như mệnh hồn bị trói chặt, thể xuất ra.

      Hồn phách thể xuất, thực lực của quỷ thi liền giảm phân nửa, bất quá nó vẫn có thể dùng thủ đoạn công kích của cương thi, đạp thùng thùng bên trong quan tài, tìm cách trốn thoát.

      Diệp Thiếu Dương cười lạnh tiếng, lấy ra ấn ngọc vuông từ bên hông, đặt lên nắp quan tài, hơn phân nửa ấn có hình dạng loài thú hung tợn.

      "Đó có phải là Tỳ Hưu Ấn ?". Lão Quách cả kinh. Tỳ Hưu Ấn vốn là trong những bí bảo của Mao Sơn, ngày trước núi y chỉ mới nghe kể đến, chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.

      Tỳ Hưu Ấn trông rất bé, thế nhưng đối với tất cả ma quỷ quái nó lại nặng như núi Thái Sơn. Sau khi áp lên quan tài, bất luận quỷ thi bên trong có động đậy càn quấy như thế nào, quan tài cũng chút suy suyển.

      Diệp Thiếu Dương tiếp tục giăng hồng tuyến lên phía , chỉ chốc lát sau, toàn bộ quan tài được phủ kín, lúc này mới thầm hít vào hơi, đến quan tài khác. Lão Quách phía cũng chầm chậm rọi đèn pin cho .

      Diệp Thiếu Dương tới trước quan tài, thoáng giật mình: Nắp quan tài được mở ra, lật hẳn sang phía, bên trong quan tài… rỗng tuếch!

      Thủ linh đồng tử thoát!

      Lúc nào?
      Tiểu Mã đột nhiên kêu to: "Sau lưng cậu!"

      Diệp Thiếu Dương lập tức quay đầu lại thấy khuôn mặt nhắn đầy máu kề sát khuôn mặt mình, há to mồm phả khí vào mặt mình. Diệp Thiếu Dương vội vàng nhảy ra đằng sau, chạy mạch lui về chừng chục bước, hít sâu hơi, : "Nguy hiểm , suýt chút nữa hôn ngươi.".

      Quỷ thi vốn được siêu sinh, trong cơ thể tràn ngập oán khí, nếu như người bình thường hít vào ngụm khí của nó, chẳng mấy chốc ngất xỉu. Diệp Thiếu Dương tuy rằng là thiên sư thế nhưng bị phun ngụm khí lớn như vậy vào mặt, vẫn cảm thấy thoải mái.

      "Òm ọp..." Đồng tử kêu lên tiếng kỳ quái, tốc độ nhanh như chớp lao về phía Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lần này sớm có chuẩn bị, tay trái bắt pháp quyết, đánh vào giữa mặt đồng tử, đồng tử hét lên thảm thiết, thân hình vội vàng thối lui, biến mất trong bóng đêm. Diệp Thiếu Dương đợi lúc thấy nó ra, buồn bực : "Tiểu tử này giảo hoạt, biết ta lợi hại nên dám lên. Sư huynh, thắp đèn.".

      Lão Quách liền đốt ngọn nến Tam Sắc Liên Hoa, treo lên dây hồng tuyến, đưa nó vào trong mộ thất.

      Tiểu Mã bực bội: "Sao lúc nãy thắp luôn , đợi tới bây giờ mới thắp.".

      Lão Quách hừ tiếng: "Cậu có biết bột Thất Tinh Thảo đắt lắm , ba trăm đồng chỉ (~3.75 gam), ta phải tiết kiệm chứ!".

      Ánh sáng màu vàng cam chiếu rọi toàn bộ mộ thất, Diệp Thiếu Dương đảo mắt nhìn xung quanh, phát ra đồng tử trốn vào góc tối, vẻ mặt vô cùng đề phòng nhìn . Nó chỉ cao khoảng mét, dáng người bụ bẫm, ngoại hình khác gì mấy đứa trẻ con, chỉ là toàn thân đỏ bừng, lại có chút trong suốt, mơ hồ có thể thấy được kinh mạch nội tạng bên trong cơ thể.

      Diệp Thiếu Dương thở dài, biết những đứa trẻ này khi chết còn phải mở Thiên Linh Cái, bị rưới lên người chì và thủy ngân, để cho chất độc theo máu chảy khắp kinh mạch, hòa cùng huyết khí kích phát ra bên ngoài, khiến cho thi thể vĩnh viễn hư thối, vì vậy làn da trở nên đỏ như máu.

      thống khổ khi bị rưới chì và thủy ngân vào trong cơ thể, để nó chảy khắp kinh mạch, Diệp Thiếu Dương có thể chưa từng trải qua, thế nhưng đọc Mao Sơn Kinh Điển, cũng hiểu là: "Đau đến tận xương cốt, đau đến nghiến nát răng.".

      Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn đồng tử : "Ta đến siêu độ cho ngươi, giúp ngươi giải thoát."

      Đồng tử từ lúc biến thành quỷ thi mất năng lực trao đổi với người, dĩ nhiên hiểu lời của Diệp Thiếu Dương , thần trí của nó bây giờ chỉ có giết chóc, đem tất cả đau khổ lúc còn sống trút lên người mà nó nhìn thấy được.

      Diệp Thiếu Dương cũng mong nó hiểu, muốn siêu độ nó, trước tiên chỉ có thể bắt nó, ngẩng đầu, nhìn thoáng qua mặt quỷ thi rồi : "Mau rung Chuông Kinh Hồn!"

      Lão Quách tay cầm đèn, tay thò vào túi vải của Diệp Thiếu Dương lấy ra đồ vật, giao cho Tiểu Mã bảo: "Cậu có khí lực tốt, cậu rung , phải rung liên tục được ngừng!".

      Tiểu Mã biết có bẫy, tiếp nhận Chuông Kinh Hồn, lắc vài cái, thuận miệng hỏi: "Rung cái này để làm gì?"

      "Thanh của Chuông Kinh Hồn có thể kích động mạnh tới quỷ hồn, làm cho nó vô pháp biến ảo, phế nửa công kích của quỷ thi. lát nữa nếu như cậu thấy thứ gì đó phải nhớ kỹ, được phân tâm, cũng được ngừng rung Chuông Kinh Hồn.".

      Tiểu Mã : "Chúng ta ở phía , bọn họ ở phía dưới, cho dù có thấy gì chăng nữa tôi cũng sợ. Hắc hắc, coi như xem phim kinh dị , càng kích thích càng tốt!".

      Lão Quách buồn bực cười cười, nghĩ thầm tiểu tử ngươi đâu phải người sắt, chút nữa chỉ mong ngươi cũng nghĩ như vậy.

      Chuông Kinh Hồn rung lên, năng lực hành động của quỷ thi quả nhiên giảm sút, nó nhe răng trợn mắt, biểu tình có vẻ rất thống khổ, Diệp Thiếu Dương tốn chút sức nào liền trói được nó, dán định thân phù vào sau đầu nó. Đại công cáo thành, Diệp Thiếu Dương thở gấp, tay chấm chu sa, điểm lên Quỷ Môn mi tâm của nó, lấy ra Định Hồn Châm. Đồng tử chợt run rẩy, trong ánh mắt ra oán hận, nó chỉ biết đau đớn khổ tâm, biết Diệp Thiếu Dương làm gì.

      "Ta đây là vì muốn tốt cho ngươi…". Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đầu nó: "Bây giờ ta giúp ngươi siêu độ.".

      Đồng tử trong quá trình luyện chế, ba hồn bảy vía trong cơ thể bị tản ra khắp nơi, trước tiên phải tụ hồn mới có thể siêu độ được. Diệp Thiếu Dương đặt tay lên huyệt Thiên Môn của nó, nhắm mắt lại, bắt đầu tụng niệm Sưu Hồn Chú. Thần niệm tiến nhập vào trong cơ thể đồng tử, bắt đầu tìm kiếm ba hồn bảy vía thất lạc...

      Tiểu Mã đưa đầu qua nhìn thấy Diệp Thiếu Dương vẫn nhúc nhích, miệng thầm liên tục gì đó, cậu cảm thấy buồn chán, vì vậy thèm rung chuông nữa, đốt điếu thuốc lên hút.
      "Cậu rung chuông, thể dừng!". Lão Quách vội vàng nhắc nhở.

      Tiểu Mã nhíu mày nhìn y: "Bây giờ còn rung làm gì nữa?"

      "Cậu rung chuông là để tiêu trừ oán niệm của đồng tử, để nó cam nguyện được siêu độ, bởi vì oán niệm của nó quá sâu, nếu rung rất khó có thể siêu độ. Nhanh lên chút, nhớ kỹ, được dừng nữa đấy!".

      Tiểu Mã nghe vậy bèn cầm chuông lên rung tiếp. rung, đột nhiên có bóng người màu đỏ từ dưới cổ mộ bay lên, đáp xuống trước mặt cậu, đúng là đồng tử lúc nãy! Vẻ mặt nó nhăn nhó, kinh khủng dị thường, miệng bị toét ra, vô số dịch thể xanh đỏ tím vàng nhễu nhão chảy xuống. Đồng tử giơ tay lên lau cái, chất lỏng sềnh sệch dính đầy tay, sau đó đưa tay về phía Tiểu Mã, cười khanh khách vô cùng đáng sợ, khiến da đầu người ta như muốn bung tróc.

      Gương mặt của Tiểu Mã nhất thời tái nhợt…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 23 siêu độ oán linh
      Tiểu Mã lảo đảo lui về phía sau, né tránh tay của đồng tử, trong lòng vô cùng sợ hãi, quên mất phải rung chuông, cũng thèm lắc cái.

      "Đây chỉ là hồn phách của nó, hư ảnh mà thôi, cậu cần phải lo lắng! Mau mau rung chuông!". Lão Quách kêu to.

      "Mẹ kiếp, huynh dễ quá, bản năng phản ứng khống chế tôi rồi!". Tiểu Mã dứt khoát nhắm mắt lại, kết quả, u hồn kia vẫn đứng trước mắt, hơn nữa còn đứng ở nơi tối tăm, làm nó càng nổi bật thêm. Cậu thể làm gì khác hơn là mở mắt, nhìn khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng của đồng tử.

      Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Dương từng , máu đầu lưỡi có khả năng đuổi quỷ, lập tức bất chấp cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cho cậu thoáng tỉnh táo lại, đối mặt với diện mạo kinh khủng của nó, cũng còn cảm thấy sợ hãi.

      Đồng tử u hồn thấy tình cảnh này, thân hình thoắt cái biến thành hài tử béo mập khoảng năm sáu tuổi, chiếc cổ trắng trẻo là sợi dây đỏ siết chặt, vẻ mặt thống khổ đau đớn, mở đôi mắt to đáng thương nhìn Tiểu Mã, oa oa khóc lớn, bàn tay bé vẫy vẫy Tiểu Mã, van xin cậu cầu cứu.

      "Là ảo giác, chỉ là ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác...". Tiểu Mã tự nhủ với chính mình, thế nhưng tinh thần của cậu mất kiểm soát, bị hình ảnh trước mắt chiếm lấy, còn nhớ trách nhiệm của mình, bỏ Chuông Kinh Hồn xuống, vươn hai tay, cố gắng tháo dây cổ hài tử...
      "Càn khôn vô cực, phá!". bàn tay giơ ra vỗ vào đầu đứa trẻ, trực tiếp đánh nó rớt xuống cổ mộ. Tiểu Mã giật mình, tỉnh táo lại nhìn lão Quách. Lão Quách giơ tay phải lên bụm miệng rên rỉ, có vẻ rất đau đớn.

      "Lão Quách, ngại quá, khì khì, để huynh phải xuất thủ.". Tiểu Mã xấu hổ .

      "Quên , cậu trúng chiêu cũng là bình thường, chứng tỏ cậu có lòng thiện niệm.." Lão Quách cũng mắng cậu, mở tay phải ra, bàn tay sưng vù lên, trong lòng bàn tay có viết chữ "Sắc" bằng chu sa, sau đó từ từ biến mất.
      Tiểu Mã cả kinh : "Huynh chẳng phải đây chỉ là hồn phách thôi sao, thế nào mà còn bị thương đến như vậy?"

      Lão Quách liếc cậu: “Suy cho cùng nó vẫn là quỷ thi, du hồn cũng đủ làm ta mệt mỏi, ta cũng phải tiểu sư đệ mạnh mẽ kia.".

      Hai người cùng nhìn vào cổ mộ, thấy Diệp Thiếu Dương thu hồn phách vừa đào tẩu trở về, ba hồn bảy vía rốt cuộc cũng tề tựu đầy đủ, siêu độ hoàn tất, ngồi dưới đất há mồm thở dốc. Trong vòng ngày mà vừa chém giết thi ma, vừa siêu độ hai lệ quỷ, đối phó hai đồng tử, hơn nữa lại còn giải quyết những chuyện ngày hôm trước, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình quả chiến sĩ thi đua trong giới pháp thuật. Dĩ nhiên, đức kiếm được cũng ít.

      Tiểu Mã và lão Quách thấy bên dưới còn nguy hiểm nữa mới nhảy xuống. Lão Quách tới trước quan tài giam giữ đồng tử còn lại, bên trong truyền đến tiếng đập vách ầm ầm, bèn hỏi: "Còn cái này phải làm gì?"

      Diệp Thiếu Dương kêu Tiểu Mã lấy cho mình cốc nước lọc, uống cạn phân nửa, thở hổn hển : "Trực tiếp thiêu hủy, hủy diệt thi thể nó, đệ siêu độ cho nó.".

      Uống nước xong, nghỉ ngơi chốc lát, Diệp Thiếu Dương liền tự mình động thủ, lấy từ trong túi đeo lưng ra lọ Giao Du (1), bôi lên nắp quan tài, đốt đuốc, sau đó đứng dậy. Tiểu Mã cả kinh : "Đây là loại mỡ gì? Sao còn lợi hại hơn cả xăng?"

      (1) Giao Du: Mỡ cá mập

      "Đông Hải Giao Nhân Du, vô cùng bén lửa, chỉ cần châm ngọn lửa là có thể cháy mấy trăm năm tắt, bình thường được dùng làm đèn chong cổ mộ.". Diệp Thiếu Dương xong, đột nhiên nghĩ chỗ này phải là cổ mộ sao, ánh mắt liền đảo qua khắp gian phòng, phát trong góc có cái cửa , tới, bên trong là căn phòng, trong góc phòng có trụ đèn bằng đồng hình người cá, hai tay người cá bưng ngọn đèn cháy lập lòe, mờ mờ ảo ảo muốn tắt.

      Diệp Thiếu Dương thổi tắt đèn, lấy Giao Du bên trong cho vào bình của mình. Thứ này là đồ tốt, lúc nãy ta dùng hết ít, may mà có cái bù lại.
      mặt đất bày đầy các vật dụng được chôn theo người chết, số bình hoa lỗi thời, bên tường đối diện còn có treo rất nhiều binh khí, nào là đao kiếm thương gậy, xem ra là đồ vật mà vị Hắc gia gia kia sinh tiền cất giấu.

      Kết hợp với hình ảnh mặc áo giáp lúc chết của y, Diệp Thiếu Dương đoán rằng, mộ chủ chắc chắn phải là vị đại tướng.

      Diệp Thiếu Dương cúi đầu, phát Tiểu Mã khom người, giơ tay thọc vào từng cái bình hoa mò mẫm thứ gì đó, lập tức cả giận : “Cậu làm gì thế?"

      "Khì khì, xem bên trong có giấu bảo bối hay mà!"

      "Đệt, làm việc được, cướp đồ nhanh!".

      Diệp Thiếu Dương buồn bực trở lại mộ thất, quan tài đốt xong, Tỳ Hưu Ấn từ nắp quan tài ngã xuống, rơi vào thi thể đồng tử, đè nó đến nỗi nhúc nhích được, thân thể mau chóng bị đốt thành đống than. Diệp Thiếu Dương tiến lên nhổ Định Hồn Châm người đồng tử, ngón tay giữa đặt lên Quỷ Môn của nó, bắt đầu siêu độ vong linh.

      Bởi vì bị Tỳ Hưu Ấn trấn áp, ba hồn bảy vía của đồng tử có cách nào thoát khỏi cơ thể, cho nên Diệp Thiếu Dương có thể giải quyết mọi thứ thuận lợi.

      Tiểu Mã từ gian phòng ra, run rẩy đến trước quan tài, liếc nhìn vàng bạc châu bảo trong đó, mắt phát sáng: "Mẹ ơi, ra toàn bộ bảo bối đều ở đây!". Cậu giơ tay vơ vét đống, cất vào trong túi, miệng lầm bầm : "Tôi từ bỏ ba nghìn đồng thù lao, bao nhiêu đây đủ rồi, còn lại các người chia nhau ..."

      "Chia cái gì mà chia, nộp lên quốc gia.". Lão Quách .

      "Dựa vào cái gì a, tôi đâu phải người ngây thơ trong sáng!". Tiểu Mã vừa , tay vừa bốc nắm nữa.

      Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười: "Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, chúng ta mang theo nhiều bảo bối như vậy ra, cậu nghĩ họ có phát ?"

      Tiểu Mã sửng sốt, lập tức cười : " sao, bọn họ đâu biết trong cổ mộ có bảo bối!"

      Diệp Thiếu Dương mắng: "Cậu có não , chúng ta chém giết bạch mao cương thi xong, bọn họ chắc chắn tiến vào đây lục soát. Nếu cậu có biện pháp giấu hết mọi thứ chôn trong cổ mộ, để bọn họ nhìn thấy, mấy thứ này đều là của cậu."

      Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu ai oán nhìn bảo bối trong tay: "Hức, nhiều bảo bối như vậy..."

      "Chúng ta mỗi người chọn vật thôi, còn lại nộp lên hết.". Diệp Thiếu Dương tới quan tài, lật lên, bên trong có chiếc vòng ngọc cổ của nữ, nhìn có vẻ đẹp, đầu óc liền nhanh trí nảy ra sáng kiến, cái này có thể tặng cho Chu Tĩnh Như, liền bỏ vào trong túi.

      Lão Quách chọn chiếc nhẫn to (nhẫn ngón cái) bằng ngọc thạch.

      Tiểu Mã lựa chọn nửa ngày, cầm cái này buông cái kia, rốt cuộc chẳng chọn được món nào hết, bèn : "Này này, các người xem giúp tôi xem, cái nào đắt tiền nhất?"

      " biết, mau chọn !"

      "... Vậy tôi trực tiếp chọn tiền, ha ha ha.". Tiểu Mã cầm thỏi vàng to, cất vào trong túi.

      Diệp Thiếu Dương và lão Quách bất đắc dĩ nhìn nhau, đúng là ếch ngồi đáy giếng, những món đồ cổ ngọc khí ở đây còn giá trị hơn cả thỏi vàng đó.

      Diệp Thiếu Dương hai mắt lấp lánh, phát ra miếng ngọc bội hình phượng hoàng, cầm lên quan sát, chất ngọc tinh khiết, nét khắc uốn lượn, chứng tỏ thợ chế tác thập phần tinh tế, đúng là đồ tốt, vì vậy ta cũng bỏ túi.
      Tiểu Mã khinh khỉnh liếc : "Mồm mỗi người chỉ được chọn món thôi, thế nào mình lại chọn hai món!?".

      Diệp Thiếu Dương cả giận : "Tôi đặc biệt phải xuất nhiều lực, mệt muốn chết, lấy hai món có làm sao? Cậu chỉ việc rung Chuông Kinh Hồn mà còn làm xong, cho cậu món là may lắm rồi!".

      Tiểu Mã đuối lý, bực bội gì.

      Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn Dương, dọc theo chân tường mộ thất và căn phòng dò lần, phát thấy tà vật nào nữa. Phía trước căn phòng có con đường , Tiểu Mã định vào thám hiểm phen, Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta bảo: "Trong cổ mộ đầy rẫy bẫy, tầng tầng lớp lớp cơ quan, chúng ta trùng hợp rơi thẳng vào mộ thất, chưa phải gặp qua thứ gì, tại lại muốn vào cơ quan cổ mộ, cậu nghĩ cậu có mấy cái mạng?"

      Ba người từ trong cổ mộ bò ra, đều trong tình trạng kiệt sức, ngồi dưới đất nghỉ ngơi hơn nửa ngày mới men theo đường cũ trở về. Cả ba ra khỏi hầm trú , hít hơi sâu, tận hưởng khí mát mẻ, trong lòng khỏi sinh ra cảm giác sống sót sau khi trải qua tai kiếp…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :