1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mao Sơn Chóc Quỷ Nhân - Thanh Tử (3613 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 59
      Hồ Soái kinh ngạc, liên tục lắc đầu: " , chẳng phải chỉ cần hai chúng tôi nguyện ý là được thôi sao? Tôi quan tâm, ấy cũng quan tâm…”.

      " phải quan tâm là xong!". Diệp Thiếu Dương kiên trì giải thích: "Người sau khi chết, hồn phách phải xuống ty báo cáo, bước cầu Nại Hà, vượt qua sông Vong Xuyên. Đầu thai chuyển thế, lục đạo luân hồi, đây là thiên địa đại đạo, ai có thể tránh khỏi, nếu ngược lại thiên đạo, hậu quả rất nghiêm trọng.".

      Hồ Soái ngã ngồi xuống giường, hai tay ôm lấy Liêu Thanh Thanh, thẫn thờ hồi lâu rồi vẫn lắc đầu, cắn răng : " , tôi muốn ấy đầu thai, Thiếu Dương ca, phải có rất nhiều quỷ hồn du đãng ở nhân gian sao, Liêu Thanh Thanh chỉ có người, vì sao ấy thể ở lại nhân gian? Tôi có thể sống bên cạnh ấy suốt đời, đợi đến lúc tôi chết, hai chúng tôi cùng nhau đầu thai."
      Diệp Thiếu Dương phẫn nộ, trách mắng: "Người sau khi chết chỉ có thể ở lại nhân gian bảy ngày, nếu lố ngày đêm, khi đến ty phải chịu năm cực hình. Cậu sống đến tám mươi tuổi, cậu có việc gì, còn ấy lúc đến ty phải chịu hậu quả nghiêm trọng ra sao? Cậu có nghĩ tới ?"

      Hồ Soái ngẩn ngơ, thốt lên: "Vậy chúng tôi đến ty báo cáo, vẫn du đãng ở nhân gian, làm đôi hồn dã quỷ!".

      Diệp Thiếu Dương cười nhạt: " dễ lắm, thứ nhất, phàm là quỷ hồn dừng chân ở nhân gian, mỗi trăm năm phải chịu hồi thiên kiếp, nếu chịu được phải hồn phi phách tán, thứ hai, cậu là người, ấy là quỷ, các cậu thể chung giường với nhau, cậu cũng thể cho ấy danh phận, tôi tin cậu vẫn đứng vững trước áp lực, suốt đời cưới, đoạn tuyệt hương hỏa nhà cậu!”.
      Hồ Soái dứt khoát : "Thứ nhất, trăm năm sau tôi cũng chết, tôi chấp nhận theo ấy thụ nhận thiên kiếp, bất quá cùng nhau hồn phi phách tán thôi! Thứ hai…" Hồ Soái cười cười: "Càng có vấn đề, chỉ cần có Thanh Thanh bên cạnh, cả đời cưới, tôi cũng có thể làm được.". Sau đó nhanh chóng đánh mấy dòng chữ vào trang web.

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu, giơ ba ngón tay ra: "Thứ ba, tôi là pháp sư, là phán quan nhân gian, mọi du hồn tôi gặp phải tôi đều đưa đến ty, kẻ phạm tội, mặc kệ có bao nhiêu uất ức cũng là kẻ phạm tội, nếu như cảnh sát bắt nghĩa là cảnh sát thất trách. Với tôi mà , quỷ chính là quỷ, đều phải siêu độ, thể niệm tình dù là bất cứ ai, cậu có hiểu ?"

      Diệp Thiếu Dương giơ tay phải lên, hai ngón tay kẹp đồng tiền Ngũ đế, lạnh lùng : "Tất cả đều là bạn của tôi, tôi cũng muốn làm Pháp Hải, thế nhưng tôi vẫn phải thực chức trách, đừng ép tôi động thủ."

      Hồ Soái cắn răng, ném con dao cắt hoa quả đầu giường vào người Diệp Thiếu Dương, run rẩy : "Thiếu Dương ca, cậu cũng đừng ép tôi!"

      "Fuck, phản rồi!". Tiểu Mã lập tức nhấc chiếc ghế lên che chắn cho Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử mạo hiểm lớn như vậy để cứu Thanh Thanh, tất cả chỉ vì muốn tốt cho ấy, thế mà cậu lại ném dao vào người ? Cậu có ngon động vào thử xem?"

      Lý Đa cũng khuyên nhủ: "Tiểu Soái, cậu bỏ dao xuống, có gì từ từ chuyện, việc còn chưa đến mức nghiêm trọng!"

      Hồ Soái thở dài, lắc đầu, đặt dao lên ngang cổ, cười khổ, : "Nếu như vậy, tôi cùng Thanh Thanh đầu thai..."

      Còn chưa dứt lời, Lý Đa tiến tới giật con dao trong tay .

      Hồ Soái cũng phản kháng, quay đầu gượng cười với Diệp Thiếu Dương: " sao, tôi sống cũng chỉ như chết, người khi muốn chết luôn luôn có cơ hội. Thiếu Dương ca, hãy nhớ kỹ, chúng tôi cùng với nhau, tránh việc sau khi chết tìm được đối phương.".
      Tiểu Mã buông ghế xuống, kéo tay của Diệp Thiếu Dương, : "Tiểu Diệp tử, cậu xem bọn họ... Aizzz, hay là cậu tha cho bọn họ , cậu cũng thể đứng nhìn Hồ Soái tìm đến cái chết!"

      Diệp Thiếu Dương chợt mềm lòng, biết thể thuyết phục được đôi nhân quỷ này xa nhau, cúi đầu trầm ngâm lúc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào người Liêu Thanh Thanh, : "Ngươi muốn sao?"

      "Tôi muốn ở bên cạnh tiểu Soái.". Vẻ mặt Liêu Thanh Thanh vô cùng tội nghiệp nhìn : "Cầu Thiên sư, , cầu Thiếu Dương ca thành toàn.".

      Diệp Thiếu Dương : "Ngươi muốn hay lắm, ngươi ở cùng với , lại có danh phận gì, cũng thể cưới vợ, tương lai nếu như hối hận, đuổi ngươi , đến lúc đó ngươi tái nhập ty, phải chịu cực hình vô tận. Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, đến lúc đó lại hối hận muộn.”.

      Liêu Thanh Thanh nghe từng lời của nhả ra, nhãn tình sáng lên, chút nghĩ ngợi gật đầu: "Tôi hối hận, nếu có ngày ấy rời bỏ tôi, tôi cũng hối hận."

      Hồ Soái vội vàng : " đâu, ở bên cạnh em suốt đời, nếu muốn chết, cả hai chúng ta cùng chết, làm đôi hồn dã quỷ, du đãng nhân gian."

      Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười: " dễ nghe, nếu như mười năm, hai mươi năm sau cậu còn có thể như vậy, đúng là uổng công người ta theo cậu!". suy nghĩ chút, sau đó cắn răng với Liêu Thanh Thanh: "Thế này , ngươi tạm thời theo , tương lai nếu như hối hận, lấy vợ hay làm gì đó khác…v.v..., ngươi hãy rời khỏi, nên gây trở ngại hạnh phúc của , đến lúc đó ta đưa ngươi xuống ty, nghĩ biện pháp cửa sau, để cho quỷ sử làm khó dễ ngươi, có được ?"

      Liêu Thanh Thanh mỉm cười: "Tốt quá rồi, nếu như ấy muốn kết hôn, tôi tuyệt đối can thiệp.".

      Hồ Soái cũng thở dài, nhìn Diệp Thiếu Dương : "Yên tâm, tôi đảm bảo có chuyện đó xảy ra!”.

      "Ai biết được!". Diệp Thiếu Dương cởi túi đeo lưng, lấy ra bình sứ xanh , ném qua cho Hồ Soái, với Liêu Thanh Thanh: "Bên ngoài có nhiều pháp sư, phải ai cũng phá bỏ nguyên tắc giống như ta, bình sứ này có pháp ấn của ta, lúc bình thường ngươi đừng nên xuất , cứ ở bên trong tu luyện, trừ phi gặp phải pháp sư lợi hại hơn ta, thu phục ngươi ngươi phải !”.

      Hồ Soái đem chiếc bình cất vào trong người, đứng lên, khom người cúi đầu với Diệp Thiếu Dương: "Thiếu Dương ca, cậu phải phá bỏ nguyên tắc mà là làm chuyện tốt. Vợ chồng chúng tôi mãi mãi khắc ghi!"

      Diệp Thiếu Dương thở dài: "Coi như xong, tôi cũng biết làm vậy là giúp các cậu hay là hại các cậu!”.

      Buổi tối, Hồ Soái mời mọi người ăn, Diệp Thiếu Dương có tâm trạng ăn uống, đành ở lại phòng, nằm đờ đẫn giường.

      Chốc lát sau, Tiểu Mã đột nhiên đẩy cửa vào, đưa phần cơm cho : "Ăn chút tiểu Diệp tử, cả buổi tối cậu ăn gì rồi!”.

      Diệp Thiếu Dương : "Cậu theo bọn họ sao?"

      Tiểu Mã lắc đầu: "Tiểu Diệp tử, cậu cũng đừng rầu rĩ quá, kết cục này phải là tốt rồi sao, tôi thấy bọn họ ân ái với nhau, nhất định là có thể bạch đầu giai lão, à , bọn họ là người quỷ, thể bạch đầu giai lão, vậy là…cái gì nhỉ? Tôi cũng biết sao nữa!”.

      Diệp Thiếu Dương thở dài, : "Bọn họ tốt rồi, còn tôi phiền toái đây!".

      "Phiền toái gì?"

      "Cậu biết Pháp Hải vì sao lại muốn bắt Bạch Tố Trinh ?"

      Tiểu Mã đảo mắt đáp: "Pháp Hải thích Bạch Tố Trinh, đố kị.".
      Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta, : "Bởi vì Pháp Hải là pháp sư, pháp sư phải tróc quỷ hàng , gặp quỷ tróc, trái lại dung túng cho nó ở nhân gian, kết duyên với người, đó chính là làm trái thiên đạo. Vì vậy sau khi tôi chết đến ty, phán quan tìm tôi thanh toán món nợ này!".

      Tiểu Mã ngẩn ra, cười : "Thiếu Dương ca, cậu là pháp sư làm sao chết được?"

      " lời vô ích, là người tất nhiên chết, dĩ nhiên sau khi chết có xuống ty hay lại là chuyện khác...". Chợt ngơ ngẩn, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, vỗ đầu cái: "Đúng rồi, con mẹ nó, cùng lắm sau khi chết tôi đến ty, cũng làm hồn dã quỷ xem ai tới quản tôi?”.

      Tiểu Mã buồn bực : "Trời đất, hồn dã quỷ như cậu, quỷ sai cũng dám bắt.".

      Nghĩ thông suốt điểm đó, Diệp Thiếu Dương liền hết rầu rĩ, tới trước giường Phùng Tâm Vũ, lấy ra ba cây nến Giao Du, châm lửa, đặt lên đầu và hai bên vai của nàng, sau đó viết tờ Huyết Tinh Phù, dán lên cửa, đốt bát lư hương, phía cắm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương…

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 60
      Tuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng chuyện cần làm vẫn phải làm, Diệp Thiếu Dương tới trước giường Phùng Tâm Vũ, lấy ra ba cây nến Giao Du, châm lửa, đặt lên đầu và hai bên vai của nàng, sau đó viết tờ Huyết Tinh Phù, dán lên cửa, đốt bát lư hương, phía cắm ba bó Thiên Mộc Tàng Hương.

      Bố trí những thứ này là để khi nữ quỷ tìm đến tạm thời đến gần được thi thể, Diệp Thiếu Dương cầm theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trở lại phòng ngủ của mình, với Tiểu Mã: "Tôi đoán nàng ta tới, bố trí như thế chỉ là để đề phòng mà thôi, tối nay cậu ngủ chung với tôi, thế nhưng tôi phải trước, lỡ như Nhuế Lãnh Ngọc có đến, cậu phải mượn cớ ra ngoài, nghe chưa!”.

      "Mẹ nó, hơn nửa đêm, cậu bảo tôi đâu?". Vẻ mặt Tiểu Mã ủy khuất.

      "Tôi cần biết cậu đâu, đừng nán lại đây là được!". Diệp Thiếu Dương cảnh cáo.
      Tiểu Mã cười khì khì: " phải chứ, hình như cậu thích người ta?"

      "Chớ nhảm, tôi muốn chuyện chính với ấy, cậu đừng ở đây quấy rầy.". Diệp Thiếu Dương ra vẻ đạo mạo.

      "Mẹ, dóc chớp mắt!". Tiểu Mã bò lên giường, chui vào trong chăn, lát sau mới hỏi: "Tiểu Diệp tử, nghiêm túc mà , Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, còn có Nhuế Lãnh Ngọc, ai cũng xinh đẹp, ai cũng có dáng người rất hot, khó phân cao thấp, cậu cảm thấy thích ai?"

      "Tôi thích..." Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa lỡ miệng, đảo mắt, : "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
      "Hắc hắc, tôi muốn xác định xem ai mới là người cậu thích, chừa lại cho cậu, còn hai người kia, tôi chọn lấy em…”.

      Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn Tiểu Mã: "Cậu có mặt mũi đấy? cứ như cậu muốn theo đuổi ai cũng được.".

      "Theo đuổi được hay chuyện, lỡ như đến lúc đó mất nửa ngày công sức, cuối cùng phát ra đó là người cậu nhìn trúng sao? Hai chúng ta là bạn thân, tôi muốn đào tường khoét vách nhà cậu!".

      "Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, lo ngủ , tự ngẫm trong mộng.".

      bao lâu sau, bên người vang lên tiếng ngáy như heo sắp chết của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương nhớ đến mấy lời của Nhuế Lãnh Ngọc, vẫn chờ tiếng đập cửa hoặc chuông điện thoại vang lên, chưa ngủ được.

      Đột nhiên nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc từng ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ: Mùng bốn tháng tư năm Mậu Thìn, giờ Sửu thứ nhất!

      Năm Mậu Thìn, cũng chính là năm 1928. Diệp Thiếu Dương tính toán chút, năm những quân nhân Nhật Bản trong viện quân y tử vong là năm 1946, vậy năm đó Phùng Tâm Vũ khoảng mười tám tuổi, tuổi ta là mười chín, xem xét tướng mạo của nàng, đại khái cũng khoảng như vậy, từ điểm này Nhuế Lãnh Ngọc cung cấp chính xác ngày tháng năm sinh của nàng.

      Nghĩ mãi hồi ngủ được, Diệp Thiếu Dương dựa theo ngày tháng năm sinh của Phùng Tâm Vũ, suy tính vận mệnh của nàng, mùng bốn tháng tư, giờ sửu thứ nhất... Ngũ hành thuộc kim, phải là Sa Trung Kim (vàng trong cát), cũng phải là Kim Bạc Kim (kim loại mỏng), mà là Sai Đầu Kim (trâm đầu vàng) vô cùng hiếm thấy, loại mệnh cách này nếu như là nam nhân sao, còn đối với nữ nhân chính là vật vi cổ, bản thân dễ nhiễm khí.

      Kim sinh thủy, mệnh kim quá vượng, cần dùng thủy bổ, cho nên mới gọi là Tâm Vũ, nhất định là mời thầy bói xem qua để cầu bổ cho bản thân. Loại mệnh cách như nàng cũng chỉ bình thường, cao lắm là dễ trêu chọc tà hơn người bình thường chút thôi, cũng chẳng có gì đáng ngại, có điều khi xem xét vết thương thi thể của nàng, nàng chết là do dao giải phẫu hoặc thứ vũ khí gì đó bằng kim loại, vừa đột tử, vừa bị ngũ hành phá sinh, dễ dàng trở thành lệ quỷ...
      Như vậy, vấn đề lại tiếp tục luẩn quẩn: Vì sao nàng đột tử? Lúc sinh tiền nàng có khoảng thời gian làm việc trong viện quân y, rốt cuộc là xảy ra chuyện quỷ dị gì mà khiến mọi người đều tử vong kỳ lạ, Phùng Tâm Vũ hấp thu thi khí, trở thành quỷ thi?

      Diệp Thiếu Dương kiên trì chờ hơn hai tiếng vẫn thấy ai gõ cửa, cũng có ai gọi điện thoại, cảm giác như mình bị gài bẫy, mệt quá, đọc lần Tĩnh Tâm Chú rồi lăn ra ngủ.

      Đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương trở người bước xuống giường, mở cửa ra, quả nhiên là Nhuế Lãnh Ngọc. Nàng lúc này vẫn mặc trang phục da bó sát lúc sáng, dựa vào cạnh cửa, cười ôn nhu với .

      Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh động, gãi đầu cái, hỏi: "Sao đến muộn thế?"

      "Đến muộn phải tốt hơn sao?". Nhuế Lãnh Ngọc ghé sát môi vào lỗ tai , phả luồng khí như làn hương hoa lan.

      Nhuế Lãnh Ngọc tiến vào phòng ngủ, đẩy Diệp Thiếu Dương xuống giường, ngồi xuống, ném ánh mắt kiều mị qua chỗ : "Đến đây!”.

      Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa xịt máu mũi tại chỗ, nghĩ cách đuổi Tiểu Mã , ngẩng đầu lên nhìn, có ai, chẳng hiểu sao thấy Tiểu Mã đâu, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên dính sát vào người , hai tay ôm lấy cổ , tựa đầu vào lồng ngực.

      Ôi mẹ nó, thể nào, sao lại chủ động như thế?

      Trái tim Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, trong đầu chợt xuất ý niệm mông lung: Khoan , khoa học! Tuy rằng mình rất đẹp trai, rất thu hút nữ nhân, thế nhưng thể tới mức như thế, đến băng sơn mỹ nhân cũng chủ động câu dẫn?

      cố sức bấu đùi cái, đau, móa, ra là nằm mơ, bảo sao nhìn thấy Tiểu Mã.

      Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nằm mơ mà cũng nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc tìm mình, cho nên mới mơ mộng như thế, bất quá... vì sao lại mơ thấy Nhuế Lãnh Ngọc câu dẫn mình? Chẳng lẽ nội tâm mình hèn hạ như vậy sao?

      Thôi kệ nó, dù sao cũng chỉ là mơ, lỡ hèn hạ hèn hạ luôn, Lãnh Ngọc mỹ nữ, xin lỗi em, Diệp Thiếu Dương xoay người ôm lấy nàng, kết quả chỉ ôm trúng đám khí, Nhuế Lãnh Ngọc biến mất!

      Gian phòng lập tức đổ sụp xuống phía dưới, toàn bộ gian rơi vào cõi hư vô, mấy giây sau, bốn bức tường màu trắng bằng phẳng dựng lên, sau đó là sàn nhà, gian phòng, cửa sổ cùng với nhiều món đồ treo tường, trông như phim khoa học viễn tưởng, trong thời gian ngắn ngủi mười mấy giây mà xây xong gian mới.

      Diệp Thiếu Dương phát mình đứng con đường rất dài, hai bên đều là các căn phòng giống nhau, có nhiều người mặc áo choàng trắng như bác sĩ, y tá, có người quấn đầy băng vải người, cũng có người chống nạng lại lại đường.

      Diệp Thiếu Dương nhíu mày, tin tưởng, hình ảnh trước mắt, tuyệt phải tới từ tưởng tượng của mình, cách khác, đây phải là cảnh tượng trong mơ.

      Inception? Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, bộ phim điện ảnh nổi tiếng như vậy, cũng xem qua internet.

      "Aizzz, tiểu Diệp tử, cậu cũng ở đây sao, cậu tới đây làm gì?". Có tiếng của Tiểu Mã vang vọng phía sau.

      Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Mã mở to hai mắt đánh giá xung quanh, trong lòng nhất thời đánh bộp cái, thôi xong, mình lại vào giấc mộng, cái người trong bức họa biến mất rất lâu kia, cuối cùng tìm tới cửa!

      "Tiểu Diệp tử, nào, chúng ta bộ chút, tìm chút nước uống, tôi sắp chết khát rồi này!".

      "Uống nước tiểu là được!". Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Vì sao lần nào tôi cũng phải nhắc nhở cậu, đây là mộng cảnh!"

      Tiểu Mã kinh ngạc, ngơ ngác nhìn , đột nhiên hiểu ra, vỗ đầu cái: "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, tôi ngủ chung với cậu, làm thế nào mà... Aizzz? Đây là chỗ nào cơ?"

      Diệp Thiếu Dương chậm rãi câu: "Ký túc xá SỐ 4”.

      Tiểu Mã nhướng mày, lập tức cười : "Đừng có đùa, chỗ này quá trời người lại lại, làm sao có thể là ký túc xá SỐ 4”.

      "Phải rằng, đây chính là ký túc xá SỐ 4 bảy mươi năm trước, lúc đó còn là viện quân y."
      Tiểu Mã từ từ há hốc miệng: "Đậu xanh, chúng ta... chuyển kiếp ư?"

      "Chuyển kiếp cái bíp, đây là mộng.". Chợt có y tá từ đâu lao tới, Tiểu Mã nhanh chóng lùi sang bên, Diệp Thiếu Dương vẫn nhúc nhích, tùy ý để y tá xuyên qua người mình, sau đó nhìn Tiểu Mã : "Thấy , những người này đều là huyễn ảnh, bọn họ nhìn thấy chúng ta.".

      "Nhưng..." Tiểu Mã hít sâu hơi: "Là ai đưa chúng ta đến đây?"

      "Là ta.". Thanh của nam nhân từ phía sau truyền đến.

      Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại nhìn, nam nhân mặc bạch y phiêu phất đứng ở sau lưng , y mặc TSm trắng xóa, tóc dài búi cao, mặt mày phấn khởi, ngũ quan góc cạnh phân minh, hệt như được bút lông vẽ nên, điều đó chứng tỏ, y chính là người trong bức tranh. Bất quá ngoại trừ làn da trắng hơn so với người thường, còn lại vẻ ngoài rất tuấn tú, đẹp trai đến nỗi khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng áp lực…

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 61
      Diệp Thiếu Dương thử cảm thụ khí tà linh người y, rốt cuộc thất bại.

      "Đừng phí sức, ở trong mộng, ngươi chẳng có chút pháp lực nào!". Bạch y nhân nhàn nhạt .

      "Ta muốn tỉnh lúc nào mà chả được, lần này ngươi đừng hòng chạy thoát!". Diệp Thiếu Dương mỉm cười khiêu khích, chuẩn bị cắn đầu lưỡi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngay dưới gối, mặc kệ y có tu vi thâm sâu bao nhiêu, ta cũng đố y giữ lại được.
      Bạch y nhân : "Hay là ngươi ở lại xem thảm kịch năm đó chút , cũng miễn cho ta chuyến uổng công, phụ Nhuế tiểu thư nhờ vả, còn muốn đấu pháp, chờ sau khi ra ngoài.".

      Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Nhuế Lãnh Ngọc? Các ngươi có quan hệ như thế nào?"

      " có quan hệ gì cả, đừng căng thẳng!". Bạch y nhân cười cười: "Ngươi bây giờ cái gì cũng muốn hỏi, thế nhưng ta tiêu tốn rất nhiều tu vi xây dựng mộng cảnh, phải là để chuyện phiếm với ngươi, tiếp theo ngươi nhìn thấy tình cảnh năm đó tái lại cách chân thực, để cho ngươi biết, vì sao Phùng Tâm Vũ biến thành ma.".

      Bạch y nhân chỉ về hướng bên cạnh, đôi nam nữ từ đầu bên kia sóng vai nhau tới.
      Nam mặc âu phục màu trắng, tóc chẻ ngôi ba bảy cực kỳ thịnh hành thời đó, trông rất nho nhã tuấn tú, nữ ... Diệp Thiếu Dương bỗng cả kinh: "Đây phải là Phùng Tâm Vũ sao?"

      Hai người vừa vừa trò chuyện với nhau, Phùng Tâm Vũ có chút khẩn trương. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Phùng Tâm Vũ, lắc đầu, Phùng Tâm Vũ lúc này thanh khiết động lòng người, trong sáng y như nữ sinh, khó có thể tưởng tượng được tương lai nàng trở thành quỷ thi vạn người kinh sợ.

      Bước đến gần hai người, những lời đối thoại của bọn họ truyền vào tai Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã:

      "Đông Dã, em muốn làm việc ở đây, mặc dù bọn Nhật Bản ngu ngốc, thế nhưng cũng biết, bọn chúng vốn là kẻ xâm lược, nghĩ đến phải phục vụ cho bọn chúng, em ..."

      " hiểu rồi!". Người được gọi là Đông Dã vỗ vỗ vai nàng, dẫn dắt từng bước: "Kỳ thực bọn họ cũng muốn làm kẻ xâm lược, có điều bọn họ là binh sĩ, thể bất tuân quân lệnh, trong mắt thầy thuốc chúng ta, chỉ có người bệnh, có địch nhân, ở đây thiếu bác sĩ biết tiếng Nhật, thể chuyện với bệnh nhân. Xem như em giúp nhé, có được ? Đại tá ra lệnh cho , hôm nay nhất định phải mang đến cho gã bác sĩ tốt...".

      Đông Dã ôm Phùng Tâm Vũ, cùng nhau bước .

      "Tên mặt trắng này, con mẹ nó, lão tử muốn đấm cho cái!". Tiểu Mã nhìn theo bóng lưng của , căm giận mắng.

      tới cuối hành lang, Đông Dã nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nam trung niên: "Vào !"
      Đông Dã đẩy cửa, kéo Phùng Tâm Vũ vào phòng.

      Diệp Thiếu Dương đuổi theo phía sau, cũng đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy phía đối diện có treo lá cờ hình thuốc cao (1), phía dưới là bản đồ Trung Quốc, sĩ quan Nhật Bản béo lùn nằm dài bàn viết viết gì đó.

      (1) Cờ hình thuốc cao: Ý chỉ quốc kỳ của Nhật Bản giống miếng cao dán. Sử Trung Quốc kể rằng: Giám Chân đại sư thời Đường có lần sang Nhật Bản dẫn theo vị thái y giỏi về cao dán. Khi ấy bên Nhật phổ biến chứng bệnh lạ, người nhiễm bệnh tứ chi co quắp khó hiểu, sau đó ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép, chỉ vài hôm là đột tử. Thầy thuốc khắp Nhật Bản thúc thủ vô sách, vì vậy rất nhiều người chết. Vị thái y này đến Nhật Bản dùng thuốc cao gia truyền của mình trị khỏi bệnh cho người Nhật, được Nhật Hoàng khen tặng, giữ lại, tặng tấm biển trắng hình cao dán tròn màu đen cho ông. Ông dùng thuốc cao của mình chữa được rất nhiều bệnh khác như nhức đầu chóng mặt, tiêu chảy, trúng gió cho người Nhật… Người Nhật nhớ ơn ông, treo nhiều lá cờ hình cao dán trong nhà, nhìn thấy an tâm như nhìn thấy Chữ Thập Đỏ ngày nay, sau đó đề cử làm quốc kỳ, sơn lại vòng tròn màu đen thành màu đỏ, đồng thời là vầng thái dương của họ.

      "Đại tá, vị này là bằng hữu của tôi, tên là Phùng Tâm Vũ.". Đông Dã cung kính giới thiệu: "Nàng là người nước Hoa, du học ở Nhật Bản, là bạn học của tôi, y thuật giỏi, tiếng Nhật rất tốt!”.

      Đại tá ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng cái bị Phùng Tâm Vũ hấp dẫn, nhếch miệng cười, tia dâm tà từ trong mắt gã chợt lóe, rất nhiệt tình trò chuyện với Phùng Tâm Vũ.

      Phùng Tâm Vũ cúi đầu, hai tay giao nhau, vẻ mặt thập phần khẩn trương, dùng câu chữ đơn giản nhất để trả lời đại tá.

      Tiểu Mã "A" tiếng: "Kỳ quái, lão quỷ này sao có thể tiếng Trung lưu loát như thế?"

      Bạch y nhân : "Đây là mộng ảo ta tạo nên, ta nghĩ để cho bọn họ ngôn ngữ gì cũng được, miễn là thay đổi nghĩa, coi như là phiên dịch được rồi!". Bạch y nhân phất phất tay, cảnh tượng trong nháy mắt biến hóa, trở thành gian phòng bệnh, Phùng Tâm Vũ bôi thuốc lên bụng gã đại tá, gã quỷ kia nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Phùng Tâm Vũ, đột nhiên đưa tay bóp cái, Phùng Tâm Vũ run lên, khóc lóc chạy ra ngoài.

      Tiểu Mã mắng: "Mẹ kiếp, bị thương mà còn trêu chọc em ấy, tên mất dạy!".

      "Nhìn cuộc vui rơi lệ, thay cổ nhân thương tâm. Xem tiếp !". Bạch y nhân cười cười.

      Ba người tới cửa thang lầu, nhìn thấy Phùng Tâm Vũ nhào vào lòng Đông Dã, huhu khóc lớn: "Em muốn ở đây, Đông Dã, dẫn em , chúng ta cần làm những việc này, chỉ cần sống cuộc sống gia đình yên ấm, phải tốt sao?".

      Đông Dã vuốt ve mái tóc của nàng: "Nghe lời , cố chịu đựng tháng nữa thôi, xin chuyển bệnh viện, nếu bây giờ chúng ta khỏi mọi thứ thất bại, chỉ tháng nữa thôi..."

      Diệp Thiếu Dương thở dài, nghĩ tới, Phùng Tâm Vũ lại là thiếu nữ si tình như thế.

      "Sau đó, Phùng Tâm Vũ bị quấy rối nhiều lần, thế nhưng Đông Dã vẫn khẩn cầu nàng ở lại, thời gian hữu hạn, chúng ta lướt qua khúc này, các ngươi cứ thử tưởng tượng , mà phải chịu biết bao nhiêu khổ cực như thế, tất cả chỉ vì tình lang, vậy mà nàng vẫn dứt khoát ở lại, kết quả..."

      Diệp Thiếu Dương phất tay: "Đừng nhiều, mau mau đến nội dung trọng yếu!".

      Bạch y nhân bất đắc dĩ cười cười, phất tay cái, hình ảnh thoáng chốc biến thành căn phòng trống, Phùng Tâm Vũ đứng trước cửa, khóc lóc lui về phía sau, đối diện nàng là tên đại tá Nhật Bản xấu xí.

      "Đại tá, ngài tha cho tôi , tôi là bạn của Đông Dã, ngài thể làm vậy với tôi, tôi cầu xin ngài! Đại tá!". Phùng Tâm Vũ khóc hết nước mắt, đau khổ cầu xin.

      " ? Ta chưa từng nghe Đông Dã qua, đến đây, đến đây cho ta biết.". Đại tá nở nụ cười dâm đãng tiến tới, ép Phùng Tâm Vũ vào góc tường, Phùng Tâm Vũ thét lên, từ giường bò qua, chạy đến phía sau cửa, định kéo cửa bỏ chạy, kết quả đụng vào người nam nhân chắn phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, là Đông Dã, nàng vội vàng nắm lấy tay , khóc lóc : "Đông Dã, mau cứu em, mau cứu em!"

      Đông Dã nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn tên đại tá, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra, do dự : "Đại tá, ấy là bạn của tôi!”.

      Đại tá cười lạnh tiếng: "Đông Dã, là bạn của mày sao, , bạn mày là nó, hay là cháu của tao? có Reiko, mày có thể có ngày hôm nay ư? Chó chết, nếu như dám lừa dối cháu tao, mày biết hậu quả là gì ?”.

      "Tôi..."

      Đại tá khẽ cúi đầu, uy nghiêm nhìn , ra lệnh: "Đóng cửa lại, ra ngoài, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đông Dã, cơ hội chỉ có lần.".

      Đông Dã có chút đấu tranh nội tâm.

      Phùng Tâm Vũ quên tình cảnh của mình, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đầy nước mắt nhìn , lẩm bẩm : "Những điều y , là sao? còn có bạn người Nhật?"

      Đông Dã dám nhìn nàng, hít sâu hơi, trong ánh mắt xẹt qua tia quyết tuyệt, ghé vào bên tai nàng, rằng: "Hãy hầu hạ đại tá cho tốt, y bạc đãi em.". Sau đó dùng lực, đẩy nàng ngã xuống đất, đóng cửa lại.

      Mấy giây sau, trong phòng vang lên tiếng cười dâm đãng của đại tá, tiếng thét chói tai thê thảm của Phùng Tâm Vũ, hòa cùng tiếng y phục bị xé rách cách đau đớn.

      Đông Dã cúi đầu, đầu chạm vào cửa, hai tay nắm chặt, nước mắt rơi: "Tâm Vũ, chỉ là thân bất do kỷ, đừng trách , nếu có kiếp sau, đền đáp cho em tốt!" xong câu đó, hình như cảm thấy tâm lý thoải mái hơn, hít hơi sâu, xoay người rời

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 62
      "Chết mẹ mày !". Tiểu Mã định tiến vào trong phòng bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.

      "Ngươi làm gì thế? Ngươi quên đây chỉ là ảo giác thôi sao, chỉ là chuyện từng xảy ra, ngươi vào trong đấy làm gì, muốn trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng ư?"

      "******, cầm thú, cầm thú!". Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, chẳng biết là chửi đại tá, hay là chửi kẻ phụ tình Đông Dã kia.

      "Kể từ giờ khắc này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành, chết.". Bạch y nhân thào , lần thứ hai phất tay, sau đó đẩy cửa phòng, đại tá mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xốc xếch ngồi giường, cổ đầy những vệt máu, khóe miệng cũng có vệt máu đỏ tươi, khóc tức tưởi, khóc đến đau đớn tâm can, khóc đến vô tận tuyệt vọng.

      Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, có thể lý giải tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, tuyệt vọng của nàng, chỉ riêng gì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó chính là bị bạn trai phản bội, đẩy nàng vào vực sâu, vào biển lửa…

      biết qua bao lâu, nàng dừng khóc, leo đến đầu giường, mò lấy con dao đầu tủ, vén mái tóc rối lên, cất tiếng cười to, trong ánh mắt hề có thống khổ và bi thương, chỉ có lòng đoạn tuyệt, chỉ có thù hận, tất cả như liệt hỏa thiêu đốt.

      "Đông Dã, ta thành quỷ cũng tha cho ngươi!".
      "Phụt" tiếng, dao giải phẫu ghim sâu vào bụng, máu huyết phun ra, nàng phảng phất quên đau đớn, vẫn liên tục cười to, cố sức đẩy dao giải phẫu cắm sâu trong bụng.

      Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quay đầu chỗ khác, đành lòng nhìn tình cảnh bi thương ấy.

      Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, bóng đen bước đến tựa như chiếc bóng dưới ánh mặt trời, có đầy đủ hình thể và ngũ quan, thế nhưng cả người đen kịt, vóc dáng vô cùng cao lớn, ít nhất cũng phải hai mét, lại gầy như que củi, tứ chi cực và cực dài, hai bên đầu là hai vật thể trông như sừng trâu.

      Nó tiến gần tới Phùng Tâm Vũ, thừa dịp nàng còn còn khí người, ngồi xổm xuống trước mặt, hé miệng, thổi vào người nàng hơi.

      "Đây là...". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn bạch y nhân.

      " sanh tà linh, từ lòng đất ngoi lên, vốn nằm trong sào”.

      Diệp Thiếu Dương cả kinh : "Ở đâu ra sào?".

      "Lúc đó có rồi, tòa nhà này chí ít cũng có mười mấy người chết, chừng nào ra ngoài ta kể cho ngươi nghe, giờ cứ xem !”.
      Tà linh thổi xong hơi, đứng qua bên, mặt đất dưới chân chợt rung động, nứt ra, từng luồng hắc khí trào lên, lượn lờ dưới chân Phùng Tâm Vũ, bao lấy nàng, sau đó dần dần thu lại, hút nàng vào trong khe.

      quỷ thi ra đời như vậy. Nó hề có tia thiện niệm, chỉ có lòng thù hận dứt.

      Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, trong lòng dâng lên nhiều dư vị hỗn tạp, bị cảm giác mơ hồ ràng ôm lấy, bế tắc rất khó chịu.

      Bạch y nhân lại lần nữa phất tay, cục diện biến đổi, trời tối, vẫn là căn phòng ấy, thế nhưng bài trí trong phòng thay đổi, nữ y tá ngồi giường, đầu giường có treo tấm gương, hai bên trái phải đốt hai ngọn đèn dầu.

      Nữ y tá soi gương chải đầu, trong lúc bất chợt, nàng cảm giác được cổ mình hơi ngứa ngáy, dường như bị ai đó thổi vào, vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy gì, nữ y tá nhíu mày, tiếp tục chải đầu, hừ tiếng.

      Trong gương, bàn tay cầm lược của nàng bị bàn tay trắng noãn thon thả khác nắm lấy, nữ y tá bất giác sợ hãi, nhìn trong gương, chỉ thấy mái tóc đen dài từ sau lưng mình chậm rãi trồi lên, kế tiếp là khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ như máu, dưới ánh nến phảng phất tầng quỷ dị.

      "Tâm Vũ!". Nữ y tá sợ đến mức nhảy dựng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tâm Vũ mặc váy trắng, tư thế quái dị, ngồi xổm giường, cầm chiếc lược của nàng huơ huơ, khóe miệng lên nụ cười giả tạo, dùng thanh khiến kẻ khác rét run : "Chị tới giúp em chải đầu.".

      Nữ y tá sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên, khóc lóc kêu: "Tâm Vũ tỷ, lúc còn sống chị rất tốt với tôi, tôi cũng chưa từng hại chị, lúc chị chết tôi còn lén đốt giấy cho chị, chị đừng làm tôi sợ!"

      Phùng Tâm Vũ vẫn cười tà ác, trong mắt tia thương hại, nhàn nhạt rằng: "Vậy hãy cùng chị!".

      Nàng vặn vẹo thân thể như động vật thân mềm, leo đến trước mặt nữ y tá, hé miệng, đầu lưỡi cư nhiên như rắn chia ra làm ba, liếm mặt nữ y tá cái, nhanh chóng lột lớp da thịt.

      "Ááá!!!”. Nữ y tá hét lên thảm thiết.

      Phùng Tâm Vũ cười khanh khách, bàn tay trắng noãn mơn trớn gương mặt nàng, đột nhiên dùng sức, hai ngón tay cắm thẳng vào đôi mắt, máu huyết phun ra, khóe miệng Phùng Tâm Vũ giật cái, ngón tay cắm ngập vào đầu nàng, vừa rút ra, lòng bàn tay cầm lấy khối óc nóng hổi trắng bóng, đặt dưới mép tham lam liếm láp...

      Tiểu Mã đành lòng nhìn nữa, cúi đầu, thở dài sâu.

      "Có muốn xem nữa ?". Bạch y nhân hỏi.

      "Xem tiếp!". Diệp Thiếu Dương cắn răng : "Ta muốn xem hai tên khốn kia chết như thế nào!".

      "Rất thảm.". Bạch y nhân , lại phất tay, hình ảnh vừa chuyển, biến thành phòng làm việc của đại tá.

      Hoàng hôn, trong phòng làm việc sáng đèn, đột nhiên Xẹt…xẹt… vài tiếng, đèn điện sáng chợt chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, sau đó tối hẳn, đại tá sờ soạng châm đèn dầu bàn, sửa sang văn kiện xong, lấy tay kéo ngăn kéo, đột nhiên nhướng mày, phát trong ngăn kéo có nhúm tóc dài của phụ nữ, đại tá sửng sốt, kéo hết ngăn ra xem.

      Khuôn mặt của Phùng Tâm Vũ ngay trong ngăn kéo ngửa lên, cười ngọt ngào với đại tá.

      Đại tá "Á" tiếng, lập tức đóng ngăn kéo lại, hất văng chiếc ghế, chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, thế nhưng làm thế nào cũng thể mở ra, kinh khủng quay đầu lại nhìn, đôi tay trắng noãn đẩy ngăn kéo, sau đó đầu Phùng Tâm Vũ bay đến trước mắt, hai viền mắt trống , có nhãn cầu, bên trong còn có hai con giun ngọa nguậy.

      Khóe môi đại tá cứng ngắc, gần như muốn nôn ra.

      Thân thể Phùng Tâm Vũ tựa như rắn ngừng uốn lượn, từ trong ngăn kéo chui ra ngoài, được phân nửa, nàng chợt nhíu mày, bàn tay thọc ngược vào trong ngăn kéo, Rắc tiếng, quăng khối da thịt đầy máu xuống đất, với vào trong, lại Xoẹt tiếng, xé tiếp mảng... Xé đến khi mặt đất chất đầy thịt nát, hai tay nàng chợt dùng lực, từ trong ngăn lấy ra cái mông và hai cái bắp đùi bị xé nham nhở, xương đùi trắng hếu lộ ra ngoài, bò qua chỗ đại tá, da thịt bên ngoài hai cái bắp chân lắc lư, máu tươi nhễu Tóc...tóc…tóc…

      Tiểu Mã che miệng lại, trong bụng nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.

      Nhìn Phùng Tâm Vũ chầm chậm bò tới, đại tá tuyệt vọng quát to tiếng, rút ra bội đao, bổ xuống đầu Phùng Tâm Vũ, máu bắn tứ tung, đầu Phùng Tâm Vũ bị chém thành hai nửa, bên trong có não, chỉ có vô số giòi bọ màu đen hòa lẫn với huyết tương, bò tới bò lui bên trong.

      "Oẹ...". Tiểu Mã rốt cuộc nhịn được nữa khom lưng ói bãi, kết quả chẳng ói ra được gì, chợt nghĩ có thể là bạch y nhân làm phép, khiến cậu trong mộng đến mức chật vật, vì vậy ngẩng đầu lên xem tiếp.

      Phùng Tâm Vũ giơ hai tay lên, gắn đầu vào người, ôm lấy cổ của đại tá, vươn ba cái lưỡi liếm mặt gã cái, kéo xuống miếng da, nhai nhóp nhép.

      Diệp Thiếu Dương lắc đầu : "Nước Hoa có câu ngạn ngữ, hận thể ăn thịt ngươi, ngờ nàng làm !”.

      "Ha ha, ha ha...". Phùng Tâm Vũ cất tiếng cười to, liếm cái, lỗ tai rớt xuống, lại liếm cái, mũi rơi ra, liếm tiếp, da đầu bị lột mảng... Đại tá cứ kêu lên thảm thiết từng tiếng, như là phối hợp cùng tiết tấu của Phùng Tâm Vũ...

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      chương 63
      Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, toàn bộ đầu của đại tá biến thành đống xương trắng, Phùng Tâm Vũ vươn mười ngón tay, cố ngắt đầu của gã ra khỏi cổ, đầu lưỡi chọc vào trong bộ não liếm láp dịch não ngọt ngào, đến lúc này, đại tá mới chết hẳn.

      Bạch y nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có muốn xem Đông Dã chết như thế nào ?"

      "Thôi khỏi, khỏi cần nhìn quá trình!". Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu tê dại, vội từ chối: "Ta biết chết còn thê thảm hơn lão quỷ kia, trực tiếp cho ta xem kết quả !"
      Bạch y nhân phất tay cái, cục diện biến thành gian phòng lớn chất đầy hàng hóa, dường như là kho hàng.

      nam nữ ngồi tựa vào đống hàng hóa, cả người đầy máu, từ cổ trở xuống chỉ còn là đống xương khô, bên trong lủng lẳng nội tạng, bên ngoài các khớp xương lộ ra ít thịt nát rơi rớt.
      Hai người tất nhiên còn chưa chết hẳn, ánh mắt mờ dại, trong miệng phát sinh vài tiếng rên rỉ.

      " nghìn lẻ tám lần!". Bạch y nhân rằng: "Người nữ kia là cháu của đại tá, cũng chính là bạn người Nhật của Đông Dã. Tên Đông Dã kia bị Phùng Tâm Vũ bám vào người, gửi thư dụ bạn đến, dùng thủ đoạn kinh khủng nhất dọa hai người kinh sợ, sau đó từ từ thưởng thức máu thịt bọn họ. Mà Phùng Tâm Vũ cũng để cho bọn họ chết ngay, trong vòng hai ngày cứ quanh quẩn bên cạnh bọn họ liếm nghìn lẻ tám lần, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng, cực kỳ thống khổ mà chết..."

      Tiểu Mã rùng mình cái, lẩm bẩm : " thể nào, chả phải máu chảy quá nhiều là chết sao?"

      Bạch y nhân cười : "Đây là thuật lăng trì của cổ nhân, đao phủ kỹ thuật có thể cắt hơn ba ngàn đao, khiến nạn nhân ba ngày sau mới chết. Huống hồ nàng là quỷ thi, có khả năng giam giữ hồn phách của người, muốn chết cũng chết được."

      "Phùng Tâm Vũ giết hai nam nhân kia có vẻ rất hả lòng hả dạ, thế nhưng Nhật Bản tựa hồ hề đắc tội với nàng…" Tiểu Mã chần chừ: "Vì sao cũng bị giết?"

      Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, than thở: "Từ lúc nàng bị Đông Dã đẩy ra, trong lòng nàng còn thiện niệm, nàng tồn tại chỉ vì mục đích muốn trả thù mọi người, trả thù xã hội.".

      Bạch y nhân gật đầu: "Trong vòng mười ngày, Phùng Tâm Vũ giết sạch mọi người trong viện quân y, giam giữ hồn phách của họ dưới sào, biến họ thành tay sai của nàng. Đây là tiến trình Phùng Tâm Vũ biến đổi, xem xong rồi, chúng ta trở về thôi!".

      Bạch y nhân lập tức vung tay áo, phảng phất như có địa chấn, tất cả khung cảnh bắt đầu sụp đổ, dưới chân Diệp Thiếu Dương đột nhiên trống rỗng, giật mình tỉnh dậy, phát mình vẫn còn nằm giường, vội vàng đưa tay sờ dưới gối, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn ở đây, lúc này mới yên tâm thở dài cái.
      Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đứng phía trước cửa sổ, y đứng thẳng chắp tay tiêu sái, gió đêm thổi mái tóc dài và vạt áo tung bay như múa, bộ dáng trông rất lãnh lệ, có cảm giác tựa như vị đại hiệp độc hành thời cổ.

      Nghĩ đến những chuyện vừa trông thấy, xác thực, đó chính là những chuyện Phùng Tâm Vũ trải qua, trong lòng dường như ngổn ngang trăm mối tơ vò, cảm xúc lúc này khó diễn tả, khiến thập phần rầu rĩ.

      "Ngươi có điều gì muốn hỏi ?". Bạch y nhân xoay người lại nhìn Diệp Thiếu Dương.

      Nhiều vấn đề lắm, Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại câu chữ của mình, hỏi vấn đề muốn biết nhất: "Vì sao ngươi muốn dẫn chúng ta quay về xem cố của Phùng Tâm Vũ?"

      "Là để ngươi biết lịch sử hình thành của sào, hơn hết là quá trình thành ma của Phùng Tâm Vũ!". Bạch y nhân : "Tuy rằng nàng và ta có thâm thù đại hận, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, nàng trở thành kẻ cầm đầu nhiều tội lỗi như bây giờ phải là do tự nàng gây nên, vì vậy ta rất mong muốn ngươi có thể đánh bại nàng, siêu độ cho vong hồn của nàng.".

      Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn y: "Ngươi là tà linh mà lại thiện lương như thế?"

      Bạch y nhân : "Ai bảo là tà linh thiện lương, cho tới bây giờ ta chưa hề giết người nào, nếu cũng sống tới ngày hôm nay. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa ?"

      Diệp Thiếu Dương suy nghĩ chút, : "Quỷ ảnh tà linh kia có lai lịch như thế nào?"

      " biết, khi cổ mộ mở ở bên trong.".

      "Cổ mộ?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Cổ mộ ở đâu ra?"

      "Chuyện này phải từ đầu!". Bạch y nhân hít vào hơi: "Đừng chê ta nhiều, có số việc, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, nếu ngươi hiểu."

      "Năm xưa, khi người Nhật Bản xây chỗ này làm viện quân y, họ cố ý muốn dùng nó làm hai việc: kho khí giới và chỗ tránh nạn, cũng là nơi để cho bọn họ làm cảng xuất nhập bí mật. Trong thời gian thi công dưới lòng đất, đội công binh đào được tòa cổ mộ nghìn năm, người Nhật Bản khai quan tìm bảo vật, nghĩ tới trong mộ lại có con thi vương..."

      Diệp Thiếu Dương hết sức kinh ngạc, đào được thi vương, đám tiểu quỷ này “may mắn”.

      Bạch y nhân : "Thi vương giết sạch tất cả công binh, dưới đất lại thể dùng vũ khí hạng nặng, nếu phá hủy toàn bộ công trình, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người để đối phó. Kết quả, bao nhiêu binh sĩ vào đều bị thi vương giết chết. Người Nhật Bản còn biện pháp nào khác, lùng bắt pháp sư khắp nơi, dẫn đến hầm mộ để đối phó thi vương. Họ bắt được bảy pháp sư, liên tiếp bảy pháp sư tiến vào đều bị thi vương thắt cổ, cho đến khi ông nội của Nhuế Lãnh Ngọc vào ..."

      Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa ngơ ngẩn, ngờ thông linh thuật của Nhuế Lãnh Ngọc lại là gia truyền.

      "Lúc đó, thi vương tuy giết chết mấy pháp sư nhưng cũng bị đánh trọng thương, Nhuế tiên sinh may mắn phong ấn được thi vương, với khí phách của người Vu tộc, mượn cớ siêu độ vong hồn, dựa theo địa hình phía dưới bố trí Bách Quỷ Triêu Trận, đem tất cả hồn phách người chết dẫn vào trong trận, nơi đó chính là mặt của kho khí giới, hay còn gọi là viện quân y. Ngươi thân là pháp sư, có thể hiểu mục đích của ông ấy khi làm như vậy”.

      "Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương hít vào hơi sâu, Bách Quỷ Triêu Trận, chính là trận pháp đem khí quy nạp chỗ, dùng hai huyệt Tham Lang, Phá Quân làm trận nhãn, Cửu Tuần Hoàn, Cực Phản Dương, có thể siêu độ vong hồn, đây là trạch phong thuỷ, nếu như dùng ở dương trạch... Quả thực hung sát cực điểm, Cửu Tuần Hoàn hướng về phía trước, tiến vào dương trạch, quỷ hồn thể chạy ra ngoài, những quỷ hồn nằm trong phạm vi tòa nhà, có bao nhiêu con là có thể chết bấy nhiêu con.

      "Ước nguyện ban đầu của Nhuế tiên sinh là muốn lợi dụng những vong linh chết trong kho khí giới để di chuyển chúng vào trận pháp, tiến đến viện quân y để giết sạch tất cả quỷ trong viện. Quỷ ảnh tà linh kia xuất lúc trận pháp vừa mới hình thành, ta biết lai lịch của nó, chỉ biết rằng nó rất mạnh, chỉ mình mà ngăn chặn toàn bộ vong linh, giúp cho những kẻ chết trong viện quân y tạm thời được an toàn, mãi cho đến khi Phùng Tâm Vũ xuất , nó mới phóng thích toàn bộ quỷ khí bị nó đè nén, dẫn đến chỗ của Phùng Tâm Vũ để tế nàng lúc chết, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, thúc đẩy nàng trở thành quỷ thủ lĩnh trong nháy mắt.".
      Tại sao nó làm lúc nàng mới chết?". Phía sau truyền đến thanh của Tiểu Mã, cậu cũng tỉnh nãy giờ, im lặng nghe bạch y nhân giảng giải, lúc này mới nhịn được chen vào câu.

      Diệp Thiếu Dương trả lời thay: "Nàng vốn đột tử, oán khí rất nặng, nếu thừa hưởng khí cường đại trùng kích ngay cũng giống như quỷ hồn, trong nháy mắt hồn phi phách tán.". Suy nghĩ chút, với bạch y nhân: " như thế, quỷ ảnh tà linh kia có mưu tính từ trước?"

      Bạch y nhân trả lời: " có, tình này thể nào đoán trước, ta cho rằng, nó vẫn luôn mực chờ đợi cơ hội, chờ người nào đó đột tử, trợ giúp nó hoàn thành kế hoạch. Phùng Tâm Vũ trở thành quỷ thủ lĩnh, dưới dẫn dắt của nó, song tu trở thành quỷ thi, thi thể nằm ở trong viện quân y hấp thu thi khí, hồn phách nằm trong sào tiếp tục tu luyện."

      "Sau đó, viện quân y được Nhà nước tịch thu, đem tất cả thi thể chôn ở Tề Vân Sơn, quỷ ảnh tiếp tục đào các thi thể, chuyển đến trong sơn cốc, bố trí thành thế Cửu Liên Hoàn, tiếp tục để thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện thi khí, quan tài Trầm Mộc cũng là do nó mang từ quỷ vực tới. Nó vốn lên kế hoạch hết thảy, chỉ chờ hồn phách và thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện tới đỉnh cao, lúc hợp thể, trở thành Quỷ Mẫu La Sát..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :