1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 64
      "Khoan , Quỷ Mẫu La Sát là gì?". Tiểu Mã hỏi.

      "Hình thái tiến hóa của quỷ thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Lợi hại hơn quỷ thi, chỉ có nữ nhân ngũ hành năm sinh thuộc hệ Mộc mới có cơ hội tu thành, mấy trăm năm mới xuất con, Phùng Tâm Vũ vừa đủ điều kiện thích hợp, lại có đại cơ duyên, vạn nhất tu thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy vui lắm, đến sư phụ tôi cũng gánh nổi!”. xong quay đầu lại nhìn bạch y nhân: " tiếp !".

      Bạch y nhân : "Ông nội Nhuế Lãnh Ngọc đến Ngũ Đài Sơn thỉnh Thành Vân pháp sư đại chiến với bọn chúng trận, phong ấn lại sào, cũng phong ấn luôn tam hồn nguyên thần của Phùng Tâm Vũ bên dưới, đến nay vẫn chưa ra được!".
      Diệp Thiếu Dương nghe thấy kinh hãi thôi, hỏi: "Quỷ ảnh làm thế vì mục đích gì?"

      "Khiến Phùng Tâm Vũ trở nên mạnh mẽ hơn, tùy nó sử dụng, về phần để làm gì ta cũng , bởi vì quỷ ảnh chết.".

      " chết?". Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thốt lên.

      "Bị Thành Vân pháp sư tiêu diệt?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
      Bạch y nhân lắc đầu: "Lại , Thành Vân pháp sư cũng chống nổi, lấy địch hai, hỏa thiêu thân thể thành Xá Lợi Tử phụ trợ Kim Cang Phục Ma Ấn, cố gắng đánh Phùng Tâm Vũ trở lại sào, đến quỷ ảnh cũng trọng thương. Quỷ ảnh tu dưỡng vài thập niên, sau đó khôi phục lại tu vi, phóng thích Phùng Tâm Vũ, kết quả nó cũng rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa gặp phải Đạo Phong hạ sơn, đại chiến hồi, quỷ ảnh bị Đạo Phong tiêu diệt..."

      Tiểu Mã nghe đến đó, vui đến mức đấm vào giường cười ha hả.

      "Tà linh này nhọ cmn nồi, già bị người đánh, tu dưỡng vài thập niên, vừa mới ló đầu lại bị đánh chết, ha ha, đáng đời!".

      "Cái này gọi là ma cao thước, đạo cao trượng.". Diệp Thiếu Dương .

      Tiểu Mã cau mày: "Sao tôi nghe người ta bảo ‘đạo cao thước, ma cao mười trượng’ mới đúng?"

      "Cái gì, đứa nào ma cao mười trượng?". Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi bạch y nhân: "Đạo Phong sư huynh vì sao tiêu diệt luôn Phùng Tâm Vũ?"

      Bạch y nhân cười cười: "Người có khả năng chém giết quỷ ảnh rất hiếm, ngươi cho là Đạo Phong mạnh bao nhiêu?"

      "Cũng mạnh lắm!". Diệp Thiếu Dương : " lớn hơn ta vài tuổi, cho nên chỉ mạnh hơn ta chút!"
      "Vậy được rồi, trận chiến năm ấy ta cũng có tham dự, chúng ta hai đấu hai, sau đó quỷ ảnh bị tiêu diệt, ba người chúng ta đều trọng thương, Đạo Phong... lại lần nữa phong ấn Phùng Tâm Vũ vào sào, sau đó Tứ Xuyên, trở về nữa!".

      Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, ra Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ từng đại chiến với nhau, chả trách lần trước nhìn thấy Phùng Tâm Vũ, câu đầu tiên của nàng là hỏi Đạo Phong ở đâu, 80% nàng cảm giác mình tu luyện được vài chục năm, lợi hại hơn, muốn cùng đấu lại, trả thù năm đó bị phong ấn.

      Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến, dường như có gì đó sai sai, thế nhưng còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, bèn hỏi bạch y nhân: "Ngươi biết Đạo Phong Tứ Xuyên để làm gì ?"

      Bạch y nhân lắc đầu: " biết, ta đến Tứ Xuyên rất nhiều lần để tìm nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, mất tích luôn rồi!".

      Diệp Thiếu Dương nhún vai, hỏi nữa.

      "Còn lão Nhuế kia, sau đó thế nào?".

      "Lão Nhuế?". Bạch y nhân nhíu mày: "Ngươi Nhuế tiên sinh? Nhuế tiên sinh bị người Nhật Bản dùng xong giết chết, về chuyện của ông ấy, ngày mai các ngươi tự hỏi Nhuế tiểu thư !".

      Diệp Thiếu Dương : "Vậy ngươi thử kể chuyện của mình chút, vì sao những việc phát sinh năm đó ngươi lại biết ràng như vậy?"

      Bạch y nhân : "Gọi ta là Tần Phong, ta là người triều Tống, à , phải là ta sống ở triều Tống, đến từ bức họa của Chu Duệ đại sư, ngươi cũng biết, ta là người trong tranh.".

      Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn đối phương, mẹ nó, người triều Tống, cứ coi như là người triều đại cuối cùng Nam Tống , sống đến ngày hôm nay cũng phải hơn nghìn tuổi! Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chả trách y làm kinh động Chuông Kinh Hồn, tùy ý tiến nhập vào trong mộng.

      "Ngươi vừa bảo... Chu Duệ? Chu Duệ là ai?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, triều Tống chỉ biết mỗi Tô Đông Pha.

      Tần Phong giải thích, tiếp: "Ta được đại sư dùng máu của mình trộn lẫn với mực tranh để vẽ nên, như vậy nhân vật vẽ ra chân hơn, cũng có linh tính. Bức họa của ta được đại sư tặng cho hòa thượng bằng hữu treo ở thiện phòng, mỗi ngày đều nghe tụng kinh gõ mõ, hai mươi năm sau, ta thông linh.".

      "Lúc ta du đãng mấy trăm năm, cũng tu luyện mấy trăm năm, gặp được khiến ta động tâm, nàng là tiểu thư khuê các, con của quan lại, tướng mạo xuất chúng, tài hoa có hai..."

      "Dừng, tình tiết liên quan gì hết, ngắn gọn !”. Những cố tài tử giai nhân đại khái cũng na ná nhau, Diệp Thiếu Dương chỉ có hứng thú nghe những điều mới lạ.

      Tần Phong giận dữ nhìn , kể tiếp: "Nàng vì ta, cả đời lấy chồng, sau khi mất cũng đến ty báo cáo, chúng ta ở bên cạnh nhau suốt hai trăm năm, sau đó gặp hòa thượng của Kim Sơn Tự, chúng ta phải là đối thủ, nàng bị thu phục, áp giải đến ty, ta chỉ còn lại hơi thở liều mạng trốn thoát. Nàng ở ty thụ lục đạo luân hồi, trải qua hai trăm năm, rốt cuộc cũng đầu thai, ta dựa vào ấn ký năm đó tìm được nàng, tên gọi Trần Lâm.".

      Tiểu Mã theo bản năng lấy ra bóp tiền, lẩm bẩm : "Là ấy..."

      Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra ý niệm tà ác, may mà Trần Lâm đầu thai thành nữ, nếu ...

      "Vốn dĩ chúng ta có thể nối lại tiền duyên, chỉ là ngờ, nàng bị Phùng Tâm Vũ làm hại.".

      "Cái gì, Trần Lâm bị nàng ta hại chết?". Tiểu Mã lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, bảo cậu đừng chen lời, im lặng nghe Tần Phong tiếp.

      "Trước ta cho các ngươi vào mộng đều là những thứ ta tận mắt nhìn thấy, làm tà linh, ta còn có tinh thần trọng nghĩa, ta thử ngăn cản quỷ ảnh, thế nhưng phải là đối thủ của nó, có biện pháp nào khác. Mãi về sau ta quen biết Đạo Phong, liên thủ với , mới có chút khẩu khí!”.

      "Ta đợi đến khi Tiểu Vân, cũng chính là Trần Lâm đầu thai, nhìn nàng lớn lên, bước vào Học Viện Ngoại Ngữ, hao tâm tổn sức, trải qua bao nhiêu trắc trở mới khiến nàng nhớ lại chuyện tình kiếp trước, kết quả... Phùng Tâm Vũ thấy ta và Đạo Phong ngày xưa đối phó với nàng, ghi hận trong lòng, lợi dụng lúc ta chú ý, sử dụng luồng hồn phách giết chết nàng ấy!".

      đến đây, ánh mắt của y trở nên bi thương gì sánh được: "Hồn phách Trần Lâm bị nàng ta giam giữ trong sào, biết tại sao vẫn diệt hồn, ta có thể cảm nhận được tồn tại của nàng ấy, vài lần đến cứu nàng đều thất bại."

      Diệp Thiếu Dương thất kinh, : "Với tu vi của ngươi vẫn cứu được nàng?"

      Tần Phong : "Lệ quỷ và tà linh trong sào rất nhiều, hơn nữa phía dưới khí quá nặng, thực lực Phùng Tâm Vũ lại hồi phục ít, ta phải là đối thủ, ta nghĩ người duy nhất có thể giúp ta là Đạo Phong, vì thế ta Tứ Xuyên tìm rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, đành phải quay về Thạch Thành đợi, gần đây nhất ta gặp Nhuế tiểu thư, biết được gia thế của nàng, quyết định hợp tác với nàng.".

      đến đây y nhìn thoáng qua Tiểu Mã: "Ta biết người cậu ấy có ảnh của Trần Lâm, ngày đó vốn định tiến vào ảnh chụp để gặp ảo giác của nàng chút, xoa dịu nhớ nhung trong lòng, kết quả, ta gặp phải ngươi.".

      Diệp Thiếu Dương lên tiếng, chờ y hết.

      Tần Phong : " người ngươi có khí tức giống hệt Đạo Phong, lúc đó ta liền đoán được, ngươi là người của Mao Sơn, cho nên ta để cho hai ngươi vào giấc mộng, khảo nghiệm xem ngươi có cách nào phá giải hay ."…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 65
      Diệp Thiếu Dương nghe thấy liền hiểu ngay: "Ngươi muốn ta giúp ngươi, cứu hồn phách của vợ ngươi ra?"

      "Là tình nhân, phải vợ. Chúng ta chưa lập gia đình.".

      Tình nhân... Diệp Thiếu Dương mỉm cười đen tối, tiểu tử này tuy rằng miệng ăn linh tinh, thế nhưng thực tế y cũng là người ngây ngô, ít ra y biết từ "Tình nhân" có ý nghĩa gì.

      Tần Phong : "Ta thử hai ngươi vài lần, sau đó ngươi bắt đầu điều tra ký túc xá, ta cũng thân, chỉ đứng bên ngoài xem ngươi điều tra, coi như là khảo nghiệm thực lực của ngươi, thời điểm thích hợp mới lộ diện giúp đỡ.".

      "Giúp đỡ ta?". Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn y: "Ngươi giúp ta cái gì?"

      "Chiều hôm qua, ngươi ở sơn cốc độ hóa thi thể của Phùng Tâm Vũ, có biết vì sao nàng tới ?"

      Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hiểu ngay, cả giận : " ra là tiểu tử ngươi giở trò quỷ!"

      Tần Phong lườm cái, nhàn nhạt : "Ta lớn hơn ngươi nghìn tuổi, ngươi gọi ông tổ thôi, chớ có sỉ nhục tuổi của ta”..
      "Ngươi cũng phải, trách oan rồi!". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Thế nhưng mục đích của ta là dẫn dụ thất phách của nàng tới để tiêu diệt, ngươi giống như giúp đỡ nàng!”.

      Tần Phong hừ tiếng: "Phùng Tâm Vũ và quỷ nhi, ngươi tuyệt đối phải là đối thủ. Quỷ nhi vốn là con rối được quỷ ảnh tìm thấy trong viện, bởi vì trường kỳ hấp thu khí, trở thành tà linh, lại hợp táng cùng thi thể Phùng Tâm Vũ, tu luyện lâu, cũng rất khó đối phó. Sở dĩ ta ngăn chặn thất phách của Phùng Tâm Vũ, là để cho ngươi tiêu diệt từng người!”.

      Nghe thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay với Tần Phong: "Đa tạ."

      Tần Phong : "Ta vòng vo, chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt sào, ngươi kiếm đức, ta cứu tình nhân, song phương đều có lợi, thế nào?"

      Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, y cùng phe với Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như hợp tác với y, Nhuế Lãnh Ngọc cũng hợp tác với mình. Thế nhưng mượn tà linh hỗ trợ, tiêu diệt lệ quỷ và tà linh khác... nghe có vẻ được tự nhiên lắm?

      Càng nghĩ, Diệp Thiếu Dương càng hạ quyết tâm, : "Ta từ chối hợp tác với ngươi, ta giống với Nhuế Lãnh Ngọc, chúng ta là người Đạo gia truyền thống, gặp quỷ bắt quỷ, gặp hàng , ta bắt ngươi là tốt rồi, còn muốn ta hợp tác với ngươi, quên !".

      Tần Phong : "Vì sao Đạo Phong hợp tác với ta, còn ngươi ?"

      " bị trục xuất ra khỏi sư môn!". Diệp Thiếu Dương hắng giọng cái, làm ra vẻ đại nghĩa đạo mạo, khí phách : "Ta là đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, ta thể hợp tác với tà linh.".

      Tần Phong đột nhiên cười cười: "Ngươi có muốn kết bạn với Nhuế tiểu thư ?"
      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Ta..."

      " !”.

      "Khụ khụ, mắc mớ gì tới ngươi?"

      Tần Phong vươn ngón tay: "Ta chỉ cần với nàng chuyện, đảm bảo cả cuộc đời này nàng để ý đến ngươi. Có nhớ lúc ta tới tìm ngươi, ngươi mơ thấy gì ?”

      Diệp Thiếu Dương nghe như sét đánh ngang tai, nếu để cho Nhuế Lãnh Ngọc biết mình xem nàng là đối tượng trong mộng xuân, đồng thời còn chủ động quyến rũ... Đoán chừng bị nàng dán mác cặn bã, cho vào blacklist, cả đời đừng mong hy vọng.

      "Gì chứ?". Diệp Thiếu Dương bóp bóp huyệt Thái Dương: "Ta trước, quy tắc là quy tắc, nhưng quy tắc cũng nằm ngoài tình người, ta cũng phải kẻ ngu ngốc, từ chối lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác, tự tìm cái chết mình, hừ hừ, ngươi có phải ? Mà chuyện ngươi bảo lúc trước... Ây dà, ta quên rồi, ngươi cũng nhớ , có đúng ?"

      Tần Phong im lặng lắc đầu: "Da mặt ngươi còn dày hơn cả sư huynh ngươi. Trẻ dễ dạy, chuyện lúc trước, chắc ta nhớ !”.

      Diệp Thiếu Dương : "Tốt, hợp tác xong!"

      Tiểu Mã đứng bên cạnh nghe lùng bùng lỗ tai, buồn bực : "Cái quái gì thế này, cậu nằm mơ có liên quan gì đến Nhuế nữ thần, tiểu Diệp tử, sao cậu đổi thái độ nhanh vậy?"

      Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy mặt nóng rát, coi như nghe thấy gì hết.

      Tần Phong cười cười bước ra ngoài cửa, bỏ lại câu: "Nhiệm vụ hoàn thành, ta thông báo cho Nhuế tiểu thư tiếng, ngày mai bảo nàng liên hệ với ngươi.”.

      "Chờ chút!". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đồng thanh kêu lên, sau đó nhìn nhau.

      "Cậu có chuyện gì?". Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu mã.

      Tiểu Mã gãi đầu cái: "Cậu trước !”.

      Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu với Tần Phong: "Nửa đêm ngươi tìm người ta, có thích hợp ?"

      "Yên tâm , ta có biện pháp của ta, tự tiện xông vào mộng của ấy đâu!". Tần Phong lời hai ý nghĩa, dời ánh mắt sang phía Tiểu Mã: "Ngươi có chuyện gì?"

      Tiểu Mã tới trước mặt y, lấy ra từ trong bóp tấm ảnh của Trần Lâm, thoáng nhìn, đưa cho Tần Phong: "Tặng cho ngươi, ngươi giữ tốt hơn!”.

      Tần Phong : "Ngươi giữ cũng sao, dù ngươi có thích nàng ấy, nàng cũng thích ngươi đâu!".

      "Có cần đả kích ta vậy ?". Tiểu Mã tức giận nhìn y, khổ sở cười cười: "Bỏ , ta cũng chỉ thích ấy năm, ngươi thích ấy hơn nghìn năm, nghe xong cố của các ngươi, ta cũng còn gì để , ta giúp ngươi cứu được hồn phách của Trần Lâm.".

      "Đa tạ.". Tần Phong tiếp nhận ảnh chụp, tán thưởng: "Ngươi cũng là người chí tình, tương lai nếu có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần là được!".

      "Hề hề, đúng là có chút chuyện.". Tiểu Mã đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng : "Là vầy, ngươi phải có thể tạo ra mộng sao, có thể giúp ta tạo giấc mộng mà chỉ có ta và giáo Thương được ... Nếu thấy khó quá đổi mỹ nhân khác cũng được, ta cung cấp ảnh chụp!".

      Tần Phong suýt chút nữa té ngã, bất đắc dĩ cảm thán, vừa mới khen cậu ta chí tình, cậu ta thay đổi thái độ? Tần Phong cảm giác mặt hơi tê buốt, giận dữ rời .

      Tiểu Mã phiền muộn leo lên giường, chui vào trong chăn, thở dài : "Aizzz, người ta nể tình, đành phải tự mình tạo mộng vậy!”.

      Diệp Thiếu Dương cười : "Cậu chớ giả bộ, cậu cố ý như vậy là vì muốn để cho y nghĩ cậu vẫn còn thích Trần Lâm, có đúng ? Cậu vẫn luôn giữ ảnh của người ta trong bóp, thế lên điều gì, còn phải hỏi sao?".

      "Đệt, tôi sớm quên rồi, chỉ tại suy nghĩ chuyện kia có được hay thôi!". Tiểu Mã mạnh miệng chống chế.
      Diệp Thiếu Dương trêu cậu nữa, đóng cửa tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ, chợt nghe tiếng Tiểu Mã lẩm bẩm: "Tôi vẫn hoài nghi Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, ngờ là . Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải cứu được hồn phách của ấy!".

      Diệp Thiếu Dương "Ừ" tiếng, lấy gối trùm đầu, dự định ngủ, đột nhiên cảm giác giường rung lắc, rất có tiết tấu, chẳng lẽ... Tiểu Mã làm chuyện bậy bạ?

      "Mẹ, cậu làm gì thế?". Diệp Thiếu Dương kéo chăn ra, nhất thời giật mình, Tiểu Mã làm chuyện gì bậy bạ, mà là... khóc, lệ rơi đầy mặt.

      Tiểu Mã nhanh chóng lấy tay dụi mắt, khàn khàn rằng: “ có gì, bụi bay vào mắt, khó chịu thôi!".

      giường cũng có bụi? Cậu nhắm mắt lại ngủ mà nó còn bay vào mắt? Đúng là thánh viện cớ, bất quá Diệp Thiếu Dương cũng vạch trần, nằm xuống : "Ngủ !".

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 66
      Ngủ mạch đến khi mặt trời lên cao, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh giấc, nhớ lại, hình như mình tiếp tục mộng xuân, nhìn thoáng qua điện thoại di động, có tin nhắn ngắn vừa gửi tới, là của Nhuế Lãnh Ngọc: Chín giờ rưỡi, ta ở quán rượu Nhã Lan trong thành đợi ngươi.

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, dự cảm có chuyện gì đó lành, tắt tin nhắn, nhìn đồng hồ: Mười giờ hai mươi ba phút...

      "Chết mẹ rồi!". Diệp Thiếu Dương từ giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc quần áo, Tiểu Mã liếc đôi mắt sưng húp như hai trái hồng đào, buồn bực nhìn : "Vụ gì?"

      "Có hẹn, trễ giờ!". Diệp Thiếu Dương mặc quần áo xong, càng nghĩ càng phiền, hẹn mình sao gọi điện thoại trước, chỉ gửi tin nhắn, gửi xong thôi, mà chờ mình thấy cũng biết gọi điện thoại, hoặc gửi thêm vài cái tin nhắn nữa? Nàng nghĩ nàng là ai, bất quá vì nàng là mỹ nữ, cho nên bỏ qua cho nàng.
      Tiểu Mã ngáp cái, nằm xuống ngủ tiếp, : "Trễ rồi còn gấp làm gì, cứ từ từ , tôi ngủ tiếp đây!".

      Diệp Thiếu Dương hừ tiếng, nghĩ thầm tôi vốn cũng muốn dẫn cậu .

      "Này, cậu sao chứ?". Trước khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi người giường.
      Tiểu Mã che đầu, buồn ngủ : "Hồi máu sống lại, cho cậu biết, miễn bàn chuyện trước đây!".

      Diệp Thiếu Dương ra khỏi cửa, đón xe taxi, cho tài xế biết địa chỉ của quán rượu Nhã Lan, kết quả tài xế chẳng biết ở đâu, Diệp Thiếu Dương cũng biết quán nằm ở đâu, lấy điện thoại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, bắt máy, đành phải bảo tài xế chạy vòng vòng trong thành tìm, cuối cùng cũng tìm được.

      Quán rượu Nhã Lan lớn, nhìn bề ngoài trông rất đặc sắc, cửa chính là loại cửa cuốn chỉ dùng gỗ thô kết hợp với chai bia để trang trí, chỉ khép phân nửa, Diệp Thiếu Dương khom lưng vào, liếc mắt nhìn xung quanh, nhất thời tinh thần chấn động:

      Nhuế Lãnh Ngọc ngồi băng ghế dài cạnh cửa sổ, hôm nay nàng mặc trang phục thoải mái: Áo thun mỏng màu vàng nhạt, quần jean màu xanh trời, mang giày thể thao, khác hẳn với người mặc trang phục bó sát ngày hôm qua, duy chỉ có khí chất là vẫn kiêu ngạo, thể với tới.

      Cả quầy rượu chỉ có mỗi mình nàng, có thu ngân hay bartender nào.

      "Xin lỗi xin lỗi, tới muộn, ngờ còn ở đây!". Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàng ghế sa lon đối diện, luôn miệng xin lỗi. Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc thèm liếc , chỉ lắc lắc ly thủy tinh có chứa loại chất lỏng màu đỏ bên trong, đưa lên miệng hớp ngụm.

      "Đừng uống máu đó nhé?"

      Nhuế Lãnh Ngọc suýt chút nữa phun ra ngoài, trừng mắt liếc , Diệp Thiếu Dương cười hì hì: "Sáng sớm chạy đến quán rượu làm gì, ngay cả thu ngân cũng có, hình như nơi này kinh doanh?"

      "Cũng bởi vì có ai nên mới đến đây!". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: "Quán rượu này của bạn ta, lúc có chuyện gì làm, ta đến đây ngồi lát."

      "Nam?". Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương.
      Nhuế Lãnh Ngọc liếc , thèm trả lời, thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua Tần Phong đến tìm ngươi, ngươi chắc biết hết rồi nhỉ?".

      Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Chỉ có cố nhà nhiều lắm!".

      " giờ ngươi cần thiết phải biết.". Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ có thể cho ngươi biết, muốn phong ấn ký túc xá, chỉ có đường, là hai đường. đường nằm trong ký túc xá, đường còn lại là thông đạo ở tháp nước đối diện ký túc xá. Nơi đó thực tế là công ngầm, phía dưới có thông đạo vào kho khí giới, năm xưa Thành Vân pháp sư phong ấn bên trong ký túc xá trước, sau đó mới dùng Đạt Ma thiền trượng phong ấn chỗ kia!".

      Diệp Thiếu Dương cười : "Lũ quỷ Nhật thông minh, biết làm hai đường, tránh bị người ta bắt được cái đuôi, đáng tiếc chúng mời nhầm ông nội của , kho khí giới dùng , nhiều người chết như vậy, ông nội rất giỏi!".

      "Ta cho ngươi biết chuyện này, phải là để cho ngươi vuốt mông ngựa!". Nhuế Lãnh Ngọc chút khách khí vạch trần : "Hôm qua ngươi đúng, dùng Mao Sơn Định Hồn Thuật dẫn dụ hồn phách Phùng Tâm Vũ tới, đấu pháp với nàng, bất quá có vấn đề, chẳng ai biết trong sào có bao nhiêu lệ quỷ và tà linh, vạn nhất quá đông sau khi mở phong ấn, chúng ta ứng phó nổi, nếu để bọn chúng chạy ra ngoài phiền phức lớn.".

      Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên hiểu được, : "Ý là, chúng ta phải vào từ lối kia?"

      "Đúng, thông đạo phía dưới ắt hẳn rất hẹp, thuận tiện bày binh bố trận, ngươi là đệ tử Mao Sơn, những việc ấy là sở trường của ngươi. Đến lúc đó ngươi bày trận xong, mở phong ấn, dẫn dụ hết tất cả lệ quỷ và tà linh vào trận pháp, dễ đối phó hơn là bày trận trong ký túc xá.".

      Diệp Thiếu Dương gãi đầu cái, : "Ý này cũng được, có điều tôi phải xem địa hình trước rồi mới xác định dùng trận gì.".

      "Cho ngươi biết chỗ thôi, tự xem !"

      " ?". Diệp Thiếu Dương chợt thất vọng.

      "Ta muốn tìm Quách sư huynh của ngươi để chế tạo số pháp khí, đến lúc đó dùng, hơn nữa chuyện này là ông nội ta truyền xuống, ta cũng chưa từng qua!". Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn : "Bất quá đừng trách ta nhắc nhở, cha ta từng qua đó lần, rằng bên trong có huyết trì, biết giam giữ tà vật gì, ông dám vào.".

      Diệp Thiếu Dương thờ ơ mỉm cười: "Tà vật? Thi vương hay là lệ quỷ? Ngay cả Phùng Tâm Vũ tôi còn sợ, còn sợ nó ư?"

      Nhuế Lãnh Ngọc hừ tiếng: "Năm đó pháp lực của cha ta cũng rất mạnh, ông còn dám , chắc chắn bên trong phải là thứ tầm thường. Ngươi đừng chết dưới đó nhé, ai nhặt xác cho ngươi đâu!".

      xong nàng đặt chén rượu xuống, đứng dậy bảo: " thôi, ở đây buổi sáng kinh doanh.".

      Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng nàng, bước tới cửa, dò xét : " chào hỏi bạn trai của à?"

      Nhuế Lãnh Ngọc liếc : "Ai quán này của bạn trai ta?"

      " phải sao? Vậy bạn trai đâu?"

      Nhuế Lãnh Ngọc quả nhiên sập bẫy, trừng mắt : "Ta chưa có bạn trai.".

      Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch, trong bụng cười vô cùng khoái chí.

      Nhuế Lãnh Ngọc lái chiếc Audi A4 màu đỏ khỏi, Diệp Thiếu Dương nhìn theo ô tô, lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho lão Quách, kêu y theo mình tới tháp nước, đột nhiên nhớ ra, Nhuế Lãnh Ngọc từng muốn tìm y chế tạo số pháp khí, trong lòng khỏi có chút ghen tỵ.

      Hết cách, thể làm gì khác hơn là làm đại hiệp độc hành. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Mã, kêu cậu ta xách túi của mình tới, sau đó đón xe đến Học Viện Ngoại Ngữ, đứng trước cổng đợi hồi, Tiểu Mã chạy tới, hai người cùng vào chung.

      đường, Diệp Thiếu Dương đơn giản mục đích của chuyến , Tiểu Mã nghe xong, chợt nhíu mày: "Huyết trì đó rốt cuộc có chứa vật gì?"

      " biết, nghe Nhuế Lãnh Ngọc vậy, chỉ sợ khó lường."
      Tiểu Mã vỗ vỗ vai , cười : "Hãy chiến đấu như những người đàn ông!".

      tới khu nhà cũ, hai người nhìn thấy tháp nước ở phía xa xa, Diệp Thiếu Dương liếc mắt cái, tháp nước cách ký túc xá SỐ 4 đại khái khoảng 50 mét, vậy thông đạo phía dưới chắc chắn cũng dài như vậy.

      Năm mươi mét, cũng đủ bày binh bố trận.

      Ngẩng đầu nhìn, tháp nước cao khoảng 5 6 tầng lầu, tọa vững bên hông hồ nhân tạo. Bên ngoài là tường gạch đỏ, có cửa sổ hình vòm, Diệp Thiếu Dương suy đoán, 80% nơi này là dùng để quan sát tình hình khu vực xung quanh.

      Hai người vòng quanh tháp nước, phát ra có cánh cửa hình vòm bị gạch che kín, trừ nó ra còn chỗ nào vào được nữa.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 67
      Tiểu Mã chỉ vào đỉnh cửa sổ, rằng: "Có thể vào từ đường đó, cậu leo lên được ?"

      "Bớt nhảm, tôi đâu phải Spider-Man."

      "Ai ui, cậu sống núi mà cũng biết Spider-Man?"

      Diệp Thiếu Dương rảnh chuyện tào lao với cậu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Minh, kể đơn giản tình huống và cầu của mình, Lưu Minh thoáng trầm giọng: "Tháp nước là công trình trước giải phóng, là văn vật do Cục Văn Hóa quản lý, chúng ta tự ý đập chỉ sợ gây phiền phức. Nếu ngài sốt ruột, tôi giúp ngài chuyện với Cục Văn Hóa!”.
      "Quên , tôi rất gấp.". Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu, liền gọi cho Tạ Vũ Tình, sơ qua tình huống, Tạ Vũ Tình phản ứng rất nhanh: "Đập , ngươi chờ đó, ta dẫn người tới đập.".

      Đợi tới hai mươi phút, Tạ Vũ Tình dẫn theo hai cảnh sát cầm búa đến đập tường.

      "Cửa này à?". Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương, sau khi xác nhận liền quay đầu dặn hai cảnh sát: "Đập ngay, dùng sức đập nát nó cho ta!"

      Diệp Thiếu Dương thoáng lo lắng, ngăn cản nàng: "Đập hả, lỡ có người bảo chúng ta phá hỏng văn vật sao?"

      Tạ Vũ Tình đảo mắt: "Cảnh sát phá án, còn quản cái gì là văn vật với văn vật, bọn chúng có ngon đến đây, dám đụng tới cọng lông của ta, ta đập chúng nó luôn!".

      Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên: "Trâu dữ!".

      Mười phút sau, tường bị đập lỗ hổng, đủ để người chui vào, Diệp Thiếu Dương kiểm tra hành lý, quay đầu lại phân phó: "Phía dưới có thể gặp nguy hiểm, các người đứng chờ bên ngoài.". xong nhanh chóng vào.

      Trong tháp nước có nguồn sáng, tối đến nỗi thấy năm ngón tay. Diệp Thiếu Dương đứng lại, định đốt đèn, đột nhiên có luồng ánh sáng từ đằng sau chiếu tới, nhìn lại, là Tạ Vũ Tình.

      "Ta xuống chung với ngươi!". Tạ Vũ Tình .

      " sợ?"

      "Có tên vô lại ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì!".

      Diệp Thiếu Dương cười đen tối, ánh mắt quét tới người nàng: "Hắc hắc, sợ tôi xé quần áo của giống như lần trước sao?"

      Tạ Vũ Tình đá cước vào mông : "Ngươi đàng hoàng cho ta, dám đùa giỡn lưu manh, ta đập chết ngươi!"

      Diệp Thiếu Dương xoa xoa cái mông: " tắt đèn pin , đồ chơi này chỉ có thể chiếu được bên, hai bên trái phải có vẻ còn tối hơn!".
      Tắt đèn pin, Diệp Thiếu Dương thắp Trường Minh Chúc, bảo Tạ Vũ Tình giúp mình cầm, rút ra Đào Mộc Kiếm, thận trọng xuống. Tại nơi xa lạ, cũng dám vọng động khinh thường, huống hồ Nhuế Lãnh Ngọc từng , phía dưới còn có vật dị, cẩn thận chút vẫn hơn.

      Dưới chân là cầu thang xoắn ốc bằng xi măng ôm lấy cây cột hình trụ, bên trong là bộ phận chính của tháp nước. Cầu thang dốc lắm, hơn mười mét đột nhiên có bóng trắng từ chỗ cua quẹo nhào lên, Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, đâm kiếm vào người nó, “vật” đó hú lên quái dị, hóa thành tinh phách bay ra ngoài.

      "Là quỷ sao?". Tạ Vũ Tình run sợ hỏi.

      "Đương nhiên, những chỗ thấy ánh mặt trời, có quỷ là chuyện bình thường, chỉ là liên quan đến sào.".

      Càng về phía trước, Diệp Thiếu Dương càng cảm giác cánh tay bị Tạ Vũ Tình bám chặt hơn, gần như ôm lấy, có thể cảm nhận được mùi hương nhàng người nàng, hơi thở như hoa lan quẩn quanh gáy .

      Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại.

      "Chuyện gì xảy ra?". Tạ Vũ Tình lập tức ôm chặt cánh tay của , khẩn trương hỏi.

      " có chuyện gì, cảm thấy lâng lâng, muốn cùng tiếp xúc thân mật chút, có thấy hãnh diện ?"

      Tạ Vũ Tình nhéo tay cái: "Có biết đây là chỗ nào ? Lại còn muốn những thứ như vậy!”.

      Diệp Thiếu Dương xoa xoa cánh tay, : "Vậy đổi chỗ khác nhé?"

      Tạ Vũ Tình lại nhéo cái, lần này còn mạnh hơn, Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, bực bội tiếp xuống phía dưới.

      Cầu thang chỉ dài hơn mười mét, tới bậc cuối cùng xuất cánh cửa nằm chính giữa cây cột, Tạ Vũ Tình dùng Trường Minh Chúc chiếu sáng, bên trong là hơn gian rộng chừng mười mét vuông, có rất nhiều đường ống kim loại loang lổ, rỉ sét, rối rắm phức tạp dẫn vào cái ao hình chữ nhật.

      Dưới ánh sáng Trường Minh Chúc, mặt nước bị phản xạ, có thể thấy trong ao ngập tràn nước.

      Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương, huyết trì mà Nhuế Lãnh Ngọc từng , chính là chỗ này?

      "Trời ạ, nhiều năm rồi mà vẫn còn nước!". Tạ Vũ Tình cảm thấy rất khó tin, muốn tới, Diệp Thiếu Dương liền kéo nàng lại, nhanh chóng lấy ra hạt đậu đồng ném vào bên, có tiếng thét chói tai vang lên, đạo nhân ảnh hình hóa thành tinh phách, tự động bay về phía cửa.

      Diệp Thiếu Dương cầm Đào Mộc Kiếm trong tay, cao giọng : "Thiên sư Mao Sơn Diệp Thiếu Dương ở đây, tất cả mau hình cho ta!"

      Mấy giây sau, bốn bóng người màu xanh từ phía xa chậm rãi nổi lên, vô cùng mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy là nam ba nữ, đều là do trang phục của họ, cung kính quỳ xuống đất.

      Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, lạnh lùng : "Các ngươi làm gì ở đây, vì sao xuống ty báo cáo?"

      trong số đó vội vã dập đầu, : "Bẩm Thiên sư, chúng tôi là quỷ mới chết, còn chút ân oán dương gian chưa trả xong, cả gan lưu lại nhân gian, nơi đây có ánh mặt trời, chúng tôi chỉ ở tạm, thỉnh Thiên sư khai ân..."

      "Làm càn, dương gian là nơi để các ngươi muốn ở ở sao, mau ty báo cáo!". Lập tức vẽ tờ Dẫn hồn phù, phóng ra bên ngoài, bốn con quỷ dám phản kháng, bám vào lá bùa, bay lên trung rồi nhàng biến mất.

      "Dáng vẻ của ngươi uy phong a!". Tạ Vũ Tình khen câu: “Có điều, sao ngươi hỏi bọn họ tình hình nơi này chút?"

      "Bọn chúng là quỷ mới chết, biết gì đâu, hơn nữa ở đây cũng khí, cách sào còn xa.".

      Diệp Thiếu Dương bước vào, vòng quanh cái ao quan sát, trừ cánh cửa lúc nãy ra còn chỗ nào để vào nữa.

      Tạ Vũ Tình cầm đèn pin kiểm tra xung quanh chút, thất vọng : "Hình như có mật đạo?"

      Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào nước ao đen đặc, rằng: "Mật đạo ở ngay phía dưới!"
      "Làm sao ngươi biết?". Tạ Vũ Tình khiếp sợ: "Đây là huyết trì ư? có máu?"

      Diệp Thiếu Dương chạm tay vào mặt nước, chà xát, rất mịn, trong lòng chợt phán đoán, thu Đào Mộc Kiếm lại, đổi thành Tảo Mộc Kiếm, đâm vào trong nước, lập tức tiếng “Xoạt” vang lên, chỗ Tảo Mộc Kiếm vừa đâm, nước sôi sùng sục, nổi tầng tầng lớp lớp bọt nước, Tạ Vũ Tình giật mình đến gần nhìn, thất thanh kêu lên: "Trời ạ, nước đổi sang màu đỏ!"

      "Đây là máu, máu người!". Diệp Thiếu Dương đổi giọng : "Cả ao này đều là máu người.".

      Tạ Vũ Tình hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, vội vàng lui về phía sau mấy bước, run giọng : "Tên vô lại, ngươi đừng làm ta sợ!"

      "Dọa làm gì!". Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, thân kiếm vẫn còn dính máu loãng sôi trào, trong phút chốc bốc hơi sạch .

      "Phía ao máu phủ lớp thi du, được ao máu hút hết thi khí, cho nên ngửi thấy mùi. Thi du phủ mặt nước, cắt đứt khí, khiến ao máu vài thập niên cũng khô cạn.". Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn huyết trì, tiếp: "Ao máu đụng phải Tảo Mộc Kiếm lập tức bị bốc hơi, phía dưới tất có vật dị, tôi giờ tự hỏi, thứ dọa cha của Nhuế Lãnh Ngọc sợ hãi, rốt cuộc là thứ gì?"…

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 68
      Tạ Vũ Tình nghe xong sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Làm sao bây giờ?"

      "Tôi ở lại sắp xếp, tìm mấy người cảnh sát điều máy bơm và ống bơm nước cỡ lớn đến đây, càng nhanh càng tốt, chúng ta phải tháo nước trong ao.".

      Tạ Vũ Tình ngẩn ra: "Ống bơm nước bị ăn mòn chứ?"

      "Ống bơm nước phải là pháp khí, thành vấn đề.". Đột nhiên sực nhớ, huyết thủy thể tùy tiện thải ra bên ngoài, tà khí quá nặng, dễ dẫn tới quỷ hồn, vạn nhất nó tồn lưu ở chỗ nào khác hình thành nên sào , suy nghĩ chút, liền gọi điện thoại cho lão Quách, chừng Nhuế Lãnh Ngọc cũng cùng, ai ngờ vừa bấm số xong, chỉ nghe hai tiếng Tít…tít… rồi tự tắt.
      " có tín hiệu, ăn hại!". Diệp Thiếu Dương đưa điện thoại cho Tạ Vũ Tình.

      " mau ra ngoài gọi cho sư huynh tôi, kể mọi chuyện cho huynh ấy nghe, bảo y nhanh chóng đến đây, nhớ cho y biết cách xử lý huyết thủy và dặn y mang theo nhiều pháp khí!".

      Tạ Vũ Tình tiếp nhận điện thoại, rụt rè : "Ngươi chung với ta sao? Phía tối lắm, ta... sợ.".

      Diệp Thiếu Dương liếc nàng cái, tự dưng xuống đây nàng lại thay đổi phong cách nữ hán tử, trở thành con chim nép vào lòng người khác, cảm thấy có chút quen, buồn bực : " chung với tôi mấy ngày, gặp qua biết bao nhiêu quỷ, cũng giết ít cương thi, sao bây giờ lại nhát gan như thế?"

      Tạ Vũ Tình : "Mỗi ngày đều ăn cơm là đói bụng sao? Hơn nữa ta giết cương thi trong sơn cốc, lúc đó có nhiều người, cương thi cũng kinh khủng như ở đây, tối mù tối mịt..."

      "Được rồi được rồi, mau lên !". Diệp Thiếu Dương đặt tay lên thành ao, ngưng trọng : "Vừa rồi Tảo Mộc Kiếm làm kinh động ‘vật’ bên dưới, tôi có thể cảm nhận được nó thức tỉnh, phải nhanh chóng bố trí, mau !".

      Tạ Vũ Tình sợ đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng xoay người, chạy ra ngoài.

      Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ huyết trì, suy nghĩ chút, hoài nghi nơi này là chỗ nuôi thi, trong đó chắc chắn có cương thi, có lẽ là thủy thi, vì vậy cởi túi xách xuống, lấy ra đấu mực, kéo đoạn hồng tuyến lớn, sau đó lấy khối Long Tiên Hương (1) chà xát lên dây hồng tuyến. Bản thân Long Tiên Hương phải là pháp khí, mà là dược vật, có thể hấp thu thi khí, tương tự như gạo nếp, nó có tính chất tự nhiên dùng để áp chế cương thi.

      (1) Long Tiên Hương: Còn gọi là Long Diên Hương, ở Phương Tây gọi là tro hổ phách (Ambergris), là chất sáp màu xám hoặc đen xỉn được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, dễ cháy, có vị thơm. Trước đây, Long Tiên Hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong số loại nước hoa đắt tiền. Hình ảnh:

      [​IMG]

      vòng quanh huyết trì, cứ cách mỗi 10 cm dùng đấu mực bắn cái, để lại đạo hồng ấn. Bố trí toàn bộ pháp đàn xong cũng tốn khoảng hai mươi phút.

      Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nhìn nước ao khẽ rung động, có lẽ vật bên dưới di chuyển! Nó là cương thi, là , hay là tà vật gì khác?

      Trong lòng khỏi có chút khẩn trương, huyết trì được trải thi du tẩm bổ hơn bảy mươi năm, mặc kệ bên trong là tà vật gì cũng đều rất khó đối phó.

      Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, nếu như đó là Sát thi chỉ với đấu mực cùng huyết tuyến, chắc chắn áp chế được nó, sau đó lấy từ trong túi ra bao gạo nếp, rải đều quanh ao.

      Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Tạ Vũ Tình dẫn theo đám người chạy xuống, trong đó còn có cả Lưu Minh.

      "Diệp tiên sinh, nghe ngài gọi điện thoại, tôi liền chạy tới, Cục Văn Hóa bảo được phá hư kết cấu nội bộ..."

      Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Bây giờ mà còn cái này, khi nào sống sót ra ngoài rồi hãy .".

      Chỉ câu mà làm cho mọi người mặt trắng bệch.

      Diệp Thiếu Dương nhìn về phía lão Quách xách túi lớn, hỏi: "Sư huynh, Nhuế Lãnh Ngọc tới sao?"

      "Nàng ở chỗ ta chế pháp khí rồi, nàng bảo nàng tin tưởng đệ có thể giải quyết hết, cần hỗ trợ.".

      Diệp Thiếu Dương gì thêm, chính cũng chưa từng tin tưởng mình như thế.

      Lão Quách bước tới chạm tay vào ao máu, chà xát, biểu tình trở nên ngưng trọng.

      "Phía dưới này là gì?".

      "8/10 là Sát thi được huyết trì nuôi dưỡng.". Diệp Thiếu Dương đặt chân lên mép ao, nhìn chằm chằm vào chiếc túi sau lưng lão Quách: "Có mang hùng hoàng và rượu gạo ?"

      "Có, ta nghe Tạ cảnh sát kể lại đại khái, cho nên mang theo nhiều đồ, nghĩ đệ có thể cần tới.". Lão Quách cởi túi xuống, đột nhiên hỏi: "Đệ trả tiền?"

      "Dĩ nhiên phải.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Lưu Minh: "Đúng lúc lắm, Lưu hiệu phó, hôm qua chúng tôi ở Tề Vân Sơn giết trăm con lục mao cương thi, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi, có Tạ cảnh sát làm chứng, tôi với sư huynh tôi, ông trả cho y năm vạn thù lao, thành vấn đề chứ?"

      "Còn có ba vạn của tôi!". Tiểu Mã lớn tiếng .

      "Chuyện này...". Lưu Minh há hốc mồm: "Những con cương thi kia có liên quan tới trường tôi ư?"

      "Dĩ nhiên!". Tiểu Mã tiến đến bên cạnh lão, nghiêm túc : "Ông biết đâu, tất cả cương thi đều là do Phùng Tâm Vũ chỉ huy, Phùng Tâm Vũ chuẩn bị phái chúng nó tiến đánh trường học, chúng tôi liều mạng ngăn trở, nếu bây giờ trường của ông tan tành rồi, chưa kể còn thây phơi khắp nơi...".

      Lưu Minh sợ run cả người: "Được được, thành vấn đề, tôi bỏ tiền, bao giờ xong hết tôi bỏ tiền.".

      Diệp Thiếu Dương lấy hùng hoàng và rượu gạo từ trong túi của lão Quách ra, hai người cùng nhau hành động, rải đầy vòng ven huyết trì, Diệp Thiếu Dương nhìn mọi thứ hoàn tất, lúc này mới quay đầu lại hỏi Tạ Vũ Tình: "Máy bơm và ống bơm đâu?"

      " lấy!”. Tạ Vũ Tình chỉ huy vài tên cảnh sát khiêng máy bơm và ống bơm nước đến, cả đám vô cùng khẩn trương hoảng hốt, đối với bọn họ, trường hung án đầy máu cũng đáng sợ bằng những chuyện thần bí linh dị này, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng có bản năng sợ hãi.

      "Ta trước giăng lưới chu sa, lọc bỏ huyết thủy, đồng thời sắp xếp đường thoát nước.". Lão Quách vừa vừa ra ngoài, quay đầu lại nhìn Lưu Minh, vươn năm ngón tay: "Nhớ thêm tiền nhé, năm nghìn đồng, thấy ngươi quen biết nên giảm giá rồi đó!".

      Lưu Minh lau mồ hôi, cho tới bây giờ, lão có cảm giác như mình là con dê béo ú để dân tình cùng nhau xẻo thịt.

      Diệp Thiếu Dương chỉ huy mọi người khiêng máy bơm cẩn thận đặt cạnh huyết trì, dây điện nối từ mặt đất, máy bơm mở tối đa, ồ ồ hút huyết thủy.

      Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Tảo Mộc Kiếm đứng bên cạnh ao, lệnh cho mọi người lui về phía sau, nước ao càng lúc càng ít, lúc này lão Quách trở về, chứng tỏ hết thảy đều xong xuôi. Diệp Thiếu Dương chỉ giữ mình y lại, đuổi những người khác ra ngoài, cắt ngón tay, viết tờ Ngự huyết phù dán lên cổng, cứ như vậy, vật bên trong thể ra khỏi cổng, đả thương người khác.
      Lão Quách cầm súng chu sa, rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn, Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau, nếu quả có chuyện gì bất trắc chống đỡ, mình chỉ có thể giúp vài chuyện nhặt.

      "Ục...ục…". thanh kỳ quái từ trong huyết trì vang lên, máy bơm kịch liệt rung động, tự đứt cầu dao, hút nữa.

      " hay rồi, vật kia chặn máy bơm nước!". Diệp Thiếu Dương nhíu mày, với lão Quách: "Chúng ta tiến lên kéo ống bơm ra xem!”.

      Hai người cùng nhau bước đến kéo ống bơm nước, cảm giác dường như nó chìm xuống sâu, kéo mãi được, vì vậy gọi Tiểu Mã chạy đến giúp sức, ba người dùng sức, cuối cùng cũng kéo lên được, đặt bờ. Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát bên trong, ống bơm nước to bằng thân thể người trưởng thành, bên trong tối om, nhìn thấy gì cả.

      Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã: "Thử mở máy bơm lại lần nữa!”. lo lắng mình bị hút vào, định đứng lên qua bên cạnh, kết quả, đánh giá thấp công suất máy bơm, chốt vừa mở, chỉ nghe Vụt tiếng, máy bơm hút cả người vào…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :