1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 5: QUAN MÔN ĐỆ TỬ
      Thanh Vân Tử cười nhàn nhạt: "Miêu Cương Vu sư?"

      Nam tử trung niên mặt biến sắc, giả vờ nghe biết.

      "Ngươi cần giả bộ với ta, mang sát đến cho nữ thi, trợ việc hình thành sát thi là ngươi!"

      "Cái gì?”. Người chung quanh kêu to tản ra xa, khiếp sợ nhìn nam tử trung niên.

      Nam tử trung niên lúng túng, sắc mặt tái nhợt, nên lời.
      Thanh Vân Tử quay đầu lại hỏi Diệp Đại Công: "Người này có thù với nhà ngươi à?"

      Diệp Đại Công há mồm, cau mày : " tên là Diệp Đại Bảo, là thợ mộc trong thôn chúng tôi, đồ dùng trong nhà tôi đều do sửa. À phải rồi, hai tháng trước, chân giường của nhà tôi bị hỏng, có gọi tới sửa giúp..."
      Thanh Vân Tử gật đầu, ra vậy, mọi chuyện ràng. Lão nhìn Diệp Đại Bảo, thản nhiên : "Ngươi cũng cần giả bộ, người ngươi có khí tức Thi Du, ta ngửi lầm, còn nữa, tay ngươi có dấu vết màu đỏ do việc chạm vào chu sa lâu ngày, tuyệt đối sai được. Đứa bé kia có thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?"

      Diệp Đại Bảo còn muốn giả ngu, vợ Diệp Binh đột nhiên xông lên, khóc lóc đánh Diệp Đại Bảo: "Nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi! Ngươi là lòng dạ độc ác!"

      Cha con Diệp Đại Công vất vả tiến lên kéo ấy lại, tỉ mỉ hỏi, vợ của Diệp Binh là Xảo Vân mới dám giấu giếm, vừa khóc vừa kể bí mật ngày xưa: Nhà mẹ cách thôn mười mấy dặm, khi Diệp Đại Bảo còn trẻ có làm qua nghề bán hàng rong, hàng ngày hay đến vùng lân cận nhà chào hàng. Những món hàng của y đều là những vật đáng mà y mang về từ phương nam. Xảo Vân cũng có mua hàng của y, cho nên quen biết y.

      lần Xảo Vân vào núi hái rau dại, nghe bên trong rừng có tiếng rên rỉ, mới chạy tới nhìn thấy Diệp Đại Bảo bị độc xà cắn, miệng sùi bọt mép, thể , vội vàng chạy xuống núi mời đại phu cứu sống Diệp Đại Bảo. Diệp Đại Bảo đến nhà cảm tạ, nhận là em nuôi kết nghĩa, thịnh tình thể chối từ, Xảo Vân cũng đồng ý.

      Từ đó về sau, Diệp Đại Bảo mỗi lần đến vùng lân cận chào hàng đều tặng quà cho Xảo Vân, thường xuyên qua lại, hai người cũng càng ngày càng thân nhau, Xảo Vân cũng coi y như là trai, hết lòng đối đãi. Năm Xảo Vân được mười sáu mười bảy tuổi, từ từ hiểu được nam nữ khác biệt, sợ người ngoài gièm pha, cho Diệp Đại Bảo lui tới nữa.

      Hai năm sau, được người giới thiệu, kết hôn với Diệp Binh. Diệp Đại Bảo biết chuyện, ngày nọ đột nhiên đến tìm , tặng cho chiếc nhẫn vàng, bảo từ hôn Diệp Binh, gả cho mình.

      Xảo Vân giật mình hoảng sợ, đương nhiên theo. Diệp Đại Bảo tức giận muốn cưỡng , cố hết sức cắn lên vai Diệp Đại Bảo, rách miếng thịt, sau đó mới may mắn trốn thoát.
      Nữ nhân núi vốn bảo thủ, Xảo Vân sợ chuyện này đồn ra ngoài bị người ta hiểu lầm, huống hồ Diệp Đại Bảo chưa làm gì được , cho nên ngoại trừ mẹ ra, hề cho ai khác. Sau đó Diệp Đại Bảo có nỗ lực tìm , nhưng cảnh giác, cho y có cơ hội tiếp xúc mình nữa.

      Về sau Diệp Đại Bảo đổi nghề thợ mộc, cũng quay lại tìm Xảo Vân.

      "Ta vốn cho rằng chuyện này là quá khứ... ngờ ngươi độc ác như vậy, dám trả thù lên hài tử của ta, uổng cho ta năm đó cứu ngươi mạng. Phẹt!". Xảo Vân kiềm được tức giận phỉ nhổ lên mặt Diệp Đại Bảo, chồng của Diệp Binh cũng đột nhiên xông lên, vạch vai áo Diệp Đại Bảo ra, bên vai trái y quả nhiên thiếu miếng thịt, còn có dấu răng nhàn nhạt!

      Chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp Đại Bảo vô pháp chống chế, nhất thời mặt xám như tro tàn.

      "Ta đoán vu thuật của ngươi là học được trong thời gian ngươi bán hàng rong, chính xác là học được từ Miêu Cương, có đúng ?". Thanh Vân Tử hời hợt : “Lúc ấy cự tuyệt ngươi, ngươi vẫn ghi hận trong lòng, nhưng tại sao ngươi muốn đợi tới bây giờ mới trả thù?"

      "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.". Ánh mắt Diệp Đại Bảo tràn ngập hận ý rơi vào mặt Diệp Binh, cắn răng gằn từng chữ: "Dám cướp người phụ nữ của ta, ta khiến cho nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành hành thi, giết sạch từng người trong nhà! Ha ha ha, tuy rằng kế hoạch thành công nhưng sát thi chạy trốn, nhi tử nhà ngươi cũng trúng độc thi, thể cứu được, ha ha ha! Tất cả các ngươi hãy chôn cùng ta !".

      Y đột nhiên khoát tay, trong miệng như bị mắc kẹt vật gì, cố sức nhai nó, cả người kịch liệt co quắp, ngã xuống đấtt, miệng sùi bọt mép, bao lâu sau cổ họng chảy máu mà chết!

      Đoàn người thấy cảnh tượng ấy khỏi ngây ngốc, mở to hai mắt nhìn thi thể Diệp Đại Bảo, ai dám hé miệng gì.

      Diệp Đại Công thở dài, lẩm bẩm : " ngờ thâm độc như vậy."

      "Vô Lượng Thiên Tôn, lâu ngày tiếp xúc với Hắc Vu thuật bị cổ thuật ăn mòn, mất nhân tính, tính cách trở nên tàn ngoan độc, vả lại còn lợi dụng cổ thuật giết người để trốn tránh pháp luật, dù sao thần biết quỷ hay. Nếu có bần đạo, cả nhà ngươi già trẻ lớn bé sớm muộn gì cũng trở thành hành thi, gây họa quê nhà."

      Diệp Đại Công nhà ba người quỳ xuống đất, ngừng dập đầu: "Tạ ơn đạo trưởng cứu mạng, xin đạo trưởng hãy mở lòng từ bi, cứu hài tử của chúng tôi!"

      Thanh Vân Tử đỡ ba người đứng dậy, đưa bọn họ trở về làng.

      Thi thể Diệp Đại Bảo được mang về đây chôn cất, vì là tự sát nên dễ dàng xử lý hơn. Thanh Vân Tử viết lá phù dẫn hồn, đưa hồn y trực tiếp đến ty, tránh cho y ở lại nhân gian tác quái.

      Thanh Vân Tử quan sát tình hình Diệp Thiếu Dương, với nhà Diệp Đại Công rằng: "Sát thi oán khí sâu đậm, vậy các ngươi cũng hiểu, nó bị trúng Thi Du Cao, dẫn theo vô số oán khí, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thanh trừ, phải điều dưỡng gián đoạn năm. Ta cũng thể ở nhà các ngươi năm, vừa hay tiểu tử này là... kỳ tài tu đạo, ta định mang nó về Mao Sơn, thu nhận làm đệ tử, dạy nó Mao Sơn đạo pháp, các ngươi nghĩ thế nào?"

      Cả nhà Diệp Đại Công nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương là con trai duy nhất trong nhà, chắc chắn họ nỡ để nó , chẳng qua so sánh nặng , đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giữ tính mạng cho hài tử.

      "Đạo trưởng, làm đạo sĩ có phải đến chết cũng thể kết hôn ?". Xảo Vân sợ hãi hỏi, làm người mẹ, chỉ quan tâm nhất chuyện này.
      "Mao Sơn tông là nhất đạo nhất mạch, phải là Toàn Chân giáo, đương nhiên có thể lấy vợ, chỉ cần nó có bản lĩnh, muốn kết hôn tám người, mười người gì đều được.." Thấy người nhà đồng ý, Thanh Vân Tử mừng thầm trong lòng, cũng khôi phục bản sắc đứng đắn của lão.

      "Thế nhưng hài tử còn chưa biết chữ..."

      "Cái này dễ thôi, dưới chân núi có trường học, ban ngày nó học, buổi tối theo ta trở về học đạo pháp, làm lỡ cuộc đời nó. Vô Lượng Thiên Tôn, ta muốn nhận tiền của các ngươi, chỉ giúp các ngươi nuôi hài tử, dạy dỗ nó tốt. Các ngươi nếu như nhớ nó bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm."

      Nghe lão như vậy, đồng ý cũng được, người nhà họ Diệp liền cảm tạ Thanh Vân Tử, nhiệt tình thiết đãi lão bữa ngon. Sáng sớm hôm sau, Thanh Vân Tử muốn rời khỏi nhà, để lại dãy số điện thoại cho Diệp Đại Công, bảo ông ấy phải để ý vùng lân cận, khi nào có tin tức sát lập tức gọi điện thoại cho lão, sau đó cõng Diệp Thiếu Dương lên, người nhà lưu luyến rời ra tiễn biệt, cả hai vui vẻ rời khỏi Diệp gia thôn…
      Shikano thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 5: QUAN MÔN ĐỆ TỬ
      Thanh Vân Tử cười nhàn nhạt: "Miêu Cương Vu sư?"

      Nam tử trung niên mặt biến sắc, giả vờ nghe biết.

      "Ngươi cần giả bộ với ta, mang sát đến cho nữ thi, trợ việc hình thành sát thi là ngươi!"

      "Cái gì?”. Người chung quanh kêu to tản ra xa, khiếp sợ nhìn nam tử trung niên.

      Nam tử trung niên lúng túng, sắc mặt tái nhợt, nên lời.
      Thanh Vân Tử quay đầu lại hỏi Diệp Đại Công: "Người này có thù với nhà ngươi à?"

      Diệp Đại Công há mồm, cau mày : " tên là Diệp Đại Bảo, là thợ mộc trong thôn chúng tôi, đồ dùng trong nhà tôi đều do sửa. À phải rồi, hai tháng trước, chân giường của nhà tôi bị hỏng, có gọi tới sửa giúp..."
      Thanh Vân Tử gật đầu, ra vậy, mọi chuyện ràng. Lão nhìn Diệp Đại Bảo, thản nhiên : "Ngươi cũng cần giả bộ, người ngươi có khí tức Thi Du, ta ngửi lầm, còn nữa, tay ngươi có dấu vết màu đỏ do việc chạm vào chu sa lâu ngày, tuyệt đối sai được. Đứa bé kia có thù gì với ngươi, tại sao ngươi lại đối xử với nó như vậy?"

      Diệp Đại Bảo còn muốn giả ngu, vợ Diệp Binh đột nhiên xông lên, khóc lóc đánh Diệp Đại Bảo: "Nhất định là do ngươi làm, nhất định là ngươi! Ngươi là lòng dạ độc ác!"

      Cha con Diệp Đại Công vất vả tiến lên kéo ấy lại, tỉ mỉ hỏi, vợ của Diệp Binh là Xảo Vân mới dám giấu giếm, vừa khóc vừa kể bí mật ngày xưa: Nhà mẹ cách thôn mười mấy dặm, khi Diệp Đại Bảo còn trẻ có làm qua nghề bán hàng rong, hàng ngày hay đến vùng lân cận nhà chào hàng. Những món hàng của y đều là những vật đáng mà y mang về từ phương nam. Xảo Vân cũng có mua hàng của y, cho nên quen biết y.

      lần Xảo Vân vào núi hái rau dại, nghe bên trong rừng có tiếng rên rỉ, mới chạy tới nhìn thấy Diệp Đại Bảo bị độc xà cắn, miệng sùi bọt mép, thể , vội vàng chạy xuống núi mời đại phu cứu sống Diệp Đại Bảo. Diệp Đại Bảo đến nhà cảm tạ, nhận là em nuôi kết nghĩa, thịnh tình thể chối từ, Xảo Vân cũng đồng ý.

      Từ đó về sau, Diệp Đại Bảo mỗi lần đến vùng lân cận chào hàng đều tặng quà cho Xảo Vân, thường xuyên qua lại, hai người cũng càng ngày càng thân nhau, Xảo Vân cũng coi y như là trai, hết lòng đối đãi. Năm Xảo Vân được mười sáu mười bảy tuổi, từ từ hiểu được nam nữ khác biệt, sợ người ngoài gièm pha, cho Diệp Đại Bảo lui tới nữa.

      Hai năm sau, được người giới thiệu, kết hôn với Diệp Binh. Diệp Đại Bảo biết chuyện, ngày nọ đột nhiên đến tìm , tặng cho chiếc nhẫn vàng, bảo từ hôn Diệp Binh, gả cho mình.

      Xảo Vân giật mình hoảng sợ, đương nhiên theo. Diệp Đại Bảo tức giận muốn cưỡng , cố hết sức cắn lên vai Diệp Đại Bảo, rách miếng thịt, sau đó mới may mắn trốn thoát.
      Nữ nhân núi vốn bảo thủ, Xảo Vân sợ chuyện này đồn ra ngoài bị người ta hiểu lầm, huống hồ Diệp Đại Bảo chưa làm gì được , cho nên ngoại trừ mẹ ra, hề cho ai khác. Sau đó Diệp Đại Bảo có nỗ lực tìm , nhưng cảnh giác, cho y có cơ hội tiếp xúc mình nữa.

      Về sau Diệp Đại Bảo đổi nghề thợ mộc, cũng quay lại tìm Xảo Vân.

      "Ta vốn cho rằng chuyện này là quá khứ... ngờ ngươi độc ác như vậy, dám trả thù lên hài tử của ta, uổng cho ta năm đó cứu ngươi mạng. Phẹt!". Xảo Vân kiềm được tức giận phỉ nhổ lên mặt Diệp Đại Bảo, chồng của Diệp Binh cũng đột nhiên xông lên, vạch vai áo Diệp Đại Bảo ra, bên vai trái y quả nhiên thiếu miếng thịt, còn có dấu răng nhàn nhạt!

      Chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp Đại Bảo vô pháp chống chế, nhất thời mặt xám như tro tàn.

      "Ta đoán vu thuật của ngươi là học được trong thời gian ngươi bán hàng rong, chính xác là học được từ Miêu Cương, có đúng ?". Thanh Vân Tử hời hợt : “Lúc ấy cự tuyệt ngươi, ngươi vẫn ghi hận trong lòng, nhưng tại sao ngươi muốn đợi tới bây giờ mới trả thù?"

      "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.". Ánh mắt Diệp Đại Bảo tràn ngập hận ý rơi vào mặt Diệp Binh, cắn răng gằn từng chữ: "Dám cướp người phụ nữ của ta, ta khiến cho nhà ngươi đoạn tử tuyệt tôn! Để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy hài tử của mình biến thành hành thi, giết sạch từng người trong nhà! Ha ha ha, tuy rằng kế hoạch thành công nhưng sát thi chạy trốn, nhi tử nhà ngươi cũng trúng độc thi, thể cứu được, ha ha ha! Tất cả các ngươi hãy chôn cùng ta !".

      Y đột nhiên khoát tay, trong miệng như bị mắc kẹt vật gì, cố sức nhai nó, cả người kịch liệt co quắp, ngã xuống đấtt, miệng sùi bọt mép, bao lâu sau cổ họng chảy máu mà chết!

      Đoàn người thấy cảnh tượng ấy khỏi ngây ngốc, mở to hai mắt nhìn thi thể Diệp Đại Bảo, ai dám hé miệng gì.

      Diệp Đại Công thở dài, lẩm bẩm : " ngờ thâm độc như vậy."

      "Vô Lượng Thiên Tôn, lâu ngày tiếp xúc với Hắc Vu thuật bị cổ thuật ăn mòn, mất nhân tính, tính cách trở nên tàn ngoan độc, vả lại còn lợi dụng cổ thuật giết người để trốn tránh pháp luật, dù sao thần biết quỷ hay. Nếu có bần đạo, cả nhà ngươi già trẻ lớn bé sớm muộn gì cũng trở thành hành thi, gây họa quê nhà."

      Diệp Đại Công nhà ba người quỳ xuống đất, ngừng dập đầu: "Tạ ơn đạo trưởng cứu mạng, xin đạo trưởng hãy mở lòng từ bi, cứu hài tử của chúng tôi!"

      Thanh Vân Tử đỡ ba người đứng dậy, đưa bọn họ trở về làng.

      Thi thể Diệp Đại Bảo được mang về đây chôn cất, vì là tự sát nên dễ dàng xử lý hơn. Thanh Vân Tử viết lá phù dẫn hồn, đưa hồn y trực tiếp đến ty, tránh cho y ở lại nhân gian tác quái.

      Thanh Vân Tử quan sát tình hình Diệp Thiếu Dương, với nhà Diệp Đại Công rằng: "Sát thi oán khí sâu đậm, vậy các ngươi cũng hiểu, nó bị trúng Thi Du Cao, dẫn theo vô số oán khí, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thanh trừ, phải điều dưỡng gián đoạn năm. Ta cũng thể ở nhà các ngươi năm, vừa hay tiểu tử này là... kỳ tài tu đạo, ta định mang nó về Mao Sơn, thu nhận làm đệ tử, dạy nó Mao Sơn đạo pháp, các ngươi nghĩ thế nào?"

      Cả nhà Diệp Đại Công nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương là con trai duy nhất trong nhà, chắc chắn họ nỡ để nó , chẳng qua so sánh nặng , đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giữ tính mạng cho hài tử.

      "Đạo trưởng, làm đạo sĩ có phải đến chết cũng thể kết hôn ?". Xảo Vân sợ hãi hỏi, làm người mẹ, chỉ quan tâm nhất chuyện này.
      "Mao Sơn tông là nhất đạo nhất mạch, phải là Toàn Chân giáo, đương nhiên có thể lấy vợ, chỉ cần nó có bản lĩnh, muốn kết hôn tám người, mười người gì đều được.." Thấy người nhà đồng ý, Thanh Vân Tử mừng thầm trong lòng, cũng khôi phục bản sắc đứng đắn của lão.

      "Thế nhưng hài tử còn chưa biết chữ..."

      "Cái này dễ thôi, dưới chân núi có trường học, ban ngày nó học, buổi tối theo ta trở về học đạo pháp, làm lỡ cuộc đời nó. Vô Lượng Thiên Tôn, ta muốn nhận tiền của các ngươi, chỉ giúp các ngươi nuôi hài tử, dạy dỗ nó tốt. Các ngươi nếu như nhớ nó bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm."

      Nghe lão như vậy, đồng ý cũng được, người nhà họ Diệp liền cảm tạ Thanh Vân Tử, nhiệt tình thiết đãi lão bữa ngon. Sáng sớm hôm sau, Thanh Vân Tử muốn rời khỏi nhà, để lại dãy số điện thoại cho Diệp Đại Công, bảo ông ấy phải để ý vùng lân cận, khi nào có tin tức sát lập tức gọi điện thoại cho lão, sau đó cõng Diệp Thiếu Dương lên, người nhà lưu luyến rời ra tiễn biệt, cả hai vui vẻ rời khỏi Diệp gia thôn…
      Shikano thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 6 THÀNH TÀI TUNG HOÀNH THIÊN HẠ
      Nhoáng cái mười lăm năm trôi qua, lại kể đến Mao Sơn.

      thanh niên chừng hai mươi tuổi nhàng tiêu sái bước lên sơn đạo. chính là Diệp Thiếu Dương năm xưa, hôm nay trổ mã thành chàng trai mi thanh mục tú, phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, có đôi mắt to ngời sáng lóe lên quang mang thông tuệ.

      Mười lăm năm qua, vẫn theo sư phụ Thanh Vân Tử học tập đạo pháp, ba năm trước trải qua khảo hạch trong môn, trở thành đệ tử nội môn Mao Sơn Tông, cũng là đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mao Sơn phái, kỳ tài hiếm thấy.

      Dưới Mao Sơn xa có huyện thành, trong thành có trường tiểu học và trung học, nhiều năm qua, Diệp Thiếu Dương ban ngày đến trường, buổi tối trở về núi học tập đạo pháp với sư phụ. Có đôi khi cũng ham chơi, trốn suốt đêm trong huyện thành chơi net, bởi vậy xét nhiều khía cạnh, cũng chẳng khác đám thanh niên giờ là bao nhiêu, vẫn có tinh thần bồng bột phấn chấn, thỉnh thoảng “phạm tội” chút.

      Bất quá, do hay theo Thanh Vân Tử ra ngoài hàng tróc quỷ, chứng kiến qua nhiều việc sinh tử luân hồi, bên cạnh tính trẻ con vẻ bề ngoài, còn có lòng kiên nghị hơn hẳn người bình thường.
      "Lão nhân, con về rồi!".

      Diệp Thiếu Dương cao giọng kêu lên. qua đại điện Mao Sơn, trực tiếp bước vào thiền điện của Thanh Vân Tử, hỗn hợp mùi kỳ quái xông vào mũi, Diệp Thiếu Dương lập tức giơ tay lên che mũi, dùng ba giây hoàn thành phân tích, thành phần mùi thúi này chủ yếu có bốn loại: Tất thúi, rượu đế, thuốc lá và gia vị mì ăn liền.

      Thanh Vân Tử chỉ mặc độc cái quần cộc, lão nghiêng người dựa vào đầu giường, trong tay cầm quyển sách, bên người là đống củ lạc rang giòn, thỉnh thoảng lão bóc viên bỏ vào miệng, nhai giòn, vẻ mặt say sưa, là thảnh thơi.
      Diệp Thiếu Dương khom người liếc mắt nhìn bìa quyền sách, bĩu môi, quả nhiên là tiểu thuyết huyền ảo.

      "Sách này viết sai bét, hệ thống Đạo giáo liệt kê bậy bạ, Lão Tử làm sao có thể là cha nuôi của Tây Vương Mẫu, Dương Nhị Lang sao có thể có gì gì đó á á với Hằng Nga, toàn là viết xàm bá láp.".

      " phục người viết !".

      "Ta mà viết chắc chắn viết tốt hơn bọn chúng.". Thanh Vân Tử hừ tiếng, để sách xuống, đứng lên, lúc này mới quan sát dưới Diệp Thiếu Dương, liếc mắt hỏi: "Nhiệm vụ hoàn thành xong chưa?"

      " bữa ăn sáng.". Diệp Thiếu Dương móc từ trong túi ra lá bùa, đắc ý huơ huơ.

      Thanh Vân Tử tiếp nhận lá bùa, cảm nhận được chân khí, tổng cộng có mười đạo, mỗi đạo đều phong ấn ba oán linh trăm năm trở lên, chỉ trong mười ngày. Diệp Thiếu Dương dù còn tuổi nhưng thu phục được nhiều oán linh như vậy, có thể là kỳ tài đạo môn.

      "Miễn cưỡng cho ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Lần này hạ sơn có thu được gì ?"
      "Bội thu a.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu cái, cười : "Quen được mấy mỹ nữ, xin số điện thoại, hôm nào mời các ấy lên núi chơi.".

      "Cái thằng này, có tiền đồ lắm!". Thanh Vân Tử trừng mắt liếc , sau đó trầm mặc lát, rằng: "Tiểu tử, tuy rằng bản lĩnh của ngươi khá lắm thế nhưng tuổi còn nữa, muốn thành tài phải vào thiên hạ, bình trừ ma, tế thế cứu nhân, dựa theo quy củ của Mao Sơn tông chúng ta, đối với người mà , cũng cần phải tích lũy đủ đức mới tấn thăng thành tiên, cho nên ngươi hạ sơn .".

      Diệp Thiếu Dương nghe vậy kích động vạn phần, bên ngoài là chốn phồn hoa, sớm muốn xông vào đó rồi, lập tức giả bộ lả lướt, luyến tiếc muốn rời: "Sư phụ đừng có đuổi con mà, con luyến tiếc người lắm!".

      Thanh Vân Tử đảo mí mắt: " như vậy chờ ba năm nữa."

      " , sư phụ, tuy rằng con luyến tiếc người thế nhưng chả phải người tiến vào nhân gian, tế thế cứu nhân là truyền thống của Mao Sơn tông ta sao, thể phá bỏ quy củ nha, đồ nhi vì trọng trách của mình, vì thiên hạ thái bình mà nén đau ra .".

      Thanh Vân Tử lé mắt nhìn , ngờ, sao mình lại có thể dạy dỗ ra thằng đệ tử da mặt dày, láu cá như thế chứ? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của mình?

      Lão ho khan cái, : “Sau khi xuống núi, cố gắng tích lũy nhiều đức, sớm ngày tấn thăng thành tiên. Bất quá mọi việc phải cẩn thận, phải hiểu đạo cao thước, ma cao mười trượng, mấy con quỷ kia cũng phải dễ đối phó đâu."

      "Ta từng cứu người, sau đó ông ta trở thành hiệu trưởng trường đại học, ta tìm ông ấy. Tài liệu cho ngươi đem theo đều chuẩn bị xong hết, làm cuộc trao đổi cho ngươi học. Tuy rằng ngươi là đạo sĩ thế nhưng muốn hành tẩu xã hội cũng cần phải có văn bằng đại học, dù gì cũng là vật ngụy trang. Còn nữa, bên đó còn có sư huynh ngoại môn, về phương diện tróc quỷ có gì cần, ngươi có thể tìm nó."

      Diệp Thiếu Dương vừa nghe phải đến trường đau đầu,: "Sư phụ, con hơn hai mươi tuổi rồi, còn học đại học được nữa sao?"

      Thanh Vân Tử liếc cái: "Ngươi là trao đổi sinh, lúc vào trực tiếp lên năm thứ tư đại học, rất tự do, nếu ngươi thích thôi, chẳng qua... Trong đại học có rất nhiều nương xinh đẹp.".

      Diệp Thiếu Dương bỗng đổi thái độ, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Con con , tạ sư phụ thành toàn, đệ tử nhất định nắm chặt thời gian tán , tranh thủ sớm ngày đưa vợ trở về, hầu hạ lão nhân gia người.".

      " năng bậy bạ.". Thanh Vân Tử lắc đầu, lão cũng hết nổi thằng đồ đệ này, thở dài bảo: "Nghe đồn năm đó nó hạ sơn có qua trạm thứ nhất là Thạch Thành, sau khi ngươi xuống núi, tiện thể điều tra nghe ngóng tung tích của nó, khi nào phát nó, phải nghĩ cách bắt nó trở về cho ta, lão tử phải nhốt nó cả đời!".

      Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, người đó là đại sư huynh, hơn hai mươi tuổi, Thanh Vân Tử thu nhận đồ đệ nghiêm cẩn, suốt đời chỉ nhận hai người bọn họ là đệ tử nội môn. Lúc Diệp Thiếu Dương mới lên núi, đại sư huynh còn núi, là người vô cùng thương tiểu sư đệ duy nhất là . thời gian sau, y bảo vâng mệnh hạ sơn hàng , trở lại, cũng mang theo trong tam *** khí Mao Sơn tông, Thái Ất phất trần.

      Thanh Vân Tử tính cách nóng nảy, tìm y được, dưới cơn nóng giận, tuyên bố trục xuất y ra khỏi sư môn, sau đó dùng Diệp Thiếu Dương để khoác lác là "Truyền nhân duy nhất của Mao Sơn tông" danh tiếng chính là như thế.

      "Sư phụ, nhiệm vụ này người tự mình , đại sư huynh đạo pháp cao cường, con đánh lại. Huống hồ tay huynh ấy còn có Thái Ất phất trần, con có gì cả...". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, thầm .

      Thanh Vân Tử quả nhiên trúng kế, trừng cái : "Thái Ất phất trần có gì đặc biệt hơn người, ta ban thưởng cho ngươi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm (1), trong vòng năm năm, ngươi bắt nó trở về cho ta, ngay cả ngươi ta cũng trục xuất ra khỏi sư môn!".

      (1) Thất Tinh Long Tuyền Kiếm: Còn gọi là Thất Tinh Long Uyên Kiếm, thanh kiếm nổi danh trong các truyền thuyết do Âu Dã Tử, thợ rèn kiếm nổi tiếng Trung Hoa thời cổ làm ra. Trong lần ngao du, ông thấy mạch nước Long Tuyền núi Tần Khê (Chiết Giang) có ánh sắc kim khí. Biết nơi đây có quặng sắt quý, ông cho xẻ núi và lấy được mảnh "thiết " (sắt tốt). Được Sở Vương giúp đỡ, ông dồn hết tinh lực luyện nên Long Tuyền kiếm dài ba thước sắc như nước dâng cho Sở Vương. Long Tuyền kiếm nổi tiếng đến mức sau này qua lăng kính văn học mọi thanh kiếm đều được gọi là Long Tuyền và cụm từ "tay vung ba thước Long Tuyền kiếm" trở thành khẩu ngữ quen thuộc.

      Diệp Thiếu Dương trong lòng mừng như điên, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là đệ nhất chí bảo chỉ ở Mao Sơn tông mà thậm chí là toàn bộ đạo phái khác, có nó chính là như cá gặp nước, có thể đến đâu chém gió đến đó, về phần năm năm ước hẹn... Đến lúc đó rồi hãy tính.
      "Được rồi, cái gì cần ta xong, ngươi thay vi sư hành tẩu thiên hạ, có việc gì đừng nên tìm ta, có việc lại càng đừng nên tìm ta, để vi sư hưởng thụ hạnh phúc .". Thanh Vân Tử híp mắt lại, khóe miệng lên nụ cười thần bí: "Khụ khụ, còn chuyện cuối cùng."

      Diệp Thiếu Dương vừa nghe nhất thời tim đập rộn lên, nghĩ thầm chuyện cuối cùng chắc chắn là chuyện quan trọng nhất, kết hợp với biểu lần trước khi sư phụ thoái giang hồ, chẳng lẽ là, đem chức chưởng môn truyền cho mình? Lập tức vẻ mặt vô cùng nghiêm chỉnh.

      "Cái này, đưa số điện thoại của mấy tiểu nương cho ta đây, hắc hắc, ngươi có ở đây, ta dẫn mấy ấy chơi.".

      Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trán: "Sư phụ, vậy cũng được nữa hả?".

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 7: CAO NHÂN
      Chạng vạng, Thạch Thành, đại học Công Lý.

      người mặc TSm, chân mang giày vải dệt thủ công, vai khoác bao quần áo đứng bên ngoài cổng trường, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cổng trường có khắc mấy chữ to thết vàng, lắc đầu, vào bên trong.

      giờ là giờ ăn cơm, người đến người tấp nập trong sân trường, mỹ nữ thành đàn thành tốp. Diệp Thiếu Dương như mở cờ trong bụng, mấy chục năm nay tu hành cực khổ núi, rốt cuộc cái ngày này cũng tới. lập tức cố ý chặn xinh đẹp nhất, hỏi vị trí phòng hiệu trưởng, sau đó dọc đường nhìn ngắm thưởng thức mỹ nữ, tới lầu giáo vụ, tìm được phòng hiệu trưởng.

      "Ngài chính là Diệp... Đạo trưởng?". Phía sau bàn làm việc, ông mập trung niên nở nụ cười chìa tay ra: "Hoan nghênh hoan nghênh, đường khổ cực!".

      "Hiệu trưởng Chu, chào, gọi tôi là Diệp Thiếu Dương là được rồi!". Diệp Thiếu Dương rất khách khí bắt tay ông ta cái.

      Hiệu trưởng Chu cười ha hả tiếng, ngồi xuống bắt chuyện, kêu bí thư dâng trà, hết sức nhiệt tình hỏi han.
      "Diệp đạo trưởng còn trẻ như vậy trở thành truyền nhân của Mao Sơn, rất giỏi, ha ha, Diệp đạo trưởng cần thấy lạ, người khác tin chứ tôi tin. Nhớ năm đó tôi bị ác quỷ làm hại, may mắn được lệnh sư cứu, còn cho tôi chiêu tài phù, kết quả là tôi càng ngày càng làm ăn phát đạt. Đây, đây là chiêu tài phù tôi vẫn mang theo bên người nhiều năm qua.”.

      Hiệu trưởng Chu lấy từ ví da ra tấm chiêu tài phù của Thanh Vân Tử mà ông ta nâng niu như bảo vật đưa cho Diệp Thiếu Dương xem.

      Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua thiếu chút nữa bật cười, cái gọi là chiêu tài phù chính là mấy tờ giấy Thanh Vân Tử in ở tiệm photocopy dưới chân núi. Gần mười năm nay in thay cho lão, “nổ” với khách hành hương tác dụng thần kỳ của nó, bởi vậy bán được mấy trăm tấm, muốn phát tài, phải Thanh Vân Tử phát tài mới đúng.
      "Tôi được tất cả như hôm nay đều là nhờ lệnh sư ban tặng, cho nên Diệp đạo trưởng có thể tới trường tôi học, là vinh hạnh cho kẻ hèn này. Tôi báo lại với lệnh sư, tất cả chi phí khi ngài ở đây đều miễn phí hết".

      "Miễn phí toàn bộ chi phí?". Diệp Thiếu Dương cảm thấy lồng ngực vô cùng đau nhức, trước khi hạ sơn, Thanh Vân Tử mấy lời khiến cho hết sức xúc động, là rằng lão phải chi trả toàn bộ tiền học phí cho khi học, còn tiền dư, sau đó cho nghìn đồng làm lộ phí cho cuộc sống mai này, nếu xài hết phải tự kiếm.

      Mấy năm nay vừa làm bảo mẫu, vừa làm phụ tá, vừa làm cánh tay đắc lực cho lão, vậy mà chỉ đáng giá nghìn đồng thôi sao!? Aaa, Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng giận, Thanh Vân Tử, ông đúng là đồ cáo già, tiểu hỉ mũi, nã đạn hai đầu a!

      "Diệp đạo trưởng, hồ sơ của ngài tôi chuẩn bị xong, ngài điền chút là có thể nhập học, ok?".

      Làm xong thủ tục, hiệu trưởng Chu muốn mời ăn cơm, Diệp Thiếu Dương liền từ chối, mình học, phải giống sinh viên chút chứ, để hiệu trưởng mời ăn cơm thích hợp. Hiệu trưởng Chu cũng cưỡng cầu, đưa Diệp Thiếu Dương xuống lầu, muốn đích thân tiễn về ký túc xá.

      đến tòa nhà lớn, hiệu trưởng Chu đột nhiên rằng: "Diệp đạo trưởng, đây là ký túc xá tôi mới xây, ngài thấy phong thủy ở đây như thế nào?"

      Thử ta hả? Diệp Thiếu Dương cười cười, Mao Sơn thuật phân làm bốn loại Thuật, Kham, Bốc, Y, trong đó "Thuật" là đạo thuật, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể học, còn ba loại kia đều thuộc về tài nghệ ngoại môn, "Kham" hay còn gọi là phong thuỷ, cũng chính là thuật phong thuỷ. Diệp Thiếu Dương vốn chẳng có hứng thú với phương diện này, chỉ học lướt qua ít, thế nhưng tài nghệ cũng thua kém gì mấy thuật sĩ giang hồ dưới núi.

      lập tức nhìn trái nhìn phải, quan sát lúc rồi rằng: "Tòa nhà này tọa ở hướng Bắc Nam, hình cung đỡ dương, tụ lại nhật tinh, phía trước là khoảng trống trải, có thể tụ phong khí bát phương". lại chỉ tay vào bậc thềm cao hơn mười cấp: "Tôi trước có xem qua, phía sau chỗ này có rừng cây, đây gọi là trước có sườn núi, sau có rừng cây, vững như Thái Sơn, Càn Khôn chính vị, thế như hổ ngồi. Người nào định phong thủy cho chỗ này cũng có chút bản lĩnh.".
      "Bất quá, bởi vì tòa nhà này hình cung, thu nạp quá nhiều nhật tinh, lại có gì để tiết ra hay trừ bổ, dần dần lâu ngày, có thể phát sinh hỏa hoạn ngầm.".

      Hiệu trưởng Chu ngẩn ra, cung kính : "Diệp đạo trưởng tính toán tài tình! Lúc tôi mới xây xong chỗ này, có hai gian phòng làm việc đột ngột phát sinh hoả hoạn giải thích được, may mà dập lửa đúng lúc, có tổn thất. Thế nhưng nhà xây rồi, cũng thể phá hủy được, xin hỏi Diệp đạo trưởng, có cách nào sửa chữa hay ?"

      Diệp Thiếu Dương mỉm cười: "Rất đơn giản, ở trước tòa nhà xây thêm hai cái ao nước hình chữ nhật, nếu như cảm thấy quá đột ngột, có thể dùng để nuôi cá. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống ao, nước bốc hơi lên, tản khắp mặt trước tòa nhà, tiêu hao bớt phần nhật tinh, toàn bộ phong thuỷ thuận lợi.".

      Hiệu trưởng Chu mừng rỡ, liên tục cảm ơn.

      Ông gọi giáo viên chủ nhiệm đến, sắp xếp cho Diệp Thiếu Dương ký túc xá và lớp xong, cả hai vô cùng coi trọng, muốn cùng nhau tiễn về ký túc xá.

      "Diệp đạo trưởng, ngài có muốn ở mình ký túc xá hay ?". Ba người tới dưới lầu ký túc xá, hiệu trưởng Chu bỗng nhiên hỏi.

      " cần, tôi lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ ở ký túc xá tập thể, cũng muốn thử lần xem sao.". Diệp Thiếu Dương cười cười, cầm lấy chìa khóa hiệu trưởng Chu đưa, cám ơn, kiên trì muốn tự mình lên lầu.

      "Được rồi hiệu trưởng Chu, chữ cổng trường là do ai đề?"

      Hiệu trưởng Chu ngẩn ra: "Ngài hỏi tên trường có đúng ? Tôi cố ý thỉnh nhà thư pháp trứ danh trong thành, tên là Lưu Đức Minh, Lưu lão tiền bối đề cho. Diệp tiên sinh cũng thích thư pháp?"

      Diệp Thiếu Dương cười cười, nhìn hiệu trưởng Chu tôn sùng người đề tự như thế, cũng muốn thảo luận thêm.

      Giáo viên chủ nhiệm thuận miệng hỏi: "Diệp tiên sinh cũng thông thạo thư pháp?"

      Diệp Thiếu Dương : "Hơi rành, tôi dùng bút lông viết phù vài chục năm nay, cũng biết viết chút.".

      "Có cơ hội nhất định phải học hỏi ngài.". Giáo viên chủ nhiệm ngoài miệng khách khí nhưng trong lòng rất tôn trọng, viết phù và viết thư pháp sao có thể giống nhau được.

      Diệp Thiếu Dương nhìn thấy nét mặt của ông ta có ý khinh thường và chê bai, thèm giải thích, tạm biệt xong thẳng lên lầu.

      "Hiệu trưởng Chu, nhìn vẻ mặt của hài tử này hình như phục Lưu lão tiền bối!". Giáo viên chủ nhiệm trở lại biểu ban nãy, trước đây tay ông ta lo việc mời Lưu Đức Minh đến đề tự, bản thân ông ta cũng khá am hiểu thư pháp, lại còn thập phần tôn sùng Lưu lão tiền bối.

      Hiệu trưởng Chu cười cười: " là đạo sĩ, phong thuỷ tướng thuật… gì gì đó có thể là chuyên gia, nhưng thư pháp... người trẻ tuổi như , ông hi vọng hiểu được bao nhiêu?"

      Giáo viên chủ nhiệm gật đầu phải, cầm túi hồ sơ hiệu trưởng Chu đưa qua, lẩm bẩm : " vừa mới điền hồ sơ có phải , để tôi xem tài liệu của xem làm thế nào mà còn trẻ như vậy là đạo sĩ.".

      Ông rút hồ sơ của Diệp Thiếu Dương, hai người vừa vừa xem, bất ngờ, giáo viên chủ nhiệm đứng lại, trợn mắt hốc mồm nhìn những nét bút máy tràn ngập trong tờ đơn.

      "Sao vậy?". Hiệu trưởng Chu còn chưa phát vấn đề.

      Giáo viên chủ nhiệm hít sâu hơi, chỉ vào tờ đơn: "Hiệu trưởng, chúng ta sai rồi!"
      Hiệu trưởng Chu nhìn nội dung tờ đơn nhập học, cau mày : "Đâu có gì sai, sai chỗ nào?"

      " phải nội dung, là chữ này! Chữ viết rất đẹp, phong cách rất mãnh liệt, tự có thể tạo thành trường phái riêng, có thể... có thể so sánh với Lưu lão tiền bối!"

      Hiệu trưởng Chu kinh ngạc đến nỗi ngây người, giật lấy tờ đơn, nhìn lần nữa, quả nhiên nét bút thoăn thoắt, ý cảnh vô hạn, dùng bút máy mà có thể viết được như vậy, nếu như dùng bút lông dám tưởng tượng!

      "Vị tiểu đạo trưởng này là cao nhân.". Hiệu trưởng Chu cười khổ.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      CHƯƠNG 8: QUỶ ĐẬP TƯỜNG
      Vị cao nhân Diệp Thiếu Dương lúc này vừa được hiệu trưởng Chu khen ngợi đẩy cánh cửa phòng 408 ra, luồng gió thổi tới mang theo mùi khí nồng nặc. Diệp Thiếu Dương bước vào bên trong dùng chân trụ lại, cau mày, ký túc xá này... có quỷ?

      Hai người trong phòng ngẩng đầu nhìn , người mập mạp ngồi giường cắt móng chân, nghiêng đầu cười cười: "Quản lý Túc vừa gọi điện thoại bảo có huynh đệ mới tới phòng, khì khì, trong phòng có rất nhiều tất thối quần áo bẩn lắm cho nên hơi nặng mùi, cậu từ từ làm quen nhé!".

      Bên cạnh có người nam đeo kính vọc máy vi tính, quay đầu bật cười hỏi : "Người em, sao cậu lại mặc trang phục như thế, bộ mới diễn tuồng về hả?".

      Diệp Thiếu Dương cúi đầu xem xét trang phục của mình, TSm quần trắng giày vải, bình thường núi mặc thế này cũng sao, cảm thấy gì, chỉ là giờ ở trong thành phố, mặc như vậy đúng là hơi kỳ cục.

      "Ha ha ha, tôi hạ sơn vội vội vàng vàng, quên thay đồ.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp.

      Sau khi vào cửa, Diệp Thiếu Dương quan sát kỹ tình trạng trong phòng, tổng cộng có bốn cái giường, có cái giường trống, bên bày sẵn chăn ga gối đệm còn mới.
      "Đây là đồ của quản lý Túc vừa đưa đến, để tôi giúp cậu trải ra.". Mập mạp rất nhiệt tình giúp Diệp Thiếu Dương bày xong giường đệm, tự giới thiệu mình tên là Mã Minh Lượng, biệt danh Tiểu Mã, sau đó chỉ vào chàng trắng trắng con ngồi vọc máy vi tính đằng kia, giới thiệu: "Cậu ta là Trần Vũ, còn người nữa tên là Lý Đa, công tác nhưng tới giờ vẫn chưa thấy về.".

      Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã từ xuống dưới, thấy sắc mặt của người này phát ám, người bao phủ tầng khí, hiển nhiên là gặp quỷ. Thế nhưng vì mới quen nên Diệp Thiếu Dương suy nghĩ nếu hỏi thẳng hơi đường đột, cho nên quyết định ngồi giường trò chuyện với Tiểu Mã, tạo mối quan hệ thân thiết trước.

      Nhà của Tiểu Mã nằm ở Cương Thành cách chỗ này trăm km, năm nay cậu ta cũng học năm thứ tư đại học, gia đình có điều kiện cho nên phải cố gắng tìm việc làm, cứ ở ký túc xá ngây ngô chơi đùa. giường của cậu dán đầy áp-phích mỹ nhân, Diệp Thiếu Dương chỉ vào nương thanh thuần xinh đẹp nhất trong số đó hỏi: "Mỹ nữ này là ai?".
      " giáo Thương đó, cậu biết sao?". Tiểu Mã giật mình, cậu đâu biết rằng, Diệp Thiếu Dương tuy rằng có học ở thị trấn dưới Mao Sơn, mặt mũi trông cũng có vẻ tri thức thế nhưng vẫn khá lạc hậu so với những người ở huyện thành này, nhất là về mặt hiểu biết.

      "Dáng vẻ rất thanh tao, ấy là giáo hả? Dạy môn gì?"

      Trần Vũ bật cười, chen vào câu: "Sinh lý.".

      Tính tình Tiểu Mã rất hào sảng, để hoan nghênh Diệp Thiếu Dương gia nhập đồng bọn, cậu gọi điện thoại đặt mấy phần đồ ăn và két bia, ba người cùng nhau tổ chức nhậu trong phòng. bàn rượu, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có gì đó rất quen, mới thử dò xét Tiểu Mã: "Cậu gần đây có gặp chuyện gì kỳ quái ?"

      Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn : "Sao cậu biết?"

      "Đúng , có chuyện gì xảy ra?"

      Tiểu Mã gãi đầu cái: " ra, cậu đừng sợ nha."

      đầu Diệp Thiếu Dương liền... chảy vạch đen dài, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường xuất trước mặt, cũng toàn cười ha ha, vậy mà bây giờ kêu sợ quỷ? Từ lúc bái sư Mao Sơn cho đến nay, nằm mơ còn có chuyện đó.
      "Tôi... gặp quỷ a, gần đây có mơ thấy ác mộng, từ lúc ‘quỷ đập tường’ (1) bắt đầu." Tiểu Mã uống hớp bia, bắt đầu kể lại chuyện xảy ra:

      " ra cậu có thể tin, hồi trước tôi có tham dự sinh nhật của học muội tổ chức ở nhà hàng Nam Đại, hơn chín giờ mới tàn tiệc, tôi đợi mãi chẳng thấy taxi bèn quyết định bộ về cho tỉnh rượu. Sau đó tôi có rẽ vào con đường để về ký túc xá. Từ Nam Đại qua đây có cái nghĩa trang, nghe đồn trước kia có rất nhiều người ngang qua bị quỷ nhát, buổi tối lầu ký túc xá nhìn xuống còn có thể thấy ma trơi. Tôi tin, cho tới khi vào vùng đất trũng, tôi đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cười, là tiếng cười của người phụ nữ. Tiếng cười nghe rất phóng đãng, , đúng, là rất gian xảo.". Tiểu Mã ngượng ngùng cười .

      (1) Quỷ đập tường: Quỷ Đập Tường là tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong vòng tròn, lòng vòng thoát ra được. tượng này trước hết là có . có nhiều người gặp phải.

      "Tôi quay đầu lại nhìn, chẳng có ai, tôi sợ hết hồn, bỏ chạy, thế nhưng chạy mãi chạy mãi vẫn quay lại chỗ cũ...".

      "Quỷ đập tường.". Diệp Thiếu Dương : "Tiếp."

      "Đúng vậy, tôi hình dung có cảm giác vô cùng xấu xộc lên đầu, lúc đó ràng rất sợ, muốn nhanh nhanh rời khỏi đây, thế nhưng đầu óc vô cùng mơ hồ, biết có phải là uống quá nhiều rượu hay . Tôi nhớ tôi chạy tới sườn núi rồi, thế mà đầu lại choáng váng, vừa nhìn lại thấy mình vẫn đứng ngay tại vùng đất trũng, hai bên trái phải còn có ngôi mộ. Sau đó tôi đột nhiên nghĩ tới có nghe người ta bảo gặp quỷ đập tường cắn ngón giữa, dùng máu chấm lên đầu là có thể phá giải, tôi liền bất chấp cắn vào ngón tay, tự nhiên trong lòng đánh oang tiếng, phát mình thanh tỉnh rất nhiều, liền quên hẳn phải chấm máu lên đầu, chạy mạch trở về.".

      đến đây, Tiểu Mã vô cùng cảm khái: "Mọi người đều gặp quỷ đập tường ra là do trong người thiếu vi-ta-min gì đấy, tôi tin, bởi vì trước khi tôi bị tôi có nghe tiếng người phụ nữ cười, hơn nữa mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy có nữ quỷ hôn môi..."

      Trần Vũ bật cười: "Đó là mộng xuân, phải ác mộng đâu!".

      "Tôi tin, mộng xuân của cậu là theo nữ quỷ ‘bĩnh’ ra giường ấy! Này này, tiểu Diệp Tử, tôi đấy!". Mới quen biết mấy tiếng, cậu hề ngại ngùng đặt cho Diệp Thiếu Dương biệt danh nữ tính hóa như thế.

      Đối với mấy chuyện kiếm đức thế này, Diệp Thiếu Dương đương nhiên thể bỏ qua, lập tức hỏi Tiểu Mã: "Như vậy , tối nay cậu dẫn tôi đến chỗ quỷ đập tường chút, có được ?"

      "Đến chỗ có quỷ đó hả, cậu muốn chết à!?".

      " phải muốn chết, là tróc quỷ.". lúc này thẳng thắn , nếu rất khó thuyết phục cậu mập dẫn đường cho mình.

      Tiểu Mã trợn mắt lớn hơn, dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh nhìn : "Tróc quỷ? Cậu tưởng cậu là đạo trưởng Mao Sơn chắc?"

      Diệp Thiếu Dương nuốt miếng thịt heo vào bụng, lau miệng, gật đầu : "Đúng vậy!".

      Trần Vũ cười phun bia ra ngoài: "Bạn học, cậu coi phim điện ảnh của Lâm Chánh nhiều quá rồi ảo tưởng làm đạo sĩ hả?".

      Tiểu Mã cũng cười theo: "Tôi , tiểu Diệp tử à, cậu có thể chém gió trước mặt đám con , bọn họ cũng tưởng cậu là thầy bói , chứ đừng mơ lừa gạt được em bọn tôi.".

      Diệp Thiếu Dương : "Vậy cậu dẫn tôi , tôi đảm bảo cậu có việc gì.".

      ", tôi vất vả lắm mới đem được cái mạng mình trở về, có đánh chết tôi cũng .".

      chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nếu con quỷ kia mỗi ngày đều tới đây hút dương khí, vậy mình cứ dứt khoát ngồi ở đây đợi đến nửa đêm, bắt được con quỷ rồi, cho bọn hô xem xem còn dám gì nữa .

      Ăn uống xong xuôi, Tiểu Mã leo lên giường, ngáp dài cái: "Ai nha xong rồi, mấy ngày gần đây cả người đều mềm nhũn, cứ đến tối là lại muốn ngủ. Tôi ngủ trước đây. Đạo sĩ huynh, nhớ bắt nữ quỷ cho tôi chơi nhé, tôi muốn thử ba mươi tám thế, ví dụ như lão hán đẩy xe, ừm, lão thụ vác rễ..."
      Người này ràng là bị khí xâm nhập cơ thể nên cả người mới cảm thấy vô lực, cũng may thân thể cậu ta trắng kiện, bản tính quá mạnh mẽ, bị hút dương khí nhiều ngày mà vẫn có chuyện gì. Bất quá nếu cứ duy trì liên tục như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng mất mạng.

      Chờ quỷ thực tới, xem cậu còn mạnh mồm như thế nữa ? Hừ, cái gì mà lão thụ vác rễ, lão hán đẩy xe? cái quái gì vậy?

      Tiểu Mã thân thể suy yếu, vừa nằm xuống là ngủ. Diệp Thiếu Dương ngủ, nhận định con quỷ kia đêm nay còn tới, vì vậy lẳng lặng nằm giường. Đợi quá giờ, cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn tới, xen lẫn mùi khí nồng nặc.

      Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, thấy nữ quỷ vóc dáng thon thả từ bệ cửa sổ bò vào, mặc áo T-shirt váy ngắn, trang phục thời thượng như thế chứng tỏ thời điểm tử vong là mới đây. Nữ quỷ có bộ ngực to tròn, vòng eo nhắn, bên dưới chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài trắng như tuyết…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :