1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 14: GIÚP MẶC QUẦN
      Xe hơi lái về khu vực nội thành, dừng trước tòa nhà vô cùng to lớn xa hoa, phía trước tòa nhà còn có hồ bơi. Chu Tĩnh Như dẫn hai người vào, sau đó đến quầy thanh toán, quay đầu lại hỏi hai người: "Có muốn massage ?".

      "Massage?". Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nghĩ tới điều gì.

      Chu Tĩnh Như đỏ mặt : "Là xoa bóp ấy, xuất nhiều khí lực như vậy, xoa bóp tốt hơn.".

      "Thôi, có thói quen được người ta hầu hạ.".

      Chu Tĩnh Như cười cười, cũng hỏi nữa.

      Hồ bơi rất lớn, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã như lạc vào Đại Quan Viên, vòng vòng ở “Phòng khách nam” nửa ngày mới dựa vào chiếc chìa khóa tìm tới được “Phòng khách quý”. Diệp Thiếu Dương căn bản biết trình tự tắm, đành hỏi Tiểu Mã: "Cởi quần áo trước hay là vào trong rồi mới cởi?"

      "Tôi cũng biết.". Tiểu Mã gãi đầu.
      Cũng may có người phục vụ hướng dẫn, hai người thành công đến bể. Diệp Thiếu Dương thấy mấy hồ nước lớn , đủ loại dụng cụ tắm rửa, có chút ngây người, tự hỏi những thứ này đều là dùng để tắm?

      Tắm rửa đơn giản xong, Diệp Thiếu Dương liền leo lên bờ, về đến phòng nằm nửa ngày mới thấy Tiểu Mã xuất , mặt mày hớn hở khoe: "Tôi được thử ghế massage, phòng xông hơi, vòi phun nước, rất thoải mái a. ra tắm cũng có thể thư thái như vậy!"

      Diệp Thiếu Dương liền phản đối: "Có cái gì mà thoải mái, cũng giống hệt phòng tắm ở Mao Sơn Thôn thôi, chỉ là cái nơi để tắm rửa, dội cái là xong, còn bày đặt làm trò. Hừ!".

      Tiểu Mã liếc mắt nhìn chửi: "Stupid!".
      Chu Tĩnh Như gọi điện thoại hẹn hai người Diệp Thiếu Dương đến nhà hàng lầu hai gặp mặt. Cả hai đến nơi thấy Chu Tĩnh Như ngồi ở đó, mặc áo ngủ, tóc vén cao, vừa mới tắm rửa xong, sắc mặt của càng thêm trắng hồng quyến rũ.

      "Sao chỗ này chỉ có mỗi mình em là khách?". Sau khi ngồi xuống, Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

      Chu Tĩnh Như cười cười: "Trễ rồi, nhà hàng buôn bán nữa, chỉ có VIP mới được vào thôi!".

      Diệp Thiếu Dương nhức đầu, VIP là cái gì?

      Chu Tĩnh Như lấy bình trà và mấy thứ điểm tâm đặt lên bàn, Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, điểm tâm toàn là các loại bánh quy hình dạng kỳ quái, vậy còn ít đến thấy thương! Sao lấy đầu heo thịt muối hay chân vịt gì ấy, mấy thứ này làm sao đủ cho người ăn?

      "Em cũng học năm thứ tư đại học, bình thường có ở trường, hôm nay quay về ký túc xá lấy ít đồ". Chu Tĩnh Như giải thích nguyên nhân đụng phải quỷ: "Vừa lúc gặp người bạn trai cũ, ừm, chia tay lâu rồi, bọn em cũng chỉ quen nhau hơn hai tuần, có cảm giác, bây giờ lại càng có cảm giác.".

      Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên: " rất hay, tục ngữ mới đến, đàn ông tốt đời này còn nhiều lắm, chẳng qua đàn ông tốt như và tiểu Diệp tử có nhiều, nhất là ...".

      Diệp Thiếu Dương đá cước vào mông cậu: "Đừng có chen lời!".

      Chu Tĩnh Như tiếp: " ấy sau khi bị em đuổi gửi tin nhắn ở trước cửa chờ em, mời em ăn để xin lỗi. Em muốn gặp mặt dây dưa với ấy nên ra khỏi nhà bằng cửa sau. Đoạn đường kia tốt, em vốn định gọi điện thoại kêu xe, chẳng biết tại sao lại thấy có đứng ngoắc gọi em đến, lúc đó đầu óc em đặc biệt mơ hồ, ta bảo hãy với ta . Càng về phía trước, đầu óc em càng mơ hồ, về sau nhớ chuyện gì nữa!"

      Chu Tĩnh Như lắc đầu nhìn Diệp Thiếu Dương khổ sở cười cười: "Em cũng ngờ em gặp phải tình cảnh này, hôm nay quả mở rộng tầm mắt, chỉ nhìn thấy quỷ mà còn nhìn thấy đạo sĩ tróc quỷ... tình cũng có thể sánh ngang với mấy đạo sĩ TV, vừa trẻ tuổi, lại vừa… đẹp trai!".
      Diệp Thiếu Dương cảm thấy lâng lâng, nhất thời kích động, lấy từ túi ra sợi dây chuyền Kê Huyết Thạch đưa cho Chu Tĩnh Như.

      "Tặng em lá bùa hộ mệnh, quỷ dám tới gần em nữa!".

      "Đa tạ Thiếu Dương ca!". Chu Tĩnh Như cảm động nhận lấy, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cầm ví tiền lên hỏi: "Bùa hộ mệnh này có quý giá lắm ?"

      "Vốn ở núi bán cho khách hành hương hai nghìn, nhưng với em hữu duyên, hì hì, tặng cho em miễn phí.".

      Tiểu Mã ở bên đảo mắt liếc . Cái thằng này, để tán , dùng chiêu hạ cả vốn gốc.

      "Vậy cám ơn Thiếu Dương ca.". Chu Tĩnh Như cười ngọt ngào làm Diệp Thiếu Dương như ăn được mật.

      Hỏi han lát, Diệp Thiếu Dương kể đơn giản lai lịch của mình, Chu Tĩnh Như nghe xong tinh thần nhộn nhạo, vô cùng sùng bái. vốn là tiểu thư khuê các nhà giàu, loại người nào cũng từng gặp qua, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy đạo sĩ chân chính, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy...

      "Thiếu Dương ca, chúng ta trao đổi số điện thoại !"

      "Được, số của em là số mấy?". Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại cầm tay ra, chuẩn bị lưu số, Chu Tĩnh Như đọc dãy số, ngẩng đầu nhìn điện thoại di động trong tay , đột nhiên sửng sốt: Diệp Thiếu Dương dùng chiếc điện thoại vô cùng “nguyên thủy”, màu xanh da trời, màn hình còn có vết nứt, trông rất cũ kỹ, biết là người từ thời đại nào trôi tới.

      Tiểu Mã cũng phát tình huống này, liền giật lấy chiếc điện thoại di động của , lật tới lật lui nhìn: "Tiểu Diệp tử, đây có phải là thần khí mà cậu trộm từ bảo tàng ra ?"

      Diệp Thiếu Dương đỏ mặt : "Rất lạc hậu sao? Ít nhất tôi cũng dùng màu xanh da trời, sư phụ tôi còn dùng màu vàng nữa kìa!".

      "Ừ, so với điện thoại di động bình thường đúng là mạnh hơn.". Tiểu Mã còn lời nào để .

      Chu Tĩnh Như đột nhiên nghĩ đến việc gì, khẽ cúi đầu, dùng chén rượu che khuôn mặt, hỏi: "Nghe các bảo, lúc em cởi dây lưng ra tự sát, quần có rơi xuống đúng ! Ừm, em muốn hỏi chút, là ai mặc quần cho em vậy?"

      Cuối cùng cũng hỏi chuyện này! Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, muốn giải thích bị Tiểu Mã giành trước: "Là Thiếu Dương ca đó, đến xấu hổ. Lúc đó quần của em rơi xuống đến bàn chân…A, em đừng nhìn như vậy, lúc đó cách khá xa, bầu trời tối đen như mực, thấy gì hết, là Thiếu Dương ca ca rất dịu dàng giúp em mặc quần vào, thắt dây lưng cho em..."

      Diệp Thiếu Dương nghe thấy thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, vội vàng giải thích: "Em đừng nghe cậu ta bậy, ra có rơi nhiều như vậy đâu, chỉ... rơi chút, chút thôi.".

      việc này, đương nhiên là càng càng xấu hổ. Chu Tĩnh Như đỏ mặt cúi đầu, lúc sau mới ngẩng đầu lên, quay lại mỉm cười với Diệp Thiếu Dương: " sao cả, Thiếu Dương ca là vì cứu em, nếu có... thấy gì, cũng sao hết!".

      "Ách...". Trái tim Diệp Thiếu Dương điên cuồng nhảy lên, có thấy gì cũng sao? Mấy lời này là có ý gì?

      "Được rồi Thiếu Dương ca, còn chuyện mấy vật từ cây hòe bay ra ngoài... Là tinh phách có đúng , vậy nó là gì?"

      "Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh phách, tinh phách hai trăm năm mới có thể tập hợp thành quỷ lần, cũng là quỷ cấp thấp nhất, phải nhập lục đạo luân hồi, làm đạo súc sinh trong mười đời, chịu qua thiên đao vạn quả mới có thể thoát thai làm người."

      Chu Tĩnh Như ngơ ngẩn: “Những quỷ hồn kia cũng quá thảm thương, bọn họ làm chuyện gì xấu, bị ác quỷ giết chết, biến thành tinh phách, chẳng phải là rất xui xẻo sao?"

      "Người bị cướp đoạt hay bị giết chết phải cũng xui xẻo như vậy sao? Bất quá chờ bọn họ ngưng tụ thành quỷ hồn lần nữa, sau khi đầu thai làm người có được chút ưu đãi, giống như em, lớn lên vừa xinh đẹp, lại vừa xuất thân giàu có.".

      Chu Tĩnh Như thản nhiên cười: "Thiếu Dương ca, biết xem tướng số , có thể xem giúp em kiếp trước em là ai được ?"

      " được.". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Nếu như xem ra em là tài tử giai nhân hay người nào đó hoàn hảo được, giả sử như xem ra em là đại hán thô kệch hoặc là nữ tử thanh lâu ... Hì hì, em phiền muộn lắm!".

      Chu Tĩnh Như đỏ mặt, nghĩ thầm cũng đúng, hay là biết vẫn tốt hơn.

      Hàn huyên hồi lâu, Chu Tĩnh Như mới mở ba căn phòng, chia mỗi người phòng để nghỉ ngơi.
      Nằm giường mềm mại, Diệp Thiếu Dương nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, dường như mơ hồ cảm thấy mọi thứ định trước, ngày đầu tiên hạ sơn phải xử lý loạt chuyện linh dị, cứu bạn cùng phòng và mỹ nhân giàu có.

      Diệp Thiếu Dương lấy chiếc điện thoại cũ kỹ ra dự định chơi bàn Rắn Săn Mồi rồi mới ngủ, đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên, trong lòng run run, lẽ nào... là Chu Tĩnh Như?

      Ôm tâm tình kích động bước đến mở cửa, trong nháy mắt, tâm trạng của rơi xuống vực thẳm, liếc mắt nhìn Tiểu Mã: "Buổi tối ngủ, gõ cửa phòng tôi làm gì?"

      Tiểu Mã khẩn trương : " xong rồi Thiếu Dương ca, phòng của tôi vừa có chuyện rất ma quái."…

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, phải chứ, lại là chuyện ma quái?...

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 15: MỜI VÀO GIẤC MỘNG
      "Tôi nằm giường tự nhiên cảm giác có người nhìn tôi, thậm chí còn có gió thổi qua sau gáy..." Tiểu Mã vừa vuốt sau cổ vừa : "Thế nhưng lúc mở mắt ra thấy gì cả."

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu cái: "Cậu biết là gặp quỷ nhiều nhìn đâu cũng thấy quỷ à, thần kinh cậu nhạy cảm quá rồi đó!".

      " đúng đúng, ". Tiểu Mã liên tục xua tay: "Cái cảm giác này rất chân , nếu cậu tin đến phòng tôi ngủ thử xem.". xong cậu gì nữa, trực tiếp kéo tay Diệp Thiếu Dương đến phòng của mình.

      Diệp Thiếu Dương kiểm tra khắp nơi chẳng phát vấn đề, mới với Tiểu Mã nhưng cậu tin, kiên trì bắt Diệp Thiếu Dương ngủ lúc thử xem.

      "Dù sao giường cũng rất rộng, rất rộng đó! Tiểu Diệp tử, đến đây, đến đây .".

      Diệp Thiếu Dương ỡm ờ, cùng cậu ta leo lên giường.

      "Tôi , cậu phải cố ý muốn ngủ chung với tôi sao?"
      "Xì, Tiểu Mã ca đây có khẩu vị đó!". Tiểu Mã khó chịu bảo: "Nhìn cậu dường như tình nguyện phải, phỏng chừng nếu như Chu Tĩnh Như cùng cậu lên giường, đừng là chuyện ma quái, kể cả có kêu cậu ngủ ở phòng xác cậu cũng !".

      " nhảm được à?". Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, giả như ngày mai Chu Tĩnh Như tìm đến mà thấy mình trong phòng, lại chạy tới ngủ cùng Tiểu Mã, chẳng biết ấy có hiểu lầm hay ?

      Hai người mỗi người nằm bên giường, nằm xuống lâu sau, Tiểu Mã liền ngáy như sấm, Diệp Thiếu Dương hết sức phiền muộn, còn chuyện ma quái, chuyện ma quái còn thơm hơn ngủ chung với cậu.

      Giằng co nửa đêm, Diệp Thiếu Dương vừa mệt vừa đuối, dùng chăn che lại đầu, ngăn cản tiếng ngáy, chỉ chốc lát sau cũng ngủ thiếp .
      Căn phòng trở nên đen tối, rơi vào khoảng tịch mịch.

      Phía đầu giường lộ ra bức tranh non sông tươi đẹp, phong cảnh diễm lệ, bất ngờ, ánh sáng trắng lên, bức tranh lại có thêm thanh niên mặc áo ngủ dạo con đường , ngoái đầu nhìn xung quanh, chút rồi dừng lại...

      "Đây là chỗ nào?". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, bên trái là ruộng đồng mênh mông, lúa xanh mơn mởn trải dài, bên phải là hồ nước, mặt hồ sạch trong suốt, vô số tôm cá bơi lội tung tăng, chưa bao giờ thấy qua phong cảnh nào đẹp như vậy.

      Thế nhưng Diệp Thiếu Dương biết, nơi này có cái gì đó đúng.

      Phía trước cách đó xa, có thân ảnh mơ hồ tới, Diệp Thiếu Dương bước nhanh lại, phát đó là Tiểu Mã, cũng mặc áo ngủ màu trắng y như .

      Tiểu Mã thấy , vui vẻ chào hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu cũng tới đây à, ở đây nước mát lắm, chúng ta xuống dưới bơi !"

      Diệp Thiếu Dương cười lạnh : "Bơi? Cậu biết chỗ này là chỗ nào ? Đây là mộng cảnh!"

      "Mộng?". Tiểu Mã ngẩn ra, sau đó nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm : "Chân như thế, sao lại là mộng cảnh được?".

      "Cảnh trong mơ đương nhiên phải chân , tin cậu trả lời tôi mấy vấn đề ! Thứ nhất, đây là chỗ nào, thứ hai, làm sao cậu tới đây được?"

      Người nằm mơ, nếu như ai nhắc nhở căn bản lo lắng mấy vấn đề ấy, cho rằng mình ở thế giới thực, nhưng mà cảnh trong mơ cũng rất chân , cho nên thể phân biệt nổi.
      Tiểu Mã mở to hai mắt, ngập ngừng : "Đúng vậy, đây là chỗ nào, hình như tôi chưa bao giờ tới, nhưng mà làm sao lại tới... Tôi nhớ ."

      "Cậu ráng nhớ chút, gần đây nhất cậu làm chuyện gì?"

      Tiểu Mã trầm ngâm lát, đột nhiên vỗ đầu: "A, tôi với cậu tắm rửa xong cùng nhau ngủ!". Cậu lấm lét nhìn trái nhìn phải phen, sợ đến mức cử động được: "Sao chúng ta lại ở đây, chẳng lẽ nằm mơ sao, chẳng lẽ... Cậu cũng là giả, là tôi tưởng tượng ra cậu phải ?"

      "Chớ có nhảm, ảo giác chắc chắn hỏi cậu mấy vấn đề này.". Diệp Thiếu Dương thở gấp, ra câu làm người nghe khó có thể tiếp nhận được: "Hai chúng ta, đều rơi vào cùng giấc mộng.".

      Tiểu Mã sửng sốt nửa ngày mới thốt lên: "Sao có thể!?"

      "Tôi cũng mới thấy lần đầu tiên. Có thể là do hai chúng ta cùng ngủ cái giường, cậu sai, phòng của cậu có vấn đề.".

      Tiểu Mã nhíu mày : "Làm sao cậu biết đây là mơ?"

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu cái: "Có thể đừng hỏi mấy câu ngu ngốc vậy , tôi là đạo sĩ, nếu như cái gì cũng biết bị bọn tiểu quỷ hại chết từ lâu rồi!"

      "...”

      “Còn thân thể của chúng ta, giờ làm gì?"

      "Đương nhiên là ngủ!".

      Tiểu Mã nuốt ngụm nước miếng, cảm giác này vô cùng kỳ quái, ràng người ở đây thế nhưng thân thể lại ở chỗ khác. Tiểu Mã gãi đầu, đột nhiên đấm cái vào mặt Diệp Thiếu Dương, ra đòn rất nặng, làm phần cằm của muốn lệch sang bên.

      Diệp Thiếu Dương xoa cằm, cả giận : "Bị điên hả?"

      "Người ta bảo trong mộng thấy đau, khì khì, tôi chỉ là thử chút!"

      Diệp Thiếu Dương gì.

      "Tiểu Diệp tử, chúng ta làm gì bây giờ?"

      "Tôi cũng biết, lẽ ra khi người nhận thức mình nằm mơ lập tức tỉnh lại, thế nhưng chúng ta vẫn tỉnh, hơn nữa lại ở cùng giấc mơ, chuyện này rất kỳ lạ."

      "Vậy đừng nghĩ nữa, lát có người đánh thức chúng ta thôi!"

      Tiểu Mã đến bên hồ, quan sát hai bên, hưng phấn : "Nước này trong, tôi phải xuống chơi chút, coi như thay mặt cậu thử xem, aizzz, chỉ có điều chỗ này thiếu mỹ nữ.".

      Ánh mắt cậu ta đột nhiên phóng ra ánh sáng “sắc lang”: "Aizzz, cậu xem tiểu Diệp tử, ví dụ nơi này có mỹ nữ mọi chuyện khác có đúng , cho dù là mộng thế nhưng cảm giác vẫn rất chân . Ôi mẹ nó, vì sao có mỹ nữ!"

      Tiểu Mã cởi y phục nhảy xuống, lắc thân hình trắng tròn của mình, đến giữa hồ, bơi lội lúc sau, đột nhiên có gió nổi lên, mặt hồ kịch liệt rung động. Tiểu Mã cảm thấy sợ, nhìn Diệp Thiếu Dương kêu to: "Đây chỉ là mơ, nếu tôi chết đuối có bị làm sao , hay là tỉnh?"

      "Làm gì có chuyện tốt như vậy, cậu lên bờ trước !".

      Tiểu Mã bơi tới bên bờ, định leo lên, đột nhiên cơn sóng lớn đánh tới, cuốn cậu ra xa, qua tầng tầng lớp lớp sóng, cuối cùng còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm xong, thế nhưng gặp phải tình huống này cũng còn cách nào, gấp đến độ xoay vòng vòng. Đột nhiên nghĩ đến, có thể Tiểu Mã bị kẹt trong tà thuật ảo mộng, đối phó với loại tà thuật này vẫn có cách, lập tức sờ soạng bên hông, trang bị pháp khí gì đều có. Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương bèn cắn chót lưỡi, máu lập tức chảy ra, nhất thời đánh ầm tiếng khiến giật mình, cảnh tượng trước mắt vặn vẹo, từ từ chìm vào u tối. Mấy giây sau, cảm thấy thân thể tồn tại, mở mắt ra, phát mình nằm giường, nhìn Tiểu Mã kế bên tứ chi co quắp, sắc mặt tái xanh, trán đầy mồ hôi, bộ dạng như khó thở.

      "Tiểu Mã! Tiểu Mã!". cố sức quạt quạt vài cái lay cậu dậy, thấy vẫn tỉnh. Diệp Thiếu Dương quyết định nhanh, dùng móng tay của ngón cái tay phải rạch vào ngón giữa, ngón tay rỉ máu, đè vào ấn đường Tiểu Mã, niệm quy hồn chú, Tiểu Mã kêu lên "A" tiếng, bật dậy, hít hơi sâu: "Mẹ kiếp, ngộp chết tôi rồi!"
      Cậu cố sức thở hổn hển mấy cái, nhìn Diệp Thiếu Dương bảo: "Tôi có sai đâu, chết đuối trong mộng, người tỉnh lại.".

      Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Cậu biết cái gì, nếu tôi cứu cậu, cậu khó thở mà chết.". Tiểu Mã vừa nghe vậy sắc mặt tái xanh.

      " như vậy, nếu chết trong mộng người ở thực cũng chết? Tại sao?"

      " biết, nhưng tôi khẳng định, đó là tà thuật.". Diệp Thiếu Dương mở đèn, xuống giường tìm kiếm khắp nơi, tin rằng, nếu đối phương biết dùng tà thuật để khống chế bọn vào ảo mộng, chắc chắn phải ở gần đây. 80% là ở trong căn phòng này.

      "Tiểu Diệp tử!" Tiểu Mã hốt hoảng kêu to.

      Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào phía đầu giường, nhìn sang, thấy được bức tranh: Hồ nước xanh, ruộng lúa xanh biếc, sai, chính là chỗ bọn họ vừa nằm mơ đến…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 16. TÀ LINH
      Tiểu Mã đặt mông ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm : "Mụ nội nó, chuyện gì xảy ra? Tôi già đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện quái lạ như thế!".

      Diệp Thiếu Dương đứng giường, ngẩng đầu lên kiểm tra bức tranh, tìm được vị trí của mình và Tiểu Mã trong mộng lúc trước, mặt bức tranh còn có vết máu nhàn nhạt, giơ tay lau , vết máu vẫn còn ẩm ướt. Chẳng lẽ vừa rồi mình phun máu vào đây?

      đưa mũi ngửi ngửi bức tranh, có thứ gì đó, chính xác là tia tà khí, từ từ tản .

      Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, tà khí, là khí tức đặc hữu của tà linh.

      " ngờ là do tà linh làm, phiền phức.". Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm.

      "Tà linh là cái gì?"

      Diệp Thiếu Dương nghĩ cần phải phổ cập giáo dục cho cậu ta, bèn : "Thế nhân đều bảo ma quỷ chia làm bốn loại: quỷ, , thi, và tà linh. Tà linh vốn là vật hóa sinh (1), ngoại trừ noãn sinh, thai sinh và thấp sinh (2) ra, nó là kiểu sinh đẻ thứ tư của sinh vật mà do rất nhiều nguyên nhân hình thành. Bản thân nó vốn có sinh mệnh, bởi vì gặp chút cơ duyên nên mới sinh ra sinh mệnh. Tỷ như con bù nhìn, nếu như cắm ở nơi có khí rất nặng sau thời gian dài sinh ra tà linh. Hoặc như trang sức vòng ngọc thân người chết, nếu hấp thu tử khí quá lâu cũng hình thành tà linh.".

      (1) Hóa sinh: Biến hóa sinh sản. Là vật được sinh ra cách ngẫu nhiên, tự mình sinh ra. Chúng sinh đột nhiên sinh ra nơi nào đó, chẳng hạn, xuất của loài ma. Khác với các cách sinh khác (như noãn sinh 卵生, thai sinh 胎生, thấp sinh 濕生), loài chúng sinh ra có nguồn gốc đặc trưng. Đặc biệt liên quan đến giai đoạn trung gian sau khi chết (trung hữu), khi chúng sinh hóa thân thành thần (a-tu-la), chư thiên và ngạ quỉ… Là trong bốn cách sinh của các sinh thể, tứ sinh 四生.

      (2) Noãn sinh: đẻ trứng (chim, bò sát…)

      Thai sinh: sinh đẻ bằng bào thai, đẻ con (loài người, động vật có vú…)

      Thấp sinh: sinh ở nơi ẩm thấp; như muỗi và các loài côn trùng khác.

      "Bản thân bức tranh này có vấn đề gì, là do tà linh quấy phá, đưa hồn phách của chúng ta vào trong tranh. giờ chúng ta ra, nó cũng theo.".

      Tiểu Mã vả vào mồm cái chát: "Vừa nãy vào giấc mộng là hồn phách của chúng ta?"
      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Ừm, cho nên nếu cậu chết ở trong tranh, hồn phi phách tán, vậy bao giờ về được. Nhớ kỹ, cậu nợ tôi mạng, mạng vạn đồng, bao giờ cậu có tiền nhớ trả cho tôi.".

      " vạn đồng... Năm nghìn được ?”.

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu: "Cậu bảo mạng của cậu chỉ đáng giá năm nghìn, vậy năm nghìn.".

      Tiểu Mã cười hắc hắc: "Tôi biết cậu đùa tôi mà, hai chúng ta là bạn cùng phòng, cái gì mà tiền với chả tiền, đừng có hẹp hòi như vậy. Huynh đệ à, để tỏ lòng biết ơn, tôi tặng Chu Tĩnh Như cho cậu, OK?".

      Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này thiếu chút nữa té xỉu: "Cậu… ý cậu là, cậu tán tỉnh Chu Tĩnh Như? Chỉ dựa vào cậu?".

      " là tán chứ gì nữa, làm khó cậu chút đấy! Aizzz aizzz, sao lại xuất những thứ này chứ?". Tiểu Mã nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, biểu tình có chút khẩn trương đứng lên: "Cậu đây là... tà linh làm? Vì sao nó muốn hại chúng ta?"

      "Quỷ mới biết được!". Diệp Thiếu Dương : "Bất quá nó có thể giết người trong mộng, bản lĩnh .".

      "Đúng vậy, có thể hại pháp sư như cậu trúng chiêu, bản lĩnh chắc chắn .". Tiểu Mã lại thêu dệt chuyện.

      Diệp Thiếu Dương hừ tiếng: "Chỉ là ngoài ý muốn thôi, đồ đạc của tôi đều để ở phòng bên cạnh, chẳng mang theo thứ gì. Con cọp còn có lúc ngủ gật, nếu tôi mang theo bên người xem, còn lâu nó mới có cơ hội.".

      Tiểu Mã gãi đầu hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, cậu có cách nào tìm ra nó ?"

      "Tà linh hành tung khó lường, rất khó tìm thấy, trừ phi nó cố ý nhằm vào chúng ta, như vậy sớm muộn gì cũng quay lại. Chờ tôi chút, tôi đến miếu Thổ Địa hỏi.".

      Tiểu Mã hiểu vì sao phải đến miếu Thổ Địa hỏi, có liên quan gì chứ?
      Diệp Thiếu Dương lại : "Chuyện mà tôi lo là, nó có thể vào bức tranh này, vậy những bức tranh khác nó cũng có thể vào. Nếu như có ai khác bị giống chúng ta, vậy phiền toái.".

      Tiểu Mã hiểu lời của , nghĩ tới điều gì đó, bỗng chốc tươi cười rạng rỡ: "Ở ký túc xá tôi có dán hình ‘ giáo Thương’, cậu xem, nếu như lại lạc vào trong mộng, tôi có thể cùng ‘ giáo Thương’ xxx ?"

      Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Có thể, chỉ cần cậu sợ tinh tẫn nhân vong."

      "Được cùng ‘ giáo Thương’ xxx, có tinh tẫn nhân vong cũng đáng a!"

      Diệp Thiếu Dương gì, giáo dạy sinh lý mà được nam nhân nhớ nhung mến mộ như thế, lẽ nào là vì dạy rất hay sao?

      "Chỉ ngủ đêm mà phát sinh ra biết bao nhiêu chuyện, là mệt muốn chết!". Diệp Thiếu Dương ngáp cái, trở về phòng của mình tiếp tục ngủ, Tiểu Mã tội nghiệp cũng theo. Có chuông kinh hồn và pháp khí ở đây, Diệp Thiếu Dương căn bản lo tà linh trở lại quấy phá, nằm xuống ngủ thẳng cẳng. Lúc tỉnh dậy là hừng đông, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tiểu Mã mở to hai con mắt đen thui như gấu trúc xem TV.

      "Vãi, cậu ngủ được sao?"

      "Tôi sợ ngủ lại vào giấc mộng, cho nên dám ngủ.". Tiểu Mã chỉ chỉ bức tranh đầu giường: "Bức tranh trong phòng cậu chỉ có con sông, dòng nước chảy siết như thế, tôi mà vào là lập tức chết đuối.".

      Diệp Thiếu Dương bật cười: "Thần kinh nhạy cảm quá sức!".

      Rời giường rửa mặt xong, Chu Tĩnh Như liền gọi điện thoại tới, bảo đến công ty có việc bận, hai người cứ về trước, tối nay liên lạc sau.

      Tiền phòng Chu Tĩnh Như thanh toán hết, hai người đến tiệc buffet ăn no nê xong giao thẻ phòng cho quầy bar, trực tiếp đón xe quay về trường học. Tiểu Mã ngủ được, kiên quyết năn nỉ quấy rầy Diệp Thiếu Dương cho chuỗi bùa hộ mệnh để cậu về ký túc xá an tâm ngủ.

      Diệp Thiếu Dương dựa theo địa điểm hiệu trưởng Chu cho ngày hôm qua, đến bái phỏng giáo viên phụ đạo.

      Giáo viên phụ đạo là phụ nữ trung niên tuổi gần bốn mươi, có nét quyến rũ, gương mặt vẫn còn khá xuân sắc. Bà ta vừa nhìn thấy tân sinh viên lập tức phát biểu thao thao bất tuyệt, Diệp Thiếu Dương vẫn cúi đầu trông rất lễ phép cung kính, chất là len lén quan sát cặp đùi thon dài dưới đôi vớ đen của bà ta. Bất luận bà ta có cái gì chăng nữa, cũng nghe từ lỗ tai này qua lỗ tai khác.

      Kết thúc phát biểu, nữ giáo viên phát vẻ mặt Diệp Thiếu Dương vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng vô cùng khen ngợi, giờ có nhiều sinh viên kiên trì lắng nghe bà ta như vậy, là trẻ dễ dạy.

      Cầm được tờ giấy lãnh sách của nữ giáo viên, Diệp Thiếu Dương trở lại ký túc xá, vừa vào cửa nhìn thấy đôi nam nữ ngồi giường chuyện phiếm. Nữ có vóc người thon thả, dáng dấp cũng tệ lắm, Diệp Thiếu Dương nhịn được quan sát chút, trong lòng cả kinh, này... có điều gì đó đúng.

      "Giới thiệu chút, người em vừa mới tới, tên là Diệp... Diệp Sơn Dương?". Trần Vũ ngồi bên bàn máy vi tính vội đứng lên .

      "Diệp Thiếu Dương.". đầu Diệp Thiếu Dương chảy hai vạch đen.

      "Đây là Lý Đa ở chung phòng với chúng ta, cậu ấy tìm được công việc nên thường trở về. Còn đây là bạn của Lý Đa, Hà Lệ Lệ."

      Diệp Thiếu Dương và Lý Đa hàn huyên đơn giản vài câu, cảm giác đây là người thành , nhiều, dáng dấp tạm được, cơ thể cường tráng, có vẻ như bạn của cậu ta rất coi trọng cơ thể.

      Diệp Thiếu Dương quyết định nhắc nhở Hà Lệ Lệ chút: " gần đây... có qua chỗ nào bất bình thường ?"

      Hà Lệ Lệ ngẩn ra: "Tôi hiểu ý !".

      Diệp Thiếu Dương : "Là chỗ người ta hay đồn có ma quỷ, khí nặng ấy!"

      Hà Lệ Lệ kinh ngạc : "Đúng vậy, hôm trước tôi có ngang qua lầu bốn ký túc xá, sao biết?"

      "Lầu bốn ký túc xá ở đâu?"

      "Nơi nổi danh có ma như vậy mà biết sao?". Hà Lệ Lệ nhớ tới cái gì đó: "À, mới tới đúng , còn chưa làm sao biết tôi ngang qua đó?"

      Diệp Thiếu Dương : "Chuyện này đơn giản, đầu luồng khí xám, ấn đường biến thành màu đen, khí bao phủ người, cho nên tôi đoán, chắc chắn qua nơi có khí rất nặng.".

      Vừa xong, tất cả mọi người trong phòng cười rộ lên. Hà Lệ Lệ thản nhiên : " đừng có lấy lý do, y như mấy thầy bà gạt người trong TV, có phải còn muốn xem tướng cho tôi ?"

      " cần xem tướng, cẩn thận chút, nên đến nơi đó nữa!". Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lát, bùa hộ mệnh đắt tiền lắm, vì vậy lấy từ trong túi đeo lưng ra tấm Đào Mộc Phù, đưa cho bảo: " đeo thứ này người, vào nơi đông người chút, ba ngày rưỡi nữa khí tán .".

      Hà Lệ Lệ cười khinh miệt: "Bao nhiêu tiền?"

      "Ở núi tôi bán năm trăm đồng, chúng ta cũng coi như người nhà, lấy tiền của .".
      Lý Đa nén được giận, đứng dậy với Hà Lệ Lệ: " thôi, ăn cơm."

      Lý Đa trước, Hà Lệ Lệ đứng lên, cười bảo Diệp Thiếu Dương: "Muốn theo đuổi chị cứ việc thẳng, nhưng mà chị có bạn trai rồi, có cửa cho cưng! Hôm nào chị giới thiệu cho cưng bé.".

      "Tôi theo đuổi ?". Diệp Thiếu Dương sợ hết hồn: "Tôi theo đuổi lúc nào?"

      Hà Lệ Lệ cười cười, bỏ .

      "Đệt, bà này ATSM quá!". Diệp Thiếu Dương quay đầu với Trần Vũ.

      Trần Vũ cười : "Cậu muốn đốt nhà cũng phải ráng kiềm chế chứ, cùng lắm từ từ tiến tới, chưa gì mà xem tướng, tặng quà cho người ta, ràng là muốn tán tỉnh người ta. Đối tượng của người ta còn ở đây mà cậu dám bạo gan như vậy, cậu cũng đói khát lắm rồi!"

      Diệp Thiếu Dương nghẹn họng trân trối nhìn Trần Vũ, hảo tâm giúp ta, cư nhiên lại trở thành lưu manh tán tỉnh. Giao thiệp với người thành phố này, là mệt mỏi a...

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 17: THI MA
      Diệp Thiếu Dương lên giường ngủ chút, ngờ ngủ thẳng cẳng đến trưa, lúc tỉnh dậy Trần Vũ mất, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Mã chổng mông lên ngáy.

      Diệp Thiếu Dương ngồi suy nghĩ mãi, quyết định tìm sư huynh ngoại môn, cũng tranh thủ buôn bán gì đó kiếm ít tiền. Dọc đường ngồi xe và ăn uống, nghìn đồng sư phụ cho xài hết. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó đều oán giận thôi, lại lần nữa đại nghịch bất đạo trù cho Thanh Vân Tử bị nữ quỷ cường bạo.

      "Đứng lên đứng lên!". Diệp Thiếu Dương đá vào mông Tiểu Mã cái, Tiểu Mã thiếu mình hai mạng người, chả cần phải khách khí với cậu ta.

      Tiểu Mã trở mình, lầm bầm : "Thiên Lôi đánh người ngủ, để tôi ngủ tiếp !".

      "Ai Thiên Lôi đánh người ngủ, có muốn tôi gọi Thiên Lôi tới cho cậu xem thử ?". Diệp Thiếu Dương lấy ra tờ dẫn lôi phù, làm bộ niệm chú.

      Tiểu Mã lập tức đứng lên, tối hôm qua thấy Diệp Thiếu Dương dùng chiêu đó đối phó với cây hòe, vù cái đốt sạch cả cây, cậu vô cùng ấn tượng sâu sắc, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ.

      Tiểu Mã dụi dụi con mắt, khẩn trương : "Tôi vừa vào giấc mộng."

      thể nào! Diệp Thiếu Dương kinh hãi. Mình nằm ở giường kế bên, Chuông Kinh Hồn còn vang lên tiếng, lẽ nào tà linh có bản lĩnh thông thiên, có thể tránh được Chuông Kinh Hồn của mình?.
      " mau, mơ thấy cái gì?".

      Tiểu Mã chỉ chỉ áp-phích ‘ giáo Thương’ : "Tôi mơ thấy giáo Thương, mơ thấy cùng nàng phơi nắng ở bãi cát, bên cạnh có mấy em xinh đẹp bóp chân cho tôi, đút tôi ăn hải sản...".

      Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, vẻ mặt hầm hầm nhìn Tiểu Mã: "Cậu phải vào giấc mộng, mà là mộng xuân!".

      "Giúp tôi xem xem chỗ này nằm ở đâu, tài xế taxi có thể tìm thấy ?". Diệp Thiếu Dương từ trong túi móc ra tờ giấy, giao cho Tiểu Mã.

      Tiểu Mã nhìn lướt qua rồi : "Đây là khu dân cư Nam Giao lâu năm, khắp nơi đều là ngõ ngách, dễ tìm, cậu đến đó làm gì?".
      "Tôi có sư huynh ngoại môn ở đây, tôi muốn tìm huynh ấy!".

      " có điện thoại?"

      "Huynh ấy hạ sơn hai mươi năm nay, lấy đâu ra điện thoại, chỉ để lại dòng địa chỉ.".

      Tiểu Mã lau mồ hôi trán: "Được rồi. Vậy cậu chỉ có thể cầu khẩn ta đừng dọn nhà, hơn nữa chỗ kia bị phá dỡ.".

      Diệp Thiếu Dương quen đường ở Thạch Thành, sợ tìm được chỗ, vì vậy rủ Tiểu Mã chung.

      giờ sau, hai người đến Nam Giao, Thạch Thành. Nơi này là vùng giải phóng cũ, khắp nơi đều là ngõ ngách, hai người khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm, khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng đến được chỗ cần tìm nằm sâu trong ngõ: Tiệm quan tài lão Quách.

      "Nếu là quan tài, lại họ Quách, nhất định là huynh ấy!". Diệp Thiếu Dương chợt buông xuôi.

      "Sư huynh cậu làm sao mà buôn bán được nhỉ? tồi tàn quá !". Tiểu Mã mở rộng tầm mắt.

      "Cậu biết cái gì, chỉ là ngụy trang thôi."

      Ở giữa mặt tiền cửa hàng có bày cỗ quan tài, bên là pháo hoa, bên kia dán đầy người giấy vách. người đàn ông ngồi phác hoạ ngũ quan người giấy, dùng bút chu sa, từng nét từng nét vô cùng chuyên chú, dường như nhìn thấy hai người mới bước vào.

      Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng y nhìn hồi lâu, sau đó mới : "Đây là quan tài của cửa hàng ông , khí quá nặng, người giấy lại vẽ quá giống , rất dễ hình thành tà linh."

      Người đàn ông cười lạnh tiếng, cũng quay đầu lại: "Các cậu tới đây có việc gì?"
      iểu Mã lên tiếng hỏi: "Ông là chủ tiệm?"

      "Cậu mua quan tài?"

      "Hừ hừ, có mua quan tài cũng là tặng cho ông. Chúng tôi là đạo sĩ Mao Sơn!". Tiểu Mã bực bội .

      Người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu cười khinh miệt, sau đó tiếp tục công việc dang dở.

      Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã im lặng, hắng giọng cái, cao giọng đọc: " Nhất xuất sơn môn thâm tự hải, hành tẩu giang hồ kháo nhân sĩ." (Ta vừa từ núi xuống, muốn hành tẩu giang hồ, cần người hỗ trợ.)

      Người đàn ông quay đầu lại, kinh ngạc quan sát : "Quý tính?"

      "Họ Trương." (Ta là hậu nhân Trương thiên sư, cũng chính là người trong môn.).

      "Đánh ở đâu?"

      "Nam diện ngọn núi." (Đạo môn Nam Phái, Chính Nhất Phái, Mao Sơn Tông cũng nằm trong đó. Nếu như trả lời Bắc diện tòa quan, đó chính là Bắc Phái, Toàn Chân Giáo.)

      Người đàn ông hỏi tiếp: " núi có gì?"

      Diệp Thiếu Dương đáp: "Mao thảo biến sơn nham." (Mao Sơn)

      Sắc mặt người đàn ông trở nên vui mừng phấn khởi, hỏi: "Gia hoa hay là cỏ dại?" (Ngoại môn hay là nội môn)

      Diệp Thiếu Dương vừa cười vừa : " cây độc nhất mười sáu năm." (Nội môn, hơn nữa lại là đệ tử độc truyền, bái sư mười sáu năm).

      Người đàn ông hai mắt sáng ngời: "Tiểu sư đệ?".

      Diệp Thiếu Dương ôm quyền, cung kính : "Quách sư huynh."

      Người đàn ông hít hơi sâu, kích động : "Hai mươi năm rồi ta chưa trở về núi, sư phụ có khỏe ?"

      "Vẫn vậy, lão vẫn đứng đắn.".

      Người đàn ông cười ha ha, hoàn toàn yên lòng, dám Thanh Vân Tử đứng đắn, ngoại trừ đệ tử chính thống của lão còn có người nào nữa?

      "Đến đây đến đây, vào nhà chuyện.". Y đẩy cánh cửa bên trong, mời Diệp Thiếu Dương vào.

      Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hai người: "Mẹ nó, đúng là cùng giuộc với nhau, nhiều tiếng lóng như vậy, làm tôi hoàn toàn mù tịt.".

      Diệp Thiếu Dương cười : "Bọn bịp bợm giang hồ bây giờ nhiều lắm, thể đề phòng."

      Phía sau cửa là gian phòng khách, lão Quách rót bình trà cùng Diệp Thiếu Dương ôn lại chuyện xưa. Nhắc tới chuyện cũ Mao Sơn, y thập phần hoài cảm.

      "Năm đó ta hai mươi hai tuổi, cả nhà bị sát thi giết chết, ta cũng trúng độc thi, nhờ có sư phụ cứu, ta bái sư nhập môn làm đệ tử, đáng tiếc tư chất ngu dốt, khó có thể tiến vào nội môn. Sau khi làm môn đệ của sư phụ năm năm, học được ít bản lĩnh, ta liền hạ sơn trở về quê nhà, mở cửa tiệm này.".

      đến đây, lão Quách thở dài: "Nhiều năm như vậy, ta rất nhớ sư phụ, thế nhưng đệ cũng biết quy củ Mao Sơn nghiêm khắc, đệ tử ngoại môn chỉ cần ngày xuất sơn cả đời được lên núi. Tiểu sư đệ rất giỏi, chỉ mới hai mươi mà được sư phụ chân truyền, lại còn là đệ tử nội môn duy nhất. Sư huynh cảm thấy vô cùng xấu hổ.".

      Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Đệ giờ phải lên Thạch Thành học đại học, có lẽ ở đây khá lâu, có gì sư huynh chiếu cố cho đệ nhé?"

      Lão Quách vừa nghe liền hiểu, vội : "Đệ tới rất đúng lúc, dạo gần đây có chuyện mà mình ta làm nổi, muốn tìm người kết nhóm, tiểu sư đệ đạo pháp cao minh, chắc chắn thành vấn đề."

      Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lão Quách mặc dù là đệ tử ngoại môn nhưng cũng học qua ít đạo thuật Mao Sơn, chuyện gì mà đến cả y còn giải quyết được, chắc chắn phải là quỷ thông thường, vội vã hỏi: "Là chuyện gì?"

      "Thi ma!"

      "Thi ma?". Diệp Thiếu Dương giật mình: "Trong thành cũng có thi ma?"

      Tiểu Mã chen vào câu: "Thi ma là cái gì?"
      Lão Quách liếc mắt nhìn cậu: "Cậu ta là ai vậy?"

      "Bạn học của đệ.". Diệp Thiếu Dương : "Quách sư huynh, huynh tiếp , chuyện gì xảy ra?"

      Lão Quách đốt điếu thuốc, rằng: "Thạch Thành có nơi gọi là Sơn, bên dưới có rất nhiều hầm trú , bên trong đông ấm hạ mát, còn có thể che gió chắn mưa. Có rất nhiều người lang thang, nhặt mót ở trong đấy. Bắt đầu từ tháng trước, nơi ấy ngừng có xác người chết thảm, đầu bị gặm nát, tuỷ não bị hút khô, cảnh sát tìm ra hung thủ, thể làm gì khác hơn là đóng cửa hầm, cho phép bất kỳ ai ra vào nữa!".

      "Tại lễ cúng trong đêm nọ, có vị cảnh sát phụ trách khu đó cũng tử vong, thi thể y hệt những người chết lúc trước: Đầu bị cắn nát, tuỷ não bị hút khô. người thủ vệ may mắn chạy trốn trở về là do cương thi làm, cảnh sát lúc này mới tin có chuyện kinh dị, vội đến tìm ta. Ngay từ đầu ta cũng chủ quan chẳng coi ra gì, trực tiếp chui vào hầm trú , đúng lúc gặp may mắn… , phải là vận tới, gặp được cương thi, ta vừa nhìn thấy cả người nó phủ toàn lông trắng..."

      Diệp Thiếu Dương cả kinh : "Bạch mao? Vậy là nó trở thành thi ma, huynh đấu lại nó sao?".

      "Đúng vậy, ta vừa nhìn biết phải là đối thủ của nó, liền bỏ chạy, may mà ngày đó có mang nhiều hùng hoàng và gạo nếp ngăn cản, nếu cũng dâng cái mạng già này cho nó…”.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 18, OÁN LINH THỊ NỮ
      Lão Quách : "Tiểu sư đệ, nếu đệ có hứng thú, chúng ta đến Sơn chuyến, đệ thấy thế nào?"

      Diệp Thiếu Dương hỏi: "Kiếm tiền ư?"

      "Ta làm chuyện có lợi, nếu có tiền, việc gì ta phải liều mạng với thi ma?". Lão Quách tươi cười đúng chuẩn gian thương, vươn năm ngón tay : "Năm vạn đồng, phí dịch vụ của cảnh sát."

      "Năm vạn đồng giết con thi ma? nhiều lắm!". Diệp Thiếu Dương than thở.

      "Năm vạn mà còn đủ sao?". Tiểu Mã kêu lên: "Đồ tham tiền, tôi sỉ nhục cậu!".

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu cái: "Cậu ngoài việc đến xem náo nhiệt ra còn biết làm gì?"

      "Tôi đương nhiên là làm trợ thủ cho cậu, xách túi, bưng trà, rót nước, vân vân và vân vân, đến lúc đó cậu nhớ chia ít tiền cho tôi là được, khì khì.". Tiểu Mã ngước mặt lên trời cười.

      Lão Quách cũng cười cười: "Đệ để cậu ta chung , chừng còn có ích đấy!"
      Ba người bước ra khỏi cửa, vừa ngang qua hàng người giấy trước mặt, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại, chỉ vào người giấy trong số đó : "Tối đa là trong vòng nửa tháng, cái này biến thành tà linh."

      Lão Quách cười gian: "Ta muốn nó trở thành tà linh.".

      Diệp Thiếu Dương cau mày: "Vì sao?"

      "Trở lại rồi hẵng , thôi.".
      Ra khỏi ngõ, lão Quách bảo bọn họ chờ chút, mình tới ven đường lấy chiếc Poussin. Diệp Thiếu Dương vốn rành về xe, thế nhưng nhìn vẻ bề ngoài tồi tàn của nó cũng biết chẳng phải là xe tốt, sau khi lên xe liền hỏi: "Sư huynh, đáng lẽ ra mấy năm nay huynh cũng phải kiếm được kha khá chứ, vì sao chiếc xe này còn ‘bèo’ như vậy?".

      "Ha ha, cái đó gọi là thâm tàng bất lộ, cả khu này toàn là phường túng tiền, nếu như quá khoe khoang, bọn họ nhất định tìm ta vay nợ."

      Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã buồn bực nhìn nhau, ngày nào y cũng lo lắng người khác vay tiền mình, hết sức keo kiệt!

      đường lái xe, Tiểu Mã cứ luôn mồm hỏi thi ma là cái gì, Diệp Thiếu Dương muốn dây dưa với cậu, đành phải cố gắng giải thích: "Quỷ, , thi, linh đều có phân đẳng cấp khác nhau, ví dụ như cương thi có cấp bậc là: Thi tang, thi linh, thi ma, thi vương (1), đặc điểm cũng giống nhau. Thi ma cả người đều là bạch mao, còn gọi là bạch mao cương thi, có tu vi từ năm trăm năm trở lên, rất lợi hại.".

      (1) Thi tang: Zoombie

      Linh thi: Cương thi oán linh

      Thi ma: Bạch cốt tinh

      Thi vương: Cương thi vương

      Tiểu Mã vừa nghe thi ma mạnh như vậy sắc mặt liền chùng xuống, lật đật hỏi: "Nghĩa là còn lợi hại hơn con thủy thi ngày hôm qua?"

      "Thủy thi chỉ là hơi dọa người chút, tu vi của nó dưới trăm năm, làm sao sánh bằng với thi ma, vốn dĩ cùng đẳng cấp.".

      Tiểu Mã hít sâu hơi: "Được rồi, đến lúc đó hai người phải bảo vệ tôi đấy!"
      "Yên tâm, yên tâm!". Lão Quách nhìn cậu cười gian xảo.

      Xe hơi vừa ra khỏi thành, chạy hơn mười phút đến con đường dẫn vào thị trấn , lão Quách dừng xe, chỉ tay vào ngọn núi phía sau trấn, rằng: "Đây là Sơn, hầm trú ở dưới chân núi. Phía trước thể lái xe vào, chúng ta bộ thôi!".

      Cả ba người xuống xe bộ đến chân núi, vừa tới nơi, Diệp Thiếu Dương liền nhận được tin nhắn rủ ăn cơm chung của Chu Tĩnh Như, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hối hận. Việc tróc quỷ kiếm tiền đương nhiên quan trọng, thế nhưng cũng chỉ như phù vân nếu so với việc hẹn hò vui vẻ cùng mỹ nhân, chỉ có điều đến nơi rồi nên thể quay lại, bèn suy nghĩ chút, reply cho : Tiểu Mã thất tình muốn tự tử, phải an ủi cậu ta, ngày mai mời em ăn cơm, được ?

      Bên ngoài hầm trú có tăng thêm hàng rào sắt, hai bên trái phải có bốn cảnh sát canh chừng, thấy ba người lão Quách tới, trong số đó ra nghênh đón, chào hỏi: "Chào Quách sư phụ, Triệu Đội có gọi điện thoại tới báo, bây giờ ngài có muốn vào ?"

      Lão Quách ừm tiếng, cảnh sát kia liền mở cửa hàng rào, nhìn ba người bước vào, chần chừ lát rồi lên tiếng: "Quách sư phụ, có cần chúng tôi vào cùng ngài ?"

      " cần, bọn ta làm được rồi!"

      Cảnh sát thở dài hơi, gật đầu: "Vậy cũng được, chư vị cẩn thận.".

      Vừa vào trong động, nhiệt độ lập tức giảm , vô cùng mát mẻ, lão Quách bật đèn pin đằng phía trước, Diệp Thiếu Dương đốt ngọn nến dài phía sau rồi đưa nó cho Tiểu Mã.

      "Chẳng phải có đèn pin sao, còn đốt nến làm gì?". Tiểu Mã thắc mắc hỏi.

      "Đây là Trường Minh Chúc, bên trong có bỏ thêm bột của Thất Tinh Thảo, có khả năng dò xét khí.". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn ánh lửa màu xanh biếc hòa lẫn màu đen của Trường Minh Chúc, với lão Quách: "Ở đây chỉ có cương thi mà còn có lệ quỷ."

      Tiểu Mã : "Sao cậu biết?"

      "Lửa đen đại diện thi khí, lửa xanh đại diện quỷ khí.". Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi phiền: "Cậu có thể im lặng giùm được , đừng có hỏi nữa!"

      Hai bên trái phải hầm trú đều có rất nhiều gian phòng được đào bới, mỗi phòng rộng chừng 1 mét vuông, lão Quách giải thích, những chỗ này đều là chỗ dân quân tránh nạn ngày xưa, bởi vì bỏ hoang thời gian dài cho nên người tị nạn đều tập trung tạm trú.

      "Mấy người lang thang lúc trước đều ở đây, từ hồi xảy ra chuyện cương thi chẳng còn ai dám ở.". Lão Quách rọi đèn pin qua, hầu như mỗi gian phòng đều có rất nhiều đồ đạc hỗn tạp, bao gồm cả chiếu và quần áo cũ.

      Diệp Thiếu Dương thở dài, họ sống dễ.

      hơn mười mét, phía trước hầm bỗng chia thành ba đường, lão Quách dùng đèn pin chiếu qua, đường nào cũng thấy đích đến. Diệp Thiếu Dương buồn bực : "Sao chỗ này lại to như vậy?".

      Lão Quách đáp: "Đệ mới biết à, hồi thời kháng chiến khi quân Nhật kích đây là hầm trú quy mô lớn nhất Thạch Thành, có thể chứa hơn vạn người. Nếu như chỗ này cảnh sát sử dụng cảnh lực, dùng súng phun lửa phun vào, thi ma cũng thể chống đỡ. Vấn đề là chỗ này quá lớn, lại còn nhiều đường thông với nhau, tập trung mấy trăm người có cách nào tìm kiếm được. Lần trước ta cũng may mắn lắm mới tìm thấy cương thi.".

      Lão Quách đến nơi lần trước gặp phải cương thi trong gian phòng , đột nhiên phát đống lông trắng phản chiếu ánh đèn.

      "Đây là gì vậy, nấm mốc hả?". Tiểu Mã giơ tay định sờ.

      Diệp Thiếu Dương đập vào tay cậu: "Chớ lộn xộn, có độc thi.". Sau đó chà xát tay lớp chu sa, cẩn thận nhặt đống lông trắng lên rồi tiến đến hơ vào Trường Minh Chúc, đống lông liền hóa thành vũng máu đen.

      Quả là bạch mao cương thi!

      Đúng lúc này, Trường Minh Chúc đột nhiên tắt lửa. Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, có thể làm cho Trường Minh Chúc bị dập tắt chỉ có thể là lệ quỷ đến gần, vội vàng xông ra, căn dặn lão Quách: "Lên đèn!".

      Lão Quách nhanh chóng đốt Tam Sắc Liên Hoa, đây là trang bị tiêu chuẩn của đạo sĩ Mao Sơn khi tróc quỷ ở những nơi tăm tối như sơn động hoặc cổ mộ, đèn được chu sa dẫn, bên trong có tam sắc hương, vừa có khả năng chiếu sáng, vừa có thể chấn nhiếp địa hồn lệ quỷ, khiến cho chúng vô pháp biến ảo.

      Dưới ánh đèn màu vàng cam, mơ hồ có thể thấy thân ảnh phiêu phất từ sâu trong hầm bay tới.

      "Là cương thi sao?". Tiểu Mã run giọng.

      "Là lệ quỷ." Lão Quách .

      Diệp Thiếu Dương rút ra Đào Mộc Kiếm, bình tĩnh chờ đợi, nương theo ánh đèn có thể thấy lệ quỷ có dáng người cao ráo, mái tóc dài búi thành hai búi cao, là nữ quỷ, người khoác Đối Khâm trường bào (2) màu hồng, chân mang đôi giầy thêu.

      (2) Đối Khâm trường bào: loại áo khoác ngoài thời xưa của cung nữ, có hai vạt dài song song.

      "Đây là... thị nữ cổ đại?". Lão Quách hít hơi sâu: "Trời ạ, là quỷ từ mấy trăm năm trước... ít nhất... cũng phải là cấp bậc oán linh!"


      "Oán linh là cái gì?". Tiểu Mã trốn sau hai người cảm thấy an toàn chút mới dám mở chuyên mục “Mười vạn câu hỏi đáp”.

      "Đẳng cấp quỷ hồn, đừng hỏi!" Lão Quách rảnh giải thích.

      Diệp Thiếu Dương đợi nữ quỷ đến gần, ném hạt đậu đồng về phía trước, nữ quỷ cực kỳ nhanh nhẹn tránh thoát, khẽ đảo tay, chẳng biết từ đâu lấy ra tấm ván gỗ, **, phía còn có dòng chất lỏng màu đỏ ngừng xuống.

      "Nắp quan tài!". Lão Quách thầm than thở: "Mệnh khí của nó là nắp quan tài!"

      Oán linh từ cấp quỷ hồn trở lên chọn cho mình vật nào đó có thuộc tính tà, rưới linh lực của mình lên nó, tu luyện thành mệnh khí, tu vi càng mạnh, lực công kích mệnh khí cũng càng mạnh.

      Nữ quỷ tay gạt nắp quan tài đánh về phía Diệp Thiếu Dương, mặt nắp chứa đầy hắc khí. Cách xa đến vài mét mà Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân phát lạnh, tu vi nữ quỷ này, chỉ có tương đương chứ hề thua kém!...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :