1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 36: Hãm hại


      “Bản tướng nhận được mật báo của dân chúng, nơi này xảy ra án mạng, vì giữ gìn yên bình của kinh thành, phụng mệnh đến đây tra xét!”

      Tiếng quát mạnh mẽ vang dội, làm cho người dân phố đều nghe thấy, túm tụm ở bên ngoài Tử Hoa lâu, chỉ trỏ với nhau.

      Quan binh mở từng gian phòng vào lục soát ở bên trong, hét to làm cho khách ở trọ phải xuống lầu.

      Khi Quân Tiểu Tà nghe được tiếng đập cửa, mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn mở cửa, xoa xoa ánh mắt hỏi: “Ai a?”

      “Kiểm tra phòng!” Người bên ngoài kiên nhẫn quát.

      Con sâu ngủ trong nháy mắt hoảng sợ bay mất, Quân Tiểu Tà lấy lệ: “Ta vẫn còn chưa có mặc quần áo, các ngươi đợi chút.” Vội vàng chạy đến bên giường, đánh thức Nguyên Thần Trường giả bộ ngủ, giọng : “Sư phụ, có quan binh kiểm tra phòng, người mau trốn .”

      Mặc dù hai người chỉ là đắp chăn bông chuyện phiếm, người biết nhất định hiểu lầm. Quân Tiểu Tà gấp đến độ trán đổ mồ hôi, nhưng người giường vẫn động đậy, duỗi cánh tay tê dại, : “Vi sư còn chưa ngủ đủ mà.”

      “Sư phụ!” Quân Tiểu Tà nổi giận xốc chăn lên, Nguyên Thần Trường chỉ mặc áo lót màu trắng hoảng sợ ôm lấy ngực: “Đồ nhi, ngươi muốn làm gì?”

      Người nào đó vẻ mặt hắc tuyến, giả bộ cái rắm a, biết là ai xem nàng như gối ôm mà ôm cả đêm.

      “Có quan binh kiểm tra phòng !”

      “Kiểm liền kiểm, chúng ta lại làm chuyện gì hợp pháp.” Nguyên Thần Trường giựt lại chăn, vẻ mặt cổ quái nhìn chăm chú Quân Tiểu Tà tức giận, cười ái muội : “Đồ nhi có phải sợ vi sư lời nên hay ?”

      Cơn giận Quân Tiểu Tà bùng nổ, cầm lấy quần áo nhảy lên giường, kéo qua người , vẻ mặt hung ác: “Ngươi đứng lên mặc quần áo cho ta!”

      Quan binh ngoài cửa mất hết kiên nhẫn, cước đạp cửa phòng, liền nhìn thấy màn hài hòa đến như thế, trong nháy mắt đều ngơ ngẩn.

      “Ách, cái kia, ha ha a, ta hầu hạ phu quân nhà của ta mặc quần áo.” Quân Tiểu Tà sửng sốt phần ba giây, lập tức cười như hoa nở, giải thích : “Thân mình phu quân ta nhiều ngày khoẻ, người hơi yếu. có lỗi để cho quan gia đợi lâu.”

      Ão não bước xuống giường, nâng thân mình khoẻ của người trong truyền thuyết ngồi dậy, lúc này sắc mặt Nguyên Thần Trường lại hồng hào, tinh thần phấn chấn, ôn nhu dỗ : “Tướng công, đến đây nào, nên rời giường.”

      Đám quan binh nhịn được sợ run cả người, cả người nổi da gà.

      “Động tác nhanh chút !” Sau lúc lâu, đám quan binh mới lấy lại tinh thần, căm giận quát tiếng rời khỏi phòng.

      “Đồ nhi tốt của ta, ngươi vừa rồi kêu vi sư là gì? Ngoan, kêu lại tiếng cho ta nghe xem nào.” Người nào đó vô sỉ .

      Quân Tiểu Tà囧dữ dội, đem quần áo ném đầu , thở phì phì xuống giường.

      Ra bên ngoài khách sạn, dưới bao vây của quan binh, mười mấy người khách ngủ trọ bị vây cùng chỗ, vẻ mặt khó hiểu nhìn thủ lĩnh của đám quan binh.

      “Đêm qua nơi này xảy ra án mạng, các ngươi biết sao?” Từ cao nhìn xuống đám người, thấy trong số họ có người sợ hãi, lại có người buồn bực, khóe miệng Lưu tướng quân mỉm cười khinh thường. Ánh mắt sắc đảo qua từng người, cuối cùng dừng ở người lạnh nhạt hờ hững của Vong Xuyên: “Ngươi là người nơi nào?”

      “Người trong giang hồ, tự nhiên là người giang hồ.” Vong Xuyên mỉm cười đáp: “Tướng quân nhìn ra sao?”

      “Vậy người giang hồ, bản tướng hỏi ngươi, sát thủ đêm qua có phải là ngươi hay ?” Lưu tướng quân hất hàm, thuận miệng hỏi.

      Vong Xuyên mím môi, như có chút suy nghĩ: “Tướng quân tận mắt nhìn thấy?”

      Lưu tướng quân bỗng giật mình, trả lời.

      “Nếu tận mắt nhìn thấy, vì sao phải ngậm máu phun người? Triều đình tra án phải đều coi trọng hai chữ chứng cớ sao? Hay chúng tôi là những nhân sĩ nhàn hạ sức yếu thế co, nên muốn bắt nạt chúng tôi!”

      Vong Xuyên ra tiếng lòng mọi người, mọi người bất mãn thầm với nhau.

      “Lớn mật!” Lưu tướng quân thấy châm ngòi quần chúng, đột nhiên giận dữ: “Dám to gan xấu mệnh quan triều đình, ngươi có tin bản tướng trị tội ngươi!”

      Vong Xuyên cũng giận, thẳng lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng Lưu tướng quân: “Nếu tướng quân cảm thấy đó là bị sỉ nhục, vậy trị tội ta .”

      “Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận mất hết tỉnh táo, đường đường là tướng soái, lại bị tên nhãi nhép giang hồ trả lời mỉa mai xem thường, là nhục nhã. Quát chói tai tiếng: “Người đâu, đem tên ngông cuồng này xuống dưới cho ta!”

      Quan binh nghe lệnh, lập tức có hai người ra áp giải Vong Xuyên, Nguyên Thần Trường từ từ bước đến cười lạnh tiếng: “Tướng quân, ngươi phân tốt xấu liền đem người áp giải , hình như đúng cho lắm.”

      Nguyên Thần Trường toàn thân áo trắng, khí phách trầm tĩnh đứng trong đám người, giống với bốn chữ: hạc trong bầy gà! đến trước người Vong Xuyên, ngữ điệu thân thiết cười cười: “Lang huynh, đêm qua vất vả cho huynh.”

      Vong Xuyên cười khổ : “Đa tạ Trường huynh coi trọng.”

      “Đâu có đâu có, do huynh có tài.” Hai người bằng mặt bằng lòng xong, Nguyên Thần Trường xoay người, liếc mắt nhìn Lưu tướng quân cái, lành lạnh : “Tướng quân nơi này xảy ra án mạng, như vậy, thi thể đâu?”

      Lưu tướng quân trải qua nhiều cuộc chiến ở sa trường, cũng nhìn quen thủ đoạn ác độc của kẻ địch, nhưng đối mặt với Nguyên Thần Trường hờ hững, trong lòng lại có chút chột dạ.

      Phụng mệnh tra xét, là làm theo chỉ thị của thái tử, làm việc này chẳng qua cho có lệ, mục đích cuối cùng là muốn đem nhóm người này nhốt vào đại lao, chuyện còn lại cũng liên quan đến .

      “Bản tướng đến tra xét, tất nhiên là có chứng cớ.” Lưu tướng quân cười lạnh tiếng: “Người đau, đem thi thể đến đây.” phải là thi thể sao, muốn bao nhiêu có bao nhiêu.

      Mọi người giương mắt nhìn lại, chỉ thấy vài tên quan binh khiêng mấy thi thể máu tươi đầm đìa cổ từ bên trong Tử Hoa lâu ra, máu giọt đường , ai nhìn thấy cũng đều hoảng sợ.

      “Ngươi còn có gì để ?”

      Nguyên Thần Trường cùng Vong Xuyên trao đổi ánh mắt, chỉ thấy Vong Xuyên khẽ lắc đầu, trong lòng Nguyên Thần Trường vui mừng, câu môi cười: “Tướng quân ở nơi nào phát những thi thể này?”

      Lưu tướng quân giương cao hàm, như đương nhiên: “Tất nhiên là tìm được trong Tử Hoa lâu.”

      Quân Tiểu Tà núp sau lưng mọi người, vụng trộm liếc mắt nhìn mấy cổ thi thể bị chết thê thảm, nhịn được cãi lại : “Những người này chết do đao kiếm, chắc là trải qua trận tử chiến. Nhưng tối hôm qua chúng tôi ngủ tại khách sạn cũng có nghe được động tĩnh gì.” Hơn nữa, cho dù tối hôm qua những người này bị giết, tại sao thi thể vẫn còn chảy máu? Chuyện này rất khoa học!

      Lưu tướng quân nghĩ tới còn có người mở miệng phản bác, sắc mặt trầm xuống: “Các ngươi có nghe thấy thanh đánh nhau?”

      Vong Xuyên được giáo dục rất tốt, nâng trán mười lăm độ, nhìn lên trời; Nguyên Thần Trường vẫn nhăn mày kiếm, tư thế tao nhã, liếc mắt nhìn, Quân Tiểu Tà như trẻ cúi đầu nhìn kiến xếp hàng bên chân mình, đối với kiên trì của chúng ngừng ca ngợi. Có sư phụ ở đây, mọi chuyện OK!

      Những người khác đều sợ run cả người, rục đầu dám tùy tiện phát biểu ý kiến.

      “Làm càn! Bản tướng hỏi các ngươi đấy!” Dám can đảm coi thường quân uy? Lưu tướng quân nổi giận, rút ra thanh kiếm tùy thân, trong mắt lộ hung quang: “Ai có nghe thấy tiếng đánh nhau?” Xích, công khai uy hiếp .

      Thái tử là quân vương tương lai, lương thần chọn lương quân, có thể nào xử lý chuyện này cho tốt?

      “Có, có, tiểu nhân có nghe được tiếng đánh nhau.” biết là ai sợ hãi lên tiếng, kiêu ngạo của Lưu tướng quân nhất thời dăng cao, chỉ thẳng Quân Tiểu Tà: “ phải ngươi vừa mới có nghe được động tĩnh gì sao?”

      Mắt Nguyên Thần Trường lạnh lẽo, đem Quân Tiểu Tà che ở sau người, giận mà uy: “Nghe được sao, nghe được thế nào?”

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37: Tâm tư


      Nguyên Thần Trường lạnh mắt mà đối phó, lộ ra khí phách, chỉ liếc mắt cái, liền làm Lưu tướng quân lưng ngựa kinh sợ đổ mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ đến chỗ dựa sau lưng là quốc quân tương lai, bèn thẳng lưng, tỏ ra mạnh mẽ : “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn. . . .”

      đợi xong, vẻ mặt Nguyên Thần Trường thay thành khuôn mặt tươi cười nhã nhặn, thản nhiên : “Tướng quân đại nhân phải muốn áp giải chúng tôi vào thiên lao hay sao? Có thể khởi hành được rồi.”

      Bốn phía đồng loạt ồ lên, Quân Tiểu Tà vừa muốn ca ngợi phong cách của sư phụ rất khí phách, lại bị thay đổi đột nhiên của làm cho bị sặc ho khan hai tiếng.

      Chỉ có Vong Xuyên lắc đầu bật cười, quả nhiên gừng càng già càng cay.

      Bỗng nghe thấy tiếng lọc cọc từ nơi xa vọng đến, chiếc xe ngựa đơn giản mà mất trang trọng chậm rãi đến gần, bọn quan binh ngăn cản, ngược lại trực tiếp dẫn tới trước mặt Lưu tướng quân.

      Bức rèm che được vén lên, bàn tay thon trắng nõn mềm mại nhàng đặt khung cửa màu đỏ thẵm, sau đó lộ ra gương mặt như hoa sen.

      “Lưu tướng quân.” Tiếng nữ tử mềm mại nhàng truyền đến, trong mắt Lưu tướng quân lên chút kinh sợ, lập tức nhảy xuống lưng ngựa, nịnh nọt : “Thiên tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây?”

      Thái tử phi tương lai, phải nắm chắc cơ hội nịnh bợ cho tốt mới được.

      “Ha ha, Lưu tướng quân, ở nơi này có hai vị là bằng hữu của ta, có thể cho ta mang bọn họ được ?” Thiên Tầm cười giấu giếm, đôi mắt nhìn vào Quân Tiểu Tà cùng Nguyên Thần Trường dịu dàng .

      Vẻ mặt Lưu tướng quân do dự, có chút khó xử ôm quyền: “Thiên tiểu thư, những người này là. . . .” Tội phạm, là người thái tử muốn, có mệnh lệnh thái tử, sao dám thả người.

      “Như thế nào, Lưu tướng quân là lo lắng ta kết giao bằng hữu cẩu thả, hay là tin vào thái độ làm người của Thiên Tầm? Hay là ngài muốn ta tự mình hướng thái tử đòi người?” Nàng cười như vô hại, nhưng trong mắt lại lóe lên cố chấp bỏ qua nếu như thả người.

      Chuyện Thiên Tầm nàng muốn làm, chẳng lẽ phải đến phiên tướng quân nho như ngươi xen vào?

      “Mạt tướng dám!” Lưu tướng quân cảm thấy sợ hãi, Thừa tướng là người như thế nào, cho dù có mười cái mạng cũng dám đắc tội nổi. Huống chi, tương lai Thừa tướng là quốc trượng!”Thiên tiểu thư, xin đợi lát.”

      Lưu tướng quân xong, đến bên người Nguyên Thần Trường , nghi hoặc quét liếc mắt cái: “Các hạ quen biết Thiên Tầm tiểu thư?”

      “Ừm?” Nguyên Thần Trường xuy cười tiếng: “Có quen biết hay , liên quan gì ngươi?”

      “Ngươi!” Lưu tướng quân tức giận trừng lớn mắt, ngoảnh đầu nhìn Thiên Tầm, bên kia đôi mắt mỉm cười mang chút thành khẩn nhìn chằm chằm chính mình.”Xem như ngươi may mắn.” Tức giận bất bình hừ tiếng, Lưu tướng quân thể giao hai người này.

      Nguyên Thần Trường nhíu mày nhìn về phía Vong Xuyên, dùng môi ngữ : “Bổn tọa ở phủ Thừa Tướng xin đợi Lang huynh đại giá, tự ngươi nghĩ cách mà đến.”

      “Ngươi lại gài bẫy ta?” Vong Xuyên cười khổ.

      “Gài bẫy thành thói quen, cáo từ.”

      Vong Xuyên: “…”

      Cứ như vậy, ở trước mắt bao người, Nguyên Thần Trường cùng Quân Tiểu Tà theo Thiên Tầm lên xe ngựa nghênh ngang rời . Lưu tướng quân hét lớn tiếng: “Đem toàn bộ người ở đây mang !”

      Người đến mau, lại càng nhanh hơn, sau lát Tử Hoa lâu lại khôi phục yên tĩnh. Chưởng quầy nhìn theo đám người xa, cười hì hì quay người trở vào, mặc thêm áo khoác dày, thẳng đến tầng hầm.

      Bên trong tầng hầm sáng ngời, có vài người bị treo ngược cọc gỗ, lạnh run người vì quần áo bị lột sạch , chung quanh là những khối băng trong suốt, chưởng quầy ngồi bắt chéo chân, uống trà nóng, cười hì hì : “Các vị đại gia, hài lòng chứ?”

      Người bị treo lạnh cóng đến nỗi răng đánh lập cập, sắc mặt tím tái tràn ngập sợ hãi, đứt quãng: “Lạnh… Ta, ta đầu hàng. . . .”

      Tại phủ Thừa Tướng

      “Công tử, nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.” Thiên Tầm mỉm cười yếu ớt với Nguyên Thần Trường , ánh mắt lại nhàng đảo qua mặt Quân Tiểu Tà, cúi mắt che lại khinh thường trong mắt.

      Nữ nhân này có chỗ nào tốt? Diện mạo bình thường, khí chất hoàn toàn có, ngay cả nha hoàn bên người của ta so với nàng còn đẹp hơn, rốt cuộc Thanh Phong coi trọng nàng ta ở điểm nào nhất?

      Dù thần kinh của Quân Tiểu Tà chậm chạp, vẫn bị ánh mắt tràn ngập địch ý của Thiên Tầm nhìn cả người được tự nhiên. Trong lòng khỏi có chút giận dỗi, ta lại thiếu tiền của ngươi, tại sao lại trừng ta?

      mặt Nguyên Thần Trường lộ vẻ cười yếu ớt, nụ cười khinh miệt mà càn rỡ.”Thái tử phi tương lai, ngươi đưa chúng ta đến đây phải để những lời khách sáo nhàm chán chứ?” xong, nắm tay Quân Tiểu Tà, đem nàng kéo đến bên người, nhìn tức giận của Thiên Tầm.

      Cái nha đầu này có chút nhan sắc, tại sao lại có nhiều nam nhân ưu ái như vậy?

      “Công tử thắng thắn, ta cũng quanh co lòng vòng.” Thiên Tầm lạnh lùng liếc Quân Tiểu Tà cái, cũng che giấu bản tính chính mình, lạnh lẽo : “Mang theo nàng rời khỏi nơi này.”

      Quân Tiểu Tà căm phẫn ngẩng đầu: “Thiên Tầm đại tiểu thư, chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu, ngươi vì sao muốn nhằm vào ta?” Còn nghĩ rằng vị hôn thê đại sư huynh là thần thánh phương nào, nghĩ tới lại là thùng dấm chua.

      “Đồ nhi ngoan của ta, sao lại tức giận?” Nguyên Thần Trường ôn nhu : “Chó điên cắn ngươi cái, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cắn lại nó cái?”

      so sánh này cũng quá cho người ta mặt mũi, nhưng mà, nàng thích!

      Quân Tiểu Tà cười khẽ thè lưỡi, hì hì cười.

      Thiên Tầm bị tức đến bốc khói đầu, nam nhân này là rất coi ai ra gì! Căm phẫn mà chụp bàn: “Ngươi vừa rồi gì?”

      “Tiếng người!” Nguyên Thần Trường cười càng sáng rỡ, so với ánh nắng bên còn chói mắt hơn: “Nếu ngươi nghe , bản công tử có thể lặp lại lần nữa.”

      “Sư phụ, ta cùng nàng so đo.” Quân Tiểu Tà làm như : “Thiên Tầm đại tiểu thư, ta nghĩ nên chút, thái tử là vị hôn phu của ngươi, có nửa xu quan hệ với ta, nếu ngươi đem ta trở thành tình địch, điều đó lên ngươi tự tin, còn rất hẹp hòi.”

      “Hừ! Dựa vào ngươi, ngươi cũng có tư cách cùng bổn tiểu thư tranh giành thái tử?” Cũng soi gương nhìn xem mình là cái dạng gì!

      Nguyên Thần Trường ha ha cười, tiếng cười lạnh như băng. Nữ nhân của bổn tọa, chỉ có bổn tọa mới được khi dễ, khi nào đến phiên người ngoài như ngươi chỉ trỏ?

      Cảm nhận được tức giận người phát ra, Quân Tiểu Tà ấn ấn trong lòng bàn tay , ưỡn ngực : “Ta nghĩ đến thiên kim Thừa tướng được dạy dỗ rất tốt, có đức hạnh của danh môn khuê tú, hôm nay vừa thấy, là làm cho người ta thất vọng!”

      Quân Tiểu Tà đón nhận ánh mắt như bắn lửa cả Thiên Tầm, lạnh nhạt : “ người có tu dưỡng có nội hàm, tuyệt dễ dàng lời tổn thương người!”

      Ánh mắt Thiên Tầm khinh miệt nhìn Quân Tiểu Tà từ xuống dưới, lại nhìn thấy bộ dạng chính mình như người đàn bà chanh chua bên trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Tà, trong lòng chấn động, vẻ mặt vẫn kiêu căng như cũ: “Tùy ngươi muốn thế nào , hôm nay ta cứu ngươi, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta rời khỏi kinh thành.”

      “Ngươi cho là ngươi có tư cách ra lệnh cho ta?” Nguyên Thần Trường hừ lạnh tiếng, dáng người cao lớn như núi cao bao phủ xuống, hơi thở mạnh mẽ đầy áp lực làm ngực Thiên Tầm cứng lại, sắc mặt trắng bệch.”Bản công tử ngại cho ngươi biết, chỉ là thiên lao nho , bản công tử để vào mắt, theo ngươi, chỉ là muốn nhìn xem tôm tép nhãi nhép như ngươi nhảy nhót muốn diễn xiếc gì thôi, như thế lại nghĩ rằng ngươi cứu chúng ta?”

      “Sư phụ.” Quân Tiểu Tà ngăn lại Nguyên Thần Trường : “ chuyện với người có nhân phẩm, làm hạ thấp phẩm vị của chính mình, chúng ta .”

      Mệt cho ngươi ra dáng tiểu thư, lại ra những lời như thế, đáng đời ngươi bị Thanh Phong coi thường!

      “Nguyên Thần Trường !” Thiên Tầm hít vào hơi sâu, kiềm nén lửa giận, gằn từng chữ: “ bằng chúng ta hợp tác, theo như nhu cầu?”

      “Hợp tác? Ngươi có tư cách gì cùng bản công tử hợp tác?”

      Nguyên Thần Trường chưa hết lời, ngoài cửa có người đến truyền báo: “Tiểu thư, thái tử điện hạ tới.”

      Thiên Tầm cắn môi, bộ mặt dữ tợn nhìn Quân Tiểu Tà. Đến đúng lúc, chẳng lẽ sợ ta ăn thịt tiểu sư muội của ngươi!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 38: Phân ly


      “Đồ nhi, vi sư mang ngươi xem trò hay.” Nguyên Thần Trường vui sướng khi người gặp họa liếc mắt nhìn Thiên Tầm cái, nắm tay Quân Tiểu Tà nhảy ra ngoài cửa sổ.

      Thiên Tầm oán hận hít vào hơi, đóng kín cửa sổ sửa sang lại quần áo, ung dung ngồi xuống.

      Phanh!

      Cửa bị thô lỗ đá văng, Thanh Phong mang theo tức giận xông vào, liếc mắt đảo qua bốn phía, thấy có bóng dáng của người nào khác, khỏi bộc phát lửa giận: “Người đâu?”

      “Thái tử điện hạ, ngài vào phòng ta là muốn tìm ai?” Thiên Tầm bưng miệng cười, giọng mỉa mai: “Hay thái tử điện hạ nghĩ rằng ta tư thông với người khác tại chốn khuê phòng?”

      “Câm miệng!” Thanh Phong giận thể át, hung tợn trừng mắt nhìn Thiên Tầm cười có ý tốt, nghiến răng nghiến lợi : “Ít giả bộ hồ đồ trước mặt bản cung, ngươi giấu nàng ở nơi nào?”

      Thiên Tầm kinh ngạc há miệng, nhìn chung quanh: “Ai ở trong phòng của ta? Ai?”

      đợi Thanh Phong lại nổi giận, nở nụ cười xinh đẹp: “Thái tử điện hạ thích giỡn, trong phòng của ta có người hay phải vừa liếc qua liền thấy ngay sao? Ngài cần gì phải gán cho nô tì cái tội danh đấy, rất thích hợp.”

      “Tiện nhân!” Thanh Phong trợn mắt, vất vả thiết kế mới tóm được tên Nguyên Thần Trường kia, nghĩ tới lại bị tiện nhân này phá hư, sau nay nếu muốn bắt được Nguyên Thần Trường lần nữa chỉ sợ khó càng thêm khó!

      Ba!

      Tiếng bạt tai thanh thúy đột nhiên vang lên, Thiên Tầm ôm hai má đau rát, căm tức nhìn Thanh Phong, trong lòng rất phức tạp, đến khi cảm nhận được nóng bỏng nơi đầu ngón tay, mới chợt bùng nổ.

      Mạnh mẽ đẩy Thanh Phong cái, gương mặt xinh đẹp trở nên dữ tợn rít gào : “Thanh Phong, ngươi đừng quá đáng!”

      Thanh Phong hơi sửng sốt, nhưng lập tức lại ngửa đầu cười to, ý cười tràn ngập đùa cợt nhưng lại lạnh lẽo như thanh đao sắc bén cắm vào trái tim Thiên Tầm, nỗi đau đớn làm nước mắt nàng tràn mi.

      “Ta quá đáng? Rốt cuộc là ngươi quá đáng, hay là bản cung quá đáng!” tay nắm cổ áo của nàng, mắt Thanh Phong đỏ tươi như rắn độc, hàn ngoan độc: “Ngươi biết bản cung rất hận người kia, lại càng biết bản cung muốn diệt trừ thế nào, nhưng ngươi làm cái gì? Ngươi phải lòng khát vọng vị trí kia sao? Bản cung thà làm ngọc vỡ, ngươi càng muốn nó bao nhiêu, bản cung lại càng muốn phá hủy nó! Bản cung tại gặp phụ hoàng, cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước của bản cung và ngươi!”

      “Ngươi dám!” Tóc đen rơi xuống, khóe môi Thiên Tầm dính máu, mặt cười tràn đầy nước mắt, bộ dáng chật vật nhưng đôi mắt lại tràn đầy quyết tuyệt: “Ngươi nếu dám giải trừ hôn ước, ta đối mặt ngươi, tự tay phá hủy tiện nhân kia!”

      “Phải ?” Thanh Phong cong lên khóe môi, ôn nhu lau vết máu miệng nàng, tàn khốc cười : “Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, nếu ngươi dám làm gì nàng, bản cung trả ngươi gấp bội. Nếu tin, ngươi cứ thử xem.”

      Thiên Tầm như bị sét đánh, ngã ngồi đất, “Nàng thực đáng giá cho ngươi làm vậy?”

      Thanh Phong quay người, để lại cho nàng bóng dáng cực đoan.

      “Ha ha a, ta đoán chắc ngươi nghĩ tới ngươi bại dưới tay Nguyên Thần Trường phải ? Ngươi cho rằng ngươi là thái tử, thái tử có gì là làm được, cho nên nghĩ thua, cũng thua nổi, đúng ?”

      Thanh Phong làm như nghe thấy, lạnh lùng : “Bản cung chỉ hỏi ngươi câu, người, ngươi giao hay là giao?”

      Từ mặt đất đứng dậy, Thiên Tầm sửa sang lại tóc, cầm khăn lụa lau khóe miệng, mặn nhạt : “Bổn tiểu thư đem người rời khỏi. Thanh Phong, ngươi và ta đều cùng loại người, ngươi nhẫn tâm bao nhiêu, bổn tiểu thư cũng có thể tuyệt tình bấy nhiêu.”

      “Tốt! Rất tốt.” Thanh Phong vỗ tay, ngữ điệu mang ý khen ngợi: “ hổ là nghiệt chủng được tay Thừa tướng dạy dỗ! Bản cung chờ xem, cuối cùng bãn lĩnh phủ Thừa Tướng của ngươi cao, hay của bổn cung cao hơn.”

      “Thứ cho tiễn xa được.” Bóng dáng lạnh lùng kia khiến nàng vừa lại vừa giận, trong mắt Thiên Tầm lên chút sát khí.

      Cho dù chết, bổn tiểu thư cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng, Thanh Phong, đời này ngươi đừng mơ tưởng thoát được lòng bàn tay của bổn tiểu thư!

      Móng tay bén nhọn đâm sâu vào da thịt, Thiên Tầm đột ngột bật cười, cúi đầu trong tiếng cười tràn ngập điện cuồng.

      “Đồ nhi ngoan của ta, thể tưởng được lại có người ghét ngươi như vậy.” Ngoài phòng, Nguyên Thần Trường nhìn Quân Tiểu Tà cách đầy thâm ý.

      Quân Tiểu Tà suy nghĩ hỗn loạn, nhìn Nguyên Thần Trường : “Sư phụ.” Nàng nghĩ tới tình diễn biến đến nông nỗi này a.

      “Ngươi nha, chính là quá ngu ngốc. Nếu cho ngươi mở rộng tầm mắt, chết như thế nào cũng biết!” Nguyên Thần Trường chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thở dài mang nàng trở lại phòng.

      Thiên Tầm cũng nhìn đến hai người bọn họ, lạnh lùng : “Chuyện hợp tác, các hạ suy nghĩ thế nào?”

      Người vì quyền lợi chuyện gì cũng làm được, nếu dồn ép nữ nhân nóng nảy này quá chỉ sợ phá hỏng kế hoạch của mình. Chỉ có thu xếp ổn thỏa đồ nhi tốt, bổn tọa mới có thể yên tâm cùng người nọ đọ sức. Sớm ngày xong việc, sớm ngày trở về Nam Lăng, tránh cho đêm dài lắm mộng. Nguyên Thần Trường suy nghĩ chút, : “Hợp tác thế nào?”

      “Đừng lấy mạng thái tử, đừng cho nữ nhân này xuất trước mặt thái tử, điều kiện khác tùy ngươi!”

      “Sảng khoái!” Nguyên Thần Trường thực vừa lòng quyết tâm của Thiên Tầm, “Đồ nhi, ngươi nên tránh mặt lát.”

      Quân Tiểu Tà theo nha hoàn đến gian phòng khác, lo lắng ngồi yên qua lại trong phòng.

      Ước chừng khoảng nửa canh giờ, Nguyên Thần Trường đến: “Đồ nhi, tạm thời ngươi ở chỗ này được ?”

      “A?” Tại sao muốn nàng ở chỗ này? Nàng tuyệt thích nơi này.

      “Ngươi yên tâm, nàng dám làm gì với ngươi.” Nguyên Thần Trường than thở tiếng: “Vi sư có việc gấp cần làm, tạm thời thể mang ngươi theo.”

      “Có phải là chuyện rất nguy hiểm hay ?” Quân Tiểu Tà mở to hai mắt, thể tin nhìn Nguyên Thần Trường , có phải sư phụ chê nàng phiền phức hay , cho nên mới mang nàng theo?

      Nguyên Thần Trường cười cười: “Ngươi là đệ tử duy nhất của ta, vi sư phải là cần ngươi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta rất nhanh trở về đón ngươi.” Dứt lời, từ trong áo lấy ra vật nhét vào trong tay Quân Tiểu Tà: “Đem vật này mang người, khi gặp nguy hiểm liền ném nó lên trời, ta nhất định trở về cứu ngươi.”

      Nhìn vật tròn tròn màu vàng cam trong tay, lại nhìn ánh mắt ôn nhu đầy sủng ái của Nguyên Thần Trường , tuy rằng đành lòng nhưng Quân Tiểu Tà vẫn kiên định gật đầu, mỉm cười: “Ta chăm sóc bản thân tốt, sư phụ người làm việc của người .”

      Nguyên Thần Trường vừa vui mừng lại đành lòng vuốt vuốt tóc đầu nàng, cúi người nhìn thẳng Quân Tiểu Tà, nghiêm túc : “Trừ bỏ vi sư, ai cũng thể khi dễ ngươi! Nếu có người nào dám đối với ngươi tốt, cần phải để ý người ấy là ai, vi sư làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ việc đáp trả lại! Hiểu chưa?”

      “Ừ.” Tâm Quân Tiểu Tà đau xót, trong mắt tràn đầy sương mù, đời này, chỉ sợ tìm thấy ai đối với nàng tốt như sư phụ của nàng.”Sư phụ, ta có thể ôm người được ?” Nàng dè dặt .

      “Khụ khụ, đương nhiên có thể.” cầu này, đúng là hợp tâm ý bổn tọa. Nguyên Thần Trường duỗi cánh tay, đem người ôm vào lòng. Tham lam hít lấy mùi hương mát lạnh người nàng, tâm dần dần trầm luân, mà đột nhiên trong đầu Quân Tiểu Tà lại lên hình ảnh của Tử Tịch.

      “Sư phụ ngươi bảo trọng.” Nàng hoảng sợ đẩy ra Nguyên Thần Trường , Quân Tiểu Tà lấy tay lau nước mắt mặt, đem người đuổi ra khỏi phòng. Tựa người khung cửa, tâm loạn như ma.

      Nguyên Thần Trường hiểu ra sao, lo lắng gõ cửa, nghe thấy đáp lại, liền rời khỏi, mỗi bước đều quay đầu lại nhìn.

      Để mình nàng ở chỗ này đúng là yên lòng, xem ra phải tìm người thích hợp để chăm sóc nàng mới được.

      Đêm khuya, biệt viện thái tử bỗng dưng xảy ra hỏa hoạn, ánh lửa đầy trời, khói đen dày đặc bay lên, lâu tiêu tan.
      Yoororo, Phong nguyet, honglak2 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 39: Học cái xấu


      Tử Tịch cùng Sơ Lâu nhìn thấy khói báo động, cho là xảy ra chuyện lớn, ngựa ngừng vó mang theo nhóm tử sĩ ám dạ chạy thẳng đến kinh thành.

      lúc lâu sau, vào Tử Hoa lâu hội hợp. Hai người gõ cửa, mở cửa bước vào phòng Nguyên Thần Trường , cung kính : “Quân chủ!”

      “Ừ, trở lại.”

      “Quân chủ, người của Diễm Sát đường hành động?” Sơ Lâu gặp chủ tử tâm thần yên dạo bước ở trong phòng, dè dặt hỏi.

      Nguyên Thần Trường khoát khoát tay: “ phải.”

      phải? Nếu phải sao lại có khói báo động? Chuyện này chẳng lẽ là. . .

      Tử Tịch kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyên Thần Trường cái, nghĩ tới bị người nào đó tóm gáy, bị ánh mắt có thâm ý của dọa, chạy nhanh cúi đầu: “Quân chủ, ta. . . .” Ta lại đắc tội ngài.

      “Tả hộ pháp, tại ngươi lập tức tiến vào phủ Thừa Tướng, bảo vệ an nguy cho đồ nhi của ta!”

      “A?” Tại sao Quân Tiểu Tà lại ở phủ Thừa Tướng? Tử Tịch sửng sốt giây, khóe miệng mất tự nhiên co rút, thả khói báo động chỉ vì cái nha đầu kia? “Quân chủ.” Ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to! Trong lòng bất mãn oán thầm câu. “Ta lên đường ngay.”

      Cho đến khi Tử Tịch rời , Sơ Lâu mới bất đắc dĩ thở hắt ra, quân chủ minh thần võ của chúng ta trúng độc nha. “Quân chủ, thời điểm chúng tôi trở về, phát đám võ lâm nhân sĩ ở vùng ngoại ô về hướng kinh thành, phụ thân Quân nương cũng ở trong đó.”

      “Ừm?” Nguyên Thần Trường lạnh lẽo lên tiếng, mắt phượng hẹp dài lên chút rét lạnh, vì để đánh bại bổn tọa, Thanh Phong đúng là tiếc bỏ vốn nặng. “ sao, hữu hộ pháp, ngươi mang phụ thân của đồ nhi ta đến Tử Hoa lâu làm khách. Còn có…”

      Thanh dần dần thấp xuống, sắc trời ở kinh thành vào giờ phút này, biến hoá kỳ lạ lường được!

      Phủ Thừa Tướng

      Nằm ở giường Quân Tiểu Tà quấn chăn ngừng lăn qua lộn lại, trong đầu đều là dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia tựa như ruồi bọ làm phiền lòng của nàng xua được.

      phiền a!”

      Sư phụ có Tử Tịch tỷ tỷ, ta làm sao có thể. . . . trong lòng Quân Tiểu Tà rất phức tạp, bên khinh bỉ chính mình có hành vi đạo đức, bên lại kìm lòng đậu nhớ tới những điểm tốt của Nguyên Thần Trường , cảm xúc tuôn trào,làm nàng ngồi cũng yên.

      “Khanh khách, muội muội ngây thơ, đêm khuya sao ngủ, làm gì thế?” Tiếng cười quyến rũ thấu xương tủy từ truyền xuống, Quân Tiểu Tà sửng sốt, sau đó chỉ thấy dáng người xinh đẹp của Tử Tịch từ trời giáng xuống.

      Phong trần mệt mỏi, mặt có chút mệt mỏi, nhưng có chút tổn hại nào đến xinh đẹp quyến rũ của Tử Tịch, nghĩ đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, trong lòng Quân Tiểu Tà có chút chột dạ, giống như bị người bắt gặp quả tang làm chuyện xấu, lúng túng : “Tử Tịch tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”

      “Ai, còn phải tại sư phụ tốt của muội hay sao.” Tử Tịch ai oán thở dài: “Là bảo tỷ đến bảo vệ muội.”

      “A?” Quân Tiểu Tà nhảy đến trước mặt Tử Tịch, hai mắt tỏa sáng: “Tử Tịch tỷ tỷ gạt ta đúng ?” Sư phụ, ngươi đối với đồ nhi tốt.

      Tử Tịch chớp chớp đôi mắt như nước mùa thu, trong lòng nổi lên ý trêu chọc, : “Tiểu Tà muội muội, muội phải thích sư phụ của muội chứ?”

      Quân Tiểu Tà sững người, được tự nhiên cười : “Tỷ là sư nương của muội, là sư phụ của ta, Tiểu Tà đều thích hai ngươi.”

      “Phải ?” Ngữ điệu Tử Tịch mang oán hận : “Nhưng quân chủ lại đối với Tiểu Tà muội muội đặc biệt tốt đấy.” Dứt lời, lén nhìn Quân Tiểu Tà, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, mới biết chính mình vui đùa hơi quá. Nhưng mà, nàng đúng là rất thích tâm tư đơn thuần của tiểu muội muội.

      “Tiểu Tà muội muội làm sao vậy?” Tử Tịch nắm bàn tay bé lạnh như băng của nàng, cười cười: “Muội mau , có phải muội rất thích quân chủ hay ?”

      Quân Tiểu Tà cắn cắn môi, xác định được cảm giác lo được lo mất này có tính là thích hay , chỉ biết vào ngày nàng cùng vừa tách ra, trong lòng liền cảm thấy mất mát kì lạ, chán nản giống như bị thế giới vứt bỏ.

      “Tử Tịch tỷ tỷ, muội nghĩ gạt tỷ, muội hình như thích sư phụ. Nhưng mà tỷ yên tâm, muội phá hư hôn nhân của tỷ cùng sư phụ.” Quân Tiểu Tà bỗng cảm thấy thực chán ghét chính mình, xen vào hôn ước của người khác có khác gì là kẻ thứ ba. “Tử Tịch tỷ tỷ, hay là tỷ đưa muội rời khỏi nơi này .”

      Trong mắt trong vắt, mang theo tự trách cùng khẩn cầu hèn mọn. Tử Tịch thấy bộ dáng nàng đáng thương, nhịn được khanh khách cười lên tiếng.

      “Muội ngốc! Quân chủ năm nay mới hai mươi tuổi, ta hai mươi bốn, làm tỷ tỷ của đúng hơn, muội quả nghĩ tỷ là thê tử của quân chủ sao?” Tử Tịch sủng ái điểm lên chiếc mũi xinh đẹp của Quân Tiểu Tà: “Quân chủ chưa có hôn ước, tỷ chẳng qua là tả hộ pháp của quân chủ, sao có thể trèo cao được.”

      “A!” Cằm Quân Tiểu Tà cơ hồ rơi mặt đất, trong lòng biết là kinh ngạc hay là vui mừng. “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ gạt muội phải ?”

      “Gạt muội làm cái gì.”

      Quân Tiểu Tà do dự : “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy, tấm lòng lại tốt, nếu ngay cả tỷ cũng trèo cao tới, trong thiên hạ còn ai có thể có tư cách sánh vai cùng ?” Được rồi, ta thừa nhận chính mình rất kém cỏi.

      “Muội a, chính là rất đần độn.” Tử Tịch leo lên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, chờ Quân Tiểu Tà tới bên cạnh, mới dùng lời thấm thía giáo dục : “Người giàu có tuấn như quân chủ, phải liều chết mà bắt lấy.” Đồng thời chuyện, tay Tử Tịch trong trung diễn tả (dùng ngón tay bắt lấy ngón cái), từ trong lòng lộ ra mạnh mẽ quyết tâm. “Trong thiên hạ biết có bao nhiêu nữ nhân muốn lên giường của đấy, muội còn ở trong này có tâm tư ai oán, ta thích tự tin của muội muội.”

      “Ừ ừ.” Quân Tiểu Tà như lâm đại địch, trợn to hai mắt thỉnh giáo: “Tử Tịch tỷ tỷ, muội nên làm thế nào mới có thể nắm chặt được sư phụ?”

      “Quân chủ giống những nam nhân khác, nếu giống phải dùng những thủ đoạn đặc biệt để đối phó!” Quân chủ, ngài cũng nên trách ta dạy hư Tiểu Tà, ta là vì tốt cho ngài. Tử Tịch nở nụ cười xinh đẹp, xấu xa : “Quân chủ là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, muốn sánh vai cùng phải có thực lực tương đương. Tiểu Tà muội muội, muội có biết kiếm pháp ?”

      Quân Tiểu Tà uể oải lắc đầu.

      “Vậy muội biết cái gì?”

      “Nấu cơm! Đây là sở trường giỏi nhất của muội!” Trước kia khi còn ở Hoa sơn, lo thức ăn cho đám người đều do nàng phụ trách. Tuy phải do nàng tự nguyện, nhưng tốt xấu gì cũng là môn tay nghề. Quân Tiểu Tà đắc ý suy nghĩ.

      Tử Tịch gõ đầu của nàng: “Vậy muội muội có biết thân phận của quân chủ hay ?”

      “Biết, ma chủ Yểm cung.” , đến bây giờ nàng cũng còn rất rung động.

      đúng rồi, người quyền cao chức trọng, có thể thiếu người nấu cơm giặt quần áo cho hay sao? Muội phải học bãn lĩnh khác mới được!” Trong mắt Tử Tịch nổi lên phong ba, dụ dỗ : “Tiểu Tà muội muội, muội có biết sở trường giỏi nhất của tỷ là gì ?”

      Quân Tiểu Tà lắc đầu.

      “Độc!” Trong mắt Tử Tịch lấp lánh tự tin mạnh mẽ gì sánh được, đó là vẻ mặt của người đối với lĩnh vực chuyên nghiệp của chính mình đạt tới tuyệt đỉnh mới có. Quân Tiểu Tà kinh ngạc há miệng: “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ giấu tài a!”

      Tất nhiên! “Nếu , muội theo tỷ học dùng độc nha?” Tử Tịch lo lắng nàng đồng ý, lại : “Múa đao múa kiếm rất hại người, bào chế độc giống như vậy, cần thiên phú gì hết, càng cần làm bản thân mệt mỏi chết sống lại, chỉ cần sức nhớ đủ mạnh, hiểu được suy ra ba, có tính nhẫn nại, vậy là có thể hành tẩu giang hồ ai ngăn cản! Thực dám đấu diếm, tỷ cũng có bản lĩnh gì, nhưng nếu ai dám làm cho tỷ thoải mái, tỷ khiến cho sống bằng chết.”

      “Oa! Lợi hại như vậy a!” Quân Tiểu Tà sùng bái nhìn Tử Tịch, dùng sức gật gật đầu: “Tử Tịch tỷ tỷ, nếu muội theo tỷ học luyện độc, sư phụ có vui hay ?”

      “Quân chủ vui vẻ!” Mắt Tử Tịch chớp, còn : “Nếu muội theo tỷ học xong bản lĩnh này, chẳng những có thể phòng thân, còn có thể chế ngự kẻ địch thay cho quân chủ, nhất cữ lưỡng tiện, ai hài lòng?”

      “Đúng nga, Tử Tịch tỷ tỷ có đạo lý.” Quân Tiểu Tà có chút suy nghĩ gật gật đầu, nhưng lại thất vọng thở dài: “Nhưng tại muội tá túc trong nhà cái Thiên Tầm chán ghét kia, chỉ sợ có cách để học được.” Thiên Tầm chán ghét chính mình, những ngày tháng sau này đâu ai biết ?

      Tử Tịch lơ đễnh hừ tiếng: “Ở nơi nào cũng giống nhau, chỉ cần muội muốn học, lúc nào tỷ cũng có thể dạy cho muội.”

      Ngày hôm sau, sáng sớm, Quân Tiểu Tà bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc. Đứng dậy mở cửa, đứng ngoài cửa là nha đầu nhanh nhẹn.

      “Quân nương, tiểu thư nhà ta mời nương đến sau hoa viên ngắm hoa.” Nha đầu lời khách sáo, nhưng khẽ nhếch hàm, cùng với khinh thường hiển thị trong đôi mắt khôn khéo kia, nhìn thấy có chút thiện ý nào.

      Sư phụ , ngoài ai có thể khi dễ ta! Quân Tiểu Tà cũng nghĩ làm khó tiểu nha đầu, nhưng nàng lại quen nhìn cái bộ dạng vênh váo tự đắc như vậy, thản nhiên ừ tiếng: “Ta còn chưa trang điểm, đợi chút .” Dứt lời, phịch tiếng đóng cửa phòng, nha đầu bị chọc tức thở hừ hừ.

      Người của Phủ Thừa Tướng đúng là ăn tim gấu gan báo, người được quân chủ che chở bảo vệ các ngươi lại đối đãi như thế, nếu ta trừng trị các ngươi tốt, làm sao dám trở về giao phó với quân chủ!

      “Tử Tịch tỷ tỷ, muội muốn ngắm hoa với đại tiểu thư Thiên Tầm kia, muội thích nàng ta.” Quân Tiểu Tà đơn giản vài câu, sơ quan hệ của hai người, sau đó yên lặng chờ Tử Tịch lên tiếng.

      “Loại nữ nhân này, tỷ gặp nhiều. Muội đừng sợ, cứ việc đến đó.” Tử Tịch tiến đến bên tai nàng, giọng vài câu, nhét bao thuốc bột vào tay Quân Tiểu Tà.” Thuốc này kêu là thất nhật dương (ngứa 7 ngày), nếu nữ nhân kia dám nhiều lời vô ích, muội liền đem thất nhật dương vẩy người nàng ta, bảo đảm nàng ta gãi đến da tróc thịt bong!”

      ?” Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ nham hiểm. Nhưng nàng vẫn nhếch miệng cười: “Muội thử xem!”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 40: Mũi nhọn


      Được thái tử mời, chưởng môn phái Hoa sơn – Quân Bất Hối cùng các võ lâm đồng đạo dừng chân tại ngoại ô, chờ thái tử triệu kiến.

      Lẽ ra mọi người là khinh thường triều đình muốn kết làm bạn, nhưng Quân Bất Hối ra mặt, mọi người nể mặt Hoa sơn, lại nghe thấy trong mật hàm thái tử đề cập đến Yểm cung, lúc này mới huy động lực lượng tiến đến kinh thành. Bọn họ cứ cho là hành động bí , bị kẻ nào phát , kỳ mọi hành động của họ rơi vào lưới Nguyên Thần Trường giăng ra.

      Ngày hôm đó, mọi người dậy sớm, ở trong sân tự hoạt động gân cốt.

      “Quân chưởng môn, biết thái tử có gởi thư đến ?” Người giang hồ tự do ai quản thúc quen, tại lại phải tụ cùng chỗ chờ cái thái tử bọn họ khinh thường nhất đến ra lệnh, ít nhiều có chút bực bội.

      Quân Bất Hối năm mươi tuổi, thân thể gầy, tính tình ngay thẳng, đứng trong đám người, có vài phần phong thái của bậc tôn sư. Chỉ thấy ngừng kiếm trong tay, cầm phía sau lưng, tay vuốt râu, đôi mắt trấn tĩnh nhìn về hướng kinh thành, do dự : “ có.”

      “Chẳng lẽ muốn chúng ta ở trong này chờ đợi mãi sao?” Chưởng môn phái Thái Sơn nhịn được quát khẽ ra tiếng, khuôn mặt cương nghị khí sắc hồng hào mang theo chút tức giận.

      Mục đích lớn nhất tới đây là ma chủ Yểm cung. Năm đó, khi đưa thi thể nữ nhi bảo bối của trở về, phái Thái Sơn cùng Yểm cung thề đội trời chung!

      “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta thể chờ đợi như vậy.”

      Những người khác nghe xong câu của chưởng môn phái Thái Sơn, nhất thời có dũng khí lên tiếng ồn ào.

      Quân Bất Hối thấy mọi người cảm xúc kích động, khoát tay áo, ý bảo mọi người an tâm chút chớ nóng nảy. “Như vậy , nếu các vị tin tưởng phái Hoa Sơn, tại hạ nguyện ý vào kinh thành trước để điều tra tin tức.”

      Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tuy có do dự, lại ai dám chữ . Người ta đem danh dự phái Hoa Sơn ra dùng, lẽ nào có đạo lý mà nể mặt. ai bảo ai, ánh mắt mọi người dừng ở người chưởng môn phái Thái Sơn.

      “Như vậy cũng tốt. Quân huynh, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức tốt của ngươi. Tối nay có thể nhận được tin chứ?”

      Quân Bất Hối bất đắc dĩ bật cười, chuyện nhịn hư chuyện lớn, các ngươi…”Được, quân mỗ lập tức xuất phát, tranh thủ cho các vị câu trả lời thuyết phục.”

      “Làm phiền.” Mọi người lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, rối rít rời khỏi bắt đầu buổi luyện công.

      Nguyên Thần Trường đến chỗ này từ sớm nghe thấy lời mọi người , trong mắt lên chút khinh thường.

      Bổn tọa chỉ dùng kế nho , cho Sơ Lâu truyền tin cho Thanh Phong, cho những người này mười ngày sau mới đến kinh thành, lại dùng danh nghĩa thái tử truyền lời cho Quân Bất Hối, bảo bọn họ chờ ở nơi này, hai nhóm người của thái tử cùng Quân Bất Hối sinh ra nghi kỵ lẫn nhau.

      Tín nhiệm lẫn nhau là điều cơ bản nhất cũng có, còn vọng tưởng hợp tác diệt trừ Yểm cung của bổn tọa? đám ô hợp!

      “Sơ Lâu , , chúng ta gặp đám người ngu xuẩn này!”

      Sơ Lâu cười khẽ tiếng: “Vâng, quân chủ!”

      Hai người giống như khách từ nơi xa đến, tay áo bay bay từ trời giáng xuống, từ từ đáp xuống ở giữa sân.

      “Các ngươi là người nào!”

      tiếng quát chói tai, đem ánh mắt của mọi người đều tập trung lại. Đập vào mắt họ là hai người mang mặt nạ quỷ.

      “Bổn tọa, là người các ngươi muốn diệt trừ, ma chủ Yểm cung.” Nguyên Thần Trường nhanh nhẹn xoay người, để lại đối diện với họ là bóng lưng tuyết trắng đầy vẻ lạnh lùng.

      Sơ Lâu toàn thân màu tím ha ha cười: “Chưởng môn Thái sơn – Lâu Thiên Nguyệt, chưởng môn Hoa sơn – Quân Bất Hối, chưởng môn Khanh Thành – Đạo Tu Nha, chưởng môn Nga Mi – Mạc Thanh Tử.” chút để ý điểm tên từng người , người bị điểm tên vẻ mặt sa sầm, trong lòng vô cùng nặng nề.

      Lai lịch của bọn họ Yểm cung lại biết rang như thế, hiển nhiên có chuẩn bị, giờ này khắc này ai còn có thể yên tĩnh cho được?

      “Còn có ngươi.”

      Trong đám người có đại hán người cao lớn đội nón bị ánh mắt Sơ Lâu đảo qua, đúng là có loại cảm giác khốn cùng khi có chỗ nào che giấu, theo bản năng rụt lui về phía sau đám người, muốn che giấu chính mình.

      nghĩ tới ngay cả đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự cũng đến đây. Lòng Tư Mã Chiêu của các vị rất ràng nha.”

      “Ngươi, ngươi cái gì, chúng ta nghe hiểu.” Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự được tự nhiên, lộ bối rối, hoàn toàn mất bộ dạng tràn đầy căm phẫn vừa rồi.

      Nguyên Thần Trường cũng quay đầu, tiếng lạnh lùng mang theo cảm giác áp bức thổi tới: “Các ngươi cho bổn tọa là tiểu hài tử ba tuổi hay sao, hay là quá đề cao chỉ số thông minh của chính mình?”

      Vẻ mặt mọi người cứng đờ, tự chủ được thối lui hai bước. Trong nháy mắt dồn toàn bộ trách nhiệm to lớn ở người Quân Bất Hối, dùng ánh mắt chờ mong đẩy ra trận hoả tuyến.

      Quân Bất Hối kiên trì tiến lên, ôm quyền : “Ta biết ma chủ Yểm cung đại giá quang lâm, sơ suất có tiếp đón mong được thứ lỗi.” câu khách sáo, nhưng xoa dịu được bầu khí căng thẳng, ngược lại đưa tới tiếng cười lạnh sâu lường được của Nguyên Thần Trường : “Nếu các ngươi biết bổn tọa thân, còn có thể ở chỗ này sao?” Làm cho khí giương cung bạt kiếm càng thêm biến hoá kỳ lạ khó lường.

      Nguyên Thần Trường trách móc chút nào nể mặt, làm cho vẻ mặt mọi người khó xử đến mức tận cùng. Bọn họ nếu sớm biết ma chủ Yểm cung đích thân tới nơi đây, nếu chạy là đồ ngu!

      “Ma chủ, biết ngài tới nơi này là vì chuyện gì?” Đâm lao phải theo lao, Quân Bất Hối thể yếu thế, nhưng cũng dám biểu ra vẻ cường thế, chỉ phải thản nhiên hỏi.

      Đột nhiên Nguyên Thần Trường cười ha ha, trong tiếng cười tràn ngập ý trào phúng vô cùng.”Bổn tọa tới đây là cho các ngươi cơ hội, cơ hội để sống.” Tiếng bình tĩnh lộ ra bá đạo.

      “Ngươi! Chớ có điên cuồng ngang ngược!” Chưởng môn Thái sơn nét mặt già nua đỏ lên, to gan quát lớn . Kẻ thù giết nữ nhi gần ngay trước mắt, còn kiêu ngạo như thế, làm cho người đứng đầu môn phái như làm sao mà chịu nổi? Nếu hai câu, về sau có chỗ đứng giang hồ?

      Lâu Thiên Nguyệt xong, ngực cũng phập phồng kịch liệt, ở trong mắt võ lâm đồng đạo, được biết sợ! Nhưng chỉ có biết, có bao nhiêu hối hận khi câu đó.

      “Chậc chậc, bổn tọa trời sinh điên cuồng ngang ngược, Lâu Thiên Nguyệt ngươi biết sao?” Nguyên Thần Trường lười biếng cười tiếng, nghe qua như vô hại, nhưng sát khí từ người tỏa ra, thẳng tắp bức hướng Lâu Thiên Nguyệt.

      Thời gian tựa như dừng lại, sau đó, mọi người chỉ thấy tia sáng trắng, lại nhìn chăm chú lần nữa, Nguyên Thần Trường vẫn đứng yên tại chỗ, giống như chưa từng rời . Nhưng người tinh mắt lại phát , tại vạt áo trường bào khẽ lay động. Mà Lâu Thiên Nguyệt vừa rồi hiên ngang lẫm liệt, sắc mặt lại trắng bệch, hai mắt mở to, vẻ mặt biểu lộ phức tạp biết là sợ hãi hay là phẫn nộ, tầm mắt di chuyển xuống chút nữa, vải dệt mềm mại ngực lõm xuống chút, có thể thấy ràng vết chưởng.

      “A!” Sau lát, có người phát ra tiếng kêu thảm vô cùng thống khổ, luồng gió nhập vào cơ thể, đánh bay Lâu Thiên Nguyệt.

      Sắc mặt mọi người đột nhiên biến đổi, giống như thấy quỷ sống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Lâu Thiên Nguyệt lại càng đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, thanh đao trong tay run rẩy kịch liệt.

      Đây là thực lực của ma chủ Yểm cung sao? đáng sợ!

      Nguyên Thần Trường câu môi cười, trong mắt ra tàn bạo, bộc lộ tài năng : “Hôm nay tâm tình bổn tọa rất tốt, cho các ngươi hai con đường để chọn. , chết! Hai, hàng phục!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :