1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 9 XÉT NHÀ
      con quỷ hiển lộ chân thân, ngoại trừ khí nặng nề bên ngoài bộ dáng chẳng khác gì người sống. Diệp Thiếu Dương híp mắt lẳng lặng thưởng thức dáng người của nữ quỷ, nhìn bồng bềnh lướt tới trước giường Tiểu Mã ngủ say như lợn chết, mở mười ngón tay nhọn hoắt thon dài ra định hành động, Diệp Thiếu Dương đột ngột nhảy dựng lên, bắn hạt đậu đồng vào người nữ quỷ. Nữ quỷ bị đánh trúng liền toát ra làn khói trắng, da thịt nõn nà lúc này chợt thối rữa, xuất những đốm màu đen.

      "Ááááá…". tiếng thét chói tai vang lên, nữ quỷ xoay người, đôi mắt trắng bóc có con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.

      Làn da toàn thân nhanh chóng thối rữa, thân thể cũng trương lên, máu thịt trắng nhợt, hệt như cái bánh màn thầu bị ngâm trong nước, khỏi phải trông buồn nôn thế nào. Gương mặt trái xoan nho cũng sưng tấy, da thịt nhiều chỗ lộn ra ngoài, xương trắng , môi thiếu phần , răng lợi lòi cả ra phía trước. Toàn thân ngừng chảy ra dòng nước màu vàng, thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong nháy mắt biến thành ác quỷ đáng sợ, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, dáng điệu càng kinh khủng hơn.

      ta cũng cố ý muốn dọa Diệp Thiếu Dương buồn nôn, chỉ vì tu vi quá ít, bị trúng hạt đậu đồng liền ra hình dạng lúc tử vong.

      " ra là quỷ chết đuối.". Diệp Thiếu Dương gật đầu, cũng chẳng thấy sợ. Mấy năm nay theo sư phụ từ Nam ra Bắc, gặp qua nghìn con quỷ có đến tám trăm con có bộ dạng còn kinh khủng hơn con này, sớm chai rồi.

      Nữ quỷ thấy sợ chút nào liền rống to, mở mười đầu ngón tay ra, nhào tới.

      "Càn khôn vô cực!". Diệp Thiếu Dương niệm chú đơn giản, đứng thẳng bất động, tay phải nặn pháp quyết, tách hai tay của nữ quỷ ra, chưởng đập vào mặt nữ quỷ. Tiện thể trong móng tay bắn ra chu sa, dùng ngón tay làm bút, viết lên mặt của nữ quỷ chữ "Sắc", thở hơi, với nữ quỷ: "Đầu hàng !".
      Nữ quỷ đương nhiên muốn, bất đắc dĩ thân thể bị chu sa phù khống chế, thể động đậy, lúc này mới nhận ra gặp cao nhân, lập tức tỏ thái độ đáng thương, cầu khẩn : "Đại sư tha mạng! Tôi bị oan!".

      đại khái quên mình vừa nguyên hình, bộ dáng khẩn cầu đáng thương kết hợp với vẻ dữ tợn kinh khủng mặt giống như mấy trang điểm hỏng, khiến cho kẻ khác vừa cảm động lại vừa thấy mắc ói.

      Diệp Thiếu Dương trước giờ hề bị dọa nhưng lúc này lại cảm thấy hơi hơi rùng mình, nhíu mày : "Chớ nóng vội, cứ ở yên đó.". Sau đó tới trước giường Tiểu Mã, người này bị hút dương khí nên dễ ngủ say, vẫn chịu tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương chút khách khí đá vào cái mông to bự của cậu ta: "Mập mạp, mau đứng dậy!"
      Tiểu Mã trở mình mở mắt, vẫn còn buồn ngủ, muốn mắng chửi đột nhiên thấy trước giường có nữ nhân. Do ta đưa lưng về phía cậu vả lại trong phòng hơi tối cho nên cậu cũng thấy lắm, cậu cả kinh, vội vàng dùng chăn che lại nửa người bên dưới chỉ mặc cái quần lót, kêu lên: "Ở đâu ra mỹ nữ vậy, tiểu Diệp tử, đây là ký túc xá nam sinh, cậu được làm chuyện xằng bậy nha!"

      Diệp Thiếu Dương tiếng nào, lật vai nữ quỷ lại, cho ta đối mặt với Tiểu Mã.

      Thấy bộ dáng nữ quỷ, trong nháy mắt, Tiểu Mã hóa đá tại chỗ, mấy giây sau, cậu tự tát vào mồm, ngập tràn sợ hãi hét lên thảm thiết: "Quỷ aaaa…"

      Diệp Thiếu Dương vội vàng bịt miệng của cậu lại, nơi này là ký túc xá, muốn cả ký túc xá kéo đến đây.

      "Cậu phải muốn chơi nữ quỷ sao, ba mươi tám tư thế đấy! Nào, đến đây !".

      Tiểu Mã sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trốn trong góc, liên tục xua tay, gần như muốn khóc thét: " , tiểu Diệp tử, tôi tin tưởng bản lĩnh của cậu, cậu mau thu phục ta , tôi…tôi…tôi sợ lắm!"

      Ai lần đầu tiên gặp quỷ cũng như vậy, Diệp Thiếu Dương muốn dọa cậu ta sợ lăn đùng ra chết, muốn trêu chọc cậu nữa, dùng tay xóa chu sa phù mặt nữ quỷ , viết cố hồn phù dán vào sau gáy thay thế, phất phất tay: "Mau mau biến về hình dạng người bình thường."

      Nữ quỷ xoay người, lại biến thành thiếu nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. màn này càng làm Tiểu Mã sợ ngây người hơn.

      Nữ quỷ quỳ xuống đất, dập đầu: "Tạ ơn đại sư."

      "Oán khí người ngươi nặng, phải là ác quỷ. Ta cho ngươi cơ hội ra chân tướng, nếu dám dối trá, ta lập tức khiến ngươi hồn phi phách tán, hiểu chưa?"
      Nữ quỷ che mặt khóc, giọng đứt quãng đứng lên kể lể: "Tôi tên là Phương Điệp, là sinh viên của Học Viện Ngoại Ngữ... Mấy năm trước đêm vô tình ngang qua vùng đất trũng của phần mộ, bị nữ quỷ trăm năm làm hại, chết trong vũng nước sâu... Ô ô, ả bảo tôi phải nghe lời ả, uy hiếp tôi hút dương khí cho ả tu luyện, nếu hại chết người nhà của tôi. Tôi thấy cậu mập này dương khí tràn đầy, mới... Tôi thực muốn như vậy. Đại sư, thỉnh cầu ngài mau mau cứu tôi.".

      ra là như vậy, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, nghĩ đến nữ quỷ trăm năm kia dùng quỷ đả tường vây khốn Tiểu Mã, giết cậu ta ngay lúc đó chính là vì muốn từ từ hấp thu dương khí của cậu ta để tu tà.

      Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, trong ánh mắt cũng ra tia thương xót: "Mà thôi, thấy ngươi bị uy hiếp như vậy ta cũng làm khó dễ ngươi. Ta viết cho ngươi tờ trần tình phù, đưa ngươi xuống ty, bảo phán quan truy cứu tội lưu lại nhân gian của ngươi nữa!".

      Nữ quỷ quỳ lạy, vạn tạ thiên ân.

      Diệp Thiếu Dương mở bao quần áo, lấy ra lá bùa và bút chu sa, thoăn thoắt viết nguyên nhân lên lá bùa, sau đó ngẩng đầu, bùa gió tự bay ra ngoài cửa sổ.

      "Mau ty , được bỏ lỡ!"

      Nữ quỷ bái tạ đứng dậy, hóa thành làn khói bám vào lá bùa, bay về phía cửa sổ, chớp mắt biến mất.

      Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, tới trước bàn đọc sách, mở lon bia uống hớp, nhìn biểu tình si ngốc của Tiểu Mã, chép miệng: "Có gì muốn à?"

      "Cậu... Rốt cuộc là ai?". Tiểu Mã ngơ ngác.

      "Chẳng phải rồi sao, Mao Sơn đạo sĩ, tới đây học, thuận tiện hàng trừ ma.".

      Mọi chuyện vừa xảy ra phải là mộng, cũng phải ảo giác, Tiểu Mã khỏi khó tin, lắc đầu, than thở: "Được rồi, cậu... trâu bò quá a."

      Diệp Thiếu Dương tới vỗ vỗ vai cậu cái, cười : " thôi, dẫn tôi đến vùng đất trũng tìm oán linh trăm năm kia tính sổ!”.

      Tiểu Mã bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn : "Bây giờ hả?"

      "Đúng vậy, nữ quỷ kia bị tôi thu phục, trước hừng đông nếu thấy ta quay về, oán linh nhất định hoài nghi, chừng bỏ trốn, muốn thu phục nó phải ngay đêm nay.".

      Tiểu Mã khiếp vía thốt lên: " có gì nguy hiểm chứ?"

      "Chuyện như cái cọc mà cậu cũng dám , chừng oán linh tìm cậu báo thù, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ.".

      Lời đe dọa rất có tác dụng, tuy rằng Tiểu Mã dám tới chỗ đó nữa nhưng còn sợ ác quỷ đến tìm mình hơn, thấy Diệp Thiếu Dương mấy câu đáng tin, lại nhớ tới quá trình tróc quỷ của vừa rồi, cậu cảm thấy rất có bản lĩnh, thể làm gì khác hơn là đồng ý.

      Dọc đường, Tiểu Mã cuối cùng cũng hòa hoãn trở lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Nữ quỷ hồi nãy bị cậu giết rồi hả?"

      " có, đưa ta xuống ty."

      "Vậy là sao? Nếu ta sao?"

      "Làm hồn ở nhân gian mà , khi bị pháp sư hoặc quỷ sai bắt được đưa đến ty phải chịu tội.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Người sau khi chết chỉ có thể ở dương gian bảy ngày, sau bảy ngày hồn phải đến ty báo cáo. Nếu cứ lưu lại nhân gian thêm ngày phải chịu năm cực hình, ta bị oán linh uy hiếp, luận tội có thể tha thứ, cho nên tôi viết cho ta tấm trần tình phù, phán quan làm khó ấy.".

      Tiểu Mã kinh ngạc nhìn : "Cậu gì là phán quan nghe sao?"

      "Tôi là truyền nhân Mao Sơn, tương đương với phán quan nhân gian, lời của tôi phán quan nghi ngờ."

      Tiểu Mã hoàn toàn bội phục.

      "Được rồi, sao lúc cậu thu phục nữ quỷ kia hỏi ta chút, hỏi xem ác quỷ như thế nào, cứ tùy tiện như vậy tới vạn nhất đánh lại sao?".
      "Đánh lại bỏ chạy chứ sao, ả ta cũng thể phân thân, tối đa chỉ bắt được người.". Diệp Thiếu Dương cười gian.

      Tiểu Mã bỗng nhiên đứng lại cúi đầu nhìn đôi chân voi của mình, thầm nghĩ nếu như bỏ chạy tuyệt đối phải là đối thủ của , vẻ mặt hoảng sợ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Cậu hay đùa?"

      Diệp Thiếu Dương cười ha ha.

      Hai mươi phút sau, hai người tới ngọn núi , Tiểu Mã chỉ vào phía dưới rằng: "Chính là chỗ này, đêm đó tôi bị mê man ở đây."

      Diệp Thiếu Dương nhìn xuống dưới chân, đó là mảnh đất trũng như sân bóng lớn, bên có những ngôi mộ nằm rải rác, còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng của . Đa số các ngôi mồ đều bị sụp xuống đất, mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên là tồn tại nhiều năm rồi…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯỞNG 10: NƯỚC ĐỌNG
      "Chính là ngôi mộ này, ngày đó tôi gặp phải quỷ đập tường tại đây".

      Theo hướng ngón tay của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhìn về phía ngôi mộ chính giữa vùng đất trũng. Thế nhưng thứ khiến cho chú ý phải là phần mộ mà là phía sau phần mộ có cây hòe.

      Cây hòe này thập phần to lớn, thân cây nhìn như chậu nước to, đến những nhánh cây cũng xiêu vẹo nghiêng ngả, tán cây to rậm rạp như cái đầu vươn ra, dùng "tóc" của mình che khuất phần mộ phía trước.

      Phần mộ phía trước cách đó xa, còn có vũng nước đọng, dưới ánh trăng lên ánh sáng u.

      Diệp Thiếu Dương than thở: "Nơi này muốn bắt quỷ lộng hành cũng khó, đây là cái đầm gần khô hạn, nước đọng dễ tụ khí, được mộ hấp thu, bản thân phần mộ lại bị tán cây che đậy, thiếu ánh sáng mặt trời, khí tụ lại càng dễ dàng hơn. Thêm nữa cây hòe là loài cây mộc quỷ, ở đây quỷ dễ thành tinh nhất."

      "Quỷ ở đâu?". Tiểu Mã có chút khẩn trương.
      "Phun cái này lên mắt.". Diệp Thiếu Dương đưa cái bình trong lòng bàn tay cho Tiểu Mã: "Phun nó lên mắt, trong vòng giờ đồng hồ, cậu thấy quỷ."

      "Đây là gì vậy, nước mắt bò hả?".

      "Dịch thể của thất tinh thảo, nước mắt bò thúi lắm, chưa từng dùng bao giờ.".
      Tiểu Mã tiếp nhận, phun lên con mắt trái, xoa mắt, sau đó khẩn trương nhìn bốn phía, đột nhiên run run, cầm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, run giọng : "Cái kia... Có phải là quỷ ?"

      Theo ánh mắt của cậu, Diệp Thiếu Dương thấy bóng người mông lung từ đằng xa tới giống như bị sợi dây kéo, mái tóc dài rối tung đặt lên hai bên bả vai, rất có phong thái nữ quỷ.

      "Uy uy uy, nó tới kìa!"

      "Chớ quấy rầy!". Diệp Thiếu Dương vẽ hai tờ khí phù, dán mỗi người tờ.

      " giờ quỷ cảm nhận được cậu thở ra dương khí, thế nhưng vẫn có thể thấy cậu, cho nên cậu đừng có lộn xộn. Chúng ta nên gấp gáp, xem nó muốn làm gì."

      Nữ quỷ mạch vào vùng đất trũng cách chỗ hai người thân chỉ có hơn mười thước, nhờ ánh trăng, có thể thấy trang phục của ta: Mặc áo bó sát, hông đeo thắt lưng, quần bò ngắn cũn, lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, trước / lồi sau / lõm, chiếc eo thon mảnh khảnh dịu dàng lắc lư, cái lại lắc cái, thực rất ***. (ba chấm…)

      "Tôi bảo này, nữ quỷ này dáng người đẹp , so với nữ quỷ kia còn ngon hơn!". Tiểu Mã hai mắt phát sáng, nuốt xuống ngụm nước miếng.

      "Đây là người, phải quỷ! Quỷ chân chạm đất, lại càng có thanh .".

      Tiểu Mã ngẩn ra, lập tức ánh mắt càng trở nên thô bỉ hơn, nhìn toàn thân nữ tử từ xuống dưới, rằng: "Tôi mà. Có quỷ nào lại ăn mặc như thế!? Chà, hóa ra là em . Bất quá giờ hơn nửa đêm, sao em ấy lại dám đến chỗ này mình? Cho dù sợ quỷ, chẳng lẽ sợ sắc lang sao?"
      "Đừng dài dòng! ta bị dẫn hồn, nên vọng động, chờ lát biết.".

      bé kia giống như mộng du, vẫn thẳng về phía trước, gặp vũng nước cũng tránh, cứ trực tiếp đạp lên khiến cả thân dính đầy bùn nước. Sau khi ta đến cây hòe, từ chính diện chỉ còn thấy bóng lưng, hai người Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát ra sau lưng ta có thứ gì đó quái dị.

      "Trời ạ!!!"

      Diệp Thiếu Dương tay bịt miệng Tiểu Mã, cho cậu kêu lên, cảm nhận được thân thể cậu run nhè trong tay mình, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, lần đầu tiên thấy tượng kinh khủng như vậy, bất tỉnh là giỏi lắm rồi!

      bé kia kéo người nữ phía sau mặc sườn xám màu đỏ chót, chân mang giày cao gót trắng, mái tóc ngắn, phía ngoài y phục hở hang là làn da trắng bệch dọa người, kinh khủng nhất là, ả phải theo sau thiếu nữ, mà hai tay ôm lấy eo thiếu nữ, vùi đầu dưới nách của , thân thể bay lơ lửng thẳng tắp phía sau lưng thiếu nữ, cứ như vậy được kéo .

      "Cái này gọi là quỷ bắc cầu, là chuẩn bị trích đoạn thân, cậu đứng yên ở đây, tôi làm việc.". Diệp Thiếu Dương buông Tiểu Mã ra, lặng lẽ đến phía đó.

      Thiếu nữ lúc này tới trước cây hòe, nữ quỷ sau lưng đột nhiên đứng lên, khom lưng, người như rắn trượt lên thân thể thiếu nữ. Thiếu nữ đứng thẳng, cởi thắt lưng quần short xuống, treo lên xúc tu nhánh cây, thắt lại thành thòng lọng, chút do dự đưa đầu vào.

      Nữ quỷ gần như đạt được ý nguyện, đột nhiên có cánh tay từ phía sau vươn tới, chuẩn xác dán lá bùa màu tím lên trán thiếu nữ, ngón cái ấn vào mi tâm thiếu nữ cái, kéo trở về.

      tiếng rú ma quái vang lên, nữ quỷ áo đỏ bị kéo khỏi cơ thể mà ả nội sinh, ngã nhào mặt đất.

      Nữ quỷ kia phản ứng cũng cực nhanh, uốn éo đứng dậy, giương mười ngón tay dài, quay sang đâm vào mặt nam tử phía trước.

      "Còn muốn giãy giụa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, nhàng lách người tránh thoát công kích nữ quỷ, tay vừa nhấc, tám miếng tiền Ngũ đế bay ra ngoài, tạo thành bát quái vị trung.

      "Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Tá Pháp, phá!"

      Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, đẩy về phía trước, vận sức đánh tám đồng tiền vào ngực nữ quỷ. Nữ quỷ kêu lên tiếng thảm thiết, ngã sấp xuống đất, ngực trái cũng sinh ra lỗ máu, máu chảy ra ngoài ào ào.

      Quỷ đương nhiên có máu, đây chính là bộ dáng tử vong của ả sau khi bị phá tu vi.

      " ra là bị trọng thương đến chết, nương xinh đẹp như vậy, đáng tiếc đáng tiếc.". Đối với loại ác quỷ này Diệp Thiếu Dương từ trước đến nay rất thích đùa cợt, chút đứng đắn cũng có.

      "Đại sư tha mạng, ta dám...". Nữ quỷ run run, ngừng dập đầu. Quỷ cũng phải kẻ ngốc, mới vừa rồi đánh nhau khiến cho ả hiểu , thanh niên này phải là pháp sư tróc quỷ thông thường.

      Diệp Thiếu Dương hai tay chắp sau lưng, nhìn nữ quỷ từ xuống dưới, hỏi: "Xem trang phục của ngươi chắc là người từ thời dân quốc, chết mấy thập niên rồi, vì sao đầu thai lại ở đây hại người?"

      "Đại sư minh giám, tiểu nữ bị gian nhân làm hại, thời hồ đồ, ở lại nhân gian, thỉnh đại sư từ bi, thương xót tiểu nữ chết thảm, buông tha cho tiểu nữ..."

      Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị : "Trước Điện Diêm Vương, thiện ác tự có công luận, hại người tránh khỏi nhân quả báo ứng. Đây phải là lý do ngươi lưu lại nhân gian, huống hồ ngươi ở nhân gian vài thập niên qua, chẳng biết hại chết bao nhiêu mạng người, lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ. Mau ty chịu tội .”.

      "Ô ô, chỉ cần đại sư giơ cao đánh khẽ, ngài muốn tiểu nữ làm gì cũng được."

      Làm gì cũng được... Khụ khụ, nhìn mắt là được rồi, ta cũng dự định tạo nên mấy thứ tình cảm nhân quỷ. Diệp Thiếu Dương dài dòng nữa, dùng bút chu sa vẽ tấm dẫn hồn phù, dán lên trán nữ quỷ, trong miệng lầm rầm niệm chú, thân ảnh nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt, sau đó biến mất.

      Chỉ vậy là xong rồi hả? Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi cảm thấy thích hợp, mặc dù bản thân mình rất mạnh nhưng nữ quỷ cũng có gần trăm năm quỷ linh, lại tu tà, giết người cũng ít, tu vi nên kém như vậy chứ!
      Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn dòng nước đọng rung rinh trước phần mộ, trong nháy mắt hiểu ra, mỉm cười. Thứ đó thiếu chút nữa thắt chết em này, bé vẫn nằm dưới gốc cây hòe nhúc nhích.

      Thiếu nữ nhìn qua chừng hai mươi tuổi, xinh đẹp như hoa, dáng người vô cùng hoàn mỹ.

      Diệp Thiếu Dương tới muốn gọi dậy, vừa cúi đầu nhìn, nhất thời máu mũi suýt chút nữa xịt tung tóe.

      Bởi dây lưng bị cởi ra, quần short của thiếu nữ bị tuột xuống, lộ ra cái nội y nho màu hồng, phía còn có hình con Angry Birds…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 11: THỦY THI
      "Xong chưa? Cậu thu phục con quỷ kia chưa?". Phía sau truyền đến giọng khẩn trương của Tiểu Mã.

      "Chẳng phải bảo cậu đứng yên chỗ sao!?"

      "Khì khì, tôi tới cứu em .". Tiểu Mã bước đến muốn đỡ thiếu nữ dậy đột nhiên dừng lại, trợn mắt há mồm nhìn “cảnh xuân phơi phới” phía trước, máu mũi nhàng tuôn rơi.

      Diệp Thiếu Dương duỗi tay tháo thắt lưng cây xuống, đưa cho Tiểu Mã: "Mau giúp ấy mặc quần vào."

      "Tôi?" Tiểu Mã sắc mặt đỏ bừng, vội vàng xua tay: " được được, tôi quen ấy, như vậy được đâu, bị kêu là sắc lang đó!".

      Diệp Thiếu Dương khinh thường bảo: "Chẳng phải cậu là sắc lang sao, cơ hội tốt như vậy mà dám lên à?"

      Tiểu Mã cười ngây ngô: "Tôi có sắc cũng là sắc quân tử, bây giờ người ta hôn mê, tôi đâu có dám làm xằng bậy. Hay là cậu làm , nhanh lên, nếu em tỉnh dậy phát có quần chúng ta khó lòng giải thích.".
      Diệp Thiếu Dương gãi đầu, khổ sở : "Được rồi, chính nhân quân tử như tôi cố hết sức mà làm. Có điều lúc ấy tỉnh dậy, tiểu tử cậu đừng có cho ấy biết là tôi mặc quần cho ấy đấy!".

      "Sao lại , vạn nhất người ta cảm động, muốn lấy thân báo đáp sao?"

      Diệp Thiếu Dương đỡ thiếu nữ ngồi xuống, mặc quần, đeo dây lưng vào cho , ngón tay khó tránh khỏi chạm vào da thịt trắng hồng mềm mại. Hơn nữa khoảng cách quá gần, ánh mắt cũng mất tự chủ rơi vào đôi gò bồng đảo. Hô hấp trở nên đều, đầu mũi cứ phảng phất mùi hương ngây ngất của thiếu nữ. Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa chịu nổi.

      Luống cuống tay chân mặc quần cho thiếu nữ xong, Diệp Thiếu Dương vẽ lá ngưng thần phù dán lên người , sau đó bảo Tiểu Mã bế sang bên. Dưới tác dụng của ngưng thần phù, thiếu nữ nhanh chóng tỉnh lại, phát mình nằm trong lòng người đàn ông xa lạ, hơn nữa vẻ mặt của nam nhân kia còn hết sức bỉ ổi, nhất thời hét ầm lên, quay sang cắn vào tay của Tiểu Mã cái.
      "Ai ui! nương buông ra, hiểu lầm rồi, chúng tôi đến cứu !"

      Cũng may thiếu nữ còn chút trí nhớ trước lúc hôn mê, biết mình phải bị người ép tới, lúc này mới buông tha cho Tiểu Mã.

      Nghe Tiểu Mã giải thích nửa ngày, liền hiểu được chuyện gì xảy ra, ngơ ngác lúc lâu, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh.

      " ta ... là ư, là cứu tôi? đời này có quỷ?"

      Diệp Thiếu Dương đáp, ngồi xổm xuống trước vũng nước đọng lẳng lặng nhìn. ràng là nước đọng, thế nhưng sao lại thấy nó rung rinh, còn thấy mặt nước ngừng gợn sóng.

      "Cậu nhìn vũng nước ấy làm gì?". Tiểu Mã bị cắn cái dám ngồi gần thiếu nữ nữa, tò mò tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cũng học tập nghểnh cổ ra nhìn vũng nước.

      Diệp Thiếu Dương lấy tay chạm vào mặt nước, đặt lên mồm nếm nếm, hai hàng lông mày nhăn lại.

      "Cậu khát đến mức điên rồi sao?". Tiểu Mã : "Nếu cậu khát cứ tiếng, tôi mua nước cho cậu, tội gì phải uống loại nước này!"

      Diệp Thiếu Dương để ý tới cậu ta, : "Trong này có thủy thi, nữ quỷ tu vi trăm năm đều bị nó hấp thu, cho nên mới suy yếu như vậy."

      "Thủy thi là cái gì?". Tiểu Mã tò mò hỏi, kết quả, thay vì được Diệp Thiếu Dương trả lời bất ngờ từ trong nước có bàn tay vươn ra, túm lấy tóc của cậu, kéo xuống phía dưới.
      Tiểu Mã ngã ùm xuống nước, hai chân vùng vẫy đạp đạp như ếch, mắt thấy cậu ta sắp chìm, Diệp Thiếu Dương nhanh tay lẹ mắt nhắm đúng vị trí, đâm kiếm vào mặt nước, vật kia lập tức thả tay ra, sau đó Diệp Thiếu Dương cố sức kéo Tiểu Mã lên.

      Tiểu Mã chấn kinh quá độ, người dại hẳn, tay chân run rẩy, hồi thần lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, vội vàng chạy ra xa khỏi vũng nước, run giọng hỏi: “Đó…đó là thứ gì?".

      "Thủy thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Là thi thể chết đuối trong nước, bị Quỷ Hồn chiếm được, thân thể hư thối tới lúc nhất định, máu hóa thành độc thi, cũng khác gì cương thi. Bởi vì ngâm mình trong nước dài lâu cho nên rất thúi."

      "Tôi… tôi…tôi vừa mới sờ được thứ gì đó bên dưới. Mềm…rất mềm, chính là nó sao?"

      Tiểu Mã hồi tưởng lại còn cảm thấy sợ, nhanh chóng đưa hai tay lên lau mặt, luôn mồm nhổ nước bẩn ra. Đột nhiên thấy trong tay có cái gì, cúi đầu nhìn, phát ra mình nắm đống gì đó, mới đầu còn tưởng là nước bùn và cành khô, nhìn kỹ lại, ai ngờ toàn là thịt nát và tóc, mùi hôi xộc thẳng lên mũi, còn có ít mùi của nữ nhân. Nhất thời cậu sợ đến mức tè ra quần, vứt cái đống trong tay , cố hết sức đứng lên, miệng khàn khàn kêu: " được rồi, tôi phải mau chóng về tắm!"

      Diệp Thiếu Dương từ bên hông lấy ra lá ngải khô, tới định giúp cậu ta xử lý vết thương, chợt ngửi thấy mùi thúi người cậu, lập tức bịt mũi, ném lá ngải qua cho Tiểu Mã: "Tự xoa lên cổ , để tránh nhiễm độc thi.".

      Khử độc thi tốt nhất là dùng gạo nếp, nếu cũng có thể dùng lá ngải.

      Tiểu Mã ngẩn ra, buồn lau tay nữa, cầm lá ngải xoa lên chỗ cổ bị thi bấu, có tiếng két két phát ra, khói trắng bốc lên, cậu đau đến mức khóc thét.

      " xui xẻo, quá sức xui xẻo! Tôi bảo đừng tới cậu đừng tới, còn cái gì mà bữa ăn sáng...". Tiểu Mã vừa vừa khóc.

      Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dạng hôi thối và chật vật của cậu, đồng cảm lắc đầu.

      Em được Diệp Thiếu Dương cứu lúc nãy cũng đến bên cạnh, biểu tình có chút đờ đẫn nhìn , trước việc vừa xảy ra, còn chưa tiếp nhận kịp, căng thẳng hỏi: "Ở đây có quỷ ư? Làm sao bây giờ?"

      " giết con thủy thi lộng hành là được!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng đáp, giọng tùy tiện giống như đây chỉ là việc nhặt tiện tay hoàn thành.

      Thiếu nữ sửng sốt hồi lâu rồi hỏi: " phải nó ở trong nước sao? Sao làm được? Nhảy xuống bắt nó hả?"

      Diệp Thiếu Dương đảo mắt, nước thúi như vậy ngu gì nhảy xuống! quay đầu, vẻ mặt tươi cười gian xảo nhìn Tiểu Mã: "Giao nhiệm vụ vinh quang này cho cậu, xuống nước bắt thủy thi lên !".

      "Tôi?". Tiểu Mã mở to mắt, điên cuồng xua tay: " , tôi có pháp thuật, xuống dưới đó còn chưa đủ cho nó ăn, đánh chết tôi cũng !"

      Diệp Thiếu Dương : "Tôi có biện pháp khiến nó làm hại cậu, chỉ cần để nó nắm được cậu..."

      "Tôi mặc kệ, nước thúi như thế, đánh chết tôi cũng !"

      "Sao lại , đây là kiếm đức đó có biết , kiếm được nhiều đức, kiếp sau chừng cậu có thể đầu thai thành người gầy.".

      "Dẹp dẹp! Tôi thà mập tám đời cũng xuống dưới đó!". Tiểu Mã lời lẽ chính nghĩa, bị lay động: " dễ nghe như vậy, sao cậu tự mình xuống ?"

      Diệp Thiếu Dương gì nữa, mập mạp chết bầm này IQ tuy thấp nhưng cũng ngu tới mức nhảy vào hố lửa… À , nhảy vào vũng nước thúi quắc. Haizzz, hết cách, thể làm gì hơn là hi sinh chút vốn liếng của mình. đành thở dài, mở túi vải, lấy ra bao hùng hoàng, đau lòng thả toàn bộ vào vũng nước.

      "Đó là cái gì?". Tiểu Mã trợn to hai mắt hỏi.

      "Hùng hoàng, loại dược liệu, có khả năng đuổi quỷ trừ tà.".

      Tiểu Mã chợt hỏi: "Có phải loại rượu hùng hoàng mà Pháp Hải dụ Bạch Tố Trinh uống rồi biến thành ?".

      "Đó là Hứa Tiên, phải Pháp Hải.". Thiếu nữ nhắc nhở rồi nhìn về phía Diệp Thiếu Dương: "Bây giờ làm gì?"

      Diệp Thiếu Dương chống nạnh, đứng trước vũng nước: "Chờ , thủy thi hồi chịu nổi phải bò lên.".
      Tiểu Mã và kia vừa nghe thủy thi bò lên bờ vội vàng lui về sau vài chục bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cả giận : "Đơn giản như vậy là có thể bắt được nó, sao cậu dám sai tôi xuống nước?"

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt: "Hùng hoàng đắt lắm, tôi còn phải tiết kiệm tiền nữa!".

      "Mẹ nó, tôi còn bằng bao hùng hoàng?"

      "Hùng hoàng biết trừ tà, cậu biết trừ tà ?"

      Thiếu nữ bật cười: "Bề ngang cậu ta có thể trừ tà.".

      Tiểu Mã vừa chảy vạch đen đầu, vừa chảy hai hàng thanh lệ…

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 12: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN HIẾN CHO QUỶ
      quá mười phút, vũng nước chợt sôi sùng sục, bọt nước nổi lên cao hơn mét.

      "Nó lên rồi, các cậu lui ra !". Diệp Thiếu Dương lùi về sau hai bước, rút ra Tảo Mộc Kiếm, Đào mộc kiếm tróc quỷ, Tảo Mộc Kiếm hàng , hơn nữa thanh kiếm này luyện dưới sét ba mươi ba năm, có linh tính mạnh mẽ, cũng được xem như là bảo vật đạo phái.

      Tiểu Mã và thiếu nữ nhanh chóng lui về phía sau hơn hai mươi mét, vốn cả hai định chạy xa chút thế nhưng lại sợ chỗ khác cũng có quỷ, thôi đứng gần Diệp Thiếu Dương cho yên tâm. Sau khi kinh qua nhiều chuyện đáng sợ xong, bọn họ hoàn toàn thay đổi thế giới quan của mình, bây giờ nhìn đâu cũng nghĩ có quỷ.

      “Phịch”, vật từ trong nước nhảy ra, nằm phủ phục mặt đất. Ba người nhìn chằm chằm vào nó, chỉ thấy thân thể trắng nhợt, cả người phù thũng, da thịt bong tróc, mặt nổi đầy mụt to như có thứ gì ở bên trong, mái tóc dài rối tung xoắn bện vào nhau, vặn vẹo như rắn.

      Khuôn mặt nó còn kinh dị hơn: con mắt khô quắt, con mắt có mí, đồng tử to như quả bóng bàn lòi cả ra ngoài, phía còn có chút máu chảy xuống. Do bị ngâm lâu ngày trong nước nên phân nửa khuôn mặt đều còn da thịt, lộ ra hàm răng đong đưa và các khớp xương trắng hếu...
      giờ thể dùng từ kinh khủng để hình dung bộ dáng của thủy thi này được nữa. Thiếu nữ vừa trông thấy liền hét toáng lên, sau đó ngất xỉu. Tiểu Mã trước đây thấy qua nữ quỷ ở ký túc xá rồi, tuy rằng hơi kinh tởm nhưng tốt xấu gì cậu cũng có chăn đệm, đến mức bất tỉnh. Cậu liền ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng để cứu tỉnh lại, hai người rúc vào chỗ, sợ hãi ôm nhau, ngừng quan sát Diệp Thiếu Dương đến gần thủy thi.

      Thủy thi phải mà là mặt đất, nó có chân, chỗ hai đùi mục rữa có hai vết thương bằng nhau, nhìn như hai chân bị người ta chặt đứt. Lưng đeo sợi dây xích bằng sắt to bản, đầu xích khác nằm ở dưới nước, cũng biết biết sợi xích này dài bao nhiêu. Hai cánh tay xanh và dài của nó bám mặt đất, từ từ bò đến chỗ Diệp Thiếu Dương.
      Diệp Thiếu Dương vẫn nhúc nhích.

      "Tiểu Diệp tử, cậu bị dọa choáng váng rồi hả, mau mau ra tay!"

      Diệp Thiếu Dương đương nhiên bị thủy thi hù dọa, những con quỷ xấu xí trong mắt vốn chẳng có gì khác nhau, chỉ quan sát sợi xích cột lưng thủy thi, mơ hồ cảm giác được mặt sợi xích có luồng pháp khí. Nếu như đoán lầm kẻ chặt đứt chân thủy thi và dùng xích sắt trói nó là cùng người. Chẳng lẽ lại là pháp sư, vậy tại sao kẻ đó trực tiếp giết nó?

      Trong giây lát, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đùi tê rần, cúi đầu nhìn, luồng tóc dài quấn lấy mắt cá chân, càng lúc càng siết chặt. Diệp Thiếu Dương giơ kiếm lên, chặt đứt mái tóc, làn khói trắng từ từ toát ra, thủy thi hú lên quái dị, tốc độ bỗng nhiên nhanh như tên bắn, thừa dịp Diệp Thiếu Dương chú ý, nhào đến ôm lấy cổ chân trái , há mồm định cắn...

      Diệp Thiếu Dương vội vàng rút chân ra, lùi lại bước, giày bị nó ngoạm chặt trong miệng.

      "Khẩu vị nặng !". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vung kiếm xông lên, thủy thi nhả chiếc giày ra, đôi tay xương khô vội vàng bắt lấy Tảo Mộc Kiếm. Hai tay nó lập tức bị nướng chín, két két rung động, chất lỏng màu đen từ kẽ tay ngừng xuống. Thủy thi há mồm rống to hơn, dưới ánh trăng, có thể thấy nó có lưỡi, cổ họng bị con bạch trùng dài bám vào y như cái càng cua, Diệp Thiếu Dương nhíu mày, bị dọa nhưng lại cảm thấy muốn ói.

      Thủy thi quan tâm đau đớn, kéo Tảo Mộc Kiếm về phía mình càng lúc càng gần.
      Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc, nó có thể đối kháng với pháp khí? Như vậy ít nhất cũng phải có tu vi trăm năm. Lập tức tay trái Diệp Thiếu Dương nặn ra pháp quyết, muốn vỗ lên mặt thủy thi, đột nhiên dưới chân trơn trượt, cả người bị thứ gì đó lôi , ngửa đầu té ngã.

      Cúi người nhìn xuống, nguy rồi! Thủy thi dùng tóc quấn chân mình! Mái tóc của nó hệt như rắn trườn lên người, càng ngày càng nhiều hơn, đến mấy giây, cả người liền bị tóc phủ kín, cố sức lôi kéo về phía nó.

      người thi, nữ nam dưới dính sát vào nhau, mái tóc dài bao trọn vòng ôm lấy bọn họ trông như cái kén tằm lớn, hoàn toàn nhìn thấy tình hình bên trong.

      " thể nào, thủy thi chẳng lẽ muốn cường bạo tiểu Diệp tử?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm lớn tiếng gọi Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử hãy cố gắng chịu đựng, nhất định phải bảo vệ trinh tiết, phải đánh bại nó! Chừng nào quay về tôi tìm cho cậu em xinh đẹp để cậu dâng hiến bản thân!".

      Cảm nhận được thân người ươn ướt dinh dính như keo của thủy thi, Diệp Thiếu Dương cũng hết sức khó chịu. Đầu của thủy thi càng lúc càng tiến gần, há mồm, lộ ra con trùng màu trắng bên trong, Diệp Thiếu Dương vô cùng muốn ói, trong lòng hiểu , thủy thi phải muốn thân thể của mình, cũng phải muốn trinh tiết của mình, mà là tính mạng của mình. khi bị trùng thi trong miệng nó cắn đến thiên sư cũng phải “lên thớt”.

      Thế nhưng toàn thân lại bất động thể di chuyển. Mẹ ơi, coi như mình có thiên đại bản lĩnh cũng chẳng thể làm được gì, trừ phi... Quên , để bảo toàn tính mạng, lão tử chấp nhận từ bỏ nụ hôn đầu tiên của mình! Diệp Thiếu Dương hết sức đau lòng, cắn đầu lưỡi, chủ động dán lên miệng của thủy thi, phun thẳng ngụm máu vào trong mồm nó.

      Máu đầu lưỡi trừ tà tốt nhất, Diệp Thiếu Dương lại là đại sư, linh tính càng mạnh ba phần!

      "Gràooo...". Thủy thi rống lên tiếng, cả người run rẩy.

      Tiểu Mã bên ngoài nhìn cảnh tượng này đến ngây ngốc, lẩm bẩm : "Cao trào a..."

      “Phịch” tiếng, mái tóc dài nổ tung, liên tiếp đứt từng khúc, thủy thi bị đánh bay về phía trước, Diệp Thiếu Dương lau miệng, cấp tốc đứng lên, cao giọng thầm: "Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!".

      Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo thai - Khai thiên chú, đây chính là trong những thần chú mạnh nhất của Mao Sơn! Chỉ có pháp sư đứng hàng Thiên Sư mới có khả năng khống chế, bởi vì thần chú này tiêu hao pháp lực rất lớn, vốn dĩ dựa vào tu vi của Diệp Thiếu Dương, giết con thủy thi hoàn toàn cần dùng chú mạnh như vậy, chỉ vì con này đoạt nụ hôn đầu tiên của , tuyệt đối thể để cho nó tồn tại, tuyệt đối !

      thân Tảo Mộc Kiếm lên đạo thanh quang đâm vào yết hầu thủy thi, Diệp Thiếu Dương quát to tiếng: "Phá!"

      Bùm! Thân thể của thủy thi nổ tung, vô số thịt nát xương tan rơi đầy đất.

      Diệp Thiếu Dương lại lau miệng, hừ, mà muốn hủy diệt, chính là như vậy.

      Phải đến lúc sau, Tiểu Mã và thiếu nữ mới phục hồi tinh thần, nhận ra thủy thi chết, bèn kéo nhau chui từ gò đất lên. Tiểu Mã giơ ngón tay cái khen ngợi: "Tiểu Diệp tử, cậu trâu thiệt a, con quỷ lợi hại như thế thoáng cái bị cậu giết chết. Mới vừa rồi cậu bị nó vây khốn tôi còn tưởng cậu xong, xong rồi! Cơ mà lúc đó cậu làm gì, làm thế nào đánh bay được nó vậy?".

      " được hỏi!". Diệp Thiếu Dương gắt tiếng cắt lời Tiểu Mã, chuyện vừa rồi xảy ra chính là ký ức thê thảm và nhục nhã nhất trong cả cuộc đời ...

      Tiểu Mã thấy sắc mặt đỏ bừng, trong lòng đánh "Lộp bộp", lẽ nào, tiểu Diệp tử bị thủy thi... gì gì đó?

      Thi triển thiên chú vô cùng hao tổn pháp lực, Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, dùng Mao Sơn dưỡng khí thuật điều hòa khí tức. Hồi khí lát sau, cảm thấy khá hơn, mới đứng dậy cúi đầu nhìn đống thịt nát bấy nhầy, lúc này hóa thành máu và mủ, thấm xuống mặt đất, Diệp Thiếu Dương nhặt sợi xích sắt kia lên, cố sức ném nó ra ngoài. Xích có dài hơn mười thuớc nữa mọi chuyện cũng kết thúc.

      chăm chú nghiên cứu lát, lẩm bẩm : "Đây là pháp khí được tạo ra từ huyền thiết, quả là do pháp sư làm..."

      "Pháp sư? Là người cũng biết bắt quỷ như cậu?". Tiểu Mã giật mình: "Vậy tại sao kẻ đó chỉ khóa thủy thi mà giết chết nó?"

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Mục đích của phải giết nó, mà là... nuôi nó”…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 13: LAMBORGHINI
      Diệp Thiếu Dương giải thích: " có pháp sư nào bắt quỷ mà chỉ bắt phân nửa, còn đem khóa lại để cho nó tiếp tục hại người, rất vô lý! Tôi đoán thủy thi này là do có người cố tình tạo thành, kể cả nữ quỷ hấp thụ dương khí nam nhân và nguyên quỷ hồn kia cũng là vật tế cho thủy thi tu luyện. Khi nó tu luyện tới trình độ nhất định kẻ đó lợi dụng nó làm việc ác. Cây hòe cũng là vật cố ý dùng để tụ hội và thăng cấp khí cho nữ quỷ, sau đó để thủy thi sử dụng."

      Tiểu Mã cả kinh : "Tróc quỷ mà cũng có người xấu nữa à?"

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu cái, đáp: " đời này có người tốt phải có người xấu, pháp sư cũng vậy. Nhiều kẻ thích tu tà, nuôi tiểu quỷ câu hồn hại nhân, nuôi cổ trùng, những kẻ đó còn đáng sợ hơn cả quỷ!".

      Diệp Thiếu Dương tới cây hòe, ngửa đầu nhìn tán cây to lớn, : "Cây hòe này nhiễm khí nhiều năm, có thể thành tinh, giữ lại gây tai họa."

      xong vẽ lá dẫn lôi phù, tiến lên dán vào thân cây, lui về phía sau vài bước, niệm chú, nhất thời tiếng "Ầm" vang lên như sấm.

      Dẫn lôi phù thể dẫn thiên lôi mà chỉ có thể tạo ra lôi giả chuyên dùng để đối phó quỷ . Lúc này bầu trời chợt có tiếng sấm cuồn cuộn, nhìn thấy thiểm điện.

      Lá bùa thân cây đột nhiên phát hỏa. Lôi hỏa từ lá bùa dần dần lan rộng, đốt cả thân cây, tán cây bất ngờ đung đưa rung lắc, tựa như người cố giãy giụa trong đống lửa. dòng chất lỏng màu đen từ vỏ cây ngừng tràn ra, lập tức bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy.
      Thiếu nữ theo bản năng lui về phía sau, lẩm bẩm : " đáng sợ!"

      Tiểu Mã ôm lấy cánh tay của , cũng : "Muội muội đừng sợ, tôi bảo vệ em.". Kết quả là bị thúc cùi chỏ vào bụng.

      "Ai ui, muội muội à, phải tôi lo lắng em sợ quỷ sao? Tôi có ý tốt nha!"

      " còn khó ưa hơn sắc quỷ nữa!"
      Mười mấy phút sau, cây hòe khổng lồ bị đốt thành than cốc. Tiểu Mã và thiếu nữ thở dài hơi, tự nhiên lại có chuyện quỷ dị xảy ra: Từ chính giữa thân cây hòe có ba hỏa cầu màu xanh biếc chập chờn ra, lúc sáng lúc tối, bay lượn xung quanh.

      "Đó là thứ gì?". Thiếu nữ hỏi: "Trông rất đẹp a!".

      "Tinh phách.". (1) Diệp Thiếu Dương trả lời.

      (1) Tinh phách: còn gọi là ma trơi.

      Ba thân ảnh mơ hồ dị thường xuất dưới thân cây hòe, quỳ trước mặt Diệp Thiếu Dương

      "Đa tạ đại sư chém giết ma, cứu thoát oan hồn chúng tôi.".

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày, : "Các ngươi đều bị nữ quỷ kia làm hại?"

      người nữ đáp: "Bẩm đại sư, nữ quỷ kia ba năm giết mạng người, chúng tôi đều là người bị thụ và nữ quỷ kia hại chết, hồn phách bị nhốt trong thân cây, chạy trốn được. Đến khi quỷ hồn kia chết rồi, ba hồn bảy vía của chúng tôi đều bị thụ rút sạch, hóa thành tinh phách.".

      Diệp Thiếu Dương nhìn những đốm lửa thở dài, với ba người: "Các ngươi ty , ta viết cho các ngươi lá phù trần thuật tình hình thực tế, bảo phán quan truy cứu tội lưu lại nhân gian của các ngươi nữa! Kiếp này các ngươi chịu khổ, kiếp sau được bồi thường.".

      Diệp Thiếu Dương lấy bút chu sa viết lên lá bùa ít chữ, khoát tay, lá bùa bay về phương bắc, ba tinh phách kia bái tạ, vội hóa thành làn khói xanh bám vào lá bùa, càng bay càng xa, từ từ tan biến.

      màn này làm cho Tiểu Mã và thiếu nữ sợ ngây người, nhìn hướng lá bùa vừa biến mất kia, nên lời.


      " thôi.". Diệp Thiếu Dương gọi.

      Tiểu Mã hỏi: "Cậu tìm pháp sư làm ác hả?"

      "Nữ quỷ và thủy thi kia tồn tại ở đây trăm năm, pháp sư chắc chết rồi!". Diệp Thiếu Dương : "Tuy rằng bày ra việc này nhưng rốt cuộc chẳng biết vì nguyên nhân gì mà dùng đến, nếu thủy thi cũng có ở đây.".

      Tiểu Mã tức giận : "Đó chẳng phải là tùy tiện rồi sao, ở đây nhiều ma quỷ lộng hành như vậy, hại biết bao nhiêu người, lão tử thiếu chút nữa cũng bị hại chết, thế mà xem như có gì hả...?".

      "Trước Điện Diêm Vương có quyển sổ sách, trừ phi cậu ty, bằng chắc chắn bị xử lý.".

      " ty còn có thể đâu?". Tiểu Mã tò mò.

      "Cậu chỉ là người bình thường, biết nhiều như vậy làm gì!?". Diệp Thiếu Dương liếc Tiểu Mã, nhìn thiếu nữ đứng kế bên, vẻ mặt ôn hòa : " sao, thôi muội muội."

      "Tạ ơn pháp sư cứu mạng...". Thiếu nữ vẫn còn hoảng hốt, lại thấy mấy người quỷ kia quỳ lạy Diệp Thiếu Dương, theo bản năng cũng bắt chước định đứng lên, Diệp Thiếu Dương liền ngăn cản, cười hì hì: "Đừng có kêu đạo trưởng, gọi là Diệp Thiếu Dương thôi, hay là... Thiếu Dương ca ca cũng được!".

      Nhìn vẻ mặt tươi cười đen tối của , Tiểu Mã sửng sốt đứng tại chỗ: Mẹ nó, thay đổi thái độ nhanh quá nhỉ? Lúc trước ra vẻ cao nhân đạo mạo vân đạm phong khinh, vừa gặp mỹ nữ lập tức đổi thành bộ dạng hào hoa lãng tử. Tiểu Mã thầm xì tiếng khinh bỉ, cái gì mà đạo trưởng pháp sư, chẳng phải cũng là sắc lang sao? Thằng này...

      "Thiếu Dương ca, em là Chu Tĩnh Như.". Thiếu nữ vươn tay ra .

      Diệp Thiếu Dương nắm lấy bàn tay bé mềm mại của , ôi chao, là dễ chịu.

      "Tĩnh Như, tên rất hay, hì hì, Tĩnh Như muội muội, chúng ta vừa vừa chuyện nhé!"

      mấy bước, Tiểu Mã đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vỗ đầu cái bốp, nhìn thiếu nữ hỏi: "Em tên là Chu Tĩnh Như? Chu Tĩnh Như Học viện Ngoại Ngữ có phải ?"

      Chu Tĩnh nghiêng mắt nhìn cậu, thầm thừa nhận.

      Tiểu Mã kích động: "Em là trong tứ đại mỹ nhân của Học viện Ngoại Ngữ, Chu Tĩnh Như có đúng ? Cha là trùm bất động sản của tỉnh Giang Nam có đúng ? Số đo ba vòng của em là…"

      "Cái gì?". Chu Tĩnh Như kêu lên sợ hãi.

      " , cái đó là bên ngoài đồn thôi! Dáng người của em... Khì khì, tốt hơn nhiều so với lời đồn.".

      Chu Tĩnh Như hai tay che trước ngực, trợn mắt phồng má, khuôn mặt đỏ bừng trách mắng: "Đáng ghét!".

      ***

      Đến đại lộ, Chu Tĩnh Như lấy điện thoại ra gọi, phân phó vài câu, cho bọn biết gọi xe. Ba người đứng ở ven đường chờ chốc lát, chiếc xe từ đằng xa chạy tới, đậu kế bên người Chu Tĩnh Như.

      Đó là chiếc xe hơi thể thao màu đỏ, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt ấn tượng, Diệp Thiếu Dương hiểu nhiều về xe nhưng cũng biết chiếc này nhất định rất xa xỉ.

      "Lamborghini!". Tiểu Mã kêu lên, nhìn mỹ nữ vô cùng kích động.

      "Cái gì ni ni?". Diệp Thiếu Dương tò mò, chỉ mới nghe qua áo tắm hai mảnh (bikini): "Lẽ nào còn xịn hơn BMW?"

      Chu Tĩnh Như bật cười.

      Tiểu Mã liếc nhìn Diệp Thiếu Dương vô cùng khinh bỉ, phun ra hai chữ: "Xe pháo!".

      Lái xe là nữ tài xế hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng rất đẹp, tên là Phạm Nhi. nhìn thấy Chu Tĩnh Như xuất cùng với hai người lạ ở nơi hoang vu rất tò mò, thế nhưng dám hỏi nhiều, đưa ba người lên xe xong, lập tức quay đầu xe trở về.
      Tiểu Mã ghé vào tai Diệp Thiếu Dương thủ thỉ: "Tôi tranh Chu đại mỹ nữ với cậu, cậu mau giải quyết , sau đó giới thiệu tài xế cho tôi."

      Diệp Thiếu Dương thúc cùi chỏ vào bụng cậu ta.

      "Các gì vậy?". Chu Tĩnh Như quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ.

      "Tiểu Diệp tử bảo muốn mời các ăn khuya.". Tiểu Mã .

      Chu Tĩnh Như cười cười: "Để em mời hai . Bất quá trước tiên phải tắm rửa , người em toàn là nước bùn."

      Tiểu Mã bỗng nhiên nhớ tới tình trạng của mình, xuyên qua lăng kính chiếu hậu, cậu thấy nữ tài xế dùng tay lái xe, tay còn lại cố gắng bịt mũi, vẻ mặt hết sức đau khổ dày vò. Nhất thời trong lòng cậu lạnh dần, lạnh dần. Thôi xong, lần đầu gặp mặt, để lại cho người ta mùi thúi đầy ấn tượng...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :