1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Manh sủng liệt thê - Thược Thi Khấu (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 51:Đại hôn (2)

      “Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ theo muội như vậy, hữu hộ pháp có thể vui hay ?”

      Quân Tiểu Tà vừa cân thảo dược, vừa hỏi Tử Tịch bào chế thuốc.

      đâu , nhưng mà tỷ sợ đến lúc đó quân chủ lại trách tội.”

      “Vì sao sư phụ phải trách tỷ?” Quân Tiểu Tà hiểu, cho dù có muốn trách phạt gì chăng nữa cũng phải do nàng chịu, có liên quan gì đến Tử Tịch? Tuy rằng xúi giục người khác bỏ nhà trốn cũng phải là hành động tốt đẹp gì, nhưng làm chuyện này là muốn kháng nghị với Nguyên Thần Trường mà.

      Tử Tịch hơi mỉm cười liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà ngây thơ cái: “Muội muội ngây thơ của ta, muội biết?” Thần kinh cũng quá bình thường .

      biết, muội chính là thấy sư phụ hơi quá đáng khi tác thành cho tỷ.” Quân Tiểu Tà đến bây giờ còn tức giận bất bình: “Cho dù có người muốn lấy, tại sao lại đồng ý cho Sơ Lâu cưới tỷ?”

      Quân chủ có người muốn?

      Tử Tịch chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Muội muội, ai quân chủ chúng ta có người muốn?” Nếu quân chủ muốn tìm nữ nhân, chỉ sợ nữ nhân xếp thành hàng dài từ kinh thành đến Nam Lăng.

      trừ bỏ khuôn mặt, thân thể cân đối, những cái khác làm cho người ta thích. Khắt khe, lời ác độc, keo kiệt lại nham hiểm, cả người đều là khuyết điểm, nữ nhân nào bị mù mới muốn lấy !” Quân Tiểu Tà càng càng tức giận, đem cái cân để bàn, bắt đầu quở trách Nguyên Thần Trường .

      Cùng Vong Xuyên bàn bạc kế hoạch Sơ Lâu giả vừa lúc đến cửa, nghe hai người về bản thân mình, liền dừng chân. Ai ngờ, lại nghe được những lời chê bai bản thân mình từ người ngày đêm mình thương nhớ, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen lại có thể vắt ra nước.

      Nhờ được tu dưỡng tốt mới nổi cơn giận tại chỗ, mặt mày u, đợi người nào đó đến miệng đắng lưỡi khô dừng để uống nước, mới gõ cửa.

      “Ai?”

      “Tả hộ pháp, ta là Sơ Lâu.” Người ngoài cửa lạnh nhạt , liền đẩy cửa mở ra cũng nhìn đến Tử Tịch, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Quân Tiểu Tà, ánh mắt kia mang ý vị sâu xa cơ hồ có thể nhìn Quân Tiểu Tà thành hai cái lỗ thủng.

      Trong lòng Tử Tịch vui, tới gần hai bước, mùi hương đặc trưng xông vào mũi, liền dừng bước, trong mắt lên chút kinh ngạc, giọng có chút cứng nhắc: “Hộ pháp, ngươi tới nơi này có việc gì sao?”

      “Quân chủ cho ngươi trở về Yểm cung, hỗ trợ xử lý chút việc vặt vãnh.”

      “vâng, hộ pháp.” Tử Tịch lo lắng liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà cái, muốn mượn ánh mắt cho nàng biết, nhưng vẻ mặt Quân Tiểu Tà đề phòng trừng mắt nhìn Sơ Lâu giả, chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Tử Tịch.

      xong.

      “Hộ pháp còn mau lên đường?” mặt mang ý cười, nhưng trong giọng mang theo ý uy hiếp làm cho Tử Tịch sợ run cả người, nhanh chân rời khỏi phòng. Muội tử, ngươi tự mình cầu phúc .

      “Hữu hộ pháp, ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm vậy?” Quân Tiểu Tà ôm ngực, nhíu mày.

      Sơ Lâu giả ngã người giường mêm mại, vừa nhàn nhã vừa lười biếng nằm nghiêng ở giường, chậm rãi : “Quân Tiểu Tà nương, nương có biết sư phụ của nương sắp thành thân hay ?”

      thành thân có liên quan gì tới ta? Ta cũng có tiền đưa bao lì xì.” Quân Tiểu Tà lơ đễnh hừ tiếng.

      Ba giây sau

      “A!” Quân Tiểu Tà giống như con mèo, lông dựng đứng, hai tay nắm cổ áo Sơ Lâu giả, hai mắt gần như phun ra lửa: “ thành thân với ai?”

      “Quân nương, phản ứng của nương rất kích động nha.” Trong lòng Sơ Lâu giả vẫn còn sợ hãi bị tiếng hét như sư tử Hà Đông làm điếc lỗ tai, nghĩ thấy sợ : “Quân chủ lão nhân gia lại muốn bao lì xì của nương.”

      “Đưa cái rắm!” Quân Tiểu Tà tức giận, nước miếng văng khắp nơi: “ mau, là nữ nhân nào muốn gả cho !”

      Suy nghĩ của người nào đó được ngay thẳng, chỉ tiếc rèn sắt thành thép, mặt lại mang đầy vẻ tiếc hận: “Nghe là phái Hoa Sơn đưa tới, cụ thể là ai, ta cũng ràng lắm.”

      Đầu óc Quân Tiểu Tà trống rỗng, bỏ áo của ra, như người điên chạy ra bên ngoài.

      “Ngươi chạy đâu?”

      “Ta muốn tìm đôi gian phu dâm phụ kia tính sổ!” Trong lòng rất khó chịu, tại sao có thể như vậy? Vì sao trong lòng ta đau quá? Quân Tiểu Tà như người điên chạy vội ra ngoài, hoàn toàn quên mất bản thân mang hài, lại hề cảm nhận được đau đớn do lòng bàn chân bị rách da truyền đến.

      Vui đùa hơi quá rồi.

      Nguyên Thần Trường vội vàng đuổi theo nàng, đuổi theo Quân Tiểu Tà vào nơi cát vàng.

      “Quân Tiểu Tà, ngươi đứng lại đó cho ta!” Nhìn vết máu loang lổ dưới dấu chân thưa thớt kia, trái tim Nguyên Thần Trường co rút lại, khỏi giận dữ hét.

      Người phía trước giống như vẫn tỉnh lại, trong đầu đều là hình ảnh sư phụ cùng người khác thành thân.

      Từ lúc gặp nhau cho đến giờ, chưa từng thích nàng, cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với nàng, thành thân làm đồ nhi như nàng hẳn là phải vui vẻ phải sao? Vì sao nàng lại khó chịu như vậy? Nếu nàng cho biết nàng thích , thế nào?

      Có thể thay đổi được sao?

      Quân Tiểu Tà cũng biết, mờ mịt giơ tay lên, bầu trời u, trời muốn mưa sao?

      ra, mọi chuyện đều do chính nàng tự cho là đúng, nghĩ đến là sư phụ của nàng, nàng thương sư phụ, nàng có thể danh chính ngôn thuận đứng ở phía sau , có thể hưởng thụ che chở của .

      Nếu sớm có vợ con, có lẽ nàng chặt đứt ý niệm này trong đầu. Nhưng tại. . . . Giống như muộn.

      “Hữu hộ pháp, ngươi có thể cho ta mượn ít tiền được ?” Quân Tiểu Tà vô lực ngồi ở bãi cát vàng, thở hổn hển.

      Nguyên Thần Trường sửng sốt: “Cần tiền làm cái gì?”

      “Mua lễ vật tân hôn cho sư phụ.” Quân Tiểu Tà ha ha nở nụ cười, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn. Nguyên Thần Trường ngồi xổm xuống, muốn cười lại cảm thấy đau lòng: “Nàng khóc.”

      “Đúng vậy, ta cảm thấy khổ sở cho nữ nhân sắp gả cho sư phụ, nam nhân vô lương tâm như sư phụ, làm sao nàng ta lại có thể đem hạnh phúc cả đời trao cho được.” Quân Tiểu Tà xoay đầu, buồn bã : “Sư phụ có tính ưa thích sạch chút, lại thích ăn cay, sư phụ lại thích bắt nạt người khác chút, lại lời thực ác độc, sư phụ rất nham hiểm, võ công lại rất cao, lại thích giết người, lúc sư phụ tức giận cười, lúc sư phụ tức giận rất đáng sợ, sư phụ… Ngươi khuyết điểm của sư phụ ta nhiều như vậy, nữ nhân sao có thể chịu được?”

      Ánh mắt Nguyên Thần Trường suy sụp: “Thực chịu nổi như vậy sao?”

      biết, ta cũng biết vì sao, nam nhân giống như vậy, rốt cuộc ta coi trọng ở điểm nào?” Quân Tiểu Tà thở hơi dài: “Ngươi đầu của ta có phải bị lừa đá hư hay ? Ta lại thích người giống sư phụ như vậy.”

      “Bị lừa đá cũng đến mức đó, ta xem ngươi giống như não bị thấm nước.” Vẻ mặt Nguyên Thần Trường trầm: “Quân chủ của chúng ta là nhân vật lớn như vậy lại thích nữ nhân như ngươi, tám phần là bị sét đánh.”

      “Ngươi mới bị sét đánh, cả nhà ngươi đều bị sét đánh!” Quân Tiểu Tà trở tay đẩy Nguyên Thần Trường ra, chuẩn bị chửi ầm lên, phút chốc dừng lại: “Sơ Lâu , ngươi vừa rồi cái gì?” Sư phụ thích ta? GOD! Đây là sao?

      Nguyên Thần Trường mất tự nhiên vội ho tiếng: “Ta gì cả.”

      chết !” Quân Tiểu Tà thở hổn hển về phía trước: “Thích có ích gì, sắp phải cưới người khác. Ngươi chịu cho ta mượn tiền, ta đành phải dùng cái này hiếu kính lão nhân gia .”

      Nguyên Thần Trường : “…”

      “Hắc hắc, đây là thuốc ta cực khổ nghiên cứu chế tạo ra tên là ba bước đổ, ta làm cho có cách nào động phòng, ta muốn làm cho nữ nhân kia sống ba năm như quả phụ!”

      “Đồ nhi, ngươi muốn sống ba năm như quả phụ vi sư có ý kiến, nhưng vì sao ngươi lại muốn cướp đoạt vi sư…” Mọi người biết. Người nào đó ác liệt nở nụ cười.

      Muội muội ngây thơ Quân Tiểu Tà xoay người, lên án: “Ai cho ngươi bắt chước cách chuyện của sư phụ của ta? Ngươi mà như vậy nữa, ta thiến ngươi!”
      Yoororo, Phong nguyet, honglak2 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 52: Đại hôn (3)

      Vẻ mặt Nguyên Thần Trường đen lại, tại sao trước kia cũng phát nha đầu này cũng có mặt nhanh nhẹn dũng mãnh?

      “Đồ nhi, ngươi đem vi sư thiến, vậy hạnh phúc của ngươi làm sao bây giờ?” Người nào đó lưu manh xong, đưa tay tháo bỏ mặt nạ mặt, lộ ra khuôn mặt .

      Trong nháy mắt Quân Tiểu Tà hóa đá.

      Nửa ngày sau, mạnh mẽ như lửa thiêu đốt cả vùng đất, cát vàng bay múa, vẫn kéo dài đến cuối tầm mắt, đẹp sao tả xiết.

      Quân Tiểu Tà choáng váng làm ổ ở trong lòng Nguyên Thần Trường , hai má ửng hồng.

      “Đồ nhi, ngày mai là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn quà sinh nhật gì?”

      Quân Tiểu Tà suy nghĩ: “Đồ nhi muốn nam nhân.” cảm động, lại biết ngày sinh nhật của ta.

      Trực tiếp như vậy? Nguyên Thần Trường hơi cong khóe môi: “Muốn nam nhân như thế nào?”

      cần quá đẹp trai, nhưng phải săn sóc dịu dàng, võ công cái thế, tuấn tiêu sái,trước sau như … .”

      Trong lòng người nào đó hơi rối rắm, trừ bỏ điểm thứ nhất, những điểm khác bổn tọa hoàn toàn phù hợp. khuôn mặt xinh đẹp lơ đãng lộ ra chút đắc ý.

      “Sư phụ, người làm sao vậy?” Ta lại chưa là ngươi, làm gì lộ ra vẻ mặt say mê như thế? Sư phó ngươi là con chim kiêu ngạo đáng a!

      “Khụ khụ, có việc gì.” Nguyên Thần Trường quýnh chút, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy vi sư như thế nào?”

      Quân Tiểu Tà ngước cổ, tinh tế nhìn.

      xong, càng nhìn càng cảm thấy người này càng đẹp càng mê người, tại sao đời lại có nam nhân hoàn mỹ như vậy?

      Nguyên Thần Trường bị nàng quan sát có chút được tự nhiên, ánh mắt tủi thân: nhìn đủ chưa?

      “Sư phụ, ngươi xấu chút nào!” Quân Tiểu Tà nghĩa chính ngôn từ ra cái kết luận như vậy, khóe miệng Nguyên Thần Trường giật giật, nếu bổn tọa xấu, chỉ sợ thế gian này toàn bộ nam tử tự sát tập thể bởi dung mạo của bản thân.

      Cân nhắc chút trước khi dùng từ, Nguyên Thần Trường nhìn chỗ khác, thuận miệng : “Vậy bổn tọa cố mà thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi.”

      Quân Tiểu Tà như bị sét đánh.

      Sư phụ, nam nhân này là ta muốn đưa cho Tử Tịch tỷ tỷ a! Lật bàn!

      Nhưng mà, đợi Quân Tiểu Tà xong, Nguyên Thần Trường vụng về dùng môi cắt đứt kháng nghị của Quân Tiểu Tà.

      Khi hai cánh môi tiếp xúc, trong nháy mắt có dòng điện chạy khắp toàn thân, đầu óc Quân Tiểu Tà trì trệ, kinh ngạc trợn to mắt. Hàng mi dài của Nguyên Thần Trường run run, cũng giống như lòng của , nhảy nhót yên.

      Trong mắt Quân Tiểu Tà lên chút ý cười xấu xa, các ngươi đều cho rằng ta dễ bị hạ gục vậy sao? Hôm nay muội muội ngây thơ như ta muốn phản công! Phản công! Phản công!

      Phút chốc, ngón tay bé của mỗ tà an phận dao động lồng ngực rộng lớn, nhận thấy được cơ bắp rắn chắc của cứng lại, Tiểu Tà cười càng giảo hoạt, hé miệng, thô lỗ cắn môi của , thừa dịp Nguyên Thần Trường ngẩn người, dùng sức đẩy, đem ném .

      Hai người giống như bánh xe, từ đống cát vàng lăn xuống…

      Kết quả

      Nguyên Thần Trường từ cao nhìn xuống người nằm dưới thân , trong đôi mắt phượng tràn đầy bỡn cợt: “Đồ nhi, ngươi nôn nóng vậy sao?”

      góc nào đó trong lòng tối tăm, Tiểu Tà ngừng hô vang khẩu hiệu: người ta muốn phản công, ô ô ô.

      cúi người xuống, hơi thở ấm áp phun cổ của nàng. Tiếng hơi khàn mang theo mị hoặc dụ người: “Đồ nhi, gả cho ta.”

      Bị cầu hôn? Nàng bị cầu hôn?

      Trong lòng Quân Tiểu Tà như nổi trống, hung hăng nuốt ngụm nước miếng. Tiếng ừng ục sát phong cảnh lại làm cho Nguyên Thần Trường vui, cúi ở cổ của nàng, nhàng cắn vành tai của nàng, tiếp tục : “Vi sư muốn ngươi.”

      Lời như say rượu làm cho nàng mơ màng mê hoặc, Quân Tiểu Tà kìm lòng đậu ưm tiếng. “Sư phụ. . . . Chúng ta còn, còn chưa có bái đường.”

      “Được, vi sư nhất định dùng kiệu lớn tám người khiêng, quang minh chính đại đưa nàng vào phủ của ta, trước mặt mọi người khắp thiên hạ, để nàng làm thê tử của ta.” Vẫn có ý muốn buông tha cho nàng, trong mắt Nguyên Thần Trường nổi lên ánh sáng dịu dàng như nước hồ mùa thu, hôn lên trán của nàng.

      Quân Tiểu Tà đỏ mặt, sợ chết : “Ta muốn ở .”

      Người nào đó như bị sét đánh, khuôn mặt tuấn tú xanh mét: “Đồ nhi, nàng cho rằng nàng có khả năng sao?”

      “Vì sao được?” Mỗ tà liền tức giận: “Nếu chàng đồng ý, ta, ta gả cho chàng!”

      phải do nàng quyết định!” Nguyên Thần Trường buồn rười rượi cười, nâng người lên, hung hăng ngăn chặn miệng của nàng, trằn trọc giống như trừng phạt, cho đến khi người nào đó nhấc tay đầu hàng mới bỏ qua. “Buổi trưa ba ngày sau là ngày tốt giờ lành, nếu đồ nhi còn dám chạy loạn, vi sư tử hình nàng ngay tại chỗ.”

      “Chàng dám sao?”

      tại thử xem biết.”

      Sư phụ dâm loạn a! Quân Tiểu Tà tỏ vẻ nàng có cái lá gan luyện binh tại dã ngoại, “Quà sinh nhật của ta đâu?”

      “Hửm?” Nguyên Thần Trường nhíu mày: “Nàng phải muốn sau khi bái đường thành thân?”

      “Ha ha ha, sư phụ người rất hư nga, ta muốn nam nhân nhưng phải là người, ta muốn là Sơ Lâu .” Ta muốn đem cho Tử Tịch tỷ tỷ, đáng tiếc lời của nàng còn chưa xong, khuôn mặt Nguyên Thần Trường nghiêm chỉnh liền đen lại: “Đồ nhi muốn hữu hộ pháp?” Ánh mắt lạnh như băng như lên nàng cho đội nón xanh, sát khí tỏa ra bốn phía.

      “Ai a, gia ghen? Đến, cười cái cho ta xem nào.” Quân Tiểu Tà cực vô sỉ đùa giỡn .

      Vẻ mặt Nguyên Thần Trường suy sụp: “ được giỡn.”

      “Ta muốn Sơ Lâu , là vì Tử Tịch tỷ tỷ. Sư phụ, coi như ta cầu xin người, đừng chia rẽ bọn họ.”

      “Ai vi sư muốn chia rẽ bọn họ?” Nguyên Thần Trường hừ hừ: “Chờ hôn của chúng ta xong xuôi, đến phiên bọn họ.” Hại bổn tọa bị đồ nhi hiểu lầm, hữu hộ pháp, ngày tân hôn của ngươi, bổn tọa nhất định cho ngươi phần kinh hỉ lớn!

      “Sư phụ, ta có vấn đề muốn hỏi người?” Quân Tiểu Tà hi hi ha ha nhảy lên lưng Nguyên Thần Trường : “Sư phụ người chấm ta ở điểm nào thế?”

      biết.” Tình nếu có đạo lý, vậy phải tình . Đồ nhi, ngươi rất ngốc!

      “Vậy người thích cái gì ở ta?”

      Nguyên Thần Trường thực rối rắm, nha đầu kia toàn thân cao thấp có chỗ nào tốt, bổn tọa thích nàng ở điểm nào đây?

      lời nào có phải lên ưu điểm của ta rất nhiều hay , biết từ đâu?” Quân Tiểu Tà tự với bản thân: “Nhất định là như vậy. Ai, ta bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ chính mình.”

      “Đồ nhi, ngươi có biết mấy ngày trước đại sư huynh của ngươi vừa mới thành hôn hay .”

      sao, ta chúc mừng sớm sinh quý tử.” Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Quân Tiểu Tà gục ở người , thở dài: “Đời người như giấc mộng, ta cũng chưa từng nghĩ tới, vài ngày tới ta phải thành thân trở thành phụ nữ có chồng.”

      Miệng tràn ngập tiếc hận, làm cho Nguyên Thần Trường chợt tỉnh ngộ dừng bước. “Muốn đón phụ thân nàng tới ?”

      cần.” Quân Tiểu Tà cười cười: “Cuộc sống về sau của ta có chàng là tốt rồi, cái khác quan trọng. Sư phụ, người lo lắng sao? Hôn nhân phải trò đùa, lỡ như ngày nào đó người hối hận …”

      “Vì sao vi sư phải hối hận?”

      Quân Tiểu Tà cười gượng hai tiếng: “Ta lời tình thôi, ta cảm thấy ta xứng với người, tuy rằng ta rất thích người, nhưng ta so với người chênh lệch quá lớn, chênh lệch này làm cho ta lo lắng.”

      “Đồ nhi tin vi sư?”

      phải.” Là ta tin tưởng chính mình.

      “Vậy tốt rồi.” lời ngon tiếng ngọt, cũng những chuyện thề non hẹn biển đâu, nhưng trong lòng của cho biết, chỉ cần làm tốt mọi chuyện là được rồi, nhiều mà làm chỉ là lời suông.

      Người lưng thực im lặng, giống như con mèo có sức nặng gì, trong lòng Nguyên Thần Trường cũng mang cảm giác nặng nề, áp bức phải là sức nặng của nàng, mà là loại cảm giác có tên là trách nhiệm.

      người rất đơn giản, trả giá cảm tình cũng rất dễ dàng, nhưng khó khăn là, tiếp tục cùng nhau bước như thế nào. . . .

      Ba ngày sau

      Tại phủ của phong đao thiên hạ giăng đèn kết hoa, bầu khí vui mừng.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 53: Đón dâu

      “Nha đầu, sao muội còn chưa mặc hỉ phục?” Vong Xuyên vào phòng tân nương, lại phát tân nương gục đầu ngủ bàn, kinh ngạc .

      “Tối hôm qua rất vui, rất kích động, đêm ngủ, tại mệt mỏi quá.” Quân Tiểu Tà ngẩng đầu, mắt gấu mèo cực lớn làm Vong Xuyên hoảng sợ. “Thế này sao được, giờ lành sắp đến, kiệu hoa cùng chú rể sắp đến, muội như vậy huynh phải ăn với chú rể như thế nào?” Vong Xuyên giận dữ giậm chân.

      Chuyện này cũng thể trách mất bình tĩnh, bởi Nguyên Thần Trường từng , nếu làm cho cuộc hôn lễ này sinh động, làm cho Tây Vực gà chó yên, có thể làm theo sao?

      Quân Tiểu Tà lắc đầu: “Nữ nhân giang hồ hận thoải mái, sư phụ muốn kết hôn là con người của muội, mặc quần áo gì cũng giống nhau cả thôi.” dâu là nhất thời, sống cùng nhau mới là chuyện cả đời a.

      Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ.

      Quân Tiểu Tà người lắc lư bò lên giường, vừa ngã xuống phát ra tiếng ngáy to.

      Lúc này, ngoài phòng truyền đến thanh hối thúc của hạ nhân: “Chú rể đến.”

      “Quân Tiểu Tà!” Vong Xuyên tức giận đến dựng lông, liền kêu tám nha hoàn bước vào, điểm huyệt Quân Tiểu Tà, để các nha hoàn trang điểm cho nàng.

      vất vả chuẩn bị cho dâu xong, ngoài phòng liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, tiếng loảng xoảng lang , cửa lớn đỏ thẫm tinh xảo bị người cước đá hỏng.

      Nguyên Thần Trường thân tiên y, đầu đội ngọc quan, mặt tỏ vẻ kiên nhẫn, ý cười lạnh lẽo: “Vong Xuyên huynh, ngươi muốn kéo dài giờ tốt bái đường của ta sao?”

      Vẻ mặt Vong Xuyên đen lại.

      lời ôm lấy Quân Tiểu Tà bị điểm huyệt, Nguyên Thần Trường sải bước rời , để lại đám nha hoàn háo sắc: rất khí phách, rất đẹp trai!

      Đây phải là thành thân, mà chính là đến cướp dâu có? Vong Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, nối gót theo ta vào đại sảnh.

      Chú rể ôm tân nương bái đường xong, kính Vong Xuyên ly trà, liền thảm hồng bước ra cửa lớn của phong đao thiên hạ.

      Ngoài cửa, kiệu lớn tám người khiêng, trang sức màu đỏ dài mười dặm được xếp thành hàng, làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ thôi.

      Tân nương tử kêu ê a vài tiếng, Nguyên Thần Trường sủng nịch cười, nhảy lên ngựa, đem tân nương tử nhét vào kiệu, vung tay lên: “Về Yểm cung!”

      Đội ngũ đón dâu đốt pháo mừng, đánh trống thổi kèn về hướng Yểm cung.

      Vong Xuyên nhìn đội ngũ xa, vẻ mặt nặng nề: “ chuẩn bị tốt?”

      Người theo bên cạnh gật gật đầu: “ sắp xếp xong.”

      “Xuất phát.”

      ràng là hôn lễ vui sướng, lại làm cho người ta có cảm giác áp lực, giống như mưa gió sắp nổi lên trong yên tĩnh quỷ dị.

      Đội ngũ vào nơi cát vàng, liền ngừng lại. Quân Tiểu Tà nằm ở giường thể động đậy, lại có thể nghe thấy ở bên ngoài có tiếng bước chân của nhóm người ngựa vây đến, có thể cảm nhận được căng thẳng trong bầu khí lúc này.

      “Là ngươi?” Nguyên Thần Trường ung dung liếc mắt nhìn người cản trở đường của , vẻ mặt hờ hững.

      Đối diện là Thiệu Dã ngồi lưng ngựa, phía sau có hơn mười ám vệ của Diễm Sát Đường xếp thành hàng.

      “Như thế nào, chào đón bản Thiệu Dã tới tham gia hôn lễ của các hạ sao?”

      “Đương nhiên hoan nghênh, hồng bao đâu?” Nguyên Thần Trường cười cười, từ từ rút ra bội kiếm. Tuy rằng tin tức ma chủ Yểm cung thành thân vào ngày mười lăm lan truyền khắp thiên hạ, nhưng Diễm Sát Đường đối với kẻ thù đánh nhau nhiều lần mà , bọn họ ngốc đến mức đợi đúng ngày mới ra tay. Nhưng có thể đoán chính xác bổn tọa ở Tây Vực, cũng coi như rất giỏi.

      Thiệu Dã chỉ cười , rút roi da lưng ra: “Đại lễ nhất định phải có, nhưng biết ngươi có nhận được hay thôi.”

      xong, vung roi, phách tiếng đánh về phía Nguyên Thần Trường , cũng nhúc nhích, trong lúc thấy roi sắp đánh vào người, lưỡi đao phá mà đến, vừa nhanh vừa chuẩn, cản đường của roi, dùng nội lực đánh roi quay ngược trở lại.

      Vẻ mặt Thiệu Dã kinh ngạc, chậm rãi ngước mắt, thấy bóng dáng màu xanh từ trời giáng xuống, hạ xuống cách đó xa. “Ngươi là?”

      Giờ phút này Vong Xuyên chỉ cười , đợi ánh mắt ta đối diện với , đôi mắt bình tĩnh nổi lên cuồn cuộn sát ý điên cuồng, mắt nhanh chóng chuyển sang màu tím: “ nhớ ta?”

      “Ngươi vẫn chưa chết!” Ánh mắt Thiệu Dã cứng lại, từ lưng ngựa nhảy xuống. nhớ năm đó tự tay đâm thủng trái tim người này, tại sao tại ta lại như có việc gì đứng trước mặt ? Rốt cuộc là tại sao lại như vậy?

      “Dù sao bản Thiệu Dã ta cũng giết ngươi được lần, giết thêm lần nữa cũng đâu có sao nhỉ?”

      Vong Xuyên lạnh lùng nhướn mày: “Xem ra ngươi nhớ ra.”

      “Lang huynh, cần hỗ trợ ?”

      cần.” Hôm nay tự tay giết kẻ thù giết cha, chủ tịch phong đao thiên hạ này của cũng phải là giả. Ánh mắt Vong Xuyên lạnh lẽo, rút đao chỉ Thiệu Dã ở phía xa: “Ngươi phải vẫn muốn có được tuyệt sát đao phổ sao? Hôm nay ta cho ngươi toại nguyên!”

      Dứt lời, gió nổi lên, cát vàng bay đầy trời.

      Áo xanh bay phất phới trong gió, đao ý như cầu vồng, vì hận thù mà mở ra tịch quyển.

      quyển đao phổ, cả nhà cao thấp hơn mười người chỉ trong đêm bị người giết chết, nếu phải trái tim trời sinh ở bên phải, chỉ sợ Vong gia về sau tuyệt hậu.

      Nhớ đến cái đêm đẫm máu ngày hôm đó, màu tím trong mắt Vong Xuyên càng phát ra dữ dội, trợn to mắt nhìn đao phủ trước mắt: “Vong Xuyên ta cho dù chỉ còn hơi thở, nhất định giết ngươi đòi nợ!”

      “Đến đây , bản Thiệu Dã chờ.” Từ khi bước chân vào giang hồ, cũng chỉ dám sống ngày nào hay ngày đó, ngày mai có kết cục như thế nào, cũng có lòng để ý suy nghĩ đến.

      Thời gian như dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt lẫn nhau.

      “Tuyệt sát đao thức thứ nhất!” Vong Xuyên lẩm bẩm, giơ đao nhảy lên, ánh sáng tím bao vây như kén, dưới hoảng sợ trong ánh mắt Thiệu Dã, lao vụt xuống.

      Keng!

      Thanh của đao chém vào roi da, phát ra tiếng trong trẻo. Rồi sau đó, mọi người nhìn thấy hai người bọn họ đứng sừng sững như núi trong miền cát vàng.

      “Giết!” Thiệu Dã phát ra tiếng gầm đầy hưng phấn, ám vệ Diễm Sát Đường nghe lệnh như thủy triều tấn công vào đội ngũ đón dâu.

      Người của phong đao thiên hạ nghe tin lập tức hành động. Hai đội nhân mã kịch liệt chém giết lẫn nhau, Nguyên Thần Trường ngồi ngay ngắn lưng ngựa, đôi mắt yên tĩnh sâu như vực thẳm, làm cho người ta đoán ra tâm tư của .

      Cuộc chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, mùi máu tươi theo gió bay vào mũi Quân Tiểu Tà, thể nhúc nhích, chỉ phải vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

      tại rốt cuộc là như thế nào? Tại sao trong buổi lễ kết hôn lại có cảnh chém giết nhau? Còn sư phụ sao? Có bị thương hay ?

      “Cút ngay!” Nguyên Thần Trường nổi giận quát tiếng, người chưa động, kiếm đến trước, giết chết tên đệ tử của Diễm Sát Đường có ý đồ đánh lén chỉ cách kiệu hoa có năm bước chân. Tung người nhảy lên đỉnh kiệu, tay cầm kiếm, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.

      Bên kia, Vong Xuyên xuất ra thức thứ hai của đao phổ, cùng Thiệu Dã chiến đấu chẳng phân biệt được cao thấp. Mà người của phong đao thiên hạ tựa hồ phải đối thủ của tử sĩ Diễm Sát Đường, có vài người bị thương, nếu tiếp tục tình thế càng bất lợi, chúng ta phải giữ lại thực lực để đối phó với người phía sau.

      Trong lòng có quyết định, Nguyên Thần Trường ung dung : “Tốc chiến tốc thắng.”

      Nhóm khuân vác lễ vật trong đội ngũ đón dâu lên tiếng trả lời, buông lễ hỏi trong tay, gia nhập chiến đấu. Nhóm tàn binh còn sót lại của phong đao thiên hạ có cứu trợ, xoay chuyển tình thế. đến ba canh giờ, người của Diễm Sát Đường bị giết còn mấy người sống sót.

      “Chiêu cuối cùng!”

      “Ha ha.” Thiệu Dã cầm roi cười lạnh.

      Hai người đều sử dụng nội lực đến mức cao nhất, chỉ đợi dốc toàn lực đánh trận.

      khí căng thẳng như dây cung, cuộc chiến sinh tử có thể nổ tung bất cứ lúc nào, trong lúc hai người sắp ra tay, thanh khẩn cấp đầy hoảng sợ từ rất xa truyền đến: “Thiệu Dã!”

      Thiệu Dã bỗng quay đầu, ở cuối tầm mắt, có bóng hình nho nghiêng ngả lảo đảo hướng bên này chạy tới, cho dù thấy dung mạo của nàng, cũng biết nàng là ai, tựa hồ có thể thấy được lo lắng trong mắt nàng.

      Trong lòng chợt ấm áp, người sống cả đời, lúc sắp chết còn có thể được người khác nhớ, phải là chuyện đáng được ăn mừng sao.

      Đao của Vong Xuyên đâm qua tim , Thiệu Dã hơi hơi nhíu mày, nâng tay bấm ngón tay vào bả vai Vong Xuyên: “Đừng cắt đầu ta, Thiệu Dã ta muốn nhìn thấy nàng.”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 54: Đoạt phu

      Vong Xuyên cười yếu ớt, ánh mắt hung ác: “Lúc ấy khi người nhà của ta cầu xin ngươi tha mạng, ngươi có hạ thủ lưu tình ?”

      đồng ý?” Thiệu Dã dùng thêm lực, nắm chặt bả vai Vong Xuyên, lắc lắc đầu: “Ngươi có tư cách điều kiện với ta.”

      “Vậy, chúng ta cùng nhau chết.” Thiệu Dã cười cười tỏ ý hề gì, nội lực nhanh chóng bị mạnh mẽ đẩy về đan điền, Vong Xuyên phát bản thân thể nhúc nhích, liền hiểu được ý của , trong lòng dâng lên khâm phục.

      Loại người giống như , chết cũng chưa hết tội, nhưng cái loại khí phách thấy chết sợ này phải ai cũng có.

      “Lang huynh, đáng.” Nguyên Thần Trường ung dung mở miệng, xong, dùng kiếm khí cắt cổ tay Thiệu Dã.

      Vong Xuyên câu nệ, thừa cơ hội lui người, Thiệu Dã như lá rụng trong gió rơi xuống bãi cát.

      Khi Phượng Hoàng chạy tới, Thiệu Dã chỉ còn lại hơi thở cuối cùng.

      “Tiểu Phượng Hoàng, tìm nam nhân tốt gả .” Đây là di ngôn cuối cùng của , dứt lời, nghiêng đầu cái chết ở trong lòng Phượng Hoàng.

      Phượng Hoàng si ngốc cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt còn chút hơi ấm, nước mắt như vỡ đê.

      “Nguyên Thần Trường , nể mặt Quân Tiểu Tà, hãy an táng chúng tôi cùng chỗ.”

      Nguyên Thần Trường im lặng, sau lúc lâu mới gật gật đầu. Đối mặt với người quyết tâm muốn chết, có thể được gì.

      “Cám ơn.” Phượng Hoàng nở nụ cười xinh đẹp, lấy tên phía sau lưng, đâm qua người Thiệu Dã, hai mắt đẫm lệ có chút quật cường bướng bỉnh: “Ngươi đừng hòng được vui vẻ khi bỏ lão nương lại mình.” xong, lao mình vào mũi tên.

      “Người đâu! Đem bọn họ an táng.” Ánh mắt Nguyên Thần Trường trầm ngưng, trong lòng hơi nổi lên gợn sóng.

      Sóng gió qua , đoàn người tiếp tục lên đường.

      Vượt qua miền cát vàng mênh mông, đội ngũ đón dâu bước vào biên giới Nam Lăng, tiến quân thần tốc vào cung điện Yểm cung.

      Nguyên Thần Trường ra lệnh Tử Tịch mang Quân Tiểu Tà đến hậu viện nghỉ ngơi, bản thân đến thư phòng cùng bàn chuyện hệ trọng với Vong Xuyên cùng Sơ Lâu .

      “Quân chủ, khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng, ngài …” Sơ Lâu khom người, nghiêm trang nhắc nhở.

      Nguyên Thần Trường liếc mắt nhìn áo mãng bào đỏ thẫm người, buồn bã : “Hữu hộ pháp có lòng trung thành có người theo kịp, ngay cả việc riêng của bổn tọa cũng rất quan tâm.”

      “Ách, đa tạ quân chủ.”

      Vong Xuyên ho khan hai tiếng, sang chuyện khác: “Trường huynh còn phải bái đường lần nữa sao?”

      “Thế cần, nhưng hôn lễ vẫn phải diễn ra.” Nguyên Thần Trường liếc Sơ Lâu , vẻ mặt người sau nghiêm túc: “Thuộc hạ sắp xếp thỏa đáng.”

      Làm cái gì?

      “Chủ tịch, hôn lễ của hữu hộ pháp, ngươi chuẩn bị tốt chứ?” Nguyên Thần Trường có tính toán .

      Vong Xuyên từ tốn: “Bao lì xì to, hữu hộ pháp cần lo lắng.” Mới cho cái hồng bao, bây giờ còn muốn thêm cái nữa, Yểm cung cũng quá vơ vét của cải .

      Nguyên Thần Trường mỉm cười yếu ớt tỏ vẻ coi như ngươi thức thời, nghiêm mặt “Trở lại chuyện chính, khách mời lần này đến Yểm cung phải chiêu đãi cho tốt. Hữu hộ pháp, đem bản đồ đến đây.”

      Bản đồ địa hình Yểm cung được mở ra, Nguyên Thần Trường chỉ vào chỗ có dấu đỏ : “Nơi này là khu vực cấm của Yểm cung ta, nếu phá chỗ này, Yểm cung khó giữ được. Mà hai nơi này là cửa vào Yểm cung, người Lăng Quốc quen thuộc địa hình, nhất định từ nơi này tiến vào. Về phần người của Diễm Sát Đường, nhất định chọn ở chỗ này. Lang huynh cùng hữu hộ pháp tiếp đón người của triều đình, còn lại giao cho bổn tọa.”

      Sơ Lâu nhíu mày: “Quân chủ, mình người có thể hay . . . .” Nguy hiểm?

      “Hay là ta giao Mạc Tà Ly cho hữu hộ pháp, sẵn tiện mang theo vợ chưa vào cửa của ngươi cùng đón ?” Nguyên Thần Trường trêu tức .

      Vong Xuyên lắc lắc đầu: “Chỗ này giao cho ta, Mạc Tà Ly là tên giả dối hay thay đổi, ta tin tưởng vào thực lực của Trường huynh, hẳn là rất nhanh có thể giải quyết người của triều đình, đến lúc đó lại có thể đến trợ giúp cho chúng ta.”

      “Nếu vậy, chẳng phải bổn tọa mệt chết sao?”

      Sơ Lâu yên lặng cúi đầu: “Quân chủ cần gì khiêm tốn.”

      “Hữu hộ pháp, ngươi muốn dời lại ngày thành thân có phải ?” Người nào đó lạnh lùng câu, Sơ Lâu liền im miệng.

      “Để đảm bảo an toàn đến ngày đó, hãy điều động nửa tử sĩ ám dạ đến hậu viện .” Nguyên Thần Trường quyết đoán ra lệnh, Sơ Lâu lập tức làm theo, xuống điều hành an bài.

      Ngày hôm sau

      Trời trong nắng ấm, sáng sớm Tử Tịch ra khỏi cửa cũng biết làm việc cái gì, Quân Tiểu Tà có người chuyện, liền ra ngoài tản bộ giải sầu.

      Gần đây Yểm cung rất bận rộn, chẳng những nhìn thấy sư phụ, ngay cả Tử Tịch tỷ tỷ cũng như thần long thấy đầu thấy đuôi, để nàng mình rất nhàm chán.

      Hậu viện được xây kế bên hồ nước, đẹp giống như chốn bồng lai. Quân Tiểu Tà nhàn nhã qua cái sân to, đông nhìn cái tây nhìn cái.

      Lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng cười giống như tiếng chuông bạc, Quân Tiểu Tà theo hướng tiếng cười phát ra, liền nhìn thấy hai nữ tử xanh đỏ xinh đẹp tuyệt trần chơi đùa tại hồ sen, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Hai vị nương xin chào.”

      Hai người đồng thời xoay người, nữ tử mặc đồ đỏ kinh ngạc lên tiếng: “Tiểu sư muội, sao muội ở nơi này?”

      “A? Thất sư tỷ!” Quân Tiểu Tà bước nhanh qua, kinh ngạc : “Thất sư tỷ sao tỷ cũng ở chỗ này?” Lúc trước khi bắt nàng ta làm thế thân cho nhị tỷ, phải nàng ta chết sống chịu sao? Nhìn bộ dáng lúc này của nàng ta hình như rất vui vẻ a.

      “Tiểu sư muội, sư tỷ ta cũng muốn cám ơn muội.” mặt Thất sư tỷ có chút ửng đỏ, bộ dáng thẹn thùng, Quân Tiểu Tà nhìn vẻ mặt nàng ta mà hiểu: “Cám ơn muội cái gì?” Người này mỗi lần nhìn thấy nàng đều là bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, hôm nay sao lại có vẻ khác thường như thế? Có quỷ!

      Nữ tử áo xanh : “Khanh khách, nàng ta nha, đấy. Ta với ngươi, lúc trước khi chưa gặp quân chủ, nàng ta cứ đòi chết, nhưng từ khi nhìn thấy quân chủ, có muốn đuổi nàng ta cũng đuổi được đâu.”

      “Chán ghét, ngươi chỉ biết ta, chính ngươi cũng như ta thôi.” Thất sư tỷ gắt giọng hờn dỗi, Quân Tiểu Tà nhìn mà như bị sét đánh. Nhìn cọp mẹ làm nũng, trái tim của nàng bất ngờ.

      Quân Tiểu Tà thở dài, thương hại nhìn các nàng: “Quân chủ trong miệng của các tỷ là chồng của người khác, các tỷ như vậy có thể hay . . . .”

      “Có liên quan gì, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh quân chủ, có làm tiểu thiếp ta cũng nguyện ý a!” Thất sư tỷ lời chính nghĩa, lại dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà cái: “Tiểu sư muội, ngươi cũng phải cũng muốn ở bên người quân chủ chứ?”

      Cũng soi gương nhìn bản thân mình lớn lên như thế nào, nữ nhân trong yểm cung này, người nào cũng có thể hơn ngươi đấy?

      “Khanh khách, tỷ tỷ, tỷ đâu vậy. Lấy nhan sắc của vị nương này, quân chủ cũng liếc mắt cái, tỷ cần gì phải lo sợ đâu.”

      Quân Tiểu Tà nghe xong những lời chanh chua, lơ đễnh nhún nhún vai: “Tùy các ngươi muốn , hay ở cũng do các ngươi định đoạt.”

      Ngay cả Tử Tịch tỷ tỷ là vưu vật ở bên người sư phụ ngây người vài năm, sư phụ cũng động lòng, huống chi ngươi như vậy, ai, nữ nhân đáng thương.

      Quân Tiểu Tà xong rời , nhưng hai nữ tử bị ánh mắt thương hại của nàng làm cho kích động, mắt thất sư tỷ sa sầm, hung tợn : “Tiểu sư muội, cho dù nơi này phải Hoa sơn, nhưng tốt xấu gì ta cũng là sư tỷ của muội, ánh mắt lúc nãy của muội là có ý gì?”

      có ý gì, chỉ là muốn cho các ngươi biết, nam nhân của ta, các tỷ có phần.” Quân Tiểu Tà chút nào nhường cho, hai tay chống nạnh.

      “Nam nhân của ngươi?” Hai nữ tử sững sờ liếc mắt nhìn nhau, giống như vừa được nghe thấy chuyện đáng cười nhất thế gian, cười run rẩy hết cả người.

      “Với tính tình của ngươi, nằm mơ .”

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 55: Đánh đố

      Nằm mơ? Chuyện bổn nương còn chưa có động phòng các ngươi cũng biết?

      Quân Tiểu Tà ngắt đóa hoa to nở nụ cười: “Hai vị tự tin như thế, ngại đánh cược với ta chứ?”

      “Ngươi có cái gì mà dám đánh cược?” Thất sư tỷ trừng mắt liếc nàng cái, vẻ mặt rất coi thường.

      phải các ngươi cho rằng quân chủ để mắt đến ta sao? Chúng ta lấy chuyện này ra đánh cược. Nếu ta thắng, các ngươi cuốn gói chạy lấy người. Nếu ta thua, tùy các ngươi xử trí.” Hai người dùng ánh mắt đầu óc ngươi có bệnh đánh giá nhìn Quân Tiểu Tà cái, người sau nhíu mày: “Sợ?”

      “Ai ta sợ, cược liền cược.” Thất sư tỷ phục ưỡn ngực: “Ngươi muốn làm như thế nào?”

      “Rất đơn giản, theo ta.” Quân Tiểu Tà gian tà cười hì hì, ngẩng đầu ưỡn ngực đến biệt viện phía trước.

      tử sĩ canh giữ bí mật ở gần đó thấy Quân Tiểu Tà rời khỏi, liền nhanh chóng đem chuyện xảy ra lúc nãy báo với Nguyên Thần Trường ở thư phòng làm việc.

      biết, để các nàng tới đây.” Nguyên Thần Trường vui nhíu mày, phân phó hạ nhân ngoài thư phòng bày cái bàn trong hoa viên, mà ngồi ngay ngắn ở nơi đó, ung dung ngồi đợi.

      Quân Tiểu Tà tới, từ rất xa trông thấy sắc mặt sư phụ uể oải ngồi dưới ánh nắng, từ từ qua, cúi người thỉnh an: “Quân chủ.”

      “Ừ.” Nguyên Thần Trường ung dung ‘ừ’, lại thêm câu gì.

      Quân Tiểu Tà liếc nhìn thấy chén trà trong tay , qua cầm bình trà rót trà cho , giống như vô tình : “Quân chủ, mấy ngày trước hình như ta nghe thấy tiếng của Phượng Hoàng, tại nàng như thế nào?”

      Nguyên Thần Trường nhíu mày, trong mắt nhanh chóng lên chút tối tăm: “Giờ này ngươi mới nhớ tới nàng?”

      phải. Sư… Quân chủ, Phượng Hoàng có theo chúng ta trở về hay ?” Quân Tiểu Tà mở to mắt, vẻ mặt tha thiết.

      Hai nữ tử đứng ở xa xa, nhìn vẻ mặt Nguyên Thần Trường hờ hững xa cách, trong lòng thầm đắc ý, bắt đầu suy nghĩ lát nữa xử phạt Quân Tiểu Tà như thế nào.

      “Ngươi muốn nghe lời hay lời giả?” Ngón trỏ thon dài của Nguyên Thần Trường gõ gõ mặt bàn, Quân Tiểu Tà mới phát chén trà đầy, xấu hổ buông ấm trà: “ .”

      “Phượng Hoàng chết.” phải tàn nhẫn, có đôi khi vận mệnh chính là như vậy làm cho người ta bất đắc dĩ. Nguyên Thần Trường cúi mắt , khóe mắt lại nhìn chăm chú vào phản ứng của Quân Tiểu Tà.

      Tin dữ này làm Quân Tiểu Tà rùng mình cái, nước trà nóng trong chén liền đổ lên mu bàn tay của nàng, mà nàng lại hề cảm giác được, chỉ : “Ngươi gạt ta đúng ?”

      “Ta lừa ai cũng lừa ngươi.” Nguyên Thần Trường đoạt chén trà trong tay nàng, mới phát mu bàn tay Quân Tiểu Tà mảnh sưng đỏ, trong mắt nổi giận lại đành lòng trách móc nặng nề: “Ngươi cần thương tâm, nàng chết ở trong lòng nam nhân nàng .”

      “Nha.” Quân Tiểu Tà rút tay về, vô ý thức nhếch khóe miệng: “Sư phụ, ta về trước .” người như vậy, chết liền chết sao?

      “Đồ nhi.” Nguyên Thần Trường bắt cổ tay nàng, lo lắng : “Chờ giải quyết xong mọi chuyện, ta dẫn ngươi thăm nàng.”

      Quân Tiểu Tà xoay người, kinh ngạc nhìn Nguyên Thần Trường : “Sư phụ, ta hối hận, lúc nãy ta nên nghe lời dối, ta rất hối hận .”

      cần như vậy. Ta đưa ngươi trở về.”

      Hai nữ nhân bị màn trước mắt làm cho sợ ngây người, quân chủ này bình thường luôn xa vời lạnh lùng như băng, làm sao có thể có những hành động vô cùng thân thiết với nữ nhân có dung mạo xấu xí như thế?

      Nguyên Thần Trường cũng liếc mắt nhìn các nàng cái, ôm Quân Tiểu Tà lướt qua bên người các nàng.

      Trở lại hậu viện, Quân Tiểu Tà liền nằm trong chăn chịu ra, Nguyên Thần Trường ngồi ở bên người nàng, cho đến khi màn đêm buông xuống mới bước ra khỏi phòng, phân phó hạ nhân hầu hạ nàng cho tốt, liền rời .

      Đêm đến bao lâu, thất sư tỷ máu ghen nổi lên lôi kéo tỷ muội tốt muốn tới phòng Quân Tiểu Tà khởi binh vấn tội, lại bị tử sĩ canh phòng ngăn lại, làm cho hai người tức dựng râu trừng mắt.

      Trải qua đêm, Quân Tiểu Tà tựa hồ cũng chấp nhận chuyện Phượng Hoàng chết là , nhưng trong lòng vẫn thể vui lên được, cũng đem chuyện đánh cược ngày hôm qua quăng lên chín từng mây. Ra khỏi phòng, đến hậu viện ngẩn người.

      Thất sư tỷ cùng lục y nữ tử vẫn chịu tin chuyện quân chủ coi trọng Quân Tiểu Tà, cho rằng quân chủ là người lương thiện mới có thể như thế, hai người hạ quyết tâm bắt chước Quân Tiểu Tà, giành được chú ý của Nguyên Thần Trường .

      Hai nữ tử trang điểm xinh đẹp, bưng nước trà nóng hầm hập tìm Nguyên Thần Trường .

      “Các ngươi làm gì?” Tử sĩ ngăn hai nàng ở ngoài cửa, lạnh lùng hỏi.

      Nữ tử áo xanh trừng mắt liếc mắt khinh thường nhìn cái, thất sư tỷ là người từng trải, hạ thấp người : “Vị đại ca này, chúng tôi thay Quân Tiểu Tà muội muội đến chăm sóc quân chủ, mong đại ca cho chúng tôi vào.”

      Tử sĩ đối với cái tên Quân Tiểu Tà này xa lạ, do dự chút, bước vào hỏi.

      Nguyên Thần Trường nghe xong, trong mắt lên chút mỉa mai: “Cho các nàng tiến vào.” Đồ nhi của bổn tọa, chỉ có bổn tọa mới có quyền khi dễ, các ngươi biết tốt xấu!

      “Quân chủ.” Thất sư tỷ vừa bước vào cửa, vừa xấu hổ vừa khiếp sợ hạ thấp người thỉnh an, hai tròng mắt như làn nước mùa thu đong đưa, nhưng người nào đó lại làm như thấy, giọng lạnh lùng làm người khiếp sợ: “Chuyện gì?”

      Thất sư tỷ cảm thấy căng thẳng, dám khoe khoang, bưng trà nóng đến bên người Nguyên Thần Trường , thuần thục rót trà, sau đó đem nước trà đưa đến tay Nguyên Thần Trường : “Quân chủ, đây là trà sâm, cho ngài bồi bổ sức khỏe.”

      Nguyên Thần Trường thầm nhíu mày, cũng đưa tay đón chén trà.

      Đây là lần đầu tiên thất sư tỷ tới gần Nguyên Thần Trường như vậy, trái tim khỏi đập dữ dội. Lúc chén trà đưa đến tay , bỗng nhiên nhớ tới màn nàng nhìn ngày hôm qua, vì thế ‘ cẩn thận’ làm đổ chén trà.

      Mắt thấy nước trà hắt lên người, Nguyên Thần Trường cười lạnh tiếng, thầm dùng nội lực đem chén trà thay đổi góc đổ.

      “A!” Toàn bộ nước trà nóng đổ lên mu bàn tay của thất sư tỷ, nàng đau oa oa kêu to, buông ra chén trà trong tay rớt xuống vỡ tan tành.

      Nguyên Thần Trường nhìn cổ tay áo trắng noãn dính ít nước trà, mắt sa sầm, vung tay lên: “Người đâu!”

      Thất sư tỷ nhìn hai tay của nàng sung đỏ như móng giò, trong lòng thầm , quân chủ mau đưa ta trở về phòng.

      nghĩ tới câu tiếp theo lại làm cho nàng như rơi vào hầm băng: “Đem nàng ta ra ngoài, thưởng cho tử sĩ!”

      Thất sư tỷ như bị sét đánh, giận dữ : “Vì sao Quân Tiểu Tà làm đổ chén trà, quân chủ cũng trị tội của nàng?”

      Môi mỏng Nguyên Thần Trường mỉm cười, mặt đầy vẻ giễu cợt, cười lạnh : “Ngươi có tư cách gì so sánh với nàng!”

      Tử sĩ đứng ở cửa, cung kính : “Quân chủ, Quân Tiểu Tà nương ngủ ở phía sau viện.”

      “Ừ, bổn tọa đến đó.” Dứt lời, Nguyên Thần Trường lướt như cơn gió.

      Thất sư tỷ rốt cục nhịn được gào khóc, mà nữ tử áo xanh chỉ thương hại nhìn nàng cái, trong giây lát lại mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

      Tử sĩ mặc kệ chuyện này, hung hăng nhanh chóng đem hai người rời , nữ tử áo xanh cam lòng : “Ta lại làm sai chuyện gì, sao ngay cả ta cũng muốn mang ? Ta phục, ta muốn gặp quân chủ!”

      Quân Tiểu Tà đêm ngủ, lúc này ngủ say, nghe thấy tiếng khóc náo loạn, khỏi nhíu mày.

      Nguyên Thần Trường thấy mắt nàng có quầng thâm, chỉ biết đêm qua nha đầu này nhất định rất khó ngủ, lúc này mới ngủ được, lại bị đánh thức. Trong lòng thập phần vui, truyền cho tử sĩ: “Quăng lên núi cho sói ăn!”

      Tử sĩ nhận lệnh, đem hai người trói lại thả núi, dưới chân núi truyền đến từng trận sói tru, làm người nghe phải nổi da gà.

      Hai nữ tử khóc đến chết sống lại, nghĩ hoài cũng hiểu, rốt cuộc muốn đem các nàng đâu?

      Tử sĩ nhún nhún vai: “Đừng phục, Quân Tiểu Tà nương là phu nhân quân chủ chúng tôi cưới hỏi đàng hoàng, về phần các ngươi, kiếp sau đầu thai nhớ phải mang theo đầu óc!” Dứt lời, mắt cũng chớp cái, đem hai người đạp xuống núi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :