1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 79
      Cũng giống như hôm qua, cánh cửa quán rượu Nhã Lan chỉ đóng phân nửa, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chui vào, ngẩng đầu nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở vị trí như hôm trước, có điều hôm nay nàng vận đồ da bó sát, trông vô cùng gợi cảm, làm hai người lập tức sáng mắt ra.

      "Tới sớm thế, ở đây sao?". Diệp Thiếu Dương ân cần chào hỏi.

      "Vừa tới!". Nhuế Lãnh Ngọc quét mắt nhìn , ánh mắt rơi vào chiếc áo A--đắc* của Diệp Thiếu Dương, im lặng gì.

      * Lưu ý nó tên là A--đắc nhé :)), mình ko có sửa tên đâu

      Hai người vừa ngồi xuống lập tức có mỹ nữ tới, mỉm cười với bọn họ: "Hai vị uống gì? Tôi mời khách!"
      Diệp Thiếu Dương đoán nàng hẳn là chủ quán này, bạn của Nhuế Lãnh Ngọc, quả nhiên là nữ, tâm tình vui sướng thả lỏng, nhìn mỹ nữ : "Cho tôi chén trà xanh hay trà gì cũng được!".

      Mỹ nữ mỉm cười kỳ quái: "Quán rượu chỉ có rượu, có trà."

      "Vậy cho ly nước nóng!". Diệp Thiếu Dương có thói quen uống rượu buổi sáng.

      "Cho tôi ly Whisky". Tiểu Mã rất lịch cười cười: "Rượu Whisky với đá, tôi thích nhất."
      Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt giả bộ của cậu, may mà trà chưa lên, nếu muốn phun vào bản mặt nó.

      Rượu vừa bưng lên, lão Quách chạy đến, tiếp theo là Tạ Vũ Tình và Lý Đa.

      Dưới hướng dẫn của mỹ nữ chủ quán, mọi người tới căn phòng lớn, ngồi quanh cái bà, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, : “Mọi người đều đến đông đủ, ai có gì muốn cứ trước!".

      Tất cả mọi người đều nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, ở đây ngoại trừ Diệp Thiếu Dương ra chỉ có nàng là vai chính, có quyền lên tiếng nhất.

      Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc trong giây lát rồi lên tiếng: "Hôm nay là ngày mồng ba, thích hợp tác pháp, công việc chuẩn bị cũng xong, chi bằng hôm nay chúng ta mở phong ấn, quyết đấu trận, kết thúc chuyện này!"

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, đồng ý với thuyết pháp của nàng.

      Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn lão Quách: "Lão Quách, đem súng chu sa phân phát cho mọi người.".

      Lão Quách xách túi to đặt lên bàn, lấy ra vài cây súng chu sa, nhìn mọi người cười : " ngàn mốt, bao đạn lần đầu, ai muốn mua?"

      Tiểu Mã lập tức kêu lên: "Huynh phải giúp chúng tôi làm việc sao, lại còn thu tiền mới gớm!"

      Lão Quách đảo mí mắt: "Ta mua vỏ súng phải cũng dùng tiền sao, còn phải thay đổi cấu trúc của nó, ngàn mốt là lấy giá vốn rồi!".

      Tạ Vũ Tình giật lấy khẩu, kiểm tra thử, nháy mắt với lão Quách: "Súng này Bộ Công Thương chưa cấp phép mua bán, tịch thu. Lại thêm mấy viên đạn nữa, lấy về giám định xem có phải là hàng hay .".
      " hiểm quá a!". Lão Quách đau lòng kêu lên.

      Diệp Thiếu Dương : "Sư huynh đừng bán, chia cho mọi người , bao giờ chuyện hoàn thành, đệ kêu Lưu Minh trả tiền hết, để huynh chịu thiệt đâu!"

      Lão Quách thể làm gì khác hơn là gật đầu.

      Lý Đa và Tiểu Mã cầm súng, cảm giác như mình cũng thành bán pháp sư, vô cùng hưng phấn.

      Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, rằng: "Phía dưới đó rất nguy hiểm, các cậu suy nghĩ kỹ , có muốn vào hay ?".

      "Có chứ!". Tiểu Mã trả lời rất phấn chấn: "Trừ ma vệ đạo, thay trời hành đạo!"

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu: "Nhớ kỹ, tất cả phải nghe theo chỉ huy của tôi, nếu ai nghe, chết ráng chịu!".

      "Tuân mệnh, xuất phát!". Tiểu Mã kêu to.

      Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay, ánh mắt chuyển qua Nhuế Lãnh Ngọc: "Em , khi hợp tác với nhau tín nhiệm rất quan trọng, tôi còn chưa hiểu tình hình của em, Tần Phong bảo tôi tự hỏi em, em lại , em có thấy thất lễ hay ..."

      Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn , thong thả : "Thông linh thuật của ta là gia truyền, tổ tiên ta từng theo Trịnh Hòa thái giám Tây Dương, học được thông linh thuật từ người nước ngoài, lúc về nước trải qua chiến loạn, sau đó lưu lạc, thu phục vong linh, quen biết rất nhiều pháp sư, học thêm được ít pháp thuật tạp gia, bao gồm cả Mao Sơn thuật của các ngươi, từ từ cải tiến, trở thành phái. Từ đó về sau, gia thế chúng ta lấy thông linh thuật làm chức nghiệp."

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, Trịnh Hòa Tây Dương (1), hình như là chuyện thời Minh triều? Lập tức quay lại chắp tay với Nhuế Lãnh Ngọc, cười : " ra cũng là pháp thuật thế gia, rất giỏi!".

      (1) Trịnh Hòa Tây Dương: Trịnh thái giám là nhà hàng hải và thám hiểm người Trung Quốc nổi tiếng. Ông chính là người chỉ huy các chuyến thám hiểm được gọi chung là các chuyến của "Thái giám Tam Bảo hạ Tây Dương" hay "Trịnh Hòa đến đại dương phía tây" từ năm 1405 đến năm 1433. Tạp chí Life xếp Trịnh Hòa đứng thứ 14 trong số những người quan trọng nhất trong thiên niên kỷ vừa qua. Dưới thời Minh Thành Tổ, ông suất lĩnh hơn 240 thuyền, 27400 thuyền viên cao to xa, đến nhiều vùng biển lớn, quốc gia và khu vực, tổng cộng có 7 chuyến vĩ đại vào lịch sử loài người.

      Nhuế Lãnh Ngọc thèm để ý đến , lại tiếp tục :

      "Khi tới đời ông cố của ta dựa vào khai quang làm giàu, tiếng tăm lừng lẫy trong giới pháp thuật tại Thạch Thành, cho nên mới bị người Nhật Bản tìm được để đối phó thi vương, ông biết sau khi chuyện thành công nhất định bị xử tử để tránh tiết lộ bí mật kho khí giới, cho nên bày Bách Quỷ Triêu Trận để dùng vong linh tới giết những quỷ nằm trong lầu, cũng coi như làm chuyện tốt…”

      “Nhưng ông lại lo lắng, khi người trong lầu chết hết viện quân y trở thành trận nhãn của sào, phàm là người vào đều phải chết, cho nên ông muốn hại chết người vô tội, trước khi hoàn thành xong liền kiếm cớ quay về nhà lần, kể mọi chuyện cho ông nội ta nghe, bảo ông chờ lúc quỷ trong viện quân y chết hết nghĩ biện pháp thanh trừ sào.”

      “Điều ông cố ngờ tới chính là sau khi ông chết, quỷ ảnh chợt xuất , lợi dụng oán khí của Phùng Tâm Vũ để tập hợp toàn bộ khí vong linh trong trận pháp, rót vào trong cơ thể nàng, luyện hóa thành quỷ thi. Ông nội ta tìm Phùng Tâm Vũ đấu pháp, bị đánh bại, biết mình phải là đối thủ, vì vậy khắp nơi thỉnh cao nhân, cuối cùng mời được Thành Vân pháp sư..."

      Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cảm giác cơ hội vuốt mông ngựa (2) tới, giơ ngón tay cái lên, hiên ngang đại nghĩa rằng: "Ông nội em rất giỏi, vừa giết nhiều quỷ, vừa quan tâm đến tính mạng người vô tội hậu thế, Thiếu Dương ca đây là chính nhân quân tử, bội phục nhất đại hùng như vậy!"

      (2) Vuốt mông ngựa: nịnh nọt, xun xoe.

      Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, : "Đó là ông cố ta!".

      "Ách... Ông nội em kế thừa di chí, đại chiến Phùng Tâm Vũ, cũng là hùng, cả nhà em đều là hùng!".

      Tạ Vũ Tình lập tức chen lời: "Ta muốn ói quá , tên vô lại ơi, ngươi vỗ mông ngựa cũng vừa vừa thôi, nếu cũng phải ‘Bất hiển sơn bất lộ thủy’ (3) mới hay chứ!"

      (3) Bất hiển sơn bất lộ thủy: biểu ra tài năng, ngấm ngầm giấu giếm.

      Bị nàng vạch trần tại chỗ, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt liếc mắt, lập tức im lặng.

      Nhuế Lãnh Ngọc cười thản nhiên.

      Diệp Thiếu Dương vốn định nịnh hót để nàng cười tiếp, lại sợ Tạ Vũ Tình mỉa mai, cho nên nhịn luôn gì.

      Nhuế Lãnh Ngọc vốn phải người thích chuyện, nhưng đến phân nửa, chờ Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp, cũng cho xong:

      "Ông nội ta và Thành Vân pháp sư vốn định dẹp yên sào, thế nhưng Phùng Tâm Vũ và quỷ ảnh kia lợi hại vượt quá tưởng tượng, lại còn có thêm quỷ oa nhi yểm trợ. Sau đó Thành Vân pháp sư hi sinh, lấy thân thể làm thành Xá Lợi phối hợp Kim Cang Phục Ma Ấn mới phong ấn được Phùng Tâm Vũ và tất cả lệ quỷ tà linh trong sào.”

      “Ông nội ta đấu pháp xong bị trọng thương, lâu sau liền mất, cho cha ta biết, phong ấn chỉ có thể duy trì bảy mươi năm, nhất định phải thanh trừ sào trước lúc phong ấn bị phá giải, nếu bách quỷ xuất , hậu quả rất nghiêm trọng.”
      “Cha ta lúc đó còn trẻ nông nổi, xông vào sào lần, bị phá pháp thân, may mắn chết, nhưng cả đời thể làm phép, lúc đó vừa qua giải phóng, cả nhà ta liền đến HongKong.”

      “Ta năm tuổi bắt đầu tu luyện thông linh thuật, muốn thanh trừ sào trước khi phong ấn biến mất. Ta vốn định tu luyện thêm vài năm nữa, thế nhưng năm nay là năm cuối cùng của phong ấn, ta chỉ có thể liều chết đánh trận, kết quả ta điều tra ký túc xá gặp phải Tần Phong..."

      Diệp Thiếu Dương nhất thời khẩn trương: "Gặp làm sao?"

      Nhuế Lãnh Ngọc hiểu nhìn : "Cái gì mà làm sao, chúng ta quyết định hợp tác mở phong ấn, thanh trừ lệ quỷ trong sào!".

      "Được rồi!". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua súng chu sa bàn: "Những phương pháp này học được từ đâu? Lại còn thứ dùng lúc trước nữa, trông như cây trượng ấy?".

      p/s: Lại mê @@. Mà ko mê bằng thằng main :)). Tự hỏi ko biết nó có phải đạo sĩ ko nữa :))

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 80
      Nhuế Lãnh Ngọc tháo cây gậy kim loại và cây súng lục màu bạc giống hệt như súng chu sa xuống, đặt lên bàn, rằng: "Đây là súng diệt hồn, cũng dùng đạn chu sa nhưng chỉ có pháp sư mới có thể sử dụng, pháp lực càng mạnh, uy lực càng lớn. Còn đây là Toái Hồn Trượng được chế tạo từ thép và PCB (1), ta dành làm vũ khí riêng.".

      (1) PCB: Polychlorinated biphenyls là các hỗn hợp tới 209 loại hóa chất, được sử dụng chủ yếu trong các thiết bị điện.

      Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, thép và PCB là kim khí thông linh và có khả năng trừ tà, cho nên Toái Hồn Trượng tiên tiến thực tế cũng như dạng Đào Mộc Kiếm, nguyên lý tương tự Đào Mộc Kiếm, đều là vật phẩm có năng lực trừ tà và tính chất thông linh, nếu được dẫn pháp lực có thể khắc chế tà.

      "Những pháp khí này đều do chế tạo?"
      "Ta ở HongKong có quen biết Vu sư Hội Long Hoa, cũng được xem như là bán sư phụ của ta, ông vốn là bậc thầy về chế tạo khí giới, đặc biệt am hiểu chế tạo pháp khí, cho nên dung hòa nhiều nguyên tố dùng trong quân đội để tạo ra những đồ vật phi thường.".

      xong nàng liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đệ tử Mao Sơn các ngươi chủ yếu là bài vị thiên phong, đạo pháp truyền thừa, đương nhiên sử dụng được mấy thứ ấy, chỉ cần tu luyện tốt đạo thuật Mao Sơn là được. Còn pháp sư dân gian chúng ta giống với các ngươi, chúng ta luôn ngừng học tập, suy nghĩ cải tiến mới có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ!".

      Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cười hề hề: "Tôi lợi hại như đâu!".

      "Ta khen Mao Sơn Tông, phải khen ngươi, ta chẳng thấy ngươi lợi hại ở chỗ nào cả!". Nhuế Lãnh Ngọc chút khách khí trả lời.
      Tiểu Mã lập tức phản bác: "Tiểu Diệp tử rất lợi hại đó nhé, mình giết chết kappa đấy!".

      Nhuế Lãnh Ngọc nhàn nhạt : "Nếu như ngay cả kappa còn đánh lại còn xưng đệ tử Mao Sơn à?"

      Diệp Thiếu Dương im lặng gì, cũng giải thích, hôm nay có cơ hội làm phép, ta phải để cho nàng nhìn thấy kỹ thuật của ta, khiến nàng tâm phục khẩu phục mới được.

      "Ngươi muốn hỏi gì nữa ?". Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương.

      "Tần Phong đâu?"

      "Đến chỗ tránh nạn chờ chúng ta rồi!"

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Vậy lên đường!”.

      Phong ấn mở ra, bách quỷ xuất , Phùng Tâm Vũ hợp nhất quỷ thi... Diệp Thiếu Dương tin rằng, trận chiến ngày hôm nay rất gian khổ, vừa ra khỏi cửa, hít hơi sâu, ngực vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.

      Là con la hay con ngựa, kéo ra mới biết (2).

      (2) Nguyên văn “Thị loa tử thị mã, đáo liễu lạp xuất lai lưu lưu đích hậu liễu”: ý con la và con ngựa có vẻ bề ngoài khá giống nhau, tuy nhiên la mang tải trọng và có năng lực đề kháng, ngựa nhanh và linh hoạt, cho nên kéo ra thấy con nào ì ạch, nhàn nhã đó chính là con la.

      Diệp Thiếu Dương bảo mọi người trước, mình ngồi xe lão Quách trở về ngôi nhà của Tạ Vũ Tình, ôm thi thể của Phùng Tâm Vũ lên xe, sau đó mới lái xe tới cổng Học Viện Ngoại Ngữ hội họp với mọi người. giao thi thể Phùng Tâm Vũ cho Tiểu Mã, lấy lý do cần phải bảo tồn thể lực để dễ đối phó với nàng, lý do này quá mức đường hoàng, Tiểu Mã còn lời nào để .
      đường , lão Quách đề nghị: "Tiểu sư đệ, đệ gọi điện thoại kêu Lưu Minh tới đây để chứng kiến chúng ta khai quang, xong việc mới dễ đòi tiền lão, tránh cho lão giở trò kỳ kèo.".

      Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, mau chóng gọi cho Lưu Minh, ông ta ở trường, mấy phút sau tới, nghe lão Quách sơ lược tình huống, rất chi vui vẻ, biểu toàn lực giúp đỡ.

      Đoàn người tới tháp nước, mở tường gạch ra, chui vào, chợt điện thoại của Diệp Thiếu Dương vang lên, vừa cầm lên nhìn thấy Chu Tĩnh Như gọi tới.

      lập tức bắt điện thoại, nghe thấy giọng của Chu Tĩnh Như: "Thiếu Dương ca, ở đâu?"

      "... có chút chuyện!". Diệp Thiếu Dương định lừa , chỉ là muốn lo lắng.

      "Ơ, bận lắm sao?"

      "Ừ, bận lắm!". Diệp Thiếu Dương liếc vòng nhìn mọi người, nghĩ thầm lúc này mà mình rời khỏi hàng ngũ chừng bị bọn họ ném vào tháp nước ngay tức khắc.

      "Hihi, vậy bận gì làm !". Chu Tĩnh Như rất thấu hiểu : "Bao giờ làm xong gọi điện thoại cho em nhé, em có chuyện quan trọng cần giúp!".

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội hỏi: "Chuyện gì?"

      "À... Cha em hình như trúng tà, ông ấy vốn tin nhưng tình hình có vẻ nghiêm trọng, em định gọi đến xem thử!".

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc trước con trúng tà, bây giờ tới cha trúng tà, trùng hợp như vậy? Nghĩ nghĩ lại, cha ấy thuộc hàng tỉ phú, làm ăn quanh năm, có khi đắc tội với người nào nên mới bị người ta dùng thuật yểm, âu cũng là chuyện bình thường.

      "Có nguy hiểm ?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      " nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tinh thần uể oải, hay thấy ác mộng v.v...".

      "Ừ, giờ chuyện gấp, sau khi làm xong tới tìm em, em cha em cố chịu đựng chút!".

      Chu Tĩnh Như đồng ý, cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người: "Xuống !". xong dẫn đầu leo xuống tháp nước, mọi người theo sát phía sau, hơi tới nơi ngày hôm qua gặp Phùng Tâm Vũ.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Đạt Ma thiền trượng và phong ấn ánh sáng, mọi người hết sức kinh ngạc.

      "Cẩn thận có tà linh, ta canh giữ, ngươi cứ bắt đầu!". Nhuế Lãnh Ngọc xong liền mở Toái Hồn Trượng, thẳng đến bên cạnh thiền trượng.

      Diệp Thiếu Dương với lão Quách: "Mang đồ vật đến đây, trải linh đạo trước!".

      Lão Quách lập tức mở túi lấy ra bó cỏ lau to giao cho Diệp Thiếu Dương, dựa vào bát quái phương vị mà xếp thành hình thoi mặt đất, sau đó nhập vào bó lá ngải, chỉ huy Tiểu Mã đem thi thể Phùng Tâm Vũ đặt ở trung tâm bát quái, ngửa mặt lên trời.

      Diệp Thiếu Dương lấy ra chén sứ xanh , cắt ngón giữa, chút máu vào nước chu sa, khuấy đều, dùng bút chu sa chấm chấm, vẽ năm tờ Định hồn phù dán lên hai lỗ tai, hai vai cùng với đỉnh đầu Phùng Tâm Vũ.

      Năm bộ vị chính là ngũ đại quỷ huyệt người quỷ thi, sau khi bị phong bế hồn phách ra được, đương nhiên hiệu quả còn phải dựa vào pháp lực của pháp sư và tu vi của quỷ thi.

      Còn thừa lại chút hỗn hợp máu và chu sa, Diệp Thiếu Dương bôi nó lên Đấu mực, quấn ba vòng tại vị trí dưới cổ Phùng Tâm Vũ khoảng thước ba tấc, làm thành đạo kết, treo lên miếng tiền Ngũ Đế sáng lấp lánh.

      Lão Quách vừa thấy lập tức cả kinh: "Điêu mẫu đại tiền (3)!"

      (3) Điêu mẫu đại tiền: Dựa theo Bào Khang <Đại Tiền Đồ Lục>, mỗi lò đúc tiền khi đúc đều phải tinh luyện hoàng kim đầu tiên, chế thành Điêu mẫu (Mẫu điêu khắc tiền), sau đó lấy Điêu mẫu làm thành Mẫu tiền, cuối cùng mới dùng Mẫu tiền đúc thành tiền để lưu thông, bởi vậy Điêu mẫu được xem như Tổ tiền, được chế tác vô cùng tinh xảo với những nguyên liệu thượng đẳng, mới có thể làm khuôn cho Mẫu tiền.

      Đồng tiền được phân thành ba loại, Điêu mẫu, Đúc mẫu và Tiền đồng, đơn giản, Điêu mẫu chính là mẫu khuôn in ấn, độc nhất vô nhị toàn quốc, dùng hoàng kim để chế tạo nên, vô cùng quý hiếm. Đúc mẫu làm bằng nửa vàng nửa đồng, được các tỉnh phát hành mô phỏng theo Điêu mẫu, mỗi tỉnh độc nhất mẫu, cũng rất hiếm thấy, chỉ có tiền đồng lưu thông làm từ ba đồng bảy chì là phổ biến nhất.

      Đối với làm pháp khí, Điêu mẫu chính là vua của vạn tiền, linh tính cực mạnh, Đúc mẫu đứng thứ hai, thế nhưng chúng đều rất quý hiếm, Mao Sơn Tông truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng chỉ tích lũy được ba miếng Điêu mẫu, bảy miếng Đúc mẫu.

      Lão Quách thân là đệ tử Mao Sơn, liếc mắt liền nhìn ra đồng tiền Ngũ Đế kia chính là Điêu mẫu, cả kinh : "Tiểu sư đệ, sư phụ truyền cả Điêu mẫu đại tiền cho đệ sao?"

      "Chuyện đó còn phải hỏi!". Diệp Thiếu Dương trả lời đương nhiên, thầm mỉm cười, ra tiền này là do ta ăn trộm của Thanh Vân Tử. Thanh Vân Tử là quỷ hẹp hòi, chỉ cho ta có ba đồng Đúc mẫu.

      tiếp tục dùng chu sa tuyến cột mười ngón tay của Phùng Tâm Vũ, dùng hai đồng Đúc mẫu kết lại, sau đó đem mảnh Long Tiên Hương đốt thành cao, bôi lên Quỷ Môn của Phùng Tâm Vũ, đứng dậy quan sát : "Cứ như vậy !"

      Lão Quách : "Tam tiền định mệnh, cổ ràng tỏa hồn, thiên du điểm đăng, đến thi vương cũng bị khốn trụ."

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Phùng Tâm Vũ: " khi hồn phách của nàng trở về cơ thể trở thành nguyên linh quỷ thi, chỉ cách quỷ mẫu la sát có bước, trói chặt như vậy, mấy thứ này thể vây khốn nổi nàng, cả đệ cũng ngăn cản được! Thôi, đến lúc đó rồi hãy !".

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 81: Bát môn sinh tử trận
      Sắp xếp thi thể của Phùng Tâm Vũ xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu bày binh bố trận:

      lấy ra bảy cái lư hương, dùng độ rộng của thông đạo làm tiêu chuẩn để xếp thành hàng, đổ vào gạo nếp, cắm bảy lá cờ tử sắc lên , ngoại trừ cờ những vật khác đều là do lão Quách mang tới. Chờ Diệp Thiếu Dương bày biện xong, y lại đem tới chiếc bình sứ xanh , Diệp Thiếu Dương mở ra ngửi thử, : " có vấn đề gì chứ?"

      "Ta làm việc đệ cứ yên tâm, năm năm nay ta dùng Nộ Tinh kê huyết chỉ tốn có ba nghìn đồng.". xong lão Quách quay đầu nhìn về phía Lưu Minh.
      Lưu Minh coi tiền bạc như cỏ rác đột nhiên tỉnh ngộ, thấy y nhìn về phía mình, lập tức hiểu ra chuyện gì, bèn : "Yên tâm, cứ tính hết cho tôi, đừng quá đắt là được!"

      Diệp Thiếu Dương dùng Nộ Tinh kê huyết viết tờ Sắc lệnh phù, dùng lực bứt vài cọng tóc đầu xuống cột vào lá bùa, đốt cùng với nhau, hóa thành nước trong bát, sau đó ngâm vào nước Đấu mực và chu sa tuyến, lấy ra, cột vào lá cờ lư hương rồi kéo thành đường thẳng đến Đạt Ma thiền trượng, kết nút đỉnh thiền trượng. Tương tự như vậy, cũng kéo sáu đường từ sáu lá cờ còn lại đến đỉnh Đạt Ma thiền trượng.

      Từ xa nhìn lại, bảy đường hồng tuyến chia thông đạo thành bảy lối như hồ bơi thi đấu, mỗi lối rộng quá thước, tối đa chỉ có thể cho người vào.
      Nhuế Lãnh Ngọc trở lại chỗ cũ, liếc mắt nhìn bảy chiếc lư hương và bảy lá cờ, khẽ nhíu mày: "Đây là Bát Môn Sinh Tử Đạo?"

      Diệp Thiếu Dương gật đầu, giải thích:

      "Bát Môn Sinh Tử Đạo này chủ yếu mượn lực phong ấn của Đạt Ma thiền trượng để bài trí, trong bát môn, Khai, Hưu, Sinh là Cát môn; Tử, Kinh, Thương là Hung môn; Đỗ môn, Cảnh môn là Trung môn (1). Khi phong ấn khai mở, Bát Môn Sinh Tử Đạo lập tức kích hoạt, tất cả lệ quỷ và tà linh qua tám con đường thể nhận biết đâu là hung cát, chỉ có qua ba con đường Cát môn mới có thể bình an sống sót, vào Tử môn gặp trận pháp tập kích, giết toàn bộ quỷ quái trong nháy mắt.”

      (1) Trung môn: Môn trung bình, ở giữa.

      “Còn nữa, Bát Môn Toàn Đăng, Sinh Tử Tuần Hoàn phù hợp với quy luật khí của Bách Quỷ Triêu Trận, mỗi phút biến hóa lần, Sinh môn - Tử môn đổi chỗ cho nhau, cách khác, chúng ta chỉ cần canh giữ ở ba đường Cát môn trong vòng phút, cần giết sạch quỷ quái, chỉ cần trụ vững, khi bát môn tuần hoàn, toàn bộ quỷ quái bên trong bị trận pháp giết sạch, chúng ta thủ Sinh môn cũng chính là thủ Tử môn, như vậy mỗi khi tuần hoàn đều có thể chém giết quỷ quái, hiểu ý của tôi ?"

      Lão Quách gật đầu: "Cách này tệ, kẻ làm quan, cả họ được nhờ, mặc kệ sào có bao nhiêu lệ quỷ, chúng ta cũng có thể từ từ tiêu diệt chúng nó."

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu: " dễ như vậy đâu, sào tồn tại bảy mươi năm, riêng gì quỷ Nhật Bản bị phong ấn mà còn có nhiều du hồn bị dẫn dụ đến đó, trận pháp cũng phải vô địch, đối phó với bọn cấp bậc quỷ thủ lĩnh chỉ có thể làm suy yếu tu vi của bọn chúng, thể giết chết hoàn toàn. Trận này thành hay bại đều do tự chúng ta quyết định!".

      Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, phân phó: "Chia nhau , Nhuế Lãnh Ngọc, Tần Phong thủ môn, những người còn lại và Quách sư huynh thủ môn. À phải rồi, Tần Phong đâu?"


      "Ta đây!"

      Nghe giọng của Tần Phong vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy y đứng đằng sau mọi người, biết y tới đây từ lúc nào, lập tức nhún vai, : "Ta còn tưởng ngươi tới!"

      Tần Phong để ý đến , ánh mắt rơi vào pháp trận của Diệp Thiếu Dương, rằng: "Bát Môn Sinh Tử Đạo, trong số bí pháp của Mao Sơn, chỉ có bài vị Thiên sư mới có khả năng thi triển.".

      Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cũng biết nữa hả?"

      "Ta thấy Đạo Phong dùng rồi!". Tần Phong : "Trận pháp này sát lực quá mạnh, chẳng phân biệt nổi địch ta, khi mở ra, ai vào cũng chết!"

      "Đúng rồi, suýt chút nữa quên mất!". Diệp Thiếu Dương liếc nhìn mọi người, rằng: "Trận pháp này khi mở ra, cho dù là người, quỷ hay là tà linh, chỉ cần tiến vào ba đường Hung môn chắc chắn cửu tử nhất sinh, ngay cả tôi cũng gánh nổi, cho nên mọi người phải nhớ kỹ, bất kể có phát sinh chuyện gì cũng tuyệt đối được tiến vào, nghe chưa?".

      Mọi người liên tục gật đầu, đương nhiên ai dám làm mấy cái chuyện đâm đầu vào chỗ chết.

      " còn vấn đề gì nữa chứ? Vậy bắt đầu thôi!".

      "Chờ chút!". Tạ Vũ Tình chợt lên tiếng: "Ngươi bảo bọn ta thủ trận, còn ngươi làm gì?"

      Diệp Thiếu Dương liếc nàng: "Tỷ tỷ à, tưởng tôi nhàn rỗi lắm ư, tôi còn phải lập trận pháp triệu hoán tam hồn thất phách của Phùng Tâm Vũ, đợi hồn về thân thể để đấu với nàng trận đó!".

      "Được rồi!". Tạ Vũ Tình cười cười vỗ vai : "Làm cho tốt, bao giờ ra ngoài tỷ tỷ dẫn ngươi ăn bánh bao thịt heo!".

      Diệp Thiếu Dương vừa nghe đến bánh bao thịt heo, ánh mắt tự chủ được rơi vào đôi gò bồng đảo của Tạ Vũ Tình, vốn định đùa giỡn vài ba câu, thế nhưng đảo mắt lại thấy Nhuế Lãnh Ngọc đứng bên cạnh, vội nuốt hết những lời sắp vào miệng, sau đó đứng dậy rằng: "Chuẩn bị cho tốt, tôi mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng."

      Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên giành trước, rằng: "Hay là để ta cho, ta được ông nội truyền qua thủ pháp mở phong ấn Đạt Ma thiền trượng.". Nàng tới bên cạnh thiền trượng, ngồi xổm xuống, hai tay cầm lấy thiền trượng, đưa lưng về phía sau, do đó mọi người ai biết nàng làm gì.

      Bỗng nhiên, những chiếc khuyên thiền trượng phát ra tiếng “Đinh đinh ” vang dội, lấy thiền trượng làm trung tâm, phong ấn ánh sáng vốn hội tụ thành hình bán cầu từ từ tiêu tán, bay vào Bát Môn Sinh Tử Đạo.

      Cửa sắt lập tức mở “Két” cái, trận phong mãnh liệt từ bên trong thổi tới, đám người Tiểu Mã rét run, cảm nhận được hàn khí đâm xuyên qua xương tủy.

      sào phủ bụi nhiều năm nay cuối cùng mở.

      Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, nhanh chóng gọi Nhuế Lãnh Ngọc: "Mau trở về, trận pháp kích hoạt rồi!"

      Nhuế Lãnh Ngọc chạy nhanh qua Bát Môn Sinh Tử Đạo, vừa mới ra lâu sau, làn sương dày màu tím ngưng tụ bầu trời sào, càng ngày càng dày, y hệt như đám mây đen cuồn cuộn, chặn đứng tầm mắt của mọi người.

      "Tiểu Diệp tử, chuyện gì xảy ra?". Tiểu Mã giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương.

      "Bình thường thôi! Đừng dài dòng, ba lối cát môn, các cậu hãy bảo vệ cho tốt!". Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, từ phía đám mây bỗng truyền đến đống thanh kêu gào ầm ĩ, có khóc có cười, có la có hét, ít nhất cũng phải mấy trăm thanh, làm thông đạo trống trải phát sinh tiếng động to lớn, hồi trùng trùng, nhiễu nhương dứt, vô cùng kích thích thần kinh mọi người.
      Đám người Tiểu Mã gặp qua số tình cảnh quái dị, tuy rằng sắc mặt trắng bệch, có chút khẩn trương nhưng cũng coi như chống đỡ nổi, chỉ có Lưu Minh trực tiếp ngồi bệt xuống đất, tứ chi co quắp, gần như muốn tắt thở.

      Trong tiếng gào thét điên cuồng rất nhanh vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, Diệp Thiếu Dương lập tức biến sắc, nhắc nhở: "Chúng nó vào trận, cẩn thận!"

      Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, bao lâu sau, nhóm quỷ hồn đầu tiên đột phá thành công đám mây tím, xuất trong tầm mắt của mọi người, phần nhiều là những kẻ mặc quân phục Nhật Bản, thất khiếu (2) chảy máu, đầu nứt toác ra, toàn thân chút thịt, chỉ có những bộ khung xương trắng hếu bò bò mặt đất.

      (2) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 82: Thi vương xuất
      Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua người bọn chúng, đa số thân thể chúng đều phát ra lam quang và lục quang, đại biểu cho việc tu vi chỉ mới tới cấp độ oán linh và ác quỷ, Diệp Thiếu Dương cười cười: " đám tốt thí.".

      Lão Quách cau mày: "Kỳ lạ, sào khí trùng trùng, hẳn phải là nơi tu luyện nhanh nhất chứ, vì sao bọn này tu luyện bảy mươi năm mà vẫn chỉ có bấy nhiêu đó tu vi?"
      Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tu vi bọn chúng bị Phùng Tâm Vũ lợi dụng Bách Quỷ Triêu Trận để rút hết, chỉ còn lại phần mười tu vi, may mà sào tu luyện nhanh chóng, nếu bọn chúng còn dưới mức ấy nữa!".

      Vừa nghe thấy câu đó, mọi người đều cảm thấy được tự nhiên, cùng suy nghĩ đến vấn đề: Ở đây tốc độ tu luyện nhanh như vậy, Phùng Tâm Vũ lại hấp thu số lượng lớn tu vi, suy cho cùng, thực lực của nàng mạnh tới mức nào?

      "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!". Lão Quách cắt ngón giữa, dùng máu điểm lên Đào Mộc Kiếm, bổ về phía con oán linh, Tiểu Mã lập tức lấy lại tinh thần, Pằng pằng nổ súng, con quỷ Nhật Bản kêu lên tiếng, hóa thành tinh phách bay .
      Tiểu Mã giả bộ thổi họng súng, : "Quá !"

      Lão Quách quay đầu lại trừng cậu, mắng: "Tên kia, đạn miễn phí hả? Chỉ là u hồn, ta dùng kiếm cũng có thể diệt hết bọn chúng, mắc mớ gì cậu dùng súng bắn chứ? Sao chờ gặp lệ quỷ rồi hãy bắn?".

      Tiểu Mã nhất thời cảm thấy rất xấu hổ, rằng: "Tôi đâu biết con nào là lệ quỷ, con nào là u hồn?"

      " người chúng có hồng quang, lục quang và bạch quang khác nhau, biết hỏi!". xong lại kiếm chém chết con u hồn. Nhuế Lãnh Ngọc lãnh ngạo đứng ở trước cửa, chỉ chờ có quỷ hồn ngang là vung Toái Hồn Trượng đập chết chúng, giết quỷ cực chuẩn, Diệp Thiếu Dương lắc đầu, pháp lực của băng sơn mỹ nhân đúng là thâm tàng bất lộ.

      Lại nhìn sang Tần Phong, tà linh nghìn năm này còn nhàn nhã hơn, phàm là có quỷ hồn qua liền trực tiếp nắm lấy cổ chúng, bóp cái, hồn phi phách tán.

      Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ, nghe được tràng thanh của thiền trượng phát ra như tiếng ngọc bội va chạm nhau, đến giờ bát môn chuyển chỗ, Cát-Hung đổi vị trí cho nhau.

      Chỉ trong phút chốc, ba luồng sáng tím trong ba đạo Cát môn chợt nổi lên, phảng phất như từng đường kiếm sắc bén chém vào thân thể của vô số quỷ hồn, những u hồn khác cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt, kế tiếp là oán linh, ác quỷ, bọn chúng chống giữ hồi cũng chịu nổi mà hồn phi phách tán, nhất thời hàng đống tinh phách bay lượn xung quanh, khiến cả huyệt động tràn ngập đủ loại ánh sáng.


      bao lâu sau, từ ba đường Hung môn bắt đầu có quỷ hồn xuất , số phách sát và địa linh sát, thậm chí còn có hai đạo hồng quang của lệ quỷ, bất quá dưới hợp lực công kích của mọi người, bọn chúng chẳng mấy chốc bị tiêu diệt.

      Diệp Thiếu Dương yên tâm nhìn nữa, tới thi thể bên cạnh Tạ Vũ Tình, lấy ra lá bùa trống, dùng bút chu sa viết lên tên họ, ngũ hành, ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, đỡ thi thể của nàng dậy, khoanh chân ngồi đối diện nàng, dùng móng tay cái cắt vào hai ngón giữa của nàng, lại cắt vào ngón giữa của mình, cầm tay, chạm đầu ngón tay vào hai ngón tay Phùng Tâm Vũ, để máu của mình chậm rãi chảy vào trong cơ thể, về phía tâm mạch của nàng.

      Tâm huyết tương thông, linh hồn vô kẽ, mới có thể thi triển pháp thuật câu hồn mạnh nhất của Mao Sơn: Mao Sơn Truy Hồn Lệnh.

      Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, mặc niệm trong lòng thần chú Mao Sơn Truy Hồn Lệnh, dựa vào cảm ứng thân thể và hồn phách của Phùng Tâm Vũ để khai mở Thiên Nhãn Thông, tìm kiếm trong phạm vi vài trăm mét.

      Đột nhiên, khẽ nhíu mày, cảm ứng được tồn tại của hồn phách, tam hồn thất phách hợp thể, đứng bất động ở nơi trong sào, mặc dù chỉ là dùng Thiên Nhãn Thông để cảm ứng nhưng vẫn nhận thấy được sức mạnh cường đại của nàng, trong lòng thầm niệm chú, dùng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh mạnh mẽ câu hồn.

      Hồn phách giật mình, bị kéo hơn mười mét tới trung tâm, đột nhiên run lên, khí xung quanh bị nàng ồ ồ hút lấy, tạo lực phản chấn, đánh thần thức của Diệp Thiếu Dương văng ra xa.

      Diệp Thiếu Dương tâm tình khiếp sợ, thân thể của nàng ở đây, lại có ngày tháng năm sinh có thể di chuyển quỷ phù, hơn nữa dựa vào tiên lực của Mao Sơn Truy Hồn Lệnh dù có là quỷ thủ lĩnh cũng phải vào khuôn khổ, vì sao lại bị Phùng Tâm Vũ đánh ra xa?

      Chuyện này chỉ có thể : Tu vi của nàng vượt quá trình độ quỷ thủ lĩnh, gần như đạt đến đẳng cấp quỷ khấu!

      lần thất bại khiến toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn, nếu như mình có biện pháp câu hồn nàng, vậy đành phải liều mạng thôi!

      Diệp Thiếu Dương đoán được Phùng Tâm Vũ có chủ ý gì: Nàng biết có Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong tương trợ, cũng biết phải là đối thủ của ba người, cho nên định trốn trong sào để cho bọn quỷ phó lên trước, làm hao tổn tinh lực của mọi người, sau đó mới tùy cơ hành động, tiêu diệt hết tất cả.

      Nếu như đến lúc ấy đánh lại, nàng muốn chạy trốn cũng khó, bởi vì nàng gần như đạt tới đẳng cấp quỷ khấu, cho nên tại , chỉ đứng chờ tình thế biến hóa, chờ xem có cơ hội giết chết mọi người hay . Hoặc giả nàng tính đường khi phong ấn sào khai mở, phía còn có Kim Cang Phục Ma Ấn trấn áp, nàng muốn chạy trốn, nhất định phải xông vào Bát Môn Sinh Tử Đạo, đánh bại mọi người.

      Bản thân Phùng Tâm Vũ thể rất tốt cái gọi là “Mưu mô nham hiểm”, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất nhanh, quyết định bất luận thế nào cũng phải câu được hồn phách của nàng, nếu rất khó đối phó, vạn nhất để cho nàng đào tẩu, vậy phiền phức, có rất nhiều người chết, thậm chí có thể sinh ra trường hạo kiếp.

      Diệp Thiếu Dương tuyệt đối làm chuyện nguy hiểm tới tính mạng người khác. Thế nhưng Mao Sơn Truy Hồn Lệnh còn vô hiệu đối với nàng, vậy biết dùng cách gì? Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ đến chủ ý, tuy rằng rất hèn mọn, thế nhưng cũng có thể dùng được.

      Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Bát Môn Sinh Tử Đạo, thế cục ổn định, bất quá lệ quỷ và tà linh cứ cuồn cuộn tuôn ra dứt, hơn nữa xuất rất nhiều lệ quỷ và tà linh đẳng cấp cao hơn. Suy nghĩ chút, hay là giải quyết đám tiểu lâu la này trước rồi từ từ đối phó với Phùng Tâm Vũ sau, tránh cho đến lúc đó luống cuống tay chân, ứng phó nổi.

      Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lên nụ cười gian xảo, tới bên người lão Quách, vỗ vỗ vai y: "Để đệ đánh, huynh nghỉ , đứng sau bắn súng là được!"

      Lão Quách quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể Phùng Tâm Vũ, vẫn như cũ, có biến hóa, thẫn thờ : "Chuyện gì xảy ra?"

      "Chút kể!". Diệp Thiếu Dương lấy ra Tảo Mộc Kiếm, bắt đầu chém giết quỷ hồn và tà linh.

      Lại vòng bát môn tuần hoàn, đột nhiên mây tím bốn phía tản , ở cửa Sinh trong thông đạo xuất thân thể to lớn rung rung lắc lắc, từ đám quỷ hồn và tà linh tiến lên , thẳng về phía trước.
      Mọi người nhìn chằm chằm vào nó, nhất thời hít vào hơi lãnh khí: Quái vật có hình dạng như người, toàn thân là lớp da đen, mặt có thịt, chỉ là cái đầu lâu, mũi đen sì như bị vật gì đó đập bể, xương hàm lõm xuống phía dưới như cài răng lược, Tạ Vũ Tình vô cùng sợ hãi, vừa nhìn thấy cảnh này liền nôn mửa liên tục.

      Diệp Thiếu Dương cũng có thời gian để mửa, tay kéo lấy lão Quách, kinh sợ : "Tất cả trốn ra xa, nghe tôi sắp xếp, con mẹ nó, đây là Thi vương!"

      Mọi người vừa nghe tới hai chữ "Thi vương" lập tức ngơ ngẩn. Tiểu Mã lẩm bẩm: "Thi vương? Là cương thi đẳng cấp cao nhất?"

      "Con này là cương thi phổ thông tu luyện lên, quả thực cực mạnh!". Diệp Thiếu Dương hít vào hơi, tuy rằng IQ của cương thi cao, đến cả Thi vương, IQ của chúng cũng chỉ tương đương với người thiểu năng, thế nhưng chúng nó da dày thịt béo, đao kiếm khó chém, tốc độ lại nhanh gấp chục lần cương thi bình thường, vô cùng khó đối phó…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 83: Huyết thi
      Tần Phong đánh con lệ quỷ, vừa xoay đầu nhìn, buồn bực : " sào sao lại có Thi vương? Chẳng lẽ con kia năm xưa chết?"

      Diệp Thiếu Dương trả lời, giờ có truy cứu lai lịch của nó cũng còn ý nghĩa, Thi vương vọt tới trước mặt . Diệp Thiếu Dương lấy ra tám miếng tiền Ngũ Đế, miệng niệm chú, phóng tiền Ngũ Đế vào trung.

      "Grào..."
      Thi vương gầm lên giận dữ, mặt đất bỗng chấn động, nó vung tay lên, trực tiếp quét bay tám miếng tiền Ngũ Đế, lao ra khỏi Sinh Tử Đạo, vụt thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

      "Lãnh Ngọc, mau đến hỗ trợ! Tiểu Mã, cậu và Tạ Vũ Tình thế vị trí của nàng!"
      Hai người Tiểu Mã lập tức tiến đến vị trí của Nhuế Lãnh Ngọc. Nhuế Lãnh Ngọc chạy tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cất tiếng hỏi: " mình ngươi giải quyết nổi Thi vương?"

      " giúp tôi phút, đừng liều mạng, cứ tránh là được!". xong lui qua bên, Nhuế Lãnh Ngọc còn chưa kịp hỏi có chủ ý gì, Thi vương vọt tới trước mặt, Nhuế Lãnh Ngọc dựa theo lời dặn của Diệp Thiếu Dương, chỉ thủ là chính, vật lộn hồi với Thi vương.

      Thi vương giống với những con cương thi thông thường, tốc độ chúng rất nhanh, có điều thân thủ của Nhuế Lãnh Ngọc cũng hết sức nhạy bén, huống hồ nàng chỉ phòng thủ chứ tấn công, chẳng để lộ sơ hở nào để Thi vương nắm lấy, nhất thời nó làm gì được nàng.

      Diệp Thiếu Dương gọi lão Quách lại, nhanh chóng phân phó: "Ba lượng PCB, hai lượng chu sa, chỉ Giao du, hai chỉ xác ve, ba lượng nước.".

      Lão Quách vừa nghe liền biết muốn làm gì, trước khi tới làm theo lời dặn của , đem hết mọi thứ cần dùng theo, lập tức từ trong bao lấy ra vật dụng, cần cân, chỉ dùng ngón tay út đong từng phân cũng đủ biết trọng lượng bao nhiêu. Đây chính là kỹ năng đặc biệt của Mao Sơn, xứng với chữ: Nhanh.

      Rất nhiều pháp dược phải làm phép ngay tại trường mới có hiệu quả, nếu như còn đợi mang theo cân để cân, đợi phối thuốc xong, người cũng bị quỷ đánh chết.

      Có điều muốn luyện thành kỹ năng đặc biệt này phải khổ luyện rất nhiều năm.

      Lão Quách vô cùng điêu luyện thành thạo, tới phút, pháp dược chế xong, Diệp Thiếu Dương dùng bút chu sa thấm vào đó, vẽ nhanh lên lá bùa màu trắng, vẽ xong lại vẽ thêm lá bùa khác, cuối cùng vẽ hơi ngừng nghỉ mười mấy lá bùa.
      Lão Quách đứng kế bên kinh hãi, : "Kim sa định thi phù, tờ định Sát thi, ba tờ định Thi ma, bảy tờ định Thi vương, tiểu sư đệ, đệ vẽ gì mà nhiều thế?".

      "Đệ cảm giác được Thi vương này rất mạnh, vẽ nhiều như vậy chưa chắc đủ!".

      lại vẽ tiếp thêm vài lá bùa, tổng cộng có hơn hai mươi lá bùa, cảm thấy được rồi, Diệp Thiếu Dương mới ngẩng đầu nhìn lại, Thi vương điên cuồng đuổi giết Nhuế Lãnh Ngọc, Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng người tránh né, nhìn qua trông cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng mỗi khi vào thời điểm then chốt, nàng đều có cách để trốn thoát.

      Diệp Thiếu Dương thầm gật đầu, em Thông linh sư gia truyền đơn giản, chờ cơ hội lập tức bay lên, tay phải cầm Tảo Mộc Kiếm đâm về phía lưng của Thi vương. Thi vương cũng phải kẻ ngốc, cảm thụ được khí tức biến hóa, bỗng nhiên xoay người, đánh bay Tảo Mộc Kiếm.

      "Trúng kế.". Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, tay trái như xỏ kim luồn qua cánh tay trái Thi vương, dán tờ linh phù lên bả vai nó, xoay người với Nhuế Lãnh Ngọc: " mau giúp mọi người, ở đây giao cho tôi!".

      Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong liền xoay người trở về thông đạo, bảo Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình rời khỏi.

      Thi vương tuy bị dán Kim sa định thi phù nhưng vẫn điên cuồng truy kích Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương liền triển khai Mao Sơn Lăng Bộ chạy vòng vòng quanh người nó, bắt chước Nhuế Lãnh Ngọc chỉ thủ công, lợi dụng đúng thời cơ dán lên người nó tờ linh phù nữa.

      Bùa gia tăng, tốc độ tấn công của Thi vương chậm dần, Diệp Thiếu Dương dễ dàng phát ra nhiều sơ hở, tiếp tục dán, tới lá bùa thứ hai mươi Thi vương hoàn toàn bị chế trụ, đứng yên tại chỗ, hai chân bất động, chỉ có hai cánh tay là vẫn còn đung đưa trước sau, y như cái xác ướp.

      Diệp Thiếu Dương thở phào nhõm, lấy ra Tảo Mộc Kiếm, định giải quyết triệt để chuyện ngoài ý muốn xảy ra: Thi vương ngẩng đầu lên rống giận, thi khí toàn thân tập kết ở hai tay, tạm thời khắc chế tiên lực của Kim sa định thi phù, hai tay xé đầu mình, “Roạt” tiếng, da đầu bung tróc, chạy thẳng xuống dưới ngực.

      màn máu tanh cực điểm xuất , Diệp Thiếu Dương bị dọa đến kinh hoàng, chờ đến khi phục hồi tinh thần, tiến lên công kích bỏ lỡ thời cơ: Thi vương xé da mình đến nửa thân, dùng toàn lực nhảy ra khỏi túi da.

      Bùa dán da, Thi vương lại "lột da", cư nhiên còn gì bó buộc.

      kịp vẽ thêm bùa nữa, Diệp Thiếu Dương cắn răng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tử quang liền bắn khắp nơi. Thi vương cảm ứng được thần uy của bảo kiếm, lui về phía sau, giằng co với nó.

      Lúc này Bát Môn Sinh Tử Đạo vừa vặn hoàn thành ba lần chuyển đổi, mọi người tạm nghỉ ngơi, quay đầu nhìn về phía Thi vương: Thi vương rũ bỏ lớp da, cả người đỏ rực, ít dịch thể màu xanh biếc chảy cơ thể nó, nhìn qua trông rất buồn nôn, thế nhưng thứ khiến người ta kinh tởm hơn là lớp kinh mạch lộ ra bên ngoài, từng cái từng cái trông như những con giun nhúc nhích cuộn tròn, bò tới bò lui.

      "Trời ạ, giunnnn!". Tạ Vũ Tình lập tức kêu lên, sau đó khom lưng nôn mửa.

      " phải giun, đó là Huyết thi trùng!". Diệp Thiếu Dương hít vào hơi, mắng: "Móa, con này phải là Thi vương, nó là Huyết thi!".

      Huyết thi là loại hình thái đặc thù của cương thi, vốn hình thành ở những chỗ huyết khí nồng nặc, vẻ ngoài tương tự với cương thi phổ thông tu luyện lên Thi vương, chỉ là dùng máu tu luyện nên tu vi tăng nhanh hơn cương thi bình thường. cơ thể của Huyết thi có Thi rùa mà là những con Huyết thi trùng.

      "Grào..."

      Phía bên Sinh Tử Đạo đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh khủng, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thấy con quỷ tướng quân cầm trong tay đao Nhật Bản, điên cuồng lao vào pháp trận, người nó phát ra ánh sáng màu tím đen.
      "Quỷ thủ lĩnh!". Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ngờ sào này ngoài Phùng Tâm Vũ còn có quỷ thủ lĩnh khác!

      Nhuế Lãnh Ngọc lập tức giơ Toái Hồn Trượng đập vào người nó. Cùng lúc đó, Huyết thi bỗng nhiên nhào lên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất lo ngại, giờ Nhuế Lãnh Ngọc bị quỷ thủ lĩnh vây lấy, mình bị Huyết thi vây lấy, lúc này mà hồn phách Phùng Tâm Vũ thân tập kích bất ngờ tình thế vô cùng nguy hiểm.

      Cho nên phải nhanh chóng giải quyết Huyết thi, Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, phun máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tử quang thân kiếm lập tức sáng lên vài phần.

      Diệp Thiếu Dương giơ cao bảo kiếm, niệm chú: “Phục hóa Thiên Vương, hàng định Thiên Nhất, thiên địa huyền hoàng, dương diệu pháp. Thái Ất Thiên Tôn, cấp cấp như luật lệnh!". Sau đó chém vào đỉnh đầu Huyết thi, đầu nó liền đứt đôi, luồng hắc khí từ trong cơ thể nó tuôn trào. Thế nhưng nó vô cùng mạnh mẽ, biết chết, cư nhiên giơ hai tay nắm lấy cổ của Diệp Thiếu Dương, phun vào ngụm thi khí, lực đạo lớn, có điều tạo điều kiện cho vô số Huyết thi trùng theo cánh tay leo lên người , nhanh chóng bò đến khuôn mặt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :