1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 69
      Tiểu Mã há hốc mồm, nhanh chóng tắt mô-tơ, chạy tới ống bơm nước quan sát thấy Diệp Thiếu Dương bị hút vào sâu 2 mét, chỉ có thể nhìn thấy hai chân, vội vàng hét lên: "Tiểu Diệp tử, cậu sao chứ?"

      có gì, làm cậu bị dọa hết hồn, Diệp Thiếu Dương chầm chậm hồi thần, vội : "Mau kéo tôi ra ngoài."

      Tiểu Mã và lão Quách mỗi người ôm lấy chân, cố sức kéo ra ngoài. Lão Quách quay đầu cười với Tiểu Mã: "May mà tiểu tử ngươi phản ứng nhanh, nếu chúng ta phải tìm trong hố tự hoại, mắc công ta đem ống bơm đến đó nữa!".
      Diệp Thiếu Dương trong lúc chui ra bất chợt ngửi thấy mùi kỳ dị, tập trung quan sát, đối diện nửa mét có hai đốm sáng màu xanh biếc như hạt châu, lúc sáng lúc tối, lập tức cả kinh, phản ứng kịp, đây là tà vật trong huyết trì! Hai hạt châu xanh chính là hai con mắt của nó!

      ra nguyên nhân máy bơm nước trục trặc là do hút phải nó!

      Bên trong đen kịt nhìn thấy tướng mạo tà vật, chỉ có thể thấy hai con mắt màu xanh và nghe tiếng thở dốc ồm ồm của nó. Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương, nếu ở bên ngoài cho dù là thi vương cũng dám liều mạng chiến đấu, thế nhưng ở đây gian hẹp, cánh tay cũng thể vươn ra, vạn nhất nó xông tới mình khó đối phó.

      Bên ngoài, Tiểu Mã và lão Quách vừa tán gẫu vừa chầm chậm kéo ra, hai người này đúng là trời sập cũng biết. Diệp Thiếu Dương muốn nhắc nhở bọn họ nhanh lên chút, lại sợ mở miệng làm kinh động đến tà vật kia, gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, ai ngờ, đối phương chợt cử động, từ từ bò tới chỗ .
      Mẹ kiếp! Diệp Thiếu Dương chửi thầm câu, nếu như chết tại đây đúng là “cái chết vĩ đại nhất lịch sử”, lập tức lặng lẽ cắt ngón giữa, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay trái Chưởng Tâm Lôi, vừa vẽ xong, thấy vật kia nhào tới.

      Diệp Thiếu Dương chật vật vươn cánh tay, chưởng vỗ vào đầu nó, kết quả lòng bàn tay tê rần, cảm giác như bị thứ gì đó nhọn hoắt đâm vào, bất quá Chưởng Tâm Lôi cũng phát huy tác dụng, đánh đối phương văng xa.

      "Mau lên, kéo tôi ra ngoài, bên trong có cái gì đó!". Diệp Thiếu Dương lập tức kêu to.

      Tiểu Mã và lão Quách kinh ngạc, nhanh chóng lôi Diệp Thiếu Dương ra, ngay sau đó là bóng đen xông tới, nhảy Tõm vào huyết trì.

      "Vật gì vậy?". Lão Quách cả kinh.

      Diệp Thiếu Dương thở hổn hển tới bên cạnh ống bơm nước, giơ tay quệt chất lỏng sền sệt ống bơm, chà xát, đưa lên mũi ngửi, biểu tình ngưng trọng: " phải cương thi, cũng phải thủy thi.".

      Lão Quách : "Chẳng lẽ là ?"

      " biết, loại khí tức này... đệ chưa ngửi thấy bao giờ.". Diệp Thiếu Dương nhìn vũng máu, nghĩ thầm, chả trách cha của Nhuế Lãnh Ngọc dám xuống dưới, thứ này ngay cả mình đều biết, chỉ sợ rằng khó đối phó.
      Lão Quách trợn tròn mắt, cả kinh : "Đến đệ cũng chưa từng thấy, vậy nó là thứ quỷ gì?"

      Nhờ vào kinh nghiệm lúc trước, biện pháp bơm nước khả thi, Diệp Thiếu Dương bèn suy nghĩ chút, với lão Quách: "Huynh có vôi sống ?"

      Lão Quách ngẩn ra: " có, ta chết chìm nên dùng đồ chơi đó. Nếu đệ cần ta lấy."

      Lúc này Lưu Minh ở bên ngoài chen vào câu: "Vôi sống các ngài , là loại vôi bình thường?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lão vội vàng : "Ở trường chúng tôi có loại sơn lót có chứa khá nhiều vôi, nếu cần tôi lấy!".

      " , lấy 50 kg lại đây."

      Lưu Minh lập tức đồng ý, dẫn theo hai tên cảnh sát lấy vôi.

      Tiểu Mã buồn bực : "Tiểu Diệp tử, tôi chưa từng thấy cậu dùng vôi nha, vì sao lần này lại dùng nó?"

      "Vôi vô tác dụng với quỷ, ít tác dụng với cương thi, thế nhưng sợ nhất là vôi.".

      "?". Tiểu Mã gãi đầu cái: "Mấy con như trư , thụ v.v… đó sao? Chúng ta hình như chưa từng đấu qua , có lợi hại hơn quỷ và cương thi ?"

      "Lợi hại hơn cương thi, thông minh hơn cương thi, thủ đoạn công kích cũng đa dạng hơn, tốc độ nhanh hơn, rất khó đối phó.". Diệp Thiếu Dương trầm giọng .

      Mười phút sau, ba người Lưu Minh khiêng theo túi vôi trở về, Diệp Thiếu Dương chờ họ đến, đuổi Tiểu Mã ra ngoài, cùng lão Quách dời vôi đến bên huyết trì, đổ toàn bộ xuống ao.

      Vôi sống vào nước lập tức sôi trào, bốc lên từng đợt khói trắng.

      Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, đứng bên huyết trì lặng lẽ chờ đợi. Phía sau truyền đến thanh kinh ngạc của Tiểu Mã: "Tiểu Diệp tử, vì sao cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phải công lực của nó mạnh hơn sao?"

      Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Bảo kiếm phải giữ linh khí, thể tùy tiện xuất khỏi vỏ, thời điểm mấu chốt mới có thể phát huy uy lực. Cậu im lặng giùm tôi, đừng nhảm nữa!".

      Đợi quá năm phút, góc huyết trì bắt đầu có bọt nước Ùng…ục… nổi lên, Diệp Thiếu Dương hít vào hơi, với lão Quách : "Chuẩn bị cho tốt, nó lên đấy!"

      Vừa mới dứt lời, chỉ nghe Ùm tiếng, vật đen thùi từ trong nước nhảy ra, mọi người khỏi cả kinh, nhìn kỹ thấy là loài động vật có ngoại hình như khỉ, cả người phủ đầy lông vàng, vóc dáng cao, rất gầy, thể hình tựa như thiếu niên chừng mười mấy tuổi, hai tay và dài, bàn tay chỉ có bốn ngón tay dính với nhau như màng chân vịt, cả khuôn mặt đỏ bừng, có lông, hai mắt như cá chết lòi ra bên ngoài, phát lục quang sáng chói.

      Đáng sợ nhất là cái miệng của nó, vô cùng dài như mõm cá sấu, hai hàm răng giao nhau chìa ra, chất lỏng xám đen đọng kẽ răng, thỉnh thoảng nhễu xuống mặt đất.

      Thứ này vừa lên bờ nhảy dựng lên, run rẩy tìm nơi có nước, tựa hồ rất muốn rửa sạch đống vôi người.

      "Đây là quái vật gì?". Tạ Vũ Tình thấp giọng hỏi, mọi người chợt hồi phục tinh thần, tuy rằng đều đứng ngoài cửa, song theo bản năng vẫn lui về phía sau, vẻ mặt kinh sợ.

      Diệp Thiếu Dương nghe thấy cũng nổi lên ý niệm trong đầu: Vật này nhìn qua trông như , thế nhưng là gì? Mình chưa hề thấy qua, Diệp Thiếu Dương rất nhanh hồi tưởng lại Mao Sơn điển tịch, thế nhưng trong sách cũng nhắc tới.

      Con bà nó, kệ mợ nó là gì, ta cứ đánh thôi!
      Diệp Thiếu Dương đọc lần thần chú kích hoạt chu sa tuyến, trong nháy mắt, vô số hồng quang bay ra kết thành tấm lưới trời, vây bắt quái lông vàng.

      Quái lông vàng phản ứng rất nhanh, biết có nguy hiểm, lập tức nhảy lên, đánh vào lưới chu sa, cư nhiên đụng phải mười mấy đạo huyết tuyến, nhất thời bị đẩy trở lại, đạp lên gạo nếp phủ kín bờ huyết trì, làn khói đen bốc lên, tiếng Xèo…xèo… vang bên tai dứt, cả gian tràn ngập mùi thịt hôi thối bị đốt cháy.

      Huyết tuyến đấu mực từ trời giáng xuống bao lấy quái lông vàng, Diệp Thiếu Dương hai tay giao nhau, kết thành pháp ấn, ngừng biến hóa, khống chế lưới chu sa chặt chẽ, giam quái lông vàng vào bên trong, máu đen ngừng chảy ra, phát sinh mùi máu tươi khó ngửi.

      "Tam Thanh sắc lệnh, địa hỏa hàng lâm! Cấp cấp như luật lệnh!".

      Diệp Thiếu Dương vung tay lên, Địa hỏa phù lập tức bay xuống dưới chân nó, làm mồi lửa cho hùng hoàng và rượu gạo bùng cháy, hừng hực thiêu đốt, nó liều mạng giãy giụa, làm đủ mọi cách cũng thể trốn khỏi lưới chu sa, bất ngờ há to đôi mồm như cá sấu gầm rú kinh dị, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 70
      Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi yên tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến nửa khắc, quái lông vàng bị đốt thành đống than.

      Đúng lúc này, đống côn trùng từ trong lớp da bị cháy của quái lông vàng bò ra, đủ mọi loại giáp xác lớn , vỏ ngoài xanh biếc bám đầy bụi chui ra khỏi lưới. Bọn chúng nhanh chóng bị liệt hỏa thiêu chết, thế nhưng phần lớn vẫn nhảy ra khỏi vòng lửa, bò nhanh chóng tới chỗ Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhận ra đây là thi rùa (1), là hình thái tiến hóa của thi trùng, có thể chủ động công kích người, độc thi trong cơ thể chúng có tính ăn mòn cao, lập tức kêu lão Quách: "Bây giờ đệ kết ấn, thể dừng, còn lại giao cho huynh!"
      (1) Thi rùa: loài tiểu trùng trông như con baba cực kỳ kinh dị, tụ tập trong cơ thể cương thi, hấp thu thi khí. 1 loài tương tự con Betty ăn lưỡi. Loài này có trong Đạo mộ bút ký.
      Lão Quách lấy ra súng chu sa, bắn Đùng…đùng… vài phát, tiêu diệt được mấy con, khổ sở : "Nhiều như vậy, làm sao ta ứng phó hết! Tiểu Mã đâu?". Sau đó quăng túi đeo lưng qua cho cậu: "Tìm chu sa trong túi giấy màu vàng, rắc bên người tiểu sư đệ rồi đốt lửa lên, mau, mau lên!".

      Tiểu Mã mở túi đeo lưng, đổ đồ vật bên trong ra nền đất, luống cuống tay chân tìm, mò mẫm làm sao chạm phải cái túi mềm mềm thắt dây, : "Mẹ kiếp, Durex, ngờ lão Quách huynh khẩu vị nặng như vậy!".

      Lão Quách đỏ mặt, mắng: "Đó là người khác nhét vào trong túi của ta. Cậu có việc gì làm à, mau mau tìm chu sa!".

      Tiểu Mã quét mắt qua thấy có rất nhiều gói giấy dùng tơ hồng thắt thành hình chữ thập, trông giống như bao thuốc nổ: "Màu vàng, màu vàng...". Tiểu Mã cầm lấy túi, hỏi: "Lão Quách, cái này phải ?".

      Lão Quách bắn thi rùa, rảnh quay đầu lại nhìn, chỉ : "Màu vàng là đúng, nhanh lên, ta chỉ có khẩu súng thôi, chống nổi!".

      “Xem tôi đây!". Tiểu Mã tháo bọc giấy, rải đều bột phấn dưới chân Diệp Thiếu Dương, sau đó đốt lửa lên, kết quả Đùng cái, ngọn lửa bốc cao 2 mét, hơi nóng trực tiếp đánh bay Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống đất, cảm giác phía sau lưng nóng hổi, quay đầu lại nhìn thấy quần áo bị thiêu cháy, đâu còn nhớ phải làm phép, lập tức lăn dưới đất vài vòng dập tắt lửa, sau đó đứng lên phủi phủi, tất cả đều là tro bụi, mắng Tiểu Mã: "Cậu làm gì thế?".

      "Tôi… Chu sa uy lực lớn như vậy?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm: "Còn mạnh hơn thuốc nổ nữa a!".

      Bị đại hỏa thiêu đốt, thi rùa cũng chết ít, lão Quách dùng súng bắn nốt đám còn lại, tới bên cạnh đống lửa, sờ soạng bột phấn vừa đốt, ngửi ngửi, quát to: "Con mẹ nó, thuốc nổ chứ gì, đây là lưu huỳnh (2)! Cậu lấy lưu huỳnh thay chu sa, muốn giết người hả?".
      (2) Lưu huỳnh: (Ghi cho ai biết) Là chất gây nổ dùng chủ yếu trong thuốc súng, diêm, thuốc trừ sâu và thuốc diệt nấm. Thời trung cổ dùng lưu huỳnh làm nguyên liệu để chế thuốc nổ đen (hỏa dược), vừa làm thuốc nổ vừa làm thuốc súng và vừa làm thuốc cháy

      Tiểu Mã lau mồ hôi, ngập ngừng : "Tôi đâu biết cái nào là chu sa, cái nào là lưu huỳnh, huynh bảo lấy túi giấy màu vàng, cái này phải màu vàng sao?".

      Lão Quách còn muốn mắng cậu vài câu, đột nhiên từ phía quái lông vàng truyền đến tiếng động kỳ dị, quay đầu lại nhìn, quái lông vàng xé rách lưới chu sa, rất nhanh xé được lỗ hổng.

      vật màu đỏ như máu từ đỉnh đầu trọc lóc của nó bò ra ngoài, bộ dáng giống như con nhện lai con cua, dùng ít nhất năm móng vuốt của mình mở đầu quái lông vàng, dùng sức nhảy qua lưới chu sa, bay về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nặn pháp quyết vỗ vào đầu nó, đánh nó bay ra xa, đột nhiên cảm thấy tay mình tê rần đau đớn, vội vã kêu lên: "Mọi người cẩn thận, trong cơ thể nó có độc !".

      Quái vật kia tựa hồ cũng biết Diệp Thiếu Dương khó đối phó, sau khi bị đánh bay bay về phía lão Quách, tốc độ rất nhanh.

      “Tiên sư nhà nó, ngay cả quái vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!". Lão Quách mắng tiếng, nhắm vào người nó bắn phát, quái vật bay lên tránh thoát, lão Quách ngẩn ra, định phản kích chậm, quái vật nhào tới trước ngực y cắn cái, lão Quách cảm thấy trước ngực tê rần, cần phải , nhất định là chân nó đâm vào thịt mình, lập tức y cắn chót lưỡi, phun vào nó ngụm máu.

      Máu của y có tác dụng mạnh như máu của Diệp Thiếu Dương, nhưng tốt xấu gì cũng là máu pháp sư, quái vật cả người run lên, buông lão Quách ra, bay về phía sau, trở lại đầu của quái lông vàng, chui vào kẽ hở đỉnh đầu nó.

      Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hết sức kinh hãi: Đây rốt cuộc là quái vật gì, vì sao lại ký sinh người quái lông vàng? Chúng có quan hệ như thế nào?

      Lúc này quái lông vàng hoàn toàn phá vỡ lưới chu sa, bộ lông vàng bị địa hỏa đốt trụi lộ ra làn da trắng xám, làn da này dường như có thể tránh lửa, nó từ bên trong nhảy ra mà bắt chút lửa nào, rống lên kỳ quái, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, cùng nó so chiêu, cảm giác quái lông vàng mạnh như trâu, lại còn da dày thịt béo, Tảo Mộc Kiếm đâm vào người nó hầu như tạo thành tổn thương nào, đành đổi công thành thủ, có thể tránh tránh, trong lòng luôn tự hỏi, phàm là vật tất có sơ hở, chẳng biết sơ hở của con quái này ở đâu?

      Đột nhiên, có tiếng Tạ Vũ Tình vang lên ngoài cửa: "Tên vô lại, ta biết rồi, đây là Kappa, nhất định là Kappa!".

      Diệp Thiếu Dương cả kinh: "Cái gì?"

      "Kappa đó, lúc trước ta có xem bộ phim điện ảnh về Kappa, dáng vẻ y hệt con này, mỏ nhọn, chân có màng, sinh trưởng trong nước…".

      Diệp Thiếu Dương đột nhiên cả kinh, đúng rồi, đây là Kappa! trong những quái nổi tiếng tại Nhật Bản! Mình toàn nghĩ tới quái truyền thống của Trung Quốc, quên mất nơi này là do người Nhật Bản xây dựng, dùng quái Nhật Bản canh giữ là hoàn toàn bình thường.

      Diệp Thiếu Dương nhớ lại trong điển tịch những miêu tả về Kappa, trừ những đặc trưng mà Tạ Vũ Tình vừa điểm đặc biệt nhất chính là rãnh sâu đầu nó, bên trong có lớp nước, lực mạnh như trâu, rất hung mãnh, truyền thuyết chỉ cần tháo hết nước đỉnh đầu nó sức lực của Kappa giảm 80%.

      Từ cục diện trước mắt, xem xét lại những tin đồn có chút chênh lệch. tại người Kappa có loại quái vật ký sinh, cũng là từ lớp nước đỉnh đầu bò ra, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỗ đó chắc chắn là tử huyệt của nó, lập tức gọi lão Quách: "Sư huynh, cầm Tảo Mộc Kiếm chém vào chân nó, Tiểu Mã giữ chân, nhớ chứ ý!".

      "Được!". Lão Quách rút ra Tảo Mộc Kiếm, gia nhập chiến trường, nghĩ thầm đấu đánh lại quái lông vàng nhà ngươi, bây giờ tiểu sư đệ xung phong, lão tử lại trợ thủ, còn sợ ngươi sao?

      "Xem Mao Sơn Địa Linh Kiếm Pháp của ta đây!." Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm múa may hoa mắt, chém ba đường vào người Kappa, sau đó lại nhắm vào hai cái màng chân của nó chém tróc da bong thịt, Kappa kêu Quạc…quạc… đau đớn, thế nhưng Diệp Thiếu Dương tấn công quá nhanh, khiến cho nó căn bản còn cơ hội bận tâm lão Quách.

      Tiểu Mã vừa thấy hai người chiến đấu vô cùng thống khoái, tâm lý hiếu chiến dâng lên, thừa cơ tiến lên ôm lấy hai chân của nó, kêu to: "Lão Quách, chém nó!".

      Lão Quách cắt đầu ngón tay chà lên thân Tảo Mộc Kiếm, cao giọng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp! Phá!", kiếm chém vào hai chân Kappa. Mũi kiếm được lão Quách dùng pháp lực thúc đẩy, vừa chém vào hai chân nó, lập tức nghe tiếng Răng…rắc…, xương đùi bị gãy đôi.
      "Ngao…". Kappa rên rỉ, giơ hai tay như hai lưỡi dao sắc bén đâm về phía đầu Tiểu Mã.

      "Cẩn thận!". Tình thế cấp bách, lão Quách đá cước vào mặt cậu, đạp cậu lăn qua bên, Tiểu Mã há mồm định mắng, đột nhiên thấy hai bàn tay của nó cắm sâu vào chỗ mình vừa ngồi ba tấc.

      Tiểu Mã nhất thời sợ tới mức ba hồn thấy bảy phách, sức mạnh khủng khiếp, nếu như vừa nãy cắm vào đầu mình chắc chắn nát như quả hồng dầm! Tuy rằng bị đá cước nhưng vẫn còn tốt hơn bị đâm nát đầu.

      Tiểu Mã thở hổn hển, vừa mới dừng chút, ngờ Kappa rút ra hai tay, tiếp tục đâm về phía cậu…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 71
      "Đậu xanh, kiếm tao nữa!". Tiểu Mã lách mình né tránh, thế nhưng tay nó quá dài, bám vào cổ của cậu.

      Cổ bị bám chặt, Tiểu Mã cảm thấy như muốn đứt lìa, mắt hoa lên, muốn kêu cứu lại ra tiếng, thể làm gì khác hơn là vỗ tay, thu hút chú ý của Diệp Thiếu Dương.

      Diệp Thiếu Dương cũng rảnh rỗi, nhân cơ hội Kappa tấn công Tiểu Mã mà khom lưng, nhanh chóng rút ra Đinh Diệt Linh, bước lên trước, phi thân leo lên lưng kappa, cắm Đinh Diệt Linh vào đỉnh đầu nó.
      Lớp da đỉnh đầu kappa trong nháy mắt bị nghiền nát, mùi tanh hôi phun vào mặt Diệp Thiếu Dương, vô cùng khó ngửi. Kappa quát to tiếng, buông Tiểu Mã ra, vòng tay lại sau lưng, tám ngón tay hung hăng cắm vào da thịt của Diệp Thiếu Dương.

      hồi đau đớn truyền khắp thân thể, Diệp Thiếu Dương cắn răng chịu đựng, đọc lần Phá Hồn Chú, xuất hết khí lực từ khi bú sữa mẹ cho đến nay, cắm mạnh Đinh Diệt Linh xuống đầu kappa.

      Hai tiếng thét chói tai vang lên, tiếng đến từ kappa, tiếng khác đến từ quái đỉnh đầu nó. quái giương toàn bộ móng vuốt ra đỡ Đinh Diệt Linh, thế nhưng vẫn cách nào thoát khỏi số phận bị đâm thủng.

      đống máu đen từ vũng nước bắn tung tóe, biết là của kappa hay là của quái kia.
      "Aaa!". Diệp Thiếu Dương quát to, cố sức cắm Đinh Diệt Linh xuống sâu trong vũng nước, kappa như bị điện giật, toàn thân run rẩy, mấy giây sau phun ra ngụm khí, thân thể cấp tốc mềm nhũn, ngã xuống đất.

      Tiểu Mã nằm đất há mồm thở dốc, kết quả bị kappa và Diệp Thiếu Dương đè muốn ná thở, cả hai đều nằm người cậu, kappa kêu Ngao tiếng, sau đó bất động.

      Diệp Thiếu Dương đẩy hai cánh tay của nó ghim trong thịt mình ra, thở hổn hển, bảo mọi người khiêng thi thể của kappa đến chỗ khác, vỗ vỗ gương mặt của Tiểu Mã: "Bị bóp cổ chết rồi hả?"

      "Bị cậu đè chết có!". Tiểu Mã đảo mắt, uể oải .

      Diệp Thiếu Dương cười cười: "Cậu cũng làm cháy đồ của tôi, hòa nhé!".

      "Đây là kappa trong truyền thuyết?". Đám người Tạ Vũ Tình vây quanh kappa, hiếu kỳ đánh giá. Lưu Minh muốn chụp ảnh nhưng Tạ Vũ Tình cho, còn mắng: " ai được chụp ảnh, cũng được tuyên truyền chuyện này, tránh tạo thành ảnh hưởng.".

      Lưu Minh thu hồi điện thoại, ngượng ngùng cười : "Vì sao nơi này lại có kappa?"

      "Đại khái năm xưa người Nhật Bản sống ở đây để lại". Diệp Thiếu Dương suy đoán : "Kho khí giới nhất định có rất nhiều vũ khí đạn dược, bọn họ còn phải chiến đấu, cho nên dùng kappa để bảo vệ mật đạo, cung cấp máu người nuôi dưỡng nó. Tu vi kappa càng mạnh pháp sư càng phải là đối thủ của nó, hữu dụng hơn vô số cơ quan ám khí.”.
      Tạ Vũ Tình chợt hiểu ra, rằng: "Có lẽ vậy, những năm đó, nước Hoa phát ít người Nhật Bản đến đây xây dựng kho khí giới, dùng đủ mọi loại cơ quan để bảo vệ, thế nhưng dùng quái trấn giữ mới nghe tới lần đầu!”.

      Diệp Thiếu Dương nghe Xoạt tiếng, quay đầu nhìn, lão Quách ngồi dưới đất xé áo, lộ ra lớp da bị thương, máu chảy ròng ròng.

      "Sao vậy?". Diệp Thiếu Dương hỏi.

      "Bị thương thôi, có điều độc vào cơ thể, phải nhanh chóng xử lý.". Độc cùng loại với độc thi, dù làm cho người biến thành cương thi, nhưng khi tiến vào da thịt, xâm nhập tâm mạch, làm cho người biến thành quái.

      Lão Quách mò trong đống vật dụng lấy ra bình rượu hùng hoàng, đổ lên vết thương, đau đến mức muốn toét miệng. Rượu hùng hoàng có khả năng trừ tà khí, thế nhưng tác dụng cũng có giới hạn.

      Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, chen vào đám người, tới bên cạnh kappa, khom lưng, dùng Đinh Diệt Linh gõ vào hai hàm răng nanh của nó. Sau đó đem răng nanh đến chỗ lão Quách, đặt lên vết thương của y, vết thương chợt sôi sùng sục, độc màu đen nhanh chóng bị hút vào trong răng nanh.

      Trong vòng mười bước tất có giải dược, răng vật chính là giải dược tốt nhất để khắc chế độc .

      Mấy phút sau, hai cái răng nanh hoàn toàn nhuộm màu đen, độc cũng bị thanh trừ, lão Quách tìm bao gạo nếp thoa lên miệng vết thương, rút ra độc còn thừa, đau đến mức hít vào ngụm lãnh khí: "Con mẹ nó, lão tử trúng độc hơn mười năm nay, còn chưa thốn đến thế!".

      "Tên vô lại, ngươi cũng bị thương kìa, có nặng lắm ?". Tạ Vũ Tình nhìn vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, ân cần hỏi.

      Diệp Thiếu Dương vốn định máu tôi là máu Thiên sư, có khả năng kháng độc , bất quá xử lý vết thương chút cũng dễ khôi phục nguyên khí, quay đầu lại với Tiểu Mã: "Cậu lấy thêm mấy cái răng nanh để cho tôi hút độc !".

      "Tôi bị gãy xương rồi, yếu lắm!". Tiểu Mã nằm mặt đất, giả bệnh đáp.

      "Để ta hút cho ngươi!". Tạ Vũ Tình lập tức tới bên người kappa, dùng báng súng đập vỡ mấy cái răng của nó, sau đó cởi TSm của Diệp Thiếu Dương ra, bắt chước dùng răng nanh đặt lên vết thương hút độc.

      Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, tùy ý để cho Tạ Vũ Tình xoa bóp, hài lòng hưởng thụ.

      Mấy phút sau, Tạ Vũ Tình mỏi tay, vẫy vẫy vài cái, : "Thế nào?"

      "Chưa khỏe chưa khỏe, tiếp tục !"

      "Ta thấy hết độc rồi mà!". Tạ Vũ Tình bỏ lại răng nanh, phủi tay cái, đứng lên, nhìn thoáng qua thi thể kappa, : "Thứ này xử lý như thế nào?"

      "Tìm chỗ đốt nó , càng nhanh càng tốt, trong cơ thể nó có độc , tránh khuếch tán vào khí.". Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ túi vôi: "Dùng cái này, bên trong có vôi, có thể áp chế độc ."

      Tạ Vũ Tình chỉ huy hai cảnh sát đổ vôi lên thi thể kappa, quan sát mực nước trong huyết trì chỉ còn lại phân nửa, lo lắng : "Phía dưới còn vật gì chứ?"

      "Chắc vậy!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Tiếp tục bơm nước.".

      Máy bơm được mở lên lần nữa để hút nước, lúc này còn gặp quấy nhiễu nào nữa, mười phút sau, nước trong huyết trì bị rút hết, chỉ còn lại lớp nước cạn, thể dùng máy bơm hút khô.

      Lưu Minh dẫn theo mấy tên cảnh sát lấy thêm vôi sống, đổ vào ao hút khô, dùng xẻng xúc vào túi, Diệp Thiếu Dương dùng vải rách lau qua lần, sàn nhà gạch đỏ bên dưới lập tức xuất .

      "Tại sao lại là sàn gạch nữa?". Tạ Vũ Tình buồn bực hỏi, nhảy xuống nhìn trái nhìn phải, thấy cái gì hết, căn bản có thông đạo ở đây, há hốc mồm: "Chúng ta mất công như thế mà tìm thấy thông đạo?"
      Diệp Thiếu Dương cũng nhảy xuống, rằng: "Thông đạo nhất định ở đây!".

      Tạ Vũ Tình nghi ngờ: "Làm sao ngươi biết?"

      "Kappa được nuôi với mục đích bảo vệ mật đạo, nó ở đây ở đâu, hơn nữa…". Diệp Thiếu Dương dậm chân xuống sàn nhà: "Bảy mươi năm trước, gạch đỏ là thứ rất khan hiếm, kể cả ở Nhật Bản, vì sao họ lại dùng thứ mà căn bản cần thiết phải dùng này?”.

      Tạ Vũ Tình hiểu ra, nghĩ tới điều gì đó.

      Diệp Thiếu Dương chậm rãi lại sàn nhà, mỗi bước chân dùng lực giẫm cái, đột nhiên, có cục gạch phát ra thanh bình thường, mọi người chợt sáng mắt, bên dưới trống !

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 72
      "Chả trách dùng sàn gạch, ra là vì che giấu thông đạo bên dưới!". IQ của Tiểu Mã cao, lúc này mới hiểu ra dụng ý khi sử dụng sàn gạch.

      Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, hai tay sờ vào kẽ hở cục gạch, : "Dán keo cả rồi, rất kín.". Sau đó lấy Đinh Diệt Linh từ bên hông đập đập vài cái, cục gạch nhanh chóng vỡ nát.

      Bên dưới cục gạch là lớp vải bố thấm nước, vừa xé mở, huyệt động hình vuông lập tức xuất trước mắt, kích thước cũng cỡ cục gạch, khoảng mét vuông, chỉ có thể đủ cho người vào.

      Huyệt động vuông góc với bên dưới, hai bên có tay nắm bằng kim loại, Tạ Vũ Tình mở đèn pin, chiếu xuống nhìn, huyệt động này sâu khoảng 5 6 mét, vừa lúc thông với huyệt động nằm ngang, kéo dài về hướng đông nam.
      "Là hướng ký túc xá!". Diệp Thiếu Dương chắc chắn, tảng đá trong lòng chợt rơi xuống, chỉ cần tìm ra thông đạo, chuyện về sau khẳng định đỡ hơn.

      " bây giờ à?". Tạ Vũ Tình hỏi, nhìn thoáng qua vết thương sau lưng Diệp Thiếu Dương, "Có sao ?".

      " thành vấn đề, xuống , tránh đêm dài lắm mộng.". Diệp Thiếu Dương quay đầu : "Các người đều chờ ở đây, hôm nay chỉ quan sát địa hình, mình tôi xuống là đủ rồi!".
      ", ta cũng muốn , sau này còn có cái để ăn với cấp .". Tạ Vũ Tình .

      Hai người lần lượt leo xuống, tiến vào thông đạo ngang được xây bằng xi măng, cao chừng hai mét, rộng khoảng ba bốn người có thể được.

      Tạ Vũ Tình mở đèn pin, luồng ánh sáng mạnh mẽ bắn thẳng hơn mười mét, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn đèn pin kỳ lạ trong tay nàng, buồn bực hỏi: "Đây là đèn pin gì, sao mà lại phát sáng mạnh như vậy?"

      "Wicked Lasers Torch, là vật dụng để bọn ta thực thi nhiệm vụ, mạnh lắm đấy, chiếu vào mắt là có thể mù mắt!".

      "Mạnh như vậy sao, vậy có thể chiếu quỷ!". Diệp Thiếu Dương .

      Thông đạo thẳng tắp, hơn mười mét bắt đầu xuất những thạch động bằng đá tổ ong, rộng khoảng vài mét vuông, bên trong đặt nhiều cái giường sắt kiểu dáng thống nhất, lốm đốm hoen gỉ, dưới giường còn có vài ngăn kéo.

      "Ở đây tám phần mười là chỗ tránh nạn.". Tạ Vũ Tình lấy đèn pin chiếu qua, suy đoán .

      "Tôi bội phục mấy tên Nhật Bản thiết kế!". Diệp Thiếu Dương : "Bên ngoài kho khí giới là chỗ tránh nạn, nếu như gặp phải tập kích nhanh chóng xuống đây, trang bị vũ khí tốt, lối khác ra ngoài, có thể thừa dịp địch sơ hở để phản kích.".

      Tạ Vũ Tình tán đồng: "Đúng vậy, về khía cạnh quân thiết kế này xảo diệu, đáng tiếc người tính bằng trời tính, kết quả là dùng , còn chết nhiều người như vậy!".

      Diệp Thiếu Dương phía sau Tạ Vũ Tình, thưởng thức vòng eo và vòng mông to bên dưới lớp áo cảnh phục của nàng, đề phòng Tạ Vũ Tình đột nhiên đứng lại, trực tiếp chạm vào lưng nàng, tiếp xúc thân mật. Vốn tưởng rằng bị nàng mắng, ngờ Tạ Vũ Tình đột nhiên nắm lấy cánh tay, run rẩy : "Ngươi xem phía trước là gì?".
      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nghiêng đầu, từ bả vai nàng nhìn ra bên ngoài, có mấy người hình dạng giống như chiếc bóng màu xám, chỉ có thể nhìn thấy có đầu, chiều rộng cơ thể tựa như hình thang, dường như mặc áo choàng dài đến chân, lơ lửng phiêu phất trung, bay về phía bọn họ.

      " phách sát!. Diệp Thiếu Dương thầm , rút ra Tảo Mộc Kiếm.

      Tạ Vũ Tình run rẩy hỏi: "Gì cơ?"

      " loại tà linh, nơi này pháp khí phong ấn chỉ có thể phong bế quỷ cương thi, tà linh là vật hóa sinh, pháp khí phong ấn vô dụng với chúng.".

      Tạ Vũ Tình lui về phía sau vài bước, hỏi: "Dễ đối phó ?"

      "Đối với người khác biết, với tôi mà , chỉ là chíp hôi. Chờ ở đây nhé!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng bước tới, mấy con phách lập tức gia tăng tốc độ, bay về phía .

      Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, vẽ đạo Khu tà phù thân Tảo Mộc Kiếm, miệng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Sau đó chém vào thân thể con phách sát, nhất thời nó hóa thành làn khói đen tiêu tán trong trung. Diệp Thiếu Dương y theo cách ấy dễ dàng tiêu diệt mấy con khác, trong cơ thể con có hơn mười tinh phách bay ra, hướng về phía cửa động.

      " phách sát nho mà cũng giết từng ấy người, luyện hóa hồn phách.". Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

      Tạ Vũ Tình thấy hết nguy hiểm mới bước tới, : "Ta có thắc mắc, những phách sát đó nếu sợ phong ấn, vì sao bay ra ngoài hại người?"

      "Bọn chúng thuộc về sanh tà linh, do khí trong sào tạo thành, chỉ có thể du đãng gần sào, trong vòng phạm vi ký túc xá, nếu vượt quá phạm vi đó, tà khí mất rễ, cần người động thủ cũng tự tiêu tán.".

      Tạ Vũ Tình ngẩn ngơ, : "Tinh phách trong cơ thể mấy con phách sát kia, là những người chết ở ký túc xá?"

      "80% là vậy, đừng truy cứu chuyện này nữa!". Diệp Thiếu Dương tiếp tục về phía trước, Tạ Vũ Tình chiếu đèn pin theo, quá hai mươi mét, trong phạm vi đèn pin xuất tầng kim quang.

      Diệp Thiếu Dương nhanh chóng tới thấy được cây thiền trượng cắm thẳng mặt đất, quan sát chút, phát thiền trượng này phải bình thường: đỉnh có chín chiếc khuyên lớn bằng kim loại, mặt trước có vô số chiếc khuyên , toàn bộ vô cùng to lớn, kéo dài hai mét đến hai bên thân, trùng trùng điệp điệp như đóa liên hoa nở rộ.

      Diệp Thiếu Dương hít hơi sâu, đây là Đạt Ma thiền trượng, trong những pháp khí chí cao của Phật môn.

      Trong thông đạo có nguồn sáng, chỉ có thiền trượng phát ra ánh sáng màu vàng nhu hòa từ điểm giữa thân, tạo thành vòng sáng bán kính chừng ba thước tựa như vòm trời, bao phủ mặt đất.

      Tạ Vũ Tình định chạy qua xem bị Diệp Thiếu Dương kéo lại: " nên đến gần để tránh phá hủy linh quang phong ấn.". Phía sau thiền trượng có hai cánh cửa sắt ngược chiều nhau, loang lổ rỉ sét.

      "Nơi đó ắt là kho khí giới, cũng chính là sào.". Diệp Thiếu Dương nhìn cửa sắt , quan sát bốn phía phen, với Tạ Vũ Tình: "Nhiệm vụ hoàn thành, thôi.".

      Hai người vừa định xoay người rời , đột nhiên nghe Két tiếng, Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nhìn, cửa sắt mở ra, nữ sinh tóc dài xõa vai bước tới, Tạ Vũ Tình vừa nhìn thấy mặt của đối phương, sợ hãi kêu lên: "Phùng Tâm Vũ!"

      Chính là Phùng Tâm Vũ, nàng vẫn mặc trang phục học sinh, xinh đẹp thanh tú, chỉ có đôi mắt lên tầng huyết hồng, khóe môi nở nụ cười tà ác, khiến cho cả người nàng tràn ngập loại khí tức cực kỳ quỷ dị.

      Diệp Thiếu Dương cảm giác được Tạ Vũ Tình thở gấp, nắm tay của nàng, an ủi: "Đừng sợ, đây chỉ là thất phách của nàng ta, tam hồn nguyên thần còn bị phong ấn trong sào, thể tụ hồn."

      "Ngươi giết tiểu oa nhi.". Phùng Tâm Vũ dùng thanh cực kỳ thấp , hồi trùng trùng, nghe sát bên tai nhưng lại cảm thấy rất xa xôi.

      "Tiểu oa nhi? Ngươi con búp bê vải bông kia?". Diệp Thiếu Dương cười cười, giơ tay làm điệu bộ chém: " kiếm chém xuống, hồn phi phách tán."

      mặt Phùng Tâm Vũ lập tức xuất biểu tình tức giận, quanh thân tràn ra tầng hắc khí, khiến kim quang thiền trượng bị bức lui vài phần.
      "Muốn báo thù sao? Tới giết ta !". Diệp Thiếu Dương tiếp tục chọc tức nàng, thậm chí còn chu mỏ làm bộ dáng hôn môi, tay phải lặng lẽ đặt lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bên hông.

      Phùng Tâm Vũ trước mặt chỉ có thất phách, lại có bảo kiếm nơi tay, chỉ cần nàng dám đến, ta chắn chắn đánh chết nàng, tuy rằng tam hồn nàng bất diệt, có thể trùng sinh hồn phách, nhưng ít nhất cũng phải mấy ngày.

      Mấy ngày, đối với Diệp Thiếu Dương mà , cũng đủ dùng. có thể mượn cơ hội liên thủ với Nhuế Lãnh Ngọc và Tần Phong, đồng loạt tiến công sào, dựa theo kế hoạch hành , bớt tự mạo hiểm lần nữa.

      Có điều tố chất tâm lý của Phùng Tâm Vũ hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với nghĩ, đối mặt với đùa giỡn và khích tướng của Diệp Thiếu Dương, chỉ mực đứng yên nhìn , lạnh lùng : "Ta lấy mạng của ngươi, báo thù cho tiểu oa nhi, nhưng phải bây giờ!".

      Nàng giơ tay lên, lòng bàn tay đột nhiên xuất vòng sáng mông lung, trong đó hé ra khuôn mặt vặn vẹo, toét miệng, phát sinh từng tiếng gào thét thê thảm….

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 73
      Diệp Thiếu Dương nhận ra, lập tức nhăn trán: "Đông Dã, tình nhân của ngươi?"

      Phùng Tâm Vũ cười nhạt: "Cừu nhân của ta, kết cục như thế đấy. Quỷ Sát Trận tuy thua kém mười tám tầng địa ngục nhưng tuyệt đối dễ chịu, bảy mươi năm, liệt hồn của khắc ngừng thống khổ.".

      Tạ Vũ Tình run rẩy thở ra hơi thở, nàng mặc dù biết cái gì là liệt hồn ngừng thống khổ, nhưng nghe khẩu khí của nàng, nhìn thấy gương mặt rên rỉ vặn vẹo đó có biết bao nhiêu đau đớn, bảy mươi năm cực hình giày vò, khắc ngừng thống khổ... Đây là khái niệm gì?

      Diệp Thiếu Dương nhìn Phùng Tâm Vũ, thở dài: "Ta biết của ngươi từng trải qua chuyện gì, ngươi... rất khổ, nhưng chuyện xảy ra thể thay đổi, ta biết có cũng vô ích, nhưng vẫn muốn cho ngươi biết, chỉ cần ngươi buông bỏ chấp niệm, ta có thể siêu độ cho ngươi, thậm chí tự mình đưa ngươi tìm Chuyển Luân Vương, cửa sau, miễn cho ngươi chịu khổ, tức khắc luân hồi.".

      Phùng Tâm Vũ ngưng thần nhìn , trong ánh mắt ra tầng bi thương.

      "Mười năm trước, Đạo Phong cũng từng với ta như vậy, ta chờ , vẫn chờ cho tới hôm nay, cuối cùng lừa ta.".

      Diệp Thiếu Dương khiếp sợ thất sắc, thế mới biết, hóa ra mình đoán sai, Phùng Tâm Vũ nhắc tới Đạo Phong phải là muốn tìm đấu pháp, mà là... chờ thực lời hứa. Diệp Thiếu Dương rốt cuộc hiểu ra, ngày xưa Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ có cố .

      "Ta bị hai nam nhân lừa gạt, ta tin tưởng bất kỳ ai nữa!". Thương cảm trong mắt Phùng Tâm Vũ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là tuyệt vọng và thù hận, cười khanh khách nhìn Diệp Thiếu Dương, phóng vòng sáng của Quỷ Sát Trận thoáng qua mắt , sau đó thu vào: "Nếu như ngươi thất bại, đây là mồ chôn của ngươi, ta giam cầm ngươi... mãi mãi!".

      xong, thân ảnh của nàng càng lúc càng mờ nhạt, từ từ biến mất.

      Diệp Thiếu Dương thở dài tiếng, xoay người với Tạ Vũ Tình: " thôi."
      Hai người đều mang tâm nặng nề, đường được câu nào, chỉ mau chóng quay lại cửa động, chợt Tạ Vũ Tình khẽ lên tiếng: "Thiếu Dương, ngươi suy nghĩ gì thế?"

      Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười cười: "Sao gọi là tên vô lại nữa?".

      Tạ Vũ Tình trừng mắt liếc : "Ngươi còn có tâm trạng đùa giỡn? Lời của Phùng Tâm Vũ ngươi có nghe thấy ? Ngươi sợ sao?".

      "Tôi tiêu diệt biết bao nhiêu lệ quỷ, kẻ nào chẳng muốn bắt tôi để mỗi ngày trình diễn thập đại cực hình thời Mãn Thanh?". Diệp Thiếu Dương nhún vai, trả lời.

      "Thế nhưng Phùng Tâm Vũ rất lợi hại, lẽ nào ngươi chắc chắn đối phó được nàng?"

      " chắc chắn.". Diệp Thiếu Dương trả lời rất thẳng thắn.

      Tạ Vũ Tình nhíu mày: "Vậy sao ta thấy ngươi lo lắng chút nào hết?"

      "Khiếp ắt khí hư, đạo tâm bất ổn, gặp phải quỷ lợi hại, chưa đấu thua. Còn chưa chiến đấu, tôi cho phép mình lo lắng, hiểu chưa?". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Tạ Vũ Tình, thấy biểu tình nàng rất khẩn trương, buồn bực : "Người ta bắt tôi chứ đâu có bắt , lo cái gì?"

      "Ai lo?". Tạ Vũ Tình quay đầu chỗ khác, thèm (nhắc) lại.
      Từ địa đạo trở ra, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người thu dọn đồ đạc, cùng nhau trở về, tất cả mọi người tham lam tận hưởng bầu khí mát mẻ mặt đất, ngực dâng lên cảm giác như vừa mới sống lại.

      "Tên vô lại, tiếp theo nên làm gì?". Tạ Vũ Tình hỏi.

      "Về nghỉ ngơi, sau đó tôi gọi điện thương lượng với Nhuế Lãnh Ngọc chút, nếu có vấn đề gì chuẩn bị quyết chiến, cụ thể làm như thế nào chờ tôi thông báo sau.".

      Diệp Thiếu Dương dặn Tạ Vũ Tình nhất định phải xử lý tốt thi thể của kappa, tạm thời khóa cửa động lại, tránh cho có người lỡ chân vào, chỉ cần bước vào mật đạo thôi phải trả giá bằng cái mạng. Tạ Vũ Tình bảo yên tâm, giám sát bọn họ thực tốt.

      Diệp Thiếu Dương phải quay về ký túc xá lấy ít đồ, bảo Tiểu Mã cùng , cả hai đường tắt về trường học.

      "Tiểu Diệp tử, về ký túc xá nhớ tắm rửa.". Tiểu Mã gãi đầu: "Cậu trông như... cục than ấy!"

      Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, toàn thân mình dưới đều là tro đen, quần áo cũng thủng lỗ chỗ, rách tơi tả, trừng mắt nhìn Tiểu Mã, oán giận : "Tất cả đều tại cậu hại đời!"

      Họ trở về ngay lúc tan trường, trong sân trường tràn ngập người qua lại, Diệp Thiếu Dương trong đám người, cảm giác như tất cả đều nhìn mình, mặt khỏi nóng lên, thấp giọng chửi bới Tiểu Mã.

      Tiểu Mã nhếch miệng cười: "Yên tâm, bây giờ mặt cậu toàn là tro, ai nhận ra cậu đâu, cậu lo quá làm gì!".

      Vừa dứt lời, phía sau truyền tới giọng nam phách lối như phản bác quan điểm của Tiểu Mã: "Diệp Thiếu Dương!"

      Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, người ngồi xe máy từ đám người phóng tới, phía sau là mười mấy nam sinh đứng thành hàng chỉnh tề, dưới chỉ huy của nam thanh niên motor, ai nấy đều khí thế hung hăng bước tới, nhìn qua rất giống bang phái xã hội đen, vừa qua, tất cả mọi người đều né ra chỗ khác, sợ rước lấy phiền toái.

      " xong rồi, là Trần Kiến Ba!". Tiểu Mã thấp giọng kêu lên, khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Nhất định là tìm cậu báo thù, nhiều người như vậy, có nên chạy trốn ?"

      "Chạy đàng nào, người ta chạy motor kìa. Nhìn rồi hãy !".

      Xe máy vừa chạy đến cách Diệp Thiếu Dương hơn mười mét dừng lại, Trần Kiến Ba thể tư thế rất tàn khốc, quan sát dưới Diệp Thiếu Dương, cười : "Tao bảo làm thế nào mà mấy ngày nay tìm thấy mày, hóa ra là mày khuân vác, nhìn bộ dạng của mày , làm ảnh hưởng đến hình tượng của trường học như vậy, cảm thấy mất mặt sao?"

      Nghe xong, mười mấy tên tiểu đệ phía sau bỗng chốc cười rộ lên, xung quanh cũng có người hùa theo cười.

      Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, làm động tác tìm người.

      Trần Kiến Ba khinh miệt : "Mày tìm cái gì, tìm người giúp đỡ ư?"

      " !". Diệp Thiếu Dương cười khì khì: "Tôi tìm giúp cậu bạn nhảy ngày hôm trước, hôm nay thấy cậu ta đâu, làm thiếp của cậu rồi hả? "

      Chỉ câu mà làm đám quần chúng vây quanh còn cười to hơn.

      Vẻ mặt Trần Kiến Ba lúc đỏ lúc trắng, chuyện khiêu vũ lần trước làm mất hết mặt mũi ở trường học, trong lòng vô cùng đau nhức tê tái, mỗi lần nhớ lại chỉ muốn đập đầu chết mẹ cho xong, tuy rằng hiểu căn nguyên cho lắm, nhưng kết luận là Diệp Thiếu Dương giở trò, cho nên gần đây liên tiếp dẫn người đến mai phục tại ký túc xá chờ Diệp Thiếu Dương. thể thế trận lớn như vậy cũng chỉ vì muốn tìm lại mặt mũi, để mọi người quên chuyện nhục nhã của ngày hôm trước.

      "Đừng nhiều lời, Diệp Thiếu Dương, hôm nay mày đắc tội với Trần thiếu gia tao, bây giờ có quỳ xuống đất xin tha thứ cũng trễ!"

      Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua hàng người phía sau , nghiêm túc : "Mấy người các cậu đánh lại tôi đâu!"

      Trần Kiến Ba cười ha ha: "Xạo hả mậy, bao nhiêu thằng đây cũng đủ chôn sống mày rồi!"
      Diệp Thiếu Dương vẫn khuyên nhủ: "Cậu đơn giản chỉ muốn đánh nhau để tìm lại mặt mũi, nhưng tôi lại thể đánh trả, đến lúc đó tôi đánh bại mấy người các cậu, cậu phải còn mất mặt hơn sao?"

      câu ra làm Trần Kiến Ba và đám đệ tử đều cười sằng sặc. Đến cả quần chúng đứng xem cũng lắc đầu liên tục, nhìn cái người thân tro đen, dáng vẻ quê mùa, ăn mặc như mấy tên đào đá, lại còn cứng mồm cãi lại, chỉ sợ bị bọn chúng đánh cho tơi bời.

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Trần Kiến Ba: "Tôi chỉ muốn tốt cho các cậu thôi, các cậu đánh lại tôi!".

      Trần Kiến Ba bật cười, giơ tay ra, uy phong lẫm liệt : "Đánh, đánh nó cho tao!"

      Mười mấy người lập tức bước tới gần Diệp Thiếu Dương, cả đám xoa xoa tay, cười gằn, dùng biểu tình như quan sát con mồi nhìn Diệp Thiếu Dương. Quần chúng liền tản ra xung quanh, để lộ bãi đất trống, chờ xem náo nhiệt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :